TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 94

Chủ đề: Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh (Q2 - C92)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 5: Hắc Diễm Ma Chú


    Như có một thanh âm từ thời viễn cổ mang theo sức mạnh kì dị ngân lên văng vẳng trong dòng thời gian thăm thẳm rồi vọt tới thời đại này. Ngay sau đó lại có máu chảy ra từ hai khóe mắt của lão man nhân.

    Máu màu đen!

    Hắn nâng ngọn lửa kia lên gần mặt mình. Gương mặt ấy lúc này trông chẳng khác nào ma quỷ, tràn đầy vẻ dữ tợn và độc ác, quả thực vô cùng kinh khủng. Ngọn lửa thì như nhận được thêm một loại sức mạnh nào đó nên cũng phập phồng mãnh liệt. Hai dòng máu đang chảy thì nhanh chóng khô đi, máu đen đổi hướng bay ra rồi nhập vào trong ngọn lửa.

    Ngọn lửa kia, đã biến thành màu đen.

    Một ngọn lửa màu đen!

    Mọi thứ chợt yên lại, chỉ còn chú ngữ cổ xưa vẫn vang lên từ miệng Hỏa Chi Tát Mãn. Sau đó Hắc Lang đối mặt với ngọn lửa đen kì dị này rồi bắt đầu thề theo sự chỉ dẫn của lão. Thề rằng đêm nay sẽ không gây ra bất lợi khi tiến hành Hàng Thần Chú mà ngược lại còn phải tận tâm tận lực, nếu như trái lời sẽ phải chịu nổi đau bị lửa đen cắn ngược.

    Theo lời thề của Hắc Lang thì ngọn lửa đen kia lại càng ngày càng tiến sát tới gương mặt y, cuối cùng nó còn lặng lẽ nhập vào trong trán của hắn để rồi hoàn toàn biến mất chứ chẳng lưu lại dấu vết nào.

    Khi mọi việc xong xuôi, Hỏa Chi Tát Mãn mới xua tay, Hắc Lang thì im lặng đứng dậy đi về một phía khác của đống lửa.

    Vân Thù Dương gật đầu với người đệ tử này của mình nên vỗ vai hắn vài cái. Hắc Lang cũng lập tức nhận ra ông lão quyền cao chức trọng này có gì đó khác hẳn bình thường nên cái vỗ vai kia cũng mạnh hơn hẳn.

    Hắn gật đầu nhìn Vân Thù Dương rồi tiếp tục im lặng. Còn trong ánh mắt của Vân Thù Dương lúc này lại tràn đầy nét yêu thương, thậm chí trong lòng y còn đang cho rằng mình thực sự không nhìn lầm người, sau này có giao Tiểu Tình cho hắn thì cũng không có gì để hối hận.

    Sau khi ma chú kì quái kia kết thúc thì bầu không khí lạnh lẽo khi nãy cũng dần trở nên bình lặng hơn, ngay cả Hỏa Chi Tát Mãn vốn luôn khinh khỉnh kia cũng có phần vui vẻ.

    Rất nhanh sau đó, mấy người họ lại bắt đầu bàn bạc, xem ra Hàng Thần Chú cực kì quan trọng kia đã sắp sửa bắt đầu.

    Hắc Lang trầm lặng ngồi yên trên mặt đất để mặc tiếng nói đầy an tâm của mấy người kia vang lên bên tai. Hắn bỗng nhìn về phía đóa Hợp Hoan khi nãy rồi chợt nhận ra có rất nhiều cánh hoa ở khoảng đất phía xa, hóa ra giờ đây đã có thể dễ dàng nhìn thấy những đóa hoa đỏ tươi nở khắp những buồng cỏ dại trong sơn cốc này.

    Hợp Hoan đỏ rực theo gió mà lay động chẳng khác nào một cô gái đang hát ca giữa màn đêm tĩnh lặng, đẹp đẽ vô ngần.

    ***

    Trời đêm yên ắng đó tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi nhưng rồi bỗng có một tia sáng đột nhiên xuất hiện từ bóng tối sâu thẳm.

    Ánh sáng chói mắt ấy như mặt trời mọc giữa đêm đen đang không ngừng tỏa ánh hào quang. Nó nhanh chóng biến thành một đám cầu lửa bừng bừng rồi tụ lại thành hình một cây cột lớn vươn thẳng, phá tan mây đen nồng đậm trên chin tầng trời.

    Gió bỗng nổi lên, mây đen cuồn cuộn, đất trời rung chuyển, một luồng khí tức đáng sợ bắt đầu dâng lên từ phía chân trời.

    Ở dưới cột lửa rất lớn kia có ba vị trưởng lão tam giới thần giáo và Hỏa Chi Tát Mãn đang đứng riêng về bốn phía, bọn họ đều duỗi tay vào trong cột lửa.

    Lúc này, trong phạm vi trăm trượng quanh họ bỗng có vô số hình vẽ bằng lửa kì dị lập lòe hiện lên để tạo thành một trận pháp thần bí.

    Vạn vật như bị một luồng sức mạnh vô hình xua ra khỏi trận pháp kinh khủng này, trong đó còn có cả bảy người man nhân thủ vệ mạnh mẽ được Hỏa Chi Tát Mãn mang tới. Ở giữa trận pháp, ngoài bốn vị có đạo pháp thông thiên kia thì cũng chỉ còn lại một mình Hắc Lang.

    Lửa đã biến thành màu trắng, từ đó cũng có thể nhận ra sức nóng bên trong đã cao đến mức nào, nhưng ở nơi sâu trong đống lửa ấy còn có một cái dây chuyền đang lơ lửng. Dưới sức nóng vô ngần của ngọn lửa thì chiếc dây chuyền này cũng dần tan vỡ, tất cả xương trắng gần như đã tan thành tro hết, chỉ còn duy nhất khối xương lớn không rõ là xương của loài yêu thú nào ở giữa kia là chưa vỡ, nhưng cũng đã tràn đầy vết nứt, có lẽ cũng sắp không còn nữa rồi.

    Hạt giống ở giữa khối xương kia dường như không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng mà tiếp tục tỏa ra một luồng sinh khí từ trong sắc xanh, thậm chí còn nồng đậm hơn cả ban nãy.

    Nó như đang chậm rãi hấp thu sức mạnh của lửa, đồng thời khi những tia lửa tiến đến gần luồng sinh khí ấy thì chúng cũng như bị lây nhiễm mà mơ hồ kêu gọi thứ gì đó từ trên bầu trời cao rộng.

    Chú ngữ cổ xưa vang lên, bốn kẻ vô cùng mạnh mẽ kia cũng theo đó ngước đầu lên trời, gần như cùng lúc lai có một luồng khí tức đáng sợ từ trên cao vọt xuống sơn cốc này.

    Hắc Lang như cảm thấy điều gì đó nên chăm chú nhìn lên thì bỗng thấy giữa lớp mây đen trên đầu tự nhiên xuất hiện một cái khe lớn, sau đó lại như có một ánh mắt kì quái nào đó đang trông lại đây từ trong bóng đêm thăm thẳm như vực sâu không đáy ấy.

    Khe hở đó từ từ hạ xuống.

    Mặt đất trong sơn cốc bắt đầu rung động, tiếng ầm ầm cũng theo đó vang lên từ chốn sâu trong lòng đất, ngay lập tức, không gian trong trận pháp bỗng rực sáng rồi tỏa ra một sức mạnh kinh khủng đè nén lên mảnh đất này, nhưng dưới áp lực cực lớn của sức mạnh trên bầu trời kia thì trận pháp dường như cũng đã đạt đến cực hạn.

    Vân Thù Dương bỗng quát lên giữa màn sáng rợp trời: “Phóng!”

    Hắc Lang không hề chậm trễ nắm lấy chuôi chủy thủ màu đen trước mắt, một làn sáng đỏ cũng tỏa ra từ cơ thể của hắn. Viên huyết phách kia cũng lập tức bay ra khỏi kiếm để lao thẳng vào trong ánh lửa rồi bất chợt rơi vào trên hạt giống màu xanh.

    “Ầm!”

    Một tiếng vang lớn, viên Huyết Phách Tinh kia bỗng chốc tan biến, lửa như mạnh thêm ba phần, độ nóng xung quanh cũng lập tức tăng lên khiến cho mặt đất bắt đầu rạn nứt.

    Nhưng cũng có thể là do bị sức mạnh ấy hấp dẫn nên khe hở tối đen trên bầu trời lại hạ xuống càng nhanh, cánh cổng đen tối kia cũng càng ngày càng lớn, gần như đã sắp mở hẳn ra.

    Khí tức cổ xưa tỏa ra từ trong cánh cửa u ám kia, theo đó có một cái bóng to lớn như núi chẳng khác nào một vị chúa tể bắt đầu ẩn hiện phía sau, xem ra nó đã đến rất gần thế giới này rồi.

    Ánh mắt mơ hồ của nó cũng đang chăm chăm nhìn vào hạt giống kia, tựa như chỉ có thứ tràn đầy sinh cơ ấy mới có thể hấp dẫn nó tới chốn này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 11:08.
    ---QC---
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh


  2. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chieu ly,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,ktien93,Lâm Kính Vũ,lexuanhauvip,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 6: Lửa đen thiêu người.


    “Ông ông..” Một âm thanh kì dị vừa giống lời kêu gọi cổ xưa lại như một khúc ca xưa cũ từ thời thượng cổ bắt đầu vang vọng từ cõi u minh. Theo đó là một làn sáng như một thanh kiếm sắc bén vốn chẳng tồn tại trên đời lộ ra từ trong cánh cửa bóng tối rồi thuận theo cột lửa chia ra làm bốn để hạ lên mình bốn người đang thi pháp.

    Một sức mạnh kinh khủng khó có thể đặt tên vọt xuống từ bầu trời rồi áp thẳng lên người cả bốn khiến da thịt của họ phập phồng, quần áo cũng nát tan, như thể không thể chịu nổi sức mạnh quá to lớn ấy.

    Nhưng trên mặt bọn họ lại lộ rõ vẻ vui mừng nên ai nấy đều cắn răng chịu đựng. Họ cảm thấy linh lực trong người đang điên cuồng đột phá từng giới hạn mà trước nay không thể tưởng tượng nổi, thật chẳng khác nào một bước lên trời, thần giữa nhân gian.

    Chỉ một khắc sau tất sẽ thành thần!

    Trong ánh lửa, cánh cửa bóng tối trên trời đã sắp mở hẳn ra, bóng dáng cổ xưa như thần kia cũng đã ngày một rõ ràng, nhưng trong lúc quan trọng ấy, có lẽ là vẫn còn thiếu một chút gì đó rất nhỏ nên cánh cửa ấy vẫn không thể mở ra trọn vẹn…

    Có lẽ chỉ còn thiếu một chút sức mạnh cuối cùng!

    Vân Thù Dương gầm lên: “Hắc Lang!”

    Nhưng ánh mắt hắn lại bỗng ngẩn ra, vì gần như lập tức hắn đã nhận ra bên người mình không còn còn ai, nam tử vẫn luôn im lặng đứng đó đã đột nhiên biến mất!

    Vân Thù Dương giật nẩy mình nhưng còn chưa kịp phản ứng hay nghĩ thêm được gì thì bỗng thấy lạnh người, một mũi kiếm màu đen đã đâm xuyên tim hắn ra ngoài.

    Một bàn tay trắng nhợt nắm lấy vai y, thanh niên đồ đen kia đang lạnh lùng đứng sát sau lưng hắn, sau đó kiếm đen sắc bén trong cánh tay còn lại của hắn bỗng bị rút ra khỏi lưng Vân Thù Dương.

    Vân Thù Dương thét lớn định phản ứng lại nhưng lại kinh hãi nhận ra mình đã không thể động đậy. Luồng sức mạnh kinh khủng từ trên bầu trời kia đã xâm nhập khắp khí hải của hắn, vừa cấp cho hắn linh lực vô thượng cũng đồng thời làm kinh mạch trong người hắn phồng lên cực độ nên nhất thời mất đi khả năng khống chế thân thể.

    Không chỉ Vân Thù Dương mà ba người còn lại cũng gặp cảnh tương tự. Lúc này cả ba đều sợ hãi trơ mắt nhìn Hắc Lang đột nhiên ra tay giết người nhưng lại không thể phản ứng lại nổi.

    Ở chốn khiến thế gian kinh hãi lại thông suốt cổ kim đang ẩn chứa trận pháp có uy lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi này thình lình lại có một thanh niên áo đen yếu ớt nắm lấy tất cả.

    Hắc Lang nắm chặt chuôi kiếm rồi rút hẳn mũi kiếm ra khỏi ngực Vân Thù Dương, vô vàn máu nóng phun ra như suối rồi nhanh chóng thấm đẫm người hắn.

    Đó là máu bị sức mạnh thần linh trên trời hạ xuống người kia ép ra, cũng chỉ cần có một khe hở nhỏ thì máu trong người sẽ lập tức bị áp lực đó tác động để phun trào.

    Trên mặt Hắc Lang cũng đã ướt máu nhưng hắn lại chỉ bình tĩnh lẳng lặng tiếp tục cầm kiếm đâm vào sau lưng Vân Thù Dương.

    Một kiếm, một kiếm, lại một kiếm.. Hắn vô cùng tàn nhẫn biến ngực Vân Thù Dương thành một mớ thịt nát. Sau khi đâm ra kiếm thứ mười ba thì Vân Thù Dương vốn cực kì mạnh mẽ kia mới mất đi chút sinh mệnh cuối cùng để không cam lòng thõng đầu xuống.

    Ngay tiếp đó, Hắc Lang như thể cảm thấy điều gì nên ngẩng đầu nhìn cánh cửa bóng tối đang bắt đầu run rẩy đồng thời vang lên một tiếng gào tê dại trên bầu trời kia rồi mới buông cơ thể đã không còn hơi thở của Vân Thù Dương xuống.

    Luồng sáng thần thánh bao phủ cơ thể Vân Thù Dương bỗng tan vỡ thành vô số mảnh sáng xinh đẹp phấp phới giữa đêm đen. Cây cột lửa và cánh cửa bóng tối vốn dĩ rất ổn định kia lại bỗng nhiên rung động dữ dội, các tia sáng cũng ngày càng nhạt dần đi, còn ba cây cột sáng thần thánh hạ lên người ba người kia thì lại ngày càng sáng tỏ.

    Trong cánh cửa bóng tối vang lên một tiếng gầm điên dại, còn ở phía dưới tất cả cũng càng lúc càng điên cuồng.

    Trong ánh mắt tuyệt vọng của ba người này, trận pháp đã mất cân bằng bắt đầu tan vỡ, càng lúc càng có nhiều thần lực bị mất khống chế lan tràn khắp nơi như sóng to gió lớn, cơ thể bọn họ thì như một quả bóng liên tục được bơm phồng lên rồi lại bị ngọn lửa cuốn lấy thiêu cháy từng tấc da thịt, cuối cùng chỉ còn ba tiếng nổ lớn vang lên!

    “Ầm! Ầm! Ầm!”

    Cơ thể ba người đó bỗng nổ tung tạo nên cảnh mưa máu ngợp trời, thịt nát xương tan, cuối cùng tất cả đều tan biến vào trong bóng đêm và lửa đỏ.

    Ngay khi cơ thể của Hỏa chi Tát Mãn bị nổ tung thì như có một dòng sức mạnh vô hình nào đó bị kích động từ chốn u minh nên bảy chiến sĩ man nhân vô cùng mạnh được y mang theo vốn đang gầm thét lao tới bên này lại bất chợt cùng nhau ngã vật xuống mặt đất cháy bỏng, như thể sợi dây nối liền mạng sống của họ đã bị cắt đứt nên họ cũng mất luôn tính mạng.

    Còn sau cánh cửa bóng tối ở trên trời sau đó cũng gào lên căm hận khiến đất trời rung chuyển thêm một lần rồi mới đóng hẳn lại, cuối cùng mới tan dần trong bóng đêm. Mặt đất thì đã bị lửa đỏ bao phủ tới tùng ngóc ngách khiến cho trăm dặm hoang cốc đều bị chiếu rọi. Sâu trong ấy, Hắc Lang lại đang không ngừng tiến lên nắm lấy khối xương chứa hạt giống kì dị kia.

    Vừa chạm vào thì xương trắng đã tan nát thành bụi bặm bay đi khắp nơi, chỉ còn lại hạt giống màu xanh kia lại không hề bị quá trình lúc này làm ảnh hưởng mà nhẹ nhàng rơi vào tay Hắc Lang.

    Nhưng Hắc Lang lại bỗng run rẩy rồi gào lên đau đớn.

    “A…..”

    Tiếng kêu thê thảm như dã thú ngày một vang xa, tiếp đó lại có vô số lửa đen từ trong cơ thể hắn trào ra rồi bắt đầu bùng cháy.

    Kì lạ là ngọn lửa đen này không ngừng thiêu đốt da thịt của y nhưng lại không hề ảnh hưởng gì tới quần áo trên người cả.

    Hắc Lang như đang ở địa ngục nên không ngừng gào thét vang trời. Máu thịt trên người hắn đều bị lửa đen bao phủ, da tróc thịt bong, máu nóng khô cạn, thậm chí thứ mờ ảo trong khí hải của hắn cũng bị lửa đen vươn tới rồi đốt ra thành tửng mảnh, cuối cùng lại tan đi trong bóng tối.

    Có lẽ trên dưới Hắc Lang, thậm chí ngay cả hồn phách của y cũng đang bị ngọn lửa ấy giằng xé…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 13:12.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  4. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chieu ly,chl10808,cucaiduong,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,ktien93,Lâm Kính Vũ,lexuanhauvip,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 7: Tháng năm mộng ảo


    Hắc Lang đã chìm hẳn vào trong làn lửa đen, nhưng chẳng hiểu vì sao, y lại không hề ngã xuống. Hắn kêu gào, la hét, nhưng vẫn đứng thẳng, sau đó còn chậm rãi đi ra ngoài sơn cốc.

    Da thịt hắn đều đang bị thiêu đốt, rữa nát, lửa đen đốt cả hồn phách, khiến đầu óc của y cũng dần mơ hồ, vậy mà nam tử này vẫn cứ từ từ bước đi.

    Bên ngoài sơn cốc có tiếng đánh nhau vang lên, tựa như đang có một trận chiến kịch liệt đang diễn ra.

    Chẳng bao lâu, ngay khi hắn sắp bước đến lối vào sơn cốc thì đột nhiên có một người xuất hiện trên con đường đằng trước, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bay tới, chính là Vân Tiểu Tình. Nàng nhìn Hắc Lang rồi lập tức giật mình sợ hãi chạy đến la lên: “Hắc Lang, Hắc Lang, huynh, huynh sao vậy…”

    Hai mắt Hắc Lang đã không còn tia sáng, dường như y đã bị nỗi đau đớn đáng sợ kia đốt sạch hết mọi cảm giác nên chỉ ngơ ngẩn nhìn lại Vân Tiểu Tình.

    Vân Tiểu Tình kinh hãi kêu lên đồng thời giang hai tay ra định ôm lấy hắn, nào ngờ, Hắc Lang lại giơ tay phải lên rồi cắm thẳng cây kiếm đen vẫn nằm trên đó vào ngực nàng.

    Vân Tiểu Tình chợt câm lặng rồi tỏ ra không thể nào tin. Nàng sợ hãi nhìn người đàn ông đang bị lửa đen vây lấy rồi khẽ nhếch miệng nhưng lại chẳng nói rõ ra lời nào rồi từ từ ngã xuống.

    Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp tựa như không tin vào tất cả những gì mình đang thấy. Máu tươi trong người nàng phun ra đã tưới hồng một đóa Hơp Hoan đỏ rực trên mặt đất.

    Sau đó lại có một bóng trắng xuất hiện, chính là Vân Kiếm từ ngoài cốc tiến vào, hắn hét lên: “Có rất nhiều cường địch tấn công, thực lực chúng rất mạnh, phụ thân.. A! Chuyện gì đã xảy ra, Hắc Lang, đệ sao vậy?”

    Hắc Lang lại tiến tới. Vân Kiếm lúc này mới nhận ra kẻ này đã bị lửa đen đốt đến cháy đen, máu thịt trộn lẫn, nên gần như không tin nổi mà trừng trừng nhìn y. Bỗng hắn lại thấy một thanh kiếm đen xuất hiện trước mắt, trong ánh lửa đáng sợ, thanh kiếm ấy còn đâm vào trong ngực hắn.

    Hai cơ thể bỗng dính chặt lại một chỗ.

    Máu đỏ trào ra, cơ thể Vân Kiếm cứng lại, trên mặt cũng lộ rõ vẻ không thể nào ngờ. Ánh lửa đen kia dù vẫn đang rực cháy nhưng lại không hề ảnh hưởng chút nào tới Vân Kiếm, tựa hồ nó chỉ mãi mãi cháy trên người Hắc Lang mà thôi.

    Máu nóng lại tưới đẫm người Hắc Lang khiến hắn triệt để biến thành một người máu, hơn nữa lửa đen còn tô điểm thêm khiến nhất thời y chẳng khác nào một ác quỷ đi ra từ địa ngục.

    Vân Kiếm ôm ngực rồi đuối sức ngã xuống. Trước khi chết hắn mới nhìn thấy Vân Tiểu Tình đã ngã ở gần đó, ngay lúc ấy, có lẽ là bị thứ gì đó kích động nên y mới gào lên đầy khó hiểu với Hắc Lang: “Ngươi, ngươi giết cả nàng…”

    Lời còn chưa hết thì kiếm đen đoạt mạng bỗng bay tới từ trong bóng tối. Vù một tiếng, nó đã cắm thẳng qua yết hầu Vân Kiếm rồi trực tiếp cắt đứt những câu còn lại. Vân Kiếm tựa như cố lắc đầu rồi mới chết hẳn.

    Kiếm đen mang theo sắc máu bay ngược trở về.

    Hắc Lang ngửa đầu thê thiết gào to với bầu trời tối tăm. Lúc này hắn có lẽ đã bị đốt sạch thần trí nhưng không rõ vì sao vẫn cứ không dừng chân lại mà như một bóng quỷ lảo đảo đi tiếp trong sơn cốc u ám rồi chẳng mấy chốc đã mất dạng.

    Dấu chân hắn lưu lại, mỗi bước đều là máu, từng bước đều đỏ tươi. Trong bóng đêm mịt mù, dưới ánh lửa cuồng dại cũng chỉ còn lại những đóa Hợp Hoan đỏ như máu rung lên theo gió.

    Ngọn lửa màu đen điên cuồng cháy loạn, cả thế gian tối tăm gần như chỉ còn tiếng kêu gào thê lương và từng miếng, từng miếng da thịt bị thiêu không còn hình dạng…

    ****

    “A!”

    Kêu lên một tiếng rồi Lục Trần bỗng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hắn ngồi bật dậy thở dốc, mồ hôi trên trán cũng không ngừng túa ra. Tấm chăn mỏng trên người hắn rơi xuống làm lộ ra nửa thân trên tráng kiện. Hắn cũng không để ý lắm mà tận lực lấy hơi rồi nhìn lại chiếc giường tự dưng thấy xa lạ này.

    Ngoài cửa có tia sáng lọt vào, xem ra đã tới bình minh.

    Bên người hắn bỗng có một cánh tay trắng ngần mảnh mai vươn tới lau đi mồ hôi trên trán, tiếp đó lại có một giọng nói nhẹ nhàng quan tâm: “Sao vậy, gặp ác mộng à?”

    Lục Trần nhìn lại thì thấy dưới lớp chăn bên cạnh có một cô gái rất xinh đẹp. Lúc này nàng vừa mới tỉnh nên vẫn còn chút mệt mỏi xen lẫn lười biếng. Mái tóc của nàng như làn mây thoải mái xõa lên đầu vai mềm mại, tấm chăn mỏng che trước ngực làm lộ ra một lớp da thịt mê người.

    Lục Trần lắc đầu nói: “Không sao đâu.”

    Ngón tay như bạch ngọc của cô khẽ lướt lên gương mặt của Lục Trần rồi lại nhẹ nhàng vuốt qua gò má xuống cằm, cuối cùng lại dừng lại trên bờ vai để tạo nên cảnh trái ngược hoàn toàn giữa cơ thịt tráng kiện cùng ngón tay mềm yếu. Giọng nói của nàng trong lúc sáng sớm này chẳng khác nào như đang chìm trong giấc mộng mơ màng, ấm áp mà mờ ảo: “Người như ngươi chỉ cậy khỏe thôi.. Giờ vẫn còn sớm, không bằng lại..”

    Lục Trần chỉ quay lại cười bảo: “Đinh Đương, giờ ta chỉ còn một viên linh thạch trên người thôi..”

    Tay cô gái kia bỗng dừng lại rồi nàng lại lập tức nhìn về Lục Trần.

    Lục Trần thì vẫn cười đầy ấm áp.

    Bỗng nhiên, chăn trên người Đinh Đương bị kéo giật, rồi nàng lại dùng chân giấu trong chăn đá Lục Trần một cái, thậm chí còn vô tình làm lộ ra da thịt trắng nõn. Cuối cùng cô lại nhíu mày khó chịu nói: “Nam nhân thối, nói lắm thế, sao không mau cút đi!”

    Lục Trần cười lớn nhảy ra khỏi giường rồi nhanh chóng tìm được quần áo của mình trong đám đồ lả tả trên đất để mặc vào, sau đó còn tiện tay ném yếm đào, quần lụa ngược lại cho Đinh Đương trên giường rồi bảo: “Rời giường thì rời giường. Ta khuyên ngươi đừng mãi như thế thì hơn, hôm nay khí trời tốt thế này, nắng tỏa rực rỡ, đi ra ngoài một chút có phải tốt hơn không?”

    “Phì! Bản cô nương thừa hơi à mà sáng sớm đã ra ngoài đi dạo. Ngoài đó cũng chỉ toàn một đám ngốc chật vật làm lụng cả tháng mà chẳng kiếm nối mấy miếng linh thạch thôi.” Đinh Đương kéo chăn che thật kín người lại để rồi chỉ chừa gương mặt xinh đẹp ra ngoài xong mới tức giận mắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    .
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 12:41.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  6. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chieu ly,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,ktien93,Lâm Kính Vũ,lexuanhauvip,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 8: Thanh Thủy Đường Thôn


    Nghe được tiếng oán giận của Đinh Đương thì Lục Trần không những không tỏ ra bực tức mà còn cười trêu lại: “Này này, ta chuẩn bị đi ra đấy, cô nói thế thì ta còn ra được sao?” Nói xong hắn lại đi tới bên giường rồi đột nhiên lấy ra một viên linh thạch trong suốt từ đâu đó trên người ra để đặt xuống cạnh Đinh Đương.

    Đinh Đương sáng mắt vươn người ra lấy nên làm lộ cánh tay trắng như ngọc của mình ra. Lục Trần thấy vậy lại càng cười to rồi nhân cơ hội giơ tay bớp xuống chăn mấy cái.

    Đinh Đương giật mình hét lên đồng thời nắm chặt bàn tay đang cầm linh thạch lại thành đấm rồi đánh về phía Lục Trần, cánh tay còn lại thì ra sức cản bàn tay cợt nhả kia lại. Có điều vùng vẫy mãi như thế một lúc thì cơ thể ấm áp của nàng vẫn bị hắn sờ soạng linh tinh.

    Mãi sau Lục Trần mới chịu tách ra khỏi chiếc giường đầy hơi ấm. Khi hắn chạy tới cửa phòng rồi mở toang cửa để đi ra ngoài thì bên trong còn vang lên tiếng cô gái kia trách móc: “Thật ghê tởm, nam nhân thối quả nhiên không có ai tốt đẹp gì hết, ngươi nhớ kĩ cho lão nương đấy!”

    ***

    Từng cơn gió tươi mát từ đồi chè xa xa lan xuống tạo nên những cơn sóng gợn lăn tăn trên dòng suối đang lặng yên chảy rồi lại lay động cả dãy trúc xanh với đào hồng dọc hai bên bờ. Nó kéo theo cả một làn hơi thanh mát vụt qua cây cầu cũ kĩ đã phủ kín rêu xanh, lướt qua bờ suối, qua từng tảng đá xanh cứng rắn ven bờ rồi cuối cùng lại khẽ khàng chạm lên thân người đang đi trong nắng sớm.

    Lục Trần xoay mình vài cái rồi hài lòng ngáp lên. Sau đó hắn im lặng ngắm nhìn chốn yên tĩnh trong ánh nắng ban mai mà mình đang ở này.

    Nơi này gọi là thôn Thanh Thủy. Nó được dặt tên theo dòng suối trong uốn lượn qua thôn làng. Dòng nước mát trong hiền hòa chảy, ngoại trừ hồ nước dưới chân núi trà thì cũng chỉ còn vài nơi khác hơi sâu một chút, vì thế ngày thường có rất nhiều đứa trẻ trong thôn sẽ đùa nghịch ở nơi này.

    Trong dòng nước có vô số đá cuội to nhỏ với đủ loại hình dáng kì quái, thi thoảng lại có vài con cá tối màu không rõ tên ung dung bơi lượn trong kẽ đá.

    Hai bên bờ suối có rất nhiều trúc xanh và đào hồng. Cảnh xuân tươi đẹp này là khoảng thời gian tuyêt vời nhất trong năm, lá trúc xanh xanh, hoa đào hồng thắm đua nhau nghiêng mình in xuống mặt nước trong chẳng khác nào một bức tranh sơn thôn tuyệt mỹ không tài nào tả xiết.

    Lục Trần cứ lững thững vừa đi vừa nghe chim ca ríu rít, gà gáy vang xa. Nhà cửa hai bên bờ sông cũng lục tục hiện lên, chúng xếp rất loạn, không thành kết cấu rõ ràng gì nhưng lại có vẻ tự do phóng khoáng của chốn thôn quê.

    Lúc này đã có người bắt đầu rời nhà đi lại trong thôn. Lục Trần thấy ai bên bờ suối thì cũng gật đầu chào hỏi, dường như rất quen thuộc dân trong thôn này.

    Cứ đi một lúc trên con đường đá xanh men dòng ấy thì bỗng có một cây hòe lớn tươi tốt xuất hiện. Ở dưới tàng cây có một tảng đá, trên đó có một ngư ông mặc áo tơi đang ngồi buông cần xuống dòng nước xanh.

    Lục Trần đi tới bên cạnh người đó rồi ngó thử vào trông rổ câu thì lập tức nhận ra trong đó quả thực không hề có cá nên trêu chọc: “Lão Dư, đã bảo ông bao lần rồi, cá trong suối này quá nhỏ, chim cũng không thèm bắt. Ông muốn câu cá thì ra con sông nhỏ cách thôn năm dặm đi, không thì leo lên núi trà để tới Long hồ ở phía tây, mấy nơi đó mới có thể câu được cá lớn chứ.”

    Ngư ông chậm rãi quay lại nhìn thì mới nhận ra đó là một người tóc hoa râm. Ông ta từ tốn nói: “Suối này có cá lớn, ta đã từng thấy rồi.”

    Lục Trần cười to rồi nhặt một tảng đá bên bờ ném xuống nước. Ầm một cái, nước tung ngược lên, từng cơn sóng gợn cũng lần lượt xuất hiện, sau đó hắn mới nói với ngư ông: “Suốt mấy năm trời ta ở đây thì ngoại trừ mấy con cá nhỏ trong khe đá cũng chưa từng thấy con cá lớn nào, ông đang nói mò sao?”

    Ngư ông không hề tỏ ra tức giận mà chỉ lắc đầu nhắc lại: “Tiểu Lục này, ta không lừa cậu đâu, con suối này thật sự có cá.”

    Lục Trần cười vang như thể bị lời ấy của ông chọc chỗ ngứa nên chỉ vỗ nhẹ lên vai ông rồi xoay người rời đi để lại một mình ông lão ấy ngồi dưới cây hòe. Sau một lúc ngẩn ngơ, lão vung dây câu thành một cung tròn xuống nước rồi tiếp tục im lặng câu cá.

    Đi tiếp khoảng mười trượng thì thấy trước mắt có mấy căn phòng nhỏ hợp lại thành một mái nhà, cạnh đó lại có vô vàn cây trúc mọc thành bụi. Phía trước căn phòng ngoài cùng có treo một lá cờ rách nát có ghi chữ Tửu mà người ta khó có thể nhận ra.

    Lục Trần tiện tay đẩy cửa, cánh cửa cũng theo đó lập tức mở ra, bên trong liền có một giọng nói khó chịu vang lên: “Này, ngươi đã từng thấy quán rượu nào mở cửa sớm như vậy chưa?”

    Lục Trần cứ dửng dưng đi vào quán rượu vô danh này. Hắn nhìn thấy ghế vẫn còn đang xếp trên bàn như lúc đóng cửa tối qua nhưng cũng chẳng buồn khách khí mà đi tới góc gần cửa sổ rồi kéo một chiếc ghế xuống đất để ngồi xong mới tươi cười: “Ta không tới để uống rượu.”

    Ở góc tường của quán rượu có một trung niên béo trông rất phúc hậu đang ngồi dậy từ sau quầy hàng. Hắn nhìn Lục Trần rồi hỏi: “Sao? Ta cũng rất muốn biết nếu ngươi không uống rượu thì tới quán rượu của ta làm gì?”

    Lục Trần vỗ bụng đáp: “Mệt mỏi cả đêm nên bụng dép lẹt rồi, nấu bát mì để ăn đi!

    Người đàn ông trung niên ấy hừ lạnh: “Ta chỉ bán rượu, không bán mì.”

    Lục Trần cười vang: “Ta cũng không định mua, không mua thì chắc sẽ làm, mau đi mau đi.”

    ***

    Một tuần trà sau thì có một bát mỳ nóng hổi có hành băm nhỏ cùng trứng gà thơm ngào ngạt được đặt trước mặt Lục Trần.

    Lục Trần vui vẻ kêu lên rồi nhanh chóng cầm đũa gắp, thậm chí còn cố nhồm nhoàm thêm mấy câu: “Lão Mã, tay nghề của ngươi có tiến bộ, mỳ này rất không tồi. Thành thực mà nói thì mười năm qua nếu không có rượu và thức ăn của ngươi thì ta cũng không biết làm sao mới sống nổi ở nơi này.”

    Lão Mã mang theo một cái khăn đi ra khỏi quầy hàng rồi bắt đầu lôi từng chiếc ghế trên mặt bàn xuống để lau, cuối cùng lại chêm lời: “Câm đi, kể cả ta có cho ngươi rượu thịt đến chó cũng không thèm thì ngươi cũng có thể thoải mái ăn được.”

    Lục Trần vẫn cắm đầu ăn như không hề nghe thấy lão Mã nói gì.

    Lão Mã cũng chả buồn quan tâm thêm mà tiếp tục lau hết ghế trong quán rượu này một lần. Khi lão làm xong thì chén mỳ trước người Lục Trần đã trống không.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 12:51.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chieu ly,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,Lâm Kính Vũ,lexuanhauvip,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,nhimbong,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,tieu su thua long,Tung hoành TTĐ,tuquy123,tuthandentoi,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 9: Người bạn già ở quán rượu


    Lục Trần hài lòng vỗ bụng ợ lên một cái rồi mới cười cười: “Không tệ, ăn rất ngon miệng.”

    Lão Mã lườm y rồi nhanh chóng thu cái bát không lại xong mới lạnh lùng hỏi: “Tối qua ngươi lại đi tìm Đinh Đương?”

    Lục Trần ngả lưng vào bức tường đằng sau đồng thời gác chân lên bàn rồi mới nói với lão Mã: “Sao, ngươi có ý với nàng ta sao?”

    Lão Mã hừ lạnh: “Nữ tử phong trần mà thôi, ta không có hứng thú gì?”

    Lục Trần trừng mắt hỏi lại: “Nữ tử phong trần không phải người sao, không muốn có cuộc sống tốt đẹp sao? Hơn nữa, không phải ai cũng được nàng cho vào phòng hay lên giường, chí ít người trong thôn này cũng cần phải để nàng ưng mắt thì mới được.” Vừa dứt câu y lại nhếch mép cười đểu lão Mã rồi mới nói tiếp: “Với cái thân thể toàn thịt mỡ này của ngươi thì chắc chắn Đinh Đương sẽ không thèm nhìn đâu.”

    Lão Mã chắp tay đáp: “Đa tạ đa tạ, thỉnh vị cô nương kia ngàn vạn lần đừng có coi trọng ta.”

    Lục Trần lại càng cười to hơn: “Cái tên này, tự nhiên so đo với nữ nhân làm gì cơ chứ?”

    Trong lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Thời gian dần trôi, mặt trời rạng rỡ cũng đã leo lên tới đỉnh núi trà đằng xa rồi từ đó tỏa ra muôn vàn tia nắng xuống thôn xóm bên dưới. Thôn Thanh Thủy cũng như bắt đầu bừng tỉnh để phát ra đủ loại tiếng động ồn ào.

    Lục Trần ngồi yên trong quán rượu lắng nghe âm thanh từ bên ngoài một lúc rồi thốt lên: “Hai hôm nay người trong thôn có vẻ bận rộn nhỉ, xem ra cũng sắp đến ngày Thiên Thu Môn phái người tới đây thu lương, thu trà rồi phải không?”

    Lão Mã nghĩ ngợi một quãng rồi mới đáp lại: “Cũng sắp đến rồi, hôm nay là mùng sáu tháng ba, qua bốn hôm nữa là mùng mười, cũng là lúc người của Thiên Thu Môn đến.”

    Lục Trần có vẻ vui mừng cất lời: “Sắp đển rồi, nếu còn không tới thì linh thạch trên người lão tử cũng sẽ cạn sạch.”

    Lão Mã khinh khỉnh cười.

    Thần châu trung thổ hiện nay đang trong thời kì tiên đạo hưng thinh, môn phái tu chân nhiều như lông trâu, các phe phái lớn nhỏ lại chiếm giữ vô số động thiên phúc địa, linh sơn thủy tú, đồng thời còn không ngừng chiêu nạp môn đồ, chăm chỉ cất bước trên con đường cầu tiên vấn đạo.

    Thôn Thanh Thủy vốn chỉ là một thôn nhỏ tầm thường, ấy thế mà trăm năm trước dãy Nam Tùng Sơn cách đó ba trăm dặm bị người chiếm lấy rồi lập lên môn phái có tên là Thiên Thu Môn. Nó phát triển một mạch đến bây giờ để rồi đã trở thành môn phái lớn nhất trong ngàm dặm quanh đây.

    Cũng chính vì thế nên thôn Thanh Thủy cách đó ba trăm dặm cũng tự nhiên nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Thu Môn, hơn nữa nó còn nằm trên con đường chính đi tới dãy Nam Tùng nên lại càng có nhiều người qua lai, vì thế lại càng ngày càng phát triển.

    Đối với kẻ trong phàm tục thì tu sĩ tu tiên chẳng khác nào thần tiên trên đời, còn Thiên Thu Môn lớn mạnh nhất ngàn dặm quanh đây thì lại càng chẳng khác gì ông vua một cõi.

    Hơn nữa, người tu đạo ngoại trừ phải tu luyện đạo pháp thì còn cần vô số thiên tài địa bảo có linh khí để trợ giúp. Do đó nơi thôn Thanh Thủy núi xanh nước biếc, đất đai phì nhiêu, linh lực sung túc này lại càng bị Thiên Thu Môn coi là một vùng đất quan trọng để trước trồng linh cốc, sau dưỡng linh trà, cố định hàng tháng đều sẽ có người tới thu lấy đồng thời phân phát linh thạch cho người trồng và chăm sóc chúng.

    Lục Trần dựa vào ô cửa sổ của quán rượu để nhìn cảnh náo nhiệt cùng những gương mặt náo nức của đám người bên ngoài. Hắn bỗng quay lại nói với ông chủ quán chẳng biết đã cầm theo một bầu rượu từ lúc nào bảo: “Lão Mã, ngươi nói xem đám người kia cứ siêng năng trồng mấy thứ đó rồi lại nhịn ăn nhịn mặc, rốt cuộc là vì cái gì đây?”

    Lão Mã lạnh nhạt đáp: “Ngươi nói nhảm quá. Những người ngoài kia có ai là không muốn cầu tiên, cầu được trường sinh bất tử nào? Dè dặt tích góp từng chút linh thạch không phải chỉ để lên Thiên Thu Môn dùng Giám Tiên Kính một lần xem thử mình có thiên phú tu chân không hay sao?”

    Lục Trần nhếch mép đáp: “Thiên Thu Môn này cũng thật không ra gì, chỉ một thủ đoạn kiểm tra tầm thường thôi mà cũng cần thu mỗi người một nghìn linh thạch, cứ vậy thì sẽ ép chết bao nhiêu người đây? Ta đã tận mắt thấy trong thôn này có bao người năm sáu chục tuổi mới gom góp đủ một ngàn linh thạch để tới Thiên Thu Môn rồi lại hao hết tích lũy cả đời để nhìn Giám Tiên Kính. Quá nửa trong số họ đều không có thiên phú, số còn lại cũng chỉ có chút căn cốt may ra vẫn có thể tu luyện nhưng tuổi đã quá cao nên cũng bị đuổi đi, cuối cùng chỉ có thể khóc như điên dại, đời này coi như cũng không còn gì nữa.”

    Lão Mã lắc đầu: “Việc này dù không phải là thứ tốt đẹp gì nhưng cũng miển cưỡng cũng có thể chấp nhận được, ít nhất chúng ăn không quá khó coi, cũng không phải cưỡng bức hay nô dịch.

    Lục Trần đứng lên cười đáp: “Khó thấy được ngươi lại bênh môn phái còn không được tính như một môn phái này đấy.”

    Lão Mã vẫn lạnh nhạt: “Năm ngoái Thiên Thu Môn đã được tính là môn phái trung – hạ trong Vạn Tiên Bảng do Chân Tiên Minh phát ra, coi như đã là một thành viên trong Chân Tiên Minh, cũng không còn là môn phái nhỏ đến mức không phải môn phái nữa đâu.”

    “Cái gì!” Lục Trần kinh ngạc mở to mắt nhìn Lão Mã: “Không thể nào, ta cảm thấy môn phái vớ vẩn này không thể nào đủ tư cách được mới đúng chứ?”

    Lão Mã rót rượu vào cái chén trước mặt rồi cười khỉnh: “Đưa cho Nghiễm Bác Chân Quân trong Chân Tiên Minh năm vạn linh thạch thì sẽ đủ tư cách thôi.”

    “Hả!” Lục Trần lại càng kinh ngạc. Hắn nhìn từ trên xuống dưới toàn thân tên chủ quán béo tròn này rồi hỏi: “Ngươi giỏi, mấy năm nay chẳng phải ngươi vẫn luôn ngồi đần trong thôn này sao, sao lại có thể biết nhiều tin tức như vậy chứ?”

    Lão Mã cười không đáp lại mà chỉ nâng chén rượu lên mời hắn rồi uống cạn, trên mặt còn hiện rõ vẻ thần bí.

    Lục Trần tức giận mắng: “Lén lén lút lút, không biết ngươi đã gạt ta bao nhiêu chuyện rồi?”

    Lão Mã lắc đầu: “Không có, tình cảnh của ta thế nào, ngươi cũng không phải không biết..”

    Lời còn chưa hết thì bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào hẳn lên, thoáng chốc đã phá vỡ nét bình lặng nơi thôn dã, có lẽ đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.

    Lục Trần và Lão Mã cùng nhíu mày nhìn ra, sau đó Lục Trần mới lên tiếng: “Hình như là ở đầu thôn.”

    Lão Mã đáp: “Ngươi ở lại đây, ta đi xem thử.”

    Lục Trần lắc đầu bảo: “Cùng đi đi!”

    Lão Mã định khuyên thêm nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn thì chỉ do dự một chút rồi vẫn im lặng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 13:04.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,Lâm Kính Vũ,lexuanhauvip,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,phongnhiep,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,tuthandentoi,
Trang 2 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status