TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 94

Chủ đề: Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh (Q2 - C92)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 10: Dư nghiệt thần giáo


    Lão Mã đi được vài bước thì thấy một vị khách quen hay tới quán rượu của hắn nên vội giữ lại hỏi thăm: “Đằng kia có chuyện gì mà ồn thế?”

    Người đó vội đi nên nhanh chóng đáp lại: “Nghe nói là có một tiên sư Thiên Thu Môn phát hiện một tên dư nghiệt tam giới thần giáo trà trộn vào trong môn phái nên giờ đang vây bắt hắn ở đầu thôn.”

    Lão Mã rùng mình buông tay rồi quay sang nhìn Lục Trần.

    Người này chỉ hờ hừng nhíu mày, thậm chí trong ánh mắt như còn có thấp thoáng ánh kì dị.

    Lão Mã nói nhỏ: “Về thôi.”

    Lục Trần nhìn y rồi từ tốn bảo: “Nếu bây giờ ngươi quay lại thì người ta chắc sẽ cảm thấy rất lạ đúng không?”

    Lão Mã cau mày nhìn xung quanh thì nhận ra gần như tất cả người trong thôn đều đang đi về đằng kia, nếu lúc này hai người họ đột nhiên quay ngược lại thì sẽ rất kì cục. Ngay khi đó Lục Trần lại vỗ vai hắn bảo: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.” Nói xong hắn cũng thản nhiên đi trước.

    Lão Mã bực bội đi theo.

    Hai người họ đi thẳng tới lối ra vào bị đầm nước và bờ ruộng che kín đến mức chỉ còn lại một con đường rộng khoảng hai trượng ở giữa liên thông với bên ngoài. Lúc này cách cửa thôn khoảng ba mươi trượng có năm người ăn mặc tương tự nhau đang đứng. Trong đó có một người mang theo vết thương dài ngoằng rỉ máu trước ngực. Máu đã tưới đẫm nửa người nhưng y vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay, dường như vẫn không chịu lập tức dầu hàng. Còn bốn người khác thì đều khinh miệt cầm kiếm bao vây hắn lại.

    Lục Trần và lão Mã đứng lẫn trong đám người đang tụ tập cũng nhìn thấy cảnh này. Dựa theo y phục của họ thì có thể nhận ra đó đều là đồ của đệ tử Thiên Thu Môn, hơn nữa trong số bốn người đang bao vây có già có trẻ, còn kẻ đang bị thương chỉ là một nam tử trên dưới hai mươi, có lẽ đó cũng chính là dư nghiệt thần giáo đang bị truy sát mà người kia đã nói ban nãy.

    Lão Mã hơi liếc sang bên cạnh thì nhận ra đám người nơi này đang rất kích động nên cũng không có ai chú ý tói hai người họ, lúc ấy hắn mới khẽ huých Lục Trần rồi lặng im dò hỏi bằng mắt.

    Lục Trần nhìn thật kĩ người trẻ tuổi kia rồi cũng im lặng lắc đầu.

    Chẳng hiểu vì sao lão Mã bỗng thở phào.

    Lúc này người đứng đầu của bốn người Thiên Thu Môn kia bỗng lạnh lùng giương kiếm về phía thanh niên rồi quát: “Nghiệt chướng! Chết đến nơi rồi còn không biết hối cải sao?”

    Người trẻ tuổi đang bị thương nặng kia biến sắc một lúc rồi mới nỉ non: “Sư phụ, con xưa nay luôn một lòng cung kính phụng dưỡng, tuyệt chẳng hề có chút thất kính với người, cớ sao người lại đối xử với con như vậy chứ?”

    Trung niên kia nghe thấy vậy thì nhăn mặt khó xử bởi tên đệ tử này xưa nay vẫn luôn được y yêu quý nên nhất thời cũng không đành lòng ra tay.

    Người kia lại quỳ rạp xuống đất đồng thời quăng thanh kiếm trong tay đi rồi vừa lết lên vừa khóc lóc: “Sư phụ, sư phụ, đệ tử sai rồi, người hãy tha cho con..”

    Trung niên thở dài hạ kiếm xuống rồi cảm thán: “Môn quy nghiêm cẩn, hơn nữa Tiên Minh cũng đã ra nghiêm lệnh, vi sư cũng không thể làm khác, nếu có trách, chỉ trách con đã đi sai đường. Bỏ đi, bỏ đi, trông vào tình thầy trò của chúng ta bao năm nay thì ta sẽ…

    Hắn mới nói tới đó thì Lục Trần đứng giữa đám người đang tập trung lắng nghe kia bỗng hừ lạnh, lão Mã cạnh đó lập tức giật mình quay sang nhìn lại. Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng ai đó hô to: “Sư thúc, cẩn thận!”

    Trung niên giật bắn người. Nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì kẻ đang quỳ bò dưới đất kia bỗng nhiên lôi một mũi dao từ trong tay áo ra rồi nhào lên đâm thẳng vào bụng hắn.

    Lần đánh lén này quá tàn độc nên dù cho người trung niên này có đạo hạnh hơn xa kẻ kia thì cũng nhất thời không kịp phòng bị mà lập tức trúng đòn.

    Nhưng cũng may y chẳng phải là kẻ tầm thường nên lập tức gầm to rồi gồng mình lên, cuối cùng lại tung một chưởng đánh bay tên đệ tử ngỗ nghịch ra ngoài rồi mới lảo đảo thở dốc lùi lại đằng sau. Hắn cúi đầu xuống nhìn thì mới hay đang có máu đen chảy ra từ vết thương trên bụng.

    “Trên đao có độc!” Có người sợ hãi hô lên, tiếp đó ba đệ tử Thiên Thu Môn còn lại cũng đều giận dữ lao tới vây đánh người trẻ tuổi kia.

    Kẻ đó đã bị thương nặng, vừa nãy lại quăng kiếm đi, thanh đao còn lại cũng đã đâm lên người trung niên rồi không rút về được nên chẳng còn gì trên tay, vì thế chỉ đành liên tục lùi lại dưới sự tấn công của mấy người đồng môn kia. Dù vậy hắn lại không hề sợ hãi mà ngược lại như nổi cơn điên nên cười lớn rồi quát lên: “Chân thần hạ phàm, nhất thống tam giới! Ngày sau ta tất sẽ trèo lên được tiên vị, tiến tới..”

    Còn chưa kịp nói xong thì hắn đã bị một ánh kiếm bổ trúng nên lập tức ngã sấp xuống đất. Mấy người Thiên Thu Môn có lẽ cũng rất căm hận kẻ này nên tiếp tục đuổi tới chém lên cái xác của hắn. Chỉ chớp mắt thì máu đã tung tóe khắp nơi, người này đã biến thành một miếng thịt nát.

    Tiếp đó ba người ấy lại vội vàng vây lấy người trung niên vừa bị đánh lén kia, họ vừa nhìn thấy vết thương trên người y thì đều sợ hãi nhìn nhau.

    Cũng chỉ còn người trung niên này còn bình tĩnh nên thều thào: “Mau về núi!”

    Ba người lúc này mới kịp phản ứng lại nên lập tức đồng ý. Sau đó một người cõng tu sĩ đó lên, hai người còn lại thì chia ra bảo vệ hai bên rồi cùng chạy thẳng lên núi, nhưng chẳng có ai còn để ý tới tên dư ngiệt thần giáo vừa bị giết kia.

    ***

    Từ lúc hay tin chạy tới đến khi nhìn thấy trận chiến đột nhiên sinh chuyện này xảy ra thì cũng chỉ mới một lúc rất ngắn vậy mà nó lại làm cho đám người phàm tục đang đứng xem ở đây đều choáng váng. Mãi lâu sau thôn dân mới chia nhau tản đi trong tiếng bàn tán xôn xao cùng vô số nghi ngờ cùng tò mò về tam giới thần giáo.

    Trong đám người có kẻ thạo tin biết được chuyện không phải là bí mật gì quá lớn này nên lập tức giải thích về tam giới thần giáo trong miệng người thanh niên kia. Đó là một giáo phái đã lâu đời tin rằng trên đời có ba giới là Thần, Nhân, Quỷ, tên giáo cũng vì thế mà ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Chương hơi ngắn nên mai sẽ cố up nhiều hơn.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 13:24.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,Khuyet Nha Tu,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuthandentoi,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 11: Hoa đào và mỹ nhân


    Truyền rằng giáo đồ của tam giới thần giáo đều là hạng điên cuồng, họ vững tin chỉ cần phá vỡ vách ngăn giữa các giới, thỉnh chân thần hạ phàm, nhất thống tam giới thì thiên hạ mới có thể đại đồng, từ đó mới làm ra đủ chuyện kì quái, tạo nên vô vàn sát nghiệt, độc hại muôn dân, cuối cùng còn bị gọi là Ma giáo, bị thiên hạ chối bỏ.

    Nhiều năm về trước giáo phái này đã bị Chân Tiên Minh coi là tà giáo hàng đầu đồng thời ban lệnh cho thiên hạ truy sát, từ đó chúng không còn dám nghênh ngang làm càn mà phải chuyển sang âm thầm hoạt động. Nhưng mấy năm gần đây chúng lại ngóc đầu dậy, nghe nói còn có không ít giáo đồ đã trà trộn được vào rất nhiều môn phái trong Chân Tiên Minh, còn làm ra đủ việc độc ác tàn bạo, thực đúng là đại họa của chính đạo.

    Đám người xôn xao bàn tán rời đi nhưng chẳng có ai quan tâm tới thi thể của tên dư ngiệt thần giáo kia cả, chắc hẳn họ đều tin rằng một lúc nữa sẽ có người tới thu dọn.

    Lão Mã và Lục Trần rơi lại ở đằng sau đám người cũng bắt đầu quay về thôn. Lão Mã nhỏ giọng hỏi: “Thấy sao?”

    Lục Trần chẳng hề đổi sắc mà nhanh chóng bình tĩnh đáp lại: “Một lũ điên!”

    ***

    Khi quay về thôn với dòng nước trong vắt, trúc xanh đào thắm, lại thêm dãy núi chập chùng bát ngát đằng xa thật chẳng khác nào lạc bước trong một khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp, lại như đã tách biệt hẳn ra khỏi màn máu tanh lúc nãy, khiến người ta vô tình tin rằng mình đã ở rất xa chốn xô bồ náo nhiệt.

    Đi trên con đường đá một đoạn thì Lục Trần bỗng thấy trên ngã ba đằng trước có một cây đào đang nở hoa phớt hồng, bên dưới tàng cây lại có một cô gái trẻ đang đứng nép mình. Dung nhan, hoa thắm, nhất thời chẳng rõ điều gì đẹp, người đó chính là Đinh Đương.

    Gió phất phơ qua, cánh hoa rơi rụng, cô gái mặc quần lụa đứng đó như có thêm chút khí chất của thần tiên, lại như tiên tử chẳng hề vướng bận bụi mờ của nhân gian.

    Thôn dân qua lại đều nhìn thấy cảnh đó, thậm chí có rất nhiều nam tử say sưa ngắm nhìn, nhất là đám trẻ tuổi lại càng lộ rõ vẻ thèm khát, nhưng gần như tất cả đều vội vàng đi tiếp, chứ chẳng có ai tiến tới nói vài lời.

    Lúc này, Lục Trần lại nghiêm mặt nói với Lão Mã: “Mấy hôm nữa là ngày thu trà nên ta cũng muốn đi kiếm một chút, ngươi về trước đi!”

    Lão Mã tức giận: “Cứt chó! Ngươi nghĩ lão tử mù sao?”

    Lục Trần cười: “Vậy ngươi muốn đi lấy hàng cùng ta sao?”

    Lão Mã lạnh lùng nhắc: “Đừng bảo ta không nhắc trước, cẩn thận nghịch chết đấy!” Dứt lời y cũng chắp tay đi thẳng.

    Lục Trần khẽ cười theo bóng lưng của gã rồi liền tiến tới bên dưới gốc đào: “Sao vậy, ta nhớ là ngươi đang ngủ cơ mà, sao tự nhiên lại chạy tới đây thế này?”

    Đinh Đương lườm y rồi lại hất mặt về phía đầu thôn hỏi ngược: “Ta nghe thấy ngoài này ồn quá nên định ra xem có chuyện gì, ai ngờ vừa đi tới đây thì mọi người đã quay về hết. Rốt cuộc ngoài đó có chuyện gì vậy?”

    Lục Trần liền kể lại cho nàng. Đinh Đương nghe xong thì lập tức hít mạnh rồi sợ hãi hỏi: “Sao cơ? Người đó không phải đệ tử Thiên Thu Môn sao, không phải đã tu luyện tiên pháp sao, sao lại nói chết là chết luôn thế được?”

    Lục Trần bật cười rồi vươn tay xoa đầu Đinh Đương: “Ngươi dựa vào đâu mà tin rằng tu sĩ đã tu luyện đạo pháp thì không thể chết vậy?”

    “Buông ra!” Đinh Đương hờn dỗi giơ tay đánh lên bàn tay đang xoa đầu mình của Lục Trần rồi nói tiếp bằng giọng khát vọng xen lẫn đau buồn: “Nhưng mà… chúng ta luôn muốn thành tu sĩ tu tiên, chẳng phải vì mong được trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên sao? Khó khăn lắm mới có cơ hội, sao không an lòng mà tu luyện, chăm chỉ sống qua ngày mà lại làm ra những chuyện linh tinh như vậy chứ.”

    “Này này, ngươi còn trẻ như vậy, đừng có mà ngồi đây than thở như thế chứ.” Lục Trần ngắm kĩ nàng rồi mới tiếp lời: “Ta bảo này, lúc nãy cô không thấy thì thôi, người mới chết ở ngoài thôn trước sau bị người ta chém bảy kiếm. Một kiếm đứt đầu, hai kiếm xuyên bụng, một kiếm ngang sườn, lại có ba kiếm chém lên gương mặt, thật đúng là máu nóng phun trào, da thịt lẫn lộn, đến cuối cùng chỉ như một miếng thịt nát chứ chẳng còn hình dạng con người nữa.”

    “Hả!” Đinh Đương xanh mặt bịt tai lại rồi cũng không thèm giữ vẻ đoan trang mà giơ chân đá Lục Trần: “Im đi! Im đi! Im đi!.. Oe!””

    Thấy nàng ưỡn ngực như muốn nôn thì Lục Trần càng cười to hơn rồi lại cố nhịn để bông đùa: “Chỉ chút chuyện như thế đã không chịu được, chẳng may sau này có cơ hội gia nhập môn phái tu tiên thì biết phải làm sao?”

    “Hứ!” Đinh Đương thở mạnh một hồi có lẽ mới thoát khỏi những suy tưởng đáng sợ kia nên giận dữ mắng Lục Trần: “Nói bậy nói bạ! Tông môn tiên gia là nơi thế nào, sao lại có những thứ đáng sợ như ngươi nói được? Hơn nữa, ngươi cũng chỉ là người phàm, cứ đứng đây nói vậy không chừng bị tiên trưởng nào đó đi ngang qua nghe được thì sẽ lập tức bắt người về chịu tội đấy.”

    Lục Trần nhún vai không giải thích thêm mà chỉ cười bảo: “Được rồi, mấy ngày nữa là lúc Thiên Thu Môn phái người xuống thu linh trà với linh cốc, ta cũng muốn lên núi hái một ít linh trà để đổi linh thạch.”

    Đinh Đương sáng mắt lên hỏi: “Gần đây thu hoạch thế nào, có thể đổi bao nhiêu linh thạch?”

    Lục Trần tươi cười đáp lại nàng: “Xem ngươi vội chưa kìa, giấu được bao linh thạch rồi? Cón cách một ngàn linh thạch bao nhiêu?”

    Đinh Đương hừ lên: “Lão nương không nói cho ngươi biết đấy, tóm lại, nếu ngươi có linh thạch thì tim ta, không có thì cút đi.”

    Lục Trần đáp lại: “Ta bảo này, hiện này có không ít người chăm chỉ làm việc trong thôn Thanh Thủy này, phần lớn cũng đều là đàn ông, nếu ngươi chịu mở lòng thì con số một nghìn ấy cũng chẳng phải cái gì quá khó khăn đâu.”

    “Biến đi! Ngươi nghĩ lão nương là người dễ dãi sao?” Đinh Đương tức giận nói nhưng Lục Trần lại lập tức gật đầu. Nàng đỏ bừng mặt lên rồi đạp thêm một cái đồng thời căm tức: “Nam nhân thối, ngươi suốt ngày chọc ta tức lên, sợ ta còn chưa nhanh già sao?”

    Lục Trần tránh đòn rồi nói: “Thứ linh thạch này, sống không ăn được, chết chẳng mang theo, trước nay ta vẫn luôn dễ dàng tiêu mất. Chắc là những người lao động ở trong thôn này đều muốn đi xem thử Giám Tiên Kính như ngươi nên mới không dám bỏ tiền lên người kẻ mà ai cũng thèm khát thế này phải không?”

    Đinh Đương đứng yên rồi thất thanh: “Ngươi còn lạ gì sao, đám tiểu nhân đó lúc nào cũng muốn kiếm lợi ích, lão nương lại toàn đá thẳng chúng ra khỏi cửa, cuối cùng lại bị bọn khốn ấy nói xấu sau lưng.” Sau đó nàng lại kinh ngạc hỏi: “Này, nam nhân thối, trước ta không để ý nhưng hôm nay nghe ngươi nói vậy thì mới thấy lạ nha. Vì sao ai cũng đều muốn đi thử cơ hội mà ngươi lúc nào cũng dửng dưng không cần như vậy chứ?”

    Lục Trần cười mỉm nhìn nàng, Đinh Đương nhăn mặt rồi bỗng cảm thấy lạnh người.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 13:59.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  4. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,Khuyet Nha Tu,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,tuthandentoi,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 12: Lửa đen lại hiện


    Nhưng cảm giác khiến người ta cực ¬kì khó chịu ấy của Đinh Đương cũng chỉ thoáng qua bởi lẽ ngay sau đó Lục Trần đã xua tay cười: “Linh thạch dễ có, mỹ nhân như nàng thì quả là khó tìm, nếu có cơ hội âu yếm thì ta nhất định sẽ chẳng chịu bỏ qua đâu.”

    Đinh Đương đỏ mặt lườm y rồi quay người đi mất.

    Lục Trần nhìn theo tới khi nàng về đến căn nhà ở đằng xa rồi mới chuyển mình tiến lên phía trước. Khi hắn đến dưới gốc hòe lớn thì vẫn thấy ngư ông gọi là lão Dư ban sáng đang lặng lặng ngồi dưới bóng cây câu cá, có lẽ cả thôn này chỉ còn một mình ông là chẳng bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng.

    Nhưng lúc này ngoài lão ngư ông còn có lão Mã đang đứng từ phía sau trông lại mặt nước trong xanh nơi này.

    Lục Trần đi tới bên người lão Mã rồi bảo: “Suối này không có cá đâu.”

    Lão Mã dường như cũng không hề kinh ngạc với sự xuất hiện bất ngờ của y nên lập tức chỉ tay về phía những khe đá giữa đống đá cuội to nhỏ dưới suối rồi bảo: “Ngươi chỉ nói bậy, nhìn xem, bên kia có rất nhiều cá.”

    Lục Trần không biết làm gì hơn nên đành nhìn những con cá đen nhỏ hơn cả ngón tay đang bơi loanh quanh kia rồi thở dài: “Ta muốn nói là suối này không có cá lớn mà lão Dư muốn câu.”

    Lão Mã nghĩ ngợi một chập rồi cũng tán thành: “Ngươi nói cũng đúng.”

    ***

    Hai người sóng vai đi dọc theo khe suối, gió xuân lướt nhẹ, người đi thỏa thích, cứ vậy một lúc rồi lão Mã bỗng cất lời: “Cô nàng Đinh Đương kia nếu quả có thể gom góp đủ một ngàn viên linh thạch, lại may mắn qua được cửa ải Giám Tiên Kính của Thiên Thu Môn, sau đó lại bái nhập thành tu sĩ của Thiên Thu Môn thì ngươi đoán xem, việc đầu tiên nàng muốn làm gì nào?”

    Lục Trần nhìn dãy núi xanh ngát đằng xa rồi nhếch miệng: “Sao, có lẽ là hăm hở tu luyện để cầu trường sinh bất tử đi?”

    Lão Mã trừng mắt với y rồi tự giải đáp: “Ta cho rằng khi nàng có đạo hạnh rồi thì việc đầu tiên sẽ làm chính là lén lút trốn về nơi này rồi giết tất cả những gã đàn ông đã từng có quan hệ với ả.”

    Lục Trần lắc đầu cười rồi vỗ vai lão Mã: “Lão Mã này, sao ngươi lại độc ác như vậy chứ? Đó chỉ là một cô gái, lại chẳng hề trêu chọc gì ngươi, ngươi cũng chẳng hề muốn gặp nàng. Hơn nữa, ai có thể nói trước được điều gì, nếu ta nói, biết đâu khi Đinh Đương đắc đạo thì lại niệm tình xưa rồi quay về đây độ hóa ta lên núi tu đạo, ngươi thấy sao?” Dứt lời, hắn lại càng cười to hơn.

    Lão Mã hừ lạnh rồi mặc kệ hắn để đi tiếp lên phía trước. Khi thấy mình đã đến ngã rẽ đến quán rượu thì y bỗng lạnh lùng nói: ”Ngươi biết ta nói đúng.”

    Lục Trần hơi ngẩn bước nhưng cuối cùng vẫn đi tới lối rẽ rồi quay lại nói với lão Mã: “Không còn sớm nữa, ngươi về quán rượu của ngươi, ta về nhà của ta, ai nấy đều đánh một giấc thật ngon thôi.”

    Lão Mã nhìn y rồi thêm lời: “Ngươi gặp nhiều chuyện hơn ta nhiều, sao còn phải vờ như không biết?”

    Lục Trần nhắm mắt lại như đang suy tư một lúc rồi mới trả lời: “Thấy nhiều nên mới nghĩ vậy, ít nhất cũng giúp bản thân thấy thoải mái.”

    Hắn nhún vai nói thêm: “Dù không tính là đang sống, nhưng cũng không phải sống mà như chết, vì thế để bản thân thấy hài lòng là đủ rồi.”

    Dứt lời Lục Trần lại cười vang như đang rất vui vẻ. Cuối cùng ở nơi khe suối phơi phới gió xuân xen lẫn trúc xanh đào thắm này, y vẫy tay từ biệt Lão Mã rồi xoay người bỏ đi.

    Lão Mã nhìn theo y rồi cảm khái lắc đầu chứ không nói thêm lời nào.

    Sau khi rời khỏi chỗ lão Mã thì Lục Trần cũng đi tiếp trên con đường ven suối đến tận chân núi mới thấy một gian nhà nhỏ hiu quạnh. Xa hơn một chút thì có một hồ nước xanh thăm thẳm, cũng chính là đầu nguồn của dòng suối trong kia.

    Cũng không biết Lục Trần đã lấy đâu ra một lá trúc để mân mê trên miệng, vị ngọt thanh pha lẫn chút đắng chát của nó kích thích đầu lưỡi của y suốt đoạn đường nhàn tản đi về phía căn nhà.

    Khi còn cách đó khoảng mười trượng thì hắn bỗng run rẩy đến nỗi suýt nữa đã lảo đảo ngã ra đất, may mà gần đó có một cây đào còn sót lại nên y mới có thể bám lấy thân cây để đứng tiếp. Nhưng có lẽ hắn dùng quá nhiều sức nên làm cho cái cây này rung lên, vô số cánh đào hồng nhạt cũng theo đó tung bay khắp trời chẳng khác nào một cơn mưa xuân rực rỡ làm lòng người say mê.

    Lục Trần há to miệng, da mặt cũng nhăn hết lại, như thể đang cố gắng thét lên, lại giống như một con thú hoang rít gầm sau khi dính vết thương, ấy vậy mà chẳng hiểu tại sao lại không hề có tiếng động nào được phát ra.

    Sau đó hắn lại càng co giật mạnh hơn như thể đang chịu một nỗi đau đớn khủng khiếp nào đó.

    Rất đột nhiên, trong đôi mắt hắn bỗng rực lên hai luồng lửa cháy.

    Ngọn lửa màu đen!

    Lửa đen rừng rực y hệt buổi tối năm xưa!

    Ngọn lửa đen đột nhiên cháy lên trong mắt Lục Trần, ngay sau đó thân thể bên dưới lớp quần áo của hắn như bỗng vang lên những âm thanh kì quái, như là xương cốt bị mài dũa, lại như máu thịt bị chia lìa, thật khiến người ta giật mình kinh hãi.

    Lục Trần gắng hít sâu để ép bản thân mình đi tiếp về phía nhà cỏ dưới chân núi. Hắn đi rất khó khăn, như thể mỗi bước đều mang đến vô vàn đau đớn.

    Mới đi vài bước thì đã có thể mơ hồ nhận thấy trên những phần da thịt lộ ra bên ngoài như cổ và hai bàn tay đều đang có có vân lửa đen kì quái xuất hiện, nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra chúng giống như những ký hiệu rõ ràng.

    Như là lửa đang bùng cháy.

    Lục Trần vừa thở dốc vừa cố gắng lết đi. Gian nhà đã càng lúc càng gần, nhưng lửa trên người hắn cũng càng lúc càng cháy mạnh hơn.

    Bỗng ở cổ sau của hắn có một luồng lửa đen đột nhiên lao ra từ dưới lớp da, sau đó bắt đầu bùng lên, chỉ chớp mắt, da thịt quanh đó đã lập tức bị cháy sạm đi.

    Lục Trần khẽ run rẩy kêu rên như thể đã sắp ngã hẳn xuống, nhưng cũng không rõ hắn lấy đâu ra dũng khí và nghị lực để tiếp tục đứng vững trong cơn đau khủng khiếp ấy để tiếp tục đi về phía căn nhà, có lẽ ở trong đó có gì có thể cứu mạng hắn chăng?

    Thời gian dần trôi, tình cảnh của Lục Trần lại càng lúc càng trở nên tồi tệ, lửa đen không ngừng hiện ra khắp mọi nơi trên cơ thể hắn, từ mu bàn tay, ngực, thậm chí cả sau lưng, đỉnh đầu, bắp đùi, bàn chân, không nơi nào không có, đến nỗi khi Lục Trần tới được căn nhà thì cả người gần như đã chìm hoàn toàn trong làn lửa.

    Hắn đẩy cửa tiến vào, cánh cửa kia cũng lập tức khép lại. Dù vẫn đang bị thiêu đốt nhưng y bỗng dừng bước lại, chỉ giây lát sau trên đỉnh đầu của hắn bỗng có một nhánh cỏ cháy đen rơi xuống.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chương dự trữ luôn có, thank nhiều, phản hồi ở phần fb dưới nhiều thì sẽ có thêm chương nhé.
    Hiện nay truyện đã ra hơn 200 chương và luôn đứng top bên Trung Quốc.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 14:27.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chl10808,cucaiduong,deconbuidoi,diangucmauden,Khuyet Nha Tu,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,raycaster,rjnpenho,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,tuthandentoi,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 13: Hốc cây thần bí


    Nhánh cỏ phản chiếu trong đôi mắt đã bị lửa đen phủ kín. Lục Trần rên lên rồi nhanh chóng đi lên nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng.

    Giường gỗ nhìn qua thì rất thô sơ, nhưng lại vô cùng bằng phẳng, bên trên còn còn một lớp chăn đệm. Cũng không rõ Lục Trần đã ấn vào đâu trên giường nhưng bỗng nhiên có một tiếng cách vang lên, sàn giường lật ngược đẩy luôn Lục Trần xuống dưới. Căn phòng này thoáng cái lại quay về vẻ với tĩnh lặng và trống trải vốn có chứ chẳng hề còn một chút tiếng động nào.

    Khi còn đang rơi giữa khoảng không thì Lục Trần đang bị đốt cực kì đau đớn kia có lẽ đã không còn chịu nổi nữa nên gầm lớn lên một tiếng. Trong lúc trước mắt chỉ còn lại màn đêm, lại đang không ngừng rơi xuống, y bỗng đập mạnh lên tim mình.

    Không có âm thanh, không có tiếng động, bóng đêm như thể không có gì thay đổi, nhưng người bị lửa đen đốt cháy đang rơi xuống kia bỗng nhiên biến mất.

    Đột nhiên biến mất giữa trời!

    ***

    Chỉ giây lát sau, trước mắt Lục Trần bỗng có màn sáng mờ ảo, tiếp đó hắn rơi phịch xuống đất.

    Lửa đen vẫn không ngừng cháy, từng tấc từng tấc da thịt của y đã gần như khô nứt, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉ còn lại một đống tro tàn. Hơn nữa nơi hắn rơi xuống bây giờ lại đột nhiên biến thành một chốn bí ẩn rộng khoảng hai trượng, cao hơn một trượng mà thôi.

    Bốn phía kết dính với nhau thành một khoảng gỗ dày nặng, trên bề mặt gỗ lại rất xưa cũ đồng thời còn có vô vàn vết nứt, tựa như đã trải qua vô số tháng năm, hơn nữa còn có một luồng sinh cơ dạt dào bao phủ bên trên khiến vân gỗ càng trở nên mơ hồ, thật chẳng khác nào một gốc cây cũ kĩ.

    Mà trong hốc cây không rộng quá hai trượng này có một ô nước chiếm hơn nửa phần, còn lại chỉ là đất đá. Làn nước trong veo mang theo một tia xanh thẳm đang lặng yên khiến người ta nhất thời khó có thể biết được sâu cạn, chẳng khác nào một viên ngọc bích sáng trong đang lấp lánh vậy. Kì lạ là nó đang không ngừng tỏa một làn sinh cơ tươi mát ra bên ngoài.

    Lúc này Lục Trần đang nằm úp xuống mặt đất cách hồ nước này không xa. Hắn có lẽ đã bị lửa đen đốt cạn sức lực nên chỉ có thể cố lay người xoay đi, cơ thể cũng theo đó lăn xuôi mấy vòng, cuối cùng ầm một cái, hắn đã rơi vào trong ô nước.

    ‘Ùm!!”

    Một âm thanh kì quái bỗng nhiên vang lên như thể cách ngăn tất cả mọi thứ trên đời để thế gian này chỉ còn lại duy nhất một người. Làn nước thăm thẳm bỗng nhiên rung động, bọt nước bao phủ tầm mắt, làn hơi lạnh buốt đâm tới từ bốn phương, tất cả khiến cho cảm giác đau đớn kia như được giảm bớt.

    Ô nước này có lẽ sâu hơi tưởng tượng nhưng cũng chỉ lớn đến như vậy nên Lục Trần thậm chí còn không thể duỗi thẳng người mà đành bó tròn lại như một đứa trẻ đang sợ hãi trốn trong làn nước yên tĩnh đồng thời để mặc cho nó tẩy rửa cơ thể như cái cách bàn tay hiền hậu vỗ về cõi lòng nát tan.

    Dù đang ở trong nước nhưng lửa đen trên người Lục Trần cũng không hề dập tắt. Luồng lửa ấy vẫn điên cuồng cháy sáng nhưng có lẽ đã bị sinh cơ dạt dào nơi này ép lại nên dần dần yếu đi, sau đó lại từ từ chìm vào trong cơ thể Lục Trần để cuối cùng lại tự nhiên biến mất.

    Nước vẫn vờn quanh, sau đó những vết thương do lửa đốt trên người Lục Trần bắt đầu nhanh chóng liền lại. Mọi thứ tựa như chưa có gì xảy ra, ngoại trừ việc người đàn ông này đã vô cùng mệt mỏi.

    Hắn bó mình trốn trong dòng nước mãi vẫn không ngoi đầu lên, nhưng bờ môi lại không ngừng run rẩy.

    Hắn cắn răng thật chặt, cơ mặt vặn vẹo, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn. tựa như sắp khóc nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn để không kêu lên.

    Hắn từ từ ngước đầu lên nhìn từ trong làn nước ra bên ngoài. Trong màn nước mờ ảo, hắn không thấy rõ được thứ gì, như thể mãi mãi không nhìn thấy nổi, lại như chẳng thể nhìn thấy tận cùng.

    ***

    Sáng sớm hôm sau.

    Trăng lặn trời lên, khi ánh nắng rực rỡ lại chiếu xuống thôn xóm yên tĩnh này như bao đời nay vẫn vậy thì cả thôn làng như bừng tỉnh nên bắt đầu trở nên ồn ào.

    Lục Trần vươn vai ngáp dài đi ra từ nhà cỏ, sau đó lại đóng kĩ cửa gỗ, cuối cùng mới đi về trong thôn.

    Lão Dư vẫn ngồi dưới gốc hòe câu con cá lớn trong vô vọng. Người qua kẻ lại ầm ầm bàn tán, phần lớn cũng đều nhắc tới việc mấy ngày nữa Thiên Thu Môn sẽ phái người xuống thu linh trà linh cốc, thi thoảng lại xen lẫn đôi lời về vụ chém giết hôm qua.

    Lục Trần nghe một lúc cũng thấy chán, hơn nữa bụng còn réo vang, nên lại bắt đầu đi về quán rượu kia như mọi ngày.

    Dù hôm nay hắn đến muộn hơn hôm qua rất nhiều nhưng lão Mã chắc cũng chưa định buôn bán nên quán rượu vẫn đang đóng cửa. Nhưng Lục Trần cũng không quan tậm chuyện đó mà gõ ầm lên rồi hét to: “Lão Mã, mở cửa làm ăn đi!”

    Chốt lát sau bên trong có tiếng bước chân vang lên, sau đó lại có ai đó đi tới sau lớp cửa bắt đầu tạo nên tiếng mở, cuối cùng cơ thể mập mạp của lão Mã xuất hiên.

    Lục Trần tiến tới vỗ vai lão Mã bảo: “Đói bụng rồi, mau đi nấu chút gì đi…” Nói xong hắn liền đi thẳng vào rồi mới nghe thấy tiếng lão Mã hừ lanh.

    Ánh mắt Lục Trần đảo quanh quán rượu cuối cùng lại thấy ở một bên bàn có bóng người đang ngồi.

    Đó là một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu tóc trắng xóa, vẻ mặt hiền lành, thậm chí khi người đó nhìn thấy Lục Trần còn gật nhẹ đầu.

    Lão Mã ở phía sau chậm rãi đóng cửa cài then, sau đó mới đi tới bên Lục Trần bảo: “Lưu tuần sứ mới tới sáng nay.”

    Lục Trần gật đầu rồi tươi cười với ông lão kia. Có lẽ là đã rất quen thuộc nên hắn vỗ người ông rồi hỏi: “Lưu lão đầu, không phải một năm mới đến một lần sao, ta nhớ là nửa năm trước ông mới tới đây mà, sao vậy, nhớ ta à?”

    “Ha ha ha..” Người bị gọi là Lưu lão đầu kia có lẽ cũng rất vui vẻ nên tươi cười đáp lại Lục Trần: “Tiểu Lục thật biết nói đùa, lần này ta chỉ phụng lệnh Tiết đường chủ đi kiểm tra thôi, tiện đường nên mới ghé qua chào hỏi hai người các ngươi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chương dự trữ luôn có, thank nhiều, phản hồi ở phần fb dưới nhiều thì sẽ có thêm chương nhé.
    Hiện nay truyện đã ra hơn 200 chương và luôn đứng top bên Trung Quốc.[/QUOTE]
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 14:47.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  8. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,Khuyet Nha Tu,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,raycaster,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 14: Chuyện cũ tựa mây trôi


    Đùa cợt thì đùa cợt, nhưng khi thấy lão Lưu có vẻ nghiêm túc thì Lục Trần cũng nghiêm chỉnh hỏi: “Có chuyện gì?”

    Lưu tuần sứ đáp lại: “Lão phu cũng không còn trẻ nữa, ba tháng trước đi kiểm tra lại gặp chuyện không may, cuối cùng lại bị thương sau một trận tư đấu. Ngẫm kĩ lại thì đã ở Tiên Minh suốt mấy chục năm, cũng nên về nhà dưỡng lão thôi.”

    Lục Trần ngạc nhiên hỏi lại: “Có chuyện đó sao?”

    Lưu tuần sứ ưu tư trả lời: “Sao lại không thể có. Công việc sau này thì Tiên Minh và Tiết đường chủ của Phù Vân Ti sẽ phái người tới lo. Còn lão phu mấy hôm nữa sẽ quay về Tiên Minh, sau khi làm nốt vài chuyện thì sẽ cáo lão hồi hương, từ nay về sau sẽ nghỉ ngơi trong tông môn, không hỏi thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta đã quen nhau mười năm rồi, hôm nay phải từ biệt, mong rằng sau này còn có thể gặp lại.”

    Lục Trần gật đầu rồi chắp tay đáp lời: “Mấy năm nay nhờ có Lưu tuần sứ chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.”

    Lưu tuần sứ cười lớn rồi nói thêm vài câu với Lục Trần xong mới đứng dậy cáo từ.

    Lục Trần và lão Mã tiễn ông tới cửa rồi đứng đợi tới khi ông ta đi rất xa. Lục Trần nhìn lão Mã cẩn thận đóng kín cửa lại thì bỗng nhiên tươi cười: “Sao lại tỏ ra như vậy, có tâm sự sao?

    Lão Mã trừng mắt: “Ngươi không lo lắng chút gì sao?”

    Lục Trần phất tay: “Hôm qua ta đã nói rồi đó thôi, làm người, quan trọng nhất là phải lạc quan, không nên giữ quá nhiều thứ ở trong lòng, vậy thì mới có thể sống thoải mái được. Nói đi, có chuyện gì?”

    “Cấp trên có báo là sẽ khấu trừ linh thạch hàng tháng của ngươi.”

    “Ầm!” Một tiếng vang lớn, lão Mã giật nảy người quay lại thì thấy Lục Trần vừa đập bàn đang tức giận hét lên: “Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám động trên đầu thái tuế!”

    Lão Mã lườm Lục Trần. Lục Trần thấy vậy thì lạnh lùng hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

    Lão Mã khinh thường đáp lại: “Tên khốn ấy là Thiên Lan Chân Quân.”

    Lục Trần ngẩn người nhưng dường như lại càng tức giận nên quát to: “Chân Quân rất giỏi sao, lão già ấy định không giữ lời với ta sao?”

    Lão Mã e hèm mấy cái rồi khuyên can: “Sáu vị Chân Quân của Tiên Minh, ai lại không phải bậc kì tài có thể lên trời xuống đất, ngươi mắng thẳng tên Chân Quân như vậy thì không chừng lão nhân gia cũng có thể cảm giác được đó?”

    Lục Trần cười xùy: “Lão tử mắng hắn thì đã sao, lão già chết tiệt Thiên Lan, lão bất tử, chân ngắn mình dài như lợn, lòng dạ xảo trá lại còn trọc lóc!”

    Lão Mã trừng mắt nói không nên lời.

    Lục Trần ngó nghiêng bốn phía, khi nhận ra quán rượu vẫn an tĩnh như thể sẽ không có chuyện trời giáng sấm sét nên nói thêm với lão Mã: “Ngươi xem, lão già Thiên Lan đó đâu có nghe được, hoặc cũng có thể là nghe thấy ta mắng nhưng không dám lên tiếng rồi.”

    Lão Mã cười khổ: “Tiểu Lục à, ngươi cứ không biết điều như vậy…

    Lục Trần đảo mắt trả lời: “Hắn đòi trừ linh thạch của ta thì sao lại không thể trở mặt? Ngày đó chẳng phải đã nói sẽ để ta sống yên yên ổn ổn một đời sao?”

    Lão Mã nghiêm trang nói: “Lúc đó ta cũng ở đấy, ta nhớ là lão nhân gia người không hề nói những lời này.”

    Lục Trần tức giận: “Vậy thì ai nói, ta nhớ rõ ràng như vậy cơ mà.”

    Lão Mã chỉ thẳng vào ngực Lục Trần: “Ngươi tự nói.”

    Lục Trần nghi ngờ nhìn lại lão Mã xong lại phủi tay: “Bỏ đi, chúng ta không cần phải nói tới chuyện ai nhớ rõ chuyện mười năm trước nữa, tóm lại không thể trừ bớt linh thạch của ta được!”

    Lão Mã thờ dài: “Ta lúc nãy cũng đã hỏi rồi, kỳ thực cũng không chỉ trừ của riêng ngươi mà tất cả Ảnh Tử trong Phù Vân Ti sẽ đều bị như vậy.”

    Lục Trần đờ ra nên nhất thời không nói thêm gì. Ánh mắt của hắn lay động một lúc rồi lại nhìn sang lão Mã.

    Lão Mã bị y nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên nên bất giác tránh mắt đi.

    Tiếp đó, cơn tức lúc nãy của Lục Trần bỗng nhiên tiêu biến mà thay vào đó là vẻ bình tĩnh rất bất thường. Mãi lâu sau, hắn thốt lên: “Lão già chết tiệt bị người gây khó dễ sao?”

    Lão Mã cười gượng rồi lại tỏ ra buồn bực: “Lão nhân gia người quả thực cũng là bất đắc dĩ. Chân Tiên Minh truyền đến nay đã ba nghìn năm, gia nghiệp to lớn, anh kiệt vô số, nhưng cũng chẳng thiếu những kẻ xu nịnh, vì thế linh thạch luôn không đủ dùng. Phù Vân Ti lại không làm chuyện gì, cũng không có đầu lĩnh mà chỉ bảo để chiếu cố cho công thần đã lập công cho Tiên Minh mai danh ẩn tích nhưng lại chẳng hể nói rõ ra sao. Cứ phí phạm bao nhiêu linh thạch mỗi năm như vậy nên trong Tiên Minh sớm đã có kẻ khó chịu rồi.”

    Lục Trần im lặng rồi sau cùng lại lắc đầu trầm ngâm.

    Lão Mã nhìn y rồi đi tới bên cạnh nhỏ giọng: “Nói cho cùng, ta và ngươi đều hiểu mà, lão nhân gia người quả thực luôn thấy có lỗi với ngươi, nếu như có thể thì hắn cũng không muốn để ngươi khó chịu thế này. Nhưng nếu chỉ không trừ của ngươi thì sẽ quá nổi bật, không chừng sẽ khiến kẻ khác để ý…”

    Lão Mã nói tới đó rồi hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục: “Trong Tiên Minh thì Phù Vân Ti nằm dưới trướng Thiên Lan Chân Quân, nhưng ở giữa lại có không ít đường chủ, chủ quản, tuần sứ, giám thị. Mấy năm gần đây, cũng chỉ có ta và Chân Quân là biết lai lịch của ngươi, ngay cả Lưu tuần sứ âm thầm kiểm tra mười năm nay kia và cả Tiết đường chủ trông coi mọi việc trong ti cũng không hiểu được mà chỉ nghĩ rằng ngươi là kẻ lập được chút công nên trốn vào đây kiếm miếng ăn tới chết già thôi.”

    Lục Trần nhếch mép khinh khi: “Lão Lưu kia mấy năm nay không quá tồi với ta, nhưng cũng không hẳn là kính trọng gì, vậy từ đâu lại biết được thân phận của ta chứ?”

    Lão Mã cười khổ lắc đầu: “Theo lý thuyết thì thân phận này không thể lộ ra được, nhưng bây giờ Tiên Minh trông có vẻ an ổn đấy nhưng thật ra bên trong lại chẳng khác gì cái thùng chứa nước thủng trăm lỗ cả, vì thế lão nhân gia cũng có phần lo lắng.”

    Lục Trần trầm mặc một hồi rồi bỗng hỏi thêm: “Những người kia vẫn còn tìm kiếm sao?”

    Lão Mã hơi do dự rồi gật đầu: “Đúng. Chiến dịch năm đó đã đụng đến căn cơ của ma giáo, không chỉ trận pháp bí mật Hàng Thần Chú bị hủy mà còn làm mất đi ba trong số năm vị trưởng lão, thù này tuyệt đối sâu như biển, không thể nào hóa giái nổi. Mấy năm nay có bắt được một số yêu nghiệt ma giáo, khi thẩm vấn tới chuyện này thì đều thu được tin rằng ma giáo đã lén lút đưa rất nhiều người vào trong các môn phái của Chân Tiên Minh, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm kiếm tin tức liên quan đến chuyện năm đó, nhất định phải tìm ra thủ phạm, sau đó bằm thây làm vạn mảnh, rút hồn đoạn phách để báo thù.”

    Lục Trần hừ lạnh rồi nói lại với Lão Mã: “Ngươi nói báo thù là đủ rồi, cái gì mà bằm thây vạn mảnh, rút hồn luyện phách thì bỏ đi chứ.”

    Lão Mã cười cợt: “Thêm vào không phải càng có khí thế sao?”

    “Hừ!” Lục Trần tức giận hừ lên rồi lại giục giã: “Mau đi nấu mì đi.”

    Lão Mã ngạc nhiên: “Vừa mới nói sát thủ ác độc sẽ băm ngươi làm vạn mảnh xong mà ngươi còn muốn ăn mì sao?”

    Lục Trần khinh khỉnh liếc lại: “Nói ít thôi, lão tử đang tức giận, không nấu mi cho ta, ta đập quán của ngươi.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chương dự trữ luôn có, thank nhiều, phản hồi ở phần fb dưới nhiều thì sẽ có thêm chương nhé.
    Cả ngày mới được 5 thank. Nay up tạm 2 chương, nếu mai ko lên 10 thank thì không có thêm nhé.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 14-01-2017 lúc 14:57.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

    ---QC---


  10. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,Khuyet Nha Tu,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,raycaster,Tieu Lan,Tung hoành TTĐ,tuquy123,zemv13,
Trang 3 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status