TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 94

Chủ đề: Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh (Q2 - C92)

  1. #81
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    THIÊN ẢNH
    Tác giả: Tiêu Đỉnh

    --------※※※--------

    Quyển 2: Thiếu Niên Du
    Chương 80: Bạn rượu thịt
    Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
    Nguồn: tangthuvien.vn






    "Ông có biết không, có lúc tôi rất hoài nghi thân phân, lai lịch của ông."

    Trên sườn núi bên ngoài Hoang cốc, hai người một chó ngồi chung một chỗ, Lục Trần đưa tay tóm một cái đùi gà của lão Mã đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm.

    Không hiểu lão Mã lấy ở đâu ra một đống đồ ăn mang đến, thậm chí còn ném cho A Thổ một vài khúc xương, con chó nhỏ kia cao hứng vô cùng, cứ nằm ở bên cạnh nhai rau ráu.

    "Con chó nhỏ này được lắm, chỉ mỗi tội què chân."
    Lão Mã than thở một tiếng, ngay sau đó quay đầu lại nhìn Lục Trần nói:
    "Lúc nãy cậu đang nói tới chuyện gì nhỉ?"

    Lục Trần không nhìn lão mà tiếp tục nhai.

    Lão Mã giễu cợt nói:
    "Lão tử tài sản trong sạch, trung can nghĩa đảm có thể so sánh với mặt trời, cậu hoài nghi cái rắm!"

    Lục Trần nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:
    "Nếu mười năm rồi tôi nhìn thấu ông, một lão mập xấu xí ngu xuẩn, lại còn kinh doanh, tu tiên sao có thể..."

    "Này!"
    Lão Mã cả giận nói:
    "Tiểu tử vô liêm sỉ, cậu nói ta mập thì cũng thôi, dựa vào cái gì nói ta ngu xuẩn? Mười năm qua nếu không có ta che chở cho cậu, cậu đã chết bao nhiêu lần rồi có biết không!"

    Lục Trần coi như không nghe thấy lão Mã kháng nghị, thoải mái nói:
    "Kẻ đó vừa mập vừa xấu, đạo hạnh lại thấp, nhưng lại là Thiên Lan chân quân nổi danh thiên hạ, thế mà không hiểu sao lão chẳng tin được ai, chỉ tin tưởng một mình ông. Nếu như tên đầu trọc chết bầm kia không nói láo, vậy thì lai lịch của tên béo nhà ông cũng có vấn đề?"

    Hắn hứng thú nhìn lão Mã, trong miệng "tắc tắc" hai tiếng, nói:
    "Ông ta dựa vào cái gì mà tin tưởng vào ông như vậy nhỉ, chẳng lẽ ông là con tư sinh của lão ta?"

    "Cút!"
    Lão Mã trợn mắt nhìn, nói:
    "Miệng còn ăn đồ của lão tử mà dám mở miệng chê bai, trả thịt gà lại cho ta!"

    Lục Trần tiện tay ném một cái, một khúc xương gà bay tới, lão Mã người lắc tránh được.

    "À, thân thủ tốt đấy."

    Lão Mã cười đắc ý, nói:
    "Đúng đấy, mấy ngày này ta..."

    "Ai nha!"
    Lão Mã chưa nói hết câu, đã bị Lục Trần trực tiếp cắt ngang, chỉ thấy hắn giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn chằm chằm vào lão Mã với sắc mặt cổ quái, nói:
    "Đầu trọc chết bầm là một tên béo siêu cấp, ông là một tên béo bình thường, chẳng lẽ ông chính là nợ phong lưu của đầu trọc khi còn trẻ?"

    "Phì!"
    Lão Mã cả giận nói:
    "Nói bậy nói bạ nữa là lão tử trở mặt đấy!"

    Lục Trần cười ha ha, vỗ tay một cái, nhìn lão Mã nói:
    "Có rượu không?"

    Lão Mã ném cái hồ lô rượu qua. Lục Trần đón lấy, mở nắp uống một hớp lớn, sau đó thở dài nói:
    "Rượu ngon."

    Lão Mã nhìn hắn, dần dần ánh mắt trở nên nhu hòa, một hồi lâu sau thở dài, nói:
    "Cậu nghĩ kỹ chưa? Chuyến này tới Côn Luân, là phúc hay họa còn khó nói."

    Lục Trần cười, nghiêng đầu nhìn lão Mã nói:
    "Chẳng phải ông tới làm thuyết khách, giúp tên kia nói chuyện, giật dây để tôi tới Côn Luân hay sao?"

    Lão Mã nhún nhún vai, nói:
    "Ta chẳng nghĩ gì, hơn nữa dù gì cũng ở cùng cậu hơn mười năm, nói thật, trong lòng ta cũng có chút không muốn cậu mạo hiểm."

    Lục Trần trầm mặc chốc lát, sau đó lạnh lùng nói:
    "Đã nghĩ kỹ rồi, tôi phải đi."

    Lão Mã gật đầu một cái, không nói gì nữa, khi đứng lên thu dọn đồ đạc thì vỗ nhẹ lên vai hắn.

    Lục Trần nhìn hắn cười ôn hòa.

    ※※※

    Thời điểm thu dọn đồ đạc, Lục Trần nhìn lão Mã hỏi:
    "Thời gian rời khỏi Thanh Thủy đường thôn, ông ở đâu, làm gì?"

    Lão Mã rất không hình tượng nở lỏng đai lưng, vỗ cái bụng béo, sau đó cùng Lục Trần đi dọc theo sơn đạo, nói:
    "Dưỡng thương chứ còn làm gì nữa, dưỡng thương xong thì tới thành Côn Ngô mở một cửa hàng."

    Lục Trần dừng chân, sắc mặt có chút kỳ quái nhìn lão một cái, nói:
    "Ông… đã chuẩn bị từ trước rồi à?"

    Lão Mã dửng dưng nói:
    "Không thể nói là chuẩn bị từ trước. Nhưng mà dù sao ta cũng quá nhàn rỗi, ta nghĩ tương lai cậu chắc chắn có liên quan tới phái Côn Luân nên mới tới thành Côn Ngô."

    "Tin ông mới là lạ."
    Lục Trần giễu cợt một tiếng, đi về phía trước, chẳng qua trong mắt hắn hiện lên một luồng sáng phức tạp.

    A Thổ chạy quanh hai người, rung đùi đắc ý trông có vẻ vô cùng hưng phấn, chỉ là khi chạy thì cái chân què khiến nó mất đi sự oai phong, trông có vẻ không được tự nhiên.

    Lão Mã nhìn mấy lần, rồi nói với Lục Trần:
    "Con chó nhỏ này là sao vậy?"

    Lục Trần nói:
    "Trước đó vài ngày nhặt được trên đường."

    Lão Mã có chút ngoài ý muốn, nói:
    "Hả? Cậu đổi tính rồi à, hay là tâm địa trở nên lương thiện rồi?"

    Lục Trần nói:
    "Không phải, chỉ là nghĩ tới lúc đói, nếu không có gì ăn thì dùng thịt chó lót dạ."

    Lão Mã:
    "... Lời vừa rồi của ta coi như chưa nói."

    Lục Trần nói:
    "Đúng rồi, nếu ông đã sống ở thành Côn Ngô, chắc là động tĩnh tình hình của phái Côn Luân cũng không thoát khỏi mắt của ông, không biết gần đây phái Côn Luân có đệ tử trẻ tuổi đặc biệt xuất sắc nào không?"

    Lão Mã hơi có vẻ đắc ý cười, ngay sau đó ngưng thần suy nghĩ nói:
    "Phái Côn Luân là danh môn đại phái, môn hạ đệ tử đông đảo, anh tài tuấn kiệt quả thực không ít, cậu hỏi một câu chung chung như vậy, ta không biết nói thế nào cả, người xuất sắc thì rất nhiều."

    Lục Trần suy nghĩ một chút, nói:
    "Trước đây vài ngày, ở vùng đất Mê Loạn này, lúc đêm khuya tôi có gặp một người."

    Vừa nói, hắn liền kể lại tình hình đêm đó một lần, sau đó nói:
    " 'Nguyệt Hoa Trảm' là môn đạo thuật thần thông rất khó tu luyện thành công của phái Côn Luân, không phải là người có thiên phú dị bẩm thì sẽ rất khó tu luyện, cộng thêm điều kiện là một cô gái trẻ tuổi, có lẽ ông biết?"

    Lão Mã nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu nói:
    "Môn thần thông Nguyệt Hoa Trảm này ta biết, nhưng nữ đệ tử trẻ tuổi trong mấy năm tu luyện thành công môn tuyệt học này thì đúng là ta không nhớ được ai. Chúng ta về thành Côn Ngô trước, ta sẽ giúp cậu âm thầm điều tra một chút, vấn đề này không lớn, chắc có thể tìm được người nọ."

    Vừa nói xong, lão đã ngừng lại rồi tiếp tục:
    "Thế nào, chẳng phải cậu không nhìn được mặt của cô gái kia hay sao, sao tự dưng có hứng thú với nàng ta như vậy?"

    Lục Trần cười, đặt một ngón tay lên mi tâm của mình, gõ gõ mấy cái rồi bình tĩnh nói:
    "Đêm đó, mũi kiếm của nàng ở nơi này, đâm thêm một chút là thủng đầu tôi rồi."

    Nụ cười trên mặt lão Mã bỗng nhiên phai nhạt mấy phần, ngước mắt với vẻ buồn rầu, nhìn Lục Trần.

    Lục Trần cũng rất tự nhiên độc thoại, trên mặt chẳng có gì là kích động, chỉ lạnh lùng nói:
    "Đã rất nhiều năm rồi, không có ai dùng kiếm chỉ vào đầu tôi như vậy."

    "Gâu gâu gâu..."

    A Thổ đã chạy trước rất xa, quay đầu về phía hai người bọn họ kêu mấy tiếng, tựa như giục họ đi nhanh hơn chút.

    Lục Trần bước chân nhanh hơn, đồng thời bình tĩnh nói một câu, nói:
    "Tìm ra cô ta."

    Lão Mã gật đầu, thở dài nói:
    "Được rồi, ta biết rồi."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận, góp ý tại đây nhé mọi người
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 21-01-2017 lúc 20:08.
    ---QC---


  2. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,ball_fly103,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,darkcloud,deconbuidoi,hoanghungcz,holyushi,Khuyet Nha Tu,kkk3k,Lâm Kính Vũ,lindatran,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,phiêu!,plhpk81,pnhuy,raycaster,rjnpenho,scorpio_29th,teocali,tuquy123,Xinh Xinh,
  3. #82
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    THIÊN ẢNH
    Tác giả: Tiêu Đỉnh

    --------※※※--------

    Quyển 2: Thiếu Niên Du
    Chương 81: Quỷ nghèo
    Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
    Nguồn: tangthuvien.vn





    Phái Côn Luân lấy tên núi mà thành, cơ nghiệp cả môn phái đều nằm trên núi Côn Luân - danh sơn nổi tiếng nhất miền tây. Năm ngàn năm trước, có hai sư huynh đệ là tu sĩ Côn Nguyên tử và Thiết La du lịch thiên hạ, trên đường đi qua núi Côn Lôn, khi đó chính là lúc loạn thế, linh sơn bị nhiễm bụi trần, trộm cướp vô số, chém giết cướp bóc khắp nơi, khiến mấy ngàn dặm quanh đây chẳng khác nào địa ngục, bách tính không được yên ổn.

    Nhưng mà đêm đó xảy ra sự lạ, Côn Nguyên tử và Thiết La nhìn thấy một ngôi sao lớn từ trên trời rơi xuống núi Côn Luân. Quần sơn chấn động, dị quang ngất trời, linh khí như mây bao phủ sơn dã, che khuất mặt trời. Sau đó mấy ngày, núi Côn Lôn liên tục xuất hiện chuyện lạ, mùa hè tuyết bay, gà trống gáy sớm, mặt đất thay đổi, nơi có núi băng, nơi có lửa cháy, khí trời cũng biến hóa vô thường. Thậm chí, mấy ngày sau trong núi còn xuất hiện đủ loại yêu quỷ, ma thú hung tàn cường hãn, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng khiến cho sinh vật phong phú hơn.

    Thế nhân sợ hãi, rối rít rời khỏi núi này, gần xa đều nói núi Côn Luân có cự ma xuất thế, tất gieo họa nhân gian, giết chóc sinh linh, biến núi Côn Luân thành một biển máu. Nhưng mà Côn Nguyên tử và Thiết La là ai chứ, ánh mắt khác người thường, cho rằng dãy núi này là linh mạch vô thượng, là căn cơ để lập nghiệp vạn thế, bởi vậy họ nhìn trời mà lạy, miệng lập đại thề, hết lòng vì nghiệp lớn, nguyện làm chủ của linh sơn.

    Sau đó hai người thi triển đại thần thông, định càn khôn, chém yêu ma, đuổi trộm cướp, trấn an bách tính, biến nơi này thành động thiên phúc địa. Việc này chẳng khác nào họ có kỳ duyên, đại cơ duyên khi gặp linh sơn nơi hỗn loạn, lại còn gặp được tiên phủ thời cổ đại. Trong tiên phủ có ngọc sách, truyền thừa tuyệt thế tiên pháp, lại có truyền thuyết nói rằng trong phủ có bảo quang sáng chói, hiện chí bảo tiên binh vô thượng.

    May mắn đó chỉ là nhân gian truyền miệng, hai vị tổ sư ở nơi này khai tông lập phái, thu học trò truyền đạo, lập được hoành nghiệp vạn thế, tức là phái Côn Luân hiện giờ.

    Phái Côn Luân truyền thừa đến nay đã năm ngàn năm, địa linh nhân kiệt, anh tài xuất hiện lớp lớp, đứng đầu tu tiên giới nhân tộc, trường thịnh không suy, thực là dị số. Chỉ nói riêng về tuổi thọ, phái Côn Luân còn nhiều hơn Chân Tiên minh hai ngàn năm, có thể nói là môn phái đệ nhất của tu tiên giới.

    Nhưng mà giang sơn luôn có người tài xuất hiện, đời sau nối tiếp đời trước, thế đạo bây giờ tu tiên vô cùng hưng thịnh, tu chân giới nhân tộc đang trong thời hoàng kim, vô số tuấn kiệt thiên tài xuất hiện lớp lớp, khiến cho các môn phái tu chân như nấm mọc sau mưa, chỉ bàn về thanh thế và thực lực, tu chân giới Trung thổ Thần châu không khác gì đang trong thời kỳ quần hùng khởi nghĩa, không còn là của riêng một nhà độc quyền.

    Phái Côn Luân trải qua năm ngàn năm mưa gió, sớm đem toàn bộ dãy núi Côn Lôn hùng vĩ thu làm tài sản riêng, tính riêng môn hạ đệ tử thân truyền tu hành thành công đã không dưới vạn người, còn có Hóa Thần chân quân đạo pháp thông thiên tọa trấn sơn môn, có thể nói là uy danh hiển hách, ngồi vững vàng trên ngai vàng danh môn đại phái. Ngoài ra, phái Côn Luân còn có rất nhiều đệ tử Luyện Khí cảnh và đệ tử tạp dịch, số này đông lắm, tính sơ cũng vượt quá trăm ngàn người.

    Một đại phái lớn như vậy đã biến nó thành một con quái vật khổng lồ trên đất tây lục mênh mông, lâu dần tạo nên thành Côn Ngô dưới chân núi. Trải qua mấy ngàn năm, thành Côn Ngô đã trở thành một trong những thành trì phồn hoa, lớn nhất ở vùng này.

    "Trước kia cậu đã tới nơi này chưa?"

    Khi lão Mã và Lục Trần đi vào tòa thành lớn, thấy cao ốc như rừng, phi thường náo nhiệt, lão Mã nhìn Lục Trần hỏi một câu.

    Lục Trần gật đầu một cái, nói:
    "Tới rồi."

    "Hả?"
    Lão Mã có chút kinh ngạc hỏi:
    "Lúc nào? Mười năm trước ta với cậu ở với nhau, thời điểm trước nữa, cậu ở... nơi đó, vậy cậu tới đây lúc nào?"

    Lục Trần đảo mắt nhìn đường phố rộng rãi trong thành Côn Ngô, nói:
    "Đại khái là lúc năm sáu tuổi, nhớ không rõ lắm."

    Lão Mã ngẩn ra, hỏi:
    "Cụ thể xem nào?"

    Lục Trần nói:
    "Đến đây tìm đồ ăn, ở đây có nhiều người sống nên có thể tìm thấy rất nhiều đồ ăn trong những đống rác."

    Lão Mã im lặng, qua một hồi lâu mới nói:
    "Sau đó thì sao?"

    Lục Trần cười một chút, nói:
    "Sau đó thì bản thân tôi cũng chẳng biết mình sống ở đây được bao lâu, đầu trọc chết bầm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nói rằng sẽ cho tôi ăn no mặc ấm, bảo tôi đi cùng với lão, thế là tôi đi thôi."

    Lão Mã thở dài, dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lục Trần bỗng nhiên quay đầu vẫy vẫy tay, gọi:
    "A Thổ, đi theo mau! Nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất đi lạc sẽ không tìm ra đâu."

    "Gâu gâu!"

    Sủa lên mấy tiếng, con chó mực què chân nhanh chóng chạy đến, thân thiết cọ cọ vào chân Lục Trần.

    Trên đường từ vùng đất Mê Loạn đến thành Côn Ngô, A Thổ dường như đã lớn hơn một chút, không biết có phải là lão Mã mang theo quá nhiều thức ăn hay không.

    "Cửa hàng của ông ở chỗ nào?"
    Lục Trần vỗ đầu A Thổ, quay đầu hỏi lão Mã:
    "Ở trên con phố này à?"

    Lão Mã nhìn cảnh tượng cửa hàng mọc san sát như rừng, sau đó mặt không đổi sắc nói:
    "Khu đất này quá tục tằn, nếu đặt cửa hàng ở đây thì đúng là tầm mắt quá kém, cậu cứ đi với ta là thấy."

    Lục Trần nhất thời nhìn lão Mã với cặp mắt khác xưa, nói:
    "Mới có một thời gian không gặp, có vẻ ông đã biết “thưởng thức” cuộc sống hơn rồi thì phải!"

    "Hì hì!"

    Lão Mã khịt mũi coi thường, chắp hai tay sau lưng, sau đó giống như một đại tài chủ ngênh ngang đi về phía trước.

    Lục Trần và A Thổ đi theo sau lưng lão, qua một con đường.

    Rồi lại đi qua một con đường.

    Một con đường nữa.

    Thêm một con đường...

    Lại đi...

    "Này!"
    Lục Trần không nhịn được gọi cái lão béo đầu đầy mồ hôi, có chút hoài nghi nói:
    "Còn chưa tới sao, tôi có cảm giác chúng ta sắp ra khỏi thành rồi?"

    Lão Mã dừng bước, lau mồ hôi trên trán, nhìn tường thành cao ngất đồ sộ rồi cười ha ha một tiếng, nói:
    "Sắp, sắp rồi!"

    Vừa nói, hắn vừa đi về phía trước, sau đó rẽ vào một hẻm nhỏ ven đường, đi tiếp hai ba trượng nữa thấy một cái cửa gỗ.

    Lục Trần đứng trong ngõ hẻm nhìn xung quanh, chỉ thấy không khí lạnh tanh, không có một bóng người, khác biệt một trời một vực so với con đường mà cửa hàng mọc như rừng kia. Trên cánh cửa gỗ trước mặt, chỉ thấy đúng một tấm biển gỗ.

    Hắc Khâu các.

    "Nơi này có thể buôn bán à?"
    Lục Trần không nhịn được hỏi lão Mã.

    Lão Mã giễu cợt một tiếng, nói:
    "Cậu biết cái gì, cổ ngữ có nói: Mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu, cậu biết câu đó không?"

    Vừa nói, lão Mã vừa lấy chìa khóa mở cửa gỗ, dẫn Lục Trần đi vào, đồng thời nói:
    "Hơn nữa, chỗ này có nhiều điểm tốt lắm nhé. Trong thành lớn thì huyên náo, nơi này thì tĩnh mịch, đi qua hai con phố ở hướng bắc là cổng ra, đi qua hai con đường nữa là nơi ở của bọn nhà giàu. Quan trọng nhất là, giá đất ở đây chỉ bằng một tháng thuê nhà ở trong phố. Ngày trước lúc tới đây, ta đã cân nhắc kỹ rồi mua nó, ha ha, lão Mã ta có cơ nghiệp truyền đời rồi."

    Nói xong, lão Mã khá hí hửng, nhìn Lục Trần ở phía sau, cười nói:
    "Thế nào?"

    Lục Trần nói:
    "Quỷ nghèo không tiền cứ việc nói thẳng, lấy đâu ra nhiều lý luận như vậy!"



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận, góp ý tại đây nhé mọi người
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 23-01-2017 lúc 23:08.

  4. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,aolong,ball_fly103,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,darkcloud,deconbuidoi,DengAi,hoanghungcz,holyushi,Khuyet Nha Tu,kkk3k,Lâm Kính Vũ,lhc772,lindatran,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,phiêu!,plhpk81,pnhuy,raycaster,rjnpenho,scorpio_29th,teocali,tuquy123,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    THIÊN ẢNH
    Tác giả: Tiêu Đỉnh

    --------※※※--------

    Quyển 2: Thiếu Niên Du
    Chương 82: Côn Luân hai mạch
    Dịch giả
    Nguồn: tangthuvien.vn





    Lão Mã: “…Đại ca, người nghèo cũng có lòng tự trọng mà, cũng cần phải sống mà…”

    Lục Trần hừ lên đáp trả: “Sống thì vẫn phải sống, nhưng ngươi nó nhảm một đống thứ như thế để lừa ai đây?”

    Lão Mã ngiêm mặt bảo: “Dù nghèo thì chúng ta cũng cần phải mơ chứ? Ngươi thoải mái nhìn thứ nào thì sẽ thấy nó không tệ thôi.”

    Lục Trần lắc đầu nhưng rồi y vẫn quay lại gọi: “A Thổ.”

    A Thổ sủa vang mấy tiếng rồi lập tức chạy tới đi theo Lục Trần và lão Mã vào bên trong. Khu nhà này cũng không phải nhỏ, trước sau hai lối ra vào, lại thông thẳng với đường lớn… À, mặt tiền sát đường lớn được lão Mã đặt một quầy nhỏ, xem ra là định mở cửa hàng; đằng sau lại có một tiểu viện, không lớn lắm, nhưng khá vuông vức, hai bên còn có hành lang gấp khúc chạy vòng quanh. Ở sau cùng còn có hai căn phòng, cũng không lớn, nhưng cũng đủ để người lại ngủ lại.

    “Ồ, cũng được.” Lục Trần trầm trồ khen lão Mã một câu.

    Lão Mã mừng rỡ bật dậy tươi cười bảo lại: “Ta không nói sai mà.”

    “Ở thì cũng còn tạm được, buôn bán chắc cũng xong, không chơi chết ngươi được.”

    ….

    Lục Trần đứng trong tiểu viện trống trải một lúc lại thuận miệng nói thêm: “Chỗ này có thêm vài hòn giả sơn, trồng ít cỏ, lại đặt hai cây lớn nữa là gần tốt rồi.”

    “Cút, không có tiền phí phạm cho mấy thứ linh tinh đấy!”

    Lục Trần cười vang rồi cũng kệ hắn mà tiếp tục thuận miệng hỏi thêm: “Chẳng phải lúc nãy ngươi nói quanh đây còn có nhà giàu trong thành sống sao?”

    Lão Mã gãi đầu đáp: “À, thực ra cũng không phải là sát gần, đại khái là cách hai con đường thôi. Chỗ đó là nơi nhà cổ của các thế gia giàu có trong thành tập trung, trong đó cũng có không ít người có quan hệ trong tối hoặc ngoài sáng với Côn Luân phái.”

    Lục Trần gật đầu đồng thuận bởi lẽ đó cũng là chuyện tất nhiên. Thành Côn Ngô nằm dưới chân núi Côn Luân, có môn phái lớn như Côn Luân trấn giữ ở đây thì bất kể là ai cũng muốn nịnh nọt bám lấy bắp đùi của thứ to lớn này.

    Lão Mã đi vào phía trong rồi mở toang một cánh cửa xong mới bảo: “Ngươi cứ tạm thời ở đây đi, đợi khi Chân Quân sắp xếp bên kia ổn thỏa hơn thì sẽ đưa ngươi vào phái Côn Luân.”

    Lục Trần khẽ gật: “Được rồi!”

    ***

    Nửa đêm, thành Côn Ngô ngày càng yên tĩnh, gió lướt ngang, nhà nhà đều đã lên đèn. Trong một xó nhỏ không hề đáng chú ý có một khu nhà đơn sơ lạc lõng, lão Mã và Lục Trần đã chuyển bàn ra ngoài sân, sau đó mỗi người một ghế, lại thêm một bình rượu, hai cái chén, ba đĩa thức ăn, rồi cùng nhàn tản nói chuyện trong viện.

    Một vầng trăng lạnh lửng lơ giữa vòm trời đêm đang tỏa xuống muôn vàn tia sáng dịu mát khiến bốn bề tiểu viện thêm phần sáng sủa, nhưng những nơi bên dưới mái hiên vẫn lại vẫn chỉ là bóng tối. Trong màn tối, A Thổ thò đầu ra khỏi bóng đêm từ một góc khuất nào đó giữa hành lang chạy vòng quanh như u linh để e dè nhìn quanh quẩn, sau đó nó lại vẫy đuôi chạy đi ngửi khắp mọi chỗ trong tiểu viện rồi lén lút giơ chân tè lên một góc tường, cuối cùng mới thỏa lòng mà chạy về nằm xuống bên chân Lục Trần.

    Lục Trần với tay quăng một chiếc chân gà từ trên bàn xuống, A Thổ còn chẳng buồn đứng dậy mà chỉ vươn cổ lên đã ngậm được rồi lập tức vui vẻ nằm cạnh Lục Trần ngấu nghiến nhai.

    Lão Mã nhìn A Thổ bảo: “Mấy ngày nữa ngươi lên núi thì con chó đen này biết làm sao đây?”

    Lục Trần vừa nâng bình rót rượu vào chén của mình vừa đáp: “Trước tiên cứ để nó ở đây đã, đợi đến lúc ta ổn định trên phái Côn Luân thì sẽ thử xem có thể mang nó lên núi được không.”

    Lão Mã trừng mắt nhìn y mắng: “Côn Luân linh sơn của người ta là vùng đất lành hàng đầu trong thiên hạ, trên núi cũng toàn tiên cầm thụy thú, thế mà ngươi lại mang một con thổ cầu què tới thì ra thể thống gì chứ?”

    Lục Trần xoa cằm suy tư rồi lại đáp lại: “Sao, ngươi nói vậy ta mới đột nhiên nhớ tới, xưa kia vật vã sống chết bên ngoài, lúc nguy cấp trên bờ quỷ môn quan cũng đã ăn không ít thịt đủ loại yêu thú, thật chỉ có đám linh thú tiên gia trong truyền thuyết này là chưa từng thử qua mà thôi… ”

    Lãm Mã tím mặt lườm y mắng tiếp: “Này này, ngươi còn chưa lên núi mà đã nghĩ xem có thể ăn được thịt linh thú trên núi không là sao, không tốt, không tốt đâu!”

    Lục Trần tươi cười bảo: “Ta cũng chỉ nghĩ bừa mà thôi..”

    Lão Mã nghi hoặc nhìn hắn hỏi thêm: “Sao ta luôn cảm thấy ngươi không có ý định tốt đẹp gì nhỉ.”

    “Câm, dạ tiểu nhân!” Lục Trần khinh bỉ chuyển đề tài: “Tình cảnh trong phái Côn Luân ra sao, ngươi nói cho ta nghe thử đi!”

    Lão Mã gật đầu đáp: “Hiện nay dãy Côn Luân rộng lớn gần như đã nằm hết trong tay phái Côn Luân. Nơi đó linh sơn chập chùng bất tận, suốt mấy ngàn năm nay lại có vô số động phủ thần tiên được tạo nên, nhưng nơi chủ chốt nhất vẫn là mấy ngọn kỳ phong trong Thiên Khung Vân Gian là Vọng Thiên, Lạc Nhạn, Quy Lai, Thương Mộ. Chúng đều nằm sâu trong dãy Côn Luân, hơn nữa lại lơ lửng trên tất cả những ngọn núi khác, đúng là kỳ quan đệ nhất thiên hạ, nghe đâu là do sao băng rơi năm ngàn năm trước tạo nên.”

    Lục Trần gật đầu đáp: “Bốn ngọn kỳ phong lơ lửng Thiên Khung Vân Gian đó ta cũng đã từng nghe, dù chưa tận mắt thấy nhưng cũng có thể mường tượng ra đó tất là cảnh hiếm thấy tráng tuyệt thiên địa.”

    Lão Mã tiếp tục: “Không chỉ vậy đâu, nghe nói linh lực trên bốn ngọn kỳ phong lơ lửng đó sung túc gấp thế gian hàng chục lần, đúng là thánh địa tu hành do trời sinh. Trong phái Côn Luân, ngoại trừ hai vị Hóa Thần Chân Quân thì nghe nói chỉ có Nguyên Anh Chân Nhân mới có tư cách bước lên đó mà thôi. ”

    Lục Trần nâng ly chạm chén với Lão Mã rồi lại cười bảo: “Không biết hai chúng ta sau này có cơ hội lên đó xem thử không nhỉ?”

    Lão Mã nhún vai cười: “Chắc là có cơ hội đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn lên đấy.”

    Lục Trần cười vang rồi tu một hơi sạch rượu trong chén xong mới nói: “Nói về những người nổi danh trong tông môn đi.”

    Lão Mã ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Hiện nay quần hung trong giới tu chân đua nhau nổi lên, phái Côn Luân dù cho không phải là nơi đứng đầu thiên hạ nhưng cũng một trong năm phái lớn nhất, anh tài tuấn kiệt trong phái đúng là không ít. Nhưng sau khi ngươi nhập môn thì nên chú ý tới một việc.”

    Khi nói đến đó thì hắn lại e dè nhỏ giọng lại bảo: “Phái Côn Luân truyền thừa đến nay thì đạo thống chưa từng bị ngắt quãng, nhưng năm đó lại có tới hai vị tổ sư là Côn Nguyên Tử và Thiết La, vì thế đạo pháp truyền thừa đến nay cũng chia làm hai phái, một gọi là Côn chi, một gọi là Thiết chi.”

    Lục Trần nhíu mày hỏi: “Sao, hai phái này bất hòa à?”

    Lão Mã đáp: “Mặt hòa lòng không hòa.”

    Lục Trần gật đầu: “Chẳng lẽ ám đấu rất kịch liệt rồi sao?”

    “Không kịch liệt.” Lão Mã khẽ cười rồi chậm rãi trả lời.

    Lục Trần ngẩn người xong lập tức cười: ”Ồ, vậy thì thật lạ.”

    Lão Mã đáp: “Không có gì lạ. Bởi lẽ hiện nay Thiết chi trong phái Côn Luân đã suy thoái nhiều năm, nhưng Côn Chi lại ngày càng phát triển. Hai vị Hóa Thần Chân Quân trong phái Côn Luân bây giờ là Thiên Lan và Bạch Thần đều xuất thân từ Côn chi, mười chin vị Nguyên Anh Chân Nhân lại có tới mười lăm vị là người của Côn chi, ngươi nói xem thế nào đây?”

    Lục Trần bảo: “Ra vậy, chẳng trách Thiết Chi đành phải cúi đầu làm người.”

    Lão Mã ha hả lên vài tiếng rồi lại bảo: “Ai nói không phải là thế đây, vốn dĩ Côn chi, Thiết chi, hai đại pháp thống cùng nhau truyền thừa, lại chia đều linh sơn trên Côn Luân, điều khác không nói, nhưng ngay cả bốn ngọn kỳ phong Thương Khung Vân Gian cũng mỗi bên hai ngọn. Nhưng giờ đây Thiên Lan Chân Quân đã chiếm một ngọn, Bạch Thần Chân Quân một ngọn, hai ngọn còn lại cũng đã bị mười lăm vị Nguyên Anh Chân Nhân của Côn chi chiếm lấy, nếu ngươi là đệ tử của Thiết Chi thì sẽ làm gì đây?”

    Lục Trần nghĩ ngợi một lát rồi tươi cười đáp: “Nếu vậy thì tạo phản thôi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Come back.
    Hiện mình đang sưu tầm tác phẩm Phục Sinh của đại danh hào Lev Tolstoy ở link bên dưới, mời các bạn đón đọc.

    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=140538&page=2

    Thảo luận, góp ý tại đây nhé mọi người
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-01-2017 lúc 21:57.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ball_fly103,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,deconbuidoi,DengAi,hoanghungcz,Hoàng Oanh Hay Hát,holyushi,Khuyet Nha Tu,kkk3k,Lâm Kính Vũ,lhc772,lindatran,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,phiêu!,plhpk81,pnhuy,raycaster,scorpio_29th,tuquy123,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    THIÊN ẢNH
    Tác giả: Tiêu Đỉnh

    --------※※※--------

    Quyển 2: Thiếu Niên Du
    Chương 83: Chỗ dựa sau lưng
    Dịch giả
    Nguồn: tangthuvien.vn




    Việt
    Lão Mã phì lên rồi khinh khỉnh nhìn Lục Trần mắng: “Ngươi nói phản là phản sao? Đúng là đứng nói thì chẳng đau lưng!”

    Lục Trần tươi cười rồi lại rót rượu vào hai cái chén xong mới bảo: “Vậy ngươi nói phải làm sao?”

    Lão Mã nghiêm trang nói: “Nếu như ta là đệ tử Thiết chi, lại chẳng thể làm gì được Côn chi người đông thế mạnh thì chi bằng tự biết điều, thành thành thực thực cúi đầu mà sống thôi. Hơn nữa hai người chúng ta ngồi đây nói thì có vẻ ghê gớm lắm nhưng đệ tử hai chi trong Côn Luân chắc gì đã như nước với lửa như thế. Dù sao đi nữa họ cuunxg là đệ tử Côn Luân cùng môn cùng tổ, ngày thường dù có tranh chấp tới đâu đi nữa thì có thể lớn tới đâu cơ chứ?”

    Lục Trần nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại: “Cũng phải, ngươi nói cũng có đạo lý, biết đâu hai ba trăm năm nữa, thế thời thay đổi, khi đó Thiết chi lại đột nhiên mạnh lên để áp đảo Côn chi không chừng.”

    Lão Mã ha hả xong lại nói: “Cũng có thể không phải vậy đâu, dù sao chuyện sau này ai có thể nói rõ cho nổi. Uống rươu, uống rượu thôi.”

    Hai người chạm chén tạo nên âm vang lanh lảnh. A Thổ đang nằm yên dưới bàn ngẩng đầu lên nghe ngóng rồi lại cùi đầu tiếp tục gặm xương.

    Lão Mã trừng mắt nhìn Lục Trần rồi lại bảo: “Tiếp nữa, sau mấy ngày nữa ngươi sẽ lên núi để thành một tên đệ tử Côn Luân, khi đó mọi việc đã có vị kia sắp xếp, xem chừng ngài cũng không bạc đãi ngươi đầu. Đúng rồi, thân phận đệ tử đó có thuộc mạch nào cũng không sao cả, quan trọng nhất là cần phải dễ tìm tin tức, thuận tiện…”

    Lục Trần ngắt câu nói từ tốn của lão Mã: “Ngươi mau nói cho đầu trọc chết bầm biết là ta muốn là người Côn chi. Nếu lão dám vứt ta qua Thiết chi thì ta sẽ đi giết chết con trâu xanh của lão.”

    “Phụt..khục khục.” Lão Mã bỗng sặc rượu rồi lập tức dậy ho khan.

    ****

    “Trong thành Côn Ngô có rất nhiều thế gia, hơn nửa số đó đều là thân thuộc của các vị cao nhân đắc đạo trong phái Côn Luân suốt mấy ngàn năm qua. Họ cứ thế truyền lại từng đời nên có ngàn vạn sợi dây liên hệ với phái Côn Luân.”

    Lão Mã nhìn về phương Bắc rồi nói: “Những thế gia, đại tộc ấy có hai vai trò lớn nhất. Một là vì đã trung thành tuân theo phái Côn Luân làm nanh vuốt, mắt tai nên xa thì không chắc, chứ trong phạm vi hai ngàn dặm từ thành Côn Ngô này trở đi thì bất cứ gió thổi cỏ lay nào đều bị phái Côn Luân nắm trong lòng bàn tay; thứ hai, là từ đến any, bất cứ nhân tài vượt trội nào trong các thế gia, đại tộc ấy đều sẽ bái làm môn hạ Côn Luân, từ đó lại sinh ra không ít anh tài tuấn kiệt.”

    Lục Trần gật đầu nhưng lại chợt nhíu mày thắc mắc: ”Chiếu theo đó thì việc chúng ta tới đây cũng không giấu được tai mắt của Côn Luân sao?”

    Lão Mã hừ lạnh rồi ngạo nghễ nói: “Đấy là chỉ người thường thôi, Mã Tiểu Vân ta lại là người nào chứ? Làm chuyện gì là ra chuyện đó, ai cũng không nhận ra nổi, huống chi còn có vị kia giúp đỡ từ trong bóng tối. Yên tâm đi, không có chuyện gì hết!”

    Lục Trần tươi cười đáp lại: “Vậy thì chỉ có thế lực của đám con cháu thế gia kia là mạnh thôi chứ gì? Chúng ta không trêu chúng là được.”

    Lão Mã trợn mắt mắng: “Láo toét! Nói cho cùng thì sau lưng thằng nhãi ngươi còn có một người chống cho.. Hơn nữa người đó xưa nay vẫn không hề có đệ tử hay truyền nhân gì, lại có một thân thần thông tuyệt thế thông thiên triệt địa, nếu thật sự muốn trở mặt với người khác thì dù tất cả thế gia trong thành Côn Ngô này có hợp lại thì cũng không có ai dám chống đối với ngươi!”

    Lục Trần cười: “Đáng tiếc, ta lại không thể trở mặt, chỉ có thể nhẫn nhịn, phải không?”

    Lão Mã ngiêm trang đáp lại: “Không sai!”

    “Vậy ngươi nói lắm lời thừa thế làm gì?”

    “Không phải là lời thừa!” Lão Mã nói rất nghiêm túc: “Ngươi có thể thầm nghĩ trong lúc nhẫn nhịn rằng đợi lão tử làm xong chuyện, có thể chuyển mình, thì sẽ tìm các ngươi để tính toán, xem thử đám ngu xuẩn chỉ biết dùng mắt chó nhìn ngươi các ngươi lúc đó có quỳ gối trước ta không!”

    Lục Trần ngạc nhiên chêm thêm lời: “Ngươi nghĩ thật xa đấy!”

    Lão Mã cười mỉm tiếp tục nói: “Phải thế thôi, suốt mấy năm nay lão tử bị ngươi chọc tức đến đoản mệnh mười năm, chẳng phải lần nào cũng phải nghĩ vậy mới có thể sống tiếp hay sao!”

    Lục Trần giơ ngón tay cái lên thể hiện kính trọng với y rồi mới tiếp lời: “Nói cho ta biết hiện nay có người nào trong Côn Luân có chỗ dựa vững vàng, không trêu chọc được đi để sau này ta còn biết mà tránh xa họ.”

    Lão Mã nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời: “Dựa vào khí tức phế vật bây giờ của ngươi thì cùng lắm mới chỉ bước vào Luyện Khí Cảnh, Côn Luân lớn như thế, đạo hạnh cao hơn ngươi chi ít cũng có tám chin vạn người, hình như ai ngươi cũng không trêu chọc thì phải.”

    Lục Trần: “….”

    Lão Mã lại nói tiếp: “À, thật ra trong đó cũng có vài người cực kì nổi trội, ngươi phải đặc biệt không được trêu. Các vị Nguyên Anh Chân Nhân, Kim Đan tu sĩ mạnh mẽ chỉ cần niết một ngón tay đã ép chết ngươi, thân truyền đệ tử của họ gần như đều là đệ tử tinh anh, ngươi nên tránh xa đi. Về phần đệ tử thế gia, thì dù có rất nhiều thế gia trong thành Côn Ngô nhưng sóng lên sóng xuống, dù sao cũng có lúc hưng suy, hiện nay mạnh nhất đang là ba nhà Bạch, Thiết, Tô, ngươi nên nhường họ một phần. Còn những thế tộc nhỏ đã suy yếu khác thì cũng không có vấn đề gì.”

    Lục Trần như chợt liên tưởng tới gì đó nên hỏi: “Trong thành này có thế tộc nào họ Dịch không, nếu có thì thực lực ra sao?”

    “Dịch gia?” Lão Mã nghĩ một hồi rồi đáp: “Cũng khá, nhưng nhiều năm nay không thấy nhà này có người nào nổi bật nên không thể coi là một trong những gia tộc mạnh nhất được, nhưng gia đạo cũng không phải là suy sụp, coi như bậc trung đi. Ngươi hỏi tới nó làm gì?”

    Lục Trần đáp: “À, không có gì, trước đây có gặp được một cô gái trong gia tộc ấy.” Nói tới đó thì y liền kể lại chuyện gặp Dịch Hân ở vùng đất Mê Loạn ngày đó cho lão Mã.

    Lão Mã nhíu mày hỏi: “Sao ngươi không nói chuyện đó với vị kia.”

    Lục Trần đáp lại: “Nói rồi thì sao?”

    Lão Mã không hề do dự mà thẳng thừng đáp: ”Tất nhiên là sẽ tìm cách che đi kẽ hở này, để nàng không làm vướng…”

    Mới nói tới đó thì giọng lão Mã bỗng thấp hẳn lại, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, sau đó lại chăm chsu nhìn Lục Trần rồi lắc đầu thở dài không nói thêm gì nữa.

    Lục Trần cười cười: “Đúng, đừng để nàng làm vướng..”

    Hắn cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, dòng rượu màu hổ phách sóng sánh trong chén, giây lát sau, y nâng ly uống cạn.

    ****

    Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Lục Trần vẫn tiếp tục lẳng lặng sống trong tiểu viện ấy, gần như không hề bước chân ra khỏi cửa. Lão Mã béo thì có xuất môn vài lần, đến đi vội vàng, cũng không biết là đang chộn rộn điều gì, thậm chí ngay cả A Thổ cũng thường lén trốn ra con ngõ bên ngoài đi dạo, nhưng chẳng mấy chốc đã trở về.

    Lúc rảnh rỗi Lục Trần lại ra ngồi bên quầy hàng ở tiền đường khi lão Mã ra ngoài. Nói hay thì là thay lão Mã trông hàng, nhưng gần như lập tức y đã nhận ra mình trước đó đã nhìn chuẩn thế nào.

    Suốt bảy ngày, hắn không hề thấy bất cứ vị khách nào tiến vào Hắc Khâu Các này.

    Sáng ngày thứ tám, lão Mã nghiêm túc nói với Lục Trần rằng đã có tin về việc giúp hắn gia nhập phái Côn Luân nên phải ra ngoài làm việc. Sau đó, Lục Trần chỉ đành cô độc một mực yên lặng ngồi sau quay hàng nhìn về con ngõ yên tĩnh bên ngoài.

    A Thổ không hề khách sáo nằm trước cửa hưởng thụ gió mát trôi qua con ngõ, cái đuôi cứ nhấc lên nhấc xuống như đang vui vẻ hưởng thụ đời chó của mình. Thẳng tới một khắc, từ con đường đá xanh ở con ngõ bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

    Ngay sau đó, có một âm thanh trong trẻo như chuông gió vang lên trong gió xuân từ bên ngoài truyền tới.

    “Hắc Khâu Các… ồ, cái tên này thật kì lạ!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Come back.
    Hiện mình đang sưu tầm tác phẩm Phục Sinh của đại danh hào Lev Tolstoy ở linh bên dưới, mời các bạn đón đọc.

    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...=140538&page=2

    Thảo luận, góp ý tại đây nhé mọi người
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ball_fly103,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,deconbuidoi,hoanghungcz,holyushi,Khuyet Nha Tu,kkk3k,Lâm Kính Vũ,lhc772,lindatran,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,phiêu!,plhpk81,pnhuy,raycaster,scorpio_29th,tuquy123,
  9. #85
    Hoàng Oanh Hay Hát's Avatar
    Hoàng Oanh Hay Hát Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ
    Quân Lâm Thiên Hạ
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Đang ở
    Đào Hoa Nguyên
    Bài viết
    672
    Xu
    8,664

    Mặc định

    THIÊN ẢNH
    Tác giả: Tiêu Đỉnh

    --------※※※--------

    Quyển 2: Thiếu Niên Du
    Chương 84: Thiếu nữ xinh đẹp
    Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
    Nguồn: tangthuvien.vn






    Chó mực A Thổ lập tức dựng đứng lỗ tai, ngay sau đó nhảy lên một cái, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, nhe răng toét miệng, trong cổ họng phát ra "gâu gâu", trông bộ dáng khá hung ác, sẵn sàng cắn người ta một cái.

    Bên ngoài nhất thời truyền tới thét một tiếng kinh hãi, nhưng chỉ chốc lát sau có một bóng người xuất hiện cạnh cửa, đó chính là Lục Trần.

    Chỉ thấy Lục Trần tung chân đá một cái, con chó ngu xuẩn kia ngã lộn mèo trên đất, mắng:
    "Đồ chó ngốc! Đây là khách mua hàng, sau này mày muốn có thịt, có xương ăn phải nhờ vào người ta, muốn chết phải không?"

    "Gâu gâu"

    Tiếng sủa và khí tức hung ác trên người chó mực A Thổ lập tức thay đổi, chỉ thấy nó điên cuồng vẫy đuôi, trong miệng thấp giọng ư ử, như một làn khói chạy ra ngoài cửa, xoay quanh người đứng ở cửa hai vòng, rung đùi đắc ý không ngừng, có thể nói là chẳng có tiết tháo gì cả.

    "A... Nha!"

    Ngoài nhà người nọ đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó "a" một tiếng, rồi bật cười, che miệng nói:
    "Con chó này sao lại thông minh như vậy chứ?"

    Lục Trần giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đường có một thiếu nữ chừng mười tuổi, mắt hạnh tai đào, da trắng hơn tuyết, mặc dù vóc người còn chưa nẩy nở nhưng nhìn bộ dáng kia có thể biết, ngày sau nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.

    Mà giờ khắc này, cô bé này nhìn chó mực A Thổ với đôi mắt to tròn, cảm thấy hết sức thú vị, cười không thể cười đâu cho hết.

    Trong hẻm nhỏ có gió thổi qua, phất phơ, khiến cho xiêm áo của nàng thỉnh thoảng bập bềnh.

    Giờ phút này, gió xuân, ngõ sâu, thiếu nữ, trông như một bức họa tuyệt vời vậy.

    ※※※

    Lục Trần kêu một tiếng, bảo con chó ngu xuẩn kia trở về, sau đó đưa mắt nhìn khuôn mặt của cô gái kia, trong lòng không kiềm chế phải phải thầm khen một tiếng: Thiếu nữ trước mắt tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng bộ dáng xinh đẹp này lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy, có thể nói là lúc nhỏ đã có một dung mạo họa quốc ương dân.

    "Tiểu thư, có việc gì thế?"
    Lục Trần khách khí hỏi vị cô nương này một câu, đồng thời nhìn ra phía xa xa của ngõ hẻm.

    Trong hẻm nhỏ không có một bóng người, hình như cô gái này đi một mình.

    Cô gái kia nhìn tấm bảng "Hắc Khâu các” hỏi:
    "Cửa hàng này của huynh à?"

    Lục Trần ngẩn ra, ngay sau đó quay đầu nhìn một cái, nói:
    "... Coi là vậy đi."

    Cô gái kia cười gật đầu một cái, liền bước vào, đồng thời dùng đôi mắt sáng ngời nhìn qua cửa hàng, có chút hiếu kỳ, cũng có chút thận trọng.

    Lục Trần đi vào trong quầy hỏi:
    "Cô muốn mua gì à?"

    "Đúng."
    Thiếu nữ đáp một tiếng nhưng không lập tức trả lời, mà dùng ánh mắt nhìn vào giá hàng phía sau.

    Trong cửa hàng chỉ bày một số thứ, phần lớn là linh tài bình thường dễ gặp, có vẻ đã rất lâu rồi không có ai mua, hơn nữa nó được bày ở khu vực khá là u tối.

    Nhận thấy ánh mắt của thiếu nữ này trở nên cổ quái, Lục Trần cũng quay đầu nhìn một cái, thấy tình hình của giá hàng, Lục Trần cũng ngẩn ra, ngay sau đó xoay người có chút lúng túng cười một tiếng, nói:
    "Ông chủ cửa hàng này đặc biệt lười, khiến cô nương chê cười rồi."

    "À, chẳng lẽ huynh không phải ông chủ của Hắc Khâu các à?"
    Cô gái kia có chút ngạc nhiên hỏi, lại nhìn chung quanh một chút, thấy cửa hàng hiện chỉ có duy nhất một người là Lục Trần.

    "Tôi không phải ông chủ cửa hàng này."
    Lục Trần nghiêm mặt nói:
    "Thật ra thì ông chủ cửa hàng này là chú của tôi, hôm nay ông ấy ra ngoài có việc, tôi tới trông giúp."

    "À, hóa ra là vậy."
    Tiểu cô nương kia gật đầu một cái, trông như đã tin nhưng khi nhìn bộ dáng đơn sơ của cửa hàng lại tỏ vẻ khó xử.

    Lục Trần cười hỏi:
    "Cô nương cần gì cứ nói với tôi, nếu có tôi sẽ lấy cho cô xem, ban ngày, ban mặt, ai ép giá cô nương được?"

    Tiểu cô nương kia lại nở nụ cười, sau một khắc, nụ cười ấy lan tỏa khắp mặt trông như sóng nước, khiến người ta cảm thấy rực rỡ.

    "Tôi muốn mua một ít 'Thương Quyết tử'."

    Lục Trần gật đầu, nói:
    "Thương Quyết tử à, cô đợi chút, để tôi xem có hay không?"

    "Được."
    Tiểu cô nương mỉm cười nói.

    Lục Trần tìm kiếm quanh giá hàng, cuối cùng tìm thấy nó ở trên giá của các loại Linh tài tương đối thường gặp, lấy ra rồi đặt ở trên quầy, nói:
    "Nó đây... Nếu là những thứ khác thì tôi không mang ra cho cô, nhưng Thương Quyết tử là loại có vỏ bọc khá dầy, hạt ở bên trong, để mười năm cũng không hỏng, cô nương có thể dùng."

    Tiểu cô nương kia suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
    "Đúng, quả thật như vậy, sư phụ tôi cũng nói thế. Tôi mua mười hạt."

    "Được."
    Lục Trần lọc ra mười hạt Thương Quyết tử đẹp, rồi tìm một cái giẻ bên cạnh lau thật sạch sẽ, sua đó bỏ vào trong túi giấy đưa cho tiểu cô nương.

    Tiểu cô nương thản nhiên cười một tiếng, nhận lấy túi giấy, một tay thu đồ, một tay thò vào trong ngực, miệng nói:
    "Bao nhiêu tiền... A?"

    Đột nhiên, nàng thét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt biến đổi, trông giống như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.

    Lục Trần nhìn nàng, nói:
    "Sao thế?"

    Trên mặt tiểu cô nương kia hơi ửng đỏ, tăng thêm mấy phần xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thì khóc dở, mếu dở, nói:
    "Tôi… tôi hình như quên mang tiền."

    "À, vậy sao..."
    Lục Trần thở dài, vụ làm ăn này thật khó làm rồi.

    Tiểu cô nương có vẻ do dự, qua một lúc lâu sau có chút lúng túng nhìn Lục Trần nói:
    "Đại thúc, Thương Quyết tử này tôi cần dùng gấp, có thể bán chịu cho tôi không, tôi sẽ mang tiền tới trả ngay..."

    Nói được một nửa, nàng chợt phát hiện sắc mặt Lục Trần có vẻ cổ quái nhìn nàng, bất giác nói với giọng nhỏ bé, hỏi:
    "Không được sao?"

    Lục Trần ho khan một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:
    "Cô nương vừa gọi tôi là gì?"

    Tiểu cô nương ngẩn ra, nói:
    "Đại thúc mà... thúc tuổi tác lớn như vậy, có thể nói là ông chú rồi."

    "À... Được rồi!"
    Lục Trần lắc đầu một cái, sau đó nghiêm nghị nhìn tiểu cô nương nói:
    "Không được, chỗ này không bán chịu!"

    Tiểu cô nương lấy làm kinh hãi, dường như còn muốn nói gì đó, gò má dường như đỏ hơn, thấp giọng nói:
    "Tôi, tôi không phải loại người như vậy... Tôi nói trả tiền thì nhất định sẽ trả tiền!"

    Trông bộ dáng cúi đầu kia chẳng khác nào một mỹ nhân uống rượu, làm điêu đứng lòng người, sóng mắt yêu kiều như nước khiến cho người trong thiên hạ đổ rạp.

    Lục Trần lắc đầu một cái, nói:
    "Không được."

    Tiểu cô nương ai oán nhìn hắn một cái, không thể làm gì khác hơn là đem túi giấy đặt ở trên quầy, sau đó xoay người đi ra ngoài.

    Mắt thấy sắp đi ra cửa, bỗng nhiên Lục Trần ở phía sau nói với theo:
    "Này, cô nương làm rơi túi tiền rồi."

    Bước chân của tiểu cô nương kia nhất thời hơi chậm lại, quay đầu nhìn thì thấy Lục Trần đã ra khỏi quầy từ khi nào, trên tay nắm một túi đỏ nhỏ có thêu một đóa hoa.

    "A... Tôi còn tưởng nó ở đâu chứ!"
    Tiểu cô nương lập tức mở to đôi mắt xinh đẹp, bước nhanh tới, vừa cười vừa nói, đưa tay tới chỗ Lục Trần.

    Lục Trần để cho nàng thoải mái cầm lấy cái túi nhưng lại không buông tay, tiểu cô nương giằng giằng mấy cái không được, có chút kinh ngạc nhìn Lục Trần nói:
    "Đại thúc, vì sao thúc không buông tay?"

    Lục Trần nói:
    "Trả túi tiền cho cô nương cũng được, nhưng cô nương cũng trả lại túi Thương Quyết tử trong tay áo đi."

    Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý tới nụ cười cứng ngắc của tiểu cô nương kia, thở dài rồi nói:
    "Ngoài ra, cô nương cũng đừng gọi tôi là đại thúc, nghe không hay chút nào."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận, góp ý tại đây nhé mọi người
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Oanh Hay Hát, ngày 06-02-2017 lúc 00:15.

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ball_fly103,Blue_planet,chanchanchan,chl10808,deconbuidoi,holyushi,Khuyet Nha Tu,kkk3k,Lâm Kính Vũ,lhc772,lindatran,lybietcau,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,phiêu!,plhpk81,pnhuy,raycaster,scorpio_29th,tuquy123,
Trang 17 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status