TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 94

Chủ đề: Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh (Q2 - C92)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh (Q2 - C92)

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh



    Tái chiến giang hồ.

    Thiên Ảnh - Tiêu Đỉnh.

    Man Hoang Hành đã kết thúc, Tru Tiên cũng đã hết từ mười năm trước. Những câu chuyện ấy có thể còn, có thể không, ai mà biết được? Ngay cả tôi cũng không biết.

    Viết một quyển sách mới, tên là Thiên Ảnh.

    Đăng ở Khởi Điểm để mọi người xem thử.

    Biên tập viên có bảo tôi viết cảm nghĩ về sách mới. Lúc bắt đầu vốn định viết chút gì đó đầy kích động nhưng cuối cùng lại nhận ra mình hoàn toàn bình tĩnh. Viết sách nhiều năm như vậy tôi thấy rất vui vẻ. Có thể làm chuyện mình thích suốt bấy nhiêu năm, dù cho là làm tốt hay không tốt thì cũng đều là chuyện đáng để hạnh phúc.

    Sách mới viết rất chuyên tâm nên có lẽ cũng khá, bằng hữu thích xem cố sự và sách của tôi bao năm nay hoàn toàn có thể xem thử..

    Tôi cũng không nhiều lời nữa nên cứ vậy đi. Nghe nói các loại phiếu ở Khởi Điểm rất quan trọng, còn tôi cũng coi như là một người mới.

    Vậy nên cầu phiếu cho người mới!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Âm dương phân thiên địa, ngũ hành định càn khôn. Trung thổ thần châu ở dưới vòm trời không rõ đã qua bao tháng năm dâu bể đang thời kì chính đạo hưng thịnh, ngàn vạn sinh linh tự do phát triển.
    Dọc ngang trăm vạn dặm, đâu đâu cũng có cảnh bi hoan ly hợp trên con đường tiên đạo dài đằng đẵng.

    Có ánh sáng thì có bóng tối, dưới bầu trời sáng tỏ đang có một bóng người lặng lẽ tiến lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mười năm rồi!
    Thời gian thoi đưa, thoáng cái đã mười năm từ những dòng Tru Tiên đầu tiên được đọc, ấy thế mà thứ tình cảm sâu đậm đó giờ vẫn in đậm trong tim.
    Đã trải qua nhiều chuyện, đã thấu hiểu biết bao cảm xúc, cũng gặp đủ người để phần nào biết được đời ra sao.
    Tiếc rằng, càng biết, càng nhìn nhận, càng ngẫm nghĩ lại càng thấy hoang mang để rồi ở cái tuổi 25 này, vẫn chẳng làm được gì, chẳng có gì, thậm chí còn không biết ngày mai sống ra sao...

    Cũng chỉ còn cố làm chút gì đó cho đời, để ít nhất mười năm tới, còn có thứ mà khắc ghi...

    Vậy, bắt đầu từ hôm nay đi

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 25-12-2016 lúc 14:00.
    ---QC---
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh


  2. Bài viết được 54 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtuanngoc,aolong,banhdacua25,baovt3,Blue_planet,BOBVU73,chanchanchan,chichi1111,chilachoithoi,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,dong_ta,duongpdong,Guilliano,handsome,hitokin,holyushi,honchong,hunglephi,huyquoc52,ktien93,langbavibo,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,meotwo1989,monsoon,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nguyenduyloves,nhimbong,pestie,phantuan_th,phiêu!,phongnhiep,pnhuy,quangheo,Quá Lìu Tìu,rjnpenho,romolus82,Thần Nam,Tieu Lan,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,uranos,vm_nani,whyttt,x_chien,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 1: Mê vụ hoang cốc


    Trong bóng tối có ánh lửa bập bùng..

    ****

    Một đêm không trăng không sao, bóng tối âm u bao phủ gần như trọn vẹn hoang cốc mù sương, chỉ còn chút ánh lửa bập bùng thấp thoáng chốn xa xăm..

    Đêm đen lạnh lẽo, muôn vàn gió ngát mang theo làn hơi mát mẻ thổi qua sơn cốc tạo nên từng làn sóng đen kì quái không ngừng lay động lên xuống như thủy triều, đó chính là sương mù đặc biệt ở nơi này.

    Sơn cốc rất lớn, nếu ban ngày từ đây nhìn đi thì sẽ nhận ra bốn phía xung quanh có lớp lớp núi non trùng điệp, ấy vậy mà khi đêm xuống lại chỉ còn có thể nhìn thấy từng cái bóng cao to như những gã khổng lồ sừng sững.

    Ở giữa hai ngọn núi phía tây bắc là lối ra vào duy nhất của hoang cốc mù sương này. Lúc này trên đường núi gập ghềnh, quanh co vô cùng hiểm trở bên ngoài có một bóng người đang chậm rãi tiến lên.

    Có sát ý bỗng chốc tuôn ra từ nơi tăm tối, kéo theo là tiếng người quát lên trên sơn đạo. Cái bóng đang đi lập tức sững lại. Ánh sáng âm u ở nơi này đủ để nhận ra đó là một nam thanh niên trẻ tuổi mặc y phục màu đen.

    Gương mặt người này vô cùng bình thản, có lẽ y cũng chẳng bất ngờ với việc có người đột nhiên xuất hiện chặn đường nên khi nghe thấy tiếng quát từ sâu trong bóng tối kia đã lập tức thản nhiên đáp lại.

    Một hỏi một đáp, tựa như khẩu lệnh.

    Sau đó, sát ý giấu trong bóng tối mới từ từ tan đi, thanh niên áo đen lại tiếp tục đi. Có điều sơn đạo vốn dùng để ra vào hoang cốc sương mù này trông thì có vẻ vắng lạnh nhưng dường như đêm nay lại vô cùng nghiêm mật, chỉ một đoạn đường ngắn cũng đã gặp tới ba lần kiểm tra như thế.

    Thanh niên áo đen thong dong trả lời rồi nhanh chóng vượt qua tất cả để dần tiến tới gần lối vào sơn cốc trong đêm đen lạnh lẽo.

    Vách núi sát lối vào có một mô đất nhô ra với không ít tảng đá to nhỏ khác nhau rải rác chung quanh, mơ hồ còn thấy được có một bóng người áo trắng đang đứng trên đó.

    Thanh niên áo đen hơi rùng mình, hắn đứng yên tại chỗ thêm một lúc rồi chuyển người đi về chỗ mô đất.

    Không có lối đi rõ rệt lên mô đất mà chỉ có vô vàn cỏ hoang mọc đầy mặt đất đang đung đưa theo gió. Khi sắp tới nơi thì người này thấy mặt đất phía trước có một tấm bảng đang cắm, bên trên có một hình vẽ kì dị: Trên có thần linh bay, dưới có quỷ quái gào, ở giữa lại có một cái cây vô cùng lớn đội trời đạp đất, nối thẳng quỷ thần. Nhìn kĩ thì sẽ nhận ra trên thần dưới quỷ đều là nét vẽ trên cái cây này.

    Thanh niên áo đen đảo mắt nhìn hình vẽ trên tấm bảng trong giây lát rồi mới hướng mắt về nơi người áo trắng đang chắp tay đứng.

    Một thân áo trắng tất nhiên sẽ cực kì nổi bật giữa khoảng trời tối tăm. Người đó dường như cũng nghe thấy tiếng bước chân nên quay người nhìn lại, tới khi đó mới thấy y là một nam tử cực kì anh tuấn. Khi hắn thấy là thanh niên áo đen thì hơi cười: "Đệ tới rồi sao, Hắc Lang."

    Thanh niên áo đen bị người đó gọi là Hắc Lang kia gật đầu tiến tới, y đáp lại: "Vân Kiếm, nếu để cha huynh thấy huynh ăn mặc như vậy thì e là sẽ mắng huynh một trận đó."

    Vân Kiếm ung dung cười đáp: "Không sao, tối nay sắp có đại sự, lão nhân gia người có bao nhiêu việc để lo trong hoang cốc, sao còn có thể để ý tới huynh chứ?"

    Hắc Lang cười mỉm rồi đi tới đứng sánh vai để cùng nhìn về một phía với Vân Kiếm. Trong màn đêm, ngoại trừ tầng tầng giám sát nơi hoang cốc sương mù đằng sau thì phía xa có vô số dãy núi liên miên, dù không rõ ràng như ban ngày nhưng cũng có thể dễ dàng hình dung ra vẻ hùng vĩ của nó.

    Vân Kiếm bỗng thờ dài hỏi: "Hắc Lang, đệ vào thần giáo đã bao năm rồi?"

    "Sáu năm."

    "Lâu vậy rồi sao." Vân Kiếm cảm thán rồi lại cười: "Huynh còn nhớ khi đệ mới tới chỉ là môt thiếu niên, cũng không hơn Tiểu Tình là mấy, vậy mà giờ đây đã lớn thế này rồi."

    Hắc Lang cười nhưng không nói gì thêm.

    Vân Kiếm lại tiếp lời: "Đúng rồi, đêm nay Tiểu Tình cũng tới, rất có thể sẽ đến đây, đệ có đợi nó không?"

    Hắc Lang lắc đầu: "Trưởng lão lệnh cho đệ mang viên Huyết Phách Tinh cuối cùng vào cốc chắc là để chuẩn bị cho Hàng Thần Chú, e rằng sau đó sẽ lập tức bắt đầu tiến hành, đệ chắc không thoát ra được. Vẫn nên gặp sau thì hơn."

    Vân Kiếm nhíu mày, kinh ngạc nhìn Hắc Lang, sau đó lại lắc đầu than thở: "Vật quý giá như Huyết Phách Tinh cũng chỉ có người như đệ mới có thể lấy được, khó trách cha huynh mấy năm nay còn thân thiết với đệ hơn hẳn đứa con trai ruột này."

    Hắc Lang ngẩng đầu nhìn Vân Kiếm rồi lập tức nhíu mày như thể nghĩ tới gì đó, nhưng Vân Kiếm đã cười bảo: "Được rồi, được rồi, không nói đùa nữa, với giao tình của hai huynh đệ chúng ta thì huynh sao lại nghi ngờ đệ được?" Nói xong, hắn như đột nhiên nhớ tới điều gì nên nhất thời hóm hỉnh trêu Hắc Lang: "Được rồi, đợi khi làm xong đại sự, đệ mau tới gặp huynh, Tiểu Tình có một bí mật muốn nói với đệ!"

    Hắc Lang kinh ngạc hỏi: "Bí mật? Bị mật gì?"

    Vân Kiếm cười đáp:"Nếu huynh nói ra thì còn là bí mật sao? Đi mau đi, bao giờ quay lại nhớ tới đây gặp nhau."

    Hắc Lang nghĩ ngợi một chút rồi tán thành: "Cũng được."

    Nói xong hắn khẽ gật đầu chào Vân Kiếm rồi quay người rời đi. Không lâu sau đã thấy hắn xuống khỏi mô đất để đi vào trong sơn cốc, sau đó nhanh chóng chìm vào trong màn đêm thăm thẳm.

    Sau khi Hắc Lang đi khoảng một chén trà thì sơn đạo đằng sau bỗng có tiếng lao xao, chẳng mấy chốc có một âm thanh khẽ lan tới, cùng với đó là một bóng người nhẹ nhàng tung bay đồng thời xoay một vòng trên trời rồi mới hạ xuống sát bên cạnh Vân Kiếm, hóa ra là một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc.

    Vân Kiếm thấy là nàng thì thoáng mừng, nhưng khi nàng đến bên cạnh y lại nhướng mày mắng: “Hồ đồ! Muội không sợ có người sẽ ngăn cản hay sao, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu. "

    Thiếu nữ xinh đẹp tươi cười rồi rất thân thiết nắm cánh tay hắn đáp: "Có đại ca ở đây thì muội còn sợ gì chứ!"

    Vân Kiếm lắc đầu đáp: "Sao ta lại có một muội muội vô tâm thế này cơ chứ. Bỏ đi, Hắc Lang vừa mới rời khỏi đây để vào trong sơn cốc."

    Muội muội mà hắn nói chính là cô gái xinh đẹp tên Vân Tiểu Tình này bỗng kêu lên rồi nhìn về phía sơn cốc, sau đó nàng oán trách Vân Kiếm: "Thật là, đại ca sao không giữ hắn ta lại, đã biết muội có chuyện muốn nói với hắn rồi mà còn.."

    Vân Kiếm lắc đầu: "Đại sự quan trọng, trên người hắn có Huyết Phách Tinh cần mang vào Đại Già La trận trong sơn cốc. Đến khi Hàng Thần Chú khởi động hắn còn phải trợ giúp cha và các trưởng lão nên khó có thể ở lại đây lâu được."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 11:05.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  4. Bài viết được 57 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,alanhsmitti,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,BOBVU73,boynckt92,chanchanchan,chichi1111,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,dong_ta,duongpdong,Guilliano,hellflame4168,hitokin,honchong,jamesbonh113,ktien93,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,monsoon,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,neverwon,nhiduonggia,nhimbong,pestie,phantuan_th,phiêu!,phongnhiep,pnhuy,quangheo,Quá Lìu Tìu,raycaster,rjnpenho,romolus82,ronkute,sgk_12m,suntiteo,Thần Nam,Tieu Lan,tieu su thua long,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,wooddoll,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 2: Hợp Hoan màu đỏ.



    Vân Tiểu Tình bĩu miệng. Nàng lo lắng thở dài rồi tự nhủ: ”Sau này nếu hắn biết được thì không biết sẽ thấy thế nào đây, liệu có không thích không?”

    Thầm nhủ vậy xong nàng khẽ cắn môi rồi vô thức đưa tay lên bụng mình.

    Vân Kiếm cười khuyên: ”Muội muội ngốc, muội yên tâm đi, Hắc Lang nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”

    Vân Tiểu Tình vẫn rất lo lắng nhìn Vân Kiếm, nàng hỏi lại: ”Đại ca, sao huynh biết?”

    Vân Kiếm phì cười rồi xoa đầu nàng bảo: ”Muội và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm thế nào thì người ngoài không hiểu chứ muội còn không tin hắn sao? Hơn nữa, những kẻ tu đạo như chúng ta đã đánh cắp thiên địa tạo hóa để đạt được pháp lực vô thượng nên phải trả giá bằng việc khó có thể sinh con nối dõi, người có cảnh giới càng cao lại càng khó có con hơn. Nếu giờ đây muội đã mang thai đứa con của hắn thì tất là chuyện cực kì đáng mừng, chẳng lẽ Hắc Lang có thể khó chịu sao?”

    Ánh mắt Vân Tiểu Tình chớp lên, đôi mắt sáng trong ấy bỗng thoáng qua nét u hoài. Một lúc sau nàng mới gật mạnh đầu, gương mặt cũng lộ ra nét vui mà đáp lại: ”Đại ca, huynh nói đúng.”

    Vân Kiếm trìu mến xoa đầu Vân Tiểu Tình khuyên nhủ: ”Dù sao cũng phải chờ tới khi cháu của huynh ra đời đã. À, huynh quên nói cho muội là cha cũng đã biết chuyện này.”

    “Sao!” Vân Tiểu Tình lập tức giật mình đỏ mặt rồi lại e thẹn trách: ”Đại ca, sao huynh lại nói linh tinh rồi, thế này chẳng phải sẽ khiến muội bị cha mắng chết sao.”

    Vân Kiếm khẽ cười đáp lạị: ”Đang yên đang lành cha mắng muội làm gì, huynh nói cho muội biết, người rất vui vẻ khi biết tin đấy.”

    Vân Tiểu Tình mở to mắt như không tin nên phải hỏi lại: ”Thật sao?”

    Vân Kiếm đáp lời: ”Tất nhiên là thật, nếu không muội nghĩ là vì sao Hắc Lang không những có thể đi vào cấm địa trong hoang cốc mà còn có thể tham gia vào nghi thức xuất động thần trận Hàng Thần Chú? Dù cho hắn có bí pháp có thể tạo ra Huyết Phách Tinh thì trong lúc cực kì quan trọng thế này cũng hoàn toàn có thể không cho phép hắn tham dự.”

    Vân Tiểu Tình khẽ khàng: ”Huynh muốn nói, lão nhân gia người định…”

    Vân Kiếm vẫn vui vẻ nói tiếp: ”Tất nhiên là khi biết mình sắp có cháu ngoại thì ông đã coi Hắc Lang thực sự là người một nhà rồi. Đạo pháp hai người chúng ta tu luyện tương phản với Hàng Thần chú nên không thể tới gần sơn cốc, còn Hắc Lang lại có huyết mạch của Huyết Phách Tinh rất gần gũi với thần chú, một đứa con rể dễ dàng tới tay như vậy thì sao có thể đuổi đi chứ?”

    Vân Tiểu Tình mừng rỡ gật đầu. Nàng nhìn về sơn cốc đang chìm trong bóng tối rồi chắp hai tay thành hình chữ thập trước ngực đồng thời nhỏ giọng cầu khẩn:” Nguyện mọi chuyện thuận thuận lợi lợi, ai nấy đểu bình an quay về..”

    Nói dứt lời nàng lại nhìn quanh quẩn rồi bỗng nhiên thấy một thứ nên khẽ vui sướng kêu lên.

    Vân Kiếm trông sang thì thấy Vân Tiểu Tình đi tới một góc rồi thu lấy một thứ gì đó từ trong đống cỏ dại xong mới quay lại.

    Vân Kiếm trông thật kĩ thì nhận ra đó là một đóa hoa màu đỏ. Vân Tiểu Tình tươi cười rạng rỡ nói với hắn: ”Đại ca, huynh xem, hoa Hợp Hoan nở này..”

    Vân Kiếm nhún vai. Đóa hoa Hợp Hoan này chỉ là một loài hoa dại rất thường thấy ở nơi sơn dã, trên thân hoa không có linh văn, cũng chẳng thể coi là thiên tài địa bảo, quả thực hoàn toàn vô dụng với người tu đạo. Vì thế hắn mới tức giận trách:” Chỉ là một đóa hoa dại mà thôi, muội ngạc nhiên làm gì?”

    Vân Tiểu Tình cũng kệ hắn mà đặt đóa hoa màu đỏ ấy vào lòng bàn tay để ngắm ngía, sau đó mới khẽ cười:” Hoa này nở thật đẹp, nhất định là điềm lành.”

    Gió đêm khẽ thổi, cánh hoa đỏ của Hơp Hoan khẽ lay động trên bàn tay trắng trẻo của nàng như đang thầm thì to nhỏ.

    ****

    Hắc Lang đi vào trong sơn cốc sương mù. Lúc đầu sơn đạo giữa hai ngọn núi này chỉ là một con đường nhỏ gồ ghề hiểm trở, nhưng theo nhịp tiến ngày một xa của hắn, nó cũng dần dần rộng ra. Kỳ lạ là dù suốt dọc đường đi người này không hề tạo ra chút ánh sáng nào giữa màn đêm tĩnh mịch xung quanh nhưng lại không hề bước hụt, tựa như đã quá quen thuộc với địa hình nơi này.

    Sau khi đi vào con đường nhỏ trong sơn cốc thì trước mắt chỉ còn lại bóng tối. Hắc Lang có vẻ đã thích nghi được với màn đêm nên càng lúc càng đi thoải mái hơn. Trong sơn cốc tưởng như bình thường này bởi vì một lí do quỷ dị nào đó nên gần như không có linh thảo nào có thể sinh trưởng, phần lớn cũng chỉ là những loài cây cỏ hoang dại như đóa Hợp Hoan kia.

    Vì thế tu sĩ dưới gầm trời lại càng coi nó chỉ là một chốn hoang vu, cái tên hoang cốc cũng từ đó mà ra.

    Hắc Lang nhìn về đằng xa thì thấy nơi sâu thẳm trong sơn cốc có một ánh lửa đang không ngừng rực cháy! Ở một nơi hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ thế này thì nó lại càng thêm bắt mắt.

    Hắn hít sâu rồi tiếp tục đứng yên ở nơi vắng vẻ đó để lo lắng nhìn chằm chằm ngọn lửa. Mãi sau hắn mới thở hắt ra rồi mau chóng bình tĩnh lại, cuối cùng mới chậm rãi tiến về phía ấy.

    Trong màn đêm, nơi sâu trong sơn cốc như có một luồng khí tức kì dị, không hình không sắc, lại như tràn ngập khắp nơi, khiến người ở trong đó không chịu được mà cảm thấy tim mình đập nhanh hơn như thể đang sợ hãi điều gì đó cực kì mờ ảo.

    Ánh lửa trong sơn cốc là do một đống lửa đang cháy. Nhưng vật để nhóm lại không phải là củi khô gỗ mục mà là vài thứ kì di nào đó như xương cốt, da lông, đá tảng hay những cây cỏ hình thù quái dị, thậm chí còn có cả những miếng thịt to lớn đang lặng yên bốc cháy.

    Nếu tới gần hơn thì sẽ nhận ra ở trên những thứ quái dị đó đều có những linh văn kì dị liên tục xuất hiện rồi tỏa ra áp lực mạnh mẽ giữa ánh lửa bập bùng.

    Một tấm bảng cao khoảng một trượng được cắm ở bên ngoài tầm ảnh hưởng của đống lửa. Nó cũng như thứ Hắc Lang đã thấy trước đó, có hình vẽ một cái cây lớn thông suốt quỷ thần.

    Bên cạnh đống lửa có ba ông lão đang ngồi. Một người gương mặt tươi sáng nhìn rất giống thần tiên mang theo vài nét tương tự với Vân Kiếm lúc nãy đang ngồi ở chủ vị. Bên trái ông là một người mập mạp hói đầu có hai hàng lông my trắng dài đến má, còn bên phải lại có một kẻ gầy gò, gương mặt như chỉ còn da bọc xương, nhìn qua rất đáng sợ.

    Hắc Lang đi tới trước đống lửa hành lễ với ba người rồi nói:” Bái kiến ba vị trưởng lão.”

    Ba người đồng thời nhìn lại. Lão già có gương mặt tươi sáng và ông béo đều gật đầu, chỉ có người gầy gò kia lại đanh mặt lạnh lùng hỏi:” Vân Thù Dương, thủ hạ của ngươi có tư cách gì mà dám can đảm tiến vào trong thần trận?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 11:06.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,boynckt92,chanchanchan,chichi1111,chieu ly,chilachoithoi,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,Guilliano,hellflame4168,hitokin,jamesbonh113,ktien93,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,monsoon,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,neverwon,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,Quá Lìu Tìu,raycaster,rjnpenho,romolus82,sgk_12m,suntiteo,Thần Nam,Tieu Lan,tieu su thua long,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 3: Hỏa Chi Tát Mãn.


    Ông lão ngồi giữa nhướng mày tỏ vẻ khó chịu rồi lạnh nhạt đáp: “Chỉ bằng việc hắn đã và đang mang tới tổng cộng ba viên Huyết Phách Tinh đã đủ chưa?”

    Trưởng lão cao gầy kia vẫn lạnh lùng, thậm chí còn như không chút e ngại Vân Thù Dương mà định nói tiếp nhưng bỗng nghe thấy tiếng người trưởng lão béo cạnh đó hòa giải: “Rồi rồi, tên này không chỉ có thể mang tới Huyết Phách Tinh rất có ích cho việc triển khai thần chú hơn nữa còn tu luyện công pháp rất tương hợp với Hàng Thần Chú. Dù sao thì người nào cũng có cơ duyên của riêng mình, nếu có thể không đoạt thì cũng không cần đoạt, lão gầy này, ngươi đừng nói nhiều nữa.

    Trưởng lão cao gầy hừ lạnh rồi nhắm mắt im lặng. Vân Thù Dương thì cười với người béo, ông ta cũng tươi cười đáp lại.

    Vân Thù Dương xua tay với Hắc Lang, Hắc Lang cũng theo đó đi tới ngồi xuống bên cạnh ông rồi móc ra một chiếc chủy thủ đen bóng đặt xuống đất.

    Nơi ba tấc trên mũi chủy thủ có một khối tròn đỏ tươi như mã não đang dính chặt.

    Vân Thù Dương nhìn khối tròn màu đỏ đó rồi lại hiền hòa nhìn Hắc Lang một lúc mới gật đầu.

    Hắc Lang cúi đầu lặng im ngồi cạnh ông. Khi ánh mắt hắn đưa tới khoảng đất phía trước thì bỗng phát hiện trong bãi cỏ dại cách đó không xa có một đóa Hợp Hoan đỏ rực đang bừng nở.

    Hắn nhìn đóa hoa trong giây lát rồi lại chuyển mắt đi.

    ……….

    Đêm tối phảng phất dài hơn bình thường, ngay cả thời gian cũng như chậm lại trong bóng tối vô tận vây quanh sơn cốc này. Không biết bao lâu sau cả bốn người ngồi bên đống lửa bỗng đồng thời ngẩng đầu.

    Trong một góc nào đó của bóng đêm thăm thẳm đằng xa bỗng vang lên một loạt trống khiến người ta run rẩy.

    Đống lửa đang rực cháy cạnh họ bỗng bùng lên mãnh liệt khiến vô vàn tia lửa văng tán loạn! Nếu lửa cũng có sinh mệnh thì chắc là lúc này nó đang tức giận gào thét, hoặc cũng có thể đang vô cùng sợ hãi nên run rẩy…

    Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong sơn cốc. Âm thanh ấy từ rất xa rồi dần sát lại, chỉ mấy bước đã vượt qua khoảng cách rất dài để tới bên cạnh đống lửa.

    Tiếng trống mờ ảo vẫn không hề tan biến mà còn ngày càng gấp lên làm tim người ta bất giác cũng đập nhanh hơn.

    Giây lát sau một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra từ bóng tối.

    Ánh lửa bỗng mờ đi rồi chợt yếu dần như đang quy phục người đó. Sau đó, bóng người kia phất nhẹ tay, ánh lửa thoáng cái lại bùng lên rực rỡ, chỉ chốc lát đã cháy mạnh hơn hẳn ban nãy mấy lần để chiếu tỏ khắp mười trượng xung quanh.

    Hắc Lang ngước nhìn về bóng người đang từ từ đến gần kia.

    Người tới là một ông lão già nua không giống với tu sĩ thường thấy ở thần châu trung thổ. Người này cao hơn bình thường tới nửa mình nhưng lại đang hơi khom lưng như thể rất mệt mỏi.

    Tay ông ta cầm một cây trượng gỗ lớn có điêu khắc hình đóa lửa đỏ. Cặp ranh năng của ông ta cũng lộ hẳn ra ngoài miệng, chẳng rõ có phải vì nó đã tồn tại qua quá nhiều tháng năm hay không mà đã biến từ màu trắng bóng ngày xưa thành ra xám xịt. Trên mặt y cũng có vô số hoa văn màu đen, hơn nữa phần lớn cũng đều liên quan tới lửa, thoạt nhìn thì thật sự đáng sợ.

    Hắc Lang nheo mắt lại, trong lòng cũng bỗng liên tưởng tới mấy chữ: Man nhân!

    ****

    Man nhân là một chi của nhân tộc sinh sống ở vùng Nam Cương của thần châu trung thổ cách xa vùng đất mê loạn này. Trong quá khứ dài đằng đẵng, họ và tu sĩ nhân tộc không hề có thù hận sâu đậm gì nhựng cũng chẳng phải là quá hòa hợp.

    Tựa như lúc này hắn thấy khi ông lão già nua kia đi ngang qua chỗ tấm biển gỗ rồi đứng quan sát hình vẽ cái cây lớn trên đó một lúc xong bỗng lộ rõ vẻ khinh thường.

    Cùng lúc đó sau lưng man nhân già này bỗng có bảy bóng người cao lớn xuất hiện. Họ đều là chiến sĩ man nhân, người nào cũng như một ngọn núi nhỏ, cơ bắp to lớn cũng như ẩn chứa vô vàn sức mạnh, e rằng nếu chỉ đánh lộn tay đôi thì yêu thú bình thường cũng chẳng phải đối thủ của bọn họ.

    Nhưng bảy người tưởng như rất mạnh mẽ này lại vô cùng kính trọng ông lão kia, vì thế khi thấy hắn giơ tay thì lập tức dừng bước đứng lại trong màn đêm.

    Ánh mắt Hắc Lang lại đặt lên người lão man nhân. Hắn thầm nghĩ rằng man nhân trong truyền thuyết có một vị Tát Mãn là thủ lĩnh chí cao vô thượng, chẳng lẽ đó chính là ông lão này?

    Cũng trong lúc ấy, ba người vẫn ngồi kia cũng không chút biến sắc nhìn thẳng vào mặt ông ta. Sau đó Vân Thù Dương gật đầu nói trước: “Nghe danh Hỏa Chi Tát Mãn đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt. Tôn giả quả nhiên có pháp lực vô thượng, hơn nữa còn có cảm giác vô cùng nhạy bén với sức mạnh của lửa, bội phục, bội phục.”

    Lão man nhân khan giọng cười sau đó lại nói bằng một giọng như gió vút làm người ta nổi da gà: “Trong mắt đám tu sĩ nhân tộc các ngươi thì chúng ta không phải đều chỉ là dã nhân chưa được giáo dục hay sao, há có thể bội phục được?”

    Vân Thù Dương bĩnh tĩnh đáp: “Bọn ta gia nhập Tam giới thần giáo, xưa nay luôn tin rằng chúng sinh bình đẵng chứ không hề có sự phân biệt nào cả.”

    Lão man nhân lại chỉ cười chứ không nói gì.

    Vân Thù Dương lại nói: “Mang thứ đó tới không?”

    Lão ta thò bàn tay to lớn vào trong ngực áo rồi phút chốc sau đó lục ra được một sợi dây chuyền treo rất nhiều xương trắng. Trên khối xương lớn nhất trong số đó có một hốc nhỏ, bên trong có đặt một vật đang không ngừng lập lòe ánh sáng kì quái. Vật đó không chỉ có hoa văn của gỗ mà còn có cả sắc xanh của lá trông như một hạt giống của loại cây nào đó. Nếu chỉ nhìn từ xa thì cũng không thấy có gì đặc biệt mà chỉ cảm giác được có một sức sống mãnh liệt đang tỏa ra từ đó.

    Vật này vừa hiện thì cả ba trưởng lão của tam giới thần giáo đều biến sắc bật dậy nhìn chằm chằm vào miếng xương, đặc biệt là hạt giống trên đó.

    Mãi sau đó họ mới chuyển mắt sang nhìn nhau rồi cùng gật đầu xác định mình không nhìn lầm.

    Trưởng lão béo có lẽ là người kích động nhất nên bóp chặt nắm đấm đồng thời vội vã nói: “Nếu đã chuẩn bị hết mọi thứ thì chúng ta cũng mau bắt đầu đi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 11:06.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

  8. Bài viết được 40 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chichi1111,chieu ly,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,Guilliano,hitokin,ktien93,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,neverwon,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,Quá Lìu Tìu,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,tieu su thua long,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    746
    Xu
    3,939

    Mặc định

    Thiên Ảnh
    Tiêu Đỉnh
    Quyển 1: Như Mộng Lệnh
    Chương 4: Đệ tử trung thành


    Vừa nói xong thì người trưởng lão béo này đã vội vàng ngồi lại chỗ cũ.

    Vân Thù Dương và trưởng lão cao gầy nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống.

    Đống lửa vẫn rừng rực cháy làm sáng tỏ khoảng không xung quanh, cũng làm cho những biểu tượng, hình xăm cùng những vết thẹo trên gương mặt nhăn nheo của lão càng thêm rõ ràng. Trông ông ta chẳng khác nào một con thú hoang già nua vẫn luôn giấu đi cảnh giác sâu trong đáy mắt.

    Ông ta nhìn qua ba người trưởng lão rồi chậm rãi đi tới ngồi xuống góc còn lại của đống lửa. Khi ấy người này còn thở mạnh như thể dã thú rít gào, có lẽ là do đã quá già nên cơ thể cũng không còn nghe lời nữa.

    Vân Thù Dương chờ vị Hỏa Chi Tát Mãn này ngồi xuống rồi mới nhấn giọng: “Vậy thì bắt đầu thôi…”

    “Chờ chút!” Bỗng có một giọng nói cắt ngang lời Vân Thù Dương

    Ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo đồng thời nhìn về Hỏa Chi Tát Mãn. Ông ta bỗng từ từ chỉ tay về bên cạnh Vân Thù Dương rồi bảo: “Người này, để hắn cút đi!”

    Hai người trưởng lão béo gầy cùng nhăn mày, Vân Thù Dương thì lại hắng giọng: “Hắc Lang là tâm phúc của ta, hơn nữa còn tu luyện bi pháp có thể tạo ra Huyết Phách Tinh, thứ rất có lợi cho Hàng Thần Chú, tôn giả lẽ nào còn không hiểu sao?”

    Đôi mắt già nua của Hỏa Chi Tát Mãn lại chuyển về phía đống lửa trước mặt khiến vẻ thương tang trong ấy lại càng như rõ ràng hơn, thậm chí còn như là hai ngọn lửa đỏ bùng lên từ trên người ông ta vậy. Sau đó kẻ này lại chậm rãi nói: “Ta không tin hắn!”

    Vân Thù Dương cũng cau mày tỏ rõ nét giận rồi lạnh lùng: “Căn cứ theo sách cổ của thần giáo chúng ta thì khi thi pháp Hàng Thần Chú nếu có bí pháp huyết phách nhiên tinh ở bên hiệp trợ thì có thể tăng lên một thành cơ hội thành công, không rõ tôn giả có ý kiến gì với điều này không?”

    “Một thành!” Hai vị trưởng lão gầy béo còn lại liền biến sắc, rõ ràng là một thành tưởng như nhỏ bé này lại có ý nghĩa rất lớn với họ. Sau khi nghe Vân Thù Dương nói thì cả hai đều rạng rỡ hẳn lên, trưởng lão béo còn tức tối trách nhỏ Vân Thù Dương: “Có chuyện tốt thế này mà sao ngươi không sớm nói với ta và tên gầy kia?”

    Vân Thù Dương gật đầu với ông ta nhưng lại lập tức nhìn chằm chằm về phía Hỏa Chi Tát Mãn. Ngay khi ông định mở miệng thì lại nghe được thứ giọng khàn khàn của kẻ kia lập lại: “Ta không tin hắn!”

    Lần này thì cả hai người trưởng lão kia đều đã khó chịu. Bọn họ đều là nhân vật có địa vị cực lớn trong trung thổ thần châu vậy mà lúc này đều đã lạnh lùng hẳn lên. Chỉ không rõ Hàng Thần Chú là thứ gì mà khiến cho người có thân phận như họ cảm thấy như vậy đây.

    Vân Thù Dương nhướng mày hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn sao?”

    “Để hắn rời đi!” Giọng nói khó nghe của Hỏa chi Tát Mãn không ngừng vang vọng khắp sơn cốc vắng lặng thật chẳng khác nào tiếng của một con thú vương sắp chết, già cỗi nhưng vẫn cực kì uy nghiêm: “Nếu nhất định muốn giữ hắn lại thì phải hạ lên người gã Hắc Diễm Ma Chú đồng thời thề rằng tuyệt đối không được làm chuyện bất lợi với Hàng Thần Chú nếu không sẽ bị hắc diễm đốt ngược lại bản thân khiến da thịt cháy khô, hồn phách tan nát, đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi mà phải chịu nỗi đau nung nấu. Lúc đó.. ta mới yên tâm.”

    Vân Thù Dương chợt giận dữ bật dậy rồi căm giận nhìn Hỏa Chi Tát Mãn mà gầm lên: “Ngươi muốn đem thứ quỷ thuật yêu tà đó lên người đệ tử ta sao!”

    Hỏa Chi Tát Mãn cười lạnh đồng thời lim dim mắt như thể không hề quan tâm tới cơn giận của Vân Thù Dương. Có lẽ đôi mắt của lão đã nhìn thấy quá nhiều buồn vui trên thế gian này nên giờ đây chỉ còn ánh lửa đang không ngừng thiêu đốt.

    Cũng ngay lúc đó bỗng có một tiếng nói vang lên từ bên cạnh Vân Thù Dương, chính là của vị trưởng lão gầy gò kia: “Tôn giả nói hình như cũng không sai.”

    Vân Thù Dương quay phắt lại vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ông ta nhưng vị trưởng lão này cũng không hề e ngại mà còn thản nhiên nhìn lại.

    Ở phía bên kia Hỏa Chi Tát Mãn phát ra tràng cười chói tai như tiếng quỷ gào rồi cũng nhìn về bên này.

    Vân Thù Dương hít sâu rồi liếc sang bên phía trưởng lão béo định nói gì đó thì lại bị người này ho khan cướp lời: “Vân huynh, ta cũng nghĩ rằng để đề phòng vạn nhất thì lời của tôn giả cũng không phải là không có lý.” Có thể là vì quan hệ của y với Vân Thù Dương cũng không tồi nên sau khi suy nghĩ thì lại giảng hòa thêm: “Hơn nữa, chúng ta đều biết rằng dù Hắc Diễm Ma Chú vô cùng tàn độc nhưng cũng chỉ là một loại thề nguyền mà thôi, chỉ cần tên nhóc kia không làm trái lời thề, thì lời nguyền này cũng sẽ không bị kích động, lúc đó cũng đâu có vấn đề gì đâu.”

    Vân Thù Dương rõ ràng không ngờ được là cả người béo cũng nói như vậy nên sắc mặt lại liên tục biến đổi. Bằng vào thân phận và kiến thức của hắn thì tất nhiên cũng hiểu được đôi phần về loại ma chú này, dù người béo kia nói cũng không sai nhưng loại ma chú của man nhân ở sâu trong dãy Nam Cương hoang dại kia cũng không chỉ đơn giản như thế.

    Khi hắn còn đang tư lự định để Hắc Lang rời đi thì bỗng nghe thấy giọng nói từ đằng sau: “Sư phụ, đệ tử nguyện ý.”

    Lời này vừa ra thì quanh đống lửa lập tức trở nên im ắng, ánh mắt tất cả những người ở đó cũng theo thế mà rời lên thân người trẻ tuổi mặc đồ đen kia. Ngay cả ánh mắt cơ trí của vị Hỏa Chi Tát Mãn già nua kia cũng không phải là ngoại lệ.

    Vân Thù Dương khó chịu bảo: “Nguy hiểm bên trong…”

    Hắc Lang thẳng lưng ngồi đó rồi bình thản đáp: “Lấy đại sự của sư phụ làm trọng, một chút hiểm nguy cho đệ tử thật không đáng nhắc tới.”

    Vân Thù Dương nhìn kĩ gương mặt trẻ trung của y thật lâu rồi mới hít sâu bảo: “Tốt! Con quả nhiên là đệ tử tốt của ta, ta đúng là đã không nhìn lầm.”

    Hắc Lang cúi đầu im lặng.

    Vân Thù Dương quay lại ngồi xuống chỗ của mình rồi cất giọng: “Con mau tới đây.”

    Hắc Lang vâng một tiếng rồi đứng dậy vòng qua đống lửa đi tới trước mặt Hỏa Chi Tát Mãn, sau đó lại yên ổn ngồi xuống bên cạnh lão già này như lúc nãy.

    Kẻ có địa vị và tuổi tác như lão lúc này cũng không giấu nổi ánh mắt khen ngợi dành cho hắn, nhưng rõ ràng điều này cũng không có chút ảnh hưởng nào tới tâm trí và quyết định của y.

    Dưới sự theo dõi của ba vị trưởng lão của tam giới thần giáo thì một nghi thức ngắn gọn nhưng kì lạ nhanh chóng được bắt đầu. Hỏa Chi Tát Mãn trước tiên đưa tay vào trong đống lửa một lúc rồi mới thu về, theo đó trong lòng bàn tay cũng hiện lên một ngọn lửa nhỏ đang cháy sáng nhưng lạ thay máu thịt của hắn lại chẳng hề có chút phản ứng nào với nó cả. Sau đó mọi người lại thấy hắn khẽ ngâm một đoan chú ngữ thần bí cổ xưa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 08-01-2017 lúc 11:07.
    Thiên Ảnh -- Tiêu Đỉnh

    ---QC---


  10. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,adbn,anhtuanngoc,aolong,Blue_planet,chichi1111,chieu ly,chl10808,cucaiduong,darkcloud,deconbuidoi,diangucmauden,duongpdong,hitokin,ktien93,Lâm Kính Vũ,lindatran,luffie,lybietcau,mekiem,meotwo1989,mrdjeu,mrlayloi,netwalker,nhimbong,phantuan_th,phiêu!,pnhuy,quangheo,Quá Lìu Tìu,raycaster,rjnpenho,Thần Nam,Tieu Lan,tieu su thua long,tnt93,Tung hoành TTĐ,tuquy123,vm_nani,
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status