TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 16

Chủ đề: Hợp Tô Y Tiên - Bạch Chỉ Nhất Tương

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Đang ở
    Địa ngục
    Bài viết
    3,487
    Xu
    55

    Mặc định

    Chương 5: Vương Hân Đồng
    ----o0o----
    Edited by: trungttnd



    Đường Vũ không phải loại người thấy chết không cứu, thế nhưng Hồ Đức Thắng lại gây sự với mình, mình muốn cho hắn biết cái gì gọi là tuyệt vọng, để sau này không còn xảy ra những chuyện tương tự.

    Nguyên bản, Hồ Đức Thắng đã chuẩn bị chờ chết, thế nhưng nghe thấy Đường Vũ nói vậy, cả người hắn tinh thần chấn động, vội vàng quay về phía Đường Vũ dập đầu: "Đa tạ, đa tạ thần y!"

    Đường Vũ lạnh lùng nhìn Hồ Đức Thắng một chút, rồi nói: "Ta cứu người không phải là vì ngươi, ngươi không cần cảm ơn ta. Bất quá, nếu như ngươi muốn Hạ Băng thực sự thoát khỏi nguy hiểm, vậy thì mau mau tìm được bác sĩ có bản lãnh đến chữa bệnh, ta chỉ có thể đảm bảo nàng không chết mà thôi."

    "Không chết là được, cảm tạ, cảm tạ thần y! Bây giờ ta đi gọi điện thoại cho Viện trưởng của chúng ta, để hắn tự mình lại đây!" Nói rồi Hồ Đức Thắng vừa kích động vừa chạy ra ngoài đi gọi điện thoại.

    Thấy vậy, Đường Vũ cũng không có do dự gì thêm, trực tiếp ngưng thần tĩnh khí, nhìn chằm chằm vào vị trí trái tim Hạ Băng, đưa hai ngón tay đặt tại vị trí bên trên gần trái tim, mà điểm này chính là vị trí mà hắn nhìn thấy luồng khí quỷ dị kia.

    Quả nhiên, khi Đường Vũ đưa ngón tay đè lên vị trí đó, đoàn khí quỷ dị trong cơ thể Hạ Băng quả thực không chuyển động nữa, mà nhịp tim cùng với nhịp thở của Hạ Băng cũng từ từ tăng dần.

    "A, thực sự là thần kỳ, lại chỉ cần nhấn một cái, người lại sống lại, tiểu tử, ngươi thật là lợi hại a!" Nhìn tình cảnh này, lão thái thái kia mặt mày mừng rỡ tán thưởng.

    Đường Vũ chỉ cười cười mà không nói gì cả.

    Hơn mười phút sau, chỉ thấy có hai người đang vội vội vàng vàng chạy tới phòng phẫu thuật.

    Trong đó có một người là Hồ Đức Thắng, còn một người khác lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, điều này để cho Đường Vũ nhất thời sững sờ, bệnh viện Trung tâm này có Viện trưởng là một cô gái trẻ hay sao vậy?

    Nhìn thấy thiếu nữ này khoảng chừng đôi mươi, dáng dấp cao khoảng tầm 1m 75, tướng mạo thanh tú, mà dưới chiếc quần jean màu lam nhạt là một đôi chân đẹp thon dài thật hấp dẫn ánh mắt người ta mà.

    Chỉ là khóe môi hơi vểnh lên có phần kiêu ngạo coi thường người khác, khiến cho Đường Vũ cảm thấy có chút không thoải mái.

    Tựa như nhìn ra Đường Vũ đang nghi hoặc, chỉ thấy Hồ Đức Thắng quay sang Đường Vũ nhỏ giọng giải thích: "Đường thần y, đây là cháu gái của Viện trưởng bệnh viện Trung tâm chúng ta, tên là Vương Hân Đồng, viện trưởng của chúng ta tạm thời bận việc, vì lẽ đó để cho nàng đến trước. Bất quá, Hân Đồng cũng đạt được chân truyền từ Viện trưởng của chúng ta, có thể nói cũng là một tiểu chuyên gia."

    Sau đó, Hồ Đức Thắng lại giới thiệu cho Vương Hân Đồng: "Hân Đồng, đây chính là người ta đã nói với ngươi, Đường Vũ Đường thần y, hắn chỉ cần dùng ngón tay đè tại một vị trí thì có thể áp chế được bệnh tình của Hạ Băng, bằng không thì rất nguy hiểm."

    Nhìn các hạng chỉ tiêu của Hạ Băng trên máy điện tâm đồ đã khôi phục bình thường, trong lòng Hồ Đức Thắng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, quay sang Đường Vũ đưa một ánh mắt cảm kích. Nếu như không phải có Đường Vũ, hắn có lẽ đã gặp vận đen rồi!

    Tuy rằng Đường Vũ không phải vì cứu hắn, thế nhưng tối thiểu bảo vệ được sinh mạng của Hạ Băng, cũng đã tương đương với cứu hắn một mạng rồi, vì lẽ đó Hồ Đức Thắng giờ đây vừa cảm kích lại vừa kính nể Đường Vũ.

    Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn đối phương ăn mặc trên người một bộ quần áo cũ nát, hơn nữa còn ướt nhẹp, giống như một tên ăn mày vậy, nhưng ai có thể nghĩ tới, một người có dáng dấp chán nản như vậy lại có năng lực cao như thế?

    Sau này mình cần phải cẩn thận nhìn người hơn, bằng không lại đắc tội người ta, chính mình chết thế nào cũng không biết ấy chứ. Đồng thời, Hồ Đức Thắng trong lòng âm thầm quyết định, sau đó nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với vị Đường thần y trước mặt này, coi hắn như tổ tông mà phục vụ vậy.

    Giờ phút này, Vương Hân Đồng tỏ ra hứng thú nhìn Đường Vũ, khẽ hé cặp môi đỏ mọng, vênh váo tự đắc nói: "Nghe nói ngươi chỉ dùng một ngón tay lại có thể áp chế được bệnh tình của Hạ Băng, ngươi đang khoác lác phải không? Hơn nữa vị trí ngươi đặt ngón tay, ha ha, ngươi đang muốn chiếm tiện nghi người ta sao?"

    Đường Vũ cảm thấy quái lạ nhìn Vương Hân Đồng trước mặt, nói: "Lẽ nào, ngươi cũng muốn ta biểu diễn cho ngươi xem, sau khi ta bỏ ngón tay ra thì sẽ phát sinh tình cảnh như thế nào sao?"

    Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc như thế, cô gái hỏ này đúng là "lai giả bất thiện" mà.

    Lúc này, Hồ Đức Thắng thấy tình huống không ổn, vội vàng nói: "Hân Đồng, tay của Đường Thần y thật sự không thể bỏ ra được, nếu không thì Hạ Băng sẽ không xong rồi."

    Hắn đã tận mắt chứng kiến tình huống đó xảy ra, cũng đã ăn thiệt thòi, bây giờ nhìn thấy Vương Hân Đồng không tin, hắn liền vội vàng khuyên bảo.

    "Được rồi, biết rồi, ngươi thật dông dài, mau đưa những người không liên quan đi ra ngoài đi, ta phải trị liệu cho Băng Băng." Vương Hân Đồng chép chép miệng, mặt tỏ ra bất mãn nói với Hồ Đức Thắng.

    Vừa nãy nàng đã bắt mạch cho Hạ Băng, cũng phát hiện tình huống cơ thể của Hạ Băng lúc này. Mà vị trí mà ngón tay của Đường Vũ đè lên rất kỳ lạ, nàng không hiểu là nguyên lý gì, thế nhưng nàng biết ngón tay đè lên như thế tuyệt đối có tác dụng, bằng không tình huống của Hạ Băng tuyệt đối sẽ không ổn định như thế.

    Từ nhỏ tới lớn nàng đã cùng Hạ Băng chơi đùa với nhau, quen biết đã nhiều năm, đối với vấn đề trên người Hạ Băng, nàng cũng hết sức hiểu rõ.

    Bất quá, nàng lại không tin cái người thanh niên ướt sũng đang đứng trước mặt mình, trực giác của nàng nói cho nàng khẳng định đối phương là đang lừa gạt, thế này mà lại là chữa bệnh à, rõ ràng là sàm sỡ mà!

    Thấy mọi người đều đi ra ngoài, Vương Hân Đồng đóng cửa phòng lại, tay chống eo thon, nhìn chằm chằm Đường Vũ, nói: "Thành thật khai báo, ngón tay của ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao nhấn ở nơi đó lại có thể áp thế được bệnh tình của Băng Băng?"

    "Ngươi là bác sĩ, chứ không phải cảnh sát, có thời gian thì mau mau cứu người, ở đó mà nói nhảm cái gì đấy?" Nghe lời này của đối phương, Đường Vũ cảm thấy không thoải mái liếc nhìn Vương Hân Đồng một chút.

    "Ngươi"

    Cảm thụ ánh mắt khinh thường kia của Đường Vũ, cùng với đối phương không thèm nhìn mình, Vương Hân Đồng tức gần chết.

    Chính mình là cháu gái của thần y nổi danh Vương Tú Hòa, đi tới nơi đâu thì người ta cũng phải cẩn thận đối đãi. Nhưng cái tên này vậy mà không thèm nhìn mình một chút, hơn nữa còn lộ ánh mắt như vậy, mình lại không có mị lực sao?

    Nhưng nghĩ tới Hạ Băng đang nằm trên giường, Vương Hân Đồng nhất thời lạnh rên một tiếng, bắt đầu cho Hạ Băng kiểm tra. Xác thực, cứu người là trọng yếu nhất, đợi cứu người xong mình sẽ từ từ giáo huấn cái tên khốn khiếp chọc giận mình này.

    Nhìn cô nàng bắt đầu cứu người, Đường Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trong lòng Đường Vũ có chút hoài nghi, cô nương này thực sự có thể chữa khỏi người sao? Nhìn dáng vẻ như thế, làm không cẩn thận khéo lại hại chết người ấy chứ.

    Tuy nghĩ như vậy, thế nhưng Đường Vũ cũng không hề nói gì cả, chỉ lẳng lặng quan sát động tác của đối phương.

    Lúc này, chỉ thấy Vương Hân Đồng hít một hơi thật sâu, kéo ngăn tủ dài bên cạnh, lấy ra một hộp ngân châm, cẩn thận bắt đầu tiêu độc.

    Nhìn tình cảnh này, Đường Vũ không khỏi kinh ngạc, đây không phải châm cứu trong Trung Y sao? Hiện tại Trung Y đã không còn phổ biến, làm sao trong bệnh viện còn có đồ vật như thế?

    Giờ phút này Vương Hân Đồng đang ngưng thần tĩnh khí, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, ngân châm trong tay từ từ hạ xuống người của Hạ Băng.

    Nhìn động tác của Vương Hân Đồng, Đường Vũ cũng rất hiếu kỳ. Tuy rằng hắn cũng học Trung Y, thế nhưng hắn chưa từng động tới châm, học tập đều là tri thức lý luận. Lúc này Vương Hân Đồng thi châm đúng là để hắn mở rộng tậm mắt, được lợi ích không nhỏ. Tuy rằng cô nương này có chút kiêu ngạo, thế nhưng không thể không thừa nhận kỹ thuật châm cứu của đối phương cũng khá.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Đơn kiếm độc hành thân lang bạt
    Phong trần vô định Độc Cô Nhân.


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    babana,Soujiro_Seita,Vô__Tình,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Đang ở
    Địa ngục
    Bài viết
    3,487
    Xu
    55

    Mặc định

    Chương 6: Ngậm lấy đầu ngón tay
    ----o0o----
    Edited by: trungttnd



    Lúc này, chỉ thấy Vương Hân Đồng nhìn chằm chằm Đường Vũ ra lệnh: "Xú gia hỏa, bỏ ngón tay hôi hám của ngươi ra, ta muốn châm cứu ở vị trí ngon tay của ngươi."

    "Ta nói cô nương này, lỗ mũi của ngươi có vấn đề hay không vậy, rõ ràng tay ta khá là thơm, nếu không tin thì ngươi ngửi thử coi?"

    Đường Vũ tỏ ra bất mãn nói: "Còn nữa, trước đó ngươi thi châm không có vấn đề gì, thế nhưng nếu ngươi thực sự muốn thi châm tại vị trí ngón tay của ta, vậy tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề lớn!"

    "Ngươi đang hoài nghi ta?"

    Nghe thấy vậy, Vương Hân Đồng nhất thời giận dữ, nhìn chằm chằm Đường Vũ nói rằng: "Ta từ khi năm tuổi đã theo ông nội ta học y, hiện tại đã mười lăm năm, liền ngay cả ông nội ta đều tán thưởng ta rất nhiều, ngươi cái gì cũng không hiểu, câm miệng cho ta!"

    Hồ Đức Thắng đứng bên cạnh giờ phút này cũng cảm thấy sốt ruột, lo lắng thay hai người. Cái này gọi là thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là phàm nhân thật sự không xen mồm vào được mà. Hơn nữa, trong tiềm thức của hắn tự nhủ, lời của Đường Vũ tuyệt đối không phải là không có lửa mà có khói.

    Bất quá nhớ tới thân phận của Vương Hân Đồng, Hồ Đức Thắng trong lòng cũng thấy toát mồ hôi.

    Vương Tú Hòa là một nhân vật cực kỳ lợi hại, hắn không chỉ là Viện trưởng bệnh viện Trung tâm tại Nguyệt Thanh, đồng thời cũng là giáo sư được mời giảng dạy tại Đại học Y Nguyệt Thành. Ở Hàn Quốc, kỹ thuật châm cứu của hắn đã được xem là cấp bậc hàng đầu, hơn nữa hắn đã từng khám bệnh cho các lãnh đạo quốc gia, có danh xưng Thần y.

    Còn Vương Hân Đồng lại là cháu gái của Vương Tú Hòa, được chân truyền từ Vương Tú Hòa, tuy rằng so với Vương Tú Hòa thì kém xa tít tắp, thế nhưng một thân y thuật cũng khá tuyệt vời, có thể xưng là chuyên gia châm cứu.

    Mắt thấy đối phương muốn hạ châm, Đường Vũ vươn tay trái trực tiếp nắm lấy cánh tay như ngọc của Vương Hân Đồng, ngăn cản đối phương hạ châm.

    Thấy một màn này, Hồ Đức Thắng đứng bên cạnh thầm nghĩ không ổn rồi. Vị tiểu tổ tông này không dễ chiều mà, Đường Vũ lại trực tiếp nắm chặt cánh tay của đối phương như thế, chuyện này khéo lại ồn ào to rồi.

    Nghĩ vậy, Hồ Đức Thắng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng lùi nhanh ra phía bên ngoài. Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải tiếp tục gọi điện cho Vương Tú Hòa lần nữa, để cho đối phương mau tới đây, bằng không sẽ chết người đó.

    Đối với sự phẫn nộ của Vương Hân Đồng, Đường Vũ cũng thấy ở trong mắt, thế nhưng đây là liên quan tới tính mạng của cô gái nằm trên giường này, Đường Vũ không thể để Vương Hân Đồng tiếp tục thi châm.

    Chỉ thấy Đường Vũ liếc mắt nhìn Vương Hân Đồng, thản nhiên nói: "Huyệt này tên là Khí Hộ, khí trong thân thể cùng bên ngoài luân chuyển qua huyệt này, cái gọi là 'Hàn thì phải bổ sung, nhiệt thì phải giải tỏa', như vậy ngươi có thể xác định Hạ Băng cô nương rốt cuộc là hàn hay là nhiệt sao?"

    "Điều này..."

    Nghe đến chỗ này, vốn còn đang tức giận Vương Hân Đồng nhất thời hơi ngừng lại, tức giận trong lòng cũng trong nháy mắt mà tiêu tan. Nàng cũng phát hiện một vấn đề trọng yếu, đối phương là thuộc về nhiệt hàn luân phiên, vậy thì mình thi châm thế nào cũng đều không đúng.

    Đường Vũ nói tiếp: "Huyệt Khí Hộ vốn là cái cửa ngõ trao đổi khí giữa bên ngoài với bên trong cơ thể, đối với người bình thường thì không có vấn đề gì. Thế nhưng đối với Hạ Băng mà nói, nếu như thông qua châm cứu mà mạnh mẽ mở huyệt đạo này của nàng, sẽ dẫn đến trong cơ thể nàng âm dương không vận chuyển, do đó làm cho khí tức trong cơ thể nàng hỗn loạn, nặng thì sẽ tử vong."

    Đương nhiên, nhưng điều này không phải hắn học được trong trường học, mà là học được trong quyển sách thuốc tổ truyền mà gia gia hắn cho.

    Từ nhỏ gia gia đã bắt hắn phải học thuộc lòng quyển sách kia, vì lẽ đó hắn đã sớm thuộc làu làu, chỉ là hắn luôn cảm thấy điều này chẳng có tác dụng gì cả, xưa nay cũng không sử dụng bao giờ. Nhưng mà bây giờ xem ra, quyển sách thuốc tổ truyền này thật sự là bảo bối mà.

    Lúc này, chỉ thấy sắc mặt Vương Hân Đồng thay đổi, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt lập lòe.

    Vốn là mình muốn nhanh chóng thi triển năng lực của bản thân, sau đó từ từ mà trào phúng Đường Vũ một phen. Thế nhưng mà kết quả lại thành ra mình kích động thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn, nếu như vừa nãy mình thật sự lỗ mãng mà hạ châm xuống, thì có thể sẽ gây ra chết người rồi.

    Giờ phút này, Vương Hân Đồng khẽ cắn môi dưới, đã không còn vẻ hung hăng vênh váo như trước. Thay vào đó là khuôn mặt đỏ chót, ngượng ngùng nhìn Đường Vũ, nhỏ giọng nói: "Việc này... cảm ơn, vừa nãy là ta lỗ mãng, nếu như không phải ngươi ngăn cản, ta thật sự đã gây đại họa rồi."

    Nhìn đối phương đột nhiên thay đổi, Đường Vũ cũng sững sờ, tiểu cô nương này làm sao trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách vậy?

    Bất quá đối phương đã biết rõ sai lầm của mình, có can đảm dũng cảm thừa nhận, điều này làm cho Đường Vũ đối với Vương Hân Đồng cũng phải thay đổi cách nhìn. Tuy rằng kiêu ngạo, thế nhưng người cũng khá, tối thiểu còn biết sai để sửa, còn dám đứng ra xin lỗi.

    "Được rồi, ta tiếp thu ngươi xin lỗi"

    Đường Vũ bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, ngươi sau này nên cẩn thận một chút, ngươi mà chữa bệnh giống như vậy, không cẩn thận sẽ hại chết người..."

    "Ân ân, ta biết rồi."

    Lúc này, Vương Hân Đồng không khỏi hiếu kỳ nhìn Đường Vũ đứng trước mặt. Đây là lần thứ nhất nàng chăm chú nhìn chàng trai này từ khi bước vào phong phẫu thuật.

    Tuy rằng trên người ướt nhẹp, ngay cả quần áo cũng là hàng vỉa hè, thế nhưng ở trên người hắn, Vương Hân Đồng cảm nhận được một loại khí chất mê người. Đặc biệt là khuôn mặt kiên nghị của đối phương cộng thêm cái ánh mắt thâm thúy kia, thật sự là khiến người ta không thể tự kiềm chế.

    "Ta nói, cô nương, trên mặt ta không có dính hạt cơm, ngươi cũng đừng nhìn nữa, nhanh cứu người đi." Nhìn cái ánh mắt như si mê của Vương Hân Đồng, Đường Vũ cảm thấy chột dạ, cô nàng này sẽ không coi trọng mình đấy chứ?

    Nghe lời này, Vương Hân Đồng khôn mặt trở nên đỏ, luống cuống tay chân. Vốn là mình chỉ định mình đối phương xem vì sao lại biết nhiều đến thế, thế nhưng làm sao lại khiến chính mình bị mê mẩn đi vậy chứ.

    "Hí!"

    Vào lúc này, Đường Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, người run lên nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì vậy, ngân châm của ngươi đâm vào tay ta rồi."

    "A!"

    Nghe thấy âm thanh của Đường Vũ, Vương Hân Đồng vội vàng tỉnh táo lại, nhìn về phía Đường Vũ, chỉ thấy đối phương kiêng kỵ nhìn mình, mà ngân châm của mình giờ phút này lại đâm vào trên ngón trỏ của đối phương, hơn nữa đã đâm vào sâu mấy milimet.

    "Việc này... ta... ta, ta thật sự không cố ý."

    Thấy cảnh như vậy, Vương Hân Đồng trong lòng cũng gấp gáp, vội vàng nhổ ngâm châm trên ngón trỏ của Đường Vũ xuống, sau đó nhanh cầm ngón trỏ của Đường Vũ ngậm trong miệng.

    Cảm thục sự ướt át mà lại ấm áp kia, Đường Vũ không khỏi sững sờ, mặt hắn dại ra nhìn Vương Hân Đồng trước mặt. Đây rốt cuộc là tình huống gì? Ngón tay của mình ... lại được một vị đại mỹ nữ ngậm ở trong miệng.

    Mà giờ phút này Đường Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng sự ôn hòa trong miệng nhỏ của đối phương, còn có cái đầu lưỡi linh xảo đang quấn quanh đầu ngón tay của mình, lại nhìn khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ kia, thật khiến người ta lâng lâng, có một loại kích động muốn phạm tội vậy.

    Ngay lúc này, cửa phòng giải phẫu bị mở ra, hai người trực tiếp đi vào. Mà nhìn thấy hai người Đường Vũ và Vương Hân Đồng, hai vị kia nhất thời sững sờ tại chỗ, khó có thể tin cảnh tượng đang diễn ra ở trước mặt.

    "Tiểu Đồng, các ngươi ... các ngươi đang làm gì đấy?"

    Vương Tú Hòa vốn là đi thăm mấy người bạn cũ, thế nhưng Hồ Đức Thắng gọi điện thoại tới nói bệnh tình của Hạ Băng lại tái phát, bởi vì khoảng cách khá xa, vì lẽ đó mới để cho cháu gái của mình đi tới ổn định tình huống một chút, dù sao cháu gái của mình cũng đã đạt được chân truyền của mình, nói vậy có thể ứng phó được tới khi mình đến.

    Nhưng hiện tại tình huống này là sao? Bệnh nhân thì đang nằm trên giường, mà cháu gái của mình thì lại ẩn ý đưa tình ngậm lấy ngón tay của người đàn ông mặc quần áo rách nát này. Cảnh tượng này, quả thực muốn hủy ba quan mà.

    Hơn nữa, sự kiêu ngạo của cháu gái mình thì hắn biết đến rất rõ, xung quanh nàng có bao nhiêu nam sinh ưu tú, thế nhưng nàng căn bản không thèm để ý. Nhưng mà hiện tại nàng lại có động tác ám muội với một nam sinh cả người ướt nhẹp thế kia, để cho trái tim hắn có chút không chịu đựng được!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đơn kiếm độc hành thân lang bạt
    Phong trần vô định Độc Cô Nhân.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    babana,Soujiro_Seita,Vô__Tình,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Đang ở
    Địa ngục
    Bài viết
    3,487
    Xu
    55

    Mặc định

    Chương 7: Vương Tú Hòa khiêm tốn thỉnh giáo
    ----o0o----
    Edited by: trungttnd



    "A, gia gia, không phải như ông nghĩ đâu."

    Nhìn thấy gia gia của mình Vương Tú Hòa cùng hồ đức thắng đang đứng ngoài cửa nhìn vào, khuôn mặt Vương Hân Đồng nhất thời giống như con thỏ nhỏ sợ hãi, buông xuống ngón tay của Đường Vũ, cả khuôn mặt trở nên đỏ chót như quả táo vậy, không dám nhìn Vương Tú Hòa.

    Nàng đâu có ngờ được, vào đúng lúc này gia gia của mình lại đến chứ. Hơn nữa, lúc đó mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại thần không biết quỷ không hay cầm ngón tay của Đường Vũ bỏ vào miệng, không có mảy may suy nghĩ gì cả.

    Việc này vốn không phải nàng có thể làm mà, thế nhưng vậy mà lại xảy ra cơ chứ.

    Vương Tú Hòa cũng hít sâu một hơi, nói: "Tiểu Đồng, đến cùng là chuyện gì xảy ra, không phải ta để cháu đến cứu người sao, người cứu thế nào rồi?"

    Nghe thấy gia gia mình không nhắc tiếp tới chuyện vừa rồi, Vương Hân Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận giải thích cho Vương Tú Hòa. Tuy rằng nàng kiêu ngạo, thế nhưng đối với sự tình nàng làm sai, nàng cũng không có ẩn giấu, chỉ là đôi bàn tay cứ xoắn xuýt.

    Tất cả những chuyện mình làm thật sự quá ngu xuẩn, thiết chút nữa liền hại chết người. Nếu như không phải có Đường Vũ ở đây, hậu quả thật khó mà lường.

    Hơn nữa mặc dù gia gia đối với mình vô cùng tốt, thế nhưng ở trên phương diện y thuật thì rất là nghiêm khắc, Vương Hân Đồng cúi đầu, đã làm tốt chuẩn bị nhận phê bình.

    Quả nhiên, nghe Vương Hân Đồng kể lại, nhất thời Vương Tú Hòa mắt trợn trừng thở phì phò nhìn Vương Hân Đồng: "Cháu xem lại cháu xem, nóng nảy hấp tấp, ta đã nói với cháu thế nào? Người làm nghề y, phải tránh thái độ vội vàng hấp tấp, cần đúng bệnh hốt thuốc. Cháu ngay cả triệu chứng bệnh cũng không phân tích rõ ràng lại tùy tiện hạ châm, cháu ... Cháu thật sự khiến ta tức chết mà, về nhà sao chép ba lần quy tắc ngành y cho ta!"

    Vương Hân Đồng rụt đầu rụt cổ, khẽ cắn lấy môi dưới, nước mắt chực trào ra. Nhưng mà lần này chính mình đúng là quá nóng vội mà, nàng cũng không có biện pháp gì đi phản bác lại cả.

    Chỉ có thể đứng đó cúi đầu một cách đáng thương, cảm thấy oan ức.

    Lúc này, Đường Vũ vỗ vỗ vai Vương Hân Đồng, sau đó nhìn vị lão nhân bên cạnh kia, ngượng ngùng nói: "Ngài chính là viện trương Vương Tú Hòa của bệnh viện Trung Tâm sao. Kỳ thực chuyện này ngài cũng không thể trách nàng, cũng bởi vì ta khiến nàng tức giận, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy..."

    Nghe thấy lời này, trong lòng Vương Hân Đồng cảm thấy ấm áp, không khỏi quay sang nhìn Đường Vũ với ánh mắt cảm kích. Nàng không nghĩ tới, vào lúc này Đường Vũ lại nói chuyện giúp mình.

    Lúc này, Vương Tú Hòa cũng sững sờ, không khỏi đưa ánh mắt cẩn thật quan sát Đường Vũ.

    Bình thường, thực sự cực kỳ là bình thường, nói không êm tai chính là quá giản dị mà.

    Nhưng mà một tiểu tử như vậy, lại có thể khiến cho cháu gái của mình bỏ đi kiêu ngạo mà cùng hắn kết bạn, vậy thì tuyệt đối không bình thường.

    Hơn nữa, giờ phút này ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chặp vào ngón tay của Đường Vũ đang đặt trên ngực Hạ Băng, mặt nghiêm túc hỏi: "Vị tiểu hữu này, ngón tay của ngươi đè lên vị trí đó có nghĩa là gì vậy?"

    Vương Tú Hòa vừa nói ra lời này, Vương Hân Đồng cùng hồ đức thắng vẻ mặt đều tỏ ra thành thật lắng nghe, bọn họ cũng đang suy nghĩ vị trí của ngón tay có nghĩa gì, thế nhưng nghĩ mãi không ra.

    Nghe thấy đối phương hỏi dò, Đường Vũ suy nghĩ chốc lát, nhớ tới lời nói bên trong quyển sách thuốc tổ truyền của mình, liền chậm rãi nói: "Nếu như ta đoán không lầm, bệnh của cô gái này là từ khi trong thai nhi đã xuất hiện Tiên thiên chứng bệnh, cơ bản là không chữa trị được, chỉ có thể duy trì."

    "Đúng, ngươi nói thực sự quá đúng rồi." Ánh mắt Vương Tú Hòa sáng lên, nói: "Vị tiểu hữu này, y thuật của ngươi kiến giải quả nhiên cao mình, điều này cũng có thể phát hiện được."

    Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cháu gái mình, Vương Tú Hòa liền biết đây chắc chắn không phải là do cháu gái của mình nói, mà là người trẻ tuổi trước mặt mình có thể nhìn ra được điểm này, thực sự khiến người ta khiếp sợ rồi.

    Nghe tới đây, Vương Tú Hòa càng ngày càng cảm thấy Đường Vũ sâu không lường được. Đây chính là cao thủ y đạo, tùy ý nhìn một chút liền có thể tìm ra vị trí chứng bệnh, hắn đã định nghĩa Đường Vũ thành một cao thủ y đạo rồi. Khó trách cháu gái của mình chịu buông xuống sự kiêu ngạo, điều này cũng khẳng định là có nguyên nhân.

    "Bản thân ta sử dụng biện pháp rất đơn giản, chính là lấy khí nhập thể." Đường Vũ giải thích.

    "Lấy khí nhập thể?"

    Vương Tú Hòa sững sờ, khó có thể tin mà nói: "Lẽ nào, vị tiểu hữu này, lẽ nào ngươi đã đạt tới cảnh giới 'Khí tùy tâm động, phóng xuất thể ngoại' rồi?"

    Đối với khí, Vương Tú Hòa tất nhiên là biết. Cái lý niệm trong Trung Y gọi là 'Điều thần dưỡng khí', cái gọi là Khí chính là một thứ gì đó huyền diệu khó hiểu bên trong thân thể, mặc dù mỗi người đều có, nhưng rất ít người có thể sử dụng.

    Mà hắn cũng đã từng thấy một vài khí công đại sư, từng người từng người đều có bản lĩnh tuyệt với, tuổi tác hơn trăm nhưng vẫn giống như ngoài năm mươi tuổi vậy, thân thể cường tráng, thực sự khiến người khác hâm mộ mà.

    "Cái này ta cũng không rõ ràng."

    Đường Vũ lắc đầu, nói: "Ta phát hiện, ở xung quanh trái tim Hạ Băng có hai luồng khí quỷ dị cái nóng cái lạnh va chạm vào nhau, tùy ý phá hoại tổ chức tế bào của nàng, vì lẽ đó ngón tay của ta đè xuống, thông qua huyệt Khí Hộ để trao đổi khí, sau đó khiến cho hai luồng khí cực nóng cực lạnh này điều hòa, như vậy có thể đảm bảo trạng thái đối lập được ổn định. Thế nhưng một khi ta lấy tay ra thì liền không xong rồi."

    Loại khí này là Đường Vũ phát hiện, cũng là năng lực khi hắn bị Lưu tinh đập trúng mà có được, Đường Vũ cũng không biết thứ này rốt cuộc là gì, càng không biết làm sao để lợi dụng nó.

    "Thì ra là như vậy, thực sự là thủ pháp cao mình."

    Nghe Đường Vũ giải thích, Vương Tú Hòa cảm thán. Loại người có thể sử dụng khí này vốn là hiếm thấy, mà hắn bây giờ còn thấy có người sử dụng để cứu người, trong lòng hắn kích động khó mà diễn tả bằng lời.

    "Bất quá, Đường Vũ tiểu hữu, vậy ngươi cảm thấy bệnh tình trên người Hạ Băng nên làm sao để cứu trị thì tốt nhất? Nói nghe một chút, cũng để ta học hỏi một chút." Vương Tú Hòa khiêm tốn thỉnh giáo.

    Đối với bệnh của Hạ Băng, hắn có thể trị liệu, thế nhưng cũng không tính là biện pháp hay, hơn nữa còn vô cùng không ổn định, không biết lần sau phát bệnh là lúc nào.

    Hắn có thể cảm nhận được y học lý niệm của Đường Vũ cao thâm, ý nghĩ mới mẻ độc đáo. Cho nên muốn xem xem liệu Đường Vũ có hiểu rõ căn bệnh này hay không, hơn nữa nếu như có biện pháp tốt hơn, vậy thì quá tuyệt rồi.

    Nghe lời này, hồ đức thắng đứng bên không khỏi miệng há to, mặt biểu hiện khó có thể tin. Vương Tú Hòa là nhân vật cỡ nào cơ chứ?

    Không nói ngoa chứ, chỉ cần một câu nói của Vương Tú Hòa, cả Nguyệt Thành cũng có thể rung chuyển. Nếu như không phải quan hệ của Vương Tú Hòa và phụ thân của Hạ Băng là Hạ Văn Thao không tệ, Vương Tú Hòa căn bản cũng không muốn đích thân tới cứu trị con gái của hắn. Những nhân vật này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không mời được.

    Nhưng giờ thì sao? Vương Tú Hòa lại giống như một học sinh bình thường nhìn Đường Vũ, nhờ Đường Vũ hỗ trợ đưa ra lời giải đáp, hồ đức thắng chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều muốn sụp đổ, Đường Vũ này rốt cuộc là thần thành phương nào vậy.

    Mà giờ phút này Vương Hân Đồng ánh mắt tràn đầy màu sắc, gia gia của mình luôn nhìn người vô cùng chính xác. Mà Đường Vũ kiến giải đối với y thuật lại khiến gia gia của mình phải tự hỏi dò, thực sự khiến người ta khó có thể tin.

    "Ta thật sự không phải bác sĩ, vì lẽ đó ta cũng không biết làm sao có thể chữa khỏi."

    Nhìn thần y Vương Tú Hòa vậy mà khiêm tốn đến hỏi mình, Đường Vũ cũng cười khổ, nói: "Nhưng mà, ta có một cái kiến nghị, cũng không biết có dùng được hay không, thế nhưng có thể thử một lần."

    "Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần ngươi nói ra, chúng ta đồng thời thảo luận phân tích một chút, được thì ta đến thi châm." Nghe Đường Vũ nói vậy, Vương Tú Hòa có chút kích động.

    "Cái này gọi là Khí trệ giả, trị nghi sơ, sơ giả điều đạt chi; Khí kết giả, trị nghi tán, tán giả phá hành chi."

    Đường Vũ sắp xếp lại ngôn từ, nói: "Xung quanh trái tim Hạ Băng có hai luồng khí thật quỷ dị, không có cách nào loại trừ, kiềm chế lẫn nhau, mặc kệ khơi thông tới chỗ nào đều sẽ trở thành gốc bệnh. Vì lẽ đó, ta cảm thấy nếu không thể hoàn toàn chữa khỏi, như vậy cũng không cần tìm cách loại trừ triệt để, tìm cách tản đi khiến chúng suy yếu thì càng tốt hơn."

    Nghe tới chỗ này, Vương Tú Hòa trở lên thông suốt, nói: "Đường Vũ tiểu hữu, lần này ta được thụ giáo, ta đã hiểu nên làm thế nào. Rõ ràng là rất đơn giản, vậy mà ta lại không nghĩ tới, ta đi vào ngõ cụt rồi. Làm cho khí tản đi, sau mỗi một quãng thời gian lại tán một lần, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, cũng có thể tránh bệnh tình đột phát, thực sự là diệu mà."

    "Ân, vây phương pháp thi châm không cần ta nói chứ?" Đường Vũ cười nói.

    Vương Tú Hòa lắc đầu: "Cái này không cần, nếu như đã nói đến như vậy mà ta còn không trị được, vậy thì một thân danh tiếng của ta không cần cũng được. Đường Vũ tiểu hữu, trước hết ta trị liệu chờ trị liệu xong chúng ta lại từ từ trò chuyện."

    Dứt lời, Vương Tú Hòa liền bắt đầu giúp Hạ Băng thi châm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đơn kiếm độc hành thân lang bạt
    Phong trần vô định Độc Cô Nhân.

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    babana,Soujiro_Seita,Vô__Tình,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Đang ở
    Địa ngục
    Bài viết
    3,487
    Xu
    55

    Mặc định

    Chương 8: Con gái ngươi chỉ trị giá 50 ngàn?
    ----o0o----
    Edited by: trungttnd




    Sau nửa giờ, trên giường bệnh Hạ Băng rốt cục cũng dần tỉnh lại, khi thấy vương tú hòa, nàng có chút kinh hỉ cũng có chút suy yếu nói: "Vương gia gia, lại là ngài cứu ta sao?"

    Nhìn thấy Hạ Băng đã tỉnh lại, mấy người Đường Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự là tri liệu không sai, rất có hiệu quả.

    vương hân đồng cũng ngồi xuống bên giường, mỉm cười nhìn Hạ Băng.

    vương tú hòa lắc lắc đầu, nói: "Lần này, may mắn mà có Đường Vũ tiểu hữu, nếu như không phải hắn kịp thời trị liệu, hiện giờ e rằng ngươi đã gặp nguy hiểm."

    Nhớ tới sự lỗ mãng của cháu gái mình, trong lòng vương tú hòa cũng toát mồ hôi.

    Lúc này, Hạ Băng cũng nhìn thấy Đường Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhưng nghĩ đến chuyện của hai người Đường Vũ và mình, lại cảm thấy ngượng ngùng vạn phần. Chỉ thấy Hạ Băng cố gắng ngồi dậy, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: "Nguyên lai ngươi là Đường Vũ a, cảm ơn ngươi..."

    Đường Vũ cười cười, nói: "Không có chuyện gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, giúp người làm vui là truyền thống tốt đẹp của Hạ Quốc chúng ta mà, không cần phải để trong lòng."

    Nghe lời này, trong lòng vương tú hòa âm thầm khen, Đường Vũ này không chỉ kiến giải cao minh về y thuật, hơn nữa phẩm đức cũng tố, đúng là một thanh niên ưu tú."

    Giờ phút này, thấy Hạ Băng đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, hồ đức thắng cũng đem cửa phòng giải phẫu mở ra.

    Khi cửa phòng giải phẫu mở ra, trong nháy mắt một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen sắc mặt nghiêm nghị đi thẳng vào bên bàn mổ, sắc mặt lo lắng nói: "Viện trưởng Vương, con gái của ta thế nào rồi?"

    "Yên tâm đi, đã chữa khỏi rồi." vương tú hòa cười nói.

    "Ba, ngươi đến rồi à?" Lúc này, Hạ Băng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, có chút vui mừng nói.

    Nhìn thấy con gái của mình thật sự không có chuyện gì, Hạ Văn Thao cả người buông lòng, thở phào nhẹ nhõm.

    Vốn là hắn đang tăng ca duyệt văn kiện chỉ thị, nhưng nghe được tin con gái mình xảy ra vấn đề thì, hắn điên cuồng chạy tới nơi này, thế nhưng lúc này trên đường cao tốc xảy ra kẹt xe, mãi đến tận bây giờ mới tới được, khiến hắn cực kỳ sốt ruột.

    May mắn là con gái mình không có chuyện gì, đã được cữu trị rồi.

    "Viện trưởng Vương, lần này đa tạ ngài, nếu không có ngài mà nói, Băng Băng chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm." Lúc này, Hạ Văn Thao nói: "Qua việc này, ta sẽ để công ty chúng ta tài trợ ba triệu cho bệnh viện Trung tâm mua sắm thiết bị tiên tiến."

    vương tú hòa có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Văn Thao à, lần này thực sự không phải công lao của ta. Hết thảy đều là công lao của vị Đường Vũ tiểu hữu này. Là hắn cứu con gái ngươi từ trong hồ ra, cũng chính là hắn đưa ra kiến nghị tốt hơn để ta cứu trị, ngươi muốn cảm tạ thì cảm tạ hắn đi."

    Lúc này, lão thái thái đứng ở cửa phòng cũng vội vàng nói: "Vị tiểu tử này rất là ghê gớm, hắn đã cứu tiểu cô nương này ra khỏi hồ, hơn nữa còn tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng, không để ý nguy hiểm tính mạng mà hút độc rắn ra..."

    "Hả?"

    Nghe lời này, Hạ Văn Thao khẽ nhíu mày, cho đến lúc này hán mới cẩn thận quan sát người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mà trước đó hắn quên mất.

    Nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương, tóc húi cua, con mắt dưới lông mày rậm tuy rằng không phải rất lớn, thế nhưng vô cùng có thần. Bất quá nhìn trên người xác thực quá mức giản dị, Hạ Văn Thao có thể nhìn ra đây chính là một tiểu tử nghèo.

    Người như vậy, căn bản không có tư cách nói chuyện cùng mình. Thế nhưng đối phương lại cứu con gái của mình, Hạ Văn Thao vẫn còn có chút cảm kích, bất quá nghe vương tú hòa nói như vậy, hắn cũng không tin.

    Hơn nữa, gần đây có một nhóm người đang có ý đồ xấu với mình. Mà đối phương muốn đối phó với mình thì khẳng định là sẽ ra tay từ con gái của mình, vì lẽ đó hắn rất là hoài nghi thân phận của Đường Vũ. Hắn cảm thấy đối phương có khả năng là đang cố tiếp cận con gái hắn, sau đó ra tay với con gái hắn.

    Kết quả là Hạ Văn Thao suy nghĩ một lát, nhìn Đường Vũ, giống như từ trên cao nhìn xuống vậy, nói: "Chàng thanh niên này, ngươi nhảy xuống hồ cứu con gái ta, ta vô cùng cảm kích, chỗ này ta có 50 ngàn đồng coi như là ta hậu tạ ngươi."

    Nhìn thái độ ngang ngược của đối phương, trong lòng Đường Vũ có chút không thoải mái, nói: "Ta cứu con gái ngươi chỉ là tiện tay thôi, cung không cần đòi tiền hậu tạ của ngươi."

    Quả nhiên! Không cần tiền hậu tạ, vậy chẳng phải là chứng minh là có ý đồ với con gái của mình sao?

    Hạ Văn Thao cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi mau cầm tiền rồi rời đi, từ giờ về sau chúng ta đã thanh toán xong, ngươi cũng đừng có ý đồ không an phận đối với con gái ta, nàng không phải người ngươi có thể xứng được, đừng có vọng tưởng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga."

    "Ba, ngươi nói cái gì đó." Lúc này, trong lòng Hạ Băng cuống lên, vội vàng quay sang Hạ Văn Thao nháy mắt.

    Đối với Đường Vũ, trong lòng Hạ Băng hết sức cảm kích.

    Không chỉ đối phương thấy việc nghĩa không từ, xuống nước cứu mình, hơn nữa còn hút độc rắn giúp mình, hoàn toàn không có để ý xem mình có thể bị trúng độc hay không. Mà trong ánh mắt chân thành của đối phương, nàng không có nhìn thấy một chút ý đồ xấu xa, càng không cảm nhận được đối phương có tâm tư gì với mình.

    Người như vậy, mình cảm kích còn không kịp đây, cha mình làm sao có thể nói như vậy chứ, thực sự quá đáng rồi.

    Bất quá Hạ Văn Thao cũng không để ý ánh mắt của Hạ Băng, hắn lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, gặp rất nhiều hạng người. Con gái của mình xinh đẹp như vậy, mình lại rất có tiền, sẽ có không ít kẻ không biết điều cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

    Vì thế hắn trực tiếp buông lời cảnh cáo ra trước, để phòng ngừa đối phương có ý định gì khác.

    Nghe lời này, sắc mặt Đường Vũ nhất thời lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Văn Thao, không sợ hãi chút nào, nói: "Ngươi rất có tiền?"

    Lúc này, bảo tiêu phía sau Hạ Văn Thao cười nhạo một tiếng, nói: "Phí lời,Hạ tổng là người giàu có nhất Nguyệt Thành, ngươi nói xem có tiền hay không?"

    "Há, hóa ra là như vậy, xác thực rất có tiền." Đường Vũ thản nhiên nói: "Nhưng mà, tính mạng con gái trong mắt của ngươi chỉ đáng giá 50 ngàn đồng hay sao?"

    "Hừ, Hạ Băng tiểu thư là bảo bối của Hạ tổng, làm sao có khả năng chỉ trị giá 50 ngàn đồng, đó là vô giá!" Người bảo tiêu kia không có nghe thấy hàm nghĩa khác trong lời nói của Đường Vũ, hắn khinh thường nói.

    "Hàn Phong, được rồi."

    Lúc này, Hạ Văn Thao đưa tay ngăn không cho bảo tiêu của mình nói tiếp, nhìn chằm chằm Đường Vũ, trào phúng: "Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nếu như giá đó không hài lòng, chúng ta có thể đàm luận tiếp, không cần dùng thủ đoạn nhỏ như thế. Một trăm ngàn, một trăm ngàn đồng, cái giá này đủ cho ngươi làm công ban năm mới kiếm được chứ?"

    "Tính mạng con gái trong mắt của ngươi cũng chỉ đáng giá một trăm ngàn?" Nghe tới đây, trong lòng Đường Vũ dần dần chìm xuống, hắn nhìn Hạ Văn Thao cười nhạo, tràn ngập sự khinh bỉ.

    Cảm nhận được ánh mắt của Đường Vũ, cả người Hạ Văn Thao cảm giác một trận không thoải mái, mình là một đại nhân vật có uy có thế mà lại bị tiểu tử nghèo cười nhạo rồi.

    "Con gái của ta trong long ta tất nhiên là vô giá, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Còn nữa, thân phận của ngươi là gì, tại sao cố ý muốn tiếp cận con gái ta?" Hạ Văn Thao lạnh lùng nhìn Đường Vũ, lớn tiếng chất vấn.

    Hắn chính là đang muốn thăm dò, nếu đối phương thật sự có ý đồ với con gái của mình, vậy thì tuyệt đối không thể không có kẽ hở nào.

    "Cố ý tiếp cận con gái của ngươi? Ngươi thật sự coi con gái của ngươi là tiên nữ hạ phàm? Ai cũng bị nàng mê đến điên đảo thần hồn?"

    Đường Vũ nở nụ cười trào phúng, nói: "Nếu như tính mạng con gái ngươi là vô giá, như vậy cho dù ta nói bao nhiêu tiền cũng là bình thường chứ? Mười triệu, trăm triệu, ngươi lấy ra ta lập tức sẽ rời đi, sau đó thấy ngươi thì sẽ đi đường vòng, ngươi thấy thế nào?"

    "Người trẻ tuổi, ngươi đừng có mà làm càn."

    Giờ phút này, Hạ Văn Thao đã phát hỏa. Không để ý con gái mình Hạ Băng đang kéo, đi thẳng tới trước mặt Đường Vũ, từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu, trực tiếp ném vào trong ngực Đường Vũ, thái độ cao cao tại thượng, nói: "Một triệu, cầm tiền rồi mau mau đi cho ta, đừng có tiếp tục xuất hiện trước mặt ta."

    Hạ Văn Thao rất tức giận, một cái tiểu tử nghèo lại dám mở miệng đòi mình mười triệu, trăm triệu, thật sự coi mình là kể nghu à? Nếu không phải tên tiểu tử này cứu con gái của mình, hắn đã sớm sai bảo tiêu ném ra ngoài rồi.

    Nhưng mà, nhìn Đường Vũ ngơ ngác nhìn mình ném chi phiếu một triệu qua, Hạ Văn Thao trong lòng cười gằn.

    "Hừ, quả nhiên một tên đã nghèo còn tinh tướng, còn dám trước mặt ta giả trang có cốt khí, kết quả còn không phải là chê tiền ít sao? Nhìn thấy một triệu này, lại trực tiếp sợ hãi? Phế vật không có bản lãnh như vậy, cho dù một triệu có kiếm nửa đời cũng không được."

    Hạ Văn Thao khoanh tay trước ngực, gõ gõ mũi giày, mặt xem thường nhìn Đường Vũ. Coi như tên này không phải muốn tiếp cận con gái của mình thì cũng là ham muốn tiền tài của mình.

    Hắn biết trên thế giới này căn bản không có người nào thấy tiền mà không sáng mắt, cái gọi là có cốt khí, chính là không đủ tiền mà thôi. Mà Hạ Văn Thao muốn để cho con gái mình nhìn thấy, ánh mắt của mình chính xác thế nào, lời mình nói cũng đều là đúng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đơn kiếm độc hành thân lang bạt
    Phong trần vô định Độc Cô Nhân.

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    babana,Soujiro_Seita,Vô__Tình,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2015
    Đang ở
    Địa ngục
    Bài viết
    3,487
    Xu
    55

    Mặc định

    Chương 9: Nhất định tiểu tử kia đang giả bộ
    ----o0o----
    Edited by: trungttnd




    Tiếp nhận chi phiếu mà Hạ Văn Thao đưa, Đường Vũ cẩn thận nhìn một chút, cười nhạt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường. Sau đó, tại ngay trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Vũ trực tiếp xé tấm chi phiếu kia thành mảnh nhỏ.

    Nhìn thấy cảnh này, đừng nói Hạ Văn Thao, ngay cả mọi người trong phòng đều há hốc mồm, giống như nhìn thấy quái vật vậy.

    Mọi người đều thấy được, Đường Vũ ăn mặc giản dị như vậy khẳng định là không giàu có gì, có lẽ là nghèo mạt rệp. Một triệu này đối với hắn không thể nghi ngờ là một khoản tiền kếch sù, bỏ ra năm trăm, sáu trăm ngàn đồng có thể mua được một căn hộ, sau đó lấy tiền còn lại làm điểm bán lẻ, cả đời này cũng không cần sầu lo rồi.

    Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Đường Vũ thậm chỉ không cả nháy mắt, dĩ nhiên lại xe tấm chi phiếu một triệu vừa tới tay, điều này cần sự quyết đoán lớn cỡ nào chứ.

    Giờ phút này, tất cả mọi người trong lòng tự hỏi. Nếu như bọn ở vào vị trí của Đường Vũ, thì có thể làm được cái việc mà Đường Vũ vừa làm hay không?

    hồ đức thắng lắc lắc đầu, Vương Tú Hòa trong lòng thở dài, liền ngay cả Hạ Văn Thao sắc mặt cũng biến hóa một hồi, ba người đều cảm giác mình không làm được sảng khoái như Đường Vũ vậy.

    Mà cùng lúc đó, Hạ Băng cùng Vương Hân Đồng hai người trong mắt sáng lên lạ thường, các nàng cũng không ngờ tới, Đường Vũ lại có cốt khí như thế, thực sự khiến các nàng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, đây mới thực sự là nam nhân mà.

    "Tiểu tử, một triệu đã không ít, ngươi lại còn không hài lòng?" Hạ Văn Thao lạnh lùng nói: "Làm người cũng không nên quá tham lam, nếu không thì đừng nói một triệu, ngay cả một đồng ngươi cũng đừng hòng có được."

    Hạ Văn Thao vẫn không từ bỏ ý định như trước, nhìn chằm chặp vào Đường Vũ, hắn cũng muốn xem xem đối phương có thật sự không để ý tới một triệu kia hay không.

    Đường Vũ lại nhìn Hạ Văn Thao như nhìn một thằng hề vậy, thản nhiên nói: "Không có mười triệu, trăm triệu thì ngươi tinh tướng cái gì? Ngươi có tiền thì ngon hả? Ngươi cảm thấy mình hơn người một bậc sao?"

    Nghe lời này, sắc mặt của mọi người nhất thời biến đổi.

    Chỉ thấy Đường Vũ nói tiếp: "Phải, ta thừa nhận ta không có tiền, thế nhưng ta cũng không cần ngươi bố thí cho mấy cái đồng tiền bẩn thỉu như ăn mày. Ta có tay có chân, không có tiền ta có thể tự mình kiếm, ngươi cầm mấy đồng tiền bẩn thỉu ra dọa ta à? Ta cứu con gái ngươi chỉ là vô tình gặp phải thôi, cũng không nghĩ tới cần báo đáp gì cả, cũng chỉ có loại thương nhân dơ bẩn như ngươi mới nhìn người khác như vậy, coi tất cả đều có thể trao đổi được bằng tiền."

    Dứt lời, Đường Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn Hạ Văn Thao rồi cầm mảnh vụn chi phiếu ném vào thùng rác, sau đó hắn bước nhanh ra ngoài phòng không hề lưu luyến.

    "Đường Vũ, ngươi đừng đi mà." Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Băng nhất thời cuống cả lên, thế nhưng thân thể của nàng đang suy yếu, căn bản không thể gượng dậy được, chỉ có thể tức giận nhìn cha mình mà nói: "Ba, ngươi xem ngươi đã làm điều gì, sao ngươi có thể như vậy chứ."

    Hạ Văn Thao sắc mặt biến ảo không ngừng. Chẳng lẽ mình cả nghĩ rồi?

    Không thể.

    Cho dù tiểu tử này không phải do đối thủ của mình phái tới, nhưng mà những người bên ngoài ai mà không muốn tiếp cận con gái mình chỉ vì gia tài của mình cứ, nào có ai không có ý đồ gì? Đúng, tiểu tử kia nhất định là đang giả bộ, đến chết mà còn sĩ diện.

    Nhìn thấy Đường Vũ bỏ đi, Vương Hân Đồng vội vàng đuổi theo: "Đường Vũ, ngươi chờ một chút..."

    "Ồ, hóa ra là chuyên gia Vương, ngươi có chuyện gì sao?" Nhìn thấy Vương Hân Đồng đang đuổi theo mình, Đường Vũ cười hỏi.

    "Cái gì chuyên gia với không chuyên gia, ngươi gọi ta là tiểu Đồng là được."

    Nghe danh xưng này, Vương Hân Đồng khuôn mặt đỏ chót, nhìn Đường Vũ nói: "Việc này, chuyện của Hạ thúc thúc ngươi chớ để trong lòng, hắn vì quá quan tâm đến Băng Băng mà thôi. Còn nữa, cảm tạ ngươi lúc trước, nếu như không có ngươi ... ta ..."

    "Không cần khách khí, ngươi cũng đã cảm ơn rồi mà?" Đường Vũ không để ý nói.

    Vương Hân Đồng kéo vạt áo của mình, xoắn xuýt nói: "Vậy thì cảm ơn ngươi, có thời gian ta mời ngươi ăn cơm có được hay không?"

    Đây chính là lần đầu tiên nàng mời một nam sinh, vì lẽ đó mà nàng thực sự rất mắc cỡ.

    "Việc này à, không thành vấn đề, lúc nào có thời gian là được." Đường Vũ cười cười, nhìn khuôn mặt kích động của Vương Hân Đồng, hai người trao đổi số điện thoại rồi sau đó Đường Vũ tiêu sái rời đi.

    Phòng làm việc của Viện trưởng bệnh viện Trung Tâm.

    Vương Tú Hòa thở dài, nhìn Hạ Văn Thao mà nói: "Văn Thao à, lần này ngươi làm đúng là quá đáng,ta khuyên ngươi tốt nhất nên mau chóng tìm Đường Vũ tiểu hữu mà xin lỗi, biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu không thì sau này ngươi sẽ hối hận."

    "Vương lão, ngươi nói có chút nghiêm trọng chứ?"

    Hạ Văn Thao lắc lắc đầu, nói: "Tiểu tử kia vừa nhìn có thể thấy là không có bối cảnh gì, làm sao ta có thể hối hận? Hơn nữa, gần đây xác thực không yên ổn, có người lại nhằm vào ta. Hơn nữa, thời đại này người ham muốn sắc đẹp của con gái ta, muốn bắt quan hệ với ta quá nhiều, ta không thể không đề phòng."

    "Văn Thao, ngươi vẫn luôn dùng ánh mắt đó định nghĩa người khác là không đúng."

    Vương Tú Hòa nói: "Ta nói thật với ngươi, vị Đường Vũ tiểu hữu này có kiến giải về y thuật mức độ rất cao thâm, cho dù ta cũng theo không kịp, bệnh của con gái ngươi là chính hắn nhắc nhở ta, sau đó do ta thi châm. Nếu như không có hắn, hiện tại con gái ngươi e rằng đã sớm thành một bộ thi thể."

    "Cái gì, ngươi nói tiểu tử kia ..."

    Nghe Vương Tú Hòa nói vậy, Hạ Văn Thao cả người chấn động, hắn khó có thể tin được "Vương lão, ngươi không gạt ta chứ? Tiểu tử kia trẻ tuổi như thế, làm sao có khả năng là cao thủ y đạo chứ?"

    "Ai, cái này gọi là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng đấu, đạo lý này ngươi còn không hiểu sao?"

    Vương Tú Hòa chậm rãi nói: "Bởi vì có biện pháp của Đường Vũ tiểu hữu, hiện tại bệnh của con gái ngươi đã được hóa giải, sau này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì, chỉ cần nửa tháng đến bệnh viện một lần là được. Thế nhưng một khi xuất hiện bất ngờ như ngày hôm qua, nếu không được cứu trị đúng lúc, vậy thì tuyệt đối là sẽ chết."

    "Vương lão, ngươi đừng có dọa ta mà, ta phải làm sao bây giờ." Nghe lời này, Hạ Văn Thao nhất thời cuống lên, vừa cao hứng vừa lo lắng, hỏi.

    Vương Tú Hòa bất đắc dĩ: "Cái này ta cũng không có biện pháp gì, nhưng mà ta kiến nghị ngươi mời Đường Vũ tiểu hữu làm nhân viên chăm sóc cho con gái ngươi, cho dù con gái ngươi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hắn cũng có thể bảo vệ tính mạng của con gái ngươi."

    "Chuyện này ... ta ..."

    Hạ Văn Thao xoắn xuýt. Vừa nãy mình đã đắc tội với đối phương rồi, giờ muốn đi cầu đối phương, không phải là vô nghĩa sao? Nhưng mà vì con gái, hắn không thể không làm. Đây có coi như là dẫn sói vào nhà không?

    Về đến nhà, ánh mắt Hạ Văn Thao trở nên trầm tư, quay sang hộ vệ của mình nói: "Hàn Phong, ngươi cảm thấy tiểu tử kia thế nào?"

    Hàn Phong lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Tiểu tử này thật sự rất thú vị, không nghĩ tới tính khí quật cường như thế. Thật không nghĩ tới, Vương lão lại đánh giá hắn cao vậy, ta cũng nhìn nhầm rồi. Lần sau, ta cũng không tiếp tục đóng vai kẻ ác nữa .."

    "Ta cũng không nghĩ tới, thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà."

    Hạ Văn Thao thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi thay ta làm hai việc. Việc thứ nhất, ngươi tự mình đi tìm người trẻ tuổi kia, tìm được thì lập tức báo cho ta, hơn nữa nhất định phải lấy lễ tiếp đón, mặc kệ phải cung kính thế nào cũng được. Chuyện thứ hai, mau chóng phái người tìm ra kẻ đã ra tay với con gái ta, chuyện tối hôm nay tuyệt đối không thể quên đi như thế, lại có người dám hạ thuốc mê với con gái ta, đúng là to gan mà."

    Nói tới đây, Hạ Văn Thao rất tức giận.

    "Vâng" Nghe thấy vậy, Hàn Phong trong lòng cũng rùng mình. Đường Vũ được vị thần y Vương Tú Hòa đánh giá rất cao, sau này tiền đồ tuyệt đối không thể đo lường được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đơn kiếm độc hành thân lang bạt
    Phong trần vô định Độc Cô Nhân.

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    babana,Soujiro_Seita,Vô__Tình,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status