CÔNG ĐỨC BỘ
ↀ CHƯƠNG 5 ↀ
ↀ Chí hữu, túc địchↀ
Người dịch: Session Yura
Kinh Lễ-Vương chế thiên*: “ có công đức với dân, gia tiến luật.”
-------
“Lầm rầm”, những vị khách ‘ghé thăm’ gắng sức phá cái cửa chống trộm* đã quá già cỗi khiến nó vang lên từng trận, khung cửa yếu ớt không chịu nổi mà cọt kẹt khàn đục.
Kim Dương bất đắc dĩ mà khuyên can, “Lớp trưởng, cậu đang quấy rầy hàng xóm đấy.”
Chu Tĩnh với mái tóc đuôi ngựa dài nhưng không hề hiền thục chút nào mà đạp mạnh cánh cửa, giận dữ nói, “Ai thèm để ý chứ? Dung Viễn, tên chết tiệt nhà mi đi ra ngay cho tôi!”
Nhìn cô gần như sắp hóa rồng phun lửa, Kim Dương không tự chủ mà lui về sau một bước, không dám ngăn cản, nhỏ giọng biện minh cho Dung Viễn, “Có thể cậu ta đang ốm? Để tôi gọi thử xem.”
Chu Tĩnh nghe vậy càng thêm tức tối, “Ốm cái mông! Mới có người thấy cậu ta trên cầu lớn sáng nay!”
Kim Dương làm như không nghe thấy, lấy di động ra gọi đến dãy số quen thuộc suốt mấy ngày nay, thế nhưng luôn là giọng nói phụ nữ máy móc kia, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The first that you have called is not available at the moment, please try again later…*”
Kim Dương cúp máy, nhíu mày, không khỏi lo lắng. Ngẩng đầu nhìn trạng thái hắc ám bao trùm của Chu Tĩnh đang nhìn mình, cứ như muốn giận cá chém thớt cậu ấy, lại lui về sau đến nỗi tựa lưng vào cửa nhà bên cạnh, huơ tay cười gượng nói, “Ờ thì...chuyện đó…”
Vừa lúc Kim Dương nát óc tìm cách làm dịu cơn thịnh nộ của Chu Tĩnh thì cánh cửa mở ra vang lên tiếng “Cùm cụp” khe khẽ.
Phía sau cánh cửa chống trộm kia còn ai ngoài cái người tên Dung Viễn vẫn luôn được nhớ nhung.
Vừa nhìn thấy 2 người ngoài cửa, vẻ mặt cau có của Dung Viễn cũng dịu đi đôi chút, song khi mở cửa chống trộm ra thì giọng điệu cất lên rõ là khó ở, “ Ồn ào như vậy tôi còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là 2 người… Lớp trưởng, sao hôm nay lại rỗi rãi đến thăm tôi?”.
“Cậu còn dám nói!” Chu Tĩnh không đợi cửa mở ra đã chen vào, ngón tay gần như chạm vào chóp mũi Dung Viễn, “Có biết bởi vì ba ngày nay cậu trốn học mà lớp ta bị trừ biết bao nhiêu điểm hạnh kiểm không? Điểm cả tuần này đều do cậu mà trừ sạch bách! Bận việc cũng không biết xin phép hả? Ngay cả điện thoại cũng gọi không được, tôi còn tưởng cậu chết dí trong WC rồi đấy!”
Dung Viễn ôm lấy cái đầu ong ong, hắn vốn dĩ có hơi choáng váng, bây giờ lại gặp phải Chu Tĩnh nã đạn thành ra đau dữ dội hơn. Tiếng nói của con bé này trời sinh vang dội như loa phường khiến người ta đau đầu không thôi.
“Tôi thà cậu cho rằng tôi đã chết còn hơn! Đừng đến làm phiền tôi, vô cùng cảm tạ!” Dung Viễn càu nhàu
Chu Tĩnh nhướn đôi mày lá liễu, “Cậu nói gì cơ?”
Kim Dưỡng vẫn luôn đứng sau Chu Tĩnh nãy giờ nhìn Dung Viễn bằng một ánh mắt đồng tình, chợt nghe tiếng có người đi xuống từ trên lầu thì vội đẩy Chu Tĩnh vào phòng, khuyên nhủ, “Được rồi được rồi, chúng ta vào đã rồi hẵng nói tiếp! Đừng đứng ngoài này để người ta lời ra tiếng vào.”
Sau khi đổi dép vào phòng, ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, cơn nóng nảy của Chu Tĩnh đã “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt**”, cô khoanh tay trước ngực, chả muốn mắng Dung Viễn nữa nhưng vẫn không nói chuyện hòa nhã với hắn.
Có điều, cô có thể thấy được Dung Viễn thật sự không ổn.
Gương mặt cậu trai đỏ ửng bất thường, đôi mắt trong veo mọi ngày giờ đây không còn, thay vào đó là nét hoảng hốt luôn lấp đầy ánh mắt. Ban nãy hắn đứng mở cửa cũng không vững mà dựa cả nửa người vào kệ giày. Vừa ngồi xuống cả người như tê liệt, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế sofa, kể cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
Kim Dương cúi xuống sờ trán Dung Viễn, hoảng hốt rụt tay lại, “ Nóng quá! Sao cậu lại phát sốt nghiêm trọng như thế? Đã đo thân nhiệt chưa? Có đến bệnh viện kiểm tra không? Có uống thuốc chưa? Sao cậu không gọi tớ?”
Một loạt vấn đề đến tới tấp, Dung Viễn phải mất lúc lâu mới tìm lại được bộ não, “Thân nhiệt? Không có vấn đề… Tớ uống thuốc rồi.”
Thật ra Dung Viễn cũng không định trốn học…. Sau khi vứt cái vòng vàng đi, hắn quyết định, nếu như muốn duy trì quy luật sống như sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống, giao tiếp cùng với học tập rèn luyện hàng ngày thì không thể có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, nói cách khác chính là “hòa nhập trong quần chúng”. Không được dùng Công đức quyển để giải quyết vấn đề tài chính, cho dù là thức ăn nước uống hay vật dụng thông thường, dù cho chỉ tốn 1 điểm công đức đi chăng nữa cũng không dùng.
---Nếu một người hiếm khi ra ngoài mua đồ ăn thức uống quần áo các loại như hắn mà lại không thiếu ăn thiếu mặc; quần áo trên người, đồ dùng trong nhà, giả sử gánh nặng tài chính được giải quyết thì cũng không đủ thu hồi khoản đã tiêu, chưa kể khoản đã tiêu thực tế không tương ứng hơn nữa không có hóa đơn… Lúc không ai để ý còn may ra, một khi có người phát giác thì ngày bí mật của hắn bị vạch trần không còn xa.
Vì vậy hắn định về nhà chuẩn bị đến trường, tất nhiên cũng cần cái cớ cho 2 ngày nghỉ học để giáo viên không nghi ngờ. Việc này cũng dễ, đối với giáo viên chỉ cần thành tích tốt thì cái gì cũng tốt, người đứng đầu kỳ thi và nhất khối nhiều năm liền như Dung Viễn có nói hắn nằm nhà ngủ cả 2 ngày thì hơn phân nửa là được tha thứ dễ dàng.
Kinh nghiệm 17 năm đã chứng minh.
Chỉ là tối hôm qua hắn không ngủ đủ, sáng hôm nay lại xối nước lạnh lên đầu, lết cái thây ướt đẫm ấy về còn gặp phải gió rét, chưa kể cảm xúc thất thường 2 ngày nay khiến áp lực tinh thần vượt kiểm soát...Thế là bị cảm thôi. Hồi sáng chưa về đến nhà Dung Viễn đã cảm thấy đầu óc choáng nặng, vào phòng rửa mặt thay quần áo khô, uống vài viên thuốc rồi ngã lên sofa, ngủ một mạch cho đến lúc bị tiếng đập cửa đánh thức----Hắn thật sự ngủ cả buổi sáng.
Kim Dương nhìn vẻ mờ mịt của hắn mà thở dài, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ, lau sạch nhiệt kế bắt hắn ngậm vào, liếc thấy đống thuốc vươn vãi đầy ra trên bàn không được dọn mà hắn uống ban sáng----tất cả đều là thuốc đặc trị, sẵn sờ ấm nước thì nó đã lạnh ngắt, vội vào bếp nấu nước sôi.
Siêu nước bắt trên bếp điện phát ra tiếng “Xì xì”, Kim Dương nhìn căn bếp lạnh tanh chợt nhớ ra, quay về vỗ vai Dung Viễn đang ngậm nhiệt kế, “Tiểu Viễn, cậu đã ăn gì chưa?”
Đôi mắt Dung Viễn nhìn về phía cậu, song mất cả buổi mới đúng tiêu cự, hắn chớp mắt, câu hỏi của Kim Dương như xuyên qua tấm kính dày mới lọt tai hắn, cứ mông mông lung lung khiến hắn phải suy nghĩ một lúc.
--Ăn uống? Bữa cuối của hắn là khi nào? Hôm nay ngủ cả ngày không tính...hôm qua..hôm qua tính mạng hắn bách tại mi tiệp***, hắn chuyên tâm làm công dân tốt phục vụ cộng đồng, chăm sóc chó mèo trong khi hắn uống nước suông ăn bánh mì… Hôm kia…Nói đến hôm kia...Trời biết hắn hôn mê làm sao ăn….. Lúc tỉnh dậy cũng không thấy đói, chắc là cũng có ăn… Hay là bụng rỗng đến mất cảm giác đói? … Hắn ngẫm lại dòng thời gian một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mấy ngày qua?
Hắn mải lo nghĩ quên luôn câu hỏi của Kim Dương, hồn bay lên chín tầng mây một đi không trở lại. Kim Dương thấy hắn lại mông lung mơ màng, thầm hiểu hắn đã không ăn mấy ngày nay, thò tay xoa đầu hắn, ngồi xuống nói với Chu Tĩnh, “Lớp trưởng, tôi đi mua chút cháo cho Tiểu Viễn. Cậu có thể chăm cậu ta một lát được không?”
“...Ờ” Chu Tĩnh hơi do dự đáp. Kim Dương quay đầu thì thấy ánh mắt dao động hiếm thấy với cô bé mạnh bạo này cùng với biểu cảm khó nói trên gương mặt ửng đỏ.
----Đừng nói là lây bệnh của Tiểu Viễn chứ?
Kim Dương hơi lo lắng, quyết định chốc nữa mình với Chu Tĩnh uống chút rễ Đại Thanh ngừa cảm. Thuốc có sẵn trong hòm y tế nhà Dung Viễn vẫn còn hạn sử dụng, không cần ra ngoài mua.
Kim Dương cầm ví mang giày vào, lúc đi không khỏi lo lắng nói, “Lớp trưởng, cậu canh giờ kiểm tra nhiệt kế, nếu như hơn 39 độ chúng ta phải đưa Dung Viễn đi bệnh viện.”
“Được rồi, đã hiểu!” Chu Tĩnh bực bội nói, “Cậu cũng không phải má cậu ta! Dài dòng như thế làm gì?”
Kim Dương không giận mà chỉ cười, “Vậy cậu chờ một chút, tớ quay lại ngay.”
“Biến!”
Cửa cùm cụp đóng lại, Chu Tĩnh yên lặng chờ đợi, thậm thụt nhìn quanh mới dè dặt vươn tay---nhéo!
Khuôn mặt đẹp trai của Dung Viễn méo mó biến dạng.
“Hừm, nhà mi cũng có ngày hôm nay!” Chu Tĩnh cười trên nỗi đau của người khác, hết véo trái nắn phải lại chọt chọt ngắt ngắt. Dung Viễn càng ngày càng khó chịu vì cảm sốt, tay chân bủn rủn vô lực, các giác quan cũng bị đình chỉ, phải mất lúc lâu mới phát hiện Chu Tĩnh lợi dụng người tàn tật, muốn đẩy cặp móng kia mà không có sức, bất lực rên rỉ, trừng mắt kháng nghị cô.
Cậu trai tóc đen ngậm nhiệt kế nhìn ngu ngu, đôi mắt vì sốt mà ứa nước mắt, cái trừng tự cho là hung hãn thực tế chỉ như mắt cún, vừa đáng thương vừa dễ cưng. Chu Tĩnh nhìn một lúc thì đơ người, chụp tay che kín mũi.
----FML, sắc đẹp dụ dỗ, phạm quy! Manh lão nương thổ huyết!
Chu Tĩnh hung tợn nghĩ, thế nhưng nội tâm chán ghét kiên định bắt đầu lung lay không thể kiềm chế.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
*Kinh Lễ-Vương Chế thiên: theo cuốn Khổng học Tinh hoa do Nhân tử Nguyễn Văn Thọ dịch, Kinh Lễ có 4 chương, Vương chế thiên thuộc chương 4, còn gọi là Hồng Phạm Cửu Trù gồm chín nguyên tắc chính trị dân, chia làm 3 phần:
Phần nhất: Gồm ba tiết đầu, đề cập tới xuất xứ của Hồng Phạm: Vua đã được Trời ban cho Hồng Phạm. Cơ Tử truyền lại cho Võ Vương nhà Châu.
Phần hai: Tức tiết 4. Trình bày tổng quát chín thiên Hồng Phạm.
Phần ba: Từ tiết 5 đến tiết 40, mô tả rành rẽ chín thiên Hồng Phạm.
Trong chín thiên Hồng Phạm, thì thiên 5 là quan trọng nhất, và là then chốt vì bàn về đức độ toàn thiện đấng quân vương.
4 thiên trước minh định những phương pháp đạt tới đức độ siêu việt ấy.
Còn 4 thiên sau trình bày những cách thế để giữ gìn đức độ siêu việt ấy.
**Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
***Bách tại mi tiệp: lửa xém lông mày; vô cùng cấp bách (ví với những việc cấp bách trước mắt), cấp bách, gấp rút (sự tình như lông mày với lông mi sát gần nhau).
比喻事情临近眼前,十分紧迫。