TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: [vô cp] công đức bộ-dữ mạt

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    418
    Xu
    2,635

    Mặc định

    CÔNG ĐỨC BỘ

    ↀ CHƯƠNG 5 ↀ
    ↀ Chí hữu, túc địchↀ

    Người dịch: Session Yura

    Kinh Lễ-Vương chế thiên*: “ có công đức với dân, gia tiến luật.”

    -------
    “Lầm rầm”, những vị khách ‘ghé thăm’ gắng sức phá cái cửa chống trộm* đã quá già cỗi khiến nó vang lên từng trận, khung cửa yếu ớt không chịu nổi mà cọt kẹt khàn đục.

    Kim Dương bất đắc dĩ mà khuyên can, “Lớp trưởng, cậu đang quấy rầy hàng xóm đấy.”

    Chu Tĩnh với mái tóc đuôi ngựa dài nhưng không hề hiền thục chút nào mà đạp mạnh cánh cửa, giận dữ nói, “Ai thèm để ý chứ? Dung Viễn, tên chết tiệt nhà mi đi ra ngay cho tôi!”

    Nhìn cô gần như sắp hóa rồng phun lửa, Kim Dương không tự chủ mà lui về sau một bước, không dám ngăn cản, nhỏ giọng biện minh cho Dung Viễn, “Có thể cậu ta đang ốm? Để tôi gọi thử xem.”

    Chu Tĩnh nghe vậy càng thêm tức tối, “Ốm cái mông! Mới có người thấy cậu ta trên cầu lớn sáng nay!”

    Kim Dương làm như không nghe thấy, lấy di động ra gọi đến dãy số quen thuộc suốt mấy ngày nay, thế nhưng luôn là giọng nói phụ nữ máy móc kia, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The first that you have called is not available at the moment, please try again later…*”

    Kim Dương cúp máy, nhíu mày, không khỏi lo lắng. Ngẩng đầu nhìn trạng thái hắc ám bao trùm của Chu Tĩnh đang nhìn mình, cứ như muốn giận cá chém thớt cậu ấy, lại lui về sau đến nỗi tựa lưng vào cửa nhà bên cạnh, huơ tay cười gượng nói, “Ờ thì...chuyện đó…”

    Vừa lúc Kim Dương nát óc tìm cách làm dịu cơn thịnh nộ của Chu Tĩnh thì cánh cửa mở ra vang lên tiếng “Cùm cụp” khe khẽ.

    Phía sau cánh cửa chống trộm kia còn ai ngoài cái người tên Dung Viễn vẫn luôn được nhớ nhung.

    Vừa nhìn thấy 2 người ngoài cửa, vẻ mặt cau có của Dung Viễn cũng dịu đi đôi chút, song khi mở cửa chống trộm ra thì giọng điệu cất lên rõ là khó ở, “ Ồn ào như vậy tôi còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là 2 người… Lớp trưởng, sao hôm nay lại rỗi rãi đến thăm tôi?”.

    “Cậu còn dám nói!” Chu Tĩnh không đợi cửa mở ra đã chen vào, ngón tay gần như chạm vào chóp mũi Dung Viễn, “Có biết bởi vì ba ngày nay cậu trốn học mà lớp ta bị trừ biết bao nhiêu điểm hạnh kiểm không? Điểm cả tuần này đều do cậu mà trừ sạch bách! Bận việc cũng không biết xin phép hả? Ngay cả điện thoại cũng gọi không được, tôi còn tưởng cậu chết dí trong WC rồi đấy!”

    Dung Viễn ôm lấy cái đầu ong ong, hắn vốn dĩ có hơi choáng váng, bây giờ lại gặp phải Chu Tĩnh nã đạn thành ra đau dữ dội hơn. Tiếng nói của con bé này trời sinh vang dội như loa phường khiến người ta đau đầu không thôi.

    “Tôi thà cậu cho rằng tôi đã chết còn hơn! Đừng đến làm phiền tôi, vô cùng cảm tạ!” Dung Viễn càu nhàu

    Chu Tĩnh nhướn đôi mày lá liễu, “Cậu nói gì cơ?”

    Kim Dưỡng vẫn luôn đứng sau Chu Tĩnh nãy giờ nhìn Dung Viễn bằng một ánh mắt đồng tình, chợt nghe tiếng có người đi xuống từ trên lầu thì vội đẩy Chu Tĩnh vào phòng, khuyên nhủ, “Được rồi được rồi, chúng ta vào đã rồi hẵng nói tiếp! Đừng đứng ngoài này để người ta lời ra tiếng vào.”

    Sau khi đổi dép vào phòng, ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, cơn nóng nảy của Chu Tĩnh đã “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt**”, cô khoanh tay trước ngực, chả muốn mắng Dung Viễn nữa nhưng vẫn không nói chuyện hòa nhã với hắn.

    Có điều, cô có thể thấy được Dung Viễn thật sự không ổn.

    Gương mặt cậu trai đỏ ửng bất thường, đôi mắt trong veo mọi ngày giờ đây không còn, thay vào đó là nét hoảng hốt luôn lấp đầy ánh mắt. Ban nãy hắn đứng mở cửa cũng không vững mà dựa cả nửa người vào kệ giày. Vừa ngồi xuống cả người như tê liệt, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế sofa, kể cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc.

    Kim Dương cúi xuống sờ trán Dung Viễn, hoảng hốt rụt tay lại, “ Nóng quá! Sao cậu lại phát sốt nghiêm trọng như thế? Đã đo thân nhiệt chưa? Có đến bệnh viện kiểm tra không? Có uống thuốc chưa? Sao cậu không gọi tớ?”

    Một loạt vấn đề đến tới tấp, Dung Viễn phải mất lúc lâu mới tìm lại được bộ não, “Thân nhiệt? Không có vấn đề… Tớ uống thuốc rồi.”

    Thật ra Dung Viễn cũng không định trốn học…. Sau khi vứt cái vòng vàng đi, hắn quyết định, nếu như muốn duy trì quy luật sống như sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống, giao tiếp cùng với học tập rèn luyện hàng ngày thì không thể có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, nói cách khác chính là “hòa nhập trong quần chúng”. Không được dùng Công đức quyển để giải quyết vấn đề tài chính, cho dù là thức ăn nước uống hay vật dụng thông thường, dù cho chỉ tốn 1 điểm công đức đi chăng nữa cũng không dùng.

    ---Nếu một người hiếm khi ra ngoài mua đồ ăn thức uống quần áo các loại như hắn mà lại không thiếu ăn thiếu mặc; quần áo trên người, đồ dùng trong nhà, giả sử gánh nặng tài chính được giải quyết thì cũng không đủ thu hồi khoản đã tiêu, chưa kể khoản đã tiêu thực tế không tương ứng hơn nữa không có hóa đơn… Lúc không ai để ý còn may ra, một khi có người phát giác thì ngày bí mật của hắn bị vạch trần không còn xa.

    Vì vậy hắn định về nhà chuẩn bị đến trường, tất nhiên cũng cần cái cớ cho 2 ngày nghỉ học để giáo viên không nghi ngờ. Việc này cũng dễ, đối với giáo viên chỉ cần thành tích tốt thì cái gì cũng tốt, người đứng đầu kỳ thi và nhất khối nhiều năm liền như Dung Viễn có nói hắn nằm nhà ngủ cả 2 ngày thì hơn phân nửa là được tha thứ dễ dàng.

    Kinh nghiệm 17 năm đã chứng minh.

    Chỉ là tối hôm qua hắn không ngủ đủ, sáng hôm nay lại xối nước lạnh lên đầu, lết cái thây ướt đẫm ấy về còn gặp phải gió rét, chưa kể cảm xúc thất thường 2 ngày nay khiến áp lực tinh thần vượt kiểm soát...Thế là bị cảm thôi. Hồi sáng chưa về đến nhà Dung Viễn đã cảm thấy đầu óc choáng nặng, vào phòng rửa mặt thay quần áo khô, uống vài viên thuốc rồi ngã lên sofa, ngủ một mạch cho đến lúc bị tiếng đập cửa đánh thức----Hắn thật sự ngủ cả buổi sáng.

    Kim Dương nhìn vẻ mờ mịt của hắn mà thở dài, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ, lau sạch nhiệt kế bắt hắn ngậm vào, liếc thấy đống thuốc vươn vãi đầy ra trên bàn không được dọn mà hắn uống ban sáng----tất cả đều là thuốc đặc trị, sẵn sờ ấm nước thì nó đã lạnh ngắt, vội vào bếp nấu nước sôi.

    Siêu nước bắt trên bếp điện phát ra tiếng “Xì xì”, Kim Dương nhìn căn bếp lạnh tanh chợt nhớ ra, quay về vỗ vai Dung Viễn đang ngậm nhiệt kế, “Tiểu Viễn, cậu đã ăn gì chưa?”

    Đôi mắt Dung Viễn nhìn về phía cậu, song mất cả buổi mới đúng tiêu cự, hắn chớp mắt, câu hỏi của Kim Dương như xuyên qua tấm kính dày mới lọt tai hắn, cứ mông mông lung lung khiến hắn phải suy nghĩ một lúc.

    --Ăn uống? Bữa cuối của hắn là khi nào? Hôm nay ngủ cả ngày không tính...hôm qua..hôm qua tính mạng hắn bách tại mi tiệp***, hắn chuyên tâm làm công dân tốt phục vụ cộng đồng, chăm sóc chó mèo trong khi hắn uống nước suông ăn bánh mì… Hôm kia…Nói đến hôm kia...Trời biết hắn hôn mê làm sao ăn….. Lúc tỉnh dậy cũng không thấy đói, chắc là cũng có ăn… Hay là bụng rỗng đến mất cảm giác đói? … Hắn ngẫm lại dòng thời gian một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mấy ngày qua?

    Hắn mải lo nghĩ quên luôn câu hỏi của Kim Dương, hồn bay lên chín tầng mây một đi không trở lại. Kim Dương thấy hắn lại mông lung mơ màng, thầm hiểu hắn đã không ăn mấy ngày nay, thò tay xoa đầu hắn, ngồi xuống nói với Chu Tĩnh, “Lớp trưởng, tôi đi mua chút cháo cho Tiểu Viễn. Cậu có thể chăm cậu ta một lát được không?”

    “...Ờ” Chu Tĩnh hơi do dự đáp. Kim Dương quay đầu thì thấy ánh mắt dao động hiếm thấy với cô bé mạnh bạo này cùng với biểu cảm khó nói trên gương mặt ửng đỏ.

    ----Đừng nói là lây bệnh của Tiểu Viễn chứ?

    Kim Dương hơi lo lắng, quyết định chốc nữa mình với Chu Tĩnh uống chút rễ Đại Thanh ngừa cảm. Thuốc có sẵn trong hòm y tế nhà Dung Viễn vẫn còn hạn sử dụng, không cần ra ngoài mua.

    Kim Dương cầm ví mang giày vào, lúc đi không khỏi lo lắng nói, “Lớp trưởng, cậu canh giờ kiểm tra nhiệt kế, nếu như hơn 39 độ chúng ta phải đưa Dung Viễn đi bệnh viện.”

    “Được rồi, đã hiểu!” Chu Tĩnh bực bội nói, “Cậu cũng không phải má cậu ta! Dài dòng như thế làm gì?”

    Kim Dương không giận mà chỉ cười, “Vậy cậu chờ một chút, tớ quay lại ngay.”

    “Biến!”

    Cửa cùm cụp đóng lại, Chu Tĩnh yên lặng chờ đợi, thậm thụt nhìn quanh mới dè dặt vươn tay---nhéo!

    Khuôn mặt đẹp trai của Dung Viễn méo mó biến dạng.

    “Hừm, nhà mi cũng có ngày hôm nay!” Chu Tĩnh cười trên nỗi đau của người khác, hết véo trái nắn phải lại chọt chọt ngắt ngắt. Dung Viễn càng ngày càng khó chịu vì cảm sốt, tay chân bủn rủn vô lực, các giác quan cũng bị đình chỉ, phải mất lúc lâu mới phát hiện Chu Tĩnh lợi dụng người tàn tật, muốn đẩy cặp móng kia mà không có sức, bất lực rên rỉ, trừng mắt kháng nghị cô.

    Cậu trai tóc đen ngậm nhiệt kế nhìn ngu ngu, đôi mắt vì sốt mà ứa nước mắt, cái trừng tự cho là hung hãn thực tế chỉ như mắt cún, vừa đáng thương vừa dễ cưng. Chu Tĩnh nhìn một lúc thì đơ người, chụp tay che kín mũi.

    ----FML, sắc đẹp dụ dỗ, phạm quy! Manh lão nương thổ huyết!

    Chu Tĩnh hung tợn nghĩ, thế nhưng nội tâm chán ghét kiên định bắt đầu lung lay không thể kiềm chế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *Kinh Lễ-Vương Chế thiên: theo cuốn Khổng học Tinh hoa do Nhân tử Nguyễn Văn Thọ dịch, Kinh Lễ có 4 chương, Vương chế thiên thuộc chương 4, còn gọi là Hồng Phạm Cửu Trù gồm chín nguyên tắc chính trị dân, chia làm 3 phần:
    Phần nhất: Gồm ba tiết đầu, đề cập tới xuất xứ của Hồng Phạm: Vua đã được Trời ban cho Hồng Phạm. Cơ Tử truyền lại cho Võ Vương nhà Châu.
    Phần hai: Tức tiết 4. Trình bày tổng quát chín thiên Hồng Phạm.
    Phần ba: Từ tiết 5 đến tiết 40, mô tả rành rẽ chín thiên Hồng Phạm.


    Trong chín thiên Hồng Phạm, thì thiên 5 là quan trọng nhất, và là then chốt vì bàn về đức độ toàn thiện đấng quân vương.
    4 thiên trước minh định những phương pháp đạt tới đức độ siêu việt ấy.
    Còn 4 thiên sau trình bày những cách thế để giữ gìn đức độ siêu việt ấy.

    **Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

    ***Bách tại mi tiệp: lửa xém lông mày; vô cùng cấp bách (ví với những việc cấp bách trước mắt), cấp bách, gấp rút (sự tình như lông mày với lông mi sát gần nhau).
    比喻事情临近眼前,十分紧迫。
    Lần sửa cuối bởi Session Yura, ngày 16-01-2017 lúc 21:06.
    ---QC---
    "I'll follow you out of the dark
    I tried it my way but I keep fallin' apart
    I'll follow you with all of my heart
    I'm tired of my ways cause I keep fallin' – I'm fallin' apart"


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    NAMKHA,Xinh Xinh,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    418
    Xu
    2,635

    Mặc định

    CÔNG ĐỨC BỘ

    ↀ CHƯƠNG 6 ↀ
    ↀ HỒI ỨCↀ

    Người dịch: Session Yura



    Chu Tĩnh ngẫm nghĩ, lại nói tiếp, tuy rằng cô vẫn luôn nghe mọi người khen Dung Viễn cực kỳ đẹp trai, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô thật sự ý thức được… Cậu trai trước mắt thật đúng là… Trai đẹp hơn hoa.

    Chu Tĩnh và Dung Viễn là kẻ thù không đội trời chung, mà ân oán hai người bắt đầu từ lúc khai giảng năm học. Hôm đó nhà trường thông báo kết quả thi đầu vào, Dung Viễn là người đứng đầu, còn Chu Tĩnh theo sát với 30 điểm chênh lệch.

    Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Bất kể lĩnh vực nào, như một định mệnh trớ trêu, hạng nhất và hạng hai luôn chênh nhau 30 điểm, sự chênh lệnh ấy dường như bị ngăn cách bởi một ranh giới không thể vượt qua.

    Là trường Trung học đứng đầu toàn thành phố A, đứng đầu trung học đệ nhất đương nhiên là Trạng Nguyên toàn thành.

    Trên thực tế, Dung Viễn không chỉ là Trạng Nguyên toàn thành mà còn là Trạng Nguyên toàn tỉnh năm ấy.

    Kể từ đó trở đi, Dung Viễn không vang danh toàn thành thì ít nhất cũng nổi tiếng với tất cả các trường trung học. Còn Chu Tĩnh đứng nhì á hả? Ngoại trừ gia đình người thân thì phản ứng đa số đều là, “ A? Ai thế? Người đứng nhì ư… Hình như là nữ sinh thì phải.”

    Bố mẹ Chu Tĩnh đều thuộc thành phần trí thức, cô từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, bất kể thành tích hay nhân phẩm đều rất ưu tú. Cô bé chính trực có hơi ngây thơ như Chu Tĩnh cũng không vì vậy mà đố kị sinh hận, nhưng lại bất giác xem Dung Viễn như một mục tiêu phải cố gắng vượt qua. Ban đầu cô cũng bị gương mặt thu hút và thành tích học tập đáng nể kia mê hoặc, nhưng không lâu sau, Dung Viễn đã trở thành người Chu Tĩnh không ưa nhất.

    Lý do rất đơn giản, là một lớp trưởng uy tín cực kỳ có trách nhiệm, với cái tên suốt ba năm lâu lâu đi trễ về sớm, trong giờ học lại ngủ, không nộp bài tập, trực nhật chỉ mang tính chất ứng phó khiến lớp nhiều lần bị trừ điểm, thích học thì học thích nghỉ thì nghỉ cũng không tham gia hoạt động tập thể hay chơi thể thao, có tài nhưng không đóng góp vì lớp, luôn trưng bản mặt ngàn năm khinh bỉ với ánh mắt như cười vào mặt công sức con người ta, còn nhiều lần chống đối cán bộ, khiến các thành viên suy sụp trong thời gian dài khi không thể triển khai công tác thì không thể phổ biến cho học sinh … Chu Tĩnh có thể nhịn đến bây giờ mà không thủ tiêu hắn thì hẳn cô đi làm “Nijna Rùa” luôn cho rồi. Cô từ một nữ sinh ngoan hiền nói năng nhỏ nhẹ thành ‘Sư tử Hà Đông’, tên Dung Viễn kia nhất định phải chịu trách nhiệm.

    Thực ra cũng không trách, trường hợp của Dung Viễn nếu như đặt trong ngôi trường bình thường hoặc thành tích trong lớp cũng không quá xuất sắc thì cũng không có vấn đề gì.

    Nhưng là một thành viên trong cái lớp quy tụ toàn tinh anh ưu tú nhất, những cái đầu thông minh nhất lại cực kỳ siêng năng chịu khó nhất, sự tồn tại tùy hứng mà kiệt ngạo bất tuân của Dung Viễn tựa như đom đóm giữa màn đêm. Hơn nữa, thành tích càng lớn thì kỳ vọng càng nhiều, thất vọng cũng nhiều. Cái con người luôn xếp trên mình mỗi kỳ thi, cứ như hắn coi mọi cố gắng nghiêm túc của mình chỉ đáng xách dép, Chu Tĩnh sao có thể chịu đựng được.

    Qua những lần tiếp xúc chỉ toàn là tranh chấp, hai bên đều cực kỳ không vừa mắt nhau, quyết không hít chung một bầu không khí..

    Vì lý do “ Sợ ảnh hưởng đến học tập” mà từ chối chức trách ban cán sự nên Dung Viễn có thể tùy hứng, nhưng trách nhiệm lớp trưởng của Chu Tĩnh lại không cho phép. Tỷ như mặc dù cực kỳ không ưa nhau nhưng Chu Tĩnh tan học không thể không đến thăm Dung Viễn trốn học.

    Nhìn bộ dạng phát sốt đến choáng váng của tên kia, Chu Tĩnh lại nhớ đến lời giáo viên chủ nhiệm, “ Chu Tĩnh, thầy biết em và trò Dung Viễn có mâu thuẫn với nhau, cho nên nhiệm vụ lần này hắn em khá là miễn cưỡng. Chẳng qua, vì em là lớp trưởng, thầy hi vọng em có thể làm gương cũng như thông cảm cho trò ấy một chút… Thầy nói vậy không phải vì thiên vị thành tích của trò ấy mà vì nhiều nguyên nhân khác.. Trò Dung Viễn.. Trò ấy cũng có hoàn cảnh. Nếu có thể thì mong em quan tâm trò ấy một chút.”

    Chu Tĩnh cho đến bây giờ vẫn nghĩ cái tên xấu xa kia thì có gì cần để giúp trong khi hắn luôn luôn ức hiếp mình. Nhưng lúc này thì…

    Cô nhìn xung quanh, đây là một căn phòng lạnh lẽo, tĩnh lặng lại vắng hơi người. Không gian hoàn toàn yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng hít thở đều đều của Dung Viễn nhưng sự im lặng như tấm màn đêm vẫn bao trùm lấy nơi đây.

    -- Trong nhà, không có dấu hiệu của người thứ hai.

    -- Bố mẹ cậu ta đâu? Cậu ấy không có người thân nào khác sao? Cậu ấy bị ốm mà không hề ai chăm sóc sao? Kể cả việc thay nước uống, vắt khăn hay gọi điện cho trường xin phép cũng không có người nào giúp? Đừng nói là, lỡ như cậu ấy có chết vì bệnh trong phòng thì cũng không ai phát hiện?

    --Tên này… Vô pháp vô thiên, không tuân theo quy tắc, đứng trên thiên hạ ta chỉ dưới trời đất; Vậy mà lại sống trong điều kiện như thế này sao?

    Còn mình, mỗi khi về tới nhà luôn có cơm ngon canh nóng đợi sẵn, cha mẹ dù có bận bịu đến đâu cũng sẽ luôn về ăn cơm một nhà, bản thân vẫn luôn tự hào vì gia đình hòa thuận ấm cúng mà không giấu nỗi khoe khoang; Bây giờ nghĩ lại, trái ngược với nhà mình, căn phòng này tối tăm, tĩnh lặng và cô độc như thế, hình như nước mắt cũng sắp rơi.

    “Két” một cái, cửa mở, Chu Tĩnh hoảng hốt, vội vàng dụi mắt, Kim Dương xách bịch cháo và canh gừng đi vào, thấy hai người họ thì ngạc nhiên, “Lớp trưởng, nãy giờ cậu vẫn chưa lấy nhiệt kế ra à?”

    ----

    Một giấc không yên, Dung Viễn khi tỉnh lại cảm thấy còn hơi nặng đầu. Nhưng cơn buồn ngủ vẫn níu kéo khiến hắn phải đấu tranh một lúc mới từ từ mở mắt ra, nằm lại một hồi rồi mới ngồi dậy.

    Hắn định mở di động xem giờ nhưng hóa ra nó đã cạn pin, tắt nguồn tự bao giờ. Bên ngoài đã được tấm rèm che ngăn chặn toàn bộ những tia sáng muốn lọt vào, hắn đưa tay kéo mạnh ra, những mảng nắng vàng chói chang rực rỡ thi nhau chen vào như cơn mưa vàng trút xuống, chiếu thẳng vào con ngươi yếu ớt.

    Hóa ra mặt trời đã lên cao.

    “Chào buổi sáng Tiểu Viễn. Cậu cảm thấy thế nào?”

    Nghe được động tĩnh, Kim Dương đi vào phòng, đưa tay chạm trán Dung Viễn kiểm tra thân nhiệt, sau đó cười nói, “May quá, giảm sốt rồi. Cậu hôm qua sốt tới tận 38 độ, suýt chút nữa tớ phải đưa cậu vào bệnh viện rồi.”

    “Dương Dương, từ khi nào mà..”, Dung Viễn hỏi, mơ hồ nhớ ra hình như tối hôm trước Kim Dương và Chu Tĩnh tới đây, cùng với hình ảnh người đối diện đút cháo rồi cho hắn uống thuốc, “Có phải cậu chăm tớ tận đêm qua đúng không? Cậu không về cả đêm?”

    “Hôm qua lớp trưởng cũng tới, cậu ấy đã giúp không ít… Đến lúc trời tối mới về.” Kim Dương nhớ tới Chu Tĩnh suýt thì làm rớt nhiệt kế mà đôi mắt hoe hoe, vội vội vàng vàng chuồn lẹ, ánh mắt mang ý cười, “Tối qua cậu sốt cao mãi không ngớt, tớ cũng lo cho nên gọi về nhà bảo mẹ tớ ở nhà cậu một đêm. Tớ cũng đã xin nghỉ ở trường. Thầy có nói cậu nghỉ ngơi cho tốt, hôm sau hãy tới lớp.”

    “Ờ”, Dung Viễn bỏ qua việc Kim Dương thay Chu Tĩnh giấu diếm, cũng không cảm tạ cậu. Hắn nợ Kim Dương, Kim Dương cũng nợ hắn, hai chữ ‘cảm ơn’ không thể trả hêt được. Dung Viễn hít hít hửi hửi, ngửi thấy mùi hương thức ăn ngon miệng trên người Kim Dương, “Thơm quá! Cậu nấu món gi vậy?”

    Kim Dương phì cười, “Không phải tớ! Là cháo thịt nạc trứng muối bên tiệm thức ăn sáng bên kia đường. Cậu hẳn đã đói lắm rồi mới thấy thế. Mau đi rửa mặt đi!”

    “Cậu không nói thì thôi, nói một cái… Tớ thấy tớ sắp chết đói luôn rồi.”

    Dung Viễn lăn cái vèo từ trên giường đến nhà vệ sinh, Kim Dương thì dọn giường giúp hắn.

    Ngang qua phòng ngủ, Dung Viễn cảm thấy khang khác-- Cả căn phòng đều được lau dọn quét tước sạch sẽ sáng loáng. Bàn ăn đã được bày sẵn, có cả lọ thuốc trị cảm cùng với ly nước ấm.

    Kinh ngạc nhìn quanh, trong đầu cũng hình dung được nhiều thứ. Dường như hắn có thể thấy được hình ảnh Kim Dương quét dọn phòng, sau đó nghiêm túc cẩn thận chuẩn bị bữa sáng. Rõ ràng là đại thiếu gia, nhà cực kỳ có điều kiện vậy mà lại biết cách chăm sóc người bệnh hơn cả cô nhi như hắn, cũng như thái độ mềm mỏng dịu dàng quan tâm đến người khác.

    “Ào ào…”

    Dòng nước trong vắt chảy vào bồn rửa trắng tinh, giọt nước bắn cả lên mặt nhưng Dung Viễn vẫn đang mải suy tư, hai mắt mông lung.

    Ai cũng biết bọn họ là bạn thân nhất. Nhưng trừ Dung Viễn thì không ai biết nguyên nhân họ quen biết và kết giao ban đầu là một kế hoạch.



    Thời tiểu học-- Khoảng bảy tám tuổi gì đó-- Có lần Dung Viễn nghe thấy mấy giáo viên tám chuyện, một người nói, “Mọi người biết gì không? Kim Dương lớp ta--- Bé con xinh xắn dễ thương với mái tóc xoăn tự nhiên---- Gia đình cực kỳ có điều kiện, có quyền có thế, nhìn không ra phải không?”

    “Thật không ngờ. Đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời như vậy không giống quan nhị đại* tí nào.”

    “Có quyền có thế tức là sao?”

    “Gia đình họ chính là gia tộc cảnh sát trong truyền thuyết… Hôm qua tôi vừa xem lý lịch thì hết cả hồn vía! Bố là Phó cục trưởng Cục Cảnh sát Thành phố, chưa kể Cục trưởng tuổi đã già muốn về hưu, chắc chắn sẽ được thăng chức lên, cơ bản là điều động nội bộ cả thôi… Còn ông nội em ấy, mọi người sẽ không tưởng tượng nổi thân phận ông ấy đâu..”

    Ông giáo nhỏ tiếng lại khiến hắn không rõ khúc sau nhưng lại nghe thấy tiếng kinh thán của mấy người khác.

    “Con cháu của một gia tộc như vậy sao lại học ở trường ta?”. Một người lên tiếng.

    “Ai mà biết, đại gia rửng mỡ.”. Người này thì ghen tị.

    Sau đó là màn bóc phét tán nhảm xả ức chế. Trái tim Dung Viễn đập liên hồi, nảy lên một ý tưởng nông cạn -- nếu như… Có thể quen biết người kia, sau này lỡ như có chuyện gì… Cũng có thể cầu cứu.

    -- Nhắc mới nhớ, hóa ra hắn từ nhỏ đã dùng góc độ "Dự phòng phạm tội” để suy xét vấn đề. Hắn thậm chí còn tự chuẩn bị đường lui!

    Tóm lại, sau khi điều tra, Dung Viễn đi tìm “cậu bé xinh đẹp tóc xoăn tự nhiên” cùng cấp không cùng lớp, là cậu bé tóc đen xoăn xoăn, đường nét sắc xảo, lông mi rất dài, xinh xắn giống con lai cộng với gương mặt trẻ con mũm mĩm trông cực kỳ dễ cưng. Mỗi khi cười thì vẻ thiên chân vô tà càng thêm sáng láng, chỉ cần nhìn cũng biết cuộc đời người này hoàn mỹ không tỳ vết, không nhiễm bất cứ ô uế nào.

    Lúc đầu thật ra Dung Viễn cũng không thích Kim Dương cho nên kế hoạch được tiến hành qua loa, chưa kể còn có vẻ hơi kiêu căng. Nhưng mà, nhóc con ra vẻ cool ngầu nạnh nùng hơn nữa cũng thông minh lại có thái độ khác biệt với một người dù là vô ý hay cố ý… Cho nên dần dần lại trở thành Kim Dương chạy theo hắn. Sau này lại nhờ cơ duyên xảo hợp, Dung Viễn đã cứu mạng Kim Dương, từ đó trở đi hắn trở thành người bạn thân thiết nhất của người kia, kể cả xưng hô cũng thành “Tiểu Viễn” và “Dương Dương” thân thiết vô cùng. Dù cho những năm trung học về sau, mỗi khi hai người xưng hô với nhau sẽ dẫn đến những tiếng thét chói tai cùng với những ánh mắt sáng lóe, nhưng cả hai vẫn không muốn sửa lại. Dần dà, ai thấy cũng quen, không dị nghị gì.

    Mà lúc này đây, Dung Viễn phải công nhận, lúc mình ốm đau suy yếu có một người bạn như thế bên cạnh--- Không cầu, mà vẫn nguyện bỏ qua mọi chuyện chạy tới quan tâm mình, chăm sóc mình, đơn giản là cậu ấy cho rằng mình đã yêu cầu. Mà mọi việc làm, hành động đều xuất phát từ tấm lòng, cũng không cần báo đáp--- Một người như vậy, tất nhiên sẽ khiến ta không khỏi cảm thấy muốn trao cho nguời đó tất cả.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    *Quan nhị đại: Giống phú nhị đại ấy, kiểu con ông cháu cha, ở đây là gia đình làm quan chức lâu đời.
    Lần sửa cuối bởi Session Yura, ngày 16-01-2017 lúc 21:07.
    "I'll follow you out of the dark
    I tried it my way but I keep fallin' apart
    I'll follow you with all of my heart
    I'm tired of my ways cause I keep fallin' – I'm fallin' apart"

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AliceGame,Xinh Xinh,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    418
    Xu
    2,635

    Mặc định

    CÔNG ĐỨC BỘ
    ↀ CHƯƠNG 7 ↀ
    ↀ Trừ điểm ↀ

    DỊCH: SESSION YURA

    “Tớ về trước. Có chuyện gì nhớ gọi cho tớ, đừng có ỷ y!”, Kim Dương ngồi trên xe mà vẫn không yên lòng dặn dò, “Nhớ ăn cơm. Thuốc để trên bàn phải nhớ uống!”

    Dung Viễn bực bội nói, “Biết rồi khổ lắm. Sao cậu càng ngày càng lắm chuyện thế? Má Dương!”

    Kim Dương trợn mắt nhìn lên, tức giận nói, “Vì ai hả!”. Cậu vẫy tay, “Đi đây!”

    “Đi đường cẩn thận!”. Bốn chữ treo bên miệng nhưng cuối cùng lại không nói ra. Dung Viễn cũng không nói tạm biệt, hai tay đút túi quần nhìn theo bóng dáng cậu bạn tóc ngắn hơi xoăn chạy xe đạp rời đi.

    … Có một loại cảm giác gọi là ấm áp phút chốc, sự tĩnh mịch đã quay về.

    Dung Viễn quan sát bên ngoài, đã về chiều, mặt trời ngã về phía tây, sắc trời đã hơi tối, mặt đất bắt đầu tỏa nhiệt sau khi bị ánh nắng gay gắt như thiêu đốt cả ngày, không khí xung quanh vì vậy mà càng trở nên oi nồng. Nhưng khí trời thế này lại rất thích hợp đối với người vừa mới ốm dậy như Dung Viễn, nhiệt độ ấm áp đã dần xua đi cái lạnh lẽo nơi tứ chi.

    Trước khi Kim Dương rời đi, Dung Viễn đã đặt quyển từ điển tiếng Anh đè lên Công Đức quyển gần cả tiếng, sau đó cố tình cất ở nơi Kim Dương có thể dễ dàng nhìn thấy. Trong mắt Dung Viễn thì nó vẫn là quyển sổ theo phong cách cổ xưa, nhưng Kim Dương thì lại bật cười nói, “Bị ốm mà vẫn học từ vựng? Sao bình thường tớ không biết cậu chăm chỉ thế này nhỉ?”

    Không thể không nói, cho dù Kim Dương là bạn thân nhất của Dung Viễn nhưng hắn vẫn không thể mạo hiểm nói với cậu về Công Đức quyển. Lúc ấy, hắn căng thẳng siết chặt nắm tay đồng thời suy tính đến những trường hợp xấu nhất---nhưng trường hợp xấu nhất là gì thì hắn cũng không rõ ràng. Lời Kim Dương nói khiến Dung Viễn thở phào an tâm nhưng tấm lưng cũng đã ướt một mảng . Hắn cười gượng ậm ờ cho qua, nhìn Công Đức quyển với ánh mắt sâu xa.

    Sau khi ốm dậy, nhiệt tình và hưng phấn của Dung Viễn dành cho Công Đức quyển đã phai nhạt đi nhiều. Công Đức quyển dù rất đáng giá nhưng không vẫn không đáng để mạo hiểm, nếu hắn liều mạng chỉ vì một món đồ không rõ lai lịch thì cũng về công toi.

    Thế nhưng sự tồn tại siêu việt và thần bí, không thể giải thích bằng khoa học kia vẫn có sức hấp dẫn đối với Dung Viễn. Với trị sinh mệnh 10 ngày trong tay, việc tích cóp từng điểm công đức đã không còn là sự tình cấp bách với hắn mà thay vào đó là lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Công Đức quyển: Nó có bao nhiêu quy tắc và có thể làm được những gì, lai lịch như thế nào và mục đích là gì.

    Có nói gì đi chăng nữa thì hắn và quyển sổ này đã gắn kết với nhau. Muốn tận dụng khả năng của quyển sổ thì trước nhất phải khống chế nó trong tay.

    Hiển nhiên quy tắc vẫn còn rất nhiều, hiện tại hắn chỉ mới xem được những cái cơ bản nhất. Hơn nữa Công Đức quyển sẽ không thương tình tặng thêm sổ tay hướng dẫn đi kèm, khi nào hắn sắp phạm phải thì mới mở ra những quy tắc còn lại.

    Cho nên sau khi Kim Dương vừa rời khỏi thì Dung Viễn cũng lấy ví và Công Đức quyển ra ngoài.

    Ngã tư đường về đêm rực rỡ với những ánh đèn, người đi đường sôi nổi náo nhiệt, tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện lẫn lộn, tiếng nhạc từ các cửa hàng, tiếng rao từ người bán hàng rong, mọi người nói cười với nhau, hay cãi vã, hay vừa nghe điện thoại vừa vội vã đi qua đám đông,.. Chứng kiến nhịp sống bận rộn thường ngày quen thuộc, hôm nay không khác gì so với hôm qua, cho dù là một tháng, một năm, hay ba năm vẫn luôn như vậy. Nhưng Dung Viễn lại cảm thấy hắn như được tái sinh, thế giới vẫn không thay đổi nhưng nó lại khác biệt trong mắt hắn. Hắn có thể thấy được, cảnh vật xung quanh hắn sau này sẽ ra sao mà những con người qua lại trước mắt lại không tài nào biết được. Hắn có cảm giác, dường như hắn trở nên khác biệt với họ, những con người xa lạ với gương mặt vô cảm vô vị, dường như hắn không cùng thuộc một giống loài.

    Cũng giống như lần trước, luôn có một ông lão đứng chần chờ chỗ đèn xanh đèn đỏ, luôn có đứa bé khóc òa mà không rõ vì sao, luôn có người ăn xin quỳ bên lề đường, luôn có những người phụ nữ rụt rè mang vẻ nghèo khó,… Nhưng bây giờ Dung Viễn đã không còn hứng thú với những mục tiêu vùa tốn thời gian vừa có giá trị công đức nhỏ này. So với con người luôn nghĩ bản thân là nạn nhân, giá trị công đức đạt được từ lũ động vật nhỏ cao hơn nhiều. Hắn chỉ việc mua vài túi thức ăn vật nuôi từ cửa hàng rồi đi đến chỗ bụi cây nơi chó mèo hoang tụ tập, chúng đến gần hắn ngoan ngoãn cọ cọ ống quần hoặc kêu vài tiếng làm nũng.

    Dung Viễn lau sạch băng ghế rồi ngồi xuống, vừa xé gói bánh vừa nghĩ xem nên bắt đầu tìm hiểu Công Đức quyển theo hướng nào.

    “Ơ, bạn nhìn kìa, có mấy con cún con dễ thương quá.”. Chợt có tiếng nói non nớt của trẻ con, Dung Viễn ngẩng lên thì thấy ở đằng kia có một cô bé đeo cặp đang lấp ló phía sau cái cây, đôi mắt to chỉ nhìn đăm đăm vào đám cún hoang, có vẻ chần chừ muốn tới đây.

    “Nếu như bạn thích, mình sẽ mang chúng đến chơi với bạn!”. Bé trai mập mạp kế bên bé trai vỗ ngực hung hồn nói, ra vẻ vì cô bé xinh xắn kia mà lên đao xuống lửa cũng không hề gì.

    Cô bé nghe vậy hơi nghi ngờ, mím môi hỏi, “Thật chứ? Mình sợ bị chó cắn lăm. Mẹ mình nói, bị chó cắn sẽ chết người đó.”

    “Không có đâu! Bạn cứ yên tâm.”Bé mập đấm ngực, nắm chặt quai cặp chạy tới, một vẻ nghé con mới sinh không sợ hổ. Đứng lại gần chỗ chú chó nhỏ có bộ lông vàng cỡ 2 3 bước chân, bé mập huơ huơ tay, “Chụt chụt!* Chó ngốc, lại đây!”

    Tai lũ chó mèo hoang động đậy, còn cún vàng nghe thấy tiếng gọi chỉ liếc bé một cái rồi quay mông lề mề bỏ đi.

    Bé mập dĩ nhiên không hiểu cảm giác bị khinh bỉ nhưng dù sao vẫn biết mình bị bơ. Bé đơ người, sau đó thử vỗ tay và bắt chước tiếng chó sủa, “Gâu gâu! Gâu gâu! Mau lại đây!”

    Vẫn không con nào quan tâm.

    Dung Viễn thờ ơ nhìn bé béo khêu khích chó nhỏ gần cả buổi mà nó vẫn không phản ứng, có vẻ tức đến giậm chân thì hắn bỗng mở miệng nói, “Nếu như nhóc muốn chúng nó đến gần thì kêu hô chỉ vô ích thôi. Có muốn lấy mấy cái bánh này dụ chúng không?”

    Bé mập hết nhìn hắn lại nhìn bầy đàn chó mèo hoang tụ tập xung quanh, tựa hồ nghĩ ngợi một chút sau đó gật đầu cái rụp: “Muốn!”

    Dung Viễn ném một bịch thức ăn vật nuôi cho bé, lúc xé bao có hơi vất vả, sau đó lại “Gâu gâu! Meo meo” kêu bầy chó mèo. Kêu hồi lâu, bịch thức ăn Dung Viễn mới xé bao cũng đã hết, đàn chó mèo mới đi đến chỗ bé mập gần đó, tuy còn hơi dè dặt và đề phòng. Bé mập hứng khởi trút hết số bánh trong gói thức ăn ra xuống đất cho tụi nhỏ ăn, còn rủ bé gái qua đây cùng xem, tiếng cười vui tươi của hai đứa trẻ nhanh chóng vang lên.

    Dung Viễn lật Công Đức quyển ra xem, những dòng chữ quen thuộc hiện ra từ ngọn lửa rực đỏ: Gián tiếp chăm sóc chó Husky đói khát từ Ngô Soái, +0.5 điểm, Gián tiếp chăm sóc chó Dobermann đói khát từ Ngô Soái, +0.5 điểm công đức,..

    …Hóa ra thông qua người khác làm việc thiện sẽ được nửa điểm công đức?

    ... Ngoài ra, ghi chép công đức cũng có cả số thực nữa sao? Trước mắt trong Cửa hàng Công Đức thì Dung Viễn thấy giá trị trao đổi công đức thấp nhất là 1, công đức ít nhất có thể đạt được cũng là 1, cho nên một dĩa mì và kim cương 1 carat có cùng giá trị, đều là 1, và không cho phép trả góp.

    Mặc dù chỉ đạt được nửa điểm công đức nhưng nghĩ kỹ một chút thì thật ra đó là một lợi thế. Dù sao thì sức người có hạn, nếu như có thể mượn sức người khác gom góp điểm công đức… Dung Viễn nghĩ đến rất nhiều phương án: ví dụ thành lập các Trung tâm Cứu hộ Chó Mèo khắp cả nước, xây dựng Mái ấm tình thương, Viện dưỡng lão, vận động, kêu gọi từ thiện nâng cao chất lượng giáo dục các tỉnh vùng biên,.. Tuy rằng phải bỏ ra khoản tiền lớn nhưng hễ là tiền, thì sẽ luôn có cách, quyên góp từ thiện chẳng hạn…

    “ Á á! Mình sắp chết rồi! Hu hu hu…” Cô bé bỗng nhiên thét lên. Thì ra là một con Chihuahua khó chịu vì bé cứ vuốt ve, dùng răng sữa cắn ngón tay. Mặc dù không bị xước da nhưng bị hù dọa từ nhỏ thành chim sợ cành cong, bé gái vẫn khóc toáng lên.

    Bé mập lập tức đứng dậy an ủi bé gái, đá mạnh vào chú chó Chihuahua gây chuyện rồi mắng: “Chó hư! Cho mày chết!”

    “Ư ử…” Cún con ngã xuống đất, giẫy giụa một lúc vẫn không dậy nổi, hình như đã bị tổn thương bên trong. Những con khác cũng không ăn nữa, tất cả đều cong lưng, cúi thấp đầu ra uy nhìn chòng chọc hai đứa, phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.

    Nhìn đám chó mèo hung dữ, dường như sẽ chồm lên cắn bất cứ lúc nào, bé mập cũng bị dọa sợ. Bé toan lùi về thì trượt chân té xuống đất, nhìn đàn chó mèo bẩn thỉu từ từ tới gần, mếu máo, nước mắt trào ra.

    “Mẹ ơi----cứu con!” Bé trai khóc to, không quên kéo theo bé gái còn đang nức nở nhanh chân chạy trốn.

    Bầy chó mèo gắn bó nghĩa tình vây thành một vòng, cúi xuống liếm con Chihuahua nằm rạp trên đất, vừa dùng đầu đẩy đẩy nó đứng lên vừa rên rỉ thê lương.

    Dung Viễn cứng người, siết chặt Công Đức quyển trong tay nhăn nhúm, nhưng quyển sổ vẫn không ngừng nóng lên. Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nó tuyệt đối không phải cái hắn muốn thấy.

    Đến khi Công Đức quyển dần nguội đi, Dung Viễn mới chần chừ mở quyển sổ ra, chỉ mong là không bị trừ quá nhiều điểm.

    【 Vì hành vi của Khế ước giả đã gián tiếp dẫn đến Chihuahua bị thương nặng, -15 điểm công đức 】, 【 Vì hành vi của Khế ước giả đã gián tiếp dẫn đến Ngô Soái và Lý Linh Linh bị kinh sợ, -6 điểm công đức 】, 【 Khế ước giả thấy Chihuahua bị thương nặng không cứu chữa, thấy chết không cứu -10 điểm công đức 】kèm theo quy tắc mới :

    Quy tắc thứ bảy: Khế ước giả trực tiếp thúc đẩy người khác làm việc thiện thì Contrator sẽ được hưởng 50% số điểm từ người chấp hành; Khế ước giả trực tiếp thúc đẩy người khác phạm tội thì Khế ước giả sẽ phạt trừ gấp ba điểm công đức từ người chấp hành; Hành vi của người khác không có sự tác động bởi Khế ước giả thì bất kể người đó làm gì thì công đức của Khế ước giả không bị trừ cũng không thêm điểm. 】

    Quy tắc thứ tám: Dưới tình huống liên quan đến sinh tử mà Khế ước giả có khả năng cứu trợ nhưng lại không ra tay cứu giúp sẽ bị trừ 10 -ꝏ,【 Nếu như Khế ước giả không đặt sinh mệnh lên hàng đầu mà có hành vi gián tiếp dẫn đến sinh mệnh tử vong sẽ bị từ 50-ꝏ 】;【 Nếu như Khế ước giả không đặt sinh mệnh lên hàng đầu mà có hành vi trực tiếp dẫn đến sinh mệnh tử vong sẽ bị từ 100-ꝏ. 】


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Session Yura, ngày 16-01-2017 lúc 21:22.
    "I'll follow you out of the dark
    I tried it my way but I keep fallin' apart
    I'll follow you with all of my heart
    I'm tired of my ways cause I keep fallin' – I'm fallin' apart"

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AliceGame,ronkute,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Bài viết
    418
    Xu
    2,635

    Mặc định

    CÔNG ĐỨC BỘ
    ↀ CHƯƠNG 8 ↀ
    ↀ Trừ gian ↀ

    DỊCH: SESSION YURA

    [SIZE=4][FONT=Times New Roman]
    Ra khỏi bệnh viện thú y, Dung Viễn không buồn kiểm tra quy tắc mới của [Công Đức quyển], tùy tiện ngồi xuống băng ghế ven đường, hắn cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình đã.

    [ Công Đức quyển] vẫn còn rất nhiều quy tắc ẩn, hắn đã sớm rõ ràng rồi, nhưng lại không ngờ ý nghĩ bất chợt này lại được chứng thực nhanh đến vậy.

    Ở trong cái xã hội này, sức lực con người có hạn, muốn đạt được nhiều điểm công đức thì tất nhiên phải mượn trợ từ người khác, nhưng thay mặt người khác làm việc tốt thì sẽ không tránh khỏi tình trạng bằng mặt không bằng lòng. Giả như hắn tích một khoản dự trữ để sau này xây các trung tâm cứu hộ thú nuôi miễn phí trên toàn quốc chẳng hạn, chăm sóc nuôi dưỡng chó mèo hoang, đương nhiên là điều tốt, có thể nhanh chóng thu thập điểm công đức. Nhưng hắn chỉ có thể giám sát một cơ sở tại một thời điểm, các nơi khác nếu như nhân viên buôn bán hoặc ngược đãi chúng nó là thiệt hại không thể nào dự đoán trước. Chưa kể khi hắn gián tiếp làm việc thiện chỉ nhận được một nửa số điểm, việc ác lại trừ gấp ba, hết lần này đến lần khác thì hiệu quả đạt được bao nhiêu thật đúng là khó nói.

    Hoặc xây dựng cầu đường, tráng nhựa, hắn chắc chắn không có khả năng tự mình làm mà chỉ có thể tài trợ cho nhà nước hoặc cho các công ty xây dựng, tiêu cực cũng càng nhiều thêm nữa, có thể phát sinh tham nhũng hay sung công, làm giả chất lượng kém, cưỡng chế trưng thu và nhiều chuyện khác nữa. Hắn không rõ làm việc thiện đơn thuần có bao nhiêu khó khăn, nhưng dựa trên báo chí thì có thể thấy, không cần hắn trả tiền thì cũng có người khác dàn xếp sự việc mà không có sơ hở gì. Nếu như sau này vì vấn đề chất lượng công trình mà bị hư hại làm ảnh hưởng đến tính mạng người dân xung quanh, [ Công Đức quyển] nhất định sẽ không thương tình tính sổ với hắn.

    Mặt khác không phải việc này là bất khả thi. Chỉ có điều nếu muốn thì hắn cần có một đội ngũ công nhân khổng lồ có năng suất cao, trung thành tận tụy, cần phải đặt ra quy định nghiêm ngặt, cần nguồn tài chính hùng hậu cùng với địa vị xã hội cao mới có khả năng yêu cầu người khác tận tâm tận lực làm việc cho mình. Chưa kể trước đó phải tuyển chọn nhân viên kỹ lưỡng, đồng thời phải giám sát và quản lý chặt chẽ, giữ lại các ghi chép để sau này kiểm tra, mỗi hạng mục đều phải được chú ý cặn kẽ, vậy bảo đảm cho dù có xảy ra tiêu cực thì ít ra điểm công đức của hắn không bị trừ quá nhiều. Chuyện này không thể một sớm một chiều là giải quyết được, hắn cần thời gian và kế sách lâu dài.

    "Cướp! Cướp! Có người cướp giật! Mau bắt nó lại!"

    Tiếng thét phụ nữ the thé như xé rách sự ồn ào náo nhiệt của con đường, ai nấy đều yên tĩnh rồi ra chiều tiếc thay, như đã liệu trước mà đám đông giải tán, sợ mình đụng phải tên cướp đang cầm hung khí sắc bén trong tay.

    Cô gái mang giày cao gót đuổi theo không kịp, dứt khoát không đuổi, chỉ vào tên cướp đang chạy trốn chửi ầm lên: "Cái tên chết giẫm nhà mi! Dám cướp tiền bà hả! Đồ con rùa! Trù mi ra đường bị xe tông!!!! ******" một loạt từ ngữ trẻ nhỏ không nên nghe tuôn ào ào, tên cướp chạy được hơn 10m cũng không nhịn nổi-cũng có thể là sự né tránh của quần chúng khiến gã càng thêm lêu láo- chặn đầu ai đó quơ lấy khẩu trang và mũ, xoay dao hướng về phía cô gái.

    Cô gái ngơ ngẩn, hiển nhiên là không lường tới tình huống trước mắt, may mà cô coi như phản ứng nhanh, nhanh chóng lột giày cao gót ra chạy thục mạng, không quên kêu thất thanh, "Cứu tôi với! Giết người! Tên cướp giết người rồi!"

    Người đi đường càng lảng tránh, ngay cả nhìn thoáng tên cướp thôi cũng không dám, có mấy đứa trẻ bị dọa sợ khóc toáng lên.

    Tốc độ của tên cướp nhanh hơn với cô gái sống trong an nhàn, chớp mắt đã đuổi kịp cô giơ dao lên, máu chảy chỉ trong gan tất, ngay lúc đó gã bị đá mạnh một cú bên hông, người đá gã trượt chân lăn hai vòng trên đất, khuôn mặt ngẩng lên máu me đầy đầu, trông rất đáng sợ.

    Dung Viễn còn choáng váng hơn cả người bị đá.

    Hắn mới chạy chữa bé Chihuahua bị thương xong, 10 điểm trừ vì thấy chết không cứu cuối cùng cũng được điểm tự tay cứu trợ triệt tiêu, giờ lại thêm vụ này nữa. Nhưng mà nếu như hắn hoàn toàn mặc kệ thì sẽ bị trừ điểm, bất kể ai bị ép làm việc mà mình không tình nguyện thì không vui vẻ gì cho cam, huống chi vừa nãy mục tiêu không thực hiện được, hắn có hơi nóng máu rồi..

    Hắn không khách khí phát tiết bực dọc lên tên cướp, [ Công Đức quyển] có trừ điểm vì ẩu đả với người khác hắn cũng không quan tâm.

    -Không thể đánh người còn phải cứu con nhỏ kia, hắn không phải thần nhá! Chẳng lẽ hắn không thân không thích còn phải làm khiên chắn đao miễn phí nữa à?

    Một cước nhắm vào cổ tay đang cầm dao, con dao phản lóe xoay vòng trên không văng ra ngoài, đáp xuống bụi cây xanh rì đằng kia.

    -Rõ ràng muốn hắn giúp đỡ người khác còn kiêng dè cái gì nữa, nói không chừng chẳng được việc gì nên hồn, trừ khi hắn có khả năng khống chế người khác không thì sao có thể làm việc thiện thập toàn thập mỹ cho được?

    Gã đàn ông giãy giụa ngồi dậy, rồi lại ăn thêm cước trúng mũi, răng rắt một cái, gãy mũi, dòng máu đỏ thẫm chảy ra loan trên khẩu trang y tế trắng tinh.

    Cô gái bị cướp đoạt lại túi, cầm giày cao gót nện lên tên cướp làm gã kêu la thảm thét, người qua đường thấy gã bị tước hung khí, lại một thân thê thảm như vậy thì nhốn nháo bu lại "Thấy việc nghĩa hăng hái làm", đẩy Dung Viễn ra phía sau.

    Dung Viễn đứng dậy, nhặt túi bị ném sang một bên, phủi bụi đất trên người, cảm thấy có hơi hối hận.

    [ Công Đức quyển] vẫn nằm trong túi, từ bây giờ mạng của cả hai đã gắn chặt với nhau, không nên não phẳng bất chợt mà làm ra hành động như vậy. Xem như trong mắt người khác nó chỉ là một quyển English Vocabulary đi, cũng không chừng có người nhân lúc hỗn loạn mượn gió bẻ măng. Đến khi đó thì mặc kệ [ Công Đức quyển] bị bán hay bị đem làm quà lưu niêm, hắn không quan tâm, trước kỳ hạn muốn thoát khỏi nó còn khó hơn lên trời. Nếu có người phát hiện sự khác thường, hậu quả không thể nói trước được.

    Dung Viễn cau mày, lại có chuyện để lo. Cho dù hắn mang theo [ Công Đức quyển] bên người hay để ở nhà thì không thể nào đoán trước được nó sẽ gây ra chuyện gì. Hiện giờ, hắn không khỏi tưởng tượng nếu [ Công Đức quyển] giống với mấy thứ gọi là thần khí trong tiểu thuyết kia, hắn có thể giấu nó vào dị độ không gian hoặc thu vào cơ thể thì hay biết mấy.

    Hơn nữa, hơn âm 100 triệu điểm công đức kia cần phải mau chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết thỏa đáng. Như vậy thì lỡ đâu hắn lạc mất [ Công Đức quyển] cũng không lo không còn cách gia hạn thọ mệnh mà chết.

    Có rất nhiều chuyện phải làm, chuyện nào cũng không thể giải quyết ngay lập tức. Hắn cứ thực hiện như bình thường là được, lo nghĩ nhiều hơn cũng không có lợi. Trời cũng không sập xuống vào ngày mai đâu.

    .....

    Sắc trời u tối một mảnh, bên ngoài khu phố Thái An có một phố ăn vặt, quán nướng ở đó đã lên đèn, dòng người qua lại tấp nập, nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Dung Viễn đeo túi xách, lặng yên lướt qua tên bợm rượu vừa khóc vừa cười, quay về ngôi nhà tĩnh mịch đến lạnh lẽo kia. Hắn tắm táp một hồi, lấy ra phần cơm chiên ban nãy mua ở phố ăn vặt, ăn xong rồi mở [ Công Đức quyển] kiểm tra thành quả ngày nay.

    Hắn đã quyết định, ngoại trừ sinh hoạt hàng ngày và nghiên cứu [ Công Đức quyển], mỗi ngày phải kiếm cho đủ 100 điểm công đức làm đệm đỡ, một nửa để gia hạn thọ mệnh, còn lại để dành phòng hờ bất trắc, mặc dù không nhiều nhặn gì, nhưng tích tiểu thành đại, một ngày nào đó hắn nhất định kiếm đủ điểm công đức, không phải chịu sự ràng buộc, thế giới rộng lớn nhường này, đi đâu chả được?

    Một ngày làm bảo mẫu cho chó lẫn mèo, đổi lại là gần 200 điểm công đức, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, hành động ẩu đả với tên cướp kia vậy mà không bị trừ điểm.

    [ Công Đức quyển] đã ghi lại được và mất rất rõ ràng:

    [Giúp đỡ Từ Á trước nguy cơ trí mạng, công đức +50]

    [ Trừng trị tên cướp tội ác Trương Hạo chất chồng, thúc đẩy quần chúng thực thi công lý, công đức +530]

    530? Nhiều vậy ư? Dung Viễn hơi hoang mang trong lòng, vội lật ra trang có nội dung quy tắc thì quả nhiên là một cái mới đã xuất hiện:
    [Quy tắc chín: Khi Khế ước giả ngăn cản hoặc trừng trị cái ác, trừng phạt kẻ làm ác thì có thể đạt được số điểm tương đương với mức độ làm ác của kẻ đó]
    Dung Viễn suy ngẫm từng từ, nỗi lo lắng trong lòng cũng tiêu biến, thậm chí còn mỉm cười.

    Nếu như hôm nay hắn chỉ lấy lại món đồ Trương Hạo đã cướp thì có khả năng cùng lắm là 10 điểm công đức; nếu như hắn giết người.... Ít ra là hắn đã ngăn lại trước khi gã đâm người, điểm công đức chắc chắn sẽ tăng gấp bội; đằng này tận 530 điểm.... Từ "Tội ác chồng chất", "Tiếp nhận công lý", điều này chứng minh Trương Hạo kia không phải lần đầu làm như vậy, chắc là đã gây chuyện từ trước, nếu hắn có thể thấy được điểm công đức của người khác thì hẳn là tên này âm rất lớn. Mà sau đó gã cũng đã bị đám đông dần cho một trận, còn có người báo cảnh sát. Nhờ đó số điểm âm của gã đã chuyển sang số dương, hơn nữa Dung Viễn cũng có chút phần - không phải toàn bộ, nhưng nhiêu đây cũng là bội thu ngoài ý muốn.

    Quan trọng hơn là, Dung Viễn đã tìm ra được biện pháp làm giàu nhanh hơn nhờ quy tắc mới, con đường thu thập điểm công đức cuối cùng đã trở nên bớt mạo hiểm và đỡ phí sức hơn rồi. So với cứu trợ chúng sinh thì phương pháp sảng khoái như này hợp ý hắn hơn.

    Công đức, công đức, hắn nên sớm nghĩ tới - Dương thiện là công đức, vậy thì trừ gian còn không phải công đức sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    "I'll follow you out of the dark
    I tried it my way but I keep fallin' apart
    I'll follow you with all of my heart
    I'm tired of my ways cause I keep fallin' – I'm fallin' apart"

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AliceGame,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status