TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 15

Chủ đề: [Kiếm Hiệp] Truyền thuyết giếng Thanh Ti - Tiểu Đoạn (Trọn bộ)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ngôi nhà chỉ có nắng và gió
    Bài viết
    1,563
    Xu
    100

    Mặc định


    Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Tác giả: Tiểu Đoạn



    Chương 3 – Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Trung

    Người dịch: hieusol
    Biên dịch: luulang



    Trần Du Tử nhìn trời hồi lâu, bỗng nhiên khẽ than thở, một ngón tay đã đặt xuống nơi eo phải Trương Hiểu Kí, mọi người liền hiểu ra ông ta định điểm phá Thận Du huyệt của hắn. Chung Nam Âm Lĩnh Tú tâm pháp vốn là đưa tinh lực quy về thận, nếu phá huyệt này, công lực sẽ bị phế sạch. Mọi người đang nín thở theo dõi, Trần Du Tử bỗng nhiên mở miệng nói: “Cảnh sư huynh, ngài hiện quản Luân Lý đường của Tam minh, đối với chuyện xử lý tên đồ đệ kém cỏi này, ngài xem có phải là phế công phu của hắn xong thì tha cho hắn đi không?”

    Cảnh Ngọc Quang là người phái Hoa Sơn, dù còn ít tuổi nhưng ngang vai vế với Trần Du Tử, vì vậy ông ta mới khách khí gọi là sư huynh. Cảnh Ngọc Quang nghe hỏi liền đáp: “Sao lại dễ dàng thế được, phế xong phải đem hắn về tổng đường Tam minh giữ chuồng xí, quét rửa nhà xí, cho hắn nhục nhã cả đời, để làm gương cho kẻ khác. Còn với nữ nhân Ma giáo Lô Bán Nhi kia chúng ta phải giam lại, rồi gọi người của Ma giáo đến nhận con tiện nhân này về, nhân cơ hội hạ nhục cho bọn chúng bẽ mặt.”

    Gã ta thấy Trương Hiểu Kí đã quy phục nên khi Trần Du Tử đột nhiên cất tiếng hỏi, trong đầu nghĩ gì đều nói thẳng ra. Trần Du Tử lại nhìn qua Ngô Hạ, hỏi: “Ngô huynh thì sao?”

    Ngô Hạ cười lạnh lùng: “Cảnh huynh nói rất phải.”

    Trần Du Tử dường có thâm ý liếc mắt ngó Trương Hiểu Kí, sau đó liền trầm giọng quát: “Nghiệt đồ, chẳng phải vi sư không bênh vực ngươi mà do ngươi thói xấu khó dạy”, vừa nói vừa điểm ngón tay xuống.

    Khi hai người Cảnh, Ngô lên tiếng, Trương Hiểu vốn đang cúi đầu chờ đợi mệnh số do sợ rằng khi sư phụ phế bỏ võ công nhìn thấy khuôn mặt mình sẽ đau khổ, lúc này lại từ từ ngẩng đầu lên. Thì ra dù phế công phu hắn đi, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn. Trong lòng cả kinh, hắn giữ nguyên tư thế vụt bật người lên, chuyển thân ra ngoài một trượng.

    Lúc hắn quỳ xuống, trong lòng cũng kịch liệt đấu tranh, hai tay run rẩy chẳng dứt. Hắn định hy sinh thân mình để kết thúc chuyện này, không ngờ bọn người kia lại bức bách quá đáng như thế. Ngô Hạ thấy nảy sinh biến hóa, gã ta vốn muốn tự tay phế bỏ Trương Hiểu Kí, lúc này chính đang có cớ ra tay, liền lập tức vận kình, rượu trong chén bị gã dụng lực hai ngón tay kẹp lại tựa một đạo thủy tiễn bắn ra, nhắm thẳng vào Khí Hải huyệt của Trương Hiểu Kí, miệng kêu lên: “Ngươi trở lại đây!”

    Trong lòng Trương Hiểu Kí đang bi phẫn, sao có thể chịu bị áp bức lần nữa. Hắn chẳng nói lời nào, vọt thân đứng lên, xoay người bước về hướng chiếc kiệu. Thế chuyển người của hắn tự nhiên ung dung tránh khỏi mũi thủy tiễn. Ngô Hạ cong ngón tay búng ra, chiếc chén bạc đang bị bóp méo bắn thẳng vào cổ họng Trương Hiểu Kí. Chẳng ngờ Trương Hiểu Kí chân không ngừng bước, nhẹ nhàng há miệng cắn một cái, chén rượu đã bị hai hàm răng trắng giữ chặt, lại nhẹ nhàng nhả rơi xuống đất, một cước giẫm lên, chiếc chén đã bị ấn chìm vào nền gạch. Mọi người trong viện dù biết hắn có hành động phản nghịch cũng không nhịn được phải hoan hô thân thủ của hắn.

    Ngô Hạ sao có thể chịu nổi sự vũ nhục như thế, liền duỗi song trảo, hướng về sau lưng Trương Hiểu Kí chộp tới. Trương Hiểu Kí vẫn không quay đầu lại, sau vai như có mắt, trở tay tiếp chiêu, đỡ một chiêu lại tiến một bước, cứ thế thoáng chốc đã đến cách chiếc kiệu một trượng. Trảo của Ngô Hạ vừa đánh tới, Trương Hiểu Kí quật tay đánh ra, một chưởng vỗ thẳng lên trảo – vừa rồi hết thảy đều dùng chiêu thức xảo diệu đỡ đòn, bây giờ mới lần đầu lấy thực đối thực, không gì giả trá. Ngô Hạ kêu lên một tiếng, bị đẩy lui hai thước. Chiêu này của gã ta toàn lực phát ra, Trương Hiểu Kí chỉ tùy tiện vung tay xuất chưởng, ai mạnh ai yếu nhìn là biết ngay. Ngô Hạ vừa thua, Cảnh Ngọc Quang từ chỗ ngồi lẳng lặng rút kiếm, tung người nhảy lên, gã đang ở cách Trương Hiểu Kí ba trượng lại có thể chân không chạm đất, một kiếm hướng về hậu tâm Trương Hiểu Kí đâm tới. Chiêu này gọi là Hoa Sơn Hoành Độ, mọi người trong sảnh liền ồ lên khen hay. Trương Hiểu Kí tay trái đặt lên eo lưng, “leng keng” một tiếng đã rút ra một thanh nhuyễn kiếm, rung thân kiếm hướng về yết hầu của Cảnh Ngọc Quang nghênh đón.

    Một kiếm của hắn tính toán khoảng cách cực chuẩn, giống như cổ họng của Cảnh Ngọc Quang cố ý lướt về mũi kiếm. Cảnh Ngọc Quang kinh hoảng chẳng kể đến phong độ gì nữa, lập tức tiết khí, người tựa hòn đá rơi xuống, đổi qua thế Hoành Sa Lạc Nhạn là là hướng mặt xuống nền gạch. Trương Hiểu Kí chuyển thân chạy về phía chiếc kiệu, Cảnh Ngọc Quang nắm được cơ hội liền một tay chống đất, sử kiếm ngầm tập kích. Chiêu này vô thanh vô tức đúng là chiến thuật đánh lén. Trương Hiểu Kí chợt cất tiếng cười, nhuyễn kiếm trong tay huy động, tựa một dải ngân hà vắt ngang, nhắm thẳng vào kiếm của Cảnh Ngọc Quang đang đâm tới. Một chiêu này kiếm thế kỳ lạ, khí thế hùng mạnh thật hiếm thấy! Hào quang lóe lên, Cảnh Ngọc Quang kinh hãi nhắm nghiền mắt lại, sau đó mới phát hiện bàn tay nhẹ bẫng, thanh kiếm chế bằng thép xanh tôi luyện trăm lần đang nắm trong tay chỉ còn một nửa.

    Ngay đến Trần Du Tử cũng phải biến sắc, Đạt Ma đường Khoát Lạc đại sư nãy giờ không nói lời nào bỗng tuyên Phật hiệu, thốt lên: “Niên niên kim dạ, nguyệt hoa như luyện, trường thị nhân thiên lí (năm năm lại đêm này, trăng sáng như lụa ngà, soi người ngàn dặm xa)**– tiểu thí chủ quả nhiên đã luyện thành chiêu thức này.”

    Lão sư nhìn về phía Trần Du Tử, vốn định mở lời chúc mừng, nhưng liền nghĩ lại, cục diện hiện tại đã như thế, lấy đâu ra vui với mừng nữa?!

    Trương Hiểu Kí đứng cách chiếc kiệu một trượng, ném nửa đoạn kiếm gãy của Cảnh Ngọc Quang xuống dưới gót chân, trầm giọng nói: “Niên niên kim dạ, nguyệt hoa như luyện, trường thị nhân thiên lí – Cảnh huynh, Ngô huynh, các vị hà tất phải bức người quá đáng. Tiểu tử hôm nay nghênh hôn Lô Bán Nhi xong sẽ vĩnh viễn rời khỏi giang hồ, như thế trong võ lâm sẽ không còn ai là Trương Hiểu Kí nữa, các vị anh hùng mặc sức tung hoành, sao cứ phải nhất định ép buộc ta vào cảnh ngộ ‘xa cách người ngàn dặm’ thế?”

    Giọng hắn u uất làm động lòng người, một số kẻ lớn tuổi tâm tư độ lượng ngồi đấy cũng cảm thấy lời hắn nói không phải không có lý. Tuy nhiên bọn họ hiểu rõ gánh nặng lớn lao của sự phân biệt rạch ròi giữa chính và tà đã hoàn toàn trút xuống thân Trương Hiểu Kí, vì thế ai nấy đều thấy “chính nghĩa bừng bừng trong lòng”. Họ vốn hiểu rõ rằng lúc cao thủ ra chiêu với nhau, mũi nhọn chẳng bao giờ đâm vào người họ cả, hà huống bây giờ ai cũng đứng ở lập trường “chính nghĩa”, nên nhất thời trong viện huyên náo ầm ĩ: “Đi cưới yêu nữ, đồ mặt dày a đồ mặt dày”.

    “Đệ tử chính phái cái gì, toàn là thứ tạp chủng!”

    Trương Hiểu Kí khẽ than, trả kiếm vào vỏ, vọt thân đến trước rèm kiệu cất tiếng: “Bán Nhi, ta trăm ngàn lần cũng không nghĩ sẽ đem đến cho nàng loại hôn lễ như thế này, nàng muốn trách thì cứ trách ta đi.”

    Hắn biết Toàn Bảng Đức giúp tổ chức hôn lễ này chỉ là có ý làm nhục hắn, nhưng hắn đã ước định thành hôn tại đây, như vậy sớm muộn gì hắn cũng cần phải đối mặt với chuyện này. Vì lẽ hắn chẳng hề cảm thấy xấu hổ - sợ gì toàn thiên hạ coi đó là đáng xấu hổ chứ, hắn mặc xác! Hắn lại bước tiếp một bước. Ngô Hạ và Cảnh Ngọc Quang bình thường vốn không hòa hợp lúc này lại sóng vai một chỗ cùng tiến lên, ý muốn ngăn trở. Trương Hiểu Kí đột ngột dừng chân âm trầm nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, dù là không thể đổ máu, nhưng nếu ai dám đến cách kiệu một trượng, ta nhất định sẽ ném hắn lộn nhào, cho chịu sỉ nhục cả đời.”

    Hai người Cảnh, Ngô ngừng chân, bọn họ không sợ chết, nhưng thực sự sợ bị làm nhục. Trong đám khách có tên vô lại tin rằng Trương Hiểu Kí sẽ không đả thương người khác, liền vọt thẳng đến trước kiệu to tiếng: “Ta phải ngắm yêu nữ này một chút.”

    Vẻ mặt Trương Hiểu Kí trầm xuống, đưa một tay chộp lấy thắt lưng kẻ ấy ném về phía sau kiệu. Thủ pháp của hắn thật xảo diệu, quần của gã kia tức thì đã bị lột ra, còn gã với phần thân dưới trần trụi bị quăng ở lề đường ngoài cửa lớn, mọi người ầm ĩ cười ồ lên. Trương Hiểu Kí vung tay ném bỏ chiếc quần, bước đến cửa kiệu, quay đầu về hướng Trần Du Tử, cất tiếng: “Sư phụ, nhớ rằng mẹ của con ngày trước từng nói, khi con được hai mươi mốt tuổi thì có thể tự động rời khỏi phái Chung Nam, đi hay ở đều tự do. Theo như điều ước của mẹ và sư phụ khi ấy, năm ngoái con đã tròn hai mươi mốt tuổi. Hôm nay Hiểu Kí thoát ly khỏi Chung Nam, mọi lời nói việc làm nếu mang tiếng xấu đều chỉ là chuyện riêng của Hiểu Kí, không liên can đến phái Chung Nam.”

    Tiếp đến khi Trương Hiểu Kí nhấc rèm kiệu lên, đám đông liền yên ắng lại, ánh mắt đều chăm chú theo dõi muốn nhìn xem Lô Bán Nhi danh lừng thiên hạ rốt cuộc hình dáng ra sao. Chỉ thấy rèm kiệu vén lên, từ trong lộ ra một khuôn mặt nửa mừng nửa thẹn, không ngờ lại chẳng khoác khăn trùm đầu, mọi người ngạc nhiên thầm nghĩ: quả thật tuyệt đẹp. Trương Hiểu Kí lại đưa tay vỗ trán, thối lui một bước ý như không thể tin nổi, dụi dụi mắt nói: “Nàng không phải là Bán Nhi.”

    Chú giải:

    ** Câu thơ trích trong bài từ "Ngự Nhai Hành" của Phạm Trọng Yêm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nếu phát hiện sai sót, bạn đọc vui lòng vào topic này để báo lỗi. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
    ---QC---
    Giữ chút gì rất Huế đi em
    Xin em chớ cắt mái tóc thề
    Để cho gió thổi bay suối tóc
    Và mùa đông ấm đôi vai gầy


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hieusol,lacquy1234,quânkhuthủđô,Solidus,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    The origin of passion
    Bài viết
    1,487
    Xu
    3,586

    Mặc định

    Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Tác giả: Tiểu Đoạn



    Chương 3 – Lược Mấn (Vuốt Tóc) - Hạ

    Người dịch: hieusol
    Biên dịch: luulang

    Định thần nhìn lại, hắn chỉ thấy người trong kiệu đầu đội phượng quan (mũ cô dâu) thân mặc lụa hồng tối đa chỉ mười lăm mười sáu, tuy cúi mặt xuống nhưng làn da trắng mịn tựa mỡ đông, mắt sáng mày tươi, dung mạo có thể thấy rõ là người quen. Trương Hiểu Kí càng thêm kinh hãi, thì thầm: “Trời ơi, ngươi là… Song Hoàn.”

    Mọi người nhìn thấy nhan sắc diễm lệ của cô dâu trong kiệu thảy đều kinh ngạc, vừa nghe Trương Hiểu Kí nói “nàng không phải Bán Nhi” làm họ càng thêm kỳ quái. Đang ngạc nhiên kinh dị, thình lình lại thấy xuất hiện một lão già mặc áo bào xanh đội mũ tre hạ thân xuống giữa sân, ha hả cười lớn: “Nàng ta đương nhiên không phải Bán Nhi, khẳng định so với Bán Nhi còn xinh đẹp hơn gấp bội. Trương Hiểu Kí, lão đầu ta hôm nay vì ngươi mà đến. Hôm nay ta làm chủ hôn, đem cháu gái ta ước gả cho ngươi, ngươi có chịu không?”

    Lão già này chính là người lúc trước đã giải đáp nghi vấn cho đám đông trước cửa lớn, mọi người không nghĩ lại nảy sinh ra cục diện rối loạn, trong lòng thảy đều hết sức kinh dị. Ai cũng muốn xem việc này rốt cuộc sẽ kết thúc ra sao!

    Chỉ nghe Trần Du Tử đứng lên gọi: “Cổ huynh…”

    Lão già kia cười nói: “Hắc hắc, lão đạo sỹ, ngươi không nên rườm rà, hôm nay là ngày đồ đệ của ngươi thành thân cùng cháu gái ta. Ha ha, sau này chúng ta đã chính thức trở thành thân gia, chỉ là lão đầu ta lại phải chiếm tiện nghi của ngươi, tạm cao hơn ngươi một vai vậy.”

    Lão già này nguyên tên là Cổ Bất Hóa, hiệu xưng Thương Giang Điếu Tẩu, giao hảo rất tốt với Trần Du Tử và phái Chung Nam. Lão ngẫu nhiên thám thính được kế hoạch của Toàn Bảng Đức muốn mượn hôn lễ này để lăng nhục phái Chung Nam, vốn là bạn tốt của Trần Du Tử, sao lão có thể buông tay không quản. Cũng do đầu óc lão ta rất quái dị, cứ tưởng tiểu tử họ Trương của phái Chung Nam chẳng qua vì lòng xuân khao khát nên mới quấn quít với yêu nữ Ma giáo. Lão suy nghĩ đơn giản, cứ muốn theo phép Đại Vũ trị thủy khơi dòng dẫn lối hơn là trấn áp be bờ, cháu gái lão vừa thông minh vừa xinh đẹp, sao không dùng kế thay mận đổi đào để hóa giải sự việc rắc rối ngổn ngang này. Nào ngờ cháu gái mình vừa nghe xong liền một mực cự tuyệt, nói rằng: “Con chưa từng thấy qua người đó!” Cổ Bất Hóa cũng chưa gặp Trương Hiểu Kí bao giờ, nhưng nghĩ là đệ tử Chung Nam chắc cũng chẳng đến nỗi nào, liền quát lên: “Ông nội ngươi đây trước kia cũng chưa từng gặp bà nội ngươi, mà theo lệnh của ông cố ngươi lấy vợ, sinh ra cha ngươi, hôn sự của cha ngươi cũng do ta quyết định. Nếu ai cũng bướng bỉnh không nghe lời như ngươi thì ngay cả cha ngươi còn chẳng được sinh ra đời chứ đừng nói gì nhà ngươi? Lần này ta vì nghĩa khí giang hồ, cái gì cũng có thể rũ bỏ hết.”

    Lão không ngờ Song Hoàn hôm đó khóc khóc mếu mếu bỏ chạy làm lão phải tìm kiếm khắp nơi, vậy mà hôm nay nàng ta mừng mừng thẹn thẹn trở về, một tiếng cũng không nói, còn chấp nhận đóng giả Lô Bán Nhi, tự mình đi chặn kiệu hoa. Nàng ta còn chịu làm theo kế sách thay mận đổi đào của lão. Lão già trong lòng rất đỗi vui mừng, chỉ muốn xem kết quả sau khi Trương Hiểu Kí vén rèm kiệu ra sao. Trương Hiểu Kí than thở xong liền nhìn lại Song Hoàn, chẳng lẽ.. chẳng lẽ người hôm qua nàng nói ông nội ép gả chính là mình sao? Hèn chi khi nàng nghe tên mình liền bỏ chạy mất như gặp phải ma quỷ.

    Cổ Bất Hóa cười hi hi đối mặt Toàn Bảng Đức, lên giọng: “Thế nào, ta gả cháu gái ta cho sư điệt ngươi, ngươi không vui hả? Hi hi, ngươi thân là sư thúc chuẩn bị tốt lắm, tiểu lão ta càng nhàn rỗi chẳng cần phải làm gì cả, hôn lễ này có người lo liệu đầy đủ hết rồi.” Nói đoạn lão đưa tay tóm lấy Trương Hiểu Kí kéo hắn đến giữa sảnh, lại quát lớn ra lệnh cho hỉ nương: “Mau đỡ tân nương bước ra.”

    Hỉ nương vội lùi lại, lấy chiếc khăn lễ trùm lên đầu Cổ Song Hoàn, dìu nàng ta bước vào sảnh. Cổ lão nhi tự biên tự diễn hô lên: “Hành lễ!”

    Mọi người chẳng ngờ còn có biến đổi như thế, có kẻ cười bảo: “Cổ lão nhi này thật quá cổ quái, nhưng phương pháp cũng rất hay, chẳng những vãn hồi thể diện của phái Chung Nam mà cứu được một thiếu niên tài tuấn mới là điều đáng nói.”

    Trương Hiểu Kí vội kêu lên : “Sư phụ”, ý muốn cầu giúp đỡ.

    Trần Du Tử than rằng: “Cổ lão gia đã có ý tốt, Hiểu Kí, ngươi đừng nên quật cường nữa.” Cổ Bất Hóa một lòng muốn làm “việc nghĩa”, nào để tâm đến ý tứ của Trương Hiểu Kí, hô lên: “Nhất bái thiên địa!”, nắm lấy vai Trương Hiểu Kí mạnh mẽ ép hắn cúi xuống vái lạy. Trương Hiểu Kí cố sức chống đỡ, muốn ngoảnh về phía Cổ Song Hoàn đang trùm khăn cưới mà hỏi: “Song Hoàn, ngươi để cho ông nội ngươi tự tung tự tác à?”, tuy nhiên chỉ thấy Cổ Song Hoàn chẳng nói năng gì, nàng dù khăm trùm kín từ đầu đến mặt không biết vui buồn thế nào, nhưng dáng vẻ biểu lộ chẳng hề có ý chán ghét uất giận. Trương Hiểu Kí không dám nghĩ nhiều, sự việc nay đã loạn càng loạn, đã rối thêm rối, hắn không thể để cho mọi chuyện cứ thế tiếp tục nữa. Hắn bất thần tránh sang một bên, giận dữ quát lớn: “Thôi ngay đi!”, tay trái vừa xuất chiêu Tiểu Chiết Mai, thân người đã thoát ra khỏi sự kìm giữ của Cổ Bất Hóa.

    Cổ Bất Hóa có thể xem là đệ nhất cao thủ trong đám giang hồ tiền bối, không khỏi kinh ngạc, tiếp đó mới “hắc hắc” cười nói: “Tiểu tử quả có chút đạo hạnh, lão nhân gia ta vui mừng thay. Nhưng nói thật, về chuyện động thủ thì ngươi vẫn còn non lắm! Ngươi đừng nghĩ lão đầu nhi ta dễ chơi giống như hai tên tiểu tử Cảnh - Ngô kia, hôm nay dù ngươi muốn hay không muốn cũng phải trở thành cháu rể của lão đầu ta.”

    Vừa nói lão vừa hướng về Trương Hiểu Kí chộp tới. Trương Hiểu Kí nhất thời chẳng biết đối xử làm sao với lão nhân “nhiệt tâm” thái quá này, chỉ biết tránh né. Hai người một chụp một lách, “ông vợ cháu rể” cuối cùng đã động thủ động cước ngay trong sảnh. Cổ Bất Hóa quả là cao thủ, vừa ra tay thì khắp nơi ngập tràn bóng trảo khô gầy của lão, công phu Quỷ Ảnh Bách Trảo này chính thực khiến người trong giang hồ nghe tên là biến sắc. Trương Hiểu Kí chỉ một mực nhượng bộ, hai bàn tay trần không hề chống trả. Hắn mà cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ chắc chắn sẽ thua Cổ lão đầu. Với mấy kẻ lòng dạ hiểm ác như Ngô Hạ hay Cảnh Ngọc Quang, hắn dễ dàng ra tay, nhưng với lão nhân gia một lòng “trợ giúp” này, tâm trạng hắn cảm thấy rất khó xử, chẳng biết phải đối phó như thế nào.

    Tuy nhiên Cổ Bất Hóa không nề nương tay, sau mười chiêu, Trương Hiểu Kí mồ hôi đầy mặt, tóc tai bê bết. Hắn than dài một tiếng: “Bán Nhi, nếu nàng không mau đến, ta thực sự khó lo liệu rồi.”

    Lời hắn vừa dứt, chợt nghe truyền tới một giọng than thở khe khẽ, thanh âm ấy thật mềm mại êm đềm, xuyên qua tiếng gió quyền ánh trảo của Cổ Bất Hóa mà đến, mang theo một ý vị bi thương riêng biệt. Trương Hiểu Kí nhảy lùi về sau, vui mừng gọi: “Bán Nhi.”

    Một bóng người từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống, chính là một nữ tử yểu điệu hạ thân trước mặt Trương Hiểu Kí. Vẻ mặt Trương Hiểu Kí tràn đầy vui sướng, nắm lấy tay nàng ta, cất giọng nghẹn ngào: “Nàng… đến rồi.”

    Nữ tử kia vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của Trương Hiểu Kí, cười nói: “Khấu Nhi, vẫn cứ cái tính hay quấy phá, chẳng phải đã hứa sẽ không đánh nhau nữa hay sao? Nhìn này, đầu tóc bay loạn cả.”

    Nàng ta gọi Trương Hiểu Kí là “Khấu nhi”, đấy chính là danh xưng mà hắn tự đặt cho mình, hắn từng nói: “Nàng là Bán Nhi, ta sẽ là Khấu Nhi, chúng ta ‘khấu khấu bán bán’ (giằng giằng buộc buộc) vĩnh viễn không rời.” Cả hai vốn đều là người trẻ tuổi si tình, gọi đi gọi lại mãi thành luôn tên thật.

    Người trong sảnh ngoài sân đều cùng hô lên, cuối cùng cũng thấy Lô Bán Nhi xuất hiện, nhưng chẳng hiểu sao tâm lý mọi người lại như nghẹt thở. Họ đều là kẻ sống theo khuôn phép lễ nghi, nhất cử nhất động bên ngoài đều tuân theo quy củ, vậy mà hôm nay cử chỉ của hai thanh niên này rõ ràng đã phá vỡ nền nếp hành vi của nam nữ bình thường. Mặc dù ở đây phần lớn từng trải qua cảnh cười đùa lãng mạn, yêu đương trai gái, nhưng chỉ ở trong chốn riêng tư thì cũng là thuận theo quy củ. Còn như chuyện Lô Bán Nhi vuốt tóc Trương Hiểu Kí ngay tại đây, dù chỉ đơn thuần xuất phát từ tình yêu vẫn khiến người ta cảm thấy vượt ngoài khuôn thước. Kẻ nghiêm cẩn không khỏi khó chịu. Người biết tự vấn liền so sánh với bản thân liền sinh ra cảm giác ghen ghét, từ ghen ghét lại càng tức tối ngấm ngầm. Còn cả loại nguời không thấy lỗi mình mà cứ chăm chăm bắt lỗi người khác thì lập tức mở miệng chửi rủa: “Đúng là đồ yêu nữ!”

    Hết chương 3.
    -----------------------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Nếu phát hiện sai sót, bạn đọc vui lòng vào topic này để báo lỗi. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
    Lần sửa cuối bởi Aficio, ngày 11-09-2008 lúc 22:10.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hieusol,lacquy1234,quânkhuthủđô,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    Thi Ca các - Em ngây thơ em
    Bài viết
    2,620
    Xu
    50

    Mặc định


    Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Tác giả: Tiểu Đoạn



    Chương 4 – Tỉnh Bạn (Bờ Giếng) - Thượng

    Người dịch: duahau
    Biên dịch: luulang





    Lô Bán Nhi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Khấu, ta đã bảo rồi, chàng không cần phải lấy ta làm vợ, sẽ có rất nhiều và rất nhiều phiền phức. Giờ chàng cứ xem đi, không phải thế ư?”

    Trương Hiểu Kí chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt nét mặt đầy vẻ dịu dàng ấm áp.

    Mọi người đều nhân cơ hội này chăm chú xem xét, đánh giá kĩ người con gái trong truyền thuyết ấy. Không sai, nàng đúng giống như Trương Hiểu Kí thầm nghĩ, còn xa mới được gọi là mỹ nhân xinh đẹp nhất, bất kể là đôi mắt, nét mày hay khuôn mặt đều thua Cổ Song Hoàn một bậc. Tuy nhiên nàng có cái “nhu”, rất nhiều người con gái có cái “nhuyễn”, nhưng đó chỉ là “nhuyễn” thông thường, còn Lô Bán Nhi là “nhu”, một từ không cách gì có thể hình dung ra được*. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhẹ nhõm, cặp mắt một mí và sống mũi thẳng tắp là ta cảm giác ngay được nét “nhu” độc đáo của nàng, phảng phất một chút bùi ngùi sâu xa, một nét phong tình, một điểm diễm lệ cộng với vẻ rạng rỡ thanh tân. Người trong sảnh đường đều có cảm giác nàng không xinh đẹp, nhưng tất cả đều chẳng nghĩ ra trên đời còn có nữ nhân nào sở hữu vẻ rạng rỡ như nàng.

    Cổ Song Hoàn cũng len lén ngẩng đầu lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm nhìn nàng, thật ra thì phụ nữ mới chính là người thích ngắm nghía các cô gái khác – Đây chính là người con gái mà mình mến mộ nhất trong truyền thuyết ư? Đứa bé mồ côi của trưởng công chúa Ma giáo năm mười sáu tuổi đã được bảy trưởng lão lập cho Tước Bình sơn trang để chiêu mộ các thiếu niên tuấn tú trong giang hồ. Nàng ta không xinh đẹp bằng mình – Cổ Song Hoàn thầm nghĩ: Nếu như thần khí của nàng ta chịu tĩnh lặng lại thì mắt nàng, mi nàng, mũi nàng đều không thể sánh bằng mình, nhưng thần khí nàng ta nào chịu tĩnh lặng. Nhìn nàng ta đứng bên cạnh Trương Hiểu Kí, im lặng không một cử động nhưng khí chất thần tình toàn thân nàng đều lưu động. Không biết liệu ai có thể tiếp xúc với loại khí chất đặc thù đó của nàng ta mà trong tâm vẫn chẳng mảy may xao động chăng? Mà cũng chỉ có khí khái tuấn tú trầm ổn của Trương Hiểu Kí mới xứng với nàng.

    Cổ Song Hoàn thở dài, lần đầu tiên gặp Trương Hiểu Kí nàng đã thấy phong độ đại ca của hắn, làm nàng nghĩ mình đã yêu hắn. Nhưng nàng chưa biết trong tình yêu còn có nỗi đau. Như ngay giờ phút này đây, nàng bàng hoàng phát hiện ra rằng: Trương Hiểu Kí và Lô Bán Nhi đứng bên cạnh nhau, không quần là áo lượt, không trang sức quí giá, toàn thân chỉ là y phục bình thường nhất nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng đều thấy bọn họ như đôi tiên đồng ngọc nữ. Cổ Song Hoàn thấy tim đau nhói, không hiểu tại sao nàng lại cảm giác được thần thái rực sáng của Trương Hiểu Kí, kẻ đang ngụp lặn trong tình yêu. Hắn đứng cạnh Lô Bán Nhi, mỗi chân tơ kẽ tóc đều thư thái đến mức tự nhiên làm cho người ta có cảm giác an toàn và muốn nương tựa. Cổ Song Hoàn ngẩn ngơ nhìn hắn, phát giác ra thật sự nàng đã yêu rồi. Tình yêu này làm tim nàng nặng trĩu – nàng đã phải lòng người con trai đó, trong ngày hôn lễ của hắn, vào lúc hắn đang kề cận cô dâu.

    Đau đớn quá! Tại sao tất cả nhân vật chính đều là nam nhân của người khác?

    Không có ai để ý đến tâm tư của Cổ Song Hoàn, mọi người đều âm thầm dự đoán kết cục của câu chuyện này. Chỉ thấy Trương Hiểu Kí sực tỉnh lại từ niềm vui trùng phùng, trong lòng tràn ngập sự hoan hỉ muốn hòa hảo với người khác. Hắn vòng tay thưa với Cổ Bất Hóa: “Cổ tiền bối, đa tạ tiền bối đã thương yêu, nhưng hiền tôn nữ tuổi còn nhỏ, cũng có quen biết với tại hạ, tình cảm như anh em gắn bó, những chuyện khác không cần nói tới. Tiểu tử bây giờ không còn là đệ tử của Chung Nam phái, lại đã có thê thất,” hắn âu yếm nhìn Lô Bán Nhi một cái rồi nói tiếp: “Tại hạ muốn thỉnh Cổ tiền bối làm người chứng hôn, giúp vợ chồng tại hạ hoàn tất hôn lễ này. Ý tiền bối thế nào?”

    Cổ Bất Hóa còn chưa nói gì, Toàn Bảng Đức đã la lên: “Khoan đã!”

    Rồi lão quay sang chất vấn Trần Du Tử: “Sư huynh, tên tiểu tử này vừa mới nói mẹ hắn và huynh đã có ước định, đến khi đủ tuổi hắn có thể tự do rời khỏi Chung Nam phái – Đó là ước định gì? Mẹ hắn là ai thế?”

    Nói xong, hai mắt lão sáng quắc trừng trừng nhìn sư huynh, trong khi đó Trần Du Tử vẫn trầm ngâm không nói. Thực ra theo qui củ võ lâm, một ngày làm thầy cả đời là cha, chưa từng có ai tự động rời bỏ sư môn cả. Mẹ của Trương Hiểu Kí cuối cùng là ai mà lại có đủ thế lực phá vỡ một điều lệ thâm căn cố đế như vậy? - mọi người đều thầm suy đoán. Toàn Bảng Đức cũng tìm tòi suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa trong giang hồ, hai mắt lão sáng lên như vừa giải được một câu hỏi lớn.

    Trần Du Tử thở dài, một lúc sau mới đáp: “Mẹ hắn… qua đời rồi. Ước định đó cũng có chút kì quái, nhưng…”

    Lão dường như không muốn nói ra. Toàn Bảng Đức cũng liệu được là lão không muốn nói bèn ngắt lời: “Nhưng cái gì, nói không chừng hắn là… người của Vân Phù thế gia?”

    Lời vừa ném ra, người dưới sân còn chưa hiểu chuyện gì nhưng các cao thủ trên sảnh kiến thức quảng đại, nghe thấy đều chấn động, ngay cả Hồng, Bạch hai vị trưởng lão Cái Bang cũng biến sắc. Trần Du Tử nhìn nhìn Trương Hiểu Kí, thở dài một hơi, không nói thêm lời nào. Khâu chân nhân từ trước đến giờ không hề mở miệng đột ngột xoay người bỏ đi, Toàn Bảng Đức cười to ha hả: “Ha ha, ha ha, có trò hay để xem rồi. Người của Vân Phù thế gia muốn lấy con gái trưởng công chúa Ma giáo làm vợ. Chuyện tày trời này một khi tan hoang ra, không biết võ lâm Ngũ phái Tam minh cùng già trẻ trên dưới của Ma giáo còn có ai ngồi yên một chỗ. Giang hồ chỉ e chẳng còn ngày thái bình! Khoát Lạc đại sư, người có muốn nói gì không?”

    Lão trông rất đắc ý. Năm xưa lão đấu võ trong phái Chung Nam bị thua, bất mãn trong lòng, tại Ngũ phái Tam minh thanh thế do đó sút kém nên ấm ức đầy bụng, vì vậy mới nảy sinh thói quen chuyên môn đi bêu riếu điểm yếu của người khác. Tuy vậy, mỗi lần lão nắm ót người ta thì lúc đó dù xôn xao chấn động nhưng quay đi quay lại đã trời yên biển lặng. Hôm nay, lão tính là có thể gây ra một vụ rắc rối lớn – không ai dám coi nhẹ vụ này, chỉ e là Minh chủ Đại Đồng minh Thần Kiếm Hướng Qua cùng chưởng môn ngũ phái, lại thêm thủ lĩnh Cái Bang, thất lão Ma giáo, ai cũng phải có liên quan, những kẻ thường ngày hô mưa gọi gió bây giờ phải lo lắng. Toàn Bảng Đức càng nghĩ càng thấy thư thái trong lòng, thoải mái ngồi xuống ngắt một chùm nho ăn ngon lành.

    Mấy người ngồi ở vị trí thủ tọa quả nhiên đều biến sắc. Hai vị Hồng, Bạch trưởng lão đột ngột đứng dậy, chạy ra phía cửa sảnh, không nói năng gì chặn mất đường lui của Trương Hiểu Kí. Khoát Lạc đại sư cũng chau rũ đôi mày nhìn Trương Hiểu Kí hỏi: “Tiểu thí chủ có phải đúng là người của Vân Phù thế gia?”

    Trương Hiểu Kí nhẹ gật đầu, Khoát Lạc đại sư năm ngón tay miết chặt lấy tràng hạt, than: “Vậy bần tăng thỉnh Trương thí chủ không những cắt đứt đoạn nhân duyên này, mà còn suốt đời không được gặp lại vị nữ thí chủ kia.”

    Trương Hiểu Kí trong lòng vốn rất tôn kính vị đại hòa thượng này, nghe thấy vậy không khỏi giật nảy mình kinh hãi, buột miệng hỏi lại: “Tại vì sao?”

    Khoát Lạc đại sư và Hồng, Bạch hai vị trưởng lão đưa mắt trao đổi với nhau, chỉ nghe Khoát Lạc đại sư đáp: “Nguyên nhân tất nhiên là có, chỉ là bây giờ chưa thể nói cho thí chủ biết được. Cổ lão, ở đây lão nhân gia vốn cao tuổi nhất, nhưng việc này là giang hồ đại sự, bọn ta không thể không quản.”

    Nói rồi đại sư xoay qua hỏi Trần Du Tử: “Đạo huynh, ý người ra sao?”

    Trần Du Tử thở dài, cũng chỉ khẽ gật đầu. Khoát Lạc đại sư nghiêm trang nói tiếp: “Chuyện này còn chưa trình lên Minh chủ và chư vị trưởng lão Ma giáo nên cụ thể phải giải quyết thế nào sẽ định sau. Nhưng trong các vị ở đây, lão nạp may mắn là người có chức vị cao nhất trong Tam minh nên tạm thời hạ lệnh: Đệ tử trước đây của Chung Nam phái Trương Hiểu Kí không được thành thân với Lô Bán Nhi của Ma giáo, nếu còn có ý định chống đối, thiên hạ sẽ hợp sức thảo phạt.”

    ----------------

    Chú giải:

    * Chữ “nhu” và “nhuyễn” đều dùng để diễn tả sự “mềm”. Ở đây ý tác giả muốn nói phụ nữ nói chung đều “nhuyễn”, tức là mềm mại về thân thể, nhưng Lô Bán Nhi lại khác, nàng có cái “nhu”, tức sự mềm mại trong phong cách, trong tinh thần, rất khó có thể diễn tả.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nếu phát hiện sai sót, bạn đọc vui lòng vào topic này để báo lỗi. Cảm ơn các bạn!
    ........Hidden Content ........
    ***Thi Ca cácHidden Content Các chủ***
    ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪

    ........Hidden Content Hidden Content ........

    - Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Hidden Content
    - Thích
    Hidden Content

    Hidden Content


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacquy1234,quânkhuthủđô,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Ngôi nhà chỉ có nắng và gió
    Bài viết
    1,563
    Xu
    100

    Mặc định


    Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Tác giả: Tiểu Đoạn



    Chương 4 – Tỉnh Bạn (Bờ Giếng) - Hạ

    Người dịch: duahau
    Biên dịch: luulang





    Không khí trong sảnh nhất thời trở nên cực kì nặng nề, Khoát Lạc đại sư nói tiếp: “Cổ lão, phiền lão nhân gia đem nữ thí chủ Ma giáo ra hậu viện nghỉ ngơi một lúc.”

    Lời đại sư rất khách khí, rõ ràng là có ý muốn động thủ. Trương Hiểu Kí bước lên một bước chắn trước người Lô Bán Nhi, cao giọng hét: “Tại sao?”

    Thấy không ai trả lời, hắn nhìn sư phụ cười cay đắng: “Tại vì sao?”

    Trần Du Tử thở dài: “Hiểu Kí, đừng hỏi nữa, đó là ước định của tổ tiên ngươi với Ngũ phái Tam minh. Ngươi sao còn chưa nghe lời Khoát Lạc đại sư.”

    Trương Hiểu Kí ngẩng đầu “ha ha ha” cười to ba tiếng, uất hận nói: “Ta cùng Bán Nhi kết duyên trăm năm là chuyện của hai người bọn ta, không biết lại can dự đến nhiều người như vậy.” Hắn thở dài một hơi, cười lạnh nói tiếp: “Nếu chư vị muốn dùng sức ép buộc, ỷ thế bức bách, ta đành phải tận hết sức mình bảo vệ bản thân.”

    Nói xong hắn ôm lấy eo Lô Bán Nhi, nhẹ nhàng nói: “Bán Nhi, chúng ta đi thôi!”

    Lô Bán Nhi gật đầu, hai người từ từ lui về phía hậu đường. Thoát khỏi cửa sau là đến một khoảng sân khá lớn, nhưng mấy người trên sảnh đều theo Khoát Lạc đại sư vây lấy họ, trong sảnh đâu đâu cũng đầy người, Trương Hiểu Kí không muốn đả thương người khác nên cũng không chạy nhanh được. Bốn mặt hậu viện đều là tường cao, lúc ấy theo tiếng huýt sáo ra hiệu của Toàn Bảng Đức, khắp các nẻo đều có người chặn. Trương Hiểu Kí không còn đường thoát, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên khoảng sân, thực sự không biết cái thế giới này như thế nào nữa – bọn chúng thật ngu muội, nhất định muốn truy bức bọn ta, hai kẻ không muốn tranh giành gì với thế gian.

    Khoát Lạc đại sư vượt lên trước một bước, nói: “Tiểu thí chủ, còn không đi theo lão nạp.”

    Trương Hiểu Kí lắc lắc đầu, rồi hắn nảy ra một tia hy vọng, thuyết phục: “Hay là thế này, đại sư, ta cùng người một trận định thắng thua. Nếu ta thua sẽ làm theo lời đại sư, còn nếu ngược lại, hai vợ chồng bọn ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi giang hồ, tìm nơi không dấu chân người cày ruộng trồng hoa suốt cuộc đời. Như vậy các vị không bức bách bọn ta nữa, được không?”

    Mấy lời này của hắn cũng xem như là đã nhường nhịn đến cực điểm, chiếu theo quy củ giang hồ cũng có thể chấp nhận được, nhưng Khoát Lạc đại sư lại lắc lắc đầu. Trương Hiểu Kí thở dài, quay qua nhìn Lô Bán Nhi đang ở bên trái mình, nàng dường như cũng đã mệt nên đến ngồi xuống trên thành một miệng giếng cách họ khoảng ba thước. Hắn nhìn nàng, biết rằng vì nàng hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Hắn liền hít một hơi dài nói luôn: “Hay là chúng ta đấu ba trận, đại sư một trận, Hồng, Bạch hai vị trưởng lão một trận, Cổ lão tiền bối một trận. Trương Hiểu Kí ta nếu thua bất cứ trận nào sẽ phải phục mệnh, còn nếu ta may mắn thắng cuộc, xin chấp thuận lời thỉnh cầu!”

    Hắn nói rất tự tin, cũng là do bị bức đến không còn con đường nào khác. Toàn bộ người trong sân theo ra xem nhiệt náo nghe thấy thế chẳng ai không kinh hãi. Hồng, Bạch hai vị trưởng lão thất kinh, nghĩ rằng không nên ưng thuận biện pháp quá liều mạng như vậy. Võ công của Trương Hiểu Kí bọn họ trước đây có nghe qua, vừa rồi cũng đã tận mắt nhìn thấy, trong lòng biết là không ổn chút nào. Nhưng Khoát Lạc đại sư vẫn lắc đầu: “Không được, Trương tiểu thí chủ hãy nghe lời khuyên bảo đi.”

    Đầu óc Trương Hiểu Kí hoàn toàn mơ hồ, tự nhủ đây là đạo lí gì, các ngươi cứ nhất định muốn ép bọn ta như thế sao? Lô Bán Nhi đang ngồi trên thành giếng cũng thở dài. Bộ dạng ảo não của nàng làm Trương Hiểu Kí càng muốn kề cận bảo bọc nàng suốt đời, nhưng tại sao mọi người lại mang ý thù hận đối với hôn sự của mình? Hắn thối lui hai bước, đưa tay nắm chặt lấy tay Lô Bán Nhi, rồi ngẩng cao đầu nói với Khoát Lạc đại sư: “Đến đây, Hiểu Kí nếu bại cam tâm chịu chết, nhưng nếu thắng thì đại sư không được ngăn trở thêm nữa.”

    Không chờ Khoát Lạc đại sư đáp lời, xem như là lão đã ngầm đồng ý, hắn rút nhuyễn kiếm ra, tay rung lên, sử chiêu Phần Hương Lễ Phật đâm về phía hòa thượng.

    Đạt Ma đường vốn là nơi nghiên cứu về võ thuật của chùa Thiếu Lâm. Võ công của thủ tọa Đạt Ma đường xưa nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hầu như chưa ai từng tận mắt thấy qua. Chỉ nghe lời đồn nói là nếu trong Đại Đồng minh sắp xếp ngôi thứ theo thực lực thì Khoát Lạc đại sư tuyệt đối không nằm ngoài mười nhân vật hàng đầu. Mà nếu chỉ luận về các ngón tấn công thì Thiếu Lâm phương trượng và ông ta e cũng không cách biệt nhau bao nhiêu. Trương Hiểu Kí mấy năm gần đây là cao thủ thiếu niên danh tiếng lẫy lừng nhất, tâm pháp Chung Nam Âm Lĩnh Tú và kiếm pháp Mộ Hàn đã được hắn luyện đến mức đăng phong tạo cực, trải qua bao nhiêu đời từ khi Chung Nam lập phái tới nay không được mấy người. Trận này đương nhiên là rất gay go, người người đều chống mắt lên muốn xem. Chỉ thấy hai đối thủ đều lịch thiệp thủ lễ, Khoát Lạc đại sư hoàn lại một chiêu Bồ Tát Đê Mi nhường kiếm đang tới. Sau đó một chưởng như nâng Thái sơn, một chưởng như vuốt lá mỏng, một chưởng không gì nặng hơn, một chưởng không gì nhẹ hơn, nặng trầm trầm, nhẹ tênh tênh phơi phới ép tới. Bên cạnh đã có người kêu lên: “Hay!”

    Lại thêm người khác bình luận chi tiết hơn: “Bát Nhã chưởng thêm Chư Không quyền phối hợp sử ra, hắc, làm thế nào lão hòa thượng lại luyện được cơ chứ?”

    Người nói mấy câu này là Cổ Bất Hóa, lão vốn là người biết nhiều hiểu rộng. Trương Hiểu Kí trong lòng kinh hãi, lập tức biến chiêu trong cái nhu ẩn chứa sự dẻo dai, trong cái hiểm lại có vẻ tú mĩ, mỗi thức đều sử ra kiếm pháp Mộ Hàn. Chung Nam phái nằm sát bên Trường An, đất tiếp giáp Hoa Sơn, mây liền Tần Lĩnh, mắt quét Kì Liên, mà trong chuỗi các danh thắng đó núi Chung Nam cũng có chỗ đứng riêng nên nhìn vào kiếm thuật của Chung Nam phái sẽ thấy ngay nét độc đáo. Cô ngạo nhưng không lánh đời, không che dấu đi vẻ thanh tú và mĩ lệ chính là tôn chỉ của Chung Nam kiếm pháp, Trương Hiểu Kỉ rõ ràng đã nắm hết tinh yếu của kiếm pháp này, đạt đến tam muội **. Hồng, Bạch nhị lão bốn mắt nhìn nhau, một lão lầm bầm: “Hà hà, tiểu tử này đã đem tâm pháp Chung Nam Âm Lĩnh Tú hợp nhất hoàn toàn với kiếm ý, tâm pháp và kiếm thuật của Chung Nam phái cuối cùng đã hòa hợp. Ngay cả sư phụ e còn chưa đạt tới cảnh giới này, ta nếu như có một đồ đệ như vậy, thật không biết nên cao hứng đến mức nào.”

    Nên biết tâm pháp Chung Nam Âm Lĩnh Tú và kiếm pháp Mộ Hàn đều là một trong tam đại trấn sơn tuyệt kĩ, truớc sau do hai vị tổ sư sáng tạo ra, khát vọng lớn nhất của đệ tử các đời là hợp nhất tâm pháp và kiếm pháp nhưng chưa ai làm được. Không ai ngờ được Trương Hiểu Kí đã ngấm ngầm nắm được cách dung hòa, quán thông cả hai môn. Trần Du Tử cười cay đắng, không buồn trả lời, tình này cảnh này làm lão không biết nên cười hay nên khóc.


    Chú giải:

    ** Tam muội (Samadhi): trang thái cao nhất của thiền định. Ở đây "đắc kỳ tam muội" chỉ việc đạt được sự tinh vi, tuyệt đỉnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nếu phát hiện sai sót, bạn đọc vui lòng vào topic này để báo lỗi. Cảm ơn các bạn!
    Lần sửa cuối bởi hieusol, ngày 25-09-2009 lúc 16:52.
    Giữ chút gì rất Huế đi em
    Xin em chớ cắt mái tóc thề
    Để cho gió thổi bay suối tóc
    Và mùa đông ấm đôi vai gầy

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hieusol,lacquy1234,quânkhuthủđô,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    Thi Ca các - Em ngây thơ em
    Bài viết
    2,620
    Xu
    50

    Mặc định


    Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Tác giả: Tiểu Đoạn



    Chương 5 – Kết Phát (Kết Tóc) - Thượng

    Người dịch: Aficio
    Biên dịch: luulang



    Cổ Bất Hóa quan sát tình trạng hiện thời, miệng “Ồ” lên một tiếng. Chỉ thấy Khoát Lạc đại sư vừa bắt đầu đã lập tức một tay sử dụng Bát Nhã chưởng, tay kia đánh ra Chư Không quyền. Hai tay một nặng một nhẹ liên tục thay đổi, thực sự có thể dùng bốn chữ “vô cùng thần diệu” để miêu tả. Khi Trương Hiểu Kí có thể hóa giải mười chiêu của mình, Cổ Bất Hóa đã thấy kinh ngạc, nhưng còn đáng kinh ngạc hơn là song chưởng của Khoát Lạc thiền sư không tiếp tục hoán đổi nữa, chỉ thuần tay trái Ban Nhược chưởng, tay phải Chư Không quyền. Xem ra lúc bình thường, đại sư có thói quen luyện tập tay trái nặng tay phải nhẹ. Tiếp đó, cả chưởng lẫn quyền hợp nhất, cùng sử dụng Ban Nhược chưởng, chỉ thấy chưởng ảnh như núi, trùng trùng điệp điệp phủ chụp lên Trương Hiểu Kí. Kẻ tầm thường quan chiến bên ngoài cho rằng Khoát Lạc đại sư đã chiếm thế thượng phong nhưng Cổ Bất Hóa thì nhìn rõ, một kiếm của Trương Hiểu Kí đã ngăn trở hết mọi biến hóa từ hai tay của Khoát Lạc đại sư, bức bách ông ta phải dùng cách đánh tốn thể lực nhất. Hai lòng bàn tay Cổ Bất Hóa rịn ướt mồ hôi, lão không tin nổi tiểu tử này lại khó đối phó đến thế.

    Toàn Bảng Đức bên cạnh cười hì hì, nói: “Đây không phải là lúc tỉ võ tranh tài. Hồng trưởng lão, Bạch trưởng lão, chúng ta có nên xuất thủ bắt lấy hắn chăng?”

    Hồng, Bạch nhị trưởng lão cũng nhìn ra Khoát Lạc đại sư thực tế bị bức vào thế hạ phong, chỉ có bề ngoài hoa dạng vậy thôi, nếu tiếp tục không xuất thủ mà để cho Trương Hiểu Kí chiếm hết thượng phong, Ngũ phái Tam minh đâu còn mặt mũi nào nữa, lập tức tán đồng: “Đúng, đúng, với loại nghịch đồ này thì phải ra tay.”

    Vị Hồng trưởng lão nói lời tuy nhẹ nhàng, nhưng trước khi xuất thủ, sắc mặt trước tiên đỏ bừng lên, sắc đỏ này dường như biết di chuyển, nhanh chóng lan từ trên mặt ông thẳng xuống bàn tay. Đây chính là bản lĩnh giữ nhà của ông ta - Chu Sa chưởng. Bạch trưởng lão thì cởi chiếc túi vải thô màu trắng bên lưng ra, vừa xuất thủ đã vung miệng túi quấn vào lưng của Trương Hiểu Kí. Còn Toàn Bảng Đức thân hình to béo nhất nhưng xem ra rất vững vàng, đợi Hồng, Bạch hai trưởng lão tham chiến rồi, lão vẫn đứng yên một chỗ quan sát. Chỉ thấy dù thêm hai người nhập trận – Khoát Lạc đại sư gánh trọng trách đảm đương chính diện, Hồng Bạch nhị trưởng lão một trái một phải tấn công hai bên, tinh thần Trương Hiểu Kí lại tựa như càng thêm phấn chấn. Bóng kiếm tung hoành, hậu viện cổ thụ âm u, kiếm ảnh ở nơi tối ám ấy dần dần tỏa ra màu trắng xám như ánh tuyết dưới bóng mây đen, tạo nên vẻ tươi sáng rạng rỡ giữa chốn mù mịt. Toàn Bảng Đức vốn là đệ tử Chung Nam, trông thấy liền kinh ngạc bật thốt: “Dư Tuyết kiếm khí! Sư huynh, hắn đã luyện thành Dư Tuyết kiếm khí rồi à?”

    Dư Tuyết kiếm khí là tuyệt học cuối cùng trong Chung Nam tam đại tuyệt kỹ. Trong sáu mươi năm trở lại chưa ai luyện thành, cho nên Toàn Bảng Đức mới kinh hãi như thế. Trần Du Tử nhìn thế kiếm của Trương Hiểu Kí, vẫn trầm lặng không nói lời nào, nét mặt miên man biến đổi – đứa nhỏ này quả nhiên thâm tàng bất lộ, ông dựa vào kiếm ý của đồ đệ mà thấy được đây không chỉ là “Dư Tuyết kiếm khí”, nhưng bản thân ông ngày thường nào hay hài tử Hiểu Kí đã tập luyện công phu bản môn tới trình độ như vậy.

    Quả nhiên Toàn Bảng Đức không còn đứng ngoài được nữa. Lão ta vừa tham dự vào trận chiến, kiếm thức của Trương Hiểu Kí còn đang trầm tĩnh tuấn dật bỗng lại thêm phần phiêu hốt vô định, ngay cả trình độ như Toàn Bảng Đức cũng chẳng nhìn ra kiếm ý ở đâu. Toàn Bảng Đức cười run giọng: “Hảo tiểu tử, đến cả kiếm pháp nhập môn hạ đẳng nhất của Chung Nam phái là Chung Nam Tiệp Kính, ngươi cũng đem kết hợp vào rồi!”

    Chung Nam Tiệp Kính thực sự chính là loại kiếm thuật hạng hai, nguyên dạy cho tục gia đệ tử ở Chung Nam để mau thành tựu mà ứng dụng ngay. Không ai ngờ kiếm pháp này lại xuất hiện trong trận chiến sinh tử của bậc cao thủ. Tuy về lý là thế, nhưng kiếm pháp này vào tay Trương Hiểu Kí vận dụng thì trở nên điêu luyện nhuần nhị, kiếm chiêu rợp trời biến hóa nghênh chiến bốn đại cao thủ, tới lui công thủ hoàn toàn ung dung nhàn nhã. Trần Du Tử lẩm nhẩm: “Hài tử này, hài tử này, thêm hai ba năm nữa, Chung Nam phái khẳng định sẽ nhờ nó mà lừng danh.”

    Toàn Bảng Đức thấy bốn người hợp công mà vẫn không hạ được Trương Hiểu Kí bèn quay mặt sang phía Cổ Bất Hóa lẩm nhẩm gì đó, ý trỏ về Lô Bán Nhi đang ngồi bên miệng giếng. Cổ Bất Hóa ngạc nhiên, trong lòng nghĩ kế này tuy không tệ nhưng lão phải giữ gìn thân phận, chẳng thể hạ thủ. Tuy nhiên kẻ vừa chịu nhục trong tay Trương Hiểu Kí là Ngô Hạ và Cảnh Ngọc Quang thì không nghĩ như vậy, như cởi tấm lòng đồng thời xông về phía Lô Bán Nhi. Trương Hiểu Kí quay lưng lại với Lô Bán Nhi nguyên ý muốn bảo vệ cho nàng. Hắn biết công phu của Bán Nhi rất khá, nhưng so với cao thủ hạng nhất thì vẫn không bằng. Trông thấy hai người xông lên, hắn lửa giận bừng bừng, không ngăn được hét lên: “Vô sỉ.” Ánh kiếm lóe sáng, bất ngờ xuyên qua khỏi vòng vây của bốn cao thủ, đâm thẳng vào hai tên Cảnh, Ngô.

    Kiếm này của hắn đánh ra khiến cho cả bốn người đang bao vây vừa kinh hãi vừa hổ thẹn không còn mặt mũi nào nữa. Hai tên Cảnh, Ngô lập tức gặp nguy, nhưng kiếm này cũng làm sau lưng Trương Hiểu Kí lộ ra sơ hở. Cổ Bất Hóa là cao thủ như thế nào, lão chỉ chờ có cơ hội này thôi, một chiêu đánh ra, chộp thẳng vào lưng Trương Hiểu Kí.

    Trương Hiểu Kí than thầm: “Đáng tiếc.” Hắn chuyển thân giữa không trung, gian nan tránh khỏi chiêu trảo của Cổ Bất Hóa, kiếm thế trên tay yếu đi, chỉ chém đứt sợi dây buộc tóc của Ngô hạ và một đoạn ống tay áo của Cảnh Ngọc Quang. Chân hắn vừa chấm đất, bảy đại cao thủ liền người lên kẻ xuống vây công liền lạc. Trương Hiểu Kí đứng chắn phía trước Lô Bán Nhi, không chịu lui một bước. Kiếm quang của hắn lúc co lúc duỗi, khi thu về khi nở bung đơn độc chống lại bảy vị cao thủ, nội tức vận hành cũng đã tới mức cực hạn. Đây chính là trận ác chiến quyết liệt nhất từ khi hắn xuất đạo đến nay, so với trận ở Động Đình thủy trại còn kịch liệt hơn nhiều.

    Trận đấu này đâu chỉ ngừng ở mấy ngàn chiêu, đánh từ giờ Ngọ tới giờ Dậu, mắt thấy sắc trời sắp tối, một mảnh trăng lưỡi liềm đang dần treo lên bầu trời cao, chiếu xuống trường ác đấu những tia sáng lạnh lẽo. Nếu như quả thực có ông tơ dưới bóng nguyệt, không hiểu có thấy mình đã thắt nhầm sợi tơ hồng này chăng? Tình cừu quấn quít, ái hận khó ngừng, chỉ một dây tơ hồng của lão mà lại tạo ra nhiều oan khiên đến thế.

    Lô Bán Nhi đau buồn nhìn vầng trăng – vì sao nàng và Trương Hiểu Kí không thể tránh nổi nỗi phiền não rối rắm nơi nhân thế? Xã hội quả là cỗ máy lạnh lùng tàn nhẫn nhất, cứ vận chuyển theo đúng trật tự của riêng nó, nghiền nát mọi thứ chẳng chút xót thương.

    Lô Bán Nhi thở dài, chính tại Tước Bình sơn trang, trên tấm bình phong bằng đá trắng đã ghi lại hai mươi bảy cái tên. Mỗi tên là một tấm lòng, nếu nàng ưng thuận, có thể tiện tay chỉ vào một cái tên, chọn ra một người sống cùng mình trọn đời trọn kiếp. Nhưng nàng nhìn Trương Hiểu Kí múa kiếm dưới trăng, càng đánh càng dũng mãnh, mồ hôi thấm ướt lưng áo, nàng cảm thấy mình chọn lựa chẳng hề sai. Mối tình của họ, dẫu mọi ngưởi đều muốn phá hủy, nhưng tình ý ấy vẫn mãi vẹn nguyên.

    Cho đến lúc này, những người bên ngoài phần lớn đều không nhúng tay vào được, cao thủ đang tham chiến trên người nhiệt khí ngùn ngụt. Trong số này Toàn Bảng Đức mập mạp nhất, thân người càng nóng bức, mồ hôi toát ra ướt đẫm y phục. Chỉ thấy lão kêu to: “Sư huynh, huynh đào tạo ra loại nghiệt đồ như thế mà vẫn còn chưa chịu xuất thủ sao?”

    Thân hình Trần Du Tử run lên.

    Toàn Bảng Đức cười hắc hắc: “Sư huynh, huynh nhu nhược nuôi ong tay áo như vậy, quay đầu lại mặt mũi nào nhìn Ngũ phái Tam minh đây!”

    Trần Du Tử hít vào một hơi – tình trạng thế này, ông không thể không xuất thủ. Ông lấy ra từ trong ống tay áo một thanh mộc kiếm dài hai tấc, khẽ búng thân kiếm rồi than: “Hiểu Kí, con chưa thấy mệt sao? Theo sư phụ về núi đi.”

    Trương Hiểu Kí cười đau khổ: “Thưa sư phụ, con đã phá cửa thoát ra, không còn kể là đệ tử Chung Nam nữa. Lão nhân gia người sao lại bức bách con, chẳng lẽ nhất định muốn chúng con phải chia uyên rẽ thúy ư?”

    Trần Du Tử thở dài: “Điều này không còn do ta và con quyết định nữa rồi.”

    Từ khi Trần Du Tử tham chiến, cục diện liền có biến hóa vi diệu. Kiếm chiêu của Trương Hiểu Kí trước sau đều tránh né sư phụ, đương nhiên tạo thành nhược điểm, chỉ thấy kiếm thức của hắn dần dần mờ mịt, từ từ rơi vào thế hạ phong. Đối phương tổng cộng tám người, tuy Trần Du Tử trước sau không xuất sát chiêu nhưng lại là sự áp chế lớn nhất lên Trương Hiểu Kí. Cứ tiếp tục như thế này, hậu quả có thể biết trước.

    Kiếm thức của Trương Hiểu Kí càng lúc càng chậm lại, mơ hồ nghe thấy tiếng thở gấp của hắn, mọi người đều cho rằng hắn không còn trụ được bao lâu. Nhưng tiếp theo đó, Trương Hiểu Kí chợt ngước đầu lên nhìn trời, tay trái bắt kiếm quyết, mũi kiếm nơi tay phải chỉ xéo lên, lại chỉ ngay vào mi tâm mình. Lần này hắn từ động chuyển sang tĩnh, biến đổi cực nhanh, mọi người thấy tư thế quái dị, thêm vào đó cảm giác trong tư thế cực tĩnh của hắn ẩn chứa lực lượng vô cùng. Ai cũng ngập ngừng không muốn hạ thủ, ai cũng đợi kẻ khác thử trước đã xem sao. Mọi người cùng nghĩ như vậy nên đều tạm dừng tay lại, cục diện đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ai nấy đều ngạc nhiên, sau đó sắc mặt đều đỏ bừng, đang định phát chiêu, chợt nghe Trần Du Tử kêu lên: “Hiểu Kí, đừng, không được dùng Loạn Phi Phong kiếm pháp!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nếu phát hiện sai sót, bạn đọc vui lòng vào topic này để báo lỗi. Cảm ơn các bạn!
    Lần sửa cuối bởi hieusol, ngày 25-09-2009 lúc 16:51.
    ........Hidden Content ........
    ***Thi Ca cácHidden Content Các chủ***
    ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪

    ........Hidden Content Hidden Content ........

    - Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Hidden Content
    - Thích
    Hidden Content

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacquy1234,lâu quá quên,quânkhuthủđô,Tiếu,
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status