TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 37

Chủ đề: Ta là một con Goblin - gelu567890

  1. #21
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 19

    Mùi hôi thối và tanh tưởi xộc tới, đập thẳng vào mặt Gatrix như chính cái sự thực trần trụi đang diễn ra trước mắt hắn! Xác Goblin nằm la liệt khắp nơi, máu tươi vương vãi cả trên vách hang lẫn nền đất. Có những cái xác đã lên dòi, một số cái thì bị gặm nham nhở! Trong đầu Gatrix vang lên một tiếng "onggg" trong suốt, khiến cho não bộ hắn hoàn toàn tê liệt! Gatrix cứ thế chậm rãi bước qua từng chồng xác chết, mắt nhìn đăm đăm vào nơi xa xăm nào đó sâu bên trong hang.

    Hắn nhớ con Goblin này. Khi hắn dạy các Goblin dựng chòi, là con Goblin này học hỏi nhanh nhất.

    Hắn nhìn con Goblin bị phân thây làm hai. Nó hơi ngu, nhưng rất tốt bụng. Nó luôn là con chia cho hắn phần thức ăn to nhất.

    Gatrix bước qua một cái xác. Chỉ mới vài hôm trước, con Goblin đó còn mải mê vẽ những hình ảnh lên trên vách hang - biểu hiện đầu tiên của ngôn ngữ, vậy mà giờ đây nó chết không thể nhắm được mắt!

    Những vết thương này không đồng đều! Một số đến từ những vũ khí dạng đập thô sơ, còn phần lớn các Goblin đều bị giết chỉ trong một nhát cắt duy nhất! Tim Gatrix như nghẹt lại, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt!

    Mày cần sức mạnh!

    Gatrix lặng thinh, tiếp tục đi sâu vào bên trong hang. Có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, khiến cho hắn dấn thân vào sâu hơn trong bóng tối. Thậm chí Gatrix còn thoáng thấy tiếng cười khe khẽ đắc ý, song não của hắn không muốn phân tích thêm bất cứ chuyện gì nữa.

    Mỗi một bước đi trong bóng tối, thân thể Gatrix càng thêm nặng nề, nhưng cũng tràn ngập sức mạnh. Hắn cảm thấy sự thân thuộc, ấm áp của bóng tối, xoa dịu đi nỗi đau cô độc này của hắn! Gatrix không có cách nào nhìn được bản thân mình, chứ nếu không hắn sẽ phát hiện ra, toàn thân hắn đang hiện lên rất nhiều hoa văn kì lạ, kết thành một bộ đồ án đối xứng hai bên trên người hắn. Những hoa văn này dần dần to ra, che phủ khắp toàn thân Gatrix, cho tới khi hắn dừng lại trước cô gái ấy!

    Gatrix ngửa đầu, gào khóc. Hắn quỳ gục xuống, ôm lấy xác Eleisa, kéo vào trong lòng. Hắn không muốn, và không dám nghĩ tới những gì cô đã phải trải qua trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Những giọt nước mắt của hắn rơi lã chã lên làn da thịt lạnh ngắt lấm len bùn đất của cô bé, như thể muốn đem lại chút hơi ấm cho người đã khuất! Song vô ích! Cho dù Gatrix có đau thương đến như thế nào, Eleisa đã chết, đó là một sự thật! Và hắn không có cách nào quay ngược thời gian trở lại!

    Gatrix cứ quỳ ở đó, ôm chặt Eleisa trong lòng, khóc lặng đi trong bóng đêm vô tận. Phía ngoài kia, bầy kền kền mây đang kêu gào rợp trời, chờ đợi bữa tiệc bất ngờ trời ban cho chúng!

    Chợt Gatrix nhận ra một đóa hoa đẹp yêu dị một cách kì lạ! Nó giống như những đóa hoa mặt trời mọc khắp ngoài bờ suối kia, nhưng thay vì sở hữu những cánh hoa màu vàng, nó lại mang màu đỏ rực như máu. Gatrix có cảm tưởng như chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, máu sẽ nặn ra từ chính cánh hoa vậy! Nhìn vào bông hoa, hắn nhận ra một loại khí tức rất quen thuộc!

    - Ta hiểu rồi! Em chết oan ức lắm phải không Eleisa! Yên tâm đi, mối thù này của em, ta sẽ trả! Cho dù kẻ đó có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ khiến cho hắn phải đau đớn, cầu xin ta giải thoát! Và khi ấy, ta sẽ đặt bông hoa này lên người hắn!

    Gatrix đưa bàn tay đen xì của mình ra, hái lấy bông hoa, triệu hồi ra một lớp pha lê trong suốt bao bọc lấy nó, rồi đặt cẩn thận vào trong chiếc ba lô của hắn. Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay đang xòe ra trong bóng đêm.

    ...

    Glenn rót rượu ra cốc, ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch. Lão đang ngồi một mình trong căn phòng ngủ, trên bàn là hàng đống chai rượu rỗng nằm nghiêng ngả. Kể từ ngày hôm ấy, Glenn bắt đầu bị chứng mất ngủ hành hạ! Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, lão lại mường tượng ra cảnh cô gái Goblin với đôi mắt kiên cường quả cảm ấy đứng chắn phía trước mặt lão, giang hai tay bảo vệ những con Goblin phía sau!

    Chết tiệt!

    Glenn rủa thầm, tiếp tục rót một cốc nữa. Lão lùa hai bàn tay lên mái tóc muối tiêu, xoa bóp cho máu lưu thông khắp da đầu. Những bóng ma nhảy múa dập dờn nơi vách tường, như đang cười nhạo sự hèn hạ của lão! Glenn gầm nhẹ, với lấy chiếc cốc uống sạch. Thứ chất lỏng cay cay nóng nóng ấy trôi tuột qua cổ họng lão, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân Glenn, đưa lão vào cảm giác đê mê, quên đi nỗi nhục nhã mà mình đã phạm phải.

    Lão là một kị sĩ, có thần linh chứng giám! Cho dù lão bị đánh bại, lão vẫn là kị sĩ, vẫn có những phẩm giá cần phải bảo vệ! Song điều lão đã làm... Glenn đưa tay lên che trán, hai vai run nhè nhẹ.

    ...

    - Mẹ kiếp, lạnh vãi, sao tao với mày lại phải ở đây trông chừng hàng hóa?

    - Thế mày có đánh lại lão ta không?

    Xsi càu nhàu với Craig. Hắn huơ huơ tay trên đống lửa, móc ra bịch rượu mạnh, nốc ngập họng và cảm nhận cái nóng cháy hết ruột gan lan tỏa khắp cơ thể. Lão Glenn đã yêu cầu hắn với Craig không được uống rượu trong lúc canh chừng lũ Goblin, nhưng quỷ tha ma bắt lão đi! Lạnh như thế này mà không có tí men, bố ai mà chịu nổi! Nghĩ tới thân hình đẫy đà mà non mọng nước của lũ Goblin cái, bộ phận nào đó trong người hắn bỗng rục rịch nổi lên!

    - Ê Craig! Mày chờ ở đây tí, tao vào làm một phát thật nhanh rồi ra!

    - Vãi! Hà hà! Mày nói làm bố cũng thấy hứng hứng. Nhanh lên rồi đến lượt tao đấy!

    - Hà hà!

    Hai tên lưu manh cười khả ố, sau đó Xsi bước vào trong chuồng ngựa, bỏ lại Craig ở ngoài với bịch rượu mạnh.

    Đột nhiên Craig thấy ớn lạnh dọc sống lưng! Giống như có một thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào hắn! Nghĩ lại thì, khung cảnh xung quanh tối như mực, chỉ có ngọn lửa leo lét cùng gã lữ hành cô độc giữa đêm khuya chẳng phải là kịch bản thường thấy trong các câu chuyện kinh dị do đám thi nhân kể lại hay sao? Phần lớn thời gian Craig sẽ xì mũi vào mấy câu chuyện rẻ tiền đó, song hôm nay, trong hoàn cảnh này, những hình ảnh ma quái ở đâu chợt ùa về, hành hạ cái bộ óc nhỏ tí xíu đáng thương của hắn!

    - Mẹ kiếp, Xsi, xong chưa, lâu thế?

    Craig nóng vội đập cửa. Khi sợ hãi, con người thường có xu hướng chuyển biến nó thành cơn nóng giận lên những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất! Bị làm phiền trong lúc đang hành lạc, Xsi cực kì tức giận! Hắn quyết định mặc kệ tên cộng sự ngoài kia, và dồn hết nỗi bực dọc vừa nãy lên con Goblin dưới thân. Khốn nạn, ngực nó còn bự hơn cả con mụ già nhà hắn, mà sữa lại còn thơm thơm ngọt ngọt nữa!

    - Ngoài này có cái gì lạ lắm...

    - Mẹ thằng chó đẻ này, đừng bảo tao mày đang sợ bóng tối đấy nhé!

    Xsi gầm to.

    - Đâ... đâu có! Tao chỉ là sốt ruột thôi! Nhanh lên cái coi!

    - Bố mày ít nhất cũng phải ba mươi phút! Hà! Hà! Hà!

    ***

    Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm toàn thân Craig. Hắn giật mình trước bất cứ tiếng động nhỏ nào. Tim hắn đập bình bịch, còn mồ hôi thì ứa ra toàn thân, khiến cho những cơn gió đêm càng trở nên buốt lạnh hơn bao giờ hết. Craig rút con dao găm ra, thứ ánh sáng lành lạnh từ nó khiến hắn an tâm hơn phần nào.

    Thụp!

    - Ai đấy?

    Craig quát to! Không có tiếng trả lời! Những lùm cây dưới bị che phủ bới màn đêm giờ trở nên ma quái và kinh dị hơn bao giờ hết, lào xào chế giễu sự hèn nhát của hắn. Craig móc rượu ra, uống một ngụm thật lớn để lên tinh thần. Hơi men áp chế bớt nỗi sợ, và thúc đẩy Craig hành động điên cuồng hơn. Hắn đứng dậy, mặt đỏ gay, mắt long sòng sọc, chạy tới chỗ bụi rậm, tay vung vẩy dao và hét lớn:

    - Chết con mẹ mày nè! Chết con mẹ mày nè!

    Những nhát chém lung tung không có kết quả gì, và qua những tán lá, hắn thấy một con mèo hoang đang chạy cong cả đít! Chó chết! Thế mà làm ông giật cả mình! Craig làu bàu, quay người lại, và toàn bộ máu trong cơ thể hắn đông cứng!

    ***

    - Cộc! Cộc! Cộc!

    - Chết tiệt! Mày quyết tâm phá bố à Craig! Tao phải đấm vêu cái mõm vẩu của mày lên được!

    Xsi cáu tiết, vơ vội chiếc quần mặc vào, hấp tấp chạy ra cửa. Nhưng đứng chờ hắn ngoài đó không phải là gương mặt xấu xí râu ria quen thuộc!

    - Mày... mày là...

    Xsi hoảng sợ, ngã bật ra đằng sau, luống cuống bò giật lùi! Con quái vật bình thản bước vào trong chuồng ngựa, không quên khép cửa lại!

    ***

    Glenn là một kị sĩ chính thức của tiểu quốc Alextra. Sinh ra trong gia đình quý tộc thời mạt, ngay từ nhỏ, Glenn đã phải gánh chịu trọng trách khôi phục lại vinh quang của gia tộc. Tuổi thơ của lão tràn ngập những bài học, đòn roi nghiêm khắc và huấn luyện đến cực hạn. Nhưng cậu bé sáu tuổi đó vẫn cắn răng chịu đựng, cốt chỉ mong đổi được một tiếng cười hài lòng của cha mình. Song cậu ta cứ chờ, chờ mãi, cho tới tận năm hai mươi lăm tuổi, khi cậu đã lập đủ quân công để xin sắc phong kị sĩ, khi vị bá tước già qua đời trong một cơn nhồi máu cơ tim, Glenn vẫn chẳng biết cha mình cười như thế nào! Glenn khải hoàn trở về, với trái tim trống rỗng cùng cẳng chân phải tàn tật vĩnh viễn do bị đấu khí của kẻ địch tàn phá!

    Hắn đã khôi phục được vinh quang cho gia đình, có điều đáng buồn thay, hắn chẳng còn gia đình nào để trở về! Mệt mỏi và chán nản, Glenn tìm tới cờ bạc và đàn bà để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Tài sản cứ lần lượt đội nón ra đi sau mỗi tiếng cười phóng đãng của lũ gái điếm cao cấp sặc mùi nước hoa, cho tới khi Glenn sực tỉnh thì hắn đã chẳng còn bao nhiêu tiền trong túi rồi.

    Vương quốc không thể nào nuôi báo cô một gã ăn hại mãi như vậy được, thế nên khi chàng kị sĩ thực tập trẻ tuổi khiêu chiến, hắn biết mọi thứ đã kết thúc! Theo thể lệ của nghi thức kị sĩ thần thánh, hai bên sẽ phải đặt cược tất cả tài sản lẫn danh hiệu vào trận chiến một mất một còn. Nếu như Glenn trẻ lại mười năm, nếu như hắn dùng thời gian cưỡi trên người đàn bà để rèn luyện thân thể, thì cho dù mất một chân, hắn vẫn có thể chiến thắng! Hỡi ôi, giá như cuộc đời bán thuốc hối hận!

    Glenn thảm bại trước những đường kiếm tươi trẻ của chàng thanh niên kia, và nhục nhã nhận lấy ân huệ tha chết của vị kị sĩ tân tấn. Mang theo sự tủi hổ cùng đứa con rơi rớt với một tiểu thư nào đó ở đế đô, hắn chuyển về ngôi làng hẻo lánh này, kiếm chút cháo qua ngày bằng nghề thợ săn. Hắn bắt đầu uống rượu, để quên đi sự thất bại của bản thân, và càng uống hắn càng nghiện nặng thức uống cay xè này! Trong cơn say, hắn là ngài Glenn đáng kính hào hoa chốn kinh thành, chứ không phải tên bợm rượu nợ đầm nợ đìa xứ Brun.

    Rượu có thể bẻ gãy cả những người đàn ông rắn rỏi nhất! Lão trở nên xấu tính, cáu bẳn, lè nhè, và trút giận lên đầu đứa con trai tội nghiệp. Những gì cha lão làm với lão, giờ đây lão áp dụng y hệt lên cậu con trai. Yêu cho roi cho vọt, như lão từng nghe bá tước răn dạy! Và để giấu đi sự mặc cảm khi nhìn thấy nỗi chán ghét trong mắt người con trai, lão càng uống rượu tợn!

    Thế rồi trưởng làng tới, mang theo thỉnh cầu và những đồng bạc trắng lấp lánh!

    Glenn có thể là một kẻ thất bại, song kị sĩ không bao giờ chứa chấp những kẻ ngu dốt! Dựa vào những manh mối thu thập được, Glenn mang theo một số kẻ lưu mang trong làng, dọc theo hành lang dài hun hút, đến với mỏ vàng của lão.

    Khi lão nhìn thấy bầy Goblin, chúng đã hét lên đầy sợ hãi! Hoàn toàn tương phản với những câu chuyện mà con người hay kể, về sự tàn độc và nham hiểm của Goblin, đàn Goblin này như một bầy dê, kinh hoàng trước một tên đồ tể đột ngột xuất hiện! Lão ra lệnh cho đám nông dân đứng chắn ở ngoài cửa hang, xua đuổi không cho lũ Goblin bỏ trốn, còn bản thân lão thì bắt đầu tiến hành một trận thảm sát! Những con Goblin đực khi nhận ra số mệnh của mình, đã chiến đấu rất ngoan cường! Lão tán đồng tinh thần của chúng, dù rằng kết quả chẳng có chút nào khác biệt! Lão đánh tan đội quân Goblin bất đắc dĩ, xé nhỏ chúng ra như con hổ lọt vào giữa bầy cừu. Những con cái thì lão đánh ngất đi, còn con đực thì chẳng cần phải nhẹ tay làm gì!

    Khi đang quét dọn chiến trường và đếm chiến lợi phẩm, đột ngột Glenn nhận ra một chiếc vòng ngọc, kết từ tinh thạch! Nếu như lão không hành động sớm thì lão sẽ mất chiếc vòng đó mất, vì theo thỏa thuận, lão chỉ xử trí lũ Goblin, chứ tài sản của chúng không thuộc phạm vi vơ vét của lão. Thế là Glenn tuyên bố mỗi người có thể chọn một con làm chiến lợi phẩm, sau đó nhanh chóng túm lấy con Goblin nữ tội nghiệp lôi ra góc hang, trong tiếng cười dâm đãng của đám chủ nợ.

    Thề có thần linh trên trời, lúc ban đầu lão chỉ muốn chiếm đoạt chiếc vòng mà thôi! Song khi nhìn vào vẻ quật cường của con bé, quyết không buông chiếc vòng ra, khiến lòng lão phát hỏa! Hơi men, máu tanh cùng với chuyện đã lâu chưa từng gần gũi đàn bà đã khiến lão làm một điều vô cùng kinh tởm! Nó hoàn toàn đi ngược lại những mỹ đức của một kị sĩ! Khốn nạn hơn là, lão không có bất cứ lí do gì để bao biện cho hành động này!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 01-06-2018 lúc 23:09.
    ---QC---
    Chán chả đăng chiện nữa


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tam Thiếu Gia,Xinh Xinh,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20

    Gatrix dắt các nữ Goblin tới bìa rừng, rồi chia tay ở đấy. Không bao giờ phải lo cho một Goblin trong rừng - họ có thừa những kĩ năng sinh tồn! Từ nơi này, nếu như tiếp tục chạy về phía đông, sẽ có vài bộ lạc Goblin khác chào đón họ. Người Goblin không bao giờ đối xử tệ với đồng loại khi còn giá trị...

    Vậy còn Gatrix? Hắn vẫn còn một việc phải làm!

    Gatrix rảo bước quay ngược trở về ngôi làng, trên tay là sợi dây thừng. Hắn tìm một chiếc thang đặt phía sau ngôi nhà nào đó, khệ nệ vác nó tới chỗ ống khói căn nhà tên kị sĩ, rồi nhẹ nhàng trèo lên. Có thể bạn không biết, nhưng ở thời này, người ta không để thang trong nhà được, do thang không thể "gấp". Còn tại sao Gatrix có thể dễ dàng bắc thang lên ống khói, ấy là bởi chẳng ai xây lò sưởi giữa nhà cả! Đương nhiên ống khói sẽ phải nằm gần tường nhà rồi, và như vậy chỉ cần đi vòng ra đằng sau là có thể dễ dàng leo lên.

    Hắn buộc một đầu sợi dây thừng quanh miệng ống, đầu còn lại buộc quanh bụng, rồi từ từ thả người lọt thỏm xuống miệng hố đen ngòm. Ống khói luôn luôn được thiết kế đủ rộng để một người trưởng thành có thể leo ra vào dễ dàng, tại sao? Ấy là bởi khi đốt củi, muội than hay bồ hóng gặp nhiệt độ cao bay lên trên sẽ bám vào thành ống, lâu dần khiến cho khói không thoát tốt được. Những lúc như vậy người đàn ông trong nhà sẽ phải leo lên, lau chùi sạch sẽ bên trong ống, thế nên miệng ống phải rộng là vì vậy. Với một sinh vật nhỏ thó như Goblin, thì Gatrix tự tin có thể trèo xuống mà không gây bất cứ tiếng động nào!

    Trò chơi sát nhân bắt đầu!

    Chương 6: Sám hối

    Glenn giật mình tỉnh dậy! Lão cảm giác được có thứ gì đó, một nỗi kinh hoàng không thể nói ra, đang bước lên trên bậc cầu thang. Ngay lập tức, kị sĩ vận dụng đấu khí, bức cho hơi men bay hết ra khỏi thân thể! Đầu Glenn trở nên sáng suốt và minh mẫn hơn bao giờ hết, với mọi giác quan đang gào lên với lão. Chạy ngay đi! Nguy hiểm cùng cực!

    Đã bao giờ Glenn có cảm giác này? Lão phải lần ngược lại cái hồi mình còn trẻ, khi đang xông pha trên chiến trường, nơi bốn phương tám hướng đều có một mũi dao, lăm lăm đâm vào chỗ hiểm của lão bất cứ lúc nào. Một đối thủ đáng gờm đây! Glenn cúi xuống, từ từ rút ra con dao chuôi chữ thập dấu trong ống giày.

    Tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần. Dù rằng nó đã cố gắng bước rất nhẹ, nhưng cơ thể của một đấu sĩ trung cấp thừa sức để lão có khả năng lắng nghe được những âm thanh còn bé hơn thế nếu như tập trung. Cái bản năng cảnh giác nơi chiến trường đã lại một lần nữa cứu lão một bàn thua trông thấy!

    Tiếng bức chân dừng lại trước cánh cửa gỗ. Glenn nín thở, nhìn hai bóng đen lấp ló nơi khe dưới cửa, thầm tích tụ sức lực. Là một cỗ máy giết chóc, Glenn hiểu rõ đánh nhau ì xèo là chuyện họa hoằn bất đắc dĩ thôi, còn thực tế nếu như có khả năng kết thúc đối thủ trong một đòn thì hãy làm ngay, đừng để đêm dài lắm mộng!

    Một giọt mồ hôi lăn dài trên sống mũi của lão, đọng lại nơi chóp mũi. Gương mặt Glenn giờ đã rịn ra từng hột mồ hôi, nhưng lão không dám nhắm mắt! Lão ép cho khóe mắt mở lớn, nhìn trừng trừng vào cánh cửa gỗ, chính xác hơn là thứ lạnh lẽo phía sau nó! Tay lão hơi run nhè nhẹ, một phần vì đang dồn sức, một phần vì hồi hộp. Hai tên thợ săn lão luyện, chăm chú quan sát từng động tĩnh trong không khí, tìm một dấu hiệu để bùng nổ.

    Thế rồi giọt mồ hôi nơi chóp mũi Glenn rớt xuống!

    Ngay lập tức, cánh cửa bật tung ra! Một hình bóng lùn lùn nhỏ bé và đen thui xông vào, vung con dao xỉn màu chém thẳng xuống đỉnh đầu lão. Glenn hất chiếc bàn về phía trước, sau đó xoay dao đâm thẳng vào thân mình kẻ lạ mặt. Một tiếng kim loại va chạm vào nhau đinh tai nhức óc vang lên, khi hai lưỡi dao quẹt qua nhau, dừng lại giữa không trung, không bên nào chịu nhường bên nào!

    Đến lúc này lão kị sĩ mới nhìn rõ được kẻ xông vào nhà mình là ai, hay chính xác hơn là cái gì! Đó là một sinh vật lạ, toàn thân nó đen sì như bóng đêm, chỉ có đôi mắt màu vàng lợt tròn vo là sáng rực lên. Trên tay nó cầm một lưỡi dao thẳng, có khắc rất nhiều hoa văn kì lạ!

    Glenn vận dụng toàn bộ đấu khí, tạo thành một ngọn lửa màu vàng bao quanh khắp người. Đấu khí có thuộc tính, nó phụ thuộc vào người tu luyện tập theo công pháp nào! Ví dụ như Glenn, lão có mức độ thân thuộc với nguyên tố Đất rất cao, nên được hoàng gia ban thưởng cho một bộ công pháp mang thuộc tính tương ứng. Các đấu sĩ không nhất thiết phải có công pháp, nhưng công pháp đóng vai trò rất quan trọng, vì nó gia tăng tốc độ tu luyện của các đấu sĩ, hơn nữa chất lượng đấu khí ngưng tụ từ công pháp cũng hơn rất nhiều so với tự hấp thu từ không khí.

    Con quái vật xoay ngược lưỡi dao, lướt tới. Một điểm rất đặc biệt của dao là tầm sát thương của nó rất ngắn, lực cũng yếu, thành ra nếu dùng dao để chém thì miệng vết thương rất nông. Các cao thủ dùng dao chủ yếu là đâm, một số thì nhắm tới những vị trí yếu ớt như các khớp, hay mạch máu. Glenn hoàn toàn không rõ tại sao con quái vật lại lựa chọn cách cầm dao ngược như vậy, và điều đó khiến lão càng thêm cảnh giác!

    Con quái vật quét lưỡi dao, nhắm vào cổ họng Glenn. Lão nhanh tay dùng tay trái tóm lấy cổ tay nó, tay phải đâm vào lồng ngực đối thủ. Song con quái vật cũng dùng tay kia đánh bật đi cánh tay lão, đồng thời giật tay dao ra, nhắm vào bàn tay trái của lão. Glenn nhấc tay đặt lên vai nó, dồn lực vào đầu gối trái, lên gối vào ổ bụng con quái vật. Nó cũng lập tức biến chiêu, đưa đầu gối phải lên đón đỡ.

    Cuộc chiến giữa hai nghệ nhân dao là một màn trình diễn nghệ thuật nguy hiểm cùng cực nhưng lại chẳng có vết thương nào! Cả hai liên tục phá chiêu, phản đòn, chặn đánh đối thủ, chứ hầu như hai lưỡi dao chẳng có mấy cơ hội chạm vào nhau. Đây là một trò chơi thử thách phản xạ, tính toán và tập trung tuyệt đối, bởi chỉ cần một sơ sảy, mp[người bên kia sẽ không chút do dự cắm ngập vũ khí vào cổ họng kẻ địch, chấm dứt vũ điệu trên đầu mũi dao này.

    Mồ hôi ngấm vào làm mắt Glenn cay xè, song lão không để ý! Trong mắt lão giờ chỉ còn một hình bóng đen thùi lùi đang múa may quay cuồng trước mặt mà thôi! Mặc dù mới chỉ vài phút trôi qua, cho dù cả hai chiến đấu gần như trong im lặng, nhưng đó là vài phút mệt mỏi nhất cuộc đời lão! Nếu như không phải vì nhiều lần bản năng lão cảnh báo, thì Glenn đã rơi vào bẫy của đối thủ rồi!

    Glenn thừa nhận, kĩ xảo của đối thủ rất tốt, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn lão nữa! Nhưng một kị sĩ không chỉ có kĩ xảo, mà còn bao gồm cả chiến kĩ nữa! Chiến kĩ là những kĩ năng đặc biệt, yêu cầu đấu khí phải vận hành theo một quy luật nhất định, để tạo ra những hiệu quả khác nhau. Cho dù là kị sĩ hoàng gia, Glenn cũng chỉ có ba chiến kĩ cả thảy. Hai cái là kĩ năng diện rộng, khiến cho lão không có cách nào sử dụng! Chỉ còn một cái là đơn mục tiêu, vậy nên Glenn đang chờ đợi một thời cơ... Đây rồi!

    Glenn điều khiển đấu khí trong cơ thể, xoay vòng trôn ốc bên trong cánh tay phải, đâm thẳng về phía trước, miệng la lớn.

    - Mũi thương xuyên phá!

    Trước khi đấu khí kịp thoát ra khỏi cánh tay lão, con quái vật đưa tay lên vỗ vào cổ tay lão, vuốt ngược dọc về phía người lão. Glenn cảm thấy một dòng đấu khí lạ hoắc, đen kịt như bóng tối xâm lược bên trong cơ thể, vận hành ngược với chiều quay của đấu khí thuộc tính Đất, tạo thành một vụ nổ nho nhỏ bên trong cánh tay phải của lão.

    Chiêu thức bị cắt đứt khiến cho Glenn khổ không thể tả! Lão chưa bao giờ nghe tới chuyện chiến kỹ có thể bị cắt ngang như thế này, và hậu quả của nó giống như lão bị chính kỹ năng của mình đánh trúng vậy. Glenn há miệng, ọc ra một ngụm máu lớn, nhưng cơn bão giờ mới bắt đầu!

    Con quái vật bước nửa bước, tiến vào trong lòng lão, tay phải vung vẩy lưỡi dao cầm ngược, chém liên tục lên người lão. Nó rất khôn ngoan, khi chỉ nhằm vào những khớp nối trên người Glenn, như cổ tay, khuỷu tay, nách. Trong cơn choáng váng, Glenn cố gắng chống trả, song nó chỉ khiến cho buổi tùng xẻo diễn ra thêm phần phấn khích mà thôi! Từng mảng từng mảng thịt bị lóc khỏi người lão, mỗi lần lão đều rên lên trong đau đớn, có điều con quái vật vẫn lạnh lùng tiếp tục.

    Glenn nghiến chặt răng, dồn đấu khí vào đầu gối phải, nhưng trước khi chân lão kịp đưa lên thì con quái vật đã đá vào chiếc chân gỗ giả của lão, khiến cho cẳng chân phải mất đi điểm tựa. Lực chân của lão bị tiêu hao đi không ít, vậy nên con quái vật chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đỡ và đẩy ngược lão Glenn về phía sau. Kế tiếp, nó tiến lên, đấm liên tục vào mặt và người Glenn. Giống như một võ sĩ quyền anh bị ép vào góc đài, Glenn như cành cây liễu già, uốn éo và đung đưa trước cơn bão nắm đấm bổ tới. Đấm ngang, đấm móc, bạt tai, đấm thẳng... lão không đếm được mình đã ăn tổng cộng bao nhiêu quyền vào người nữa! Chỉ khi con quái vật dứt điểm lão bằng một cú đấm thẳng vào chính giữa mặt, khiến lão bắn thẳng vào bức tường gỗ đằng sao, cơn bão mới dừng!

    Glenn ngồi bệt trên sàn, chân duỗi sõng soài, mồm mũi nhiều máu thi nhau chảy. Máu nhểu từ xuống miệng lão thành từng sợi dài, rung lên mỗi khi Glenn thở nhè nhẹ. Lão đã thua!

    Con quái vật ngồi xổm xuống trước mặt lão, đưa tay nắm tóc, nhấc đầu Glenn lên. Linh cảm trong lão mách bảo rằng, chuyện vẫn sẽ chưa chấm dứt! Nó sẽ còn tra tấn lão thật thảm khốc... không!

    Một chiếc gối phi tới, bị con quái vật đưa tay chặn lại. Phía ngoài cửa, một cậu bé gầy gò, với mái tóc vàng và đôi mắt cực kì cương nghị, đang run lẩy bẩy trong bộ áo ngủ.

    - Thả... thả bố tao ra... đồ quái vật!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 01-06-2018 lúc 23:10.
    Chán chả đăng chiện nữa

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tam Thiếu Gia,Xinh Xinh,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21

    Không! Glenn gào thét trong lòng, song không có cách nào phát ra thành lời! Lão bị thương quá nặng, tới mức lão không có cách nào cảnh báo cậu con trai duy nhất về sự nguy hiểm. Con quái vật nhìn đứa trẻ, quay sang nhìn lão. Thế rồi nó cười! Thề có thần linh, Glenn chắc chắn là nó đã cười! Từ cái bản mặt đen sì không có khí quan gì, một vết rách xuất hiện, kéo dài sang hai bên đầu, để lộ ra cái miệng toàn răng nhọn lởm chởm đỏ như chậu máu! Nó buông lão, từ tốn bước về con lão.

    Không! Chạy đi James! Chạy đi con! Glenn trừng lớn như muốn rách khóe mắt, cố gắng truyền đạt suy nghĩ trong đầu cho đứa con của lão! Đứa bé rúm ró, mặt tái đi khi con quái vật bước lại gần, nhưng nó vẫn kiên cường mím chặt môi đứng ở cửa. Con quái vật đứng trước mặt James, mắt đối mắt, ngó lom lom vào nhau.

    Đột nhiên nó vung tay, tát thằng bé một cú đau điếng!

    - Khặc, ọc ọc!

    Glenn ho ra từng ngụm máu, cổ họng lão đau rát, ngòn ngọt vị tanh tưởi. Song lão không quan tâm! Trong mắt lão chỉ còn hình bóng đứa con trai đang nằm trên mặt đất, một tay bưng mặt, mắt ầng ậng nước!

    Con quái vật "trìu mến" vuốt ve mái tóc hạt dẻ của James, nhìn lão đầy trêu cợt.

    - Tao xin mày! Tha cho con trai tao! Oan có đầu, nợ có chủ! Mày giết tao đi! Nhưng xin đừng đụng tới thằng bé! Làm ơn!

    Glenn rên rỉ van lơn. Lão ép cho những sợi đấu khí cuối cùng chạy tới cổ họng, chữa trị tạm thời dây thanh quản để lão có thể phát ra thành tiếng.

    Con quái vật ngó lơ lão. Nó bế đứa trẻ đặt lên giường, xếp hai tay ngay ngắn trên ngực, và móc ra một vòng hoa bẹp dúm dó đặt lên đầu con trai lão - Glenn nhận ra chiếc vòng! Là của cô bé Goblin lão sát hại! Mặc cảm tội lỗi và ân hận ùa tới, nuốt chửng lão! Giờ lão đã hiểu! Con quái vật đến là để trả thù cho đàn Goblin! Lão phải trả giá cho tội ác đã gây ra!

    Những ký ức bị men rượu che phủ xâm tràn tâm trí lão. Rằng lão đã khắc nghiệt với con trai ra sao, y như những gì cha lão đã làm. Rằng lão là một người bố tồi tệ như nào. Rằng lão là một kẻ khốn nạn ra làm sao. Tuy thế, song lòng lão đã, và vẫn reo vui mỗi khi nhìn thấy nụ cười toe toét của thằng bé.

    Glenn rơi nước mắt, gượng cười nhìn con trai lần cuối. Lão hô lớn.

    - Đừng sợ, James Skydragon, con trai của ta! Cái chết chỉ là sự khởi đầu! Không cần phải sợ hãi hay trốn tránh nó! Dũng cảm lên con trai! Ta sẽ bước theo con sớm thôi!

    Đứa bé nhìn cha nó qua đôi mắt ngập nước, rồi gật mạnh đầu. Hai cha con họ cuối cùng cũng hiểu được tình yêu thương vô bờ bến của mình dành cho người kia, song lại quá muộn!

    ***

    Gatrix rút lưỡi dao ra, giơ cao lên. Hắn ở đây là để thực thi công lý, báo thù cho các Goblin đã khuất! Kẻ thủ ác sẽ phải gánh chịu nỗi đau tột cùng khi mất người thân, sau đó mới bị hành quyết! Và Gatrix, chính là đao phủ!

    Thật thế sao?

    Gatrix dừng lại. Âm thanh này lạ mà quen thuộc quá! Nó không giống như những tiếng xì xào trong bóng đêm, đầu độc hắn, xúi giục hắn trượt dài trên con đường cô độc vô tận này!

    Có thật là mình đang thực thi công lý?

    Đúng vậy! Giết người đền mạng, từ xưa vốn vậy!

    Nhưng em đâu yêu cầu như vậy?

    Gatrix thẫn thờ. Từ sau lưng hắn, một vòng tay màu xanh lá, ôm vòng qua người hắn, giữ không cho cánh tay hắn hạ xuống. Hắn nhớ đôi bàn tay này!

    - Eleisa!

    Nước mắt Gatrix tuôn rơi. Tại sao...

    Dừng lại đi anh! Anh không nên như vậy!

    Nhưng hắn đã làm những điều tàn ác với cả đàn, với em!

    Gatrix nhắm mắt, để cho những giọt nước mắt rơi lộp độp trên sàn.

    Phía bên hông hắn, một hình bóng đen thù lù khác xuất hiện! Nó cao lớn, uy nghiêm như một vị hoàng đế, mang theo khí thế không thể chống lại!

    Xuống tay đi! Nợ máu phải trả bằng máu!

    Hãy lắng nghe trái tim anh, Gatrix! Anh thật sự muốn làm thế sao?

    Hai giọng nói liên tục đấu đá trong đầu hắn, khiến Gatrix như muốn phát điên. Cánh tay hắn run rẩy giữa không trung, phân vân không biết nên làm thế nào.

    Bóng đen dường như cảm thấy mất kiên nhẫn. Nó gầm lên, đưa tay tóm lấy cẳng tay Eleisa, như muốn lôi tọt cô bé vào trong bóng đêm vậy!

    Cứu em!

    Không! Gatrix theo phản xạ, đưa Hồng Trần lên quẹt vào tay Nike. Bóng đen rú lên đau đớn, chìm sâu vào trong bóng tối nơi góc phòng. Gatrix bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và mệt mỏi vô cùng. Hắn muốn gục ngã, nhưng hình bóng cô bé Goblin đã đỡ phía sau lưng hắn, giúp hắn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.

    Anh làm tốt lắm!

    Gatrix đâm mạnh xuống!

    ***

    - Aaaaaa

    Cả già cả trẻ đều gào to, mắt nhắm nghiền. Đột ngột, Glenn mở trừng mắt. Lão thấy con quái vật màu xanh lá đang đè trên người con trai lão, tay đâm lưỡi dao xuống... đệm. Chỉ cách mặt James có vài phân! Khoan đã...!

    - Tại sao ngươi lại làm thế?

    Lần đầu tiên con quái vật cất tiếng! Nó rất nhẹ nhàng và thanh thoát, như một làn gió mát gột rửa đi tâm hồn mệt mỏi nặng nhọc của Glenn Skydragon. Con Goblin - giờ thì lão đã nhìn rõ được hình dạng của nó, sau khi lớp bóng tối bao bên ngoài nó tan đi hết, ngồi phịch xuống sàn, đưa tay lên bưng mặt khóc. Tủi nhục, Glenn cúi đầu.

    - Tôi xin lỗi!

    Mọi thứ chìm trong tĩnh mịch một lúc lâu, chỉ có những tiếng khóc rấm rứt của Gatrix trong cái cảnh tranh tối tranh sáng. Một chiếc lọ thủy tinh lăn lộp cộp trên sàn, chạm vào chóp mũi Glenn.

    - Ta đã bước trên con đường trả thù quá dài rồi! Lần này, vì nàng muốn vậy, nên ta sẽ thử một lần tha thứ xem sao! Ta sẽ đặt lòng tin vào tinh thần kị sĩ của ngươi! Đừng làm ta thất vọng!

    Con Goblin nhìn họ, trong ánh mắt tràn ngập mệt mỏi. Nó đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng. Trước khi rời đi, nó ngoái lại.

    - Nhóc là một đứa trẻ dũng cảm! Đừng làm thằng hèn nhé!

    ...

    Bọn họ thoát chết rồi sao?

    Glenn nửa tỉnh nửa mơ. Tại sao con Goblin đó lại tha thứ cho bọn họ? Lẽ nào đây là một gian kế hiểm độc của nó, đưa cho bố con họ hi vọng phù phiếm, và sẽ kết liễu đời họ trong lúc cả hai đang sung sướng nhất? Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!

    Thời gian chầm chậm trôi đi, bình minh dần dần ló rạng, với những tia sáng mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đã đến. Glenn cảm giác cơ thể bắt đầu hồi phục. Lão cầm lấy chai thuốc thủy tinh, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong đó, suy nghĩ miên man. Thế rồi không một lời báo trước, Glenn rút nắp, há miệng dốc hết chỗ thuốc vào cổ họng! Lão cảm thấy một luồng hơi ấm chạy khắp toàn thân, nhanh chóng chữa trị những vết nội thương do trận chiến đêm qua để lại.

    James lạch bạch chạy tới chỗ bố mình, ôm chầm lấy lão, run lẩy bẩy.

    - Ôi James! Ôi con trai bé bỏng của ta! Ta xin lỗi con! Ta thật sự xin lỗi con! Ta là một thằng ngu, là một người bố tồi! Ta thề sau này sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương con hết mình!

    - Bố ơi! Hu hu! Con yêu bố!

    Từ nay về sau, kẻ nát rượu Glenn đã chết! Từ nay về sau, vị kị sĩ kiêu hãnh năm nào của đế quốc đã hồi sinh! Lão vận đấu khí, cảm giác nguồn năng lượng hừng hực chảy trong người, xua tan đi những tai họa ngầm do rượu chè lâu năm để lại. Lão gầm lên như một con sư tử choàng tỉnh sau một đêm dài ngon giấc. Căn mái gỗ ọp ẹp không chịu nổi sức mạnh của đấu sĩ cấp trung, tan vụn đi trong ánh nắng sớm ban mai, song Glenn nào có hề gì! Lão cười lớn, bế bổng cậu con trai lên trên gáy. Mặc dù gương mặt lão vẫn còn nhiều chỗ be bét máu, sưng tím khắp nơi, nhưng lão vẫn cười.

    - Tại sao bố lại phá nhà đi thế?

    - Không sao, con trai ạ! Chúng ta không ở đây nữa! Bố con ta sẽ cùng nhau phiêu lưu khắp thế gian này. Bố sẽ dạy cho con kiếm thuật, tri thức, cách sinh tồn, và mỗi đêm, khi con ngủ, bố sẽ kể cho con những câu chuyện phiêu lưu kì thú mà bố sưu tập được. Sau này, khi con trai của con ra đời, con cũng sẽ kể lại chúng cho nó, cùng với những câu chuyện của cả chính con nữa. Ôi, bố không thể chờ đợi được nữa! Lên đường nào, James Skydragon!

    Bỗng lão dừng lại! Glenn thở nhẹ, mỉm cười, quay lại nhặt chiếc bình thủy tinh rỗng dưới sàn gỗ lên, đặt nó vào sát trong lồng ngực, rồi mới cõng con trai thu thập hành lí rời đi.

    ***

    - Cộc cộc cộc!

    - Ai đấy!

    Medina hỏi, trong lòng tràn ngập cảnh giác. Không nói tới việc bây giờ trời vẫn còn đang giữa đêm, chỉ riêng việc âm thanh phát ra từ cửa sổ tầng hai cũng đủ để khiến những người yếu bóng vía tè ra quần rồi!

    - Ta đây!

    Cánh cửa sổ đột ngột bật mở! Cô nàng thầy thuốc với mái tóc màu cam hoảng hốt vươn ra, như thể chỉ chậm thêm một giây nữa thôi là điều rất quan trọng với cô sẽ biến mất vậy! Khi nhìn thấy dáng vẻ nặng nề tàn tạ của Gatrix, cô không thể kiềm chế được nước mắt.

    - Ồ thôi nào! Đáng lý ta phải là người khóc chứ! Lại đây nào cô bé!

    - Ô ô ô! Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!

    - Không sao đâu cô bé! Không sao!

    Gatrix đưa tay, vỗ về lên lưng của Medina. Nước mắt của cô thấm ướt hết vai hắn, nhưng Gatrix cứ ngồi đó, trên bệ cửa sổ, yên lặng an ủi cô gái.

    - Ta sẽ đi khỏi nơi đây!

    Medina ngừng khóc, sửng sốt ngẩng mặt lên nhìn Gatrix! Hắn mỉm cười dịu dàng, lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi những vệt nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt cô nàng.

    - Chính vì vậy, hôm nay ta đến đây là để tạm biệt cô!

    - Không được! Anh không được đi!

    - Nào nào Medina! Đừng như một đứa trẻ nhõng nhẽo nữa! Cô cũng hiểu mà phải không! Tôi... không muốn ở lại nơi này nữa!

    - Anh...

    Medina như muốn nói gì đó, nhưng nó nghẹn chặt lại ở cổ họng của cô. Gatrix móc túi, lôi ra một miếng thủy tinh, bên trong có ép một bông hoa mặt trời với cánh màu đỏ. Những cánh hoa giờ đã trở lại bình thường, không còn đỏ rực như máu nữa.

    - Đây là những gì còn lại của em ấy!

    - Tôi...

    - Chậc! Khóc lóc gì nhiều quá vậy! Mà cô có để ý giọng tôi thay đổi rồi không? Giờ nó ngọt ngào và thanh thoát như giọng của một nàng tiên vậy!

    Gatrix cố bày trò cười, nhưng Medina càng khóc tợn. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô lần cuối.

    - Bảo trọng, bạn của tôi!

    Khi cô ngẩng đầu lên, chỉ còn một làn gió đêm mát rượi lùa qua mái tóc cô, còn Gatrix đã biến mất như thể chưa từng tồn tại!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 01-06-2018 lúc 23:11.
    Chán chả đăng chiện nữa

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    frutal,Tam Thiếu Gia,Xinh Xinh,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 22: Chào mừng đến Avalon

    Gatrix ngồi bó gối giữa cánh đồng hoa bên cạnh bờ suối, ngắm nhìn ánh trăng đầy say mê. Tiếng bước chân đạp lạo xạo trên những cánh hoa, tiến dần về phía hắn từ đằng sau lưng cũng không có cách nào kéo hắn khỏi con mắt trái của thần linh.

    - Cô ta đâu?

    - Như cậu thấy đấy!

    Gatrix đưa tay chỉ chỉ vào cổ họng mình.

    - Chúng ta không phải những kẻ yếu đuối như vậy!

    - Nhưng trả thù có đem bọn họ quay lại không?

    Nike lặng thinh, chắp tay đứng sau lưng Gatrix. Thế rồi hắn cất tiếng!

    - Chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc cho bọn chúng, không phải chịu bất cứ hình phạt nào?

    - Cậu thấy đấy, đó là điểm khác biệt giữa chúng ta!

    - Nhảm nhí!

    Nike gầm lên, hất văng Gatrix về phía dòng suối. Con Goblin lồm cồm leo lên, người ướt như chuột lột.

    - Từ xưa đến nay, có nợ thì phải trả, nợ máu phải trả bằng máu! Đó là chân lý tự nhiên!

    - Thế ai sẽ là quan tòa? Cậu? Tôi? Lương tâm Glenn?

    - Câm mồm!

    Nike xông tới, đấm một cú móc phải trời giáng lên mặt Gatrix. Đồng thời bản thân gương mặt hắn cũng xuất hiện một vết bầm!

    - Cậu là quá khứ rồi Nike ạ! Hãy ngủ yên đi, như Johny đã làm!

    - Chúng ta là một! Ngươi không thể tách rời ta được! Hãy lại đây và hòa làm một với ta! Sức mạnh của chúng ta đủ để leo lên đỉnh thế giới này một lần nữa! Ta phải trả thù! Ta sẽ tiêu diệt con ả đó!

    - Cậu chẳng làm gì hết, Nike! Phần diễn của cậu đã hết rồi!

    - Ngươi nói gì?

    Nike nghi hoặc nhìn Gatrix. Con Goblin mỉm cười, móc ra Hồng Trần.

    - Tôi nói là, tôi từ bỏ cậu, Nike ạ!

    - Không!

    Nike gầm lên, lao tới, đè chặt Gatrix xuống đất, hai tay bóp lấy cổ con Goblin. Gương mặt đẹp trai mang theo vẻ tang thương của hắn méo mó đi trước cơn giận, mạch máu nổi lên phập phồng.

    - Chúng ta là một! Ngươi không thể từ bỏ ta! Ta là sức mạnh ngươi luôn thèm khát! Ta là tri thức cấm kỵ ngươi tìm kiếm bấy lâu!

    - Vĩnh biệt, Nike!

    Gatrix đưa Hồng Trần lên, chém vào cánh tay Nike! Lưỡi dao không quá sắc bén, bỗng trở nên bén ngọt hơn bao giờ hết, như thể cắt vào đậu phụ vậy! Nike gầm lên đau đớn, bật ra xa! Đến lúc này, khi Gatrix hiểu thật sự phương pháp sử dụng Hồng Trần, hắn mới thấy vô số sợi tơ liên kết giữa hắn và Nike. Một số sợi đã đứt, những sợi còn lại Gatrix lạnh lùng vung dao lên cắt.

    Nike rú lên thảm thiết, lăn lộn trên nền cỏ. Mỗi một sợi dây liên kết cắt đứt đem lại nỗi thống khổ không cách nào tả xiết cho cả hai, song Gatrix vẫn tiếp tục vung tay lên. Một sợi, lại một sợi, cho tới khi chỉ còn một sợi cuối cùng.

    - Ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi có biết ta đại biểu cho điều gì không?

    Nike nằm bẹp trên mặt đất, thở dốc. Cách hắn một đoạn, Gatrix cũng không khá hơn. Người hắn co giật nhè nhẹ, mồ hôi ứa ra ướt đẫm toàn thân, miệng tứa máu vì bị răng cắn rách!

    - Cái gì?

    - Tự dùng mắt mà nhìn đi!

    Nike cười lớn. Từ trên người hắn, vô số những sợi tơ mọc ra, che kín cả khu vực này! Gatrix nhìn đăm chiêu theo chúng. Một số thì kéo dài tới những nơi đâu đó phía đằng xa, một phần lớn khác thì xuyên thẳng lên bầu trời, vượt ra khỏi tầm mắt cực hạn của Gatrix.

    - Ngươi hiểu đúng không? Nếu như ngươi từ bỏ ta, tất cả những kí ức, duyên nghiệp của ngươi ở Runeterra sẽ tan biến! Vẫn chưa muộn đâu! Lại đây, dung hợp ta đi!

    Gatrix mỉm cười đắng chát. Hắn ngắm nhìn ánh trăng thêm một lần nữa, hít một hơi thật dài.

    - Vĩnh biệt, Nike!

    Giây phút ấy, Nike không còn kháng cự nữa! Suy cho cùng, tất cả bọn họ đều là một, chỉ là những lựa chọn khác nhau tạo thành những nhân cách khác nhau mà thôi! Nike mỉm cười.

    - Tương lai của cậu sẽ rất khó khăn đấy Gatrix! Hi vọng cậu có thể vượt qua được hết!

    - Chậc, chuyện đó thì quan trọng gì! Chúng ta đã làm hết sức rồi! Giờ thì hãy xem số phận đưa đẩy thôi!

    - Nếu cậu đã nói vậy... vĩnh biệt, Gatrix!

    Gatrix vung tay, chặt nốt sợi dây cuối cùng!

    Tích tắc tiếp theo, giống như hắn bị một cái máy hút bụi đặt lên đỉnh đầu! Vô số ký ức, hình ảnh, âm thanh về Runeterra bị lôi ra khỏi đầu hắn một cách đầy cưỡng ép. Gatrix gần như cảm nhận được ký ức tuôn chảy ra từ lỗ tai, lỗ mũi, miệng, hốc mắt hắn. Đó là một cảm giác cực kì kinh khủng, mà Gatrix không bao giờ muốn trải nghiệm lại thêm lần nữa!

    Trống rỗng, mệt mỏi và đau đớn, Gatrix gục xuống, đưa hai tay ôm lấy hông.

    Trước mặt người khác, Gatrix luôn là một điểm tựa vững chắc, một chỗ dựa tinh thần hoàn hảo.

    Khi họ buồn, hắn ở bên và an ủi.

    Nhưng khi hắn cô độc nhất, khi hắn đau đớn nhất, thì ai sẽ là người an ủi hắn?

    Lúc mọi người hạnh phúc, họ tìm tới Gatrix để chia sẻ.

    Còn lúc này, ai sẽ tới sẻ chia nỗi buồn cho hắn!

    Gatrix cứ nằm đó, khóc trong đau đớn lần cuối cùng. Chỉ có ánh trăng dịu dàng và những cơn gió đêm man mát ở nơi đây, vuốt ve hắn, che phủ hắn, giấu đi hắn trong thời khắc yếu đuối nhất khỏi con mắt thế gian.

    Cuối cùng, Gatrix ngồi dậy. Hắn tiến tới dòng suối, đưa tay vốc lên một vốc nước. Nước suối thật ngọt và mát lành làm sao! Gatrix nhúng mặt xuống, để cho tất cả nỗi buồn và sự phiền muộn trôi theo dòng suối. Nước mắt hắn đã chảy đủ rồi! Từ giờ hắn sẽ sống hết mình, cho tới khi ngừng thở.

    Trên bầu trời, nắng ấm từ từ đánh thức các loài muông thú tỉnh dậy, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới. Tiếng chim hót râm ran trong các tán cây, như chúc mừng cho kẻ lạc lối tìm được đường về nhà. Gatrix đưa tay lên, và hàng đàn hàng đàn chim muông chợt sà xuống, đậu lên khắp người hắn.

    Gatrix cười lớn, làm lũ chim giật mình bay tán loạn đi. Hắn nằm vật ra bãi cỏ, tay chân giang rộng, khép mắt lại. Hắn muốn tắm mình trong sự ấm áp này thêm một chút nữa.

    Những con gió lao vun vút qua thung lũng, mang theo câu chuyện của hắn đi kể cho khắp tất cả núi đồi rừng cây trên thế giới này. Những tán cây xì xào, nghiêng mình thán phục, và có lẽ Gatrix hoang tưởng thôi, nhưng hắn hình như nghe thấy ai đó thì thầm vào tai mình.

    Chào mừng đến Avalon!

    ***

    Sáng sớm ở làng Catalanca.

    Người dân trong làng rôm rả bàn tán với nhau về ngôi nhà của lão Glenn đột nhiên nổ tung. Người thì bảo hôm qua nhà lão bị sét đánh, người khác độc mồm hơn tuyên bố Glenn bí mật tu luyện đấu khí cấm, xong bị phản ngược nổ chết. Họ bao vây xung quanh tàn tích của căn nhà, đưa ra đủ mọi loại suy đoán.

    Chợt có tiếng người hô hoán bên trong chuồng ngựa. Mọi người chạy tới xem, thì thấy Xsi và Craig, trần truồng, đang nằm úp mặt xuống đất, tay trói ngoặt ra đằng sau, mông chổng lên trời, và dưới mông bị cắm một chiếc que rất là to! Gương mặt họ đờ đẫn, như đã trải qua chuyện gì đó khủng khiếp lắm!

    ***

    Gatrix huýt sáo một bài hát vui vẻ trong ký ức của hắn. Lúc này hắn phủ kín toàn thân trong chiếc áo choàng màu nâu đỏ, trên vai là chiếc ba lô làm từ da thú to hơn cả người hắn, căng ních những đồ là đồ. Chân hắn xỏ giày da, tay cũng được bọc trong găng tay da. Sẽ chẳng có một kẻ nào có thể đoán được dưới lớp áo quần dày đặc đó là một con Goblin, trừ phi hắn cố tình bỏ đi chiếc mũ trùm đầu, hoặc khi bộ quần áo bị xé rách, tất nhiên. Gatrix có thừa tri thức để thêu nên những loại cổ ngữ cho phép người mặc chiếc áo này không bao giờ bị phát hiện ra. Giống như khoảng tối dưới chiếc váy ngắn của các nữ sinh vậy, luôn luôn lấp ló chỉ chút nữa, chút xíu nữa thôi, nhưng không bao giờ hiện ra!

    Hắn rảo bước trên con đường mòn lát sỏi, với ánh trăng và những cơn gió đêm làm bạn! Hiện tại hắn sắp đi tới ranh giới của làng Brun rồi. Gatrix có thể lờ mờ thấy được chiếc cọc chỉ đường cắm phía đằng trước... khoan, có cái gì đang ngồi trên nó thế!

    Con Goblin xốc lại hành lý, tiếp tục bước lại gần chiếc cọc. Phía trên nó là một... gọi là gì nhỉ, Gatrix ngẫm nghĩ. Thoạt nhìn thì đó là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc rất hở hang, với phần trên gần như hở hết, chỉ có chút vải đen che lại bộ phận nhạy cảm thôi. Phía dưới thì cô mặc một chiếc quần ngắn, rất ngắn, Gatrix tự hỏi không biết ống quần có dài được một gang tay hắn không nữa! Song điều khiến hắn ấn tượng hơn cả là cặp cánh dơi khổng lồ mọc sau lưng cô ta, cùng chiếc đuôi chóp tam giác ngoe ngẩy thòi ra phía mông cô nàng. Một Succubus, nếu hắn không nhầm!

    Hắn đứng đó, tần ngần trước hình ảnh nữ ác ma ngồi cô độc trên chiếc cọc chỉ đường, ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn ánh trăng. Toàn thân cô tắm đẫm trong thứ ánh sáng màu xanh biển mờ ảo, tạo thành một vầng hào quang kì lạ, ngăn cách không cho bất cứ thứ gì xâm phạm vào bức tranh tuyệt đẹp ấy!

    Càng nhìn, Gatrix càng thấy cô ta thuận mắt, giống như họ đã từng quen biết trước đây vậy. Hắn cau mày, không thể nhớ được rốt cuộc đã gặp cô ở đâu. Mà cũng phải thôi, tất cả những sợi tơ hồng đã bị chính tay hắn chặt đi rồi!

    Có một điều gì đó thôi thúc Gatrix hành động, thế là hắn tiến lên một bước, hắng giọng!

    - Tại sao lại có một quý cô xinh đẹp ngồi ngắm trăng một mình ở đây vậy?

    Cô nàng giật bắn cả người, tí nữa thì ngã nhào khỏi chiếc cọc. Cô ngó ngang liếc dọc, đung đưa mái tóc hồng ngắn ngang cằm, cho tới khi nhận ra một kẻ lạ mặt ở dưới đất. Nữ ác ma đưa tay trỏ vào mặt.

    - Ngươi nhìn được ta à?

    - Phải! Chẳng lẽ có một kẻ nào bỏ qua được cảnh đẹp như vậy hay sao?

    - Sao có thể! Ta đã dùng phép thuật bao bọc chỗ này rồi mà! Ngươi rốt cuộc là ai?

    Cô gái cau mày, trong mắt tràn ngập cảnh giác. Ma lực tụ tập xung quanh cô, sẵn sàng cho một trận chiến ác liệt. Nhận thấy sự căng thẳng trong không khí, Gatrix đưa hai tay lên.

    - Từ từ nào! Ta không có ý xấu! Chỉ là ta thấy cô rất xinh đẹp, nên mới muốn lại gần để khen thôi!

    Cô gái phì cười, như một đóa hoa mười giờ bừng nở giữa đêm đen. Gatrix thậm chí còn cảm thấy cả không gian như sinh động hẳn lên trước nụ cười ấy vậy!

    - Đây là lời nói dối ngớ ngẩn nhất mà ta từng nghe! Từ bao giờ giáo sĩ giáo hội lại phải dùng những lời nói dối thô thiển như vậy để tiếp cận ác ma thế?

    - Ta nghĩ cô có chút hiểu nhầm rồi!

    Gatrix đưa tay lên, vén bỏ chiếc mũ, để lộ ra thân phận Goblin của mình. Cô nàng lập tức há hốc miệng ngạc nhiên.

    - Cái... cái gì? Một con Goblin? Tại sao ngươi biết nói? Mà không, làm cách nào ngươi có trí tuệ vậy? Chẳng phải loài Goblin chỉ là lũ dã thú ngu xuẩn hay sao?

    - Ta sẽ bỏ qua lời xúc phạm chủng tộc đó! Nhân tiện, ta là Gatrix, còn cô là?

    Gatrix toét miệng cười, đưa bàn tay ra phía trước. Không hiểu tại sao hắn cảm thấy rất thoải mái khi ở gần cô ấy!

    Cô gái nhảy khỏi chiếc cọc, dùng đôi cánh dơi phía sau phe phẩy tiếp đất nhẹ nhàng đầy duyên dáng, rồi chìa ra bàn tay mọc đầy móng vuốt nhọn sắc, nắm lấy tay Gatrix.

    - Tên ta là Vera. Rất hân hạnh được làm quen... quý ngài Goblin tí hon ạ!

    - Để ta đoán nhé, cô là... một Succubus?

    Trong mắt Vera thoáng hiện ra vẻ bối rối. Gatrix nắm chặt tay cô, kéo lại gần.

    - Không đúng! Các Succubus thường tồn tại dưới dạng phi vật chất, nếu như ngưng tụ thân thể thì đó sẽ là một thân thể nguyên tố, chứ không phải cảm giác ấm áp mềm mại này. Cô là một con lai. Hừm, còn rất trẻ nữa!

    - Này này, đủ rồi đấy! Ngươi đang đọc suy nghĩ của ta đấy à?

    Vera cáu giận, rút tay về. Gatrix bật cười, giơ hai tay lên giảng hòa.

    - Những thứ đó viết hết lên mặt cô rồi kìa! Mỗi khi ta đưa ra một giả thiết, ta chỉ cần nhìn vào biểu cảm phản ứng của cô là đã biết luôn đáp án rồi! Hẳn là vất vả lắm đúng không?

    Vera mím môi, từ chối trả lời. Ác ma trên cao, tại sao cô chưa cho nó một quả cầu lửa để thổi bay cái miệng luyên thuyên của nó đi nhỉ!

    - Đừng giận nữa cô nhóc! Khi sống đủ lâu, sẽ có những kĩ năng trở thành phản xạ của cô, dù cô muốn hay không thì trong tiềm thức sẽ tự động làm điều đó rồi!

    - Ngươi... không phải là một con Goblin!

    Vera khẳng định chắc nịch. Gatrix là sinh vật sở hữu trí tuệ cao nhất mà cô đã từng gặp, trong suốt từng ấy năm lang thang khắp nơi. Và nó cũng là người đầu tiên không bày tỏ thái độ thù địch với cô dù đã thấy thân phận thực sự của cô.

    - Ta là một con Goblin, chuyện đó không có gì phải tranh cãi hết! Chỉ là ta biết nhiều hơn bình thường một chút, vậy thôi!

    Nhìn nó nhún vai, Vera rất muốn cho nó một cú đấm. Chợt cô nhận ra, đây là lần đầu tiên cô có được một cuộc trò chuyện dài hơi đến như vậy, kể từ khi cô mất đi gia đình. Trong lòng Vera hơi chùng xuống một chút! Cô thật sự rất muốn được nếm trải cảm giác này thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi! Vera tự thầm nhủ. Nhưng cô chẳng biết cách làm thế nào để kéo dài cuộc hội thoại này! Cuộc đời của cô chỉ có ẩn nấp và trốn chạy mà thôi... có thứ gì đó đang quơ quơ trước mặt của cô!

    - Đừng bao giờ thất thần trước mặt người khác như vậy, cô bé! Điều đó chứng tỏ cô đang không tôn trọng người đối diện đấy!

    - Thôi đi! Lũ Goblin các ngươi làm gì có tư cách để tôn trọng chứ?

    - Điều này chứng tỏ tri thức của cô còn rất hạn hẹp, cô bé ạ!

    - Này! Ta bực rồi đấy nhé! Ngươi sống được mấy năm mà cứ mở mồm ra là cô bé cô bé!

    Veera chống nạnh. Chết tiệt, không hiểu sao cô với con Goblin này cứ khắc khẩu thế nhỉ! Dường như mỗi một câu của nó đều tràn ngập sự châm biếm, khiến cho cô tức tối không thể tả vậ!

    - Ồ, thế thì cô đã được bao nhiêu cái xuân sanh rồi?

    - Hai mươi lăm!

    - Chậc, chào chị!

    Gatrix cười cợt nham nhở, rất là gọi đòn! Lần này thì Vera không thể chịu nổi nữa! Cô đưa cánh tay khóa lấy cổ con Goblin, vật nó xuống đất.

    - Này thì trêu ta này! Này thì cười này!

    - Tạm dừng! Tạm dừng! Ta xin lỗi!

    Gatrix vung vẩy cánh tay, vỗ bồm bộp lên nền đất. Cô không rõ động tác đó nghĩa là gì, nhưng nghe thấy lời xin lỗi của hắn, cô cũng buông tay. Dù sao Vera cũng không có dự định tiêu diệt con Goblin.

    Đột nhiên Vera giật mình, lùi bắn về phía sau, trên mặt toát lên vẻ cảnh giác.

    - Ngươi đã dùng phép thuật gì lên ta!

    - Đấy là điều ta muốn hỏi đó, tiểu thư! Tại sao ta lại cảm thấy rất dễ chịu khi ở gần cô nhỉ? Chúng ta đã bao giờ gặp nhau chưa?

    Vera há miệng, không thốt ra được lời nào! Vì cô cũng đang suy nghĩ y hệt như vậy! Nói chuyện với Gatrix khiến cho cô thấy thư thái lạ thường, giống như thể bọn họ đã là bạn tri kỷ từ rất lâu rồi vậy! Vera vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc cô đã bao giờ gặp một con Goblin lạ kỳ thế này chưa! Không đúng, nếu như trong quá khứ cô đã từng gặp một con Goblin... cá tính thế này thì cô sẽ không bao giờ quên được!

    Gần như cùng một lúc, cả hai đồng thanh lên tiếng.

    - Thôi dẹp đi!

    - Anh nhại lời tôi/Cô nhại lời ta!

    Bọn họ nhìn nhau, rồi bật cười.

    - Ta là Gatrix, một tồn tại không thuộc thế giới này! Hi vọng được làm bạn với cô!

    - Tôi là Vera, một Succubus lai con người. Rất vui được làm quen anh!

    - Như vậy, tiểu thư Vera có nhã hứng đi theo ta một đoạn không? Ta đang thiếu một người bạn để tiếp chuyện trên quãng đường dài đầy cô độc này đây!

    Càng lúc càng cảm thấy thú vị trước sự dạn dĩ của con Goblin, Vera quyết định đồng ý. Cô muốn xem trò hề này sẽ kéo dài được bao lâu nữa. Dù sao nó cũng rất yếu, làm gì có khả năng gây hại cho cô, đúng không?

    Nếu như Gatrix nghe được những dòng này, hắn sẽ tặc tặc lưỡi, đưa tay lên lắc lắc. Thật là quá ngây thơ!

    - Thế thì chúng ta bắt đầu bằng một vài câu hỏi cho hiểu nhau hơn đi! Tại sao cô lại ngồi thần ra đó?

    - Tôi bị một thứ gì đó rất hấp dẫn cuốn hút tới đây! Mà giọng của anh dễ nghe quá! Chẳng lẽ Goblin đều có giọng như vậy à?

    - Đó là một câu chuyện dài. Để ta xem nên bắt đầu từ đâu nhỉ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    LOLOLLOLOLOL, sửa hết đống chương cũ rồi, nặng nề vl
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 10-06-2018 lúc 18:56.
    Chán chả đăng chiện nữa

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    frutal,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 23: Sillydumb Stormage


    - Ngươi bị kết tội phản bội lại tộc Tinh linh bóng đêm, và hình phạt là giam cầm vĩnh viễn! Mang nó đi!

    Người đàn ông với làn da màu tím cao lớn quay người, trên gương mặt tràn ngập vẻ phiền muộn. Hai cô gái cũng có nước da màu tím tái xốc nách cậu, kéo ra khỏi căn phòng có vẻ như là tòa án.

    Đây là đâu? Mới chỉ một tích tắc trước, mình còn đang ngồi chơi trò chơi trước màn hình máy tính cơ mà? Cậu thầm nghĩ. Mà không hiểu sao cảnh này cậu thấy quen lắm!

    Trước khi cậu kịp mở miệng, hai cô gái đã lôi cậu đến trước một người mặc áo choàng kín mín, trên đầu đội chiếc mũ sắt.

    - Thật không ngờ phải không, Sillydumb Stormage! Đừng lo, Naive ta sẽ đảm bảo ngươi có một quãng thời gian thật là dàiiiii để ăn năn hối hận về tội lỗi của mình!

    Một tia sáng đột ngột lóe lên trong đầu cậu! Ồ, đây chẳng phải là chi tiết Illidan Stormrage bị bắt vào nhà tù vì đã phản bội người Night Elves trong trò chơi Warcraft hay sao? Như vậy... mình xuyên qua thế giới này rồi sao?

    Vốn là một người hâm mộ của thể loại xuyên không, Long cực kì phấn khích khi biết mình đã chiếm được xác của một trong những nhân vật hấp dẫn nhất Azeroth. Cậu tranh thủ nhìn ngắm thân thể của mình - tuyệt thật, nó vô cùng lực lưỡng và tràn ngập vẻ đẹp cơ bắp, khác hẳn với cơ thể tong teo bụng phệ của cậu ở thế giới cũ! Được rồi, yên nghỉ đi ông bạn, Long tôi sẽ thay ông sống một cuộc sống khác hẳn.

    Hồi trước khi đọc về lịch sử của nhân vật Illidan, Long ghét nhất là sự lụy tình của anh ta đối với nữ tu sĩ Tyrande. Không sao cả, Azeroth bây giờ có vô số các mĩ nhân đang chờ đợi cậu tới "cắm cờ"! Long thậm chí còn mơ màng nghĩ tới cảnh tay trái ôm Jaina, tay phải ôm Vereesa, dưới chân là hàng trăm hàng mĩ nữ quỳ xuống, chờ cậu ban ơn mưa móc!

    - Tận hưởng ngôi nhà mới nhé, Sillydumb!

    Hai giám ngục ném cậu vào trong một căn phòng giam bằng đá, rồi khóa cửa lại. Ngay lập tức, cậu cảm thấy sức mạnh rời khỏi hết thân thể. Căn phòng này hẳn là đã yểm phép thuật để hạn chế đi sức mạnh của cậu rồi!

    Mà khoan, bọn họ vừa gọi mình là gì? Sillydumb? Sao tên này nghe là lạ thế nào ấy nhỉ?

    Căn ngục giam này rất tối, mà chính xác hơn là chẳng có bất cứ một nguồn sáng nào. Kể cả cánh cửa cũng được làm đặc hoàn toàn, không chừa lại bất kì một khe hở nào cho ánh sáng lọt vào! Long không thích căn phòng tối kiểu này, nhưng thôi, vì một tương lai tươi đẹp phía trước, cậu đành tặc lưỡi chịu đựng vậy.

    Sau một lúc giãn gân giãn cốt, Long bắt đầu xác nhận những điểm khác biệt của Sillydumb với Illidan. Đầu tiên là mắt của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mù chút nào! Trong nguyên tác, Illidan đã bị Sargeras thiêu đốt ánh mắt để đổi lại được sức mạnh, còn có vẻ như Sillydumb không phải chịu cái giá đó.

    Kế tiếp, Long dùng tay mò mẫm khắp nơi, vẽ nên một bức tranh không màu trong đầu. Căn phòng vuông này không quá rộng, tính ra thì chiều dài của nó gấp đôi chiều cao của Long mà thôi. Tường được làm từ một loại đá nào đó rất kì lạ, không có cách nào để cậu cào xước được dù chỉ là một hạt cát. Có vẻ như kế hoạch đào tường bỏ trốn đã phá sản mất rồi.

    Long bắt đầu cảm thấy chán. Thế là cậu chuyển sang nghiên cứu tố chất thân thể mới này của mình. Nếu như trước kia, cậu còn không chống đẩy nổi một cái, thì giờ nếu muốn, cậu chỉ dùng một bàn tay cũng nâng được toàn bộ thân thể mình lên, chân thậm chí còn chẳng hề chạm đất. Long thấy chuyện này cực kì thú vị, thế là cậu thử rất nhiều các loại động tác mà cậu từng thấy qua tranh ảnh, và thân thể này đều hoàn thành dễ dàng. Không chỉ tràn ngập sức mạnh, mà nó còn vô cùng dẻo dai nữa. Quả nhiên là thợ săn ác ma mạnh nhất trong lịch sử Azeroth! Long hét lớn tràn ngập sung sướng! Thế giới này, hãy quỳ xuống đi, vì Long ta sẽ là chủ nhân của ngươi nay mai đây thôi!

    ...

    Đã bao lâu rồi nhỉ? Long tự hỏi. Ở trong một căn phòng tối đến đen đặc như thế này, Long không có cách nào tính toán thời gian cả. Chưa kể, không hiểu sao sau khi đã tập luyện như vậy mà Long cũng không rơi được một giọt mồ hôi nào hết, đã thế cậu cũng chẳng thấy đói! Chẳng lẽ ở thế giới này, Sillydumb không cần ăn uống hay sao?

    ...

    Long bắt đầu lo lắng. Cậu không biết thời gian đã trôi qua ra sao, nhưng cậu thấy bồn chồn nôn nao khó tả!

    - Này! Có ai không!

    Long đưa tay đập cửa, song chẳng có bất cứ ai trả lời cả.

    Đến lúc này Long mới nhớ tới một loại hình phạt cậu từng nghe, đó là biệt giam. Những phạm nhân quá nguy hiểm, hoặc nổi loạn sẽ bị nhốt trong một căn phòng tối, chật hẹp, không được giao tiếp với bất cứ ai. Căn phòng tối được coi là một trong những hình phạt tra tấn tàn khốc nhất, bởi nó tổn thương tâm lý của phạm nhân tới một mức không có cách nào phục hồi được nếu như diễn ra trong thời gian dài. Long cảm thấy sợ vô cùng! Cậu điên cuồng đập cửa, gào lớn.

    Và cũng chẳng có thứ gì đáp lại cậu cả.

    ...

    Long phát điên, đi lòng vòng xung quanh phòng, lầm bầm những âm thanh vô nghĩa, hai tay ôm chặt lấy cơ thể. Bây giờ là ngày thứ bao nhiêu? Tại sao cậu không có bất cứ nhu cầu sinh lý nào? Căn phòng này đã triệt tiêu luôn chúng rồi sao? Không chỉ một lần Long muốn rặn ỉa hay đái một bãi, song chúng không bao giờ thực hiện được! Cậu cố gắng hít sâu, để cho trái tim đập bang bang của mình bình tĩnh trở lại.

    - Không sao đâu Long! Mày chỉ cần chịu đựng! Nghĩ tới tương lai tươi sáng đi!

    ...

    Lúc ban đầu, việc tưởng tượng ra cậu sẽ làm gì khi thoát khỏi nhà ngục này cũng giúp ích rất lớn, cho tới khi Long nhận ra căn phòng này tĩnh lặng đến kì lạ. Cậu không thể nghe được bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ tiếng cơ thể của chính mình! Trước đó Long bị nhiều loại suy nghĩ và sự hưng phấn làm xao nhãng, nhưng giờ, khi cậu ngồi yên tĩnh lại, cậu mới thấy sự kinh khủng của chúng! Long nghe thấy tiếng máu chảy ròng ròng trong cơ thể, nghe được tim đập bình bịch, tiếng dạ dày kêu òng ọc.

    - A A A A A A!

    Long hét lớn, át đi những âm thanh đáng sợ đó! Không! Làm ơn dừng lại! Long đưa hai tay lên ôm lấy đầu, lăn lộn. Có điều chẳng có một phép màu nào xảy ra với cậu cả! Xung quanh cậu vẫn tối thui như hũ nút, và sự tĩnh lặng đang dần dần ăn mòn lý trí của cậu.

    ...

    Long ngồi thần người ra, hai chân duỗi sõng soài trên sàn. Phần lớn thời gian Long cứ ngây ra như thế, nước dãi nhễu ra từ khóe miệng như con bệnh thần kinh. Có lúc cậu giật mình, vừa khóc vừa cười, la hét ỏm tỏi, rồi lại trở về trạng thái đần độn như vậy. Đây là một cách để Long tự bảo vệ bản thân trước thế giới bên ngoài, vì nếu như cậu sử dụng não, thì cậu sẽ vô thức tìm kiếm một âm thanh nào đó, và cậu không muốn nghe thêm những âm thanh bên trong cơ thể thêm một lần nào nữa!

    ...

    Đây là đâu? Trên hay dưới? Trái hay phải? Long gầm lớn, chạy hùng hục khắp phòng. Cậu lao vào đấm đá bức tường, nhưng chẳng làm nó sứt mẻ dù chỉ là một chút. Những vết thương trên người Long cũng hồi phục với tốc độ cực nhanh, khiến cho cậu không có cách nào để tự sát cả, tuy nhiên nỗi đau tức thời thì vẫn có.

    - Dừng lại đi! Cháu sợ!

    Cậu mở miệng. Rồi vẫn từ cái miệng đó, cậu nói.

    - Im đi Lina! Mày là con nhóc phiền nhiễu đáng ghét!

    Lina òa khóc hu hu. Long phát cáu, quát lớn.

    - Câm đi con nhóc, tao không rảnh để lo cho mày cả ngày đâu!

    - Nào nào Long! Nổi giận với một đứa trẻ không phải là một hành động khôn ngoan đâu!

    Mã Tân lười biếng phe phẩy tay. Mã Tân là một người ngoại quốc, làm nghề nhà văn. Ông ta là một kẻ bình tĩnh, thông minh nhưng hơi biếng nhác.

    Đột ngột Alexandra hét thất thanh!

    - Không! Chồng tôi chết rồi!

    - Ồ, có chuyện gì thế?

    Sandro quan tâm hỏi han.

    - Tôi cũng không biết nữa! Tôi mới chỉ rời mắt khỏi anh ấy một lúc, thế rồi tôi thấy anh ấy... bị ghim trên tường... Hức hức hức!

    - Có một vụ án mạng ở khu nghỉ mát này sao? Chết tiệt, tôi không muốn ở đây thêm một phút nào nữa!

    - Đừng có ngu, Tiffany! Cô không thấy là ngoài kia đang có bão lớn à! Chẳng có thuyền nào sẽ rời khỏi hòn đảo này đâu.

    - Anh im đi Max! Chẳng lẽ anh muốn chúng ta tiếp tục ở đây, khi biết rằng có một tên sát nhân đang lẩn khuất ngoài kia sao?

    ...

    Đó là một cuộc thanh trừng nhân cách, được nhân cách hóa thành một câu chuyện án mạng liên hoàn trong không gian kín. Lindis là người thắng cuối cùng, trở thành nhân cách chủ đạo chiếm cứ thân xác này. Kế thừa những tri thức từ các nhân cách kia, Lindis học được cách tạm thời ngăn không cho não tiếp thu nhũng tác động ngoại cảnh.

    ...

    Trong thời gian rảnh rỗi, Helison quyết định nghiên cứu về những kiến thức đã biết. Ông lôi lại một lượt tất cả những công thức vật lý, toán học đã được biết, tìm cách chứng minh, suy diễn chúng. Dù sao thời gian trong tay ông cũng có rất nhiều mà!

    ...

    Châu vung quyền, đấm vùn vụt vào trong không khí. Bà đang chiến đấu với một đối thủ tưởng tượng nào đó! Cả cuộc đời Châu đã dành cho việc nghiên cứu võ thuật, và cơ thể mới này thật thích hợp để phát triển tiếp tinh hoa của võ học. Bà đã nghĩ ra vô số các loại chiêu thức khác nhau, rồi lại tìm cách phá giải chúng. Châu tổng kết nó lại, gọi là Võ mục di thư.

    ...

    Schroger là một nhà kinh tế học lỗi lạc. Ông đã kiếm được hàng tỷ đồng vàng từ thị trường tài chính, tới mức đám khủng bố quyết định bắt cóc ông để bắt ông khai ra chỗ ông giấu tiền. Chúng nghĩ rằng chúng có thể moi được một đồng từ ông hay sao?

    ...

    Quá trình phân liệt, thanh trừng, tổng hợp nhân cách này cứ diễn ra liên tục. Lần lượt từng nhân cách chiến thắng, làm chủ thân xác, thất bại trước áp lực từ căn phòng tối, và lại tiếp tục phân liệt. Mỗi một lần quá trình này diễn ra, tri thức của nhân cách kế thừa lại tăng lên một ít, nhưng cùng với đó là họ phải chịu tiếp kỳ vọng từ những kẻ thất bại để lại.

    Điều này đã được các nhân cách kế tiếp chứng minh là một sai lầm. Thế nên càng về sau, các nhân cách chỉ còn được kế thừa tri thức, chứ quá trình tạo ra nó, tâm tư tình cảm hoàn toàn bị loại bỏ. Chỉ có tri thức thuần túy nhất mới được lưu truyền!

    ...

    Không đúng! Magelo vỗ đùi. Trong số những tri thức cậu được truyền thừa, có một số cái sai rồi. Là một nhà toán học thiên tài rất trẻ, Magelo biết chắc chắn công thức suy diễn hiệu ứng cánh bướm này có vấn đề. Thế là cậu lại bắt tay hoàn thiện lại nó!

    ...

    Nó ngồi bình thản trong bóng tối, thở nhè nhẹ. Bóng tối là một phần của nó, sự im lặng cô độc là thầy của nó. Những tiếng thì thầm, những ảo giác trong bóng tối, tất cả đều phải tan biến trước chúa tể mới của chúng.

    Nó không có tên. Nó là nhân cách hoàn mỹ nhất, mang theo tất cả những tri thức được suy diễn, phản biện, chứng minh rất nhiều lần từ những tiền bối đi trước. Chẳng còn Long, Sillydumb hay bất cứ nhân cách nào. Nó là duy nhất, độc tôn, không thể xâm phạm!

    Thế rồi như một phép màu, cánh cửa bật mở! Từ cái lỗ hổng ấy, ánh sáng ùa tới, hắt sáng một mảng lớn trong căn phòng. Lúc ban đầu nó sợ lắm! Nó rúm ro, co mình trong góc phòng, mong đợi bóng tối che chở nó trước những kẻ xâm lược hung hăng lạ mặt này. Thế rồi bản năng mách bảo nó tiến lên! Nó nhoài người ra, chầm chậm đưa tay về phía ánh sáng. Bàn tay nó chạm nhẹ vào vùng sáng, rụt bắn lại như đỉa phải vôi! Thế rồi nó lại từ từ đưa tay ra, lần này bạo dạn hơn! Đầu tiên là bàn tay, rồi cánh tay, và cả người! Nó thoát khỏi sự bao bọc của bóng tối, tắm mình trước thứ nguyên tố kì lạ này, tò mò như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới. Cánh cổng dẫn nó tới một chiếc cầu thang xoắn trôn ốc, cao tít lên trên kia, vượt khỏi tầm mắt cực hạn của nó.

    Nó đắn đo một hồi lâu, ngoái lại nhìn tổ ấm của mình. Bóng tối là nhà của nó, nhưng không gian mới lạ này thật là thú vị! Nó nửa muốn khám phá, nửa lại không nỡ rời xa nhà của mình. Lòng nó hồi hộp, như từng đợt sóng cuộn trào, càng ngày càng cao, tới đỉnh điểm như một cơn sóng lừng, đè sập xuống người nó!

    Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nó cắn răng, bước một chân lên bậc thang làm từ đá. Sự tò mò đã chiến thắng! Nó thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bước những bước vững chắc trên chiếc cầu thang tưởng chừng như dài vô tận này.

    ...

    Nó không rõ cầu thang này rốt cuộc cao bao nhiêu nữa. Nó biết cách đếm số lần mạch đập để ước lượng thời gian. Nó còn kết hợp với cả số bậc thang mình đã bước lên để tính toán ra độ cao mà mình đã đi tới ở hiện tại, và con số thì hoàn toàn phi lý tới mức không tưởng. Trong đầu nó chỉ có tri thức, chứ không có ký ức để nó có thể đối chiếu với lẽ thường, vậy nên nó cứ tiếp tục bước đi, không biết rằng nếu như dùng độ cao để tính toán thì nó hẳn là đang di chuyển giữa các hành tinh, với độ dài phải tính bằng năm ánh sáng.

    ...

    Cuối cùng nó cũng đã đi tới bậc cuối cùng của cầu thang. Đó là một căn phòng trống trơn, chỉ có một đường hầm được đào sẵn trên tường. Nó thử ướm ướm với thân hình của mình. Có vẻ như lỗ hổng này đủ để nó chui lọt, nhưng nó sẽ phải bò chứ không thể đi lại bình thường được. Vậy đấy, dù sao nó cũng không muốn quay lại cái cầu thang dài vô tận đó nữa! Thế là nó chui vào trong chiếc lỗ!

    ...

    Nó không chắc đây có phải ảo giác không, nhưng hình như đường hầm này càng ngày càng bé lại thì phải. Mặc dù lúc ban đầu miệng hầm cũng không to lắm, nhưng ít nhất nó không cảm thấy đất đá cọ sát vào da thịt thế này. Nó cố gắng ngoái đầu lại. Phía sau nó là con đường mà nó đã bò qua, sâu hun hút như miệng của vực thẳm. Rồi nó lại nhìn về phía trước. Đường hầm vẫn kéo dài, mênh mông bất định như chính tương lai của nó vậy.

    Nó mê man, không biết nên làm thế nào! Rồi thì nó cũng tiếp tục lựa chọn bò về phía trước!

    ...

    Việc di chuyển trong đường hầm càng ngày càng khó khăn hơn. Nó cảm giác như người nó đã bị ép cho thuôn dài ra, như một con rắn vậy. Nó không còn dùng tay hay chân để đẩy cho bản thân tiến về phía trước nữa, mà thay vào đó là sử dụng toàn bộ cơ trên thân thể, co duỗi để đẩy cho nó tiến tiếp về phía trước. Nó như một con giun đất, cần mẫn cần mẫn trườn trong lòng đất sâu thẳm.

    ...

    Một làn khói trắng thoát ra từ miệng lỗ bé xíu như que kim, nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu tròn màu trắng tinh khiết! Còn chiếc lỗ cũng khép lại, biến mất như thể chưa hề từng tồn tại, chôn đi thân thể cũ của nó. Nó đã chết, chết ngay trước miệng lối ra!

    Linh hồn cứ lơ lửng như vậy giữa không trung, hấp thụ năng lượng bên trong không gian, dần dần ngưng tụ ra một thân thể mới. Đó là một đứa trẻ, với làn da đỏ rực và đôi cánh dơi tí nị mọc ra từ phía sau lưng. Đứa trẻ mở mắt, lần đầu tiên nhìn thấy quê hương mới của mình.

    Đây là một thế giới tràn ngập trong sắc đỏ và sự tang thương. Đất đai khô cằn khắp nơi, mây đen che đi ánh đỏ nặng nề phủ kín những rặng núi đằng xa, cuộn trào thành từng xoáy khổng lổ, như muốn mang theo giông tố cuốn đi tất cả mọi thứ vậy! Thỉnh thoảng lại có những ánh chớp lóe lên, rọi sáng cả một vùng trời, kéo theo đó là những tiếng sấm ì ùng, và tiếng la hét ri rỉ thoang thoảng đâu đó!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 10-06-2018 lúc 18:57.
    Chán chả đăng chiện nữa

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    frutal,
Trang 5 của 8 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status