Quyển thứ sáu: Trò chơi suy luận
Chương 0: Trà Tiên
Người edit :Gintoki
Số chữ : 1483
Ta ngồi trong xe của Đảo Mộc. Bởi vì từ nông thôn đi tới thành phố, số lượng nhà cao tầng ven đường trở nên ngày càng dày đặc. Trên đường phố bắt đầu đông hơn. Ánh trăng bị mây đen che phủ, thay vào đó là ánh đèn đường sáng trưng của đô thị. Rốt cuộc là ta nên cảm thấy thân thiết hay chán ghét đây!
Chuyến đi lần này thật dài, đủ để ta có nhiều thời gian suy nghĩ. Trong nhiều tình huống như này, ta chỉ muốn tự mình chạy xe mà thôi. Nhưng dù sao đầu óc ta khá bận rộn. Chỉ bằng những mẩu manh mối vụn vặt được chắp vá ,sắp xếp chúng trong đầu cho đến khi thành một khối nguyên vẹn không chút lỗi lầm. Coi như ta không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể biết rõ những thứ, mà người khác phải bỏ công nghiên cứu mới có thể hiểu hết được.
Có lẽ đây là phẩm chất trời cho mà mọi người luôn mơ ước. Đối với ta, nó lại giống như nguyền rủa từ khi sinh ra thì đúng hơn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta biết rằng mình và những gã hoàng tử khác không giống. Ta bị phụ hoàng nghi ngờ dòng máu của mình , vì lẽ đó mà mẫu thân ta cũng bị ghét bỏ.
Thời gian trôi qua, đến năm sáu tuổi ,vấn đề về dòng máu của ta cuối cùng đã được nghiệm chứng. Thực ra cũng không phải là kiểu kiểm tra y học gì phức tạp lắm. Nhưng sự tình xảy ra đối với người trong Hoàng thất đều trở thành vấn đề chính trị nhạy cảm, xưa nay đã như vậy.
Dưa vào kết quả kiểm tra cuối cùng, tóc của ta có màu xanh lam không phải do mẹ ta phản bội ngoại tình. Nguyên nhân chính do gien biến dị, kẻ mang nó trong người gọi là người đột biến.
Khi biết tin tức này phụ hoàng chỉ tỏ ra nửa vui nửa buồn. Tuy năm đó ta mới bảy tuổi nhưng dưới sự quan sát của mình, ta nghĩ kết luận này khá đúng.
Mẹ ta xưa nay không hợp với các hoàng phi khác lẫn hoàng hậu. Bà không có gia tộc khổng lồ hậu thuẫn sau lưng như họ, thậm chí trước khi ta chào đời bà chẳng có nổi một người thân. Một người con gái xuất thân từ bình đân, trong thâm cung không có nơi để chứa chấp, khổ sở đắng cay tự mình chịu. Vốn tưởng sau khi sinh ra một đứa con trai sẽ được chồng quan tâm cùng sự tôn trọng của người khác. Ai ngờ rằng ác mộng chỉ mới bất đầu, bà không ngừng gặp phải chất vấn và những lời nói xấu. Nếu như không có ta trên đời, bà ắt hẳn sẽ lựa chọn cái chết.
Ta thử suy nghĩ trên lập trường của cha, nếu đổi ngược lại,mọi chuyện có thể còn tệ hơn nữa. Nếu như ta không phải con ruột của ông ấy, cha có thể danh chính ngôn thuận dìm chết mẹ con ta, một công đôi việc và nhẹ nhàng giải quyết rất nhiều vấn đề khác.
Nhưng sau khi ta chứng minh được dòng máu của mình thì cay đắng thay, cha lại càng gây khó dễ hơn. Ông ta thiếu nợ mẹ con ta nhiều lắm,càng khiến lão càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Bởi vì tài năng của ta lại càng xuất sắc hơn tất cả đứa con khác của lão.
Bản thân là một người không có hậu thuẫn về chính trị, từ khi ra đời đã mang theo biệt danh là đồ con hoang. Ta càng tỏ ra tài giỏi thì càng khiến bản thân gặp nguy hiểm.
Ta không hiểu suy nghĩ của mẹ , nhưng sau khi ta được thử máu không bao lâu thì bà đã uống thuốc độc tự sát. Có lẽ do mẹ yêu cha, bà biết rõ cái chết của mình sẽ giúp đỡ được người đàn ông kia. Đó là việc duy nhất bà có thể làm. Bà nghĩ rằng ta đã được an toàn, không kẻ nào dám trách móc ta, cũng không ai dám hại một vị hoàng tử chân chính.
Đáng buồn thay,bời đã chịu quá nhiều khổ đau, hoặc lẽ ta chính thuộc cái loại "thông minh", tự mê hoặc bản thân dù chuyện gì xảy ra cũng có thể điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Khi tất cả những hoàng tử khác bất đắc dĩ bắt đầu học tập tri thức, ta tự mình học tất cả kiến thức có thể cả ngày lẫn đêm, nghiên cứu siêu năng lực của mình. Dành tất cả nghị lực cùng sự chú ý tập trung vào hai chuyện trên, để quên đi nỗi đau mất mẹ.
Năm mười hai tuổi, ta rời khỏi hoàng cung gia nhập HighestLaws làm cả triều đình khiếp sợ. Trái lại, cha lại rất ủng hộ , ông ấy biết rõ nếu ở lại thiên đô sẽ không có đất dung thân cho ta. Một kẻ như ta bắt buộc phải đi xa mãi mãi, như thế mới làm cho các anh em trong gia đình không có cảm giác bị uy hiếp. Tất cả mọi người đều vui vẻ.
Lúc trước ta chỉ muốn một nơi đủ để phát huy hết tài năng của mình. Nhưng mọi việc sau đó đã xảy ra ngoài ý muốn của ta.
Trên đời này có rất nhiều kẻ ác, nhưng người thông minh thì lại rất ít. Nhiều sự kiện phức tạp rắc rối, người khác không cách nào hiểu nhưng với ta thì lại đơn giản. Ta dần dần có được nhiều danh vọng ở HL. Mọi người không còn coi ta là kẻ cần người khác bảo vệ.
Cấp trên trong tổ chức bắt đầu coi trọng ý kiến của ta. Họ đem trọng trách giao phó cho và để ta ngồi lên chức vị có thực quyền.
Cảm giác "người khác cần" chính là thứ ta mong muốn tìm sau khi rời khỏi thiên đô.
Chớp mắt mấy năm , thời gian có vẻ rất hào phóng với ta, nó làm tốc độ già hóa của ta chậm hơn rất nhiều so với người bình thường. Bề ngoài của ta bây giờ chả khác gì một học sinh cấp ba. Ta tự mình suy đoán qua, giả sử nếu ta mà chết già thì cũng có thể sống hơn 240 tuổi. Không biết thế giới lúc đó..... là hình dạng gì! Hiện tại, bạn bè không còn xưng hô với ta bằng cái tên “Hoàng tử Krause Witt Stock " nữa ,mà là Trà Tiên. Danh hiệu này có được trong một lần thực hiện nhiệm vụ nào đó. Bọn họ tự ý lấy ra dùng lúc nào chẳng hay. Có lẽ do thói quen uống trà đến mức phát nghiện của ta mà ra.
Nếu trên cõi đời này còn có chuyện làm ta day dứt mãi trong lòng, chỉ có thể là gã Thiên Nhất, kẻ chưa bao giờ bị bắt từ trước đến nay. Thậm chí ta còn chưa được thấy mặt của hắn.
Lần đầu tiếp xúc với vụ án của Thiên Nhất vào khoảng năm năm trước, đó là khoảng khắc đầu tiên ta mới chân chính cảm nhận được sự kinh khủng nhất trong đời. Đó không phải là loại cảm giác sợ sệt trước những thứ đồ vật hữu hình. Đối với ta, chúng nó còn chưa đáng sợ cho lắm. Tệ nhất là nó có thể phá hủy thân thể của con người mà thôi, giống như kết quả trong những vụ án mà hắn để lại. Cảnh sát thông thường chỉ có thể điều tra được đến đó. Nhưng ta còn biết nhiều hơn bọn hắn nữa. Nếu như cảnh sát có khả năng phát hiện được những manh mối còn sót rồi móc nối lại với nhau. Họ sẽ biết được cả quá trình gây án diễn ra đáng sợ đến mức nào. Có lẽ bọn hắn cũng trở nên giống như ta, cảm thấy cực kì kính nể đồng thời căm ghét Thiên Nhất.
Không biết khi nào xe đã chạy gần tới nơi. Người may mắn còn sống - học sinh cấp ba Ikeda, vậy mà có thể sống sót trong trò chơi khắc nghiệt của Thiên Nhất. Đối với sự hiểu biết của ta về Thiên Nhất, Ikeda còn sống chắc chắn không phải do hắn nổi lòng từ bi hoặc mắc phải sai lầm. Hơn chín mươi chín phần trăm, Thiên Nhất cố ý để lại người sống. Ngoài ra, cuộc điện thoại lúc trước mang đến ý nghĩa : trò chơi mới hoàn toàn bắt đầu, cuộc đánh cờ của ta và hắn bày ra một lần nữa.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Ngôi xưng thứ nhất vì chương này Trà Tiên tự kỷ
góp ý,thảo luận : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post20552638