TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 23

Chủ đề: Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới - Phản Vương

  1. #11
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 11: Thần côn dọa dẫm & dọa dẫm thần côn (2)

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tôn Ngộ Không dẫn giáo chủ Yale tới trước cửa phòng mình, cười hì hì nói: “Sau khi vào cứ lấy thoải mái, gia tộc Ryan chúng ta thứ gì cũng thiếu chỉ có sách ma pháp là nhiều, ngài cứ lấy thoải mái, không cần khách khí.”

    Sách ma pháp của gia tộc Ryan sao lại được đặt ở một nơi không có ai phòng thủ thế này? Giáo chủ Yale hơi nghi ngờ, nhưng hắn đã bị câu nói “cứ lấy thoải mái” của Tôn Ngộ Không gây choáng nên không suy nghĩ gì nhiều, khát khao đẩy cửa ra.

    “RẦM!”

    Giáo chủ mập mạp còn chưa thấy rõ bên trong phòng có những gì, chỉ cảm giác phía sau gáy truyền tới cơn đau, sau đó mắt tối sầm lại ngã rầm xuống đất.

    Tôn Ngộ Không ở đằng sau xoa nhẹ nắm đấm của mình, tự lẩm bẩm: “Ồ, không ngờ mới đập một cái đã ngã rồi, rốt cuộc là do một phần Long Tượng lực lợi hại hay tại tên mập như heo này quá yếu?”

    o0o

    Trong phòng khách phủ Ryan.

    Ivy sau khi xác nhận Tôn Ngộ Không lẫn giáo chủ Yale đã đi xa rồi liền bước tới cạnh John gọi khẽ: “Đại thiếu gia, bọn họ đã đi xa, ngài dậy được rồi!”

    Ivy thầm nhận định, đây là mưu kế của John và Tôn Ngộ Không, dùng rượu và giả vờ hôn mê để từ chối yêu cầu vô lý của giáo chủ Yale, nhưng nào ngờ được nàng gọi mấy tiếng cũng không thấy John có phản ứng.

    Chẳng lẽ thật sự bị nhị thiết gia đánh ngất đi à?

    Ivy lo lắng bất an nghĩ, khẽ ngồi xuống cạnh người John xem xét, thình lình phát hiện ra chỗ động mạch cổ của hắn có đọng máu bầm.

    “Không ngờ nhị thiếu gia lại ra tay quyết đoán đến thế!”

    Ivy sau khi hiểu ra mọi chuyện thì dở khóc dở cười, trong lòng cũng có chút khó xử, bởi nàng không thể nào nâng John về phòng được, mà để hộ vệ bên ngoài biết thì không ổn, đường đường đại thiếu gia lại nằm trên mặt đất rất là mất mặt.

    Mình nên làm gì bây giờ? Ivy nghĩ trái nghĩ phải nhưng không quyết được ý.

    “Ivy, cô cất quyển sách Nhục Bồ Đoàn kia ở chỗ nào rồi, sao ta không tìm thấy?”

    Ivy giật nảy mình, nhìn lại thì thấy Tôn Ngộ Không hùng hổ bước tới, lúc này hắn cười mỉm làm gì có chút bộ dáng của kẻ say?

    “Nhục Bồ Đoàn sung sướng vô biên”, Ivy đỏ mặt, giọng nói càng ngại ngùng: “Thiếu gia, bây giờ là ban ngày mà, sao ngài lại sai ta đọc sách kia cho ngài nghe chứ? Trước kia buổi tối mới đọc mà...”

    Lúc này đến phiên Tôn Ngộ Không giật mình, kinh ngạc nói: “Trước đây ta muốn cô đọc quyển sách đó cho ta nghe sao?”

    Ivy không trả lời, trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không, hiển nhiên là trách hắn biết rõ rồi còn cố hỏi, thật không tốt.

    Chó đẻ thật, không ngờ lão Tôn ta lại không biết chủ nhân của thân thể này trước đây còn có sở thích này.

    Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Sau khi hắn chiếm lấy thân thể này, hắn chỉ lo tìm những tin tức quan trọng chứ không để ý đến những chuyện râu ria linh tinh khác.

    Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười nói: “Hì hì, không phải ta muốn cô đọc nó cho ta nghe bây giờ, ta lấy nó để làm chuyện khác, cô cất nó chỗ nào rồi?”

    Ivy thở phào, sắc mặc cũng khôi phục bình thường, đáp: “Sáng nay lúc ta dọn phòng cho ngài thì đã cất nó dưới gối.”

    “Ha ha, hóa ra nó ở dưới gối!”

    Tôn Ngộ Không cười ha ha, định quay đầu bỏ đi, Ivy liền gọi hắn lại.

    “Nhị thiếu gia, giáo chủ đại nhân đã đi rồi sao, à mà ta không thể dìu đại thiếu gia đi được!”

    “Ha ha, tên mập mạp khốn kiếp kia đang ở phòng ta chứ đã đi đâu, ta đang tranh luận với hắn là cô hay Quang Minh nữ thần xinh đẹp hơn đây này, hì hì, giờ tạm thời không cần quan tâm đến ca ca ta đâu, một lát nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi, cô cứ ra ngoài canh giữ không cho người khác vô là được. Nếu như ca của ta tỉnh lại sớm sẽ hỏng việc của ta mất.”

    Tôn Ngộ Không nói xong, lại hùng hùng hổ hổ đi, Ivy ở phía sau thè lưỡi: “Thật sự là to gan lớn mật, cũng dám trêu ghẹo Quang Minh nữ thần, cơ mà hắn cũng thật tốt khi so mình với nữ thần.”

    o0o

    Giáo chủ Yale trong lúc hôn mê đều tưởng mình đang ôm một cô gái xinh xắn lồi lõm co dãn hết xảy, nhưng khi tỉnh lại lại phát hiện bản thân đang nằm trên sàn nhà, ôm một cái cây lớn, tay chân đều bị trói lại trên cây, đồng thời hắn cảm thấy mặt mình ướt nhem, mũi lại ngửi thấy một mùi tanh hôi vừa lạ vừa quen.

    Tôn Ngộ không bộ dáng thư sinh đang cười tũm tĩm xuất hiện trước mặt hắn, mái tóc bạc trắng trông hết sức hiền lành, chẳng qua đôi mắt lại lóng lánh như sao, cả người nào có bộ dáng của kẻ say.

    Chỉ trong chớp mắt, giáo chủ Yale liền hiểu ra là lúc nãy Tôn Ngộ Không không hề say, mình già tám mươi tuổi lại bị tên tiểu quỷ tóc trắng này đùa giỡn như con nít.

    Giáo chủ Yale giận dữ hét: “Tôn Ngộ Không, ngươi thật to gan, dám lén bắt cóc sứ giả của nữ thần, ngươi nhất định phải chết, cả nhà các ngươi đều chết chắc, các ngươi nhất định sẽ bị sở phán quyết dị đoan đốt sống chết tươi!”

    Tôn Ngộ Không khinh bỉ trừng mắt với tên mập mạp này, không thèm trả lời.

    Giáo chủ Yale vừa giận vừa mắng chửi Tôn Ngộ Không một lúc lâu nhưng thấy đối phương đứng trơ ra thì sự phẫn nộ trong lòng dẫn bị sợ hãi thay thế.

    Tên nhóc tóc trắng này không phải người, hắn là ma quỷ, là một tên điên. Theo thời gian dần trôi đi, giáo chủ Yale càng nhận định ý nghĩ này. Tại thành Kobline, hắn đại biểu cho nữ thần, đại biểu của uy quyền, trừ Druid và dị giáo đồ thờ đạo thần Lửa ra thì không còn ai dám đối xử với hắn như thế, bởi đây chẳng khác nào là phạm phải tội diệt tộc.

    “Gặp kẻ điên thì không thể cứng đối cứng được, phải đấu trí, dùng mưu đánh bại hắn, kinh nghiệm sống mấy chục năm của mình không thể nào lại thua một đứa trẻ ranh mười mấy tuổi được, phải tỉnh táo lại, từ từ nói chuyện với hắn!”

    Giáo chủ Yale nghĩ thầm trong lòng như vậy, rồi dần dần bình tĩnh lại, sau đó cố hết sức tươi cười hỏi: “Ha ha, mới nãy ta nói đùa ngươi đấy, ngươi uống say nên làm chuyện quá khích một chút âu cũng dễ hiểu, ta không so do đâu, ta cũng không cần tiền lẫn số sách ma pháp kia, ngươi thả ta đi được chưa?”

    Tôn Ngộ Không cười hì hì nhìn hắn, mắt đảo liên hồi, vẫn không lên tiếng nói chuyện.

    Giáo chủ Yale chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Ngươi thả ta, ta giúp ngươi đối phó gia tộc Carlyle và gia tộc Severn, để ngươi xưng bá thành Kobline!”

    Hiệu quả của câu nói này còn kém hơn lúc nãy, Tôn Ngộ Không lại ngáp một cái, tay vỗ khẽ miệng, duỗi lưng, giống như muốn ngủ một giấc.

    Chuyện gì mới có thể khiến tên điên này chú ý đây? Giáo chủ Yale nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một chuyện.

    “Này, ngươi tạt thuốc tê lên mặt ta nhưng sao mùi lại tanh hôi thế, ngươi là Luyện Dược sư à, thuốc này do ngươi luyện ra sao?”

    Quả nhiên, nghe đến đây thì Tôn Ngộ Không lập tức hưng phấn, nhảy vọt từ ghế xuống, liên tục gật đầu: “Đúng đúng, tuy ta không phải Luyện Dược sư nhưng thuốc này là ta luyện ra đấy, tên là Bách Hoa Niệu (nước tiểu trăm hương hoa)!”

    “Bách Hoa Niệu? Vật liệu chế thuốc gồm những loại nào?”

    Giáo chủ Yale run giọng hỏi, nghe thấy cái tên cổ quái này, hắn bỗng nhiên cảm thấy chẳng lành.

    “Dùng trăm hoa chưng cất thành rựu nên gọi là Bách Hoa tửu đúng không?”

    “Đúng.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tôn Ngộ Không mất dại quá
    ---QC---


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtuan_cl,benighted,doicom123,Gintoki,Vô__Tình,
  3. #12
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 12: Thần côn dọa dẫm & dọa dẫm thần côn (3)

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tôn Ngộ Không âm dương quái khí hỏi: “Dùng trăm hoa chưng cất thành rựu nên gọi là Bách Hoa tửu đúng không?”

    “Đúng.”

    Giáo chủ Yale khẽ gật đầu.

    “Vậy uống xong Bách Hoa tửu đi tiểu ra nước thì gọi là gì?”

    “Uống xong Bách Hoa tửu... Tôn Ngộ Không, ngươi dám đái lên mặt ta, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi...”

    Lúc này giáo chủ Yale mới vỡ lẽ mùi tanh hôi trên mặt mình là thứ gì, giận sôi gan, chửi bới tổ tông mười tám đời gia tộc Ryan, mới nãy còn định đấu trí với Tôn Ngộ Không nhưng giờ thì toàn bộ xóa hết.

    “Ài!”

    Giáo chủ Yale sảng khoái chửi bời, thình lình ngón chân truyền đến cơn đau tê tâm liệt phổi, lập tức hét thảm như hẹo bị thiến. Hắn mới thét lên liền bị tát một cái ngay mặt khiến hắn ngừng bặt im ru.

    Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi, bằng không ta sẽ xẻo cắt từng miếng thịt trên người ngươi cho xem!”

    Tôn Ngộ Không nói xong, gác đao lên trên ngón trân khác của tên mập. Giáo chủ Yale hiểu hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, tranh thủ thời gian gật đầu đáp ứng: “Ta nhất định nghe lời ngươi, ngươi nói sao ta nghe thế!”

    Tuy giáo chủ Yale nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác, chờ khi bản thân thoát khỏi nơi này sẽ dẫn Thần Thánh kỵ sĩ đoàn lẫn mục sư quay lại giết hết gia tộc Ryan.

    Tôn Ngộ Không hài lòng cười, huy đao cắt đoạn dây thừng trói tay phải giáo chủ Yale, tiếp đó lấy ra một quyển sách một cây bút và ba tờ giấy rồi ném cho đối phương: “Lật tới trang sau cùng rồi chép ra ba tờ, đổi tên nam chính thành tên ta, nữ chính đổi thành Quang Minh nữ thành, ngài hiểu chứ? Mặt khác, ngài đừng mơ tưởng dùng ma pháp để đánh ta, trước khi ngài kịp tung ra thì ta kịp chặt hết ngón chân của ngài rồi.”

    Giáo chủ Yale thầm nghĩ, lại muốn ta chép sách, quả nhiên tên Tôn Ngộ Không này không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Hắn sợ Tôn Ngộ Không đổi ý nên không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng lật đến tờ sau cùng của quyển sách, chép theo yêu cầu của đối phương.

    “Ta ôm Quang Minh nữ thần bằng một tay, tay kia khẽ kéo chiếc áo mỏng của nàng, sau đó hai tay liền xoa bóp hai ngọn núi trập trùng kia, tinh tế thưởng thức tư vị ấm áp mềm mại hết sức co dãn đó...”

    Giáo chủ Yale viết tới đây thì lập tức hiểu mọi thứ, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả kinh kêu lên: “Tên khốn nạn, ngươi muốn ta khinh nhờn thần linh a, việc này ta nhất quyết không làm!” Nói xong hắn liền vò tờ giấy lại rồi nhét vô miệng mình, nhai đi nhai lại mấy lần rồi nuốt xuống bụng.

    Giáo chủ Yale hiểu rõ, nếu như để lộ những chữ ghi trên tờ giấy này ra ngoài cho mọi người biết thì đến cả thúc thúc Hồng Y đại giáo chủ của hắn cũng không thể cứu được, đến lúc đó hắn bị phán thiêu chết là còn nhẹ tội lắm rồi.”

    Tôn Ngộ Không nhàn nhạt hỏi: “Vậy là dù chết ngài cũng không chép đúng không?”

    “Không chép, tuyệt đối không chép! A!”

    Tôn Ngộ Không tiện tay huy đao cắt một ngón chân của tên mạp khiến những lời chém đinh chặt sắt hắn mới nói biến thành tiếng hét thảm.

    “Ngón thứ hai, ngón thứ ba, người ta nói chứ tay đứt ruột xót, không biết nếu như ta chặt hết mười ngón chân thì sẽ ra sao nhỉ? Ngón thứ tư!”

    “A! Đừng chém, ta chép, ta sẽ chép, đau chết mất!”

    Bốn ngón chân liên tiếp bị chém đứt khiến cho giáo chủ Yale đau đến mức nước mắt nước mũi nhòm nhèm, rốt cuộc hắn cũng lựa chọn khuất phục.

    Tôn Ngộ Không thu đao lại, cười nói: “Vậy thì được, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, ta sai ngươi chép thứ này cũng chỉ để ta tự vệ thôi chứ không phải dùng để đối phó ngài đâu, hay trước tiên ngài hãy trị liệu cho mình đi, nhưng nhớ chớ lộn xộn đấy.”

    Giáo chủ Yale nghe thế thì mừng lắm, nhanh chóng tranh thủ thời gian trị liệu cho bản thân.

    “Nữ thần chí cao vô thượng, xin người nhân từ ban ân, xoa dịu nỗi đau cho tín đồ thành kính của người!”

    Chú ngữ niệm xong, trên tay giáo chủ Yale lóe lên một tia sáng trắng thánh khiết, tia sáng chiếu lên chỗ ba ngón chân bị cắt đứt, máu tuôn ra nhanh chóng đông lại, cơn đau dưới chân liền giảm lại, hắn thở dài một hơi.

    Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nói: “Sao ngài không nối ngón chân lại mà chỉ cầm máu thôi thế?”

    Giáo chủ Yale ngượng chín mặt, ngượng ngùng nói: “Trị Liệu thuật Huyền giai thượng cấp mới nối ngón chân lại được, mà ta chỉ là Linh giai ma pháp sư thôi.”

    “Cái gì?”

    Tôn Ngộ Không nhảy dựng lên, ngạc nhiên hỏi: “Ngài đường đường là giáo chủ mà sao chỉ mới Linh giai? Hay ngài là đồ giả mạo?”

    “Giả gì mà giả, nói khó nghe quá, thúc thúc ta là Hồng Y đạo giáo chủ, là người đề cử ta làm giáo chủ!”

    “À thì ra là vậy!”

    Tôn Ngộ Không chợt hiểu: “Hì hì, mập mạp chết tiệt, bản sự khác ngươi chả mạnh hơn heo là bao, nhưng kỹ thuật đầu thai này thật nhất lưu nha!”

    Giáo chủ Yale đỏ mặt cười xòa, gật đầu.

    “Ổn rồi, nhanh chép đi, sau này ta sẽ không gây khó dễ cho ngài nữa!”

    Chuyện diễn ra đến hiện tại, giáo chủ Yale cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó, không có lựa chọn hắn, rốt cuộc hắn cầm giấy và bút...

    Qua thời gian một nén nhang, rốt cuộc giáo chủ Yale cũng chép xong ba tờ giấy ghi lại những động tác dung tục, run rẩy đưa cho Tôn Ngộ Không: “Xong rồi đó, thả ta đi được chưa, ta còn phải nhanh chóng quay lại để thủ hạ hỗ trợ nối ngón chân lại cho ta nữa!”

    Tôn Ngộ Không cất đi hai tờ, cười nói: “Ngài gan lớn thật, dám đến gia tộc chúng ta lừa tiền, bây giờ đến phiên chúng ta dọa dẫm lại, ngài hãy mau giao hết những thứ quý giá ra đây, vàng bạc châu báu, các loại Nguyệt Quang bảo hạp gì cũng được, ta lấy hết.”

    Giáo chủ Yale nghe thế, kìm không được giấu tay phải ra sau. Lúc đầu Tôn Ngộ Không chỉ định lấy một hai thứ mà thôi, nhưng giờ giáo churu Yale cử động như vậy khiến hắn chú ý tới.

    “Đưa tay ngài ra đây, giấu giấu giếm giếm cái gì!”

    Giáo chủ Yale lạnh khắp người, khẩn cầu: “Hai chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của ta, ngươi không thể lấy chúng!”

    Tôn Ngộ Không nào quan tâm đến bộ dáng quỷ khóc sói gào của tên mập, thằng thừng tháo hai chiếc nhẫn trên tay hắn xuống, sau đó nghiên cứu một thoáng liền hiểu tại sao tên khốn này không nỡ như thế.

    Hai chiếc nhẫn, một chiếc là không gian giới chỉ (nhẫn chứa đồ), còn một cái là sủng vật giới chỉ (nhẫn chứa sủng vật). Chỉ có ma pháp sư Thánh giai trở lên mới chế ra được không gian giới chỉ, nó rất hiếm, thường thì không gian bên trong rất nhỏ, mà giới chỉ này lại rộng tới mười ngàn mét đủ biết là trân bảo hiếm thấy.

    Về phần sủng vật giới chỉ, nó quý hiếm hơn cả không gian giới chỉ, chỉ có Pháp Hoàng trở lên mới có thể chế tác, không gian bên trong giới chỉ loại này có thể chứa được chút ít linh khí hoặc sủng vật.

    “Tốt, hai chiếc nhẫn này coi như cũng tạm được, ta ráng nhận lấy chúng vậy!”

    Tôn Ngộ Không nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ, giáo chủ Yale nghe thế thật muốn lao tới bóp cổ đối phương đến chết, chẳng qua hắn chỉ nghĩ trong đầu thế thôi chứ không dám làm như vậy.

    Tôn Ngộ Không cười hì hì nhìn giáo chủ Yale tức giận đến nổi gân xanh ra mặt, tiếp tục đổ thêm dầu: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ sai Ivy tới giáo đường của ngài, ngài hãy an bài một mục sư có thực lực một chút để dạy cho nàng ta Trị Liệu thuật nhé. Nếu như nàng ta học không được, ngài nhất định phải chết. Nếu nàng bị ăn hiếp, ngài cũng phải chết. Nếu nàng bị ngài dạy hư, ngài càng phải chết...”

    Giáo chủ Yale tức đến chết lặng, hai mắt rưng rưng: “Rốt cuộc hôm nay ta gây ra nghiệt gì mà sao đụng phải tên điên này thế, trước kia đi dọa người đều thắng lợi, mà lần này thì ngay cả bảo vật gia truyền cũng bị cướp đi, còn phải giúp nô tài của người ta nữa...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtuan_cl,doicom123,Gintoki,Vô__Tình,
  5. #13
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 13: Sát Nhân Như Trư

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Ngươi nói là ta có thể đi học quang minh hệ Trị Liệu Thuật?” Ivy khó có thể tin hô to.

    Tôn Ngộ Không khẽ gật đầu: “Đúng vậy a, chẳng phải cô nghĩ là mọi người luôn ghét bỏ cô sao, trên thế giới này người được hoan nghênh nhất là người có thể cứu sống người khác, cô học được Trị Liệu Thuật, cho người ta chữa bệnh chữa thương thời điểm thiếu thu chút tiền, liền sẽ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

    Ivy lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lắc đầu nói: “Không, ta sẽ chuyên đi chữa bệnh cho những bình dân, không thu một đồng của họ.”

    “Cô thích thu hay không thì tùy, đúng, giáo chủ mập mạp chết tiệt kia không phải cái thứ tốt, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cái giáo đường kia chắc hẳn cũng không có mấy người tốt, chính cô chú ý đề phòng một chút, có yêu cầu gì cứ liên hệ trực tiếp với tên béo đáng chết kia.”

    Ivy do do dự dự nói: “Nhị thiếu gia, trong nhà ngài nói như vậy không quan hệ, nhưng ra đến bên ngoài, đặc biệt là đến Giáo đình, đối những cái kia người trong giáo hội khách nhất khí một chút, nếu không sẽ rước lấy đại phiền toái!”

    “A, biết.”

    Tôn Ngộ Không mặc dù trong lòng xem thường, nhưng cũng lười nhiều lời.

    “Nhị thiếu gia, ngài thật không cùng phu nhân và đại thiếu gia nói một tiếng sao?”

    “Bọn hắn nhất định sẽ không đồng ý ta đi Giáo đình tìm Ranst, ngươi giúp ta nói với bọn họ một tiếng đi, đi rồi!”

    “Lên đường cẩn thận!” Ivy một mặt lưu luyến không rời.

    o0o

    Thành Kobline bên trong không có tửu quán nào dám nói mình sinh ý tốt nhất, cũng không có tửu quán nào dám nói rượu của mình thơm nhất, nhưng lại có một cái tửu quán dám nói chỗ họ loạn nhất, đó chính là dong binh tửu quán, bởi vì toàn thành tất cả thành viên của các dong bình đoàn cỡ nhỏ đều ưa thích tụ tập ở đây để khoác lác, uống rượu, thuận tiện đợi chờ sinh ý tự tìm tới.

    Lựa chọn nghề này đại bộ phận đều là nam nhi nhiệt huyết, lại thêm chất cồn kích thích, những lính đánh thuê này thường thường là một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, trong dong binh tửu quán mỗi ngày ít nhất phải đánh vài chục lần, tử thương hơn mười người.

    Lúc Tôn Ngộ Khồn đến nơi này Độc Nhãn Long, vừa vặn trông thấy một tên chột một mắt bị đại hán cao khoảng hai mét năm ném gục ra ngoài đường, miệng đầy bùn.

    Tên chột một mắt đã đạt đến Linh giai, trên người có cương khí màu đen hóa thành khôi giáp hộ thân nên không bị thương gì, chẳng qua là chật vật mà thôi.

    “Hừ, hừ, phi!”

    Tên chột một mắt vừa phun bùn ra khỏi miệng vừa mắng: “Trâu điên ngươi bị điên thật à, ta chỉ giỡn một chút thôi mà cần gì phải hạ thủ ác như thế!”

    Trong tửu quán truyền đến một thanh âm ồm ồm: “Còn dám mắng thêm một chữ, ta liền cắt lưỡi ngươi ra đi câu cá đấy.”

    Tên chột một mắt hiển nhiên rất kiêng kỵ tên trâu điên này, quả nhiên không còn dám mắng, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, quay đầu trông thấy một tiểu quỷ tóc trắng khoảng mười mấy tuổi đang ở bên cạnh cười hì hì xem náo nhiệt, bộ dáng rất muốn ăn đòn, thế nên tên chột một mắt quyết định phát tiết cơn giận lên người đối phương.

    “Tiểu quỷ tóc trắng, nhìn cái gì vậy, ngay cả lão tử ngươi đều không nhận ra sao, năm đó ta với mẹ ngươi. . . . . A! Má ơi!”

    Tên chột một mắt chửi đến cao hứng, chợt phát hiện tiểu quỷ tóc trắng run tay một cái vung ra một quyển sách ma pháp, quyển sách vừa mở ra, một chùm bóng trắng thiểm điện lập tức như linh xà xuất lồng, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” của dòng điện, giương nanh múa vuốt đánh tới.

    Chùm thiểm điện thế tới lại hung lại mãnh liệt, tên chột một mắt không thể lui, tránh cũng không thể tránh, tình thế nguy cấp phía dưới, đành phải xoay người hai tay ôm đầu, chổng mông lên nhào trên mặt đất bảo vệ tốt đầu, trên thân cương khí màu đen lần nữa bắn ra, ngạnh kháng một kích này!

    Tôn Ngộ Không ném ra sách ma pháp “Thiểm Điện Quang Liên” này, lập tức lấn người mà lên, tên chột một mắt đáng thương mặc dù có cương khí hộ thân, y nguyên bị điện giật đến toàn thân tê dại, mắt thấy địch nhân lao đến, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tôn Ngộ Không đạp một phát thật nặng lên mông, bay ra ngoài như một quả đạn pháo.

    “Ầm!”

    Tên chột một mắt đáng thường lần này đầu chạm đất, ăn thêm một mớ bùn nữa.

    “Ha ha, chiêu này ác, ngã sấp mặt luôn.”

    Mắt thấy tên chột một mắt rơi vào kết cục như thế, đám người ở trong dong binh tửu quán nhao nhao lớn tiếng chế giễu, xem ra nhân duyên của hắn tệ đến mức khiến ai cũng tức giận sôi như này.

    Tôn Ngộ Không tay run một cái, lại từ trong không gian giới chỉ xuất ra ba cái sách ma pháp, cười hì hì nhìn bại tướng dưới tay.

    Tên chột một mắt ưỡn thân nhảy dựng lên, hiển nhiên thụ thương cũng không nặng lắm, nhưng cũng chẳng nhẹ, toàn bộ từng sợi tóc dựng thẳng lên thành đầu xù, làn da lộ ra ngoài bị cháy đen, tản mát ra một cỗ mùi cháy khét.

    Tên chột một mắt vốn định một nhảy dựng lên liền lập tức tiến lên tìm tiểu quỷ tóc trắng tính sổ, không nghĩ tới vừa bước ra một bước, đối phương lại lấy ra ba cái sách ma pháp, trong lòng của hắn giật mình, vội vàng lui về sau hai bước, biết mình lần này tìm nơi trút giận hành vi là đá trúng thiết bản.

    “A, ta nhận thua, nhận. . . . Hừ, hừ, hừ, nhận thua, không đánh!”

    Tên chột một mắt nhất quán là lấn yếu sợ mạnh, thấy đối phương giống như lai lịch không nhỏ, tranh thủ thời gian đầu hàng, chỉ là trong miệng hắn toàn bùn đất, mồm miệng nhồm nhèm, đành phải vừa nói vừa nôn.

    “Ha ha, tên chột một mắt, không ngờ ngươi lại học được ma pháp hệ khói nha, hì hì, thất kính thất kính!”

    Đám người trong dong binh tửu quán lần nữa cười vang, Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cũng cười đến lộn ruột.

    Tất cả là do khi tên chột một mắt mở miệng, khoảnh khắc đó có một làn khói đen từ miệng lẫn mũi hắn bay ra.

    Tên chột một mắt đã biểu thị ra khuất phục, Tôn Ngộ Không cũng không muốn dây dưa với đối phương nữa nên đi vào trong tửu quán, tìm nơi hẻo lánh cái bàn ngồi xuống, thuận miệng gọi tửu nhị mang một chai Tạp La Thanh tửu, sau đó nếm thử vị cảm thấy không tệ nên uống hai chén.

    Trong tửu quán, đông đảo dong binh bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

    “Oa, tên nhóc quý tộc tóc trắng này là ai, sao lại tới nơi này nhỉ?”

    “Người ta xưng là vua của sách ma pháp Tôn Ngộ Không - Ryan, lần trước tại sân quyết đấu dùng một núi nhỏ toàn là sách ma pháp, dọa vô số người xém tí bị bệnh tim đấy.”

    “Là hắn à, ngươi chắc chắn chứ?”

    “Ta có ròng rã 1,008 cái lý do cam đoan ta không nhìn lầm!”

    “1,008 lý do? Đừng khoa trương thế chứ?”

    “Móa nó, bởi vì Kripos đầu heo kia, ta ròng rã thua 1,008 kim tệ, trời ạ, đây chính là ta mười năm tích súc a, lúc đầu dự định giữ lại để cưới vợ.”

    “Tìm một cái nữ người lùn xám đi, không cần tiền!”

    “Ta, ta tình nguyện tìm một cái nữ Cẩu Đầu Nhân, chí ít thân cao kém không nhiều lắm!”

    “Trời ạ, Cẩu Đầu Nhân? Ngươi trâu, ta quá sùng bái nha. . .”

    Tôn Ngộ Không uống xong chénTạp La Thanh tửu thứ nhất, không để ý tới người chung quanh đối với mình chỉ trỏ, trực tiếp kéo cổ họng ra lung rống to: “Ta muốn thuê một tiểu độii, thù lao là ba sách ma pháp Huyền giai thượng cấp, nhiệm vụ là. . .”

    Tôn Ngộ Không còn chưa kịp nói làm nhiệm vụ gì, dong binh trong tửu quán tựa như nước nóng sôi trào, tất cả dong binh đều lập tức đứng dậy lao tới chỗ Tôn Ngộ Không.

    Ở gần thì được lộc, một tiểu hồ tử ở gần ngay đấy đã kịp bước tới trước mặt Tôn Ngộ Không.

    “Ta, nhiệm vụ này ta tiếp nhận! A!”

    Tôn Ngộ Không còn chưa kịp nói chuyện, tiểu hồ tử bị đá một cước ngay mông khiến hắn bay tung nóc nhà ra ngoài.

    Đá bay tiểu hồ tử chính là đại hồ tử, hắn nhìn thoáng qua cái lỗ hổng trên nóc nhà, cười nói: “Mơ tưởng nhận nhiệm vụ, chỉ có thực lực Linh giai hạ cấp thì sao xứng? Dong binh đoàn Long và Cầu đầu nhân chũng ta nhận nhiệm vụ này. A!”

    Đại hồ tử chưa cười xong đã bị một người đánh ngay ót, rồi bị đá một phát ở mông khiến hắn bay qua lỗ khi nãy ra khỏi tửu quán.

    “Long và Cẩu Đầu Nhân tính là cái gì chứ, lăn đi, đừng cản lão tử làm ăn!”

    Thành công cướp được trước mặt Tôn Ngộ Không người vừa muốn tinh tế miêu tả mình dong binh đội chỗ tốt, người phía sau cũng đã không giữ được bình tĩnh, nhao nhao xuất thủ cướp hướng phía trước chen, một trận không giải thích được đại chiến liền triển khai như vậy.

    Oanh! Oanh! Hai tiếng nổ mạnh, bụi đất tung bay!

    Hóa ra là Tôn Ngộ Không hai bên vách tường trực tiếp bị đánh đến phá thành mảnh nhỏ, bụi đất tung bay bên trong vô số trương khẩn trương đến đỏ rực khuôn mặt bu lại, nhưng không đến một giây đồng hồ, những này gương mặt lại toàn bộ đổi một cái dạng, những cái kia khuôn mặt cũ đều chỉ tới kịp lưu lại một câu.

    “Nhiệm vụ này ta tiếp nhận!”

    “Ta tiếp!”

    “Ta. . . A! Chim ta!”

    “Ai u cái mông của ta, Nileka lão hồ ly ngươi thủ đoạn thật độc ác!” Đương nhiên

    . . .

    Tôn Ngộ Không thấy mắt đều ngây người, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người không có phản ứng, chỉ là tự lẩm bẩm: “Những người này bị điên cả à?”

    Tôn Ngộ Không cảm thấy những lính đánh thuê này không hiểu thấu cũng không kỳ quái, bởi vì hắn nhất quán đối kim tiền nhiều ít không có cái gì khái niệm, hắn cũng không biết, ba sách ma pháp Huyền giai thượng cấp chí ít giá trị ba trăm vạn kim tệ trở lên, loại giá này tiền, thuê một cái cỡ lớn dong binh đoàn đều dư xài.

    Hiện tại hắn vậy mà dùng loại giá này tiền đến thuê một cái dong binh tiểu đội, đôi này các dong binh tới nói tuyệt đối là trên trời rơi thỏi vàng ròng chuyện tốt, đương nhiên đánh vỡ đầu cũng muốn tranh thủ cơ hội này. Nếu như không phải Tôn Ngộ Không quyển sách đại vương thân phận, tuyệt đối không có người tin tưởng sẽ có loại chuyện tốt này phát sinh.

    “Ngừng, tất cả dừng tay cho ta!”

    Từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần Tôn Ngộ Không rống lớn một tiếng, tất cả dong binh lập tức dừng tay, so nhất ngoan tiểu hài còn ngoan, bởi vì bọn hắn trong lòng đều phi thường rõ ràng, nếu như lúc này đắc tội quyển sách đại vương, cái này cơ hội phát tài liền xác định vững chắc không tới phiên mình.

    Tôn Ngộ Không gặp mình làm ra hiệu quả nhanh chóng hiệu quả, hài lòng cười cười, quay đầu gọi tửu bảo (người bán rượu): “Rượu như lúc nãy, lấy thêm ba cái chén nữa!”

    Tửu bảo lên tiếng, đem rượu đã bưng lên, hốc mắt của hắn đen một bên, cũng không biết là bị cái kia nóng vội gia hỏa cho ngộ thương, nhưng hắn cũng không có quá để ý, bởi vì tại dong binh tửu quán làm việc, hốc mắt trên mũi trúng vào cái một hai quyền cái kia là chuyện thường ngày.

    Tôn Ngộ Không chậm rãi uống một ngụm rượu, thích ý ợ một hơi rượu, mới chậm rãi nói: “Từng bước từng bước tới nói, ai còn dám quấy rối, ta trả một quyển sách ma pháp Huyền giai thượng cấp mua mạng kẻ đó!”

    Lại là sách ma pháp Huyền giai thượng cấp? Tất cả dong binh đều lộc cộc nuốt một ngụm nước bọt.

    Một tên tiểu bạch kiểm đi tới đầu tiên.

    “Phụ thân ta là Ladde, hắn mặc dù không tại chúng ta dong binh tiểu đội, nhưng hắn quen biết khắp thiên hạ, một thân tu vi càng là đạt đến Huyền giai đỉnh phong, một chân đã bước vào Thánh giai. . .”

    “Người tiếp theo, ta không quản cha ngươi là Ladde hay Laddo gì cả, cuộc đời lão Tôn ta ghét nhất là những tên mượn danh mượn oai người khác, cút!”

    Tiểu bạch kiểm vội la lên: “Ta cũng rất có bản lĩnh, ta. . .”

    Tất cả dong binh cùng một chỗ cuồng hống ngăn hắn nói tiếp: “Tiểu bạch kiểm, cút ngay đi, ngươi đã bị đào thải!”

    Cái thứ hai dong binh ra sân.

    “ Long và Cẩu Đầu Nhân dong binh tiểu đội chúng ta có lịch sử phi thường lâu đời, nghe nói mấy trăm năm trước tiền bối của chúng ta tđã từng tru diệt một con rồng, thiết chút nữa diệt luôn tộc Cẩu Đầu nhân, có thể nói là uy danh hiển hách...”

    “Chuyện của ngươi cùng tiền bối ngươi thì liên quan gì nhau, kế tiếp!”

    Dong binh thứ ba đi lên là một nữ tử mặc áo giáp da bó sát người màu hồng, bộ ngực nở nang đầy đặn trắng tuyết lộ ra hơn phân nữa.

    “Mỹ Hồ dong binh tiểu đội chúng ta mặc dù thực lực kém một chút, nhưng tất cả đều là mỹ nữ a, mà lại trên đường đi có thể cung cấp mọi nhu cầu, thiếu gia ngài thích làm gì cũng được, khẩu vị nặng hơn nữa cũng chả sao...”

    “Hừ, lão Tôn ta cảm giác được các ngươi đi Ích Hoa viện hẳn có tương lai phát triển hơn đấy, kế tiếp!” (PS: Ích Hoa viện - thanh lâu nổi danh nhất thành Kobline.)

    Một đại hán cao tới hai mét năm bước tới, nhưng tên dong binh khác vốn định mở miệng ngăn cản lập tức lùi ra sau mấy bước, Tôn Ngộ Không nhìn lại thì nhận ra người mới tới này chính là Trâu Điên khi nãy ném tên chột một mắt ra khỏi tửu quán.

    “Tiểu đội dong binh chúng ta tên là Sát Nhân Như Trư (giết người như heo).”

    Tên trâu điên đắc ý: “Tiểu đội dong binh chúng ta bên trong có mãnh nam, có mỹ nữ, đầu bếp nổi danh!”

    Tôn Ngộ Không lại từ trên xuống dưới đánh giá Trâu Điên một vòng, ngạc nhiên phát hiện tại gia hỏa này lại là cao thủ Huyền giai trung cấp, mà lại dáng dấp vừa thô lại xấu, rất có như vậy một chút bình thiên đại thánh Ngưu ma vương cái bóng.

    “Tốt, không tệ, Sát Nhân Như Trư, danh tự này đủ bá khí, uy phong hơ Rồng và Cẩu Đầu Nhân nhiều, lão Tôn ta muốn tới Giáo đình đi, muốn các ngươi dẫn đường, có thể chứ?”

    “Đương nhiên, đương nhiên, tuyệt đối khiến ngài bằng an vui vẻ hài lòng!”

    Trâu Điên liên tục không ngừng gật đầu, Tôn Ngộ Không cười cười, đưa ba quyển sách ma pháp Huyền giai cho hắn, Trâu Điên tranh thủ thời gian vui tươi hớn hở thiếp thân cất kỹ.

    “Ai!”

    Đây là âm thanh của đám dong binh còn lại, bên trong có ghen ghét, có hâm mộ, có phẫn hận! Chẳng qua nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn hắn đã sớm lính giáo qua thủ đoạn thiết huyết lẫn sự hiếu chiến của Trâu Điên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Toàn đặt những cái tên khiến ta sa mạc lời

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtuan_cl,doicom123,Vô__Tình,
  7. #14
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 14: Thiết Thần & gian thương thành đạt

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    "Thiếu gia, tiếp theo ngươi định đi đâu, ta phái người gọi Độc Phong và Điềm Thang tới tụ họp?"

    Hai người tính tiền rời khỏi dong binh tửu quán, Trâu Điên thấy Tôn Ngộ Không khi nhìn đông lúc nhìn tây kiểu như không biết đường (Tôn Ngộ Không: Lão Tôn ta vốn mù đường), nên cất giọng hỏi.

    "À, chúng ta tới cửa hàng binh khí đi, ta muốn tìm một binh khí thuận tay!"

    Tôn Ngộ Không có mang theo không ít sách ma pháp trong không gian giới chỉ, nhưng hắn hiểu bọn họ hiếu chiến ưa thích đánh nhau cận thân hơn, đáng tiếc là tu vi hắn quá thấp nên không thể sử dụng Kim Cô bổng đang nấp trong nguyên thần của mình được, đành phải tạm thời kiếm vũ khí khác thay thế.

    Trâu Điên vui vẻ nói: "À, vậy chúng ta tới cửa hàng binh khí Thiết Thần (sắt) đi, binh khí khôi giáp chỗ đó đều được rèn đúc từ tinh thiết ra cả đấy, chất lượng tuyệt hảo!"

    "Thiết Thần?"

    Tôn Ngộ Không hơi hiếu kỳ: "Đối phương là ải nhân à, dám xưng thiết thần, khẩu khí thật lớn!"

    "Hắn là người tộc Minamino, cái tên Thiết Thần cũng không phải do hắn tự xưng mà là người khác phong cho, nghe nói tính hắn thích rèn sắt, lúc người ta ăn cơm thì hắn đang rèn thiết, khi họ vui chơi giải trí thì hắn cũng rèn, cả lúc họ uống rượu hắn vẫn đang rèn, chỉ có khi người ta quan hệ tình dục thì hắn không rèn thiết mà là đang rèn những khối tinh thiết..."

    Trâu Điên kể một mạch đủ loại truyền thuyết liên về Thiết Thần cho Tôn Ngộ Không biết, mặc dù truyền thuyết này chỉ là những tin đồn chứ không ai biết có phải là thật hay không.

    "Ha ha, quả là một người thú vị, hy vọng chỗ của hắn có binh khí lão Tôn ta muốn, ngươi biết đường thì đi trước đi!"

    "Ha ha, quả là một người thú vị, hi vọng chỗ của hắn có lão Tôn ta muốn binh khí, ngươi nhận ra đường đi, dẫn đường!"

    Trâu Điên lúc này tìm người truyền lại tin tức cho Độc Phong và Điềm Thang, để bọn hắn đến cửa hàng binh khí Thiết Thần tụ hợp, sau đó mang theo Tôn Ngộ Không cũng hướng nơi đó đi tới.

    Hai người đi đại khái chừng mười phút đồng hồ, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên ngửi được hương trái cây nồng nàn, nhưng nhìn quanh, chung quanh lại là một quả trái cây đều không nhìn thấy, ngược lại là thấy được một cái quán rượu, hương vị trái cây liền là từ nơi đó phát ra tới.

    "Trâu Điên, ngươi tới trước cửa hàng binh khí Thiết Thần nơi đó, để bọn hắn đem binh khí nặng nhất chuẩn bị kỹ càng, nhớ kỹ, là nặng nhất, nhất định phải nặng nhất, giá tiền không là vấn đề, lát nữa ta qua lấy!"

    Tôn Ngộ Không nhớ tới đến kinh nghiệm khi xưa đến Long cung đoạt Kim Cô bổng, thế là nhấn mạnh nhất định phải chuẩn bị một thanh binh khí nặng nhấ, dù sao hắn hiện tại tu thành Long Tượng lực, mặc dù chỉ có thể động dụng một phần mười, nhưng đó cũng là sức mạnh một Long một Tượng, vận dụng binh khí quá nhẹ hẳn sẽ không thú vị.

    Trâu Điên trên mặt vui tươi hớn hở đáp ứng, mừng thầm trong lòng: "Hì hì, cửa hàng binh khí Thiết Thần nơi đó binh khí nặng nhất, ngươi cái này lại gầy lại nhỏ tiểu quỷ tóc trắng lấy lên được đến mới là lạ! Ha ha, ta liền theo ngươi phân phó đem nặng nhất gia hỏa mua lại, đến lúc đó chính ngươi cầm không được, cửa hàng binh khí lại là không cho phép trả hàng, tên kia tính tiền rồi!" (PS: Trâu Điên nguyên tên là Cabral, Trâu Điên là ngoại hiệu, Độc Phong và Điềm Thang cũng là ngoại hiệu.)

    Trâu Điên hiện tại vạn vạn nghĩ không ra, đúng là hắn trong lòng điểm ấy tính toán nhỏ nhặt, tiểu tính toán, dẫn xuất lúc sau danh chấn Vườn Địa Đàng đại lục, người gặp người mắng, thần gặp thần sợ, siêu cấp Thần khí - Sát Trư Đao!

    (Người edit: Cười chết ta mất, đao mổ heo lại là siêu cấp thần khí )

    Trâu Điên đi về phía trước mấy bước, lại quay đầu lại hỏi nói: "Thiếu gia, ngươi không biết đường đi, làm sao đi cửa hàng binh khí Thiết Thần?"

    Tôn Ngộ Không một mặt không quan trọng dáng vẻ: "Dùng tiền để cho người ta dẫn đường, dùng tiền không được, liền dùng sách ma pháp. . ."

    Trâu Điên trực tiếp bó tay rồi, lắc đầu cười khổ đi lên phía trước, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: "Thật là một tên nhà giàu mới nổi, dùng sách ma pháp giá trị ít nhất mấy vạn kim tệ để người khác dẫn đường, khốn nạn thật, uổng cho ngươi nghĩ ra...

    Mắt thấy Trâu Điên đi xa, Tôn Ngộ Không tranh thủ thời gian đón hương vị trái cây hướng trong tửu phô đi đến, mới vừa vào cửa, một cái mọc ra rượu rãnh cái mũi lão đầu nhi liền vẻ mặt tươi cười tiến lên đón.

    "Hạ vị tốt, vị thiếu gia này, ngài là muốn mua rượu sao, xin hỏi ngài thích gì khẩu vị? Hì hì, rượu trái cây của chúng ta đều là mua dị quả ở trong Ma thú sâm lâm, sau đó dùng bí pháp sản xuất, ba phần mùi rượu, bảy phần mùi trái cây, có thể nói là thiên hạ độc nhất vô nhị không nơi đâu có!"

    Tôn Ngộ Không gật đầu giống gà mái mổ thóc: "Xác thực rất thơm, xác thực rượu ngon, rượu của ngươi ta mua hết!"

    "Ngươi muốn hết rồi?"

    Tiểu lão đầu nghe thế giật nảy mình: "Bản điếm mặc dù vừa khai trương không lâu, cửa hàng tuy nhỏ, nhưng cũng có mười cái hầm rượu, gần ngàn vò rượu ngon đấy."

    "Có gần ngàn vò? Ha ha, vận khí không tệ, ta mua, ta mua hết, nhất định!"

    Tôn Ngộ Không hưng phấn hoa tay múa chân đạo, kỳ thật hắn thích là thích hương trái cây đậm đà kia chứ không phải rượu.

    "Chuyện này..."

    Tiểu lão đầu hết biết nói gì nữa. Tôn Ngộ Không đến hai tay trống trơn chẳng giống như người có tiền, mà cho dù hắn có nhiều tiền cũng không cần phải mua một lúc đống rượu như thế.

    Tôn Ngộ Không thấy bộ dáng ấp úng của tiểu lão đầu, mắt đảo một hồi thì hiểu rõ chuyện gì, lập tức lấy một bao tải đựng kim tệ trong không gian giới chỉ vứt tới, nhìn chằm chằm tiểu lão đầu hỏi: "Chừng này kim tệ đã đủ chưa, chưa thì ta trả ngươi bằng sách ma pháp, Huyền giai thượng cấp luôn nha!"

    Cái bao tải đựng kim tệ kia vốn ở trong không gian giới chỉ của giáo chủ Yale, cũng không biết là hắn đi dọa dẫm ở đâu ra, bây giờ lại tiện nghi cho Tôn Ngộ Không. Chẳng qua Tôn Ngộ Không cũng chẳng để tâm tới số kim tệ này, với hắn thì chúng hay sách ma pháp đều chỉ là những món đồ chơi nhỏ nhặt thôi, dù gì khi xưa hắn cũng từng chôm đào của Vương Mẫu nương nương lẫn kim đan của Thái Thượng Lão Quân cho đám khỉ hoang của mình ăn kia mà.

    Nhìn qua bao tải lấp lánh kim tệ kia, lại nghe Tôn Ngộ Không nhắc tới sách ma pháp Huyền giai thượng cấp, lão đầu tử cảm thấy đầu mình ong ong, chân lảo đảo xém tí ngã xuống đất.

    "Này lão đầu, người không sao chứ, được hay không nói một câu cho ta biết đi!"

    Tôn Ngộ Không nhìn lão đầu đang sáng mắt nhìn đống kim tệ nhưng không nói một lời, thế là tranh thủ thời gian thúc giục.

    Lão đầu nhi mạnh nuốt một ngụm nước miếng, dùng hết lực khí toàn thân khống chế chính mình mới khó khăn phun ra một câu: "Còn chưa đủ, chẳng qua tăng thêm cái kia sách ma pháp Huyền giai thượng cấp là được rồi!"

    Lão đầu nhi nói xong câu đó, mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân đều ướt đẫm, tay chân cũng khống chế không nổi bắt đầu run lên, tâm bên trong một cái kình gọi: "Ực, thật sự nên lừa hắn sao, ta sắp lời hơn một trăm vạn rồi!"

    "A, vậy là tốt rồi!"

    Tôn Ngộ Không đương nhiên cũng nhìn ra lão đầu nhi dáng vẻ không thích hợp, nhưng hắn hiện tại tâm tình cao hứng, cũng liền không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, từ trong không gian giới chỉ xuất ra một cái Huyền giai thượng cấp sách ma pháp đặt ở cái kia bao tải kim tệ bên trên, tiếp lấy liền muốn đi trong hầm rượu lấy rượu.

    Tôn Ngộ Không đương nhiên cũng nhìn ra lão đầu nhi dáng vẻ không thích hợp, nhưng hắn hiện tại tâm tình cao hứng, cũng liền không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, từ trong không gian giới chỉ xuất ra một cái sách ma pháp Huyền giai thượng cấp đặt ở cái kia bao tải kim tệ bên trên, tiếp lấy liền muốn đi trong hầm rượu lấy rượu.

    "Vị thiếu gia này, chậm đã, mới nãy ông bạn của ta tính sai đấy, không tốn nhiều tiền vậy đâu!"

    Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn lại, người lên tiếng là một tên mập ở trong quán đang đi ra, bụng mập của hắn đủ để đọ sức với bụng của giáo chủ Yale, nhưng thân hình hắn cao lớn, khí độ ung dung, giáo chủ Yale mang lại cho mọi người cảm giác hèn mọn còn hắn thì mang lại cảm giác phú quý giàu sang.

    "Lão bản, ta. . ."

    Lão đầu nhi vừa muốn mở miệng, lão bản kia phất tay ra hiệu hắn ngậm miệng, quay sang nói với Tôn Ngộ Không: "Tiểu điếm vừa mới gầy dựng, khó được thiếu gia ngài thưởng thức rượu trái cây của chúng ta, vậy số rượu này đều tặng hết cho ngài vậy."

    Lão đầu nhi giật mình, nhìn mình lão bản ánh mắt tựa như nhìn một cái mười phần ngớ ngẩn.

    Tôn Ngộ Không mắt đảo liên hồi, cười hì hì nói: "Đa tạ ý tốt của lão bản, chẳng qua có một câu nói thế nào, giống như gọi vô công bất thụ lộc đi!"

    Lão bản khẽ mỉm cười nói: "Vậy chúng ta cũng chỉ thu giá vốn tốt, thiếu gia ngài cũng không cần lại cự tuyệt, chúng ta làm như vậy cũng là vì lôi kéo ngài vị này hào khách, để ngài về sau nhiều vào xem chúng ta sinh ý đâu!"

    "Vậy thì liền tùy tiện các ngươi đi!" Tôn Ngộ Không vội vã đi lấy rượu, cũng liền lười phải tiếp tục nói nhảm xuống dưới.

    Lão bản đi tới bắt hai thanh kim tệ, sau đó gật đầu với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không hiểu ý của hắn, thu bao kim tệ lẫn sách ma pháp vào lại trong không gian giới chỉ, tiếp đó lão bản gọi một tiểu nhị dẫn Tôn Ngộ Không tới hầm rượu lấy rượu.

    Mắt thấy Tôn Ngộ Không lấy rượu sau khi đi xa, lão bản thở một hơi thật sâu, lập tức ngồi phịch lên chiếc ghế gỗ, hét ầm lên với lão đầu nhi: "Lão hỗn đản kia, làm việc quá thiếu suy nghĩ, tí nữa thì bị lão hồ đồ ngu ngốc ngươi hại chết rồi."

    Lão đầu nhi một mặt ủy khuất: "Khó được có một tên tiêu tiền như nước tới quán, ta đương nhiên phải kiếm một mớ chứ, chẳng phải lão bản ngài cũng hay làm thịt người ta đó sao?"

    Tại lão đầu nhi xem ra, lão bản hôm nay tám thành là điên rồi, chẳng những đem tài thần đẩy ra phía ngoài, còn làm một món làm ăn lỗ vốn - cái kia hai thanh kim tệ, ngay cả cái kia gần ngàn đàn rượu trái cây chi phí một phần mười cũng chưa tới.

    Lão bản giận quá thành cười nói: "Ngươi cho rằng hắn nhìn không ra ngươi gian dối lừa tiền hắn à? Bộ dáng khẩn trương của ngươi lúc đó, đến kẻ ngu cũng nhìn ra được nữa là, chẳng qua hắn lười so đo mà thôi."

    Lão đầu nhi trong lòng không phục, tăng thêm biết lão bản luôn luôn hòa khí, thế là tranh luận nói: "Nói không chừng hắn liền là cái kẻ ngu đâu, mà lại, chính hắn cũng không nguyện ý so đo, chúng ta đại phát một bút lại có quan hệ gì!"

    "Phi! Phi! Phi"

    Lão bản liên tục khinh bỉ: "Bà nội mày, một tên đần đi bán rượu như ngươi còn không ngu, người ta thân mang không gian giới chỉ, ra tay một lần là một bao tải lớn kim tệ lẫn sách ma pháp Huyền giai thượng cấp, những kẻ như thế sao ngu cho được? Lão hồ đồ, ta thật muốn phun nước bọt dìm ngươi chết đi đấy."

    Lão bản dừng một chút tiếp tục nói: "Tiểu tử kia hôm nay không so đo bởi tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng hắn thích rượu trái cây của chúng ta hẳn sau này sẽ tới nữa, đến lúc đó nếu như trong lòng hắn có chuyện gì không thoải mái, nhớ lại lúc trước chúng ta từng xem hắn như kẻ ngu để lừa lượng lớn tiền thì những buồn bực đó sẽ bị hắn phát tiết ra, ngươi nghĩ dễ ăn lắm à?"

    Lão bản nói đến đây, vẫn không kìm nèn được nỗi sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ người có thể không để ý đến trăm vạn kim tệ lẫn sách ma pháp Huyền giai thượng cấp là người kinh khủng đến mức nào, nếu như đối phương ghi hận thì quả là chuyện quá mức kinh khủng."

    Tiếp đó lão bản lại tự lẩm nhẩm: "May mắn ta cái khó ló cái khôn, hóa giải tai nạn thành công!"

    Sau đó hắn quay lại sai xử lão đầu nhi: "Bắt đầu từ tháng này trở đi không cần trả phí bảo kê nữa, mặt khác phân phó đám tiểu nhị trong quán tuyên truyền chuyện hôm nay ra ngoài, đặc biệt nhấn mạnh một chút, không được thêu hoa dệt truyện, chỉ nói có một thiếu niên tóc trắng khen rượu trái cây của quán chúng ta rất ngon, muốn mua hết số rượu đó là được, chuyện khác cứ để mọi người tự nghe tự tưởng tượng là được rồi."

    Lão đầu nhi sững sờ: "Không trả phí bảo kê, vậy nếu mấy tên kia tới gây chuyện thì sao?"

    Lão bản không nhịn được phất tay: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm như lời ta nói là được."

    Nhìn lão đầu nhi đi xa, lão bản mỉm cười: "Một núi nhỏ sách ma pháp dọa khiếp tất cả mọi người, hơn bảy mươi ma pháp sư gia nhập gia tộc Ryan gây chấn kinh toàn thành Kobline. Hiện tại gia tộc Ryan mạnh mẽ như thế, ta chỉ đi sau hưởng chút ánh sáng thôi mà. Ha ha. Làm một gian thương không khó, gian thương bị người ta ghét rất khổ, nhưng chỉ có gian thương không những không bị ghét mà được mọi người tôn kính mới coi là gian thường thành đạt, hì hì, xem ra muốn trở thành một gian thương thành đạt thì ta phải tiếp xúc tên tiểu quỷ tóc trắng này nhiều hơn..."

    Lúc này, trong giáo đường thành Kobline, trong thần quan mật thất, hai bóng người mặc đồ trắng kết thúc chiến đấu, ôm nhau thắm thiết.

    Nam tử: "Em yêu, thấy những vết thương này của em, anh thật muốn đi giết tên mập khốn kiếp kia ngay!"

    Nử tử: "Ài, đừng nhắc đến tên biến thái đó nữa, nghĩ tới những chuyện hạ lưu của hắn mà em lại buồn nôn!"

    Nam tử: "Thật không biết hắn gặp phải chuyện gì tại gia tộc Ryan mà vừa về lại hét toáng cả lên như chó điên, tra tấn em thành như thế này. Hừ, một ngày nào đấy anh nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong!"

    Nữ tử hiển nhiên cảm động, hôn lên trán nam tử một cái, gằn từng chữ một: "Nếu như anh thật lòng muốn giết hắn thì hiện giờ quả thực có một cơ hội đấy. Hì hì, lần trước hắn tra tấn em đến mức ngất đi, còn hắn thì mệt mỏi cũng ngủ thiếp đi, trong mơ nghe hắn không ngừng khẩn cầu Quang Minh nữ thần tha thứ, ta cố gắng lắm mới nghe được một chuyện rất có ý tứ, là âm mưu của tên tiểu quỷ tóc trắng của gia tộc Ryan..."

    Sau nửa giờ, nam tử thả một con linh điểu truyền tin bay về hướng Giáo đình...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuan_cl,doicom123,Vô__Tình,
  9. #15
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 15: Đổ ước & thần khí Sát Trư Đao (1)

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tôn Ngộ Không cũng không biết chuyện này, lão quản quyết định sau này sẽ dựa vào hắn để đại phát hoành tài, mà một nam một nữ trong giáo đường thì thiết kế tốt một âm mưu hãm hại hắn lẫn giáo chủ Yale. Nếu như hắn biết hai chuyện này thì không biết hắn nên cao hứng hay phiền não đây.

    Sau khi Tôn Ngộ Không rời khỏi Bách Hoa tửu điếm, dưới sự trợ giúp đắc lực của kim tệ hắn đã đến được cửa hàng binh khí Thiết Thần, liếc mắt liền thấy Trâu Điên đang không ngừng bồi hồi đứng trước cửa.

    “A, sao ngươi không đi vào trong đi, chẳng phải ta bảo ngươi tới trước kêu bọn hắn chuẩn bị binh khí nặng nhất cho kỹ à?”

    Nghe thấy Tôn Ngộ Không hỏi thăm, Trâu Điên sắc mặt cổ quái liếc trộm bên trong cửa hàng một cái mới kéo Tôn Ngộ Không qua một bên, thấp giọng lén lén lút lút hỏi: “Thiếu gia, ngài có thể điều một hai cao thủ trong gia tộc Ryan tới đây được không, nếu như Carter đại nhân tự thân xuất mã thì càng tốt hơn!”

    Tôn Ngộ Không cười nhạt một cái, nói: “A, chẳng lẽ tên thiết thần gì kia muốn gây bất lợi cho chúng ta sao?”

    Trâu Điên trên mặt thần sắc càng thêm cổ quái, ấp a ấp úng nói: “Thiếu gia, ngài, ngài có thể hay không, có thể hay không đem ngài không gian giới chỉ giấu đi, ân, cái này mai là ... Trời ạ, lại là sủng vật giới chỉ! Cũng giấu đi, nhanh! Cái khác vật phẩm quý giá cũng giấu đi, mang một cái có mười mấy mai kim tệ túi tiền tô điểm là có thể.”

    Tôn Ngộ Không mắt thấy cái này ma thú tráng hán vậy mà bộ này nhăn nhăn nhó nhó dáng vẻ, lời nói ra càng là cổ quái, trong lòng lấy làm kỳ, vội vàng truy vấn: “Đến cùng chuyện gì xảy ra a, chẳng lẽ là cửa hàng binh khí Thiết Thần bên trong có cường đạo?”

    “Ê, tiểu quỷ, cơm có thể ăn bậy, không thể nói lung tung được a, ai là cường đạo!”

    Tôn Ngộ Không nghe vậy quay đầu nhìn lại, lại là một cái mặt mũi tràn đầy dữ tợn gia hỏa từ cửa hàng binh khí bên trong đi ra, tên kia khóe mắt đều không thoáng nhìn Tôn Ngộ Không, trực tiếp đi đến Trâu Điên bên cạnh, cười hì hì nói ra: “Ha ha, Trâu Điên, tiểu quỷ này liền là các ngươi người a, ha ha, đầu óc ngươi cháy hỏng đi, liền cái này tiểu thí hài cũng có thể lấy lên được chúng ta trấn trải chi bảo - đọa sắt cự đao? Ha ha, ngươi thua, nhanh lên đem cái kia ba tấm sách ma pháp Huyền giai thượng cấp cho ta, mọi người đều là nhân vật có mặt mũi, ngươi sẽ không giựt nợ chứ? Đúng, còn có ngươi, tiểu quỷ, đem trên người ngươi thứ đáng giá toàn giao ra!”

    Tôn Ngộ Không không để ý tới cái này gia hỏa này, quay đầu nhìn về phía mặt xám như tro Trâu Điên, cười hỏi: “Cái này đòi nợ quỷ đến cùng chuyện gì xảy ra, ngươi mau nói a, có phải hay không là ngươi ngủ mẹ của hắn lão bà và già muội, sau đó đều không đưa tiền?”

    Cái này vừa nói, Trâu Điên mặc dù tâm tình hỏng bét, y nguyên phốc một tiếng nhếch miệng cười to, cái kia một mặt dữ tợn gia hỏa thì hai mắt đỏ bừng, trên mặt gân xanh nổi lên, quát lên một tiếng lớn, giơ tay một chưởng hướng Tôn Ngộ Không trên mặt vỗ tới.

    Chưởng chưa tới, một cỗ nóng hổi sóng nhiệt dẫn đầu đánh tới, hiển nhiên gia hỏa này cũng đạt tới Huyền giai.

    “Tiger, đừng xúc động, vị này chính là nhị thiếu gia của gia tộc Ryan!”

    Một đạo bóng người màu trắng như cơn lốc phát sau mà đến trước, kẹp ở giữa hai người, ung dung hóa giải sóng nhiệt, cũng ngăn cản Tiger xuất thủ.

    Tôn Ngộ Không từ đầu đến cuối không có bất kỳ cái gì động tác, trên mặt cũng một mực là cười tủm tỉm, công phu trấn định như thế, lập tức khiến trong lòng ba người ở đây thầm khen.

    Tiger ngắm Tôn Ngộ Không một chút, hạ giọng hỏi: “Daggar, ngươi có nhận lầm người không, thật sự là tên Tôn Ngộ Không dùng núi lớn sách ma pháp dọa vô số người té xỉu đây hả?”

    Daggar phi thường khẳng định gật đầu, sát khí trên mặt Tiger lập tức thu lại, hiện tại gia tộc Ryan có thể nói là một khối sắt cứng rắn chắc chắn tại thành Kobline này, hắn cũng không muốn đá phải nên đành quay đầu tạo áp lực với Trâu Điên: “Tự ngươi nói đi, đánh cược của chúng ta có tính hay không?”

    Trâu Điên mặc dù thần sắc khó coi nhưng vẫn nặng nề gật đầu, tiếp theo bất đắc dĩ giải thích nguyên do mọi chuyện với Tôn Ngộ Không.

    Lúc đầu Trâu Điên bản thân cũng là một thân cự lực, tăng thêm hắn đã là Huyền giai trung cấp cao thủ, bởi vậy một mực không có tìm được tiện tay binh khí, lần này đến cửa hàng binh khí Thiết Thần, liền muốn cũng vì chính mình tìm đồng dạng binh khí tốt.

    Hắn tính toán nhỏ nhặt là binh khí càng nặng càng tốt, trên danh nghĩa là mua giúp Tôn Ngộ Không, chẳng qua Tôn Ngộ Không cầm không được đó là đương nhiên liền về hắn.

    Trâu Điên thầm nghĩ như vậy, sợ hỏa kế Tiger của cửa hàng binh khí tàng tư không chịu đem đồ tốt ra nên mới chê những binh khí của cửa hàng tệ hại không đáng một đồng, khiến đối phương tức giận thất khiếu bốc khói.

    Sau khi hai người cãi lộn một hồi thì đạt thành một trận cược: Trâu Điên và những người ở trong cửa hàng nếu có thể động đậy được trấn phô chi bảo Đọa Thiết Cự Đao của cửa hàng binh khí Thiết Thần thì có thể tự tiện lấy đi binh khí khôi giáp của cửa hàng; nếu như không làm được thì để mọi thứ trên người lại, bởi vì Trâu Điên mang cờ hiệu của Tôn Ngộ Không đến cửa hàng binh khí nên khi đổ ước cũng tính cả phần của Tôn Ngộ Không vào.

    Trâu Điên vốn cho rằng thực lực của mình cộng thêm thần lực trời sinh thì có thể thắng chắc lần cược này, ai ngờ hắn dùng hết sức lực vẫn không nhích được cây đại đao kia mảy may, hắn biết mình tham món lời nhỏ phá hỏng sự tình liền đứng ngoài cửa chờ Tôn Ngộ Không, kết quả dẫn đến tình hình hiện tại.

    “A, không ngờ còn có thứ tốt đến thế, hôm nay ta thật may mắn, cây đao này thuộc về ta!” Tôn Ngộ Không nghe xong mọi chuyện, cao hứng hô lớn một câu.

    Nghe thấy Tôn Ngộ Không xuất khẩu cuồng ngôn, ba người đồng thời sửng sốt một chút, Tiger nhịn không được đả kích nói: “Đừng si tâm vọng tưởng, lão đại của chúng ta sau khi phát hiện ra Đọa Thiết Cự Đao dù nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không thể nào rục rịch được cây đao đó, rơi vào đường cùng chỉ có thể đặt nó ở trong góc trở thành trấn phô chi bảo. Lão đại chúng ta có nói, cây đao kia là thần vật không thuộc thế gian này, ở trên trời rơi xuống, bởi vậy mới đặt tên cho nó là Đọa Thiết Cự Đao, các ngươi không có khả năng động đậy được nó đâu, ngoan ngoãn nhận thua đi!”

    “Đừng dài dòng lôi thôi như bà tám nữa, mau dẫn đường!” Tôn Ngộ Không một câu trực tiếp đem Tiger sặc đến mắt trợn trắng, chẳng qua biết đối phương thế lực sau lưng không phải mình có thể gây, đành phải lộc cộc một tiếng đem khẩu khí này nuốt xuống trong bụng. Daggar sợ hai người tái khởi xung đột, tranh thủ thời gian cho Tiger một ánh mắt ra hiệu hắn đi ra.

    “Nhớ kỹ đánh cược của chúng ta, đừng muốn trốn nợ!” Tiger hung hăng trừng Trâu Điên một chút, vung câu nói tiếp theo, mới thở phì phò đi ra.

    Daggar ở phía trước dẫn đường, đem hai người mang vào Đọa Thiết Cự Đao chỗ trong mật thất. Trong mật thất, một thanh màu đen cự đao thẳng tắp cắm trên mặt đất!

    “Ha ha ha, hóa ra là Cửu Thiên Hàn Thiết, trách không được Trâu Điên ngươi cầm không được!”

    Tôn Ngộ Không chỉ liếc qua Đọa Thiết Cự Đao một chút liền lập tức đưa ra đáp án. Cửu Thiên Hàn Thiết nặng hơn tinh thiết bình thường trăm lần, ở thế giới trước kia của Tôn Ngộ Không thì thứ này thường được dùng để tạo tấm chắn, bởi nó không thấu âm dương, nói cách khác thì tất cả pháp thuật đều vô hiệu với nó.

    Cây đao này xác thực to lớn, dài hơn 3 mét, rộng hơn 1 mét, chẳng qua chuôi đao là nắm bằng một tay cho nên xem như không cân đối, mà toàn thân lại đen xì nên nhìn rất chướng mắt.

    Tôn Ngộ Không lại không quan tâm những chuyện đó, một tay lấy cự đao nhấc lên, hướng phía trước vung lên, màu đen đao ảnh như thiểm điện bổ xuống, lập tức cuốn lên một đạo cuồng phong, như nộ long hướng về phía trước gào thét mà đi, phịch một tiếng đem trước mặt vách tường nổ chia năm xẻ bảy.

    Chỉ là đao phong liền lợi hại như thế! Trâu Điên và Daggar hai người trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, trong lòng đều là cùng một cái ý niệm trong đầu - gia hỏa này nhưng thật ra là một đầu Behemoth đi, chỉ là choàng một tầng da người thôi!

    Trâu Điên là vừa mừng vừa sợ, Daggar thì là một trận hoảng sợ - may mắn vừa rồi không có cùng gia hỏa này xung đột, nếu quả thật động thủ, mình và Tiger chỉ sợ ngay cả xương cốt đều sẽ nát thành bụi phấn đi.

    Tôn Ngộ Không giơ cao cự đao sát thương kinh người này lên, cảm giác cái này cự đao chỉ nặng bằng một phần tư trọng lượng của Kim Cô bổng, nhưng bây giờ lại chính hợp hắn dùng, tay hắn phủ thân đao, trong lòng hăng hái khó tự kiềm chế, hận không thể có thể lập tức chém giết bên trên một trận, đáng tiếc bây giờ lại không có thích hợp đối tượng.

    Hắn tiếp lấy nhất chuyển thân đao dự định đem đao thu vào trong không gian giới chỉ, lại đột nhiên phát hiện cái này một mặt trong thân đao thình lình in ba chữ đó như máu - Sát Nhân Như Trư!

    “Móa, Sát Nhân Như Trư, mấy chữ xấu xí như vậy ai thu được đi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sát Nhân Như Trư, giết người như heo, Sát Trư đao, hay

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Vô__Tình,
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status