TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 23

Chủ đề: Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới - Phản Vương

  1. #1
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định Tôn Ngộ Không Đại Náo Dị Giới - Phản Vương

    TÔN NGỘ KHÔNG ĐẠI NÁO DỊ GIỚI
    (孙悟空大闹异界)
    TÁC GIẢ: PHẢN VƯƠNG (反王)




    --- o0o ---

    Chương 01: Âm mưu của phật tổ Như Lai

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Bẩm Ngọc đế, yêu hầu Tôn Ngộ Không đã bị bắt!”

    “Ngũ lôi oanh đỉnh, nổ nó thành tro bụi!”

    Ngọc Hoàng đại đế thân là người thắng nên nở nụ cười thật tươi…

    “Bẩm! Đã đánh xong năm vạn cuồng lôi nhưng con yêu hầu kia không bị chút thương tổn nào.”

    “Lăng trì!”

    Cảm giác sảng khoái khi hành hạ kẻ thù bỗng tan biến, Ngọc Hoàng đại đế cau mày…

    “Bẩm! Đã chặt qua trăm ngàn đao nhưng một cọng long cũng không đứt, con yêu hầu đó ngủ rồi.”

    “Hỏa thiêu!”

    Thân là người thắng, phán quyết uy nghiêm đưa ra lại bị thách thức nên giọng nói của Ngọc Hoàng đại đế tăng vọt lên gấp ba bốn lần, gân xanh hiện ra đầy mặt…

    “Bẩm! Đã thiêu bảy ngày bảy đêm bằng Địa Ngục nghiệp hỏa nhưng nửa cọng lông cũng không bị cháy khét, con yêu hầu kia cứ kêu lạnh.”

    “Yêu hầu to gan, trở thành phạm nhân của bổn hoàng, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế sao.”

    Ngọc Hoàng đại đế giận dữ cười, quay đầu nhìn Thái Thượng Lão Quân…

    Sau khi Tôn Ngộ Không bị Nhị Lang Thần và Hạo Thiên khuyển bắt, Ngọc Hoàng đại đế dần hưởng thủ khoái cảm chiến thắng mang lại, thế nhưng do con yêu hầu kia đao chặt không chết, sét đánh không động, bắt đắc dĩ đành phải mượn dùng Bát Quái lô của Thái Thượng Lão Quân để dung luyện yêu hầu.

    Thái Thượng Lão Quân trọng tư tưởng “Vô vi nhi trị, độc tự tu hành” nên không thích lắm một nơi cấp bậc nghiêm ngặt, quan trọng xuất thân địa vị như Thiên đình. Huống chi, lão cũng đã tính ra sư phụ của Tôn Ngộ Không chính là Bồ Đề lão tổ có quan hệ tốt đẹp với mình, không muốn kết ân oán với người này nên mặc dù đáp ứng yêu cầu của Ngọc Hoàng đại đế nhưng rồi âm thầm thả Tôn Ngộ Không đi.

    Được tự do, Tôn Ngộ Không lại đại náo Thiên cung một lần nữa, đến mức ngay cả thiên binh thiên tướng cũng bị đánh cho tả tơi, cảnh vật xung quanh chao đảo tựa như gió xoáy, hết sức bừa bộn.

    Những thần tiên làm quan trên Thiên đình đa số đều là hạng bất tài, không có chút bản lãnh công phu nào, lại không muốn liều mạng giúp Ngọc Hoàng đại đế nên Tôn Ngộ Không thế như che trẻ, giết tới Lăng Tiêu bảo điện.

    Ngọc Hoàng đại đế bất đắc dĩ đành phải mời phật tổ Như Lai hỗ trợ, mà phật tổ Như Lai đã sớm muốn phát triển thế lực Phật môn tại Đông Thắng thần châu nên hết sức vui vẻ ra tay.

    Thế là Tôn Ngộ Không lần đầu tiên giao phong với phật tổ Như Lai.

    “Pháp giá Tây thiên Như Lai ở đây, yêu hầu mau chóng đầu hàng, nếu không ta sẽ diệt cả hình thần của ngươi!”

    Tôn Ngộ Không nổi giận mắng: “Tên lừa trọc, bớt ảo tưởng sức mạnh đi, đừng tưởng ngươi xuất hiện đầy trời như thế thì ta sợ.”

    Như Lai nói: “Ngươi không hổ là thạch hầu trời sinh, một mình náo động cả Thiên đình, hay là ngươi làm môn hạ của ta, ta phong ngươi là Đấu Chiến Thắng Phật, chuyên môn giúp ta trảm yêu trừ ma!”

    “Hừ, lão Tôn ta đây đầu đội trời chân chạm đất, sao phải làm đồ đệ của ngươi!”

    Như Lai lạnh nhạt nói: “Ngươi đại náo Thiên cung phạm phải tội lớn ngập trời, nếu không đến chốn Phật môn ta, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt, hình thần đều diệt!”

    Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: “Ý ngươi là ta chỉ có hai con đường, một là làm chó săn cho ngươi, hai là bị ngươi giết hả?”

    Phật tổ Như Lai gật đầu: “Chức Đấu Chiến Thắng Phật này trong Phật phái đã rất cao, ngươi thật không biết trời cao đất dày!”

    “Tôn Ngộ Không sống trong trời đất, trừ ân sư thụ nghiệp ra thì không một ai có thể sai khiến ta cả, muốn ta làm chó săn cho ngươi thì không có cửa đâu! Tên lừa trọc, xem gậy!”

    Tôn Ngộ Không hô to “xem gậy”, cả người lùi ra sau thật nhanh định trốn thoát. Hắn mặc dù dũng mãnh nhưng lại không ngốc, thông minh sắc xảo, tên lừa trọc trước mắt này có vương bá chi khí ngập đất trời nên nhất định có tu vi nghịch thiên, bản thân tuyệt đối không thể chống lại được.

    Hê hê, đánh không lại thì chạy, chả có gì phải ngại, Tôn Ngộ Không hết sức tự tin khả năng Cân Đẩu vân của mình.

    Cho dù phật tổ Như Lai thần thông quảng đại nhưng không muốn đuổi theo Tôn Ngộ Không lên trời xuống đất, bởi hắn biết làm như thế sẽ tổn hại vô thượng uy nghiêm của bản thân. Cũng chính vì nguyên nhân này, năm xưa Bọ Cạp tinh cắn hắn một cái rồi bỏ chạy nhưng hắn cũng không đuổi theo. Có điều lần này, hắn còn có thủ đoạn khác.

    “Tôn Ngộ Không, nếu ngươi dám bỏ chạy thì ta sẽ phái ngươi san bằng Hoa Quả sơn, chém tận giết tuyệt hầu tử hầu tôn của ngươi!”

    Nghe thế, Tôn Ngộ Không đang định sử dụng Cân Đẩu vân để trốn thoát lập tức dừng lại, xoay người nhìn phật tổ Như Lai, đôi mắt lóe lên hung quan đáng sợ, một luồng sát khí đậm đặc từ trên người hắn tràn ra.

    “Vô sỉ! Mọi người thường nói không trọc không độc, không độc không trọc, Như Lai ngươi quả nhiên lại trọc lại độc, lại độc lại trọc!”

    Phật tổ Như Lai tuy bị mắng đau nhưng không thèm quan tâm: “Hàng yêu trừ ma là bổn phận Phật ta, làm gì lại vô sỉ hay không.”

    “Hừ, trở thành đệ tử cửa Phật là làm chó săn cho ngươi, sống cuộc sống tự do tự tại lại là yêu là ma! Cái lí lẽ chó má gì đây!”

    “Không cần phải bàn ai sai ai đúng, sức mạnh mới là chân lí! Không bằng chúng ta đánh cược, nếu ngươi có thể thoát khỏi bàn tay ta thì sau này ta sẽ không quản đến chuyện của ngươi nữa!”

    “Được, lão Tôn ta sẽ cược với ngươi!”

    Tôn Ngộ Không thầm nghĩ: “Ta lộn một phát đã mười vạn tám ngàn dặm, tên lừa trọc ngươi dù có bản lĩnh lớn tới đâu chăng nữa cũng đừng hòng vây khốn được ta bằng một tay, lần đánh cược này ta thắng chắc rồi.

    Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không lập tức nhảy vào bàn tay to lớn đã xòe ra của phật tổ Như Lai, nhưng hắn chưa kịp thi triển Cân Đẩu vân thì bàn tay to lớn này đột nhiên khép lại, nắm chặt hắn trong lòng bàn tay khiến hắn không thể nhúc nhích được chút nào.

    “Tên lừa trọc, ngươi quá vô xỉ, dối trá!”

    Phật tổ Như Lai cười ha ha: “Bàn tay ta mở ra rồi đóng lại thôi, sao lại bảo ta lừa dối! Ngươi bây giờ có thể bắt đầu trốn rồi!”

    “Chết tiệt, tên lừa trọc ngươi thế mà lại chơi chữ, lão Tôn ta bị ngươi lừa, bị ngươi lừa rồi!”

    “Nếu không thể để cho ta sử dụng thì ngươi phải chết, Phật Pháp Vô Thiên!”

    Phật tổ Như Lai sử dụng vô thượng phật lực, cả người bỗng toát ra ánh lửa vàng, biến thành một người khổng lồ màu vàng có sáu đầu sáu tay sáu chân cao sáu trượng. Đây chính là phân thân Trấn Tây minh vương “Đại Uy Đức Minh Vương” của Như Lai. Phật cung có lửa, lửa này chính là phân thần phẫn nộ Trấn Tây minh vương của hắn, Đại Uy Đức Minh Vương có thể loại trừ ma chướng, hàng phục yêu nghiệt, cho nên phần phân thân này chuyên môn dùng để giết chóc.

    Như Lai ấn lòng bàn tay xuống mãnh liệt như trời long đất lỡ, Tôn Ngộ Không dù mình đồng da sắt nhưng cũng tan xương nát thịt như thường, chết thảm tại chỗ. Nguyên thần của hắn lập tức rời khỏi thân thể, nhanh chóng bỏ chạy lên không trung.

    Trán phật tổ Như Lai chợt lóe lên, bắn ra một luồng phật quang màu vàng định hủy diệt triệt để nguyên thần Tôn Ngộ Không.

    Mắt thấy Tôn Ngộ Không sắp bị diệt cả hình thần, một luồng sáng xanh đột nhiên từ nơi khác phóng tới hóa thành quang thuẫn màu xanh ngăn cản phật quang màu vàng.

    “Ầm!”

    Cả Thiên đình bị lung lay trong chốc lát, quang thuẫn màu xanh và phật quang màu vàng cùng lúc tiêu tan, cục diện ngang sức ngang tài.

    Một người chậm rãi đi tới.

    Người đến mặc đạo bào màu tuyết, tóc bạc mặt hồng hào, tay cầm phất trần, khí chất bất phàm, dưới khí thế bức người của phật tổ Như Lai mà vẫn ung dung điềm tĩnh thì hiển nhiên tu vi cũng ở cấp Thánh nhân. Người này không ai khác chính là Bồ Đề lão tổ, sư phụ của Tôn Ngộ Không.

    “Sư… Đạo trưởng, mau cứu ta!”

    Mặc dù tình hình nguy cấp nhưng Tôn Ngộ Không vẫn kịp nhớ lời cảnh báo năm đó của Bồ Đề lão tổ, không hô đủ hai tiếng “sư phụ”.

    Nguyên thần của Tôn Ngộ Không vừa định bay tới chỗ Bồ Đề lão tổ thì phật tổ Như Lai lật tay, lòng bàn tay tạo ra một luồng sức hút khổng lồ định bắt hắt vào trong tay một lần nữa.

    “Hạ thủ lưu tình!”

    “Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh, ngươi dựa vào cái gì để ta phải hạ thủ lưu tình!”

    Bồ Đề lão tổ cười nhạt nói: “Dựa vào thanh danh lớn, gia nghiệp lớn Tây thiên Lôi Âm tự của ngươi, và do ngươi không muốn đánh với ta!”

    Nghe được những lời này, phật tổ Như Lai tức thì dở khóc dở cười: “Ngươi nói rất chuẩn, quả thật ta không muốn đánh với ngươi. Ta nắm giữ lượng kiếp thứ nhất, mặc dù mạnh hơn ngươi một chút nhưng cũng không hạ nổi ngươi. Theo tính khí của ngươi, nếu hôm nay ta không tha con yêu hầu này, chỉ sợ sau này đệ tử Phật môn ta chỉ cần ra khỏi Linh Sơn sẽ gặp nạn. Nhưng mà con yêu hầu này quá đáng ghét, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, ta cần phải trục xuất hắn ra khỏi Ba mươi ba tầng trời.”

    Phật tổ Như Lai nói xong, tay phải vẩy khẽ, sử dụng vô thượng phật lực phá vỡ bích chướng tầng không gian này, đánh nguyên thần của Tôn Ngộ Không vào trong vô tận hư không.

    Bồ Đề lão vẫy phất trần, Kim Cô bổng vốn rơi xuống đất liền biến thành một luồng sáng vàng lao vút vào trong hư không, dung nhập vào trong nguyên thần của Tôn Ngộ Không trước khi tầng bích chướng của không gian kịp đóng lại…

    Phật tổ Như Lai nói: “Sư đệ, nể mặt ngươi ta mới tha cho con yêu hầu này một mạng, kế tiếp ta cần mượn thi thể và danh tiếng của hắn để tiến hành kế hoạch đi Tây thiên thỉnh kinh, phát triển thế lực Phật môn đến Đông Thắng thần châu, hy vọng ngươi không xen vào chuyện của ta một lần nữa.”

    “Ngươi nên biết, trước nay ta không hứng thú đến chuyện tranh đấu giữa Phật môn và Đạo môn!”

    Phật tổ Như Lai cười nói: “Quyết định vậy đi. Hà, con yêu hầu kia nhất định sẽ gây chuyện, nơi hắn tới nhất định sẽ gặp phải xui xẻo lớn.”

    Bồ Đề lão tổ mỉm cười: “Gặp xui xẻo không phải chỉ có nơi đó mà còn có các ngươi nữa!”

    “Ha ha, hắn bị ta trục xuất ra khỏi Ba mươi ba tầng trời, ngươi cho rằng hắn còn có thể trở lại ư? Dù hắn quay lại, hơn nữa tu luyện đến cấp Thánh nhân cũng chẳng sao cả, thiên mệnh lượng kiếp thứ nhất ứng ở ta, trong Ba mươi ba tầng trời này không ai có thể làm gì được ta cả!”

    “Ha ha, chưa chắc!”

    Bồ Đề lão tổ nở nụ cười kì lạ, phật tổ Như Lai khẽ động trong lòng, trầm giọng nói: “Ngươi truyền cái kia cho hắn rồi ư?”

    Bồ Đề lão tổ gật đầu, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu.

    “Ta biết rõ sống chết của hắn, chỉ cần thân thể không chết thì tất sẽ sống lại. Đên lúc đó, âm mưu Tây thiên thỉnh kinh của ngươi nhiều khả năng sẽ bị lột trần.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Xinh Xinh, ngày 08-01-2017 lúc 15:20. Lý do: Cập nhập số chữ trong chương.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuan_cl,benighted,doicom123,Gintoki,jabba,luanvu,NguyẽnTiếnĐức,phongvu9x,sexylove,Vô__Tình,
  3. #2
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 02: Lời thề của huynh đệ vô dụng

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Không rõ bao lâu sau Tôn Ngộ Không mới tỉnh lại. Hắn vui mừng nhận ra mình đã thoát khỏi chốn tối tăm lạnh giá kia, giờ đây hắn đang lơ lửng trong một khu phố nhộn nhịp.

    Tôn Ngộ Không trước tiên kiểm tra lại tình trạng của mình. Hắn buồn bã nhận ra sau quãng thời gian phiêu bạt dài đằng đẵng từ khi mất thân thể thì nguyên thần của mình đã trở nên cực kì yếu ớt, nếu không thể mau chóng tìm thấy một thân thể để chiếm lấy thì tất sẽ tan thành tro bụi. Có điều hắn vốn là kẻ thoải mái nên nhanh chóng gạt bỏ được nỗi buồn chán đi, bắt đầu đi tìm kiếm thân thể thích hợp thì hơn.

    “Ở đâu có xác người mới chết đây, nên đi kiếm ngay thôi!”

    “Một con chó? Hừ, không được, nhắc đến chó là chỉ muốn ăn, lão Tôn ta đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, quyết không thể làm chó được!”

    “Một con lợn sao? Hừ, làm lợn thì chỉ để người ta khinh bỉ. Mọi người chẳng phải vẫn nói không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo sao. Thế là đủ thấy người ta coi thường lũ lợn thế nào rồi, quyết không thể làm lợn.”

    “Ồ, bên kia có người đánh nhau, có một thằng nhóc đã bị đánh chết. Loài người tự coi mình là vua của muôn loài, xem ra làm người cũng tốt. Có điều tên nhóc này quá gầy gò ốm yếu, đầu tóc lại còn bạc trắng, chẳng lẽ là do làm quá nhiều chuyện không tốt nên chưa già đã yếu? Thôi, kệ vậy, chọn hắn đi!”

    Tôn Ngộ Không đã quyết định, nguyên thần của hắn cũng nhanh chóng tiến tới, vượt qua đám đông đang đứng xem để tiến tới nhập vào trong xác chết của thiếu niên…

    Đằng sau gáy dội lên từng cơn nhức, tiếp đó người lại đá mấy cái rồi bị một ai đó ôm vào trong ngực.

    “Ta mới là người có thù với các ngươi, có đánh thì tới đây mà đánh, đừng đụng vào đệ đệ của ta!”

    Tôn Ngộ Không mở mắt ra thì thấy một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi đang đứng che trước mặt mình, còn có hai tên lưu manh đang ở một bên đấm đá người đó. Thiếu niên này toàn thần đầy mùi rượu, đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, miệng phun ra máu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng tất cả đòn tấn công dể bảo vệ hắn.

    Thiếu niên này hai mắt đã trắng dã, nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra thì hắn sắp không xong rồi. Có điều y vẫn toàn tâm toàn ý bảo vệ Tôn Ngộ Không ở phía sau.

    “Đây là tình huynh đệ chân chính hay sao?”

    Tôn Ngộ Không từng kết bái với Ngưu Ma Vương và có vài người hảo huynh đệ. Đám này thường cùng nhau tìm thú vui chơi, được tôn xưng là thất đại thánh. Họ luôn mồm nói sẽ cùng chia phú quý, cùng chịu hoạn nạn, ấy thế mà khi Tôn Ngộ Không bị Thiên đình vây công thì lại chẳng thấy bong dáng họ đâu. Tôn Ngộ Không dù hiểu rõ chỗ khó xử của họ, nhưng việc không có lấy một người huynh đệ vì hắn mà xuất hiện thì quả thực vẫn làm hắn cảm thấy khó chịu.

    Giờ đây nhập vào người thiếu niên này thì đã có một người không hề quan tâm tới tinh mạng để bảo vệ mình, nó khiến cho cõi long thiếu thốn tình cảm của Tôn Ngộ Không vô cùng xúc động. Người này xứng đáng làm huynh đệ của Tề Thiên đại Thánh Tôn Ngộ Không!

    “Dám đánh huynh đệ ta sao? Hầu Tử Thâu Đào!”

    Hầu Tử Thao Đào chân chính là khỉ trộm đào. Tôn Ngộ Không chính là con khỉ trộm đào, mà thứ trộm được lại là bốn quả đào tiên nho nhỏ!

    Hai kẻ kia chỉ lo đánh người, không hề nghĩ rằng thiếu niên tóc trắng nằm im không một tiếng động nãy giờ kia lại đột nhiên rat ay. Hơn nữa hắn lại rat ay quá nhanh, quá chuẩn, ngay trước khi hai người họ kịp phản ứng thì hai tay nó đã nắm được chỗ hiểm của hai bọn họ!

    “A ”

    “A ”

    Bốn quả đào nhỏ đồng thời bị Tôn Ngộ Không dung sức bóp chặt, hai người này lập tức ngã quỵ xuống phố, hai tay ôm lấy đũng quần, thân người cũng con lại thành một con tôm, không ngừng quay cuồng trên đất kêu thảm. Cùng với cơn đau ấy, nước mắt nước mũi cùng đại tiểu tiện thi nhau trào ra…

    Tình thế bỗng nhiên xoay chuyển trong chớp mắt. Đám đông đang vây xem cùng không nhịn được thốt lên.

    Trong đám người đó có một thanh niên khá cao mang theo gương mặt nhăn nhó vô cùng tức tối. Hắn nghiến răng định tiến về phía hai huynh đệ Tôn Ngộ Không. Có điều vừa mới bước chân ra thì đã bị một người đàn ông to cao ở bên cạnh giữ lại.

    “Đừng đi, Kripos thiếu gia. Ngài ngàn vạn lần không được ra tay, nếu không nhất định sẽ dẫn tới đại chiến của hai tộc!”

    Kripos nghe vậy thì dừng lại. Nhìn thấy kẻ địch có thể tìm sống từ chỗ chết, khiến cho kế hoạch mà hắn tỉ mỉ bày ra thành công dã tràng, thật sự càng nghĩ càng không cam tâm, càng nghĩ càng tiếc, càng nghĩ càng phẫn nộ, nên cuối cùng không hề cố kỵ điều gì chửi to lên.

    “Jiabailu, lần này coi như ngươi có vận cứt chó, không ngờ ngươi lại khôn như khỉ, biết giả chết rồi đột nhiên tập kích, chẳng qua sau này ngươi đừng nghĩ là mình còn có thể may mắn như thế!”

    “Jiabailu?” Chửi ta sao?

    Tôn Ngộ Không lấy tay xoa vết thương nơi ót, quay đầu lại thì thấy kẻ vừa lên tiếng là một thanh niên cao mang bộ mặt mèo.

    Vốn dĩ thiếu niên đầy mùi rượu Gabriel đang choáng váng, trước mặt chỉ một trời sao nghe thấy thế thì cả người run lên. Hắn loạng choạng đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng, đau đớn nhìn về phía thiếu niên mặt mèo đằng kia run rẩy nói: “Kripos, vì sao ngươi lại làm vậy với ta, chúng ta không phải là hảo bằng hữu sao!”

    “Phì!”

    Thiếu niên mặt mèo phun nước bọt xuống đất, giận dữ nói: “Bạn tốt cái chó gì, trước kia ngươi là thiên tài, tương lai sẽ trở thành cường giả, ta đương nhiên muốn nịnh bọ ngươi, còn bây giờ ngươi từ đầu đến chân đã là một con ma men. Ngươi và đệ đệ đều chỉ là đồ vô dụng, ta đương nhiên chỉ còn coi ngươi là cái rắm!”

    Gabriel không thể ngờ được người anh em luôn cùng mình xưng huynh gọi đệ lại có thể nói ra những lời này. Hắn quá giận dữ nên phun ra một ngụm máu.

    Kripos không hề để ý tới Gabriel, hắn giơ tay ra chỉ về phía Tôn Ngộ Không gằn từng chữ: “Đồ vô dụng đầu bạc kia, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ta đã chấm con nhãi Ngải Vi Na kia rồi, ngươi nên nhanh chóng biết điều giao nó cho ta, nếu không dù cho có vì giao tình của hai gia tộc mà ta không thể trực tiếp rat ay với ngươi thì cũng nhất định sẽ tìm được cơ hội giết ngươi!”

    Cái gì, tên nhãi mặt mèo này mà cũng dám kiêu ngạo như thế, dám chỉ thẳng mặt mình mà chửi sao, đúng là chán sống rồi! Tôn Ngộ Không vô cùng giận dữ, tay phải theo thói quen sờ lấy lỗ tai, nhằm lấy ra Kim Cô Bổng đập cho tên kia thành thịt vụn.

    Rút cuộc hắn lại chỉ lấy ra được một chút ráy tai màu đen!

    “Con bà nó!”

    Tôn Ngộ Không thở dốc mắng to. Giờ hắn mới nhận ra bản thân chỉ là một thiếu niên gầy yếu chứ không còn là một Tề Thiên Đại Thánh tung hoành trời đất như trước kia nữa!

    Kripos lườm Tôn Ngộ Không thêm một chút rồi mới giận dữ dẫn thủ hạ rời đi.

    Tôn Ngộ Không nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn thì lập tức muốn lao lên đánh hắn. Có điều hắn cảm thấy vẫn chưa thể điều khiển cơ thể thuần thục nên đành cố nhịn cơ tức. Dù sao thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sau này từ từ trị tên mặt mèo kia cũng được.

    Gabriel nhìn theo bong dáng khuất dần của người bạn tốt trước đây, trong lòng không khỏi nghĩ tới giao tình ngày đó, lại nhớ đến tao ngộ cay đắng đã biến bản thân từ thiên tài trong mắt mọi người trở thành kẻ vô dụng, hắn cũng không nhịn được nữa mà nước mắt lưng tròng.

    Tôn Ngộ Không quay lại thấy cảnh đó thì giân dữ nói: “Giỏi! Khóc cái gì cơ chứ, không phải đàn ông sao! Chịu nhục thì lao tới mà giết hắn đi, khóc làm cái rắm gì! Đến đây, cùng ta thề, thề rằng chúng ta sẽ không từ thủ đoạn để mạnh lên, sau đó ăn miếng trả miếng, lấy máu đền máu!”

    Tôn Ngộ Không khi nói câu này thì trong đầu lập tức hiện lên bong dáng to lớn khôi ngô kia, bởi thế giọng nói cũng ngập tràn sát ý.

    Gabriel giật mình mở to mắt nhìn thiếu niên đầy sát khí trước mặt, hắn không dám tin rằng đây chính là đệ đệ nhát gan yếu đuối của mình.

    “Nhưng ta đã dính phải Cổ hồn chi độc, không thể sử dụng cương khí nữa, hoàn toàn biến thành kẻ vô dụng! Mà ngươi, lại còn thảm hơn ta…”

    Tôn Ngộ Không dù cho không hiểu rõ cương khí là gì nhưng vẫn lộ ra vể khinh thường: “Trên đời này kẻ không trúng phải Cổ hồn chi độc có hàng ngàn hàng vạn, liệu có mấy ai trong đó trở thành cường giả? Cơ thể quan trọng, nhưng cái tâm không sợ khó khăn, vĩnh viễn không hề lùi bước của nam nhân lại càng quan trọng hơn! Giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn có hùng tâm trở thành kẻ mạnh nữa hay không?”

    Ngươi còn có hùng tâm trở thành kẻ mạnh hay không?

    Có hay không?

    Đối mặt với câu hỏi của Tôn Ngộ Không, Gabriel chỉ suy nghĩ một chút rồi bỗng gật mạnh đầu, gằn từng chứ: “Đệ đệ, ngươi nói rất đúng, quan trọng nhất là tâm! Thân thể đã bị phế, tâm cũng không thể để bị phế theo, nếu không thể làm võ thần, thì còn có thể làm tài thần, làm quân thần, làm dược thần… Không cần biết sau này làm gì, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để làm cho tốt nhất, ta cũng sẽ không ngày ngày chìm trong men rượu, khiến thiên hạ coi ta là tửu quỷ vô dụng nữa!”

    “Đúng thế, chỉ cần tâm không chết, thì vĩnh viễn sẽ có cơ hội!”

    Tôn Ngộ Không thấy kẻ có vẻ ít nói nay cuối cùng cũng tìm lại được tự tin thì không kìm được vỗ tay khen. Đột nhiên trong long máy động, hắn lại nghĩ tới một điều.

    “Hảo, huynh đệ chúng ta từ giờ trở đi sẽ tạm biệt quá khứ, bắt đầu đi một đoạn đường đời hoàn toàn mới! Để chào mừng con đường mới này, chúng ta cùng nhau đổi tên, ta gọi là Tôn Ngộ Không, ý chỉ trước đây ta chỉ như một con khỉ, hiện tại đã tìm ra con đường mà mình phải đi, coi tất cả dịch nhân, tất cả khó khăn như không khí. Còn ngươi sẽ là John, ý chỉ rằng ngươi mạnh hơn trước gấp trăm lần, một lần nữa giành lại tự tôn của bản thân!”

    Tôn Ngộ Không ngoài miệng bày ra lí do này nọ nhưng trong long lại đang reo ca. Người này thoạt nhìn thì có vẻ không tồi, bây giờ ta vẫn chưa quen nơi nay, nên cứ mạo nhận là đệ đệ của hắn. Có điều danh hiệu mà ân sư đã ban ta không muốn đổi, vậy nên để tránh cho cha và mẹ nuôi này nhận thấy có điều bất thường thì người anh nuôi này cũng theo ta đổi tên đi!

    Gabriel nào biết đến âm mưu của Tôn Ngộ Không nên nghe thấy điều đó có vẻ hợp lí nên hắn lập tức gật đầu: “Được, ta về sau gọi là John, tạm biệt quá khứ ngã gục, tạm biệt cái danh hiệu tửu quỷ, bắt đầu phấn đấu cho một quãng đời mới!”

    Trong đám đông xunh quanh bỗng có một giọng nói kì quái của ai đó vang lên: “Hắc hắc, hai huynh đệ vô dụng của gia tộc 莱恩 lại thề sống lại làm người, ngay cả tên cũng thay đổi.. Ha ha.. hai huynh đệ vô dụng biến thành hai huynh đệ điên.. thật là thú vị...!”

    Người đó còn chưa nói xong thì bỗng rú lên rồi bay ngược ra phía sau. Hóa ra là Tôn Ngộ Không lao tới tát miệng hắn, khiến cho hai chiếc răng cửa cũng bị đánh gãy, nửa trắng nửa đỏ rơi trên mặt đất.

    Có tấm gương này rồi thì đám người vốn đang vui vẻ xem kịch quanh đó cũng nhanh chóng im lặng không dám nói linh tinh gì nữa.

    Tiểu hổ tử run rẩy đứng lên, hắn há to khóe miệng đầy máu, cực kì giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không nhưng trong lòng lại không biết có nên tiến tới báo thù hay không.

    Tôn Ngộ Không vừa cười vừa vẫy tay với tiểu hổ tử: “Mau tới đây, tát ngươi rất sướng tay, ta còn muốn tát thêm vài cái nữa, mau tới nào, ta tát thêm một lần nữa!”

    Tiểu hổ tử nghe thấy vậy, lại nhìn thấy gương mặt đang tươi như hoa của Tôn Ngộ Không thì chợt phát run, vội vàng xoay người bỏ chạy.

    “Hừ, chỉ giỏi chém gió.”

    Đúng lúc này thì có một nhóm võ sĩ từ phía khác chạy tới. John nhìn qua thì nhận ra đó chính là hộ vệ bên cạnh mình. Bọn họ lúc nãy bị Kripos lấy cớ điều đi, giờ mới có thể quay trở lại.

    “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, sao hai người lại bị thương thế này, không phải Kripos thiếu gia đã đồng ý sẽ bảo vệ hai người hay sao, hắn chạy đi đâu rồi?”

    John nhìn đám người đang vây quanh một chút rồi nhíu mày nói: “Nơi nay không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta nên đi về đã, à, đệ đệ, ngươi sao vậy? Mau, mai đưa hắn về phủ…”

    Tôn Ngộ Không mới nãy còn vô cùng uy phong đánh cho tiểu hổ tử miệng đầu máu bỗng nhiên ngã gục xuống đất!

    Tôn Ngộ Không từ từ được đặt lên lưng một người võ sĩ. Lúc này hắn nhìn thấy gương mặt quan tâm lo lắng của John thì trong long có chút xấu hổ: “Huynh trưởng nuôi, ta bất đắc dĩ lắm mới phải giả vờ bất tỉnh, ta vẫn còn cần biết rất nhiều chuyện, nếu không thì cũng sẽ không giả làm đệ đệ của ngươi…”

    Sau khi đoàn người Tôn Ngộ Không rời đi thì đám người vây xem lúc nãy lại tiếp tục châu đầu vào bàn luận, không điều gì là không nói đến. Chí là bọn họ ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, mười năm sau, cư dân của mảnh đại lục này lại lấy hôm nay làm ngày Thần đản đạo, bởi lời thề của ngày hôm nay đã sinh ra hai vị siêu cấp đại thần Tôn Ngộ Không và John!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Xinh Xinh, ngày 08-01-2017 lúc 13:45. Lý do: Cập nhập số chữ trong chương.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuan_cl,doicom123,Gintoki,luanvu,NguyẽnTiếnĐức,nqtien9x,phongvu9x,Vô__Tình,
  5. #3
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 03: Chó cậy thế chủ, càng phải đánh chó

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau khi quay lại phủ Ryan, Tôn Ngộ Không tiếp tục giả vờ hôn mê nhưng thực chất là hắn đang tìm hiểu những kí ức của thân thể này, đồng thời âm thầm lưu ý những người nói chuyện cạnh mình để hiểu thân phận mới của mình ở thế giới lạ lẫm này.

    Sau một ngày một đêm, rốt cuộc Tôn Ngộ Không cũng “tỉnh lại”, bởi hắn đã biết những chuyện cần biết.

    Phiến lục địa này được gọi là Vườn Địa Đàng 2, nơi này không hề có Phật môn và Đạo môn, nhân loại thờ phụng Quang Minh nữ thần - nữ thần đại biểu cho tông giáo có quyền lực cao nhất trên đại lục này - Quang Minh thần giáo. Sứ mạng chí cao của tông giáo này có ghi, dẫn theo đại quân nhân loại phản công cố thổ Vườn Địa Đàng.

    Phân chia cấp bậc cao thủ ở phiến lục địa này khác nơi ở trước.

    Sĩ giai: Có thể cảm thụ và hấp thu linh khí đất trời, tiền hành tu hành.

    Linh giai: Có thể chuyển đổi linh khí tích lũy trong cơ thể thành cương khí hoặc ma pháp lực.

    Huyền giai: Có thể thêm các loại thuộc tính phong hỏa lôi băng vào trong cương khí hoặc ma pháp lực.

    Thánh giai: Dưới cấp Thánh chỉ có thể tĩnh tọa để hấp thu linh khí, tới cấp Thánh thì tự bản thân luôn hấp thu linh khí, kể cả khi chiến đấu.

    Vương giai: Có linh hồn thực thể và năng lượng linh hồn, dù thân thể bị hủy cũng có thể sống dưới trạng thái linh hồn.

    Hoàng giai: Có thể mở ra không gian chiến đấu có lợi nhất cho bản thân, như biển lửa, băng nguyên các loại.

    Thần giai: Có thể lợi dụng tín ngưỡng của tín đồ để sáng tạo ra một không gian riêng biệt, tất cả các quy tắt trong không gian này đều có thể thay đổi tùy theo nhu cầu của người tạo ra nó.

    Mỗi giai lại căn cứ theo độ mạnh yếu mà chia ra hạ, trung, thượng ba cấp độ.

    Cường giả tu luyện cương khí và ma pháp tương ứng xưng là võ giả và ma pháp sư. Võ giả có thể đấu xa gấu gần, đa phần cao thủ trên lục địa này đều là võ giả. Pháp sư thân thể yếu ớt, không có lợi khi đánh cận chiến nhưng lại có sức mạnh đánh ở cự li xa hơn võ giả, ngoài ra còn có thể chế tạo sách ma pháp.

    Sách ma pháp chia làm các cấp như sau: Sức mạnh của sách bằng một kích toàn lực của pháp sư ở cấp bậc nào thì được quy về cấp bậc đó. Như sức mạnh của Lưu Tinh Hỏa Vũ tương đương với một kích toàn lực của pháp sư thánh giai cấp thấp thì được tính mà sách ma pháp thánh giai hạ cấp.

    Năm mười lăm tuổi, John đã thành công dung nhập thuộc tính hỏa vào trong cương khí, luyện ra Viêm Hồng cương khí, bước một bước lên Huyền giai, được xem là “thiên tài trong thiên tài”. Nhưng sau khi dính Cổ hồn chi độc kì lạ thì một thân tu vi cương khí bị Cổ hồn hút sạch, John cũng vì vậy mà từ phượng hoàng trên trời thoáng cái trở thành con gà trên mặt đất, mỗi ngày mượn rượu giải sầu mà say khướt, trở thành một con sâu rượu bỏ đi trong miệng người đời.

    Còn gã bị Tôn Ngộ Không nhập hồn thì tuyệt đối là cực phẩm. Năm nay mới mười sáu tuổi mà tóc đã bạc trắng, lại nhiều lần làm chuyện hạ lưu nên chưa già đã yếu, sức lực cạn kiệt.

    Người này sinh ra đã nhát gan yếu hèn, ngay cả sét đánh trên trời cũng khiến hắn sợ hãi rồi chứ đừng nói chi tới chuyện đánh nhau giết người. Phụ thân muốn hắn học võ công pháp thuật, hắn sống chết không chịu học, suốt ngày nếu không phải chơi vui cùng đám tỳ nữ thì cũng là nằm trên trường đọc sách. Thế nên mọi người nghĩ hắn nhát gan, vô dụng. Hắn và anh trai sâu rượu John của mình hợp xưng là “anh em vô dụng” của giai tộc Ryan.

    Gia tộc Ryan là một trong ba thế lực lớn tại thành Kobline, hai thế lực lớn còn lại là gia tộc Carlyle và gia tộc Severn. Gia tộc Ryan và gia tộc Carlyle và tử địch, gia tộc Severn bề ngoài thì duy trì quan hệ hữu nghĩ với hai gia tộc này.

    Phụ thân của Tôn Ngộ Không - Tạp Đặc Ryan là một cao thủ Thánh giai hạ cấp, vẻ mặt khôn khéo mạnh mẽ, là tộc trưởng gia tộc Ryan. Ông cảm thấy khá kì cục khi nghe tin hai đứa con trai của mình cùng lúc đổi tên, nhưng sau đó ông lại thấy John thay đổi từ một tên cả ngày say khướt chán chường thành một người siêng năng học tập quản lí chuyện làm ăn trong gia tộc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

    Mẫu thân của Tôn Ngộ Không là một vị phu nhân hiền từ đoan trang xinh đẹp, đồng thời cũng là tín đồ thành kính, một ngày một đêm này bà kiên trì ngồi trước giường cầu khẩn. Tôn Ngộ Không giả ngất ít ngày, sau đó không đành lòng thấy bà chịu khổ nên mới sớm “tỉnh lại”.

    “Ngộ Không, rốt cuộc con cũng tỉnh lại, nhưng lại dọa anh con chết khiếp đó!”

    “Ôi, cục cưng bé bỏng của mẹ, vất vả cho con rồi!”

    “Ây, ruột gan của ta, bảo bối của ta, rốt cuộc con cũng khỏe lại rồi, tốt quá, Thần từ bi, cảm ơn Quang Minh nữ thần che chở…”

    Tôn Ngộ Không vừa “tỉnh” lại, người trong nhà liền mừng hớn hở, liên tục thăm hỏi ân cần, quan tâm sâu sắc khiến cho một con khỉ đá không cha không mẹ cảm nhận được tính cảm gia đình ấm áp. Hắn đột nhiên cảm thấy làm một con người, có một ngôi nhà cũng thật không tệ…

    Mọi người trong gia đình trò chuyện nửa ngày, mẫu thân Livya trước những lời khuyên của hai đứa con cùng người chồng liền đi nghỉ ngơi, căn phòng chỉ còn lại ba cha con. Lúc này Tôn Ngộ Không đột nhiên nhớ tới chính sự, hỏi: “Anh à, tên Kripos kia dám tính toán chúng ta, vậy bao giờ thì đi tìm hắn tính sổ!”

    John liếc mắt nhìn phụ thân Tạp Đặc, mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói: “Gia tộc Ryan chúng ta đang ở giai đoạn khó khăn, Kripos là con cháu dòng chính của gia tộc Severn, trong khoảng thời gian này chúng ta không nên chọc tới hắn.”

    Tôn Ngộ Không nghe thế suýt tức giận đến gần chết, hắn đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, chưa bao giờ chịu thiệt như thế mà còn không thể trả thù, thật là buồn bực quá mức.

    Tạp Đặc thấy bộ dạng tức giận của Tôn Ngộ Không liền vỗ đầu hắn an ủi nói: “Bọn chúng quả thật quá đáng! Nhưng lần này chỉ mình Kripos gây chuyện nên chúng ta tạm thời cứ nhẫn nhịn. Hiện tại gia tộc Ryan đang ở thời điểm khó khăn nhất, nếu gia tộc Severn và gia tộc Carlyle liên hợp lại đối phó chúng ta thì thật nguy hiểm.'

    Thực ra hôm qua, lúc Tạp Đặc thấy mặt mũi hai đứa con trai mình bầm dập đã tức đến run người, một lòng nghi đến chuyện khiến gia tộc Severn máu chảy thành sông. Thế nhưng vận mệnh của tất cả mọi người trong tộc lại ở trong tay mình khiến ông không thể không nhịn cơn giận.

    Vốn dĩ do hai người thừa kế của hai dòng chính gia tộc Ryan đều có danh là vô dụng, sự nghiệp của gia tộc không có người nối nghiệp nên rất nhiều quý tộc nhỏ lẫn vừa vốn phụ thuộc bọn họ đều phản bội, từ đó gia tộc Ryan nguyên khí đại thương.

    Hơn nữa, Tạp Đặc còn bị bạn thân phản bội. Ông sử dụng tất cả vốn lưu động của gia tộc Ryan thu mua lượng lớn da và máu của ma thú, vật phẩm pháp thuật quý trọng, nhưng người bạn thân vỗ ngực đảm bảo nguồn tiêu thụ lại đột nhiên mất bóng nên những thứ kia hiện tại bị tồn lại trong kho. Thành ra, số tiền mà Tạp Đặc có thể sử dụng hiện tại ít đến đáng thương.

    Không tiền không thế, có thể nói, tình cảnh của gia tộc Ryan lúc này gần như đã cùng đường rồi. Ở thời điểm này, Tạp Đặc thật sự không có thực lực để liều mạng với gia tộc Severn. Dù sao thì bọn họ còn bị gia tộc tử địch Carlyle ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

    Tôn Ngộ Không thầm nghĩ đã như vậy thì tạm thời buông tha tên kia, chờ lão Tôn ta tu luyện lại một thân sức mạnh thì bất kể là gia tộc Severn hay gia tộc Carlyle cũng đều phải nhổ tận gốc. Đến lúc đó, Kripos chẳng phải sẽ như con vịt nằm trên thớt, muốn rụng lông thì rụng, cần thịt thì thịt.

    Dù sao thì thân thể hiện tại Tôn Ngộ Không cư trú quá mức nhỏ yếu, tiếp nhận linh khí dài hạn chỉ ở chuẩn Sĩ giai hạ cấp, muốn đứng dậy, bây giờ hắn cần nhất là thời gian.

    Lúc này, cận thân hộ vệ của Tạp Đắc tiến tới bẩm báo: “Đại nhân, Robert của gia tộc Severn cầu kiến!”

    Tinh quang trong mắt Tạp Đặc chợt lóe, ông lạnh lùng nói: “Gọi hắn vào!”

    Robert mới vừa vào phòng, một luồng khí lạnh băng liền ập vào mặt làm gã tưởng như đang ở trong một hầm băng. Gã ngẩng đầu lên chỉ thấy trên người Tạp Đặc ở phía đối diện phủ một tầng hàn băng cương khí màu bạc, vẻ mặt nghiêm khắc, tỏa ra sát khí vô cùng vô tận, bộ dáng như bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến đánh nhau.

    Robert có tật giật mình, bây giờ nhìn thấy bộ dáng như muốn giết người của Tạp Đặc liền sợ đến nổi ngã người xuống đất.

    “Tạp Đặc đại nhân, tha mạng, đừng giết ta, ta chỉ là một kẻ tôi tớ.”

    “Tới làm gì, nói!”

    “Chúng ta… Tộc trưởng nói… Kripos thiếu gia…. Rất rất thích… Ngải Vi, mong các người có thể… Có thể tặng cho chúng ta, tất có hậu tạ!”

    Robert lắp bắp nói hết câu, trông mong nhìn Tạp Đặc. Ông mỉm cười, Robert lập tức phát giác khí lạnh trên người mình biết mất, gã thở phào một hơi, nhớ tới bản thân có chỗ dựa là gia tộc Severn nên không sợ nữa, phải biểu hiện một ít khí thế mới có thể mặc cả. Vậy là gã ưỡn eo, cố gắng ra vẻ ung dung bình tĩnh.

    “Lambi, mang gã này ra cắt tai xẻo mũi, đánh gãy tay chân rồi đưa đi bêu phố một ngày, sau đó hãy đưa đến gia tộc Severn, nói với họ là hắn đến chỗ chúng ta lừa tiền, bây giờ giao cho bọn họ xử lý.”

    Robert vừa mới bò dậy liền bị đánh ngã tiếp, trong lòng hối hận, thật không nên lấy năm mươi kim tệ từ chỗ Kripos. Ai nói, gia tộc Ryan bây giờ chỉ là hổ giấy ai cũng có thể đánh được? Mẹ nó nói nhảm.

    “Đại nhân tha mạng, ta quả thật là được Kripos thiếu gia phái tới, không được cắt mũi ta… A!”

    Cuối cùng là một tiếng kêu thảm, Lambi lao tới ra tay như điện, nhanh chóng bẻ gãy tứ chi của gã, sau đó tóm tóc kéo gã ra khỏi phòng.

    Tôn Ngộ Không khó hiểu hỏi: “Không phải phụ thân mới nói hiện tại chúng ta cần phải nhẫn nhịn à, sao giờ lại nặng tay với tên Robert này như vậy?”

    Tạp Đặc nở nụ cười hung ác: “Hắn chó cậy thế chủ, ta càng phải đánh chó. Ta phải để cho lão cáo già của gia tộc Severn kia biết, nếu dám chọc ta thì ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!”

    Tạp Đặc ngừng một lát lại nói tiếp: “Tên Robert này hiển nhiên là nghe lời sai bảo của Kripos chứ không phải của lão cáo già kia. Lão ta chỉ muốn làm sao cho chúng ta và gia tộc Carlyle lưỡng bại câu thương chứ không bao giờ chủ động khiêu khích như thế. Hừ, đã có người chủ động đưa mặt tới cửa cho chúng ta đánh thì sao phải khách khí chứ.”

    Ngất, không ngờ tên Robert kia lại thành nơi để phụ thân xả cơn trận, thật đáng thương. Lúc này Tôn Ngộ Không mới hiểu rõ dụng ý của phụ thân mình, nhưng hắn lại không thích cách làm quành quèo này, bởi vì như thế thật không có tí vương bá chi khí gì.

    “À đúng rồi, qua hai ngày nữa hãy đưa Ngải Vi đến gia tộc Severn đi!” Tạp Đặc lại phân phó tiếp.

    “Không được, tuyệt đối không được! Nàng sẽ chết!”

    “Phụ thân, chúng ta không thể yếu đuối thế được!”

    Tôn Ngộ Không và John cùng lúc lên tiếng phản đối.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Xinh Xinh, ngày 08-01-2017 lúc 13:45. Lý do: Cập nhập số chữ trong chương.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuan_cl,benighted,doicom123,Gintoki,nqtien9x,Vô__Tình,
  7. #4
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 04: Hầu gái có đoạn chỉ tay

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ivy là hầu gái được phụ thân của Jiabailu mà Tôn Ngộ Không nhập hồn mua về để chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hắn, dung mạo có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, sau khi mẫu thân chết lại không có tiền an táng nên đành bán thân. Với sắc tâm to lớn của mình, Kripos từng muốn mua nàng làm hầu gái cho mình nhưng không thành.

    Jiabailu biết Kripos có thói quen ngược đãi hầu gái, không đành lòng thấy nàng bị như thế nên ra tay mua trước một bước. Kripos biết tin liền giận dữ, nhiều lần yêu cầu Jiabailu đưa Ivy cho mình nhưng đều bị hắn từ chối.

    Kripos thấy thể diện của mình không ngờ lại thua cả một hầu gái hèn mọn thì tức lắm, hết sức bất mãn với Jiabailu. Hai người cũng vì thế mà kết oán, rồi mới có truyện như lúc trước…

    Nghe hai con phản đối, Carter hừ mạnh, trầm giọng nói: “Hồng nhan họa thủy, chỉ tại con bé này mà mạng của hai con suýt mất mà còn không chừa sao? Mặc dù con bé xinh đẹp như hoa nhưng cũng chỉ là dân đen, hơn nữa lại có đoạn chỉ tay thì nên đưa cho thằng ngu Kripos là quá hợp lí rồi!”

    Lúc Ivy tới gia tộc, khi Carter phát hiện ra đoạn chỉ tay của nàng, ông đã dịnh đuổi nàng đi rồi. Nhưng do phu nhân mình nhân từ, biết một cô bé không nơi nương tựa, một mình phiêu bạt khắp nơi thì sớm muộn cũng sẽ trở thành đồ chơi của kẻ khác nên ông mới hảo tâm giữ nàng lại. Bây giờ quả nhiên vì nàng mà gặp phải tai ương, Carter tất nhiên sẽ không giữ nàng lại nữa.

    Tôn Ngộ Không từ trong trí nhớ biết được phụ thân của mình là một đấng kiêu hùng của dòng họ, chú trọng lợi ích thực tế chứ không biết đến cái gì là cảm thông, hiệp nghĩa. Thế nên nếu hắn có muốn khuyên ngăn thì cũng phải tiến hành từ phương diện lợi ích.

    “Nếu cứ chấp nhận đưađưa Ivy cho bọn họ như thế, người ngoài chẳng phải sẽ nói gia tộc Ryan chúng ta sợ gia tộc Severn sao?”

    Carter tán thưởng vỗ vai Tôn Ngộ Không, cười nói: “Không tồi, vậy mà cũng nghĩ đến cả chuyện này, xem ra chịu một lần giáo huấn con ta cũng đã hiểu chuyện hơn. Chuyện này quả thật sẽ khiến chúng ta mất mặt, thế nên mới nãy ta mới đánh rồi bêu tên La Bá Đặc kia khắp phố, làm như thế chẳng khác nào tát bạt tai lên mặt gia tộc Severn, tính ra chúng ta cũng không thiệt lắm. Ivy nhất định là phải đưa qua, thằng điên Kripos kia chuyện gì cũng có thể làm được, ta thật không muốn bị hắn nhìn chằm chằm như thế.”

    “Thế nhưng…” John còn định căn ngăn, Tôn Ngộ Không liền quay lại nhìn hắn, rồi nhanh chóng cướp lời: “Dạ, bọn con biết rồi, nhất định sẽ theo lời phụ thân!”

    Carter hài lòng gật đầu: “Ta phải đi Ma thú sâm lâm ngay bây giờ, trong một tháng này hai con hãy an phận giữ mình, ra ngoài nhớ phải mang theo hộ vệ…”

    Carter dặn dò John một hồi lâu mới đi ra ngoài.

    “Ngộ Không, sao lúc nãy đệ lại đáp ứng phụ thân, nếu đưa Ivy cho Kripos thì nàng sẽ chết chắc!”

    Carter vừa đi, John liền lên giọng oán trách Tôn Ngộ Không.

    Tôn Ngộ Không cười hì hì nói: “Phụ thân đã đi Ma thú sâm lâm rồi, chuyện trong nhà sẽ do huynh trưởng người định đoạt, chúng ta giữ nàng lại là được rồi đó thôi!”

    John giật nảy: “Đệ muốn huynh cãi lời phụ thân?”

    Tôn Ngộ Không tỏ vẻ thản nhiên: “Mệnh lệnh này sai nên chúng ta cần phải làm ngược lại!”

    John trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không từ đầu đến chân tới mấy lần, như thể không nhận ra đứa em của mình vậy. Một lát sau, hắn lắc mạnh đầu: “Không được, tuyệt đối không được, phận làm con không thể cãi lời phụ thân, huống chi phụ thân nói cũng có lí, Kripos là một tên điên, bị hắn quan tâm thật không phải chuyện tốt gì… Tên đó đã thích Ivy thì không chừng sẽ cư xử tử tế với nàng.”

    Tôn Ngộ Không thở dài tiếp lời: “Có khi mới qua một đêm đã giết nàng rồi, huynh và tên khốn kia quan hệ cũng không tệ nên hẳn phải hiểu rõ hắn.”

    John nhớ đến tất cả những chuyện mà Kripos đã từng làm liền thở dài não nề, nhưng hắn thật không có gan để cãi lời phụ thân mình.

    Tôn Ngộ Không nhìn hắn cười nói: “Dù sao thì một tháng nữa phụ thân mới quay lại, chi bằng nửa tháng sau chúng ta mới đưa nàng đi, hơn nữa đệ từng đáp ứng sẽ viết tên cho nàng lúc nàng sinh nhật mười sáu tuổi, đệ không muốn thất hứa đâu.”

    Tôn Ngộ Không thầm nghĩ trong lòng: “Hà hà, nửa tháng chắc đủ, nửa tháng sau hãy chờ xem lão Tôn ta nghịch chuyển càn khôn!”

    “Ài, cũng chỉ có thể như thế, đệ nghỉ ngơi đi, huynh đi truyền tin này cho thám tử của gia tộc Severn đây, miễn cho tên Kripos kia cắn càng…”

    Tôn Ngộ Không đồng ý, nguyên thần và thân thể của hắn của chưa hoàn toàn dung hợp tốt, quả thật cần phải nghỉ ngơi, thế là hắn thiếp đi…

    “Nhị thiếu gia, dậy ăn cơm đi!”

    Tôn Ngộ Không mở mắt, thấy một cô gái xinh đẹp bưng cái mâm đi tới, nàng có mái tóc màu nâu dài, lông mày như vẽ, dung mạo xinh xắn, trên mặt thoáng hiện chút âu sầu. Nàng chính là hầu gái Ivy.

    “Ngất mất, sao lại là rau đậu phụ, thế này sao ta ăn được.”

    Tôn Ngộ Không thấy nàng bưng tới tô đậu phụ liền oán trách.

    Ivy nói: “Nhị thiếu gia, cơ thể ngài suy yếu nên ăn đồ nhẹ sẽ tốt cho tiêu hóa.”

    “Nhẹ? Nhẹ thì nhẹ nhưng mà ta không ăn được rau đậu phụ, cô mang ít trái cây đến đây cho ta!”

    Ivy ứng tiếng xoay người ra ngoài, một lát sau thì mang về một giỏ trái cây. Sau khi Tôn Ngộ Không bị Như Lai ném vào hư không thì đã phiêu bạt trên trời không biết bao lâu, suýt chút quên cả mùi vị hoa quả rồi, thê nên hắn vội vàng hoan hô một tiếng nhận lấy cái giỏ.

    Vừa mở giỏ ra, Tôn Ngộ Không liền sửng sốt.

    Không đào, không cam, không chuối tiêu mà chỉ là một giỏ củ cải. Con bà nó, lão Tôn ta đâu phải thỏ, cần gì ăn củ cải.

    “Nhị thiếu gia, mặc dù ngài thích củ cải nhưng hiện tại cơ thể hãy còn yếu, ăn chút thức ăn sẽ tốt hơn!”

    Thích ăn củ cải? Tên tóc bạc không kiếp này thật khác người! Tôn Ngộ Không thầm mắng trong lòng, hết nhìn giỏ củ cải trong tay lại nhìn tô rau đậu hủ trên bàn rồi thở dài ngao ngán, bỏ củ cải vào miệng nhai.

    Ivy im lặng đứng xem, mặt lúc đỏ lúc trắng rồi đột nhiên hung hăng cắn răng, hạ quyết tâm.

    “Nhị thiếu gia, ta hỏi ngài một chuyện, ngài có thể trả lời thật cho ta biết được không?”

    “Ờ, chóp chép… Nói đi… Chóp chóp…”

    Củ cải ngọt mọng nước vậy mà Tôn Ngộ Không lại như ăn mỹ vị, hắn ăn hết củ này tới củ khác mà không để ý tới giọng điệu khác lạ từ cô hầu gái.

    Ivy ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Tôn Ngộ Không, gằn từng chữ một: “Nhị thiếu gia ngài hận ta sao?”

    Tôn Ngộ Không sửng sốt, ngẩng đầu nuốt củ cải xuống họng, tò mò hỏi: “Sao ta lại hận cô?”

    Ivy ngơ ngác nhìn hắn, lặng im không nói mà chỉ chậm rãi vươn tay phải ra, trên đôi tay trắng tinh như tuyết có một đường chỉ sa màu đỏ sậm kéo dài qua lòng bàn tay, hết sức bắt mắt.

    “Ta biết mình là một người mang lại vận rủi, ngài bị thương cũng là tại ta, xin lỗi! Nhưng nếu thật sự trong lòng ngài không hận ta, bởi giữa hai chúng ta… Chỉ cần ngài không hận ta thì mọi thứ đều không quan trọng nữa!”

    Ivy nói tới đây, đôi mắt thê lương mà long lanh một tầng sương.

    Tôn Ngộ Không từng lên trời xuống đất, từng đuổi Ngọc Hoàng đại đế như đuổi một con thỏ, nhưng giờ nhìn thấy cô gái này rơi lệ mà lòng tự dưng đau xót, tay chân chợt bối rối.

    “Ôi, cô đừng khóc, tất cả mọi chuyện không có quan hệ gì với cô cả, là do tên vương bát đản Kripos kia sai, không ai trách cô đâu!”

    Ivy nhận ra những lời thật tâm này qua đôi mắt Tôn Ngộ Không, nàng không kìm được vui mừng mà nói: “Ngài thật sự không trách ta chút nào sao, thật tốt.”

    Trong niềm vui hân hoan, nàng vươn tay định ôm Tôn Ngộ Không một chút nhưng nửa chừng chợt nhớ tới thân phận của bản thân thì liền thu tay lại, cắn môi nói: “Nhị thiếu gia, không ngờ Kripos lại hãm hại ngài, ta nhất định sẽ báo thù cho ngài!”

    “Cô báo thù cho ta? Ha ha!” Tôn Ngộ Không không nhịn đười mà cười to, củ cải trong miệng phun cả ra.

    Ivy ngượng ngùng, cắn răng nói: “Sau này ta ở bênh cạnh hắn, lúc hắn bắt nạt ta thì sẽ có cơ hội!”

    Tôn Ngộ Không khó xử, đưa tay gãi đầu: “Không phải cô rất ghét hắn sao, ở cạnh hắn làm gì?”

    “Nhị thiếu gia, ngài không cần phải giấu ta, ta biết cả rồi… Thực ra như thế cũng tốt, cả nhà ngài ai cũng tốt, ta đi rồi thì vận rủi sẽ không bám theo mọi người nữa, còn gia tộc Tắc Van, bọn họ xui xẻo cũng là đáng đời. Nói thực lòng thì ta không sợ chết, chỉ là ta từng hứa với mẫu thân là sẽ sống cho thật tốt…”

    Nói đến đây, Ivy chợt đau khổ bi thương, không còn chút ngạo khí nào. Tôn Ngộ Không nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới một người con gái mà mình gặp phải trên Nguyệt cung, thần sắc trên mặt cũng ưu tư giống như cô gái này.

    Nhớ lại chuyện cũ, Tôn Ngộ Không nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói: “Ivy, cô có tin ta không?”

    Ivy nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.

    “Vậy thì cô nghe cho kĩ đây, ta sẽ không giao cho cô bất cứ ai, chỉ cần cô thích, cô có thể ở lại đây mãi mãi, mãi mãi!”

    “Nhưng lão gia sẽ không đồng ý…”

    Thiếu niên tóc bạc cười ngạo nghễ: “Tôn Ngộ Không sinh trong trời đất, đã muốn làm chuyện gì là phải làm cho bằng được, ai cũng không thể ngăn cản!”

    Ivy vừa mừng vừa sợ, những giọt nước mắt trân châu bắt đầu rơi, nàng thoáng nhìn qua bàn tay phải của mình, sắc mặt lại xịu xuống: “Không đâu, chờ khi báo đáp xong ân tình của thiếu gia, ta sẽ rời khỏi đây.”

    Tôn Ngộ Không thở dài một tiếng nói: “Ngốc quá, chỉ tay của cô chỉ hơi khác mọi người một chút thôi, làm gì có chuyện khắc cha khắc mẹ chứ, nhảm nhỉ, nếu có chỉ tay lợi hại như thế thì người khác còn liều mạng học võ tu đạo làm gì!”

    Nghe thế, Ivy liền khóc rống lên. Từ sau khi sinh ra, bởi đoạn chỉ tay của mình mà phụ thân bỏ rơi, một mình mẫu thân nuôi nàng khôn lớn, trong giai đoạn này nàng nghe được những lời bàn tán chỉ trỏ không biết bao nhiêu lần từ mọi người. Tên hiệu người mang vận rủi cũng theo nàng từ đó. Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng gặp được một người hoàn toàn không để ý đến cái này…

    Tôn Ngộ Không khẽ vỗ đầu nàng: “Yên tâm đi, trong nửa tháng này ta sẽ giải quyết ổn thõa mọi chuyện!”

    Mình cần phải khôi phục lại sức mạnh một cách nhanh nhất có thể, cái cảm giác yếu đuối vô lực này thực sự rất không ổn…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    (*) Đoạn chỉ tay tức trên bàn tay có một đường kẻ kéo dài qua lòng bàn tay, tương truyền người có loại vân tay này sẽ mang đến vận rủi cho những người bên cạnh.
    Lần sửa cuối bởi Xinh Xinh, ngày 08-01-2017 lúc 13:45. Lý do: Cập nhập số chữ trong chương.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuan_cl,benighted,doicom123,Gintoki,nqtien9x,Vô__Tình,
  9. #5
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 05: Thiên tài chế tạo sách ma pháp

    Edit: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Huynh trưởng, đi mua một số thứ với đệ nhé!”

    Sau khi Ngải Vi rời đi, Tôn Ngộ Không định bắt đầu tu luyện thì chợt nghĩ đến chuyện, nếu bố trí một Tụ Linh đại trận trong phòng để hấp dẫn linh khí trong phạm vi vài trăm dặm lại đây thì có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, thế nên hắn định ra ngoài mua một số đạo cụ để bố trí trận pháp. Nhưng do hắn không có tiền nên đành phải gọi John, trên danh nghĩa thì là đi cùng nhưng thực ra là trả tiền giúp hắn.

    “Được, chúng ta đi mua một số thứ trước, sau đó đến phòng đấu giá xem một lát, hiện tại huynh phụ trách quản lí phòng đấu giá của gia tộc Ryan chúng ta đó.”

    Hai người mua một số đạo cụ cần thiết để bố trí Tụ Linh đại trận rồi đi đến phòng đấu giá gia tộc Ryan.

    Tôn Ngộ Không đánh giá xung quanh, tầng một của phòng đấu giá chi chít ghế ngồi, tầng hai và tầng ba là những phòng dành riêng cho khách quý được trang trí tráng lệ, đáng tiếc là lại chẳng có bao nhiêu người ngồi trên những chiếc ghế ở tầng một hay cả phòng khách quý.

    Lúc nãy, chưa đến mười phút đã có hai món bị tồn lưu. (Tồn lưu là thuật ngữ chỉ một món đồ không có ai ra giá do giá khởi điểm của nó quá cao hoặc có quá ít người tham gia đấu giá.)

    “Hì, huynh trưởng, hình như phòng đấu giá của chúng ta làm ăn không được tốt cho lắm!”

    John thở dài một hơi, vẻ mặt hằn thù sâu sắc, oán hận nói: “Tất cả cũng tại tụi rùa con gia tộc Khải Lôi mà ra. Chẳng biết sao bọn họ mời được một tên pháp sư khốn kiếp biết chế tạo sách ma pháp Huyền giai trung cấp, mà nghe nói tỉ lệ chế tao thành công lên đến 20% lận. Hiện tại ở phòng đấu giá gia tộc Khải Lôi thường xuyên xuất hiện sách ma pháp Huyền giai trung cấp, thành ra những khách hàng của chúng ta khi trước đều sang bên kia cả rồi. Mặt khác, sau khi huynh trúng Cổ hồn chi độc thì gia tộc chúng ta gần như không có người kế tục, vậy nên các quý tộc không còn coi trọng chúng ta nữa mà bỏ sang gia tộc Khải Lôi hoặc gia tộc Severn rồi.”

    Sách ma pháp? Tôn Ngộ Không biết thứ đồ chơi này. Ngoại trừ một số tên trâu bò đặc biệt mạnh ra, thường thì khi pháp sư phóng pháp thuật ra đều phải niệm chú ngữ, hơn nữa pháp thuật được phóng ra tối đa chỉ là ngang cấp pháp sư đó thôi. Nhưng sách ma pháp lại khác, nó có thể phóng ra pháp thuật ngay tức khắc, chỉ cần người sử dụng có pháp lực hoặc cương khí, dù ngươi là pháp sư hay võ giả cấp thấp cũng đều có thể sử dụng sách ma pháp cao cấp.

    Cũng có thể nói, nếu có sách ma pháp thì ma pháp sư hay võ giả cấp thấp cũng có thể thắng được ma pháp sư cao cấp. Ma pháp sư cao cấp có vai trò hết sức quan trọng trong những trận chiến nên rất nhiều đoàn lính đánh thuê và quý tộc đều coi sách ma pháp cao cấp như bùa hộ mạng.

    Sách ma pháp cao cấp chỉ có ma pháp sư cao cấp mới có thể chế tạo ra, hơn nữa tỉ lệ thành công lại quá thấp nên dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Bây giờ phòng đấu giá gia tộc Khải Lôi hay bán sách ma pháp Huyền giai trung cấp thì dĩ nhiên hấp dẫn được rất nhiều người.

    Tôn Ngộ Không phân tích thấu triệu những tin tức trong đầu truyền đến, háy mắt nói: “Huynh trưởng có thể mang một hai quyển sách ma pháp cho đệ xem để mở mang tầm mắt được không, đệ đọc nhiều sách biết đâu lại có thể chế được thì sao.”

    John hoàn toàn không tin người em trai tóc bạc của mình tạo được sách ma pháp, nhưng thầm nghĩ để cho hắn kiến thức một chút cũng chẳng sao nên dẫn hắn ra sau phòng đấu giá, lấy một quyển sách màu đỏ trong két sắt ra đưa cho Tôn Ngộ Không.

    “Đây là sách ma pháp thánh giai hạ cấp Lưu Tinh Hỏa Vũ, có thể phóng ra làn mưa lửa khiến một khu đất rộng năm mươi mét thành biển lửa. Nó là một trong những món mà gia tộc Ryan chúng ta cất kỹ, nhưng hết ngày mai nó sẽ được đưa ra đấu giá để thu hút chút nhân khí.”

    “Để đệ xem xem!”

    Tôn Ngộ Không cầm quyển sách trong tay, lập tức cảm nhận được nguyên tố hỏa dồi dào bên trong. Hắn ngưng tụ nguyên thần, vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh xem thì không nhịn được bật cười nói: “Há, sách ma pháp gì chứ, chỉ là phong ấn nguyên tố hỏa trong một ma pháp trận thôi mà, không có chút sức sát thương, chẳng trách lúc trước ta không gặp phải, bởi pháp bảo còn mạnh mẽ hơn nó gấp trăm lần!”

    John điều hiểu điều không, hỏi: “Pháp bảo là gì?”
    Quyển trục
    Tôn Ngộ Không không giải thích, khẽ vỗ vai hắn nói: “Ha ha, lần này gia tộc Khải Lôi các ngươi xui rồi. Thứ đồ chơi này đệ có thể chế tạo được, huynh nhanh đi dặn mọi người mua da yêu quái đi, à không, da ma thú mới đúng, mua luôn những thứ cần thiết khác để tạo sách ma pháp nữa, càng nhiều càng tốt. Mặt khác, huynh nghĩ cách mang một số sách ma pháp tới cho đệ xem nhé, sau khi ghi nhớ phong ấn ma pháp trận xong thì đệ có thể chế tạo được.”

    “Thật… thật ư?”

    John hỏi như thể không tin nổi.

    Tôn Ngộ Không đáp: “Tất nhiên là thật rồi, lúc trước đệ ở trên giường đọc sách mỗi ngày chứ không trăng hoa là để nghiên cứu cách chế tạo sách ma pháp cao cấp đó, hì hì, rốt cuộc giờ cũng nghĩ ra rồi, huynh trưởng chờ mà trúng lớn đi.”

    “Ngộ Không, huynh biết đệ sẽ không gạt huynh, nhưng, nhưng mà… Chỉ có ma pháp sư cao cấp mới có thể chế tạo ra sách ma pháp cao cấp, chuyện này cả thiên hạ đều rõ. Hơn nữa, ma pháp sư hệ nào chỉ có thể chế tạo ra sách ma pháp hệ đó thôi, ví dụ như ma pháp sư hệ hỏa chỉ chế tạo được sách ma pháp hệ hỏa, ma pháp sư hệ lôi chỉ tạo được sách ma pháp hệ lôi…”

    John bổ sung thêm: “Đệ lại chưa hề học qua pháp thuật, bây giờ lại nói chỉ cần xem qua sách ma pháp nào là chế tạo được sách ma pháp đó, chuyện này thật quá hoang đường. Vật liệu chế tạo sách ma pháp rất đắt tiền, nếu như đệ thất bại thì chúng ta thiệt lớn rồi…”

    Tôn Ngộ Không không ngờ hắn lại cố chấp đến thế, hai tay giang ra, bất đắc dĩ nói: “Trời ạ, huynh phải tin đệ lần này!”

    Gabriel linh quang chợt lóe, vui vẻ nhảy cẫng lên cười: “Ha ha, huynh có cách rồi, hiện tại chỗ này vừa hay cái gì cũng có, đệ thử một lần cho huynh xem!”

    “Thử như thế nào?”

    Gabriel lấy sách ma pháp hộ thân Huyền giai trung cấp Loạn Vũ Phong Nhận, rồi dặn tôi tớ mang da, máu của Huyền giai trung cấp phong hệ Ma lang cùng phong hệ ma tinh thạch đến.

    “Huynh tin đệ có thể chế tạo được quyển Loạn Vũ Phong Nhận này!”

    “Chuyện cỏn con!”

    Tôn Ngộ Không liếc nhìn quyển Loạn Vũ Phong Nhận, sau khi nhớ kỹ phong ấn ma pháp trận bên trong liền sử dụng bột hỗn hợp từ máu của Ma lang và phong hệ tinh thạch viết lên trên tấm da Ma lang, vừa viết vừa vận dụng nguyên thần hấp thu nguyên tố trong không khí vào cơ thể, sau đó rót nó vào trong ma pháp trận.

    Thân thể hiện tại của Tôn Ngộ Không quá mức nhỏ yếu, chưa thể thừa nhận linh khí nhưng vẫn có thể thoải mái làm cầu nối để vận chuyển linh khí. Kết quả chưa đến năm phút hắn đã chế tạo xong một quyển sách ma pháp.

    “Xem đi rồi biết đệ có khoác lác không nhé!”

    Tôn Ngộ Không mở quyển sách, dẫn linh khí phá hoại phong ấn ma pháp trận bên trong nó rồi ném tới trước, hàng chục tia phong nhận lập tức lao vụt ra…

    Sau một trận gió lay bão nổi, hai người nhìn nhau, thí nghiệm dùng bia ngắm mặc trọng giáp toàn thân nhưng vẫn bị phong nhận cắt nát bảy tám phần.

    “Trời ạ, Quang Minh nữ thần tại thượng, sao có thể thế được?”

    John trợn mắt nhìn một màn này, qua nửa ngày mới phản ứng lại, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng. Dù rất khó để tiếp nhận sự thật không tưởng này, nhưng giờ tận mắt thấy thì dù không tin cũng phải tin.

    “Thôi huynh ơi, có gì đáng kinh ngạc chứ, thứ đồ chơi này đệ bảo đảm chế tạo thành công trăm phần trăm!”

    “Thành công trăm phần trăm?” John cảm tưởng như mình sắp xỉu tới nơi.

    Tôn Ngộ Không khẽ lắc mông, nói một cách trơ tráo: “Hề hề, đệ khác đám ngu ngốc kia, đệ là thiên tài, à không, là thiên tài trong thiên tài!”

    John khiếp sợ không phải không có nguyên nhân. Lúc chế tạo sách ma pháp cần phải dẫn nguyên tố ma pháp vào trong ma pháp trận một cách đều đặn, nhiều hay ít hơn một chút đều sẽ dẫn đến thất bại.

    Ma pháp sư chế tạo sách ma pháp thường là sử dụng ma pháp lực của bản thân, lúc mới bắt đầu thì ma pháp lực trong cơ thể dư thừa nhưng sau đó sẽ dần yếu bớt đi. Trong quá trình này nếu như không có lực không chế ma pháp lực tốt thì không thể rót ma pháp lực đều đặn sẽ dẫn đến thất bại. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến tỉ lệ chế tạo thành công sách ma pháp rất thấp.

    Nhưng với Tôn Ngộ Không thì những chuyện này lại chẳng là gì, mặc dù nguyên thần của hắn suy yếu nhiều rồi nhưng khả năng điều khiển nhiều linh khí như thế vẫn thực hiện được một cách dễ dàng. Hơn nữa, hắn lại lấy linh khí từ trong không khí để rót vào trong sách ma pháp nên cũng không tồn tại vấn đề trước mạnh sau yếu.

    “Ha ha, nếu thế thì những món da thú mà phụ thân bị lừa mua về không sợ không có nguồn tiêu thụ rồi, gia tộc chúng ta được cứu rồi! À, phải rồi, chúng ta còn nên lập tức mua thêm số lượng lớn nữa, lợi nhuận chế tạo sách ma pháp rất cao đó.”

    John vừa mừng vừa lo, lập tức gọi đám người phụ trách lại dặn dò bọn họ đi thu mua một lượng lớn da thú cùng những loại tài liệu cần để chế tạo sách ma pháp.

    “Tạ ơn Quang Minh nữ thần đã ban cho chúng ta một thiên tài chế tạo sách ma pháp, cứ thế này thì gia tộc Ryan chúng ta có thể thoát khỏi khốn cảnh rồi!”

    John cho rằng tất cả những chuyện này đều do ý chỉ của Quang Minh nữ thần, vẻ mặt thành kính mỉm cười nhìn trời cầu khẩn. Tôn Ngộ Không ở bên cạnh thì cười âm hiểm.

    “Tên mặt mèo Kripos lần này chết chắc rồi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Xinh Xinh, ngày 08-01-2017 lúc 13:45. Lý do: Cập nhập số chữ trong chương.

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtuan_cl,benighted,doicom123,Gintoki,nqtien9x,Vô__Tình,
Trang 1 của 5 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status