TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 41

Chủ đề: [Sưu tầm] Ngã Dục Phong Thiên - T/g: Nhĩ Căn

  1. #6
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 4: Thăng tiến ngoại tông (1)
    ---o0o---
    Nguồn từ Metruyen
    Vận ngữ bởi Quỳnh Quỳnh

    - Ngủ sớm nhể, dậy hết cho Hổ gia gia các ngươi nào!
    Theo tiếng hai cánh cửa phòng va lập cập, một đại hán khôi ngô mặc áo tạp dịch bước vào, hung ác trừng Mạnh Hạo và tên mập còn đang say ngủ.

    - Hai tên nhãi các ngươi từ nay trở đi phải chặt thêm mười cây gỗ cho ta, bằng không Hổ gia gia xé xác các ngươi ra.
    Đại hán hung ác nói.

    - Bái kiến Hổ gia, tiểu sinh…
    Mạnh Hạo vội leo xuống giường, khẩn trương đứng một bên, còn chưa kịp nói hết lời đã bị đại hán kia trừng cho một cái.

    - Tiểu cái rắm, cảm thấy Hổ gia này nói to lắm hả?

    Mạnh Hạo chỉ cảm thấy đối phương thật hung hãn, lại nhìn thân hình khôi ngô của đối phương, chần chờ rồi mở miệng:
    - Nhưng… Vị sư huynh ở chỗ tạp dịch chỉ cho chúng ta mỗi ngày mỗi người mười cây.

    - Thêm mười cây nữa là để cho lão tử.
    Đại hán hừ lạnh một tiếng.

    Mạnh Hạo trầm mặc, đầu nhanh chóng suy nghĩ. Vừa tới tông môn của tiên nhân đã bị ức hiếp, hắn không cam lòng, nhưng đối phương khôi ngô cao lớn thế kia, mình lại gầy yếu thế này, rõ ràng là không chống lại được. Đang chần chừ, hắn chợt thấy dấu răng ở góc bàn, nghĩ tới vẻ oai phong bất phàm của tên mập khi mộng du, chợt nghĩ dù thế nào cũng phải thử một lần, vì thế lập tức hô lên với tên mập.

    - Mập ơi, có người cướp bánh bao của ngươi, đoạt nương tử của ngươi kìa!

    Mạnh Hạo vừa dứt lời, tên mập chợt ngồi bật dậy, mắt nhắm tịt, miệng gào lên, mặt mày méo mó trông thật dữ tợn.

    - Ai cướp bánh bao của ta, ai đoạt nương tử của ta, ta đánh chết ngươi, ta cắn chết ngươi.
    Tên mập nhào xuống khỏi giường, múa may đánh đấm loạn xạ khắp phòng. Đại hán kia lúc đầu còn sửng sốt nhìn, sau bước lên đánh bốp một cái vào tên mập.

    - Ở trước mặt Hổ gia mà cũng dám gào hét à.
    Cái tát này quăng lên mặt mập mạp, nhưng ngay sau đó đại hán kia cũng hét thảm lên. Lúc này tên mập nhắm chặt mắt lại, cắn chặt lấy cánh tay đại hán kia, mặc cho đại hán kia có vung vẫy thế nào thì cậu ta cũng không chịu nhả ra.

    - Nhả ra mau, đồ chết tiệt này, nhả ra cho ta.
    Đại hán này cũng là tạp dịch chứ không phải tu sĩ, chẳng qua làm tạp dịch được một thời gian dài nên thân thể có phần cường tráng, nhưng hôm nay cũng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, tay đấm chân đá cũng chẳng thể làm cho tên mập nhả ra, trái lại còn cắn sâu hơn, máu thịt bê bết, dường như muốn cắn đứt ra một miếng thịt lớn.

    Tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài phòng lập tức khiến tạp dịch ở phòng xung quanh chú ý. Lúc này, một giọng nói lạnh lùng như trời đông giá rét truyền tới từ bên ngoài.

    - Ồn quá đấy!

    Đó là tiếng của thanh niên mặt ngựa, đại hán nghe thấy thế thì run rẩy cả người, dù đau đến mặt méo mó cả đi nhưng cũng không dám kêu la thảm thiết nữa.

    - Khiến sư huynh không vui, ta và ngươi chẳng được tốt lành gì. Ngươi mau bảo nó buông ra, cùng lắm thì ta không cần mười cây kia nữa.
    Đại hán cố chống đỡ, nói thật nhanh.

    Mạnh Hạo cũng không ngờ tên mập mộng du mà lại sinh mãnh đến thế, lúc này cũng hiểu là không thể tiếp tục nữa. Hắn vội bước lên vỗ nhẹ tên mập, ghé vào tai cậu ta thì thầm.

    - Bánh bao về rồi, nương tử cũng đã trở lại.

    Tên mập nhất thời trầm tĩnh lại, cũng nhả miệng ra, đánh quyền trở về giường, mặt mũi bầm dập tiếp tục ngủ say.

    Đại hán lòng còn sợ hãi liếc tên mập một cái, không nói thêm câu nào mà chạy ra khỏi phòng. Ở một bên, Mạnh Hạo sửng sốt một lúc lâu, bội phục nhìn tên mập rồi cũng trở về giường cẩn thận nằm xuống ngủ.

    Sáng sớm hôm sau.

    Tờ mờ sáng, bên ngoài phòng ở truyền tới những tiếng chuông, những tiếng ấy như mang theo loại năng lượng kỳ dị nào đó, lọt vào tai là lập tức khiến người ta tỉnh táo lại. Theo những tiếng động hỗn loạn truyền tới từ bên ngoài, mập mạp cũng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn dấu chân ngổn ngang trên người mình, lại sờ mặt mình.

    - Tối hôm qua ta làm sao vậy? Sao toàn thân đau nhức như bị người đánh thế này…

    Mạnh Hạo đang mặc áo tạp dịch vào nghe thế thì im lặng, một lúc sau mới mở miệng.

    - Không gì cả, mọi thứ đều bình thường.

    - Sao ta cảm thấy mặt sưng phù lên rồi?

    - Có lẽ là muỗi quá to.

    - Nhưng sao miệng ta còn có máu thế này?

    - Tối hôm qua ngươi ngã xuống đất, mấy lần liền.
    Mạnh Hạo vội đẩy cửa phòng ra, đang định bước ra thì chần chừ một lát, quay đầu nhìn mập mạp, còn thật sự nói.

    - Mập mạp, sau này phải mài răng nhé, tốt nhất là cho nó sắc lên một chút.

    - Ô? Ngươi cũng nói vậy hả, cha ta cũng nói như thế với ta đó.
    Mập mạp vừa chịu đau mặc áo tạp dịch, vừa kinh ngạc nói.

    Hứng ánh sáng mặt trời, Mạnh Hạo và mập mạp đi ra phòng, bắt đầu công việc đốn củi cho khu tạp dịch của Kháo Sơn Tông.

    Mỗi người một ngày mười cây, ngoài khu tạp dịch phía bắc này có dãy núi hoang kéo dài không ngớt, cây cối rậm rạp, tuy không to nhưng lại rất nhiều, nhìn không thấy cuối, đứng xa nhìn như cánh rừng ngút ngàn.

    Khiêng chiếc búa do khu tạp dịch phát, Mạnh Hạo xoa bả vai, hai cánh tay đều nhức mỏi, đau buốt. Búa này rất nặng, mà mập mạp thì cũng thở hồng hộc. Hai người lên núi hoang, tìm được khu vực được phân công cho, dần tiếng bang bang không ngừng truyền ra, liên tục chặt cây.

    - Cha ta là tài chủ, sau này ta cũng là tài chủ, ta không làm tạp dịch…
    Mập mạp mặt buồn như đưa tang, vung búa chặt.

    - Ngươi nói xem đám tiên nhân này rất quái đúng không, bọn họ có pháp thuật, chẳng lẽ còn cần nhóm lửa sao, vì sao lại bắt chúng ta chặt cây…

    So với mập mạp ở một bên nói huyên thuyên, Mạnh Hạo đã mệt tới mức không nói ra lời, mồ hôi tuôn như mưa. Khi ở huyện Vân Kiệt, hắn nghèo khổ, chẳng được ăn thịt mấy nên thân thể gầy gò, sức lực cũng không lớn, lúc này chỉ mới được thời gian nửa nén hương mà cả người hắn đã dựa vào một gốc cây còn chưa chặt gãy, thở hổn hển.

    Lại nhìn mập mạp, tuy cũng là mệt đến run rẩy cả người, nhưng vẫn vừa buồn rười rượi lẩm bẩm, vừa chặt cây, hiển nhiên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khỏe hơn Mạnh Hạo không ít.

    Mạnh Hạo cười gượng, lắc đầu, nương thời gian nghỉ ngơi lấy Ngưng Khí Quyển ra xem, lặng lẽ dựa theo mô tả bên trên mà cảm thụ linh khí trong thiên địa.

    Thời gian cứ thế trôi qua, hoàng hôn nhanh chóng kéo tới. Một ngày này Mạnh Hạo mới chặt được hai cây, mà mập mạp đã chặt được hẳn tám cây, cộng lại cũng chỉ đủ cho một người ăn no. Hai người tính gộp lại, mập mạp đi lấy đồ ăn, hai người về phòng chia đôi ra rồi ăn, thế mới mệt mỏi ngã xuống giường ngủ.

    Cho tới khi tiếng ngáy của mập mạp lại vang lên khắp phòng, Mạnh Hạo bò dậy, ánh mắt hắn toát lên vẻ chấp nhất, cố nhịn sự đói khát và mỏi mệt, cầm lấy Ngưng Khí Quyển im lặng xem.

    - Lúc trước đọc sách ta thường học tới bình minh, đã sớm quen rồi, cuộc sống bây giờ tuy khá mệt mỏi, nhưng tóm lại cũng là một lối ra. Mạnh Hạo ta không tin mình không theo được đường khoa cử rồi mà còn không tu hành được ở tông môn này.
    Ánh mắt Mạnh Hạo càng thêm chấp nhất, mang theo kiên nghị, cúi đầu lĩnh ngộ.

    Thẳng tới khuya, Mạnh Hạo không rõ mình ngủ từ khi nào, dường như cả trong mơ cũng cảm thụ linh lực thiên địa. Sáng sớm khi bị tiếng chuông đánh thức, lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn cắn răng rời giường, cùng mập mạp tinh thần sung mãn tiếp tục đốn củi.

    Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày… rồi hai tháng trôi qua. Hai tháng này, Mạnh Hạo dần dần có thể mỗi ngày đốn được bốn cây, nhưng phần lớn thời gian hắn đều dùng để cảm ngộ linh khí, tơ máu trong mắt cũng dần tăng lên. Cho đến hoàng hôn một ngày này, Mạnh Hạo thở hổn hển tạm nghỉ, khoanh chân ngồi xuống, chưa được bao lâu thì toàn thân hắn chấn động, trong giây lát hắn cảm nhận được tứ chi tê dại, dường như có một tia khí tức không nhìn thấy ngưng tụ trong huyết nhục.

    Ngay sau đó, trong cơ thể hắn xuất hiện một tia linh lực, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng khiến Mạnh Hạo kích động mở choàng mắt ra. Mệt mỏi dường như tan biến, tơ máu trong mắt cũng tan đi không ít, thân thể hắn run rẩy, nắm chặt lấy Ngưng Khí Quyển kia. Một tháng nay hắn ăn không đủ, ngủ cũng ít, ngoài thời gian đốn gỗ ra thì đều dùng để cảm thụ linh khí, giờ phút này cuối cùng đã có thu hoạch, khiến cho Mạnh Hạo chấn hưng tinh thần.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 5: Thăng tiến ngoại tông (2)
    ---o0o---
    Nguồn từ Metruyen
    Vận ngữ bởi Quỳnh Quỳnh

    Thời gian thoáng một cái lại hai tháng qua đi, nay đã là tháng tám mùa hè, mặt trời chói chang tỏa ra cái nắng nóng bức bối.

    - Ngưng khí nhập thể, dung tán toàn thân, kinh mạch nhất thông, thiên địa cộng minh.
    Giữa trưa, trên núi sâu trong phạm vi của Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo một tay nghịch đống lửa trước mặt, tay kia cầm Ngưng Khí Quyển, cẩn thận đọc.

    Một nén nhang sau, hắn nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ những tia khí tức ôn hòa trong cơ thể. Khí tức này xuất hiện từ hai tháng trước, được Mạnh Hạo coi như trân bảo, nay đã nồng hậu hơn trước không ít. Dựa theo khẩu quyết và phương pháp vận chuyển của Ngưng Khí Quyển, hắn ngồi ở đây, không ngừng khiến cho những tia khí tức đó chảy khắp thân thể.

    Không lâu sau, Mạnh Hạo mở mắt ra, đằng xa, một bóng người béo núc ních mang theo búa chạy như bay tới đây.

    - Thế nào, thế nào rồi?
    Mập mạp thở hồng hộc, tuy vẫn béo như cũ nhưng thân thể đã cường tráng hơn, chạy tới nơi rồi thì vội vàng hỏi.

    - Còn chưa tán hết toàn thân, nhưng ta chắc chắn là một tuần lễ nữa là có thể đạt tới tiêu chuẩn Ngưng Khí tầng một.
    Trong ánh mắt Mạnh Hạo toát lên vẻ tự tin, hắn cười nói.

    - Ta là hỏi con gà kia thế nào rồi!
    Mập mạp liếm liếm môi nhìn về đống lửa.

    - Chắc là được rồi đấy.
    Mạnh Hạo cũng liếm môi, cầm lấy cây củi bên người cời lửa ra. Tiểu bàn tử lập tức cầm búa bới con gà rừng đã chín thơm nức chôn dưới đất lên.

    Mùi hương tỏa ra bốn phía, hai người đều tự chia đôi ra, ăn ngấu nghiến.

    - Cũng may từ khi có linh khí rồi ngươi có thể thường xuyên bắt được gà rừng, bằng không hai ta chắc chết đói. Giờ nghĩ lại cuộc sống của hai tháng trước, ta đều cảm thấy như vừa qua cơn ác mộng…
    Mập mạp miệng đầy mỡ, theo thói quen nịnh nọt Mạnh Hạo.

    - Mấy món này hầu hết mọi người đều biết làm, có ngươi là không biết thôi.
    Mạnh Hạo cắn chân gà, nói rõ từng chữ một.

    - Ôi, nếu một tuần sau ngươi đạt tới Ngưng Khí tầng một, thành đệ tử ngoại tông rồi, đến lúc đó ta phải làm gì đây, ta đọc mà chẳng hiểu cái khẩu quyết này.
    Mập mạp mặt ủ mày chau, chớp chớp mắt nhìn Mạnh Hạo.

    - Mập này, chỉ có thành đệ tử ngoại tông mới có thể về nhà.
    Mạnh Hạo thả chiếc chân gà trong tay ra, nhìn mập mạp.

    Mập mạp im lặng, một lúc sau thì kiên định gật đầu.

    Thời gian nhoáng cái đã lại sáu ngày trôi qua. Tối hôm nay, mập mạp đã ngủ, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng, nghĩ đến bốn tháng này mình ngoài đốn củi ra thì gần như dồn hết thời gian để cảm thụ ngưng khí, nghĩ đến sự kích động khi luồng khí tức thứ nhất xuất hiện vào hai tháng trước, giờ phút này hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, vận chuyển những tia linh khí trong cơ thể. Một lát sau, đầu óc ầm vang một tiếng, trong giây lát này, linh khí mà mấy ngày nay không tán khắp cơ thể đã lan tràn tới khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn, một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên xuất hiện trong não Mạnh Hạo.

    Gần như cùng lúc khi linh khí của Mạnh Hạo đạt tới Ngưng Khí tầng một, thanh niên mặt ngựa dường như cả ngày cả đêm đều khoanh chân đả tọa trên tảng đá lớn ngoài phòng chậm rãi mở mắt, nhìn gian phòng của Mạnh Hạo rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại.

    Sáng sớm, ở trong không ít ánh mắt hâm mộ của đám người ở khu tạp dịch phía bắc, Mạnh Hạo im lặng bước ra khỏi gian phòng đã ở lại bốn tháng, đi tới bên người thanh niên mặt ngựa.

    Mập mạp không theo cùng, mà đứng ở cửa nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt kiên định.

    - Bốn tháng trở thành Ngưng Khí tầng một, không coi là thiên tư xuất chúng, nhưng cũng không tính là ngu dốt.
    Thanh niên mặt ngựa nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt đã không còn lạnh nhạt nữa, bình tĩnh mở miệng nói.

    - Lần này tới ngoại tông, ta sẽ nói cho ngươi quy củ của ngoại tông. Tuy rằng mỗi tháng ngoại tông cho linh thạch, đan dược, nhưng không cấm cướp đoạt lẫn nhau, cũng chỉ định một khu vực riêng có thể công khai giết người, ngươi… hãy tự lo cho tốt.
    Thanh niên mặt ngựa thản nhiên nói, vung tay lên. Một chiếc ngọc giản bay ra, hạ xuống trước mặt Mạnh Hạo, hắn vội bắt lấy.

    - Đưa linh khí vào ngọc giản, là có thể tự dẫn ngươi tới Bảo các của ngoại tông, nơi đó cũng là nơi đăng ký cho đệ tử tấn thăng ngoại tông.
    Thanh niên mặt ngựa nói xong thì nhắm mắt lại.

    Mạnh Hạo im lặng, lại cúi đầu, sau đó xoay người nhìn thoáng qua mập mạp. Ánh mắt hai người đối vọng, Mạnh Hạo thầm cảm khái, sau không nghĩ nhiều nữa, dùng sức nắm lấy ngọc giản trong tay, ngọc giản lập tức phát ra ánh sáng xanh nhu hòa, chậm rãi bay đi.

    Mạnh Hạo nhanh chóng bước theo, với ngọc giản chỉ đường, chậm rãi rời khỏi khu tạp dịch, đi trên con đường nhỏ trên núi, càng đi càng xa, dần bước vào khu vực mà bốn tháng nay hắn chưa từng tới.

    Kháo Sơn Tông có bốn ngọn núi chính, theo thứ tự là đông tây nam bắc, bên ngoài là vô số những rặng núi như vô biên giới. Lưng chừng mỗi ngọn núi đều có một khu tạp dịch, như ngọn núi phía bắc chỗ Mạnh Hạo ở là khu tạp dịch phía bắc, nhưng cũng chỉ ở lưng chừng núi, nếu tiến lên trên là sẽ có trận pháp ngăn cản, khu vực đỉnh núi chỉ có đệ tử nội môn và trưởng lão mới có thể ở lại.

    Bốn ngọn núi đều như vậy, về phần khu vực bình nguyên ở giữa bốn ngọn núi thì khắp nơi là nhà cửa, nơi đó là ngoại tông của Kháo Sơn Tông.

    Kháo Sơn Tông có phần khác với các tông môn khác, ngoại tông ở dưới, mà tạp dịch lại ở giữa sườn núi, không rõ năm đó vì nguyên nhân gì mà Kháo Sơn Lão Tổ lại đặt ra môn quy này.

    Từ bên ngoài nhìn vào thì nơi đây sương mù lượn lờ, nhưng bước vào một cái là sương mù lập tức tiêu tan. Ở trước mặt Mạnh Hạo, lộ ra khắp nơi là điêu lan ngọc thế, lầu các khắp chốn, ngay cả đường đi cũng lát đá. Có không ít đệ tử ngoại tông mặc trường bào lục sắc lui tới, khi Mạnh Hạo đi qua thì một vài kẻ liếc nhìn.

    Những ánh mắt kia mang theo vẻ miệt thị, không chút thiện cảm. Mạnh Hạo cảm giác như bị dã thú hung ác nhìn, làm cho hắn nhớ tới lời của sư huynh mặt ngựa nói về ngoại tông.

    Không bao lâu, ở khu vực ngoại tông này, Mạnh Hạo đi tới cạnh một lầu các màu đen ở phía nam. Lầu các này cao ba tầng, dù màu đen nhưng dường như được điêu khắc ra từ ngọc thạch, làm cho người ta cảm thấy trong suốt lóng lánh.

    Mạnh Hạo vừa tới gần thì cánh cửa lầu các im lặng mở ra, một nam tử trung niên gầy nhom bước ra từ bên trong. Nam tử này mặc một bộ trường bào màu xanh lá cây, trông mặt mày có vẻ khôn khéo. Y nâng tay phải lên túm một cái, ngọc giản trước người Mạnh Hạo lập tức bay vào tay người nà nhìn thoáng qua, uể oải nói.

    - Mạnh Hạo, thăng chức đệ tử ngoại tông, thưởng ngươi một gian phòng, lục bào, linh bài, túi trữ vật. Cầm linh bài kia là có thể vào Bảo các lấy được pháp bảo.
    Nam tử khôn khéo vung tay lên, lập tức một túi tiền màu xám rơi vào tay Mạnh Hạo.

    Mạnh Hạo nhìn chiếc túi màu xám trong tay, sửng sốt, lại nhớ ra dọc đường này tất cả những đệ tử ngoại tông mà hắn gặp đều đeo cái túi như vậy.

    - Rót linh khí vào, có thể để đồ.
    Nam tử khôn khéo nhìn Mạnh Hạo, lòng lập tức đoán ra đối phương nhất định không có người quen nào ở ngoại tông, nếu không thì sao ngay cả cách sử dụng túi trữ vật cũng không biết, nghĩ vậy cũng yên tâm phần nào, thản nhiên nói.

    Mạnh Hạo nghe vậy, lập tức rót chút linh khí trong cơ thể vào trong túi, dường như thấy trước mắt nhạt nhòa đi, rồi như thấy được một không gian to bằng nửa người, bên trong có mấy thứ như lục bào, ngọc giản.

    Thấy cảnh như vậy, hắn nhất thời hưng phấn, thầm nghĩ túi trữ vật này cũng trị giá năm vàng, bảo vật như vậy có thể tính là phương pháp của tiên gia.

    Động tâm niệm thì một chiếc ngọc giản xuất hiện trong tay hắn, ngưng thần nhìn thì thấy ở trong là một bản đồ miêu tả khu vực ngoại tông này, một căn phòng ở góc hẻo lánh từ nay về sau thuộc về Mạnh Hạo.

    - Về hẵng coi, Bảo các đã mở rồi, còn không đi vào.
    Nam tử khôn khéo lạnh lùng nói.

    Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhét túi trữ vật vào trong lòng, mắt nhìn cánh cửa lầu các đang mở rộng, hít sâu một hơi, mang theo mong đợi bước vào trong đó.

    Trong khoảnh khắc khi bước vào Bảo các, sắc mặt Mạnh Hạo chợt biến đổi, hít vào một hơi thật sâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 6: Một chiếc gương đồng
    ---o0o---
    Nguồn từ Metruyen
    Vận ngữ bởi Quỳnh Quỳnh

    Trong Bảo các châu quang bảo khí, ánh vào mi mắt là những dải màu ngũ sắc, từng dãy ngọc san sát, trong những ô vuông đều phát ra hào quang chói mắt. Bảo bình, tiểu kiếm, ngọc bội, bảo châu nơi đâu cũng có, làm cho Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trái tim đập nhanh, dường như trong khoảnh khắc máu tươi đổ dồn lên não, sững sờ đứng đó.

    Sống từng ấy năm, Mạnh Hạo chưa từng thấy nhiều châu báu tiền bạc tới như vậy. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị những châu quang bảo khí kia bao phủ, đầu óc ù ù, bất tri bất giác có cái suy nghĩ phải cướp hết bảo bối ở đây đi.

    - Những bảo vật này… đều là vô giá, phát tài rồi, đãi ngộ khi làm công cho tiên nhân lại tốt như vậy.
    Mạnh Hạo thì thào, đi qua từng dãy ngọc, vẻ mặt đầy kích động, lại theo bản năng ngẩng đầu lên trên, thầm nghĩ Bảo các này có ba tầng, chỉ tầng thứ nhất đã như thế, như vậy chẳng phải bảo vật ở hai tầng trên còn có giá trị lớn hơn ư.

    - Tiên nhân… thực giàu có!
    Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lúc này hắn bỗng nhiên híp mắt lại, thấy được ở một vị trí rất nổi bật trong Bảo các này có bày một chiếc gương đồng.

    Gương này có vết rỉ sét, trông không đẹp cho lắm, bề mặt lại không có bảo quang, khác hẳn với các bảo vật xung quanh.

    Mang theo kinh ngạc, Mạnh Hạo cầm lấy gương đồng cẩn thận xem mấy lần. Gương này càng xem lại càng thấy bình thường, giống như vật phàm trần chẳng hề có điểm gì thần kỳ, nhưng Mạnh Hạo nghĩ nếu đã đặt ở Bảo các thì hẳn là có giá trị nào đó.

    - Sư đệ thật tinh mắt.
    Sau lưng Mạnh Hạo vang lên một giọng nói, chẳng biết nam tử khôn khéo kia xuất hiện từ lúc nào, nhìn chiếc gương đồng trong tay Mạnh Hạo, nói với vẻ tán thưởng.

    - Nếu sư đệ đã cầm cái gương này, chứng tỏ ngươi và nó có duyên. Gương này có không ít truyền thuyết, càng chứng tỏ nó thần bí, nghe nói có thể có được thứ này ngoài cơ duyên lớn ra còn yêu cầu vận số. Như vậy sư đệ chính là người có được loại khí chất này, ngày cầm chiếc kính này tiếu ngạo thiên địa hẳn là sắp tới rồi.
    Nam tử khôn khéo liên tục cảm thán, trong giọng nói mang theo loại lực kỳ lạ nào đó khiến Mạnh Hạo nghe mà phải ngẩn ra.

    - Gương này…
    Mạnh Hạo cổ quái cúi đầu nhìn chiếc gương kia, bên trên không có hoa văn phức tạp gì, mà những vết rỉ sét trên mặt gương khiến cho nó không soi rõ được vật khác.

    - Sư đệ đừng thấy gương này không hiện bảo quang mà coi thường. Nên biết rằng phàm là bảo vật thông linh đều ẩn dấu về phàm, càng thấy bình thường thì lại càng không tầm thường.
    Nam tử khôn khéo thấy Mạnh Hạo định thả đặt chiếc gương đồng lại ô vuông thì vội bước lên ngăn cản, chăm chú nhìn Mạnh Hạo.

    - Sư đệ, cầm lấy nó chính là có duyên, há có thể vì nó trông có vẻ phàm tục mà bỏ qua? Sư huynh phụ trách Bảo các này đã nhiều năm, biết được lai lịch của mỗi một đồ vật trong này. Chiếc gương đồng này năm xưa đã từng gây nên náo động khắp Triệu quốc, là do một tia sáng thiên ngoại hạ xuống mà hình thành, sau đó Kháo Sơn Lão Tổ có được nó bèn dốc sức nghiên cứu, cho là bảo vật thông thiên, tuy mãi chẳng rõ được nó là như nào, nhưng kết luận rằng nếu kính này gặp người hữu duyên tất có thể rong ruổi thiên hạ.

    Nghe tới cái tên của Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo ngẩn ra. Hắn vừa mới vào ngoại tông, còn nhiều thứ không rõ nên chần chừ.

    - Kháo Sơn Lão Tổ còn chưa nghiên cứu được ra thì ta…

    - Sư đệ nói thế là không đúng rồi, sư huynh nói cho ngươi biết, lão tổ không nghiên cứu ra thành quả cũng chứng tỏ bảo vật này có chỗ nghịch thiên của nó. Hơn nữa trước ngươi có tất cả vài chục người cầm món bảo bối này đi, tuy đều không nghiên cứu được gì, nhưng bọn họ đều không tiếc nuối. Lỡ như… ngươi chính là kẻ hữu duyên với chiếc gương này thì sao? Hơn nữa ngươi có thể yên tâm lấy chiếc gương này đi, vài đồng tông trước ngươi có không ít người chưa tới hai ba tháng đã trả về. Sư huynh ta thì sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều, rồi ngươi sẽ biết ta là người dễ nói chuyện, không thích làm khó đồng môn, vì thế có thể cho đổi một bảo bối khác. Ngươi lấy đi rồi nếu không nghiên cứu được thì có thể trả lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó đổi món bảo vật khác là được, nhưng cơ hội này… nếu bỏ qua, lỡ như hữu duyên thì có thể tiếc nuối cả đời đó.
    Nam tử khôn khéo nhìn chằm chằm Mạnh Hạo đầy thâm ý, thấy Mạnh Hạo càng do dự thì thầm cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng mấy tên đệ tử ngoại tông mới vào này là dễ lừa nhất, chỉ cần nói ra lai lịch và những lời đồn xung quanh chiếc gương này, lại dùng câu oai phong thiên địa nữa, đảm bảo là nhiệt huyết sôi trào ngay.

    Về lai lịch và lời đồn của chiếc gương nà không có nói dối Mạnh Hạo, nhưng lấy chiếc gương này làm mồi dụ mà y đã lời được không ít linh thạch, dù sao mỗi lần trả gương thì chỉ cần làm khó một chút, tất nhiên là phải dùng linh thạch để dàn xếp.

    - Nhưng mà…
    Mạnh Hạo đọc sách từ bé, nên có chút thông minh, tất nhiên là hiểu rõ lời khuyên của nam tử khôn khéo này, biết rằng chiếc gương này chắc là không được như lời y nói, nhưng người này cứ chặn trước mặt thế này, hiển nhiên đã quyết ý không cho hắn dễ dàng để gương lại chỗ cũ, cho dù có ném xuống thì cũng không có tác dụng, thế nên có phần hối hận khi đã cầm chiếc gương này lên.

    - Sư đệ, đừng có ngày đầu vào tông đã vi phạm môn quy, đã cầm bảo vật trong Bảo các là không thể buông.
    Nam tử khôn khéo cảm thấy hỏa hậu đã đủ, liền dựa theo phương pháp trước đây trầm mặt xuống, quát một tiếng, rồi vung tay áo lên, lập tức có một ngọn gió rít gào đánh bay Mạnh Hạo ra khỏi Bảo các, rơi ra bên ngoài.

    Rầm, cửa Bảo các đóng lại.

    - Sư huynh đây là mềm lòng, nếu ngươi thật sự không có duyên với gương này, qua ngày hôm nay có thể đến đổi bất cứ lúc nào.
    Từ trong Bảo các truyền ra giọng nói của nam tử kia.

    Mạnh Hạo nhíu mày, ngẩng đầu tức giận nhìn cánh cửa Bảo các đã đóng kín, thầm than một tiếng, lại cúi đầu nhìn chiếc gương đồng trong tay. Mạnh Hạo nghĩ đến những lời mở đầu trong Ngưng Khí Quyển, thầm nghĩ nếu Kháo Sơn Lão Tổ thật sự từng nghiên cứu thứ này rồi, cũng coi như đáng giá. Hắn lắc đầu, nhét chiếc gương này vào trong ngực, lại oán hận liếc Bảo các này một cái rồi mới xoay người rời đi.

    Đi trên con đường lát đá ở ngoại tông, Mạnh Hạo dựa theo phương vị về gian phòng của nhà trong ngọc giản mà đi, đến trưa thì tìm được nơi ở của hắn ở ngoại tông này. Nơi này ở rìa khu phía bắc, có vẻ hẻo lánh, bốn phía không ít phòng ốc.

    Đẩy cửa phòng ra, tiếng kẹt vang lên, bên trong có một cái giường và một cái bàn. Mạnh Hạo đứng đó nhìn một lúc lâu, khá vừa lòng, chỗ ở này tốt hơn gian phòng ở khu tạp dịch không ít.

    Hắn bước đến khoanh chân ngồi trên giường, hít sâu một hơi, lấy chiếc gương đồng trong ngực ra, cẩn thận nghiên cứu. Nhưng mãi cho tới khi mặt trời lặn đằng tây, màn đêm buông xuống, châm ngọn đèn lên rồi lại xem xét tiếp, mà Mạnh Hạo vẫn không rõ chiếc gương đồng này rốt cuộc có tác dụng gì.

    Cho dù nhìn thế nào thì nó đều trông rất tầm thường.

    Đêm khuya, Mạnh Hạo dứt khoát để gương đồng sang một bên, nhìn ánh trăng sáng rọi bên ngoài cửa sổ, lại nhớ tới mập mạp, có phần nhớ nhung tiếng ngáy của cậu ta.

    Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng vô cùng, chiếu lên mái hiên, bốn phía yên lặng, chỉ thi thoảng có làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tiếng lá cây trong rừng xào xạc. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hồi tưởng lại cuộc sống của mấy tháng qua, hắn cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, khẽ thì thào.

    - Ta không còn là thư sinh của huyện Vân Kiệt nữa, mà đã trở thành đệ tử ngoại tông của Kháo Sơn Tông…

    Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thu hồi tâm thần, nhắm mắt lại, vận chuyển những tia linh khí trong cơ thể. Cuộc sống như này đã kéo dài mấy tháng, hắn sớm thành thói quen rồi.

    Ngoại tông khác với khu tạp dịch, nơi này không làm đồ ăn cho đệ tử, tất cả ăn uống đều phải tự túc, nếu lỡ có đói chết ra đấy thì cũng chẳng ai để ý. Nhưng nhiều năm như vậy, ngoại tông Kháo Sơn Tông này chưa từng có ai bị đói chết.

    Dù sao tới Ngưng Khí tầng một rồi, phun ra nuốt vào linh khí thiên địa tuy không giải quyết được đói khát, nhưng vẫn có thể bảo trì được sinh tồn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 7: Kẻ này không tệ (1)
    ---o0o---
    Nguồn từ Metruyen
    Vận ngữ bởi Quỳnh Quỳnh

    Buổi trưa mấy ngày sau, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi thì bỗng nghe thấy tiếng hét thảm vang lên ở bên ngoài. Hắn lập tức mở mắt ra, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra, thì thấy một tên đệ tử ngoại tông bị người ta giẫm lên, ngực bê bết máu, tuy không chết nhưng cũng bị thương, bị người ta lấy túi trữ vật, hừ lạnh bỏ đi.

    Người đó giãy dụa bò lên, ánh mắt toát lên vẻ ác độc, lảo đảo bước đi. Xung quanh có không ít người đứng xem, nhưng ai nấy đều hờ hững, dường như còn có vẻ châm chọc.

    Mạnh Hạo im lặng, cảnh tượng như vậy hắn đã thấy được mấy lần, lòng lại càng thêm cảm thụ sâu sắc quy củ của ngoại tông Kháo Sơn Tông này.

    Thời gian thoáng cái đã trôi qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Mạnh Hạo lại thấy được mấy chuyện cướp đoạt ở ngoại tông này, đệ tử ngoại tông cướp đoạt và ra tay với nhau, làm cho tính cách Mạnh Hạo trở nên im lặng. Nhất là khi hắn tận mắt thấy một vị sư huynh Ngưng Khí tầng hai tầng ba bị người ta giết chết ở khu vực giết người công khai trong ngoại tông này, đã khiến hắn khi ra ngoài luôn cẩn thận dè chừng.

    Cũng may tuy tu vi hắn thấp, nhưng trên người lại chẳng có thứ gì đáng giá, người ngoài cũng mặc kệ hắn.

    Mà việc tu hành của Mạnh Hạo cũng xuất hiện sự đình trệ, Ngưng Khí tầng hai khác với tầng một, cũng là linh khí nhập thể, nhưng dựa theo cách nói của Ngưng Khí Quyển thì tầng hai bắt đầu thay đổi thân thể phàm nhân, khiến cho thân thể thích ứng với linh khí hơn, cho nên số lượng linh khí cần nhiều hơn tầng một rất nhiều.

    Đồng thời Mạnh Hạo cũng hiểu được cách nói về cái gọi là tư chất. Độ dung hợp linh khí thiên địa với cơ thể chính là tư chất, tư chất càng tốt thì độ dung hợp càng cao, tư chất càng kém độ dung hợp càng thấp. Cùng một thời gian thổ nạp, người có tư chất tốt hơn tất nhiên là hấp thu được nhiều linh khí hơn.

    Dựa theo sự suy tính của hắn, muốn lên Ngưng Khí tầng hai thì hắn phải cần tới hai năm, mà Ngưng Khí tầng ba thì thời gian phải gấp mấy lần.

    Trừ phi có được đan dược hoặc linh thạch, dùng năng lượng trong đan dược và linh thạch hóa thành linh khí có thể giảm đi rất nhiều thời gian, đó cũng là lý do vì sao chuyện cướp đoạt trong tông môn lại nhiều đến vậy. Bởi vì hàng tháng, ngoại tông đều có phát đan dược.

    - Đã mạnh lại càng mạnh, đã yếu lại càng yếu, Kháo Sơn Tông đúng là dùng phương pháp này để bồi dưỡng đệ tử nội môn…
    Mạnh Hạo trầm mặc.

    Sáng sớm một ngày này, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Hạo đã khoanh chân ngồi ở trên giường. Hắn không có tư chất kinh người, nhưng là kẻ kiên cường, dù ban đêm cũng không bỏ qua chuyện đả tọa thổ nạp. Lúc này trong tông môn có tiếng chuông vang vọng ngân nga, Mạnh Hạo mở mắt.

    - Tiếng chuông này…
    Mạnh Hạo híp mắt lại, dường như đoán được gì đó, sắc mặt có phần kích động. Khi hắn đi ra ngoài phòng thì thấy bốn phía có không ít đồng tông, ai nấy đều phấn khởi, bước nhanh tới đằng xa.

    - Tiếng chuông vang rồi, đây là lúc phát linh thạch đan dược.

    - Tính ra thì cũng là hôm nay.
    Theo tiếng chuông vang vọng, càng có nhiều người chạy tới, không chỉ nơi đây mà tất cả đệ tử ngoại tông trong toàn ngoại tông này đều là như vậy.

    - Ngày phát đan!
    Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cũng bước theo đám người cùng đi tới quảng trường ngoại tông. Quảng trường này cực kỳ khổng lồ, bốn phía có chín cây cột đá được chạm trổ rồng, tỏa ra hào quang chói lóa. Trên cột đá đầu tiên có bảy một bình đài vuông vắn chừng mười trượng, trên đó ráng màu lượn lờ, dường như có bóng người, mọi người ngước nhìn lên chỉ thấy mông lung.

    Ở nơi này số đệ tử ngoại tông có hơn trăm người, cùng mặc trường bào lục sắc, thì thào bàn tán, thi thoảng lại ngóng lên bình đài trên cột đá kia.

    Lúc này ráng màu trên bình đài tản đi, hiển lộ rõ ràng bóng người trên đó. Đó là một lão già mặc trường bào màu vàng, trên mặt có ít lấm tấm, nhưng thần sắc không giận lại tự uy, đôi mắt như điện. Hai bên là một nam một nữ, đều mặc y phục màu bạc. Nam tử tuấn lãng phi phàm, sắc mặt hờ hững, toàn thân chính khí. Mà nữ tử kia, khi Mạnh Hạo nhìn rõ thì tròng mắt hắn co rụt lại.

    Nữ tử này chính là người đã bắt hắn tới từ Đại Thanh Sơn ở ba tháng trước.

    - Dĩ nhiên là Thượng Quan sư thúc tự mình tới phát đan, hơn nữa Hứa sư tỷ và Trần sư huynh là đệ tử nội môn, trước đây rất ít khi nhìn thấy, lần này đều đến đây cả, hay là lần này không phát đan dược?

    - Chắc là vậy đó! Các ngươi nhìn kìa, Hàn Tông sư huynh cũng xuất hiện, y chính là đệ nhị nhân của ngoại tông, tu vi Ngưng Khí tầng năm. Nếu có thể đạt tới Ngưng Khí tầng bảy là có thể tự động trở thành đệ tử nội môn rồi. Tiếc là không thấy Vương Đằng Phi sư huynh.

    - Với tư chất của Vương Đằng Phi sư huynh, y sẽ chẳng để ý mấy cái đan dược này đâu. Năm đó khi y gia nhập Kháo Sơn Tông này đã đưa tới vang động không nhỏ cho các vị trưởng lão chưởng môn, nếu không phải Vương sư huynh phá quy củ của tông môn, muốn dựa vào bản lĩnh cá nhân để tiến vào nội tông, thì nay đã sớm là vị đệ tử nội tông thứ ba rồi.

    - Khà khà, lần này có trò hay để coi rồi! Mỗi lần phát đan dược riêng đều có kỳ phong ấn mười hai canh giờ, mỗi canh giờ đều phát đan quang làm chỉ dẫn cho người ta cướp đoạt, trong kỳ đó lại chẳng cách nào dùng đan dược được cả, cho dù có mang đan dược chạy trốn thì có khi cũng chẳng có bản lĩnh để giấu được mười hai canh giờ.

    Mạnh Hạo nghe đồng môn bên cạnh bàn tán, mặc dù đây là lần đầu tiên tham gia chuyện như thế này, nhưng hắn cũng biết mỗi một lần phát đan cho ngoại tông chính là đưa tới tranh đoạt. Nửa tháng nay hắn đã thấy không ít chuyện cướp bóc, cũng có người chết.

    Nhất là lần này dường như có phát đan dược, có lẽ là tranh đoạt còn quyết liệt hơn nhiều.

    Mạnh Hạo trầm mặc, thầm nghĩ mình chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng một, cái thứ được gọi là đan dược đó có lẽ chẳng có phần cho mình, chỉ là khi nhìn những gương mặt đầy vẻ tham lam ở xung quanh mình, Mạnh Hạo lại càng thêm hiểu về mấy chữ “cá lớn nuốt cá bé”.

    - Trật tự!
    Lão già mặc áo bào vàng trên bình đài thản nhiên mở miệng, giọng không to nhưng khi truyền ra lại như sấm chớp cuồn cuộn phủ xuống trời đất, khiến cho đám tu sĩ bên dưới chấn động tâm thần, hai tai ù ù. Mạnh Hạo cũng là thế, mãi lâu sau mới khôi phục lại được.

    - Lão phu Thượng Quan Tu, hôm nay tới phóng đan, mỗi người được một viên Ngưng Linh đan, nửa khối linh thạch.
    Thượng Quan Tu vung tay phải lên, lập tức hơn một trăm viên đan dược và linh thạch phân tán ra bốn phía, rơi vào trước mặt mỗi người mà không hề sai lầm chút nào. Mạnh Hạo nhìn đan dược và linh thạch lơ lửng trước người, mùi thuốc phả tới khiến người ta say mê. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy đan dược, cũng là lần đầu hắn thấy linh thạch.

    Linh thạch này chỉ nhỏ chừng cái móng tay, trong suốt óng ánh làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái là sẽ không nhịn nổi mà trầm mê.

    Tim hắn lập tức đập thình thịch, đan dược và linh thạch này nhất định là có giá cực cao, Mạnh Hạo không chút do dự cầm lấy, đang định nuốt luôn đan dược thì phát hiện xung quanh không ai làm vậy cả nên hắn dừng lại, khi nhìn lại đan dược trong tay thì thấy bên trên có một tầng hào quang, dường như còn có ấn ký kỳ lạ nào đó.

    - Còn một viên… Hạn Linh Đan.
    Mạnh Hạo đang quan sát viên đan dược trong tay thì giọng nói của Thượng Quan Tu tiếp tục truyền tới từ trên đài cao, mà trong tay hắn lại xuất hiện một viên đan dược màu tím.

    Đan dược này xuất hiện một cái, toàn bộ quảng trường đều là dược hương. Mạnh Hạo hít vào một hơi, lập tức cảm thấy linh khí trong cơ thể nhiều thêm một tia, ngầm hiểu đan dược này tuyệt không tầm thường.

    - Không ngờ là… Hạn Linh Đan!

    - Đây… Đây là đan dược trân quý cho tu sĩ trên Ngưng Khí tầng năm, phỏng chừng tông môn cũng không có nhiều, không ngờ lại lấy ra một viên!

    - Viên đan này xuất hiện, sẽ có bao nhiêu người chết trong trận ngoại tông tranh đoạt này đây!
    Mọi người chấn động, ánh mắt nhìn về phía đan dược trong tay Thượng Quan Tu nhất thời ngưng tụ vô số tham lam và khát vọng. Nhất là đám đệ tử sắp đột phá tu vi thì hô hấp càng dồn dập.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Xinh Xinh's Avatar
    Xinh Xinh Đang Ngoại tuyến Con nhà nghèo
    Ngoan hiền học giỏi

    Trạng nguyên
    Con nhà người ta
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Biển trời mênh mông
    Bài viết
    13,114
    Xu
    1

    Mặc định

    Chương 8: Kẻ này không tệ (2)
    ---o0o---
    Nguồn từ Metruyen
    Vận ngữ bởi Quỳnh Quỳnh

    - Hôm nay lẽ ra không có viên đan này, nhưng nghe nói tháng này có đệ tử tấn thăng ngoại tông, lão phu rất là vui mừng, ngày huy hoàng của Kháo Sơn Tông sắp tới, vậy tặng đan dược cho người này để khuyến khích.
    Thượng Quan Tu mỉm cười, đảo mắt qua đám người, nhìn thẳng vào Mạnh Hạo.

    Mạnh Hạo giật thót, nghe được nửa câu đầu của lão già ấy, hắn đã thấy không ổn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì Thượng Quan Tu đã vung tay lên, viên đan dược màu tím ấy lập tức xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, không để cho hắn có cơ hội từ chối mà rơi thẳng vào trong tay hắn.

    Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo lần đầu tiên trở thành kẻ mà mọi người chú ý kể từ khi bước vào Kháo Sơn Tông, mọi ánh mắt xung quanh hắn đều quăng về phía hắn.

    Vẻ hung tàn và tham lam trong những ánh mắt ấy dường như muốn xé nát Mạnh Hạo. Ngay cả nam nữ tu sĩ bên cạnh Thượng Quan Tu cũng nhìn Mạnh Hạo. Nữ tử kia thấy Mạnh Hạo thì ngẩn ra, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm.

    - Ha ha, không ngờ lại là một tên đệ tử Ngưng Khí tầng một đạt được đan dược, lần này hẳn là dễ tranh đoạt rồi. Kẻ này đã trở thành địch chung của mọi người!

    - Tên này xong đời rồi! Lần phát đan độc đan dược trước, ta nhớ kẻ đó là Ngưng Khí tầng hai, cũng vì chần chừ đã bị Triệu Vũ Cương sư huynh vốn không cướp được đan dược kéo vào trong khu công khai, chém đứt đầu luôn.

    Những tiếng xì xào vang lên râm ran, đám đệ tử Ngưng Khí tầng hai tầng ba tuy biết là nguy hiểm, nhưng chẳng thể nén được lòng tham. Dù sao người có được đan dược lần này tu vi thật sự nhỏ yếu vô cùng, khiến bọn họ dường như cũng có tư cách tranh đoạt.

    Mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm y phục Mạnh Hạo, hắn muốn lập tức ném viên đan dược này đi, nhưng lại phát hiện ra đan dược như dính chặt vào lòng bàn tay hắn, không thể nào ném được. Những ánh nhìn chòng chọc từ bốn phía khiến Mạnh Hạo như cảm nhận được cái bóng tử vong đang kéo tới, thậm chí hắn còn thấy không ít kẻ mang theo sự hung ác đang bước nhanh tới phía mình.

    - Sư đệ, lát nữa hãy ném viên đan dược này cho ta. Nếu không nghe lời, ta sẽ cho ngươi biết mặt.

    - Nếu ngươi dám không đưa cho ta, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.

    Những giọng nói như những ngọn gió lạnh lùng quanh quẩn bốn phía Mạnh Hạo.

    Cùng lúc đó, trên ngọn núi bên Kháo Sơn Tông, có hai lão già đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, cười tủm tỉm nhìn xuống quảng trường dưới chân núi.

    - Thượng Quan sư điệt thật ác, đưa đan dược cho một thằng nhãi mới nhập môn, xong rồi, đoán chừng lần này Kháo Sơn Tông ta lại ít đi một tên đệ tử rồi.

    - Lần tranh đoạt này chẳng thú vị gì cả, ta cá là chút nữa khi cấm chế tan đi, thằng bé này sẽ lập tức ném đan.

    Tùy theo tiếng đàm luận của nhị lão, màu sắc trên chín cây cột dưới quảng trường dần ảm đạm, chừng mười giây sau là sẽ hoàn toàn tắt hẳn, tới lúc đó, cấm chế trên quảng trường này cũng lập tức biến mất.

    Trái tim Mạnh Hạo đập dồn dập, không cần kẻ khác nói, hắn cũng biết là sau khi hào quang trên chín cây cột này tắt đi, thứ chờ hắn sẽ là một tràng điên cuồng. Thậm chí có ném đan dược đi cũng chỉ khiến một số kẻ không vui, trút giận lên chính mình.

    - Thứ này… sao lại đưa cho ta!
    Toàn thân Mạnh Hạo ướt đẫm mồ hôi, trong chớp mắt có vô vàn suy nghĩ, không ném sẽ chết, ném đi thì ngày sau cũng sẽ bị trút giận. Mạnh Hạo dùng toàn bộ trí óc của ba năm đèn sách để suy nghĩ. Mắt thấy hào quang trên cột dần tối đi, Thượng Quan Tu trên thạch đài phất tay áo định bước đi, ngay trong lúc nguy cấp này linh cơ chợt lóe lên trong đầu Mạnh Hạo, hắn bước vọt ra một bước, kêu lên.

    - Đệ tử có lời muốn nói. Đệ tử có thể tới được Kháo Sơn Tông, có thể cảm nhận được khí tức Tiên gia hào hùng của Kháo Sơn Tông vĩ đại này, toàn bộ đều là do may mắn, đệ tử vô cùng cảm ơn người đã cho đệ tử cái may mắn đó. Đệ tử ngày đêm chờ mong có thể gặp được người ấy, để có thể cảm ơn, cho đến hôm nay đệ tử cuối cùng đã gặp được.
    Mạnh Hạo càng nói càng nhanh, lúc lời nói của hắn vang lên, Thượng Quan Tu trên bình đài sửng sốt, không quay người rời đi nữa mà quay lại nhìn Mạnh Hạo.

    - Người này chính là Hứa sư tỷ! Hứa sư tỷ, sư đệ cảm ơn sư tỷ vạn phần, không có gì để báo ân, nên đặc biệt tặng viên đan này cho sư tỷ, như vậy mới có thể báo đáp ân tái tạo của sư tỷ.
    Nói xong, Mạnh Hạo lập tức giơ tay, đem viên đan dược dính chặt trong tay kia giơ lên cao.

    Thượng Quan Tu giật mình, hiển nhiên không ngờ Mạnh Hạo lại nói những lời này, sắc mặt có phần cổ quái, khóe miệng dần mỉm cười. Nữ tử họ Hứa mặc áo bào màu bạc này dĩ nhiên cũng sững sờ, nàng dù có lạnh lùng thì vẻ mặt cũng có thay đổi. Tuy nay tu vi nàng đã là Ngưng Khí tầng bảy, Hạn Linh Đan này không có nhiều tác dụng với nàng nữa, nhưng dù là đệ tử nội môn, Hạn Linh Đan cũng cực kỳ ít, nàng muốn có cũng chẳng dễ gì. Tự nghĩ nếu mang viên đan này dung luyện một lần nữa với vài loại đan dược khác mà luyện ra một lò Ngũ Linh Đan có tác dụng rất lớn với mình, thế là giờ phút này tim cũng đập thình thịch.

    Cho dù là nam tử mặc áo bào màu bạc, sắc mặt lạnh nhạt cũng không khỏi nhìn Mạnh Hạo vài lần.

    Trong khoảnh khắc này, mọi người bốn phía đều im lặng lại, những tu sĩ đang bước tới phía Mạnh Hạo cũng dừng chân lại, ai nấy đều sắc mặt cổ quái, nhìn Mạnh Hạo với vẻ sững sờ.

    - Còn có thể làm vậy ư…

    - Không ngờ lại có thể trước mặt nhiều người như vậy tặng đan dược, mà lại còn cho đệ tử nội môn. Thế này… thế này thì còn ai dám tiếp tục tranh đoạt nữa, đó là đoạt đan với đệ tử nội môn à nha.

    - Cách này đơn giản thế mà năm đó sao ta lại không nghĩ ra chứ, chết tiệt, chết tiệt!

    - Mẹ kiếp, thế mà năm đó lão tử không nghĩ tới cách này, hại ta trọng thương nằm liệt giường hơn ba tháng liền.

    Sau giây lát yên lặng ngắn ngủi, tiếng ồ nổi lên bốn phía. Tất cả những ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đều ẩn chứa vô số cảm xúc, không nhắc tới tự cổ chí kim, nhưng đây là lần đầu tiên trong nhiều năm mà đám tu sĩ nơi đây gặp được cách xử lý đan dược như thế này, không khỏi khiến bọn họ nhìn Mạnh Hạo và nhớ kỹ hắn ngay trong giây phút này.

    Cùng lúc đó, ánh sáng trên chín cây cột hoàn toàn tan đi, mà trong khoảnh khắc ấy lại chẳng có ai tới cướp viên đan dược trong tay Mạnh Hạo. Cảnh này đúng là quá hiếm thấy trong ngày phát đan của Kháo Sơn Tông.

    Nữ tử họ Hứa rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, không chút do dự giơ tay trảo lấy, ngay lập tức viên đan dược mà Mạnh Hạo giơ lên cao kia bay thẳng tới chỗ nàng, bị nàng nắm vào trong tay. Thấy đan dược bị lấy đi, Mạnh Hạo thầm tiếc, nhưng cũng hiểu bây giờ vật ấy là mầm tai họa với mình. Lúc này đám người xung quanh đều thở dài, muốn trút giận lên Mạnh Hạo, nhưng nghĩ tới vị Hứa sư tỷ kia thì đều do dự, bỏ qua cái ý định đó.

    Nữ tử họ Hứa chần chờ, cảm thấy với thân phận đệ tử nội môn như mình mà lấy không đồ của đệ tử ngoại môn thì cũng có phần băn khoăn.

    - Năm đó ta được ngoại tông ban cho một tòa động phủ ở phía nam, cho ngươi mượn ở đó.
    Nữ tử họ Hứa im lặng một lát, sau đó lấy ra một chiếc ngọc giản màu trắng từ trong túi trữ vật, tung cho Mạnh Hạo, được hắn bắt lấy.

    - Động phủ của Hứa sư tỷ… Tên này may mắn quá. Nghe nói động phủ ấy cực kỳ dồi dào linh khí, toàn tông môn cũng không có mấy.

    - Hứa sư tỷ nói là cho mượn, nhưng rõ ràng là cho rồi, chẳng qua một chữ mượn đã trừ đi nhiều ý niệm trong đầu nhiều người. Xem ra lần tặng đan này của tên tiểu tử đó làm rất tốt.

    - Khốn thật, sao năm đó ta không nghĩ ra.

    Cùng lúc đó, trên ngọn núi bên cạnh ngoại tông kia, lão già cao lớn mặc trường bào màu xám trong hai lão già lúc nãy đánh cược kia mắt tỏa sáng, sau đó cười ha hả đầy tán thưởng.

    - Tiểu tử này thật thú vị! Vừa mới vào tông môn là đã biết tìm kẻ chống lưng cho rồi, chẳng lẽ đây là bản năng! Tốt, tốt, tốt, đây mới là lĩnh ngộ được chân ý của Kháo Sơn Tông ta, kẻ này không tệ, rất không tệ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status