TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 52

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

  1. #6
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 6


    Hồng Diên nhìn tiểu chủ nhân, từ lúc gặp mặt tới giờ, nàng cảm thấy hắn làm việc còn trầm ổn hơn cả người lớn, vậy mà hiện tại lại biến sắc, không biết có việc gì mà hắn lại hô nguy như vậy ?

    - Thiếu gia, có chuyện gì ?

    - Ta vốn nghĩ rằng bọn họ chưa chuyển nhà, nên định nhờ bọn họ cho ngươi ở tạm một hôm, nhưng hiện tại họ đã đi, ta chưa kịp mua đồ đạc gì, chăn gối cũng không có, tối nay ngươi ngủ lại đây sợ rằng sẽ bị lạnh.

    Hồng Diên nghe xong trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, ánh mắt lấp lánh ngấn lệ, nàng cố kiềm chế, nói:
    - Thiếu gia, ta từ nhỏ ở gia đình nghèo hèn, thân thể vốn chịu đựng rất tốt, giờ thời tiết cũng không lạnh, buổi tối chỉ cần mặc thêm cái áo, không có vấn đề gì.

    Thạch Kiên đành nói:
    - Vậy ủy khuất cho ngươi rồi.

    Nói xong, liền đưa nàng một ít bạc vụn, nói nàng sáng mai đi ra ngoài mua một ít đồ về, sau đó dặn nàng buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận, dù sao nàng một thân một mình ở nhà, phòng ngừa kẻ xấu vẫn tốt hơn.

    Hồng Diên nhìn hắn dặn dò nàng như dặn trẻ con, nàng vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy ấm áp.

    Thạch Kiên trở về Lý phủ thì cũng đã tới giờ Tuất, nếu tính theo giờ của thế giới hiện đại thì khoảng tám giờ, lúc này, bà nội hắn đang đi qua đi lại trong nhà, bộ dạng vô cùng nóng ruột.

    Bà nhìn thấy Thạch Kiên trở về liền đi tới trách mắng:
    - Cháu ngoan, cả buổi chiều cháu đi đâu, khiến ta tìm mãi.

    Thạch Kiên nhìn bà nội, hắn mới chợt nhớ rằng mình mới chỉ tám tuổi, đi ra khỏi nhà lâu như vậy bà nội hẳn sẽ rất sốt ruột, hắn cười nói:
    - Bà nội, buổi chiều cháu có việc, quên không nói trước với bà.
    Nói xong, hắn đưa bà vào nhà. Tục ngữ có nói, tiền tài không nên để lộ, bọn họ hai người một già một trẻ, nếu để người khác biết có nhiều ngân lượng như vậy, tất sẽ động tâm.

    Bà nội nhìn thấy Thạch Kiên lấy ra một đống bạc trắng, bà sốt ruột hỏi:
    - Cháu ngoan, chúng ta là người ngay thẳng, cháu trộm bạc của ai, mau mau mang trả người ta.

    Thạch Kiên nói đây là tiền bán phối phương sản xuất rượu, bà nội vẫn không tin. Hắn liền lấy ra khế ước, cũng may bà nội còn đọc được, bà cao hứng ôm lấy Thạch Kiên:
    - Cháu nội ngoan của ta, rốt cục cũng đã lớn rồi.

    Hắn cũng nói cho bà nội biết, hắn đã mua nhà, bà nội hắn nghe vậy rất mừng, định ngay ngày mai sẽ dọn ra ngoài ở, bản thân bà cũng đã chịu đựng mẫu thân Lý Tuệ đủ rồi.

    Thạch Kiên cười:
    - Bà nội, đừng sốt ruột, ngày mốt là sinh nhật của phụ thân Lý Tuệ, nghe nói lần này Lý gia tổ chức rất long trọng, lúc đó chúng ta sẽ đi chào từ biệt.

    Bà nội không hiểu dụng ý của Thạch Kiên, nhưng thấy Thạch Kiên từ sau trận bạo bệnh thay đổi rất nhiều, làm việc có chủ kiến rõ ràng , vì vậy bà cũng đồng ý.

    Chiều hôm sau, Thạch Kiên trở lại ngôi nhà mới mua, thấy Hồng Diên đã thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, hơn nữa còn mua thêm nhiều đồ dùng sinh hoạt. Chẳng những vậy, nàng còn ghi chép lại mọi thứ rồi giao cho Thạch Kiên kiểm tra rồi trả lại tiền thừa.

    Thạch Kiên đưa lại cho Hồng Diên rồi nói:
    - Chút bạc vụn này, cho ngươi đi mua một ít quần áo, nữ trang.

    Tiểu cô nương khuôn mặt đỏ hồng, chạy tới hôn một cái lên má Thạch Kiên:
    - Cảm ơn tiểu thiếu gia

    Một tiếng cảm ơn này của nàng phát ra từ nội tâm, mặc dù nơi đây không giàu có như Trương gia, nhưng nàng lại cảm thấy như mình mới từ địa ngục đi tới thiên đường.

    Thạch Kiên khổ sở nghĩ:
    - Không phải các tiểu cô nương ở Tống triều đều có lối sống hiện đại vậy chứ …..hở chút là…động tay động chân.
    Hắn nói:
    - Lần sau không được thân mật như vậy, phải biết rằng nam nữ thụ thụ bất tương thân.

    Hồng Diên nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn, rốt ruộc quên hết cả tôn ti, bật cười ha hả.

    Thạch Kiên nhún vai, sau đó dặn nàng vài việc rồi mới rời đi.

    Ngày hôm sau, Lý phủ giăng đèn kết hoa, khách khứa kéo tới rất đông. Hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của phụ thân Lý Tuệ, khách nhân rất đông.

    Kỳ thật, Tống Triều và thời hiện đại có quan niệm sinh nhật khác nhau, ở thời này, sinh nhật lần đầu là bốn mươi, sáu mươi là đại thọ, tám mươi là đại đại thọ, trăm tuổi lại càng không cần nói. Bốn mươi tuổi, sinh nhật vốn dĩ không cần long trọng như vậy.

    Nhưng đây là chủ ý của Lý thị, Thạch gia lụn bại, không thể thông gia, nàng muốn mượn sinh nhật lần này, tung tin, muốn chọn một lang quân như ý cho Lý Tuệ. Theo luật của Tống triều, cấm quan huyện và dân thường thông gia cưới hỏi, nhưng Lý Hằng chỉ là tiết độ sứ, không thuộc phạm vi này. Hơn nữa là một người mẹ, nàng cũng không muốn con gái phải lấy chồng xa.

    Lý thị lặng lẽ tung tin, khiến các thân sĩ, nhà giàu mắt sáng ngời, Lý gia vốn là danh môn, Lý Hằng lại là cử nhân, là quan bát phẩm của triều đình, mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng với người thường cũng rất quan trọng.

    Ngày này, gần như tất cả những người có chút uy tín trong thành đều đưa con tới Lý phủ.

    Bà nội Thạch Kiên vẫn chưa biết việc này, tuy nhiên hắn ngẫu nhiên nghe được đám tôi tớ trò chuyện vì vậy hắn mới cố ý đợi tới hôm nay mới cáo từ Lý gia.

    Rượu qua ba tuần, đồ ăn thưởng thức quá nửa, mọi người bắt đầu thưởng thức ca hát, rất nhiều người hướng Lý Hằng xin chỉ giáo thi từ. Nhưng kỳ thật tất cả đều cố ý khoe khoang. Lý Hằng cũng không để ý, cùng Lý Tuệ đi qua đi lại chào khách khứa, Lý Tuệ còn nhỏ, nàng vốn không biết yến hội lần này là định đoạt vận mệnh chung thân của nàng, vì vậy nàng vẫn không để ý, chỉ hiếu kì nhìn xung quanh.

    Quan khách thấy Lý Tuệ mặc dù còn nhỏ, nhưng lại toát ra phong phạm của mỹ nhân, đôi mắt linh động hoạt bát, trong lòng ai cũng rất thích.

    Lúc này, một tiểu hài tử chợt xuất hiện.

    Thạch Kiên nâng tay bà nội, đi vào đại sảnh, trên lưng có đeo một cuộn giấy lớn. Thạch Kiên gỡ xuống, sau đó đem cuộn giấy trao cho Lý Hằng, nói:
    - Chúc bá phụ sinh nhật vui vẻ, chúc bá phụ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Đây là chút lễ vật của vãn sinh.

    Lý Hằng không ngờ bà cháu họ lại xuất hiện, xấu hổ nói:
    - Đa tạ.

    Lý thị ở một bên tức giận hừ lạnh.

    Thạch Kiên tiếp tục nói:
    - Bá phụ, hôm nay ta còn có một việc muốn nói. Trong thời gian vừa qua, được bá phụ chiếu cố, bà cháu ta cũng đã quấy rầy quý phủ không ít, hôm nay muốn từ biệt bá phụ.

    Lý thị nghe vậy tỏ vẻ vui mừng, đi thật cũng tốt, đỡ vướng víu việc lựa chồng cho con gái, cùng lắm cho các người ít ngân lượng là được.

    Lý Hằng nói:
    - Cháu, lão phu không có ý đuổi các người, sao lại muốn rời đi.

    Thạch Kiên nói:
    - Bá phụ và gia phụ tình như thủ túc, bởi vậy trước khi lâm chung gia phụ đã nói, nếu khó khăn thì nương nhờ bá phụ. Có điều hai bà cháu ta làm phiền cũng đã lâu, mặc dù gia phụ và bá phụ là tri âm chi giao, nhưng cũng chưa tới mức như Khổng Dung, Nguyên Bá, là anh em kết nghĩa, chưa tới mức sinh tử chi giao. Thêm vào đó, phu nhân có chút hiểu lầm với vãn sinh, mắng ta là công tử bột, lợi dụng bá phụ, bá phụ lại là một vị quan thanh liêm, không tham tiền tài, nhà còn có nhiều người. Bà cháu ta cũng đã suy nghĩ kỹ, và quyết định rời khỏi quý phủ, giảm bớt gánh nặng cho bá phụ.

    Mọi người nghe thiếu niên chậm rãi nói, ban đầu cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nghe hắn nói thì thầm hiểu. Thạch gia khốn cùng ở nhờ Lý phủ, nhưng bị Lý thị dèm pha, có điều Lý thị chửi bới một đứa nhỏ như vậy, cũng thật quá đáng.

    Lý thị đứng đó thấy Lý Hằng trừng mắt nhìn mình, chỉ biết cúi đầu im lặng.

    Lý Hằng nói:
    - Đó là do bá mẫu nói sai

    - Vãn sinh cũng hiểu, nhưng thực sự ta không muốn có thêm va chạm, hơn nữa ăn nhờ ở đậu cũng không mấy dễ chịu. Hôm nay chúng ta rời khỏi quý phụ, ngược lại còn có thể giữ lại được thâm giao giữa bá phụ và tiên phụ.

    - Nếu cháu đã quyết, lão phu cũng không ngăn cản. Người đâu, lấy năm mươi lạng bạc tiễn chân.

    Chiêu thức này của Lý Hằng quả thực vô cùng cao tay, 50 lạng bạc không phải là một số lượng nhỏ, đủ cho bà cháu Tôn Nhị sống một thời gian. Phải biết rằng, một nô tì như Hồng Diên cũng chỉ như vậy mà thôi.

    - Bá phụ, không cần. Phụ thân trước khi mất đã dạy ta, dù đói chết cũng không được ăn xin.

    Một câu nói này khiến Lý Hằng biến sắc, hắn lại nói tiếp:
    - Đương nhiên, ý của bá phụ là ý tốt, không thể xem như ăn xin.

    Một câu nói của hắn khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười, tất cả đều cảm thấy từ ngữ, cách ăn nói của thiếu niên này thật kinh người, khiến người nghe không thể đoán được dụng ý của hắn.

    - Có điều, quân tử mến tài, lấy ân báo ân. Có người sinh ra không tài giỏi, nhưng chết cũng phải chết cho oanh liệt. Thạch gia chúng ta hôm nay sa sút, cũng sẽ không bỏ nguyên tắc làm người. Ta và bà nội từng nương tựa quý phủ một đoạn thời gian, nhưng cũng là dùng mồ hôi và máu để đổi lấy.

    Nói xong, hắn nâng tay bà nội, bàn tay đầy vết chai, nứt nẻ, nhẹ nhàng vuốt ve.

    Các quan khách mặc dù đa phần tới đây đều là có chủ ý với Lý tiểu thư nhưng nghe xong, sống mũi đều cảm thấy cay cay, thầm mắng Lý Hằng thậm tệ. Lý Hằng lúc này ngượng ngùng, ánh mắt cố gắng không nhìn vào đôi bàn tay kia.

    Thạch Kiên vẫn không dừng lại, tiếp tục nói:
    - Năm đó bá phụ và gia phụ cùng làm quan, đúng là môn đăng hậu đối, hai người cũng đã chỉ hôn cho ta và Tuệ tiểu thư. Nhưng hiện tại, Thạch gia như sông đang cạn, vãn sinh cảm thấy mình không xứng với Tuệ tiểu thư, vì vậy hôm nay muốn nhân dịp này hủy bỏ việc hôn nhân.

    Nói xong, hắn lấy ra hôn ước hai nhà viết lúc trước, thiêu hủy tại chỗ.

    Tất cả tân khách hôm nay đều vì Lý tiểu thư mà tới, nhưng việc chỉ hôn của Lý gia và Thạch gia ai cũng biết. Nếu Thạch gia không biết xấu hổ, chết sống duy trì thì quả thực là khó khăn rất lớn cho bọn họ, hiện tại, nhìn thấy thiếu niên này thiêu hủy hôn ước, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ rất ít người nhìn ra rằng, Thạch Kiên dù tuổi nhỏ, nhưng nói chuyện thực rất trầm ổn, khí khái hơn người, tất không phải vật trong ao.

    - Hiền tế, không cần phải như thế
    Tới lúc này, thấy Thạch Kiên thiêu hủy hôn ước, Lý Hằng mới đổi giọng, gọi hắn là hiền tế.

    Lý Tuệ mặc dù không hiểu chuyện, nhưng lúc này cũng mơ hồ hiểu ra, nàng đi tới, khóc lóc nói:
    - Kiên ca ca, ngươi không muốn ta sao….

    Thạch Kiên biết vị tiểu thư này vô cùng tốt với hắn, thứ mà hắn lưu luyến nhất ở đây cũng chỉ có nàng. Hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng, nói:
    - Tuệ tỷ, chúng ta là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ có thể vô tư chơi đùa, thực đẹp, nhưng điều đó chỉ có thể khi hai nhà tương xứng, khi lớn lên ngươi sẽ hiểu lời ta nói, không phải ta không cần ngươi, mà là tại gia đình ta hiện tại khốn quẫn, chúng ta như thiên nga và cóc ghẻ, ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, nhưng không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ được.

    Nói xong, hắn thở dài, tiếng thở dài của hắn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn.

    Thạch Kiến mở một cái bọc ra rồi nói:
    - Bá phụ, đây là sách mà tiểu thư lấy từ thư phòng bá phụ cho ta mượn xem, giờ ta trả lại.

    Tất cả mọi người thầm thở dài, thiếu niên này tính tình cương liệt, dù bần hàn cũng không màng ngân lượng của Lý Hằng, thậm chí cả mấy quyển sách cũng mang trả lại.

    Lúc này, chợt một tên thanh niên đứng lên, cười nói:
    - Tiểu tử ngươi cũng biết đọc sách sao ?

    Mọi người nhìn lại, thấy hắn chính là Giang công tử con trai thứ của một cử nhân trong thành, năm nay mười ba tuổi, mặc dù cũng mơ hồ hiểu một chút, nhưng thấy lời nói của Thạch Kiên dường như khiến Lý Hằng không thoải mái nên cố tình đứng dậy, nghĩ muốn tranh thủ chút cảm tình của Lý Hằng.

    Thạch Kiên nhìn hắn rồi cười, rồi đi tới bên cạnh hắn, nhìn một bài thơ để cạnh cười nói:
    - Vị công tử này, bài thơ ngươi làm cũng khá.

    Thiếu niên kia nghe xong đắc ý, ưỡn ngực cười

    Thạch Kiên nói tiếp:
    - Bá phụ, hôm nay là sinh nhật người, không biết cháu có thể uống một chén ?

    Lý Hằng tuy trong lòng không vui, nhưng dù sao trước kia hắn và phụ thân Thạch Kiên có quan hệ rất tốt, mặc kệ là tốt thật hay giả, nhưng hôm nay Thạch Kiên chủ động đốt hôn ước, trước mặt mọi người hắn cũng không thể hẹp hòi, liền sai người mang rượu tới.

    Thạch Kiên ngửa cổ giả bộ uống rồi nói:
    - Các vị, may ngày trước ta cũng làm được mấy bài từ, mạn phép xin được bêu xấu.

    Hắn lấy giấy và bút của Giang công tử, bàn tay hoa mỹ vẽ từng nét lên giấy

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. #7
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 7


    Thạch Kiên kiếp trước sở trường chính là thư pháp, đặc biệt là các loại thư pháp nổi tiếng, hắn dụng thư pháp của Tô Đông Pha, viết lên bốn chữ: Thủy Điều Ca Đầu

    Nét bút của Tô Đông Pha là nét bút nghiêng, thế chữ mềm mại khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ. Bốn chữ to này mặc dù chưa thể so sánh với thư pháp của chính Tô Đông Pha, nhưng nếu so sánh về sự túng dật, hào phóng, bình thản, so về cái thần hoàn toàn có thể biểu đạt tới tám, chín phần mười. Bất luận bài từ tiếp theo của hắn là hay hay dở, chỉ bằng bốn chữ này đã khiến rất nhiều người quên cả lễ nghĩa hô vang.

    Thạch Kiên tiếp tục viết:

    Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn. Khởi vũ loạn thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.

    Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên, bất ứng hữu hận, hà sự trường tương biệt thì viên? Nguyệt hữu âm tình dương khuyết, nhân hữu bi hoan ly hợp, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.

    (Dịch thơ:
    Nâng ly xin hỏi trời cao
    Rằng trăng sáng những khi nào
    Ở đâu
    Giữa trời chẳng biết lối vào
    Đêm nay trăng đã được bao năm tròn
    Đã toan theo gió đến thăm
    Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng
    Múa may theo bóng trăng lồng
    Hóa ra trăng cũng nào không khác người
    Trăng xoay theo các lầu đài
    Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm
    Trăng soi thao thức triền miên
    Trăng hờn chi ?
    Cứ vô duyên tròn đầy
    Khi người ly biệt ngậm ngùi
    Thế gian tan hợp buồn vui đã thường
    Thì trăng sáng tối khuyết tròn
    Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông
    Xa xôi ngàn dậm cầu mong
    Cho người được mãi theo trăng trường tồn)

    Bài từ viết xong, cả sảnh đường im lặng. Tất cả đều bị bài từ chấn động đến ngây người.

    Bọn họ nhìn thiếu niên gầy gò, thanh tú trước mặt, không khỏi thầm tự giễu,
    “Thiếu niên, đã nhìn ra được tư vị của sầu, đã miêu tả được cái sầu, bài thủ từ này quả thực vô cùng cuồng vọng.”

    Tất cả nghe xong đều cảm thấy trong lòng thật buồn bực, bài thủ từ cuồng vọng, nhưng có thể nói, toàn bộ Đại Tống không có mấy người có thể làm được bài từ như vậy.

    Thiếu niên vẫn tiếp tục múa bút, biểu diễn:
    - Bá phụ, có phiền không nếu vãn sinh uống một ngụm trà.

    Lý Hằng vẫn còn đang nghiền ngẫm bài từ, nghiền ngẫm ý cảnh và thư pháp, chợt nghe hắn hỏi vội đáp bừa:
    - Được, dâng trà.

    Thạch Kiên nhấp một ngụm trà, rồi lại viết tiếp:
    - Quế Thụ Hương, Kim Lăng Hoài Cổ

    Thạch Kiên lúc này sử dụng một loại thư phái sáng lạn (Thái Dương thể). Thư pháp Thái Dương, chữ viết như nước chảy mây trôi, thư thả, tự nhiên. Tô Đông Pha từng nói, thư pháp của Đại Tống là đệ nhất.
    Thạch Kiên viết ra bảy chữ, khiến mọi người cảm thấy như xuân phong quất vào mặt, lòng người chợt thấy vô cùng ấm áp.

    Lúc này, trong đại sảnh, quan khách nhìn bảy chữ này, rốt cuộc bất chấp thân phận tôn quý của bản thân, bỏ qua cả lễ nghi, tất cả đều cố chen lấn để nhìn tiếp.

    Chỉ thấy thiếu niên thần kỳ này vẫn tiếp tục viết:

    Dư ký ấu thì tằng mông tiên phụ huề *** khứ giang trữ đăng cao, chuyển nhãn dĩ thị nhân sự vật phi, thán thế sự thương hải tang điền, biến hóa mạc trắc, hữu cảm.

    Đăng lâm tống mục, chánh cố quốc vãn thu, thiên khí sơ túc. Thiên lý rừng giang tự luyện, thúy phong như thốc.

    Chinh phàm khứ trạo tàn dương lý, bối tây phong, tửu kỳ tà súc.

    Thải chu vân đạm, tinh hà lộ khởi, họa đồ nan túc.

    Niệm vãng tích, phồn hoa cạnh trục, thán môn ngoại lâu đầu, bi hận tương tục.

    Thiên cổ bằng cao đối thử, mạn ta vinh nhục. Lục triêu cựu sự tùy lưu thủy, đãn hàn yên phương thảo ngưng lục.

    Chí kim thương nữ, thì thì do xướng, hậu đình di khúc
    (Dịch thơ:
    Lên cao nhìn khắp bốn phương
    Vời trông cố quốc đã dường cuối thu
    Đất trời một vẻ tiêu điều
    Sông dài trải lụa về xuôi nghìn tầm
    Núi xanh tua tủa như tên
    Buồm trôi chèo dục lênh đênh nắng tà
    Gió tây trở ngọn thổi qua
    Cờ bay quán rượu xa xa trong chiều
    Cuối trời mây nhạt đìu hiu
    Dưới sông rợp bóng thuyền nhiều màu trôi
    Ngân hà rọi cánh cò bay
    Cảnh như tranh vẽ khó thay tạc hình

    Nhớ xưa một thuở phồn vinh
    Công danh đeo đuổi rập rình mà nay
    Bên lầu khóc hận thương vay
    Oán hờn tiếp nối đọa đày tử sinh
    Ngàn đời lên xuống nhục vinh
    Lục triều chuyện cũ tan tành nước trôi
    Lang thang khói lạnh một màu
    Cỏ xanh phai sắc tàn mau cũng vì
    Mà nay ôi những ca nhi
    Hậu Đình di khúc cớ chi hát hoài. )
    Bài thủ từ này là một tác phẩm tiêu biểu của Vương An Thạch, cùng với một bài từ củaTô Đông Pha được mệnh danh là Bắc Tống đệ nhất từ. Năm đó, Tô Đông Pha khi đọc bài từ này từng cảm thán:
    - Thật là một lão hồ ly hoang dã.

    Bài thủ từ này Thạch Kiên dùng thư pháp Thái Dương để viết….người hiện tại sao có thể được nhìn qua thư pháp này, tất cả đều nhìn vào mấy trăm chữ mà choáng váng.

    Thạch Kiên cũng không chào Lý Hằng, viết xong hắn liền cầm tay bà nội đi thẳng ra ngoài.

    Bà nội hỏi hắn:
    - Cháu ngoan, ngươi biết làm từ ? Ta thấy bọn họ khen ngươi viết rất đẹp, nhưng không thấy ai khen bài từ của ngươi.

    Thạch Kiên cười cười, không đáp, vô nghĩa, hai bài thủ từ này nếu còn không hay thì toàn bộ Đại Tống không có bài từ nào tốt cả.

    Bọn họ ra tới cửa, tiểu nha đầu Hồng Diên đã chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn.

    Bà nội lớn tuổi, nhưng mắt vẫn chưa mờ, nhìn thấy tiểu cô nương này, ngay lập tức cảm thấy vui mừng. Nàng cũng nhìn ra đây là một cô gái gia giáo, bà cũng không nghĩ sẽ giàu có, chỉ muốn an phận bình dân, muốn cháu nội thành gia lập nghiệp.

    Bà kéo Hồng Diên vào hỏi han, Hồng Diên không hiểu ý, nhưng ngẫm lại, thiếu niên này quả thực thần kỳ, mặc dù còn chưa được chứng kiến tài học của hắn, nhưng nàng biết hắn là một thiên tài, tâm địa lại lương thiện, nhưng nhìn thiếu niên vẫn lơ đãng ngắm nhìn cảnh sắc trôi qua ngoài cửa sổ, không liếc mắt nhìn nàng một cái, thực ra, hắn sợ rằng nàng nghĩ hắn là sắc lang, nhưng vô tình biểu hiện của Thạch Kiên lại khiến nàng vô cùng thất vọng. Hồng Diên nghĩ lại, hiện tại hắn còn nhỏ, có lẽ hai ba năm nữa, khi hiểu biết hơn, hắn sẽ chú ý tới mình.

    Nhưng hắn thật sự không hiểu sao ? Nàng nhớ lại buổi tối hôm trước, những lời nói của hắn, trong lòng lại nảy sinh hoài nghi.

    Mọi người im lặng một lúc lâu sau, chợt nghe thấy tiếng một lão già:
    - Ta hiểu rồi, hắn trước uống rượu bởi muốn bài Thủy Điểu Ca Đầu được viết phóng khoáng, tiêu sái. Bài từ sau khí chất, phú quý, đoan trang, đương nhiên phải dùng trà trợ hứng.

    Một câu nói này của hắn khiến tất cả đang như si như túy bừng tỉnh. Lúc này, Lý Hằng chợt nhớ tới món quà của Thạch Kiên đưa cho hắn, hắn vội mở ra, thấy đó là một bức Bách Niên Thọ Từ. Bách Niên Thọ Từ, có một trăm từ, tạo thành một bài từ chúc thọ, có điều mỗi từ đều dùng một loại thư pháp khác nhau, mỗi loại thư pháp đều tự thành một trường phải riêng, chỉ có một điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là thiếu niên yếu ớt, sức mạnh không đủ, nên thoáng có chút khiếm khuyết về hỏa hậu, nhưng có thể viết thể này cũng đã đủ để tất cả lại một lần nữa nhìn ngắm như si như túy.

    Phải biết rằng, Thạch Kiên vì viết bức Bách Niên Thọ Từ này, đã đem toàn bộ thư pháp đời Tống, Nguyên, Minh, Đường, Thanh, Trịnh, Ngô, thậm chí cả thư pháp hiện đại ra mà phô diễn, có thể nói bức Bách Niên Thọ Từ này chính là đại biểu cho thư pháp xuyên suốt lịch sử Trung Quốc, một trăm loại thư pháp của những đại sư xuất sắc nhất. Trong bức Thọ Từ, chưa cần nói tới cả trăm loại thư pháp, chỉ cần học được một loại trong đó, sẽ có thể dương gianh đương đại.

    Khách khứa ngày hôm nay tất cả đều là danh sĩ kiệt xuất trong thành, bọn họ nhìn không ra sự huyền bí trong đó. Nhưng bức Thọ Từ này bày trước mắt họ như một ngọn núi nguy nga mà họ không thể nhìn thấy đỉnh, như một bảo tàng mà họ chưa từng được thấy. Hơn nữa trăm từ còn tạo thành cai câu thơ kinh thiên, đối với văn nhân, càng khiến cho ngọn núi thêm hùng vĩ.

    Vừa rồi bọn họ còn thâm khen Lý Hăng cho Thạch gia 50 lạng bạc là rộng rãi, hào phóng, nhưng hiện tại, chỉ bằng một bức Bách Niên Thọ Từ này, nếu mang đi bán, 50 lạng bạc còn xa xa không đủ.

    Một lão tú tài nhìn đến thất thần, nhìn đến si ngốc, rồi đột ngột lão quỳ xuống trước bức Thọ Từ:
    - Trời cao có mắt, đây là trời độ Đại Tống ta nên mới sinh ra thần đồng này.

    Một tiếng kinh hô của hắn khiến mọi người sực tỉnh cơn mê. Đúng vậy, bọn họ mải nhìn bức Thọ Từ này, hoàn toàn quên mất tác giả của nó.

    Nhưng khi họ quay đầu tìm kiếm thì Thạch Kiên đã biến mất.

    Lúc này, Lý Hằng hiểu rằng, hắn là đồ đầu heo. Hắn vội gọi đám tôi tớ:
    - Mau, mau, đưa hiền tế của ta trở về.

    Mọi người nghe xong chợt cảm thấy buồn cười….Ngươi tầm mắt hạn hẹp, nhà có Hương Ngọc lại nhìn không ra, người ta ở nhà ngươi mấy năm lại không nhìn ra được tài hoa, ngược lại chê người ta nghèo khổ, bức bà cháu họ phải ra đi. Giờ hối hận ? Chỉ là họ đều quên rằng, bản thân họ ban đầu cũng muốn mượn gió bẻ măng.

    Những người này hiện tại đều quên hết mục đích ban đầu, tất cả đều nghĩ, Thạch Kiên đã đốt hôn ước, không còn liên quan tới Lý gia…..con gái mình…..nên tìm hiểu thiếu niên thần kỳ kia.

    Bọn họ không phải là lũ ngốc, một trăm loại thư pháp của thiếu niên này, chỉ cần một loại cũng đã có thể khiến hắn một bước lên trời, càng chưa nhắc tới hai câu thơ kia.
    Đột nhiên, lão già chợt nhớ:
    - Thọ từ, là hai câu thơ hắn làm…..

    Hai câu thơ nổi tiếng, thiên cổ bất hủ của Lý Thanh Chiếu.

    ….
    Hiện tại, Lý Hằng hối hận muốn đứt ruột gan.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  3. #8
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 8


    Thạch Kiên ở trên xe ngựa, nghĩ lại bộ dạng kinh ngạc của mọi người, hắn thiếu chút nữa không kìm nổi mà bật cười. Lần này, hắn cố ý khoe khoang chính là để chọc giận Lý gia, mắt chó không biết nhìn người, về phần hắn đạo văn….hắn chẳng chút băn khoăn, vì dù sao tác giả cũng chẳng biết đã sinh ra hay chưa, nói không chừng dù có, dù biết cũng chỉ là thêm hoa trên cánh bướm, mà hiện tại cũng chẳng biết ở thời này họ có tồn tại hay không.

    Hắn không biết rằng lần này hắn đã tạo thành chấn động lớn. Bởi Tống triều trọng văn khinh võ, văn học thịnh hành, sau lần này, thậm chí không chừng cả một lão tiều phu cũng biết thi từ. Yến hội lần này ở Lý phủ có thể nói đã tập trung một nửa tinh anh nhân sĩ. Bọn họ xưa nay vốn dĩ rất cao ngạo.

    Đối với Thạch Kiên, mấy bài từ đó hắn chỉ là có chút thưởng thức, ở thế giới hiện đại, Tivi, ca nhạc, vũ đạo, điêu khắc, tiểu thuyết, thơ ca, chỉ là những hình thức biểu diễn nghệ thuật, thơ từ, tranh chữ cũng là một loại trong đó. Nhưng trong mắt văn nhân của Tống triều, nó lại chiếm vị trí cao nhất. Đối với hai bài từ kiệt xuất vừa rồi, họ chỉ có thể dùng hai từ, thành kính, để hình dung.

    Lý Hằng tìm không thấy Thạch Kiên, yến hội cũng tan trong tâm trạng không vui vẻ, nhưng những người tham dự sau khi trở về lại lập tức thêu dệt nên đủ loại thần kỳ xung quanh Thạch Kiên, thậm trí còn miêu tả lại câu truyện, hành động, thậm chí dùng làm tấm gương giáo dục con cái. Chỉ trong thời gian ngắn, gần như không đâu trong Châu thành người ta không biết tới cô nhi của Thạch gia là một thiên tài, bức Bách Niên Thọ Từ ngoại trừ những người tham gia thì không ai được nhìn thấy, nhưng hai câu thơ ngũ ngôn tuyệt cú thì lan truyền rộng rãi.
    Thậm chí, tin đồn lan xa, người ta còn so sánh chữ viết của Thạch Kiên với cả Âu Chử, Nhan Liễu, còn nói chưa chắc hai vị vương gia có thể viết được như vậy.

    Tận tới đêm, trong thành vẫn còn truyền xướng hai câu thơ Thạch Kiên viết.

    Vương Khôn cũng nghe được truyện này, hắn là một người rất khéo lẽo, phát hiện cơ hội buôn bán, lập tức đổi tên loại rượu Thạch Kiên sáng chế ra thành Thần Đồng Tửu, công khai tuyên bố loại rượu này chính là do Thạch Kiên phát minh ra. Chỉ một ngày, không ít người đã biết tới Thái Bạch tửu lâu, biết ở đây đang bán một loại rượu mạnh do Thạch Kiên sáng chế, sinh ý theo đó tăng lên mạnh mẽ. Ban đầu, khi Vương lão bản nói ra lời này, không mấy người tin tưởng, nhưng sự tích về yến tiệc còn đó, Thạch gia lại nghèo túng, Thạch Kiên từ nhỏ được cha là tiến sĩ dạy bảo, khó có thể đi buôn bán, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh thì cũng có chút hợp tình. Chỉ là, hắn mới tám tuổi, tinh thông thư pháp còn chưa tính, lại có thể phát minh ra loại rượu mới này…..thật quá thần kỳ.

    Vương Khôn thấy mọi người không tin liền đem khế ước do Thạch Kiên viết ra. Lần này, rất nhiều người khi nghe phong phanh về chữ viết của tiểu thần đồng xuất hiện đã tụ tập rất đông tại Thái Bạch tửu lâu, cả những người có mặt tại yến hội cũng tới, muốn xem rõ thực hư, những người chưa biết cũng tò mò, muốn xem tiểu thần động này có thực thần kỳ như lời đồn hay không.

    Chữ viết kim thể yêu cầu về sức lực không nhiều, tại thời điểm hiện tại, vừa vặn phù hợp với Thạch Kiên, hơn nữa khi viết khế ước, giao dịch vừa thành công. Tâm tình của Thạch Kiên rất thoải mái, khiến nét chữ manh theo một tia thản nhiên, thanh cao vô cùng đẹp đẽ. Thi nhân, những người đọc sách vốn nhìn qua vô số mẫu tự, nhưng chưa từng nhìn thấy loại thư pháp này.

    Tất cả đều thán phục:
    "Thạch Kiên không những viết đẹp, sử dụng được nhiều loại thư pháp, thêm nữa bằng vào niên kỉ của hắn lại có thể sáng tác ra loại thư pháp độc đáo này, quả thực là chuyện long trời lở đất."

    Nghe thấy một tú tài cảm thán, tên thanh niên ở bên cạnh hắn chợt khinh thường nói:
    - Đây chỉ là một loại thư pháp, ở Lý phủ, Thạch tướng công không phải đã viết Bách Niên Thọ Từ sao, mỗi chữ đều là một loại thư pháp, mỗi loại trong đó cổ kim chưa từng thấy, trong bức Thọ Từ, mỗi chữ đều có thể tự xưng thế gia, tự lập môn hộ”

    Vị tú tài này xem ra vẫn còn chưa biết việc này, hắn thở dài:
    - Một trăm loại ?
    Rồi hắn không nói thêm gì nữa, quang cảnh ngày đó văn nhân si ngốc nhìn bức Thọ Từ ở Lý phủ một lần nữa lại tái hiện.

    Một lúc lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh, bọn họ thiếu chút nữa quên mất rằng, Thạch tiểu tướng công còn phát minh ra một loại rượu mạnh. Tất cả liền ra quầy rượu, mua Thần Đồng Tửu, kỳ thật bọn họ vốn là văn nhân, không mấy thích rượu, nhưng tất cả đều là lũ học đòi.

    Có điều, loại Thần Đồng Tửu này không đáng yêu như Thạch Kiên, trực tiếp khiến lũ văn nhân nghẹn họng ho sặc sụa.

    Có người nhân đó nói:
    - Chỉ có loại rượu mạnh này mới xứng được với tài năng của Thạch tiểu tướng công, nâng cốc ngắm trăng sinh tuyệt cú.

    Mọi người nghe nói đều gật đầu khen phải.

    Tận tới lúc bầu trời tối đen, mọi người vẫn tụ tập đàm luận về chữ viết của thần đồng, lại thêm Thần Đồng Tửu…..
    Vương Khôn vốn dự tính sẽ có nhiều người mua loại rượu này của Thạch Kiên, hắn vốn đã chuẩn bị làm thêm khá nhiều, nhưng không ngờ vẫn đánh giá sai, chỉ chưa tới giờ Tuất rượu đã bán sạch không còn một bình.

    Thạch Kiên mua nhà ở ngoại ô, vì vậy tạm thời vẫn chưa biết phong ba trong thành. Hắn có sở trường về văn học, trí nhớ lại rất tốt, vì thế rất nhiều diệu thiên tuyệt cú hắn có thể đọc làu làu, thậm chí những vế đối ba, bốn đoạn, hắn cũng có thể đọc tự nhiên. Nhưng hắn hiểu rằng, nếu thực sự so sánh với các học giả ở thời đại này, hắn thực vẫn còn rất kém cỏi.

    Ngay khi chuyển nhà xong xuôi, hắn liền gọi phu xe đưa tới tiệm sách, mua về không ít sách vở. Nhìn đứa cháu mua sách về, bà nội vui vẻ, luôn miệng cười, quả thực đối với bà, việc này còn khiến bà vui hơn khi Thạch Kiên đưa bà mười lượng vàng.

    Hồng Diên và bà nội lo sắp xếp nhà mới, Thạch Kiên ở trong phòng mới lo chép sách, hắn dùng loại biện pháp này để gia tăng trí nhớ, đồng thời luyện thư pháp, sau này, thư pháp của hắn danh chấn thiên hạ, được coi là đệ nhất danh gia, điểm mấu chốt chính là nhờ căn phòng này.

    Hồng Diên thỉnh thoảng nhàn hạ cũng chạy tới xem hắn viết chữ, nàng và Thạch Kiên lúc này giống nhau, không biết rằng trong thành đang hỗn loạn, quay cuồng vì Thạch Kiên, nàng nói:
    - Tiểu tướng công, ngươi viết thật đẹp, còn đẹp hơn cả cha ta nữa.

    Thạch Kiên tròn mắt nhìn, đối với hắn câu nói này thực vô nghĩa, kiếp trước hắn đoạt giải quán quân thư pháp toàn quốc, mặc dù tại thời đó kiểu thi đấu này rất nhiều, nhưng quán quân thì không bao giờ là dễ đạt được, nếu so với một tú tài ở nông thôn thì thực buồn cười.

    Thạch Kiên tới giờ thỉnh thoảng vẫn quên mất hắn chỉ mới tám tuổi, hắn viết như vậy quả thực có thể khiến cho người ta ngạc nhiên, thán phục, nhưng nếu so với niên kỉ của hắn, ngạc nhiên, thán phục sẽ trở thành không thể tin nổi.

    Từ sáng tới tối, Thạch Kiên luyện chữ, còn ở tử lâu thì Vương Khôn bị khách nhân thúc giục luôn miệng đến mức loạn đầu.

    Hàng ngày, Thạch Kiên cứ sáng sớm lại tập thể dục, luyện Thái Cực Quyền, sau đó đọc sách, càng chứng kiến hắn, Hồng Diên càng lúc càng cảm thấy chủ nhân thật vô cùng kì bí.

    Hôm nay, sau khi ăn cơm sáng, Hồng Diên ra khỏi nhà mua sắm, khi trở về, ánh mắt nàng nhìn Thạch Kiên có chút kỳ lạ. Thạch Kiên thấy ánh mắt của nàng, hắn có chút sợ hãi.

    Hồng Diên rốt cục khôm kìm được, chạy tới, ôm lấy Thạch Kiên, hôn hắn một cái.

    Thạch Kiên hét lớn:
    - Phi lễ !!!

    Bà nội nhìn thấy nhưng cũng làm ngơ, ngược lại thấy bọn họ đùa cợt, cười nói huyên náo bà càng cảm thấy vui.

    Hồng Diên thấy hắn đỏ mặt, liền thả hắn ra, cười:
    - Tiểu thiếu gia, xưa nay chỉ có nam nhân phi lễ với nữ nhân, nô tì chưa từng nghe qua nữ nhân phi lễ với nam nhân. Ngươi lại không phải là người lớn, ta làm thế nào phi lễ. Bà nội, bà thấy con nói đúng không ?

    Hồng Diên biết rằng, bà nội đối với nàng rất tốt, hơn nữa còn có ẩn ý trong lời nói. Nàng lại là một nha đầu thông minh, từ lâu nàng đã quyết định, tương lai cho dù không thể làm vợ của tiểu chủ nhân, nàng cũng nguyện ý làm một tiểu thiếp. Vì vậy nàng luôn coi mình là người của Thạch gia, đối với Thạch Kiên nàng cũng không chút e ngại. Kỳ thật, điều này có chút không đúng với lễ pháp phong kiến, chỉ là hiện tại Thạch Kiên chỉ là trẻ con, đâu có gì phải sợ.

    Thạch Kiên xoa xoa dấu môi trên má hỏi:
    - Nói xem, sao ngươi lại hưng phấn như vậy, có phải trên đường về nhặt được vàng không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. #9
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 9


    Hóa ra Hồng Diên vừa rồi đi mua đồ, trên đường nghe thấy dù là nam phụ hay lão ấu, tất cả đều đang bàn luận về một thần đồng. Ban đầu nàng cảm thấy rất bồn chồn, chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn cả tiểu chủ nhân ở nhà ? Nàng ngay lập tức hỏi một đại nương bán rau xem chuyện gì xảy ra. Nghe đại nương kể xong, nàng cuối cùng minh bạch, thần đồng mà bọn họ nói không ai khác chính là tiểu chủ nhân của mình.

    Vì vậy khi về nhà, nàng hưng phấn tới mức ôm lấy Thạch Kiên mà thơm một cái.

    Nhìn nàng khua tay múa chân nói liên tục, bà nội rốt cục cũng hiểu ra, không ngờ cháu mình lại lợi hại như vậy, bà mừng rỡ cười hớn hở, ngay lập tức bái lạy bài vị của liệt tổ liệt tông Thạch gia, thắp hương dập đầu, còn lôi cả Thạch Kiên vào. Thạch Kiên trong lòng thầm nhủ, nếu liệt tổ liệt tông của Thạch gia thực sự có linh, không khéo sẽ chửi mình tới chết.

    Khấn vái xong, Thạch Kiên lại tiếp tục đọc sách. Còn Hồng Diên thì loanh quanh nhìn hắn viết. Cái bàn vốn không lớn, Thạch Kiên lại cảm thấy vướng víu, vì vậy hắn nói:
    - Đi, đi đi, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay.

    Hồng Diên nghe xong vẩu cái miệng nhỏ nói:
    - Tiểu thiếu gia, người thật không biết thân mật.

    Thạch Kiên mỉm cười:
    - Ngươi có nghe nói qua có tiểu tử tám tuổi nào biết thân mật, phong tình hay không ?

    Hồng Diên nói:
    - Đúng, ta quên tiểu thiếu gia mới chỉ tám tuổi. A, không đúng, tám tuổi sao lại có thể hiểu phong tình nghĩa là gì ?

    Thạch Kiên giơ tay gõ vào đầu nàng nói:
    - Ngu ngốc, ngươi quên rằng ta là một thiên tài sao, chẳng lẽ không tự giải nghĩa được phong tình hàm nghĩa là gì ?

    - …. Tiểu thiếu gia… nói chuyện với ngươi chả khác gì với người lớn, thật không giống như nói chuyện với một tiểu hài tử.

    Không nói nghĩ không ra, càng nói nàng cảm thấy tiểu thiếu gia thật sự khó tin, chẳng lẽ hắn thật sự là Văn khúc tinh hạ phàm ? Bằng không một tiểu hài tử tám tuổi sao có thể hiểu biết nhiều như vậy ? Lại còn làm ra được những bài thơ hay như vậy ?

    Tới giữa trưa, Hồng Diên nấu ăn xong liền bưng lên. Một đĩa dưa chuột thái mỏng, trên có một lớp dầu vừng, nhìn vô cùng ngon mắt. Một đĩa thịt kho tàu, một bát canh cá trích thơm nồng, nhìn cũng vô cùng hấp dẫn. Thêm một đĩa đậu phụ chao, một đĩa rau cần, thịt gà xào lăn, thêm một đĩa rau chân vịt.

    Bà nội xem rất vừa lòng, bà kéo Hồng Diên ngồi xuống rồi nói:
    - Con gái, sao lại làm nhiều vậy ?

    Hồng Diên gắp một chút thức ăn cho bà nội, rồi cười nói:
    - Bà nội, người nếm thử xem, con nấu ăn có ngon không.

    Bà nội ăn một miếng, luôn miệng khen ngon.

    Thạch Kiên biết tâm tư của bà nội, bà lần này bế môn, bà ở Lý gia gặp nhiều ủy khuất, giờ đã đi khỏi nơi đó, lại gặp Hồng Diên xinh đẹp, gia giáo, thông minh, hơn nữa lại là nha hoàn nhà mình, Hồng Diên lại nhanh nhẹn, khéo léo, nên bà nội không muốn phù sa chảy ra ruộng ngoài, muốn thu nàng vào nhà, Thạch Kiên chỉ có một mình bà nội, Hồng Diên lại không phải tiểu thư như Lý gia nên bà rất ưng ý.

    Hồng Diên thấy ánh mắt của Thạch Kiên không ngừng chớp động, còn tưởng hắn nhìn mình, vội gắp một chút đồ ăn cho Thạch Kiên.

    Nói thật, đồ ăn này nấu quả thực rất khá, gà trơn mềm, cải và rau diếp xào vừa tới. Thạch Kiên cũng thầm khen ngon, hắn nói:
    - Tiểu nha đầu, không cần phải lấy lòng người khác, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội.

    Hông Diên bĩu môi, lẩm bẩm:
    - Nói ta là tiểu nha đầu, ngươi thì lớn lắm sao…

    Thạch Kiên rốt cuộc cũng không kìm nổi, bật cười.

    Ăn cơm xong, Hồng Diên lại cùng bà nội dọn dẹp, không khí rất vui vẻ, sau khi thu dọn xong tất cả, bà nội liền gọi nàng vào phòng, một lát sau mới ra. Nàng nhìn Thạch Kiên, mặt nàng ửng đỏ, đầy vẻ xấu hổ, nhưng ánh mắt lại mang theo nụ cười duyên dáng.

    Nhìn Thạch Kiên viết chữ, quý phái, thản nhiên, nhưng hiện tại thời tiết nóng bức, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thân thể Thạch Kiên lại vốn không tốt lắm, nàng vội chạy tới, lấy cây quạt rồi ngồi phía sau quạt cho hắn.

    Thạch Kiên nhìn nàng rồi hỏi:
    - Bà nội và ngươi thì thầm gì trong đó ?

    Hồng Diên thấy hắn hỏi, mặt lại đỏ bừng:
    - Ta không nói cho ngươi.

    Thạch Kiên thấy vẻ mặt của nàng, hắn cũng đoán ra, hắn vươn vai, duỗi lưng cười:
    - Có phải bà nội muốn ngươi làm lão bà của ta ?

    Hồng Diên trợn mắt:
    - A, sao ngươi biết…

    - Đừng quên ta là thần đồng !!!

    - Thần đồng đâu không thấy, chỉ thấy ngươi là một tên thô lỗ, cái gì lão bà, thật không biết xấu hổ.
    Hồng Diên nói xong câu cuối, từ cổ đến mặt cũng đều đỏ bừng, âm thanh lí nhí như nói cho muỗi nghe.

    - Đều là người trong nhà cả. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi lớn hơn ta tám tuổi…..

    Nghe hắn nói, Hồng Diên nghe như sét đánh ngang tai, cây quạt trên tay cũng rơi xuống đất, đôi mắt lấp lánh lệ quang, nàng nức nở nói:
    - Tiểu thiếu gia ghét bỏ nô tì sao ?

    Thạch Kiên gãi đầu:
    - Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta lo rằng ngươi không đợi nổi ta lớn lên.

    Dựa theo luật pháp Đại Tống, nữ tử mười ba tuổi có thể lấy chồng, còn nam phải mười lăm tuổi mới được lấy vợ, vì thế Lý gia mới mượn sinh nhật của Lý Hằng kiếm cớ tuyển con rể, gây sức ép cho Thạch Kiên, cuối cùng lại trở thành một vở hài kịch.
    Thạch Kiên nói thực, cho dù tảo hôn, Hồng Diên cũng phải đợi hắn thêm tám năm, khi đó nàng hai mươi hai tuổi, cũng giống như nữ nhân thời hiện đại bốn mươi tuổi, đã là gà mái lỡ thì rồi…

    Hồng Diên mỉm cười, nàng nhặt cây quạt lên, nói:
    - Lần tới thiếu gia nói chuyện, đừng bao giờ nói lấp lửng, không phải ai cũng có thể có tâm tư suy nghĩ sâu xa như ngươi.

    Nói tới đây, nàng cũng thầm nghĩ, tiểu thiếu gia thực mới tám tuổi ? Sao cái gì cũng biết ?
    Nàng tiếp tục nói:
    - Ta biết thiếu gia sau này tiền đồ rộng lớn, ta không cần danh phận gì, chỉ cần được ở lại bên cạnh thiếu gia, quạt mát cho thiếu gia, quạt cho tới già.

    Thạch Kiên nghe những lời này, hắn lại nhớ tới một bài ca:
    - Cùng người già, cùng người suy tư….
    Hắn nói:
    - Hiện tại, việc học quan trọng hơn, chuyện này hai năm sau hãy tính.

    - Ta không vội, thiếu gia mới tám tuổi thôi mà !!
    Nói xong nàng lại cười khanh khách.

    Thạch Kiên lắc lắc đầu, nữ nhân thực là thứ thay đổi vô cùng lẹ, vừa rồi còn nước mắt vòng quanh, giờ đã cười như hoa nở. Theo tiếng cười của nàng, bộ ngực sữa lại nẩy lên từng đợt, khiến Thạch Kiên mê mẩn ngắm nhìn.

    Nếu là một tiểu hài tử bình thường nhìn nàng như vậy, Hồng Diên có lẽ không thèm để ý, nhưng tiểu thiếu gia của nàng cái gì cũng biết, nàng bất mãn nói:
    - Tiểu sắc lang
    Nhưng giọng nói của nàng mang âm điệu vui sướng, không chút giận dỗi.

    Thạch Kiên chợt nói:
    - Đừng nhúc nhích

    Nói xong, bàn tay liền đưa về phía ngực nàng.

    Hồng Diên thấy vậy hoảng sợ, nhìn bốn phía chắc chắn không có ai rồi thấp giọng nói:
    - Thiếu gia, như vậy không tốt, ngươi còn nhỏ ….

    Không ngờ Thạch kiên chỉ đưa tay tới, nhặt một sợi tóc vướng trên ngực nàng, hắn nói:
    - Ngươi có sợi tóc dính trên áo….A , vừa rồi ngươi nói gì ? Ta còn nhỏ ?

    Hồng Diên biết hắn cố ý đùa giỡn nàng, nàng oán trách nói:
    - Thiếu gia thật xấu
    Nói xong nàng bỏ cây quạt, chạy ra ngoài.

    Thạch Kiên cũng không kìm nổi, bỏ sách xuống, cười vang. Cười xong hắn nhìn qua cửa số, thấy Hồng Diên đang đứng ngắm hoa hồng, trong lòng lại nghĩ tới bài Thủy Điều Ca Đầu

    Nhưng chợt sắc mặt hắn thay đổi, ở cửa, Lý Hằng đang cùng Lý Tuệ đi vào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  5. #10
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 10


    Hóa ra Lý Hằng tìm không thấy Thạch Kiên, nhưng càng tìm càng không thấy, tới lúc ăn cơm chiều, hắn lấy bức Bách Niên Thọ Từ ra thử bắt chước. Nhưng vẽ hai, ba lượt vẫn không nổi, phải biết rằng một trăm loại thư pháp này của Thạch Kiên đều là thư pháp danh tiếng của các đại gia thư pháp đời sau, bất kể loại nào cũng cao cao tại thượng, hơn nữa lại còn tới một trăm loại…
    Lý Hằng lần này không đơn giản chỉ là mất chút sĩ diện, mà là đã mất một đại bảo vật….
    Lúc này, Lý thị vẫn chưa thức thời, vẫn lảm nhảm, cuối cùng bị Lý Hằng đánh cho một trận, đám tôi tớ bình thường bị Lý thị đánh đập chửi bới, lúc này thấy mụ bị đánh, tất cả đều thầm hả hê.

    Sau đó, Lý Hằng nghe được tin, Thạch Kiên bán cho Thái Bạch tửu lâu cách nấu rượu, hắn liền tìm tới Vương Khôn, Vương Khôn chỉ là một thương nhân, hắn không dám đắc tội Lý Hằng, vì vậy đành phải nói ra địa chỉ của Thạch Kiên.
    Tuy nhiên Lý Hằng qua hai câu thơ lần trước, thà chết vinh còn hơn sống nhục, có chết cũng phải chết cho vinh quang của Thạch Kiên, hắn biết thiếu niên này vô cùng cương liệt, vì vậy hắn dẫn theo cả Lý Tuệ tới.

    Lần này hắn tới gặp Thạch Kiên, thái độ vô cùng thân thiết, mở miệng là gọi hiền tế. Vừa tới, hắn lập tức vấn an lão phu nhân, thi lễ:
    - Lão phu nhân vạn an….

    Bà nội Thạch Kiên mặc dù chưa bao giờ nhận mình là tôi tớ của Lý phủ, nhưng cuộc sống ở Lý phủ chẳng khác nào tôi tớ, vì vậy khi thấy Lý Hằng, bà có chút sợ hãi, thấy hắn hành đại lễ, vội vàng nâng hắn dậy:
    - Lý tướng công quá đa lễ, lão thân không dám nhận.

    Lý Hằng vung tay, gọi người hầu dâng lên một lễ hộp, hắn nói:
    - Hôm nay vãn sinh tới để chúc mừng lão phu nhân tân gia.

    Bà nội Thạch Kiên bối rối cảm tạ.

    Hồng Diên rất khôn khéo, thấy Lý gia khách khí như vậy, nàng đoán chừng sắp tới không khéo Lý gia lại muốn một lần nữa trở thành thông gia với Thạch gia, mặc dù nàng chỉ là tôi tớ, dù bà nội muốn nàng trở thành thê tử của Thạch Kiên, nhưng nàng vốn luôn nghĩ mình chỉ là một tiểu thiếp, vì vậy nàng vội vã pha trà dâng lên.

    Lý Hằng nhấp một ngụm trà rồi nói:
    - Vị này có phải là Hồng Diên cô nương, không tồi, dáng vẻ thanh tú, lại chịuk hó, hiền tế quả thật tinh tường, chọn được một nha đầu tốt như vậy.

    Hắn nói lời này là muốn lấy lòng Thạch Kiên, nâng đỡ Hồng Diên. Trương gia đã hạ thấp nhân phẩm Hồng Diên tới rất thấp, có một câu nói này của Lý Hằng, bản án có thể lật ngược. Hồng Diên mừng rỡ mỉm cười. Rồi nàng lại nhìn Lý Hằng, thấy hắn mặt mũi hiền lành, không giống như loại người xấu. Thạch Kiên liếc Hồng Diên một cái, hắn lập tức hiểu, tiểu nha đầu này không hiểu việc. Từ xưa tới nay, gian thần, quan lại đều có bộ mặt hòa ái, dễ gần, chính khí, nghiêm nghị, nhưng tâm địa lại âm hiểm, chỉ cần có biến sẽ thúc ngựa truy phong.

    Lý Hằng thi lễ với bà nội xong liền nói:
    - Trong thời gian qua, hai bà cháu nương nhờ ở phủ vãn sinh, van sinh lại trậm trễ, xin thứ tội.

    Bà nội vội vàng đáp:
    - Chuyện đó, chúng ta còn phải cảm tạ Lý tướng công đã thi ân giúp đỡ.

    Lý Hằng lúc này mới nói với Thạch Kiên:
    - Yến hội lần này đều là chủ ý của tệ phụ, lão phu không hề hay biết. Tệ phụ không hiểu việc, hiền tế lại học cao, mong rằng sẽ không chấp nhặt. Lão phu chưa bao giờ có ý nghĩ muốn thay đổi việc hôn nhân.

    Những lời này hắn nói hàm ý rất sâu xa, muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu thê tử. Với trí tuệ của thiếu niên này, hắn biết rằng chắc chắn hắn đoán ra mục đích của yến hội từ đầu, giấu diếm là không thể. Vì vậy hắn đổ hết tội lên đầu thê tử, lại nhấn mạnh Thạch Kiên là người đọc sách, tất sẽ không so đo với phụ nữ, nếu so đo, chẳng phải là tự làm mất thân phận của mình ?

    Những lời hắn nói đều ra vẻ buồn rầu, nhưng đối mặt với hắn không phải là một đứa trẻ tám tuổi, chỉ có con gái hắn là há mồm trợn mắt, không hiểu hắn đang nói gì.

    Thạch Kiên mỉm cười:
    - Bá phụ, hẳn bá phụ đọc nhiều thi thư, tất biết Lữ Mông, người từng nói. Tuổi cao sức yếu, nương nhờ người ta. Đi ra khỏi nhà, xa không đi được, mượn không đến tay.

    Là thê tử tất sẽ lo lắng cho gia đình, lo từ bếp than trong ngày lạnh giá, lo cái ăn cái mặc, lo trăm bề gia thất mà không thể chú trọng tới thi thư, họ có công lớn, dù là ai cũng không thể phủ nhận.
    Mặc kệ bá mẫu suy nghĩ nông cạn hay cố ý, tất cả đều vì gia đình, vì con cái. Đây là việc thường tình, ta không hề tức giận.

    Lý Hằng nghe hắn nói vậy, hắn vuốt râu mỉm cười….
    Hiểu là tốt rồi..

    Nhưng đột nhiên, Thạch Kiên lại nói:
    - Bá phụ, người nghĩ tài hoa của ta có thể sánh với Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ hay không ?

    Tuy Thạch Kiên đã viết ra hai câu thơ tuyệt diệu, nhưng nếu so với Lý Bạch, Đỗ Phủ, hắn vẫn chưa thể với tới.

    Lý Hằng lắc đầu….Hắn không hiểu thiếu niên trước mặt hắn đang có dụng ý gì.

    - Còn nhỏ như vậy đã muốn so sánh với danh nhân ?

    Lý Hằng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn không có cách khác để nói sao ? Sao lại dám so sánh với những đại văn nhân danh tiếng lẫy lừng đó ?

    Thạch Kiên lại nói:
    - Bọn họ, cuộc đời người thì trôi giạt khắp nơi, người thì tự sát. Tài hoa có ích lợi gì ? Chỉ là để người ta ngắm, đối với bản thân và gia đình vốn dĩ chẳng có tác dụng gì. Tiểu tử cho rằng, làm quan phải hiểu đạo làm quan, thương nhân phải hiểu đạo thương nhân, nông dân phải hiểu nông dân chi đạo. Ví như gia phụ, tài hoa không kém bá phụ phải không ?


    Phụ thân Thạch Kiên là tiến sĩ, Lý Hằng chỉ là một cử nhân, hắn chỉ có thể gật đầu thừa nhận trước câu hỏi này của Thạch Kiên.

    Thạch Kiên lại nói thêm:
    - Nhưng gia phụ làm một vị quan thanh liêm, cuối cùng kết quả chỉ để lại bà cháu chúng ta chơ vơ, thiếu chút nữa chết nơi đầu đường xó chợ. Bá phụ, theo người, tính cách vãn sinh thế nào ?

    Lý Hằng đáp:
    - Hiền tế chí khí ngút trời, tiết liệt hơn người xưa nay hiếm thấy.

    Thạch Kiên lại nói:
    - Bá phụ, nếu sau này thì sao ?

    Nghe hắn nói vậy, Hồng Diên không kìm nổi cười rộ.

    Lấy vợ ? Không phải hắn lấy vợ thì Lý Hằng sẽ là nhạc phụ của hắn sao ?

    - Ta thà rằng chỉ là một gia đình nhà nông nhỏ, sống an bình, cũng sẽ không bao giờ muốn phấn đấu để rồi tặng cho nàng một cái danh hão tiết liệt như vậy. Ý nghĩ này ở thời đại này thực rất không tồi, mặc dù biết vậy nhưng ai cũng ham danh hoa phú quý, muốn mọi người trọng vọng, chỉ là theo sau việc đó chính là sự lo lắng, thấp thỏm không yên của cả gia đình, chỉ sơ xuất một chút thậm chí sẽ mang họa liên lụy cả nhà.

    Lý Hằng cuối cùng cũng nghe ra, thiếu niên này so với hắn nói chuyện còn khéo léo hơn, hắn nói hắn có lẽ có tài, nhưng sẽ không cao hơn Lý Bạch, Đỗ Phủ, bọn họ tài hoa như vậy nhưng đều có vận mệnh không tốt, hơn nữa với tính cách của hắn, dù sau này có tiền đồ, sợ rằng với sự cương liệt như vậy sẽ không có kết cục tốt, đem nữ nhân gả cho hắn, chưa chắc đã là lựa chọn tốt. Hắn đơn giản đẩy đưa, từ chối việc hôn nhân Lý Hằng vừa nói.

    Thạch Kiên cười thầm:
    “Ngươi muốn chơi kéo co với ta, vậy xem chúng ta ai kéo co khéo hơn”

    Lý Hằng trầm ngâm, hắn chợt nghĩ ra, thiếu chút nữa hắn bị thiếu niên này lừa một vố, hắn bây giờ mặc dù thua xa Lý Bạch, Đỗ Phủ, nhưng Lý Bạch liệu tám tuổi có thể viết được bao nhiêu loại thư pháp ? Lý Bạch tám tuổi liệu có trầm ổn như tiểu tử này không ? Lý Bạch tám tuổi có thể viết ra Bách Niên Thọ Từ hay không ? Chỉ sợ là thần đồng xưa nay đều không làm được. Hơn nữa thiếu niên này cơ trí hơn người, tiến thoái linh hoạt, hắn không rời khỏi nhà mà nhìn thấu tương lai, lại có thể từ sách cổ moi ra được những thứ mà không ai nhìn thấy, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được mọi khó khăn. Hắn tám tuổi đã suy nghĩ thấu triệt, biết cách kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ bằng những thứ đó thôi, nếu nói hắn không lo nổi cho vợ tương lai của hắn thì thật buồn cười.

    Lý Hằng nói:
    - Hiền tế, ngươi không cần nói nữa, việc hôn nhân này là do ta và phụ thân của ngươi đã hẹn, khi ngươi xé khế ước, lão phu còn chưa đồng ý, cũng không tinh được. Dù sao tiểu nữ từ nhỏ đã là người của Thạch gia, đợi ngươi lớn lên không thể không cưới, ta cũng sẽ giữ lời hứa, nếu ngươi không lấy, con ta sẽ ở góa chung thân.

    Lúc này, Hồng Diên cũng đã hiểu rõ đầu đuôi, ý tứ của Lý Hằng đã rất rõ ràng. Nàng tròn mắt nhìn con người bề ngoài trung hậu kia, thật không ngờ lại gian xảo, không biết xấu hổ như vậy.

    Thạch Kiên cũng ngạc nhiên, tục ngữ có nói, mềm nắn rắn buông. Hắn lại không biết xấu hổ trực tiếp ép buộc, thêm vào đó Tống triều rất coi trọng hiếu đạo, hắn chụp mũ Thạch Kiên, khiến hắn không còn đường nào biện giải, quả thực gừng càng già càng cay.
    Thạch Kiên thầm nghĩ lại, quả thực khi đốt khế ước hắn không hỏi Lý Hằng có đồng ý hay không.

    Lý Tuệ ở bên cạnh, kéo kéo tay áo hắn:
    - Kiên đệ, ngươi nói ngươi đọc sách để lớn lên làm quan, sau đó cưỡi ngựa lớn tới đón ta. Chúng ta còn ngoắc tay, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

    Thạch Kiên thật ra không có nhớ hết mọi việc của Thạch Kiên kiếp trước, lúc này hắn mới nhớ ra, quả thực có việc này, trong lòng thầm kêu khổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


Trang 2 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status