TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 52

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

  1. #11
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 11: Kỳ thật


    Thấy ánh mắt tội nghiệp của Lý Tuệ, linh hồn còn sót lại của thiếu niên kia lại tác quái, khiến Thạch Kiên sinh ra một cảm giác không đành lòng, hắn nói:
    - Vậy đi, bá phụ, chúng ta hiện đều còn nhỏ, ta cũng cần tĩnh tâm đọc sách, chuyện này để tám năm sau nói tiếp.
    Ý của Thạch Kiên là dù sao hiện tại cơm áo cũng không cần lo, cùng lắm thì sau ba năm, mọi việc phai nhạt, hắn sẽ ẩn thân, mọi người cũng sẽ quên đi, đến lúc đó Lý Hằng thấy hắn tầm thường vô vị, lúc đó sợ rằng chính hắn tới cửa cầu thân, Lý Hằng cũng chưa chắc đồng ý. Kỳ thật, hắn không biết rằng có một số việc hắn không thể làm được, trường phong ba này do hắn bứt đầu, sóng gió của triều đại này cũng khởi nguồn từ đây.

    Lý Hằng gật đầu đồng ý, ít nhất thiếu niên này cũng không cương quyết như vừa rồi. Hắn nhìn một loạt giấy viết trên bàn Thạch Kiên, đây là thư pháp của Đường Bá Hổ, chữ viết nở nang, tao nhã, ngạo cốt, mỹ mạo. Loại thư pháp này cũng có trong bức Bách Niên Thọ Từ, nhưng chỉ có một chữ, lúc này nhìn thấy nhiều như vậy hắn mới cảm giác được cái kín đáo, lộng lẫy của loại thư pháp này. Hắn thầm gật đầu tán thưởng.
    Sau đó, hắn cung kính cáo biệt, lúc sắp đi, Lý Tuệ còn lưu luyến nói:
    - Kiên đệ đệ, đừng quên lời ngươi nói.
    Thạch Kiên vỗ vỗ đầu:
    - Sao tiểu hài tử lúc này lại thành thục sớm như vậy…?
    Hồng Diên nghe xong thiếu chút té xỉu, nàng thầm nghĩ, ai mới là người trưởng thành sớm ?

    Người đi rồi, Hồng Diên liền thu dọn bàn, khi nhìn thấy cái lễ hộp, nàng lẩm bẩm:
    - Không biết xấu hổ !!!

    Thạch Kiên ghé vào tai nàng thì thầm:
    - Sao rồi, ghen hả ?
    - Ai ghen ?
    Hồng Diên đỏ mặt, chợt nàng “a” một tiếng, ngạc nhiên nhìn Thạch Kiên:
    - Ngươi….thật sự cái gì cũng hiểu ….

    Thạch Kiên đắc ý, ngồi bắt chéo chân nói:
    - Không biết bổn thiếu gia là ai hả ? Bổn thiếu gia là thần đồng ngàn năm có một.

    Hồng Diên “xì” một tiếng, nói:
    - Ngươi và lão Lý kia giống nhau, đều không biết xấu hổ.

    Thạch Kiên đắc ý cười rộ, vừa cười chợt bị bà nội cốc đầu:
    - Cháu ngoan, ngươi xem ngươi ngồi cái kiểu gì vậy, đây là bộ dạng của người đọc sách hả ?

    - A….
    Thạch Kiên bất đắc dĩ ngồi nghiêm chỉnh trở lại, lúc này, đến lượt Hồng Diên cười phá lên.

    Thạch Kiên mở lễ hộp, thấy chiếc hộp thấy bên trong là một miếng ngọc, là loại ngọc Kê Huyết, nếu để dưới ánh nắng sẽ phát sáng đỏ như lửa, trên mặt ngọc có khắc hình một thiếu niên đang ngồi xếp bằng đọc sách cạnh suối nước róc rách. Miếng ngọc này bất luận từ chất liệu đến nghệ thuật thủ công đều cực kỳ giá trị. Hồng Diên vừa nhìn thấy đã thấy rất thích thú, Thạch Kiên thấy vậy nói:
    - Ngươi thích ? vậy tặng cho ngươi.

    Hồng Diên ngây người, nàng ở Trương gia nhiều năm, kiến thức cũng khá, biết rằng miếng ngọc này trị giá ít nhất cũng mấy chục lượng bạc, thậm chí cả trăm lượng, bản thân mình thì chỉ có mười quan tiền, nàng nào dám mơ mộng như vậy.
    Thạch Kiên nói:
    - Ngươi thích hay không ? Nếu không ta bán, nghe nói dân chúng Duyên Châu đang bị nạn đói.

    Bà nội thấy vậy, gõ đầu hắn, nạt:
    - Không nên nói lung tung, Bồ Tát sẽ trách tội.

    Bà biết giá trị của miếng ngọc này, nhưng bà cũng xem Hồng Diên như cháu dâu, có điều nếu thực cho đi như vậy thì….cũng rất tiếc của.
    Hồng Diên vui mừng cầm lấy miếng ngọc, cất kỹ vào lòng, sau đó tiếp tục thu dọn. Lý Hằng nếu biết miếng ngọc mình tốn tới hai trăm lạng bạc để mua mà Thạch gia cứ như thế cho không một đứa nha hoàn, không biết hắn sẽ nghĩ gì.
    Hồng Diên thu dọn chưa xong, bên ngoài lại có khách, lần này, đích tâhn Thạch Kiên ra cửa đón. Hóa ra chính là Vương Khôn và Đinh nha sai. Ngày hôm qua, do “Thần Đồng Tửu bán hết sạch không còn một bình, nhưng khách nhân vẫn tới nườm nượp, lại chỉ muốn uống một loại rượu này, hắn hết cách, đành phải đóng cửa sớm, sau đó bắt gia nhân suốt đêm chưng cất, cũng mở thêm lò nấu thứ hai, đồng thời đưa tin, gọi người nhà từ quê lên hỗ trợ, vội tới mức không có thời gian nghỉ.
    Bận như vậy, nhưng hắn vẫn muốn tới thăm hỏi Thạch gia. Dù sao, ăn mặc, ở, đi lại, tất cả đều là việc quan trọng, tâm gia lại là việc quan trọng nhất trong các việc quan trọng. Hắn phải tới chúc mừng.
    Đối với Vương Khôn, Thạch Kiên luôn giữ thái độ lễ phép, tuy rằng đây chỉ là vì lợi ích, hỗ trợ lẫn nhau, nhưng Vương Khôn giúp hắn mua nhà, mua nha hoàn, tất cả đều là lòng tốt, không phải là giao dịch. Nếu không có hắn, bản thân Thạch Kiên sợ rằng sẽ không đủ can đảm mà gây loạn ở yến hội Lý phủ. Không thể xả hận, không thể sớm đưa bà nội đi khỏi đó.
    Vương Khôn cũng mang tới lễ vật, là một bức tranh sắt, đặc sản của Giang Châu, sau này, những bức tranh này đều thuộc loại cực kỳ quý hiếm của Trung Quốc. Bức tranh hắn mang tới có chạm một con tuấn mã, dụ ý mã đáo thành công. Tuy rằng không quý trọng như lễ vật của Lý gia, nhưng Thạch Kiên lại rất hồ hởi, cảm tạ.
    Hồng Diên biết nếu không có Vương Khôn nói tốt, nàng sẽ không có cuộc sống như thiên đường ngày hôm nay, vì vậy nàng cũng đặc biệt pha trà rất cẩn thận. Có điều Vương Khôn lại đối với nàng có chút không tự nhiên, ngược lại rất khách khí.

    Hiện tại, Thạch Kiên không có công danh, nhưng toàn bộ Giang châu ai dám hoài nghi tiền đồ rộng lớn của hắn ?

    Hơn nữa tiểu nha đầu này có phúc khí, được Thạch Kiên mua về, bản thân hắn lại càng không dám đắc tội với Thạch Kiên. Thậm chí cả cách xưng hô với Thạch Kiên cũng thay đổi, từ tiểu tướng công đổi thành tướng công, càng không nói tới bà nội hắn.
    Mọi người ngồi nói chuyện vài câu, sau đó bắt đầu nói về Lý gia. Con gái Vương Khôn mở lời:
    - Thạch tướng công, Lý gia giàu có lại có quyền lực, nếu ngươi sau này cưới con gái hắn mà không cẩn thận sợ rằng cũng không có ngày lành.

    Lời nói này khá khẳng khái, rất có đạo lý, khác hắn lũ nịnh bợ.

    Việc hôn nhân này quả thực ở thời điểm hiện tại là không nên có. Nàng nói xong, không thấy Thạch Kiên trả lời liền nói tiếp:
    - Thạch tướng công, thiên hạ nữ tử nhiều như mây, nếu ngươi không tìm được người muốn lấy ngươi, vậy ta sẽ lấy ngươi.

    Thạch Kiên còn chưa nuốt xong ngụm trà nóng, nghe nàng nói thiếu chút nữa phun cả ra ngoài, hắn ngây người, không nói được câu nào.
    Hồng Diên so với hắn lớn hơn 6 tuổi, nhưng có thể cho qua, nhưng vị Đại tiểu thư này lớn hơn hắn cả mười tuổi, dựa theo thời đại này, lấy nàng về làm thiếp thì……mẹ ơi…

    Tống triều rất chú trọng tới lễ giáo, ở thời này, có điều suy nghĩ còn rất bảo thủ, ít nhiều còn ảnh hưởng của Đường triều, Nam Tống, vì vậy địa vị của nữ tử rất thấp.
    Vương Khôn cũng ngạc nhiên, hắn cả giận:
    - Ngươi nói gì, Thạch tướng công sao có thể đem so với người thường, ngươi sao xứng ?

    Thạch Kiên nói:
    - Vương bá phụ, cũng không nhất định, về việc thành gia lập thất, vãn sinh cho rằng cái quan trọng nhất là nhân phẩm tốt.

    Hồng Diên nghe xong lại vụng trộm cười.

    - Tuy nhiên vãn sinh và tiểu thư chênh lệch tuổi tác rất lớn…
    Thạch Kiên nói ra vài câu, khiến toàn bộ mọi người cười rộ.
    Hắn nói:
    - Kỳ thật cũng khó trách Lý gia, dù là ai cũng vậy, không ai muốn gả con cho một kẻ nghèo hèn, môn không đăng hộ không đối.

    Cũng như câu:
    - Sở vị hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê tổng bất đồng. Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung. Hoặc giả thuyết đương cục giả mê
    (Dịch:
    Nhìn ngang: dãy núi, ngắm dọc: đỉnh cao
    Không gian gần xa thấp cao khác biệt
    Vì thân ta vướng mắc Lư Sơn rào .. ..
    Không rõ mặt thật núi này ra sao !)


    - Thạch tướng công nói rất có lý, tại hạ xin thụ giáo.
    Vương Khôn rất ngạc nhiên, thiếu niên này quả thực ý nghĩ không như người thường, xem xét mọi việc vô cùng thấu triệt.

    Chỉ có Hồng Diên là kinh ngạc:
    - Tướng công, người vừa làm một bài thơ ?

    Vương Khôn gật đầu:
    - Đúng vậy, bài thơ này quả thực rất giàu triết lý.

    Thạch Kiên cười khổ, hắn chỉ thuận miệng mà trích lại một vài câu thơ của Tô Đông Pha mà thôi. Cũng may, khi hắn còn nhỏ có đi theo phụ thân tới Lư Sơn, phụ thân hắn còn ôm hắn lên đó du ngoạn, chơi đùa. Về phần một tiểu hài tử lúc hai tuổi có nhớ hay không thì chẳng ai hỏi, vả lại hắn là một thần đồng….không phải sao ?

    Thạch Kiên nói:
    - Nếu Vương bá phụ thích, vãn sinh sẽ viết tặng người.

    Vương Khôn mừng rỡ gật đầu, hắn cũng không thể suốt ngày mang cái khế ước ra khoe như trấn **** chi bảo được.
    Thạch Kiên lấy giấy, viết ra bài thơ, hắn dùng loại thư pháp phất hành, nét chư như gió thổi mây trôi, khiến Vương Khôn rất vui mừng.
    Vương Khôn còn chưa kịp cảm tạ thì chợt ngoài cửa có tiếng ồn ào lan tới, hóa ra một đám người không biết lấy được tin tức từ đâu, biết Thạch Kiên ở đây liền tới thăm hỏi.
    Hết cách, Thạch Kiên đành phải để họ vào. Đám thư sinh này thấy Thạch Kiên chỉ là một tiểu hài tử, ban đầu rất ngạc nhiên, còn có chút khó tin, nhưng thấy chữ viết trên bàn, tất cả ánh mắt đều sáng rực. Hóa ra bức Bách Niên Thọ Từ là có thực, chữ viết của Thái Bạch tửu lâu là hàng thực, mặc dù họ chỉ mới được nhìn qua chữ viết hoa lệ trên bản khế ước, nhưng tất cả lúc này đã không còn chút hoài nghi. Tất cả đều thay đổi thái độ, vô cùng cung kính.

    Tận tới tối, khách nhân mới về hết, Hồng Diên hôm nay cũng phải pha tới chục bình trà. Thạch Kiên thầm nghĩ, cứ tiếp tục như vậy không phải là tốt, hắn hiện tại lại đang muốn đọc sách, tập viết. Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền viết mấy trăm chữ thật to rồi đưa cho Hồng Diên:
    - Ngươi tìm một thợ khắc đá thật giỏi, bảo hắn khắc lại những chữ này, sáng mai đặt trước cửa gia môn.
    Hồng Diên xem qua mới tỉnh ngộ:
    - Thiếu gia thực thông minh, ngày mai hẳn sẽ không ai tới quấy rầy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. #12
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 12: Đóng cửa


    Ngày hôm sau, rất nhiều người tới bái phỏng, bọn họ tập trung tại cửa Thạch gia, nhìn tấm bia đá, tất cả chợt ngây dại:
    Phương Trọng Vĩnh Thế Đãi Canh.
    Trọng Vĩnh năm tuổi biết đọc sách, từ lúc ra đời luôn hiếu thuận với cha mẹ. Bốn câu thơ kinh điển cũng dùng phụ mẫu, gia tộc để làm chủ, vang danh thiên hạ. Tất nhiên, người tài luôn được mọi người quan tâm, chỉ là do quá nhiều người để ý, tiếp khách suốt ngày, không có thời gian để học vì vậy thành tựu không cao.
    Hoàng tử có viết: Trọng Vĩnh thông minh, chịu khó. Có thể nói là một thiên tài, một hiền nhân. Nhưng chỉ vì mọi người khiến hắn phân tâm, không có thời gian học tập. Hiền tài này lại nể trọng mọi người, ai cũng tiếp, cố gắng không làm mất lòng ai, vì vậy tài năng mai một, chẳng phải chỉ vì mọi người thôi sao ?
    Phía dưới lại có thêm một hàng chữ nhỏ:
    - Hôm trước tại yến hội của Lý phủ, nhân tài tề tụ, anh kiệt khắp nơi. Ta không biết lượng sức đã múa bút bêu xấu trước mặt mọi người, không ngờ lại được mọi người khen ngợi, đề cao thanh danh của tiểu tử tới tận hang cùng ngõ hẻm. Tiểu tử mấy hôm nay lo âu, văn ta chưa thông luận ngữ, sách chưa đọc hết ngũ kinh, chỉ là ngẫu nhiên viết bừa, giống như người mù vớ được châu ngọc, chỉ là may mắn nhất thời. Tiểu tử cảm thấy rất hối hận khi càn rỡ bêu xấu trước mặt mọi người, cũng cảm ơn các vị đại nhân đã nâng đỡ. Núi cao khó nhọc, biển học vô biên. Tiểu tử nhất định không phụ lòng các đại nhân, đóng cửa khổ học, sau khi có thành tựu sẽ cùng mọi người đàm luận.

    Ban đầu, khi Thạch Kiên kể lại chuyện xưa, với giọng văn lão luyện, mọi người còn cảm thấy buồn cười. Nhưng sau cùng cũng minh bạch, Thạch Kiên nói rằng mình có chút thiên phú, nhưng học vấn còn kém, ngay cả luận ngữ vẫn còn chưa hiểu. Mọi người hiểu rằng hắn khiêm tốn, nhưng quả thực nếu không tiếp tục đọc sách, khổ học, chỉ dựa vào hai câu thơ kia mà khoe khoang sẽ trở thành một người tầm thường như Phương Trọng Vĩnh. Vì vậy từ hôm nay hắn muốn đóng cửa không tiếp khách, một lòng đọc sách, khi có thành tựu mới mở cửa giao lưu cùng mọi người.
    Tuy nhiên Thạch Kiên hiểu rằng mấy văn nhân này sẽ không cam chịu về tay không, vì vậy hắn cố ý thuê người khắc lên đá, về phần sử cố, bản thân hắn cũng chỉ bịa đặt, không hiểu Phương Trọng Vĩnh là ai, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.
    Bản khắc này, hắn sử dụng hai loại thư pháp, một loại của Triệu Mạnh Phủ, một loại của Hoàng Đình Kiên.
    Phần lớn thư sinh tới đây lần này đều đã xem qua kiểu thư pháp Kim thể của Thạch Kiên ở Thái Bạch tửu lâu, hôm nay ghé qua Thạch gia không ngờ lại nhìn thấy thêm một loại thư pháp nữa, bọn họ vốn muốn gặp Thạch Kiên, nhưng Thạch Kiên tự nhận tài năng thô lậu, không muốn xuất môn bêu xấu vì vậy họ không thể ép. Nhưng thư pháp trên tấm bia đá vô cùng hoa mỹ, lại không phải là một mà có tới hai loại thư pháp, khiến cho bọn họ liên tưởng tới bức Bách Niên Thọ Từ. Tất cả không ai bảo ai đồng loạt lấy giấy in lên tấm bia đá, lưu lại thư pháp rồi trầm ngâm trở về.
    Bọn họ còn không biết xấu hổ sao ? Nếu khiến Thạch Kiên trở thành Phương Trọng Vĩnh kia, thì thực là mai một nhân tài. Hơn nữa người ta vốn chỉ tám tuổi đã sử dụng được nhiều loại thư pháp như vậy, thư pháp vô cùng hoa lệ như vậy không khiến bản thân xấu hổ sao ? Hiền tài như vậy vẫn còn lo ngại mình học vấn không tốt, đóng cửa khổ học, ngẫm lại bản thân vẫn còn muốn chơi bời sao ?
    Từ đó về sau, phong trào học tập đại thịnh, chỉ vài thập niên đã xuất hiện vô số cử nhân, tiến sĩ.
    Hồng Diên nhìn Thạch Kiên cười nói:
    - Chủ ý của thiếu gia quả nhiên hữu dụng.

    Thạch Kiên ưỡn ngực:
    - Đương nhiên, đó chính là chủ ý của ta.

    Hồng Diên lại cười ha hả, nói:
    - Thiếu gia, nô tì phát hiện người không những thông minh hơn người thường mà da mặt cũng dày hơn.

    Thạch Kiên nghe câu trước đang đắc ý, nghe tới câu sau chợt thoáng ngượng ngùng.

    Hồng Diên nhìn thấy hắn như vậy lại cười rộ lên, cái eo thon run rẩy theo tiếng cười, cặp tuyết lê cũng không ngừng rung động.

    Thạch Kiên thấy vậy lại vươn tay vồ vào ngực nàng.
    Hồng Diên đỏ mặt, đứng bật dậy, nhìn ngực áo, rồi nói:
    - Thiếu gia, nô tì hôm nay không bị tóc bám vào ngực.

    Thạch Kiên nói:
    - Là ta nhìn nhâm, hóa ra hôm nay không….có tóc

    Hắn rút tay về, ra vẻ vô tội gãi gãi đầu.

    Hồng Diên biết lại bị hắn đùa cợt, nàng đánh nhẹ vào vao Thạch Kiên, phụng phịu:
    - Thiếu gia…xấu lắm..

    Nói xong nàng quay người đi ra ngoài.
    Không có người nào làm phiền, Thạch Kiên rốt cục có thể an tâm đọc sách. Thời đại này là thời đại trọng văn khinh võ, bất cứ kẻ nào muốn được trọng vọng cũng phải có học vấn cao thâm, dù sao hắn cũng có vốn hơn một ngàn năm lịch sử. Nhưng văn phong hắn dùng còn chưa tinh tế, có nhiều khiếm khuyết, mặt khác hắn vẫn chưa thực sự thích ứng với thư pháp phồn thể.

    Tới chiều, đọc sách cảm thấy mệt, hắn liền ngắt một cái lá, đưa lên miệng thổi. Một nhạc khúc du dương lập tức lan truyền trong không gian, có chút mỹ mạo, có chút đau thương, chính là danh khúc Lương Chúc của kiếp trước.

    Hồng Diên đang làm việc, chợt nghe thấy khúc nhạc, bị thu hút say mê đến nhập thần.

    Thạch Kiên vừa thổi, vừa nghĩ tới kiếp trước. Hiện tại hắn gầy gò, yếu đuối, đó là do cả một thời gian dài ăn uống không đủ dinh dưỡng, thêm nữa thiếu niên này lại không chịu luyện tập, cũng may diện mạo lại vô cùng tuấn mỹ. Kiếp trước hắn tài hoa hơn người, nhưng diện mạo không tốt, chỉ cao có một mét năm chín (1m59), có thể nói là cực kỳ lùn, cũng may hắn lại có một người bạn gái rất tốt với hắn, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bạn gái hắn đã qua đời sau đó không lâu sau một tai nạn xe cộ. Cho tới sau này, hắn lấy vợ, tên là Phương, Phương xinh đẹp hơn Linh (bạn gái cũ) của hắn, nàng lại chủ động theo đuổi hắn. Ban đầu hắn nghĩ rằng nàng bị tài hoa của hắn hấp dẫn, sau một thời gian, hai người kết hôn. Trong một lần đi công tác, khi tới sân bay thì giám đốc đột ngột có việc, phải hủy. Vì thế hắn quay trở về nhà, khi về hắn chứng kiến Phương đang vụng trộm yêu đương với một người đàn ông khác, hắn không nói gì, chỉ chụp hình lại, sau đó quyết định ly hôn. Phương nói ly hôn cũng được, nhưng muốn phân nửa tài sản của hắn, lúc đó hắn mới hiểu, Phương lấy hắn cũng chỉ vì tài sản của hắn.
    Theo luật hôn nhân thời hiện đại, hắn có bằng chứng ngoại tình của vợ, nếu ra tòa chắc chắn vợ hắn sẽ không được chia tài sản. Vì vậy Phương và tên nam nhân kia đã lập mưu giết chết hắn. Cũng chính ngày đó, khi hai người kia tiến hành ám sát, lúc sắp chết hắn chợt bị sấm sét đánh trúng, linh hồn hắn bị đánh bay về triều đại này. Về phần tư pháp sau đó có bắt được hung thủ hay không thì hắn cũng chẳng biết.
    Nghĩ tới cha mẹ, nghĩ tới Linh, hắn lại khóc….

    - Thiếu gia, thiếu gia khóc ??
    Hồng Diên lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt hắn.

    - Ta nghĩ tới cha mẹ ta…

    Hồng Diên lúc này lại giật mình, phải rồi, hắn chỉ là một cô nhi, mới tám tuổi, vì hắn quá thông minh nên nàng thường xuyên quên mất việc này. Nàng cũng không biết, Thạch Kiên đang nghĩ tới cha mẹ của hắn, là họ Triệu, không phải họ Thạch. Nàng nhẹ nhàng vươn tay, ôm hắn vào lòng.

    Thạch Kiên chốc lát đã khôi phục, ưu thương trong lòng cũng giảm bớt, hắn bắt đầu nghịch ngợm, dùng khủy tay khẽ cọ cọ vào ngực Hồng Diên, hỏi:
    - Hồng Diên, đây là cái gì ? Sao lại không giống ta ?

    Hồng Diên biết hắn lại bắt đầu đùa giỡn, nàng vội buông Thạch Kiên ra:
    - Thiếu gia, người đừng có cả ngày đùa giỡn nô tì, người còn nhỏ, mấy năm nữa người muốn gì nô tì cũng đồng ý.

    Càng nói giọng nàng càng nhỏ, chợt nàng hỏi:
    - Thiếu gia, người có thực là Văn khúc tinh hạ phàm không, sao lại có thể viết đẹp như thế, văn hay như vậy, cả âm nhạc cũng giỏi, khúc nhạc vừa rồi nô tì nghe cũng muốn khóc.

    Thạch Kiên trợn mắt, thầm nghĩ, bản Lương Chúc là một danh khúc chấn động thế giới đời sau, không hay sao được…
    Một ngày sau, người tới thăm Thạch gia vẫn còn không ít, nhưng họ chỉ tới cửa, im lặng nhìn bản chữ khắc sau đó rời đi.Thạch Kiên cũng không mở cửa, yên tĩnh đọc sách, viết chữ. Việc này không hợp với tính cách của hắn lắm, nhưng hết cách, hắn mới chỉ tám tuổi, nhưng linh hồn của người đã ngoài ba mươi, vốn không thích cùng lũ trẻ chơi đùa, còn nếu đi kết giao với mọi người, qua một đoạn thời gian tất khiến mọi người sinh nghi. Đợi qua vài năm nữa mới có thể.

    Hồ nước trước cửa nhà Thạch Kiên vốn rất nhỏ, mỗi ngày Thạch Kiên lại viết cả vạn chữ, hàng ngày, Hồng Diên ra hồ tẩy bút, dần dần khiến hồ loang ra một tầng mực đen khiến cho mọi người mất chỗ giặt quần áo. Vì việc này mà bà nội đã vài lần cố ý mua đồ đi tới hàng xóm tạ lỗi, nhưng tất cả đều nói không sao, bọn họ đều nói, có thể được ở cùng Văn tinh, đã là phúc khí mấy đời.
    Thạch Kiên khắc tấm bia đá để đóng cửa từ chối tiếp khách, không ngờ rằng lại khiến cho danh khí của hắn ngày một lớn, hiện tại, tất cả mọi người đều biết về một thần đồng, cương nghị, thông minh, thư pháp thậm chí còn đẹp hơn cả tiến sĩ, lại rất khiêm tốn.

    Thạch Kiên vẫn không biết phong ba sắp khởi..
    Tới ngày thứ năm, tri huyện đại nhân đích thân tới nhà hắn…

    Lúc này, trước cổng Thạch gia vẫn còn vài người đang in mẫu chữ, thấy tri huyện đại nhân, tất cả lui lại khom người thi lễ.
    Uông Thuyên phất tay áo, ý nói không nên làm ảnh hưởng tới Thạch Kiên đang đọc sách trong nhà. Bên trong, Thạch Kiên đang đọc một bộ lễ thư. Uông tri huyện sai người in lại bản khắc đã, sau đó lặng lẽ rời đi. Chuyện này trong chốc lát loan truyền khắp nơi, ngay cả tri huyện cũng không dám làm ảnh hưởng tới Thạch Kiên, vì thế càng không có ai dám tới làm ảnh hưởng tới hắn.

    Bọn họ nghĩ rằng Uông tri huyện cũng thích thư pháp của Thạch Kiên, nhưng bọn họ lại không biết rằng, lần này tri huyện tới in lại mẫu chữ của hắn không phải vì thích, mà là để gửi tới kinh thành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  3. #13
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 13: Thánh chỉ


    Tháng năm, Tống Chân Tông ngồi trên long sàng, đang buồn không có việc gì làm sau buổi triều. Ở bên dưới, các đại thần cũng đang lục tục ra về, Tống Chân Tông chợt nói:
    - Vương ái khanh, ngươi có nghe qua câu thơ:
    Nguyệt hữu âm tình dương khuyết, nhân hữu bi hoan ly hợp, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.' ?
    (Trích đoạn: Thủy Điệu Ca Đầu)

    Người mà Tống Chân Tông gọi lại chính là Vương Khâm, cùng với Đinh Vị, nổi danh là hai đại gian thần, bọn họ cùng với Lâm Đặc, Trần Bành Niên, Lưu Nhận Khuê bị mọi người xưng là ngũ quỷ. Hắn chuyên đầu cơ trục lợi, lý gián, vu oan giá họa. Tuy nhiên hắn cũng rất tài hoa, là tác giả của một vài tác phẩm vô cùng vĩ đại, rất nổi tiếng thời Tống.

    Lúc này, yến hội ở Lý phủ đã qua hơn một tháng, đủ loại chuyện tình thần kỳ về Thạch Kiên cùng hai bài thơ của hắn đã lan tới tận kinh thành, các vị đại thần cũng đã nghe qua. Đối với hai câu thơ này, bản thân họ cũng không dám phủ định, dù sao họ đều xuất thân tiến sĩ, có trình độ rất cao. Đại đa số bọn họ đều thầm phục Thạch Kiên, một tiểu tử tám tuổi đã có thể làm ra câu thơ kinh thiên như vậy ? Cho dù là Tiểu Yến tướng công (mười bốn tuổi đã là tiến sĩ) có lẽ cũng không sánh bằng. Nhưng ngoài ra còn có một loại người, đặc biệt hồ nghi, cho rằng mọi người lừa gạt, Thạch Kiên chắc hắn không phải mới tám tuổi, thậm chí còn nghĩ rằng bài thơ là của người khác.

    Vốn chuyện này đã chấn động toàn Đại Tống, vài năm sau cũng trở thành hai bài thơ truyền kỳ. Nhưng lúc này văn phong thời Tống chủ yếu dùng sự mềm mại, uyển chuyển, hàm súc làm chủ. Những suy nghĩ hùng tráng còn chưa phát huy, vì vậy Thủy Điệu Ca Đầu và Kim Lăng Hoài Cổ, hai bài thơ mang âm hưởng hùng tráng như kim thạch, khiến người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.

    Mọi người thấy Tống Chân Tông hỏi Vương Khâm, tất cả đều vểnh tai nghe. Vương Khâm nhìn xung quanh, thấy lời nói của Tống Chân Tông không có ẩn ý, vì vậy hắn nói:
    - Khởi bẩm bệ hạ, hai câu thơ này là một đứa bé tám tuổi làm ra, hắn còn làm một bài thơ khác, so với bài thơ này còn cao diệu hơn. Nghe mọi người nói, đứa bé này thư pháp rất tuyệt diệu. Hắn đã sáng tác một bức Bách Niên Thọ Từ, sử dụng hơn một trăm loại thư pháp, tác phẩm này khiến tất cả các học sĩ đều khiếp sợ, thậm chí có người quỳ tại chỗ, nói bệ hạ hồng phúc tề thiên, trời phò Đại Tống nên sinh ra thần đồng như vậy.

    Khấu Chuẩn lúc này nghĩ thầm, tiểu hài tử viết ra hai câu thơ, đâu thể nào coi đó là trời độ đại Tống nghiêm trọng như vậy, hắn định bước lên phản bác, nhưng bị tể tướng Vương Sáng túm lại.
    Khấu Chuẩn tính tình ngay thẳng, quật cường, cả đời không chịu cúi mặt, nhưng người mà hắn bội phục nhất lại chính là Vương Sáng.
    Sử ký có viết:
    Vương Sáng làm tể tướng, toàn lực vì quốc gia, chính trực vô tư, tiến cử hiền tài. Dùng người không vì tình riêng, đức độ phục chúng. Ở nhà cơm canh đạm bạc, không màng danh lợi, luôn dạy bảo mọi người tiết kiệm, tích đức. Có thể nói Vương Sáng là một người nhân phẩm rất tốt. Tương truyền sau khi Khấu Chuẩn bị bãi chức, hắn từng lén tới cầu xin Vương Sáng đề bạt, Vương Sáng trả lời:
    - Quốc gia trọng trách, sao có thể xin được ?
    Chuẩn trong lòng rất không thoải mái. Nhưng sau đó Hoàng thượng triệu hắn, ban chức Tiết Độ Sứ. Chuẩn vào triều bái tạ:
    - Thần nếu không có ơn tri ngộ của bệ hạ, sao có thể có ngày hôm nay ?
    Lúc này, hoàng thượng mới đem việc Vương Sáng ba lần đề cử cho hắn biết khiến Khấu Chuẩn vô cùng hổ thẹn, tự cảm thán, đức lượng của mình xa xa không bằng Vương Sáng.

    Lúc này, Vương Sáng đã 59 tuổi, thân thể không được tốt, lão nói:
    - Khấu đại nhân, ngươi đã nghe nói qua câu, sinh làm tài tử, chết cũng chết cho oanh liệt. Thiếu niên này và người giống nhau, đều rất quật cường, Đại Tống sau này có lẽ sẽ có một trọng thần.

    Khấu Chuẩn nghe xong, thầm suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý.

    Hắn cũng không biết rằng thơ của Thạch Kiên là sao chép, thậm chí trong đầu Thạch Kiên không chỉ những bài thơ hùng tráng, thậm chí có cả những bài thơ đầy uyển chuyển, hàm súc, khí khái.

    Tống Chân Tông nói chuyện với Vương Khâm. Thấy hắn nói vậy, Tống Chân Tông mỉm cười, ngài cầm một bản tấu chương, sau đó gọi thái giám ra đọc. Bản tấu chương này nội dung chính là tấu chương của Uông tri huyện trình lên, đơn giản là ca ngợi bệ hạ thánh minh, cư dân an cư lạc nghiệp……thiếu chút nữa khiến các đại thần ngủ gật. Tất cả bọn họ đều là tinh anh nhân sĩ của đại Tống, nhưng họ không hề thích nghe một tên tri huyện nho nhỏ nói lời vô nghĩ, cho tới khi tấu chương đề cập tới sự thần kỳ của Thạch Kiên, đặc biệt còn có bản in trên tấm bia đá của Thạch Kiên, khiến các đại thần bắt đầu chú ý.

    Sau khi nhận tấu chương, Tống Chân Tông đã ra lệnh cho Uông tri huyện dò xét chuyện của Thạch Kiên, đặc biệt là bức Bách Niên Thọ Từ, lúc này đã có người ra giá ngàn lượng hoàng kim. Các đại thần đang chầu lúc này cũng đã được nhìn thấy thư pháp của tiểu thần đồng tám tuổi, tất cả đều động dung, chăm chú quan sát. Những người này đều nhận ra, vì Thạch Kiên còn nhỏ, lực cánh tay chưa đủ nên chưa thể phát huy tới tận cùng của hai loại thư pháp kia, nhưng cũng thể hiện được thiên phú hơn người. Có điều dù bọn họ kiến thức rộng rãi, nhưng sao có thể nhìn thấy kiểu thư pháp Hoàng thể và Triệu thể này.

    Có vài đại thần tuổi cao, mắt vốn không được tốt ghé sát mặt vào nhìn, có nhiều người nhìn thấy bản in này không kìm nổi tay cũng mơ hồ vẽ theo.

    Tống Chân Tông cũng không trách bọn họ, lúc trước khi hắn nhìn thấy chữ viết này, biểu hiện cũng không khá hơn họ bao nhiêu. Đây chính là hai kiểu thư pháp, có thể tự lập môn hộ, không, có thể tự lập bách gia, mà người khởi xướng lại là một đứa trẻ tám tuổi.
    Hắn nhẹ giọng cảm thán:
    - Khó trách dân gian truyền tụng bức Bách Niên Thọ Từ kia thiên kim khó cầu, hiện tại ta cũng muốn xem nó như thế nào.

    Vương Khâm thì chỉ biết rằng Hoàng đế có vẻ thích đứa bé con này, hắn nói:
    - Bệ hạ là anh minh, là quân chủ thiên hạ, đây chính là thần đồng ông trời sinh ra phụ tá đại Tống chúng ta.

    Khấu Chuẩn thiếu chút nữa xì ra mặt, một tiểu tử tám tuổi, viết được vài chữ đẹp, đã tung hô thành thần đồng ? Hơn nữa một tiểu tử thì biết gì là phụ tá triều đình, vuốt mông ngựa cũng không cần phải lộ liễu như vậy chứ ?

    Vương Sáng lại thấp giọng nói:
    - Khấu đại nhân, ngươi cảm thấy tiểu hài tử này thế nào ?

    Khấu Chuẩn thấp giọng trả lời:
    - Tiểu tử này khí tiết thanh cao, phẩm hạnh tốt, lại biết khiêm tốn, chỉ là hắn không có thày dạy bảo, toàn bộ đều dựa vào những gì phụ thân dạy mà tự học, nếu bồi dưỡng tối sau này sẽ là một kỳ tài của Đại Tống.

    Nếu người trong thiên hạ biết được Khấu đại nhân, một người tâm cao khí ngạo lại ca ngợi Thạch Kiên như vậy, sợ rằng Thạch gia chỉ trong một ngày sẽ bị tú tài thiên hạ tới đạp thành bình địa.

    Tống Chân Tông vuốt râu thở dài:
    - Đáng tiếc đứa bé này là một cô nhi, gia đình bần hàn, nghèo khổ, nghe nói trước đó còn mang bệnh nặng, thiếu chút mất mạng.



    Vương Khâm nói:
    - Bệ hạ, nên để tri huyện hết sức chiếu cố bà cháu Thạch gia, không nên để tiểu thần đồng có gì sơ xuất.

    Tống Chân Tông nói:
    - Lời Vương ái khanh vô cùng hợp ý ta, nhưng ta chưa từng gặp thiếu niên thần kỳ này, không có cớ gì để giúp hắn.

    - Bệ hạ, việc này không khó…
    Vương Khâm đưa ra một cách.
    Sau đó..

    Hắn quay đầu nhìn Khấu Chuẩn. Hiện tại Khấu Chuẩn không được sủng ái như trương, nhưng Vương Khâm vẫn có điều e ngại.

    Kỳ quái là lúc này Khấu Chuẩn lại đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như không nghe hắn nói.

    Trong triều, các đại thần đều gật gù đồng ý, ngay lập tức Tống Chân Tông phát một đạo thánh chỉ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. #14
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 14: Sinh bi


    Lốc xoáy đang xuất hiện, nhưng cuộc sống của Thạch Kiên vẫn lặng lẽ, mỗi ngày hắn luyện tập thân thể, đọc sách, viết chữ. Không ai tới quấy rầy, ngoại trừ tiết đoan ngọ, Lý gia phái người tới tặng ít đồ vật, chỉ là lần này Thạch Kiên kiên quyết cự tuyệt. Lý Hằng cũng không tức giận, cứ nửa tháng hắn lại gọi tôi tới chuẩn bị xe ngựa rồi đưa Lý Tuệ tới cùng hắn “đoàn tụ”

    Thạch Kiên biết hắn vô sỉ, nhưng cũng chưa tới mức vô sỉ quá đáng. Lý Tuệ còn nhỏ, nhưng cũng hiểu biết chút ít, nàng lại nghe cha mẹ dặn, mỗi lần đến chỉ dám đứng cạnh nhìn hắn viết, không dám quáy rầy. Thạch Kiên tự nhiên rất mừng rỡ vì việc này, hắn vốn không thể cùng một tiểu cô nương….giao lưu tình cảm.

    Đôi khi hắn mệt mỏi, liền lấy lá trúc thổi một khúc nhạc, các văn nhân thường tới cửa ngắm chữ cũng dần dần nhận ra những tuyệt khúc này, nhưng họ không dám gõ cửa, chỉ dám đứng bên ngoài. Có người thậm chí cả ngày ngây ngẩn trước cổng Thạch gia, ngắm chữ, nghe nhạc. Đặc biệt trong khác nhạc khúc mà Thạch Kiên thổi, họ thích nhất chính là Lương Chúc và Nhị Tuyền Ấn Nguyệt. Tóm lại, càng ngày càng nhiều người tụ tập trước cổng Thạch gia, thậm chí có cả những cô nương, ngồi trong kiệu đỏ ngơ ngẩn cả ngày, nhưng tất cả đều rất yên lặng, thậm chí ho khan cũng không dám, chỉ sợ quấy rầy người bên trong.

    Cứ như vậy, ngày qua ngày, dù mưa dầm hay nắng nóng, càng lúc càng đông người tụ tập. Thậm chí mọi người còn tranh nhau những bản thảo tập viết vứt đi của Thạch Kiên. Trong thành, Hồng Diên cũng trở thành khách quý của mấy tiệm thư ****. Ông chủ cửa tiệm cũng rất cung kính với Hồng Diên, đó cũng là dĩ nhiên, bởi nàng rất có thể sẽ là nha hoàn thân tín của đại thần tương lai, không chừng còn trở thành thiếp của Thạch Kiên. Chỉ có điều, Thạch Kiên đôi khi lại muốn những loại sách vở đặc biệt mà trong thành không có, nhưng để thỏa mãn Thạch Kiên, chủ tiệm đặc biệt nhập thêm hàng từ Giang Ninh. Chuyện này cũng không coi là đặc biệt cho lắm, chỉ có điều tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên với tốc độ đọc sách của hắn.

    Bọn họ không biết rằng có rất nhiều loại sách Thạch Kiên mua về không phải để xem, mà hắn mua về để thu thập tư liệu. Về phần khoa cử, hắn vốn không hề lo lắng, có học vấn kiếp trước, lại thêm chăm chỉ đọc sách, hắn không sợ không quá quan được. Nhưng ở triều đại này nếu không có thanh danh sẽ không thể ngẩng đầu, Tống triều từ lúc lập quốc tới nay, có khá nhiều Trạng Nguyên, nhưng trong lịch sử thì có mấy người rạng rỡ tổ tông ? Có những người bình thường như Vương An Thạch thì lại vừa xuất hiện đã danh chấn thiên hạ, vì sao ? Bởi hắn đã tạo ra nền móng danh vọng rất chói lọi…

    Hắn đang làm một việc mà có lẽ sẽ khiến tất cả những người xuyên việt đều cảm thấy vô sỉ, viết lại cuốn Tự Trị Thông Giám của Tư Mã Quang. Đương nhiên kiếp trước hắn dù tài hoa tới đầu cũng không thể làm điều này, bởi đó là một tác phẩm vĩ đại, có điều với tác phẩm này hắn lại rất tâm đắc nên hắn nhớ rất kỹ, chỉ là có một vài tình tiết cao trào trong đó cần phải sửa đổi cho hợp lý. Việc này tất nhiên tốn rất nhiều thời gian, nhưng với hắn, thời gian có thể nói là thứ hắn có nhiều nhất, hắn hoàn toàn có thể hoàn thành bản Tư Trị Thông Giám này.
    (Ghi Chú: Tự Trị Thông Giám, tác giả: Tư Mã Quang.

    Nội dung:
    Tác phẩm Tư trị thông giám được viết theo thể biên niên, khái quát một thời kỳ lịch sử dài 1362 năm, từ năm 403 TCN thời Chiến Quốc đến năm 959 hết thời Hậu Chu. Toàn bộ tác phẩm có 294 quyển, có khoảng 3 triệu chữ, ngoài ra còn có 30 quyển mục lục, 30 quyển Khảo dị (khảo sát sự giống và khác nhau).
    Tư Mã Quang viết Tư trị thông giám nhằm mục đích củng cố sự thống trị của triều đình nhà Tống nên nội dung cũng như hình thức mang màu sắc chính trị rõ nét, có thể gọi là sử chính trị[3]. Căn cứ vào đức độ và tài năng của các bậc vua chúa, Tư Mã Quang chia thành 5 loại: sáng nghiệp, thủ thành, lăng di, trung hưng và loạn vong. Những vua sáng nghiệp được đề cao như Hán Cao Tổ, Hán Quang Vũ Đế, Tùy Văn Đế, Đường Thái Tông… Những ông vua thủ thành như Hán Văn Đế, Hán Cảnh Đế… Loại vua kém nhất là loại thứ 5: loạn vong như Trần Hậu Chủ, Tùy Dạng Đế…
    Tư trị thông giám chú trọng đề cập đến nhiều lĩnh vực khác của đời sống xã hội trong tiến trình phát triển của lịch sử.
    1. Về quân sự, những trận đánh nổi tiếng như trận Xích Bích hay trận Phì Thủy được đề cập không chỉ nội dung mà còn nguyên nhân cũng được nêu chi tiết.
    2. Về kinh tế, Tư trị thông giám đi sâu ghi chép những chính sách ruộng đất, tô thuế và lao dịch của các triều đại. Đây là những vấn đề ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh như biến pháp của Thương Ưởng thời Chiến Quốc, chính sách trị quốc của Hán Văn Đế, chế độ quân điền của Ngụy Hiếu Văn Đế.
    3. Về văn hóa tư tưởng và học thuật, Tư trị thông giám đưa ra tổng quan về sự phát triển hưng thịnh của nền học thuật Trung Quốc từ Nho giáo, Đạo giáo, Pháp gia, Hình danh, Âm dương, Tung hoành gia; các học phái nhỏ cũng được thống kê ghi chép.
    )

    Về phần kinh tế, hắn vốn cũng không quan tâm, bởi hiện tại thanh danh của hắn rất lớn, Vương Khôn lại bán được rất nhiều rượu, cứ nửa tháng Vương Khôn lại cho người đưa tới không ít bạc, chưa bao giờ chậm trễ. Thạch Kiên biết đây là quy củ của thương gia. Thỉnh thoảng, Vương Khôn lại tới Thạch gia chơi, hắn kinh nghiệm lâu năm, lại hay nói chuyện cùng bà nội, thấy bà nội Thạch Kiên có ý muốn thu Hồng Diên là thê của Thạch Kiên nên hắn cũng có ý giúp đỡ, đào tạo Hồng Diên cách quản lý gia đình. Cách nói chuyện của hắn với Hồng Diên cũng ngày càng cung kính. Thạch Kiên vốn là một người lười quản lý mọi việc, lại thêm kinh nghiệm kiếp trước, hắn phó thác toàn bộ việc kinh tế cho nữ nhân chưởng quản, đương nhiên, kiếp trước hắn không nghĩ tới nữ nhân của hắn lại phản bội hắn, thậm chí còn mưu hại hắn, chỉ là hắn cũng không thể nói bà nội đi lo lắng sổ sách được.

    Bà nội hắn thấy càng ngày tiền càng nhiều, bà bắt đầu động tâm, nghĩ tới việc mua đất. Thạch Kiên hỏi bà, bà nói tiền này để trong nhà, nhiều sẽ càng thêm lo lắng, dù sao trong nhà ít người, sợ người xấu để ý, hơn nữa kiếp trước vì phụ thân Thạch Kiên không kinh doanh gì, nên khi phụ thân hắn mất đi khiến hai bà cháu phải lưu lạc, thiếu chút nữa phải bán mình nuôi thân.

    Tuy rằng Tống Chân Tông trị quốc khá “ngu ngốc”, nhưng hắn lại rất mê tín, các sử học gia ở thời này hắn không coi vào mắt, đối đãi thậm tệ, khiến thậm chí có sử gia liệt hắn vào một trong những hôn quân. Nhưng mọi người quên mất rằng, Tống Chân Tông không để ý, nhưng cũng không chèn ép, đây là sự thật, không có gì phải bàn cãi. Hắn kế thừa ngai vàng của thái tổ, kế thừa cách trị quốc, tiến hành an dân. Mặc dù triều đình lúc này vô cùng thối nát, nhưng chính sách cũ vẫn có tác dụng, dân chúng ấm no, đất nước phát triển mạnh mẽ. Từ thời Tống thái thông, cả nước chỉ có khoảng bốn trăm hộ dân, giờ phát triển lên tới cả ngàn vạn hộ. Đây là cả một sự tiến bộ lớn lao, hơn nữa trong lịch sử, khi Tống Chân Tông chấp chính, đất nước thường xuyên được miễn thuế.

    Hiện tại, dân chúng an cư lạc nghiệp, bà nội hắn hiện tại cũng chưa có nhiều tiền, chưa mua được gì nhiêu. Nhưng bà nội hắn lần này quả thực rất hăng hái, ban đầu, bà nội Thạch Kiên rất khinh bỉ thương nhân, nhưng càng lúc càng thay đổi. Hiện tại, Thạch Kiên có chút tiền vốn, lại có thanh danh, hắn muốn kiếm tiền thì nghĩ sơ qua cũng có vài chục cách, chỉ cần bà nội hắn có hứng, hắn tùy thời cũng có thể kiếm cả đống vàng. Chỉ có điều thời tiết hiện tại càng lúc càng nóng, thân thể bà nội hắn lại không khỏe lắm, vì vậy hắn đặc biệt dặn bà phải chú ý sức khỏe, sau đó kêu Hồng Diên chú ý chăm sóc, phòng ngừa không để xảy ra sơ suất.

    Bà nội thấy hắn dặn dò, bà phì cười, chỉ vào mũi Thạch Kiên:
    - Ngươi càng ngày càng giống một ông cụ non, nếu không phải ta chăm sóc ngươi từ bé tới lớn, không chừng ta còn nghi ngờ không biết ngươi có phải cháu nội ta không.

    Một câu nói này của bà nội khiến Thạch Kiên chột dạ.

    Bà nội hắn không để ý biểu tình của hắn, chỉ nói:
    - Cũng may, cháu ta thông minh, hiểu chuyện.

    Bà tươi cười, hiển nhiên bà rất vừa lòng với Thạch Kiên.

    Bà nói tiếp:
    - Trước đây ta ở Lý gia làm rất nhiều việc nặng nhọc cũng không sao, giờ đi ra ngoài tìm mua đất, chỉ là đi loanh quanh, ngươi sợ cái gì ?

    Thạch Kiên chỉ biết lắc đầu, không biết nói gì thêm.

    Nhưng hắn sợ rằng, bà nội hắn sẽ không thể mua được đất ở phụ cận, sợ rằng phải ra ngoại thành, càng ra xa, đất càng tốt, khả năng mua lại càng lớn. Nhưng chỉ được mấy ngày, đã thấy Hồng Diên chạy về khóc lóc, bà nội bị ngã…..

    Thạch Kiên vừa nghe xong, da đầu đã tê buốt…
    Bà nội hắn bao nhiêu tuổi rồi ? Hiện tại y học lại chưa phát triển, nếu không cẩn thận rất dễ nguy hiểm tới tính mạng.
    Hắn cũng không buồn trách cứ Hồng Diền, mà dù trách cứ nàng cũng không giải quyết việc gì, chỉ vội vàng hỏi xem bà nội hiện đang ở đâu.

    Hồng Diên nói đã đưa bà nội tới gặp đại phu để chữa trị, có thể phải nối xương.

    Vừa nghe đến nối xương, Thạch Kiên càng thêm hoảng hốt, hắn vội vàng chạy tới nhà đại phu, thấy bà nội đang nằm trên giường, đùi băng kín vải bố.

    Bà nội vừa thấy hắn, liền khóc:
    - Cháu nội, ta hối hận không nghe ngươi nói, ta giờ không thể chăm sóc ngươi, lại liên lụy thêm cho ngươi.

    Thạch Kiên nhẹ nhàng vỗ vai bà:
    - Bà nội, không cần lo lắng, chỉ vài ngày sẽ không sao, cháu và Hồng Diên sẽ chăm sóc bà.

    Sau đó hắn gọi Hồng Diên lấy xe tới đưa bà về nhà. Nghe nói bà nội Thạch Kiên bị gãy chân, rất nhiều kẻ nịnh bợ muốn nhân cơ hội, vì thế rất đông người tới cửa Thạch gia tặng lễ vật. Thạch Kiên sao không biết dụng ý của bọn họ, vì vậy hắn treo lên cửa một tấm biển to:
    “tổ mẫu trung niên tang phu, lão niên tang tử, chỉ có nhất tôn, vì âu yếm tôn nhi , không tiếc ngậm đắng nuốt cay. Nay tôn thủy tự lập, nên như thế nào? Thạch gia người lớn đơn bạc, lai khách không thể tiếp đãi, vọng các vị thiết mạc thăm, đồ tăng phiền não. Chỉ Thạch gia gia sự cũng, đều có Thạch gia không di xử lý

    Ý tứ của hắn chính là, hắn chỉ có một bà nội, nhà lại ít người, hắn phải hiếu thuận chăm sóc bà nội, không thể tiếp khách, dù mọi người có tới hắn cũng sẽ không tiếp, thậm chí còn tăng thêm phiền toái cho hắn. Đây là việc nhà của Thạch gia, vì vậy không cần người khác quan tâm.

    Sau đó, hắn đem toàn bộ lễ vật trả lại.

    Những người tới tặng lễ vật thấy đều bị trả lại chẳng những không nổi giận, thậm chí còn tán dương Thạch Kiên tiết liệt.

    Nhưng bà nội hắn dù sao cũng cao tuổi, sau khi cha mẹ Thạch Kiên mất đã phải chịu rất nhiều đau khổ, thân thể càng lúc càng suy yếu, hơn mười ngày sau, chân vẫn chưa có chyển biết tốt.

    Đại phu đã vài lần tới xem xét thương thế, nhưng đều lắc đầu, nói Thạch Kiên phải chuẩn bị, có thể bà nội hắn sẽ bị liệt.

    Bà nội nghe thấy, sợ liên lụy Thạch Kiên, năm lần bảy lượt muốn tự tử.

    Thạch Kiên tới thế giới này, cái gì cũng không quen, chỉ có bà nội và hắn, hai người chung huyết thống, hắn dĩ nhiên không để bà tự tự. Mấy ngày nay, hắn vắt óc suy nghĩ, rồi nói với bà nội:
    - Bà nội, cháu kể cho bà một câu chuyện xưa


    Bà nội hắn thấy vậy, đang khóc chợt phì cười:
    - Ngươi bao nhiêu tuổi ? Biết gì mà chuyện xưa ?

    Thạch Kiên nói:
    - Bà nội, chuyện này kể về một con khỉ, cháu kể bà nghe.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 27-01-2017 lúc 05:11.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  5. #15
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 15: Tây Du Hiếu Ký


    Thạch Kiên gian lận, chép lại bộ Tự Trị Thông Giám, ban đầu cảm thấy rất khó khăn, có nhiều đoạn hắn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể sửa đổi. Nhưng tứ đại tiểu thuyết nổi tiếng nhất của trung quốc thì hắn thuộc làu làu.
    Hắn bắt đầu kể:
    - Từ thời hỗn độn, trời đất chưa phân ly, mọi thứ vẫn còn mờ mịt, Bàn Cổ khai phá thế giới, ban phát sự sống, tạo ra sinh linh, phát minh ra vạn vật.

    Thiên địa sơ khai, sau mười hai vạn chín nghìn sáu trăm năm đã hình thành hoàn chỉnh. Thế giới cũng được bảo vệ bởi mười hai con giáp, chính là, tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi. Cứ mười ngàn tám trăm năm sẽ có một ngày dài hơn những ngày khác, thời gian cũng dựa vào mười hai con giáp mà phân chia: giờ Thìn, giờ Tị, giờ Ngọ…..

    Khi thiên địa trải qua thêm năm ngàn bốn trăm năm, thế giới bắt đầu phân chia, sinh linh bắt đầu khai sáng thế giới.

    Hắn kể một hơi, tới đoạn:
    - Hầu vương cười nói
    “Tốt, tốt, tốt ! Từ nay ta lấy tên là Tôn Ngộ Không !!!
    Sau đó đột ngột im bặt, không nói thêm gì nữa.

    Bà nội hắn chưa từng được nghe chuyện thần thoại, hai mắt bà mở lớn, ra vẻ mong đợi, quên luôn cả việc…..tự tử. Ngay cả Hồng Diên cũng nghe tới si ngốc. Nhưng Thạch Kiên lại ngừng lại, không kể thêm, hắn vốn đọc nhiều tiểu thuyết, trong đó thích nhất bốn bộ truyện truyền kỳ của Trung Quốc.
    Bộ đầu, Kim Bình Mai….tất nhiên hắn không dám kể cho bà nội nghe, Thủy Hử, cũng vậy, chỉ có bộ Tây Du Ký là có thể.

    Hắn nói:
    - Bà nội, ngày mai cháu sẽ kể tiếp….

    Sau đó hắn bỏ mặc ánh mắt đầy u oán của bà nội và Hồng Diên, quay lưng đi khỏi phòng.

    Nhưng chỉ chốc lát, Hồng Diên đã lấy giấy bút chạy tới thư phòng, Thạch Kiên thấy vậy trêu đùa:
    - Tiểu nha đầu, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hả, sao lại muốn học tập.

    - Không được gọi ta là tiểu nha đầu
    Hồng Diên tức giận nói, trong chốc lát, nàng lại túm áo Thạch Kiên nói:
    - Thiếu gia, ta muốn chép lại câu chuyện của thiếu gia.

    - A…
    Thạch Kiên kinh ngạc nhảy dựng lên. Cái này không phải là đơn giản, Tây Du Ký, toàn bộ hơn trăm ngàn từ.
    Hắn nói:
    - Ngươi nghĩ cho cẩn thận, chuyện này rất dài….

    - Nô tì không sợ…
    Hồng Diên đầy quyết tâm nói.

    Thạch Kiên ngẫm nghĩ một chút, sau đó hắn ghé vào tai nàng thì thầm.

    Hồng Diên nghe xong, hồ nghi hỏi:
    - Thật sự dùng được sao ?

    - Ta lại lừa ngươi hay sao ?

    Trong chốc lát, Hồng Diên liền chạy đi tìm rồi mang tới mấy cái lông ngỗng, Thạch Kiên lấy kéo, cắn xén, làm thành một cái bút lông ngỗng. Hắn vốn nghĩ hiện tại dùng bút lông quả thực rất lãng phí, quả nhiên, so với bút lông, cái bút này viết nhanh hơn vài lần.
    Thạch Kiên làm ra chiếc bút lông ngỗng, thư pháp lại biến đổi, loại thư pháp này khiến Hồng Diên vô cùng thích thú, muốn học ngay lập tức.

    Nhưng khi dùng thử, vì đầu bút rất cứng, nên chữ của Hồng Diên viết vô cùng tệ hại, nhìn chữ mình viết trông như rắn bò lổm ngổm nàng thiếu điều muốn khóc.

    Thạch Kiên thấy vậy đành buông sách vở, dạy nàng cầm bút, dạy nàng viết. Hồng Diên vốn thông minh, chỉ sau vài ngày nàng cũng đã viết được, tất nhiên khó có thể so sánh với Thạch Kiên.

    Cứ như vậy, mỗi ngày Hồng Diên đều rất bận rộn, vừa nấu ăn, vừa viết, mỗi ngày nàng viết tới mấy ngàn chữ. Thạch Kiên và bà nội nhìn thấy cũng lo ngại, thậm chí còn muốn mua thêm một nha hoàn giúp đỡ nàng.

    Không ngờ Hồng Diên vừa nghe đã nổi giận, nhất quyết không chịu, còn sợ rằng vì nàng chăm sóc không tốt nên lão phu nhân mới muốn quẳng nàng sang một bên. Kỳ thật, nàng cũng có tư ý, hiện tại Thạch Kiên còn nhỏ, trong nhà chỉ có một mình nàng là nha hoàn, nếu lão phu nhân muốn, Thạch Kiên cũng sẽ không phản đối, tương lai nàng chắc chắn sẽ là người Thạch gia, ít nhất cũng là một thiếp thân. Nhưng nếu mua thêm một nha hoàn, sợ rằng mọi việc sẽ xáo trộn.

    Hiện tại, Hồng Diên có thể nói đã chưởng quản một nửa Thạch gia, ngay cả Vương Khôn cũng vô cùng cung kính với nàng, thậm chí gọi nàng là tiểu thư. Ở Thạch gia nàng cũng được mọi người quý mến, bà cháu Thạch Kiên thấy nàng không đồng ý, đánh từ bỏ ý định. Chỉ có bà nội thấy nàng vất vả, thỉnh thoảng lại đau xót.

    Thạch Kiên nhìn vậy cũng rất cảm động, hắn vốn không có phân biệt thân phận cao thấp, Hồng Diên lại chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, hắn cũng không quản, mười bốn tuổi liệu có thể làm được gì ?
    Thậm chí hắn còn đưa cho nàng 20 lạng bạc, bảo nàng đưa cho phụ thân nàng ở quê nhà. Hành động của hắn khiến Hồng Diên phát khóc, không biết mình đã tu mấy kiếp, nên kiếp này mới có phúc khí tiến vào Thạch gia.

    Cứ như vậy, trải qua sáu tháng, cuối cùng Thạch Kiên cũng đã kể tới quyển thứ tám, Hồng Diên cũng đã chép tới quyển thứ tám của bộ Tây Du Ký.
    Trong thời gian này, việc "viết" sách của Thạch Kiên cũng diễn ra rất nhanh chóng, chỉ là càng lúc bản thảo càng đồ sộ, hắn sợ bị lưu lạc nên bảo Hồng Diên đem ra ngoài để đóng thành sách.

    Chủ quán ban đầu không để ý, tưởng rằng Thạch Kiên chép sách sử, thiên hạ rộng lớn, rất nhiều sách sử, hắn có không biết cũng là thường. Nhưng ngay khi đóng sách xong, Hồng Diên lại đột nhiên đưa cho hắn một quyển sách nhỏ, bảo muốn đóng.

    Chủ quán nhìn quyển sách nhỏ này chợt ngây ngẩn cả ngươi, chữ viết trên sách….là dùng loại bút gì để viết ?

    Hồng Diên còn tưởng hắn thấy chữ xấu, vội vàng nói:
    - Đây là do nô tì viết….

    Ông chủ híp mắt nhìn nàng, nói:
    - Quả nhiên là gia nhân của thần đồng, cô nương viết thực đẹp. Nhưng…cô nương dùng loại bút gì để viết ?

    - Thiếu gia dạy ta dùng bút lông ngỗng để viết.
    Hồng Diên đắc ý nói.

    - Lông ngỗng cũng có thể làm bút ?

    - Ông chủ Mã, ngươi lấy một cái lông ngỗng tới đây, nô tì viết cho ngươi xem.
    Hồng Diên càng lúc càng đắc ý, ở đại Tống này, nàng là người thứ hai sau thiếu gia dùng loại bút này viết chữ.

    Chủ quan vội mang tới mấy cái lông ngỗng, lúc này rất nhiều người nghe thấy họ đang nói về tiểu thần đồng phát minh ra một loại bút mới, tất cả đều tụ tập hiếu kỳ quan sát.

    Hồng Diên dùng lông ngỗng chấm mực viết, tốc độ rất nhanh, nét bút lại tinh tế, nàng viết lên trang bìa ba chữ: Tây Du Ký.

    Mọi người quan sát đều ồ lên, tán thưởng không ngừng.

    Ông chủ Mã lại hỏi:
    - Cô nương, Tây Du Ký này….là do ai viết, sao ta chưa nghe nói qua.

    Hồng Diên lại đắc ý, nàng đem truyện Thạch Kiên vì bà nội bị bệnh mà kể chuyện Tây Du Ký cho mọi người nghe.

    Ông chủ mã vừa nghe, vừa mở sách đọc, càng đọc càng mê mẩn, cuối cùng luyến tiếc không muốn buông quyển sách. Hắn cuối cùng đỏ mặt nói:
    - Cô nương, có thể….cho ta mượn quyển sách này in thêm một bản ?

    - Cái này không được
    Hồng Diên nhìn vẻ mặt thất vọng của ông chủ Mã, lại nói:
    - Ta phải hỏi thiếu gia trước. Chỉ cần thiếu gia đồng ý, ta sẽ cho ngươi mượn in.

    - Vậy ngươi giúp ta nói vài câu, sau này nếu cô nương tới mua gì, ta cũng sẽ giảm giá bảy phân.

    - Thiếu gia ta đã nói, tiền bạc là vật ngoại thân, chết cũng không thể mang theo, chỉ cần đủ dùng, dù ngươi đánh chết hắn hắn cũng không lấy của ngươi một xu.
    Hồng Diên ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.

    Hồng Diên nói xong, liền đi về nhà. Nàng đem ý tứ của ông chủ nói cho Thạch Kiên, Thạch Kiên nghĩ, thế giới này quả thực cuộc sống khá buồn tẻ, nhạc không có, chỉ có đọc sách, vì vậy hắn đồng ý. Hắn cũng không dám làm qua loa, mặc dù lần này hắn cho mượn, không được xu nào, nhưng cũng bỏ công cùng Hồng Diên đọc lại bản thảo, sửa chữa lại một lần.

    Thạch Kiên sửa chữa lại tất cả mọi thứ xong liền đưa cho Hồng Diên. Ông chủ Mã sau khi in lại, liền đổi tên Tây Du Ký thành Tây Du Hiếu Ký, Hồng Diên thấy vậy liền hỏi hắn vì sao lại đổi tên như vậy, ông chủ Mã trả lời, đó là vì kính trọng hiếu đạo của thần đồng, vì bà nội mang bệnh mà kể truyện, cho nên phải thêm một chữ hiếu vào. Hồng Diên nghe vậy liên tục gật đầu, khen phải.

    Thạch Kiên sau khi biết việc cũng lắc đầu, hiện tại Đại Tống rất coi trọng hiếu đạo, bất cứ thứ gì có liên quan đến hiếu đạo được biết lập tức sẽ trở nên vô cùng … thần thánh.

    Bảy tháng sau, Uông Thuyên bị điều đến Nhạc Châu làm tri huyện, việc điều động quan viên của Tống triều cũng là việc thường, tuy nhiên Uông Thuyên là quan thanh liêm nên ngày hắn đi có rất nhiều người đưa tiễn. Uông Thuyên cúi mình, vái chào mọi người, khi hắn chuẩn bị rời đi, chợt cả đám đông trở nên yên tĩnh lạ thường.s

    Ánh mắt bọn họ tất cả đều nhìn về một phía, ở phía đó có ba người, một tiểu tử đang đẩy xe, phía trên có một bà lão đang ngồi, đi bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn.

    Thiếu niên này không phải chỉ đóng cửa không ra ngoài, chỉ là rất khó nhìn thấy. Lúc này, cuộc sống của Thạch Kiên rất yên ổn, hơn nữa buổi sáng hắn chăm chỉ luyện tập nên dù thân thể thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng so với hai tháng trước thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa hắn lại rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, bước đi trầm ổn, lại khoác trên mình một thân bạch y, tà áo phất phơ trong gió, dáng vẻ tiêu sái, thoát tục khiến mọi người ngây ngốc ngắm nhìn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


Trang 3 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status