TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011
Kết quả 51 đến 52 của 52

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

  1. #51
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 51: Đề mục


    Sau đó Thạch Kiên gọi Đinh Phố lại, thì thầm vài câu, nghe xong, Đinh Phố liền rời đi.
    Thạch Kiên bố trí xong mọi việc, chắp tay sau lưng đi lại gần Da Luật Kỵ Dũng:
    - Đề mục thứ hai ta cần chuẩn bị một chút, vì vậy hiện tại chỉ ra một đề mục.

    Sau đó hắn xoay người, nói với Hoa tri huyện:
    - Hoa đại nhân, xin cho tiểu tử mượn một tấm bản đồ dân dụng.
    Ở thời Tống, bản đồ và kỹ thuật đo lường đã phát triển káh mạnh, bản đồ chia làm hai loại, một loại dân dụng, chỉ đánh dấu những đường xá đơn giản, thị trấn, loại hai là loại quân dụng, có chú thích chi tiết hơn.

    Hoa tri huyện lập tức gọi nha dịch đi lấy. Sau đó Thạch Kiên nói với mấy tên Liêu Quốc:
    - Trong một nén hương, mời các vị đại nhân tính ra diện tích của Hòa Châu.

    Hoa tri huyện há hốc mồm, hắn biết đề mục của Thạch Kiên sẽ rất kì quái, nhưng cái này thực….làm khó người quá. Dù có bản đồ, đừng nói một nén hương, thậm chí mười ngày nửa tháng sợ cũng tính không ra.

    Mấy người đứng xem mặc dù không tinh thông số học, nhưng cũng từng xem người ta đo đạc ruộng đồng, ai cũng biết đề mục này của Thạch Kiên là quá khó, bọn họ ban đầu sửng sốt, sau đó mới nhìn đám Liêu Quốc, một lúc sau tiếng trầm trò khen ngợi bắt đầu vang lên, có người còn nói:
    - Đây mới gọi là đấu trí.

    Da Luật Kỵ Dũng cùng mấy người Liêu nhìn bản đồ cả nửa ngày, cuối cùng nói:
    - Chẳng lẽ Thạch Tướng công trong vòng một nén hương quả thực có thể tính ra ?

    Thạch Kiên vẫn cười:
    - Tiểu tử ra đề mục, tất nhiên có thể làm được.

    Gia Luật Dung nghiêm mặt nói:
    - Xin thỉnh giáo

    Thạch Kiên nhìn mọi người bên ngoài, sau đó nói:
    - Có vị nào là thợ mộc, tay nghề tốt một chút không ?

    Mọi người lại sửng sốt, thợ mộc liên quan gì tới việc tính toán ?
    Nhưng ai cũng thầm nghĩ:
    - Đây là đấu trí, nếu dễ dàng đoán ra thì còn gì gọi là đấu trí.

    Một người thợ mộc bước ra, Thạch Kiên sau khi hỏi thăm, biết hắn tên gọi là Ngũ Bình, Thạch Kiên bảo hắn lấy một tấm ván gỗ, . Ở thời đại này, người ta dùng thước để ước lượng diện tích bản đồ. Thạch Kiên lại bảo đi lấy tấm ván gỗ để đo, khiến mọi người cười rộ lên. Da Luật Kỵ Dũng và Hoa tri huyện cũng tròn mắt không hiểu ra sao.

    Một hồi sau, tên thợ mộc kia chạy lại.

    Thạch Kiên hô lớn:
    - Thắp hương.

    Bọn nha dịch không đợi Hoa tri huyện ra lệnh, liền chạy tới, thắp một nén hương.

    Thạch Kiên bảo Ngũ Bình tới, rồi bảo hắn tạc một miếng gỗ giống bản đồ. Chỉ một lúc sau, hắn đã làm xong, Thạch Kiên lại bảo hắn trên tấm gỗ đố, chiếu theo bản đồ Hòa Châu mà đục ra.

    Sau đó, hắn nói:
    - Giờ ta đo trọng lượng của toàn bộ tấm ván gỗ, sau đó lại đo trọng lượng của tấm bản đồ gỗ. Lấy trọng lượng của tấm ván gỗ có bản đồ trừ đi trọng lượng của riêng tấm bản đồ, sau đó dựa theo tỷ lệ tính ra diện tích thực tế.

    Gia Luật Dung cũng là một tài tử của Liêu Quốc, hiện tại hắn trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới lắp bắp:
    - …..đơn giản như vậy….

    Thạch Kiên thản nhiên cười:
    - Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy, sao vừa rồi quý vị không nghĩ tới ?

    Mọi người lúc này cười vang, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đơn giản, một lúc lâu sau mới nhận ra sự kỳ diệu trong đó, tất cả đều trầm trồ khen ngợi.

    Đính Phố cũng đã trở lại, cho người đem theo đồ vật mà Thạch Kiên cần, tất cả mọi người đều biết Đinh Phố đã gia nhập Thạch gia, trở thành gia đinh, thấy Đinh Phố chạy lại, tất cả đều dãn ra, nhường đường cho hắn. Lần này vật họ mang tới càng kỳ quái hơn, bọn hắn mang tới một phiến đá hình chữ nhật.
    Sau đó họ đặt phiến đá trước mặt Thạch Kiên.

    Thạch Kiên mỉm cười, nói với Da Luật Kỵ Dũng:
    - Người quý quốc nhanh nhẹn, dũng mãnh, nhân dân cũng vô cùng dũng cảm. Ta còn nghe nói quý quốc cho rằng nam nhân đại Tống yếu đuối. Vì thế trận thứ hai này, tiểu tử muốn dùng trí, so với dũng.

    Da Luật Kỵ Dũng nhìn phiến đá ngẫm nghĩ, không lẽ hắn muốn so khí lực ? Nâng phiến đá ? Nhưng đấu trí, không dùng sức ….

    Thạch Kiên lại xoay về phía mọi người, chắp tay nói:
    - Xin hỏi các vị hương thân, có thợ khắc đá nào tài nghệ cao siêu không ?

    Người xem càng lúc càng thấy hứng thú, đầu tiên là thợ rèn, sau đó là thợ mộc, giờ là thợ khắc đá.

    Từ trong đám người, một đại hắn cao lớn bước ra, nói oang oang:
    - Tiểu nhân họ Hồ, tên là Hồ Hán Tam, làm thợ khắc đá được mười năm.

    Hồ Hán Tam ?
    Thạch Kiên thấy hắn trợn mắt hét, thiếu chút bị hắn dọa đến nhảy dựng lên.

    - Thạch tướng công, tiểu nhân có thể giúp ngài được không ?

    - Được, được
    Thạch Kiên vội vàng đáp.

    Sau đó Thạch Kiên bảo hắn về nhà lấy tới một cây búa lớn, Hồ Hán Tam nghe hắn phân phó, vội vàng chạy như bay về nhà, trong chốc lát đã quay trở lại.

    Khi hắn quay lại, Thạch Kiến thiếu chút nữa tròng mắt lọt ra ngoài, cái chùy mà Hồ Hán Tam mang tới, nặng có đến ba, bốn mươi cân….

    Thạch Kiên gọi người, nâng một phiến đá lên, rồi bảo Hồ Hán Tam dồn sức đập mạnh lên phiến đá một nhát.

    Phiến đá này do chính Thạch Kiên nói Đinh Phố chọn lựa, mặc dù rất nặng nhưng so với sức trâu của Hồ Hán Tam thì thật là nhảm nhí, chỉ một chùy của Hồ Hán Tam tảng đá đã vỡ làm đôi.

    Thạch Kiên lại bảo Da Luật Kỵ Dũng:
    - Đề mục này của tiểu tử rất đơn giản, chính là đặt phiến đá này trên bụng, sau đó dùng búa đập, người đập chính là Hồ Hán Tam này. Mọi người cũng đã xem qua màn biểu diễn vừa rồi, giờ tiểu tử sẽ cho một người ra biểu diễn, người đó cam đoan không giở trò quỷ, quý quốc cũng có thể sai một người ra tham dự, xem ai có dũng khí lớn hơn.

    Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Đinh Phố, ngắm nghía rồi nói:
    - Đinh bá bá, ngươi ra…

    Đinh Phố biến sắc, đùa hay thật vậy….?

    Thạch Kiên hạ giọng:
    - Đinh bá bá, còn chưa tin ta sao ?

    Đinh Phố lúc này mới nhớ, hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tâm địa lại rất tốt, mình lại là gia đinh của hắn, hắn đối xử với mình cũng rất tốt, sao có thể hại mình ?
    Nghĩ vậy, Đinh Phố liền nằm ra đất, Thạch Kiên bảo hắn, khi đại chùy đập xuống ngay lập tức dừng hô hấp, tự nhiên sẽ an toàn vô sự.

    Sau đó hắn bảo mọi người mang phiến đá đặt lên người Đinh Phố, rồi bảo Hồ Hán Tam phát chùy, hắn còn căn dặn, phát chùy phải nhanh, mạnh, một nhát dứt khoát.

    Hồ Hán Tam lúc nay tay ướt đẫm, không dám hạ chùy, người nằm bên dưới phiến đá là người sống, không phải người chết, vừa rồi cả phiến đá dày như vậy hắn đập còn gãy làm đôi…..người bên dưới thì…..???

    Thạch Kiên vỗ vai hắn:
    - Ngươi có tin vào bản lĩnh của tiểu tử không ?

    Hồ Hán Tam nói:
    - Thạch tướng công không có bản lĩnh, thiên hạ này còn có ai có bản lĩnh ?

    - Vậy ngươi có nghĩ rằng ta xấu xa không ?

    - Thạch tướng công tâm như bồ tát, ai dám nói bậy bạ, Hồ Hán Tam ta là người thứ nhất lấy mạng hắn.

    - Thì đúng thế, Đính bá bá giờ là người nhà ta, tiểu tử sao có thể hại hắn ?

    Hồ Hán Tam là một người thẳng tính, nghe Thạch Kiên nói vậy ngay lập tức trấn tĩnh lại, nếu đổi lại là người khác, dù hắn nói vậy sự cũng không dám thử, dù sao đó cũng là mạng người, không phải là trò đùa…

    Vì thế, Hồ Hán Tam nhắm mắt vận lực nện xuống một chùy, quả nhiên tảng đá vỡ làm đôi, Đinh Phố bình yên vô sự đứng lên.

    Hắn kỳ quái gãi gãi đầu, nghĩ thầm, chẳng lẽ bụng ta còn lợi hại hơn tảng đá kia ?

    Thạch Kiên biết trước việc này, nhưng vẫn lo lắng lại gần hỏi:
    - Đinh bá bá, không việc gì chứ ?

    Đinh Phố đắc ý cười:
    - Không việc gì, không việc gì, sau chùy vừa rồi chỉ hơi ê ẩm chút thôi.

    Thạch Kiên bảo hắn ngồi nghỉ ngơi, sau đó nhìn xung quanh, rồi chắp tay nói với đám người Liêu:
    - Tiểu khả đã làm trước, Đinh bá bá mặc dù là gia đinh trong nhà tiểu tử, nhưng không hề gian lận, mọi người có công nhận không ?

    - Đúng
    Tất cả đồng loạt đáp.
    Nhưng càng nói càng kỳ quái, rõ ràng tảng đá bị đập làm hai nửa, vì sao người nằm dưới lại không có chuyện gì ?

    Thạch Kiên lúc này lại nói:
    - Da Luật sứ giả, giờ đến lượt quý quốc cho người nằm dưới tảng đá.

    Đám Liêu Quốc xanh mặt nhìn nhau, có trời mới biết thiếu niên này vừa rồi có giở trò không, nếu hắn giở trò thì người của Liêu Quốc chỉ có chết, mà đây lại là so tài giữa hai nước, có chết cũng không bắt tội được.

    Thạch Kiên tiếp tục nói:
    - Đương nhiên, nếu các người cho rằng tiểu tử giở trò, thì có thể nói thẳng, dù sao đây là so đấu trí lực. Nếu chẳng may có nguy hiểm tiểu tử cũng không chịu trách nhiệm, để công bằng, đá phiến, chùy, và người đập, quý quốc cũng có thể tùy ý lựa chọn.

    Hắn không giải thích thêm, Liêu Quốc cũng không dám thử, mặc dù hắn thừa nhận hắn có mánh khóe, nhưng chẳng ai dám liều đi thử, không ai chê rằng mình sống quá lâu cả.

    Da Luật Kỵ Dũng nhìn Hoa tri huyện, ý nói chúng ta chỉ so đấu trí lực, không cần phải chơi trò mạo hiểm như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. #52
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Chương 52: Đập đá


    Hoa tri huyện giả bộ không thấy, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
    - Tiểu thạch tướng công, đề mục này thật đúng là muốn lấy mạng người khác, chơi không tốt, tất sẽ mất mạng.

    Khổ Quả đại sư lúc này chợt bước ra:
    - Lão nạp nguyện ý thử một lần.

    Kỳ thật hắn không phải dũng cảm, mà nghĩ rằng thiếu niên này tất sẽ không dám làm tổn thương tới tính mạng của hắn vì dù sao hiện tại hắn cũng mang thân phận sứ giả của Liêu Quốc.


    Thạch Kiên cười nhạt:
    - Đại hòa thượng, ngươi muốn đổi đá và đổi người đập đá không ?

    - Sinh tử có mệnh, lão nạp không cần.
    Khổ Quả kiên cường nói, nhưng hắn hiểu rằng, nếu không nhìn thấu sự huyền bí thì dù đổi người đổi đá cũng vậy.

    Thạch Kiên lại nói với Da Luật Kỵ Dũng:
    - Tiểu tử nói rõ lại, lần này so đấu dũng khí, nhưng rất nguy hiểm, nếu có chuyện chẳng lành, tiểu tử không chịu trách nhiệm.

    Tới nông nỗi này, Da Luật Kỵ Dũng cũng không biết nói gì.

    Ai bảo tên Khổ Quả không thức thời, dám vu người ta là yêu quái, giờ chó hắn chịu khổ cũng là đúng.

    Khổ Quả nằm dưới tảng đá suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nguy hiểm gì ? Không chịu trách nhiệm gì ? Chẳng lẽ thực sự nguy hiểm ?

    Thạch Kiên đi tới bên cạnh Khổ Quả, nói:
    - Đại hòa thượng bụng rất lớn, chơi trò này cũng rất hợp. Nhưng tiểu tử nói trước, trò chơi này rất nguy hiểm, nếu chẳng may đại hòa thượng đi chầu phật tổ thì cũng không nên bẩm báo ta dụng việc công trả thù riêng.

    Tai Hòa Châu, Thạch Kiên vô cùng nổi tiếng, lại nhân từ, nhưng lần này, mỗi câu nói của hắn lại khiến mọi người người cười nghiêng cười ngả.

    Khổ Quả ở dưới phiến đá phẫn nộ nói:
    - Tiểu thí chủ, muốn đập thì đập nhanh lên, đừng nói lời vô nghĩa.

    Thạch Kiên hít một hơi, rồi lấy đại chùy tới:
    - Mạng người quan trọng, đại hòa thượng nhìn cây búa này đi, cây búa nặng hơn ba mươi cân…..chậc, chậc, cái bụng của ngươi lần này gặp nguy hiểm rồi.

    - Tiểu thí chủ, không được trêu đùa lão nạp.
    Khổ Quả nói, nhưng mắt nhìn vào đại chùy, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.

    Thạch Kiên gọi Hồ Hán Tam đến, rồi nói:
    - Tiểu tử đã luôn mồm đề tỉnh, thật sự rất nguy hiểm. Nhưng ngươi hồ đồ, không coi ra gì, có chết cũng không trách được ta.

    Hồ Hán Tam thấy vậy, xắn tay áo làm vài động tác khởi động.

    Rốt cục áp lực tâm lý khiến cho Khổ Quả sụp đổ, hắn đẩy phiến đá ra, nói:
    - Lão nạp nhận thua, không chơi nữa….

    Da Luật Kỵ Dũng không phục, nói:
    - Đây là tỷ thí trí lực, không thể dùng mạng người đùa chơi, Thạch tướng công có lẽ chơi đùa thái quá rồi ….

    Thạch Kiên mỉm cười:
    - Da Luật sứ giả, tiểu tử ra hai đề, một là so trí, hai là so dũng. Cự thạch trước mặt, trên có đại chùy, nếu có sai lầm tất sẽ chết, trước một đường sinh tử, không có dũng khí sao dám thử ?

    Da Luật Kỵ Dũng nghe Thạch Kiên mắng xéo bọn hắn không có dũng khí, hắn tức giận, bất chấp nguy hiểm, nói:
    - Có gì mà không dám ? Quốc gia ta ai cũng là dũng sĩ, chinh chiến tứ phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, luận dũng khí, Liêu Quốc là thiên hạ vô địch, hạ quan nguyện ý thử….

    Nghe hắn nói muốn thử, toàn bộ binh lính phía sau đều tiến tới, muốn thay hắn.

    Thạch Kiên thở dài, hắn nhớ không sai, hiện tại Liêu Quốc đang ở thời kì huy hoàng, phía đông đánh Triều Tiên, phía tây đánh Bắc Mông, thiện chiến vô địch. Nhưng qua đoạn thời gian này sẽ bắt đầu suy sụp. Hiện tại, luận dũng mãnh, Tống binh không thể so sánh.

    Thạch Kiên nhìn về phía mọi người đang xem, lớn tiếng nói:
    - Liêu quốc dũng dảm, vậy còn người Tống chúng ta thì sao, có phải chúng ta nhu nhược không ?

    - Không phải !!
    Tất cả đều hô lớn.
    Hiện tại không ai muốn nhận mình nhu nhược cả.

    - Vậy ai muốn bồi tiếp vị sứ giả Liêu Quốc này một lần ?

    Dưới sự cổ động của Thạch Kiên, rất nhiều người đi ra, kỳ thạt bọn họ vừa rồi thấy Đinh Phố bình yên vô sự, lại thêm rất tin tưởng Thạch Kiên, vì thế mới sinh ra quang cảnh này, nếu nói thực sự không sợ chết sợ rằng không có mấy người.

    Thạch Kiên làm như vậy cũng có mục đích. Tống triều học văn đủ rồi, cũng vì thời Tống, thanh niên bỏ hết mọi thứ học văn mà khoa học kỹ thuật tụt hậu, thợ thủ công ngày càng ít, Trung Quốc dần trở nên lạc hậu so với thế giới. Thạch Kiên viết cuốn Truy Nguyên Học cũng là vì khơi gợi sự hứng khởi, ham muốn học tập nghiên cứu khoa học kỹ thuật của nhân dân, nhưng một bộ Hồng Lâu Mộng của hắn đã tạo ra tác dụng phụ quá lớn, muốn chân chính khiến cho nhân dân thay đổi ý nghĩ, nghiên cứu khoa học, lần thi đấu này chính là cơ hội lớn nhất.

    Hồ Hán Tam vung chùy, kết quả tám người tham dự thí nghiệm đều bình an vô sự.

    Lúc này, tất cả mọi người đều kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi Đinh Phố đi kiếm đá đã động tay động chân ? Nếu không tại sao tảng đá nào cũng dễ dàng bị đập vỡ mà người lại không sao ??

    Thấy ánh mắt của mọi người, Thạch Kiên nhìn Da Luật Kỵ Dũng hỏi:
    - Da Luật sứ giả, đã nghĩ ra chưa ?

    Tất cả mọi người nhìn hắn, hắn lại nhìn đám người Liêu, cuối cùng, hắn không khỏi cúi đầu, thấp giọng nói:
    - Chúng ta nghĩ không ra, xin chỉ giáo.

    Thạch Kiên nói:
    - Các ngươi đừng hoài nghi ta gian lận, tất cả đá kia đều rất rắn.

    Nói xong, hắn cho người mang mấy khối đá vỡ tới cho sứ giả xem.

    Thạch Kiên lại nói:
    - Chùy đập đá, đá đặt trên bụng, các vị hương thân, nếu không cẩn thận sợ rằng sẽ chết.

    - Các vị, điều đầu tiên các vi thắc mắc.

    - Chùy sắt nện lên đá, đá sẽ sinh ra một lực hướng xuống phía dưới. Từ Truy Nguyên Học, tiểu tử đã tính toán ra một kết quả, nếu một khối đá nặng 200 cân, bị một chùy nặng khoảng mấy chục cân đập vào, nếu vị trí đặt có điểm cố định nhỏ, thì sẽ không sinh ra nhiều lực. Tấm đá nặng, đặt trên bụng điểm cố định rất nhỏ vì thế chỉ cần có thể chịu được tảng đá đặt lên bụng thì khi đập xuống sẽ không ảnh hưởng tới người nằm dưới, toàn bộ lực sẽ tỏa đều, tảng đá bị chấn vỡ nhưng người nằm dưới vẫn an toàn. Có điều, nếu tảng đá quá nhỏ, chỉ khoảng ba, bốn mươi cân, dùng thiết chùy nặng như vậy đập, lực tác động quá lớn, tảng đá không hấp thụ hết lực tác động sẽ dồn xuống phía dưới khiến người nằm bên dưới, nếu chịu không nổi tất nguy hiểm tới tính mạng.

    Hắn lại nói tiếp:
    - Vì đây là biểu diễn, nên ta đã đặc biệt bảo Đinh bá bá chọn loại đá này, bởi nó không quá dày, lại lớn, với sức lực của Hồ thúc thúc, tất nhiên sẽ gãy làm đôi mà không nát vụn.

    Hồ Hán Tam đứng bên cạnh đắc ý cười.

    Thạch Kiên còn nói:
    - Đương nhiên, dù di chuyển đặt ở vị trí nào thì vẫn có xung lực đè nén xuống. Vì thế, để an toàn, tiểu tử đặc biệt chọn những người bụng to, khi chùy nện lên, phiến đá và thân thể tiếp xúc, lực tác động của tảng đá xuống người sẽ bị lớp mỡ bụng giảm tối đa, gần như triệt tiêu. Hơn nữa tiểu tử chọn Hồ thúc thúc bởi hắn đã đục đá chục năm, lực cánh tay rất chuẩn, rất dứt khoát, phiến đã tuyệt đối chịu lực tại một điểm, không di chuyển, càng tăng thêm độ an toàn cho người nằm dưới.

    Mặc dù Thạch Kiên giải thích rất nhiều, nhưng mọi người ngoài cảm thấy ngạc nhiên ra thì không ai có ý nghĩ muốn thử, Thạch Kiên cũng nhìn ra điều này, hắn nói ngay:
    - Các vị hương thân, tuy tiểu tử nói rất an toàn, tuy nhiên không ai nên thử.

    Nếu như người vung chùy lực không đủ, người nằm dưới tâm tình không tốt, chỉ cần một chút sai lầm sẽ lĩnh hậu quả lớn.

    Sau đó hắn nhìn Khổ Quả, hỏi:
    - Người xuất gia tứ đại giai không, tại sao hòa thượng ngươi sợ chết như vậy ?

    Khổ Quả thầm nghĩ, không phải tại ngươi cố tình châm chọc, khiến ta căng thẳng mới bị như vậy sao ? Nhưng tóm lại, quả thực hắn sợ chết, nếu không hắn sẽ không bị Thạch Kiên đe dọa, sẽ không nhận thua cuộc.


    Thạch Kiên lại nói:
    - Để chứng minh cho lý thuyết vừa nói, thừa dịp mọi người tập trung đông đủ, lại rất cao hứng, hơn nữa còn có sứ giả Liêu Quốc ở đây, tiểu tử xin biểu diễn thêm một chút.

    - Tốt…
    Mọi người đồng loạt hưởng ứng.

    Hoa tri huyện vội vàng ngăn cản, hắn và Thạch Kiên bụng nhỏ, mà không phải vừa rồi tiểu thần đồng nói bụng nhỏ sẽ không chịu nổi lực sao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


Trang 11 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status