TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 29 của 29

Chủ đề: Hộ Thê Ký

  1. #26
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    ]
    _๑۩۞۩HỘ THÊ KÝ ๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Chương 25: Lên đường đến Võ Đang




    - Huynh...

    Kim Tuệ nhất thời không biết chống chế ra sao, chỉ đành bặm môi.

    - Có phải huynh nói người con gái mà muội đã...giả giọng đó không?

    Chính lúc bầu không khí đang căng thẳng thì "Tiểu Vân" bỗng dưng lên tiếng.

    - Muội biết cô ấy?

    Chiến Vân giật mình, chồm người sang nắm chặt cánh tay mảnh khảnh.

    ---------------

    Mặt trời rất nóng, ngọn lửa chiếu lên mặt đường lớn khô khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, khiến người đi đường khổ cực khó nói nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt.

    Nóng nực như thế, song quan đạo dưới núi Phong Nha vào giữa ban trưa vậy mà cũng có không ít người đi đường. Dưới ánh mắt trời chói chang này, mỗi người đi đường đều phải há mồm ra mà thở, quần áo ai nấy ướt đầm mồ hôi, ai cũng chỉ mong sớm thoát li đại đạo, tìm vào trấn nhỏ tá túc tránh cơn trời đày.

    Thẳng theo quan đạo có thể đi tới địa phận tỉnh Hồ Bắc, nơi này là chốn phồn hoa, trung tâm giao thương lớn của cả vùng. Vì vậy người qua lại trên quan đạo cực nhiều, mà phần lớn là kẻ buôn bán. Song hôm nay thương nhân lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là một đám người giang hồ, ai nấy mang theo đao kiếm, đủ mọi tông phái.

    Những người này đều là nhân sĩ võ lâm, mà cái đích họ hướng tới không có gì khác, chính là núi Thái Hòa tỉnh Hồ Bắc - cũng chính là "Võ Đang Sơn".

    Núi Võ Đang còn có tên là núi Thái Hòa, là một dãy núi nằm ở phía nam thành phố Thập Yển, Tây Bắc của tỉnh Hồ Bắc, bên phía bờ nam sông Hán. Nơi đây được coi là một trong những cái nôi võ thuật của Đạo giáo với Thái Cực quyền và Bát Quái chưởng được phát triển từ thế kỷ mười ba. Đạo giáo ở núi Võ Đang thịnh vượng nhất vào thời Minh. Việc này có quan hệ trực tiếp đến việc cướp ngôi vua của Yên vương Chu Đệ và việc đề xướng tín ngưỡng đức Chân Vũ.

    Thế nhưng đây là chuyện sau này, còn đám người này hôm nay tìm đến Võ Đang Sơn, là vì mục đích gì?

    Tất nhiên chẳng ngoài tin đồn từ sớm đã vang khắp thiên hạ, rằng núi Thái Hòa trong tháng này sẽ được tiếp một vị khách không mời, đó chính là Mật Tông!

    Gần giữa ngọ, người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, trên đại đạo chỉ có mấy chục người còn đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Trong số đó, đáng chú ý là một đám người gồm ba nam một nữ, đi đầu là một thư sinh có hàng lông mày rậm, tay cầm quạt sắt.

    Y chính là Âu Dương Đơn.

    Có ở cạnh họ Âu Dương mới có thể thấy được sự khác biệt của hắn. Người ta đầu đầy những giọt mồ hôi lớn, nhưng trên mặt hắn dấu vết một giọt mồ hôi cũng không có, trên người kẻ khác đầy vết phong trần bụi cát, mà trên người y lại không có lấy một hạt bụi, công phu luyện đến trình độ này, quả thực là kỳ quái.

    Âu Dương Đơn vừa đi vừa không ngừng bắt chuyện tán gẫu với một cô nương mặc áo tím, mày ngài má ngọc, nhan sắc chim sa cá lặn. Chính là "Bách Hoa Tiên Tử" Diêu Ngọc Anh. Đi chung với cô hôm nay lần lượt từ trái sang phải là người ông trên danh nghĩa - "Tứ Xuyên Vô Song" Luyện Thừa Không, Kim Tuệ, Nhược Lan(*), Chiến Vân và Tiểu Vân.

    Luyện Thừa Không thừa rõ tiểu tử cầm quạt này đang tìm cách tiếp cận cháu gái mình, song ngoài mặt vẫn làm như không biết, chỉ đưa mắt nhìn Chiến Vân cười cười đầy ẩn ý.

    Vậy nhưng tại sao mấy người Chiến Vân lại có mặt tại đây, còn đi cùng với không ít nhân sĩ võ lâm?

    Ngọn nguồn câu chuyện phải kể tới người mà Chiến Vân đã vô tình cứu được mấy hôm trước tại Nam Kinh - Tiểu Vân. Vốn dĩ Chiến Vân là bị giọng nói y hệt Chiêu Yến mà tìm được đến cứu cô thoát khỏi cảnh trói buộc tù đày, thì ra Tiểu Vân đúng là có từng gặp Chiêu Yến. Đó là trong một lần, "kẻ" kia dẫn khách tới phòng chơi. Tiểu Vân vốn có sở thích bắt chước giọng nữ, lại có biệt tài giả giọng ( đúng chuẩn 3D). Ngày hôm đó Tiểu Vân đã rất ấn tượng với thanh âm trong trẻo nữ tính mà vẫn đầy chủ kiến kia, "bệnh nghề nghiệp" dâng cao, đã giả giọng Chiêu Yến một thời gian.

    Thật không ngờ, đấy lại là chìa khóa giúp cô có ngày tự do như hôm nay.

    Mà buổi gặp gỡ tình cờ hôm đó, đã mang lại một thông tin rất quan trọng. Bởi vì Tiểu Vân đã nghe lỏm được, mục tiêu sắp tới, cũng là nơi mà Chiêu Yến sắp đến trong tương lai gần, đó chính là núi Thái Hòa - "Võ Đang Sơn".

    Đó cũng chính là lý do nhóm người Chiến Vân có mặt tại đây.

    - Luyện tiền bối, đằng kia có quán trà, chúng ta dừng lại nghỉ chân một chút đi.

    Đoàn người đã đi được hai mươi dặm, tới một quán rượu nhỏ ven đường. Âu Dương Đơn liền mở miệng mời. Luyện Thừa Không dừng lại nhìn quán rượu, ngẫm nghĩ xem nên tiến vào ngồi một lát, hay là tiếp tục lên đường. Cuối cùng thì theo ý kiến số đông, cả đoàn liền ghé vào đây tá túc nghỉ cho lại sức.

    Năm nay khí hậu Trung Nguyên rất quái lạ, mùa hè tới muộn, nhưng so với trong quá khứ còn mãnh liệt hơn. Hôm nay thời tiết quả thực nóng bức khiến lòng người cảm thấy khó chịu. Mấy người Chiến Vân ngồi chưa ấm chỗ thì đã có mấy đoàn nhân mã đi phía sau dừng chân tới nghỉ, tửu quán vì vậy mà trở nên đặc biệt đông khách.

    Trong số này có cả đoàn người Nga Mi phái, Chiến Vân còn thấy cả ả nha đầu từng đụng độ với mình ở Tụ Hiền Lâu kia. Lạc Thúy Thúy nom thấy gã thì chỉ trừng mắt một cái như thị uy.

    - Lần này Võ Đang phái có Luyện tiền bối để mắt ra tay tương trợ, vậy thì đám Mật Tông đó coi như xấu số rồi.

    Âu Dương Đơn vừa rót trà cho Luyện Thừa Không vừa mở lời tâng bốc. Tán gái trước tán cả gia đình, tên này đúng là cao thủ tán gái.

    - Đó là chuyện dĩ nhiên.

    Luyện Thừa Không hài lòng vuốt râu nói.

    - Vậy cũng chưa biết được. Mật Tông cao thủ nhiều như mây, thủ đoạn lại tàn ác, rất khó đối phó. Kim Tuệ ánh mắt lộ vẻ hằn học, rõ ràng là đang nhớ lại cảnh tượng Toàn Chân giáo bị diệt môn ngày trước, lại còn cha mình hiện vẫn trong tay địch nhân, trong lòng không khỏi nhói đau: - Với cả nghe nói, lần này có Mật Tông phó Tông Chủ "Bất Nam Bất Nữ" Khổng Tước Minh Vương chính thức xuống núi động thủ, vậy càng phải đề phòng.

    - "Khổng Tước Minh Vương"?

    Luyện Thừa Không nghe đến cái tên này thì cũng không khỏi nhíu mày, vẻ tự tin ban nãy nhất thời chùng xuống không ít.

    Bởi vì kẻ này, trên Thiên Bảng còn đứng cao hơn y hai bậc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...ewpost&t=85083
    Cách duy nhất thúc tác giả ra chương: Thanks hoặc góp ý..
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 19-02-2017 lúc 14:47.
    ---QC---

    MỆT


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,Minh Đức Long,thanhnhan2017,
  3. #27
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    ]
    _๑۩۞۩HỘ THÊ KÝ ๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Chương 26: Chén trà này, không nên uống




    - Thật sao? Ngay cả y cũng tới?

    Diêu Ngọc Anh nghe vậy thì đặt chén trà xuống hỏi, nét mặt ánh lên vẻ quan tâm. Âu Dương Đơn nào bỏ qua cơ hội làm vui lòng người đẹp, vội vàng diễn giải cả một tràng dài. Chiến Vân lúc đó đang mải tiêu diệt mấy cái bánh bao trước mắt, chỉ nghe hắn nói liên miên bất tận, rằng gã họ Khổng kia nào là đệ tứ Thiên Bảng, võ công khủng khiếp thế này thế kia…mặc dù không nhập tâm, nhưng trong đầu y cũng vô thức khắc ghi bốn chữ “Khổng Tước Minh Vương”.

    Chà, mỗi cái tên thôi mà cũng kêu như vậy, thật là tò mò quá nha!

    - Lần này đông võ lâm nhân sĩ tề tựu như vậy, dẫu Mật Tông có ba đầu sáu tay cũng khó mà thi hành quỷ kế. Âu Dương Đơn gấp quạt đánh tách nói: - ..Chỉ tiếc là Lý tiền bối vẫn còn vướng bận việc điều tra vụ bắt cóc động trời lần trước, thế nên sẽ không thể tới đây sớm.

    Luyện Thừa Không nghe đến đây thì nhíu mày. Vụ bắt cóc nhằm vào các đầu lĩnh chính phái ở Nam Kinh vừa rồi rất nhanh đã tạo ra sự rúng động khắp võ lâm. Tòa đại viện nọ, nơi giam giữ đông đảo cao thủ chính phái ngay trong hôm sau đã bị đông đảo nhân sĩ võ lâm tập kích, xong không thu được chút manh mối nào.

    Nhưng có một điều không kém phần bất ngờ, đó là trong quãng thời gian một ngày một đêm phần lớn trụ cột của thất đại chính phái bị nhốt tại tòa đại viện kia, võ lâm đã biểu quyết và thông qua, bầu Lý Thừa Chí – chưởng môn phái Không Động lên nắm chức vị minh chủ, hiệu lệnh thiên hạ, kỳ hạn ba năm.

    Lý Thừa Chí sau khi lên chức đã tuyên thệ rằng, nhất định sẽ truy xét vụ việc chấn động kia đến cùng, song lời nói thì luôn ngầm ám chỉ chính Mật Tông đứng sau chuyện này.

    Chính lúc đang bàn luận sôi nổi, có một toán năm, sáu người từ ngoài cửa bước vào, đều là nam tử, đầu đội mũ rơm, để ngực trần, nhìn qua cũng biết là đám người lục lâm thảo khấu. Lúc này quán đã đầy chỗ, bọn người kia đầu tóc mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thấy vậy thì thái độ bực dọc, sau khi nhìn ngó quanh quất một hồi thì hè nhau tiến đến bàn của một lão nhân đang ngồi, cách Chiến Vân chừng ba bàn.

    - Rầm! Lão già, lão ăn xong rồi còn không mau đi đi, còn ở lại đây ám đến bao giờ?

    Nói rồi đập tay mạnh xuống bàn.

    Chỉ thấy lão nhân kia tóc bạc da mồi, đầu quấn khăn, cúi đầu nên nhìn không rõ mặt, trên người mặc một bộ đồ bạc màu. Đúng là lúc này trong quán, chỉ có mỗi bàn này là còn dư chỗ. Lão nhân kia nghe vậy thì liền ngồi dịch sang một bên, tỏ ý nhường chỗ.

    - Thế nào? Điếc à? Ta bảo lão đi đi cơ mà?

    Gã nam tử to béo đập mạnh chuôi kiếm xuống chiếc đĩa bánh bao trước mặt ông lão. “Xoảng” một tiếng, chiếc đĩa sứ vỡ tan tành, bánh bao rơi tung tóe xuống sàn. Cùng lúc đó, cả nhóm năm, sáu người này chia nhau ra quây ông lão vào giữa, thái độ vô cùng hung hăng.

    Đang gặm dở miếng gà rán, Chiến Vân thấy thế thì hơi nhíu mày. Bên cạnh hắn, họ Âu Dương lúc này đã gấp quạt nhổm dậy, nhìn bộ dáng có lẽ là muốn nhảy ra can thiệp, chớp cơ hội ghi điểm trước mắt người đẹp. Song đã có người nhanh hơn hắn một bước.

    Chỉ thấy một ánh kiếm lóe lên trước mặt gã nam tử béo lùn.

    - Lũ côn đồ! Thanh thiên bạch nhật, muốn làm bậy?

    Người rút kiếm là một cô gái. Cô ta mặc bộ đồ xanh nhạt, làn tóc dài tung bay, đôi mắt biếc ánh lên vẻ cương nghị, tư thái mười phần, song nếu nhìn kỹ thì bên mi mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, chính là người từng mắng nhiếc Chiến Vân bằng hai chữ “mạt hạng” ở Tụ Hiền Lâu – Lạc Thúy Thúy!

    - Con nhóc khốn kiếp, mi dám..

    Gã béo lấy tay ôm má, nơi này đã rách một đường dài, nổi giận định rút kiếm, song bị đồng bọn ngăn lại. Không hiểu chúng nói nhỏ gì với nhau, chỉ thấy cả nhóm cúp đuôi hướng cửa ra vào mà chạy.

    - Hừ, dám chọc đến Mai Sơn Ngũ Quỷ chúng ta, cũng chính là chọc đến Võ Đang phái! con nhãi kia, có giỏi thì xưng danh, món hận này nhất định có ngày trả cả vốn lẫn lãi!

    Một tên trong nhóm, người gầy như que củi đằng hắng cất tiếng:

    - Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Bổn cô nương họ Lạc, tên Thúy Thúy!

    Lạc Thúy Thúy hừ một tiếng, sau đó thu kiếm trở lại bàn. Xung quanh lác đác có không ít tiếng vỗ tay vang lên, tán thưởng phong thái của đệ tử Nga Mi phái. Lạc Thúy Thúy sau khi trở lại bên Diêu Trần sư thái, sư phụ mình thì thần thái dường như vẫn chưa hết bực tức:

    - Một lũ tặc nhân! Còn dám buông lời đe dọa!

    Diêu Trần sư thái hơi trầm ngâm:

    - Chúng có nhắc đến Võ Đang phái, chẳng lẽ đối với Võ Đang có liên hệ?

    - Sao lại có chuyện đó được? Dù gì Võ Đang cũng là danh môn chính phái, có lẽ nào lại giao du cùng phường du thủ du thực như thế?

    - Đúng rồi, Võ Đang cũng là thông gia của Nga Mi ta..làm sao có thể!

    Một nữ đệ tử Nga Mi chen vào nói. Lạc Thúy Thúy tức thì sầm mặt nhéo cô này một cái. Thì ra Lạc Thúy Thúy – nhân tuyển kế nhiệm chức chưởng môn đời tiếp theo của phái Nga Mi, vốn đã được Diêu Trần sư thái mai mối với đại đệ tử Võ Đang – “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng từ lâu. Lần này bà dẫn chúng nhân phái Nga Mi tới đây mục đích cũng chính là muốn giúp thông gia tương lai một tay, chống lại uy hiếp từ Mật Tông. Chuyện này cả phái Nga Mi ai ai trên dưới cũng đều biết.

    - Chà, vị nữ hiệp phái Nga Mi kia quả là có khí phách.

    Diêu Ngọc Anh nhìn Lạc Thúy Thúy đứng phía xa với ánh mắt khâm phục. Cô gái nhỏ này vẫn luôn như thế, dễ dàng cảm động trước sự nghĩa hiệp của người khác. Nếu không phải thế, tại sao lại chỉ vì Chiến Vân đỡ hộ mình một thương mà đem lòng cảm mến chứ?

    - Chúng ta đi thôi.

    Luyện Thừa Không đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng. Âu Dương Đơn vội chiếm lấy phần thanh toán. Lúc đi ngang qua bàn của lão nhân kia, Chiến Vân đột nhiên vỗ vỗ vào cốc trà trước mặt ông ta, đoạn nói:

    - Ông lão, cốc trà này tốt nhất là không nên uống.

    Ông lão kia ngước mắt nhìn gã, vẻ mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên.

    - Vì sao?

    - Ban nãy khi tên béo kia đập vỡ đĩa bánh bao, mặc dù ông rất nhanh đem cốc dời đi, song vẫn có một mảnh vụn nhỏ rơi vào. Cốc trà đó vì thế, không uống thì hơn.

    Nói rồi đi luôn. Chỉ để lại ông lão nọ nghi hoặc nhìn cốc trà trong tay, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm như muốn xoáy sâu vào đáy cốc. Chỉ thấy sâu trong hốc mắt đen ngòm ấy, chợt ánh lên một tia quang mang khó hiểu…..



    Nhóm người Chiến Vân sau khi rời khỏi tửu điếm thì liền lập tức lên đường. Từ đây đến trấn nhỏ gần đó chỉ khoảng tầm ba mươi phút đi bộ. Bây giờ đã tờ mờ tối, bọn họ cần phải nhanh chóng đến đó để tìm nơi nghỉ trọ.

    Thế nhưng không bao lâu sau đó, bọn họ rất nhanh phát hiện rằng có người bám theo.

    - Ai?

    Kim Tuệ cảnh giác nắm chặt chuôi kiếm quay ra hét lớn. Chỉ thấy bóng hình phía xa kia dần hiện rõ dưới màn đêm chập choàng, bộ áo nâu sờn, đôi giày cỏ, đầu đội mũ rơm, cánh tay khẳng khiu với làn da nhăn nheo..chính là ông lão mới vừa rồi còn bị uy hiếp trong quán trà nọ.

    - Là ông ta?

    Cô gái tóc búi áo trắng, hầu cận của Âu Dương Đơn buột miệng.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...ewpost&t=85083
    Cách duy nhất thúc tác giả ra chương: Thanks hoặc góp ý..
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 22-02-2017 lúc 10:57.

    MỆT

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Minh Đức Long,ngạn y,
  5. #28
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    ]
    _๑۩۞۩HỘ THÊ KÝ ๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Chương 27: Đối chữ




    Mấy người Luyện Thừa Không cũng rất nhanh nhận ra người kia là ông lão đầu quấn khăn mặc bộ đồ bạc màu gặp trong quán trà nọ.

    - Đã chung đường, chi bằng ta mời vị tiền bối kia cùng đi.

    Diêu Ngọc Anh nói. Luyện Thừa Không nhíu mày. Âu Dương Đơn nhứt nhứt đều thuận theo ý người đẹp, đám gia bộc của hắn thì lại càng không dám có ý kiến gì. Ông lão kia nói giọng Sơn Đông, đợt này về nhà họ hàng ở núi Thái Hòa thăm bà con. Đoàn người vốn đã thấm mệt, trên đường cũng không trò chuyện gì nhiều. Đi chừng hơn một dặm nữa thì có một trấn nhỏ. Cả nhóm tìm nhà trọ tá túc.

    Sáng hôm sau, cả nhóm lại dậy sớm để lên đường. Từ đây đến tỉnh Hồ Bắc không còn xa. Còn chưa tới nơi đã thấy không khí náo nhiệt, phong cảnh tốt tươi, dân cư an cư lập nghiệp.

    - Quả là cái nôi của Đạo giáo. Võ Đang đúng là không hổ là bức tường chắn vững chắc của thất đại phái, tề danh với Thiếu Lâm, căn cơ rất hùng hậu.

    Luyện Thừa Không vuốt râu cảm khái. Mấy người Âu Dương Đơn trầm tư không nói, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Có cùng gương mặt đưa đám như họ còn có Chiến Vân. Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng cơ hội tìm được "bảo bối" là rất nhỏ. Càng nghĩ hắn càng thấy tự trách mình vì ngày trước đã sai lầm khi để nàng ra đi quá đỗi dễ dàng.

    Có không giữ, vậy mất đừng tìm!

    Kim Tuệ đầu óc nhanh nhạy, tất nhiên là biết mấy ngày qua Chiến Vân thở vắn than dài là vì lý do gì. Song việc này nàng cũng chỉ thúc thủ vô sách, huống hồ chính Kim Tuệ cũng không mong muốn hai người gặp lại nhau.

    Nhóm người đi thêm hai ngày đường nữa thì chính thức đặt chân tới chân núi Thái Hòa, cũng là địa phận của Võ Đang Phái. Trên đường đi, cả đoàn ghé qua một đại trấn để đổi ngựa. Lúc đó thì đã nửa đêm, người mệt ngựa mỏi.

    Thành trấn này phồn hoa náo nhiệt hơn so với tiểu trấn nọ, ngay lúc nửa đêm thì các thanh lâu vẫn sáng đèn, tại nhiều tửu quán vẫn nhiệt náo như thường.

    Cả nhóm quyết định nghỉ lại thành hôm sau, qua ngày mốt mới khởi hành lên núi. Một đêm ngon giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phát hiện đã không còn sớm nữa, Chiến Vân không ngờ mình lại ngủ nướng, có lẽ là do hôm qua trải qua một ngày đường mệt mỏi.

    Sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong đi xuống dưới, đã thấy ông lão kia ngồi dưới bàn trà lầu một, mặc dù thân thể gầy yếu giống như chỉ cần một ngọn gió lay cũng đủ ngã, song đôi mắt thì trái lại, ẩn hiện tinh quang, sâu như mặt hồ không thấy đáy. Chiến Vân lúc đi qua cũng lịch sự chào một câu. Ông ta gật đầu với hắn, song mặc dù đã quay đi, Chiến Vân cảm thấy đôi mắt lấp lánh kia vẫn bám theo bóng lưng mình không buông.

    Hắn bỗng cảm thấy hơi rùng mình!

    Chiến Vân quyết định ra ngoài đi dạo giết thời gian. Mới đi được mấy hồi, hắn đã thấy trên phố không biết bao nhiều giang hồ hảo hớn, đa phần đều không quen. Nghĩ một tí thì cũng không có gì lạ, lần này Mật Tông chọn Võ Đang làm mục tiêu, đây tuyệt đối là tin tức chấn động võ lâm, người ta tới xem náo nhiệt là bình thường.

    Một đường cứ thế mà đi, tới một góc phố đông người nọ, Chiến Vân hiếu kỳ vào coi, thì thấy một lão già mặt mày quắc thước đang vẽ tranh bên hồ, gần như đã hoàn tất. Bức hoạ đó vẽ cảnh mặt Tây hồ sóng vỗ dập dờn, sương khói giăng giăng, nét bút thật tự nhiên, không chút rụt rè.

    Lúc ông lão này vẽ tranh, chung quanh đã có không ít người vây lại xem, nhìn hình dáng, đều là kẻ đọc sách. Chỉ thấy ông lão kia đề mấy chữ gì đó lên bức tranh, vừa xong thì một tràng tiếng "ồ" vang lên. Chiến Vân nghe loáng thoáng thì đại khái đoán được, người này là một vị danh sĩ thời nay, có lẽ rất nổi tiếng trong giới văn nhân, sở hữu lượng fan không nhỏ, kiểu như Sơn Tùng và cộng đồng Sky's ở thời đại hắn vậy.

    - Chư vị tài tử, nếu có ai đối được câu này, lão phu xin biếu tặng bức tranh đây làm quà.

    Nghe thế, mọi người đều cả kinh. Chứng tỏ lão nhân hơi béo này quả thực là danh gia đương đại, bức tranh kia tuyệt đối có giá trị liên thành, chỉ có điều, ở đây nhiều tài tử giai nhân như vậy mà nhìn bảy chữ ông lão ghi kìa đều không thể đối được.

    Chiến Vân vốn ngoài tiếng Việt ra thì chỉ biết bập bõm tí tiếng Trung, là thông qua sinh hoạt và được sư phụ dạy cho sau khi tới thế giới này. Nói đến chữ nghĩa ở đây thì hắn đúng là "mù tịt". Đang lúc lẩm bẩm một mình " ông ta vẽ cái gì đây nhỉ", chợt nghe thấy tiếng bĩu môi:

    - Là "Sương Hồ Yên Vũ đồ". Có vậy cũng hỏi.

    Chiến Vân quay sang, thấy người nói là một cô gái trẻ mặc áo xanh thì hơi xấu hổ. Đứng bên cạnh cô ta lúc này còn có năm, sáu cô gái khác, đều là môn nhân Nga Mi phái. Mấy cô gái thấy vậy thì đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị.

    Thấy lâu không có ai lên tiếng, lão già kia lại lắc đầu:

    - Được rồi, vậy thì các vị danh sĩ có mặt ở đây, xin mời ra câu đối, nếu như lão phu đối không được, vậy cũng xin biếu bức tranh đây làm quà.

    Lại một hồi lao xao nữa, lúc này đã có rất đông người bu lại, tức thì có vài người ra ứng thí. Thế nhưng bất cứ ai ra vế đối, ông lão kia cũng đáp lại rất trôi chảy. Cứ liên tiếp sáu, bảy người, càng lúc lại càng khiến quần hùng nhụt chí.

    Chiến Vân ngồi nghe mấy người văn nhân thi sĩ này đối qua đối lại thì ong ong hết cả đầu, đang định rời đi thì nghe mấy nữ đệ tử Nga Mi đứng cạnh nói:

    - Bức "Sương Hồ yên vũ đồ" này nhẹ nhàng thanh tao, ẩn chứa ý ngoài thế tục, không chỉ có bút pháp vô cùng tinh tế, mà ý cảnh cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ. Lạc sư muội, cơ hội quý giá không thể bỏ qua. Muội sao không thử sức một phen, đây là bút tích của Vương đại nhân đó?

    Chiến Vân lúc này mới chú ý, cả cô nương chanh chua Lạc Thúy Thúy kia cũng có mặt. Hắn nhìn nhìn ông lão béo kia, lẩm bẩm: " Vương đại nhân, rất nổi tiếng sao?"

    Câu nói này vô tình lại lọt vào tai mấy cô gái kia. Lập tức hắn lại nhận được mấy ánh nhìn khinh bỉ free của bọn họ, cứ như kiểu hắn là phường vô học vậy.

    - Đến Vương đại nhân còn không biết, đúng là...

    Lạc Thúy Thúy lúc này cũng đã nhận ra gã, chỉ cười mát không nói. Chiến Vân bỗng dưng cảm thấy danh dự bị xúc phạm vô cùng..trầm trọng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn quay sang nhìn ông lão kia, trong đầu bỗng nảy ra một ý.

    - Xin hỏi, có phải chỉ cần ra câu đối bất kỳ mà người không đáp được, thì sẽ được tặng bức tranh này?

    - ..Vị huynh đệ này muốn thử sức?

    Ông lão ngước nhìn lên, khi thấy đối phương là một thanh niên ăn mặc đơn giản, có phần quá mức xuề xòa thì lịch sự gật đầu.

    - ...Còn phải có câu đối lại nữa, ngươi từ trên trời mới rơi xuống à?

    Một người cất tiếng, trong giọng nói có ít nhiều nhạo báng. Rằng thì là tại cái thế giới này, người ra câu đối nếu không thể đối lại câu đối của chính mình, vậy thì chính là phạm luật. Chiến Vân nào biết mấy cái qui củ chết tiệt đó. Song xung quanh, tiếng cười khúc khích vang lên đã không ít.

    Chiến Vân mặt đỏ lên. Thực ra ngoài câu nói "thiếu hiểu biết" kia, đại bộ phận người ở đây chính là vì vẻ ngoài của hắn hiện giờ mà coi thường. Lúc này Chiến Vân mặc một chiếc áo chẽn màu trắng, chân đi đôi giầy vải gần hỏng, so với đám văn nhân phong lưu tài tử ở đây, thật sự là có chút nghèo nàn thanh bần quá. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn, cũng không vấn khăn, hoàn toàn khác biệt với những người ở đây.

    - Người ta không biết chữ mà, có gì khó hiểu đâu. Lạc Thúy Thúy châm chọc.

    -..Đối với vị tiểu sinh đây thì không cần.

    Ông lão kia có vẻ cũng đã liệt Chiến Vân vào hàng "chiếu dưới", hào phóng giảm điều kiện: - Chỉ cần ra vế đối là được.

    - Đối lại thì đối lại, không thành vấn đề.

    Chiến Vân ho khùng khục hai tiếng, mặc kệ đám người nữ đệ tử Nga Mi đang nhìn mình cười cợt với ánh mắt chế nhạo, hít một hơi dài lấy lại tinh thần rồi nói...



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...ewpost&t=85083
    Cách duy nhất thúc tác giả ra chương: Thanks hoặc góp ý..
    Lần sửa cuối bởi shevaanh, ngày 02-05-2017 lúc 21:14.

    MỆT

  6. #29
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    ...Tịch Mịch
    Bài viết
    1,886
    Xu
    952

    Mặc định

    ]
    _๑۩۞۩HỘ THÊ KÝ ๑۩۞۩๑


    Tác giả: shevaanh

    Chương 28: Da trắng vỗ bì bạch(*)




    - “Da trắng vỗ bì bạch?”

    Đám văn sĩ mới đầu còn tỏ vẻ khinh thị, song sau khi nghe vế đối của Chiến Vân thì đều lần lượt ngậm hột thị.

    Một nữ đệ tử Nga Mi phái cả cười muốn đối, song còn chưa mở miệng thì đã bị Lạc Thúy Thúy ngăn lại. Lạc Thúy Thúy ngoài võ nghệ siêu quần ra thì đàn ca thi phú cũng đứng hàng đầu trong số các tỷ muội đồng môn. Nàng kinh ngạc nhìn tên tiểu tử kia, câu đối này quả thực không đơn giản!

    Chiến Vân không để ý tới bọn họ, nhìn sang lão già kia hỏi:

    - Lão tiên sinh thấy thế nào?

    Vị lão già kia thần người một lát, sau đó quay sang nhìn Chiến Vân với vẻ ý vị:

    - “Bì” là da, chữ "bì bạch" lại là tĩnh từ kép chỉ tượng thanh, nghĩa là âm thanh. Muốn tìm một câu đối lại về nghĩa thì không khó, song nếu cần đối âm, nghĩa, luật bằng trắc, chủ từ, động từ và từ tượng thanh thì lại rất khó. Câu đối này..cho ta thời gian mấy canh giờ, có lẽ sẽ tìm được đáp án. Thật sự là hóc búa.

    Trời, nói quá thừa, câu đối của Hồng Hà cư sĩ Đoàn Thị Điểm này ngày xưa ta học..vẹt trong sách giáo khoa mãi, mấy trăm năm nay còn chưa có ai đối chuẩn, lão có động não đến tối cũng vậy mà thôi. Chiến Vân cười cười nghĩ trong bụng.

    Lão già liếc mắt nhìn hắn, cười đáp :

    - Tranh quý đi với anh hùng. Tiểu ca, cậu nhất định không phải người tầm thường. Bức " Sương hồ yên vũ đồ " này cũng xem như là tặng đúng người. Tiểu ca xin vui lòng nhận lấy. Chỉ là…

    Chiến Vân đang hớn hở đang muốn tiếp nhận thì lão già kia lại rụt tay lại:

    -Chỉ là…vị tiểu ca này tài cao học rộng, không biết đã chuẩn bị vế đối lại câu kia chưa. Lão hủ mười phần mong đợi được lắng nghe. Tin rằng các vị có mặt ở đây cũng vậy.

    Người này đúng là mặt dày mà! Vừa nãy còn nói không cần đối lại cơ mà, thế mà đã trở cờ ngay được. Chiến Vân nhìn lão già béo ú này, hảo cảm nhất thời tiêu biến hết.

    - Đúng đấy, đối lại xem nào!

    Đám đông chỉ sợ không có cơ hội để mà ném đá xuống giếng, thấy vậy thì không ít tiếng hô hào vang lên.

    - Được. Chiến Vân nhìn lão già, ho hai cái rồi chậm rãi nói: - Mọi người đã yêu cầu, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Ta xin đối lại – “Mập phù thở phì phò”, vậy đã được chưa?

    Nói rồi giật lấy bức tranh, còn cố tình làm bộ nhìn bộ dáng mập ú của lão cười ha ha.

    - Tặng cô.

    Trong khi đám đông còn chưa hết bàng hoàng, Chiến Vân đã đưa bức tranh tới, ném cho Lạc Thúy Thúy đứng cạnh. Lạc Thúy Thúy giật mình, song vẫn kịp phản ứng đỡ lấy bức tranh, tròn mắt nhìn gã.

    - Cái này tặng cô. Lần sau khuyên cô nhìn người..tốt nhất chớ có chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Cẩn thận lấy nhầm chồng đấy.

    Lạc Thúy Thúy còn chưa hết bất ngờ thì đối phương đã biến mất dạng. Tới khi định thần lại, nàng bực bội ném bức tranh trong tay xuống đất.

    - Đồ khốn! dám làm nhục bổn cô nương!

    - Sư muội, đừng giận. Một vị nữ đệ tử Nga My vừa cuống cuồng nhặt tranh quý lên vừa xuýt xoa: - Oa, đúng là bút tích của Vương đại nhân! mọi người xem này!

    - Tên tiểu tử này chắc chắn là nghe lỏm đâu đó câu đối kia! Một kẻ không biết chữ như hắn thì có tài cán gì chứ? Một người khác nói.

    - Đúng vậy, còn dám chế nhạo hôn phối của Lạc tỷ tỷ! Chính là “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng đại danh đỉnh đỉnh đó, đem người ta so với hắn thì đúng là một trời một vực. Chó Hoang mà cứ nghĩ mình là ông hoàng, Cóc, Nhái, Ếch Ương mà hoang tưởng mình là Mị Nương chân dài =))

    - Đúng đấy, đúng đấy!

    Lạc Thúy Thúy nhìn về phương hướng gã đàn ông kia bỏ đi, cục tức trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được…

    --



    Hừ, văn mới chả thơ, có mang ra mà nhai được đâu cơ chứ?

    Chiến Vân vừa dạo phố vừa lẩm bẩm. Ài, vậy mà quên mất, còn chưa hỏi tên ông lão họ Vương kia. Có vẻ cũng là người nổi tiếng. Xong dù sao cũng đã thành công trả đũa con nhóc kiêu ngạo họ Lạc kia, điều này khiến hắn tươi tỉnh lên không ít.

    Chiến Vân Cười ha ha mấy cái, vui vẻ vừa dạo phố vừa ngắm phố phường đông đúc. Song bỗng dưng, một bóng hình quen thuộc đập vào mắt hắn. Khiến hắn tức thì toát mồ hôi hột, núp vội vào một góc tường!

    Ghé mắt nhìn ra, Chiến Vân tức thì thở phào. Ít ra thì đối phương vẫn chưa phát hiện ra hắn.

    Chết tiệt, sao nàng ta lại ở đây?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (*) Câu đối của Hồng Hà cư sĩ Đoàn Thị Điểm.

    Link thảo luận-góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...ewpost&t=85083
    Cách duy nhất thúc tác giả ra chương: Thanks hoặc góp ý..

    MỆT

    ---QC---


Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status