Thanh triều ngoại sử
Đệ nhất bộ: Giang Nam thất hiệp
Hồi 8: Thiên lý đón long đầu (thượng)
Bằng hữu tri giao, anh hào tri ân giả
Tứ hải sơn cầu bá phục niên
Trời mưa lâm râm. Trong căn hầm của trường học Hắc Viện, một bệ lư hương cổ kính bốc lên những làn khói thơm nồng, thấm đẫm sự an tĩnh, dường như có thể lấn át cả mùi rượu và thức ăn đang tràn ngập khắp hầm.
Trong hầm khi này có rất đông người Đại Minh Triều, đều là những bậc anh hùng hảo hán đã thành danh trong võ lâm cả.
Hiểu Lạc thì lại có nhiệm vụ canh gác cổng Bắc Sơn của trường học. Các tú tài đang ngủ ở hai dãy nhà trọ Tư Thất. Tối nay tâm tình của Hiểu Lạc phấn khởi lắm, cứ chốc chốc nó lại hé cửa nhìn ra như đang chờ đón ai đó.
Đúng lúc này nó đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa rất nhanh, đằng xa xa xuất hiện thấp thoáng hai bóng người khí vũ rất hiên ngang cởi hai con ngựa lông đen tuyền phi tới như bay, chớp nhoáng đã thấy gió thổi tới mặt. Hiểu Lạc vui mừng mở cửa ra đón họ. Hai kỵ sĩ cúi rạp người trên lưng ngựa, phóng một mạch tới cổng sau của Hắc Viện.
Lúc họ lướt qua một tửu lầu tên là Hưng Phát thì có hai người đàn ông đứng dựa vào lan can trên lầu hai nhìn xuống. Hai người trạc tuổi độ tứ tuần. Một người mày dài mắt xếch da vẻ trắng trẻo, sắc diện như một con dơi, còn người kia lưng giắt thanh đại đao, mặt mày đen đúa như than.
-Gã đã về đến rồi – Người mặt dơi nói.
-Ừ - Người mặt đen gật đầu.
Tiểu nhị đi đến sau lưng hai người khách chào hỏi:
-Quí khách mệt nhọc rồi, trong này trà nước rượu cơm đã được dọn đủ, xin mời vào dùng.
Giọng gã mặt đen thô lỗ đáp lại:
-Ngươi cho ngựa của chúng tôi ăn chưa? Mau mau cho chúng ăn, chúng tôi cũng ăn xong là phải lập tức lên đường.
Tiểu nhị vâng dạ liên hồi rồi đi xuống lầu.
Còn lại hai người, gã mặt dơi nói:
-Nhìn thân pháp cưỡi ngựa của gã thì hiểu võ công gã cở nào rồi.
Lại nghe âm thanh thô lỗ vừa rồi đáp:
-Thiếu đà chủ cái gì! Còn trẻ tuổi như thế mà bọn chúng cũng ủng hộ cho hắn!
Rồi gã mặt đen nghĩ bụng “chúng ta không có nhiều thời gian nữa, ta phải đi báo cho Tô phó tướng biết…”
Hắn mới dặn dò tên đồng bọn dăm câu, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, băng qua mấy lần sân, vòng ra phía sau khách sạn để lấy ngựa, không hay là tiểu nhị đang theo dõi hắn.
Không phải tiểu nhị lúc nào cũng cố ý nghe lén chuyện của khách, nhưng vì hai người này rất kỳ lạ, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, mà bản thân tiểu nhị lại là một thành viên trong hội nên không thể không đề phòng cẩn thận.
---oo0oo---
Cặp ngựa dừng bên ngoài cổng hậu của trường học Hắc Viện, hai nam nhân trẻ tuổi nhảy xuống, cởi áo mưa giao cho Hiểu Lạc cầm giữ, rồi tiến vào trong. Hiểu Lạc cúi đầu chào họ xong dắt hai con ngựa đi cho ăn.
Những thành viên của hội phục Minh đang ở dưới hầm nghe tiếng bước chân, biết có hai người đi xuống hầm.
Người đi xuống đầu tiên mặc bộ đồ màu xám tro, trên gương mặt ánh lên những đường nét nghiêm nghị và chính trực. Người này là Tàu Chánh Khê, với biệt danh Bát Bộ Truy Hồn, người trong hội đặt cho biệt danh này vì ở trong hội Tàu Chánh Khê nổi tiếng là không bao giờ khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình. Tàu Chánh Khê còn rất thanh liêm và nghiêm khắc. Đối với nhiều người trong hội thì Tàu Chánh Khê còn oai vệ hơn cả Cửu Nạn sư thái vì họ Tàu trứ danh là một thiết diện phán quan xử án công minh, chấp pháp vô tư, nhất là trong những lúc chấp chưởng hình đường. Người trong hội kháo rằng thành viên nào mà phạm phải hội qui của bang phái thì cho dù kẻ đó có ẩn náu ở chân trời góc bể cũng không thoát khỏi Tàu Chánh Khê được. Kẻ phạm tội chắc chắn bị họ Tàu phái thuộc hạ bắt về để xử tội. Bởi thế cho nên hết thảy hàng vạn huynh đệ và bằng hữu tứ phương, hễ mỗi lần nghe nhắc danh tánh Tàu Chánh Khê thì không ai là không hoảng sợ kinh hồn mất vía. Tàu Chánh Khê ngồi ở vị trí thứ năm nên các bằng hữu gọi là ngũ đương gia, một trong bảy người Giang Nam thất hiệp rất được bang hội trọng dụng. Cũng vì ở cương vị đó mà Tàu Chánh Khê trở thành một nhân vật đắc lực bên cạnh Cửu Nạn, thường được Cửu Nạn giao nhiệm vụ huấn luyện binh mã ở tổng đà hồi cương - đồn Bạch Nhật.
Người đi xuống sau cùng là Tần Thiên Nhân, trong tay đang bưng hai hủ sành nhỏ.
Tần Thiên Nhân không hay biết những thành viên trong hội đã làm tiệc rượu đón mình về nhậm chức thiếu đà chủ. Tần Thiên Nhân vẫn như thường ngày mặc bộ y phục màu xanh da trời, lưng thắt đai đen, bên ngoài chiếc áo choàng cũng màu đen khoác trên bờ vai rộng che đi đôi tay cơ bắp của chàng. Tần Thiên Nhân có tấm lưng dầy nên trông rất lực lưỡng. Đôi mày chữ nhất xanh đậm, vắt ngang trên hai mắt to đen. Đôi môi Tần Thiên Nhân có độ dày bằng nhau, đều đặn, cân xứng, và chiếc cằm vuông vức khiến khuôn mặt không thiếu vẻ cương quyết. Tần Thiên Nhân đi xuống hầm mang theo dung mạo toát ra vẻ lạnh lùng khó tả. Ánh mắt vô cảm không hề để lộ nỗi vui buồn trong tâm khảm.
Những người trong hội chạy đến bái kiến. Cửu Dương trông thấy Tần Thiên Nhân liền ôm chầm lấy anh trai, vỗ vỗ vai Tần Thiên Nhân vài cái. Mọi người cũng đều đang lo lắng nên chẳng ai nói mấy câu khách sáo thông thường.
Sau khi bái chào đáp lễ những trưởng lão và những thành viên đang có mặt ở trong hầm, Tần Thiên Nhân đi thẳng vào vấn đề, giọng của Tần Thiên Nhân rất vang, trung khí đầy rẫy:
-Thi thể của tứ đương gia và lục đương gia bị treo ngoài chợ tỉnh Sơn Tây, chúng tôi đã đi cướp lại được. Còn đây là tro cốt của họ.
Lữ Lưu Lương đón hai hủ tro từ tay Tần Thiên Nhân, lòng buồn hiu hắt, đặt hai chiếc hủ lên bàn thờ cạnh bệ lưu hương. Giữa bàn thờ có đặt bài vị của Hồng Vũ Thái Tổ - vị hoàng đế đầu tiên sáng lập ra triều đại nhà Minh, và vị vua cuối cùng của triều Minh là Sùng Trinh. Hai bên hai tấm bài vị đó là bài vị của những người đã sáng lập ra Đại Minh Triều: Giác Viễn, Lâm Vĩ, Mã Lương, và Tần Nhị.
Trước nay hội Đại Minh Triều có ơn là trả, có thù là báo. Bất cứ ai có chút xíu ân huệ với họ, họ cũng tìm thiên phương vạn kế báo đáp mới thôi. Nếu ai kết oán thù, thù lớn thì trả lớn, thù nhỏ thì trả nhỏ, quyết không chịu bỏ qua.
Lữ Lưu Lương đốt hai nén nhang cắm xuống một chiếc bát, nói:
- Tứ đương gia, lục đương gia, các huynh đệ của Đại Minh Triều nhất định sẽ báo thù cho hai người. Chúng tôi nhất định sẽ lấy được đầu tên hoàng đế cúng tế linh hồn hai người. Hai người gia nhập bang hội đã lâu năm, có công lao to lớn, muôn đời bất diệt, cao sơn ngang thủy, nhiễu phạm trường trú, hào khí trường tồn.
Lữ Lưu Lương nói xong quỳ xuống bái lạy.
Các thành viên của hội cũng quỳ xuống khấu đầu ba cái, đồng thanh nói:
- Tứ đương gia, lục đương gia, anh hùng bất diệt, hào khí trường tồn!
Từ khi thành lập Đại Minh Triều đã có không ít lần choảng nhau với triều mình nhà Thanh, mạng người hy sinh không đếm hết được. Cho nên dù đau lòng cách mấy họ vẫn buộc phải dẹp nỗi đau sang một bên mà hoạt động tiếp tục.
Sau hồi làm lễ tế vong linh của hai người đương gia xong mọi người đứng dậy.
Lữ Lưu Lương nhìn Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê, chắp tay bái phục nói:
-Nhị vị đương gia, thật là vất vả cho hai người.
Tần Thiên Nhân vái chào lại, nói khiêm tốn:
-Thưa Lữ thúc, chuyện mà bọn vãn bối làm chỉ được bấy nhiêu, so với chuyện tổng đà chủ đã làm cho hội chúng ta thật tình như một hạt cát trong biển cả. Tổng đà chủ lần này bị đạn bắn trúng, thương tích không nhẹ, may là không trúng chỗ nhược, vãn bối và ngũ đệ đã thành công lấy được viên đạn đó ra. Lúc vãn bối từ giã tổng đà chủ để quay lại Sơn Tây, thấy sức khỏe của người tuy yếu nhưng rất ổn.
Nói đoạn phát hiện Khẩu Tâm đang có mặt trong hầm, Tần Thiên Nhân ngạc nhiên, liền bước lại gần Khẩu Tâm:
-Đại ca không ở cạnh tổng đà chủ, vầy là người đã về đến Giang Nam rồi?
Tàu Chánh Khê cũng bước lại gần Khẩu Tâm nói:
-Đệ và nhị ca đã làm theo lời huynh, vừa từ Sơn Tây trở về đã gấp rút đến các phân đà ở các vùng lân cận kêu thêm viện binh, dặn họ về đồn Bạch Nhật gấp để đợi lệnh.
Khẩu Tâm trả lời:
-A di đà Phật, sau khi hai đệ đi rồi, sư thái quyết định quy ẩn dưỡng thương. Trước khi ra đi bà còn một tâm nguyện chưa hoàn thành nên viết một lá thư nhờ huynh đưa về Giang Nam trao cho các bậc trưởng lão. Những việc sau này, mọi người đều biết hết rồi.
Lâm Tố Đình đứng nghe, nhủ bụng “ta không yên tâm nên cùng đi với họ lên Sơn Tây. Không ngờ tứ ca, lục ca lại gặp phải kiếp nạn này, hai người tạ thế nhanh chóng như thế, từ nay bang hội sẽ mãi mãi mất đi Cam phụng trì và Tí viên bạch thái quan rồi…” Nghĩ rồi trong mắt nàng nhỏ xuống đôi dòng lệ.
Tiểu Tường ôm vai Lâm Tố Đình dỗ dành:
-Đình tỉ đừng quá buồn. Nhất định chúng ta sẽ trả thù cho hai người họ.
Lâm Tố Đình nắm tay Tiểu Tường, khẽ gật đầu, miệng nhoẻn nụ cười buồn.
Khẩu Tâm nói tiếp:
-Lẽ ra sư thái định chờ hai đệ về rồi mới đi, nhưng hai đệ đến các phân đà đường xa vạn dặm, sư thái không đợi nổi bèn sai huynh về Giang Nam báo cho các vị trưởng lão để bàn luận…
Các trưởng lão trong hầm nghe vậy, quay trái phải nhìn nhau, như muốn nói chuyện sư thái rời khỏi bang hội vì bị thương, lại chọn viết thư để lại, thật tình có chút không giống tác phong của bà.
Cửu Dương nãy giờ đứng đó im lặng, không dưng lên tiếng:
-May là đại ca được bình an, lỡ có mệnh hệ gì, tâm nguyện của tổng đà chủ sẽ không ai biết nữa.
Cửu Dương nói rồi để ý thấy huyệt thái dương của Khẩu Tâm khẽ giật một cái.
Tần Thiên Nhân nghe Cửu Dương mở miệng, suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
-Theo vãn bối thì chúng ta không nên tiết lộ chuyện tổng đà chủ quy ẩn, như vậy sẽ làm cho lòng người trong hội hoang mang.
Hồ Quảng Đông quan sát thấy nét mặt Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê có hơi xanh, bèn hỏi:
-Hình như Tần nhị gia và Tàu ngũ gia cũng bị thương không nhẹ?
Tần Thiên Nhân nói:
-Đa tạ Hồ đại thúc, vết thương của vãn bối chỉ là chuyện nhỏ.
Tàu Chánh Khê cũng nói:
-Vãn bối không sao.
Rồi Tàu Chánh Khê kể:
-Tần nhị ca và vãn bối hai người chia ra đi đến các phân đà tìm viện binh, hẹn đến phân đà cuối cùng ở Túc Châu thì hợp nhau, đột nhiên có tám người tìm gặp, nói là phụng mệnh mời vãn bối về phân đà ở Thái Hồ gấp. Tám tên kia biết tiếng địa phương, ăn nói rất khách sáo nhưng có vẻ như buộc vãn bối lập tức đi với họ. Vãn bối thấy không ổn nên khước từ, hai bên càng nói càng căng thẳng, cuối cùng xảy ra chuyện động thủ. Hóa ra tám tên đó là đại nội thị vệ, ngoài bọn chúng ra có thêm hai trăm tên nữa, chúng đều là cao thủ được tuyển chọn đặc biệt, vãn bối khi đó đang bị thương, cùng với Trần đại anh hùng lấy hai địch hai trăm tên, dần dần ở thế hạ phong. May mà có nhị ca kịp thời tới tương cứu. Trong lúc đánh nhau, huynh ấy bị thương tới sáu bảy chỗ mà trước sau vẫn lo bảo vệ cho vãn bối nên vãn bối không bị thương nhiều.
Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai Tàu Chánh Khê, ôn tồn nói:
-Huynh này dù mất mạng cũng không để chúng làm phương hại đệ.
Tàu Chánh Khê gật đầu cảm khái, lại tiếp tục kể:
-Trong trận ác chiến đó Tần nhị ca dùng song quyền giết chết hai mươi mấy tên, phóng chưởng đánh chết ba mươi tên, lại còn mấy chục tên trúng trường đao của vãn bối và Trần đại anh hùng…
(còn tiếp)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile