TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 47 của 49 Đầu tiênĐầu tiên ... 374546474849 CuốiCuối
Kết quả 231 đến 235 của 242

Chủ đề: [Dị giới - Xuyên không] Thiên Ý

  1. #231
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 229: Thể chiến trong mật động

    Chương 229: Thể chiến trong mật động.
    Trong đêm, dưới ánh trắng mờ chỉ thấy Xuân Thiên hồ là một dải phẳng lặng, khung cảnh xung quanh u tĩnh, những rạng rừng cây gần như đứng im tạo lên một không gian cô quạnh hiếm có.
    Thế rồi khoảng không trên mặt hồ vốn đang yên tĩnh bỗng có một vệt sáng màu xanh từ dưới nước bắn lên rồi nổ tung trên không, nó không hề phát ra tiếng động mà từ tâm vụ nổ đó có vô số những âm ba lan tỏa ra tứ phía.
    “Không ổn!”
    Hắc y nhân phía trên thấy vậy giật mình bấm quyết rồi rất nhanh phun ra một búng máu. Máu này dính vào một lớp màng nguyên thần thì liền tách làm bốn bắn cực nhanh về tứ phía. Gần như cùng lúc, khuôn viên mấy km quanh chỗ hắc y nhân phóng lên bốn màn sáng màu đỏ máu, rất nhanh chúng ghép lại thành một ô vuông rồi phóng thẳng lên cao bao phủ lấy âm ba vừa rồi lại, khiến những làn sóng kia như nước gặp tường bị chặn lại quanh quẩn phía trong chứ không hề thoát ra được. Có điều những sóng âm kia không có tiêu tan mà như mỗi ngày một dồn lại nhiều, ba động tầng tầng lớp lớp đánh lên màn sáng nhưng vẫn như cũ không làm màn sáng rung động dù chỉ một chút.
    Nhìn thì có vẻ sóng âm kia không gây ra ảnh hưởng gì nhiều nhưng hắc y nhân kia tự hiểu không phải như vậy. Gã biết thời gian càng lâu sự tích tụ cộng dồn của sóng âm càng lợi hại và Tứ Du Huyết Giới của gã sẽ không chịu được. Vì vậy gã chỉ cố gắng duy trì đến khi thiếu niên tóc đen lấy được thổ căn mà thôi.
    Dưới đáy hồ lúc này mọi thứ đều tối tăm, Liễu Thiên tay cầm tiểu thạch đăng một mình bơi về phía trước. Lại nói thì với Ích Linh trận nguyên thần không thể tràn ra ngoài cơ thể hay vận dụng điều hành nhưng nó vẫn tồn tại trong đan điền. Mà cơ thể của người tu luyện do ngày ngày tiếp xúc với nguyên thần nên đã sinh ra một cơ chế rất hay có tên là Nguyên Hợp.
    Nguyên Hợp là trạng thái xảy ra khi cơ thể không hấp thụ được oxi để nuôi tế bào thì các tế bào quanh đan điền sẽ tự chuyển hóa nguyên thần trong đan điền thành oxy để duy trì quá trình trao đổi chất. Vì vậy chỉ cần đan điền còn nguyên thần thì dù có rơi xuống nước bất tỉnh nhân sự cũng không phải lo lắng sẽ chết ngạt.
    Khoảng cách lên đến mấy trăm mét nên cũng mất một khoảng năm phút, Liễu Thiên mới đi đến trung tâm cái sân kia. Hắn đứng xuống nền đá rồi cầm đèn đưa về các phía tìm kiếm.
    “Kia rồi!” Liễu Thiên đảo mắt mấy lượt thì rất nhanh nhìn thấy một đồ án lớn với nhiều đường rãnh được khắc đan xen vào nhau nhưng đa phần chúng đều quy tụ tại một điểm. Đó chính là trung tâm cái sân lớn này nơi đang có một lỗ hổng lớn. Ở trong lỗ hổng đó là gì thì Liễu Thiên không biết vì hắn chỉ thấy một màu đen mà thôi.
    “Không biết có sâu không?” Liễu Thiên đi đến trước hố tối đen kia thì nhíu mày thầm hỏi.
    Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định thả thạch đăng xuống trước. Chiếc đèn được thả xuống hố đen kia thì ngay tức khắc biến mất khiến Liễu Thiên suy tư tính toán.
    “Đây không phải là cái hố bình thường, thạch đăng vừa rơi xuống đã biến mất xem ra là một giao môn. Xem ra phải nhảy xuống thôi!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi cũng không chần chừ nhảy vào cái hố kia.
    “A! Phịch!” Liễu Thiên nhảy vào thì ngay tức khắc xuyên qua một cổng không gian rồi rất nhanh rơi xuống, hắn cố vận nguyên thần nhưng do có Ích Linh trận bao phủ quanh thân nên hắn cứ như một người thường rời từ cao xuống, rất may là chỗ này không cao lắm đồng thời cơ thể hắn khá cứng cáp nên chỉ có nền đá bị nõm cùng rạn nứt còn bản thân hắn không bị thương nên rất nhanh đã ổn định thân hình. Có điều từ đầu đến chân hắn khi này đã ướt hết, tóc tai ướt nhèm, quần áo dính hết vào người đem lại cho hắn cảm giác hơi khó chịu.
    “Kệ đi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi nhìn lại một lượt chỗ mình đang đứng. Nơi hắn đang đứng không còn có nước nữa mà là một gian mật thất rộng lớn, xung quanh mật thất này được thắp sáng nhiều cây nến nhỏ, chúng chiếu ra thứ ánh sáng vàng nhu hòa. Để ý kỹ thì thấy xung quanh tường và sàn đều rất khô ráo nên có thể nhìn rõ rừng đường hoa văn chạm khắc trên đó. Dưới sàn cũng có những hoa văn tương tự nhưng nổi bật hơn cả những hoa văn kia là một dải những bước chân ướt để lại, bên cạnh là những vết nước nhỏ xuống.
    “Cửa kia!” Liễu Thiên đảo mắt một lượt nhìn theo vết chân trên nền gian mật thất thì thấy phía cuối bên kia của gian mật thất có một đại môn đã được mở ra, sau đại môn đó hình như là một thông đạo nối đến trung tâm của khu này.
    “Đi!” Liễu Thiên đã nhận ủy thác nên không muốn thất bại. Vì vậy hắn không nghĩ nhiều liền chạy đến trước cửa thông đạo.
    Hai bên tường thông đạo có khảm thạch đăng nhỏ tạo lên ánh sáng mờ mờ. Với ánh sáng mờ mờ này vốn không nhìn quá rõ tường thông đạo có gì nhưng vẫn có thể nhìn một lượt thông đạo sang đến đầu bên kia.
    Ước chừng thông đạo này chỉ tầm ba chục mét, rộng hơn hai mét, cao tầm ba mét. Đặc biệt là đầu bên kia thông đạo có ánh sáng rực rỡ chiếu cả vào một phần thông đạo, đồng thời bên đó có thứ gì đó đang di chuyển chiếu vào cửa thông đạo tạo thành những bóng đen với hình thù kỳ quái. Nhìn những hình bóng đó, trong đầu Liễu Thiên bỗng tưởng tượng ra nhiều loại yêu ma quỷ quái khiến trái tim hắn đập thình thịch.
    “Sợ thì ngươi xuống đây làm gì? Hì, mình chết cũng trải qua rồi còn sợ ư!” Liễu Thiên lắc lắc đầu thật mạnh tự hỏi, hắn cười tự giễu rồi cũng bước vào thông đạo.
    Hắn cầm thạch đăng vừa đi vừa soi lên vách tường thông đạo thì thấy trên đó có những đồ án ngoằn nghèo như những mạch nước trên đó thì trong đầu không khỏi liên tưởng đến đồ án mà Đồng đại ca từng bố trí khí trước.
    “Thôi! Đồ án kiểu này ngày sau còn gặp nhiều, trước tiên giải quyết tên kia đã!” Liễu Thiên lắc đầu tụ nhủ rồi tập trung đi qua thông đạo.
    Liễu Thiên chỉ mất một chút thời gian đã đi ra khỏi thông đạo tiến vào một không gian lớn nhiều ánh sáng. Hắn khi này đứng ở cửa thông đạo nhìn về phía trước.
    Phía trước khi này là một gian phòng rộng hàng trăm mét vuông, trần cũng cao hơn chục mét, tất cả tạo thành một mật động to lớn được xây dựng bởi nhiều đá tảng. Ở giữa mật động to lớn này cũng có đó có một tế đàn lớn, trên tế đàn một người đá cao hơn hai chục mét đang đứng đó với vô số dây xích đen óng quấn quanh.
    Nhìn lại thì gương mặt to như cái bàn của người đá này không hề có ngũ quan mà chỉ có một viên ngọc ở giữa trán đang phát sáng. Mà khi này trên cái đầu lớn của thạch nhân lại có một thanh niên ở trần, tóc ướt để xõa đang đứng, nhìn qua thì thấy thanh niên này đang loay hoay như muốn móc viên ngọc kia ra.
    “Ê! Ngươi có cần giúp không?” Liễu Thiên thấy bộ dạng chật vật của thanh niên kia thì liền dùng điệu bộ cười cười gọi hỏi.
    “Mày là thằng nào?” Thanh niên kia nghe vậy giật mình nhìn xuống, khi hắn thấy Liễu Thiên thì nhăn mày hỏi.
    Lúc này, Liễu Thiên mới nhìn ra gương mặt của tên này. Đây là một thanh niên với gương mặt vuông to ngũ quan có chút thô kệch. Nhưng y lại có một ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo vô cùng khiến cho người nhìn vào có cảm giác như nhìn thấy ma chơi lệ quỷ vậy.
    “Ta ư? Là phụ thân của ngươi đây!” Liễu Thiên nhìn vào ánh mắt kia có hơi thất ngạc nhiên chứ cũng không sợ hãi, hắn lúc chỉ cười nhạt đùa cợt.
    “Thèm chết!” Thanh niên kia trợn mắt quát lớn rồi động thân nhảy từ trên người đá xuống.
    “Phình!” Tên này nhảy xuống sàn khiến sàn mật thất lõm xuống nứt toác như hai cái mai rùa đan vào nhau.
    “Rầm!” Tiếp đến, tên thanh niên kia liền đạp mạnh một chân khiến sàn đá nún xuống còn bản thân hắn phi đến chỗ Liễu Thiên.
    Tốc đố rất nhanh, chỉ thấy vụt một cái một tàn ảnh lao ngang gian mật thất và hắn đã đến gần Liễu Thiên, vừa tới tay phải hắn đã vận lực, một quyền ầm ầm khí thế đánh ra.
    “Tưởng gì chứ không có nguyên thần ta chỉ sợ có Dương Diễn!” Liễu Thiên cũng không bất ngờ với tốc đồ này chỉ nhìn một quyền kia thì cười nhạt nói rồi cũng xuống thế tay phải đấm ra một quyền.
    “Phịch! Ầm!” Quyền đối quyền khiến không khí quanh hai nắm đấm nổ thành vòng còn hai người Liễu Thiên đều lùi lại mấy bước, đạp vỡ nhiều chỗ trên sàn mật thất.
    “Thân thể của ngươi, ngươi là dị giả luyện thể! Nhưng dù có luyện thể nhưng không có nguyên thần mà muốn có cơ thể cứng rắn như vậy thì tu vi cũng không tệ.” Thanh niên kia vừa xuất một quyền không có hiệu quả liền đứng lại đánh giá Liễu Thiên một lượt. Phải biết bản thân hắn tu vi đã ở Hoành Không cảnh nên mở ra Hồn Thể đã dùng thiên tài địa bảo cùng nguyên thần nhập thể để tu luyện nên cơ thể cứng rắn hơn người thường rất nhiều vậy mà hôm này khi không dùng nguyên thần lại có kẻ có thể đánh ngang tay, nhất là kẻ này lại chỉ là một thằng ranh mười mấy tuổi đầu. Hắn đoán rằng đối phương cũng có tu vi Hoành Không cảnh, chính điều này khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
    “Tuổi trẻ mà lại có tu vi cao như vậy, tại sao trước đây ta chưa gặp ngươi?” Tên thanh niên tóc xõa lắc lắc đầu cố hồi tưởng tất cả đám thiếu niên thành danh trong tôn môn nhưng không hề có ai giống Liễu Thiên nên không hỏi ngạc nhiên hỏi.
    “Bản công tử là ngươi như thế nào? Một kẻ như ngươi mà cũng đòi gặp?” Liễu Thiên lại cười nhạt hỏi. Hắn tất nhiên không có hứng giới thiệu bản thân với tên này, hắn lúc này chỉ muốn đánh một trận hết mình mà thôi.
    “Vậy được! Để ta xem ngươi thực có bản lĩnh gì? Vừa rồi chỉ là khởi động thôi!”
    “Doạt!” Tên thanh niên kia tự hỏi rồi thân hình lại động. Chỉ nhoáng cái tên này đã áp sát Liễu Thiên, một chảo xé không vồ đến.
    “Nhanh hơn rồi!” Liễu Thiên đối diện với một trảo kia thì đồng tử co rút lại rồi cũng rất nhanh chuyển người né qua phải, đồng thời thuận thế tay phải một quyền cực nhanh vung đến trước mặt thanh niên kia.
    “Xoạc! Bốp!” Một trảo quá nhanh nên Liễu Thiên dù có tránh vẫn bị vồ chúng vai trái, điều này khiến lớp ngoại y của hắn rách toạc để hở ra bờ vai đen đang chảy máu. Nhưng bị dính một trảo thì một quyền của Liễu Thiên cũng đấm cho tên kia văng ra xa, miệng tên kia cũng đang chảy máu.
    “Phịch!” Liễu Thiên không muốn dài dòng, hắn vừa lùi ra sau hai bước đã lại đạp mạnh xuống sàn, toàn thân vụt đi như tên bắn.
    “Vụt!” Tên thanh niên kia phản xạ nhanh không kém, chỉ thấy y như cùng lúc một cước đã đá ra đón đường Liễu Thiên lao đến.
    Liễu Thiên đối diện với một cước này cũng không sợ hãi mà ngay tức khắc ngả người sát đất tránh đi. Khi tránh được một cước này thì hắn cũng áp sát đối thủ nên hai tay hắn trống xuống đất nâng cả người xoay nửa vòng, hai chân từ dưới mượn lực đạp lên tầm cằm của tên kia.
    Nhưng tên thanh niên kia cũng không dễ dình đòn, y rất nhanh ngả người ra sau đồng thời chân thu lại rồi rất nhanh đạp về phía dưới, y muốn đạp vào mặt Liễu Thiên.
    Ngay lúc đó, Liễu Thiên hai tay đẩy mạnh xuống sàn, cả người xoay tròn văng lên cao tránh một đạp của đối thủ đồng thời vừa lên cao hắn thuận thế quay thêm một vòng như con quay từ trên không đá úp một cước xuống đỉnh đầu tên kia.
    “Phịch! Rầm!” Tên kia đưa một tay lên đỡ tạo thành một tiếng va chạm lớn, tại điểm va chạm khí lưu bùng ra khiến quần áo, tóc tai hai người dù ướt nhưng vẫn vị thủi dạt đi. Đồng thời do lực đạo quá mạnh khiến một mảng lớn sàn đá dưới chân tên thanh niên vỡ như màng nhện.
    “Xem ngươi chạy đi đâu!” Tên thanh niên vừa đỡ được một cước bằng tay phải, tay trái còn lại đã cầm vào cổ chân Liễu Thiên như muốn kéo lại.
    Liễu Thiên cũng không sợ hãi vùng vẫy mà tiện công nên lại vận lực dậm mạnh xuống đồng thời cái chân còn lại cũng đạp ra, đồng thời hắn lấy ra trường kiếm.
    “Bộp!” Một cái vỏ kiếm phóng thẳng đến mặt khiến tên thanh niên kia khiến bất ngờ buông tay đỡ, Liễu Thiên mượn lực đạp một cái lộn ra sau, còn tên thanh niên bị đạp cho lùi lại.
    Ngay khi tiếp đất, Liễu Thiên đã vận lực phóng đến, chỉ trong tích tắc hắn đã áp sát tên kia rồi một kiếm bổ ra. Tên kia rất nhanh đưa hai tay lên trước đón đỡ.
    “Beng!” Kiếm ảnh màu xám như một cánh quạt quét qua khoảng không chém xuống hai tay của tên kia, theo đó một âm thanh kim loại va chạm vang lên. Cả hai người đều lùi lại hơn mét nhưng rất nhanh lại lao vào nhau.
    “Keng! Keng! Keng!...” Liễu Thiên thì không quan tâm tên kia dùng gì đỡ, hắn điền cuồng chém ra mười mấy kiếm, chỉ thấy kiếm quang ẩn hiện liên tục. Theo mỗi nhát kiếm bắn ra là một tràng những âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngớt.
    “Bang!” Sau nhiều nhát chém không hiệu quả, Liễu Thiên xoay người bổ mạnh một kiếm, thanh niên kia lại đưa tay lên đỡ. Sau tiếng va chạm, hai người Liễu Thiên đều bị đẩy lùi ra sau chục mét, bây giờ thế công của Liễu Thiên mới tạm dừng lại.
    “Ha ha! Không có nguyên thần nhưng tiểu giáp hộ thể của ta vẫn có tác dụng, với bằng đó sức lực ngươi cũng muốn đả thương ta ư?” Thanh niên kia cười lớn nói. Lúc này, nhìn lại quần áo y rách nhiều chỗ nên đã để hở ra một bộ nội y có màu xám bạc phía trong. Thực ra thì không chỉ nội y mà ngay cả phần cổ tay, rồi cổ chân của tên kia cũng có một lớp phòng hộ màu xám bạc. Bộ giáp này chỉ thiếu không có phần đầu cùng với có một vài khe hở nhỏ dưới cổ và cánh tay mà thôi.
    “Giáp thì sao? Để ta chơi với ngươi!” Liễu Thiên không sợ hãi mà lại càng tỏ vẻ cao hứng lẩm bẩm rồi vụt một cái hắn lại lao đến một kiếm nhằm cổ thanh niên kia đâm ra.
    Đối diện với một kiếm sắc bén đâm đến, thanh niên kia không hề sợ hãi mà rất nhanh cười nhạt đưa hai tay lên trước đón đỡ.
    “Xoeng!” Mũi kiếm vừa va chạm với lớp giáp trên cổ tay thanh niên kia thì nó bỗng uốn éo một chút rồi hơi lệch đi, Liễu Thiên vận lực ép cong lưỡi kiếm khiến nó cắt thẳng lên tầm mắt của thanh niên kia khiến hắn giật mình lùi lại.
    Lưỡi kiếm cắt hớt lên trên hơn mười phân nhưng không chúng đích, Liễu Thiên rất nhanh thu lại rồi lại đâm ra, vẫn là một kiếm nhắm vào tầm cổ thanh niên kia và tên kia lại đưa tay thành dấu “X” để đỡ thì lần này Liễu Thiên lại uốn lưỡi kiếm tượt lệch xuống dưới hai tay của tên kia nhằm thẳng vào ngực.
    “Xeng!” Lưỡi kiếm lướt qua tay tên kia rồi đâm đến chẳng mấy đã sắp đâm vào phần ngực phía dưới của tên kia, nơi có lớp giáp bạc đang chờ sẵn.
    Có điều là lưỡi kiếm gần chạm vào lớp giáp thì Liễu Thiên cũng nhún người xuống, hắn không muốn đâm trực diện vào bộ giáp mà thuận thế đẩy lưỡi kiếm trượt theo bộ giáp đâm ngược lên trên cằm của tên kia.
    Tên kia cũng rất nhanh nhận ra nên đã ngả người ra sau vì vậy lưỡi kiếm chỉ cắt xượt qua mũi hắn. Nhưng khi này Liễu Thiên rất nhanh thu kiếm lại tiện thể cắt xuống một cái.
    “Xoạch! Bịch!” Vì kiếm đã vòng vào trong tay tên kia nên không có gì ngăn cản nó cắt vào mặt y. Đáng tiếc là lưỡi kiếm chỉ cắt qua má tên kia một vệt nhẹ thì y đã thu tay lại đỡ được. Ngay khi tên này đỡ được một kiếm thì cũng đạp một cái khiến Liễu Thiên ngã nhào ra sau.
    Nói thì lâu nhưng thực chất lại rất nhanh, chỉ thấy Liễu Thiên đâm ra hai kiếm thì đã ngồi xuống vòng kiếm vào trong tay tên kia thì ngay lúc đó tên kia đã đạp Liễu Thiên bay ra. Cả hai lao vào rồi bắn ra chưa đầy hai giây.
    “Vèo Vèo! Keng keng!” Liễu Thiên vừa bị đạp lui thì rất nhanh lại áp sát tên kia và liên tục xuất kiếm. Kiếm quang chợt hiện chợt tắt với tốc độ cực nhanh.

    Kiếm ảnh liên tục công kích lên phần đầu của thanh niên kia nhưng đều bị tên kia dùng tay đỡ hoặc nghiêng người tránh được và cuối cùng thì chỉ chém được vào bộ giáp trên người y. Kiếm quang trung trùng điệp điệp cắt đến, hỏa tinh tung tóe, tên thanh niên kia lúc này vẫn liên tục đưa cánh tay đón đỡ rất nhịp nhàng.
    “ Xoeng! Xoeng! Xoeng!...” Liễu Thiên lúc này cũng không để ý đến bộ giáp kia nữa. Hắn tay phải nắm chặt trường kiếm điên cuồng chém ra.
    Hắn mặc kệ chém chúng giáp cũng được, người cũng được, hắn chỉ biết có chém. Hắn tin rằng bản thân xuất ra vài trăm, vài ngàn nhát kiếm kiểu gì tên kia cũng lộ ra sơ hở. Mà tên đó không có sơ hở thì Liễu Thiên cũng quyết ép cho y không thể phản công, việc của hắn là câu giờ nên như vậy là quá đủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 02-09-2019 lúc 21:18.
    ---QC---


  2. #232
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 230: Liều mạng


    Chương 230: Liều mạng
    “Xoeng! Xoeng!... Xoảng! Rầm Rầm! Bang bang!”
    Tràng cảnh hai người một chém một đỡ cứ vậy tiếp diễn, kiếm ảnh bắn ra như mưa, những âm thanh va chạm vang lên không ngớt, cùng với đó là nền đá bị cắt tả tơ, những vết chém ngang dọc đủ cả, vết nào cũng sâu mấy chục phân, cả một dải mật động lúc này cứ như bị ai đó dùng xẻng đào lên chứ không phải là dùng kiếm chém vậy.
    “Hừ!” Thế rồi sau khi phòng thủ một lúc thì thanh niên kia có vẻ không chịu được nữa liền hừ một tiếng lạnh lẽo, theo đó một luồng ba động từ người hắn bùng ra khiến thanh kiếm của Liễu Thiên đang đâm đến bỗng gãy tan, Liễu Thiên đang đà lao vào cũng bay ngược ra sau gần chục mét, lảo đảo vài nhịp mới đứng vững nhưng mũi miệng đều rỉ máu hình như đã bị nội thương.
    “Hay cho kiếm thuật lắt léo. Nhưng ta không có thời gian chơi đùa với ngươi! Dù có mười năm trị thương ta cũng sẽ nghiền nát ngươi.” Thanh niên kia lẩm bẩm rồi bỗng trở lên điên cuồng.
    Nói xong, tên này hai tay dang rộng theo đó một luồng hắc khí từ đâu ngưng tụ lại trên đỉnh đầu của hắn. Ngay lúc đó hắn ngửa mặt miệng mở rộng hút một cái, lớp khí theo đó bị hút sạch không còn dấu vết. Thế rồi cả cơ thế tên này bỗng xì khói đen, lớp khói tỏa ra rất nhanh tiêu tán nhưng cơ thể tên này từ lúc nào lại quấn quanh một lớp hắc khí, nhất là gương mặt lại càng bị ám cho đen so với Liễu Thiên cũng không kém là bao. Đặc biệt nhất là đồng tử hai mắt của hắn khi này quay tròn nhiều vòng rồi biến thu nhỏ lại thành một chấm đỏ nhìn vô cùng đáng sợ.
    “Cái này, cấm thuật! Ngươi dùng Linh Cơ của ngươi khác để thi triển!” Liễu Thiên vừa lau máu trên miệng vừa nhìn ra thì không khỏi nhíu mày thầm nhủ rồi rất nhanh tay cũng để vào chỉ giới như muốn lấy ra gì đó.
    “Vút!” Ngay khi này, thanh niên kia biến mất rồi như cùng lúc xuất hiện cạnh Liễu Thiên với vẻ mặt đầy nham hiểm.
    “Bốp! Ầm!” Liễu Thiên tuy phản ứng nhanh nhưng đối phương di chuyển với tốc độ quá nhanh nên hắn không kịp làm gì đã bị đánh bay đi như một mũi tên cắm vào tường khiến một mảng tường vỡ tung, đất đá bay toán loạn.
    “Vù! Rầm! Rầm! Phình! Uỳnh!....” Tên kia lại biến mất, chỉ thấy một vệt đen cực nhanh bay đến chỗ Liễu Thiên, ngay sau đó là một tràng tiếng nổ lớn vang lên khiến cả mật thất rung lên từng hồi. Đá to, đá nhỏ bật ra từng tảng, rơi rụng khắp gian mật thất.
    “Vèo!” Một vài đợt tiếng kêu vang lên thì bỗng dừng lại rồi từ trong đám bụi một người bắn ra ngoài đập vào lưng thạch nhân kia rồi rơi xuống sàn mật thất.
    Ngay lúc này, một bóng người khác cũng từ trong đám bụi đá vọt ra đứng ở giữa gian mật thất. Người ra sau này dùng đôi mắt đen ngòm đồng tử màu đỏ như hai giọt máu đang đảo nhìn về phía người đá, kẻ này không ai khác chính là thanh niên tóc xõa kia còn nhìn lại người đang nằm sấp mặt dưới chân người đá kia tất nhiên là Liễu Thiên.
    “Phì!” Thanh niên tóc xõa thở mạnh một cái rồi lại mang vẻ mặt đầy hung dữ từ từ đi đến chỗ Liễu Thiên nhưng trong đầu hắn bỗng vang lên mấy câu nói khiến hắn dừng lại.
    “Dương nhi! Ngươi vẫn chưa xong ư? Nhanh lên, lão gia hỏa kia có một Thôi chung phù, ta sợ không khống chế được bao lâu nữa! Mà đám gia hỏa kia cũng sắp đến rồi! Nhanh!” Trong đầu thanh niên kia bỗng vang lên tiếng nói đầy gấp gáp của hắc y nhân khiến tên thanh niên biết mình không còn nhiều thời gian.
    “Tên kia chắc cũng chết rồi!” Nghe vậy, thanh niên kia tự nhủ rồi lại nhìn lên phía trên đầu thạch nhân, thân hình hắn nhoáng cái đã đứng cạnh viên quang ngọc trên đầu thạch nhân.
    “Rầm!” Hắn vừa đứng cạnh quang ngọc đã một quyền đấm vào viền ngoài của đầu thạch nhân to lớn khiến cả một mảng đá lớn phía ngoài bật ra. Nhưng một tảng đá lớn bật ra nhưng chỗ gần viên ngọc kia vẫn chưa bung ra được.
    “Rầm! Rầm!” Một quyền không được, tên kia lại xuất liên tục mấy quyền khiến đá tảng bay toán loạn, hắn đang từ từ bóc lớp đá ngoài bao bọc viên ngọc kia.
    Sau nhiều quyền cực mạnh, đầu của thạch nhân đã vỡ nhiều mảnh nhưng phần trung tâm nơi chứa viên ngọc vẫn chưa được khai phá. Lúc này, thủ pháp của thanh niên kia lại chậm lại mỗi lần ra tay đều ngắm nghía góc cạnh rất lâu đồng thời vận lực rất chừng mực. Do viên ngọc dễ vỡ nên tên thanh niên này ra đòn mỗi lúc một cẩn thận. Điều này khiến tốc độ có chút chậm chạp thế nhưng viên ngọc vẫn từ từ hiện ra với kích thước lớn hơn. Nhìn vào phần lộ ra đến lúc này thì cả viên ngọc cũng phải to bằng một thùng nước.
    “Thật không ngờ thổ căn lại lớn như vậy. Cộng thêm bản đan hùng hậu, còn ai ngăn được ta tung hoành đây? Tiêu San San, xem ngươi còn chạy đi đâu?” Thanh niên kia nhìn thấy viên ngọc lớn kia không khỏi xúc động nói lớn.
    “Xoạt! Xoạt!” Tên này nói xong tiếp tục lấy ra một thanh đoản kiếm bằng bích ngọc bắt đầu dùng nó tỉ mỉ đào những phần còn lại.
    “Tạch! Rắc Rầm!” Thế rồi tầm 5 phút qua đi, miếng đá cuối cùng dính vào viên ngọc cũng bị tách ra, viên ngọc lớn kia vừa thoát ra khỏi thạch nhân thì bỗng phát sáng, cùng với đó thạch nhân kia như mất đi liên kết mà tan rã đổ thành một đống đá vụn, đá vụn cuối cùng tan ra thành cát bụi tiêu tán trong không trung.
    “Haha! Thổ căn quả nhiên đã hấp thụ được rất nhiều thiên địa căn nguyên và khoáng tinh. Xem ra sư phụ đầu tư cả ngàn năm quả không uổng! Thổ Tủy đã có ta có thể từ từ sử dụng thứ này để thành Thượng Tiên giả!” Thanh niên kia ánh mắt hắn tập trung vào quang ngọc to như thùng nước trên tay đang phát sáng chói mắt, càng nhìn hắn càng cao hứng cuối cùng không kìm được vui vẻ cười lớn đầy đắc ý nói.
    “Vèo!” Ngay lúc này, một vệt mờ mờ cực nhanh phóng qua, theo đó quang ngọc kia cũng bay đi. Khiến tên thanh niên kia giật mình và chỉ biết mở to cặp mắt nhìn theo.
    Quang ngọc bay đi rồi dừng lại ở góc của mật thất, vì có ánh sáng từ viên ngọc phát ra nên chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy một bóng người đứng đó chứ không nhìn ra là ai.
    “Ngươi vui hơi sớm đó.” Quang ngọc biến mất, Liễu Thiên xuất hiện trong bộ dạng tàn tạ nhưng vẫn cười nói. Nhìn hắn lúc này khá thảm, mặt mũi thì đầy máu, quần áo rách rưới, có nhiều đám bụi đất và máu dính lẫn vào nhau thành từng vết khô bết lại trên mặt.
    “Ngươi vẫn chưa chết?” Thanh niên kia thấy Liễu Thiên thì ngạc nhiên hỏi.
    “Chết ư? Ta làm sao lại chết trước đối thủ của mình được!” Liễu Thiên tự hỏi rồi lại lắc đầu âm lãnh nói.
    “Nguyên thần do thiên tinh sản sinh quả nhiên không bị hệ thống linh trận khống chế, thế nhưng số lượng cũng không nhiều! Thời điểm này cũng nên dùng rồi!” Liễu Thiên biết mình không có thời gian nên bắt đánh giá lại đan điền một lượt.
    Vừa rồi Liễu Thiên vốn tưởng để chút sức mạnh bí mật này lại để vạn bất đắc dĩ mới dùng nhưng thật không ngờ tên kia cũng có bí thuật nên trở tay không kịp đã bị đánh cho tàn tạ. Mà lúc bị tên kia đánh cho sấp mặt, hắn biết nếu cứ chơi xòng phẳng thì không lại nên đã nằm đó từ từ điều động công pháp. Và ngay khi vận dụng công pháp, Thiên Tinh đang quay bỗng nhiên dừng lại rồi theo đó một màn linh áp tràn ra khắp cơ thể khiến Liễu Thiên có thể di chuyển một ít nguyên thần qua lại trong kinh mạch.
    Thế rồi thiên tinh tiếp tục quay, công pháp được Liễu Thiên vận hành, theo đó một lượng nguyên thần trong đan điền dục dịch di chuyển. Lúc đó thấy tên kia miệt mài đào đất thì hắn cũng nhân cơ hội vận dụng nguyên thần của thiên tinh tràn ra trị thương trước rồi chờ đến khi tên kia không đề phòng sẽ dùng Tam Bộ Di và Lưu Thủy bộ để cướp đi viên quang ngọc kia. Khi này, quang ngọc đã lấy được thì hắn sẽ vận dụng chỗ nguyên thần ít ỏi trong đan điền để đánh với tên kia một trận. Dù không thắng được thì hắn tin mình cũng khiến tên kia hết thời gian thi triển bí thuật.
    Liễu Thiên lúc này không dám chủ quan nữa, hắn tập trung nhìn về phía trước. Hắn tin rằng tên kia dùng cấm thuật gì đó thiêu đốt Linh cơ để sử dụng nhưng có vẻ không hoàn thiện cho lắm nên nguyên thần khu sử cũng không quá cao, chỉ ngang hắn hoặc hơn cũng hơn một chút mà thôi, đồng thời đã là bí thuật thì thời gian sử dụng chắc chắn cũng rất ngắn.
    Phía trước, tên thanh niên kia không nói gì mà vẻ mặt nổi đầy gân đen, hắn hai tay lại dang rộng miệng tiếp tục lẩm bẩm gì đó, toàn thân hắn một lớp hắc khi lại tràn ra. Chẳng mấy chốc quanh tên kia đã bị đám khói đen bao phủ.
    Liễu Thiên thấy một màn quen thuộc thì không khỏi nhăn mày rồi trong tay bỗng xuất hiện một thanh cự kiếm màu đen.
    “Vèo! Bang!” Ngay lập tức, một bóng đen cực nhanh đã đến bắn đến gần, Liễu Thiên cũng nhanh như cắt vung ra một kiếm, hai vệt đen va chạm tạo lên một tiếng nổ lớn. Sau tiếng nổ kia, vệt đen kia vừa bay đến đã bị đập bay đi còn Liễu Thiên loạng choạng lùi lại mấy bước, hai tay hắn thì rung lên từng hồi, lòng bàn tay cực rát có lớp da đã bong ra. Mà nhìn xuống lưỡi kiếm màu đen kia thì thấy nó cũng bị mẻ một miếng lớn như cái bát cứ như bị thứ gì gặm mất vậy.
    “Tiểu tử, ngươi thế nào cũng dùng được nguyên thần?” Bên kia, thanh niên kia cùng đám hắc khí bị đánh bay đi hơn hai mươi mét mới dừng lại được, khi tên này vừa dừng lại thì không khỏi sợ hãi hỏi.
    “Ngươi dùng cấm thuật để kích phát tiềm năng, ta cũng có cách của ta. Thôi không cần nhiều lời, hãy chiến một trận đi!” Liễu Thiên nhàn nhạt nói rồi thân hình nhoáng cái biến mất, hắn lần này sẽ chủ động ra tay.
    Lưu Thủy bộ được Liễu Thiên thi triển liên tục, chỉ thấy hắn chạy trái chạy phải với tốc độ cực nhanh đã chỉ còn cách tên kia hơn năm mét. Ngay khi này hắn lại sử dụng Tam Bộ Di ba nhịp liền bỏ qua khoảng cách mấy mét áp sát tên kia. Hắn vừa áp sát đối thủ thì hai cánh tay nắm kiếm như phồng lên, cơ bắp gân guốc nổi thành cục, nguyên thần thoát ra quấn quanh khiến ống áo bay phần phât.
    “Cự Trảm!” Liễu Thiên nhảy lên nghiên răng nghiên lợi bổ xuống một kiếm như trời giáng.
    Kiếm vừa xuất thì một dải nguyên thần bùng ra bao lấy lưỡi kiếm, cả hai tạo tạo thành một kiếm ảnh lớn như tấm phản bổ xuống đầu thanh niên kia.
    Thanh niên tóc xõa hơi giật mình hai mắt mở lớn hắn biết với tu vi hiện tại thì đã không kịp né tránh nên đành phải đưa hai tay lên đón đỡ.
    “Bang! Rầm!” Một kiếm ngàn cân đánh xuống khiến cho nơi va chạm bùng nổ thành vòng tỏa ra tứ phía. Tiếp đến cự kiếm vỡ tan nhưng lớp giáp trên tay thanh niên kia vẫn không ảnh hưởng gì. Chỉ là lực đạo quá lớn nên tên kia bị đập thụt xuống sàn, theo đó một lớp sàn đá phía dưới vỡ tung, nhiều bụi đất và đá tảng bay ra. Tên đó ở sâu phía dưới không biết sống chết thế nào.
    Đồng thời chiều hướng ngược lại thì phản chấn từ vụ nổ cũng khiến Liễu Thiên bắn ngược ra sau hơn mười mét, hắn tiếp đất thì loạng choạng lùi thêm mấy bước mới đứng vững được, còn thanh cự kiếm thì đã vỡ làm nhiều mảnh bắn ra khắp nơi, Liễu Thiên giờ chỉ cầm cái chuôi và một đoạn đầu sứt mẻ của thanh cự kiếm.
    “Hờ! Hờ! Beng!” Liễu Thiên vừa vận dụng nguyên thần đánh ra một kiếm cực đại thì cũng như nỏ mạnh hết đà, hắn đứng đó thở dốc rồi tay phải thả lỏng, cái chuôi kiếm trong tay theo đó rơi xuống sàn. Hắn tay thì thả lỏng hồi phục còn ánh mắt thì vẫn tập trung nhìn về đám bụi đất phía trước vì hắn biết thời điểm này chỉ một chút lơ là thôi thì cũng có thể bỏ cả mạng lại.
    “Rầm!” Quả nhiên từ trong cái hố kia một bóng người vụt lên, bóng người đó xuyên qua đám bụi rồi ngay tức khắc lao đến chỗ Liễu Thiên.
    “Tới đây!” Liễu Thiên hơi giật mình lùi lại nhưng rất nhanh quát lớn, chân chái khụy xuống, chân phải đạp ra sau, hai tay tuy rất đau nhưng vẫn nắm chặt, Viên Quân quyết được vận hành tối đa khiến nguyên thần trong đan điền bắt đầu di chuyển với tốc độ rất nhanh. Lại nói thì nhìn vào đan điền của hắn lúc này thì sẽ thấy không phải tất cả nguyên thần trong đan điền đều di chuyển mà chỉ một lượng nhỏ. Số còn lại vẫn nằm im bất động trong đan điền.
    Như đã biết nguyên nhân đó chính là trong đan điền hắn có Thiên tinh nên hắn có hai loại nguyên thần. Thứ nhất là nguyên thần do tổng hợp từ linh khí thành, thứ hai là nguyên thần do thiên tinh tự tạo ra. Lại nói thì thiên tinh lúc nào cũng sản sinh ra nguyên thần như số lượng không nhiều rồi lại thường xuyên bị đem đi xây dựng đan điền để tăng tiến tu vi nên đem so sánh với nguyên thần được Liễu Thiên hấp thụ hàng ngày thì kém xa. Và tất nhiên nguyên thần tổng hợp từ linh khí đã bị Ích Linh trận khống chế nên hắn chỉ có thể điều động được nguyên thần do thiên tinh tạo ra. Vì vậy khi này hắn vận dụng công pháp thì chỉ có thể điều động được một lượng nhỏ nguyên thần trong đan điền mà thôi.
    “Nha!” Liễu Thiên kìm hãm cơn đau, chân phải đạp một cái khiến sàn đã vỡ tung, bản thân hắn thì như đạn bắn đi.
    Lúc này, chỉ thấy Liễu Thiên hóa một vệt xanh vụt đi tiếp đón vệt đen đang lao đến kia.
    “Rầm!” Liễu Thiên dù vận lực không nhỏ nhưng do xuất phát sau chưa đủ đà thì đã va chạm nên đã bị thanh niên kia đẩy bay đi, cả hai phi vào bức tường phía sau.
    “Rầm! Rầm! Rầm!...” Tên kia đẩy được Liễu Thiên đập vào tường thì liên tục xuất quyền, Liễu Thiên tuy bị động nhưng không vì vậy mà phòng thủ, ngược lại hắn cũng vung quyền điên cuồng đánh trả. Điều này khiến tên kia đánh được mấy quyền nhưng lại nhận lại mất quyền đồng thời hắn cảm thấy số lượng và tốc độ trả quyền của Liễu Thiên càng ngày càng nhiều và nhanh khiến hắn thật sự cay cú.
    “Thích vậy thì ta chiều! Chết đi!” Tên thanh niên điên cuồng hét lớn rồi hắc khí lại bùng ra, quyền quyền lại xuất ra nhiều hơn đánh đến Liễu Thiên.
    Lúc này, cả hai bỏ qua tất cả phòng thủ điên cuồng đấm về phía trước. Quyền quyền xuất ra như mưa, tứ thủ liên hoàn toàn thành một tràng mờ ảo. Theo đó đất đá văng ra tứ tung, máu vẩy khắp sàn mật thất.
    “Nha…! Bụp! Bang! Bụp! Bang...!” Chẳng mấy, Liễu Thiên bị đánh thụt sâu vào trong tường, hắn lúc này như điên lên hét lớn rồi hai cánh tay như hai mũi đục liên hoàn bắn về phía đối thủ tạo lên những tiếng bang bang như đánh vào chậu nhôm.
    Chỉ vài nhịp trôi qua, cả một vùng tường đá mấy mét vuông bị cầy sâu cả mét, bụi đất tung tóe, đá sỏi toán loạn. Lúc này thì thật khó biết hai người Liễu Thiên đã xuất bao nhiều quyền và nhận bao nhiêu quyền mà chỉ thấy cơ thể họ cứ biến dạng dần theo thời gian và máu của Liễu Thiên liên tục bắn ra vẩy lên lớp bụi đá xung quanh. Còn lớp giáp của thanh niên kia cũng nhăn nhó và xuất hiện nhiều vết vỡ lứt.
    “Boang! Tạch!” Cuối cùng thì sau nhiều quyền va chạm bộ giáp của thanh niên kia cũng vỡ bung ra. Lúc này nhìn lại thì mặt tên này cũng xưng vù tím tái nhiều chỗ. Còn nhìn sang Liễu Thiên thì quần áo rách tươm để hở ra nhiều phần cơ thể nồi lõm tím bầm chảy máu, gương mặt cũng biến dạng khó nhìn ra ngũ quan, nói chung rất thê thảm.
    “Vèo! Vèo! Bộp Bộp!” Thế nhưng giáp vỡ, cơ thể trọng thương đều không thể làm hai người dừng lại. Cả hai quyền vẫn như mưa đánh về phía đối thủ của mình mặc cho cơ thể cũng bị đối thủ đánh chúng.
    “Tiểu tử nạp mạng!” Thế rồi sau vài nhịp trao đổi sát thương thì tràng cảnh đôi công cũng dừng lại. Lúc này, tên thanh niên kia vẻ mặt giữ tợn quát lớn, tay phải y gồng lên kéo theo một lượng hắc khí ngưng tụ trên nắm tay rồi không chần chừ y một quyền cực mạnh nhằm đầu Liễu Thiên đánh đến.
    “Ta lại sợ ư! Hôm nay sẽ đánh với ngươi tới khi ta chết!”
    Liễu Thiên đối diện tuy đã bị đánh cho chìm vào tường, mặt mũi đã biến dạng, hắn cũng chẳng nhìn rõ được gì nhưng cũng không sợ hãi mà phòng thủ, hắn khi này bị đánh đau đến phát điên. Trước kia hắn đánh nhau hay giờ cũng vậy, khi bị đánh trong đầu hắn chỉ hiện lên một ý niệm phải đánh trả, đánh trả khiến đối phương đau hơn.
    Lúc này, chỉ thấy hắn hét lớn rồi tiếp tục xúc nén nguyên thần vào các đại huyệt trên cánh tay, cuối cùng hắn cũng vung ra một quyền, một quyền theo cảm tính nhưng vẫn hướng vào mặt tên kia.
    “Bốp!” Hai quyền gần như đánh đến cùng một lúc, Liễu Thiên bị đấm cho đầu thụt sâu vào phía trong lớp đá vụn, còn tên kia bị đấm cho văng ra ngoài như quả bóng xì hơi rơi xuống chỗ thạch nhân vừa đứng và cũng không bò dậy ngay được.
    Ngay sau một quyền này, không gian mật thất bỗng trở lên im ắng lạ thường, không còn bất cứ di chuyển hay va chạm nào nữa. Nơi đây chỉ còn nhiều đoạn đổ vỡ với đá vụn và bụi bẩn.
    “Lộc cộc!” Thêm một lúc, Liễu Thiên ngóc ra khỏi bức tường khiến lớp đá lả tả rơi xuống.
    “Phịch! Ộc!” Liễu Thiên từ trên bức tường rơi xuống sàn. Hắn vừa rơi xuống đã cố bò dậy nhưng hắn vừa đứng dậy thì ngay tức khắc miệng đã thổ máu. Khi này, nhìn lại thì gương mặt hắn biến dạng hoàn toàn, máu từ mũi, tai cũng chảy ra thành dòng, tròng mắt phía trong lớp xưng tấy đã không còn nhìn rõ mà chỉ thấy ở đó là một màu đỏ ngầu sưng húp huyết nhìn rất ghê người.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 15-09-2019 lúc 11:36.

  3. #233
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 231: Thất tung


    Chương 231: Thất tung.
    Phía xa bên ngoài, tên thanh niên kia cũng đã đứng dậy, lớp hắc khí đã tán đi hết nên có thể thấy cơ thể y cũng rất tàn tạ nhiều vết máu loang lổ, cánh tay phải đang để thòng vô lực có máu chảy xuống, tay trái thì đang lau máu trên gương mặt méo mó biến dạng. Để ý kỹ thì ánh mắt tên này cũng đầy tơ máu và không còn sắc sảo như trước mà lờ đờ như một tên mất ngủ lâu ngày vậy.
    “Không ngờ tu vi ngươi thấp vậy.” Tên thanh niên kia nhìn Liễu Thiên ngạc nhiên lẩm bẩm, hắn sau khi chiến đấu hình như đã cảm nhận ra dao động nguyên thần của Liễu Thiên.
    “Mình sắp chết ư?” Liễu Thiên thì lại không có nghe rõ tên kia nói gì, tất nhiên nếu có nghe được thì hắn cũng chẳng thèm đáp vì lúc này hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, nhất là ngực hắn như có thứ gì đó nghiền ép khiến hắn không thở được, tiếp đến đầu óc choáng váng, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, trước mắt hắn mọi thứ dần tối sầm lại. Hắn cố mở mắt nhưng không thể, không gian xung quanh như tách biệt với hắn, hắn sắp không cảm nhận được gì nữa.
    “Sao hơi tàn rồi đúng không! Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!” Thanh niên kia thấy bộ dạng như sắp ngã của Liễu Thiên thì cười nhạt nói rồi cũng không vận dụng bí thuật mà chỉ từ từ đi lại.
    “Hãy thả thổ căn ra! Hãy dùng…” Trong lúc gần như hôn mê này, Liễu Thiên bỗng nghe thấy tiếng Hỏa Ảnh lão giả vang lên trong đầu cùng với đó là một luồng nằng lượng tràn vào thức hải khiến hắn lấy lại chút thần trí.
    Khi này, Liễu Thiên cố mở lớn hai mắt, đầu thì gật gật liên tục như đang đồng ý một vấn đề gì đó.
    “Ngươi điên rồi! Ha ha! Bị ta đánh vào đầu nên điên rồi!” Tên thanh niên kia đang đi lại thấy bộ dạng gật gật của Liễu Thiên thì cười lớn chế giễu.
    Thế nhưng nét cười trên gương mặt biến dạng của tên này chẳng mấy biến mất thay vào đó là đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi và không cam lòng, đồng thời toàn thân hắn đều lao lên như muốn ngăn thứ gì đó lại.
    “Choang!” Phía bên kia, Liễu Thiên hai tay cầm viên quang ngọc lớn vừa được lấy từ trong chỉ giới ra rồi vận lực đập mạnh xuống sàn. Ngay tức khắc viên ngọc vỡ tan, từ bên trong một luồng sáng như được giải phóng mà bùng ra phủ kín không gian mất thất, khiến cả mật thất biến thành một màu trắng xóa.

    Thế rồi ánh sáng trắng đó dần thu lại rồi biến thành một tàn ảnh dị thú bốn chân, đầu lớn nhiều sừng. Tàn ảnh dị thú này vừa xuất hiện thì đưa đầu lên cao như rống lên một tiếng rồi rất nhanh đạp không bay đi.
    Khi tàn ảnh cự thú kia bay ra khỏi mật thất thì ánh sáng trắng kia cũng biết mất, thanh niên kia đang đứng cũng không để ý đến Liễu Thiên nữa, hắn gầm lên rồi lại sử dụng đến cấm thuật kia. Chỉ thấy hắc khí bùng cao mấy mét rồi tên đó cũng phi thân ra đuổi theo hướng cự thú bay đi, rất nhanh tên này cũng biến mất trong bóng tối của thông đạo.
    Trong mật thất chỉ còn lại mỗi mình Liễu Thiên, hắn khi này từ từ gục xuống, trong tay thì đang nắm chặt một viên ngọc nhỏ trong suốt. Hắn từ từ mở hai tay ra thì viên ngọc nhỏ kia lại phát ra ánh sáng trong suốt khiến người nhìn lóa mắt.
    Thêm một lúc, mật thất đã yên tĩnh hẳn, Liễu Thiên cầm viên ngọc kia đưa lên miệng nuốt xuống rồi cũng lăn vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Trong mật động mọi thứ dần trở lên tối đen không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.

    Trong màn đêm, dưới đáy hồ, có ba điểm sáng đang di chuyển rất nhanh, nhìn lại gần thì có thể thấy ba điểm sáng kia chính là ba người đang cầm thạch đăng cỡ lớn bơi qua bơi lại trong nước. Ba người này không ai khác chính là Vũ Khương và hai lão giả đi theo kia.
    “Tiểu tử ngươi chậm thôi, phía trước mấy dặm có ba động trận pháp, ta e rằng bên đó có nguy hiểm!” Bơi thêm một đoạn, một trong hai vị lão giả truyền âm với vẻ đầy lo lắng.
    “Chậm! Ngươi sợ thì đừng đi theo!” Vũ Khương thì nào có để ý nguy hiểm, hắn khi nghe thấy phía trước có trận pháp thì nhăn mày truyền âm mắng rồi liền vận hành nguyên thần tăng tốc hơn trước.
    “Được rồi! Vậy thì để ta đi trước thám thính!” Một vị lão gả lại đáp rồi thân hình như một ngư lôi phóng đi với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ thấy sau vài hơi thở lão đã biến thành một điểm sáng phía xa tầm mắt của Vũ Khương.
    Hai người Vũ Khương thì lại tiếp tục bơi đi với tốc độ không đổi, thế nhưng họ vừa bơi được hơn trăm mét thì bỗng dừng lại, cả hai trợn mắt nhìn về phía xa.
    Phía xa, trong màn nước tối đen bỗng có một luồng sáng bùng ra rồi thu nhỏ lại thành một điểm sáng, điểm sáng kia lóe lên như đom đóm trong đêm rồi bắt đầu phóng về phía họ với tốc độ rất nhanh. Chỉ vài nhịp thở qua đi, điểm sáng phía xa đã to lên rất nhiều lần, nó giờ đây đã lớn như một chiếc thuyền và chẳng mấy là đâm đến chỗ hai người Vũ Khương.
    “Thiên căn, quả nhiên như lời tiên đoán, thiên căn đang tìm ngươi!” Lão giả đứng cạnh Vũ Khương vẻ mặt sợ hãi lẩm bẩm, còn Vũ Khương thì đứng đơ ra không biết làm gì.
    Vầng sáng kia chẳng mấy đã đến gần trong vòng trăm mét, hai người Vũ Khương thấy cái quang ảnh mờ mờ lao đến là một con thú lớn bốn chân với cái đầu rất nhiều sừng.
    “Đây là Thổ căn, nhưng thổ căn này nhìn như rất lớn nhưng hình như bị ai đó cắt mất một phần căn nguyên nên mới mờ ảo như vậy!” Lão giả kia nhìn rõ thì phóng thần thức ra kiểm tra phán đoán nhưng cũng không có làm gì ngăn cản mà cứ kệ tàn ánh kia phóng đến.
    “Grao! A!” Quang ảnh dị thú kia quá nhanh, chỉ vài giây nó đã áp sát rồi chui vào trong người Vũ Khương khiến hắn không kịp phản ứng mà chỉ kêu lớn một tiếng.
    Ngay sau đó, không gian đáy hồ lại trở về với chút ánh sáng do hai thạch đăng mang lại. Lúc này, Vũ Khương đang đứng trong nước bỗng vô lực chìm xuống. Lão giả kia thấy vậy rất nhanh đỡ lấy, rồi ánh mắt lại nhìn ra phía xa.
    “Ùng! Oành! Dẹt! Dẹt!” Phía xa, trong màn nước tối tăm có hai bóng người mờ mờ qua lại, theo đó thỉnh thoảng lại xuất hiện những ba động cùng tia sáng truyền lại, tiếp sau đó là những âm thanh inh tai theo nước vọng đến.
    “Kẻ kia cũng là Chuẩn Tiên?” Lão giả áo đen bế Vũ Khương trong tay, còn thần thức đang thả ra cảm nhận ba động, khi gã cảm nhận được ba động thì sợ hãi lẩm bẩm rồi cũng rất nhanh phóng đi.
    Lão bế Vũ Khương phóng đến chỗ có những dao động kia, thế nhưng khi lão đến thì mọi thứ đã trở lên yên tĩnh, chỗ đó chỉ còn có một vị lão giả khác đang đứng.
    “Đôn lão tặc, ngươi sao vậy?” Lão giả vừa đến nhìn lại thì thấy vị lão giả đang đứng kia cả hai tay đều đã biến mất thì không khỏi sợ hãi hỏi.
    “Kẻ kia rất mạnh, rất có thể là người của Quân Long điện. Dị thuật kia hình như là Long Hình, ta giao thủ có năm chiêu mà đã bị kẻ đó lấy mất hai cánh tay! Thế nhưng tên đó hình như có ai đó gọi nên vội vã rời đi chứ không ta khó bảo toàn tính mạng” Lão giả kia nhăn mày kể lại, gã đến giờ vẫn cảm thấy bản thân may mắn.
    “Tên kia chay đi hướng nào rồi?” Lão giả đang bế Vũ Khương lại hỏi.
    “Vừa rồi ta thấy phía trên cao có một màn linh áp phóng ra, nếu ta đoán không nhầm thì đó chính là Chung phù. Thế nhưng kẻ kia lại không có phóng lên mặt hồ mà lại phóng về trung tâm nơi vừa có ba động trận pháp!”
    “Tên tiểu tử kia làm sao vậy?” Lão giả kia kể lại rồi nhìn qua Vũ Khương hỏi.
    “Vừa rồi, một phần Thổ căn kia bị hắn hấp thụ, ngươi cũng biết khi thổ căn nhập thể thì vốn không có hại nhưng nó sẽ khiến người hấp thụ trực tiếp bị hôn mê.” Lão giả đang bế Vũ Khương liền đáp.
    “Được rồi! Ta nghĩ đám Tiên giả chắc sắp đến, chúng ta cũng không cần nhiều truyện nữa, trước hết hãy trị thương đã! Mà cũng không thể mang theo hắn đi mạo hiểm được!” Lão giả cụt tay gật đầu đưa ra chỉ thị.
    Thế là hai người một trước một sau phóng lên phía trên mặt hồ.
    “Phù! Phù!” Hai lão giả đồng loạt phóng lên khỏi mặt nước thì đều thả thần thức ra xung quanh với điệu bộ rất đề phòng. Thế nhưng trên không của Xuân Thiên hồ khi này đều rất yên tĩnh, ngay cả ba động linh hồn lực do Chung Linh phù cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cả hai liền hướng phía bờ hồ phóng đi nhưng chừa đi được bao lâu thì bỗng dừng lại.
    “Dẹt!” Khi này, một tia lôi điện cắt ngang vòm trời tối đen, cùng với đó một thân ảnh rất nhanh hiện ra cạnh chỗ hai lão giả. Người vừa xuất hiện này là một nam nhân với gương mặt bình thường, dáng người cao cao, gã mặc một bộ trường bào đen được, khung áo và nội điểm đều được trang trí tinh xảo, đêm tối nên không nhìn rõ trang trí thứ gì nhưng vẫn nhìn ra phía sau lưng gã có một đồ án màu xám bạc vẽ nhiều cổ tự, trung tâm những đồ án cổ tự cổ kia có một chữ “Tam”.
    “Đôn Hùng, Vu Chính hai ngươi cũng ở đây?” Người này vừa rồi đang vội theo hướng Chung phù bay vào thì bỗng thấy ba động nguyên thần nên phóng xuống nhưng gã thật không ngờ lại gặp hai người lão giả nên không khỏi ngạc nhiên hỏi một câu.
    “Bọn thuộc hạ đi theo bảo hộ Chân Mạch!” Một trong hai lão giả kia liền đáp.
    “Là tên này ư?”
    “Đúng vậy!”
    “Đôn Hùng ngươi bị thương, vết thương này hình như bị Tiên giả hạ thủ?” Trung niên kia rời ánh mắt sang hai tay của vị lão giả kia hỏi.
    “Dạ! Tên ra tay tu vi chỉ ở Hoành Không cảnh hậu kỳ, thế như dị thuật của hắn rất lợi hại!” Lão giả cụt tay lắc đầu đáp.
    “Hoành Không cảnh. Lạ nhì! Thôi được rồi, có gì từ từ nói sau. Hai ngươi mang hắn về cho Tông chủ, ta đuổi theo kẻ kia!” Nam nhân kia nhìn lão giả bị thương suy tư một chút rồi liền nhíu mày căn dặn, sau đó gã không muốn dài dòng liền hóa thành một tràng lôi điện biến mất cuối chân trời.
    Luồng lôi điện kia nhoáng cái đã đi cả chục dặm, nó lóe lên vài nhịp nữa rồi biến mất. Sau vài giây thuấn độn trên không, lôi điện biến mất, nam nhân kia lại hiện ra, gã đứng trên không tối tăm đảo mắt một lượt xung quanh.
    Ngay khi này cách chỗ nam nhân này đứng không xa một đồ án hiện ra rồi từ từ lan rộng, sau đó ở tâm đồ án một luồng sáng xuất hiện. Luồng sáng kia lan ra như một cột trụ lớn với đường kính hàng mét rồi cũng biến mất. Khi nó biến mất thì trên đồ án xuất hiện thêm hai người nữa. Trong hai người thì có một thanh niên tóc đỏ gương mặt tuấn tú, người này tay cầm theo một trường thương, ánh mắt thì đầy vẻ hờ hững vô tình. Người còn lại là một nữ tử, người này dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thì lạnh băng, ánh mắt sắc bén đang nhìn quanh rồi hai tay bắt đầu kết ấn liên tục như sắp dùng dị thuật gì đó.
    “Chỉ có hai ngươi thôi ư?” Nam nhân cao cao mặc hắc y kia hướng hai người vừa đến hỏi. Xem ra sự xuất hiện của hai người này khiến gã hơi thất vọng.
    “Còn cần ai nữa! Chẳng nhẽ đối thủ là Tiên Thiên giả?” Thanh niên tóc đỏ tỏ vẻ cao ngạo nói.
    “Được rồi, đi thôi! Phía kia có ba động linh lực!” Nữ tử kia lại không nhiều lời mà nhìn phía xa nói rồi thân hình nhoáng cái biến mất.
    Hai người còn lại cũng không nói gì nữa liền rất nhanh bay theo, cả ba độn tốc đều rất nhanh, chỉ thấy vài nhịp họ đã đi hàng km. Thế nhưng gần như cùng lúc này, một tiếng động lớn phía xa vang lại khiến cả ba người giật mình.
    “Rầm!” Một tiếng nổ lớn, theo đó là một cột sáng phóng lên cao hàng trăm mẹt rồi biến mất.
    “Truyền tống! Nhanh!” Cả ba người thầm than rồi độn tộc một lần nữa nhanh hơn. Chỉ vài giây, cả ba đã bay đến chỗ luồng sáng vừa tắt. Đến nơi thì cả ba nhìn quanh một lượt thì thấy mọi thứ đều rất yên tĩnh ngoài việc có thêm một bóng người đang đứng.
    “Đại Tinh, thật không ngờ ngươi cũng ra đây?” Nam nhân cao cao nhìn bóng người kia thì rất nhanh đã nhận ra liền hỏi.
    “Ta đang tu luyện cạnh đây thì thấy báo động vậy là đã cấp tốc chạy đến. Thật không ngờ khi vừa đến kẻ kia đã bày xong truyền tống trận đồ rồi dùng Nghịch Triệu phù, ta khi đó cố ra tay ngăn cản nhưng kẻ kia đã tự bảo phân thần rồi chạy mất.” Ngươi kia quay lại thì có thể thấy đó là một trung niên với tròm râu dài, gã lúc này đang vuốt vuốt râu kể lại.
    “Hừ! Trùng hợp a! Lại có thể thoát đi dễ dàng vậy?” Thanh niên tóc đò tỏ vẻ không tin.
    “Ngươi nói vậy có ý gì?” Vị trung niên râu dài nghe vậy tức giận quát hỏi.
    “Ý gì, ngươi đường đường là Đại Tinh tổng quan vậy mà lại để kẻ xâm nhập dễ dàng thoát đi. Ta hỏi ngươi ý gì mới đúng!” Thanh niên tóc đỏ không hề sợ hãi mà ánh mắt lại đầy sát khí nói.
    “Tiểu tử ngông cuồng! Đừng tưởng là thiên tài tiến lên Đệ Nhị Thiên là ta sợ!” Trung niên râu dài tức giận quát lớn rồi khí thế toàn thần bùng ra. Khí lưu xung quanh gã vặn vèo, vùng không gian đó mọi thứ như đang uốn éo theo ý niệm của gã.
    “Bản quân lại sợ ngươi! Nào đến đây cho ta xem thử một tên Chuẩn Thượng Tiên ngươi lợi hại ra sao hay chỉ có hư danh?” Thanh niên tóc đỏ cười nói rồi thân thể kẽ động, hai tay y dang rộng theo đó phía sau hắn một đồ án đỏ rực màu máu hiện lên. Cả thân thể y bùng ra một màng lửa đỏ, cây thương trong tay y cũng sáng rực như sắt nung và đang rung lên từng hồi chỉ chờ xuất kích.
    “Được rồi…!” Lúc này, một tiếng quát lớn khiến không gian chấn động không ngừng. Theo đó những tia lôi điện trên bầu trời cũng xuất hiện như mạng nhện.
    Hai người kia nghe vậy vội quay ra nhìn trung niên cao cao kia rồi vẻ mặt đầy không cam lòng nhưng vẫn thu công, không gian một lần nữa trở lên yên tĩnh.
    “Xem hai ngươi xem, đều là tầng lớp trưởng thượng trong tông mà lại cư xử như những kẻ đầu đường xó trợ. Thượng Quan Viêm ngươi cũng không nên nói kiểu trách mọc đó, kẻ địch nếu quá mạnh lại mang theo Nghịch Triệu phù thì chạy thoát là chuyện bình thường nên không thể trách Tống huynh được! Nếu ngươi muốn dùng việc công để trả tư thù thì đừng trách ta!” Nam hán cao cao kia thấy hai người đã thu công thì liền lắc đầu giảng giải, cuối cùng gã lại quay hẳn sang phía thanh niên tóc đỏ răn đe.
    “Hừ!” Thanh niên tóc đỏ nghe vậy thì hừ một cái rồi thu ánh mắt chỗ khác.
    Trung niên râu dài họ Tống kia thì lại không có nói hay phản ứng gì, gã chỉ đứng đó vẻ mặt vô sầu vô hỉ nhưng trong đầu lại đang thầm nhủ: “Ta năm xưa khi tranh Đại Tinh Tổng quan từng đánh bại Thượng Quan Ngạo khiến tên này vẫn ấm ức. Lúc trước nếu không phải hắn tiến giai quá nhanh thì chắc cũng tìm mình rồi. Hừ! Tiểu tử này sẽ có ngày bản tôn cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
    “Bây giờ trước tiên hãy kiểm tra lại xung quanh rồi báo lên trên để mấy vị nguyên lão điều tra làm rõ. Bích Vân hãy kiểm tra một lượt xem, ta thấy ở đây vẫn còn sót lại chút dao động của trận pháp !” Nam nhân cao cao thấy hai người kia không gây sự nữa thì gật đầu rồi lại hướng nữ tử kia đề nghị.
    “Theo tia cảm ứng ba động thì ở đây vừa rồi có ba tầng pháp trận lồng lên nhau, trong đó ta nếu không đoán sai thì có một trận pháp ức chế nguyên thần hết sức cao thâm.” Nữ tử tên gọi Bích Vân hai tay vẩy ra trước, đôi mắt sáng lên nhìn vào khoảng vật chất trong không trung nói.
    “Vậy ư? Nếu người muốn thông xuống đệ tam trùng phong ấn thì ắt phải bố trí nhiều trần pháp phá cấm nhưng không hiểu cái Ích Linh trận kia là sao?” Nam nhân cao cao nghe vậy hơi trầm ngâm hỏi.
    “Cái này thì cũng không rõ nhưng tha còn thấy ba động linh hồn lực cực vụn vỡ, thôi trước tiên ta sẽ dùng Động Hư bàn để tìm xem còn ai quanh phạm vi ngàn trượng quanh đây không?” Bích Vân lắc lắc đầu nói rồi lấy từ trong người ra một viên cầu cỡ đầu người, dưới bóng đêm không nhìn ra viên cầu này màu gì mà chỉ thấy nó nhẵn bóng dị thưởng, bên trong có một điểm sáng nhỏ lấp lóe không ngừng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 12-10-2019 lúc 00:48.

  4. #234
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 232: Bái sư

    Chương 232: Bái sư
    Ở một chỗ tối tăm dưới đáy hồ, nơi một số công trình bị rong rêu phủ kín khó nhìn ra kiến trúc nhưng ở trung tâm khu công trình này lại hiện ra rõ khung cảnh một cái đình cổ. Bên dưới đình cổ lại là một không gian khác với ánh sáng tran hòa lại có một cái giường nhỏ, cạnh đó là một thân ảnh mờ nhạt đang nhìn về một người nằm trên giường. Người nằm đó tuy mặt mũi bầm tím nhưng không như lúc trước nên vẫn nhận ra đó chính là Liễu Thiên, còn thân ảnh mờ nhạt kia không ai khác chính là Hỏa Ảnh lão giả.
    “Thương tích của ngươi nhìn thì có vẻ nặng nhưng đa phần đều là ngoại thương, lục phủ ngũ tạng đều đã được Tinh nguyên thổ căn chữa trị nên chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi. À không với cơ thể của ngươi chắc chỉ vài canh giờ là có thể hoạt động như thường.” Hỏa Ảnh lão giả khi này nhìn một lượt thân thể Liễu Thiên vẻ mặt hiền từ kết luận rồi lại nhìn lên đỉnh của không gian nói với giọng đầy mông lung:
    “Ta sống cả vạn năm đến giờ chưa tính là chết nhưng cũng không tồn tại trên đời nữa. Ta vốn chỉ là một phần bản thể ở đây, nửa còn lại không biết ra sao thế nhưng giờ phút này quen mỗi tiểu tử ngươi! Xem ra chúng ta có duyên, ngươi sống cũng xả thân vì người khác nên hợp với ta! Hỏa Ảnh lão giả nói xong lại dùng ánh mắt thưởng thức về phía Liễu Thiên hỏi một câu khiến hắn ngỡ ngàng không thôi.
    Sao có muốn bái ta làm thầy không?”
    “Ta…a!” Liễu Thiên nghe vậy giật mình ngóc dậy định nói gì thì cảm giác đau nhức lại truyền về khiến hắn ngã ra.
    “Từ từ ta vẫn chưa biến mất ngay đâu, nếu ngươi muốn suy nghĩ thì cứ suy nghĩ đi nhưng phải trước kia đám người kia đến!” Hỏa Ảnh lão giả lại nói.
    “Suy nghĩ thì không hẳn, thêm một người thầy cũng không có gì thiệt thòi. Chỉ là một Ma Đế như người lại có một đệ tử cùi như ta, mai sau danh tiếng sẽ bị hủy hết!” Liễu Thiên lắc lắc đầu cười nói.
    “Chẳng phải ngươi cũng bảo ta cùi sao, thầy nào trò đấy, cái này cũng là duyên phận!” Hỏa Ảnh lão giả cười ha hả nói.
    “Vậy được, thật tiếc là thân thể đệ tử vô lực nếu không sẽ làm lễ bái sư luôn!” Liễu Thiên nghe vậy mỉm cười thở ra một hơi nói với giọng tiếc hận.
    “Được rồi, cái đó không cần! Trước khi ta tiêu tan có một tên đệ tử cũng coi như không uổng lang thang ở đây nhiều năm như vậy. Những thứ để lại cho ngươi vốn định đưa vào thần niệm nhưng thông tin hơi nhiều ta lại không còn đủ linh hồn lực, rất may ta còn có Phẩm Giản này nên đã mô phỏng lại, mai sau tùy theo cấp độ tu vi sẽ mở được phong ấn trong đó!” Hỏa ảnh lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói rồi lại chỉ vào tay Liễu Thiên.
    Liễu Thiên lúc này mới cảm nhận được trong tay mình từ khi nào có một miếng gì đó. Hắn khi này vẻ mặt hơi buồn nói: “Nói vậy thì người thật sự sắp tiêu tán ư? Chúng ta chỉ vừa gặp!”
    “Không cần lo lắng, bản thân ta cũng chỉ là một phân hồn, một nửa vốn đã vô định trong tinh không. Nửa này có ngươi là đệ tử thì dù cho một nửa còn lại có bị yên diệt ta cũng an lòng. Thôi không nói nhiều nữa, ta lấy Định Căn Châm này cho ngươi. Nên nhớ nó không phải phàm vật mai sau sẽ giúp ích ngươi rất nhiều. Còn nữa vụ việc hôm nay không được tiết lộ ra ngoài. Người ra tay cướp Thổ căn lần này rất có thể là người có quyền cao trong tôn môn. Người không được để ai biết ngươi từng ở trong mật động kia. Nên nhớ nếu để lộ ra thì không chỉ ngươi mà có thể cả bạn bè và gia tộc ngươi đều gặp họa.” Hỏa Ảnh lắc đầu rồi đưa ra một hộp ngọc nhỏ từ từ căn dặn.
    “Nhưng tên kia đã nhìn thấy mặt của đệ tử. Ngày sau nếu hắn là người có quyền trong tông môn thì chỉ cần lấy danh sách xuất nhập Vạn Mộc Lâm trong ngày hôm qua rồi điều tra thì chẳng phải sẽ rất nhanh biết ư?” Liễu Thiên cố cầm họp ngọc kia lại, vẻ mặt không khỏi lo lắng nói.
    “Diện mạo ngươi tuy đã bị thiếu niên kia nhìn thấy nhưng thời gian đó đa phần các ngươi đều đánh nhau ở tốc độ cực nhanh. Khi dừng lại thì mặt mũi cũng bầm dập như đầu heo nên khó lưu lại được khí ức rõ ràng. Đồng thời ngươi vẫn chưa qua dậy thì xong. Một vài năm nữa phát triển gương mặt sẽ thay đổi khác đi. Đồng thời ngươi hãy thay đổi cách ăn mặc, đầu tóc và khí tức nữa. Sau năm bảy năm thì tên kia có gặp lại cũng khó mà nhận ra. Còn việc ngươi có tên trong danh sách xuất nhập của Vạn Mộc Lâm đúng có phần hơi đáng ngại nhưng ta cũng đã tính rồi. Ngươi khi trở lại viền Vạn Mộc Lâm nhớ đi qua nơi đám chấp sự từng lưu thông tin của ngươi. Lúc đó ta sẽ dùng chỗ linh hồn còn lại này không chế tên đó xóa đi mọi thông tin liên quan.” Hỏa Ảnh lão giả từ từ nói, đến đoạn cuối thì như đã tính toán từ rất lâu rồi vậy.
    “Người, à sư phụ thật sự không muốn để lại chút hồn phách để tiến nhập luân hồi ư?” Liễu Thiên buồn rầu hỏi.
    “Luân hồi, haha, cái đó thì không cần. Nếu phần kia của ta bị yên diệt thì xem như ta không có phúc phần với tiên đạo, vậy cũng không cần tin vào cơ may tồn tại luận hồi nữa!” Hỏa Ảnh cười nói gương mặt mờ ảo của lão khi này càng ngày càng trở lên kiên định.
    “Sư phụ người có đoán ra được thân phận kẻ kia không?” Liễu Thiên biết mình nói gì cũng không khuyên được vị sư phụ này nên đành bỏ qua vấn đề này chuyển qua chủ đề khác hỏi.
    “Ta không dám chắc nhưng mai sau ngươi có gặp Vạn Thuật Nguyên lão thì dè chừng. Người kia có thực lực là Tiên Thiên giả tuy không lộ ra hệ gì nhưng ta đoán chỉ có thể là lão.” Hỏa Ảnh lão giả nhăn mày lẩm bẩm.
    “À! Đừng có nghĩ đến việc tố cao lên trên. Nếu thật sự lão gia hỏa Vạn Thuật thì lão có số lượng đệ tử thân thích không nhỏ, trong đó rất nhiều nắm giữ những chức vị quan trong trong tông nên ngươi mà báo lên thì không khác gì tự sát.” Hỏa Ảnh lão giả trợt nhớ ra căn dặn.
    “Đệ tử đã rõ! Ngày sau nếu có cơ hội con sẽ giúp sư phụ trả thù!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ quyết tâm đáp.
    “Thù hận gì, ngươi sống tốt là được. Thôi thời gian đã hết, tiếp đến tia linh hồn cuối cùng này sẽ thay ngươi lo hậu hoạn ở chấp sự Vạn Mộc lâm và sẽ lưu lại một lực lượng khiến những kẻ dưới Tiên Thiên giả không thể nào dò xét được tâm thức ngươi. Hãy bảo trọng, ta vốn không được phép nói nhưng ngươi hãy cố lên, ngoài đại địa này trong tinh không có một nơi gọi là Thiên Vực, nơi đó rất huyền bí với những truyền thuyết, một phân hồn của ta nếu không bị tiêu diệt thì sẽ ở đó đợi ngươi! Ngoài ra Khống Hồn niệm của ta đã đánh dấu trên lá phù này, lúc người đi về nhớ đưa nó cho bất kỳ một tên chấp sự nào người gặp hôm qua. Ta sẽ tạm thời khống chế hắn để xóa bỏ những thông tin liên quan đến ngươi. Nên nhớ phải đi nhanh, nếu để thông tin được sao lưu gửi lên trên sẽ được đưa vào Vạn Điển đường thì thật sự không ổn! Bây giờ ta phải đem ngươi giấu đi đã! Theo thời gian thì đám người trong tông cũng sắp dùng Cảm Ứng Bàn rồi.
    “À chút phân hồn còn lại này cũng vừa đủ để làm <Ngụy Thanh Trục Ký quyết> trong thức hải của ngươi. Nó sẽ ẩn đi phần ký ức dưới hồ này, ngươi gặp ai hỏi chỉ biết mình rơi xuống hồ, tỉnh lại đã ở viền hồ là được!” Hỏa Ảnh lão giả nói đến đây thì thân ảnh nhoáng cái áp sát Liễu Thiên như có vẻ rất vội vã.
    Ngay khi này Liễu Thiên chỉ thấy mọi thứ lóa sáng rồi lại tối dần và đó cũng chính là những hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi hôn mê.

    Trên mặt hồ, Bích Vân nử tử lúc này nắm viên cầu trong tay, hai mắt nhắm liền, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó. Theo đó trong viên cầu hiện lên một đồ án vây quanh một con mắt đỏ rực. Tiếp đến từ con mắt đó một màn sáng tràn ra rồi theo viên cầu lan đi rất nhanh về mọi phía, nó trải khắp trên không dưới nước.
    Khi này, ba người còn lại không hề có phản ứng gì mà chỉ đứng im như bức tượng, nữ tử kia thì lại có vẻ bận rộn liên tục kết ấn. Sau một lúc, nữ tử kia trợt dừng kết ấn, đôi mắt từ từ mở ra, viên cầu theo đó cũng tắt đi trở lại vẻ nhẵn bóng vốn có.
    “Sao rồi?” Nam nhân cao cao kia thấy vậy liền hỏi.
    “Không thấy gì cả, ngay cả bên trong phong ấn cũng không còn ai?” Nữ ni cô kia lắc đầu đáp.
    “Nếu Động Hư bàn cũng không thu lại kết quả thì chúng ta hãy thu dọn rồi rời khỏi đây thôi!” Tên thanh niên tóc đỏ quay đầu nói.
    “Cũng được, ta sẽ đi thu lại một món đồ cho gia sư, đồng thời thu thập chút thông tin để làm báo cáo, các vị cũng có thể đi dạo quanh, biết đâu lại tìm ra manh mối gì!” Nam hán cao cao kia liền gật đầu nói rồi rất nhanh quay người bay xuống phía dưới.
    “Tống huynh bị thương ư?” Lúc này, phía trên không chỉ còn ba người thì Bích Vân nữ tử kia nhìn sang trung niên râu dài hỏi.
    “Ừm! Một phân thần của tên kia tự bạo quá bất ngờ khiến ta bị thương chút căn cơ!” Vị trung niên kia gật đầu đáp.
    Thanh niên tóc đỏ lại không nói gì, y liếc trung niên họ Tống một cái rồi thu lại trường thương, thân hình nhộn nhạo vài cái đã phóng về phía xa.

    Dưới sâu đáy hồ, nam hán kia hóa thành một đạo sáng bay đi. Rất nhanh gã đã bay đến cái sân lớn có bốn bức tượng dưới đáy hồ.
    “Phong ấn đã mở, quả nhiên thời hạn vạn năm đã qua. Thế nhưng kẻ xâm nhập sao có thể biết dưới Xuân Thiên hồ tồn tại phong ấn này?” Nam hán kia đứng trước một cái hố lớn giữa sân thầm nghĩ. Phải biết như bản thân gã dù đứng đầu Trưởng lão hội nhưng nếu không phải nhiệm vụ lần này được đích thân Tông chủ ban xuống thì cũng không biết dưới Xuân Thiên hồ tồn tại phong ấn cỡ này. Vậy mà người ngoài lại biết, bảo sao gã nghi hoặc.
    “Trong tông có kẻ làm phản ư? Không có kẻ đã được gài vào và kẻ đó có cách đi qua được Khai Linh Thiên Mục trận từ nhiều năm trước!” Nam hán kia tiếp tục đưa ra phán đoán.
    “Dù sao thì Thổ căn đã mất, nếu đoán không nhầm thì tiểu tử kia cũng ứng theo thiên căn mà thu được một phần Thổ Căn. Như vậy với việc tách mở Đạo Môn hợp hóa nguyên tố sau này cũng có thêm phần cơ hội!”
    “Thôi cứ thu lại Định Căn Châm cho sư phụ đã!” Nam hán kia nhìn xuống cái hố đen kia tự nhủ rồi thân hình nhoáng cái đã phóng xuống đó.
    Rất nhanh gã đã đứng trong một mất động trống không với khắp nơi là đá vụn. Gã nam hán thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì cả mà liền phóng đến một phiến bờ tường bắt đầu dò xét những vết tích còn lại.
    Sau một lúc, gã lấy ra một miếng lệnh bài bằng ngọc có màu xanh biếc, trên đó có khắc một chữ cổ màu tím. Khi này, gã vận chuyển nguyên thần miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu, ngọc bài trong tay theo đó cũng dần phát sáng, tiếp đến từ trong ngọc bài phóng ra một luồng sáng bay lên không rồi hóa thành một cổ tự lớn. Quanh cổ tự dần xuất hiện những đồ án với những ký tự, đường vẽ chằng chịt đan xen vào nhau.
    “Thu!” Đại hán đưa ngọc bài lên miệng hô lớn. Theo đó một cố ba động từ đồ án trên không như làn sóng bùng ra tứ phía, ngay cả mặt tường của mật động cũng không cản lại được, nó cứ như xuyên thấu tất cả mà lan đi.
    “Thu!” Sau một hồi không có phản ứng gì khác, đại hán nhíu mày hô lớn rồi nguyên thần bùng ra như nước lũ trút vào ngọc bài khiến cho đồ án phía trên lớn hơn nhiều lần, ba động từ đó truyền ra cũng mạnh hơn và đi xa hơn rất nhiều, rất nhanh đã bao trọn bán kính mười km.
    Thế nhưng sau thời gian khoảng năm phút vẫn không hề có phản ứng gì khác, điều này khiến vẻ mặt nam hán đang vận dụng ngọc bài trở lên khó coi vô cùng.
    “Xem ra đã mất!” Thêm một lúc, nam hán thở ra một hơi rồi cũng đình chỉ truyền nguyên thần vào ngọc bài, đồ án trên không cũng tan biến, ngọc bài lại trở lại vẻ xanh biếc vốn có.
    Một lúc sau, nam hán kia từ trong mật động theo đường cũ đi lên mặt hồ, vẻ mặt của gã khi này đầu lo âu sầu não. Gã vừa đi lên thì lập tức tăng tốc phóng không rồi từ đó bay thẳng về chỗ mấy người nữ tử kia.
    “Cao huynh có tìm được gì không?” Nam hán vừa về thì trung niên râu dài họ Tống đã hỏi.
    “Không còn gì cả. Điều lạ là ta mang đến cả Tụ Linh Lệnh nhưng không tìm được Định Căn Châm đâu!” Nam hán kia lắc đầu tỏ vẻ lo lắng nói.
    “Cái gì! Không có!” Trung niên râu dài họ Tống kia ngạc nhiên lẩm bẩm.
    “Cái này cũng lạ thật, làm sao kẻ kia có thể lấy được!” Bích Vân nữ tử cũng lắc đầu nghi hoặc.
    “Được rồi! Chúng ta xem ra đã đến muộn, năm tên thuộc hạ của ta cũng vẫn lạc. Định Căn Châm bị mất, việc này cần phải bàn lại. Trước tiên cứ trở về Lô Tinh điện đã!” Nam hán kia thở dài nói rồi thân hình nhoáng cái bay đi.
    Trung niên họ Tống và Bích Vân nữ tử cũng độn theo, cả ba người phá không bay đi. Ba người vừa đi được một lúc thì thanh niên tóc đỏ cũng bay theo. Bốn người hóa thành bốn đạo độn quang cắt ngang bầu trời rồi rất nhanh biến mất trong màn đêm.
    Vạn Mộc lâm sau một chút náo động thì lại trở về với quang cảnh yên tĩnh vốn có của nó. Xuân Thiên hồ cũng trở lại là một mặt hồ yên ắng với những gợn sóng nhỏ đang lấp lánh phản chiếu ánh trăng phía trên cao.
    Cứ vậy một đêm yên tĩnh dần qua đi, mặt trời từ từ đi những dặng mây bạc nơi chân trời lên đến đỉnh. Rất nhanh những ánh nắng thay ánh trăng chiếu rọi khắp Xuân Thiên hồ.
    Ở một chỗ nào đó quanh bờ hồ, dưới ánh sáng trói trang, Liễu Thiên từ từ mở mắt ngồi dậy. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy mình đang ngồi trên một phiến đá lớn ở viền hồ. Mà khi hắn nhìn kỹ thì thấy quanh phiến đá hắn ngồi có mấy là cờ nhỏ cùng một vài viên ngọc thạch đủ màu khác nhau đang được bày theo một kiểu trận pháp nào đó. Linh khí trên trận pháp xung quanh lúc này đã tiêu tan hết chỉ để lại những dụng cụ bày trận đang đung đưa trong gió.
    “Trước tiên phải rời khỏi Vạn Mộc Lâm đã!” Liễu Thiên sau khi nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua thì lẩm bẩm tự nhủ rồi đứng dậy thu dọn hết chỗ đồ bày trận cho vào chỉ giới rồi rất nhanh hướng phía Tông môn mà chạy đi.
    Khi này trời đã sang chiều, mọi cảnh vật rất rõ ràng nên Liễu Thiên có thể thoải mái chạy trong rừng với tố độ rất nhanh. Hắn trong đầu có nhiều phiền muốn nhưng đành gạt sang một bên rồi nhằm hướng Bắc chạy đi. Thế rồi chẳng mấy hắn đã chạy sâu vào trong rừng.
    “Ài, vậy là đã có một sư phụ! Mình như vậy cũng lấy được bao nhiêu thứ tốt nhưng cũng kèm theo nhiều việc phải thu xếp lại!” Liễu Thiên vừa chạy vừa sau khi nhớ lại những gì đêm qua thì không khỏi thở dài tự diễu rồi lại tiếp tục suy tư.
    “Thôi đừng nghĩ vớ vẩn nữa, trước tiên muốn an toàn phải thật nhanh trở về chỗ mấy gã chấp sự kia đã.” Liễu Thiên vừa chạy vừa suy tư, lúc này hắn chợt dừng lại vì nhớ ra một vấn đề khiến hắn lo lắng không thôi.
    “Chết còn 2 lão già kia và Vũ Khương đều biết sự hiện diện của mình! Sư phụ lại không thể giải quyết được. Giờ phải làm sao?” Liễu Thiên trở lên lo lắng, hắn hôm qua tự dưng mất tích dưới hồ, rồi hôm nay tự dưng trở về nếu để hai vị kia biết thì chắc chắn sẽ nghi ngờ. Mà nếu hai ngươi đó từng đi tìm hắn thì chắc chắn sẽ biết sự việc mật động và sẽ nghi hắn liên quan đến đám người kia.
    “Đã có chiêu kia của sư phụ phòng bị chắc cũng không sao. Mấy người đó cũng phải kiêng rè mình vì mình chơi thân với Vũ Khương nên cũng không thể ép cung a!” Hắn suy tư một lúc rồi lại tự nhủ an ủi bản thân không nghĩ nữa mà tiếp tục chạy đi.
    Liễu Thiên chạy như vậy tầm nửa canh giờ thì đã ra đến ngoại vi của Vạn Mộc Lâm. Thế nhưng hắn chạy thêm mấy trăm mét nữa thì bỗng dừng lại vì lúc này theo linh giác của hắn có thể cảm nhận được phía xa có một đám gì đó đang di chuyển ngược về phía này. Sau vài giây tập trung cảm nhận, hắn có thể đoán ra đó là nhóm người đang phi hành đến với tốc độ rất nhanh. Biết vậy nên hắn không thể đứng im đợi nhưng cũng không thể điên cuồng chạy đi nữa mà liền thong thả đi về phía trước với điệu bộ đầy mệt mỏi.
    Quả nhiên, hắn vừa đi được chục mét thì phía trước có một nhóm người đang bay lại.
    “Doạt! Doạt!” Đám người kia bay xuyên qua tán cây, rất nhanh đã có bốn người chia bốn góc đứng vây quanh Liễu Thiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 22-10-2019 lúc 17:25.

  5. #235
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 233: Tam đại nguyên lão

    Chương 233: Tam đại nguyên lão.
    Liễu Thiên bên ngoài bày ra vẻ mặt ngơ ngác nhưng tinh thần lại tập trung nhìn một lượt đám người này. Nhìn một lượt thì thấy nững người vừa đến tất cả đều mặc đồ đen gọn gàng, trên vạt váo đen có thêu một đường viền màu bạc như sợi xích nhỏ, bên trên thì đều đeo mặt lạ mặt quỷ nên không nhận ra dung mạo nhưng nhìn qua dáng người với kiểu tóc buộc phía trên thì hắn có thể đoán ra được nhóm này có ba nam một nữ. Nếu hắn đoán không nhầm thì đây chính là đồng phục của Ngân Khống đường một trong 12 đường khẩu thuộc sở Ngoại Vụ bên Hậu Cung.
    “Những người này vào đây là để điều tra vụ hôm qua, thật ngoài ý muốn a, mình tốt nhất không nên để lộ ra sơ hở!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi tiếp tục bày ra vẻ mặt sợ hãi như mấy người trước mặt chuẩn bị ăn thịt hắn vậy.
    “Tiểu tử, ngươi làm gì trong này!” Nữ nhân trong nhóm liền đi lên nhìn quanh một lượt rồi quát hỏi.
    “Ta ta đi tham quan, bây giờ đang muốn hồi tông! Các vị là ai lại xâm nhập tông môn? Các ngươi muốn làm gì ta?” Liễu Thiên ấp úng đáp rồi lại tỏ vẻ sợ hãi hỏi liên tục.
    “Không cần phải sợ chúng ta là chấp sự trong tông, ngươi chỉ cần trả lời ta vài câu hỏi là được!” Nữ nhân kia thấy vậy liền an ủi sau đó lại hỏi: “Tối qua ngươi cũng ở đây?”
    “Các vị thật là chấp sự, tại sao ta chưa từng thấy chấp sự ăn mặc như vậy bao giờ? Tại sao phải đeo mặt lạ?” Liễu Thiên nhìn vào quần áo đã biết đây là mật vệ bên Hậu Cung nhưng tất nhiên hắn phải tỏ ra nghi hoặc không rõ pha thêm chút sợ sệt thì mới hi vọng thoát khỏi những phiền phức không cần thiết.
    “Yên tâm, chúng ta là mật vệ ở Hậu Cung chứ ngươi nghĩ người ngoài làm sao có thể vào đây! Được rồi! Ngươi nếu muốn yên ổn rời đi thì tốt nhất nên trả lời câu hỏi của ta trước! Nếu còn dài dòng ta sẽ lập tức bắt ngươi!” Nữ tử kia giải thích rồi tỏ vẻ không vui nói.
    “Dạ! Đệ tử, đệ tử vào từ sáng nhưng trong này đường đi không rõ ràng nên bị lạc quanh quẩn mãi ở đây mãi mới biết hướng mà đi về thì gặp mọi người!” Liễu Thiên nghe vậy tỏ vẻ đã hiểu rồi lại bày ra vẻ mặt sợ hãi ấp a ấp úng nói.
    “Ngươi tên gì, người của đội nào?” Một nam nhân trong nhóm kia đi lên nhìn qua một lượt quần áo của Liễu Thiên thì thấy hắn không mặc đồng phục liền hỏi.
    “Đệ tử là Liễu Thiên, người đội Mười Hai, cung chữ Càn!” Liễu Thiên nghĩ một chút rồi liền khai ra những thông tin vốn không thể giấu này.
    “Được rồi! Tiểu tử này tu vi kém như vậy lại có một mình chắc cũng không đi quá sâu vào Vạn Mộc lâm!” Một nam nhân khác đi lên đánh giá Liễu Thiên một lượt rồi quay lại nói.
    “Ta thì lại nghĩ khác, hôm qua có 103 đệ tử tiến vào Vạn Mộc Lâm, theo như điều tra thì có đến hiện giờ có tới 96 đệ tử chưa trở về, mà 7 đệ tử đã về kia thì 6 người đều chỉ đi vào chưa đầy 10 dặm của Vạn Mộc lâm. Vậy tên này đang ở phạm vi hơn 20 dặm mà lại còn sống?” Nữ nhân kia lắc đầu phủ định từ từ nói rồi lại từ từ phân tích, khi nói xong ánh mắt lại hướng Liễu Thiên nhìn thật kỹ.
    “96 người chưa về?” Liễu Thiên giật mình lẩm bẩm đầy sợ hãi. Hắn lúc này thật sự hãi chứ không phải giả bộ, hắn thật không ngờ những kẻ kia còn ra tay với tất cả đệ tử vào sâu trong Vạn Mộc lâm khiến gần trăm đệ tử mất tích.
    Lại nói thì Vạn Mộc lâm là khu vực vui chơi chính của đám đệ tử ngoại môn vì vậy mỗi ngày có không ít đệ tử đi vào du ngoạn khám phá nên cũng có không ít những vụ đệ tử mất tích nhưng chưa lần nào xuất hiện việc đệ tử tiến vào Vạn Mộc lâm mất tích nhiều như lần này. Nói như vậy chẳng phải hắn tiến vào sâu trong đó mà vẫn còn sống chính là điều hiềm nghi lớn nhất sao. Nghĩ đến đây, Liễu Thiên trong lòng đại biến, trong đầu hiện lên đủ cách để ứng phó.
    “Ta thấy vẫn cứ bắt tiểu tử này về điều tra!” Lúc này, nữ nhân kia lại nói.
    “Sao lại bắt ta! Hu hu! Đừng, làm ơn ta chỉ ham chơi nên mới đi vào đây. Ta không muốn chết!” Liễu Thiên nghe vậy liền khóc lóc van xin. Hắn quyết không thể để đám người này mang đi được, mật vệ này điều tra dù có sư phụ bảo vệ sẽ không bị lộ nhưng chắc chắn sẽ bị hành hạ gọi lên gọi xuống nhiều lần. Vì vậy, hắn hôm nay phải diễn một bài đơn giản để thoát khỏi đám người này.
    “Các vị xin đừng giết ta, ta còn chưa yêu ai, ta mà chết thì mẫu thân ta sẽ rất buồn, Tiểu Xuân ta nhớ muội…” Liễu Thiên tiếp tục khóc lóc chẳng biết kiếm đâu ra những cái tên gọi lên như bị chọc tiết.
    “Im ngay, khóc lóc gì!” Một đại hán nghe trướng tai liền quát lên.
    “Đừng! Làm ơn! Ta không muốn chết, mẫu thân cứu con!” Liễu Thiên nghe vậy càng khóc lớn.
    “Tên này…” Một hắc y nhân khác thở dài rồi quay về phía một hắc y nhân đứng giữa như chờ chỉ thị.
    “Thôi đi, một tiểu tử như vậy thì làm được gì, phải biết kẻ xâm nhập có tu vi cực cao nếu muốn rời đi thì cũng không còn ở đây, nếu nói liên quan thì chênh lệch như vậy làm sao liên quan đến thằng ranh vắt mũi chưa sạch này. Còn nếu hắn có gặp kẻ kia thì còn sống được ư! Giờ ngươi bắt hắn lại rồi về tổng bộ hắn khóc một hồi thì mặt mũi lão phu để đi đâu!” Lúc này, hắc y nhân đứng giữa liền nói, một giọng nói già lua vang lên.
    “Vẫn nên…”
    “Lão đại nói cũng đúng a! Lại nói thì việc của chúng ta là đi tuần tìm điểm kết giới bị phá vỡ chứ không phải bắt người. Cứ thu lấy thẻ bài của tiểu tử này lại kiểm tra rồi ghi thông tin lại là được!” Nữ nhân kia đang định nói thì một hắc y nhân nam tử khác lại chặn lại nói rồi đưa ra đề nghị.
    “Được! Làm vậy đi!” Hắc y nhân lớn tuổi kia gật đầu nói.
    “Tiểu tử đưa thẻ bài thân phận đây!” Hắc ý nhân nam tử liền đi lên hướng Liễu Thiên ra lệnh.
    “Dạ! Nhưng xin các vị đừng lấy thẻ bài của ta, không các chấp sự sẽ phạt, ta sợ…!” Liễu Thiên đưa thẻ bài với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, không những thế hắn còn như muốn giữ lại vì sợ những người kia lấy mất.
    “Đưa đây! Ai lấy của ngươi làm gì! Nam nhi gì hơi tý đã khóc rồi!” Một nam hán giật lấy thẻ bài mắng.
    Liễu Thiên bị mắng thì vẻ mặt đầy ủy khuất đứng đó, sau một lúc thì vẻ mặt hắn lại chuyển qua sợ sệt lo lắng điều này càng khiến đám người kia lắc đầu không thôi. Họ cảm thấy hôm nay mình thật đen đủi, đã không tìm được chỗ có điểm dao động của kết giới cũng không kiếm được kẻ tình nghi nào. Đã vậy trên đường di chuyển ngay cả một động vật cũng không gặp khiến cả đám vốn đã cảm thấy buồn bực. Vậy mà đến khi gặp được một tên thì lại là một tiểu tử mít ướt này.
    “Người vào đây từ khi nào?” Nam hán vừa ghi chép vừa hỏi.
    “Dạ mới hồi trưa nhưng vì vắng vẻ hoang vu nên đệ tự sợ quá đã vội trở về!” Liễu Thiên vội đáp, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cái lệnh bài trong tay đái hán như thực sự sợ đại hán lấy mất.
    “Tiểu tử cầm lấy, mau hồi tông! Về tông nhớ đến hình đường viết báo cáo!” Nam hán kia kiểm tra xong nhìn thấy điệu bộ của Liễu Thiên thì không khỏi lắc đầu ném lại thẻ bài rồi ra lệnh.
    “Dạ dạ!” Liễu Thiên thu lấy thẻ bài vuốt vuốt rồi gật gật liên tục.
    “Đi thôi!” Hắc y nhân lớn tuổi nhất nhìn hết một màn điệu bộ của Liễu Thiên thì thở dài ra lệnh.
    Mấy người kia nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa mà liền động thân, cả bốn người nhằm hướng Xuân Thiên hồ bay đi.
    Liễu Thiên thấy vậy vẫn đứng đơ ra vẻ mặt như ngạc nhiên về tốc độ của mấy người kia còn trong lòng thở ra một hơi, hắn chỉ cần diễn thêm một chút là qua, thế nhưng tưởng như mấy người kia đi hẳn rồi thì bỗng lại có một tiếng vọng lại khiến hắn giật mình.
    “Khoan có việc muốn hỏi ngươi!” Một nam tử mặc hắc y rất nhanh bay lại đứng trên một ngọn cây.
    “Dạ! Ngài có gì căn dặn!” Liễu Thiên lúc này lại tiếp tục bày ra vẻ mặt lo lắng hướng nam nhân kia hỏi.
    “Ngươi từ trưa đến giờ có gặp nhóm người nào khác như chúng ta không?”
    “Dạ! Không! Chính vì quá vắng nên đệ tự mới sợ mà trở về!” Liễu Thiên thành thật trả lời.
    “Vậy ư! Được rồi, người về đi, cứ thẳng hướng này mà đi!” Hắc y nhân kia lầm bẩm rồi lại gật đầu chỉ tay về phía Bắc ra nói.
    Gã nói xong thì cũng không chờ Liễu Thiên phản ứng gì mà đã quay người bay đi chẳng mấy khuất sau mấy ngọn cây.
    “Tốt nhất cứ rời khỏi đây đã!” Liễu Thiên nhìn theo bóng hắc y nhân khuất sau tán cây thì liền tự nhủ rồi cũng quay người chạy đi, hắn lúc này thật không muốn lại gặp một nhóm mật vệ khác.

    Lúc này, tại một một gian phòng với diện tích khoảng vài chục mét vuông, trong đây mọi thứ đều được tranh trí rất nhã nhặn, tường đều làm bằng bích thạch, trên tường có một vài bức tranh thủy mặc, góc phòng có một vài giá sách nhỏ, trên giá cũng không có nhiều sách.
    Nhìn đi nhìn lại thì gian phòng này không có gì quá đặc biệt chỉ chừ một việc đó là ở đây có rất đông người đang tụ tập lại và tất cả mọi người đều đang ngồi xung quanh một cái bàn lớn bằng một loại ngọc trong suốt được để ở giữa gian phòng. Trong những người ngồi ở đây lúc này thì có cả nam hán hắc y họ Cao, thiếu niên tóc đỏ, nữ tử mặt lạnh tên gọi Bích Vân và trung niên râu dài họ Tống, cả bốn người mới ở Vạn Mộc Lâm tối qua giờ đã tập trung ở đây. Cùng với mấy người này là vị Tiên Thiên giả Đồng lão giả kia và đệ tử của lão La Hỏa Chân Quân, cạnh đó còn có Tứ Cực Thánh từng thủ hộ trong mật khu của Kỳ Nhân các gồm 1 đại hán, một lão đạo, một nữ cô và một thiếu nữ xinh đẹp. Ngoài những người này ra còn có năm sáu người khác chưa từng xuất hiện qua.
    Trong mấy người còn lại thì có một hắc y nhân đeo mặt lạ, một cặp nam nữ mặc bạch y ngồi cạnh nhau, hai lão giả tóc hoa dâm, mặt đấy nếp nhăn và cuối cùng là một thanh niên có gương mặt rất trẻ nhưng tóc lại bạc trắng như mới đi salon nhuộm về vậy. Tất cả những người này đều đang tập trung nhìn về phía cuối của gian phòng, nơi có một cánh cửa bằng gỗ nâu có phần cũ kỹ.
    Không để mọi người chờ lâu, cánh cửa cũ kỹ kia lúc này từ từ mở ra, phía sau đó một nữ nhân đi ra. Nữ nhân này thân mặc thanh y, dáng người cao cao, gương mặt thì thanh tú tuyệt trần, đôi mắt nàng sáng long lanh nhưng đầy vẻ lạnh lùng, đồng thời nàng có một mái tóc xanh dài óng phủ đến ngang lưng nhìn rất lạ.
    “Tông chủ!” Nữ nhân kia vừa đi ra tất cả những người trong phòng đều đứng dậy chào. Xem ra nữ tử xinh đẹp vừa đi ra không ai khác chính là đệ nhất nữ nhân của Kỳ Nhân các- Nguyệt Nha Tiên Tử.
    Nguyệt Nha Tông chủ kia đi vào ngồi xuống ghế chủ tọa thì gật đầu cho cả đám ngồi xuống.
    “Ta không muốn nhắc lại việc kẻ đột nhập kia, cái đó các vị tự xử trí. Lần này ta nghe nói tiểu tử kia bỗng dưng lại thu được một phần thổ căn?” Nguyệt Nha thấy mọi người đã ổn định thì liền hỏi.
    “Dạ! Đúng là tiểu tử kia mang trong mình Thiên Căn thể, lời tiên đoán của Xích Tuyết đại nhân quả không sai!” Trung niên cao gầy vội đáp.
    “Được rồi! Ta nghe ngươi xác nhận thì chuyện đó quả không sai. Đồng lão cùng Phong lão nghĩ sao?” Nữ tông chủ kia gật đầu rồi lại hướng vị Đồng lão giả và thanh niên tóc bạc hỏi.
    “Có gì to tát, chẳng phải là một kẻ đó chỉ có tỉ lệ cao đột phá tam thiên thôi sao. Đó là việc của nhiều năm sau. Bây giờ cứ kệ hắn trưởng thành, chúng ta cần gì phải để ý, cho hai ba tên thuộc hạ âm thầm bảo vệ là được.” Thanh niên tóc bạc tỏ vẻ không quan tâm đáp.
    “Cái đó là đương nhiên nhưng ta cảm thấy chuyện Thổ căn và Định Căn Trâm này vẫn còn rất nhiều nghi vấn nên không thể buông bỏ như vậy được!” Đồng lão giả tỏ vẻ đồng tình nhưng lão nghĩ nghĩ gì đó liền nhíu mày nói.
    “Cũng đành bỏ thôi, ngươi xem chỗ kết giới bị vỡ cũng tìm được, kẻ kia thoát rồi nên có cố truy tìm cũng chỉ uổng công. Chỉ là lần này nghe nói trong Vạn Mộc Lâm có kẻ ra tay giết hại rất nhiều đệ tự ngoại môn. Mà tất cả đám người bị giết cơ thể và linh hồn đều tiêu tan, nếu không phải có chút oán khí bám lại thì khó nhận ra được! Ta e rằng trong tông có kẻ đang muốn hấp thụ Linh Cơ để tu luyện Thiên ma công!” Thanh niên tóc bạc lắc đầu đáp rồi chợt nhớ ra gì đó lại chuyển chủ đề nói.
    “Ngươi không nói thì ta cũng phải điều tra. Nếu cùng là kẻ cướp thổ căn ra tay thì thôi chứ còn người trong tông thì lão phu nhất định sẽ thu hồn diệt phách!” Đồng lão nghe đến đây thì như phát hỏa nói.
    “Được rồi! Việc này giao cho Hắc Bạch nhị quan điều tra.” Nguyệt Nha nữ tử khẽ gật đầu hướng hai người nam nữ mặc đồ trắng đen phân phó, sau đó lại hướng tất cả mọi người nói: “Tụ Hư giới năm năm nữa là bắt đầu, lần này có chút thay đổi. Lần này, tất cả đệ tử chân truyền của cấp Trưởng Thượng trở lên và có tu vi dưới Hoành Không cảnh đều phải tham gia.”
    “Cái gì lần này Tụ Hư giới đại thế ngàn năm một lần ư, chẳng nhẽ những lời đồn kia là thật!”
    “Theo tính toán thì Thập Tam Hoàng Bỉ cũng chỉ còn gần hai mươi năm nữa a. Lứa đệ tử lần này tham gia cũng nên trọn ra để bồi dưỡng!”
    “Đám đệ tử của chúng ta lần này có cơ hội để thể hiện rồi!”
    “Đúng vậy, Tống huynh chắc chắn rất kỳ vọng vào tên đệ sở hữu Thiên Viên Chi Tâm của mình a!”
    “Haha, cao đồ của các vị sư huynh cũng đâu có kém!”
    “Thế nhưng Tụ Hư giới nguy hiểm trùng trùng, tất cả đám đệ tử đều tham gia, như vậy những kẻ được thu vào trong khoảng thời gian này chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”
    “Đúng vậy, bọn chúng vẫn cần thời gian để…
    “Được rồi nếu sợ mất mầm tốt thì đừng tuyển. Còn tuyển vào thì phải tham gia. Các ngươi đi thu xếp đi, lần tuyển sinh mới nghe nói Tiêu Diêu phong của Long huynh sắp mở cuộc đại kết nạp nên ta sẽ thay mặt bổn tông hỗ trợ một chút kinh phí tu luyện trong thời gian 10 năm tiếp theo, còn việc cạnh tranh thì…!” Nữ tông chủ nghe vậy liền cắt ngang nói rồi chợt nhớ ra liền quay ra La Hỏa chân quân nói. Nàng nói đến đoạn cuối thì như ngừng lại chờ đợi gì đó.
    “Tông chủ! Tiêu Diêu phong của ta tổn thất lớn vì tông môn nên kính mong tông chủ cho thêm chút đặc ân chọn trước!” La Hỏa thánh lão nghe vậy rất nhanh hiểu ý vội nói.
    Những người khác đang bàn tán bỗng nghe vậy đều im nặng xuy nghĩ. Một số thì gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, một số còn tỏ vẻ không vui một số định nói gì đó nhưng cuối cùng không ai nói gì, tất cả đều chờ vị nữ tông chủ kia quyết định.
    “Ài! Thôi được lần tuyển sinh sắp tới cũng ứng với đại thế nên có mầm tốt, ta nếu không cho ngươi chọn trước thì Đồng lão cũng không vui a! Được ta cho ngươi chọn trước hai danh ngạch!” Vị nữ tông chủ kia thở dài tỏ vẻ khó sử rồi như chợt nhớ ra gì nói, giọng điệu cuối lại mang ý vị trêu trọc nhìn về phía Đồng lão giả đang cười nhìn nàng.
    “Đa tạ tông chủ!” La Hỏa chân quân vội cảm tạ. Với lão thì lần thu đồ sắp tới vô cùng quan trọng với bản phong lần này đến đây cũng đã hướng sư phụ xin qua và quả nhiên kết quả không làm gã thất vọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 05-11-2019 lúc 20:19.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status