TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 45 của 49 Đầu tiênĐầu tiên ... 354344454647 ... CuốiCuối
Kết quả 221 đến 225 của 242

Chủ đề: [Dị giới - Xuyên không] Thiên Ý

  1. #221
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 220: Thiên tinh

    Chương 220: Thiên tinh
    Trong thiên địa có một loại vật chất có tên là năng lượng bổn nguyên. Loại năng lượng này tồn tại một cách vô hình trong thiên địa, nó có từ khi nào thì không ai biết nhưng mọi người đều truyền nhau rằng từ thời xa xưa khi Âm Dương thiên địa vẫn là một thể cũng đã có lực bổn nguyên này và từ đó đến này nó được rất nhiều bậc đại năng nghiên cứu và dần đưa ra những kết luận.
    Sau nhiều năm, những người nghiên cứu đã kết luận rằng lực bổn nguyên là hữu hạn và mỗi ngày đang ít dần. Nguyên nhân trong đó cũng được những người kia giải thích là quá trình năng lượng bổn nguyên lưu chuyển trong thiên địa đã gặp những điều kiện khác nhau mà dần chuyển hóa thành những dạng năng lượng khác, số lượng các dạng này bao nhiêu thì đến nay vẫn chưa có đáp án. Giới dị giả chỉ biết bốn dạng năng lượng cơ bản mà năng lượng bổn nguyên chuyển hóa thành đó là Linh khí, Ma khí, Tiên khí và Hỗn Nguyên.
    Linh khí như đã biết thì nó là những hạt năng lượng rất nhỏ tồn tại trong không khí ở dạng tự do, chúng có liên kết ổn định nên con người có thể hấp thụ và chuyển hóa chúng thành nguyên thần để sử dụng.
    Ma khí thì chính là một loại hạt vật chất có cấu tạo tương tự với Linh khí có điều chúng có năng lượng lớn hơn hạt linh khí nhưng lại mang theo sự hoạt động bất ổn nên con người vốn không thể hấp thụ được mà chỉ có một bộ phận dị tộc mới làm được điều này, những dị tộc này dần được gọi là Ma tộc.
    Tiên Khí là dạng năng lượng bậc cao nhất, nó có mức năng lượng bằng với Ma khí nhưng lại có độ ổn định cao như Linh khí nhưng để hấp thụ được loại Tiên khí này cũng cần có thể chất đặc thù. Những bộ tộc này dần được người đời gọi là Tiên tộc.
    Ba loại năng lượng này đều được sản sinh ra từ năng lượng bổn nguyên nhưng tỷ lệ thế nào, nguyên nhân gì mà từ một gốc năng lượng chúng lại chuyển hóa ra ba loại thì không ai biết. Dẫu vậy mọi người đều biết trong quá trình chuyển đổi từ năng lượng bổn nguyên sang Linh khí, Tiên Khí và Ma khí đều tạo ra một dạng năng lượng đi kèm có tên là Hỗn Nguyên.
    Hỗn nguyên là loại năng lượng hình thành như một sản phẩm phụ của quá trình chuyển đổi. Nó cũng chứa năng lượng nhưng không định hình luôn biến đổi ở các mức khác nhau và cũng không có liên kết hạt như các loại năng lượng khác nên bất kỳ vật sống nào cũng không hấp thụ để sự dụng được. Tuy nhiên vì nó là năng lượng mà lại có số lượng lớn nên rất nhiều dị giả nghiên cứu. Sau rất nhiều năm nghiên cứu thì có một vị đại năng đã thu thập gần như toàn bộ Hỗn Nguyên trong thiên địa để tạo ra 13 hạt châu có thể chuyển hóa Hỗn Nguyên thành Nguyên thần để con người sử dụng và những hạt châu này được gọi là Thiên Tinh.
    Quá trình phát triển để tạo ra Thiên Tinh thì ngay cả Đồng lão cũng không biết nhưng để có thể dung nhập Thiên tinh này cũng rất khó vì như chính bản thân lão cũng không dung nhập được. Về phần Liễu Thiên có thể dung nhập Thiên tinh thì tất cả cũng là duyên phận và may mắn. Duyên phận là vì Đồng lão đã chuẩn bị rất nhiều tài nguyên để phụ trợ cuối cùng lại gặp hắn, còn may mắn chính là trong quá trình dung nhập cơ thể hắn không có phản ứng bài xích dẫn đến tự hủy.
    Chính vì Thiên Tinh đã dung nhập vào cơ thể nên nguyên thần nó tạo ra cũng phù hợp với cơ thể hơn những nguyên thần hấp thụ từ linh khí nên chúng cũng hỗ trợ cơ thể hồi phục nhanh hơn bình thường. Cái này cũng hỗ trợ Liễu Thiên nhiều trong quá trình luyện tập và chiến đấu.
    Một đặc điểm khác rất quan trọng nữa là thiên tinh trong cơ thể Liễu Thiên tuy đã dung nhập nhưng nó vẫn cần chuyển hóa Hỗn Nguyên thành Nguyên thần nên nguyên thần nó tạo ra cũng mang theo tính chất của Hỗn Nguyên. Nguyên thần đó có cấu tạo khác biệt và có mức năng lượng không ổn định dẫn đến không thể dung nhập theo Dị căn quyết của giới Dị giả để tạo thành dị thuật Ngũ Hành hay Ngoại Thiên. Đồng thời những trận pháp phù lục, cấm chế vốn nghiên cứu ra để khống chế nguyên thần được chuyển hóa từ Linh khí nên không thể khống chế nguyên thần chuyển hóa từ Hỗn Nguyên như Liễu Thiên.
    Trường hợp Khống Huyền Phù kia cũng vậy, nó có thể phong bế toàn bộ nguyên thần của người thường nhưng với Liễu Thiên thì vẫn còn một phần nguyên thần có thể hoạt động được. Còn về linh hồn và linh lực của hắn thì vốn không có nên chẳng thể phong bế. Nói chung Khống Huyền phù nếu dùng lên người khác thì hiệu quả khẳng định rất cao nhưng dùng lên người Liễu Thiên chỉ đem lại tác dụng rất nhỏ nên hắn chỉ cần giả vờ chúng chiêu rồi lợi dụng thời cơ Diệp Tinh Khả chủ quan để dành chiến thắng.
    Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Liễu Thiên tuy có chiến thắng trận này nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ. Hắn khi này tóc tai quăn hết, quần áo vốn đã rách giờ lại cháy gần hết để lộ ra một vài điểm trên cơ thể. Nhất là vết đao kia lại càng ghê người, một mảng thịt vai của hắn như bị đốt cháy, chỗ cháy kia như ngăn chặn nguyên thần khiến cho khả năng hồi phục chậm đi rất nhiều.
    “Diệt Chân Hỏa, lửa này có thể đốt cháy nguyên thần, đốt lâu có thể phá hủy kinh mạch. Luyện lửa này không cần thiên phú cao chỉ cần đến Diệt Chân Thạch mà thứ đá đó cũng không phải là hiếm nên rất nhiều người luyện được. Ài đúng là bất công mà, thứ lợi hại như vậy nhưng lại rất dễ luyện khiến mình lần nào cũng dính đòn, ngày sau phải chú ý hơn!” Liễu Thiên nhìn vết thương trên vai thì không khỏi nhớ lại những gì đã học được về Diệt Chân hỏa – một trọng Cửu Đại Dị Hỏa.
    Hắn nghĩ vậy nhưng không biết Diệt Chân Hỏa này tu luyện nhập môn thì rất đơn giản nhưng càng lên cao lại càng khó. Nghe đâu ngoài Nguyệt Nha Tiên tử tông chủ Kỳ Nhân các ra thì chưa ai luyện đại thành loại dị hỏa này. Một vấn đề nữa là Dị Căn quyết của Diệt Chân hỏa đòi hỏi khả năng khống chế nguyên thần cực cao, đồng thời do Dị Căn quyết phức tạp nên khi sử dụng lửa này cần tiến hành chậm và cẩn thận để tránh phản phệ nên rất bị động khiến loại lửa này tuy là một trong những Hỏa cấm nhưng ít được dùng trong giao chiến tốc độ cao nó đa phần được các Y Sư sử dụng để phẫu thuật chữa trị thương thế mà thôi.
    “Các ngươi hiểu chuyện gì không?” Phía ngoài võ đài, mấy kẻ không hiểu bắt đầu hỏi bạn của mình.
    “Tại sao tên da đen kia lại có thể thoát ra được!”
    “Không phải là thoát mà là lá phù kia không có tác dụng.”
    “Thật tà môn, Diệp gia phù không có tác dụng? Các ngươi có ai biết hắn tên gì không?”
    “Ta không biết, hỏi mấy tên chi Sáu kìa!”
    “Chi Sáu ư, được qua đó hỏi chút!”
    Toàn trường sau khi chứng kiến Liễu Thiên đánh bại Diệp Tinh Khả thì càng trở lên hỗn loạn, mọi người bàn tán ầm ĩ, cuối cùng không ai hiểu được nguyên nhân thì đều rủ nhau tụ lại chi Sáu. Đám đệ tử chi Sáu thì được cơ hội thể hiện nên ai đấy đều thao thao bất tuyệt kể về Liễu Thiên. Chỉ riêng Công Tôn Yến đứng đó nụ cười rạng rỡ nhìn về phía võ đài. Khoảng không ồn ào lúc này cũng như không tồn tại, trong tâm trí cô chỉ có hình ảnh cùng những câu nói của Liễu Thiên nói với cô.
    “Ngươi đã làm được. Mai sau ngươi sẽ đi xa!” Công Tôn Yên mỉm cười lẩm bẩm rồi rất nhanh thu lại nụ cười, vẻ mặt chuyển thành u sầu quay người rời đi.
    Toàn trường bàn tán mọi người đều nhìn về Liễu Thiên nhưng hắn không quan tâm nghe xem họ nói gì mà ngồi xuống kiểm tra vết thương trên toàn cơ thể. Sau khi xem xét vết thương một hồi, hắn lấy ra nhiều loại thuốc rắc lên những vết thương ngoài ra, đồng thời cũng vận chuyển Bồi Nguyên quyết bắt đầu trị thương do nguyên thần đối phương gây ra.
    Thương thế không quá nặng nên chỉ sau 30 phút Liễu Thiên đã đứng dậy đi lại thoải mái. Vết thương khi này đã khô miệng, Diệt Chân hỏa cũng được khu trừ, việc hồi phục hoàn toàn thì phải cần thời gian nên hắn cũng tính rời khỏi chỗ ồn ào này.
    Liễu Thiên đứng trên đài nhìn quanh một lượt thì thấy vẫn còn khá đông đệ tử đang nhao nhao bàn tán, trong đó rất nhiều người đang hướng ánh mắt về phía hắn như đánh giá gì đó. Hắn tất nhiên không để ý đám người này mà đang tìm một người trong đó.
    Thế rồi, đôi mắt vốn đang hớn hở nhìn quanh của Liễu Thiên bỗng hơi nhíu lại vì trong đám người này, hắn nhìn ra không có Công Tôn Yến.
    “Chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy lo lắng!” Liễu Thiên nhìn một lượt bỗng lẩm bẩm rồi cũng quay người nhảy xuống võ đài.
    Hắn vừa xuống liền hướng khu nhà chi Sáu mà đi, hắn đi đến đâu đám đệ tử tránh ra đến đó, những tiếng bàn tán theo đó cũng nhỏ đi. Dần dần một số lại bắt đầu đi ra chào hỏi làm quen.
    “Sư huynh tiểu đệ là Hoa Quảng!
    “Sư huynh chúng ta cùng chi, khi nào mong sư huynh chỉ giáo!”
    “Liễu sư huynh…”

    “Đúng là thay đổi nhanh!” Liễu Thiên thầm than rồi cũng không để ý đến đám người này mà rất nhanh rời đi. Đám người xung thấy Liễu Thiên thờ ơ tất nhiên rất không vui nhưng không ai có ý kiến gì, tất cả chỉ cố cười tránh được để cho hắn rời khỏi.
    Khu nhà chi Sáu lúc này lại rất yên tĩnh, Công Tôn Yến không biết từ khi nào đã về phòng. Cô ngồi trên giường, ánh mắt đang nhìn vào mu bàn tay. Ở mu bàn tay cô đang ẩn hiện một hình săm màu tím, hình săm này lúc ẩn lúc hiện nên chỉ lờ mờ nhìn ra đó là những cổ tự nhỏ li ti ghép lại thành một đường tròn nhỏ, ở tâm của vòng tròn nhỏ đó lại là một đồ án hình tam giác với nhiều đường nét đan xen như muốn che đi ký tự mờ ảo phía dưới.
    “Nếu ngày đó đến, mình còn là mình ư?” Công Tôn Yến cười cười tự giễu rồi gương mặt càng trở lên nhăn nhó.
    “Có làm sao, nếu sống mà gò bó thì không bẳng đổi lấy một lần tranh đấu, nếu bại thành toàn cho nó, còn thắng mình sẽ tiêu diêu tự tại!” Công Tôn Yến nắm chặt tay tự nhủ.
    “Cộc! Cộc!” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên khiến Công Tôn Yến giật mình.
    “Ngươi về rồi ư!” Công Tôn Yên lấy lại bình tĩnh từ từ nói.
    “Ta vào nha! Kẹt!” Phía ngoài, giọng nói Liễu Thiên vang vào rồi không chờ Công Tôn Yến nói gì, cửa đã mở ra, hắn thong dong đi vào.
    “Ngươi… ngày càng tự tiện đó!” Công Tôn Yên trợn tròn đôi mắt mắng.
    “Haha, ngươi còn bá đạo hơn mà!” Liễu Thiên cười giải thích.
    “Rồi! Rồi! Không nói nữa! Chúc mừng ngươi đã lấy được quán quân của lần tỷ thí này!” Công Tôn Yến tỏ vẻ không thèm chấp nói rồi cũng không quên chúc mừng Liễu Thiên.
    “May mắn, may mắn thôi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu tỏ vẻ khiêm tốn.
    “Lại cái kiểu khách sáo đó, ta rất ghét!” Công Tôn Yến trợn mắt mắng.
    “Hì!” Liễu Thiên chỉ cười không nói rồi cũng ngồi ra bàn tự rót một cốc nước đưa lên miệng uống.
    “Ngươi dự định tiếp theo thế nào?” Công Tôn Yến đi lại ngồi xuống đối diện, cô bày ra vẻ mặt suy tư hỏi.
    “Tất nhiên sẽ phải vào Nội Môn rồi. Có điều vẫn còn chút thời gian mới hết án phạt, trong khi đó ta cũng có chút việc phải làm!” Liễu Thiên suy nghĩ một chút nói ra.
    “À! Cũng phải chờ ngươi lên Khai Minh cảnh rồi cùng rời đi nữa!” Hắn nói xong chợt nhớ ra nhìn Công Tôn Yến cười nói.
    “Xem ra ngươi còn chút lương tâm!” Công Tôn Yến nghe vậy cười rạng rỡ nói.
    “Được rồi! Đi ăn mừng nào!” Liễu Thiên liền đứng dậy kéo Công Tôn Yến ra ngoài. Thế là hai người có một bữa linh đình và cũng không kém phần ầm ĩ, tên tuổi của Liễu Thiên vì vậy cũng trở lên nổi tiếng trong đám đệ tử Thường quán. Tất nhiên có nhiều người hâm mộ hắn thì cũng không thiếu kẻ khó chịu chửi hắn ăn may. Thế nhưng không ai dám tìm hắn làm phiền nên những lời nhảm nhí đó hắn không để ý mà chỉ tập trung tu luyện.
    Mấy ngày tiếp theo, Liễu Thiên quay lại cuộc sống luyện tập khi trước chỉ khác một điều là hắn đã lấy lại được trợ cấp nên tu vi và thể chất cũng tăng tiến nhanh hơn.
    Lại nói đến việc trợ cấp thì ngay ngày hôm sau của buổi khảo thí, một nữ chấp sự đã tìm đến. Nữ chấp sự kia mang đến cho hắn 5 tháng trợ cấp, một viên đan dược cùng một đề nghị quảng cáo. Đề nghị quảng cáo này chi phí chính là viên đan Ngự Linh Đan kia. Còn nội dung quảng cáo chính là việc đánh bóng tên tuổi cho hắn để được các bậc cao tầng trong Nội Môn để ý. Như vậy sẽ giúp hắn vào được một sơn môn danh tiếng trong Nội Môn.
    Kết quả là trợ cấp cùng đan dược thì Liễu Thiên lấy còn đề nghị kia hắn không để ý. Điều này khiến Công Tôn Yến mắng hắn một hồi nhưng khi hắn giải thích mình đã có Hồng Lan tiên giả chờ sẵn trong Nội Môn thì cô không nói gì. Mấy ngày sau đó, Công Tôn Yên lại càng tập trung tu luyện hơn trước. Liễu Thiên cũng hiểu nên không làm phiền, cả hai bắt đầu những ngày tháng khổ tu.

    Trời chiều âm u, mây xám tre phủ như có thể mưa bất cứ lúc nào. Phía dưới nền trời này là một khu rừng rậm không tên. Lúc này, trên không của cánh rừng có một người đang đứng. Người này toàn thân đồ đen, phía trên lại đeo mặt lạ trắng, ở giữa hai mắt có hai đường viên đỏ vàng chạy song song chia đôi hai mắt, bên dưới hai mắt lại có hai đường có màu xanh dường và hồng. Bốn đường viền với bốn màu khác nhau cắt vuông góc như chỉa chiếc mặt lạ làm bốn vậy. Sau lưng người này lại mang theo một cái hòm lớn như quan tài, gã khi này đang đứng nhìn về phía sâu của khu rừng, đồng tử màu xanh trong chiếc mặt lạ đang đảo quanh thì bỗng dừng lại ở một khu rừng trũng phía xa bên phải. Ngay sau đó, hắc y nhân này biến mất tại chỗ, vài giây sau thấy hắn đã xuất hiện ngoài mấy chục mét rồi lại biến mất. Người này cứ thoắt ẩn thoắt hiện mấy chục lần đã đi xa cả mấy km.
    Vài phút sau, hắc y nhân bay xuống dưới một khu rừng thấp, từ đó hắn đi đến trước một căn nhà gỗ nhỏ.
    “Đến rồi ư?” Cùng lúc này một gióng nói già lua từ trong căn nhà truyền ra.
    “Đã lấy được mẫu vật, huyết mạch chính hệ!” Hắc y nhân kia dùng một giọng nói nhẹ nhàng đáp khiến người nghe không phân biệt được là nam hay nữ.
    “Gửi về Tổng đàn! Từ nay đến lúc kiểm tra xong phải đảm bảo không một tên nào rời đi được!” Giọng nói già lua trong ngôi nhà lại vang lên phân phó.
    “Quán chủ người có phải quá cẩn thận rồi không, như vậy quá tốn thời gian, cứ giết nhầm còn hơn bỏ xót. Nếu Kỳ Nhân các phát hiện thì chúng ta rời khỏi đây là được. Ta không tin bọn hắn dám đến bản tông để bắt người.” Hắc y nhân định rời đi nhưng rồi lại quay người tỏ vẻ không hài lòng nói.
    “Hừ! Ngươi thì biết gì, một Kỳ Nhân các tất nhiên bản tông không sợ nhưng nếu không có bằng chứng mà ra tay thì Thần Mẫu cùng Thần Đảo cũng không ngồi yên đâu!” Người trong ngồi nhà hừ một tiếng mắng rồi cũng giải thích.
    “Thần đảo, cái này! Vậy ta cũng không bàn nữa, khi xác thực thông tin kia thì ta nghĩ Kỳ Nhân các cũng chỉ biết giả câm giả điệc mà thôi!” Hắc y nhân kia tỏ vẻ không tin nói nhưng rất nhanh tự nhủ.
    “Đi đi!” Giọng nói già lua kia truyền ra với vẻ đầy mệt mỏi.
    Nghe vậy hắc y nhân cũng không nói nhiều mà thân ảnh từ từ tiêu thất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 29-04-2019 lúc 00:25.
    ---QC---


  2. #222
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 221: Tâm Tông kinh

    Chương 221: Tâm tông kinh.
    Thời gian gian lặng lẽ trôi, lại thêm hai tháng nữa qua đi, đến nay Liễu Thiên đã hết án phạt được mấy tuần. Tính đến giờ thì hắn đã sang Thường quán được hơn nửa năm và trong thời gian này tất nhiên xung quanh hắn mọi thứ đều đang vận động nên cũng có nhiều thứ thay đổi.
    Đầu tiên người thân thiên với hắn nhất trong khoảng thời gian qua - Công Tôn Yến. Tiểu cô nương này càng ngày tu luyện càng nhanh, cộng với một tháng qua rất chăm chỉ nên đã có tiến bộ vượt bậc, tu vi đã đạt đến Linh cơ đỉnh phong. Đến hôm nay, cô đã đi vào Thông Quan phòng để đột phá lên Khai Minh cảnh rồi.
    Tiếp theo là tin từ Lại Thư phòng. Sau nhiều tháng cuối cùng hắn cũng nhận được một lá thư từ trong Nội Môn gửi ra. Thế nhưng không phải của Cơ Thương Vũ mà là của Tằng Nhất và Hà Minh. Cả hai tên kia giờ đều làm đệ tử của một vị trưởng lão trong Nội môn có chức vị khá quan trọng nên cuộc sống của họ rất ổn. Vì vậy cả hai ngoài viết thư hỏi thăm thì mục đích chính là thúc dục Liễu Thiên sớm vào Nội Môn để tụ họp. Đọc thư xong, Liễu Thiên cũng viết thư hứa hẹn cố gắng trong vòng một hai tháng tới sẽ vào nội môn nhưng từ hôm đó đến hôm nay đã hơn tháng rồi nhưng hắn vẫn chưa làm thủ tục gì cả. Nguyên nhân trong đó thì một phần là do án phạt, phần còn lại là do hắn phải đợi Công Tôn Yến nên chưa thi lên Nội Môn được.
    Thông tin thứ ba diễn ra trong tháng qua cũng khá quan trọng đó là gia tộc báo rằng mấy năm tiếp theo không tổ chức tộc hội nên đệ tử trong tộc không phải hồi tộc. Đồng thời tiểu muội Liễu Thuyên của hắn đã được Liễu Nhân Toàn dẫn khỏi Nhất Xuân quốc. Liễu Thiên biết tộc hội hoãn lại thì cũng chỉ hơi ngạc nhiên nhưng khi nghe đến Liễu Thuyên đã rời đi thì có cảm giác mất mát gì đó. Lại nói thì nguyên nhân việc rời đi này hắn không rõ lắm nhưng theo hắn thì phần lớn liên quan đến Không gian Vãn Khứ của gia tộc. Theo hắn đoán Liễu Thuyên chắc chắn đã nhận được gì đó rất quan trọng nên gia tộc mới đưa nàng rời đi để tu luyện. Nơi nàng đi là chỗ nào gia tộc không tiết lộ cho Liễu Thiên. Nơi đó có thể sẽ là nơi thánh địa tu luyện với cuộc sống nhung lụa hoặc cũng có thể là nơi hoang vu cùng cực vơi nguy hiểm trùng trùng, sống nay chết mai. Thế nhưng du có ở chỗ nào thì tiểu muội của hắn vẫn có Tứ thúc nên Liễu Thiên cũng cảm thấy an tâm.


    Việc cuối cùng trong thời gian qua là hai ngày trước thông qua Thượng Quan Định, hắn có nhận được một ngọc giản, trong đó có một đoạn truyền âm của Hồng Lan Tiên giả. Nội dung trong đó thì khá đơn giản, vị tiên giả này đã nhận Khương Tuyết làm tam đệ tử, mai kia nếu hắn có thể vào Nội Môn thì nàng sẽ nhận hắn làm tứ đệ tử.
    Thời gian qua đi, xung quanh Liễu Thiên chuyển biến thì bản thân hắn cũng có thay đổi. Trong thời gian qua xét lại thì tu vi Liễu Thiên cũng tiến triển kha khá, đan điền cảnh giới của hắn đã mở rộng bằng tám thành đan điền cực đại. Đúng ra với trợ cấp dồi dào thì tốc độ đó là hơi chậm nhưng vừa tu luyện công pháp vừa hấp thụ nguyên thần mà có kết quả như vậy thì cũng không tồi rồi. Một phần cũng vì Liễu Thiên tránh thiên tinh ảnh hưởng đến đan điền nên hắn mới tự cân chỉnh. Khi công pháp hắn chưa cao thì hắn cũng chưa muốn mình đột phá quá nhanh.
    Tu vi tăng tiến không đáng kể nhưng võ kỹ và sức mạnh thân thể thì lại có tiến triển rất lớn. Hơn nửa năm luyện tập miệt mài, cùng với sự trợ giúp của Thể Ngịch Huyền Tinh ngọc cùng Luyện Thể Như Ý ngọc, Liễu Thiên đã có một cơ thể mạnh ngoài giới hạn mà một cơ thể bình thường có được. Nhất là khi nguyên thần kích hoạt nữa thì sức mạnh đó lại càng kinh khủng.
    Để lấy một khái niệm cơ bản cho sức mạnh của cơ thể Liễu Thiên lúc này thì phải có một vài thử nghiệm. Kết quả là khi không cần nguyên thần kích hoạt một tay hắn cũng có thể nâng được gần ngàn cân, một quyền đơn giản có thể đánh đổ một đại mộc mấy người ôm, một kiếm không nguyên thần cũng có thể chẻ đôi cự thạch mấy ngàn cân. Còn tốc độ thì kể cả không cần dùng đến nguyên thần hắn cũng có thể chạy nhanh gấp đôi Usain Bolt*.
    Một điều làm Liễu Thiên vui vẻ nhất đó chính là qua quá trình luyện tập thân thể thì tốc độ phản xạ của hắn tiến triển rất nhanh. So với tốc độ của bí quyết trong Lôi Điểm thì còn nhanh hơn nhiều. Tiếc là hắn chưa có cách thử nghiệm cụ thể nên chỉ vận dụng phản xạ để thi triển Lưu Thủy bộ thì thấy thuần thục hơn rất nhiều, tốc độ di chuyển trong địa hình phức tạp cũng không bị giảm là bao.
    Trong tu luyện thể chất thì Liễu Thiên thu được khá nhiều kết quả khả quan nhưng dị thuật thì lại không có một chút gì cả. Kể cả mấy bộ dị thuật đơn giản hắn cũng không luyện được.
    Đây không phải là hắn không muốn luyện mà như đã biết đây là do Thiên tinh trong cơ thể hắn, hắn vốn đã thử nhiều lần chỉ dùng nguyên thần do mình tự hấp thụ để luyện dị thuật. Thế nhưng hai loại nguyên thần tưởng như tách biệt này khi bình thường lại rất hòa hợp nên dù có cố đến mấy thì nguyên thần của hắn cũng chỉ qua Dị Căn Quyết nhưng bước cuối cùng cũng không thể qua Biến Nguyên đồ để chuyển thành các dạng năng lượng khác được.
    Hạn chế này khiến hắn không thể sử dụng dị thuật nên hắn cũng từ bỏ tu luyện di thuật Ngũ hành hoặc Ngoại thiên, theo đó Lôi Phá kiếm pháp cũng bị lược bỏ đi phần Dẫn Nguyên Sinh Lôi ở phía sau. Khi này, hắn chỉ tận dụng những yếu quyết không cần chuyển đổi nguyên thần thành lôi điện như, Lôi Viên quyết, Lôi Quân quyết, Lôi Điểm, hắn dùng những thứ này để luyện kiếm theo Vô Danh kiếm pháp và tìm ra cực đại của kiếm chiêu. Đồng thời hắn cũng nghiên cứu hiện tượng Vô Trở vạn kiếm bất xuất trong Vô Danh kiếm pháp.
    Tu luyện miệt mài trong thời qua tất nhiên giúp cơ thể hắn có tăng tiến rất lớn nhưng qua thời gian dài cứ tu luyện đơn điệu mãi mấy môn đó khiến Liễu Thiên cảm thấy cuộc sống có phần nhàm chán. Nhất là việc thời gian qua thiếu thực chiến càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu không thể tập trung tu luyện được.
    Lại nói thì cơ hội để Liễu Thiên có thể đọ sức với những kẻ có thực lực thì chỉ có ở những lần tỉ thí lớn do tông môn tổ chức. Thế nhưng những vụ tỉ thí do tông môn tổ chức trong năm này cũng không còn. Đội Chiến phải 2 năm mới diễn ra một lần, Ngoại Môn luận võ thì phải 4 năm mới diễn ra một lần. Tất cả những dịp như vậy đều diễn ra vào năm sau chứ không phải năm nay nên khoảng thời gian này muốn đọ sức Liễu Thiên chỉ có thể đến Chiến đường.
    Kể ra thì cũng lạ, Liễu Thiên đến chiến đường kiếm người tỉ thí thì chẳng có ai đánh cùng. Đám đệ tử bên Thường quán dường như ai cũng biết hắn nên đều tránh né. Còn đám Tiêu Viễn, Bạch Hiên Hiên cùng những người có thực lực thì sau đợt khảo thí như đi đâu hết vậy, không có một ai xuất hiện chứ đừng nói đến việc gặp được bọn hắn ở Chiến đường.
    Liễu Thiên tự dưng không có hàng để đọ sức cũng cảm thấy tẻ nhạt đành phải tự mình nghĩ ra đủ cách để luyện tập khác nhau nhưng kết quả tất nhiên không quá tốt điều này khiến hắn buồn bực một thời gian nhưng hắn cũng biết bản thân sắp vào Nội Môn nên thời gian nhàm chán này sẽ không kéo dài vì vậy hắn chỉ cần cố nghĩ ra vài thứ để luyện là có thể qua quãng thời gian ảm đạm này.
    Quay lại với hiện tại, buổi tối của một ngày đầu tháng ba, sau khi tu luyện nguyên thần xong, Liễu Thiên nghĩ nghĩ một hồi thì trong đầu hiện lên tên một bộ tâm pháp cũ khiến hắn nổi lên chút tò mò. Hắn nhíu mày cười nhạt một cái rồi bắt đầu khoanh chân nhắm mắt lại.
    Liễu Thiên tiến vào không gian thức hải, hắn đến trước quang trụ lấy ra một tia sáng trong đó. Tia sáng này chính là một tia thần niệm của vị tiền bối hắn tình cờ gặp được ở ngoài hồ cạnh thư viên năm trước. Từ khi hắn mở ra thức hải vốn đã thấy nên cũng xem qua nhưng chưa xem kỹ, hắn chỉ biết trong đó có nói đến một bộ tâm pháp gì đó được gọi là Tâm Tông Kinh.
    Liễu Thiên vừa đưa luồng thần niệm kia tiến nhập vào linh thức thì đã có vô số câu nói mang theo những thông tin về môn tâm pháp kia bắt đầu tràn vào tâm trí hắn.
    “Đệ nhất thức Tâm Nhan. Tâm động khiển thân động, tâm chuyển khiển thân chuyển. Tậm động quyền xuất, tâm di cước hành. Mọi hoạt động của cơ thể đều bắt đầu từ tâm. Con người muốn dùng chiêu công kích thì phải dùng tâm để điều khiển tay chân cùng nguyên thần. Mọi thứ đều từ tâm mà ra, mọi sự khởi nguồn từ ý nghĩ.
    Tâm nhan - gương mặt hình dáng của tâm hồn. Trên đời mấy ai hiểu hết được một người, ai nhìn rõ được tâm hồn của người khác. Tâm nhan của mỗi người khác nhau, ở đây tu luyện tâm nhan chính là tìm ra cách bắt được tâm nhan của đối thủ. Đối thủ tâm động mình cùng động, quyền của đối thủ vừa xuất mình đồng thời xuất chiêu né tránh hoặc đánh trả. Tâm nhan này chính là một dạng tu luyện khả năng đoán chiêu của kẻ thù đồng thời làm tăng khả năng nhạy bén của tâm hồn cùng các giác quan.
    Tâm Nhan đệ nhất trọng này giúp rất nhiều trong chiến đấu, nhưng để tu luyện được nó thì phải phụ thuộc vào cơ duyên và ngộ tính của từng người. Cái này phải thông qua ngàn vạn lần vừa chiến đấu vừa cảm nhận mới dần tu thành được, người không có tâm trí kiên định thì đừng nghĩ đến việc nhập môn. Tâm pháp gồm cửu chuyển, đệ nhất chuyển Tu, đệ nhị Thấu, đệ tam Cộng, đệ tứ Phân, đệ ngũ Mãn, đệ lục Khỏa, đệ thất Tái, đệ bát Phản, đệ cửu Hoàn. Đệ nhất tu căn dưỡng tĩnh nhàn tâm, hoa vị tiên nhân đắc sở…”
    Những câu nói của một nam nhân vang vọng trong đầu Liễu Thiên, đến đoạn tâm pháp thì toàn từ khó hiểu khiến hắn nhăn mày suy ngẫm. Thời gian trôi đi từng chút, nửa tiếng qua đi Liễu Thiên dần mở mắt trong đầu hắn khi này đã có chọn vẹn tầng đầu tiên của môn tâm pháp kia. Tất nhiên hắn chưa hiểu hết mà chỉ mới nghiên cứu qua một lần nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để bắt đầu luyện bước nhập môn của đệ nhất thức này.
    “Trắc Cảnh quả nhiên kinh khủng. Thế nhưng cần phải trải qua cả ngàn trận thực chiến mới dần luyện được. Thời gian về sau có cơ hội chiến đấu sẽ từ từ luyện, bây giờ tốt nhất cứ đọc hết các thức sau môn tâm pháp này đã!” Liễu Thiên lẩm bẩm tự nhủ rồi thu lại linh thức tiếp tục tiến vào không gian thức hải.
    Đệ nhị thức, Tâm Thiên. Tĩnh tâm vô cực, đồng thiên địa. Tâm động vô nhai hủy thương khung.
    Tu luyện trên đời luôn nhắc đến một chữ tĩnh! Nhưng trên đời mấy ai biết chữ tĩnh ở đây là gì và mấy ai có thể làm được?
    Thực tế thì cơ thể con người tưởng như tĩnh tọa tu luyện nhưng lại đang vận động không ngừng. Một cơ thể lớn như vậy khi ngồi đả tỏa kia thực ra vẫn đang tồn tại sự vận động của cơ nhục. Bên trong cơ thể mỗi người vẫn luôn có sự vận động không ngừng của các tiểu cầu vô cùng nhỏ, các dạng vật thể khó định hình. Nói ngay như khi tĩnh tọa hấp thụ linh khí thì trong kinh mạch các dòng nguyên thần vẫn đang di chuyển. Đan điền và công pháp vẫn đang hoạt động. Như vậy thứ có thể tĩnh duy nhất trên thế gian này chính là tâm hồn mà thôi!
    “Như vậy tĩnh tu ở đây là gì? Đó chính là trạng thái tĩnh tâm.
    Nhân sinh vạn vật đều đang chuyển động, tâm hồn của người thì có thể động có thể tĩnh. Như vậy một người muốn tiến vào cảnh giới tu luyện đỉnh cao thì phải tĩnh tâm như đến cực hạn. Tĩnh đến mức cảm ngộ rằng thời gian và không gian đều dừng lại. Một sự bất biến bất dịch, tâm hôn tĩnh lặng đến tột cùng để hòa nhập vào thiên nhiên vạn vật. Cảm nhận mọi thứ như một vật vô chi vô giác trong thiên nhiên, đặt mình làm một cá thể cùng thiên nhiên để cảm nhận sự hòa hợp…”
    Người tu đạo luyện khí đều lấy tĩnh công làm trọng, tĩnh tọa đả thể hấp thụ linh khí. Tĩnh tâm định kinh chuyển linh thành thần. Tĩnh đan vận pháp quy thần tại Thủy. Tùy tĩnh công hành, công tĩnh đan sinh, thân động tâm bất động, khí chuyển thần không chuyển, phong hành ngũ quan, tựa bế tứ chi, nhâm đốc tuần hoàn, thuần ti quy đỉnh…
    “Hiểu biết của vị tiền bối này quả nhiên sâu rộng thế nhưng tu luyện đến cảnh giới hòa mình vào thiên địa nghe hơi hư cấu!” Liễu Thiên mở mắt ngồi nghĩ lại những gì vừa thu được thì không khỏi khâm phục vị tiền bối kia nhưng khi hắn nghĩ đến việc tu luyện thức thứ hai Tâm Thiên này thì không khỏi cười khổ lắc đầu rồi lại tiếp tục tiến vào không gian thức hải.
    Đệ tam thức, Tâm Cuồng. Nhất nhân song chuyển, nguyên vĩnh linh hoàn. Tĩnh tu tụ linh, động công thụ thần.
    Trong đan điền luôn có hai trạng tái là tĩnh tu và động công, đây là hai trạng thái được vận hành ngược nhau trong đan điền và trong cả kinh mạch. Thế nhưng nói chúng ngược nhau nhưng vẫn có thể tồn tại cùng một lúc.
    Từ cổ trí kim đã có rất nhiều người nghĩ đến việc này nhưng để làm thì chưa có ai. Đây chính là nghịch thiên nên phàm những ai thử đều đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Lại nói trên đời ai mà tĩnh tu được trong khi cơ thể đang giao chiến. Ai mà vừa giao chiến lại vừa hòa nhập thân mình vào thiên địa cảm nhận rồi hấp thụ linh khí thiên địa? Đây chính là một suy nghĩ ngông cuồng và có phần điên rồ không thực tế nên ta gọi nó là Tâm Cuồng.
    Hai trạng thái tĩnh tu và động công vốn có nguyên thần di chuyển ngược chiều nhau trong kinh mạch và đan điền nhưng ta tin vẫn có cách để cho hai trạng thái này cùng tồn tại một lúc. Chính vì vậy ta đã bỏ ra nhiều công sức nghiên cứu.
    Tĩnh tu là tâm tĩnh, động công là thể động. Bản chất hai trạng thái này không liên quan nhưng nơi vận hành lại cùng là một tuyến kinh mạch và lộ tuyến nguyên trường lực công pháp. Như vậy để đồng thời làm được việc này thì phải chẻ đôi luồng kinh mạch và vòng chuyển công pháp. Muốn làm vậy thì đầu tiên phải phân tâm thức làm hai. Ta trước kia đã tu luyện qua Tích Hồn thuật nên trong cơ thể có thể chứa nhiều phân hồn. Vì vậy ta có thể cùng lúc có thể làm nhiều việc một cách chuẩn xác. Thế nhưng để chẻ đôi kinh mạch và công pháp tuyến vẫn quá khó, dù trước đến nay người tiến lên Đệ Nhất Thiên vốn có thể bỏ qua Kinh mạch dùng thân thể dẫn Nguyên nhưng trường lực của công pháp vốn bất biến dù có song hành tu luyện cũng khó thành công…
    Liễu Thiên nghe liên miên một hồi thì cũng thu lại tâm thức tự nhủ: “Làm sao mới có thể làm cho nguyên thần không bị bế tắc trong kinh mạch đây? Dù có nhất tâm nhị dụng thì vẫn không thể nào làm được? Mà đúng như người kia nói, trạng thái tĩnh tu rất khó đạt được, bây giờ lại đặt trong trường hợp giao chiến cần tập trung thì khó càng thêm khó!”
    “Ài! Cứ từ từ, mình phải nghiên cứu lại đã! Tiền bối kia còn mất cả đời vẫn chưa hoàn thiện thì mình vội làm gì!” Liễu Thiên thở dài lầm bẩm rồi lại tiếp tục nghe đoạn cuối trong đoạn thần thức truyền ầm:
    “Để luyện thức thư ba này cần phải luyện thành thức thứ hai Tâm Thiên và môn Cấm pháp Tích Nhân thuật. Còn cách kết hợp thì mỗi người mỗi khác khi tu luyện thành thì phải tự tìm ra cách của mình. Nếu người nghe cảm thấy ta điên cũng đúng, còn nếu có tâm hãy đến tiểu đình ở Xuân Thiên hồ, ta sẽ đón tiếp.
    Nhân sinh đa sự phi tường tận. Nhất kiếp thiên niên bất câu thông. Ngục cô hỏa ảnh, phá mục trần! Xuân Thiên vọng nguyệt, ngoại cửu thiên.”
    “Ba tầng này nghe thôi đã thấy khó luyện, tốt nhất cứ gác lại đã! Nhất là đệ tam thức kia thì không có hi vọng tu luyện gì cả!” Liễu Thiên vừa ra khỏi không gian thức hải liền ngồi thần ra với vẻ hơi thất vọng.
    “Việc tu luyện này không đơn giản nhưng lời mơi kia đến rất hợp lúc! Mình đi một chuyến chỉ mất một hai ngày, còn Tiểu Yến đột phá xong cũng cần vài ngày củng cố cảnh giới nữa. Đồng thời mình cũng đang cần vận động chút nên vào Vạn Mộc Lâm là một ý kiến không tồi!” Liễu Thiên lúc này nhíu mày suy nghĩ rồi hai mắt lại sáng lên đưa ra quyết định.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 11-05-2019 lúc 16:30.

  3. #223
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 222: Mộc Lâm trọng địa

    Chương 222: Mộc Lâm trọng địa.
    Sáng sớm, bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ. Phía trên khu rừng bạt ngàn cạnh Kỳ Nhân các khi này là những dải nắng vàng nhè nhẹ đang từ từ xua đi lớp sương mù buổi sớm. Sương mù dần tan để lộ ra những tán cây xanh mượt đang đung đưa trước gió, thỉnh thoảng chúng tạo ra những âm thanh rì rào vui tai.
    “Hít! À!” Liễu Thiên nhìn ngắm khu rừng đầy sức sống mà hít mạnh một cái rồi cất bước đi vào con đường nhỏ phía trước. Hắn hôm nay sẽ vào Vạn Mộc Lâm, đây cũng có thể sẽ là lần cuối cùng hắn vào khu rừng này vì sau lần này hắn sẽ vào Nội Môn.
    Nhắc đến Vạn Mộc Lâm thì như đã biết nó rộng lớn vô cùng vô tận nên trong đó luôn tồn tại rất nhiều tồn tại nguy hiểm. Thế nhưng ở những khu vực quanh tông môn luôn có một vùng có kết giới để đám đệ tử tham gia thám hiểm, trong vùng này cũng có yêu thú nhưng lại khá ít và cấp thấp nên cũng không có quá nhiều nguy hiểm.
    Nói vậy nhưng hàng năm vẫn có không ít để tử thiệt mạng trong đây, nguyên nhân thì rất nhiều, kẻ bị đồng môn giết hại, kẻ lại bị yêu thú tấn công, có kẻ bị thú hoang giết chết, có kẻ ăn phải quả độc, một số còn do ngã cây mà chết,… Kể ra thì quả là buồn cười nhưng hàng năm vẫn có một vài vụ đệ tử chết một cách rất ngớ ngẩn như vậy.
    Tất nhiên sự sống chết của mấy đệ tử ngáo ngơ cũng không ảnh hưởng đến tông môn nhưng dù sao đã mang cái danh ngoại môn đệ tử thì cũng là đệ tử tông môn nên cần phải quản. Lại nói thì người ta gửi con em vào đây học tập thì cũng cần có gì đảm bảo nên tông môn cũng cần phải đưa ra chút quản thúc chứ không thể buông bỏ không đoái hoài để đám đệ tử, để chúng chết một cách ngớ ngẩn được.
    Cụ thể theo tông quy thì không phải đệ tử nào cũng có thể tùy tiện ra vào Vạn Mộc Lâm mà chỉ những đệ tử có tu vi trên trạng thái Tổ nguyên mới được lập đội ba người đi vào. Còn như Liễu Thiên có tu vi Khai Minh cảnh thì có thể tiến vào đó một mình, thế nhưng trước khi vào lại phải ký vào sinh tử đơn của tông môn đồng thời cũng không được đi quá một ngày.
    Đối với Liễu Thiên thì thời gian một ngày không tính là nhiều nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Với tốc độ của hắn bây giờ thì chỉ vài giờ là đến nơi, thêm vài giờ là có thể tra xét hết Xuân Thiên hồ một lượt nên một ngày là thoải mái để vừa đi vừa về.
    Liễu Thiên tung tăng đi trên con đường nhỏ hướng vào trong rừng, hắn vừa đi vừa tính toán những việc cần làm khi đến Xuân Thiên hồ.
    “Đại ca! Đệ đi với!” Liễu Thiên vừa đi được vài bước trên con đường nhỏ thì bỗng có tiếng từ phía xa gọi lại.
    “Á!” Liễu Thiên nghe vậy giật mình, vẻ mặt hắn đờ ra vì hắn cảm thấy giọng nói này có chút quen quen.
    “Ài! Tên này!” Liễu Thiên quay lại nhìn ra phía xa phía ngoài một dãy hành lang có một người đang te tởn chạy lại. Và người đó ngoài Vũ Khương ra thì còn ai vào đây cơ chứ!
    “Đại ca định đi tham quan rừng núi a, đệ cũng đang rảnh, chúng ta đi thôi!” Vũ Khương chạy đến gần mỉm cười nói.
    “Ta thực sự không hiểu, ngươi thế nào lại có thể biết hết hành tung của ta. Ngươi cứ theo ta mãi làm gì, Lôi Quân Quyền luyện đến đâu rồi!” Liễu Thiên lúc này lắc đầu tỏ vẻ chán nản hỏi.
    “Với sự giải thích tỷ mỉ của huynh thì đệ cũng luyện xong rồi! Thôi chúng ta vừa đi vừa nói.” Vũ Khương đi qua Liễu Thiên quay lại nói.
    “Ta đã cho ngươi đi theo đâu?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.
    “Cần gì huynh cho, ta cứ đi! Giờ là huynh đang theo ta đấy chứ!” Vũ Khương ve vẩy một tờ giấy nhỏ, vẻ mặt thì đắc trí đi trước như không quan tâm nói.
    “Trời, tại sao hôm đó ta lại quen ngươi có chứ!” Liễu Thiên nhìn tờ giấy kia thì biết mình không đuổi tên này đi được, điều này khiến hắn bày ra vẻ mặt như đưa đám than trời khóc đất.
    “Haha! Đó là số phận, huynh muốn tránh cũng không tránh được!” Vũ Khương đi trước cười nói.
    “Số phận cái con khỉ, tất cả đều do ngươi là một tên ranh ma, ta khờ dại nên mới mắc mưu làm đại ca của ngươi!” Liễu Thiên vừa than vừa mắng.
    “Đã bảo rồi! Số phận sắp đặt rồi, nếu không làm sao chúng ta quen nhau được.” Vũ Khương dừng lại đi song song với Liễu Thiên vui vẻ nói.
    “Ừ! Thiên ý, thiên ý chẳng phải ý của Liễu Thiên ta sao?” Liễu Thiên gật đầu tự giễu.
    “Cái này cũng đúng a! Đó là ý của huynh. Đại ca chắc chắn có chủ định làm quen với đệ! Huynh nói đi, có phải huynh thấy ta anh tuấn nên mới chủ động làm quen không?” Vũ Khương khi này gật gật đầu rồi nói rồi lại dùng bộ dáng sợ sệt chất vấn Liễu Thiên.
    “Thôi, không có tác dụng đâu! Tốt nhất là ngươi theo ta nhưng không được nhiều lời, phá phách, nếu không thì mỗi người một hướng!” Liễu Thiên tỏ vẻ phiền hà xua tay nói rồi lại đưa ra đề nghị.
    “Đệ sẽ ngoan! Chúng ta đi thôi!” Vũ Khương gật gật đầu liên tục nói rồi lại tung tăng chạy trước.
    Thế là hai người một trước một sau tiến vào trong Vạn Mộc Lâm.
    Nhưng điều họ không biết chính là phía sau họ tầm mấy dặm có hai người đang lặng lẽ theo sau. Hai người này thân pháp cực nhanh lướt trên những cành cây, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai bóng đen mờ mờ di chuyển mà thôi.
    “Bắt đầu chạy thôi! Ngươi không nhanh sẽ bị bỏ lại phía sau!” Liễu Thiên quấn quần áo gọn gàng lại nói rồi cũng chạy vụt đi trước.
    “Sao phải sợ!” Vũ Khương bĩu môi rồi cũng chạy theo sau.
    Hai người rất nhanh chạy xuyên qua những tán cây tiến sâu vào trong Vạn Mộc Lâm.
    Hai người theo sau tốc độ cũng tăng lên, hai người này vẫn giữ khoảng cách tầm 1km so với hai người Liễu Thiên.
    Chạy khoảng một canh giờ thì đường mòn đã hết, hai người Liễu Thiên lúc này đã phải băng qua nhiều loại địa hình khác nhau nên tốc độ đã giảm đi đáng kể.
    “Sao rồi! Không theo được nữa ư?” Liễu Thiên đứng phía xa chờ Vũ Khương nói.
    “Đại ca! Ngươi thật tà môn, có môn bộ pháp chạy luồn lách như vậy thì ta làm sao theo được!” Vũ Khương chạy qua mấy cái cây thì đến chỗ Liễu Thiên, hắn lúc này thở hồng hộc tỏ vẻ thiệt thòi nói.
    “Bộ pháp ai chả có. Đừng lí do nữa, tốc độ của ngươi quá thấp, Khai Minh cảnh gì mà yếu vậy!” Liễu Thiên lại chế giễu một câu rồi lại quay đầu chạy đi.
    “Ai cũng có, ai cũng luyện được chắc!” Vũ Khương bĩu môi lẩm bẩm rồi lại phải gồng mình lên đuổi theo.
    “Lưu Thủy bộ của mình khi chạy ở tốc độ này thì vẫn rất thuần thục nhưng khi mình dùng chân nguyên kích hoạt tế bào thì tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều, liệu dùng bộ pháp này mình còn phàn ứng kịp không?” Liễu Thiên vừa luồn lách qua từng thân cây vừa tính toán.
    Nghĩ thì nghĩ vậy những Liễu Thiên cũng không có thử vì hắn biết mình có việc quan trọng hơn ở phía trước, hôm nay không phải là buổi luyện tập. Đồng thời nếu hắn mà dùng nguyên thần để tăng tốc độ lên thì Vũ Khương sẽ lạc mất. Vì vậy hắn lại duy trì tốc độ mà lao về phía trước, nhìn hắn khi này không khác gì một bóng ma mờ mờ đang luồn lách qua từng thân cây chạy vào sâu trong Vạn Mộc lâm.
    Lại nói thì sau quá trình tu luyện lâu ngày cùng với Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc thì cơ thể Liễu Thiên đã vượt ra ngoài giới hạn bình thường về mọi mặt, tốc độ cũng vậy. Cụ thể thì tốc độ của hắn khi không cần dùng nguyên thần kích phát vẫn rất nhanh, nó rơi vào khoảng 50km/h.
    Vũ Khương thì không thể có khả năng như vậy, hắn phải vận dụng chân nguyên thì mới có thể đuổi theo sau Liễu Thiên nhưng từ khi gặp địa hình cây cối cản trở tốc độ Vũ Khương càng chậm nên dần dần bị bỏ lại xa hơn.
    Sau một lúc, Vũ Khương đã chuyển từ chạy sang bay, hắn liên tục chuyền từ ngọn cây này sang ngọn cây khác. Thế nhưng do hắn sử dụng nguyên thần ở mức độ thấp để cầm chừng nên tốc độ dù có tăng nhưng chỉ đủ để bám theo chứ không thể đuổi kịp Liễu Thiên.
    Hai người mặc đồ đen khi này đứng trên một cái cây phía xa nhìn thấy tốc độ di chuyển của Liễu Thiên thì cũng không khỏi nghi hoặc nhìn nhau.
    “Kia là Lưu Thủy Bộ, tên tiểu tử đó luyện cũng có chút hỏa hầu rồi!” Một người nhè nhẹ nói.
    “Ừm! Nhìn hắn di chuyển khá linh động, tốc độ vẫn chưa quá nhanh nhưng ở tu vi Khai Minh cảnh mà làm được như vậy thì cũng không phải dạng vừa!” Người còn lại khẽ gật đầu đánh giá.

    Khi này, tại một vùng rừng rậm sâu trong Vạn Mộc lâm, nơi đây cây cối tốt tươi, cảnh vật hoang sơ nguyên thủy, mọi thứ đều rất tĩnh lặng, cả khu rừng như vậy mà ngay cả một tiếng chim kêu vượn hú cũng không có.
    Thế rồi bỗng nhiên một tia sáng màu xanh từ trên trời chiếu xuống khu rừng. Ngay khi tia sáng kia chiếu xuống thì một đồ án lấy tia sáng làm tâm lan ra bốn phía, rồi trên đồ án kia xuất hiện năm luồng sáng trói mắt. Khi năm luồng sáng kia mờ đi thì có thể nhìn thấy ở đó xuất hiện năm người, cả năm người này đều mặc hắc bạch trường bào, trên trường bào đó đều có hoa văn ký hiệu phức tạp mà chỉ có thân phận trưởng lão trong Kỳ Nhân các mới có.
    “Tản ra!” Năm người vừa xuất hiện thì một giọng nói hùng hậu vang lên rồi cả năm người đều rất nhanh theo năm hướng khác nhau bay đi.

    Ở một nơi núi cao với đá xám trong Vạn Mộc Lâm. Lúc này, trên một phiến đá phẳng có một người đang đứng. Người này thân mặc hắc y, đầu đội nón vành, mặt được che lại bằng một miếng vải đen, tất cả chỉ để hở ra hai con mắt sắc sảo đang nhìn về phía trước.
    Trước mặt hắc y nhân này là một tế đàn nhỏ, trên đó có thanh niên cao lớn đang cửi trần ngồi tu luyện. Người này tóc tai để xõa che gần hết gương mặt chỉ để hở ra một bên mắt. Nhìn vào con mắt của thanh niên này thì chỉ thấy một màu đen, trong đồng tử màu đen đó thỉnh thoảng lóe lên những ánh sáng rồi lại vụt tắt nhìn rất quỷ dị.
    “Dương nhi thời gian khai mở Tủy Thổ gần đến rồi, ngươi cũng nên thu tia phân thần kia về.” Lúc này, hắc y nhân liền nói với giọng khàn khàn.
    “Sư phụ quá lo lắng rồi, vẫn còn hai canh giờ, ta vẫn cần thêm vài linh cơ nữa mới đủ dùng!” Thiếu niên kia hai mắt mở ra nói.
    “Vậy được, hành động phải cẩn thận, tuy đám tiểu đồ kia chết đi khó làm kinh động những đại nhân vật nhưng quá nhiều thì tông môn sẽ điều tra. Khi đó ta lại phải mất thêm một phần tâm tư!” Hắc y nhân gật đầu dặn dò.
    “Sư phụ biết tính ta rồi, lần này bỏ ra đại lượng tài lực là có thể thuê được vài tên chấp sự thay mình làm việc. Khi xong việc ta sẽ đem mấy tên kia giết đi, mai sau mọi việc cũng chỉ có quy cho mấy tên đó.” Thiếu niên tóc xõa cười khẩy nói.
    “Suy nghĩ vậy là tốt!” Hắc y nhân gật đầu hài lòng.

    Sâu hàng trăm mét dưới Xuân Thiên hồ là một khung cảnh tối tăm nhưng quen dần vẫn có thể nhìn ra ở đây có một tòa kiến trúc lớn bị rong rêu phủ kín chỉ hở ra một vài góc đá tối màu. Khi này, trên đỉnh của một cái đình giữa tòa kiến trúc cổ này lại thấy có một trung niên đang đứng. Trung niên này tóc hoa dâm, thân mặc cổ bảo với nhiều hoa văn lạ mắt. Người này đứng đó mờ mờ ảo ảo, thân ảnh y nhập nhoạng theo màn nước, nhìn như có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.
    “Vạn năm rồi! Cuối cùng thì cũng là tuần hoàn của bản thân. Ài! Tủy Thổ này mình không lấy làm gì nhưng nời hứa năm xưa vẫn nên thực hiện!” Trung niên kia ngửa mặt lên trời suy tư một hồi thì liền đưa ánh mắt nhìn vào chỗ sâu nhất dưới đáy hồ, nơi đó mờ mờ có thể thấy những hình dáng to lớn của một công trình nào đó.
    “Cái này!” Trung niên cổ bào này đang nhìn về phía xa bỗng ngạc nhiên quay lại, cuối cùng khi gã cảm nhận được rõ ràng thì vẻ mặt tỏ vẻ khó xử lẩm bẩm:
    “Tên tiểu tử kia đã lấy được tâm pháp, phải xử lí thế nào đây?”

    Cách Kỳ Nhân các hơn ngàn dặm về phía Nam là một rừng núi hoang vu kéo dài với nhiều địa hình phức tạp. Nơi rừng núi hoang vu này chính là Huyễn Cực sơn mạch – nơi tổ chức thí luyện hàng năm cho đám tân đệ tử. Vì là nơi tổ chức thí luyện nên trong năm ngoài tháng mười hai ra thì sơn mạch này không khác gì một vùng hoang sơn cùng cốc. Nếu có ai đó lạc vào đây thì dù có đi cả tuần trời cũng không thề tìm thấy một người khác. Nhất là vào mấy ngày này khi thí luyện mới kết thúc thì ngay thú rừng cũng rất ít xuất hiện.
    “Vụt!” Khi này, trong những tán cây tĩnh lặng kia bỗng có một bóng người vụt qua với tốc độ cực nhanh chỉ lại tàn ảnh. Người này cứ thế chạy rất nhanh qua nhiều địa điểm trong rừng cuối cùng dừng lại trước một con suối nhỏ với hai bên toàn là đá tảng xếp chồng chất.
    Khi này, có thể nhìn ra đây là một thiếu niên tuổi tầm mười sáu, mười bảy, gương mặt y khá điển trai thêm một chút nghịch ngợm, đôi mắt sáng đang đảo quanh như tìm kiếm gì đó. Nếu có Liễu Thiên ở đây thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra thiếu niên này vì đây không phải ai khác chính là bạn của hắn - Tằng Nhất.
    Tằng Nhất vừa xuất hiện liền lấy từ trong không gian trữ vật ra một hạt nhỏ màu đỏ sẫm. Hắn nhìn ngắm hạt nhỏ này một lượt rồi cẩn thận đặt xuống một phiến đá. Khi hạt nhỏ này vừa chạm xuống phiến đá kia thì trên phiến đá một đồ án màu đen xuất hiện. Hạt nhỏ kia rơi vào đồ án khiến nó lan rộng rồi cả hai cùng biến mất không chút dấu vết.
    “Bốn tiếp điểm vẫn không bị ảnh hưởng nhưng nơi tiếp dẫn sư phụ lại có chút khó khăn. Không sao, thời gian vẫn còn nhiều, một vài năm tới đến bố trí cũng không muộn!” Tằng Nhất nhìn quanh thầm nghĩ một hồi rồi liền xoay người bay đi.
    Rất nhanh hắn dừng lại trước một dãy núi thấp rồi đi đến trước một phiến đá phẳng trước mặt. Hắn vừa đi đến liền lấy ra một cái lệnh bài nhỏ ném ra phía trước, hai tay hắn kết ấn vài nhịp rồi cùng đánh mạnh lên lệnh bài.
    “Rắc!” Lệnh bài vỡ vụn, từ trong đó nhiều luồng sáng phóng vào phiến đá khiến cả một vùng mấy mét vuông trên phiến đá như bị hóa lỏng tạo thành một màn sáng mờ ảo màu trắng đục.
    Tằng Nhất thấy vậy liền bước đến và biến mất sau màn sáng. Ngay sau đó màn sáng này cũng dần thu nhỏ và biến mất.

    Trời về trưa, hai người Liễu Thiên chật vật chạy cả buổi thì cuối cùng đã đến trước một hồ nước lớn. Hồ lớn này chính là Xuân Thiên hồ, điểm đến của bọn hắn lần này.
    Khi này, Liễu Thiên đứng cạnh một cây lớn, phóng tầm mắt nhìn về phía xa như muốn tìm kiếm gì đó. Phía xa trong tầm mắt hắn khi này là một mặt hồ rộng lớn với nắng vàng cùng những gợn sóng lấp lánh trải dài đến tận dặng cây nhỏ li ti phía bờ bên kia. Hắn không thấy thứ mình muốn nên cố nhìn thật kỹ rồi lại quay trái quay phải vài lượt mới chịu lại thu tầm mắt nhìn về những cảnh vật ven hồ.
    Mặt hồ dưới chỗ hắn đứng là một làn nước trong xanh với một vài chiếc lá vàng đang bồng bềnh trôi lổi và dần bị gợn sóng đẩy vào bờ. Bờ hồ lại là cọng cỏ nước xanh mơn mởn cũng đang dập dìu đung đưa theo từng nhịp gợn sóng.
    “Đại ca! Chúng ta ăn trưa thôi, ta đói quá!” Bỗng có tiếng Vũ Khương gọi lớn khiến Liễu Thiên giật mình, hắn lắc lắc đầu quay lại thì thấy tên kia đã ngồi cạnh một gồ đất bên hồ đang thò chân nghịch nước
    “Ăn trưa? Ngươi có đồ ăn sao?” Liễu Thiên liền hỏi.
    “Đệ không! Đại ca chẳng nhẽ cũng không có!” Vũ Khương lắc đầu rồi lại nhìn Liễu Thiên vẻ mặt tin tưởng.
    “Ta ư? Haha! Không có!” Liễu Thiên lúc này tự hỏi rồi lại cười lắc đầu.
    “Hả! Vậy làm sao bây giờ?” Vũ Khương không tin nhưng thấy vẻ mặt Liễu Thiên nghiêm túc thì liền bày ra vẻ mặt lo lắng lẩm bẩm.
    “Làm sao nữa, đi kiếm hoa quả hay con thú gì đó nướng ăn tạm.” Liễu Thiên trợn mắt nói.
    “Xoạch!”
    Liễu Thiên vừa nói xong liền lấy trường kiếm ra chém cụt một cái cây nhỏ gần đó rồi nói tiếp: “Chúng ta tách ra, nửa canh giờ sau lại gặp ở đây, nên nhớ không đi quá xa, không tìm thấy gì ăn thì liền quay lại đây đợi ta!”
    “Đại ca ngươi dùng kiếm ư?” Vũ Khương khi này mới ngạc nhiên hỏi.
    “Ta đi đây, nhớ nửa canh giờ phải có mặt ở đây!” Liễu Thiên không trả lời, hắn thu kiếm vào trữ vật nói rồi rất nhanh quay người chạy sang bên phải. Hắn tin rằng trong nội khu Vạn Mộc lâm với tu vi của Vũ Khương chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Lại nói thì hắn dùng tốc độ tối đa chạy đi thì cũng chỉ tốn một hai tiếng là sẽ về.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 20-05-2019 lúc 21:24.

  4. #224
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 223: Tò mò

    Chương 223: Tò mò
    Vũ Khương nhìn theo bóng Liễu Thiên rời đi bĩu môi một cái rồi liền ngồi thệt xuống đất.
    “Cái gì mà đi kiếm đồ ăn, ta đã chuẩn bị một chút rồi, đại ca ngốc này chạy đi thật chứ! Nửa canh giờ, xem gã tìm được cái gì không? Khi đó, gã trở về rồi không có đồ ăn thì ai sẽ phải xin ai đây? Hehe!” Vũ Khương cũng có chỉ giới, hắn từ trong đó lấy ra một gói nhỏ rồi lắc lắc đầu nhìn theo bóng Liễu Thiên đã khuất xa nói rồi hắn nghĩ đến viễn cảnh khi Liễu Thiên trở về tay không thì không khỏi đắc ý cười cười.
    Liễu Thiên tất nhiên không nghe được những lời vừa rồi, thực ra nếu hắn có nghe được thì cũng không quan tâm. Hắn đã đi thì tất nhiên cũng chuẩn bị đồ ăn, khi nãy chỉ là hắn lấy lí do để đi do thám Xuân Thiên hồ mà thôi.
    Phía ngoài hơn năm trăm mét, trên một thân cây, đang có hai hắc y nhân ngồi đó nhìn về phía hai người Liễu Thiên.
    “Có nên đi theo tiểu tử kia không?” Thấy Liễu Thiên rời đi, một người liền hỏi.
    “Không cần để ý nhiều, chúng ta nhận ủy thác của đại nhân tốt nhất nên tập trung vào công việc, những thứ khác cho qua đi.” Người còn lại lắc đầu.
    “Vậy được, ta sẽ ra bên phải, huynh bên trái!” Người kia lại gật đầu nói rồi vụt cái bay đi mất.
    Liễu Thiên khi này thì lại một mạch chạy về bên phải của Xuân Thiên hồ, hắn cứ men theo viền hồ lao đi, hắn vừa chạy đi vừa nhìn ra hồ để tìm kiếm xem trên hồ có cái đình nào không?
    Cảnh vật cây cối trong rừng cứ vùn vụt trôi qua nhưng phía hồ nước vẫn không có gì thay đổi, vẫn chỉ là một màu nước trắng và phía xa tít bên kia là một viền cây nhỏ li ti, nếu mắt kém thì thật khó nhận ra đó có cây.
    Chạy thêm một lúc thì Liễu Thiên liền tăng tốc, hắn dồn chân nguyên xuống chân và ra toàn bộ cơ thể. Chẳng mấy tốc độ của hắn đã tăng gấp đôi.
    “Vù!” Hắn lúc này như một chiếc xe mô tô phân phối lớn lao đi trên đường phẳng vậy. Rất may là có Chân Nguyên bảo vệ chứ không đi với tốc độ cao như vậy thì nước mũi nước mắt đã ứa hết ra rồi.
    Chạy băng băng một hồi nhưng Liễu Thiên vẫn không tìm được thứ mình cần tìm. Khắp mặt hồ đều chỉ là một mặt phẳng toàn nước và nước. Hắn nào có thấy cái một đỉnh như vị tiền bối kia nói?
    Thời gian cứ thế trôi đi, nửa tiếng đã qua, Liễu Thiên chạy hơn 50km thì cũng dừng lại, hắn khi này đã đi gần hết phía bên phải của Xuân Thiên hồ và theo quan sát của hắn thì phía cuối bên phải cái hồ cũng không hề có cái đình kia.
    “Ài! Thời gian cũng đã đến, về đã!” Biết vậy hắn liền thở dài một cái rồi theo đường cũ quay lại chỗ ước hẹn với Vũ Khương.
    Liễu Thiên lại cứ thế chạy đi, hắn chạy khoảng hơn hai mươi phút thì cũng thấy sắp về đến chỗ hẹn thì liền giảm tốc độ xuống rồi mới từ từ chạy về.
    “Có người!” Liễu Thiên vừa chạy thêm ba trăm mét nữa thì bỗng lẩm bẩm rồi giảm tốc một lần nữa, không biết tại sao bỗng nhiên hắn lại có cảm giác phía xa có người.
    Hắn dừng hẳn lại rồi kiếm một thân cây nhảy lên nhìn về phía xa trong rừng.
    Liễu Thiên nhắm mắt lại bật linh giác của mình lên bắt đầu cảm nhận.
    “Mười người, tại sao lại đông người như vậy! Chẳng nhẽ tông môn tổ chức vụ gì đó ư?” Liễu Thiên nhíu mày lẩm bẩm rồi lại tự hỏi.
    Theo cảm nhận của Liễu Thiên thì phía sâu hơn ba dặm trọng rừng có một nhóm cá thể đang di chuyển, nhưng vì đám đó di chuyển rất bình tĩnh, tần xuất di chuyển rất đều và có nhịp đó rõ ràng nên hắn đoán đó là một nhóm người đang từ từ đi lại. Còn hướng đám người đó di chuyển, hắn cũng cảm nhận được họ đang hướng về Xuân Thiên hồ.
    “Cũng chẳng liên quan gì đến mình, về thôi!” Liễu Thiên quan sát một lúc cũng lắc đầu nói rồi lại từ trên cây nhảy xuống theo lộ tuyến cũ chạy đi.
    Khi này, hắn cũng không cần dùng tốc độ cao nữa, vì cũng sắp về đến nơi và nguyên thần hắn tổn hao cũng khá lớn nên phải giảm mức dùng lại!
    Thêm mười phút qua đi, Liễu Thiên đã về đến nơi, hắn từ xa mấy chục trượng đã thấy Vũ Khương đang bơi ở dưới hồ.
    “Đại ca nhanh lên xuống tắm, nước ở đây rất mát, rất dễ chịu!” Vũ Khương đang vùng vẫy dưới nước thì bỗng nhìn thấy Liễu Thiên chạy về thì liền vui sướng kêu lên.
    “Ngươi ăn gì chưa mà đã có sức vùng vẫy rồi?” Liễu Thiên đứng ở một mỏm đá ở viền hồ nghi hoặc hỏi.
    “Đệ ăn rồi! Đồ ăn của huynh đệ để ở trên phiến đá kia!” Vũ Khương mỉm cười nói rồi lại chỉ ra phiến đá cao ở phía xa.
    “Đại ca có kiếm được đồ gì ăn không?” Vũ Khương khi này tỏ vẻ đắc trí hỏi.
    “He he! Ta kiếm được chỗ này!” Liễu Thiên cười cười rồi cũng lấy từ trong giới chỉ ra một hộp đồ ăn nói.
    “Ha ha! Quả là nghĩ giống nhau, ăn nhanh đi xuống tắm nào!” Vũ Khương nhìn thấy vậy cũng rất nhanh cười lớn thúc dục.
    “Ta đang có việc! Ngươi xong thì lên đây ta kể cho nghe một chuyện hay ta vừa gặp được.” Liễu Thiên lúc này cầm một cái màn thầu và ít thịt khô vừa ăn vừa nói.
    “Có gì hay! Ta lên ngay!” Vũ Khương nghe vậy liền hưng phấn nói rồi từ dưới nước phi lên làm cho nước bắn tung tóe, may Liễu Thiên đã lùi xa mấy trượng nên không ảnh hưởng gì.
    “Đại ca huynh gặp cái gì vậy? Yêu thú ư?” Vũ Khương ôm theo đống quần áo chạy lại hỏi.
    “Lau người rồi mặc đồ vào đi!” Liễu Thiên không trả lời mà lại hất cằm ra lệnh.
    “Huynh nói luôn đi!” Vũ Khương lại tỏ ra sốt ruột thúc dục.
    “Lau người mặc đồ vào, không thì thôi!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói.
    “Được!” Vũ Khương rất nhanh lấy quần áo lau qua người rồi cũng mặc đồ lại.
    “Huynh kể đi!”
    “Ta vừa rồi có gặp..” Liễu Thiên đang nói thì bỗng dừng lại, hắn quay ra phía xa trong rừng nhìn một cái rồi rất nhanh lại quay lại với Vũ Khương.
    Vừa rồi bất chợt linh giác của hắn lại cảm nhận được phía xa có hai người phân biệt trái phải đứng đó. Hai người này cách nhau hơn năm mươi trượng và theo hắn cảm nhận thì cả hai đều đang nhìn về chỗ hai người bọn hắn. Cũng theo linh giác cảm nhận thì hai người này có ba động nguyên thần rất tinh thuần. Tuy không rõ ràng nắm nhưng hắn khẳng định là hai người kia đều có tu vi cao hơn hắn nhiều.
    “Sao lại có cao thủ đi theo mình chứ? Họ có ý gì? Chẳng lẽ trong Xuân Thiên hồ lại có bảo vật gì ư?” Liễu Thiên tự hỏi, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng trong lòng.
    “Đại ca! Đại ca!” Vũ Khương khi này thấy Liễu Thiên ngơ ra thì liền gọi mấy tiếng.
    “À!” Liễu Thiên giật mình.
    “Huynh không sao chứ?” Vũ Khương lại hỏi.
    “Hì! Không sao! Ta vừa rồi đi dạo một vòng thì có thấy một đám hơn mười người cũng đang du ngoạn như chúng ta, ngươi có muốn đi xem không?” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại hỏi.
    Liễu Thiên cũng không nói cho Vũ Khương biết hai người đang bị theo dõi, hắn sợ Vũ Khương biết thì sẽ làm kinh động đến hai người kia. Đồng thời hắn cũng cảm thấy hai ngươi kia không có ác ý. Nếu thực sự có ý đồ xấu thì đã sớm ra tay vì với tu vi chênh lệch thì hai người bọn hắn khó có thể thoát. Còn việc đi theo để cầu lợi từ hai người thì càng không thể vì Liễu Thiên tự nhủ mình vốn là tên nghèo kiết xác, còn Vũ Khương kia tuy có chút tiền bạc nhưng cũng không nhiều đến mức để hai vị cao thủ phải đi theo cướp đoạt. Vì vậy hắn cứ vờ như không biết để xem hai người kia làm gì?
    “Có chứ, huynh ăn nhanh chúng ta đi xem! Biết đâu bọn họ đang có trò gì đó hay!” Vũ Khương khi này liền hớn hở nói rồi quay ra thu dọn đồ đạc.
    “Cái này thì không được rồi! Ta ăn xong còn phải đi về hướng kia xem xét chút đã. Có gì xong xuôi chúng ta sẽ đi đến chỗ đám người đó!” Liễu Thiên lắc đầu nhìn ra phía Xuân Thiên hồ nói.
    “Sao không được! Chúng ta đi luôn! Huynh xem bên đó vui biết bao! Chúng ta đi vào đây chẳng phải để vui chơi sao, sang đó gặp mọi người là đúng rồi…” Vũ Khương tỏ vẻ khó chịu nói, hắn bắt đầu liên mồm nói ra các lí do của mình để kéo Liễu Thiên đi theo nhưng đáp lại hắn là một tràng lắc đầu khiến hắn phụng phịu kêu gào.
    Khi này ở phía xa, hai hắc y nhân không rõ mặt kia đã tụ họp lại trên cùng một thân cây rồi cùng nhìn về phía hai người Liễu Thiên đang tranh luận.
    “Ngươi vừa rồi có thấy tên thiếu niên kia hình như phát hiện ra chúng ta không?” Người bên trái liền hỏi.
    “Phát hiện ra ư? Nhìn rất giống nhưng ta nghĩ không có khả năng, với tu vi của tên tiểu tử đó thì thần thức chỉ tầm mấy chục trượng, kể cả thần thức mạnh cũng chỉ ngoài năm mươi trượng là cùng. Chúng ta lại cách hơn một dặm nên việc bị phát hiện là điều không thể!” Người bên phải tự hỏi rồi nghĩ một hồi lại lắc đầu phân tích.
    “Cũng đúng! Chắc hắn đang nói rồi có tiếng động gì đó rồi ngoảnh ra nhìn nhưng lại trung hợp với hướng chúng ta đang ngồi!” Người kia lại gật đầu tự tìm một lí do thuyết phục mình.

    Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lúc thì Liễu Thiên liền đứng lên bắt đầu chạy về phía bên trái Xuân Thiên hồ, hắn muốn tìm tiếp mạn trái xem có Vạn Xuân đình không? Tất nhiên trước khi đi điều đầu tiên hắn cũng muốn thử xem hai người kia có phải theo dõi mình không?
    “Hừ! Thật khó chịu mà! Lại bắt ta ở đây đợi, không được rất có thể gã đang kiếm một lí do để lừa mình ở đây rồi gã chạy đi chơi một mình!” Vũ Khương không thuyết phục được Liễu Thiên, khi này hắn nhìn Liễu Thiên chạy đi thì trong lòng khó chịu thầm nghĩ.
    “Đúng vây! Ta phải tự đi xem mới được!” Vũ Khương suy tư một hồi thì cũng đứng dậy xuổi xuổi quần áo rồi hướng phía bên phải chạy đi.
    Hai người mặc đồ đen thấy vậy cũng rất nhanh bay theo.
    “Không phải theo mình, mà là theo Vũ Khương!” Liễu Thiên khi này chạy được hơn 500m thì dừng lại vì hắn không hề cảm nhận được tung tích của hai người kia nữa.
    “Như vậy chắc chắn hai người kia đã theo từ lúc mình và Vũ Khương vào đây! Cái này giống như đi theo bảo vệ thôi! Chứ còn muốn ra tay với Vũ Khương thì lúc trước khi mình tách ra phải ra tay rồi chứ? Đi theo thế này, thật nghi quá! Tên Vũ Khương kia có thân phận gì đây?” Liễu Thiên nghĩ nghĩ một hồi thì liền cảm thấy có điều gì đó khác thường ở thân phận Vũ Khương.
    “Thôi kệ! Hai ngươi kia chắc chắn là bảo tiêu rồi, trong tông môn thì làm gì có gì nguy hiểm nữa! Còn về thân phận của Vũ Khương thì mai sau hắn muốn kể thì sẽ tự kể cho mình. Mình cứ lo tìm cái đình kia đã!” Liễu Thiên thở dài thầm nói rồi rất nhanh dùng hết tốc độ phóng đi.
    Phía bên kia, Vũ Khương cũng theo viền hồ chạy đi, hắn muốn tự mình tìm xem đám người Liễu Thiên nói kia đâu!
    Thời gian từ từ trôi đi, Vũ Khương chạy được hơn ba mươi phút thì đã thấy ở phía xa có bóng người thì liền dừng lại. Hắn nhìn quanh rồi liền nhảy lên một thân cây cao rồi ngồi ẩn gọn vào một cành rậm rạp nhìn về phía trước.
    Phía trước cách hắn hơn trăm mét có bốn thiếu niên đang đi lại nói chuyện gì đó. Mà phía thân cây cách họ một đoạn có một thiếu niên và ba thiếu nữ khác đang bị trói.
    “Từ khi nào đám đệ tử lại có quyền bắt giữ đồng môn trong nội khu?” Vũ Khương nhíu mày thầm hỏi.
    “Bọn này thật to gan! Chẳng nhẽ có trưởng bối chỉ thị?” Hai vị hắc y nhân ở phía sau cũng nhìn ra cảnh kia liền nhíu mày nói.
    “Chúng ta làm sao bây giờ?” Hắc y nhân còn lại hỏi.
    “Cứ xem đã, không nên manh động, chúng ta nếu để lộ hành tung thì thật không hay!” Người còn lại từ từ nói rồi lại nhìn ra phía nhóm người kia.
    Khi mấy người đang tò mò thì phía bên kia lại có thêm một nhóm người nữa đến. Đám người đến có bốn nam, hai nữ, sáu người này đang trói và dẫn theo hai nam đệ tử khác.
    Hai nam đệ tử kia được dẫn đến trói vào hai thân cây khác gần chỗ bốn người vừa rồi, còn sáu người kia thì tụ lại cùng bốn tên vừa rồi và bắt đầu bàn bạc gì đó.
    Cả đám đó bàn bạc xong thì liền chia ra mỗi người ngồi nghỉ ở một chỗ, sau một lúc mấy người lại tách ra đi về các hướng, rất may là không có tên nào đi về hướng của Vũ Khương.
    “Toàn là người của Huyền Vũ đội, mấy người này lại đi bắt mấy người của Thập nhị đội lại. Liệu có dẫn đến án mạng không?” Vũ Khương khi này nhìn vào đồng phục của mấy người phía trước lẩm bẩm, vẻ mặt hắn đầy lo lắng và nghi hoặc.
    “Tên đại ca ngốc cứ thích thám thính tìm tòi cái gì không biết. Khi này có gã thì hay rồi, cả hai sẽ tham gia vụ náo nhiệt này!” Vũ Khương nhìn về phía xa lầm bầm mắng Liễu Thiên.
    Nhắc đến Liễu Thiên thì khi này hắn đã chạy đi được hơn mười km rồi, hắn vừa chạy vừa nhìn ra phía hồ để tìm xem có thứ gì đó nhô lên không?
    Đáng tiếc là vẫn không thấy gì, Liễu Thiên chỉ nhìn thấy một mặt hồ phẳng trải dài, trên đó thỉnh thoảng xuất hiện những tràng lóng lánh do sóng nước phản chiếu với nắng chiều mà thôi.
    Chạy một hồi lâu vẫn không thấy nhưng hắn vẫn không dừng lại, hồ chưa hết hắn chưa dừng, hắn phải tìm hết một lượt cái hồ này đã. Nếu như hết một lượt vẫn không thấy thì hắn cũng không cố tìm làm gì nữa. Coi như hắn và vị cao nhân kia không có duyên gặp mặt.
    Tính ra thì chỗ Liễu Thiên đi vào cũng không phải ở giữa hồ, phía bên trái này dài hơn rất nhiều so với phía bên phải. Vì thế phải mất hơn tiếng, hắn mới nhìn thấy phía cuối của hồ. Khi này, nhìn thấy phía cuối của hồ nhưng vẫn không thấy cái đình nào cả, điều này làm Liễu Thiên có chút thất vọng.
    “Thôi vậy! Tiền bối ta thật sự muốn cảm ơn ngài một tiếng nhưng e rằng không được! Vậy ta xin khấu đầu trước người mấy cái để tỏ lòng biết ơn đã chỉ dậy!” Liễu Thiên lúc này lắc đầu nhìn ra mặt hồ mênh mông nói. Hắn nói xong thì liền quỳ xuống bờ hồ liên tục lạy ba cái.
    Bái lậy xong ba cái Liễu Thiên liền đứng dậy quay đầu theo đường cũ chạy về.
    “Tên kia chắc chắn không đợi mình, kệ đi, đã có hai vị bảo tiêu kia thì hắn cũng không gặp nguy hiểm gì!” Liễu Thiên lúc này vừa chạy vừa nghĩ.
    Thế là Liễu Thiên hóa thành một bóng xanh vùn vụt chạy đi ở viền hồ, bóng xanh này luồn lách rất thuần thục, rừng cây như vậy nhưng bóng xanh kia vẫn di chuyển rất nhanh như đang di chuyển ở địa hình không có vật cản vậy.
    “Xoạt!” Liễu Thiên vụt qua một bụi cây với tốc độ cực nhanh làm cho lá cây chạm phải văng tung tóe rơi lả tả phía sau. Đám lá vụn từ từ rơi xuống, khi chúng chạm đất thì Liễu Thiên cũng đã đi xa, không gian chỗ này cũng trở lên yên tĩnh một cách khó hiểu.
    Trong không gian yên tĩnh của rừng cây, một thân ảnh mờ ảo từ trong đám cây từ từ đi ra. Thân ảnh kia vừa xuất hiện thì ánh mắt nhìn về phía Liễu Thiên vừa chạy rồi gật gật đầu lẩm bẩm: “Cũng vừa kịp lúc, thôi thì duyên cũng là nợ, phải xem tiểu tử này thế nào?”

    Quay lại bên chỗ Vũ Khương, sau thời gian nửa canh giờ thì đã có biến động, đám người Huyền Vũ đội kia từ khi nào đã bắt được thêm ba nam đệ tử nữa. Số người bị bắt đã lên đến chín người.
    “Không biết bọn này đang làm gì đây? Chẳng nhẽ lại điên đến mức vây bắt rồi sát hại đồng môn trong này?” Vũ Khương càng ngày càng sốt ruột, hắn liên tục tự hỏi rồi đặt ra những giả thiết.
    Thế nhưng đám người kia cũng không có động tĩnh gì tiếp, Vũ Khương đành ngồi im quan sát. Hắn phải chờ Liễu Thiên quay lại rồi mới tính xem nên làm gì.
    Thêm nửa canh giờ không có gì đặc biệt, Vũ Khương khi này ngồi tựa vào thân cây tỏ vẻ mệt mỏi nhìn ra đám người kia.
    “Kia là..” Vũ Khương đang quan sát thì trợn mắt lên lẩm bẩm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 01-06-2019 lúc 13:12.

  5. #225
    Ngày tham gia
    Nov 2016
    Bài viết
    252
    Xu
    2,622

    Mặc định

    Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy.
    THIÊN Ý
    Quyển I: Kỳ Nhân Các.

    Chương 224: Vũ Khương ủy khuất

    Chương 224: Vũ Khương ủy khuất.
    Phía bên kia, đám người Huyền Vũ đội có một người mới xuất hiện, người này là một vị chấp sự có dáng người cao lớn, gương mặt thì khó nhìn rõ nhưng có râu ria khá dài, mà nhìn theo ngoại trang màu đen kia thì đó cũng là chấp sự của Huyền Vũ đội.
    “Chấp sự cũng tham gia vào vụ việc này nữa, cái này thật không ổn, mình lùi ra xa một chút!” Vũ Khương khi này cảm thấy có gì đó không hay nên liền động thần rời khỏi cái cây đó.
    “Chạy đi đâu?” Nhưng hắn mới bay được vài mét thì bỗng một giọng nói hùng hậu vang lên rồi một bóng người đang rất nhanh bay đến, người này chính là vị chấp sự kia, vừa rồi khi xuất hiện gã đã phát hiện ra Vũ Khương, giờ thấy hắn chạy thì liền đuổi theo.
    “Quả nhiên đã phát hiện ra mình!” Vũ Khương thấy vậy thì vội vã vận dụng toàn bộ sức lực quay đầu chạy.
    Tất nhiên là với sự trênh lệch lớn thì Vũ Khương chẳng chạy được bao xa thì đã bị vị chấp sự kia đuổi kịp. Vũ Khương thấy vậy cũng không chạy nữa vì hắn biết mình lúc này có nhảy xuống nước cũng không thoát nên hắn đành đứng lại. Hắn thật sự muốn xem gã chấp sự kia định làm gì mình?
    Vũ Khương khi này đứng cách gã chấp sự kia hơn ba trượng, cả hai đứng cách bờ hồ không xa nên cây cối chỗ này cũng thưa thớt hơn tạo thành một không gian thoáng đãng sáng sủa hơn hẳn.
    “Tiểu tử còn không buông tay chịu trói!” Vị chấp sự kia thấy Vũ Khương không chạy nữa thì tay phải đưa ra quát lớn.
    “Tại sao phải chịu trói, ta chỉ đi tham quan thì phạm vào tội gì?” Vũ Khương nghư vậy cũng không sợ hãi mà lại hỏi lại.
    “Hừ! Tội gì đợi lúc bắt tất các ngươi lại thì sẽ biết!” Vị chấp sự kia không muốn nhiều lời, gã hừ một cái rồi thân thể cực nhanh phóng tới.
    “Ép người quá đáng!” Vũ Khương vốn không muốn chống đối nhưng hắn cũng không để người khách vô duyên vô cơ bắt đi.
    Hắn khi này bỗng lùi ra sau mấy bước, hai tay thì liên tục kết ấn rồi đánh ra những dị thuật mà mình biết. Trưởng kình, quyền kình rồi hỏa thuật, phong thuật được đánh ra liên tục tạo thành một tràng công kích nhiều tầng đánh về phía vị chấp sự kia.
    “Ầm! Ầm…!”
    Một loạt tiếng cây cối gẫy đổ vang lên, cùng với đó là một khoảng rừng bị đánh cho đổ rạp. Cây cối xung quanh bị đốt bị cắt đứt ngổn ngang thế nhưng vị chấp sự kia vẫn lao đến mà không hề bị thương, gã lúc này ánh mắt sắc bén như đang nhìn Vũ Khương và đánh giá gì đó.
    “Chấp sự ngài như vậy là có ý gì? Tại sao đuổi theo ta?” Vũ Khương sau khi đánh ra mấy chiêu thì biết mình không đánh lại, hắn cũng không muốn tổn thương vô ích nên lại vừa lùi vừa hỏi lớn.
    “Tại sao ngươi lại chạy!” Vị chấp sự kia không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
    “Ta thấy các ngươi bắt cả đám người thì tất nhiên phải chạy rồi.” Vũ Khương liền đáp.
    “Thế người còn hỏi vì sao ta đuổi. Thế bạn đồng hành của ngươi đâu? Ngươi đi vào đây cùng ai?” Vị chấp sự kia nghe vậy dừng lại hỏi liền mấy câu.
    “Hỏi làm gì? Chẳng lẽ tông môn lại quản cả việc đệ tử đi cùng với ai sao?” Vũ Khương bị hỏi đến riêng tư thì nhăn mày tỏ vẻ khó chịu nói.
    “Hừ! Tu luyện thì lười nhác lại còn ham chơi suy nghĩ vớ vẩn, để ta cho ngươi một bài học rồi sẽ bắt nốt người kia cũng không muộn. Ta nghĩ cũng chỉ ở quanh đây thôi!” Vị chấp sự thấy điệu bộ cứng đầu của Vũ Khương thì khẽ hừ một cái nói rồi thân hình khẽ chuyển lao lên.
    “Làm càn! Ngươi thật to gan dám cậy quyền thế bắt nạt đệ tử trong tông môn! Ngươi không sợ bị cao tầng tông môn biết ư?” Vũ Khương vừa lùi vừa quát lớn.
    “Hừ! Ta đây chính là vì tông môn, ngươi có gì muốn nói thì cứ về hình đường rồi tiếp tục nói.”
    Vị chấp sự kia lại hừ một cái rồi nói, ngay sau đó tay phải gã đánh ra một bạch thủ lớn phóng thẳng đến chỗ Vũ Khương, trảo thủ trắng như tuyết kia rất nhanh tách ra vồ lên người hắn.
    “Người sẽ làm gì đây?” Cả hai hắc ý nhân phía xa cũng chưa động thân, cả hai đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Khương Vũ.
    “Lôi Chấn!” Vũ Khương đối diện một chiêu này tuy có hơi lo lắng nhưng hắn nào có chịu thất thế dễ dàng, chỉ thấy hắn thân thể đang lùi thì miệng khẽ hô rồi bỗng hai tay gồng lên đấm ra hai quyền.
    Hai quyến xuất ra dẫn theo hai luồng lôi điện cực lớn như hai con mãng xà bắn ra, nó ngay tức khắc phá tan bạch thủ rồi lao đến vị chấp sự kia.
    “Lôi Thuật!” Vị chấp sự kia thấy vậy hơi giật mình nhưng vẫn tập trung nhìn về điểm lôi điện kia miệng lẩm bẩm rồi ngay tức khắc hai tay đẩy ra tạo thành một lớp màng màu trắng đục chắn trước người.
    “Ầm! Ầm!” Lôi điện và trạm với bạch khiên, hai tiếng nổ lớn vang lên, cây cối xung quanh lại bị đánh cho tan tác, cành lá bay toán loạn trong không trung nhưng gã chấp sự kia lại không bị ảnh hưởng. Gã nhíu mày vẻ mặt thêm phần ngạc nhiên từ từ đi lại.
    Vũ Khương thấy vậy vẻ mặt đại biến, hắn thật không ngờ đối phương có thể hóa giải chiêu Lôi Chấn của mình đơn giản như vậy. Thế nhưng hắn cũng chưa chịu thua mà thân hình lại lùi lại, lôi điện từ từ quấn lấy song thủ nhìn rất quỷ dị.
    “Lôi Quân quyền! Từ khi nào tên này đã luyện thành! Chẳng phải nói không cho luyện dị thuật cao cấp sao?” Phía xa, hai người hắc y nhân ngạc nhiên hô lên.
    “Ta cũng không rõ, nhìn kỹ xem hắn học được mấy thành hỏa hầu rồi!”

    “Phía trước có đánh nhau! Vũ Khương!” Cách chỗ đánh nhau hơn 3 km, Liễu Thiên đang chạy bỗng nghe thấy tiếng nổ thì hắn liền dừng lại thầm đoán ra được phía trước có xung đột và theo hắn thấy thì xung đột này rất có thể liên quan đến Vũ Khương. Phán đoán này làm hắn càng lo lắng nên rất nhanh đã tăng lên tối đa chạy về phía trước.
    Kể ra việc Liễu Thiên đang chạy về phía Vũ Khương thì vừa rồi hắn về qua điểm hẹn gọi một hồi không thấy Vũ Khương nên đã biết tên kia chạy ra chỗ có mấy người mà hắn kể. Vì vậy hắn cũng không chần chừ liền tiếp tục chạy đi. Và quả nhiên khi chạy theo viền hồ được hơn một khắc thì hắn đã nghe thấy tiếng nổ vừa rồi.

    Ở chỗ của Vũ Khương lúc này lại có thêm rất đông người chạy đến, đáng tiếc là không có ai ở phe hắn. Cả đám đệ tử đi theo vị chấp sự kia vừa ở phía sau cũng đã đuổi đến nơi. Tất cả tách ra nhiều hướng vừa quan sát vừa muốn bao vây Vũ Khương lại.
    Còn Vũ Khương vừa công kích một chiêu không thấy hiệu quả, cuối cùng lại bị bao vây thì vẻ mặt bỗng trở lên âm trầm, hắn nhìn quanh một lượt tất cả những người ở đây rồi lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về vị chấp sự kia.
    “Rất tốt! Một quyền này rất mạnh, khả năng sử dụng nguyên thần rất tốt, một nhân tài như vậy lại vào trong này vui đùa nam nữ! Ngươi quá ham chơi rồi, để ta đưa ngươi lại đúng quỹ đạo tu hành!” Vị chấp sự kia tán đi lớp chắn, nhìn Vũ Khương gật đầu tán thưởng rồi lại lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc nói. Gã nói xong thì từ từ đi lại, vẻ mặt rất thản nhiên như là việc bắt Vũ Khương chỉ dể như lấy đồ trong túi vậy.
    “Ngươi nghĩ ngươi là ai, từ khi nào ta lại cần ngươi chỉnh đốn con đường của mình!” Vũ Khương nghe vậy gương mặt đỏ nổi đầy gần xanh, hai mắt trợn lên, hắn như phát điên hét lớn. Đời này điều hắn ghét nhất chính là bị người khác dắt mũi, ghét nhất việc suốt ngày phải làm theo sự sắp xếp của người khác. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn đã nhiều lần không thể làm điều mình muốn thế nhưng hắn ủy khuất như vậy là vì hắn biết những người kia là ai, còn gã chấp sự này là ai, có bản lĩnh gì mà cũng muốn ép hắn làm theo?
    Ngay sau một tiếng quát lớn, Vũ Khương tung người nhảy lên không, quần áo và tóc của Vũ Khương không gió mà bay, hai tay hắn thì kết ấn liên tục rồi liền chập mạnh một cái đẩy ra trước.
    Ngay khi hắn đẩy ra thì phía trước bàn tay hắn một điểm lôi điện lóe lên rồi rất nhanh phóng lớn lên thành một lôi hoàn bằng đầu ngón tay. Lôi hoàn vừa xuất hiện thì xoay tròn rồi dần mở rộng ra.
    Chỉ sau vài cái chớp mắt, phía trước Vũ Khương đã hình thành một lôi cầu lớn như một quả bóng. Lôi cầu vừa hình thành vẫn đang xoay tròn và tiếp tục nở rộng và mỗi lúc một sáng hơn. Không gian xung quanh lôi cầu như co rúm lại, khoảng không cô đọng căng ra, hình ảnh trở vặn vẹo mờ ảo. Cùng với đó, xung quanh lôi câu dần xuất hiện những tia lửa điện ngùng ngoằng quấn quanh, thỉnh thoảng một vài tia văng ra ra xung quanh chém đứt những thân cây nhỏ cạnh đó.
    “Tên này! Tại sao lại học được chiêu này! Ai dạy hắn?”
    “Đúng vậy! Chẳng phải rất khó nghiên cứu sao!”
    Cả hai người mặc hắc y phía xa thấy lôi cầu kia đều ngạc nhiên than lên.
    Không chỉ hai người kia mà một màn này làm cho tất cả mọi người đang đứng xung quanh đều biến sắc, nhất là đám đệ tử của Huyền Vũ đội. Bọn họ đều là nhân tài cùng khóa với Vũ Khương nhưng họ nhìn một màn này thì đều biết nếu mình đối đầu với lôi cầu kia thì chắc chắn không có cơ hội thắng. rằng mình yếu kém hơn nhiều.
    Tất nhiên vị chấp sự kia vẻ mặt cũng biến sắc, gã không biết thiếu niên này dùng lôi thuật gì nhưng chắc chắn không phải loại dị thuật thông thường.Vì vậy gã biết rằng không thể để cho thiếu niên trước mặt tiếp tục xúc tích lôi điện nữa. Gã phải ngăn lại!
    Nghĩ vậy vị chấp sự này hai tay rất nhanh cũng kết ấn, gã định dùng dị thuật gì đó để đánh tan chiêu lôi thuật kia nhưng phía đối diện Vũ Khương nào có tiếp tục ngưng tụ lôi điện, chỉ thấy hai tay hắn vận lực đánh mạnh lôi cầu về phía trước.
    “Lôi Nhật!”
    Lôi cầu lớn như cái thúng vụt cái đã đến trước mặt khiến vị chấp sự kia giật mình lùi mấy bước, gã mở to hai mắt, đồng thời hai tay ngừng kết ấn đưa lên tạo thành một lớp màng mỏng màu xám chặn trước người.
    “Oành!”
    Lôi cầu đánh vào lớp màng kia tạo thành một vụ nổ lớn bùng ra tứ phía, ánh sáng từ nó tạo thành một vùng sáng bao phủ bán kính hơn năm mét xung quanh gã chấp sự kia. Cùng với đó cây cối xung quanh đều bị màng sáng kia đốt cho cháy đen, khí lưu phía ngoài của vụ nổ cũng thủi cho đám cây cối đất đá xung quanh ngả nghiêng.
    “Vù!” Thế rồi trong vụ nổ tưởng như không có gì tồn tại được này bỗng có một bóng người bay vụt ra và người đó không ai khác chính là gã chấp sự kia.
    Gã chấp sự từ trong đó bay ra thì toàn thân đã có nhiều thay đổi, hai ống tay rách tan có cả vết cháy, quần áo và mặt mũi đều bị ám đen, râu tóc cũng xoăn tít. Bộ dạng đã không còn thong dong như trước.
    “Tam chấp sự!”
    “Tam chấp sự, người không sao chứ?” Lúc này đáp đệ tử kia mới hoàn hồn sau tiếng nổ và vội vã hỏi thăm.
    “Hay cho một tiểu tử luyện thành Lôi thuật thượng đẳng, thế nhưng với chênh lệch tu vi để ta xem ngươi còn có trò gì nữa! Chân nguyên chắc cũng hết rồi nhỉ!” Vị chấp sự kia lắc đầu xuổi xuổi quần áo rồi lại dùng vẻ mặt cay độc nhìn Vũ Khương nói.
    Quả nhiên như lời chấp sự kia, Vũ Khương vừa dùng xong một chiêu cực mạnh thì chân nguyên trong đan điền cũng không còn nhiều. Thế nhưng dù có còn một chút thôi hắn cũng không để gã chấp sự trước mặt muốn làm gì thì làm.
    “Hừ! Chống đối chấp sự thi hành nhiệm vụ, hãy mau nhận hình phạt.” Vị chấp sự kia rất nhanh áp sát Vũ Khương hay tay liên tục xuất quyền.
    Vũ Khương khi này đã cạn kiệt nguyên thần nên hắn chỉ tránh được thêm vài quyền rồi quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng tốc độ của gã chấp sự kia nhanh hơn hẳn, rất nhanh gã đã đuổi kịp rồi một quyền đánh ra.
    “Bụp!” Vũ Khương không thể tránh kịp, bị dính một quyền vào mặt thì ngã năn ra ngoài mấy trượng rồi mới lổm ngổm bò dậy.
    “Chúng ta ra tay thôi!” Phía ngoài hơn 300 mét, một vị hắc ý nhân thấy vậy tỏ vẻ lo lắng nói rồi liền phi thân bay đi.
    “Dừng! Tên kia không dám làm gì quá phận đâu, chỉ là chút bài học, chủ nhân cũng nói để cho hắn nếm chút đau khổ thì mới cảm nhận được áp lực!” Người kia định bay đi thì người đứng cạnh liền giữ lại nói.
    “Nhưng nhìn tên chấp sự kia có vẻ đang muốn từ từ hành hạ hắn!”
    “Không sao! Đến lúc thích hợp thì ra tay vẫn chưa muộn, huống chi tên tiểu tử kia đã đến rồi, ta muốn xem tên đó xử trí ra sao?” Hắc y nhân đứng phía sau lại lắc đầu rồi từ từ nói.
    “Đến rồi! Vậy thì chúng ta đi lại gần rồi chờ thêm chút nữa!” Vị hắc y vừa định đi kia liền thả thần thức cảm nhận rồi rất nhanh cũng gật đầu đồng tình.

    “Bụp! Phịch!...” Phía bên này, Vũ Khương đang bị đánh liên tục, hắn cứ vừa đứng dậy chưa kịp làm gì thì đã bị đánh ngã ra.
    “Sao ngươi không phản kháng nữa? Ngươi chẳng phải lợi hại lắm sao?” Gã chấp sự kia râu tóc sau khi bị đốt cháy thì vẻ mặt càng thêm hung dữ, gã vừa đánh Vũ Khương vừa hỏi với giọng điệu đầy mỉa mai.
    Vũ Khương lại rất cứng đầu, hắn bị đánh ngã xuống thì lại đứng dậy. Lúc này, nửa lời hắn cũng không nói thêm, chỉ có ánh mắt là đầy thù hận và có chút khinh thường nhìn vị chấp sự kia thôi.
    “Hừ! Thiên tài mà ngang ngược thì cũng không cần giữ lại làm gì! Ta sẽ thay tông môn giao huấn ngươi!” Vị chấp sự kia thấy Vũ Khương nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường thì tức giận hừ một tiếng rồi lại lao đến một quyền đánh ra.
    “Phụp!” Vũ Khương lại bị đánh văng ra ngoài ngã sấp trên mặt đấ nhưng rất nhanh hắn lại từ từ gượng dậy. Nhìn hắn đã rất thê thảm, gương mặt thâm tím, quần áo xộc xệch, đầu tóc cũng rối bời, trên thân cũng có nhiều vết xước rách lớn đang rỉ máu.
    Thấy một màn này tất cả các đệ tử đứng xem đều cảm thấy chấp sự ra tay hơi quá nhưng lại không ai dám nói gì vì họ đều biết mình không thể can dự, có trách thì chỉ trách thiếu niên trước mặt quá ngông cuồng lại công kích làm chấp sự bị thương.
    Vũ Khương lấy tay lau vết máu trên miệng và mặt rồi nhìn vị chấp sự kia cười khẩy một cái, hắn lại lắc lắc đầu tỏ vẻ không để ý.
    “Tiểu tử, vậy để ta cho ngươi thành phế nhân.” Vị chấp sự kia vẫn thấy vẻ mặt coi thường của Vũ Khương thì nộ khí đã nên đến cực điểm, gã thực sự muốn ra tay giết tên thiếu niên này nhưng vì số lượng đệ tử cần cho chuyến đi này chưa đủ nên hắn chỉ có thể ra tay phế bỏ rồi bắt sống Vũ Khương.
    Lúc này, chỉ thấy ngũ trảo của gã chấp sự kia bùng lên lửa xanh rồi cực nhanh phóng đến trước bụng của Vũ Khương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Chi Thủy, ngày 13-06-2019 lúc 13:51.

    ---QC---


Trang 45 của 49 Đầu tiênĐầu tiên ... 354344454647 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status