TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: [Trọng Sinh] Long Phụng Ký - Vong Miên Dạ

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định [Trọng Sinh] Long Phụng Ký - Vong Miên Dạ

    Long Phụng Ký

    Tác giả: Vong Miên Dạ

    Người dịch: phong; Người edit: cuuvy



    Lời nhân vật

    “Cho đến tận khi nhắm mắt, ta vẫn không biết được người ra tay với mình là ai. Có điều, nếu ông trời đã cho ta một cơ hội làm lại từ đầu, ta nhất định sẽ trân trọng vận may ngàn năm có một này, nghịch đảo càn khôn!” – NVC1.

    “Ba ngàn năm thọ mệnh cùng đất trời, những điều nhân sinh nhìn không thấu, bản thần đã thấu. Người xưa đi, kẻ mới lại đến, chẳng mấy chốc đã lặp lại được mấy chục lần. Cái cảm giác nhìn những người mình yêu quý lần lượt từ giã cõi đời này quả nhiên không dễ gì quên đi được” – NVC2.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lời người dịch


    Truyện được kể dưới góc nhìn nhân vật nên đôi khi những chuyện nhân vật trông thấy hoặc suy nghĩ chưa chắc đã là sự thật. NVC không có trí thông minh tuyệt đỉnh "thấu người, thấu trời" như các truyện khác, cũng không có ý chí một lòng hướng đạo. Những chuyện NVC làm đều vì những lí do hết sức đơn giản. NVC được xây dựng khá thực tế, gần gũi. Mạch truyện khá ổn, tuy thỉnh thoảng có những đoạn bị nhảy phân cảnh vào thời điểm khó hiểu nhưng nói chung là nhẹ nhàng. Tóm lại, cá nhân mình khá thích truyện này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,Soujiro_Seita,thienha2012,Vô__Tình,Xinh Xinh,_BOSS_,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Long Phụng Ký

    Tác giả: Vong Miên Dạ

    Người dịch: phong; Người edit: cuuvy


    Chương 1: Trọng sinh và hồi ức (1)


    Ta nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhịn không được giơ tay lên dụi dụi mắt mấy cái, mở mắt ra, hình ảnh đó vẫn không đổi. Ta lại tự tát cho bản thân một cái, cảm nhận sự đau rát nơi má phải, rồi giật mình lẩm bẩm:

    - Ta…ta…thực sự….sống lại rồi sao!?

    Ta lại ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng đơn sơ, chật hẹp, nhìn phía nóc nhà có những giọt nước lách tách chảy xuống, nhìn cái giường làm bằng gỗ mục tưởng chừng như lúc nào cũng có thể sụp xuống, nhìn chiếc gối có thêu hình hai con chim đang giương cánh bay lượn,…Những kí ức xưa cũ bỗng chốc ùa về khiến ta càng thêm khẳng định rằng bản thân đã thực sự sống lại, hơn nữa còn là vào chính cơ thể của mình hơn ba mươi năm trước!

    Ta vội đẩy cửa chạy ra ngoài. Sấm chớp đột nhiên vang lên khiến ta giật mình, nền đất dưới chân lại ẩm ướt, thế là, ta ngã bịch một tiếng, cả thân người đập xuống nền đất ẩm ướt, bùn đất văng lên tung tóe, lấm lem cả người.

    Tiếng mở cửa vang lên, một bóng hình quen thuộc bước ra từ căn phòng ngay cạnh căn phòng nhỏ của ta.

    Ta ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, suýt chút nữa ngã thêm lần nữa, may là người kia đã kịp đỡ lấy ta. Ánh mắt ta chợt nhòa đi, hớt hải ôm chầm lấy người đó.

    - Mẫu thân, mẫu thân…

    Mẫu thân đưa tay vỗ vỗ lưng ta, rồi lại bế bổng ta lên, bước vào phòng của người.

    Hai hàng nước mắt của ta không kìm được thi nhau chảy xuống, phút chốc đã ướt đẫm cả khuôn mặt.

    - Mẫu thân, con cứ tưởng không còn được gặp người nữa…

    Mẫu thân đặt ta xuống ghế, nhưng ta vẫn nhất quyết không chịu buông tay khỏi cổ người, phải đến khi người nhẹ nhàng cất tiếng nói, ta mới chịu buông tay.

    - Kiệt nhi, chỉ là một giấc mơ thôi, đừng sợ.

    Ta đưa ống tay áo lên quệt nước mắt, vừa nấc vừa nói:

    - Mẫu thân, con…con mơ thấy người…người bị người ta ám hại…Người bỏ…con lại…một mình.

    Có điều, đó không phải là một giấc mơ mà là sự thực. “Kiếp trước”, mẫu thân ta thực sự đã bị kẻ khác hạ độc thủ hại chết. Lúc đó, ta chỉ mới mười hai tuổi.

    Mẫu thân lấy khăn tay ra lau bùn đất dính trên mặt ta, cười nhẹ:

    - Nơi đây ngoài hai mẫu tử chúng ta cũng chỉ có Ngưu lão, Mộc bà. Mẫu thân từ lâu đã không gặp người ngoài, sao có thể gây thù chuốc oán với ai được?

    Ngưu lão, Mộc bà là cặp phu thê già sống gần nhà ta. Bọn họ chuyển đến đây chỉ vài tháng trước khi mẫu tử ta chuyển đến. Hồi ta còn nhỏ, phu thê Ngưu lão đối xử với ta rất tốt, thỉnh thoảng còn cho ta ăn bánh, kẹo hồ lô do Mộc bà làm. Ta thấy hai người không con không cháu nên gọi Ngưu lão một tiếng “Ngưu gia gia”, Mộc bà một tiếng “Mộc nãi nãi”. Sự thật sau này đã chứng minh, hai người họ không phải vô tình xuất hiện ở nơi này, càng không vô tình mà đối xử tốt với ta.

    Mẫu thân ta qủa thực từ khi ta ba tuổi đã không gặp người ngoài, nhưng không có nghĩa là trước đó cũng vậy, bởi vì, cái chết của người vốn là do mối quan hệ rắc rối của người từ trước khi có ta gây ra.

    Ta nhớ lại cảnh tượng mẫu thân nằm trên vũng máu, thều thào nhắc ta không được truy tìm hung thủ, không được báo thù mà tim lại nhói đau. Thực không hiểu, cái chết của ta ở kiếp trước có liên quan đến việc này hay không.

    Mẫu thân thấy ta thất thần, kéo lấy cái ghế ngồi xuống trước mặt ta, hỏi:

    - Tiểu Kiệt, con sao thế? Không khỏe ở đâu à?

    - Con…không sao.

    Mẫu thân đặt tay lên trán ta, rồi lại đặt tay lên trán người, gật gật đầu:

    - Không sao thì tốt rồi. Bây giờ mới có canh hai, con thay y phục rồi ngủ tiếp đi.

    Ta không giống các hài tử khác, ngay từ bé đã được mẫu thân ta dạy làm mọi chuyện một mình, từ mặc quần áo, tắm rửa,…Cá nhân ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì vô lí.

    Ta cứ nhìn chằm chằm mẫu thân, như thể muốn in sâu khoảnh khắc này vào tâm trí mình, khoảnh khắc mà ta lại được gặp mẫu thân mình sau hơn ba mươi năm dài đằng đẵng. Ta nhìn người thật lâu rồi mới an tâm rời đi.

    Ta trở lại căn phòng của mình, lục lọi trong chiếc hòm bên giường tìm một bộ y phục phù hợp thay cho bộ đã dính bùn đất trên người rồi nằm lên giường. Thế nhưng, ta không tài nào nhắm mắt được. Là hồi hộp vì có được một cuộc sống mới hay là lo sợ vì nếu nhắm mắt lại, cuộc sống mới này sẽ biến mất? Ta không biết.

    “Kiếp trước”, ta sống cùng mẫu thân ta ở nơi này đến năm chín tuổi. Bỗng dưng vào một ngày, mẫu thân dắt ta rời đi, chuyển đến một khu vực cận kinh thành đông đúc người sinh sống. Sau đó ta đến một tiểu môn phái tham gia khảo hạch nhận đệ tử theo lời mẫu thân. Không ngờ được, ta lại có thiên phú tu luyện, hơn nữa như lời họ nói, tương lai còn có thể là một cao thủ đỉnh đỉnh đầu đội trời chân đạp đất. Ta bái sư, sư phụ bảo ta ở lại luôn trong khuôn viên cùng người, ta liền chạy về nói mẫu thân, mẫu thân nói như vậy cũng tốt, để ta có nhiều thời gian tu luyện hơn, đỡ bị xao lãng bởi những thứ linh tinh. Sư phụ nói ta ba tháng có thể về thăm nhà một lần, ta đồng ý.

    Ta là đệ tử thứ mười ba của sư phụ, cũng là đệ tử cuối cùng mà sư phụ nói sẽ nhận. Sư phụ ta có một nhi tử tên Hầu Trung, hơn ta ba tuổi, là đệ tử thứ mười một của sư phụ. Ta cứ thế ở lại trong môn phái tu luyện, được sư phụ ưu ái cho ở gần người, sư nương và Hầu Trung. Đệ tử nhập môn thông thường hầu như đều do đại sư huynh, nhị sư huynh dạy dỗ, còn ta, ta được đích thân sư phụ hướng dẫn từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cuộc sống của ta những ngày đó thật yên bình: ăn cơm, tu luyện, ăn cơm rồi ba tháng về thăm mẫu thân một lần. Ba năm sau, trong một lần về thăm mẫu thân, ta phát hiện đã phát hiện ra điều khác thường. Vốn là ta đã rời khỏi nhà nhưng lại để quên mất ngọc bội đệ tử nên đành quay lại lấy. Lúc quay trở lại, ta lại thấy mẫu thân ra khỏi cửa, đằng vân đi đâu đó. Đến tận lúc đó, ta mới biết, thì ra mẫu thân ta không phải phàm nhân mà là một tu chân giả, hơn nữa còn là một tu chân giả có tu vi không tồi, có thể thi triển đằng vân thuật. Ta đeo tay nải đuổi theo người, mà tất nhiên là ta chạy dưới đất. Mẫu thân đằng vân đi rất xa, người nhẹ nhàng đằng vân, còn ta thì chật vật leo qua mấy ngọn núi, chẳng mấy chốc, nhân ảnh của người đã là một chấm đen nhỏ trên nền trời. Ta vẫn cố gắng đuổi theo.

    Ta thấy mẫu thân dừng lại ở một đỉnh núi cao vút, đoán rằng đó là nơi người muốn đến nên buông lỏng sự chú ý của ta với người, dốc sức trèo qua thêm một đoạn dốc cuối cùng trước khi đến chân ngọn núi đó. Đáng tiếc, sức lực của một đứa trẻ có hạn, lúc lên đến đỉnh, trời đã gần sáng. Tim ta dường như đã ngừng đập khi nhìn thấy cảnh tượng trên núi lúc đó. Cây cỏ hoang tàn, đất đá bay tứ tung, những tảng đá to hơn hai người bị chẻ làm đôi…Nhưng thứ làm ta hoảng sợ nhất chính là mẫu thân ta. Thời điểm đó, người nằm trên một vũng máu lớn đã ngả đen, thậm chí có những chỗ đã bắt đầu khô lại. Ta chạy đến ôm lấy người, nước mắt không nén được tuôn ra như suối, vừa lay vừa gọi người. Người rốt cuộc mở mắt, mấp máy môi. Ta không nghe rõ, cúi đầu áp sát tai vào môi người. Người chỉ nói với ta ba câu:

    - Quên chuyện này đi. Đừng tìm hung thủ. Đừng báo thù.

    Rồi người lại nhắm mắt. Ta gọi người, người không trả lời nữa. Ta cõng người leo xuống núi, băng qua rất nhiều ngọn núi khác để trở về nơi mẫu thân sống, tìm đại phu chữa trị cho người. Thế nhưng, đại phu nói sinh mệnh của người đã tuyệt, dù là thần tiên cũng không cứu nổi người. Ta khóc bên di hài người suốt ba ngày liền, sau đó liền dốc hết mấy lượng bạc trong người ra mua cho người một cỗ quan tài, đặt người vào trong đó, tìm một chiếc xe kéo, để quan tài lên, một mình kéo nó đến một nơi phong cảnh rất đẹp. Ta hỏi người, phong cảnh ở đây rất đẹp, người có thấy thế không, nhưng người đã vĩnh viễn không thể nào trả lời ta câu hỏi đó nữa rồi. Ta chôn quan tài, dùng thanh chủy thủ khắc cho người một tấm bia mộ bằng gỗ, vái những lạy thật dài. Ta cứ thể ở bên nấm mộ của người cho đến khi sư nương tìm thấy ta, dẫn ta quay lại sư môn.

    Thời điểm đó, ta rốt cuộc đã hiểu hai chữ “hận thù” là gì. Ta hận kẻ đã giết mẫu thân ta, hận hắn đã cướp đi người quan trọng nhất của ta, cướp đi tương lai báo hiếu của ta,…Ba ngày sau, ta xin phép sư phụ ra ngoài một ngày, trở lại nấm mộ của mẫu thân, quỳ trước người, đưa tay lập lời thề:

    - Trời đất chứng giám, ta La Kiệt, nhi tử của La Phượng Vy, nay ở đây thề rằng, nhất định không tha cho kẻ nào đã sát hại mẫu thân ta, dù có phải thịt nát xương tan cũng nhất định khiến hắn phải trả giá, kéo hắn âm tàng địa phủ cùng ta! Nếu sau này có vì bất cứ điều gì mà tha mạng cho hắn, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không được siêu sinh!

    Ta khấu đầu ba cái, rồi ở trước nấm mộ của người, nói:

    - Mẫu thân, từ trước đến nay con luôn nghe lời người, nhưng chỉ một lần này thôi, con sẽ không nghe lời người. Mẫu thân, người sẽ tha thứ cho con chứ? Mẫu thân, người yên tâm, con rất nhanh sẽ tìm ra hung thủ, bắt hắn lấy mạng đền mạng cho người. Mẫu thân, con phải đi rồi, lần sau đến, con sẽ mang những món ngon người thích đến nhé?

    Ta rời đi, nhưng không về sư môn mà trở về nhà, cố gắng tìm lấy chút dấu vết gì đó. Ta mang hết những thứ ta tìm được trở về sư môn, ngày ngày lấy ra với hi vọng phát hiện ra điều gì đó quan trọng. Sư phụ sau khi biết chuyện lại càng dành nhiều thời gian hơn với ta, an ủi ta, dùng địa vị của người giúp ta điều tra một số việc. Thế nhưng, mọi nỗ lực đều là vô ích. Ta không những không tìm được chút dấu vết nào mà việc tu luyện cũng ngày càng trở nên bế tắc, tốc độ tu luyện giảm rõ rệt.

    Ta trở lại phần mộ của mẫu thân, gần như phát điên khi thấy nó đã bị ai đó quật lên, ngay cả di hài người cũng đã bị lấy mất! Ta điên cuồng chạy xung quanh tìm kiếm trong vô vọng. Ta ngất đi. Lúc ta tỉnh lại, ta đã ở trong một động phủ tối tăm. Người đã cứu ta, không ai khác chính là Ngưu lão và Mộc bà. Họ gọi ta một tiếng “tiểu chủ nhân”, nói rằng phụ thân ta sau khi chôn cất cẩn thận mẫu thân ta sẽ quay lại gặp ta. Ta hét lên, hỏi di hài mẫu thân ta đang ở đâu. Họ nói để sau này phụ thân nói cho ta biết sẽ tốt hơn. Ta lại hỏi lại. Lần này, họ không trả lời nữa. Ta chạy đi, chạy vào mọi ngóc ngách mà ta nhìn thấy, hi vọng có thể rời khỏi nơi này, tiếp tục đi tìm mẫu thân ta.

    Thế rồi, “người” đó cũng xuất hiện.

    Một con cự long không biết từ đâu chui ra, chắn hết lối đi trước mặt ta. Ta vừa giật mình, lại vừa sợ hãi, liên tục lùi về phía sau. Cự long cúi đầu về phía ta, thở một hơi mạnh, ta liền bay về phía sau, suýt chút nữa đập đầu vào tảng đá lớn phía sau. Không ngờ, con cự long đó lại giơ móng vuốt ra đỡ lấy ta, rồi kẹp ta trong chân trước của nó, rầm rầm bước ra ngoài. Ta cử động, cố gắng thoát khỏi ma trảo của nó.

    Cự long bước ra ngoài, ngẩng cái đầu to lớn lên trời, rống lên một tiếng thật dài. Tiếp đó, một loạt những âm thanh tương tự như âm thanh của con cự long khác cũng vang lên, như thể hưởng ứng cho tiếng rống kia. Cự long thả ta xuống đất, cúi đầu sát mặt đất, nhìn ta, rồi nói tiếng của loài người:

    - Ngươi tên gì?

    Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không sợ, trả lời:

    - Kiệt, La Kiệt.

    Cự long lại thở một hơi nữa, nhưng lần này không khiến ta bay đi.

    - Long Kiệt! Con là con trai của ta, dĩ nhiên mang họ Long, La cái gì mà La.

    Cơn phẫn nộ trong lòng ta dâng lên, sự sợ hãi liền tan biến, ta nhắc lại:

    - La Kiệt.

    - Long tộc cường thịnh, phàm là hậu nhân Long tộc, tất cả đều mang họ Long.

    - La Kiệt.

    Cự long khép nửa mắt.

    - Quả nhiên là nhi tử của Vy nhi, đến tính cách cũng giống y hệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 26-02-2017 lúc 22:09.
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,Soujiro_Seita,thienha2012,Vô__Tình,Xinh Xinh,_BOSS_,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Long Phụng Ký

    Tác giả: Vong Miên Dạ

    Người dịch: phong; Người edit: cuuvy


    Chương 2: Trọng sinh và hồi ức (2)


    Ta chợt nhớ đến mẫu thân, gằn giọng hỏi:

    - Di hài mẫu thân ta đâu?

    - Dẫu Vy nhi không phải là nữ long của ta nhưng dẫu sao vẫn là mẫu thân của con, theo lý, nên được chôn cất ở Long Phần.

    - Trả đây, ông không có quyền động vào mẫu thân ta.

    Cự long nhếch miệng.

    - Nữ nhân loài người, đến bây giờ cũng chỉ có Vy nhi là được chôn cất ở Long Phần. Đây coi như là lễ vật ta tặng nàng ấy vì đã sinh cho ta một con tiểu long.

    - Ta nhắc lại một lần nữa, trả lại di hài mẫu thân ta đây!

    Trên bầu trời xanh thẳm, một con rồng khác giương đôi cánh to lớn bay tới. Khác với cự long toàn thân phủ vảy đen tuyền, con phi long này lại cực kì mỹ lệ, toàn thân phủ vảy màu xanh lục óng ả.

    Lục phi long đáp xuống ngay cạnh hắc cự long, hỏi:

    - Tiểu nhân loại này là ai?

    - Nhân loại nào? Long tử ta đấy, tên Long Kiệt.

    - Thiếp nhớ vẫn chưa sinh cho chàng con tiểu long nào mà?

    - Long tử của ta với La Phượng Vy.

    - Í? Vậy Phượng Vy đâu?

    - Chết rồi. Ta an táng nàng ấy ở Long Phần.

    Lục phi long cũng cúi đầu, nhìn ta nói:

    - Tiểu Kiệt, sau này con gọi ta là mẫu thân.

    Cự long gật gật đầu:

    - Gọi ta là phụ thân.

    Ta khó chịu, quát lên:

    - Ta là nhi tử của La Phượng Vy, họ La, tên Kiệt! Là La Kiệt, có nghe rõ không?

    Sau đó, ta bị ép cúi đầu trước linh vị của ai đó, cự long nói là nghi lễ nhận tổ qui tông. Thế rồi, cự long thi triển một tràng chút thuật trên người ta, nói là đưa ta trở về nguyên hình.

    Nguyên hình của ta cũng là một con hắc long, tuy nhiên, so với ông ta thì lại nhỏ hơn rất nhiều.

    Lục phi long chứng kiến nguyên hình của ta, giọng nói có phần ngạc nhiên:

    - Một nửa huyết thống Long tộc mà lại có được nguyên hình thế này, quả nhiên không tầm thường.

    Cự long gật gật đầu:

    - Không hổ là nhi tử Long Vũ ta. Sau này không có việc gì đừng ở nhân hình nữa, long hình có tốc độ hấp thu linh khí cao hơn, hồi phục thương nhanh hơn, phòng thủ vững chãi hơn, nói chung là có lợi hơn nhiều.

    Sau đó lại quay sang lục phi long, tự hào nói:

    - Một nửa Long Huyết, một nửa La Phụng Huyết, tương lai ắt bất khả lượng.

    Mặc cho ta từ chối,cự long vẫn kiên quyết dạy ta hai chú thuật, một để hiện long hình, hai để hiện nhân hình. Ta nghe rằng chú thuật có thể biến lại nhân hình, dù ngoài mặt không để ý nhưng lại thầm ghi nhớ trong lòng. Cự long nói có việc phải đi xa một chuyến, bảo sẽ dặn Ngưu – Mộc hai người chăm sóc ta.

    Ta nhân cơ hội năm lần bảy lượt trốn đi, cuối cùng cũng thành công, trở lại sư môn.

    Ta lại điên cuồng tu luyện, hy vọng có thể đột phá, khôi phục tốc độ tu luyện như trước đây.

    Sáu năm lặng lẽ trôi qua, ta rốt cục tròn mười tám tuổi. Tu vi của ta so với những người cùng trang lứa cũng coi như có chút đột phá. Ta cùng Hầu Trung, nhị sư huynh và ngũ sư huynh đại biểu cho môn đệ của sư phụ tham gia tông môn tỷ thí. Ta giành được vị trí thứ ba, còn Hầu Trung giành được vị trí thứ hai. Bốn người đứng đầu lại được sư môn giao cho nhiệm vụ quan trọng, thế là ta cùng Hầu Trung và hai sư tỷ bắt đầu cuộc hành trình của mình.

    Bốn người bọn ta vô tình lạc vào mê thuật trận của yêu tộc, bị rút cạn sức lực, rồi lại bị ngoại nhân tấn công, trong lúc hoảng loạn, đành chia nhau chạy ra các hướng khác nhau. Ta lạc vào một bụi cây lớn, thở hổn hển, chịu sự truy đuổi của ngoại nhân. Ta tự dưng nhớ tới lời cự long, dùng chú thuật chuyển thành dạng long hình, một là để hồi phục thể trạng, hai là để tăng cường sức phòng thủ. Không biết vì lý do gì, đám người đang truy đuổi ta lại bỏ đi, còn ta vẫn ở im một chỗ, bình ổn khí tức trong cơ thể.

    Vô thanh vô tức, lùm cây bị gạt ra, một nữ tử chừng hai hai, hai ba tuổi xuất hiện, nhìn ta, ngạc nhiên hô lên:

    - Là một con hắc long!

    Ta nghe thấy tiếng một nữ nhân khác trả lời:

    - Hơi thở của nó có vẻ không ổn định.

    Nữ tử đưa tay tới, ta liền lùi lại, nhưng không ngờ, động tác của nữ tử này lại nhanh hơn ta một bước, nắm chặt lấy cổ ta, nhấc lên, nói:

    - Sức yếu, động tác hơi cứng nhắc, chắc là lúc nãy vướng phải mê thuật trận gần đây.

    Nữ tử nâng ta lên rồi lại hạ xuống, ước lượng một chút, nói:

    - Không lớn lắm, chỉ to hơn con chó con một tý, chắc mới chỉ được chục tuổi. Tiền bối, người muốn ôm thử nó không?

    Nói rồi, nữ tử đó cũng không đợi người được gọi là tiền bối kia trả lời, xách cổ ta, quay người lại đưa cho người kia.

    Đó là một khoảnh khắc mà đời đời kiếp kiếp, ta cũng không thể quên, khoảnh khắc mà ta gặp được nữ nhân của đời ta.

    Nàng lúc đó đeo một tấm mạng, che khuất đến hơn nửa khuôn mặt, nhưng ta có thể khẳng định, nàng chắc chắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Ấn tượng đầu tiên của ta về nàng, ngoại trừ dung nhan diễm lệ, chính là việc nàng không thể nhìn. Hai mắt nàng vô thần nhìn về phía trước, không chút dao động.

    Nàng đưa tay ôm lấy ta.

    Nữ tử đi cùng nàng đằng vân lên trời, ngó nhìn xung quanh, rồi hạ xuống đất, khó hiểu nói:

    - Tiền bối, vãn bối không cảm nhận được khí tức của Long tộc xung quanh đây, chẳng nhẽ nó bị lạc?

    “Nó” đương nhiên là ám chỉ ta.

    Ta nằm im trong lòng nàng, hưởng thụ cảm giác ấm áp, mềm mại mà tay nàng đem lại, không chút suy nghĩ phản kháng.

    Nàng lặng im hồi lâu rồi nói:

    - Đi thôi.

    Nữ tử kia hoảng hốt nhìn ta.

    - Tiền bối, hậu nhân Long tộc, đừng nên động vào thì hơn.

    - Không sao, dẫu trời có sụp xuống, ta vẫn gánh được, sẽ không để ngươi bị liên lụy.

    Nàng ôm ta, băng qua cánh rừng, cùng trở về nơi ở của nàng.

    Ta không nói gì, dù chỉ là một câu suốt dọc đường đi, chỉ im lặng nằm trong vòng tay của nàng, hoàn toàn quên đi chuyện phải tụ hợp lại với hai sư tỷ và Hầu Trung.

    Nàng ôm ta suốt dọc đường đi. Mỗi lần dừng chân để ăn uống nghỉ ngơi, nàng đều gọi riêng một khẩu phần ăn cho ta, lúc thì con gà nướng, lúc thì vịt luộc,…Hơn cả là, nàng còn ôm ta đi ngủ.

    Ta vô cùng hưởng thụ những ngày tháng đó.

    Sau đó, nàng trở lại nơi ở của nàng, là một tòa phủ đệ vô cùng xa hoa giữa chốn kinh thành tấp nập. Nơi đó đông đúc hơn nhiều so với kinh thành trước kia ta từng sống. Nhưng kỳ lạ là, ngay cạnh tòa phủ đệ của nàng còn có hơn ba chục tòa phủ đệ khác cũng có kiến trúc y hệt, không khác một ly. Mãi sau này ta mới biết, thì ra đó là những tòa phủ đệ đó là nơi ở đặc biệt dành cho đệ tử của Vô Song thượng nhân – cao nhân đứng ở vị trí mười bảy trong bảng ngũ thập tu chân giả đương thời. Nữ tử đi cùng nàng hôm trước là đệ tử thứ tám, cũng là nữ nhi duy nhất của Vô Song thượng nhân - Âu Dương Hân Hân Hân. Còn nàng, nàng là khách quý của quý phủ. Ta không rõ thân phận của nàng, cũng không biết tên nàng. Ta chỉ biết, Âu Dương Hân Hân gọi nàng một tiếng tiền bối, Vô Song thượng nhân cũng gọi nàng một tiếng tiền bối.

    Ta cứ thế ở nguyên hình sống cùng nàng. Cho đến một ngày, Vô Song thượng nhân xuất hiện. Hôm đó, nàng có việc phải ra ngoài, nhờ Âu Dương Hân Hân chăm sóc ta. Thượng nhân vừa nhìn thấy ta liền dùng pháp lực của người nâng ta lên, nói với Hân Hân rằng muốn mượn ta một chút, sau đó đưa ta đến một nơi không bóng người, thản nhiên nói:

    - Long tử của Nhị Long Vương Tử sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa lại còn cùng nữ nhi của ta ở chung một chỗ, cả ngày không rời?

    Ta không hiện nhân hình, trả lời:

    - Ta không phải long tử của Nhị Long Vương Tử gì đó. Ta họ La, tên chỉ một chữ, Kiệt.

    - Họ của ngươi chắc là theo họ của mẫu thân ngươi, La Phượng Vy?

    - Ông biết mẫu thân ta!?

    Ta gần như cuống cuồng hét lên.

    - Xem biểu hiện của ngươi, chắc là ta đoán đúng rồi nhỉ? Trước đây bản thượng nhân từng vài lần hợp tác với La thần nhân, cũng xem như có chút giao tình. Thật không ngờ, ngươi lại chính là hài tử của La thần nhân, hơn nữa phụ thân của ngươi còn là Nhị Long Vương Tử. Thế gian quả nhiên lắm chuyện không lường trước được.

    Ta như kẻ chết đuối nắm được tay người trên bờ, vội vã nói:

    - Ông…ông có thể kể cho ta nghe những chuyện về mẫu thân ta được không? Trước đây người là ai? Người đã làm những gì, đã gây thù chuốc oán với ai?

    - Sao ngươi lại hoảng loạn như vậy? Chẳng lẽ La thần nhân đã xảy ra chuyện gì.

    Cổ họng ta như ứ lại, mãi mới thốt lên được:

    - Mẫu thân ta….bị người ta sát hại…đã qui tiên sáu năm trước rồi.

    Vô Song thượng nhân thở dài, lắc đầu:

    - Thế sự khó dò, đến cao thủ như La thần nhân cũng bị người ta giết chết. Kẻ đó ắt không phải là người tầm thường.

    - Ông có thể kể cho ta nghe về mẫu thân ta không? Coi như ta cầu xin ông, làm ơn nói cho ta biết.

    Nhớ lại mẫu thân, hai hàng nước mắt của hắn lại không nhịn được chảy xuống.

    - Ta chỉ có thể nói cho ngươi, La thần nhân là cao thủ xếp thứ tám trên bảng ngũ thập tu chân giả, so với ta cao hơn chín bậc. Còn về những chuyện trước đây liên quan đến La thần nhân, người hiểu rõ nhất, chỉ có Nhị Long Vương Tử và La gia chủ. Nhưng ngươi lại bảo ngươi tên La Kiệt, nếu ta không nhầm, chắc ngươi có chút bài xích Nhị Long Vương Tử? Thế nhưng La gia chủ đã qui ẩn gần trăm năm nay, không ai biết chút tin tức gì của ông.

    - La gia chủ….

    - Là phụ thân của La thần nhân, ngoại công của ngươi.

    Vô Song chân nhân thở dài.

    - Chuyện của La thần nhân, ta rất lấy làm tiếc. Tuy nhiên, cho dù bây giờ ngươi có tìm được hung thủ sát hại La thần nhân, ngươi cũng không có khả năng giúp La thần nhân báo thù. Huống chi, ngươi lại là hậu nhân duy nhất của La thần nhân, ngài ấy trên trời có linh ắt cũng không mong ngươi liều mạng trả thù.

    - Ông có thể giúp ta phải không? Nhận ta làm đệ tử, giúp ta nâng cao tu vi!

    Ta hiểu rõ, sư phụ dẫu tốt với ta nhưng năng lực của người không đủ để giúp ta thực hiện được mục tiêu.

    - Để cho ngươi phải thất vọng rồi. Bản thượng nhân đã từng lập lời thề, từ nay không nhận thêm đệ tử nào nữa.

    - Phá lệ! Chỉ một lần này thôi, phá lệ, nhận ta làm đệ tử!

    - Phụ thân ngươi là Nhị Long Vương Tử, nếu ngươi theo y tu luyện, sẽ có ích hơn nhiều.

    - Ta không muốn! Ta không muốn có bất cứ quan hệ gì tới ông ta!

    - Lời thề ta đã lập, không thể phá bỏ. Ngươi vẫn là nên tìm cách khác thì hơn.

    Vô Song thượng nhân nhìn ta một lúc rồi nói:

    - Hôm nay ta đưa ngươi ra đây là muốn nói với ngươi một điều. Hân nhi từ nhỏ đã thu mình, cả ngày chỉ ở phủ đệ, khó khăn lắm lần trước vị tiền bối kia mới kéo nó ra ngoài được. Ta không cấm ngươi ở cạnh nó, cũng không phản đối chuyện ngươi lừa dối nó, ta chỉ hy vọng, sau này nếu có thời cơ, ngươi hãy kéo nó ra ngoài, đừng để nó cả ngày ru rú trong phủ. Bù lại, để cảm ơn ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm tung tích La gia chủ, đồng thời giúp ngươi điều tra chút chuyện liên quan đến cái chết của La thần nhân, được chứ?

    - Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!

    - Một lời đã định.

    Thế là, ta lại càng yên tâm ở cạnh nàng, đồng thời ngày ngày cố gắng thân thiết với Âu Dương Hân Hân. Nửa cuối mỗi tháng, nàng lại rời khỏi phủ đi làm chuyện gì đó, để lại ta cho Hân Hân chăm sóc.

    Ta nhân lúc Hân Hân đang ngủ, chạy ra ngoài phủ đệ, đến một quán ăn nhỏ trong kinh thành. Đến tận sáng hôm sau mới có người đến tìm ta, nhưng không phải là Hân Hân mà là hạ nhân trong phủ. Ta cố thủ, không để bọn họ đưa đi. Quả nhiên, hai ngày sau, Hân Hân rốt cuộc cũng chịu đến tận nơi đón ta. Ta leo lên tay Hân Hân, nằm ngửa bụng lên trên. Hân Hân liền hiểu ý, hỏi ta:

    - Đói rồi à?

    Thế rồi, Hân Hân lại gọi cho ta một đĩa thức ăn đầy ụ, đợi ta ăn xong rồi mới bế ta về. Từ sau đó, hễ có cơ hội, ta lại chạy ra ngoài, Hân Hân cũng vì thế mà ra khỏi phủ, đón ta về. Tất nhiên, toàn bộ những việc này chỉ xảy ra khi nàng rời khỏi phủ.

    Một khi nàng trở lại, ta sẽ im lặng nằm trong vòng tay nàng, không hề rời khỏi dù chỉ là nửa bước. Nàng không nói, ta cũng không nói. Thế nhưng, nàng lại mang đến cho ta cảm giác ấm áp đến kỳ lạ, giống như sự yêu thương mà trước đây mẫu thân dành cho ta.

    Trước ngày giỗ mẫu thân nửa tháng, nàng lại lần nữa ra ngoài. Ta cũng nhân dịp này lẻn khỏi phủ đệ, trở về Long Vực.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,Soujiro_Seita,thienha2012,Vô__Tình,Xinh Xinh,_BOSS_,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Long Phụng Ký

    Tác giả: Vong Miên Dạ

    Người dịch: phong; Người edit: cuuvy


    Chương 3: Trọng sinh và hồi ức (3)

    Ta tìm đường trở lại Long Vực - nơi sinh sống của Long tộc, rồi Long Phần. Đến tận lúc đó, ta mới biết Long Phần là nơi an táng vương giả của Long tộc, một nơi linh thiêng, cao quý bậc nhất trong Long Vực. Và vì thế, không phải ai cũng được phép ra vào Long Phần, kể cả ta. Ta đứng ở trước cổng Long Phần ba ngày ba đêm không rời, Ngưu lão mới trở về, bảo ta biến lại long hình rồi đi tìm phụ thân ta. Phụ thân ta xuất hiện, đưa ta cùng vào Long Phần viếng mộ mẫu thân. Nhưng cũng cùng lúc này, một tốp chừng hơn hai mươi người xuất hiện, có già có trẻ, có nam, có nữ, ai nấy đều cưỡi trên một con phụng hoàng, tự xưng là người của La tộc, tới đưa di thể của đại tiểu thư trở về. Dĩ nhiên, một trận huyết chiến xảy ra, hơn hai mươi người họ La thảm bại dưới chân phụ thân hắn. Phụ thân hắn giẫm chân lên lão già đạo mạo đứng đầu, dùng tiếng người nói:

    - La Phượng Vy từ lâu đã không còn là người họ La. Muốn đem di thể của nàng đi? Đừng mơ! Về nói cho La lão đầu, thù trước nợ mới, ta nhất định tính gộp lại đòi một thể!

    Đám người kia lục đục rời đi, ta vội vã đuổi theo. Nhưng phụ thân ta đã kịp thời dùng đuôi quấn cả người ta lại, uể oải nói:

    - Đi chơi bao lâu thế vẫn chưa đủ à? Rảnh rỗi thì học bí kĩ Long tộc đi, ta dạy con.

    - Không! Thả ta ra.

    - Thả ra để con đi cùng đám người kia à? Muốn hỏi gì thì hỏi ta. Điều con muốn hỏi, họ còn lâu mới biết.

    Ta nhếch miệng.

    - Những ta muốn hỏi điều gì, ông biết được chắc.

    “Rắc” “Rắc”

    Trên lưng phụ thân ta bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh đen tuyền, giương rộng, khẽ đập rồi bay lên. Mà ta bị quấn trong đuôi ông cũng đồng thời bay bổng lên trời.

    - Mẫu thân con là đại tiểu thư La tộc, đồng thời cũng là người duy nhất trong hai trăm năm trở lại đây chế ngự được Hỏa Phụng Hoàng. Từ nhỏ nàng ấy đã được gia tộc hết lòng bồi dưỡng, được bảo hộ tuyệt đối bởi tầng tầng lớp lớp các cường giả, hiếm khi được tiếp cận với ngoại nhân. Năm đó, kỳ vật thế gian là Phụng Thiên Trượng xuất hiện. La tộc là tộc chế ngự phụng hoàng làm thú sủng, đương nhiên rất coi trọng vật này, cũng vì vậy mà La lão đầu mới giao cho mẫu thân con nhiệm vụ này. Long tộc và Phụng tộc xưa nay giao tình không tồi, Phụng Thiên Ly lại dâng rất nhiều bảo vật cho Long Quân tức phụ thân ta, hy vọng có thể giúp Phụng tộc đoạt vật này. Ta theo ý chỉ của phụ thân đi cướp bảo vật, trùng hợp gặp được người La tộc. Ta bị cuốn hút bởi khí chất của mẫu thân con nên dùng nhân hình tiếp cận nàng nhưng lại bị đám hộ vệ La tộc làm khó. Hơn nữa, mẫu thân con cũng chẳng đếm xỉa gì tới ta. Ta lúc đó rất tức giận, một chiêu đánh bay đám hộ vệ kia, ép mẫu thân con đi cùng ta, đến một vùng cực hàn không bóng người chung sống hơn ba năm…Ầy, nói là chung sống nhưng suốt ba năm đầu tiên, ta còn chẳng chạm được vào nàng ấy lần nào. Nàng ấy tuy không đánh lại ta nhưng lần nào lần nấy cũng dùng chiêu tự bạo đối phó ta, ta không còn cách nào khác nên đành lùi một bước, chẳng mấy chốc đã nhường được ba năm. Sau đó…

    Phụ thân ta nói đến đây thì ho một tiếng.

    - À thì…Ta đã có nữ long trước khi gặp mẫu thân con…Chính là lục phi long hôm trước con gặp. Nàng ấy lúc đó theo lời Long Quân đi tìm ta, bảo ta trở về có chuyện quan trọng. Ta vội trở về, không kịp nói lời từ biệt với mẫu thân con. Ta phải làm chút chuyện của Long tộc, lúc quay lại tìm mẫu thân con, nàng ấy đã trở về La tộc.

    Ông nói đến đây thì ngừng lại, hạ xuống trước động phủ lần trước ta đến, đi vào.

    - Là ta có lỗi với mẫu thân con. Lúc ta ra đi, nàng ấy đã mang thai. La tộc phát hiện chuyện này, nàng lại không biết ta là ai. La lão đầu ép nàng ấy bỏ cái thai đi, một là để tu luyện thức cuối cùng của La Phụng Cửu Thức, hai là để tiếp tục mối hôn sự với Thượng Quan Vỹ. Nàng ấy không những không nghe lời La lão đầu mà còn tự tay hủy đi Phụng Thiên Trượng, hủy đi cơ hội duy nhất tu luyện trọn vẹn La Phụng Cửu Thức. La lão đầu tức giận, đem giam mẫu thân con vào biệt viện. Tin đồn nàng mang thai lan ra khắp đại lục. Thượng Quan gia mất mặt vì chuyện này, từ đó căm thù La tộc. Lúc ta đến La tộc, mẫu thân con đã trốn thoát. Sau này nghe nói, La lão đầu phái người đuổi theo mẫu thân con, bị nàng đánh lui toàn bộ. Thượng Quan Vỹ nhân cơ hội đó cũng tìm mẫu thân con trả thù, bị nàng phế đi kỳ kinh bát mạch, một thân tu vi tan theo mây gió. Thù oán giữa La tộc và Thượng Quan gia lại càng sâu đậm hơn trước. La lão đầu chiếu cáo thiên hạ, nói mẫu thân con là kẻ thù La tộc, ai bắt được nàng sẽ trao thưởng hậu hĩnh. Mẫu thân con dẫu lúc đó là cao thủ xếp tám nhưng lại mang thai, trải qua hết trận chiến này đến trận chiến khác, cơ thể đương nhiên không chịu được. Ta tìm được nàng nhưng nàng lại nói không cần ta chăm sóc. Ta vốn cũng định lần nữa ép nàng đi cùng ta nhưng đúng lúc đó thì La lão đầu tập kích, suýt chút nữa thì khiến mẫu thân con mất mạng. Ta lúc đó rất tức giận, không suy nghĩ gì liền biến lại long hình, đối đầu với ông ta. La lão đầu tuy thân là tộc chủ La tộc nhưng tu vi so với mẫu thân con thì chẳng hơn được bao nhiêu, khó khăn lắm mới đỡ được mấy chiêu từ ta. Lúc lão sắp trúng Long Hỏa của ta thì mẫu thân con lại đưa người ra đỡ…Ta…ta…thực sự đã tự tay giết chết đứa con đầu tiên của ta với nàng.

    Phụ thân đưa ta vào động phủ, thả ta xuống một phiến đá, còn người thì cuộn người lại, tựa đầu trên hai chân trước, tiếp tục kể.

    - Nàng mang thương thế Long Hỏa, y sư bình thường chữa không được nên ta mang nàng về Long Vực. Ta để nàng ở trong động phủ này, ngày ngày ở dạng nhân hình trò chuyện cùng nàng. Phải đến hơn bảy năm sau, vết thương Long Hỏa để lại mới lành lại…Sau đó, nàng ấy hoài thai con…Nữ long và phụ thân ta phát hiện ra nàng ấy. Long Quy của Long tộc chúng ta rất nghiêm khắc, nói rồng chỉ có thể kết hôn với rồng. Lúc đó, mẫu thân con mới biết ta là Nhị Long Vương Tử, biết phụ thân ta không thích nàng ấy, biết nàng ấy không được Long tộc chấp nhận, biết ta đã có nữ long, biết con dẫu có sinh ra cũng không được Long tộc chấp nhận…Nàng ấy bỏ đi. Còn ta chịu hình phạt từ Long tộc, sám hối ở vực sâu mười ba năm, chỉ có thể phái hai thuộc hạ đi theo bảo vệ nàng ấy. Lẽ ra, ta nên chống lại mệnh lệnh, đi tìm nàng ấy. Nếu thế, nàng ấy đã không chết.

    Ta nghe câu chuyện của ông, giọng nói bỗng chốc trở nên khản đặc:

    - Kẻ giết chết mẫu thân….

    - Ta vẫn đang điều tra, có điều chuyện xảy ra ở một vùng núi hẻo lánh chẳng mấy ai qua lại, đến giờ vẫn chưa tìm được gì. Nhân loại nói thế nào nhỉ…à, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Long tộc chúng ta lại sống lâu như vậy, sau này đợi kẻ kia già rồi, ta dạy con mấy cách dày vò hắn, để hắn chết không được tử tế!

    Những chuyện xảy ra hai mươi năm sau đó hết sức bình thường. Ta học bí kĩ Long tộc từ phụ thân, trở lại bên cạnh nàng. Phụ thân nói có chuyện phải làm, ít nhất cũng tốn mất mấy chục năm, dặn dò ta tu luyện cẩn thận, không có việc gì thì đừng trở lại Long Vực, nhỡ động lòng với mỹ nhân thì cứ thu làm nương tử, không cần để ý đến ông.

    Tu chân giả có thọ mệnh tăng theo tu vi, còn Long tộc lại có thọ mệnh ngàn năm, dẫu chẳng tu luyện vẫn có thể sống mấy trăm năm. Hai chục năm, đối với Long tộc mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một giấc ngủ sâu. Còn với nàng, hai chục năm thời gian gần như chẳng làm nàng thay đổi chút nào, từ ngoại hình cho đến tính tình lãnh đạm. Hân Hân thì lại thay đổi rất nhiều. Tỷ ấy rốt cuộc tìm được người trong lòng của mình, thành thân rồi cùng nhau đi ngao du tứ hải. Kể ra, trong chuyện này, ta cũng có chút công lao. Vô Song thượng nhân cũng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích ta, dốc sức hoàn thành giao ước giữa ta với ông.

    Hai chục năm tìm kiếm, rốt cuộc phụ thân ta tìm được chút manh mối liên quan đến cái chết của mẫu thân, Vô Song thượng nhân cũng xác định được tung tích của ngoại công ta, tức La tộc chủ.

    Ta trở lại Long Vực mấy ngày, lấy tin tức từ phụ thân, theo đó điều tra đến một tiểu quốc gia. Tất nhiên, ta chỉ đi một mình, không có nàng bên cạnh. Ta rốt cuộc gặp được kẻ mà phụ thân nhắc đến. Trải qua gần chục ngày tra hỏi, hắn mới nói ra tên một kẻ khác. Ta lại đi tìm người kia. Thế nhưng một năm trôi qua, ta rốt cuộc vẫn không kiếm được người cần tìm, manh mối đứt đoạn. Ta lại chuyển sang hướng điều tra mới, đi tìm ngoại công. Nhưng ngoại công còn chưa gặp được, ta đã vướng phải Đồ Sát Trận, bị mười tám kẻ bịt mặt công kích. Mười tám kẻ này tu vi hết sức bình thường nhưng trận địa, cách di chuyển của chúng lại cực kì quỉ dị, ít khi lộ ra điểm yếu nào. Ta cố chống chọi ở dạng nhân hình, bị thương không ít, liền trở lại dạng long hình. Nhưng ngàn vạn lần ta không ngờ rằng, Đồ Sát Trận đó vốn là trận đồ để khắc chế Long tộc, khiến ta không cách nào sử dụng bí kĩ, cuối cùng gục ngã vì mất máu quá nhiều.

    ……………..

    Đến tận bây giờ khi nghĩ lại, ta vẫn không hiểu hiểu người muốn giết ta là ai? Tại sao lại biết ta sẽ đi qua nơi đó? Tại sao lại biết ta là hậu nhân Long tộc? Ta ở bên cạnh nàng và Hân Hân bao năm như vậy, trước giờ hầu như chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở kinh thành, vốn không thể gây thù oán với ai. Kẻ giết ta, rốt cuộc là người như thế nào?

    Ta vẩn vơ suy nghĩ một lúc lâu, đến lúc tỉnh táo trở lại, trời đã hửng sáng.

    Ta ngáp một cái thật dài, mắt díu lại vì buồn ngủ. Đang định nhắm mắt ngủ một lúc, mẫu thân ta đã mở cửa bước vào, đi đến ngồi bên giường, nhìn ta một lúc lâu rồi nói:

    - Tiểu Kiệt, con hận mẫu thân không?

    Ta nghe giọng điệu khác thường từ mẫu thân, linh cảm có điều không hay, vội chồm dậy.

    - Người nói gì thế mẫu thân? Sao con lại hận người được?

    Mẫu thân đưa tay xoa đầu ta, nở một nụ cười yếu ớt.

    - Ta làm mẫu thân nhưng lại không thể cho con được một cuộc sống như bao đứa trẻ khác. Con không thể đi chơi cùng bạn bè, không có phụ thân….

    Ta không đợi người nói hết, vội nắm lấy tay người, lắc đầu:

    - Con không cần gì hết, con chỉ cần mẫu thân.

    Cơn buồn ngủ ập đến khiến ta không nhịn được mà ngáp dài một cái.

    Mẫu thân đột nhiên vòng tay ôm lấy ta, bế bổng cả người ta lên, nhẹ nhàng nói:

    - Đêm qua con không ngủ được phải không? Ngủ một lát đi.

    Ta nghiêng đầu, tựa lên vai người, lại ngáp thêm lần nữa.

    - Mẫu thân…người dẫn con…đi đâu thế?

    Ta không nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân, chỉ thấy người im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

    - Đến một nơi thuộc về con.

    ………………

    Ta bị tiếng hò hét của ai đó làm thức dậy, mơ mơ màng màng mở mắt.

    Mẫu thân vẫn đang bế ta trên tay, bình tĩnh đi từng bước. Hai bên con đường mà mẫu thân đi có rất nhiều người đang quỳ, có nam, có nữ, có già, có trẻ. Điểm chung duy nhất có lẽ là bộ y phục mà bọn họ đang mặc.

    Ta đưa tay dụi dụi mắt, quay đầu lại nhìn đằng trước.

    Một lão già râu tóc bạc phơ đang nắm chặt tay đứng trên đại điện, gân xanh nổi rõ trên trán, nghiến răng rít lên:

    - Nghiệt chủng, ngươi còn dám quay lại đây!?

    Ánh mắt lão đột nhiên tập trung trên người ta.

    Ngay lúc này, ba người gồm hai nam một nữ chạy đến, đồng thanh kêu lên:

    - Đại tỷ!?

    Chỉ dựa vào mấy câu nói này thôi cũng đã đủ để ta biết được danh tính của bốn người họ.

    Lão già râu tóc bạc phơ đứng trước mặt ta không ai khác chính là La Kình Phu La tộc chủ - ngoại công của ta.

    Người chạy đến đầu tiên là La Minh, trưởng tử của ngoại công, đệ đệ ruột của mẫu thân.

    Người thứ hai là La Duệ, đệ đệ cùng cha khác mẹ của mẫu thân.

    Và La Phượng Tinh, muội muội ruột của mẫu thân.

    “Kiếp trước”, ta chưa từng gặp họ. Nếu không phải ta thường nghe phụ thân kể chuyện về mẫu thân, có lẽ ta cũng chẳng nhận ra họ là ai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuuvy, ngày 08-03-2017 lúc 22:41.
    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,Soujiro_Seita,thienha2012,Vô__Tình,Xinh Xinh,_BOSS_,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2016
    Bài viết
    108
    Xu
    2,600

    Mặc định

    Long Phụng Ký

    Tác giả: Vong Miên Dạ

    Người dịch: phong; Người edit: cuuvy


    Chương 4: Việc ngoài dự liệu (1)

    Ngoại công nhìn mẫu thân, cười khẩy:

    - Quả nhiên ngươi vẫn không hối cải. Nếu ngay từ đầu ngươi chịu nghe lời ta, bỏ nghiệt chủng kia đi, quan hệ La tộc với Thượng Quan gia đã không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay! Đến cuối cùng thì sao? Nghiệt chủng kia mất, Phụng Thiên Trượng mất, giao tình với Thượng Quan gia cũng mất nốt! Nói đi, ngươi muốn gánh vác hậu quả này thế nào?

    Ta ngỡ ngàng nhìn tình cảnh trước mắt.

    Cảnh tượng này….vốn không hề có trong “kiếp trước”!!!

    Mẫu thân nghiêng đầu nhìn ta, hỏi:

    - Con muốn ngủ tiếp không?

    Ta lắc đầu. Mẫu thân liền đặt ta xuống đất, nắm tay ta, ngẩng đầu lên nhìn ngoại công:

    - Phụ thân, hôm nay Phượng Vy đến đây không phải với tư cách nữ nhi của người mà với tư cách là tộc chủ của La tộc.

    - NGƯƠI NÓI CÁI GÌ!?

    - Quyển 4, dòng thứ hai mươi bảy có ghi rất rõ ràng: “Phàm là hậu nhân La tộc, chỉ cần có thể chế ngự Hỏa Phụng Hoàng sẽ có tư cách trở thành tộc chủ đời tiếp theo của La tộc”. Chẳng lẽ phụ thân đã quên điều này?

    - Lão già ta còn chưa chết mà kẻ tội đồ như ngươi lại dám ở đây đòi KẾ VỊ!???

    A di La Phượng Tinh đột nhiên chạy đến, ôm lấy tay ngoại công:

    - Phụ thân, người bình tĩnh đi đã. Chúng ta vào hậu viện rồi nói tiếp!

    - Có gì thì nói luôn ở đây! Không phải đi đâu cả!

    Mẫu thân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, bình tĩnh nói:

    - Nếu phụ thân không sợ mất mặt, Phượng Vy cũng chẳng ngại nói chuyện này ở đây.

    - Từ khi ngươi phản bội La tộc, mặt mũi của lão già ta đã mất hết rồi!

    Ta lùi bước về sau, kéo tay mẫu thân. La tộc tuy mấy năm nay xuống dốc rất nhiều nhưng dẫu sao vẫn là một thế tộc có tiếng. Mẫu thân lần này trở về, nhỡ bị vây hãm trong đồ trận, cho dù người có là cao thủ đến cỡ nào, chỉ sợ cũng không thể lành lặn rời khỏi đây.

    Mẫu thân quay đầu nhìn ta.

    - Đừng sợ.

    Nói rồi, mẫu thân lại nhìn tám người đứng sau ngoại công, không nhanh không chậm lên tiếng:

    - Tám vị trưởng lão phải chăng quên mất điều gì đó?

    Ta vẫn một mực kéo tay mẫu thân. Thấy người không phản kháng, ta đành lên tiếng gọi:

    - Mẫu thân…

    Thế nhưng, mẫu thân không trả lời ta, giọng nói lạnh như băng lại tiếp tục vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng:

    - Chẳng lẽ các vị còn đợi ta nhắc lại luật lệ của La tộc?

    Tám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không chút phản kháng.

    Ngoại công gân xanh nổi chằng chịt trên trán, nghiến răng rít lên:

    - LA PHƯỢNG VY!! HÔM NAY NGƯƠI VÀ TÊN NGHIỆT CHỦNG KIA, MỘT NGƯỜI CŨNG ĐỪNG HÒNG THOÁT!

    Tiếng chân rầm rập vang lên, thiên binh vạn mã của La tộc đồng thời đổ bộ vào đại điện, vây quanh ta và mẫu thân.

    Âm thanh giận dữ của ngoại công lại vang lên:

    - Tiền Tấu Trận!

    Đại điện rộng rãi trong phút chốc đã chật kín người, tiếng kiếm rời vỏ loẹt xoẹt vang lên.

    Hai nhân ảnh một hắc một bạch lướt qua đám người đang bày trận, lướt đến bên cạnh ta và mẫu thân, lần lượt rút kiếm. Hai người đó là cữu cữu La Minh và a di La Phượng Tinh.

    Cữu cữu La Minh đứng chắn ngay trước mẫu thân, quay đầu, lo lắng nói:

    - Tỷ tỷ, tỷ mau đi đi, có đệ ở đây, không sao đâu.

    A di Phượng Tinh nhìn ta, hốt hoảng:

    - Tỷ tỷ, mau dẫn đứa bé này đi đi.

    Trái ngược với sự lo lắng của hai người, mẫu thân ta lại vô cùng bình thản, giọng niệm chú ma mị vang lên trong không gian:

    - Thiên Truyền Kế Hỏa, Phụng Liên Thiêu Vật, Dẫn!

    Ta sững sờ chứng kiến hỏa diễm đỏ hừng hực cháy trên đại điện, mắt không rời.

    - PHẢN ĐỒ! NGƯƠI LẠI DÁM DÙNG PHỤNG HỎA ĐỐI PHÓ VỚI NGƯỜI CỦA LA TỘC?

    Ta cảm nhận được lòng bàn tay của mẫu thân nóng dần lên. Tuy vậy, sắc mặt người vẫn không đổi, nói:

    - Phụ thân, người có hai lựa chọn. Một là để Phượng Vy kế thừa vị trí tộc chủ, khôi phục lại thế lực cho La tộc. Hai là tiếp tục làm tộc chủ, để La tộc sống lay lắt qua ngày…

    Lời mẫu thân còn chưa dứt, ngoại công đã xen vào:

    - Đã phản bội lại gia tộc còn dám ở đây tranh cướp vị trí tộc chủ!?

    - Hai chữ “tranh cướp” này, Phượng Vy quả thật không dám nhận. Bốn năm qua, phụ thân để La tộc tụt dốc, so với Thượng Quan gia còn kém hơn tám bậc. Chỉ dựa vào điểm này thôi, người đã không còn tư cách làm tộc chủ rồi.

    Mẫu thân quay đầu nhìn đám đệ tử La tộc vây quanh người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tám vị trưởng lão, cất tiếng:

    - Làm phiền tám vị nhắc lại một chút, người có mưu đồ hành thích tộc chủ tương lai sẽ có kết cục thế nào?

    Lão già gầy đét đứng hàng cuối bên trái lên tiếng trả lời:

    - Giết không tha!

    - Vậy thấy tộc chủ không hành lễ thì sao?

    Lần này, lão không trả lời, lấm lét nhìn sang hướng khác.

    Một giọng nói trầm hùng đột nhiên vang lên từ phía sau ta.

    - Vy nha đầu phải không?

    Gần như cùng một lúc, toàn bộ người của La gia quỳ sụp xuống, đồng thanh hô lên:

    - Nghênh đón lão tổ tông trở về!

    Ngay cả hai cữu cữu, a di và tám trưởng lão đang đứng trên bậc cao cũng không ngoại lệ.

    Ngược lại, mẫu thân lại vẫn rất bình tĩnh, chỉ quay người, nhìn người vừa đến, nở một nụ cười yếu ớt:

    - Lão tổ tông….

    Ta nhìn người mà mẫu thân gọi là “lão tổ tông”, không nhịn được mà bật cười.

    “Lão tổ tông” hóa ra chỉ là một lão già cao chưa tới một mét sáu, thân hình mập mạp, tròn trịa, núc ních thịt, cái đầu trọc lốc, bóng loáng dưới ánh mặt trời, hoàn toàn không mang dáng vẻ đạo mạo nên có của một bậc nhất đại tông sư.

    Mẫu thân lườm ta một cái, ta liền hiểu ý, cố nhịn cười.

    Lão tổ tông “lắc lư” bước vào đại điện, đám người dàn trận tự giác tỏa sang hai bên, chừa lại một lối đi ở giữa cho người.

    Lão tổ tông nhìn thấy mẫu thân ta thì híp cả mắt, cười ha hả nói:

    - Hahaa…đã lớn thế này rồi cơ à? Lần cuối cùng lão tổ tông ta gặp cháu, cháu mới chỉ có hai tuổi, thời gian trôi qua cũng nhanh thật…hahahaa…

    Vừa nói dứt câu, lão lại chuyển ánh mắt sang ta.

    - Vy nha đầu đã thành mẫu thân rồi cả đấy!? Ây dà, đến cháu tám đời cũng có rồi, lão già ta sống cũng dai quá thể…

    Ta nghe đến cụm từ “cháu tám đời”, không nhịn được mà trợn mắt nhìn lão.

    Lão ngoan đồng này…thực sự là lão tổ tông tám đời của ta!?

    Ngoại công ta từ thềm cao của đại điện nhảy xuống, bước đến trước mặt lão tổ tông, vòng tay trước ngực, cúi người:

    - Nghênh đón lão tổ tông quay lại.

    - Bỏ đi, bỏ đi. Lần này ta trở lại là để lấy ít đồ thôi, rất nhanh sẽ biến khỏi tầm mất mấy đứa.

    Lão đang định bước qua người mẫu thân ta, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, khịt khịt mũi:

    - Quái lạ…sao lại có mùi của Long tộc ở đây nhỉ?

    Ngoại công quăng ánh mắt thù địch về phía mẫu thân, cúi đầu nói:

    - Bẩm lão tổ tông, là do Kình Phu dạy con không tốt, để nó dan díu với Long tộc, sinh ra….một đứa nghiệt chủng.

    Hết lần này đến lần khác bị ngoại công gọi là nghiệt chủng, ta đương nhiên có chút khó chịu.

    Lão tổ tông híp mắt nhìn ta, đột nhiên tiến lên phía trước mấy bước, ngồi xổm trước mặt ta.

    Mẫu thân dường như rất ái ngại lão tổ tông, định kéo tay ta lùi về sau.

    Thế nhưng, lão tổ tông lại bỗng dưng cười lớn, phấn khích vỗ vai ta:

    - Phụ thân ngươi là Long Vũ phải không?

    Ta và mẫu thân còn chưa kịp nói gì, tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, át hết mọi âm thanh có trong đại điện.

    Một con cự long khí thế bay tới, lượn vòng bên ngoài đại điện, che kín cả một khoảng trời.

    Cự long này, tất nhiên là ta nhận ra. Chính là phụ thân ta - Long Vũ.

    Phụ thân thu nhỏ kích thước ở dạng long hình, “rầm” một tiếng đáp xuống trước cửa đại điện, bước vào. Đám người đang bày trận kia, thấy phụ thân bước vào thì lập tức lùi ra sau, áp sát cả người vào tường.

    Tam giới thần – nhân – ma, ma giới đại thịnh. Dẫu ma thú, linh thú và thần thú cùng tồn tại, nhưng về cơ bản, thần thú vẫn là chủ lực, quyết định sự tồn vong của Ma giới. Mà thần thú, trong bốn mươi tám chủng loài, chỉ có ba tộc thực sự nổi bật, soi khắp thiên hạ không mấy ai là đối thủ. Đó là: Long, Phụng và Xà.

    Từng nghe, một hậu duệ bình thường của một trong ba tộc này cũng đủ khả năng để chống đỡ lại một trong số ngũ thập tu chân giả cường đại nhất.

    Lão tổ tông quay đầu nhìn phụ thân ta, cười ha hả:

    - Cố nhân, cố nhân!

    Phụ thân ta khì mũi, thở ra một hơi, đám đệ tử có tu vi yếu liền bị thổi bay ra xa, nhiều kẻ thậm chí còn không chịu được mà thổ huyết.

    Lão tổ tông cười đến mức hai bên má rung lên kịch liệt.

    - Hahaa…luận theo bối phận, bây giờ ngươi phải gọi ta ba tiếng “lão tổ tông” đấy…Ahahaa…

    - Có cái con khỉ!

    Lão tổ tông đằng vân, bay lên đứng ngang với đầu rồng, vui vẻ nói:

    - Ngươi nói xem, long tử của ngươi gọi cháu bảy đời của ta là mẫu thân, vậy ngươi nên gọi ta là gì?

    Phụ thân lại thở ra một hơi nữa, gầm gừ nói:

    - Lượn ra lão già. Hôm nay bản vương đến đây là có chuyện riêng cần giải quyết, liên quan gì đến lão.

    - Sao lại không liên quan? Chuyện riêng ngươi vừa nhắc đến có liên quan đến cháu bảy đời, cháu tám đời của ta, đương nhiên liên quan đến ta rồi!

    Phụ thân chẳng thèm trả lời lão tổ tông, quay ra nhìn ta:

    - Tiểu Kiệt, lại đây!

    Ta còn chưa đi được bước nào đã bị mẫu thân bế bổng lên. Ta cảm nhận làn gió lướt qua mặt, biết rằng mẫu thân muốn đằng vân chạy trốn.

    Quả nhiên, chưa đầy mấy giây sau, long vỹ* của phụ thân đã chặn trước mặt, quấn cả mẫu thân và ta vào trong.

    Phụ thân hết nhìn lão tổ tông, ngoại công rồi đám trưởng lão, đệ tử La gia, gầm một tiếng rồi dùng tiếng người nói:

    - Cứ chuẩn bị nghi lễ kế vị tộc chủ đi, một tháng nữa ta đưa tộc chủ tương lai của các ngươi trở về, hiện tại có chút việc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Whenever you need, I will be there, waiting to support you...

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Xinh Xinh,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status