Chương 19
(Phần này là phần hồi tưởng quá khứ, tiếp nối mạch hồi tưởng cũ)
Vronsky và tôi có mặt trong văn phòng của chỉ huy trưởng, nơi vốn là phòng làm việc của Gorbachev. Chúng tôi vừa bị áp giải bởi hai gã lính mà tôi chưa bao giờ thấy mặt trong hàng ngũ quân đội của chúng tôi, những kẻ mà cứ thúc vào hai bên vai của chúng tôi như thể tù nhân vậy. Lực thúc của bọn chúng rất khỏe, cứ mỗi lần chúng ấn vào vai tôi, dù chỉ là những tác động bình thường, tôi cảm giác cứ như thể bị một quả tạ đè lên buồng phổi vậy. Bởi thế, và cũng bởi vì muốn gặp mặt kẻ mà được mệnh danh là Nikoche, tôi không hề nói một câu gì.
Alexei Vronsky thì khác. Trên đường đi, hắn ta hót líu lo, nói chuyện tíu tít với mấy tay lính lạ mặt cứ như thể họ là bạn bè lâu năm của anh vậy.
"Tôi nghe nói Nikoche từng vật nhau với một con bò rừng đực chỉ bằng tay không, và thắng, hả? Thế còn chuyện về việc ông ta ra biến Bắc và bắt sống về một con hải cẩu thì sao? Chuyện ông lấy răng đẩy một chiếc xe tăng nữa? Có thật hay không vậy?"
Tất nhiên, hai tên đó không hề trả lời. Bọn chúng vẫn giữ một sắc mặt hầm hầm, đôi mắt nhìn thẳng ra phía trước và hai tay khoanh trước ngực.
"Đấy chỉ là mấy lời đồn thổi trong quân ngũ thôi mà, đừng nóng như vậy. Các anh không trả lời thì thôi"
Đó là Alexei Vronsky mà tôi biết. Một kẻ suồng sã và luôn muốn làm thân với mọi kẻ khác như vậy đó.
Khi đó, tôi hỏi anh.
"Tôi tưởng anh đã được gặp Chuẩn tướng Nikoche rồi?"
Alexei lắc đầu.
"Nhận mệnh lệnh ư? Tôi đã nhận rồi. Gặp thì chưa. Cậu thấy đấy, Vysha, tôi nghe lệnh của một người tôi còn chưa biết mặt"
Tôi khẽ gật đầu. Chỉ một điều đó thôi đã đủ cho tôi biết Nikoche là một kẻ quyền lực như thế nào. Đẩy một con người như Gorbachev xuống gần ngang hàng với thứ dân chỉ trong một nốt nhạc, thậm chí ép kẻ dưới quyền của Gorbachev thẳng tay giết chết hắn ta, hẳn con người này chẳng phải một kẻ tầm thường một chút nào.
Đó là suy nghĩ trước khi bước vào phòng làm việc của Nikoche. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để gặp mặt một người đàn ông đầy khí khái, thần thái xuất sắc, nhưng rốt cuộc điều đó đã không xảy ra. Ông ta nấp mình phía sau một chiếc ghế xoay lớn màu đen ở phía sau bàn làm việc và quay lưng lại với chúng tôi, tuyệt nhiên không để lộ bất cứ phần nào trên cơ thể ngoại trừ đôi giày da màu nâu da bò sáng loáng như vừa được đánh bóng.
Thế nhưng, không khí u ám mà hắn ta tạo ra, thật không thể lẫn vào đâu được. Nó nặng nề cứ như thể ai đó phun chì lên vậy. Bầu không khí ngộp thở tới mức, chỉ vừa khi mới bước vào căn phòng làm việc của Nikoche, con người mà vốn thường ngày hay nói như Alexei, bỗng chốc im bặt. Vì một lí do nào đó, căn phòng nồng nặc mùi hắc ín, loại mà người ta thường dùng để làm dầu thơm cao cấp trong các nhà tắm hơi.
Từ phía sau chiếc ghế xoay, giọng nói của Nikoche vang lên.
"Hai các cậu là Alexei Vronsky và Vasiliy Kovalenko, phải không?"
Giọng của hắn ta đục ngầu, trầm và ồm ồm cứ như thể một lão già khụm lụm mắc chứng đau họng kinh niên. Bởi vì chúng ồm ồm như vậy, dù hắn ta nói chuyện với âm lượng thông thường, tôi cứ có cảm giác như cả cái căn cứ này có thể nghe thấy giọng ông ta.
"Phải" Chúng tôi đồng thanh. Nikoche đáp ngay lập tức.
"Nghe này, Vasiliy. Tôi sẽ kể cho các cậu một câu chuyện"
"..."
Tôi và Alexei Vronsky, cả hai chúng tôi đều đứng cùng một nơi, đều nghe ông ta nói chuyện. Thế nhưng, Nikoche chỉ nói chuyện với một mình tôi. Điều đó khiến tôi đủ hiểu rằng, dù quan hệ của bọn họ là như thế nào, Nikoche và Alexei, bọn họ cùng hội, cùng thuyền.
"Năm năm trước, khi tôi nắm đội không quân đi viện trợ lương thực cho Đại đội 4 ở Dolgopolov, lúc đó đang bị tàn sát bởi Lục quân của tướng Pavlyuchenko. Những chiếc máy bay của chúng tôi lượn qua đó ba, bốn vòng nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một gã lính nào đứng trên hào chiến cả. Tôi gọi điện đàm cho chỉ huy Dyatlenko hỏi lí do vì sao lại như vậy, thì hắn đáp rằng "Nếu chúng tôi đưa lính lên trên đó, quân của Pavlyuchenko sẽ bắn chết họ ngay lập tức". Khi đó, tôi nhận ra rằng cùng một gã Dyatlenko đó, hai tuần trước đã gửi điện về trung ương. Nội dung của bức điện nói rằng phòng tuyến của bọn họ gần như không còn khả năng chống cự nữa, và họ đang xin ý kiến của trung ương để được đầu hàng. Đầu hàng, ha! Tôi đáp lại với hắn rằng nếu hắn biết rõ rằng chiến trận đang tới mức tận cùng vô vọng như vậy, hắn cũng phải thừa biết sẽ chẳng có cách nào để máy bay cứu trợ đáp xuống đưa lương thực cho quân đội của hắn cả. Và các anh biết rằng hắn ta đã đáp lại điều gì không?"
"..."
""Anh có thể tưởng tượng được cảnh quân lính đói túng tới mức mà bọn họ nhảy xổ vào xác của một con ngựa chết, đập bể sọ nó ra và bốc não tươi lên ăn sống hay không?" Hắn đã nói vậy đấy. Và khi đó tôi nghĩ rằng: "Gã Dyatlenko này là một thằng hề nhát cáy". Hắn ta không đánh nhau, hắn ta không đưa quân ra để tiếp chiến, rồi hắn ta xin hàng và nói rằng chiến thắng là điều không thể. Và các cậu biết tôi đã làm gì không? Tôi lệnh cho mọi hoạt động cứu trợ ngưng lại hết. Không viện quân, không lương thực, không gì cả. 17000 binh lính của Đại đội 4, tôi để bọn họ chết sạch. Đó là phần thưởng cho một lũ nhát cáy biết không nghe lệnh"
"..."
Giọng kể của Nikoche mang một thứ oán khí nặng nề, bám đầy lên cổ họng gã ta cứ như thể mạng nhện. Bên cạnh tôi, Alexei Vronsky nhăn mặt. Tôi nghĩ rằng anh ta có chung một suy nghĩ như tôi. Một quân đoàn bạc nhược và yếu ớt tới độ phải đập não những con ngựa chiến của mình ra chỉ để cứu bản thân khỏi chết đói, nhưng tất cả những điều Nikoche nghĩ đến được chỉ là: bọn chúng là những kẻ hèn nhát. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến được là rằng đó là những suy nghĩ thật bất nhân làm sao. Điều đó làm tôi cảm thấy thực sự băn khoăn. Tôi chưa hề nghe tới câu chuyện này bao giờ. Dolgopolov cách chúng tôi tới hai nghìn dặm, và chiến trận ở đó chắc chắn chẳng hề liên quan gì tới nơi đây, chưa nói đến việc nó là việc của năm năm về trước. Và nhất là khi, nó là một câu chuyện nào đó, như thế này.
Thế nhưng, khi hắn ta kết thúc câu chuyện của mình, tôi hiểu ra rằng mình đang phải đối mặt với điều gì.
"Và khi đó, tôi nhân ra rằng, những tay lính tầm thường là một bọn nhát cáy, các cậu hiểu không? Và tôi đã suy nghĩ, nghĩ rằng: làm thế nào để biến những kẻ nhát cáy kia thành những con người dũng mãnh, những kẻ không biết sợ là gì? Và cuối cùng thì, tôi đã tìm ra câu trả lời thỏa đáng rồi. Câu trả lời là, sức mạnh. Chỉ khi con người ta là kẻ mạnh, con người ta mới thôi không còn sợ hãi nữa. Bởi vì thế, chúng tôi đi khắp đất nước này để tìm kiếm những kẻ có tài. Và ở nơi đây, bọn tôi tìm thấy cậu, Vasiliy"
"..."
"Ở đây, chúng tôi không có chỗ cho những kẻ hèn nhát, Vasiliy. Bọn tôi ra lệnh cho Gorbachev điều quân chuẩn bị tham gia chiến trận, nhưng hắn ta từ chối vì lí do "binh lính chưa sẵn sàng". Một lí do thật nhảm lồn. Vì thế tôi đến đây để tận mắt chứng kiến. Tôi thấy hai các cậu đã sẵn sàng rồi, vì thế Gorbachev phải chết. Bởi vậy, hai các cậu nghe đây. Dù cho hai các cậu là những kẻ có tiềm năng, nhưng tôi chỉ đào tạo những kẻ gan dạ, những kẻ biết chiến đấu cho lí tưởng mà thôi. Tôi muốn những kẻ tận hiến, bởi vì khi tận hiến, các cậu sẽ nhận được thành quả xứng đáng. Các cậu thấy rồi đó. Tôi là kẻ tận hiến, và giờ tôi ngồi đây trong khi thi thể của Dyatlenko ngập sâu dưới ba tấc bùn. Nếu như các cậu đống ý, các cậu sẽ được tưởng thưởng xứng đáng. Bằng không thì..."
"..."
Bất thình lình, hai gã lính bên cạnh chúng tôi rút phắt những khẩu súng lục của mình ra và chĩa vào đầu chúng tôi. Tôi tự cho mình là một kẻ phản ứng rất nhanh nhạy, tuy nhiên tôi chẳng tài nào bắt kịp nổi phản ứng của bọn họ. Hai người hắn thoăn thoắt như những con báo đốm, cử động còn không bắt nổi bằng mắt thường, có khi chỉ trong hàng chục mi li giây. Khi tôi nhận ra điều gì đang xảy ra, khẩu súng đã nằm bên trán tôi rồi.
Tôi chột dạ. Bên cạnh tôi, Vronsky khẽ lắc đầu ngón tay trỏ, ra hiệu cho tôi đừng cố gắng làm điều gì. Tôi cũng tự thân biết điều đó. Nhưng viên lính bên cạnh tôi đây, bọn chúng được rèn luyện ở một đẳng cấp cao hơn hẳn chúng tôi.
"Bằng không thì, cậu sẽ bị bắn chết, ngay tại đây. Và sau đó, tôi sẽ bắn chết luôn cả Alexei"
Căn phòng như nín thinh sau câu nói sặc mùi hăm dọa của Nikoche. Hai đầu súng dí sát vào thái dương tôi, cọ xát vào đó, nóng đến độ tưởng như đạn sắp bật ra tới nơi.
Tôi không thể nào nghĩ được điều gì khác ngoài việc hắn ta đang ép buộc tôi phải tham gia điều mà hắn ta đang chuẩn bị. Tôi còn không biết hắn là ai, và hắn sẽ làm gì với chúng tôi.
"Chúng tôi có quyền được biết điều gì đang xảy ra ở đây" Tôi lên tiếng. Mặc dù sức ép đến từ những gã cận vệ của Nikoche là rất khủng khiếp, tới mức mà trong ổ bụng tôi, dạ dày tôi còn có thể cảm thấy được, tôi không thể rời khỏi đây mà không có một lời giải thích thỏa đáng.
Nikoche không nổi xung, nhưng hắn cũng không hề giải thích. Vẫn giữ một giọng bình thản tới độ trịch thượng, hắn tiếp lời.
"Một chàng trai trẻ khó bảo, nhỉ? Điều đó sẽ không giúp cậu thăng tiến trong quân ngũ đâu. Nghe tôi đi. Cậu không cần biết gì cả. Đây là mệnh lệnh. Làm theo mệnh lệnh, và cậu sẽ được tưởng thưởng"
Tay cận vệ dí sát hơn nữa khẩu súng của hắn vào thái dương tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục hỏi.
"Mệnh lệnh từ ai?"
"Từ tôi. Hãy nhìn những gã cận vệ của tôi. Trên cầu vai của bọn họ thêu quân hàm nhiều hơn ngươi, trên ngực của họ nhiều huy chương hơn ngươi. Ngươi không cần biết gì cả"
"Làm sao tôi có thể..."
Bỗng dưng, một tiếng quát lớn vang lên.
"Im lặng!!"
Tôi im bặt. Thế nhưng, sự im lặng của tôi không đến từ sự sợ hãi. Chính xác là, nó đến từ sự bất ngờ.
Kẻ quát vào mặt tôi không phải Nikoche. Đó là Alexei Vronsky.
Tôi trố mắt quay sang nhìn anh. Alexei Vronsky vẫn không nhìn tôi, đôi mắt găm thẳng về phía trước, nghiêm nghị như một người lính phải làm khi nói chuyện với cấp trên. Điều đó làm tôi bàng hoàng. Alexei chứ không ai khác là người bạn thân của tôi trong quân ngũ. Dù có là giám sát của trại lính, anh với tôi xuồng xã trong giao tiếp ở trong mọi trường hợp. Vì thế, anh ta là kẻ cuối cùng tôi nghĩ đến việc sẽ quát vào mặt tôi.
"Vasiliy Kovalenko, cậu hỏi đủ rồi!" Alexei nói một cách cứng rắn hơi quá mức cần thiết "Hãy tỏ ra tôn trọng. Cậu không được nói gì nữa, kể từ giây phút này"
Tôi không nói gì nữa. Tôi nhìn Alexei một cách đầy dụng ý, mong muốn anh giải thích chuyện gì đang xảy ra. Anh thừa hiểu điều đó, nhưng không nói thêm lời nào nữa. Sau đó, Nikoche tiếp tục.
"Các cậu đã nhìn thấy đủ nhiều rồi. Vì thế, các cậu sẽ lên đường ngay bây giờ"
Tôi chột dạ. Ngay bây giờ sao? Tôi đủ khôn ngoan để biết rằng đó chẳng phải một điều tốt đẹp gì. Điều đó có nghĩa rằng khả năng cao tất cả những chuyện đã xảy ra sẽ không đến được tai của những con người ngoài kia. Sẽ không ai biết rõ lí do vì sao lại có hai người chết trong phòng làm việc của Gorbachev, và một cái cớ tạm bợ nào đó sẽ được đưa ra để lấp liếm. Tôi chẳng cần phải hỏi để biết tất cả những điều này sẽ trở thành bí mật. Không chỉ vậy, việc chúng tôi rời đi ngay bây giờ có lẽ sẽ không nằm trong ghi chép và báo cáo nào cả, và điều đó chứng tỏ những điều này phải ít nhiều hệ trọng, đủ hệ trọng để những tay lính mọn không có quyền được biết về nó. Và trong quân đội, hệ trọng đồng nghĩa với sự nguy hiểm. Chẳng ai biết bọn họ sẽ đưa tôi đi đâu. Bạn chẳng tin cấp trên được. Bạn chẳng bao giờ tin nổi họ.
"Zalae, Zultan, đưa hai người họ đi"
Tôi nhận ra ngay lập tức rằng Zalae và Zultan không phải tên thật. Bọn họ dùng bí danh với nhau. Trước khi tôi kịp suy nghĩ gì thêm, hai kẻ "Zalae" và "Zultan" thúc vào vai chúng tôi và "đẩy" chúng tôi ra ngoài.
"Đi" Họ ra lệnh. Tôi không cãi lời. Nhưng khi vừa ra đến ngoài, tôi ngay lập tức hỏi vặn bọn họ cùng với Alexei.
"Alexei. Anh ngửi thấy mùi hắc ín nồng nặc trong căn phòng đó phải không? Đó không phải là thứ mùi gì tầm thường. Đó là mùi mà họ thường sử dụng làm dầu thơm trong các phòng tắm cao cấp. Chính anh chỉ cho tôi điều đó. Nikoche hẳn phải là một quan chức cấp rất cao, hoặc là một kẻ ăn trộm. Tại sao một quan chức cấp cao lại đến nơi hẻo..."
"Im mồm. Đây không phải chỗ để mày khôn lỏi" Gã sau lưng tôi hằn học "Tao không được xâm hại gì mày ở đây nên mày may mắn đấy"
Alexei lẳng lặng không đáp. Khuôn mặt anh lạnh tanh, tới mức có chút gì như u sầu. Tôi ít thấy điều đó.
Họ dẫn tôi đi qua đường phía sau doanh trại, nơi mà có một hàng rào sắt lớn để ngăn nơi này với bên ngoài. Thường chỉ có vài lính canh túc trực ở đây bởi họ sẽ ở phần bên kia tòa nhà, nơi có trường bắn, vườn khoai và mọi thứ đáng để túc trực hơn. Nhưng hôm nay thì kể cả dăm ba người lính đó cũng không thấy tăm hơi đâu. Chắc Nikoche xua họ đi mất rồi, hay là họ đang mải hiếu kì bu quanh xác chết của Gorbachev cũng nên. Dù gì thì, hai chiếc xe bọc thép màu xanh sẫm đặc đã chờ đợi sẵn chúng tôi ở bên kia hàng rào. Ngòi súng của chúng dài, nhẵn và dẹt, và còn được trang bị kèm theo một khẩu súng máy Kord nữa, điều đó đủ để tôi biết đó là chiếc T-14. Mỗi thứ đó là thứ hàng đáng giá vài triệu đô đấy, và chỉ có hơn trăm chiếc được sản xuất thôi, thế nên dù cho tôi có đang dây vào ai đi chăng nữa thì họ cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Mà bạn biết bạn phải làm gì trong tình huống này rồi chứ? Alexei gọi đó là tuần thủ mệnh lệnh, bằng mọi giá không được bất tuân. Còn tôi cho đó là sự cúi luồn. Tôi không thích điều đó, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn thích giữ mạng mình hơn.
Trước khi chúng tôi phải rời xa nhau, Alexei nói nhỏ với Zultan điều gì đó, và nhận được cái gật đầu của hắn ta. Thế rồi, anh tiến sát lại bên tôi và thì thầm.
"Đừng lo, Vysha. Tất cả những gì chúng ta phải làm là phục vụ cho chính phủ. Anh sẽ không làm một việc gì vô ích cả đâu"
"Nghĩa... là sao?"
Trước khi tôi kịp hỏi gì thêm, Zultan dẫn Alexei đi xa khỏi tôi. Zalae vỗ vào lưng tôi một cái rồi lớn giọng.
"Mỗi người một chiếc. Thích nhé. Cả đời cái khu này cũng không được cấp nổi một chiếc thiết vận cơ hoành tráng thế này đâu, còn hai người thì được ngồi hẳn vào trong đó"
"Mỗi người một chiếc?" Tôi giật thót mình. Có vẻ như cũng nghĩ đến điều mà tôi đang nghĩ đến,
Có khi, đây sẽ là lần cuối chúng tôi nhìn thấy nhau.
"Yên tâm, hai người không đi đâu xa nhau cả đâu" Zalae nói "Alexei Vronsky có vai vế hơn cậu nghĩ đấy, gã trẻ tuổi xấc xược"
Tôi không kịp tiếp thu điều mà hắn vừa nói. Ngay sau đó, hai người bọn họ bẻ tay chúng tôi lại và chắp chúng ra đằng sau rồi áp giải tôi vào trong xe tăng. Tôi cố gắng quay lại nhìn Alexei lần nữa, nhưng anh không nhìn lại tôi mà chỉ lẳng lặng để Zultan dắt đi như một con vịt con. Tôi không hiểu những gì đang chạy qua đầu của anh ấy. Anh không cảm thấy bất công sao? Anh không cảm thấy tò mò sao? Anh không cảm thấy bất cứ thứ gì mà tôi đang cảm thấy sao? Hay có lẽ nào, Alexei cũng đã biết được những điều mà tôi không biết? Hẳn là thế rồi. Anh ta biết đến sự tồn tại của Nikoche. Anh ta nói rằng mình có một mệnh lệnh phải hoàn thành, mệnh lệnh phải giết tay sĩ quan Cherobin. Tôi đồ rằng đó là lệnh của Nikoche.
Vậy chỉ duy nhất tôi là kẻ chẳng biết gì ở đây.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tôi hỏi Zalae, vì hắn ta có vẻ là kẻ hay nói. Nhưng hắn chỉ nhếch mép với tôi. Cái nhếch mép của hắn không giống như thể hiện một thái độ khinh bỉ, mà cứ như muốn nói với tôi rằng "ừ tao hiểu mà, tao cũng trải qua rồi".
"Mày sẽ biết thôi" Hắn đáp.
Tôi không hỏi gì nữa. Và như thế, hắn tống khứ tôi vào trong lòng xe tăng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile