TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 5: Cổ kiếm (Thượng)




    Hiện giờ trên Vân Hải của đỉnh Thông Thiên núi Thanh Vân đã loạn cả lên. Thanh Vân môn đang rơi vào tình thế nguy ngập, quan trọng nhất là chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử có vẻ không phải đối thủ của Cừu Vong Ngữ, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị y đánh hạ, dù ban nãy có đệ tử kiệt xuất của Thanh Vân như Vạn Kiếm Nhất cản lại đôi chút nhưng cũng đã bị bức lui lại.

    Giờ phút này trên dưới Thanh Vân môn đều đặt hết hi vọng còn lại vào hai đại cao thủ cùng bối phận với Thiên Thành Tử là Chân Vu và Trịnh Thông. Song người ma giáo cũng thấy rõ điều này, tứ đại cao thủ là môn chủ của bốn đại phái dưới trướng Cừu Vong Ngữ đồng loạt rat ay ngăn chặn, không để họ đi cứu viện cho Thiên Thành Tử.

    Thực lực đạo hạnh của Chân Vu và Trịnh Thông đã danh chấn thiên hạ nhiều năm, đạo pháp của họ không thể khinh thường. Nếu là lúc bình thường thì bất kể kẻ nào trong bốn đại tông chủ phải đơn đấu với một trong hai người họ thì tất đều phải thua chạy, nhưng giờ lấy hai địch một, ma giáo cũng chưa chắc đã rơi xuống hạ phong.

    Tình thế đã cực kì nguy cấp, bốn người ma giáo chỉ muốn kéo dài thời gian, gắt gao cuốn chặt lấy hai người bọn họ khiến nhất thời Chân Vu và Trịnh Thông thật sự không thể vượt qua. Kẻ lớn tuổi nhất trong đám ấy là Quỷ Vương rat ay lại càng tàn độc, mỗi lần hắn tấn công hai người không thể không tự ứng cứu, cho dù lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng vô kế khả thi.

    Đất trời ảm đạm, mây đen có xu thế áp đảo như thể chẳng mấy chốc nữa sẽ phủ lấy cả ngọn danh sơn ngàn năm.

    Giữa trận hỗn chiến bỗng có ánh sang lóe lên từ không trung, thanh Thất Tinh tiên kiếm Thiên Thành Tử thất thủ đánh rơi khi nãy đang rơi thẳng xuống từ trời cao vạn trượng. Tiên kiếm hộ thân cũng bị đánh rơi, có thể thấy tình hình của vị chưởng môn chân nhân kia hung hiểm tới bực nào.

    Tiên kiếm giống như con diều đứt dây rơi ầm xuống đất. Chiến thế như lửa, tiên huyết như roi vung, căn bản chẳng ai chú ý tới thanh bảo kiếm đang rơi xuống kia. Nhưng lại vào chính lúc này, giữa không trung nổi lên một cơn gió, một thân ảnh màu xanh lướt tới nháy mắt đã xuất hiện phía dưới Thất Tinh kiếm.

    Một bàn tay cứng cỏi bỗng nhiên duỗi ra, cũng chẳng rõ ra sao, thanh tiên kiếm đã nằm trong tay người nọ, năm ngón tay thon dài lại chợt khép lại. Nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực tế lại nhanh như điện, đâu đó lại như có ánh chớp lập lòe rực sang cả bầu trời.

    Linh kiếm vốn ảm đạm chẳng còn hào quang đột nhiên bừng sáng lên một lần nữa. Bảy ngôi sao lớn trên mũi kiếm trắng như tuyết bỗng rực sang, gió lớn nổi lên, áo xanh bay múa, bóng người nháy mắt đã mất tăm, khi xuất hiện lại đã ở bên cạnh Chân Vu và Trịnh Thông.

    “Aaaaaaaaaaaaa!”

    Một tiếng thét dài vang vọng như tiếng sấm, không trung xuất hiện ánh sáng rực rỡ, như một ngôi sao giữa đêm đen dầy đặc, bắt đầu tỏa ánh sang xuống khắp đất trời. Một ngôi sao phóng lên trên giữa vòm trời, sau đó ngân quang chớp động lóe sáng theo thứ tự, chẳng mấy chốc khí thế thất tinh Bắc Đẩu đã lại hiện ra giữa vòm trời.

    Kiếm thế huy hoàng, dời núi lấp biển, cuồng phong thét gào, cuốn sạch thế gian.

    Thân hình người áo xanh kia đã nhìn được rõ hơn, đó là một nam tử trẻ tuổi tầm bằng Vạn Kiếm Nhất, y khoác áo bào màu xanh, thần thái kiên nghị, khí độ trầm hùng, lại đang đứng giữa trời nên càng có khí thế bễ nghễ thiên hạ, không giận mà uy. Hắn quát ra tiếng:

    - Sư thúc, để bọn chúng cho con.

    Tiếng nói chưa dứt, Thất Tinh kiếm trong tay đã rền vang. Tinh quang khắp trời như bừng lên trong tích tắc, ánh sao như mưa phủ xuống khắp nơi. Hắn xông về phía trước, đối mặt với tứ đại ma đầu mà chẳng hề biến sắc. Kiếm thế trong tay cuồng dã như sóng gầm, phô thiên cái địa ập về phía kẻ địch. Nhất thời, khí thế trên Vân Hải đều bị người này cướp đoạt.

    Tứ đại tông chủ Ma giáo là kẻ nào cơ chứ, kiến thức, tầm mắt của họ đều bất phàm, ngay lúc tinh quang sáng lên, kiếm thế đâm tới, sắc mặt Quỷ Vương đã biến đổi. Hắn thất thanh hô:

    - Thất Tinh kiếm thức!

    Ba người kia cũng lập tức nhận ra. Kiếm thế hung mãnh như song cả, cộng thêm ánh sao bạc khắp trời, không phải tuyệt kỹ trấn sơn của Thanh Vân môn - Thất Tinh kiếm thức thì còn là cái gì? Nhưng bao năm qua không phải chỉ có mỗi Thiên Thành Tử mới tu thành môn thần thông tuyệt thế này sao, tại sao giờ phút này lại nhảy ra một kẻ như vậy!

    Hơn nữa, nam tử này hình như cũng mới chỉ hai bảy hai tám mà thôi, kể cả số tuổi thực tế có lớn hơn chút nữa nhưng mới chừng ấy đã có thể tu thành Thất Tinh kiếm thức cũng là thiên tư hiếm có trên đời.

    Suy nghĩ ấy cùng lúc hiện lên trong long tứ đại tông chủ. Lực chú ý của bốn người vốn đặt trên người Chân Vu và Trịnh Thông nay lại đột nhiên bị nam tử áo xanh tung đại chiêu nên mặc dù phản ứng nhanh nhẹn nhưng vẫn bị luống cuống tay chân. Dù sao uy lực của Thất Tinh kiếm thức không phải chuyện đùa, lại thêm Thất Tinh tiên kiếm tang cường, cho dù người trẻ tuổi kia không có đạo hạnh bằng Thiên Thành Tử cũng không phải thứ bọn họ có thể tùy tiện đối chọi.

    Hỗn loạn một phen, kiếm thế phiêu tán rơi xuống, tứ Đại tông chủ ma giáo bị bức lui hơn một trượng.

    Áp lực lên người Chân Vu và Trịnh Thông giảm xuống. Chân Vu lập tức gật đầu với Trịnh Thông, thậm chí còn chẳng kịp nói gì mà trực tiếp phi người lên trời cao, xông về phía Thiên Thành Tử. Trịnh Thông cũng đang định hành động thì bên tai lại nghe thấy tiếng rên khẽ của nam tử áo xanh kia, âm thanh khá nhỏ nhưng có thể nghe thấy rõ đau đớn ẩn phía sau.

    Trịnh Thông kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên sau kiếm mang khí thế vạn dặm kia, gương mặt nam đệ tử trẻ tuổi của Thanh Vân môn này đột nhiên hiện rõ nét thống khổ, khóe miệng cũng tràn ra dòng máu đỏ tươi. Cùng lúc đó, đám cao thủ đột nhiên bị đánh lén khiến Chân Vu chạy khỏi kia, ngoại trừ Quỷ Vương, đều vô cùng giận giữ vồ tới, thế tấn công ồ ạt như cuồng phong vũ bão.

    Nam tử áo xanh kia dù sao cũng tu hành chưa lâu, lại lấy một địch ba cho nên phút chốc đã hiển lộ yếu kém.

    Trịnh Thông không dám đi nữa mà huy kiếm xông tới cùng sóng vai chiến đấu bên nam tử áo xanh, đòng thời còn lớn tiếng hỏi:

    - Đạo Huyền sư điệt, ngươi không sao chứ?

    Nam tử áo xanh tên Đạo Huyền lùi về sau một bước, vừa rồi mới chỉ đấu có mấy hiệp mà trên người hắn đã xuất hiện vài vết thương. Nhưng vẻ mặt Đạo Huyền vẫn rất bình thản như chẳng thèm để chút thương tích đó vào mắt. Hắn khẽ mỉm cười, vẻ oan hùng lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó là đôi phần lễ độ.

    - Chỉ mấy vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.

    Trịnh Thông cất tiếng cười lớn, linh kiếm trong tay huy vũ đỡ lấy phần lớn thế công trước mặt. Đạo hạnh của hắn thâm hậu, chớp mắt đã ổn định được trận thế, thi thoảng lại vẫn còn có thể ung dung quay đầu lại nhìn Đạo Huyền. Trong mắt Trịnh Thông ẩn chứa vẻ vui mừng đầy tán thưởng.

    - Tiểu tử ngươi thế mà khá, vậy mà tu thành Thất Tinh kiếm thức từ bao giờ, quả nhiên rất giỏi.



    Độc Thần, Nguyệt Hoa và Đoạn Hậu bừng bừng tức giận, càng điên cuồng vây công hai người Trịnh Thông, Đạo Huyền. Chẳng qua đánh hết một hồi, Độc Thần chợt phát hiện điềm lạ, hình như chiến trường đã vắng bóng một người. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Quỷ Vương hư phù ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn Đạo Huyền tràn ngập sự phức tạp.

    - Quỷ Vương, ngươi còn không mau xuất thủ!

    Độc Thần tức giận cất tiếng quát to.

    Thân thể Quỷ Vương hơi chấn động, tựa hồ trong chớp mắt đã thức tỉnh nhưng hẵn vẫn không lập tức ra tay mà nhíu chặt lông mày. Hắn nhìn Đạo Huyền, sau đó đưa mắt nhìn bóng dáng áo trắng tiêu sái ở đằng xa, chính là Vạn Kiếm Nhất đang tung hoành trong làn kiếm khí. Chớp mắt, hắn bỗng nhiên tối mặt, dường như nghĩ tới điều gì mà nhỏ giọng lẩm bẩm:

    - Hai người này còn trẻ vậy mà lại có đạo hạnh thần thông đến thế, đều là kỳ tài ngàn năm có một. Thanh Vân môn, Thanh Vân môn... có hai người đệ tử nàysao có thể lụi tàn, rõ rang là dấu hiệu đại thịnh.

    Sắc mặt hắn thay đổi liền mấy bận, đột nhiên lộ vẻ tàn nhẫn. Quỷ Vương phát tiếng gầm khẽ, xông thẳng tới, căn bản chẳng hề để ý tới Trịnh Thông mà cứ nhè Đạo Huyền để công kích. Đủ loại chiêu thức hung ác âm độc, ùn ùn như mây, mãnh liệt không ngừng nghỉ. Đạo Huyền bị tấn công phải liên tiếp lùi về sau, nhất thời thở cũng không ra hơi.

    Bọn Độc Thần lấy làm kinh hãi, chắc cũng chẳng biết làm sao tự dưng Quỷ Vương lại nổi cơn như thế. Lão đầu này có thân phận có địa vị lại hạ sát thủ nặng nề với một hậu bối trẻ tuổi của Thanh Vân môn, nhìn vào đúng là hơi khó coi. Nhưng sinh tử trước mắt, ba người kia cũng chẳng cố kị nhiều đến vậy, đều cùng xông lên sát chiêu càng lúc càng nhiều.

    Trịnh Thông và Đạo Huyền dù hết sức ngăn cản nhưng bốn kẻ kia đâu phải dạng vừa, từ từ rồi hai người cũng rơi xuống hạ phong.

    Tình thế lại hiểm nguy trở lại, may thay Chân Vu đại sư cũng thành công thoát ra, hóa thành tia chớp xông thẳng lên trời cao. Chân Vu thoát khỏi tứ Đại tông chủ, trong thời gian ngắn không ai có thể tiếp tục ngăn cản nàng. Chốc lát Chân Vũ đã lướt qua rặng mây đen, thấy được Thiên Thành Tử và Cừu Vong Ngữ.

    Cừu Vong Ngữ cao lớn quay đầu lại nhìn rồi cất tiếng cười ha hả, dường như chẳng thèm để Chân Vu đại sư danh chấn thiên hạ vào mắt. Hắn xuất trảo, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, sau đó có một lá cờ dài chừng một trượng sắc đen như mặc ngọc. Lá cờ rơi vào tay hắn, đúng là trọng bảo của ma giáo, Thiên Ma phiên.

    Cừu Vong Ngữ nắm chặt Thiên Ma phiên trong tay, không hề có chút do dự phi thân đánh về phía đầu của Chân Vu đại sư. Một tiếng “vù” vang vọng, mây đen kín trời nháy mắt như sôi trào, vạn dặm vân khí theo một cú phất cờ mà hóa thành hắc long gầm thét lao về phía Chân Vu đại sư.

    May là đạo hạnh Chân Vu đại sự thâm hậu, chỉ hơi biến sắc. Người này quát khẽ, tiên kiếm tỏa lam quang chắn ngay trước người, linh quang đại thịnh cản lại cỗ hắc khí mãnh liệt kia.

    Ở một phía khác, Cừu Vong Ngữ ngăn cản Chân Vu đại sư xong càng không chậm trễ trực tiếp ngưng tạo Huyền Âm quỷ trảo vồ về phía Thiên Thành Tử.

    - Chết đi!

    Khuôn mặt Thiên Thành Tử méo mó đột nhiên thoáng qua vẻ tàn ác. Hắn thò tay vào trong ngực như muốn làm gì đó. Cừu Vong Ngữ thấy thế, chân mày cau lại, cất tiếng hừ lạnh. Không thấy hắn làm gì mà Huyền Âm quỷ trảo giữa không trung đột nhiên tăng tốc độ, thuấn phát tựa lợi tiễn rời cung, như ác long hóa hình, há cái miệng to như chậu máu muốn đớp trọn Thiên Thành Tử.

    Trong giây phút nguy cấp, đỉnh Thông Thiên của Thanh Vân Sơn đột nhiên rung chuyển, tiếng gầm phát ra xông thẳng cửu trùng thiên, ầm vang vòm trời. Một thân ảnh khổng lồ phi thân tới trước người Thiên Thành tử, chỉ một cú chạm đã đánh vỡ quỷ trảo đáng sợ kia!





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,chicken_vn,diepnguyen,Guilliano,Lâm Kính Vũ,lybietcau,redbolt,thuan0,tuongtutruong,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 6: Cổ kiếm (Hạ)




    Dòng khí như sóng lớn vốn thỏa thích bập bềnh giữa trời nay lại tập trung quẩn quanh bên người con cự thứ vừa xuất hiện, đồng thời cũng bảo bọc Thiên Thành Tử lại phía sau.

    Trên Vân Hải, vô số đệ tử Thanh Vân môn rối rít cất tiếng vui mừng.

    - Linh Tôn!

    - Linh Tôn tới rồi kìa!

    Nhác thấy trên đám mây, trước người Thiên Thành Tử rõ ràng xuất hiện một cự thú, mặt mũi dữ tợn, thân thể khổng lồ, tiếng gầm như sấm vang, vô số dòng nước bị kích động tung bay lơ lửng bên cạnh cự thú. Đây chính là dị thú thượng cổ Thủy Kỳ Lân trong truyền thuyết, cũng chính là linh thú trấn sơn của Thanh Vân môn.

    - Gàoooo!

    Tiếng gầm vang lên như Lôi thần hiển thế, Thủy Kỳ Lân gào thét với Cừu Vong Ngữ giữa trời chẳng khác nào tiếng sấm rền vang nơi chân trời..

    Cừu Vong Ngữ nhìn cự thú mới xuất hiện, lông mày không khỏi nhíu lại, tựa hồ không ngờ Thanh Vân môn lại kiên cường, hơn nữa nội tình lại sâu xa hơn hẳn dư đoán nên phiền phức khiến người ta không ngờ cứ nối nhau xuất hiện.

    Nhưng tâm trí của kẻ tuyệt thế như hắn trước nay luôn cứng như sắt thép, dù gặp khó cũng không hề sợ hãi, thậm chí càng đánh lại càng hang hơn. Hắn phi thân tiến lên, đại thủ bổ về phía Thuỷ Kỳ Lân, tuyệt chẳng hề nửa phần e sợ con kỳ thú thượng cổ kia.

    Thuỷ Kỳ Lân là kỳ thú năm xưa tổ sư Thanh Diệp trung hưng Thanh Vân môn thu phục. Nó đã đắc đạo nhiều năm, quyết không phải loài súc sanh bình phàm. Giờ phút này, Thuỷ Kỳ Lân cất tiếng rống lớn, cột sóng quanh người bắt đầu điên cuồng xoay tròn rồi đánh về Cừu Vong Ngữ, đồng thời, thân thể khổng lồ kia cũng lao về phía giáo chủ Ma giáo.

    Nhưng chiến được một lúc, quỷ khí màu đen lại có phần trội hơn, rõ rang Cừu Vong Ngữ vẫn mạnh hơn. Đối mặt với Huyền Âm quỷ khí thì dị thú như Thủy Kỳ Lân dù đã cố gắng hết sức cũng phải rơi xuống hạ phong.

    May là vào lúc này Chân Vu đại sư đã đánh bật Thiên Ma Phiên để chạy tới chiến trường kề vai chiến đấu bên Thuỷ Kỳ Lân. Tình thế không tốt kia lúc này mới hoà hoãn được đôi chút nhưng vẫn không thể làm gì được giáo chủ Ma giáo kiêu cuồng kiệt ngạo kia.

    Trên trời phong vân cuồn cuộn, chiến cuộc đang đi vào giai đoạn khẩn yếu nhất. Lúc ánh mắt của mọi người đều bị cuộc chiến giữa Cừu Vong Ngữ với Thuỷ Kỳ Lân và Chân Vu đại sư thu hút, sắc mặt của Thiên Thành Tử đã trở nên tái nhợt, nhưng tay phải của hắn vẫn tiếp tục đưa ra ngoài một lần nữa.

    Chẳng biết từ bao giờ, cũng chẳng biết từ đâu tới, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

    Một thanh trường kiếm có vẻ ngoài tầm thường, không chút lộng lẫy, chất kiếm quái dị, tựa đá lại không phải đá, phong cách cổ xưa, đầu mũi kiếm lại điêu khắc hai chữ: Tru Tiên!

    ※※※

    Thiên Thành Tử cúi đầu nhìn thanh cổ kiếm trong tay, vẻ mặt vừa phức tạp vừa kỳ quái, có kinh sợ lại có đau khổ thậm chí còn pha tạp chút thấp thỏm do dự. Song khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, phần do dự kia đã biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng.

    Tay cầm cổ kiếm, lồng ngực nâng cao.

    Khoảng khắc ấy, đất trời như an tĩnh lại.

    Gió ngừng mây yên, trời đất lạnh lẽo, ngay cả Cừu Vong Ngữ cũng thất sắc, chợt quay đầu lại xem.

    Thiên Thành Tử thân mang trọng thương bỗng trợn mắt nghiến răng giơ kiếm chỉ trời. Thời khắc đó, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tựa hồ đã không còn chút máu nào.

    Một luồng khí tím rực rỡ lao thẳng lên trời lên từ phía sau ngọn Thông Thiên Phong cao vạn trượng kia rồi đột nhiên ầm ầm hạ xuống phủ lên người Thiên Thành Tử.

    Theo luồng khí tím ấy bay tới thì trên thân cổ kiếm Tru Tiên cũng bắt đầu hiện lên ánh sang, một luồng uy thế khó có thể tưởng tượng chợt phát ra từ lưỡi kiếm, làm cho thiên địa cũng phải biến sắc.

    Còn Thiên Thành Tử dường như đang cố hết sức thúc giục pháp lực. Chẳng qua tia sáng lưu chuyển trên thân Tru Tiên kiếm mặc dù rung động chập chờn nhưng cũng chẳng có biến hoá quá nhiều. Thiên Thành Tử nghiến chặt răng, hơi thở cũng tràn đầy mỏi mệt giống như trên vai hắn lúc này đang gánh vác sức nặng vạn quân. Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, trong mắt chỉ thấy vòm trời mịt mờ, tuyệt không có dị động nào khác.

    Sáu ngọn xa xôi còn lại trong dãy Thanh Vân đều đang yên ắng.

    Thiên Thành Tử cất tiếng cười sầu thảm, đột nhiên miệng mũi mắt tai thất khiếu đều chảy máu, bộ dạng vô cùng thê lương.

    Môn hạ Thanh Vân môn trên ngọn Thông Thiên phong kinh ngạc nhất thời đều ồ lên.

    Cừu Vong Ngữ đứng ở đằng kia cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Hắn rất kinh hãi, nháy mắt cho ra kết luận, đích thị là thanh cổ kiếm trong tay Thiên Thành Tử lão nhi tác quái. Hắn lập tức đưa ra chủ ý, cất tiếng thét dài, quỷ trảo khổng lồ do Huyền Âm quỷ khí tạo nên bỗng điên cuồng đánh ra khiến Thuỷ Kỳ Lân và Chân Vu bị đánh bật ra, hắn lập tức cướp lấy cơ hội đó đánh về phía Thiên Thành Tử. Mặc kệ thế nào, trước hết cứ giải quyết lão đầu cực kì quái lạ này đã.

    Thiên Thành Tử hé mắt nhìn y, thất khiếu trên mặt không ngừng đổ máu trông như ác quỷ. Hắn bỗng nhiên thét lớn một tiếng:

    - Tổ sư giúp con!











    Tiếng nói chưa dứt, cuồng phong chợt tới. Chiếc áo bào màu xanh theo gió tung bay, trong luồng khí tím đó một mũi kiếm đâm ra.

    Cổ kiếm Tru Tiên toả ra vạn trượng hào quang. Trên đỉnh Thanh Vân sơn lúc này, thiên địa dường như chỉ còn lại thanh trường kiếm cổ xưa đó, tựa lúc thiên địa sơ khai, tựa lúc hồng hoang sơ lập, tự như kiếm phân âm dương... vô số quang ảnh cuồn cuộn như thuỷ triều, thời gian vào lúc này bỗng trở nên thác loạn.

    Quỷ khí hắc ám đen như mực bỗng bị đẩy lùi rồi tan đi như sóng. Thanh cổ kiếm phá không mà tới, phá bỏ mọi cầm cố trong thiên địa, chỉ một tiếng "phập" vang lên, sau đó chẳng còn âm thanh gì nữa.

    Trên dưới Thanh Vân Sơn đều ngẩng đầu mà nhìn.

    Thiên Thành Tử nắm kiếm, lưỡi kiếm Tru Tiên xuyên qua lồng ngực Cừu Vong Ngữ, đâm thấu sau lưng. .

    Tất cả mọi người đều ngây dại, dường như chẳng thể tin nổi vào mắt mình nữa.

    Thiên Thành Tử nắm chặt chuôi kiếm trong tay, khoảng cách với Cừu Vong Ngữ chỉ trong gang tấc. Mặt hắn vàng như giấy, lảo đảo muốn ngã.

    Cừu Vong Ngữ có vẻ cũng rất kinh ngạc, hắn đờ đẫn cúi đầu nhìn chuôi kiếm trên ngực. Hắn khẽ nhăn mày, sau đó thở dài một tiếng.

    - Kiếm tốt!

    Hắn nở nụ cười, cất tiếng nói tự đáy lòng.

    Thiên Thành Tử lặng yên nhìn hắn, chẳng biết tại sao da thịt trên mặt lại méo mó.

    Cửu Vong Ngữ ngẩng đầu nhìn Thiên Thành Tử, một lúc sau bỗng nhiên nói:

    - Nếu không có thanh cổ kiếm Tru Tiên này, ngươi không phải là đối thủ của ta.

    Thiên Thành Tử trầm mặc không nói, tay cầm kiếm hơi run rẩy.

    Cừu Vong Ngữ nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười. Thanh âm của hắn chợt nhỏ đi, chỉ có mình Thiên Thành Tử mới có thể nghe rõ.

    - Cần gì chứ, ta xuống suối vàng trước đợi ngươi,chẳng mấy chốc ngươi cũng tới theo thôi.

    Sắc mặt Thiên Thành Tử đại biến. Hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó thì trong đám người Ma giáo ở phía dưới chợt xông lên một người. Tuy không phải ý của tứ Đại tông chủ nhưng người tới nhanh vô cùng, chỉ chớp mắt đã vọt tới cạnh Cừu Vong Ngữ, ôm lấy hắn đồng thời lùi về phía sau.

    Cổ kiếm Tru Tiên trượt ra khỏi ngực, nơi nó qua huyết nhục của Cừu Vong Ngữ đều sôi trào bốc lên khói trắng, trông vô cùng kinh khủng. Cừu Vong Ngữ cũng thống khổ vô cùng, ngửa mặt lên trời kêu to. Nhưng thân kiếm vừa rời khỏi thân thể, hắn liền hung tợn cắn chặt hàm răng, quát lên với người đang ôm mình.

    - Chạy! Triệt binh, xuống núi...

    Lời còn chưa dứt, Cừu Vong Ngữ đã ngoẹo đầu sang bên, hiển nhiên đã ngất đi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,chicken_vn,diepnguyen,redbolt,thuan0,tuongtutruong,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 7: Hôn mệ (Thượng)



    Thủy Kỳ Lân cùng Chân Vu đại sư đứng bên cạnh lúc này cũng bay tới, Chân Vu đại sư thoáng nhìn qua người đang ôm lấy Cừu Vong Ngữ, đột nhiên hừ lạnh, đâm ra một kiếm rồi quát:

    - Thanh Long, nạp mạng đi!

    Người kia cười khẩy, hắn xuất ra một làn sáng xanh đỡ lấy mũi kiếm, sau đó thân thể nhanh chóng đáp xuống mặt đất, lên lên xuống xuống vài lần đã thoát khỏi vòng vây, mang theo Cừu Vong Ngữ bay đi.

    Trên đường chân trời, tình thế của trận quyết chiến bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử của Thanh Vân Môn xuất ra Tru Tiên cổ kiếm, chỉ một chiêu đã khiến giáo chủ Ma Giáo Cừu Vong Ngữ trước đây không lâu còn hô phong hoán vũ, không ai địch nổi bị thương nặng, vô số giáo chúng Ma Giáo trên Vân Hải nhất thời xôn xao.

    Chỉ là ngay tại thời điểm khẩn yếu quan đầu, trong Ma Giáo lại nhảy ra một cao thủ cản trở Chân Vũ đại sư, cướp lấy Cừu Vong Ngữ chạy đi.

    Ngoại trừ tứ đại tông chủ của Ma Giáo lại còn có cao thủ như thế, có thể thấy được thực lực của Ma Giáo hiện tại rất mạnh, thật khiến người ta không thể coi thường.

    Có điều theo lý mà nói, lúc này Thiên Thành Tử đứng ngay trước người Cừu Vong Ngữ, lại cầm trong tay Tru Tiên cổ kiếm, chính là tư thế vô địch, ngay cả Cừu Vong Ngữ cũng bị thương nặng dưới lưỡi Tru Tiên kiếm, trên Thông Thiên Phong dường như không người nào có thể ngăn được một kích chính diện. Nhưng không biết vì lý do gì, lúc này thần sắc của Thiên Thành Tử lại tựa hồ có chút hoảng hốt, Thanh Long cướp đi Cừu Vong Ngữ mà không có chút phản ứng nào.

    Thanh Long ôm Cừu Vong Ngữ đáp xuống mặt đất liền không chậm trễ chút nào, bay thẳng đi, tốc độ nhanh như thiểm điện. Y hành động quyết đoán quyết tuyệt như vậy, chẳng những người trong Ma Giáo giật nảy cả mình, thậm chí phần lớn những người đang ở Thanh Vân Môn này đều không có kịp trở tay.

    Nhất thời bầu không khí của Thông Thiên Phong rơi vào trạng thái yên lặng quái dị, nhưng chỉ lát sau tiếng la hét lại vang lên một lần nữa, hai bên lại lao vào nhau chém giết.

    Chỉ có điều lúc này chiến cuộc đã thay đổi quá nhiều, đám người Ma Giáo thấy giáo chủ thụ thương bỏ chạy liền chẳng còn lòng dạ nào mà chiến đấu, tứ đại tông chủ đều nhao nhao lui về phía sau.

    Mà ở giữa không trung, Chân Vu bỗng nhiên trở lại, thấy Thiên Thành Tử liền hét lên một tiếng:

    - Chưởng môn, người làm sao vậy?

    Thân thể Thiên Thành Tử đột nhiên run lên, hai mắt vốn có chút mê ly chợt khôi phục một tia minh mẫn, giống như giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, khôi phục lại khí độ uy nghiêm của lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ, mà cùng lúc đó dường như cũng có một cỗ khí tức cường đại từ trong Tru Tiên cổ kiếm lên truyền tới , khiến cho khí sắc của hắn trong nháy mắt tốt lên rất nhiều.

    Hắn khẽ gật đầu với Chân Vu đại sư, ánh mắt quét sang hướng tây lập tức thấy rõ tình hình cuộc chiến lúc này. Vốn là thế lực ngang nhau, thậm chí Ma Giáo còn chiếm thượng phong một chút, bây giờ đã xoay chuyển hoàn toàn. Giáo chúng Ma Giáo vừa đánh vừa lui, hiển nhiên đã có ý muốn rời đi, mà Thanh Vân Môn thì càng đánh càng hăng. Trừ cái đó ra, Thủy Kỳ Lân trên không trung lúc này đã nhào xuống mặt đất, xông vào trong trận thế của Ma Giáo đại khai sát giới.

    Thực lực của mấy loài Thượng Cổ dị thú này thật đáng sợ, trừ một số ít các cao thủ đạo hạnh cao thâm ra, đệ tử Ma Giáo phổ thông cơ hồ hoàn toàn không có cách nào chống đỡ nổi, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu người đã chết dưới nanh vuốt của nó.

    Khí thế của Ma Giáo nhất thời giảm mạnh, nhao nhao lui về phía sau. Có điều dù sao cũng là tông môn đại giáo có thực lực cường đại nhất, cho dù là rút lui cũng đâu vào đấy, lại có thêm tứ đại tông chủ ở phía sau cản trở truy binh, sát chiêu tung ra liên tục mới tạm thời bức lui được Thủy Kỳ Lân. Đặc biệt là Độc Thần bỗng nhiên thả ra số lượng lớn độc vật quỷ dị, rắn rết rợp trời, khiến người ta rùng mình, cũng làm cho đám đông đệ tử Thanh Vân Môn luống cuống tay chân.

    Có bốn người này liều mạng ngăn cản, Thanh Vân Môn trong thời gian ngắn không thể làm gì được, mặc dù rất nhiều đệ tử phẫn nộ gào thét nhưng vẫn chỉ có thể đứng nhìn giáo đồ Ma Giáo đang nhanh chóng thối lui.

    Trên bầu trời, Thiên Thành Tử nhìn thấy rõ ràng khung cảnh trên Thông Thiên Phong. Giữa Vân Hải có vô số thi thể ngã xuống, Ma Giáo có, đệ tử Thanh Vân Môn cũng có, máu tươi chảy thành dòng, không khí xung quanh phảng phất đều nhuốm sắc đỏ.

    Ánh mắt Thiên Thành Tử bỗng nhiên loé lên một tia tức giận cùng ngang ngược, hét một tiếng giận dữ, cầm kiếm bay thẳng tới tứ đại tông chủ Ma Giáo.

    Người chưa đến, kiếm thế đã thành, tử khí bừng bừng, quang mang bắn ra bốn phía, vị chủ nhân của Thanh Vân Môn giờ phút này trông như một vị chiến thần, thế tới mạnh mẽ, nhất thời đoạt hết khí thế đương tràng.

    Tru Tiên cổ kiếm phát ra ngàn vạn làn sáng, tứ đại tông chủ Ma Giáo kinh hãi ngẩng đầu nhìn, không hẹn mà cùng đề thân gấp rút lùi lại.

    Chỉ là Thiên Thành Tử lúc này như có thần trợ, thân ảnh vừa vụt sáng ở giữa đột nhiên đã tới bên cạnh, một kiếm vung ra, quang ảnh phủ xuống rợp trời. Ngay sau đó một âm thanh thê lương thét lên, Nguyệt Hoa tiên tử trúng chiêu, cả người bay ra ngoài, cùng lúc đó một vòi máu tươi phun ra, một cánh tay đã bị chém cụt tới bả vai.

    Mưa máu văng ra Thiên Thành Tử cũng không thèm né tránh, thân ảnh xuyên thẳng qua màn máu. Máu dính vào mặt mũi, quần áo của hắn, nhìn vừa như sát thần, lại vừa như ác quỷ của Địa phủ, khiến cho một đám cao thủ Ma Giáo đều kinh hồn táng đởm, ý chí chiến đấu bay sạch.

    Quỷ Vương trợn mắt gầm thét:

    - Đi mau!

    Dứt lời, trực tiếp đằng không mà chạy.

    Đúng là quyết định thật nhanh, từ bỏ ngăn cản đoạn hậu, phi thân lên là lập tức lao xuống dưới núi. Có điều người còn đang ở giữa không trung thì đột nhiên một luồng tử khí quét tới, hung hăng đập mạnh vào sau lưng lão. Quỷ Vương rên khẽ một tiếng, thân thể như diều đứt dây bay ra, nhưng bay được nửa chừng lại mạnh mẽ khôi phục lại, xem ra đúng là đã cố gắng chống được một kích này, nhảy thêm vài cái nữa đã không thấy bóng đâu nữa.

    Còn lại Đoạn Hậu và Độc Thần thì lại càng không dám ham chiến, cùng lui về phía sau.

    Nhưng mà Thiên Thành Tử càng đánh càng hăng, Tru Tiên cổ kiếm phát ra kiếm thế ngập trời, những nơi đi qua ầm ầm như sơn băng địa liệt, thế như thiểm điện, trong nháy mắt đã vây hai người bọn họ trong đó.

    Hai người này sợ đến vỡ mật, mắt thấy sắp phải táng mạng nơi đây thì ngay khoảnh khắc đó, Thiên Thành Tử bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy kịch liệt, vì vậy thế kiếm cường đại kia tán loạn mất hơn phân nửa.

    Cùng lúc đó, tại vòm trời phía trên hậu sơn Thông Thiên Phong, trong chốc lát tử khí đang cuộn trào dần ảm đạm đi không ít, thân thể Thiên Thành Tử lung lay như sắp đổ, bộ dáng có chút không chống đỡ được nữa.

    Đám người Thanh Vân Môn sau lưng hắn quá sợ hãi, nhao nhao xông lên trong tiếng kinh hô. Còn Độc Thần, Đoạn Hậu hai người vừa trở về từ cõi chết liền liếc nhau, Độc Thần chợt thấp giọng quát:

    - Giết hắn!

    Đoạn Hậu cũng chẳng phải là loại người tốt lành, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, trong khu vực điện quang hoả thạch này, một tiếng hổ gầm vang lên, đúng là nhắm vào Thiên Thành Tử.

    Đệ tử Thanh Vân Môn gầm thét liên hồi, không trung có Chân Vu, trên mặt đất là Trịnh Thông, Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất tất cả đều biến sắc, vội vàng xông đến.

    Nhưng trước đó Thiên Thành Tử quá nhanh, cứ một mực xông lên phía trước, giờ phút này ngược lại Đoạn Hậu cùng Độc Thần hai tên này lại gần hắn nhất. Mắt thấy pháp bảo Âm Dương Kính của Đoạn Hậu đã đến trước người, Thiên Thành Tử lại tựa như không còn sức đánh trả.

    Đoạn Hậu vui mừng quá đỗi, gương mặt hai màu quỷ dị như đang vặn vẹo, nếu hành động phản sát này có thể thành công giết được chưởng môn chân nhân của Thanh Vân Môn, hắn chính là công thần lớn nhất của Thánh giáo trong trận này, nói không chừng còn có thể khởi tử hồi sinh trận chiến này, vậy một mạch Trường Sinh Đường của hắn chẳng lẽ không phải là thanh thế vô lượng trong Thánh giáo hay sao? Nói không chừng ngày sau còn có thể leo lên bảo toạ giáo chủ.

    Tâm tình được kích động, Đoạn Hậu ngửa mặt lên trời hét lớn, gần giống như điên cuồng, nhưng con ngươi của Độc Thần đang đứng sau lưng hắn chợt co rụt lại. Gã thấy Thiên Thành Tử bỗng nhiên mở mắt nhìn, mặc dù sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng thanh Tru Tiên cổ kiếm vốn vì tử khí biến mất mà ảm đạm lại một lần nữa phát ra ngàn vạn tia sáng, trong lòng Độc Thần bỗng dưng có cảm giác nặng nề, liền lập tức dừng bước.

    Đoạn Hậu lại không chú ý tới những điều này, vẫn hô to xông lên. Ngay sau đó, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một luồng hào quang chói mắt.

    Thân thể Thiên Thành Tử run rẩy kịch liệt, như lá vàng trong gió, lúc nào cũng có thể sụp đổ, nhưng một kiếm này vẫn là thế không thể chống đỡ, kiếm khí thông thẳng từ mặt đất lên bầu trời.

    Đoạn Hậu quát to một tiếng, trong mắt xuất hiện một tia tuyệt vọng. Dưới mũi kiếm, một tiếng động lớn vang lên, pháp bảo Âm Dương Kính bay ngược ra ngoài, kiếm khí vẫn như lửa to sóng lớn đánh xuống ầm ầm, thân thể Đoạn Hậu nháy mắt phân thành hai nửa.

    Độc Thần phi thân trốn chạy, không dám tiếp tục nhìn nhiều, nhanh chóng bay xuống núi. Cùng lúc đó, bỗng nhiên có một làn sáng lạ từ trên trời rơi xuống ngay bên cạnh hắn. Độc Thần liếc mắt xem xét, hoá ra vật kia chính là pháp bảo Âm Dương Kính, trong lòng hắn chợt động, liền tiện tay cầm luôn món pháp bảo này rồi nhanh chóng trốn đi thật xa.

    ※※※

    Trận chính tà đại chiến kinh thiên động địa này, đến tận đây coi như đã biết được kết quả.

    Mặc dù Ma Giáo khí thế hung hăng, trong giáo có vô số cao thủ, giáo chủ Cừu Vong Ngữ càng là tài năng kinh thế hãi tục, một thân thần thông ma môn thâm bất khả trắc, nhưng đến cuối cùng, dưới thần uy tuyệt thế của pháp bảo Tru Tiên cổ kiếm - bảo vật trấn sơn của Thanh Vân Môn, Ma Giáo vẫn phải chấp nhận thất bại trong trận chiến này.

    Mặc dù như thế, Thanh Vân Môn cũng không dễ chịu gì. Trên Vân Hải rộng lớn của Thông Thiên Phong thây ngang khắp đồng. Cho dù là phe thắng cũng chịu thương vong thảm trọng. Mà giờ khắc này, mặc dù đại quân Ma Giáo đã rút lui nhưng khắp núi đồi vẫn có vô số dư nghiệt, cho nên đông đảo đệ tử của Thanh Vân Môn dưới sự dẫn dắt của Chân Vu, Trịnh Thông hai Đại chân nhân, từng nhóm xuống núi truy sát dư nghiệt Ma Giáo, chỉ lưu lại số ít đệ tử tại Thông Thiên Phong thu thập chiến cuộc, cứu chữa đồng môn bị thương.

    Về phần chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử tham chiến đến thời khắc cuối cùng trong trận đại chiến, sau khi dồn toàn lực chém Môn chủ Trường Sinh đường Đoạn Hậu, rốt cục cũng không chịu đựng được nữa ngất xỉu trên mặt đất, đại đệ tử Đạo Huyền lưu lại chăm sóc, đưa Thiên Thành Tử chân nhân vào bên trong Ngọc Thanh điện nghỉ ngơi cho tốt.

    Đại chiến trên Thông Thiên Phong qua đi, mùi máu tanh vẫn chưa tan hết, sương khói lờ lững trôi, không che giấu được khí tức tử vong. Tốp năm tốp ba đệ tử Thanh Vân Môn đi tới đi lui trên Vân Hải, cứu chữa đồng môn, tách riêng thi thể Thanh Vân, Ma Giáo làm hai phần. Trong thần sắc tuy có vẻ mỏi mệt, đau buồn vì nhìn thấy đệ tử đồng môn bỏ mình, có điều nhìn quanh cái chiến trường đầy máu tanh này, cuối cùng vẫn là niềm vui chiến thắng.

    Một đường vượt qua một vùng Vân Hải phiêu lãng này chính là Hồng Kiều vô cùng nổi danh trong Thanh Vân lục cảnh, vượt ngang trời đất, thẳng lên mây xanh. Đi tiếp về phía trước chính là Bích Thuỷ Hàn Đàm. Sau khi đánh đuổi yêu nghiệt Ma Giáo, thượng cổ dị thú Thủy Kỳ Lân liền không xuống núi truy sát mà về nơi này, từ từ ngụp lặn trong hồ nước rộng lớn, thỉnh thoảng sẽ ngước đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, phun ra một cột nước trắng xoá.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,chicken_vn,diepnguyen,thuan0,tuongtutruong,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 8: Hôn mệ (Hạ)



    Giờ khắc này, bên trong tĩnh thất phía sau Ngọc Thanh điện của chưởng môn chân nhân chỉ còn lại Đạo Huyền và Thiên Thành Tử.

    Thiên Thành Tử vốn chiến đấu đầy phấn khởi, máu tanh đầy người giờ khắc này lại bất tỉnh, thế nhưng trên người lại vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên đã có đệ tử thay đổi quần áo cho hắn, nằm trên giường ngọc với chiếc chăn ấm đắp lên.

    Đạo Huyền cũng đã thay bộ đồ mới thế nhưng vẫn là đạo bào màu xanh, lúc này hắn đang ngồi ở đầu giường chau mày nhìn Thiên Thành Tử, trên mặt lộ vẻ sầu lo.

    Tình trạng hôn mê của vị chưởng môn chân nhân Thanh Vân môn này xem ra không được tốt cho lắm, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đôi lúc biến đổi, lúc thì sợ hãi lúc lại tức giận, trong miệng thi thoảng mấp máy những lời mơ hồ không rõ, tựa như đang rơi vào một cơn ác mộng nào thế nhưng không cách nào thoát ra được.

    Ngoài ra, bên trên mặt bàn cách đầu giường không xa được đặt hai thanh trường kiếm, một thanh có linh khí dồi dào được khắc lên bảy ngôi sao lớn, đây chính là pháp bảo hộ thân Thất Tinh kiếm của Thiên Thành Tử chân nhân, còn một thanh kiếm cổ xưa bình thường khác, nhìn kỹ thì không phải đá mà cũng chẳng phải sắt, trên lưỡi kiếm có khắc hai chữ "Tru Tiên", hiển nhiên đây chính là chí bảo trấn sơn cổ kiếm Tru Tiên của Thanh Vân môn được truyền qua các đời.

    Ánh mắt của Đạo Huyền dời khỏi Thiên Thanh Tử, sau đó y khẽ than một tiếng rồi từ từ bước tới bên cạnh bàn, ánh mắt đảo qua hai thanh tiên kiếm vô cùng quan trọng với Thanh Vân môn này. Linh quang lưu chuyển, một sáng một tối, Đạo Huyền yên lặng không nói gì thế nhưng trong mắt lấp lóe ánh sáng, bản thân tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó tới xuất thần.

    Lúc hắn đang trầm tư thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân được truyền từ ngoài cửa tĩnh thất vào, chốc lát sau có người gõ nhẹ cánh cửa và nói: "Đệ tử Triều Dương phong - Thương Chính Lương, bái kiến chưởng môn sư bá."

    Đạo Huyền bước tới mở cửa, lúc này chỉ thấy một đệ tử Thanh Vân môn với vóc người tầm trung đang đứng ngoài cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau sau đó người đàn ông ngoài cửa này thể hiện vẻ cung kính, chắp tay nói: "Sư huynh, đệ muốn bái kiến chưởng môn sư bá, nhờ sư huynh thông báo giúp một tiếng."

    Đạo Huyền lắc đầu rồi nói: "Thương sư đệ, đệ tới thật không đúng lúc rồi, sư phụ lão nhân gia vẫn còn chưa tỉnh lại."

    Thương Chính Lương "ồ" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn về tĩnh thất ở phía sau lưng Đạo Huyền, trên mặt liền lộ vẻ sầu lo và thấp giọng nói: "Chương môn sư bá, người không sao chứ?"

    Đạo Huyền liếc nhìn hắn với sắc mặt bình tĩnh, cũng không cách nào nhìn ra được vẻ đau buồn sướng vui, khẽ nói: "Không sao, chắc rằng quá mệt mỏi cho nên giờ mới ngủ say như vậy, chỉ cần nằm nghỉ một hồi thì sẽ không có vấn đề gì đâu."

    Thương Chính Lương nở nụ cười thở pháo nhẹ nhõm, cười nói: "Như thế thì tốt rồi."

    Đạo Huyền đáp: "Thương sư đệ, không phải đệ đang giải quyết việc ở dưới Vân Hải à, sao đột nhiên lại tới đây thế?"

    Thương Chính Lượng vỗi vàng trả lời: "Là như vầy, lúc đệ đang thu dọn chiếc cuộc, cứu chữa các vị sư huynh đệ ở trên Vân Hải thì trong lúc vô tình tìm thấy thứ này, cảm thấy nó có liên quan tới việc trọng đại nên mới cố ý tới đây để xin ý kiến của chưởng môn sư bá... Sư huynh, huynh xem thử nên xử trí ra sao?"

    Dứt lời, hắn lấy một thứ đen thùi lùi từ phía sau ra, Đạo Huyền đưa tay nhận lấy thì chợt chân mày cau lại, chỉ thấy toàn thân vật này có màu đen mun lấp lánh ánh sáng, nhìn tựa như mặc ngọc thế nhưng hình dáng tựa như là tấm vải của lá cờ, đáng ngạc nhiên là khi đại chiến chính tà diễn ra thì giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ có cầm một cây pháp bảo Thiên Ma phiên.

    Cầm pháp bảo này trong tay thế nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy sát khí hung ác phả vào mặt, như vậy có thể thấy được uy lực phi phàm của lá cờ này tới mức nào rồi. Nhưng mà dù sao đây cũng là đồ của tà ma ngoại đạo, người trong chính đạo trước giờ không hề ưa thích. Lúc này Đạo Huyền cũng nhíu mày, nhớ lại cuộc đại chiến vừa trải qua kia, quả thật sau khi Cừu Vong Ngữ bị cổ kiếm Tru Tiên làm trọng thương thì tình thế trở nên hỗn loạn, cũng không ai chú ý tới tăm tích của pháp bảo Ma giáo này.

    Sau khi trầm ngâm chốc lát thì hắn gật đầu với Thương Chính Lương phía đối diện, nói: "Đây chính là Thiên Ma phiên, là một món báu vật của yêu nghiệt Ma giáo kia, sát khí rất nặng, ma lực như vực sâu, đệ tìm được nó và mang tới đây quả là có công rất lớn."

    Trên mặt Thương Chính Lương lộ vẻ vui mừng, thái độ càng thêm kính cẩn, đáp: "Vậy thì vật này nên xử trí ra sao, kính xin sư huynh chỉ giáo."

    Đạo Huyền suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Thiên Ma phiên là đồ của giáo chủ Ma giáo, liên quan không phải là nhỏ, ta cũng không biết giải quyết sao cho hợp lý, hay là cứ chờ khi nào sư phụ tỉnh lại rồi xử trí cũng không muộn. Như vậy đi, Thiên Ma phiên này cứ để ở đây vậy, khi nào sư phụ tỉnh lại thì ta sẽ bẩm báo cho người biết chuyện này."

    Thương Chính Lương ngẩn ra rồi lập tức gật đầu nói: "Vậy thì phiền sư huynh rồi." Sau đó hắn ngừng lại chút rồi tiếp tục nói: "Trên Vân Hải còn rất nhiều chuyện phải làm, tiểu đệ xin đi trước."

    Đạo Huyền gật đầu, nói: "Đệ đi đi."

    Thương Chính Lương xoay ngoài lại, chỉ là vừa mới bước ra được một bước thì đột nhiên trong tĩnh thất truyền ra âm thanh, đây chính là lời nói của Thiên Thành Tử, hơn nửa lời nói này khi nghe lại vô cùng sắc bén khiến lòng người run rẩy.

    Thân thể Thương Chính Lương chấn động xoay người lại, đồng thời Đạo Huyền cũng nhìn vào trong tĩnh thất kia thế nhưng chỉ thấy Thiên Thành Tử đang nằm ngay ngắng trên giường, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chăn đệm đắp lên tới ngực, ngoại trừ cánh tay ở bên ngoài chiếc chăn kia đang giơ lên như muốn nắm bắt thứ gì đó thế nhưng lại bất lực buông xuống, nhìn cũng chẳng hề khác với trước đây, chỉ là bờ môi của hắn hơi nhúc nhích rồi sau đó thấp giọng lẩm bẩm vài câu thế nhưng người khác không cách nào nghe rõ được.

    "Là, là sao vậy?" Thương Chính Lương có chút sợ hãi, ngạc nhiên hỏi Đạo Huyền.

    Sắc mặt của Đạo Huyền căng thẳng, sau đó nói: "Chắc là sư phụ quá mệt nên mới thế." Sau khi nói xong thì ngẩng đầu nhìn Thương Chính Lương.

    Ánh mắt của hắn bình tĩnh ôn hòa, cũng không hề có chút khí thế ép người nào, bản thân lại tao nhã như ngọc thế nhưng chẳng biết vì sao, Thương Chính Lương đột nhiên lại cảm thấy giật nảy mình, mồ hôi lạnh từ sau lưng ứa ra. Hắn không dám hỏi gì nhiều nữa mà thấp giọng nói: "Vậy tiểu đệ xin đi trước."

    "Uh." Đạo Huyền đáp nhẹ một chữ rồi liếc nhiền Thương Chính Lương đang bước nhanh rời đi, hắn đứng yên trước cửa một lát rồi mới quay trở lại tĩnh thất. Trước tiên tiện tay đóng lại cánh cửa sau đó đi tới chiếc bàn cạnh giường rồi nhẹ nhàng đặt Thiên Ma phiên xuống bên cạnh Thất Tinh kiếm cùng với cổ kiếm Tru tiên.

    Hắn lặng yên liếc nhìn ba món pháp bảo trên bàn, lúc này thần sắc lộ chút vẻ phức tạp, chỉ là không ai có thể nhìn ra được những suy nghĩ từ đáy lòng của hắn, một lát sau, hắn lần nữa đi tới bên giường, liếc mắt Thiên Thành Tử đang nằm bên trên, tiếp đó cúi người cẩn thận đưa cánh tay ở bên ngoài chăn của Thiên Thành Tử vào trong, lúc này hắn mới ngồi xuống quan sát Thiên Thành Tử đang hôn mê bất tỉnh, nói sảng nói mê, trong mắt hắn dần dần lộ chút vẻ lo lắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,BTT,diepnguyen,Guilliano,redbolt,thuan0,tuongtutruong,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 9: Phấn chấn (Thượng)


    Mây đen thối lui, mặt trời ló dạng, sắc trời sáng sủa tái hiện lại trên nhân gian, bầu trời sáng rực tựa như sau cơn mưa vậy. Dãy núi Thanh Vân được đắm chìm trong ánh mặt trời đầy rực rỡ, tiên khí mịt mờ, từ xa nhìn lại tựa như là tiên cảnh trong nhân gian, không hổ là danh sơn đệ nhất nổi tiếng suốt mấy ngàn năm qua.

    Nhưng mà, nếu như hiện tại đứng nhìn từ trên cao xuống thì có thể thấy được, có vô số bóng người đầy tốc độ đang truy đuổi bên dưới Thanh Vân sơn, khói nổi khắp trời, cuộc tranh đấu khó phân thắng bại, cảnh đó là cuộc đại chiến chính tà vẫn chưa hề kết thúc. Ánh đao đường kiếm đâu đâu cũng thấy, những tiếng hô gào, những dòng máu tươi thấy mà giật mình, thế nhưng nói tóm lại là, chiến dịch vây công Thanh Vân sơn của Ma giáo lần này đã kết thúc, từ đỉnh núi tới chân núi, cuộc chém giết phần lớn đều do Thanh Vân môn chiếm thượng phong, phần lớn tình cảnh đều là đệ tử Thanh Vân môn tức giận truy sát giáo đồ Ma giáo.

    Trong đó, gần chân núi ở phía Nam Thông Thiên phong đang diễn ra một cuộc chiến đầy kịch liệt, một bên là bảy tám giáo đồ Ma giáo còn bên kia lại chỉ có đúng hai đệ tử Thanh Vân môn, hai người trẻ tuổi một cao một thấp, tuổi tác cũng không hề lớn. Đệ tử Thanh Vân cao hơn có tướng mạo anh tuấn, tay cầm một thanh tiên kiếm vàng vô cùng tiêu sái, thân thủ bất phàm; mà thanh niên còn lại thì mập mạp, tướng mạo bình thường, thế nhưng tay lại cầm một thanh tiên kiếm đỏ rực đầy lộng lẫy, trong lúc tiến lùi công thủ thì vô cùng vững vàng, hiển nhiên đây là một đệ tử Thanh Vân có căn cơ đạo hạnh vô cùng chắc chắn.

    Đám người Ma giáo đứng đối diện ỷ vào số lượng nên định vây công giết chết hai tên đệ tử Thanh Vân không biết trời cao đất rộng này, sau đó mới tiếp tục chạy trốn đào mệnh, nhưng mà ai biết được khi bắt đầu, hai tên đệ tử Thanh Vân này mặc dù tuổi tác không lớn ấy vậy thực lực chẳng hề yếu tí nào, dù cho hai người đang ở hạ phong nhưng trong thời gian ngắn cũng khó xuất hiện dấu hiệu thất bại, thậm chí còn ráo riết ngăn cảm đám người trong Ma giáo này, khiến bọn họ không thể thoát thân được.

    Trong hai người, tên đệ tử ục ịch có khuôn mặt nghiêm nghị, trông lại chất phác thế nhưng động tác tay chân lại chẳng hề chậm chút nào, đặc biệt là thanh tiên kiếm đỏ rực kia lại nhảy múa rực rỡ, ánh lửa đỏ tươi như dòng nước, dù cho đang đối mặt với thế tiến công như thủy triều của nhóm Ma giáo này thì hắn vẫn có thể thủ kín, quả thực vô cùng bình tĩnh. Trong thế tiến công dồn dập này, một mình hắn gánh tới bảy tám phần, ấy vậy kịch chiến không lùi bước.

    Mà đệ tử Thanh Môn cao nhỉnh hơn bên cạnh hắn thì động tác đẹp gấp nhiều lần vị đồng môn này, kiếm khí vàng phiêu dật như gió, khi vương xuống thì hóa thành vô số vòng xoáy nhỏ tựa như những đóa hoa lần lượt nở rộ trong gió, khiến người khác hoa cả mắt. Mà những ánh kiếm hoa gió kia tuy rằng xinh đẹp nhưng mỗi khi hoa gió này từ từ tiến tới thì đám giáo đồ Ma giáo kia đều nhanh chóng tránh né, hiển nhiên uy lực bên dưới vẻ xinh đẹp này khiến người ta khiếp sợ.

    Chiến đấu kịch liệt một hồi lâu dù đám Ma giáo vẫn chiếm thượng phong nhưng tất cả đều lộ vẻ lo lắng trên mặt, ai cũng rõ rằng trong tình thế hiện giờ thì không cách nào ở Thanh Vân sơn lâu được, thế nhưng trên đường rút lui lại bị hai tên đáng chết này kèm chặt.

    Đồng thời, hai người này cũng thuộc hạng người có tâm tư nhạy bén, cũng không có tham công đánh giết, chỉ là thận trọng quấn chặt, một lòng giữ lấy bảy tám người Ma giáo này mà thôi, chờ viện quân ở trên núi kéo xuống thì lúc đó chắc chắn sẽ một lưới bắt sạch, khi ấy cũng có thể dễ dàng thỏa lòng báo thù.

    TÌnh thế này thì ai cũng biết, ai cũng thấy rõ, mọi người Ma giáo tự nhiên không thể bó tay chờ chết được, một chàng trai cường trán với thân hình cao lớn trong nhóm người này bỗng gầm lên đầy giận dữ rồi không ngừng xuất sát chiêu đầy gấp gáp.

    Đó như là tiếng trống lệnh, toàn bộ giáo đồ Ma giáo bắt đầu bất chấp dùng hết tất cả bản lĩnh còn lại của mình để liều mạng tiến công hai đệ tử Thanh Vân kia.

    Trong nháy mắt, áp lực tăng mạnh, hai đệ tử Thanh Vân tựa như khó chống đỡ nổi nên bắt đầu lùi lại, đồng thời ở trong hai người, ánh kiếm vàng kia bị ép nhạt đi rất nhiều, ngược lại ánh kiếm đỏ rực vốn luôn chú trọng phòng ngự kia dù cho bị áp chế cũng vẫn sáng tỏ để kiên cường chống đỡ.

    Đệ tử cao hơn lùi lại vài bước, trên mặt hiện vẻ tức giận rồi quát lên: "Đoan Mộc Thiết, ngươi đừng mơ chạy thoát, chỉ cần thêm chút nữa thì máu của các ngươi sẽ bắn cao ba thước, dùng thứ này để tế lễ cho những linh hồn trung thành của Thanh Vân ta!"

    "Xí!" Một tráng hán trong đám Ma giáo này nhổ một bãi nước bọt, cơ bản là không hề đếm xỉa gì tới tên đệ tử Thanh Vân này, bỗng nhiên hắn quay đầu quát lên đầy tức giận: "Lão quỷ, lão còn không mau ra tay đi, còn chần chờ gì nữa?"

    Tiếng nói hung ác này vang lên liền khiến cho hai đệ tử Thanh Vân môn giật nảy mình, rồi vung kiếm thủ ở trước người hòng bảo vệ trước sự vây công của đám Ma giáo này, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía sau lưng của tên yêu nhân Đoan Mộc Thiết kia. Nhưng mà, khi ánh mắt đảo qua thì chỉ thấy sau lưng của đám Ma giáo kia chẳng hề có ai cả.

    Đệ tử Thanh Vân ục ịch kia nhận ra trước tiên nên nhanh chóng hô lớn: "Cẩn thận..."

    Lời còn chưa dứt thì dị biến đột ngột phát sinh, một bóng huyết ảnh vô cùng ghê tởm đột nhiên từ trong một góc bí mật bên cạnh hai đệ tử Thanh Vân môn bay vút lên cao, chỉ trong chớp mắt phát ra tiếng kêu khóc tựa như vạn quỷ cùng khóc, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy bầu trời nơi này tựa như tối sầm lại trong giây lát, chỉ trong thoáng chốc, bóng huyết ảnh kia nhanh chóng đâm mạnh về phía sau lưng đệ tử béo của Thanh Vân môn kia.

    Mọi người nơi đây căng thẳng nhìn lại, chỉ thấy món pháp bảo ở giữa không trung kia là một đầu lâu người đỏ tươi như máu đầy kinh khủng, đồng thời xung quanh nó bốc lên từng làn huyết khí, vừa nhìn thì biết ngay là một tà vật vô cùng tàn độc.

    Biến cố đột ngột nảy sinh, hai người Thanh Vân môn cũng không ngờ rằng, rõ ràng trong cuộc đại chiến đám Ma giáo này vẫn đang chiếm thượng phong và vẫn đang có một cao thủ vô cùng lợi hại ẩn nhẫn không ra, giờ khắc này quyết đoán xuất thủ, đòn còn chưa tới thì địch thủ úc núc kia gần như va chầm vào đầu lâu máu kia.

    Trong lúc ngay cấp này thì đột nhiên lại nghe được một tiếng quát mắng rất trong, một luồng sáng hổ phách cứ như là dòng nước chảy xiết từ giữa không trung lao xuống, thứ này cứ như là chớp giật, đi sau mà tới trước, nháy mắt vút tới bên cạnh người đệ tử béo kia rồi va mạnh vào đầu lâu máu ấy.

    Chỉ nghe tiếng 'ầm' vang lên, đầu lâu máu kia và tia sáng hổ phách kia văng ngược ra xa.

    Hai bóng người thon thả là hai cô gái với khuôn mặt xinh đẹp lả lướt từ trên trời hạ xuống rồi đứng bên cạnh hai đệ tử Thanh Vân này. Một trong số này có dung mạo thanh lệ, xinh đẹp hơn người, đây chính là Tô Như - người từng xuất hiện ở trên Vân Hải, bên người nàng lơ lững một dải hổ phách chu lăng lấp lánh linh quang, lượn lờ xung quanh, vào lúc mấu chốt vừa nãy chính nàng đã ra tay cứu vị đồng môn này.

    Ngoài ra, còn có một cô gái cùng hạ xuống với nàng với vóc người cao ráo, lưng đeo linh kiếm, dung mạo thậm chí còn sắc nét hơn Tô Như vài phần, thế nhưng giữa hai hàng lông mày lại pha chút vẻ lạnh lùng, tính tình có lẽ rất nghiêm túc và cẩn trọng.

    Rốt cuộc cũng có người tới cứu viện, hai đệ tử Thanh Vân này nhanh chóng lấy lại tinh thần.

    Nhưng mà, dù sao bên Ma giáo kia cũng người đông thế mạnh, hơn nữa tên yêu nhân Ma giáo ẩn núp trước kia vô cùng gian xảo, không biết hắn ở vị trí nào thế nhưng lại điều khiển đầu lâu máu đầy ghê tởm kia bay tới bay lui, điên cuồng quấy phá mấy đệ tử Thanh Vân này, những chỗ mà nó đi qua là vang lên những tiếng khóc lóc, chỉ hơi sơ sẩy chút thì sẽ nhận lấy những vết thương trí mạng nên khiến bốn người vô cùng kiêng dè. Hơn nữa, tên Đoan Mộc Thiết lại có đạo hạnh cao thâm, đám Ma giáo bất chấp tất cả lao tới, thế công như thủy triều cho nên đã phá tan được ngăn cản trước kia, để rồi từ đó không chút chần chừ mà dồn dập chạy trối chết.

    Thấy không cách nào đuổi kịp cộng thêm những tên yêu nhân gian xảo kia sớm đã tách ra, từng người tựa như chuột nhắt chuyển hướng về nơi rừng rậm, chỉ trong chốc lát thì đã chẳng thấy tung tích đâu nữa, không cách nào đuổi kịp cho nên bốn người Thanh Vân môn chỉ biết oán hận dừng bước.

    Hai nam hai nữ đứng song song, nam đệ tử cao hơn một chút kia chắp tay về phía hai cô gái, rồi cười nói: "Đa tạ hai bị sư tỷ đã ra tay giúp đỡ, tại hạ là Tằng Thúc Thường thuộc Phong Hồi phong, vị bên cạnh là bạn tốt của ta, Điền Bất Dịch từ Đại Trúc phong."

    Điền Bất Dịch thu lại tiên kiếm đỏ rực, nhớ lại cảnh nguy hiểm vừa xảy ra lúc nãy thì giờ vẫn cảm thấy sợ hãi mà thở phào một hơi, lập tức nhớ tới người đã cứu mình đang đứng ở đối diện nên vội vã mở căng mắt nhìn, hai tay ôm quyền nói: "À, tại hạ Điền Bất Dịch, cảm, cảm ơn..."

    Lời còn chưa dứt thì một khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh linh quang bên dưới hổ phách chu lăng kia đập ngay vào tầm mắt của hắn, tóc đen mũi ngọc, mắt sáng như sao, lúc này gió núi chợt lướt qua khiến vạt áo của nàng phiêu phiêu, nàng đang mỉm cười đứng đó khiến thiên địa chợt như sáng ngời cả lên. Điền Bất Dịch bỗng ngớ người giây lát, trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng tựa như nhảy rộn, câu nói sau cũng không cách nào phát ra được.

    Tô Như liếc nhìn Điền Bất Dịch, thấy vị đồng môn mập này rất có vẻ rất ngốc, nói chuyện thì lắp bắp, gương mặt thì lấm tấm mồ hôi thì bất giác cảm thấy thông cảm, vội vàng cười nói: "Ta tên là Tô Như, vị này chính là sư tỷ của ta, Thủy Nguyệt, chúng ta đều là đệ tử của Chân Vu ân sư ở Tiểu Trúc phong."

    Chân Vu đại sư là một đại nhân vật có đức cao vọng trọng ở trong Thanh Vân môn, thường thường uy tín chỉ có đứng sau chưởng môn Thiên Thành Tử, trước giờ đều được tất cả mọi người trong Thanh Vân môn kính trọng. Tằng Thúc Thường và Điền Bất Dịch đều luôn tôn kính nên đồng thời ôm quyền nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."

    Lúc này, Thủy Nguyệt với vẻ mặt lạnh tanh đứng bên cạnh Tô Như lại nhìn thoáng qua Điền Bất Dịch, rồi bỗng nhiên mở miệng, nói: "Ngươi là môn hạ của Đại Trúc phong, vậy Trịnh Thông sư thúc có quan hệ gì với ngươi?"

    Điền Bất Dịch nói: "Là gia... gia sư." Hắn đáp một câu như thế rồi vô tình liếc nhìn Tô Như, thế nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười dịu dàng và ánh mắt trìu mến đang nhìn mình, làn da trắng mịn như hoa anh đào này càng ngắm càng đắm say lòng người, lập tức miệng lưỡi của hắn như dính chặt với nhau.

    Thủy Nguyệt 'ừ' một tiếng rồi từ từ gật đầu, thế nhưng lại nhìn thấy ánh mắt không được thành thật của Điền Bất Dịch đang lén liếc nhìn về sư muội Tô Như đang đứng bên cạnh của mình nên sắc mặt liền trầm xuống, và muốn quát lớn lên.

    Tô Như khẽ đánh nhẹ vị sư tỷ đã lớn lên cùng nhau này, tình cảm giữa hai người vô cùng thân thiết nên chỉ cần liếc sơ qua là biết nàng đang tức giận nên vội vàng kéo nàng lại, đồng thời cười nói: "Sư tỷ, có gì phải tức chớ?" Khi nói xong thì khẽ hất hất cổ tay của nàng và thấp giọng nói: "Cách phát âm của Điền sư huynh không được trơn tru cho lắm, tỷ cần gì phải làm khó dễ người ta chứ?"

    "Cách phát âm không được trơn tru?" Thủy Nguyệt ngớ ra rồi nhìn Điền Bất Dịch đầy vẻ ngờ ngợ, tựa hồ không quá tin tưởng bộ dáng hiện giờ của hắn.

    Mà Điền Bất Dịch và Tằng Thúc Thường khi nghe được câu nói này thì nhất thời bốn mắt nhìn nhau, cộng thêm vẻ ngạc nhiên.

    Tô Như như muốn nói thêm gì nữa nhưng vào lúc này bỗng ánh mắt của nàng cau lại, rồi chỉ tay về phía xa nơi dưới chân núi rồi lớn tiếng nói: "Ồ, các ngươi nhìn kì

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,redbolt,tuongtutruong,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status