TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #11
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 10: Phấn chấn (Hạ)


    Chương 10: Phấn chấn (hạ).

    Ba người còn lại quay đầu lại thì thấy được, nơi bìa rừng rậm phía dưới chân núi bỗng nhiên có một luồng ánh kiếm xanh biếc tỏa ra hào quang vạn trượng phóng vút lên trời cao với khí thế vô cùng, ngập tràng vẻ buông thả, dù cách rất xa thế nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy sự lạnh lẽo, cái mạnh mẽ ấy khiến con người ta kinh hãi.

    Dõi mắt khắp bảy mạch Thanh Vân môn, có thể phóng ra luồng kiếm khí kinh người như thế này thì chỉ có đúng một người.

    Hai mắt của Thủy Nguyệt lập tức sáng ngời, còn Tô Như thì nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ chút phần kích động, vui sướng kêu lên: "Đó là Vạn sư huynh, nhất định huynh ấy đang chém giết đám tặc Ma giáo kia, chúng ta phải tới giúp huynh ấy một tay!

    Nói xong thì nàng kéo lấy Thủy Nguyệt rồi hai người lao lút về phía ngọn núi ấy.

    Còn Điền Bất Dịch cùng Tằng Thúc Thường thì chỉ biết nhìn nhau, lúc này cũng không dám thất lễ nên nhanh chóng đuổi theo phương hướng ấy. Chỉ là, lúc hai người cùng nhau lao di thì Tằng Thúc Thường đột nhiên ho lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Điền Bất Dịch.

    Điền Bất Dịch cũng không hề quay đầu sang mà tựa như đã biết cái tên huynh đệ tốt của mình đang làm gì, nên nói thẳng: "Sao hả?"

    Tằng Thúc Thường nở nụ cười tươi, trên gương mặt đẹp trai ấy xuất hiện chút vẻ chọc ghẹo, nói: "Khá, lâu nay ta lại không hề nhìn ra được điểm này, thì ra bản lĩnh tán gái đẹp của ngươi không hề tệ!"

    Điền Bất Dịch 'xì' một tiếng, nói: "Nói lung tung gì thế hả, từ khi chúng ta quen biết tới giờ, những lúc chúng ta gặp các sư tỷ sư muội xinh đẹp trong môn phái thì ngươi không phải như cá thấy nước à, còn đá ta sang một bên nữa hay sao?"

    Tằng Thúc Thường suy nghĩ đôi chút rồi nói: "Ngươi nói như vầy coi như không sai, hết cách, ai biểu ta đẹp trai hơn ngươi chi. Nhưng mà, dựa theo những gì trước kia thì có chút kỳ quái, lúc nãy dưới ánh nhìn của Thủy Nguyệt thì chúng ta như là không khí vậy, thế nhưng vì sao Tô Như sư muội lại chỉ cười với mỗi mình người, còn lại chẳng hề để ý tới ta chứ?"

    Điền Bất Dịch bật cười 'ha ha' trông vô cùng cao hứng, sau đó nghiêm mặt nói: "Đấy là do Tô sư muội có lan tâm huệ chất*, thông minh hơn người, chỉ cần nhìn sơ qua đã biết được người nào mới là người tốt!"
    (*): Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.

    "Cút!"

    Bốn người Thủy Nguyệt, Tô Như cùng Điền Bất Dịch, Tằng Thúc Thường tựa như làn gió chớp mắt vút về phía dưới chân núi, không ngừng xông thẳng về phía rừng rầm với kiếm khí xanh biếc đang đan chéo nơi ấy. Khi còn chưa tới thì đột nhiên nghe được tiếng cười lanh lãnh truyền về, nụ cười này chấn động khắp nơi, ngông cuồng tiêu sái, đây chính là lời nói của Vạn Kiếm Nhất: "Chạy đi đâu!"

    Cùng theo tiếng cười này chính là ánh kiếm xanh biếc kia bỗng tăng gấp đôi, đột nhiên hóa thành một vòng tròn lớn ngay giữa không trung sau đó phủ xuống bên dưới, chỉ trong giây lát thì phía sau truyền tới tiếng tức giận mắng chửi, cùng lúc đó có không ít những câu chửi tục, xem ra kẻ ngày tức giận tới mức phát hỏa, chửi bới không ngừng.

    Lúc này, có thể đánh giết cùng với Vạn Kiếm Nhất thì tuyệt đối là kẻ hung ác trong Ma giáo, hơn nữa với âm thanh phát ra kia thì nhân số không hề ít, bên này bốn người Điền Bất Dịch đều lo lắng không thôi nên vội vàng tăng tốc tựa như chim bay vụt nhanh tới, chỉ lát sau t hì rốt cuộc cũng đã chạy tới nơi chém giết này.

    Nhưng khi bọn họ ổn định lại thân hình và liếc mắt nhìn cuộc chiến thì chợt cảm thấy kinh hãi, tựa như muốn hôn mê luôn vậy.

    CHỉ thấy, bên trên một khu đất trống nơi bía rừng có sáu tên giáo đồ Ma giáo đang dùng hết sức đánh trả, còn bên Thanh Vân môn thì chỉ có đúng Vạn Kiếm Nhất. Nhưng mà tuy song phương chênh lệch về nhân số nhưng chiếc cuộc tuyệt nhiên đổi ngược, chỉ thấy bạch y của Vạn Kiếm Nhất tung bay, thân hình qua lại tựa như gió, thanh thần kiếm Trảm Long màu xanh biếc trong tay hắn tựa như có khí thế vô song, ánh kiếm sáng hoắc, lấy một địch sáu thế nhưng vẫn chiếm được thế thượng phong khiến cho đám người Ma giáo kia không ngừng rút lui.

    Ngoài ra, trên mặt đất bên ngoài khu rừng rậm kia có hai thi thể Ma giáo đã ngã xuống, không còn sự sống, mà một bên khác lại có hai đệ tử Thanh Vân một nằm một đứng, người đứng chính là Thương Tùng, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bóng người của Vạn Kiếm Nhất đang giữa chiến trường kia; mà người đệ tử Thanh Vân đang nằm kia lại mặc đạo bào thêu hình áng mây, tựa như hắn đã hôn mê.

    Điền Bất Dịch bỗng ồ lên một tiếng rồi chỉ vào đám giáo đồ Ma giáo đang liều mạng chống đỡ một chiêu của Vạn Kiếm Nhất, cau mày nói: "Mấy người đó không phải là đám vừa mới gặp kia sao?"

    Lời này vừa ra thì Tô Như, Thủy Nguyệt, Tằng Thúc Thường nhanh chóng nhìn lại, quả nhiên là đám người Ma giáo do Đoan Mộc Thiết cầm đầu vừa nãy, đồng thời trong đó còn có thêm một người thấp bé mặt mày dữ tợn đang điều khiển một đầu lâu máu bay tới bay lui, hiển nhiên chính là tên khốn từng đánh lén Điền Bất Dịch trước kia.

    Những người này vừa kịch chiến với đám người Điền Bất Dịch không lâu, đạo hạnh cũng không hề yếu thế nhưng không ngờ khi gặp phải Vạn Kiếm Nhất thì lại nhếch nhác như vầy, bởi vậy có thể thấy được Vạn Kiếm Nhất có thiên phú trác tuyệt, thực lực cao cường, thật sự vô cùng kinh khủng.

    Còn đám người Tô Như, Thủy Nguyệt, Điền Bất Dịch ở bên này khi nhìn Vạn Kiếm Nhất thì vừa thấy sợ hãi mà lại vừa thấy bội phục, trong lòng từng người thầm ngưỡng mộ, thế nhưng đám người Ma giáo đang đối diện với Vạn Kiếm Nhất thì tim mật như vỡ ra, lấy sáu địch một ấy vậy mà còn không lại, vậy thì làm sao có cơ hội thủ thắng chứ.

    Chỉ là, bọn họ tuy muốn chạy trốn thế nhưng Vạn Kiếm Nhất với kiếm thế hùng hồn, uy thế lớn vô cùng, chỉ cần vung lên mấy đường không những ép những người chạy trốn phải quay lại mà còn thuận lợi chém trúng một tên quỷ xúi quẩy.

    Máu bắn tung tóe, tiếng kêu rên vang lên, người thấp lùn đang điều khiển đầu lâu máu đột nhiên không cách nào kiềm chế được, hung tính tăng mạnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Vạn Kiếm Nhất, lão tử liều mạng với người!"

    Trong tiếng la hét tức giận này thì huyết quang của đầu lâu máu kia chợt tăng mạnh, không gian xung quanh đều bị nhuộm đỏ tựa như sông máu đang cuồn cuộn kéo xuống, ầm một tiếng, thứ này đánh thẳng tới Vạn Kiếm Nhất. Cũng trong lúc này, người thấp lùn này lại lao tới, hắn tựa như muốn đồng vu quy tận với Vạn Kiếm Nhất vậy.

    Đám yêu nhân Ma giáo xung quanh trước tiên là kinh hãi, tựa như cũng bị kẻ này khơi dậy hung tính nên từng người ngửa mặt lên trời hét lớn, cầm chặt binh khí trong tay rồi ùa tới, khí thế chợt tăng vọt.

    Đám người Điền Bất Dịch, Tô Như chợt biến sắc rồi nhanh chóng xuất pháp bảo hòng xông lên giúp đỡ, thế nhưng vào lúc này bỗng nhiên nghe Vạn Kiếm Nhất hét dài một tiếng, bóng người này lướt lên, áo trắng như tuyết trong nháy mắt ẩn vào trong ánh kiếm Trảm Long đang bắn ra bốn phía kia, kiếm thế sáng rực, nhân kiếm hợp nhất!

    Nghênh đón đám yêu nhân Ma giáo đầy hung ác đang ập tới, cùng với hàng loạt pháp bảo vô cùng thâm độc và đầu lâu đang nhỏ máu kia, Vạn Kiếm Nhất chẳng hề tránh lui, ngọn lửa xanh biếc phóng lên trời cao cứ thế va trực diện vào những thứ đang lao tới.

    Lấy một địch sáu, vô đối vô song!

    Kiếm khí xanh biếc vào đúng lúc này tựa như sung túc tới cực hạn, toàn bộ bầu trời trong thiên địa tựa như trở thành ánh xanh đầy huy hoàng, gió chuyển mây đi, ánh sáng chói lọi.

    "Ầm!"

    Tiếng vang vô cùng lớn vang lên, mây tán thạch loạn, trên mặt đất đột nhiên lõm xuống một lỗ lớn, trong cơn giông tố, đầu lâu máu xông lên trước kia va thẳng vào ánh kiếm xanh biếc không gì không thể xuyên thủng ấy lập tức rạn nứt bên trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của người thấp lùn kia, kéo theo đó là từng làn âm thanh quái dị, rồi 'ầm' một tiếng, lập tức tan thành khói bụi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 15-06-2017 lúc 10:35.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,Guilliano,langbavibo,redbolt,tuongtutruong,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 11


    Chương 11
    Tên lùn ngửa đầu gào thét, máu tươi phun trào, người cũng bay ngược ra sau.

    Đoan Mộc Thiết kinh hãi biến sắc, gấp rút lao tới ôm lấy hắn. ai ngờ trong lúc y chuyển mình ấy, tiếng kiếm mang vun vút kinh thiên động địa ngập khắp thế gian lại vang lên, chỉ giây lát tiếng khóc gào đã lại vang lên, mưa máu như thịnh yến, thi nhau tuôn trào.

    Bốn cơ thể của giáo đồ ma giáo lảo đảo trước mặt Đoan Mộc Thiết mấy bước, cũng trong lúc ấy, máu đào từ người chúng điên cuồng phun ra khắp cơ thể, đôi ba giây sau tất cả đã cùng ngã ra đất.

    Đoan Mộc Thiết trợn mắt há mồm, cả người run rẩy, còn ánh mắt tên lùn kia đã tràn đầy tuyệt vọng, chỉ còn biết hoang mang ngó nhìn.

    Giữa trời, mây tán gió ngưng, kiếm mang tan biến, nam tử bạch y như tuyết phiêu nhiên hạ xuống.

    Cánh tay khẽ vung, bích kiếm long ngâm, lập tức kiếm đã về vỏ, nam tử ấy cũng từ từ quay đầu lại, y thản nhiên cười: "Muốn liều mạng với ta, ngươi xứng sao?"

    Ánh dương từ trời cao chiếu xuống hạ lên người nam tử ngạo ngễ cả thế gian như thể thiêm lên mình y một lớp lua vàng óng. Thần thái ung dung, ý chí ngập tràn, quả là quãng thời gian tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất, hoành tráng nhất của một đời người.

    Cả không gian nhất thời yên lại, sau đó là tiếng hoan hô vang lên, Vạn Kiếm Nhất quay lại nhìn thì thấy Tô Như từ đằng kia tiến lại, gương mặt nàng đầy nét vui vẻ: "Vạn sư huynh, huynh thật giỏi!"

    Vạn Kiếm Nhất thấy là Tô Như thì mày kiếm trên gương mặt tuấn tú nhếch lên, nụ cười hòa nhã cũng được nở ra, trông chẳng khác nào ánh nắng ấm áp từ thiên không hạ xuống, nào còn chút nào dáng vẻ sát thần lật nghiêng phong vân ban nãy nữa. Y nhìn Tô Như cười bảo: "Sao muội lại tới đây?"

    Nói xong, ánh mắt y vượt qua đỉnh đầu Tô Như thì nhận ra sau lưng nàng còn có ba người. Hắn gật đầu với Thủy Nguyệt rồi bảo: "Thủy Nguyệt sư muội.", sau đó lại nhìn về hai người còn lại, nhưng có vẻ là không quá quen nên hỏi: "Các đệ là..?"

    Tăng Thúc Thường và Điền Bất Dịch vôi vàng tiến lên, thần thái kính cẩn, nhanh chóng báo lên danh tính, xuất thân của bản thân. Ngày nay, trong Thanh Vân môn, vị Vạn sư huynh trước mắt này quả thật danh nổi như sấm, y bái làm môn hạ dưới chưởng môn đương thời Thiên Thành Tử, xếp ở thứ hai, bất kể thiên tư, tài hoa, đạo hạnh hay thần thông đều thuộc dạng xuất chúng hơn người, mấy năm trước đã cùng sư huynh của mình là Đạo Huyền nổi danh, được gọi là thiên tài nổi bật nhất trong năm trăm nay của Thanh Vân môn.

    Trong hai huynh đệ ấy, Đạo Huyền khí độ trầm ổn, Vạn Kiếm Nhất lại tiêu sái, trong Thanh Vân môn, nhất là trong đám đệ tử cùng bối phận, họ luôn được rất nhiều người kính ngưỡng, đặc biệt trong trận tập kích của Ma giáo gây nên chính tà đại chiến vừa qua thì hai người họ lại càng tỏa sáng, khiến người ta càng thêm bội phục.

    Nhưng nếu nói kĩ thì có lẽ ánh sáng của Vạn Kiếm Nhất vẫn rạng rỡ hơn, cũng bởi y dùng danh đệ tử trẻ mà dám phát động tấn công với bậc tuyết thế như giáo chủ ma giáo Cừu Vong Ngữ, thanh thế kinh người, thậm chí khiến ngay cả kẻ ấy cũng phải cất lời khen ngợi.

    Dù nổi danh vậy thì Vạn Kiếm Nhất cũng không hề có vẻ tự cao, đợi khi Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường báo danh xong thì y cũng gật đầu bảo: "Hóa ra là hai vị sư đệ từ Đại Trúc Phong và Phong Hồi Phong, lần này xuống núi truy sát dư nghiệt má giáo, dù rằng đại thế thuộc về chúng ta, nhưng yêu nhân ma giáo lại hung hãn tàn độc, mọi người nên cẩn thận một chút."

    Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường cung kính đáp vâng. Khác với hai người họ, Tô Như và Thủy Nguyệt có vẻ đã sớm quen với Vạn Kiếm Nhất nên khá là quen thuộc, Tô Như lại càng giống một cô muội muội nhỏ, không ngừng quấn quýt bên cạnh hỏi han.

    Còn Thủy Nguyệt, có vẻ lớn tuổi hơn, cũng rụt rè hơn hẳn, nhưng khi đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất cũng hiện rõ vẻ kính trọng hiếm thấy ngày thường.

    Vạn Kiếm Nhất trò chuyện với bốn người này vài câu rồi đi về hướng Thương Tùng ở bên cạnh, còn hai tên yêu nhân ma giáo nằm gục trên đất kia thì y lại không thèm nhìn tới như không hề quan tâm.

    Thấy Vạn Kiếm Nhất đi tới, Thương Tùng trước tiên vội vàng hành lễ, Vạn Kiếm Nhất gật đầu đáp lại, đồng thời lại nhìn về phía người đang nằm đằng sau rồi nhíu mày hỏi: "Thiên Vân sư đệ sao rồi?"

    Thương Tùng căm giận nhìn về phía Đoan Mộc Thiết và tên lùng kia rồi đáp: "Thiên Vân bị huyết khô lâu của tên kia đánh lén vào lưng, nội phủ thụ thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu rồi tiến tới bên cạnh Thiên Vân, tiếp đó y ngồi xuống cẩn thận kiểm tra một lượt, sau giây lát trầm mặc, y lấy từ trong ngực áo ra một bình ngọc, tiếp đó lại lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng Thiên Vân, xong đó mới đứng dậy.

    Thủy Nguyệt, Tô Như, và cả Điền Bất Dịch. Tăng Thúc Thường bên kia cũng vội vàng đi tới. Có vẻ như Thủy Nguyệt và Tô Như khá thông thuộc người khác nên cũng quen với Thương Tùng, vì thế vừa tới đã mở lời hỏi y.

    Hóa ra, Đoan Mộc Thiết và đám yêu nhân ma giáo kia sau khi thoát khỏi ngăn cản của mấy người Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường thì chạy thẳng xuống núi, ai ngờ lại đúng lúc đụng phải Thương Tùng và Thiên Vân đi qua, hai bên vừa gặp đã lập tức xuất thủ.

    Thương Tùng và Thiên Vân dù đạo hạnh chẳng bằng bậc kỳ tài như Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất nhưng cũng tu hành nhiều năm, thực lực không yếu, tình cảnh ban nãy trên triền núi lại sắp tái diễn, ma giáo dù chiếm thương phong nhưng lại bị cản ngăn, chỉ là tên lùn vốn trốn ở một bên kia lần này đột nhiên ra đòn, trực tiếp ngự sử Huyết Khô Lâu đánh cho hai người họ chẳng kịp phòng bị. Thiên Vân yếu hơn trong hai người bị nó đánh trúng lưng rồi lập tức phun máu hôn mê, còn lại Thương Tùng vừa giận vừa sợ lập tức rơi vào vây công, hiểm nguy vô cùng. Ngay trong lúc nguy nan ấy, may thay Vạn Kiếm Nhất đột nhiên xuất hiện, đại phát thần uy, lấy một địch nhiều, không chỉ cứu lấy Thương Tùng, Thiên Vân mà còn đánh tan đám ma giáo Đoan Mộc Thiết.

    Lúc này, Vạn Kiếm Nhất chợt quay lại nói với Thương Tùng: "Ta đã xem qua rồi, thương thế của Thiên Vân sư đệ thật không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, cần sớm chữa thương tĩnh dưỡng. Ta đã cho đệ ấy ăn linh dược của Thông Thiên Phong là Tam Thanh đan, có thể đảm bảo tính mệnh cho đệ ấy, có điều cũng cần sớm mang người về núi để đề phòng bất trắc."

    Thương Tùng gật đầu, gương mặt đầy vẻ cảm kích, lại chắp tay cảm tạ rồi mới đỡ Thiên Vân lao về phía núi Thanh Vân.

    Xử lý xong chuyện của Thiên Vân, Vạn Kiếm Nhất lại quay người. Tô Như bên cạnh từ nãy đã chờ quá lâu nên vừa định tiến lên nói gì đó với y thì bất giác Vạn Kiếm Nhất lạnh mặt quát vang: "Đứng yên!"

    Cả bốn người quay lại nhìn thì thấy Đoan Mộc Thiết đang cõng gã lùn ở đằng kia không biết đã đứng dậy từ bao giờ, có vẻ đang định thừa dịp Vạn Kiếm Nhất bận rộn để bỏ trốn, ai ngờ Vạn Kiếm Nhất như có mắt thần sau lưng, trực tiếp phá tan ý đồ của chúng.

    Hai kẻ đó đứng lại, người cũng cứng đờ, sắc mặt tràn đầy tuyệt vọng.

    Vạn Kiếm Nhất cười lạnh, y chậm rãi đi tới đồng thời cất giọng: "Hấp Huyết tiểu yêu, ngươi thủ đoạn âm độc, vì luyện chế Huyết Khô Lâu bẩn thỉu này đã tạo nên biết bao sát nghiệt, lại đánh thương sư đệ đồng môn của ta mà còn muốn chạy sao?"

    Tên lùn khẽ rủa một câu rồi như thể bất chấp tất cả quay ngược lại mắng: "Cút mẹ đi! Lão tử.."

    Lời còn đang dở, một luồng sáng trắng bỗng hiện lên trước mắt hắn, 'ầm', tay Vạn Kiếm Nhất đã đập vào mặt ý.

    Cả người tên lùn ấy bay ngược lại, máu tươi uốn lượn giữa trời, răng cũng bay ra mấy cái.

    Tốc độ quá nhanh, xuất thủ mau lẹ, khiến người ta hoa mắt, thậm chí ngay cả Đoan Mộc Thiết đứng cạnh Hấp Huyết lão yêu cũng không kịp phản ứng, đến khi thấy tay mình nhẹ đi thì đã chẳng còn thấy đồng bọn đâu nữa rồi.

    Vạn Kiếm Nhất hừ lạnh, mặt lộ rõ vẻ khinh thường, dường như cũng chẳng muốn dây dưa thêm với hai tên yêu nhân ma giáo nên định ra tay giết chúng. Ngay khi ấy ở khu rừng cách đó không xa có một cơn gió đột nhiên kéo tới, Vạn Kiếm Nhất nhíu mày ngẩng lên nhìn thì liền biến sắc bởi lẽ y nhận ra cơn gió ấy chẳng thổi tới mình mà thổi tới đám Thủy Nguyệt, Tô Như ở bên kia: "Cẩn thận!" Vạn Kiếm Nhất thét lớn, người cũng bay lên, lập tức bỏ lại Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết tiểu yêu để bay về phía Điền Bất Dịch.

    Gần như cùng lúc, ẩn sau đám lá khô trong cơn gió tưởng như bình thường ấy bỗng có ánh sáng lấp lóe, một bóng đen theo đó xuất hiện, kéo theo một luồng ánh sáng mãnh liệt đánh về Điền Bất Dịch.

    Điền Bất Dịch bỗng nhiên bị đánh lén, dù kinh vẫn không loạn, cơ thể béo ú lùi lại hai bước, chỉ nghe keeng một hồi, xích diễm tiên kiếm đã lại trong tay, hơn nữa ánh lửa lại phập phù che trước thân mình.

    Hai bên đều là lửa, một bên nóng vội, một bên ổn định, trong chớp mắt đã lao vào nhau, ầm vàng một tiếng, Điền Bất Dịch lùi ba bước, cả người run rẩy nhưng rồi cũng trụ lại được với gương mặt đã biến sắc. Cùng lúc đó, bên phía ánh lửa mạnh bạo cũng phát ra một tiếng 'ồ' kinh ngạc như thể không ngờ tên đệ tử Thanh Vân trông cực kì tầm thường ấy lại có thể đỡ được chiêu vừa rồi.

    Trong quãng thời gian ấy, Vạn Kiếm Nhất cũng kịp chạy tới, y thét dài, tiếng rồng ngâm vang vọng, Trảm Long thần kiếm nháy mắt rời vỏ, kiếm mang liền tăng vọt như sóng lớn giữa cơn lũ mạnh đánh về phía bóng đen trong ánh lửa đằng kia.

    Bóng đen ấy hừ lên, như thể biết đạo hạnh của Vạn Kiếm Nhất cao tới vậy nên nó chẳng hề định đấu cứng mà khẽ xoay người, lửa đỏ quanh mình tắt ngúm, thân hình bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó lại bất ngờ xuất hiện ở bờ rừng không xa như quỷ mỵ, hơn nữa còn thét lại với Đoan Mộc Thiết: "Còn không mau chạy!"

    Đoan Mộc Thiết đến lúc này mới tỉnh ngộ hóa ra đó là cứu binh của bản giáo nên mừng rỡ chạy qua kéo lấy Hấp Huyết tiểu yêu quay đầu chạy.

    Đám Thủy Nguyệt tất nhiên không thể làm ngơ nên đồng thời quát lớn lao tới đuổi theo. Vạn Kiếm Nhất cũng định lao đi thì bỗng nhiên hoa mắt, trước mặt bỗng có một cơn sóng nhiệt ập tới, đám lửa kia bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ lao tới, hơn nữa còn có tiếng nữ tữ trong trẻo vang lên: "Ngươi lưu lại!"


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,BTT,Guilliano,inticollege,langbavibo,redbolt,tuongtutruong,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 12: Chu Tước



    Vạn Kiếm Nhất khẽ động, sắc lục của Trảm Long Kiếm bùng lên ngăn lại ngọn lửa giữa trời, kiếm mang sắc bén giây lát đã đem sắc lục đánh sâu vào ngọn lửa.

    Nó lao đi như một mũi tên thẳng tới bóng đen đằng kia.

    Lúc này lửa đã tan, cô gái bên kia cũng dần lộ ra thân hình, dù rằng cả người đều được khoác lên một lớp đồ đen, ngay cả gương mặt cũng được một tấm vải đen che lại, chỉ còn đôi mắt sang trong là lộ ra bên ngoài.

    Ánh mắt chớp động. Lúc này trong đáy mắt đã thoáng qua đôi phần kinh sợ, dù đã biết rằng Vạn Kiếm Nhất rất mạnh nhưng rõ rang là đã không nghĩ được hắn mạnh tới như vậy.

    Thấy kiếm mang rít gào tiến tới mang theo khí thế ngập trời như thể không tài nào ngăn trờ thì cô gái đó bỗng hét to lên, hai tay chập lại, lửa quanh người bỗng bùng mạnh lên rồi thoáng cái đã có một con chim lớn từ lửa xuất hiện trước người nàng. Nó hú lên với trời, thanh thế kinh người.

    Con chim lửa vừa xuất hiện thì lửa quanh đó lập tức nóng lên vô số lần, khí thế cũng khác hẳn trước đó, rõ rang đó là một thần thông rất lợi hại của cô gái kia.

    Kiếm mang xanh lục bất ngờ ập tới, chim lửa không hề e ngại trực tiếp đón lấy. Ầm ầm vài tiếng, cát cuốn đá bay, vang như sấm động, nó đã chặn lại được một kiếm bất phàm của Vạn Kiếm Nhất.

    Vạn Kiếm Nhất lơ lửng giữa trời, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm cô gái yểu điệu kia rồi bỗng nhướng mày nhấn giọng hỏi: “Ma giáo tứ sứ, Chu Tước phải không?”

    Con chim mang theo lưả nóng bập bùng quanh người kia nhìn Vạn Kiếm Nhất với đôi mắt vô cùng lạnh giá. Hai bên cứ thế một lúc nhưng rồi cô gái kia cũng không hề phản ứng lại mà chỉ vút một cái đã xoay người rời đi.

    Một lúc sau chim lửa cũng đi theo nàng như đang đuổi theo nhưng cũng thoáng như là đang đoạn hậu, rõ ràng cô gái ma giáo này cũng cực kì e ngại Vạn Kiếm Nhất.

    Vạn Kiếm Nhất định tiếp tục truy đuổi nhưng lại quay phắt đầu lại nhìn thì nhận ra phía bên kia có tiếng giao đấu vang lên, chính là chỗ đám Điền Bất Dịch đang truy tung địch nhân, xem ra họ đang đánh nhau với người bên ma giáo. Vạn Kiếm Nhất băn khoăn một hổi rồi cũng chỉ nhìn them về phía cô gái kia chạy đi them đôi chút rồi quay người bay về phía đằng kia. Áo trắng bay bay, thoáng cái đã biến mất ở đằng xa

    ***

    Sau khi bay được một đoạn thì cô gái kia mới quay lại quan sát. Khi thấy Vạn Kiếm Nhất không hề đuổi theo thì mới thở phào nhẹ nhõm phất tay xua tan đi chim lửa to lớn đang bay đằng sau. Ngẫm lại đôi lần giao đấu chớp nhoáng lúc nãy thì ánh sang trong mắt nàng cũng không ngừng lay chuyển, dù có xét theo bất cứ góc độ nào đi nữa thì áp lực mà nam tử áo trắng kia dành cho đối thủ quả thực quá lớn, lớn đến mức khiến người ta cảm thấy khó mà thở nổi.

    Nếu thật sự đấu them một hồi nữa thì cô gái áo đen này luôn có cảm giác đáng sợ rằng mình sẽ không thể nào chống nổi. Điều này quả thực là vô cùng hiếm thấy từ khi nàng tu đạo có thành tựu, hơn nữa cũng làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Có điều giờ đại thế đã không còn, người của Thánh giáo cũng tứ tán chạy trốn, tuyệt chẳng phải thời gian để lo lắng quá nhiều. Nữ tử này lập tức quay người, lên xuống vài lần đã vọt đi thật xa.

    Trong quá trình cấp tốc ấy có lướt qua khá nhiều nơi, gần như chỗ nào cũng đều thấy giáo đồ ma giáo bị đệ tử Thanh Vân truy sát, nhưng nàng cũng chỉ vội vàng lướt đi, cùng lắm cũng chỉ ra tay một lần lúc đi ingang qua chứ không hề dừng lại mà cứ bay một mạch.

    Nhiều giáo chúng chạy đi như vậy nên nàng cũng không thể cứu nổi, hơn nữa nội tình Thanh Vân môn quá sâu, ngoại trừ thiên tài hơn người như Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền ra thì cũng không thiếu những kẻ mạnh mẽ trong đám đệ tử trẻ, sơ ý một chút không khéo chính bản thân cũng bị giữ lại.

    Nàng cứ thế bay đi, gần như đi ngang qua toàn bộ chiến trường, cuối cùng đi tới một góc núi.

    Nơi này đã cách dãy Thanh Vân một đoạn khá xa, quanh đó cũng không còn nhìn thấy đám đệ tử truy sát của Thanh Vân môn tìm tới, quả thực là một góc an tĩnh giữa chiến trường cực kì hỗn loạn.

    Nàng hạ mình xuống, nhưng bỗng nhiên trong khu rừng trên núi bỗng có hai bóng người hiện lên, hơn nữa còn tỏ ra cực kì đề phòng. Khi thấy đó là nàng thì cả hài đều thở phào rồi vội vã nhường lối.

    Nữ tử này lập tức gật đầu với hai người thủ vệ rồi chậm rãi đi lên núi, trên đường cũng gặp mấy chục nam tử cường tráng thủ trên lối, phòng bị nghiêm ngặt, chính là đệ tử Quỷ Vương Tông trong ma giáo. Ở trên đỉnh núi đang có mấy người đứng ngồi đan xen, trong đó có cả giáo chủ ma giáo Cừu Vong Ngữ và tông chủ Quỷ Vương Tông Quỷ Vương.

    Lúc này Cừu Vong Ngữ đang được một người đàn ông trên dưới ba mươi ôm vào lòng, khí tức vô cùng yếu, vết thương nơi ngực đang có khói trắng chậm rãi trào lên, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy máu thịt quanh miệng vết thương đang không ngừng nhúc nhích nhằm che đi vết thương nhưng không hiểu nơi đó có gì đáng sợ mà chúng đều không thể tiến tới nên đành phải mặc cho máu tươi tuôn trào.

    Ở bên cạnh, Quỷ Vương được gã trẻ Tiểu Vạn vốn thủ dưới núi đỡ ngồi, mặt cũng như giấy vàng, hít thở yếu ớt, xem tình hình cũng cực kì không tốt.

    Ngoài trừ mấy người đó ra thì đằng sau Tiểu Vạn và Quỷ Vương còn có một người áo đen đang đứng chính là Quỷ tiên sinh, còn bên phía Cừu Vong Ngữ và nam tử kia lại có hai người nữa, một là nam tử cao to rất hung tráng, một lại béo tốt, nhìn thoáng qua có lẽ là một lão già ngoài ngũ tuần. Có điều tất cả bọn họ lúc này đều đang lo lắng nhìn về Cừu Vong Ngữ.

    Nghe thấy tiếng bước chân thì ngoài trừ Cừu Vong Ngữ và Quỷ Vương thì mọi người đều quay lại nhìn về phía cô gái áo đen, gần như sau đó, người đang ôm Cừu Vong Ngữ mở miệng đầu tiên: “Chu Tước, sao rồi?”

    Nữ tử được gọi là Chu Tước ấy bỗng lắc đầu: “Đoạn Hậu của Trường Sinh Đường đã xong, môn nhân bên dưới cũng chạy loạn; Nguyệt Hoa tiên tử của Hợp Hoan phái thì trọng thương, sau đó đã được môn nhân cứu chạy, xem ra chỉ một lòng chạy trốn, không có lòng chiến nữa.”

    Tất cả đều im lặng, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy toàn bộ đỉnh núi, mãi sau bỗng có một giọng than nhẹ, ra là của vị giáo chủ ma giáo Cừu Vong Ngữ đang cực kì yếu đuối kia phát ra.

    Mọi người kinh hãi nhìn vội lại thì thấy Cừu Vong Ngữ mở mắt ra, dù vẫn còn trọng thương nhưng thần tình lại như thường, thậm chí còng có đôi chút tự giễu: “Không ngờ rằng lại bại!”

    Gương mặt nam tử hung tráng như mãnh thú tràn đầy phẫn nộ, hắn tiến lên nói: “Giáo chủ, người không cần lo lắng, chỉ cần người chữa khỏi thương thế thì chúng ta tất có thể quay đầu, lại đánh lên Thanh Vân sơn, giết cho chúng không còn mảnh giáp!”

    Cừu Vong Ngữ khẽ cười: “Tốt, Bạch Hổ, việc này sau đó giao cho ngươi.”

    Bạch Hổ kinh hãi, nhất thời không còn nói nổi ra lời.

    Nói xong câu không rõ ý đó, Cừu Vong Ngữ đảo mắt nhìn quanh rồi thốt lên: “Vạn Độc môn thì sao?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 21-08-2017 lúc 14:19.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,tuongtutruong,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 13: Di mệnh



    Chu Tước hừ lạnh: “Độc Thần lông tóc chẳng đau, sau khi xuống núi lập tức có người tiếp ứng, giờ đã dẫn môn nhân Vạn Độc Môn thối lui.”

    Cả đám người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lão già có ánh mắt mơ màng bên cạnh Bạch Hổ bỗng cười bảo: “Lão độc vật quả nhiên đa mưu, vậy mà đã sớm bố trí đường lui, tiến thối nhẹ nhàng, hắn với Quỷ Vương quả là một cặp Du Lương.”

    Gã trẻ Tiểu Vạn đang đỡ lấy Quỷ Vương ngẩng phắt đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm lão già kia rồi quát lên: “Huyền Vũ tôn sứ, ý ông là sao?”

    Huyền Vũ có vẻ là người rất ôn tồn, cũng không thấy tức giận mà chỉ mỉm cười: “Ý gì sao, cậu nghe không hiểu sao?”

    Ánh mắt Tiểu Vạn ngày càng sắc, nhưng gần như ngay lập tức Quỷ tiên sinh gần đó bỗng ho lên rồi khẽ nói: “Tông chủ tỉnh rồi.”

    Tiểu Van lập tức cả kinh quay sang nhìn quả nhiên nhìn thấy Quỷ Vương với gương mặt như giấy vàng đang từ từ mở mắt, hắn nửa mừng nửa lo hỏi han: “Tông chủ, người vẫn ổn chứ?”

    Quỷ Vương xem ra vẫn còn yếu, y mệt nhọc thở một hồi rồi ra hiệu Tiểu Vạn đỡ mình ngồi thẳng dậy. Khi đối mắt Cừu Vong Ngữ và bốn người kia thì Quỷ Vương cười khổ: “Giáo chủ, bốn vị thánh sứ, Tiểu Vạn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mọi người không nên chấp nhặt nó.”

    Huyền Vũ xem ra vẫn khá tôn trọng vị tông chủ Quỷ Vương Tông này nên nghe xong chỉ lắc đầu chứ không tiếp tục them lời nữa.

    Ngược lại Cừu Vong Ngữ lại mở miệng cười bảo: “Tên đồ đệ này của ông không tồi đâu, đến thời biết quyết đoán, gặp chuyện lại chẳng kinh, ít nhiều cũng tính là đã cứu hai người chúng ta, đúng là một nhân tài..” Mới nói tới đó y bỗng nhiên hít lạnh, gương mặt lại thoáng qua nét đau khổ.

    Chúng nhân kinh hãi, nam tử đang ôm hắn thậm chí còn hét lên, Cừu Vong Ngữ thở nhọc một hồi rồi xua tay than: “Tru Tiên kiếm thật sự lợi hại, bí pháp trên Liên Thiên Ma cũng không áp chế nổi luồng sát khí kia.” Vừa dứt lời, còn không đợi người khác mở miệng y đã lập tức quát: “Thanh Long.”




    Nam tử bên cạnh hắn bỗng run lên rồi cúi đầu nói: “Có thuộc hạ.”

    Cừu Vong Ngữ bình tĩnh nói: “Xem thương thế hiện này thì ta đã là người sắp chết, không thể sống mà về thánh điện trong Man Hoang, giờ còn có vài chuyện hậu sự không yên lòng nên muốn giao cho ngươi.”

    Tứ đại thánh sứ ma giáo cùng nhau biến sắc, ngay cả ba người Quỷ Vương Tông đằng kìa cũng không khác gì, gương mặt Quỷ Vương còn liên tục thay đổi, hắn run rẩy nói: “Giáo chủ, sao ngài lại nói vậy?”

    Cừu Vong Ngữ cười, đẩy Thanh Long ra rồi ngồi thẳng lên bảo: “Sống chết cũng chỉ là chuyện thường, ta cố chấp tấn công Thanh Vân, không ngờ lại đại bại, liên lụy vô số giáo chung bỏ mạng ở Thanh Vân, đến kết cục này, chắc hẳn cũng là hai vi tôn thần Thánh Mẫu, Minh Vương hạ xuống thần phạt, các ngươi không cần nhiều lời.”

    Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lập tức cùng quỳ xuống trước mặt hắn. Thanh Long run rẩy, mắt hổ rưng lệ, cắn rang nói: “Giáo chủ, người vạn vạn không nên coi nhẹ mạng mình, tử đệ trong Thánh giáo chúng ta đã khổ sở ngàn năm mới có thịnh thế như bây giờ, nếu người không còn, chỉ sợ Thánh giáo sẽ lại… sẽ lại..”

    Cừu Vong Ngữ im lặng thật lâu rồi than thở: “Đều là do ta tham công, khinh thường anh hung thiên hạ, này gặp báo ứng này cũng là thích đáng. Chỉ hận nó đã làm mất đi cục diện tốt đẹp ngày nay của Thánh giáo ta, ta cũng trở thành tội nhân thiên cổ. Thôi thôi, không cần phải nói nữa. Giờ đây bại cục đã rõ, ta cũng không còn mặt mũi nào quay về Thánh điện, thế nên sau khi ta chết, ngươi hãy hỏa tang xác ta tại chỗ, tro cốt thì thu lại rồi quăng xuống Tu La Tháp ở Thánh điện để nắng gió muôn đời mài mòn, coi như chuộc lại tội lớn của ta ngày hôm nay.”

    Người Thanh Long bỗng run lên, long tóc dựng ngược lên ngẩn ngơ nhìn Cừu Vong Ngữ, nhất thời lại chẳng thể nào nói ra lời. Bạch Hổ ở sau lưng hắn thì lập tức gầm lên đau đớn như lên cơn điên dại; còn cô gái áo đen Chu Tước cúi mình xuống sát đất, nghẹn ngào nức nở

    Dưới ánh nhìn chăm chú của Cừu Vong Ngữ, Thanh Long tê dại miệng lưỡi, chỉ còn hai dòng lệ nóng lả tả rơi, cuối cùng y lại cúi lạy thật mạnh xuống nền đất trước mặt Cừu Vong Ngữ.

    Huỳnh! Huỳnh!

    Cừu Vong Ngữ trầm ngâm giây lát rồi nhẹ giọng nói: “Chiến dịch Thanh Vân lần này, ta thấy đám trẻ thanh niên đời này rất nhiều anh kiệt, quả thực là điềm báo phát triển rực rỡ, chỉ cần vài chục năm tất nhiên sẽ đại thịnh, thực lực tất sẽ hơn xa ngày trước; còn Thánh giáo ta, dù không ít kẻ có đạo hạnh cao cường, nhưng lại chẳng hề có người có thể phục chúng áp đảo các phái hệ. Sau khi ta chết, Thánh giáo tất sẽ đại loạn, nội đấu giữa các phái không ngừng.”

    Hắn cười lên đau đớn rồi lại nhìn Thanh Long mà bảo: “Sau khi ta chết, ngươi lập tức dẫn người quay về Man Hoang, bảo vệ Thánh điện, trong vòng một giáp cấm quay về trung thổ, nhớ kĩ nhớ kĩ.”

    Thanh Long dập đầu trên mặt đất mãi không ngẩng dậy mà chỉ rưng rưng: “Vâng!”

    Trên mặt Cừu Vong Ngữ lại hiện lên vẻ đau khổ, người cũng nghiêng đi nhưng rồi lại vẫn chống được đỡ ngồi thẳng lại. Hắn hướng mắt về phía Quỷ Vương Tông, lại nhìn chăm chăm Quỷ Vương một lúc rồi từ tốn nói: “Quỷ Vương tông chủ, ta đã khiến ông thất vọng rồi.”

    Quỷ Vương kinh hãi, lúc này chẳng biết hắn lấy đâu ra sức lực mà chật vật đứng lên, Tiểu Vạn gần như lập tức xông lên đỡ lại nhưng lại bị Quỷ Vương nắm chặt cánh tay kéo tới quỳ xuống trước mặt Cừu Vong Ngữ đồng thời gào lên: “Giáo chủ hà tất nói vậy! Thánh giáo ta rối loạn đã mấy tram năm, khó khan không tả, cũng may có giáo chủ ngang trời xuất hiện thống nhất thánh giáo, lại dốc lòng gây dựng nên Thánh giáo mới có ngày hôm nay. Ngô chỉ mong giáo chủ thiên thu vạn tuổi, sau này ai dám nhục mạ người trên dưới Quỷ Vương Tông ta tất là kẻ đầu tiên cùng hắn liều mạng!”

    Cừu Vong Ngữ nhìn Quỷ Vương thật lâu rồi cũng gật đầu chuyển mắt đi nơi khác.

    Nhưng Quỷ Vương lại vẫn chỉ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

    Mãi sau, lại nghe thấy Cừu Vong Ngữ bình thản nói: “Sau chiến dịch này, Quỷ Vương Tông và Vạn Độc Môn sẽ là hai phái còn thực lực nhất trong Thánh giáo, bảo vệ Thánh điện cũng là chuyện mà các ngươi không thể chối từ, mau sớm quay lại đi thôi.”

    Quỷ Vương tức khắc đáp lại: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

    Cừu Vong Ngữ cười rồi quay đi nhìn về đằng xa, nơi đó có một ngọn núi lớn sừng sững giữa thế gian, đâm thẳng vào mây, mây mù quay quanh vạn dặm thật chẳng khác nào một gã khổng lồ đang cúi đầu nhìn thế gian.

    Hắn ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi bỗng thở dài. Giờ đây nào còn chút khí khái anh hung kiêu ngạo mà chỉ còn nét thê lương tiêu điều, trong mắt lại bùng cháy không cam. Chẳng mấy chốc sau một cái đầu chậm rãi nghiên xuống nhưng trong không khí vẫn thấp thoáng mấy chữ: “Thanh Vân. Thanh Vân, Thanh…”

    Thanh Long như cảm thấy nên ngẩng lên rồi vội vàng lao tới đỡ y trên người mình, nhưng rồi chỉ thoáng sau đầu Cừu Vong Ngữ đã nghiên sang một bên, cũng không còn âm thanh nào nữa.

    Nơi đó lập tức chìm vào câm lặng, tất cả mọi người đều quỵ xuống đất như đang không thể tin vào mắt mình, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 21-08-2017 lúc 14:19.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,BTT,tuongtutruong,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 14: Di mệnh


    Năm đó, Ma giáo có một anh hùng vô song là Cừu Vong Ngữ ngang trời xuất thế.
    Hắn đã thống nhất Ma giáo, kết thúc mấy trăm năm nội chiến, đẩy Ma giáo lên một
    đỉnh cao xưa nay chưa từng có. Tiếp đó lại tập trung lực lượng tấn công chính đạo
    Trung thổ, gây nên vô vàn sát nghiệp, cuối cùng chiến tử trong trận Thanh Vân, mà
    lúc này cũng mới chỉ cách khi hắn thống nhất Thánh giáo để ngồi lên vị trí giáo chủ
    hai năm.

    Sau cái chết của người này, Ma giáo vốn vô cùng mạnh mẽ lập tức rơi vào tình
    trạng phân tranh hỗn loạn. Còn người đã vang danh thiên hạ này chẳng khác nào
    một vì sao băng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi lập tức biến mất trong dòng chảy chiến
    tranh giữa chính tà suốt trăm ngàn năm qua, mãi mãi không còn xuất hiện.

    Trận chiến này lấy thắng lợi của Thanh Vân mà bắt đầu kết thúc, màn tàn sát sau
    đó còn tiếp tục kéo dài tới tận đêm khuya. Chúng đồ Ma giáo có thể trốn khỏi
    Thanh Vân sơn thì đều đã trốn cả, còn những kẻ không chạy thoát được, nếu không
    bị Thanh Vân môn bắt giữ, thì cũng vĩnh viễn nằm lại dưới chân núi Thanh Vân.

    Thanh Vân môn dù đã đại thắng nhưng cũng thương vong thảm trọng, từ chưởng
    môn Thiên Thành Tử trở xuống có vô số đệ tử tài năng lao lên chiến đấu, người
    trước nằm xuống, kẻ sau tiến lên, cuối cùng cũng chẳng biết đã có bao nhiêu nhân
    tài không còn đứng dậy.

    Rất nhanh sau đó, Thanh Vân môn cũng phát lệnh triệu tập tất cả đệ tử đã xuống
    núi truy sát, tránh khỏi việc đuổi quá xa khỏi khu vực núi Thanh Vân mà sinh ra
    chuyện ngoài ý muốn.

    Đại chiến kết thúc, toàn dãy Thanh Vân, nhất là trên Thông Thiên phong đều chìm
    trong bầu không khí tang thương. Trên Vân Hải có vô số bóng người, cũng có không
    ít ánh mắt nhìn về hai bên, nơi đang để rất nhiều thi thể chỉ nhìn thôi cũng thấy
    giật mình.

    Đó đều là những người đã không may tử trận trong đại chiến. Đối với đám đệ tử
    Thanh Vân còn sống nơi này còn có không ít người mới đây còn là huynh đệ tỷ muội
    ở chung, mà giờ đây đã là thiên nhân cách biệt. Mắt của rất nhiều đệ tử đang đứng
    trên Vân Hải giờ phút này đều thấp thoáng bóng nước, thậm chí có vài nữ đệ tử đã
    bắt đầu sut sùi khóc lóc.

    Vạn Kiếm Nhất vội vã chạy về. Khi hắn ngự kiếm xuống Vân Hải, gió đêm thổi qua,
    ánh xanh biếc của kiếm hòa cùng bạch y như tuyết trên người khiến hắn chẳng
    khác nào người trời, nhất thời thu hút không ít ánh mắt chú ý.

    Vạn Kiếm Nhất nhìn quanh, lập tức nhận ra hai vị sư thúc Chân Vu, Trịnh Thông
    đều đứng ở đó. Hắn vội vã đi tới thi lễ với họ rồi nói: "Nhị vị sư thúc, đệ tử đã về."

    Chân Vu và Trịnh Thông đồng thời quay đầu lại, nhìn đệ tử trẻ tuổi đời sau xuất sắc
    nhất Thanh Vân môn trước mặt, ngay cả người đức cao vọng trọng như họ, lúc này
    cũng có vài phần kính trọng, thậm chí nét mặt của người luôn lạnh lùng như Chân
    Vu đại sư cũng có vài phần quý mến.

    Trịnh Thông mang theo đôi phần thân thiết nói: "Ngươi từ sáng sớm đã xuống núi
    truy sát Ma giáo yêu nhân, tới bây giờ mới quay về, không có việc gì chứ?"

    Vạn Kiếm Nhất lắc đầu đáp: "Không sao, dư nghiêt Ma giáo đã chẳng còn chiến ý,
    chỉ có vài kẻ lợi hại hộ tống giáo chủ Ma giáo bỏ chạy, hầu như không có gì trở
    ngại." Nói xong, hắn hơi dừng lại, rồi nghi hoặc hỏi: "Thưa hai vị sư thúc, tình thế
    dưới núi đã ổn định, đệ tử cảm thấy hoàn toàn có thể thừa thắng truy kích, không
    chừng còn có thể bắt giữ thêm nhiều yêu nghiệt. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp,
    không rõ vì sao hai vị sư thúc lại lệnh cho sư huynh đệ trong phái trở về?"

    Chân Vu và Trịnh Thông nhìn nhau, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

    Lát sau, Chân Vu vẫn giữ im lặng, Trịnh Thông thì cười bảo: "Mệnh lệnh này cũng
    không phải do chúng ta ban ra, mà là do quyền chưởng môn, cũng tức là sư huynh
    Đạo Huyền của ngươi ban ra."

    Vạn Kiếm Nhất kinh ngạc một lúc rồi hỏi: "Là lệnh của sư huynh? Không phải nơi
    này vẫn còn hai vị sư thúc sao, sao lại không phải là do hai vị chủ trì đại cuộc?" Nói
    xong, hắn hơi dừng lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch đi, giật mình
    tiếp: "Chẳng lẽ, sư phụ lão nhân gia..."

    "Tính mạng của Thiên Hành Tử sư huynh cũng không có gì đáng ngại." Trịnh Thông
    hé miệng nói: "Ta và sư tỷ đều đã qua Ngọc Thanh điện thăm hắn, dù rằng đã bị
    trọng thương hôn mệ không tỉnh nhưng tính mạng cũng không gặp nguy hiểm. Hơn
    nữa trong quá trình hôn mê sư huynh đã tỉnh lại một lần, sau khi hỏi thăm tình hình
    trên núi, hắn đã đem chức quyền chưởng môn này giao cho Đạo Huyền sư điệt
    ngay trước măt bọn ta, tất cả đều do hắn quyết định."

    Vạn Kiếm Nhất lúc này mới hiểu ra. Hắn thờ phào nhẹ nhõm rồi gật đầu nói "Vâng."
    sắc mặt cũng dần bình thường lại.

    Lúc này, bất luận là Trịnh Thông hay là Chân Vu đều đang theo dõi hắn. Thấy Vạn
    Kiếm Nhất phản ứng như thế thì cả hai quay sang nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, tựa
    như đã thấy an tâm, có vẻ cục đá trong lòng cũng đá bỏ xuống.

    Chân Vu đại sư im lặng một lúc rồi nói: "Kiếm Nhất, sư huynh ngươi tuổi không lớn
    nhưng tính tình trầm ổn, xử sự chu toàn. Đại chiến qua đi để lại cảnh loạn lạc, một
    mình hắn nắm lấy toàn cục, xử trí chu đáo, hầu như không có sai lầm. Đổi lại là lão
    thân đến làm, chỉ sợ cũng không thể tốt hơn hắn. Sư phụ ngươi để hắn nắm quyền
    chưởng môn, cũng là biết người biết việc.

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu cười đáp: "Sư thúc nói đúng. Việc tu hành ta còn có thể
    phân cao thấp với sư huynh, nhưng nói đến việc xử trí sự vụ, thì ta hoàn toàn
    không bằng hắn."

    Trịnh Thông ở bên quan sát Vạn Kiếm Nhất rồi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Kiếm
    Nhất, việc truy kích dư nghiệt Ma giáo ngươi vừa nói quả thực cũng có đạo lý. Có
    điều trận chiến này vừa kết thúc,Thanh Vân môn trên dưới đều hỗn loạn, bản môn
    cũng khó có thể chịu thêm thương vong. Đạo Huyền sư điệt nhằm đảm bảo an toàn
    của môn phái và tránh tổn thất thêm đệ tử mới hạ lệnh cho mọi người về núi."

    Vạn Kiếm Nhất suy nghĩ một lát, nói: "Sư thúc nói phải, vẫn là đệ tử quá kích động,
    suy nghĩ cũng không chu đáo, thật sự là càn rõ."

    "Được rồi." Chân Vu đại sư vốn dĩ luôn lạnh lùng bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng
    hiếm thấy, bà nói với Vạn Kiếm Nhất: "Ngươi hiểu được là tốt rồi, Kiếm Nhất, ngươi
    và Đạo Huyền là hai nhân tài trẻ tuổi kiệt suất của bản môn, sau này đều trông vào
    các ngươi, nhất định phải cùng nhau đưa bản môn qua khó khăn này, hiểu chưa?"

    Vạn Kiếm Nhất thoải mái cười: "Sư thúc yên tâm, có hai huynh đệ chúng ta ở đây,
    Thanh Vân nhất mạch chắc chắn sẽ bình an vô sự."

    Lời này như đinh đóng cột, không hề có chút chần chừ do dự, khiến người ta sinh ra
    cảm giác không thể nghi ngờ.

    Chân Vu đại sư vui vẻ cười, Trinh Thông ở bên thì nói: "Nói không sai, có ngươi và
    Đạo Huyền sư điệt ở đây, ta và sư tỷ cũng có thể an tâm. Được rồi, sư huynh ngươi
    có đặc biệt căn dặn, nếu ngươi trở về thì lập tức tới Ngọc Thanh điện."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu. Trong lòng hắn cũng lo cho thương thế của sư phụ Thiên
    Thành Tử nên vội vàng cáo biệt hai vị sư thúc, nhanh chóng tiến về Hồng Kiều.

    Nhìn theo thanh niên khí vũ hiên ngang, dù trong sắc trời càng ngày càng tối lại
    này cũng vẫn khiến người ta chói mắt kia, Trịnh Thông và Chân Vu đều chỉ im lặng,
    lặng lặng nhìn hắn rời xa.

    Một lúc lâu sau, Chân Vu đại sư bỗng thấp giọng: "Những lời hắn vừa nói, ngươi có
    tin hay không?"

    Trịnh Thông hơi nhắm mắt lại, cũng không lập tức trả lời, tựa hồ cũng đang không
    biết nên nói thế nào. Sau một lúc, hắn thở dài nói: "Chúng ta cũng đều nhìn Kiếm
    Nhất lớn lên, ta tin hắn cũng không phải loại tiểu nhân hai mặt này."

    Chân Vu đại sư im lặng rồi cũng gật đầu, tựa hồ đồng ý với lời của Trịnh Thông.
    Trịnh Thông nhìn Chân Vu rồi nhíu mày nói: "Sư tỷ, người còn lo lắng điều gì?"

    Chân Vu đại sư ngẩng đầu lên. Sau đại chiến, bầu trời đêm cũng đã yên tĩnh trở lại,
    dù không phải trăng sáng treo cao thì cũng tràn đầy ánh sao, nhìn qua có vẻ đẹp kì
    lạ, Mà giữa khoảng không, có một ngôi sao sáng chói vắt ngang giữa trời, như hạc
    giữa bầy gà, không hề che giấu vẻ rực rỡ.

    Lát sau, Chân Vu khẽ mở miệng: "Nhờ ơn các đời tổ sư Thanh Vân phù hộ, đời này
    bản môn có vô số anh tài, đặc biệt là Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất, càng là ngàn
    năm khó gặp, quả thực là Thanh Vân tuyệt đại song kiêu. Với tài hoa của cả hai,
    thành tựu sau này tất không thể hạn lượng, chỉ cần đủ thời gian, nhất định sẽ vượt
    xa ta và ngươi."

    Trịnh Thông gật đầu: "Sư tỷ nói đúng, ta cũng có cảm giác như vậy. Có điều lúc nãy
    ta thấy sư tỷ có vẻ buồn, phải chăng là lo lắng bọn họ.. sẽ có tranh chấp sao?"
    Chân Vu nhìn hắn hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ như vậy."

    Trịnh Thông im lặng.

    Chân Vu thờ dài: "Hai người như bọn hắn, nếu chỉ có một, thì Thanh Vân ta chắc
    chắn sẽ phát triển rực rỡ, sau nay tất có hy vọng đứng đầu chính đạo Trung thổ;
    còn nếu là có cả hai, lại cùng nhau đồng tâm hiệp lưc, thì ta... quả thực không thể
    tưởng tượng nổi Thanh Vân sau này sẽ còn phát triển tới mức nào!"

    Trịnh Thông dường như cũng bị cảnh tưởng tương lai mà Chân Vu miêu tả làm sung
    sướng nên ánh mắt cũng tràn đầy kích động. Hắn gật đầu: "Đúng vậy, sư tỷ yên
    tâm, chí ít theo cách nhìn của ta thì tình cảm của hai huynh đệ Đạo Huyền vẫn rất
    tốt. Hơn nữa Kiếm Nhất cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi, tất sẽ không có cảnh sư tỷ lo
    lắng xảy ra. Sau này huynh đệ họ đồng lòng, đem Thanh Vân của chúng ta phát
    dương quang đại, nhất định có thể tạo nên một đời thịnh thế cho Thanh Vân, chúng
    ta chỉ việc chờ để nhìn ngày đó thôi."
    Chân Vu "ừ" một cái, trên mặt cũng lộ rõ nét vui vẻ: "Hy vọng là thế, như thế là tốt
    nhất."

    Nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn trời đêm. Trên trời ánh sao lấp lánh, ngôi sao lớn
    nhất vẫn treo giữa trời, rạng rỡ tỏa sáng, vô cùng rực rỡ, khiến người khác đều tập
    trung ngắm nhìn.

    Thất mạch Thanh Vân môn đặt tên theo bảy ngọn núi của Thanh Vân. Theo thứ tự
    là Thông Thiên phong, Long Thủ phong, Đại Trúc phong, Tiểu Trúc phong, Triêu
    Dương phong, Lạc Hà phong cùng Phong Hồi phong. Trong đó Thông Thiên phong
    đứng đầu, cũng là trung tâm của Thanh Vân môn, các chi đệ tử xưa nay đồng lòng,
    trong trận đại chiến chính tà lần này cũng thay nhau tiến lên, sánh vai tác chiến,
    góp sức viết lên một trang lịch sử huy hoàng của Thanh Vân môn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,BTT,tuongtutruong,
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status