TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 28 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #26
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 25


    Quỷ Vương Tông loạn hết cả lên. Đến khi Quỷ Vương đang hôn mê mệt mỏi tỉnh lại
    lần nữa thì đám người xung quanh mới thở phào. Thậm chí sắc mặt Tiểu Vạn đã
    xanh cả lên, rõ ràng đã bị chuyện lần này làm cho sợ hãi.

    Nhưng sau khi Quỷ Vương tỉnh lại chỉ nhìn mọi người một chút rồi phất tay cho họ
    lui ra ngoài, chỉ giữ lại duy nhất Tiểu Vạn.

    Đến khi tất cả mọi người rời khỏi trướng thì Tiều Vạn mới tiến lên đỡ Quỷ Vương
    ngồi dậy rồi thấp thỏm: “Tông chủ, ngài nghỉ ngơi thêm đi, mọi chuyện đã có con ở
    đây rồi.”

    Quỷ Vương lắc đầu khó khăn rồi bảo Tiểu Vạn ghé tai đến, sau đó mới cố gắng nói
    gì đó.

    Tiểu Vạn lập tức biến sắc nhìn lại Quỷ Vương với vẻ kinh ngạc: “Tông chủ, người..”

    Quỷ Vương giơ tay chặn hắn lại. Gương mặt y lúc này đầy vẻ mệt mỏi nhưng lại có
    gì đó rất cương quyết vì thế Tiểu Vạn cũng lập tức hiểu ý hắn mà gật đầu im lặng đi
    ra ngoài.

    Trong trướng chỉ còn duy nhất Quỷ Vương đang bị thương nặng. Hắn lặng lẽ nằm lại
    lên ghế giữa bầu không khí đang dần yên tĩnh lại, sau một lúc lâu, nơi xa bên ngoài
    trướng bỗng có âm thanh gì đó lan tới tai hắn.

    Ngoại trừ tiếng nước chảy, tiếng gió bay cùng những tiếng thú rít gào liên hồi thì
    trong hạp cốc này còn có tiếng người qua lại, có người tới, có người đi, nhưng lại
    chẳng hề có ai dừng lại. Tiếng động ngày càng ầm lên, có lẽ là nhân mã của ba phái
    hệ lớn khác đã bắt đầu lục tục rời đi nơi này hoặc tiếp tục tiến về chốn Man Hoang
    xa xôi.

    Thực ra dù cho đầu lĩnh của bốn môn phái lớn trong ma giáo đều đang ở đây nhưng
    Ma giáo đã có lịch sử lâu đời, lại có quá nhiều phái hệ riêng biệt, hơn nữa sau khi
    Cừu Vong Ngữ thống nhất Ma giáo đã mang theo vô số môn phái lớn nhỏ tham gia

    vào trận đại chiến trên Thanh Vân sơn, cũng bởi vậy mà sau trận chiến đã có rất
    nhiều giáo đồ ma giáo bị thất lạc nhau lẫn trong sơn cốc này. Nhưng chỉ nghe âm
    thanh chạy loạn bây giờ cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy nao lòng.

    Quỷ Vương lẳng lặng lắng nghe chứ không hề tỏ thái độ gì hết. Có lẽ lúc này y đã
    quá yếu rồi nên loại tâm tình này cũng không thể khiến hắn đổi sắc, cũng có thể là
    đã nhận ra vận mệnh của mình đã tới nên lòng cũng nguội lạnh hẳn đi.

    Cứ mãi như vậy đến khi tin rằng đã có không ít người bỏ đi thì ngoài trướng bỗng
    vang lên tiếng bước chân. Giây lát sau giọng nói kính nể rất khó phát giác của Tiểu
    Vạn vang lên: “Mời vào!”

    Tấm rèm trên trướng bị kéo lên, ngay ssau đó có hai người đi tới. Ngoại trừ Tiểu
    Vạn đi sau một bước thì còn có một người đi trước chính là kẻ đứng đầu bốn thánh
    sứ của Ma giao, Thanh Long.

    Thanh long đi tới với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Quỷ Vương khi thấy hắn thì liền vui
    mừng định đứng dậy nhưng ngờ đâu người không đủ sức nên lại ngồi phịch xuống.

    Tiểu Vạn sợ hãi chạy tới đỡ thì mới giúp y ngồi thẳng nổi, sau đó hắn lại tìm một
    vật mềm đặt sau lưng cho y dựa vào.

    Nhìn thấy bộ dạng này của Quỷ Vương thì Thanh Long nhíu chặt mày rồi lắc đầu
    cười khổ đi tới trước mặt Quỷ Vương: “Lão tông chủ, ông không yên ổn dưỡng
    thương mà còn gọi ta tới đây làm gì?”

    Quỷ Vương gượng cười: “Ngồi đi.”

    Thanh Long gật đầu rồi kéo tới một chiếc ghế để ngồi trước mặt Quỷ Vương.

    Quỷ Vương nhìn Thanh Long ròi cố gắng thều thào nói rõ: “Thanh Long tôn sứ, bây
    giờ ngài và ba vị tôn sứ còn lại đều định quay về Thánh điện phải không?”

    Thanh Long gật đầu: “Không sai, U Cơ cũng vừa nói vậy. Nếu giáo chủ đã để lại di
    mệnh như thế thì chúng ta tất nhiên cũng phải tuân theo.”

    Quỷ Vương chỉ ồ lên một câu chứ không thắc mắc gì. Nhưng sau khi suy nghĩ một
    lúc thì ông ta vẫn hỏi Thanh Long: “Lão phu có một việc không rõ, mong được thỉnh
    giáo tôn sứ.”

    Thanh Long đáp: “Không dám, lão tông chủ là tiền bối trong Thánh giáo, gọi tôi một
    tiếng Thanh Long là được rồi.”

    Quỷ Vương tiếp lời: “GIáo chủ đột ngột về trời, nhưng không biết tại sao trước khi
    ngài đi lại không chỉ định người kế vị?”

    Thanh Long im giọng rồi trả lời “Khi ấy lão tông chủ cũng ở đấy nên chắc phải hiểu
    rõ chứ. Thứ nhất, giáo chủ không có truyền nhân, thứ hai, giờ đây các tông trong
    Thánh giáo đều đang hung thịnh, ngoài trừ bậc cái thế anh hùng như Cừu giáo chủ
    thì làm gì có ai đủ để uy phục quần hùng. Dù cho có tuyển ai lên vị trí này thì sợ
    rằng cũng không ngồi yên nổi mà còn sinh ra thêm chuyện tranh giành chém giết,
    vì thế giáo chủ mới không truyền vị cho bất cứ ai.”

    Quỷ Vương chậm rãi gật đầu: “Lời ấy đúng thật. Giáo chủ hùng tài đại lược lại có
    kiến thức sâu rộng nên chắc là cũng đã lường trước điều này. Chỉ hận trời không
    chiều lòng người để cho anh hùng chết sớm, hủy đi đại nghiệp của Thánh giáo
    chúng ta.”

    Thanh Long than khẽ chứ không nói gì thêm.

    Quỷ Vương tiếp tục: “Thanh Long lão đệ, giờ đây phần lớn phái hệ trong Thánh giáo
    đều quyết định sẽ trở về Man Hoang thánh điện, đệ nói thực cho ta biết, khi về đó
    thì đệ có thể nắm được cục diện để các tông môn không sinh ra nội chiến hay
    không?”

    Thanh Long lại chay mày: “Lão tông chủ hà tất đã biết còn hỏi thêm.”

    Qủy Vương than: “Vậy chẳng phải là sẽ đi lại con đường năm xưa hay sao?”

    Thanh Long trầm ngâm vài giây rồi mới nói: “Bốn người chúng đệ luôn tháp tùng
    giáo chủ chứ không hề tham gia vào bất cứ môn phái nào trong giáo nên chắc rằng
    cũng không thể chủ trì đại cuộc được. Có điều..” y ngẩng lên nhìn Quỷ Vương bằng
    ánh mắt kỳ vọng: “Lão tông chủ, giờ đây Thánh giáo vừa bại trận, cũng chỉ còn quý
    tông và Vân Độc Môn là có thực lực mạnh nhất nên nếu khi trở về Thánh Điện hai
    phái có thể liên hợp với nhau thì hoàn toàn có thể tạo nên một cụ diện mới.”

    Quỷ Vương trầm tư rồi cười khổ: “Đến khi đó rồi tính, tóm lại, vì cơ nghiệp của
    Thánh giáo, một ngày lão già này còn tại thì quyết sẽ dốc hết sức mình.”

    Thanh Long cung kính đứng dậy hành lễ với Quỷ Vương: “Đa tạ lão tông chủ, giáo
    chủ dưới suối vàng nếu có linh thiêng tất cũng sẽ khen ngợi ngài.”

    Quỷ Vương phất tay: “Ôi, đừng nhắc giáo chủ nữa, ta vẫn thẹn với ngài. CÓ điều,
    hôm nay ta mời tôn sứ tới đây cũng không phải chỉ để hỏi chuyện kia, mà còn muốn
    nói với ngài một chuyện khác nữa.”

    Thanh Long chắp tay: “Thỉnh lão tông chủ nói.”

    Qury Vương đáp lại: “Bốn tôn sư của Thánh giáo các ngươi bao năm qua vẫn luôn
    một lòng trung thành đi theo giáo chủ, điều ấy lão phu đều nhìn thấy cả. Nhưng giờ
    đây giáo chủ đã về trời, không rõ Thanh Long lão đệ có ý định gì?”

    Thanh Long lại càng nhăn mặt im lặng nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Vẫn chưa nghĩ tới
    chuyện này, không biết lão tông chủ có gì chỉ dạy?”

    Quỷ Vương ho khan vài cái, hẳn là do đã nói chuyện khá lâu nên hắn cũng cảm
    thấy mệt, nhưng ngay sau đó lại lập tức phấn chấn hẳn lên để nắm chặt tay phải
    Thanh Long đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn rồi mới cố gắng nói: “Thanh Long lão
    đệ, ngày sau nếu có cơ hội thì tới Quỷ Vương Tông của ta đi, trên dưới toàn tông tất
    sẽ cung kính đón chào chư vị như khách quý.” Nói xong lại hơi dừng rồi hơi xoay
    đầu sang phía Tiểu Vạn bên cạnh mới nói tiếp: “Tiểu Vạn là truyền nhân tâm phúc
    của ta, dù là trí tuệ hay thiên tư cũng đều hơn người, Quỷ Vương Tông sau này tất
    sẽ giao cả cho y. Đệ hãy tin ta, chỉ cần cho hắn thời gian thì hắn sẽ tuyệt không
    làm ngươi thất vọng.”

    Thanh Long trông sang Tiểu Vạn rồi suy tư một lcus xong mới hít sâu để bình tĩnh
    nói với Quỷ Vương: “Đa tạ lòng tốt của lão tông chủ, những lời hôm nay tại hạ sẽ
    khắc ghi trong lòng. Có điều chuyện quan trọng lúc này là hộ tống giáo chủ về
    Thánh điện, còn những điều khác thì nếu sau này còn có cơ hội thì sẽ thỉnh giáo lão
    tông chủ thêm.”

    Quỷ Vương gật đầu: “Nên vậy, nên vậy.”

    Thanh Long đứng dậy chắp tay với Quỷ Vương: “Cáo từ.” Dứt lời y cũng gật nhẹ đầu
    với Tiểu Vạn bên cạnh rồi cất bước rời khỏi trướng.

    Khi hắn vừa đi thì Tiểu Vạn liền thấy ánh mắt Quỷ Vương bỗng nhiên yếu dần, tựa
    như người đã không còn chút sức lực nào nên lập tức đỡ y nằm xuống còn bản thân
    chỉ ngồi bên cạnh lo lắng hỏi: “Tông chủ, người không sao chứ?”

    Quỷ Vương thở hồng hộc một lúc rồi mới cố gắng nhìn y để nói: “Chúng ta cũng đi
    thôi.”

    Tiểu Vạn gật đầu nhưng lại đột nhiên hỏi: “Đi đâu? Đi thế nào?”

    Quỷ Vương chỉ im lặng nhìn hắn rồi mới chậm rãi nói: “Con nghĩ sao?”

    Tiểu Vạn dường như đã sớm nghĩ tới điều đó nên không hề do dự: “Chúng ta không
    thể trở về Man Hoang.”

    “Vì sao?”

    “Man Hoang sẽ loạn. Khi đó quần hùng cùng lên, nội chiến tranh giành, tất sẽ gây
    ra biển máu ngập trời, nếu chúng ta tới đso thì e rằng không bị diệt phái thì cũng bị
    tổn thương nguyên khí.”

    “Sao con lại khăng đinh như vậy?”

    Tiểu Vạn hít sâu rồi áp người vào sát Quỷ Vương xong mới nhỏ giọng: “Giáo chủ
    mất đi, Thánh giáo đã không còn ai có thể khống chế cục diện. Bốn ị tôn sứ lại
    không có thế lực, Hợp Hoan, Trường Sinh đều đã tổn thương, Tam Diệu và Ngọc
    Dương lại quá thiều kinh nghiệm, e rằng khó có thể phục chúng, thậm chí còn có
    thể khiến môn phái rơi vào cảnh tranh giành. Vạn Độc Môn của Độc Thần mạnh mẽ
    nhất, nhưng lại có dã tâm quá lớn, lúc nào cũng ngóng nhìn đại vị, tất sẽ không thể
    thật sự liên minh với Quỷ Vương Tông của chúng ta. Nếu chúng ta về Man Hoang, e
    rằng nơi đầu tiên Độc Thần muốn diệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa các thế lực trong
    Thánh giáo lại không đồng đều, chính là loạn thế, cũng là lúc rất thích hớp để vô
    vàn các kỳ nhân dị sĩ trong giao tao nên song gió, càng không cần phải nói tới
    những môn phái nhỏ luôn rình rập cơ hội vươn lên. Quả thực nếu về Man Hoang thì
    chỉ có tram hại mà không lợi, thỉnh tông chủ suy xét.”

    Quỷ Vương im lặng suy tư nhưng mãi sau vẫn cất lời: “ Nếu như chúng ta không về,
    chẳng phải sẽ thành công địch của Thánh giáo rồi bị quần công hay sao, khi đó thì
    nên làm gì?”

    Tiểu Vạn nhăn mày, rõ ràng cũng rất đau đầu với chuyện này. Nghĩ một lúc hắn
    nghiến răng: “Buông!”

    Khóe miệng Quỷ Vương nhếch lên tạo thành nét cười trên gương mặt già nua, có lẽ
    ông ta đang rất vui mừng.

    Tiểu Vạn sợ hãi nói: “Tông chủ, người đinh..”

    Quỷ Vương lắc đầu rồi gọi y tới gần để nhỏ giọng bảo: “Chốt nữa con đi tụ tập mọi
    người để về Man Hoang. Cứ đi chậm thôi, trên đường cũng âm thầm để người
    không ngừng rời đi để người ngoài có cảm giác lòng người hoang mang bỏ chạy.
    Còn con chọn lấy tinh nhuệ đi về Hồ Kỳ Sơn mà bao năm qua chúng ta đã xây nên
    rồi không làm gì nữa. Thật ra, ta cũng không còn sống được lâu nữa rồi.”

    Tiểu Vạn nghe vậy thì giật mình sợ đến tái xanh mặt: “Tông chủ, sao ngươi lại nói
    vậy!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,tuongtutruong,
  3. #27
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định


    Tiêu Đỉnh


    Chương 26

    Quỷ Vương không đổi sắc nói: “Không cần kinh ngạc. Lão phu đã sống quá nhiều
    năm rồi, cũng sớm nên như vậy, chỉ vì lo lắng cho cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông
    được tổ tông truyền lại mà cố gắng thôi. Con nghe ta nói này, sau khi lão phu chết,
    con đừng phát tang vội, đợi khi đi tới hoang nguyên sát Man Hoang thì mới tuyên
    bố ra với người ngoài rồi dừng quân lại đó làm tang thật lâu. Đợi khi người của tông
    phái khác đi hết khỏi hoang nguyên thì mới công bô di mệnh của lão phu là muốn
    chôn ở Hồ Kỳ Sơn, nếu không có chết cũng không nhắm mắt nổi.”

    Vừa dứt lời Quỷ Vương đã thò tay vào ngực áo rồi lấy ra một phong thư đưa cho
    Tiểu Vạn.

    Tiểu Vạn không ngừng biến sắc rồi vừa sợ vừa phục nhìn Quỷ Vương đồng thời run
    rẩy tiếp lấy lá thư.

    “Nếu cần thì con lấy phong thư này ra cho người khác thấy. Chẳng may lúc đó còn
    có chuyện gì xảy ra nữa thì đừng tiếc thân xác này của lão phu mà hãy trốn đi, kẻ
    chết rồi thì còn gì sợ chứ? Chỉ có một thứ con nhất định phải khắc ghi, nhất định
    phải phát dương quang đại cơ nghiệp được truyền thừa bao năm nay của Quỷ
    Vương Tông!”

    Tiểu Vạn lại càng run rẩy gật đầu rồi lập tức hạ gối dập đầu bái lạy Quỷ Vương.

    Quỷ Vương dường như đã buông được tảng đá nặng nề trong tim nên thở phào, ánh
    hắn cũng trở nên mơ màng hẳn đi. Cũng không rõ là hắn thấy được điều gì mà
    bỗng thầm than thở: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”

    Tiếng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng dần tan biến.

    ****

    Ngày hôm sau, trên đỉnh núi chốn hạp cốc này bỗng có mấy bóng người đứng nhìn
    vojg xuống bên dưới, chính là đám người lấy Vạn Kiếm Nhất dẫn đầu này.

    Từ phía trên nhìn xuống thì có thể mờ mờ thấy được chốn hoang vắng này lại đang
    có rất nhiều bóng người qua lại, nếu xét theo y phục thì rõ ràng đó đều là giáo đồ
    Ma giáo. Tầng người vồn vã, có không ít kẻ thậm chí còn vừa tới đã không ngừng
    nghỉ mà lập tức đi về phía ngoài sơn cốc, thậm chí còn có thể dễ dàng nhận ra đám
    dư nghiệt Ma giáo này sau khi thất bại đã vô cùng chán nản nên hận mình không
    thể sớm tránh xa khỏi Thanh Vân Sơn.

    Người trong Ma giáo gây nên vô vàn sát nghiệt trên Thanh Vân Sơn nên Thanh Vân
    Môn ai nấy đều có thù sâu như biển với chúng. Do đo khi đứng trên này nhìn đám
    ma giáo đang chạy loạn thì dù là Thương Tùng, Thương Chính Lương hay Điền Bất
    Dịch, Tăng Thúc Thường đều giận dữ muốn lao xuống chém giết một hồi.

    Nhưng Vạn Kiếm Nhất trong đám họ lại cực kì hiểu chuyện nên bình tĩnh nói với bốn
    vị sư đệ: “Nhớ kĩ, mục tiêu chính của chuyến đi này là lẻn vào Man Hoang để thám
    thính tình hình trong thánh điện của Ma giáo, vì thế hãy tạm thời quên những
    chuyện khác đi, các đệ cũng tuyệt không được mất bình tĩnh gây nên chuyện gì
    hiểu không?”

    Bốn người đồng thanh dáp phải. Vạn Kiếm Nhất tiếp tục quan sát bên dưới rồi nói
    tiếp: “Nói tới cũng lạ, suốt dọc đường này dù rằng đã thấy rất nhiều yêu nhân ma
    giáo nhưng ngay cả bên dưới sơn cốc này cũng chỉ có toàn đám ô hợp. Ta thường
    nghe rằng trong ma giáo có rất nhiều phái hệ nên tất sẽ có đủ loại quản thúc,
    nhưng tình hình trước mắt không phải là hoàn toàn trái ngược hay sao?”

    Thương Tùng cũng nhìn theo nhưng có lẽ đã nghĩ tới chuyện gì đó nên cất lời: “Sư
    huynh, đệ có một điều khó hiểu. Theo lý thuyết thì đám yêu nhân trong các môn
    phái nhỏ của ma giáo chắc sẽ thế này nhưng mấy môn phái lớn như Vạn Độc Môn,
    Quỷ Vương Tông, Trường SInh Đường cũng không thể loạn như vậy chạy?”

    Tăng Thúc Thường cũng chen miệng: “Không lẽ trận Thanh Vân Sơn dã bị chúng ta
    đánh đến run rẩy nên mới thành thế này?”

    Thương Tùng lắc đầu nhíu mày nói: “Chắc sẽ không vậy.”

    Vạn Kiếm Nhất im lặng nghĩ ngợi rồi mới nói: “Thương Tùng nói có lí. Yêu nhân ma
    giáo tuy rằng đáng khinh nhưng với tình thế hiện giờ thì kẻ lãnh đạo chắc chắn

    chẳng phải bậc vô năng, chúng ta cũng tuyệt không được khinh thường.” Hơi ngừng
    lại để xoay người về phía sau rồi y mới nói tiếp:” Không cần quan tâm đến đám
    loạn quân tàn phế bên dưới, chúng ta tiếp tục tiến lên thôi.”

    “Vâng.” Đám Thương Tùng đáp lời. Sau đó năm người bọn họ lại ngự kiếm bay về
    đằng xa.

    Sau khi vượt qua sơn cốc là tới một dãy núi phập phồng với màn rừng xanh thẳm
    suốt mười dặm. Sau đó địa hình mới bằng phẳng lại, rừng cây cũng dần thưa đi,
    theo đó là một bình nguyên xuất hiện trướ mặt. Lúc này bay trên tời sẽ có cảm giác
    đất trời rộng mở, dưới mắt là ruộng đồng tươi tốt trải dài ngàn dặm, song suối dọc
    ngang, thi thoảng lại có núi non rừng rậm điểm xuyến, thậm chí còn có mười mấy
    hai mươi thôn xóm rải rác khắp nơi.

    Những thôn xóm đó đều là của cư dân bao đời này đã tồn tại ở quanh chân dãy
    Thanh Vân. Bọn họ ai nầy đều thật thà chất phác, kính ngưỡng tiên đạo, trời mọc
    thức dậy, trời lặn nghỉ ngơi, cứ thế kéo dài suốt bấy nhiêu năm. Nhưng mấy ngày
    nay ma giáo xâm lớn Thanh Vân Sơn với quy mô rất lớn, yêu nhân cũng theo đó mà
    hoành hoành bốn phương, thôn dân quanh đó phần lớn đều đã chạy sạch, có lẽ phải
    đợi tới khi giáo đồ ma giáo triệt để rút đi thì họ mới có thể về lại nhà.

    Nhìn từ đằng xa thì thấy trên bình nguyên có không ít thôn xóm đang rực cháy,
    khói mù bay khắp trời, chắc rằng đã gặp chuyện chẳng may.

    Thanh Vân Môn đã lập phái trên Thanh Vân Sơn hai ngàn năm nên cũng coi người
    dân quanh đó như con cháu, do đó khi năm người này thấy cảnh kia thì đều giận dữ
    biến sắc.

    Lúc đó họ đã bay hẳn khỏi núi rừng để ra tới đồng bằng nên cũng mất đi yểm hộ
    mà trở nên rõ ràng giữa không trung. Quanh đây lúc này có vô só yêu nhân ma
    giáo, nếu cứ như vậy thì thật không thích hợp, chẳng may bị giáo đồ ma giáo gần
    đó chú ý thì e rằng sẽ sớm sinh chuyện. Vì thế Vạn Kiếm Nhất liền dặn mọi người
    hạ xuống một nơi vắng vẻ.

    Họ đã không còn mặc trang phục của đệ tử Thanh Vân mà tất cả đều đã thay bằng
    những bộ quần áo tầm thường nên trông chẳng khác nào một đám tu sĩ thường
    thấy cả.

    Cố ý tránh đi mấy thôn xóm đang cháy rồi họ tiếp tục thẳng tiến đi vè đường mòn
    phía tây bắc. Dọc đường họ cũng gặp được vài đám giáo đồ ma giáo đang chạy loạn
    nhưng lại không hề thấy bóng dáng thương nhân và dân cư nào cả nên bất giac
    cảm thấy nơi này quá hoang vu.

    Cứ đi như vậy một lúc thì Thương Chính Lương giận dữ: “Đám ma giáo khốn nạn
    này không biết mấy ngày nay đã giết hai bao nhiêu người, thật sự là xằng bậy!”

    Điền Bất Dịch nhìn veefe một thôn xóm gần đó thí thấy ánh lửa rợp trời, dường như
    còn nghe được cả tiếng khóc thảm vang lên nên biến sắc do dự nói với Vạn Kiếm
    Nhất: “Vạn sư huynh, nơi đó hình như còn có người sống.”

    Vạn Kiếm Nhất dừng bước lại, đám người theo sau hắn cũng theo đó ngừng chân rồi
    cùng nhìn về phía thôn xóm đang cháy kia. Chốt lát sau có một loạt tiếng khóc xen
    lẫn tiếng cười to vang lên.

    Dù cho cách rất xa nhưng âm thanh ấy cũng chợt trở nên vô cùng rõ ràng.

    Nhất thời mọi người đều nhìn về Vạn Kiếm Nhất. Hắn suy tư một lát rồi thở dài nói:
    ”Nếu là thôn làng bỏ không bị yêu nhân đốt thì cũng thôi đi, nhưng giờ đây còn có
    bách tính đang chịu khổ thì đệ tử Thanh Vân chúng ta tất không thể làm ngơ. Đi
    qua đó xem thử thôi.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,BTT,luuhongkien,Tieu Lan,tuongtutruong,
  5. #28
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định


    Tiêu Đỉnh


    Chương 27

    Vạn Kiếm Nhất đã quyết định, mọi người cũng không dị nghị gì, toàn bộ chuyển hướng đi về phía kia thôn trang kia.

    Năm người đều là những môn hạ trẻ tuổi của Thanh Vân môn, lại thêm tiếng khóc mơ hồ truyền đến càng làm cho bọn họ bước vội theo bản năng, chẳng mấy chốc mà mọi người đã đến trước thôn trang.

    Từ trên bầu trời nhìn xuống thì những thôn trang này bất quá cũng chỉ cảm thấy là một đám phòng ốc tụ lại một chỗ, nhưng đi tới gần lại là một cảm giác khác. Trong ký ức lúc trước khi đám người Vạn Kiếm Nhất đi ngang qua nơi này, thì thôn trang trên vùng bình nguyên mang một dáng dấp yên bình, nhưng giờ khắc này một vùng khói đen cuồn cuộn bốc lên đã phá vỡ yên bình nơi, gây thêm mấy phần dữ tợn.

    Từ trên con đường lớn rộng sáu thước dẫn tới thôn trang nhìn lại, mơ hồ có thể thấy những bóng người qua lại phía sau những phòng ốc tán loạn, những tiếng quát lớn thô lỗ không thể tả có thể nghe được từ xa.

    Mà trên một cây đại thụ cạnh con đường này, mấy người đều nhìn thấy một người bị treo lên, nhẹ nhẹ lay động bồng bềnh trong gió, cái đầu lệch qua một bên hiển nhiên đã không còn khí tức.

    Nhìn trang phục trên nhười thì hẳn là thôn dân ở nơi này, chỉ là trên thi thể vết máu loang lổ, xem ra khi còn sống đã phải chịu không ít khổ đau. Trông thấy tình cảnh này, mấy người Thanh Vân môn sắc mặt lập tức lạnh xuống.

    Vạn Kiếm Nhất hừ một tiếng lạnh lẽo, không nói câu nào, trực tiếp phỏng thẳng về phía trong thôn.

    Bốn người bên cạnh lập tức đuổi theo, Điền Bất Dị đi cuối cùng, dư quang nơi khóe mắt đảo qua cửa thôn, liền nhìn thấy dưới một cây đại thụ ở cửa thôn có một tảng đá lớn, mặt trên có khắc chữ "Thảo Hài thôn". Chữ viết bên trên đã có chút mơ hồ, hẳn là đã trải qua nhiều năm rồi. Có lẽ thôn dân nơi này đã định cư tại vùng phụ cận Thanh Vân sơn mạch từ rất lâu.

    Điền Bất Dị sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, tay siết chặt chuôi Xích Diễm Tiên kiếm, nhanh chân đi tới.

    Chốc lát, mọi người liền tới trung tâm thôn, nhìn sang bên kia hình như có một căn phòng lớn, bộ dáng như là từ đường của thôn. Ở trước từ đường là một mảnh trên đất trống có bảy, tám người đang đứng, trên người những kẻ này đều mang sắc phục của giáo đồ ma giáo, mà dưới chân bọn chúng là hai thôn dân một già một trẻ đang quỳ.

    Ông lão nhìn khoảng sáu mươi, đầu loang lổ máu. Đứa trẻ nhìn qua mới khoảng năm, sáu tuổi, xem ra có vẻ là cháu lão. Giờ khắc này nó đang được ông lão mặt đầy hoảng sợ ôm vào trong lòng, đồng thời miệng lão không ngừng hướng về những hung đồ ma giáo cầu khẩn: "Chư vị đại gia, tha mạng a, xin các ngươi tha cho cháu của ta một mạng đi."

    Mấy tên giáo đồ ma giáo đứng một bên nhìn bộ dạng hai ông cháu mà cười ahihi, lát sau có hai tên đứng trước bộ dạng như đầu mục bước tới. Tên cường tráng nhảy lên một cước liền đá vào eo ông lão, nhất thời đem lão đá ngã ra đất, đồng thời trợn mắt quát lên: "Ít nói nhảm thôi, nói mau, những người khác trong thôn trốn đi nơi nào?"

    Ông lão kia rên lên một tiếng, ngã trên mặt đất nửa ngày không gượng dậy nổi, đứa bé thấy vậy liền khóc lớn, liều mạng kéo cánh tay ông lão.

    Lúc này mặt trời ló dạng, ánh sáng chiếu vào trên mặt hai kẻ này, nhất thời khiến đám người Vạn Kiếm Nhất đang chạy tới ngẩng ra. Hai tên này lại vừa vặn chính hai tên yêu nhân ma giáo đã giao thủ với mọi người hôm qua. Tên cường tráng chính là Đoan Mộc Thiết, tên thấp bé có khuôn mặt xấu xí chính là hấp huyết yêu nhân điều khiển tà môn pháp bảo huyết khô lâu.

    Giờ khắc này Đoan Mộc Thiết cùng hấp huyết tiểu yêu hiển nhiên đều không có chú ý tới ngoài cửa thôn đang có người đi vào, sự chú ý của bọn chúng đều tập trung ở việc dò hỏi hai người già trẻ.

    Chỉ là ông lão kia dù đau đớn, nhưng không có mở miệng cho bọn chúng đáp án, Đoan Mộc Thiết đang định phát hỏa thì hấp huyết tiểu yêu bên cạnh đã thâm trầm cười lạnh một tiếng bước lên trước, đưa tay ra cánh tay trực tiếp xách đứa bé kia lên, cười gằn nói: "Lão già không biết điều, vừa vặn lão tử đang bị thương, cần uống chút máu tươi mới ngon miệng để bồi bổ thân thể, cháu của ngươi vừa vặn thích hợp."

    Đứa bé liền òa lên khóc lớn, ông lão kinh hãi biến sắc, kêu thảm một tiếng, trong lúc nhất thời cũng không biết lấy đâu ra khí lực, liền hướng hấp huyết yêu nhân bên này lao tới, muốn cứu cháu lão.

    Đoan Mộc Thiết cười ahihi, đưa tay liền ngăn cản ông lão, đồng thời trở tay một phát túm ngực lão, trực tiếp đem nhất lên, quát lớn: "Nói mau, không nói lão tử liền đem ngươi một đao chia đôi, lại treo ở cái cây ngay cửa thôn, ngươi có tin hay không?"

    "Không tin!"

    Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên truyền tới, tất đám người ma giáo đều ngẩn ngơ, lập tức dồn dập quay đầu. Chỉ thấy từ cửa thôn có mấy người đi tới, sắc mặt mỗi người đều nghiêm nghị túc sát. Mà thanh niên trẻ tuổi cầm đầu kia, một thân áo trắng, mày kiếm mắt sáng, thần sắc trên mặt càng lạnh đến tận xương tủy.

    Sau khi nhìn thấy mấy người này, đặc biệt là nam tử mặc áo trắng kia, thân thể đoan mộc thiết và hấp huyết tiểu yêu bên người hắn đều chấn động mạnh một cái, mặt lộ ra mấy phần kinh hãi khó có thể tin. Lát sau bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, bỗng hét lớn một tiếng: "Giết!"

    Vừa ra lệnh một tiếng, đám giáo đồ ma giáo xung quanh nhất thời dồn dập gào thét quát mắng, rút ra binh khí đồng loạt hướng về năm người Thanh Vân môn lên, nhưng đoan mộc thiết lại đem ông lão kia ném xuống đất, xoay người liền chạy.

    Mà tên kia hấp huyết tiểu yêu cũng động tác y hệt, chỉ là hắn và Đoan Mộc Thiết có chút khác biệt. Hắn do dự một thoáng sau đó xách theo cả đứa bé kia, chạy theo Đoan Mộc Thiết.

    Chỉ là bọn hắn mới chạy ra mấy trượng, liền nghe được một trận gào thét huyên náo ở phía sau. Trong giây lát phong thanh mãnh liệt nhanh chóng tiến tới gần. Đoan Mộc Thiết và hấp huyết đồng thời quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt liền mặt cắt không còn chút máu. Chỉ thấy một đám thủ hạ hô to gọi nhỏ, nhưng liền bị ba người bên kia ung dung ngăn trở, dù cho là lấy nhiều địch ít, nhưng vẫn cứ liên tục bại lui, hiển nhiên, thực lực song phương cách biệt quá to lớn.

    Mà ở giữa không trung là một đạo thân ảnh màu trắng trực tiếp lướt qua mọi người, lướt tới bọn chúng nhanh như điện xẹt, chính là Vạn Kiếm Nhất.

    Từ sau trận chiến hôm qua, Đoan Mộc Thiết và hấp huyết hai người đối với Vạn Kiếm Nhất vừa hận thấu xương vừa sợ xanh mặt, bây giờ liếc thấy cảnh này, quả thật là kinh hồn bạt vía, chỉ có thể giận cha mẹ sinh ra mình thiếu mất hai cái chân, liều mạng chạy về phía trước.

    Nhưng mà, tốc độ của Vạn Kiếm Nhất thực sự quá nhanh, giống như vân long hành thiên, trong nháy mắt liền đuổi đến phía sau hai người bọn chúng. Đoan Mộc Thiết và hấp huyết quát to một tiếng, mắt thấy đã khó có thể đào tẩu, chi bằng quay người lại liều mạng. Chỉ là đúng lúc này, đột nhiên từ phía trước bọn họ truyền đến một âm thanh thâm trầm: "Tránh ra!"

    Đoan Mộc Thiết và hấp huyết tiểu yêu giật mình, vẻ mặt lập tức vui mừng. Đoan Mộc Thiết càng vội vàng la lên: "Bách Độc đạo huynh, cứu ta!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,Shizuaka,Tieu Lan,tuongtutruong,
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status