TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Lời tác giả

    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.



    Gửi độc giả đáng mến,

    Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt. Tôi đã viết xong từ lâu, lại chờ thêm một khoảng rất dài, ẩn giấu tựa như dung nhan Chu Tước dưới lớp sa che vậy.

    Đã mười năm rồi.

    Trong mấy ngày mới viết xong tôi luôn cảm thấy bản thân như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Những con người, những câu chuyện đó đã sớm được nói tới, dù rằng chỉ là thoáng qua nhưng vẫn là một phần đời người của họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long....

    Tôi đã từng định viết tới tất cả bọn họ, cũng từng mơ có thể tạo nên một câu chuyện dài cho họ.. nhưng lại vì lười nên vẫn chỉ là mơ.

    Chính là lí do đó, không hề viện cớ, bởi lười, nên mới không viết.

    Luôn có cảm giác nợ bọn họ.

    May mà dù muộn nhưng cũng đã hoàn thành được Man Hoang Hành. Có kích động, có vui mừng, có thỏa mãn, bởi quyển sách này tôi viết thật sự nghiêm túc, hơn nữa tôi cũng chấp nhận được câu chuyện này. Hi vọng bằng hữu bao năm qua vẫn luôn mong mỏi có thể xem rồi thích nó.

    Lại nói nó đi.

    Tru Tiên viết ra ngày đó là bộ tiểu thuyết trường thiên đầu tiên vượt qua trăm vạn chữ mà tôi đã viết, giờ nhìn lại thì tự thấy bản thân còn rất nhiều chỗ chưa viết hoàn hảo, cũng chính là những thiếu sót mà bao năm qua các bạn vẫn luôn nhắc tới. Mọi người thấy không, tuổi tác và trải nghiệm cuối cùng vẫn có tác dụng. Chúng khiến người ta hiểu ra càng nhiều đạo lý, lại cũng có thể khiến da mặt thêm dày để thẳng thắn thừa nhận chính mình tuổi trẻ non dại.

    Nếu như trong lúc viết mười năm trước có truyền thông phỏng vấn, có các bạn đưa ra nghi vấn, chỉ rõ sai sót thì chắc rằng ta sẽ vắt hết trí óc tìm lí do bào chữa hoặc đưa ra dẫn chứng, thậm chí còn đáp lại qua loa, lúc nào cũng tin rằng mình không sai, cũng không thể sai, giờ nhớ lại mới thấy bản thân thật ngốc nhưng cũng thật vui. Mười năm sau tự vấn bản thân năm ấy cũng muốn cười, bằng hữu đọc sách của tôi bao năm qua chắc rằng cũng sẽ vậy phải không?

    Ha ha!

    Trong khi viết luôn có niềm tin rằng nó sẽ còn rất dài, còn có rất nhiều câu cú có thể viết ra, lại luôn hi vọng có thể làm nên một bộ sử thi hoành tráng, nhưng lại chẳng hề nhận ra đã vượt xa khả năng của chính mình. Kết quả là tôi đã điên cuồng tạo ra vấn đề.

    Lúc tạo nên mỗi nhân vật, dù không phải vai chính mà chỉ là một vai phụ, tôi đều cố gắng xây dựng hình tượng của nhân vật đó thật đầy đủ, để tính cách càng thật sự có máu thịt chứ chẳng phải là chỉ là con người trắng xám trên giấy, do đó tôi thường thêm vào vài chữ.. tục gọi là phục bút!

    Phục bút tốt, chữ nghĩa tốt, tất sẽ dựng lên một nhân vật tròn trịa, có nội hàm, cũng có càng nhiều câu chuyện, thế nhưng tôi lại không nhận ra rằng khi ấy đã tạo ra quá nhiều vấn đề rồi cuối cùng lại quên mất giải đáp chúng.

    Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc! Có điều ta vẫn cảm thấy lòng thật thoải mái khi nỗ lực viết ra được một nhân vật hay, một câu chuyện tốt.

    Trong Man Hoang Hành, sau quá trình suy tính kĩ càng, cũng như tránh cho việc trên lặp lại để bộ tiểu thuyết này có thể càng gắn kết, càng hay, đồng thời lại có thể giữ được các tình tiết chính và tránh bớt vấn đề cần giải thích thì ta sẽ lược bỏ một phần chi tiết nhỏ ảnh hưởng tới văn chương, xin nói trước cho mọi người thông cảm.

    Ta chưa từng viết sách trên Qidian nên luôn cảm thấy xa lạ, nghe nói ở đây có rất nhiều loại bảng, đủ loại phương pháp đổi mới, lại thêm vô số quy củ, xem ra rất phức tạp đây. Ha ha.

    Cuối cùng cũng xin xin lỗi mọi người một tiếng bởi mười năm trước đã không viết được Tru Tiên thành bộ tiểu thuyết hoàn mỹ nhất.

    May mà có các bằng hữu yêu thương nó, mười năm sau lại vẫn nhớ về, lòng ta thật sự thấy hạnh phúc.

    Bộ Man Hoang Hành này xin hiến cho chư vị, hiến cho các độc giả còn nhớ tới ba chữ này, cũng hiến cho những bằng hữu yêu thích Tru Tiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-03-2017 lúc 16:02.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ball_fly103,belenba,coldsunkute,Crazy wolf,cuotdo,curtainfall05,diepnguyen,dong_ta,honchong,hunglephi,inticollege,Kẻ Vô Danh,kingstone,langbavibo,langtund19,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,redbolt,thuan0,tuongtutruong,tuquy123,whyttt,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 1: Vây công (Thượng)


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.




    Dãy Thanh Vân sừng sững đứng giữa trung nguyên, thậm chí trong một ngày quang đãng còn có thể thấy được bảy ngọn của nó đâm vào biển mây như muốn thông thẳng tới trời xanh, quả thực ngập tràn khí khái tiên gia.

    Phái Thanh Vân đã khai tông lập phái được hai ngàn năm, từ tổ sư Thanh Vân Tử truyền xuống, lại được tổ sư Thanh Diệp phát dương quang đại, tới nay chưởng giáo là Thiên Thành Tử chân nhân với đạo hạnh khó lường, đức cao vọng trọng khắp thiên hạ.

    Đáng kính ngưỡng là trong môn có anh tài lớp lớp. Cùng thế hệ với chân nhân có đám Chân Vu, Trịnh Thông.. đều là bậc cự phách chính đạo đã vang danh thiên hạ, lớp đệ tử trẻ lại có vô số anh kiệt thiên tư hơn người, trong đó có hai vị đệ tử thân truyền mà Thiên Thành Tử chân nhân dốc lòng bồi dưỡng là Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất là vượt trội hơn cả, có thể coi là bậc kì tài ngàn năm khó gặp.

    Thiên hạ đều ngưỡng vọng mà gọi họ là danh môn đại phái, lãnh tụ của chính đạo.

    ...

    Đứng dưới chân núi Thanh Vân để nhìn lên dãy núi cao vạn trượng mà tầm mắt chẳng thể thu hết ấy quả thực khiến lòng người càng thêm khát vọng thấy được trên đỉnh của linh sơn có thắng cảnh tiên gia cảnh, thịnh cảnh mờ ảo như thế nào.

    Danh môn chính phái với tiên sơn nguy nga như thế vốn dĩ nên là nơi kính ngưỡng của chúng sinh khắp trong thiên hạ, vậy mà năm ấy giáo chủ ma giáo Cừu Vong Ngữ lại huy động tinh nhuệ trong giáo khởi nguồn từ thánh điện Man Hoang vùng Tây Bắc rồi quét ngang thiên hạ, thẳng tiến tới Thanh Vân. Giữa cái thời xuân về, hoa nở, nắng đẹp rực rỡ thì đại quân ma giáo lại vây lấy Thanh Vân rồi nhất mực đồng thời tấn công lên núi.

    ....

    Trước một khoảng rừng dưới chân núi Thanh Vân có hai người đang đứng. Một trong số đó trẻ tuổi nhưng kiên định, khí độ trầm hùng, lại đang nhíu mày nhìn về đỉnh ngọn linh sơn mờ ảo đâm xuyên rồi thoáng ẩn hiện giữa biển mây với đầy vẻ ưu tư; còn người bên cạnh y lại khoác lên mình một bồ đồ đen, thậm chí cả gương mặt cũng được một tấm màng đen che lại, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt thâm trầm.

    Trong bờ rừng phía sau họ xem chừng cũng không phải trống không mà như đang có bóng người lấp lóe, thậm chí còn thấy được cả ánh phản quang của binh khí rọi lên đủ khiến lòng người sinh ra đôi phần e sợ.

    Chẳng bao lâu sau thì nam tử đang nhíu mày bỗng thở dài rồi chắp tay sau lưng đi lên mấy bước như thể lòng có gì không yên. Người áo đen bên cạnh lặng lẽ nhìn y nhưng chẳng hề có ý khuyên nhủ mà lập tức chuyển mắt rời đi.

    Cứ vậy một khoảng thì người trẻ tuổi kia mới không thể tiếp tục nhẫn nại để quay ngược về phía người đồ đen mà nhíu mày hỏi: "Quỷ tiên snh, ta vẫn không hiểu sao tông chủ lại muốn lưu ta lại dưới chân núi chứ không cho tham gia chuyện đại sự kia, chẳng lẽ lão nhân gia ngài vẫn còn điều chi ngờ vực về ta ư?"

    Người đồ đen hừ lạnh rồi không trả lời mà còn hỏi ngược: "Tất cả tài nghệ của ngươi là do ai dạy?"

    Người trẻ tuổi đáp: "Là tông chủ truyền cho."

    Người đồ đen lại hỏi: "Tông chủ ra sao với ngươi?"

    Người trẻ tuổi trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đáp: "Ân nặng như núi, coi như cháu con."

    Người đồ đen lại hừ lên rồi tiếp tục: "Trong lòng ngươi biết vậy là được rồi. Theo ta thấy thì lão tông chủ không tệ với ngươi, phần cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông sau này tất sẽ giao vào tay ngươi, đừng nên nghĩ nhiều."

    Người trẻ tuổi lại thở dài rồi xoay mình nhìn về những ngọn núi cao ngập chân mây của dãy Thanh Vân mà nói: "Nếu vậy sao chuyện đại sự tấn công Thanh Vân Môn mà lão nhân gia người lại không để ta lên núi mà còn ra lệnh khiến ta mang theo người chờ ở khu rừng dưới chân núi này để tiếp ứng?"

    Người đồ đen im lặng rồi cũng đáp lại: "Việc này không ngoài hai trường hợp. Thứ nhất, lão tông chủ biết rõ trận chiến này hung hiểm, Thanh Vân Môn dù sao cũng là đại phái ngàn năm, trong môn lại có vô số cao thủ, hỏi bất cẩn thì sẽ lập tức mất mạng, thế nên mới muốn đặt ngươi ở bên ngoài. Còn thứ hai thì là..."

    Tiếng nói của hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn đi, tiếp đó lại tiến lên một bước để tới bên người thanh niên kia rồi lại thoáng liếc nhìn xung quanh xong mới nói: "Thứ hai, có lẽ là trong lòng lão tông chủ không nắm chắc kết quả trận chiến này nên vì lo cho cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông mới lệnh cho ngươi tiếp ứng ở đây nhằm đề phòng bất trắc."

    Chàng thanh niên nghe thấy thì lập tức kinh hãi quay lại nhìn người áo đen rồi vội vã hỏi: "Quỷ tiên sinh, lời này là sao??"

    Người đồ đen cười khẩy như thể chẳng hề quan tâm tới mấy lời vừa nói, lâu sau y mới lại khẽ khàng: "Chỉ là suy đoán mà thôi."

    Người trẻ tuổi lạnh mặt nhìn y thật kĩ, môi lại mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ lời lại trong miệng. Y chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn về ngọn núi cao lớn kia.

    Ngay khi ấy, rừng cây sau lưng bọn họ bỗng ồn ào hẳn lên, người trẻ tuổi biến sắc quay đầu lại quát: "Có chuyện gì?"

    Chẳng mấy chốc sau thì có một nam tử hoảng hốt kéo theo một lão già có lẽ là tiều phu từ trong rừng ra. Có lẽ y rất sợ người trẻ tuổi nên vừa tới gần đã vội vàng báo: "Hồi bẩm phó tông chủ, chúng giáo đồ bắt được lão già này ở gần bìa rừng."

    Sắc lạnh lóe lên trong mắt người trẻ tuổi, y nhìn về phía lão già rồi ngay lập tức thoáng có một luồng khí thế vô hình đập vào mặt lão già kia. Tiểu phu ấy có lẽ chỉ là một người phàm, vùa nãy mới nhìn thấy bóng đao kiếm trong rừng đã bị dọa xanh mặt nên nào có thể chịu đựng nổi mà lập tức run rẩy quỵ xuống đất, hơn nữa trong miệng còn ô a một tràng chẳng rõ thành câu.

    Sao?

    Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi nhìn ngược sang phía thủ hạ, kẻ đó lập tức sợ sệt báo lại: "Bẩm phó tông chủ, lúc nãy chúng đệ tử đã có tra hỏi, lão khọm này có khai rằng mình là một người trong một làng đốn củi gần đây, hôm nay chỉ trùng hợp đi ngang qua đây."

    "Ồ!" Một giọng nói vang lên gần đó, người áo đen gọi là Quỷ tiên sinh kia bỗng nhíu mày ngoái lại hỏi: "Thôn gì?"

    "Nằm ngay dưới chân núi Thanh Vân, chỉ cách nơi này ba dặm, gọi là Thảo Miếu Thôn."

    Quỷ tiên sinh lắc đầu bảo: "Quá gần, e rằng sẽ lộ vị trí ẩn núp của chúng ta, sao trước đây lại không có phát hiện ra? Để ta dẫn người tới diệt thôn đó.."

    "Chậm đã!"

    Lời Quỷ tiên sinh còn chưa hết thì đã bị người khác xen vào. Hắn ngẩng đầu, chau mặt nhìn về phía người trẻ tuổi kia rồi hỏi:

    "Tiểu Vạn, có vấn đề gì?"

    Người đó cười khẩy rồi vung tay ra lệnh cho thủ hạ kéo lão tiều phu kia vào rừng rồi mới từ tốn nhỏ giọng bảo: "Cũng chỉ là một đám phàm phu tục tử, uy danh của Thánh giáo ta đâu lại do tùy ý chém giết mà thành, không nên để đám môn phái trung nguyên coi thường làm gì. Hơn nữa lúc này đại quân Thánh giáo đã tiến lên núi rồi, giết còn có ích gì? Không cần nhiều chuyện."

    Quỷ tiên sinh trầm ngâm rồi cũng gật đầu không nói tiếp. Người trẻ tuổi bị hắn gọi là Tiểu Vạn lại bỗng ngẩng đầu nhìn về dãy Thanh Vân đằng xa, nét mặt cũng không ngừng thay đổi như đang lo lắng cho người còn đang ở trên núi.

    Vừa lúc ấy thì ánh mắt Tiểu Vạn chợt sáng bừng lên!

    Nơi vòm trời trong xanh kia bỗng có một đám mây đen cuồn cuộn tiến tới rồi lập tức phá tan từng đám mây trắng trong lành đang nhởn nhơ giữa trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-03-2017 lúc 16:02.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ball_fly103,belenba,chieu ly,Crazy wolf,cuotdo,diepnguyen,dong_ta,hdphai,honchong,langtund19,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,redbolt,thelinh1982,thuan0,Tieu Lan,tuongtutruong,tuquy123,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 2: Vây công (Hạ)



    Đám mây đen cuồn cuộn kéo tới này thoáng chốc đã bao trùm khắp bầu trời trên đỉnh núi Thanh Vân Sơn, đen ngòm như mực nước, thâm trầm như tinh hải, mang theo khí thế muốn nghịch chuyển càn khôn.

    Thân thể Tiểu Vạn chấn động, trên khuôn mặt lại lộ ra sự vui mừng, nói: "Thiên Ma Phiên! Giáo chủ ra tay rồi!"

    Quỷ tiên sinh đứng phía sau Tiểu Vạn, ánh mắt hướng về đỉnh Thanh Vân Sơn nơi xa, trong mắt cũng lập lòe ánh sáng, chỉ có điều không phải là sự vui mừng, mà dường như có đôi chút lo âu.

    ※※※

    Trên đỉnh Thông Thiên Phong thuộc Thanh Vân sơn mạch, bầu trời vốn phủ mây như thắng cảnh tiên gia, giờ phút này đã bị mây đen phủ kín, hơi thở tanh máu tràn ngập bốn phía, những áng mây mờ ảo trắng noãn kia dường như cũng biến thành màu đỏ sậm khiến người ta thấy mà giật mình. Vô số bóng người thoắt ẩn thoắt hiện dưới màn trời màu đen rộng lớn mà quỷ dị này, vừa lao vun vút vừa chiến đấu kịch liệt, đao quang kiếm ảnh, máu tươi tung tóe, pháp bảo đủ màu sắc điên cuồng lóe lên dị quang, tiếng hò hét, tiếng rít gào liên tục không ngừng, thỉnh thoảng lại có tia máu và tay chân cụt bắn lên khắp trời, tình huống thảm liệt tới cực điểm.

    Lần này Ma giáo lên Thanh Vân có thể nói là dốc hết toàn lực, bao gồm cả bốn phe cánh lớn là Trường Sinh đường, Vạn Độc môn, Quỷ Vương tông và Hợp Hoan phái vốn mỗi người một phương mạnh ai nấy làm, thì giờ đây dưới sự dẫn dắt của giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ, cũng đều điên cuồng triển khai vây công đại phái chính đạo ngàn năm Thanh Vân Môn.

    Nói đến nhân vật Cừu Vong Ngữ này, cũng là một vị thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp của Ma giáo. Đồn đại người này xuất thân tầm thường, thiên tư tuyệt đỉnh, lúc còn trẻ bái nhập vào Ma giáo, sau đó trong thánh điện Man Hoang đạt được cơ duyên khổng lồ không muốn người biết, từ đó đạo hạnh tinh tiến mạnh mẽ, lại thêm sát phạt quyết đoán tinh thông mưu lược, sau khi tu vi đại thành chỉ trong vòng hai mươi năm đã thống nhất phần lớn các phe phái trong Ma giáo, khiến cho tình cảnh Ma giáo vốn phân liệt nhiều năm được đổi mới hoàn toàn, mà hôm nay cũng mới chỉ hai năm kể từ ngày hắn leo lên bao tạo giáo chủ mà thôi.

    Một nhân vật tuyệt đỉnh như vậy, thật khiến người ta không dám tưởng tượng theo thời gian trôi qua, người này sẽ đạt tới thành tựu cỡ nào.

    Trong lúc này, dưới màn mây đen, hai phe Thanh Vân, Ma giáo vẫn đang liều chết quyết chiến kịch liệt, Ma giáo với bốn đại môn phái dẫn đầu, hò hét lao lên, kỳ nhân dị sĩ pháp bảo quỷ dị tầng tầng lớp lớp, hung diễm ngập trời; mà nhìn lại phía Thanh Vân môn, tuy rằng ngay từ đầu bị Ma giáo đánh lén rơi vào hạ phong, nhưng danh môn ngàn năm há chỉ là hư danh, đưa mắt nhìn lại, đệ tử Thanh Vân hoặc mấy người kết trận, hoặc độc lập chiến đấu, kiếm quang sáng rực, trắng toát bao phủ cả bầu trời, cứng rắn chặn đứng thế công của Ma giáo lại.

    Bên trong vài chỗ chiến đấu kịch liệt nhất trong chiến trường trên Vân Hải, có một nam tử trung niên mặc Thanh Vân đạo bào, mày rậm mắt to, dung mạo bình thường, nhưng trong tay lại nắm một thanh linh kiếm màu xanh hào quang chói lòa rực rỡ, giương lên như thần long bay lượn, khi vung chém như mây bay nước chảy, tiến lùi hành tẩu đại khai đại hợp, đi đến đâu là người Ma giáo tan tác đến đó, khiến tình hình bên phía Thanh Vân có chút khởi sắc.

    Nhưng mà bên Ma giáo rất nhanh đã có câu trả lời, chỉ chốc lát liền có hai thân ảnh lao lên nghênh chiến, một nam một nữ, gã nam tử lao lên trước thân mang dị tượng, trên gương mặt không ngờ lại có hai mặt âm dương, phân nửa trắng nõn như thường, phân nửa lại là một màu đỏ sậm, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị; nữ tử phía sau có tướng mạo cực đẹp, mặt chứa xuân tình, ánh mắt nhộn nhạo gợn sóng mang theo cảm giác câu hồn đoạt phách, chính là hai vị thủ lỉnh trong bốn đại phái của Ma giáo, nam tử là môn chủ Trường Sinh đường Đoàn Hậu, nữ là môn chủ Hợp Hoan phái Nguyệt Hoa tiên tử.

    Hai đại cao thủ này vừa ra tay, lập tức liền ngăn cản được vị cao thủ Thanh Vân kia, cùng lúc đó, chỉ nghe Nguyệt Hoa tiên tử cất giọng cười mềm mại như nước mùa xuân: "Trịnh Thông lão nhi, nhiều năm không gặp, xem ra vẫn rất cường tráng nha!"

    Vị nam tử diện mạo bình thường đó chính là thủ tọa Trịnh Thông chi phái Đại Trúc Phong của Thanh Vân môn hiện nay, người này thành danh nhiều năm, là sư đệ của Thiên Thành Tử chưởng giáo chân nhân Thanh Vân môn, một thân đạo hạnh cực cao, trước nay danh vang thiên hạ. Lúc này tuy rằng bị hai đại cao thủ Ma giáo ngăn cản, nhưng Trịnh Thông phong thái tự nhiên, một thanh linh kiếm bay lượn vun vút, không ngờ lấy một địch hai mà xem ra nhất thời còn chưa hoàn toàn rơi vào hạ phong, nghe thấy câu trêu chọc của Nguyệt Hoa tiên tử, hắn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn vị nữ tử xinh đẹp đó, chỉ thản nhiên nói một câu: "Yêu phụ!"

    Nguyệt Hoa tiên tử ôm ngực mỉm cười, nhìn qua ôn nhu vô cùng, nhưng ra tay lại vô cùng ngoan độc ác liệt, từng luồng âm phong đều nhắm vào chỗ hiểm của Trịnh Thông, không chút lưu tình.

    Bất quá so với Nguyệt Hoa tiên tử, Trịnh Thông lại càng xem trọng Đoàn Hậu không nói tiếng nào bên cạnh, người này trời sinh mang dị tượng, mặt phân âm dương, đồng thời pháp bảo trong tay cũng là một tấm bảo kính âm dương, biến hóa khó lường, nhiều lần thay đổi quỷ dị làm người ta khó lòng phòng bị.

    Có điều Trịnh Thông dù sao cũng là cao nhân thành danh nhiều năm của Thanh Vân môn, có cảnh nào mà chưa thấy qua, tuy rằng hai gã yêu nhân Ma giáo này hết sức lợi hại, lại còn liên thủ vây công, thế nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được, bất quá bởi vì vậy, hắn cũng xác thực không cách nào chi viện cho những đệ tử Thanh Vân xung quanh, khiến cho thế cục cuộc chiến nhất thời lại nghiêng dần về phe Ma giáo.

    Cứ vậy đấu hơn mười hiệp, lông mày Trịnh Thông càng lúc càng nhíu chặt, trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng, trái lại hai người Đoàn Hậu và Nguyệt Hoa lại càng lúc càng nhẹ nhàng, chỉ cuốn lấy Trịnh Thông không cho hắn rời đi.

    Mắt thấy chiến đấu đang lúc kịch liệt, bỗng nhiên sắc mặt Trịnh Thông chợt biến, hét một tiếng giận dữ tung người phóng lên, thậm chí không kịp ngăn cản một luồng dị mang thâm đen chiếu từ tấm Âm Dương kính trong tay Đoàn Hậu, chỉ nghe ầm một tiếng, hắn bị luồng sáng thâm đen đó bắn trúng thân thể, thân thể run lên phun ra một ngụm máu tươi, cả người lui về hơn mười trượng phía sau.

    Một tiếng rít trầm thấp quái dị, vang lên ngay tại vị trí Trịnh Thông đứng lúc trước, sau thoáng chốc, chỉ thấy một đám mây phía dưới đột nhiên tản ra, một con rết bảy đuôi (Thất Vĩ Ngô Công) vô cùng quỷ dị đập cánh bay lên, ở giữa không trung hướng về phía Trịnh Thông kêu to hai tiếng, rồi lập tức bay về phía sau, thoáng cái đã chui vào trong ống tay áo của một tên nam tử hiện lên như quỷ mị.

    Sắc mặt Trịnh Thông nhìn qua có chút tái nhợt, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã nam tử gầy còm vừa xuất hiện, lạnh giọng nói: "Lão độc vật!"

    Đoàn Hậu nhíu mày, cũng không mở miệng, Nguyệt Hoa tiên tử bên cạnh thì lại nở nụ cười, nói: "Độc Thần, người ta vậy mà không để ngươi vào mắt a!"

    Gã nam tử này chính là môn chủ Độc Thần của Vạn Độc môn một trong tứ đại phái Ma giáo, chỉ thấy lão dung mạo gầy gò, tóc xám trắng, thoạt nhìn có chút già nua, nhưng trong hai mắt lại là tinh quang sáng rực, bình thản nhìn thoáng qua Trịnh Thông, cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Trịnh đại tiên nhân từ trước tới nay mắt cao hơn đầu, tất nhiên là coi khinh đám tà ma ngoại đạo chúng ta rồi."

    "Phi!"

    Trịnh Thông cười lạnh một tiếng, cũng không định phí lời với đám yêu nhân này, tay nâng linh kiếm hiên ngang giương thẳng, cũng không có chút sợ hãi nào. Song ba vị môn chủ Ma giáo chiến lực cao nhường nào, cho dù là Trịnh Thông thành danh nhiều năm đạo pháp tinh thâm, dưới sự vây công của ba người cũng nhanh chóng bị bức cho đỡ trái hở phải. Đặc biệt là tên Độc Thần kia, không cần nói tới một thân độc công cường hãn vô bì, lại còn hay phóng ra một vài độc vật quấy rầy, khiến cho Trịnh Thông không tránh khỏi phải phân tâm ứng đối.

    Từ đó, xu hướng suy tàn của Thanh Vân môn trên Vân Hải càng lúc càng rõ ràng, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, món dị bảo Thiên Ma Phiên theo truyền thuyết có nguồn gốc từ bí điển Ma giáo 《 Thiên Ma Sách 》, dường như còn có chút công hiệu hỗ trợ cho những yêu nhân ma giáo này, khiến cho đại quân Ma giáo khí thế dâng cao, thế tiến công càng lúc càng mạnh mẽ.

    ※ ※ ※

    Giữa lúc nguy cấp này, đột nhiên từ trên bầu trời, chợt vang lên một tiếng sấm rền, trong nháy mắt chỉ thấy điện quang ầm ầm lóe lên, một bóng người hiện ra trên không trung cao cao, cầm trong tay một thanh tiên kiếm lập lòe lam quang, giữa không trung bước liền bảy bước, giơ kiếm hướng trời, trong miệng niệm chú. Những tiếng rền rĩ liên tiếp như chớp giật, liền thấy mây gió vần vũ trên bầu trời, phút chốc một luồng điện quang khổng lồ trong nháy mắt giáng từ trên trời xuống, uy thế rung trời chuyển đất, dường như ngay cả ngọn núi hùng vĩ vào giờ phút này cũng bị rung động không ngừng.

    Toàn bộ người trong Ma giáo đều biến sắc, Nguyệt Hoa tiên tử hét lên một tiếng kinh hãi trước tiên lùi người về sau, đồng thời trong miệng hô: "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!"

    Độc Thần lắc mình một cái, thân thể lướt về phía sau, đảo mắt đã lẫn vào đoàn người không thấy hình bóng.

    Mà khi Đoàn Hậu muốn thối lui, lại đột nhiên phát hiện luồng điện quang khổng lồ vốn đang giáng xuống một khu vực rộng lớn, trong nháy mắt bỗng hợp lại làm một, vậy mà toàn bộ bổ thẳng xuống trên người mình.

    Giờ phút này Đoàn Hậu kinh hoàng không thôi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thật không ngờ trước đó tất cả uy thế khổng lồ mà người trên bầu trời làm ra chỉ là để hư trương thanh thế, cuối cùng một chiêu Thanh Vân vang dội thiên hạ này vậy mà trút hết vào bản thân mình.

    Trong lúc nguy cấp, Đoàn Hậu quát to một tiếng, Âm Dương kính ngăn trước người, âm dương biến ảo không ngừng, trong nháy mắt chuyển biến vô số lần, dường như ngay cả không gian xung quanh thoáng chốc cũng bị vặn vẹo, mà bóng dáng hắn cũng dần mờ đi giữa làn ánh sáng lập lòe.

    Thế nhưng thiên uy chói lọi kia cũng không phải là thứ mà sức người có thể chống đối, một kiếm chém xuống, trời long đất lở, biến hóa âm dương trong nháy mắt bị nghiền nát như một tấm kính, tán loạn như mây bay.

    Giữa tiếng nổ vang, trời đất rung chuyển, Đoàn Hậu gầm lên giận dữ, thân hình bay ngược ra ngoài, đảo mắt không thấy bóng dáng. Xa xa truyền đến tiếng chửi rủa phẫn hận của hắn: "Con mụ Chân Vu hèn hạ, ngươi dám ám toán ta, nhớ kỹ cho ta..."

    Bóng dáng nữ tử trong không trung hừ lạnh một tiếng, hạ xuống, chỉ thấy bà mặc đạo bào màu trắng, vóc người cao lớn, tóc mai loáng thoáng có thể thấy tóc bạc, nhưng tinh thần quắc thước, thần sắc uy nghiêm, lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh, trong nhất thời lại không có yêu nhân ma giáo nào có can đảm dám tiến lên.

    Trịnh Thông thở phào một hơi, tiến lên chắp tay nói: "Đa tạ sư tỷ."

    Vị nữ tử này chính thủ tọa chi phái Tiểu Trúc Phong của Thanh Vân môn Chân Vu đại sư, luận bối phận bà ta thậm chí còn là sư tỷ của Thiên Thành Tử chưởng giáo chân nhân hiện nay, là một vị tiền bối đức cao vọng trọng trong Thanh Vân môn, ngày thường tính tình nghiêm khắc, từ trước đến nay luôn được đệ tử trong Thanh Vân môn kính sợ.

    Lúc này Chân Vu đại sư dùng Thanh Vân tuyệt học Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết tạm thời bức lui ba đại cao thủ của Ma giáo, khiến tình thế đương trường hơi hòa hoãn lại, nhưng mây đen phía chân trời vẫn cuồn cuộn, trên chiến trường này vẫn là Ma giáo chiếm thượng phong rất lớn. Hơn nữa vô luận là Chân Vu hay là Trịnh Thông, lúc này trên mặt đều có nét rầu rĩ, không kìm lòng được ngẩng đầu ngước nhìn màn mây đen kia.

    Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên từ trong màn mây đen dày đặc đen kịt như mực thâm thầm như biển kia, đột nhiên truyền đến một tiếng cười dài, tiếng như chuông đồng, lập tức một giọng nam tử hùng hậu vang vọng khắp trời đất: "Lão già Thiên Thành, chiêu số ngươi ra hết rồi, hôm nay đã dùng hết mọi bản lĩnh, không phải là đối thủ của ta, còn không thúc thủ chịu trói?"

    Tựa như đáp lại giọng nam tử trong mây đen, tầng mây đen kịt nồng nặc khắp bầu trời trong nháy mắt cuồn cuộn như thủy triều, sôi trào nhốn nháo bao phủ cả trời đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-03-2017 lúc 16:02.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ball_fly103,belenba,chicken_vn,chieu ly,Crazy wolf,diepnguyen,dong_ta,honchong,langtund19,Lâm Kính Vũ,lybietcau,nguyenducphuong,redbolt,thuan0,Tieu Lan,tuongtutruong,tuquy123,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 3: Anh kiệt (Thượng)


    Nhưng ngay vào lúc này, từ nơi sâu trong đám mây đen trên vòm trời, bỗng rực lên một luồng ánh sáng màu bạc trong vắt, tựa như ánh sao rơi xuống từ bầu trời giữa màn đêm.

    Một ngôi sao lớn đột nhiên hiện lên, tựa như một cây đinh đóng chặt vào giữa vòm trời, ngay sau đó giữa tiếng rít gào của âm phong che trời lấp đất, ánh sáng bạc không ngừng lóe lên, trong màn mây đen không ngừng có quang mang lập lòe, lại lần lượt có sáu ngôi sao lớn sáng rực lên, vững vàng định trên màn mây đen. Trong nháy mắt, bảy ngôi sao lớn đồng thời tỏa sáng rực rỡ, hào quang kết thành một dải, tạo thành hình dạng Bắc Đẩu, khí thế đại thịnh, trong thoáng chốc dường như có thể đối kháng được với màn khí đen bao phủ khắc cả bầu trời.

    Phía trên Vân Hải trên Thông Thiên Phong, ánh mắt vô số người đồng thời trông về nơi xa, các đệ tử trên dưới Thanh Vân môn đều tinh thần phấn khởi, có vài người còn không kìm được mừng rỡ hô lên: "Thất Tinh kiếm thức!"

    Giữa đám người, Chân Vu và Trịnh Thông liếc mắt nhìn hau, tuy rằng vẻ mặt hai người tỉnh táo hơn nhiều so với những đệ tử xung quanh, nhưng trong đáy mắt vẫn toát ra vài phần mừng rỡ.

    Môn tuyệt học "Thất Tinh kiếm thức này chính là một môn thần thông đạo pháp vô cùng lợi lại được lưu truyền xuống trong Thanh Vân môn, thâm ảo khó luyện nhưng uy lực tuyệt luân, đặc biệt nếu như phối hợp với thanh pháp bảo mạnh mẽ "Thất Tinh kiếm" bí truyền của chi phái Thông Thiên Phong, khi thi triển ra thậm chí có thể mượn sức chư thiên tinh thần, có uy thế chấn động cả quỷ thần. Cũng giống như Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết mà trước đó Chân Vu đại sư thi triển ra, đều là một trong bốn đại chân quyết chấn phái của Thanh Vân môn.

    Mà pháp bảo trên mình Thiên Thành tử chưởng môn chân nhân của Thanh Vân môn hôm nay chính là Thất Tinh Tiên Kiếm, đồng thời ông ta cũng được công nhận là nhân vật duy nhất của Thanh Vân môn tu thành Thất Tinh kiếm thức trong nhiều năm qua.

    Chiêu thần thông chân quyết này vừa thi triển ra, mây đen trên bầu trời liền như bị mảng tinh quang chém thành hai nửa, bầu trời thoáng đãng xanh thăm thẳm, thông qua khe hở lại lần nữa hiện ra. Cũng nhờ đó, chiến cuộc trên Vân Hải cũng có chút chuyển biến, khí thế bên phía Ma giáo hơi chùng xuống, mà bên phía Thanh Vân môn lại sĩ khí đại chấn.

    Trong màn mây đen phía chân trời, giọng nam tử hùng hậu kia bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, nghe như có vài phần kinh ngạc, nhưng cũng không mấy hoảng loạn mà lại bật cười: "Đây chính là 'Thất Tinh kiếm thức' vang danh lâu nay của Thanh Vân môn các ngươi sao, quả nhiên rất mạnh, không ngờ có thể chống chọi với Thiên Ma phiên của ta. Thiên Thành lão nhi, ngươi quả nhiên không phải là hư danh."

    "Hừ!" Một tiếng hừ lạnh mang theo vài phần tức giận, truyền ra từ phía sau mảng tinh quang rực rỡ chói mắt kia, nói: "Tà ma ngoại đạo, nhận lấy cái chết đi!"

    Lời nói vừa dứt, chỉ thấy ánh sao màu bạc bỗng nhiên sáng rực, phóng thẳng về nơi sâu trong mây đen nơi giọng nam tử hùng hậu kia truyền tới, mà sau một khắc, giọng nam tử cũng đồng dạng lạnh lùng quát lên: "Ếch ngồi đáy giếng, vậy để ngươi lãnh giáo một chút tuyệt thế thần thông truyền thừa nghìn đời của Thánh giáo ta!"

    Một tiếng này như thần lệnh, vừa dứt lời liền lấy mây đen khắp trời ầm ầm phân tán, cấp tốc xoay tròn thành một vòng tròn khổng lồ, mà ở trên đỉnh tầng mây lại hiện ra hai bóng người. Một người trong đó thân thể gầy gò, mặc đạo bào màu lục, trên có hoa văn tùng vân, trước sau có đồ án âm dương bát quái, cầm trong tay một thanh tiên kiếm trên lưỡi kiếm có Thất Tinh, hai mắt tinh quang bức người, chính là chưởng môn chân nhân Thiên Thành tử của Thanh Vân môn hiện nay.

    Mà đứng xa xa đối mặt với ông ta, nam tử đồng dạng đứng trên đỉnh tầng mây ngóng nhìn chúng sinh chính là giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ. Xuyên qua màn khí đen bốc hơi lượn lờ quanh người y, có thể thấy đây là một nam tử cao lớn khôi ngô, khuôn mặt kiên nghị thần tình phấn chấn, lúc này tuy rằng đang chiến đấu kịch liệt nhưng vẫn ung dung, phong thái khí độ làm người bội phục.

    Hào quang của Thất Tinh kiếm thức tựa như ánh sao lao vùn vụt tới, Cừu Vong Ngữ hét dài một tiếng, cánh tay phải bỗng nhiên vươn tới trước, trong nháy mắt quanh thân liền tuôn trào khói đen, không ngờ ngưng tụ thành một móng vuốt to lớn màu đen, đồng thời giữa một mảnh hư không rộng lớn như có vạn quỷ gào thét, tràng diện kinh tâm động phách, trực tiếp vung lên đón lấy Thất Tinh kiếm thức đang lao đến.

    Cứng đối cứng, hoàn toàn không có ý mượn nhờ thủ đoạn kỹ xảo, thoạt nhìn cho dù đang đối mặt với chưởng môn Thanh Vân môn được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân chính đạo đương thời, vị giáo chủ Ma giáo này cũng không có chút vẻ gì là muốn nhường bước.

    Mà trên Vân Hải, Chân Vu bỗng nhíu mày, thấp giọng cả kinh nói với giọng không thể tưởng tượng nổi: "Đây chẳng lẽ là..."

    "Huyền Âm quỷ khí." Trịnh Thông ở bên cạnh bà nói tiếp, sắc mặt thoạt nhìn có chút ngưng trọng, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời, đồng thời nói: "Môn dị thuật uy lực tuyệt đỉnh này đã thất truyền nhiều năm trong Ma giáo, không ngờ tên khốn này lại có thể tu thành."

    Chân Vu đại sư chỉ im lặng chốc lát, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Xem ra lời đồn kẻ này tại thánh điện Ma giáo trong Man Hoang, bằng vào vận may ngập trời chiếm được vô thượng pháp điển 《Thiên Ma sách》 hẳn là sự thật."

    Trịnh Thông hơi biến sắc, vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên thần sắc căng cứng, giờ phút này trên đám mây giữa trời, hai nhân vật mạnh mẽ nhất đương thời đã va chạm mãnh liệt.

    Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, trong nháy mắt giữa không trung nổ ra một sóng khí vô hình gần như có thể thấy bằng mắt thường, giữa lúc đất rung núi chuyển, tất cả mây trôi trên bình đài Vân Hải đều cuộn trào tiêu tán, đệ tử đạo hạnh hơi kém thậm chí còn không thể đứng vững.

    Thế nhưng lúc này không còn ai quan tâm đến dưới chân, ánh mắt mọi người đều đặt lên mình hai người ở giữa bầu trời kia, chăm chú theo dõi trận quyết chiến của hai môn thần thông đạo pháp đứng đầu thiên hạ hiện nay.

    Chỉ thấy trong nháy mắt, tinh quang huy hoàng của Thất Tinh kiếm thức cùng với khí đen của Huyền Âm quỷ trảo cuốn chặt lấy nhau, rồi lại lập tức điên cuồng nổ tung bắn ra ngoài, khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng, thậm chí ngay cả bóng dáng của hai người cũng không thể nhìn rõ được.

    Ngay trong lúc mấu chốt này, trên Vân Hải bỗng truyền đến tiếng cười hùng hậu của Cừu Vong Ngữ, tựa như một nhát búa tạ đập vào trong lòng từng môn nhân đệ tử của Thanh Vân môn: "Thiên Thành lão nhi, lần này ngươi còn gì để nói!"

    Khí đen từ từ bốc lên, nhưng tinh quang lại ảm đạm rơi rụng lả tả, gió lớn thổi tới, hai người kia đều đã không còn ở vị trí cũ, chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển tới vị trí cách nhau chỉ hơn một trượng. Giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ thân hình đứng thẳng, nơi ngực áo đen bị phá hai lỗ hổng, cánh tay phải cũng bị xé ra một vết thương ẩn hiện vết máu, nhưng thấy thần sắc hắn lại rất hưng phấn, trên khuôn mặt lại có vài phần kích động, ngửa mặt lên trời cười dài, mặt mày vênh váo, dường như chính là thời khắc đứng ở đỉnh cao của đời người.

    Mà nhìn lại Thiên Thành tử bên kia, tất cả mọi người của Thanh Vân môn dưới Vân Hải đều hoảng hốt, chỉ thấy Thiên Thành tử sắc mặt trắng bệch, đạo bào trên người tựa như bị lửa đen đốt qua một lần, cháy đen một mảng, lại thêm cánh tay phải vô lực rũ xuống, dù cho cách thật xa vẫn có thể thấy cổ tay đang không ngừng run rẩy, tựa như phải miễn cưỡng lắm mới có thể nắm lấy Thất Tinh bảo kiếm trong tay.

    Sau một lát, dường như mang theo vài phần thê lương, ánh sao màu bạc giữa không trung rốt cuộc như không chống đỡ được nữa, hoàn toàn tiêu tán, đỉnh núi Thanh Vân lặng lẽ như tờ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-03-2017 lúc 16:02.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ball_fly103,belenba,chicken_vn,chieu ly,diepnguyen,dong_ta,Guilliano,honchong,langtund19,Lâm Kính Vũ,lybietcau,redbolt,thuan0,Tieu Lan,tuongtutruong,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 4: Anh kiệt (Hạ)



    Cừu Vong Ngữ cất tiếng cười lạnh, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Hắn quát lớn: - Hãy chống mắt lên mà xem kẻ nào sẽ phải nhận lấy cái chết!

    Lời còn chưa hết, cự trảo màu đen kia lại xuất hiện giữa không trung, dùng thế tới hung ác như ác ma cực kì ác độc bổ vào Thiên Thành Tử.

    Ngay trên Vân Hải, Thanh Vân môn bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Không biết có bao nhiêu người vung áo xông lên, trong số đó tốc độ nhanh nhất phải kể đến Trịnh Thông và Chân Vu. Hai người chớp mắt đã nắm pháp bảo, xông thẳng lên trời.

    Giờ phút này, trên Thông Thiên phong đâu chỉ có mình người của Thanh Vân môn, nhân số của ma giáo thậm chí còn áp đảo hơn rất nhiều. Tiếng quát tháo vang lên liên tiếp, giáo đồ ma giáo nhất tề xông lên.

    Đám đệ tử Thanh Vân môn muốn đi cứu viện cho Chưởng môn chân nhân phút chốc đã bị chặn lại. Tiếng cổ động và chửi bới đan xen nhau giữa hai phe cứ liên miên không dứt.

    Tốc độ Chân Vu và Trịnh Thông quá nhanh, đám giáo đồ ma giáo kia không thể đuổi kịp. Nhưng họ vừa mới bay lên không được mấy trượng, bỗng có tiếng gió như mũi kiếm lạnh thấu xương không biết từ đâu đâm tới. Chiêu thức đánh lén âm ngoan độc lạt, thế tới còn vô cùng hung hãn, cho dù là bậc tu sĩ lợi hại như Chân Vu và Trịnh Thông cũng không dám coi khinh. Hai người chỉ đành quay người xuất thủ ngăn cản, thế mà cơ thể vẫn theo đà đánh bị giáng thấp xuống bên dưới.

    Một thân ảnh xuất hiện trước mặt hai vị đại trưởng lão Thanh Vân môn. Người tới lơ lửng giữa không trung, là một lão già nhỏ gầy, đầu tóc hoa râm, mặt mũi xấu xí. Lão ta nhìn vô cùng già nua chỉ duy có đôi mắt là hết sức sáng ngời. Ngực lão ta còn đeo một chuỗi hạt châu màu đen rất quỷ dị, mỗi hạt đều được điêu khắc thành hình đầu lâu.

    Đợi khi nhìn rõ bộ dáng lão già kia, con ngươi của Chân Vu và Trịnh Thông đồng thời co nhỏ lại. Linh kiếm của Trịnh Thông rung lên, hắn trầm giọng quát: - Quỷ Vương!

    Lão già trước mắt này chính là Tông chủ của Quỷ Vương tông - tông phái cuối cùng trong tứ đại phe phái của Ma giáo. Từ vẻ mặt của Chân Vu và Trịnh Thông người ta có thể thấy, lão già này cần hai người họ dụng tâm đối phó hơn hẳn ba ma đầu còn lại.

    Cái kẻ tên Quỷ Vương này tuy rằng trông chẳng đẹp mắt gì nhưng chiêu thức vừa tung ra kia thì lại thập phần tàn độc, thời cơ lựa chọn cũng vô cùng chính xác. Dùng sức một mình lão ta lại có thể tạm thời giữ lại hai cường địch, quả là không thể xem thường.

    Bên dưới đã trở thành một trận hỗn chiến. Toàn bộ cứu viện của Thanh Vân môn đều bị giáo đồ Ma giáo chặn đứng, bao gồm Chân Vu cùng Trịnh Thông đều bị Quỷ Vương kìm chặt.

    Bên trên đám mây, Cừu Vong Ngữ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Huyễn Âm Quỷ Trảo quá mức hung lệ xông đến trước mặt Thiên Thành Tử, chớp mắt sẽ chộp lên người chưởng môn chân nhân.

    Đột nhiên đúng vào lúc này, một tiếng thét dài vang tận mây xanh. Trên Vân Hải, trong đám Thanh Vân môn, một bóng trắng đột nhiên phóng lên cao.

    Gió núi bay bay, áo trắng tung hoành, mày kiếm mắt sao, ánh mắt lạnh lùng. Đó là một nam tử trẻ tuổi tay cầm một thanh tiên kiếm màu xanh ngọc bích đang nghịch gió bay lên như mũi tên dời nỏ.

    Đám giáo đồ ma giáo ào ào bổ nhào tới muốn ngăn cản người này, chớp mắt đã có ba năm người chắn đường.

    Có ai đó bên cạnh thét lên sợ hãi nhưng sắc mặt nam tử áo trắng vẫn như sắt thép, không chút rung động. Thân thể hắn như mũi đao quyết tử, thế đi chẳng một chút trì hoãn xông thẳng vào đám người Ma giáo.

    Tiếng rít vun vút bên tai, tia sáng xanh trong tay hắn đột nhiên trở nên chói lọi. Ngay sau đó, khắp Vân Hải tĩnh lặng một giây rồi chợt bùng lên tiếng thét như rồng gầm, chấn động cửu thiên. Mây đen cuồn cuộn phía cuối trời ở giữa lại có bích quang lóe rọi, trong tích tắc đã trở thành một điểm sáng nóng rực bao trùm lên nam tử áo trắng.

    Đám người Ma giáo rất là kinh hãi, song bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì tia sáng vạn trượng như vô số mặt trời cùng lúc xuất hiện như muốn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ bóng đêm trên nhân thế.

    Một thân ảnh như thần linh trên chín tầng trời bỗng nhiên hiện ra.

    Nơi xa, Quỷ Vương đang giằng co với hai đại cao thủ Thanh Vân môn chợt quay đầu lại xem. Cảnh tượng kia khiến hắn chấn động, theo bản năng cất tiếng hô:

    - Trảm Long kiếm! Trảm Quỷ Thần!

    Gió thổi mây bay, thiên địa lạnh ngắt. Nam tử áo trắng kia cầm trong tay Trảm Long thần kiếm, bích quang phát ra trên người dường như vô cùng vô tận. Chợt thấy hai mắt hắn lấp lánh thần quang, người kiếm đột nhiên hợp nhất, hóa thành một cột sáng cự đại.

    Giữa trời đất cứ như xuất hiện khai thiên cự kiếm, khí độ hùng vĩ giống như thần minh ngạo nghễ, kiệt ngạo cuồng dã không thể kìm chế.

    Bên trong vạn đạo hào quang, Trảm Long kiếm phát ra tiếng cự khiếu, khí thế vạn thiên. Mặc dù đang ở trên không, vân khí trong vòng bán kính mười trượng nơi Vân Hải dưới chân toàn bộ bị thổi bay. Cuồng phong gào thét, lục mang cuồn cuộn như sóng trào.

    Giáo chúng Ma giáo cả gan chắn đường nam tử áo trắng thậm chí còn chưa kịp làm ra trò trống gì đã bị uy lực tuyệt thế của Trảm Quỷ Thần Chân quyết phá nát thành mảnh vụn.

    Hoa máu nở rộ từng đóa rồi lại bị kiếm quang bích lục càng rực rỡ hơn che mất. Đột phá vòng vây của ma giáo, thế tới của nam tử áo trắng càng hung mãnh hơn, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn mang theo vạn trượng kiếm quang như một ngọn lửa điên cuồng thề phải thiêu đốt khắp gầm trời xông thẳng tới nơi quyết chiến của Cừu Vong Ngữ và Thiên Thành Tử.

    Nói một cách chính xác thì hắn cũng chẳng tới để cứu viện cho Thiên Thành Tử. Nam tử áo trắng kia mang theo khí tức cuồng dã, lôi đình vạn quân, nhất kiếm nghịch thiên, cuốn lấy sát ý trong thiên địa, nhất chiêu nhất thế như muốn đồng quy vu tận đâm thẳng về phía Cừu Vong Ngữ.

    Mây đen cuồn cuộn như có sét đánh rạch trời, bích quang chói lóa đâm rách vân khí. Kiếm thế có khí chất bực này nháy mắt làm cho thiên địa đều ảm đạm thất sắc!

    Cừu Vong Ngữ đang đứng lặng trên đám mây, thấy vậy cũng không khỏi động dụng. Hắn bất giác bật hơi phát ra tiếng kêu, sau đó cao giọng quát lên:

    - Hảo kiếm!

    Chẳng qua Cừu Vong Ngữ vẫn là Cừu Vong Ngữ, chẳng hổ danh thiên tài dị bẩm gần năm trăm năm nay mới xuất hiện của Ma giáo. Đối mặt với Trảm Quỷ Thần nghịch thiên kia, hắn chẳng thối lui mà còn nâng tay trái ll làm ra hư trảo giữa không trung. Trong phút chốc, từng trận âm phong như quỷ khóc ma gào, Huyền Âm quỷ trảo to lớn xuất hiện chắn trước người hắn.

    Chẳng qua Huyền Âm quỷ khí vốn là một thứ thần tông cường hãn của Ma giáo, há có thể thi triển dễ dàng như vậy sao.

    Quỷ trảo phía này vừa mới ngưng tụ, quỷ trảo đối mặt với Thiên Thành Tử cũng bị giảm đi phần khí thế, sắc màu đen tuyền của cự trảo cũng vì vậy mà mờ nhạt đi rất nhiều.

    Ầm! Một tiếng vang thật lớn, bích lục kiếm quang với khí thế bức người va trực diện vào Huyền Âm quỷ trảo, hào quang chói lọi điên cuồng lưu chuyển. Nhưng thời gian qua đi, hắc khí vô cùng cường đại vẫn cuồn cuộn gấp nối nhau dâng lên, mắt thấy đã có thể đè nén ánh sáng màu xanh xuống.

    A... Đó là một tiếng rên phát ra từ miệng của nam tử áo trắng. Hắn hơi ngửa đầu, sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Giọt máu vẩy vào sắc trắng của áo bào loang lổ như những đóa hoa, khiến người nhìn thấy mà giật mình. Cơ thể hắn cũng theo đó mà rơi xuống dưới.

    Đúng lúc này, phía bên kia cũng truyền tới tiếng kêu khác lạ. Huyền Âm quỷ trảo được tạo ra đầu tiên cuối cùng cũng đánh trúng Thiên Thành Tử. Chẳng qua uy lực của nó bởi nhiều khúc chiết như vừa rồi đã bị giảm sút rất nhiều. Tuy vậy, Thiên Thành Tử vẫn bị quỷ trảo đánh lui liên tiếp về sau, thân thể run rẩy. Cánh tay phải càng rung động mạnh, Thất Tinh Tiên Kiếm trong tay cầm không chắc bị rơi xuống dưới.

    - Ha ha ha ha...

    Tiếng cười kiệt ngạo bất tuần vang lên, phát ra từ miệng của nam tử mang vóc người hùng vĩ lấy một địch hai vẫn chiếm thế thượng phong kia. Cừu Vong Ngữ đứng thẳng trên đám mây, ánh mắt kiệt ngạo phảng phất như đang bễ nghễ chúng sinh. Trong mắt hắn chẳng hề có chút cố kỵ nào cả.

    Hơn mấy trượng trước mặt hắn, Thiên Thành Tử đứng đó, sắc mặt trắng bệch, hai mắt lộ vẻ sầu thảm thống khổ. Hắn cúi đầu, nhìn vô số đệ tử Thanh Vân Môn vẫn còn đang hăng hái chiến đấu, hàm răng chợt nghiến chặt lại.

    - Vạn sư huynh!

    Cùng lúc với khi nam tử áo trắng như chiếc diều đứt dây rơi xuống, Vân Hải cũng đồng loạt vang lên những tiếng kinh hô. Nam có nữ có, vài thân ảnh muốn lao lên đỡ lấy hắn.

    Chẳng qua nam tử áo trắng lúc sắp rơi xuống đất đột nhiên bắn lên từ giữa không trung, hẳn là cường ngạnh giảm xu thế rơi xuống, lại thêm một cái xoay mình an ổn đáp trên mặt đất.

    Vài người trẻ tuổi Thanh Vân môn bên cạnh đuổi tới, dẫn đầu là một nữ tử dung mạo thanh lệ, sắc mặt vui mừng. - Vạn sư huynh, huynh không sao chứ?

    Lời chưa dứt, nam tử áo trắng được gọi là Vạn sư huynh kia bỗng nhiên lảo đảo, tay ôm ngực, lại phun một ngụm máu ra ngoài.

    Lần này mọi người bị hù sợ không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có nữ tử kia cùng một nam đệ tử trẻ tuổi lao tới, vội vàng đỡ hắn.

    Nam tử áo trắng hộc máu xong, mặc dù sắc mặt còn tái nhợt nhưng lại quay đầu cười một tiếng, một lần nữa đứng vững. Hắn đẩy hai người kia ra, thần sắc thản nhiên phất tay nói:

    - Không sao, Vạn Kiếm Nhất ta đâu có dễ chết như thế.

    Một câu kia giống như định tâm hoàn khiến sắc mặt chúng đệ tử Thanh Vân môn buông lỏng hơn hẳn.

    Hiển nhiên, danh vọng của cái người tên Vạn Kiếm này ở trong lòng mọi người vốn rất cao. Vạn Kiếm quay đầu lại gật đầu với đệ tử bên cạnh mình, nói:

    - Cảm ơn, Thương Tùng sư đệ.

    Nam đệ tử tên Thương Tùng gật đầu, lùi về sau một bước. Vạn Kiếm Nhất quay đầu, nhìn lại mới thấy nữ đệ tử vừa đỡ hắn kia vẫn đứng đó. Đôi mắt nàng như phủ một lớp sương mù, vẻ như sắp khóc. Vạn Kiếm không khỏi kinh ngạc.

    - Tô Như sư muội, muội làm sao vậy?

    Tô Như cắn môi, giọng nói xen vài phần nức nở. - Vừa rồi muội thấy hunh suýt chút nữa... suýt chút nữa đã...

    Vạn Kiếm thở dài nói:

    - Thôi thôi, huynh không sao mà, nhưng mà giáo chủ Ma giáo quả nhiên đạo hạnh thông thiên, huynh không phải đối thủ của hắn ta.

    Hắn nói tới đây đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đảo quanh bốn phía chiến trường. Chỉ thấy Cừu Vong Ngữ ngạo nghễ giữa thinh không chẳng ai có thể so bì đang từng bước ép sát Thiên Thành Tử.

    Còn bên dưới Vân Hải vẫn là một trận hỗn chiến, vô số đệ tử Ma giáo cùng Thanh Vân môn hăng máu cuốn lấy nhau. Hai vị đại cao thủ Trịnh Thông cùng Chân Vu cũng bị người trong Ma giáo ngăn cản.

    Bên cạnh Quỷ Vương đã xuất hiện thêm vài người, chính là Độc Thần, Nguyệt Hoa Tiên Tử mới vừa mất dạng, thậm chí là Phụ Thương, môn chủ Trường Sinh Đường đang thụ thương cũng xuất hiện trước mặt hai đại cao thủ.

    Pháp lực của Chân Vu và Trịnh Thông có cao thâm hơn nữa, đạo hạnh có cao thêm nhiều bậc cũng không cách nào đột phá được sự ngăn trở của tứ đạo cao thủ Ma giáo.

    Mà trên trời cao, Cừu Vong Ngữ đã bức tới kề cận Thiên Thành Tử , sắp sửa xuất thủ. Thanh Vân môn hiển hiện thế bại, linh khí trên ngọn núi vạn năm bắt đầu tán đi, tựa hồ có dấu hiệu suy tàn.

    Vạn Kiếm Nhất nghiêm trọng ra mặt, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Hắn thấp giọng kêu lên:

    - Đạo Huyền sư huynh đâu rồi, huynh ấy rốt cục đang ở đâu?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 31-03-2017 lúc 16:02.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ball_fly103,belenba,Biển Truyện,chicken_vn,chieu ly,dong_ta,Guilliano,honchong,langtund19,Lâm Kính Vũ,lybietcau,phiêu!,redbolt,thuan0,Tieu Lan,
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status