TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 3456 CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 28

Chủ đề: Tru Tiên Tiền Truyện - Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

  1. #21
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 20: Lựa chọn

    Chương 20: Lựa chọn.

    Vạn Kiếm Nhất vỗ tay cười lớn rồi đập vai hắn nói: "Nói hay, đại nam nhi cần có chí khí như vậy."

    Thương Tùng gật đầu, da thịt nơi gò má cũng hơi rung động tựa như đang cắn chặt răng, lại như đang vô cùng kích động.

    Vạn Kiếm Nhất nói tiếp:"Chuyện này ta đã thương nghị với Đạo Huyền sư huynh, tốt nhất cần tuyển thêm mấy người, nhưng trừ ngươi ra thì ta nhất thời cũng không nhớ ra ai cả."

    Thương Tùng nghĩ thật cẩn thận rồi nhíu máy nói:"Chuyện này đúng là rất khó khăn, vốn có Thiên Vân sư đệ ở Lạc Hà Phong thích hợp nhưng hôm qua hắn lại bị yêu nhân đánh lén trọng thương, có lẽ cũng không thể đi được."

    Vạn Kiếm Nhất chậm rãi gật đầu đáp:"Thiên Vân sự đệ đúng là không tệ, thật đáng tiếc. Trong lúc vội vàng này liệu còn có thể tìm thấy ai chưa có danh tiếng nhưng lại có thực lực đây.. "

    Ngay khi còn đang nói dở thì Vạn Kiếm Nhất cũng đưa mắt nhìn về Vân Hải. Chỉ thấy từ Vân Hải có hai người một cao một thấp vừa trò chuyện vừa đi tới.

    Đến khi thấy rõ gương mặt họ thì ánh mắt Vạn Kiếm Nhất bừng sáng lên.

    Tăng Thúc Thường nhìn có vẻ rất ưu tư, chắc là còn đang lo nghĩ về chuyện của Phong Hồi Phong, Điền Bất Dịch bên cạnh thì lại đang không ngừng khuyên can. Có điều đúng lúc này hai người họ bỗng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng trước:"Điền sư đệ!"

    Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường đồng thời nhìn lại thì thấy Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng đứng ở phía trước đang mìm cười gọi họ.

    Cả hai đều kinh ngạc nhưng cũng lập tức tiến tới hành lễ bởi lẽ vốn dĩ Vạn Kiếm Nhất đã có danh vọng rất lớn trong Thanh Vân môn, lại thêm biểu hiện rực rỡ trong trận đại chiến với Ma giáo hôm qua thì giờ đây lại càng khiến đám đệ tử trẻ tuổi trong Thanh Vân môn thêm sùng bái.

    Vạn Kiếm Nhất tươi cười đáp lại. Sau đó hắn lại quan sát hai vị sư đệ này thêm một lúc rồi bỗng chăm chú nhìn gương mặt của Điền Bất Dịch, cuối cùng suy nghĩ một lát rồi bảo: "Điền sư đệ, sư huynh nhớ rằng khi gặp đệ dưới chân núi hôm qua thì đệ có nói rằng mình đến từ Đại Trúc Phong, không biết Trịnh Thông sư thúc là gì của đệ?"

    Điền Bất Dịch cung kính đáp lại: "Là sư phụ của đệ."

    Vạn Kiếm Nhất ồ một tiếng rồi như đã hiểu ra nên gật đầu: "Ra là vậy, thảo nào hôm qua huynh thấy đệ chém giết ma giáo bình tĩnh như vậy, đúng là gặp chuyện không loạn, một thân đạo hành cũng chẳng phải tầm thường, xem ra đã được chân truyền của Trịnh sư thúc."

    Điền Bất Dịch được người sư huynh tài giỏi này khen ngợi thì liền thấy lâng lâng nên người cũng như nhẹ hẳn đi mà vội vàng cúi đầu khiêm nhường:"Không dám, không dám, sư huynh quá khen rồi. Bất Dịch mới chỉ vào môn phái, đạo hạnh kém cỏi, cùng lắm chỉ học được chút da lông của gia sư mà thôi."

    Vạn Kiếm Nhất lại nhìn hắn thêm một chút rồi cũng không hiểu sao lại càng thấy thuận mắt. Cuối cùng hắn im lặng nghĩ ngợi một lúc rồi bỗng vẫy tay nói:"Điền sư đệ, đệ theo huynh tới đây, huynh có chuyện này muốn nói với đệ."

    Điền Bất Dịch hơi ngẩn người nhưng vẫn đáp:"Vâng."

    Chỉ thây Vạn Kiếm Nhất đưa Điền Bất Dịch ra một góc rồi thầm thì gì đó với hắn mà gương mặt cung kính của Điền Bất Dịch bỗng nhiên toát lên vẻ kinh ngạc sau đó lại nhíu mày suy tư, xem ra là đã gặp chuyện gì đó chưa thể quyết định.

    Tăng Thúc Thường đứng đó nhìn cảnh của hai người rồi bất giác tò mò đi tới Thương Tùng cũng đứng yên gần đó hỏi:"Sư huynh, bọn họ đang nói gì vậy?"

    Thương Tùng hững hờ nhìn y rồi lắc đầu đáp:"Vạn sư huynh nếu muốn nói cho đệ thì tự nhiên sẽ nói."

    Tăng Thúc Thường khó chịu nhíu mày.

    Ở phía bên kia, Vạn Kiếm Nhất đã nói xong thứ cần nói nên thấp giọng khuyên:"Việc này rất trọng đại, hơn nữa cũng vô cùng nguy hiểm, huynh cũng hiểu sẽ không dễ cho đệ lựa chọn. Đệ chỉ cần làm theo ý mình là đủ rồi, không cần nghĩ ngợi quá nhiều, ta sẽ không tiết lộ với người ngoài nửa câu."

    Điền Bất Dịch vâng một tiếng nhưng vẫn rất do dự, rõ ràng là vẫn quá kinh ngạc với chuyện này nên nhất thời không thể quyết định.

    Vạn Kiếm Nhất cũng không thúc giục mà còn dẫn y quay lại rồi mới bảo:"Huynh biết chuyện này đệ cần nghĩ thêm, nhưng thời gian cấp bách, trước chiều mai phải cho huynh một câu trả lời."

    Điền Bất Dịch hít sâu rồi cúi người đáp:"Vâng!"

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu với y rồi xoay người rời đi. Thương Tùng nhìn hai người Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường rồi hơi nhếch miệng như trào phúng xong mới đi theo Vạn Kiếm Nhất.

    ****

    Trên Ngọc Thanh điện, Trịnh Thông nói chuyện với Đạo Huyền thêm một lúc, cuối cùng dặn hắn phải chăm sóc thật tốt cho Thiên Thành tử xong mới an tâm bỏ đi.

    Đạo Huyền cứ im lặng đứng trên hành lang trống trải đó nhìn vị sư thúc đưc cao vọng trọng kia rời xa một lúc rồi mới quay người vào trong tĩnh thất.

    Chưởng môn chân nhân Thiên Thành tử của Thanh Vân môn nằm nghiêng trên giường , có lẽ là đã ngủ say. Đạo Huyền nhìn sư phụ của mình một thời gian rồi cũng không tới quấy rầy thêm mà đi sang thu dọn lại đống tách chén vừa dùng sang một bên.

    Vốn dĩ những chuyện lặt vặt như thế này sẽ có đạo đồng tới làm chứ kẻ có thân phận như hắn cũng không cần phải đụng tay nhưng trong lòng hắn lại không yên như thể có một luồng khí cứ nghẹn lại trong lòng khiến hắn cực kì khó chịu nên không thể ngồi yên đó mà phải đứng dậy dọn dẹp.

    Sau khi dọn, Đạo Huyền quan sát căn phòng thêm một lần nữa . Khi hắn nhìn tới cái bàn gần giường thì bỗng nhíu mày bởi lẽ hắn phát hiện ra rằng những thứ vốn đặt trên đó giờ đây lài không thấy đâu nữa.

    Lúc nãy Vạn Kiếm Nhất và Trịnh Thông ở đây thì Đạo Huyền cũng chỉ tranh luận với họ chứ không chú ý tới điều gì khác. Lúc này nhớ kĩ lại thì thấy hôm mqua mình đã mang cổ kiếm Tru Tiên và Thất Tinh Kiếm đặt ở đó, ngoài ra còn có một trọng bảo Thiên Ma phiên được Thương Chính Lương sư đệ đưa tới sau đó.

    Chẳng lẽ là sư phụ thu lại sao?

    Khi hắn còn đang tự hỏi trong lòng thì bỗng thấy Thiên Thành Tử nằm trên giường hơi động, tiếp đó lại có một âm thanh hòa ái vang lên:"Đạo Huyền!"

    Đạo Huyền kinh ngạc nhìn Thiên Thảnh Tử rồi đáp lại:"Có đệ tử!"

    Thiên Thành tử cũng không chuyển người, nếu chỉ nhìn từ đằng sau thì sẽ tưởng như vẫn còn đang ngủ say, nhưng giọng nói lại tiếp tục vang lên:"Ngươi vừa rồi chắc cũng biết rõ ràng dù người có làm gì thì Kiếm Nhất và Trịnh Thông cũng sẽ quyết không để ngươi đi Man Hoang."

    Đạo Huyền bỗng run lên, gương mặt cũng theo đó lộ rõ vẻ nghi hoặc, cuối cùng lại kinh ngạc hỏi với theo bóng lưng Thiên Thành tử:"Sư phụ, sao người lại nói vậy?"

    Thiên Thành tử cũng không đáp lại mà chỉ nằm yên ở đó.

    Sắc mặt Đạo Huyền bỗng trắng hẳn ra, người cũng run rẩy, cuối cùng chỉ nghe ầm môt cái, hắn bỗng nhiên quỳ xuống trước giường Thiên Thành tử rồi run rẩy nói:"Sư phụ, chẳng lẽ người nghi ngờ con hay sao? Đệ từ nào dám có tâm cơ như vậy, đệ tử chỉ một lòng suy nghĩ cho Thanh Vân môn, tuyệt không hai lòng."

    Thiên Thành tử vẫn nằm yên trong chăn im lặng thêm một lúc rồi mới đáp lại bằng một giọng nói chẳng hề có chút tình cảm:"Thế thì tốt!"

    Đạo Huyền sợ hãi nhìn Thiên Thành tử, vẻ mặt hắn không ngừng biến đổi tựa như lúc này chẳng biết nên làm sao cho phải. Cuối cùng sau một lúc lâu hắn mới từ từ đứng dậy.

    Không còn ai nói chuyện, bầu không khí trong phòng cũng như lạnh lên. Cũng không biết bao lâu sau hắn mới từ tốn nói:"Sư hụ, hôm qua Thương Chính Lương sư đệ có mang tới đây một pháp bảo Ma giáo là Thiên Ma phiên đã nhặt được trên Van Hải, đệ tử cũng đã trình lên. Cần xử trí ra sao thì rất mong được sư phụ chỉ bảo."

    Thiên Thành tử im lặng một lúc rồi lạnh nhạt nói:"Việc này ngươi cần không cần lo."

    Đạo Huyền hơi biến sắc nhưng cũng không dám làm trái sư mệnh nên cung kính đáp:"Vâng." Xong rồi hắn hơi do dự như đang nghĩ tới thứ gì đó để rồi nói tiếp:"Sư phụ, hai hôm nay lão nhân gia người bị thương cần phải nghỉ ngơi nên các vị sư thúc lệnh cho đệ tử tạm thời xử lí sự vụ trong môn, đệ tử tài hèn sức mọn như đi trên lớp băng mỏng thật cảm thấy bất lực. Nêu sư phụ đã tỉnh lại thì không bằng thỉnh người tiếp tục lo lắng mọi việc, người thấy có được không?'"

    Thiên Thành tử bình tĩnh đáp lại:"Ta sau khi bị thương tinh lực không còn đủ, việc lớn nhỏ trong môn, ngươi cứ lo trước đi."

    Đạo Huyền gật đầu đáp:"Vâng, đệ tử đã hiểu. Nếu sư phụ không còn chuyện gì khác thì đệ tử xin cáo lui."

    "Đi đi."

    Đạo Huyền gặp lưng thi lễ rồi từ từ lùi ra khỏi phòng rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    Khi cánh cửa đóng lại cách ngăn hoàn toàn hắn và căn phong đầy áp lực kia thì Đạo Huyền mới không nhịn được rùng mình. Hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm như thể đã bỏ đi được một gánh nặng ngàn cân ra khỏi người nhưng cuối cùng lại nhận ra sau lưng mình đã đầy mồ hôi từ bao giờ.

    Hắn cứ nghiêm trang đứng trước cửa căn phòng đó nhìn ô của đang khép kín mà mãi không nói gì.

    Mặt trời treo cao phía trên Thông Thiên phong. Bầu trởi xanh như ngọc in bóng xuống Bích Thủy Hàn Đàm như một viên bảo thạch trong trẻo xinh đẹp, Vạn Kiếm Nhất và Thương Tùng vừa chậm rãi đi xuống từ Hồng Kiều vừa nhìn quanh thì thấy bên bờ nước có hai người đang đứng, một trong số đó là Đạo Huyền.

    Hắn nhanh chóng tiến tới hỏi:"Sư huynh, huynh tìm ta có việc sao?"

    Đạo Huyền gật đầu:"Không sai." Nói xong hắn lại chỉ sang người bên cạnh rồi giới thiệu với Vạn Kiếm Nhất:"Đây chính là Thương Chính Lương sư đệ."

    Vạn Kiếm Nhất nhìn sang. Thương Chính Lương lại rất kính cẩn chắp tay nói:"Bái kiến Vạn sư huynh." Cùng lúc đó, Thương Tùng bên cạnh Vạn Kiếm NHất cũng thi lễ với Đạo Huyền.

    Vạn Kiếm Nhất cũng gật đầu chào lại sau đó lại quay về phía Đạo Huyền với vẻ nghi hoặc.

    Đạo Huyền liền nói:"Thương sư đệ là người mà ta khá hiểu. Hắn làm người giản dị khiêm cung, phẩm tính chính trực thảng thắn, một lòng trung thành với Thanh Vân môn chúng ta, đạo hạnh lại hơn hẳn người thường, rất thích hợp để giúp đệ."

    Van Kiếm Nhất hơi nhếch mi nhìn về Thương Chính Lương một lúc rồi mới từ tốn nói:"Thương sư đệ nếu đã được Đạo Huyền sư huynh tiến cử thì ta cũng không nghi ngờ gì. Nhưng đệ đã biết đại sự đó chưa?"

    Thương Chính Lương gật đầu đáp:"Đệ đã biết, Đạo Huyền sư huynh đã nói cho để rồi."

    Vạn Kiếm Nhất nói tiếp:"Thế thì tốt, chỉ là lần đi Man Hoang này rất trọng đại, lại cực kì nguy hiểm, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng. Vì thế huynh phải hỏi đệ thêm một lần nữa, đệ đã thật sự quyết định đi sao?"

    Thương Chính Lương nhấn giọng trả lời:"Đệ tử Thanh Vân không có kè hèn yếu nhút nhát, thỉnh sư huynh đưa đệ đi cùng, Chính Lương có chết cũng không hối hận!"

    Vạn Kiếm Nhất cười lớn rồi tiến tới vỗ vai hắn:"Tốt! Huynh đệ tốt, nếu đã vậy thì chúng ta cùng đi."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    ---QC---
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,tuongtutruong,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 21: Lựa chọn

    Chương 21: Lựa chọn.
    Thương Chính Lương bị Vạn Kiếm Nhất vỗ vai kia không rõ vì sao, có thể là bởi nghĩ tới những gió gió mưa mưa nguy nan khôn cùng ngày sau, hoặc cũng có thể bị mấy chữ huynh đệ tốt này làm cảm động mà trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí phách hào hùng cao ngất nên cũng tươi cười gật mạnh đầu.

    Vạn Kiếm Nhất nhìn sắc trời rồi nói với Đạo Huyền:"Sư huynh, còn có một vị sư đệ mà đệ chọn được không bao lâu nữa chắc cũng sẽ tìm tới. Đệ mang hai người này đi Vân Hải một lúc, đến khi người tụ tập đông đủ thì sẽ quay lại từ biệt sư huynh."

    Đạo Huyền gật đầu dặn:" Tốt, đệ cứ mang họ đi đi." Nói xong hắn lại dừng lại một lát rồi chậm rãi tiếp lời:" Hơn nữa, việc này huynh cũng đã hỏi Chân Vu sư thúc, lão nhân gia người cũng không có ý kiến gì mà chỉ dặn đệ cứ thoải mái đi làm."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu chắp tay với y rồi xoay người rời đi. Gió núi thổi qua làm tà áo trắng tung bay phấp phới tạo nên một vẻ tiêu sái chẳng thể nói rõ. Thương Tùng và Thương Chính Lương đi ở phía sau quay sang nhìn nhau thì đều hiểu rằng đối phương là đồng bạn trong chuyến đi Man Hoang đầy nguy nan lần này nên bất giác cũng có thêm vài phần gần gũi trong đáy mắt.

    Thương Chính Lương chắp tay nói trước:"Sư huynh, sau này mong được chỉ giáo."

    Thương Tùng cũng không dám chậm trễ liền lập hồi thi lễ lại đáp:" Không dám, không dám."

    Thương Chính Lương nói tiếp:" Vạn sư huynh có nói rằng dưới chân núi còn có một người, không rõ là vị sư huynh đệ nào trong môn phái, Thương Tùng sư huynh có biết chăng?"

    Thương Tùng sầm mặt lại rồi rât không hài lòng hừ lanh:" Đó là Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong. Trong lúc gấp gáp Vạn sư huynh không thể tìm kĩ nên hôm qua thấy người này lúc chiến đấu với Ma giáo cũng có chút đạo hạnh mới để ý tới để rủ hắn đi. Ai ngờ tên Điền Bất Dịch này còn do do dự dự tham sống sợ chết, đến cùng còn chẳng thể lập tức trả lời Vạn sư huynh, thực khiến người ta thất vọng."

    Thương Chính Lương ồ một cái rồi nói tiếp:" Hóa ra là như vậy."

    Ba người đi một mạch qua Hồng Kiều đến Vân Hải rồi cuối cùng đi tới nơi sáng nay đã gặp Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường.

    Thương Tùng nhìn quanh một lần mà không thấy bóng dáng Điền Bất Dịch nên gương mặt càng khó coi hơn, thậm chí còn giận dữ quát:" Tên béo đó vẫn chưa đến, chẳng lẽ sợ đến nổi không dám đến đây hay sao?"

    Vạn Kiếm Nhất chỉ khẽ cười chứ không hề thấy có chút gì tức giận mà khoát tay nhằm bảo Thương Tùng chớ nóng vội:" Đừng sốt ruột, còn chưa tới giờ, nói không chừng một lát nữa Điền sư đệ sẽ đến."

    Thương Tùng luôn kính trọng Vạn Kiếm Nhất nên nghe thấy thế thì cũng im lặng mà chỉ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với kẻ ở Đại Trúc Phong dám để Vạn Kiếm Nhất phải chờ ở đây kia.

    Ba người chờ ở đó một lúc tới khi đến gần giờ ngọ hai khắc thì sắc mặt Thương Tùng đã đỏ đến mức như sắp chảy nước ra, Thương Chính Lương ở bên cạnh cũng đang nhíu mày thầm nghĩ rằng người đồng môn ở Đại Trúc Phong cũng quá quá đáng.

    So sánh ra thì Vạn Kiếm Nhất là người bình tĩnh nhất trong ba người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chắp tay nhìn trời, không rõ là đang suy nghĩ tới điều gì;

    Cứ vậy một lúc lâu thì bỗng có tiếng bước gấp vang lên từ đằng xa. Ba người quay sang nhìn thì thấy Điền Bất Dịch đang rất lo lắng mang theo cả người mồ hôi vội vàng chạy tới, lạ là phía sau hắn còn có một người, đó là Tăng Thúc Thường.

    Điền Bất Dịch như tia chớp chạy tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn lo lắng đến nỗi còn chưa kịp dừng bước đã vội vàng nói:" Sư huynh, Vạn sư huynh, thực sự xin lỗi, đệ, đệ, đệ đến muộn."

    Vạn Kiếm Nhất tươi cười, nhưng y còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thương Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nói:" Điền sư đệ thật là có mặt mũi, vậy mà lại để cho Vạn sư hunh và hai người chúng ta đơi ở đây lâu như vậy, đúng là quý nhân bận rộn!"

    Điền Bất Dịch nghe thấy thế thì gương mặt béo tròn cũng đỏ hẳn lên, miệng mồm cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lắp bắp:" Không, không phải thế, Vạn sư huynh nghe đệ giải thích đã.."

    Vạn Kiếm Nhất vẫn cười rồi từ tốn đáp lại:" Điền sư đê không cần nghĩ nhiều, huynh hẹn đệ trong giờ ngọ, giờ cũng chưa quá lúc đó, đệ cũng không tính là đến muộn nên dù đệ muốn nói gì cũng không cần thiết nữa. Bây giờ đệ chỉ cần nói cho ta biết quyết định của mình là đủ rồi."

    Điền Bất Dịch nhìn nam tử tiêu sái đứng đó thì bỗng thấy ấm áp nên hít sâu rồi mới nói:" Vạn sư huynh, tiểu đệ bất tài, thỉnh sư huynh mang theo đệ đi bên cạnh cùng đi một đường."

    Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lóe lên cười đáp:" Được rồi, chuyến đi này có tầng tầng nguy hiểm, đệ đã nghĩ kĩ chưa?"

    Điền Bất Dịch ưỡn ngực đáp:" Đệ không sợ!"

    Vạn Kiếm Nhất cười to rồi vỗ thật mạnh lên vai Điền Bất Dịch. Y rất vui vẻ nói:" Tốt! Huynh không nhìn sai người, Điền sư đệ quả không làm huynh thất vọng.."

    Lời còn chưa hết thì mấy người ở đây bỗng thấy bên cạnh có bóng người lướt lên đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất, chính là Tăng Thúc Thường. Hắn bỗng khom lưng hành lễ với Vạn Kiếm Nhất rồi nhấn giọng:" Vạn sư huynh, xin huynh mang đệ đi cùng."

    Đám người Vạn Kiếm Nhất bỗng ngẩn ra, Điền Bất Dịch lại nhanh chân bước lên kéo người kia lại, sau đó mới lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh đừng nghe hắn nói bậy....đệ.."

    Không nói được hết câu thì Điền Bất Dịch bỗng nhiên lảo đảo chấp chới lùi sang bên cạnh mấy bước.

    Là Tăng Thúc Thường đứng sau dùng lực đẩy mạnh tên béo này sang một bên rồi lại đứng trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực , hiên ngang nói:" Vạn sư huynh, đệ không nói đùa!"

    Điền Bất Dịch giận dữ lao tới đá hắn một cái rồi quát:" Thối lắm, cút ngay cho lão tử."

    Tăng Thúc Thường lại cứng đầu đứng yên đó nhận lấy cú đá của Điền Bất Dịch để cuối cùng vẫn tiếp tục đứng vững trước mặt Vạn Kiếm Nhất.

    Vạn Kiếm Nhất thấy vậy thì cũng bật cười. Nhưng Thương Tùng ở sau lưng hắn lại khó chịu mắng:" Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì?"

    Bị hắn mắng như vậy nên Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường quay sang nhìn nhau một cái rồi lại lập tức hừ lạnh quay đầu đi nơi khác.

    Vạn Kiếm Nhất thờ dài lắc đầu bảo:" Được rồi, có gì từ từ nói."

    Sau đó, hắn dẫn mọi người tới một góc yên tĩnh sát biên Vân Hải rồi mưới chậm rãi hỏi Tăng Thúc Thường. Sau khi hỏi mấy câu thì mới biết được những rắc rối trong câu chuyện từ miệng của Điền Bất Dịch và Tăng Thúc Thường. Sáng nay sau khi hắn nói việc kia với Điền Bất Dịch thì dù cho chuyến đi này có cực kì nguy hiểm thì y cũng đã sớm đưa ra quyết định là sẽ theo Vạn Kiếm Nhất đi Man Hoang. Còn trong đó có mấy phần là vì đại nghiệp thiên thu của Thanh Vân Môn hay là vẫn là do danh vọng của Vạn Kiếm Nhất quá lớn khiến hắn muốn đi theo thì cũng không tháy nói rõ.

    Điền Bất Dịch sau khi quyết định thì vốn sẽ lập tức tới đây nói cho Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ lúc đó Tăng Thúc Thường lại đột nhiên xuất hiên. Kẻ này cứ dầy mặt bám dính không buông Điền Bất Dịch để mong y có thể nói ra tại sao Vạn Kiếm Nhất lại đột nhiên thận trọng tìm y như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

    Điền Bất Dịch cũng không định nói bởi lẽ chuyến đi Man Hoang này quá quan trọng. Nhưng Tằng Thúc Thường không biết vì sao hôm nay lại rất cơ trí lòng vòng một lúc cũng đoán được chút gì đó từ lời của Điền Bất Dịch nên dọa hắn nếu không nói thì có chết cũng không hắn đi. Với tính nết ngày thường này của hắn khiến Điền Bất Dịch sợ hơn là thấy phiền nên cứ mãi dây dưa như vậy đến tận khi y thấy mình sẽ đến muộn nên giật mình kinh hãi, ngờ đầu Tăng Thúc Thường vẫn cứ bám chặt nên nhất thời Điền Bất Dịch đành phỉa vừa đi tới Vân Hải vừa làm loạn lên với hắn. Cuối cùng lại bị Tăng Thúc Thường đoán được gần hết chuyện từ trong những điều hắn nói nên cũng chạy theo tới nơi này.

    Mà khiến Điền Bất Dịch kinh ngạc nhất là kẻ này lại đốt nhiên tiến tới mở miệng nói với Vạn Kiếm Nhất rằng mình muốn đi.

    "Vạn sư huynh, đệ thật sự không ngờ hắn sẽ nói vậy." Điền Bất Dịch lúng túng nói với Vạn Kiếm Nhất xong lại lườm Tăng Thúc Thường. Hắn quả thực chưa bao giờ nghĩ rằng người bằng hữu tốt nhất của mình này lại trông đáng ghét như vậy.

    Tăng Thúc Thường cũng mặc kệ hắn mà chỉ tha thiết nói với Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, huynh hãy nghe đệ nói, đạo hành của đệ tuyệt đối cáo hơn tên mập chết tiệt kia. Hơn nữa đệ cũng rất khiêm tốn, lại càng trung thành với môn phái, cũng quyết không phải là kẻ tham sống sợ chết gì cả. Điềm nào đệ cũng hơn Điền Bất Dịch, thỉnh sư huynh mang theo đệ để đệ có thể ra sức vì bản môn."

    Nói xong hắn nghiêm mặt nói:" Nếu như huynh nghĩ rằng số lượng quá nhiều thì không cần mang tên mập kia, mang theo đệ là được."

    Điền Bất Dịch ngẩn ra rồi lập tức nổi điên. Hắn mang theo gương mặt đổ bừng bừng lao tới đấm lên gương mặt tuấn tú của Tăng Thúc Thường, đồng thời còn không ngừng mắng:" Giỏi cho một tên Tăng Thúc Thường, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, lão tử đánh chết ngươi.."

    "Được rồi!" Một tiếng quát nhẹ, chính là Vạn Kiếm Nhất. Sau khi quát để hai người đang tranh chấp đó dừng lại thì hắn bỗng nghĩ ngợi một lát rồi nhìn thật kỹ Tăng Thúc Thường xong mới hỏi:" Đệ là Tăng Thúc Thường từ Phong Hồi Phong phải không?"

    Tăng Thúc Thường gật đầu đáp:" Vâng."

    Vạn Kiếm Nhất dừng lại giây lát rồi mới hỏi tiếp:"Tăng Vô Cực sư thúc của Phong Hồi Phong là gì của đệ?"

    Tăng Thúc Thương hơi biến sắc nhưng sau khi do dự vẫn nhỏ giọng đáp:" Là gia phụ của đệ."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu suy nghĩ thêm rồi nói:" Tăng sư đệ, đệ muốn báo đáp sư môn nên không ngại hiểm nguy nguyện đi tới Man Hoang cùng chúng ta, phần tâm ý này huynh xin nhận. Nhưng việc này cũng không thể giấu Tăng sư thúc được, theo huynh được biết thì lão nhân gia người chỉ có duy nhất một đứa con trai, huynh không thể tự quyết định, chi bằng để lão nhân gia người đồng ý đã."

    Tăng Thúc Thường đỏ mặt như thẹn như giận nên khẩn cầu Vạn Kiếm Nhất:" Vạn sư huynh, chuyện này đệ có thể tự làm chủ."

    Vạn Kiếm Nhất vẫn không đồng ý mà lắc đầu:"Vậy thế này đi, việc này rất khẩn cấp, chúng ta giờ tý đêm nay sẽ rời núi. Tối nay giờ tý ở trên Hồng Kiều, đệ nếu mang được thư đồng ý chính tay Tăng sư thúc viết đến đưa huynh thì huynh sẽ mang đệ đi, còn nếu không, đệ cũng không cần phải tới."

    Tăng Thúc Thường ngạc nhiên nhưng thấy vẻ kiên quyết không thể lay động của Vạn Kiếm Nhất thì cũng không nói được gì nữa.

    Vạn Kiếm Nhất nhìn y chứ không nói gì thêm mà ngược lại quay người dặn ba người Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương:" Lần đi Man Hoang này chỉ cần tinh không cần nhiều nên chỉ cần mấy người chúng ta. Lúc nãy mấy đệ hẳn cũng đã nghe huynh nói thế nên giờ về chuận bị đi, tối nay giờ tý gặp nhau trên Hồng Kiều, chúng ta sẽ cùng xuống núi."

    Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương đều nghiêm trang ôm quyền đáp:"Vâng."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,diepnguyen,tuongtutruong,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 22

    Chương 22
    Mây bay mịt mờ, bóng hình ẩn hiện, linh phong ngàn năm sừng sững giữa đất trời nhìn thế gian chìm nổi, nhật nguyệt chuyển dời.

    Đêm nay trăng tròn sáng tỏ như một viên bạch ngọc to lớn lơ lửng bên trên bầu trời Hồng Kiều, vô cùng đẹp đẽ. Hồng Kiều trên Thông Thiên phong vắt ngang giữa trời với khí thế hùng hồn, nhìn từ xa lại chẳng khác nào đâm xuyên qua vầng trăng sáng, lại từa tựa như con đường thăng thiên, thẳng tới trời xanh.

    Khi gần đến giờ Tý, trên Hồng Kiều, bốn người Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương sóng vai đi tới rồi đứng lại giữa cầu. Ánh trăng như nước bao phủ lên mình họ thật chẳng khác nào đang đứng trong ánh trăng, tình thơ ý họa nào đâu tả xiết.

    Chẳng lâu sau bỗng có tiếng bước chân vang lên, một bóng người từ phía Ngọc Thanh điện từ từ đi lại, chính là Đạo Huyền.

    Trên mặt Vạn Kiếm Nhất xuất hiện nụ cười rồi lập tức tiến lên đón. Nhưng y còn chưa kịp nói gì thì bỗng thấy đằng sau Đạo Huyền có hai cô gái, là Thủy Nguyệt và Tô Như thì giật mình hỏi: "Sao các muội lại tới đây?"

    Thủy Nguyệt và Tô Như nhanh chóng đi lên, xem ra họ đều đã biết bọn Vạn Kiếm Nhất muốn tiến vào nơi nguy hiểm nên sắc mặt cực kì ngiêm túc, trong ánh mắt còn chứa đầy sự quan tâm.

    Xem ra Tô Như cực kì khẩn trương nên vừa nhìn Vạn Kiếm Nhất thì vành mắt đã phiếm hồng như sắp khóc mà nói: "Vạn sư huynh, sao huynh lại phải làm điều nguy hiểm như thế chứ?"

    Vạn Kiếm Nhất tươi cười, vốn định khuyên bảo vài câu thì Thủy Nguyệt bỗng vượt lên kéo lấyTô Như quát: "Không được nói bậy! Lần này Vạn sư huynh dù cho có đi phạm hiểm nhưng lại là vì cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân môn, quả là hành động của bậc anh hùng hào kiệt, sao có thể e ngại sống chết chứ? Muội nói vậy thì coi Vạn sư huynh và các vị sư huynh khác là cái gì?"

    Vạn Kiếm Nhất cười lớn: "Đa tạ Thủy Nguyệt sư muội khích lệ."

    Trong đôi mắt sáng như sao trời trên gương mặt tuyệt mỹ của Thủy Nguyệt lúc này đã ánh lên bóng hình ung dung tiêu sái của nam tử bạch y đằng kia, một hình bóng như thể đã khắc sâu vào trong tâm khảm. Nàng hít sâu rồi lùi lai hai bước rồi mới cao giọng: "Bốn vị sư huynh, sư phụ đã dặn muội và Tô sư muội chuyến đi Man Hoang lần này, hơn nữa còn ủy thác hai muội tiễn các vị đi. Đường đi Man Hoang hàng vạn dặm, núi cao đường xa, nguy hiểm không tài nào kể hết, lại thêm vô số dư nghiệt ma giáo hung hăng tàn ác như vào trong miệng hổ, gian nguy muôn trùng. Có điều, bậc anh hùng cái thế tất phải vượt lên thiên ha; đệ tử Thanh Vân, gặp nguy không từ! Nơi đây có danh tửu của Tiểu Trúc phong mà gia sư chính tay dưỡng lấy, nguyện mời tôn huynh, coi như cổ vũ hành trình lần này!"

    Ngay từ khi Thủy Nguyệt nói thì bốn người Vạn Kiếm Nhất đã cực kì tập trung, đến khi nghe xong, Vạn Kiếm Nhất liền chắp tay nói: "Đa tạ Chân Vu sư thúc."

    Sau lưng y, Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương cũng nghiêng mình cảm tạ với sắc mặt cực kì nghiêm trang.

    Tô Như ở bên cạnh tiến lên, trên tay còn cầm một bình rượu và mấy chiếc chén, chính là thứ chuẩn bị cho mấy người Vạn Kiếm Nhất, ai ngờ Vạn Kiếm Nhất lại giơ tay chặn lại, hơn nữa còn quay sang nói với Thủy Nguyệt: "Thủy Nguyệt sư muội, thỉnh đợi thêm một chút, trước giờ Tý còn một người nữa đến."

    Thủy Nguyệt giật mình nhưng cũng lập tức gật đầu: "Tốt, tốt."

    Lúc này mọi người đều đứng đợi trên Hồng Kiều, Đạo Huyền liếc nhìn Vạn Kiếm Nhất, y biết ý nên liền theo sư huynh mình đi sang một bên, tới lúc này hai người nhỏ giọng nói chuyện.

    Mấy người còn lại đứng ở bên kia, Tô Như đặt bình rượu và chén xuống một góc, vừa ngẩng dậy thì giật mình bởi thấy có một bóng người to lớn đứng riêng một bên.

    "Điền Bất Dịch, sao huynh lại đứng đây?" Tô Như ngạc nhiên đi tới.

    Điền Bất Dịch không nói.

    Từ lúc tới đây trong mắt Tô Như chỉ có Vạn Kiếm Nhất chứ gần như chẳng còn ai khác, còn Điền Bất Dịch từ lúc thấy Tô Như đến thì đã nhìn nàng, từ đó đến giờ, tim hắn càng lúc đập càng nhanh, lần này bỗng bị Tô Như phát hiện, hơn nữa còn đi tới hỏi thì gương mặt núc ních của y lại càng đỏ lên, trong lòng lại còn cảm thấy càng thêm khẩn trương.

    "Huynh, huynh..." Chẳng hiểu vì sao, Điền Bất Dịch lại cảm thấy lúc đứng trước mặt bị Vạn sư huynh hỏi về sinh tử cũng chẳng khẩn trương bằng khi đứng trước mặt thiếu nữ mềm yếu này nên nhất thời không nói ra lời.

    Tô Như như thể đã nghĩ tới điều gì nên đôi mắt sáng trong lộ ra vẻ đồng tình, nàng nhẹ giọng: "Được rồi, muội biết huynh không tiện nói, không cần cố nói đâu." Ngay sau đó nàng lại chau mày nhìn kĩ Điền Bất Dịch, sắc mặt cũng nghiêm trang hẳn lên: "Lẽ nào, huynh cũng muốn đi sao?"

    Điền Bất Dịch nhìn sâu vào gương mặt xinh đẹp ấy, trong lòng lại bỗng trào lên một nỗi tự hào, dù có phải gặp trăm ngàn nguy hiểm thì cũng chẳng cần e sợ, chỉ cần có thể đứng đối mắt với cô gái trước mặt này là đủ rồi, còn lại thì có xá gì. Y gật mạnh đầu, nói mạnh: "Phải."

    Tô Như nhìn y thật lâu, đôi mắt chẳng biết từ bao giờ đã đỏ lên, nàng u oán nói với giọng chỉ một mình Điền Bất Dịch có thể nghe thấy: "Các huynh, từng người một, vì sao đều nhất định phải đi làm chuyện nguy hiểm bậc nhất trên thế gian thế này? Vì sao không thể yên ổn ở lại Thanh Vân, an tâm tu luyện, bình an qua một đời chứ? Các huynh không biết, lần này đi có thể không còn gặp lại hay sao? Muội, muội..."

    Nói tới đó thì giọng nàng bị nghẹn lại, bờ vai run lên, từng giọt lê trong suốt như những viên trân châu đẹp nhất thế gian trượt theo gò má của nàng xuống đất giữa ánh trăng.

    Điền Bất Dịch chợt thấy tim mình nhức lên, y vô thức vươn tay ra, nhưng mới được nửa đường thì Tô Như lại quay đầu nhìn về Vạn Kiếm Nhất nói tiếp: "Vạn sư huynh thiên tư cao ngất, tài hoa hơn người, chỉ cần có thời gian thì nhất định là long phượng trong loài người, nhưng, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, vạn nhất, vạn nhất.."

    Nói xong, nỗi ưu tư trong mắt nàng càng sâu, cũng chẳng nói thêm bất cứ lời nào nữa.

    Điền Bất Dịch nhìn Tô Như thật lâu, bỗng nhiên máu nóng sôi lên tới đầu nên vội vàng nói: "Muội không cần lo lắng, có huynh ở đây!"

    Tô Như ngẩn người nhìn lại y: "Sao cơ?"; có lẽ là kinh ngạc nên nàng bất giác đã quên rằng giọng Điền Bất Dịch đã lưu loát hơn nhiều.

    Điền Bất Dịch cũng chẳng quản nhiều tới thế nên trong lúc hào khí cao ngất này y đã mạnh mẽ nói: "Tô sư muội, muội yên tâm. Chuyến đi Man Hoang này huynh nhất định sẽ hộ vệ Vạn sư huynh chu toàn, bất kể bên hắn có bao nhiêu yêu nghiệt ma giáo hung ác, chỉ cần trong tay huynh còn có Xích Diễm, bất kể là ai muốn hại Vạn sư huynh thì nhất định phải bước qua xác huynh chết!"

    Tô Như run lên như bị kinh ngạc đến ngây ngốc, chẳng lâu sau gương mặt như hoa ấy đã biến sắc, một tay còn vươn lên che miệng Điền Bất Dịch, sau đó lại lo sợ tự tát chính mình đến suýt rên lên thành tiếng. Nàng dậm chân mắng Điền Bất Dịch: "Huynh, huynh điên rồi, nói bậy nói bạ!"

    Dứt lời nàng lại xoay đầu liên tục 'phi, phi, phi'; hai chân không ngừng dậm, tay thì thu về đặt lên bờ ngực đang không ngừng phập phồng: "Nói linh tinh, nói linh tinh, huynh ấy không nói thật đâu, lão thiên gia có linh, ngàn vạn lần đừng tin, đừng tin huynh ấy nói bậy."

    Nói tới đó ánh mắt của nàng lại đảo qua, nàng thấy Điền Bất Dịch đừng bên cạnh mình, gương mặt lại đầy nét tươi vui, nhìn cực kì đần, thì lại càng nóng hơn, chỉ hận không thể tát lên gương mặt đó một cái. Chỉ là nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau tên béo này sẽ phải rời khỏi đây đi vạn dặm Man Hoang, nói không chừng còn không có ngày gặp lại thì lại mềm lòng, ánh mắt nhìn y lại thêm đôi phần lo lắng, nàng nhỏ giọng bảo: "Huynh, nghìn vạn lần phải bảo trọng."

    Điền Bất Dịch: "Ừ."; Chỉ một tiếng kèm theo cái gật đầu.

    Tô Như quay mình đi sang bên Thủy Nguyệt, chỉ là mới đi được hai bước thì không nhịn được lại quay về Điền Bất Dịch thì thấy chàng trai ấy vẫn đang đứng yên đó đăm đăm nhìn mình với nét cười chẳng hề che giấu.

    Tô Như thoáng hoảng loạn cắn răng, tim cũng bất chợt rung lên thật mạnh, có lẽ trăng đêm nay quá đẹp, quá sáng, vậy nên chàng trai ấy cứ đúng đó ngốc nghếch cười như là ánh trăng lung linh chìm sâu vào tâm trí.

    "Điền mập, huynh đừng chết đấy." Tô Như bỗng nhiên mở miệng: "Phải sống thật tốt, sau đó trở về.."

    Điền Bất Dịch lắc đầu, rồi lại tươi cười gật đầu.

    ***

    "Chuyến đi Man Hoang lần này vô vàn gian nguy, nên đi như nào, đệ đã tính chưa?" Dưới ánh trăng, Đạo Huyền nhìn Vạn Kiếm Nhất hỏi.

    Vạn Kiếm Nhất tươi cười: "Sư huynh yên tâm, việc này quan hệ trong đại, đệ đã nghĩ rất kĩ."

    Đạo Huyền gật đầu: "Đệ thông minh tài trí, huynh tự nhiên yên tâm. Chỉ là Man Hoang không phải vùng đất tầm thường, ta chỉ e đệ quá háo thắng, nếu chẳng may có gì không tốt, sức người không kham nổi thì đệ đừng quá cố gắng, lui đi là thượng sách, nên nhớ núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đun, dù Man Hoang có hung hiểm thế nào thì sau này vẫn còn cơ hội làm lại."

    Vạn Kiếm Nhất chắp tay nói: "Vâng, tiểu đệ ghi nhớ."

    Đạo Huyền nhìn y thật lâu rồi mới nói tiếp: "Sống mà trở về."

    Vạn Kiếm Nhất cười mà chẳng nói, ánh mắt cũng rất ôn hòa.

    Lâu sau, hai huynh đệ cùng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một vầng trăng sáng long lanh treo giữa không trung, ánh trăng như nước chiếu xuống nhân gian, lại chiếu lên hai người đứng đó, một khắc ấy, rực rỡ vân ngần khiến người ta chẳng thể nào nhìn rõ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,tuongtutruong,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 23

    Chương 23
    Trăng sao cùng tỏ, sắc đêm yên tĩnh mà rực rỡ, thời gian cũng như ngừng trôi, mấy người đứng đó không lâu thì Vạn Kiếm Nhất ngẩng lên nhìn trời rồi lắc đầu: "Đến giờ Tý rồi, xem ra Tăng sư đệ không đến, chúng ta đi thôi."

    Mọi người không nói mà đều từ từ bước đi, trong đó chỉ có Điền Bất Dịch không nhịn được mà quay lại nhìn về Hồng Kiều, Thương Tùng thì lại cười lạnh, hiển nhiên là xem thường Tăng Thúc Thường lâm trận bỏ chạy. Còn lại những người khác đều không có thái độ gì rõ ràng.

    Nhưng thấy đã sắp đến giờ khắc biệt ly, thấy Vạn Kiếm Nhất đi tới đứng cạnh Điền Bất Dịch, Thương Tùng, Thương Chính Lương thì sắc mặt Tô Như và Thủy Nguyệt đều đã tái đi. Ngay cả Đạo Huyền vốn luôn trấn tĩnh cũng đã hơi nhìn xuống, im lìm chẳng nói.

    Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất lại chẳng hề có chút lo lắng, y tươi cười chắp tay với mọi người rồi định lên tiếng, ngờ đâu bỗng nhiên nghe thấy bên Hồng Kiều có một tiếng hô lớn gấp gáp truyền tới: "Đừng, đừng đi, ta đến rồi."

    Điền Bất Dịch xoay người lộ rõ nét vui: "Tiểu Tăng tới."

    Mọi người nhất lượt quay lại quả nhiên thấy một bóng người từ Hồng Kiều chạy tới. Khi tới gần, ánh trăng chiếu lên gương mặt y thì mới thấy đúng là Tăng Thúc Thường. Chỉ thấy y thở hổn hển, rõ ràng là đoạn đường này đã dùng toàn lực ngự kiếm, gương mặt cũng hiện rõ vẻ vội vã.

    Y tiến tới trước mặt Vạn Kiếm Nhất, thậm chí còn chẳng hề hành lễ với Đạo huyền và những người khác, mà gấp rút rút lên một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, đây là bút tín của cha đệ."

    Vạn Kiếm Nhất nhìn y rồi tiếp lấy thư. Y mở thư ra, mượn nhờ ánh trăng nhìn một lúc rồi gật đầu nói với Tăng Thúc Thường: "Đúng là của Tăng sư thúc, vậy đệ cùng đi với chúng ta thôi."

    Tăng Thúc Thường thờ phào nhẹ nhõm như thể nhấc được một viên gạch khỏi lồng ngực, lúc này y mới bình tĩnh nên mới có thể chú ý tới những người xung quanh nên vội vã chào hỏi rồi đứng sang bên cạnh Điền Bất Dịch.

    Điền Bất Dịch nhìn y, nụ cười cũng lộ ra trên gương mặt, rồi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nên tối mặt có phần giận dữ nói: "Ta bảo này, ngươi đã biết chuyến đi Man Hoang này nguy hiểm thế nào không?"

    Tăng Thúc Thường đã không còn thở dốc nữa mà gật đầu đáp: "Ta tất nhiên đã biết."

    Điền Bất Dịch nhìn y mắng: "Biết mà còn tới vội vậy sao, không sợ chết à?"

    Tăng Thúc Thường hừ lạnh hỏi ngược: "Ngươi cũng ở đây rồi, sao còn phải hỏi? Ngươi không sợ chết à?"

    Điền Bất Dịch tức giận: "Nói nhảm, đang sống yên lành ai không sợ chết, chỉ là lần này can hệ trọng đại, vì cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân môn, thân là đệ tử Thanh Vân, tất nhiên ta không thể chối từ."

    Tăng Thúc Thường nói: "Lão tử thì không phải đệ tử Thanh Vân?"

    Điền Bất Dịch cười: "Ta được Vạn sư huynh tự thân mời, tất nhiên không thể chối từ, nhưng huynh ấy đâu có tìm ngươi, sao ngươi phải tự nhiên lao vào? Chẳng may có gì không lành ở Man Hoang, ta thì thôi đi, ngươi muốn Tăng sư thúc sống sao?"

    Tăng Thúc Thường bỗng yên lặng chẳng nói nên lời.

    Điền Bất Dịch nhìn y tựa như không biết tiện nói thêm nên cười khẽ: "Sao nào?"

    Tăng Thúc Thường lắc đầu thở dài nói lại: "Lúc về ta đã quỳ cầu khẩn một canh giờ, đến cùng cha ta mới mở miệng cho phép."

    Điền Bất Dịch nói: "Sao ngươi phải cố tới bằng được chứ?"

    Tăng Thúc Thường nhìn lên hư không vô tận tối đen trên Hồng Kiều không nói thật lâu rồi mới cất lời: "Lưu sư huynh chết sớm, cha ta muốn đem vị trí chủ tọa Phong Hồi phong lại cho ta, nhưng rõ ràng không thể phục chúng, trong lòng ta cũng không yên, vậy nên muôn đi làm nên đại sự để cho người Phong Hồi phong thấy thì ta mới có thể đứng vững được, cũng không thẹn với lương tâm."

    Điền Bất Dịch nhìn y rồi chẳng nói thêm lời, mãi sau mới vỗ vai Tăng Thúc Thường, y chỉ tươi cười gật đầu.

    Đằng kia Vạn Kiếm Nhất phẩy tay áo đi tới giữa Hồng Kiều chắp tay với ba người Đạo Huyền, Tô Như, Thủy Nguyệt mà rằng: "Được rồi, đã không sớm nữa, chúng đệ cũng nên đi rồi."

    Thủy Nguyệt tiến lên hai bước, sắc mặt càng thêm nghiêm trang, lại dùng ánh mắt bảo Tô Như đưa chén cho năm vị đồng môn, rồi tự mình châm rượu 'Thanh trúc' chỉ riêng Tiểu Trúc phong có vào chén rồi lại cùng Tô Như lui về bên Đạo Huyền: "Vạn sư huynh, chư vị đồng môn, lần này đi Man Hoang vô vàn gian hiểm, lời nói chẳng thể bộc lộ hết tâm ý, chỉ đành lấy chén rượu bạc khích lệ chư vị sư huynh. Chỉ mong lịch đại tổ sư bảo hộ các vị sư huynh chiến thắng trở về, lập lên công tích ngàn đời, làm rạng danh Thanh Vân!"

    Giọng nàng trong veo, tư dung tuyệt thế, nhìn chẳng khác nào tiên tử trên trời, gió núi trước mặt bỗng nhiên thổi mạnh xua qua Hồng Kiều khiến quần áo mọi người bay phần phật như thể cũng cảm thấy điều gì...

    Bóng đêm rất đậm, ánh trăng như nước, Vạn Kiếm Nhất phấn chấn nhìn những người bên cạnh cười vang thật lớn rồi nâng chén lên trời. Đám Thương Tùng cũng làm theo, chỉ giây lát sau, bọn họ cùng ngẩng đầu uống cạn ly rượu thơm ngon.

    Mênh mang đất trời bỗng nhiên yên lại, ánh trăng lấp lánh rơi rụng nhân gian.

    Trong giữa nhân gian, trên đỉnh Hồng Kiều, bạch y tiêu sai, huynh đệ chung vai.

    Đạo Huyền đứng bên cạnh trầm ngâm nhìn tất cả, gương mặt thoáng qua nét nín nhịn, hai tay giấu trong áo bào đã nắm thật chặt. Tô Như bên cạnh thì dùng tay che miệng không nói thành lời, Thủy Nguyệt thì buồn bã ngẩng đầu nhìn về Vạn Kiếm Nhất với đầy vẻ ngưỡng mộ.

    Vạn Kiếm Nhất quăng chén rượu đã cạn xuống vạn dặm vực sâu rồi chắp tay cất giọng: "Đi!"

    Một tiếng rít vàng, long ngâm vang lên, kiếm mang bích lục lấp láy, chàng trai khoác bạch y ấy ngự kiếm chẳng hề lưu luyến bay lên thẳng vào bầu trời; đằng say người ấy, bốn đạo kiếm mang cùng lúc vọt lên bầu trời u tối, vô cùng rực rỡ.

    Một khắc ấy, nam nhi nhiệt huyết lầm lẫm phóng đi, trời sao u ám, thiên địa vạn vật, nào có sợ gì!

    Chỉ còn lưu lại trên Hồng Kiều ánh trăng tịch liêu!

    Tô Như bật nấc nhào vào lòng Thủy Nguyệt sư tỷ mà chẳng khóc nổi thành âm, Thủy Nguyệt thì ôm chặt nàng, Đạo Huyền gần đó thì chỉ ngẩng lên nhìn lên ánh lấp lánh càng lúc càng xa trên đời đêm.

    ***

    Nơi Tây Bắc Thanh Vân có một sơn cốc quanh năm mây mù không tan, theo địa thế thì đây có lẽ là một dư mạch của dãy Thanh Vân nguy nga vạn dặm, hơn nữa lại cách bảy ngọn chủ phong của Thanh Vân khá xa. Sơn cốc không lớn, khí hậu lại thoải mái, hai bên sơn mạch kéo dài, rừng núi rậm rạp xanh ngát, tiếng dã thú rít gào không ngừng vang vọng.

    Nước mưa đọng lại trong núi hình thành những dòng mỏng manh dọc theo triền núi rơi xuống như những màn nước trong veo, vô cùng dễ nhìn. Thi thoảng lại có một cây hoa chẳng rõ tên mọc giữa khe núi, một đoạn chạc cây vươn về màn nước, cây xanh hoa đỏ hai bên dòng rung lên nhè nhẹ rơi đầu như mưa khiến nơi xanh mát này bất giác được phũ thêm sắc đỏ.
    \
    Trong sơn cốc có một con sông nhỏ, dòng nước chảy xiết, bọt nước va vào đá cứng tạo nên những làn hơi vô hình thêm vào làn mây mù mênh mông trên bầu trời sơn cốc, khi chúng được ánh dương chiếu sáng tạo nên những vòng bày màu lấp lánh, dù chẳng thể so với nơi có khí thế to lớn như Hồng Kiều nhưng cũng có phần tươi đẹp khác lạ.

    Dân chúng nơi này xưa nay vốn luôn kính ngưỡng thần tiên trên Thanh Vân sơn, mà Hồng Kiều trong Thanh Vân lục cảnh lại càng nổi danh, có người hiểu biết đặt tên nơi đây theo ý cảnh của Hồng Kiều là Thải Hồng cốc. Tên thì dễ nghe, nhưng nơi thâm sơn như Thải Hồng cốc bình thường cũng ít dấu chân người, cực kì yên tĩnh.

    Nhưng mấy ngày nay nơi này bỗng dưng tấp nập hẳn lên, nhất là hai ngày gần đây Thải Hồng cốc bỗng hiện ra rất nhiều bóng người, chính là đám ma giao chiến bại trong trận Thanh Vân đang lui về, phần lớn trong số đó còn đang tỏ ra sợ hãi.

    Sau khi đại bại trên Thanh Vân, chúng vốn chỉ một lòng muốn nhanh chóng chạy về Man Hoang miền Tây Bắc nên thường chỉ dừng lạ nơi này thoáng chốc rồi lập tức rời đi. Chỉ có số ít trong đó là khác biệt, họ kết đội, chiếm lấy một khoảng, nhìn có vẻ rất điêu luyện mạnh mẽ, canh phòng cực kì cẩn mật khiến kẻ khác chẳng dám tới gần, chính là nhân mã của Quỷ Vương Tông.

    Trong căn lều giữa trận thế ấy hôm nay có mặt phần lớn những người có vai vế trong ma giáo. Bên phía Quỷ Vương Tông thì lão Quỷ Vương vẫn còn rất yếu, sắc mặt không hề có chút hồng hào, chỉ nhờ sự nâng đỡ của Tiểu Vạn mà nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế. Ở trước mặt hắn có tám người, bên trái là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, tứ đại thánh sứ của Ma giáo, trong tay Thanh Long còn có một hũ xanh ngọc, sắc mặt cực kì nghiêm trọng, y ngồi ngay thẳng, ba người còn lại thì đứng sau y. Bên phải là ba người đang ngồi, đứng đầu là Vạn Độc môn môn chủ Độc Thần, hai người còn lại một nam một nữ, cũng rất trẻ tuổi, nhìn qua có vẻ chỉ xấp xỉ hai mươi.

    Quỷ Vương ho nhẹ phá tan đi sự yên tĩnh nơi đây, hắn đảo mắt qua tất cả rồi đặt lên chàng trai bên cạnh Độc Thần: "Ngọc Dương, tìm được di hài sư phụ ngươi chưa?"

    Thanh niên này chính là đệ tử Ngọc Dương tử của môn chủ Trường Sinh Đường, nhìn có vẻ còn rất trẻ nhưng giữa lông mày lại có một luồng lệ khí, nhưng khi đứng trước mặt những đại lão tiền bối của thánh giáo thì vẫn thoáng lộ ra vẻ lo sợ: "Vẫn chưa tìm được." Nói xong hắn lại tức giận nghiến răng: "Chỉ sợ là đã bị đám người Thanh Vân thu đi."

    Quỷ Vương lắc đầu nhìn tiếp xuống cô gái cực kì xinh đẹp khá ưa nhìn hỏi tiếp: "Tam Diệu, sư phụ ngươi thì sao?"

    Gương mặt cô gái trẻ tuổi Tam Diệu ấy thoáng qua nét u buồn, cô ta thấp giọng đáp lại: "Trong lúc chiến đấu ở Thanh Vân, sư phụ lão nhân gia bị Tru Tiên kiếm của tặc tử Thanh Vân đánh lén, không chỉ đã gãy đi một tay, còn dính phải nội thương cực nặng, đến giờ vẫn còn đang hôn mệ, e là...”








    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,tuongtutruong,
  9. #25
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Man Hoang Hành

    Tiêu Đỉnh


    Chương 24

    Chương 24
    Nói xong lời cuối cùng, Tam Diệu cắn răng trầm mặc, mọi người đều im lặng suy tư.

    Chỉ một lát sau, Thanh Long chậm rãi lên tiếng: "Thanh Tru Tiên kiếm này của Thanh
    Vân môn quả thực vô cùng quái dị. Một khi bị thương dưới kiếm này thì người trong Ma
    giáo chúng ta sẽ bị áp chế rất mạnh, thương thế không có cách nào khỏi hẳn được. Giáo
    chủ lúc trước cũng vì thế mà cuối cùng phải ôm hận."

    Lời ấy của hắn vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, ánh mắt chẳng biết vô tình
    hay cô ý mà cùng liếc nhìn chiếc hũ ngọc bích trong tay hắn. Sắc mặt Thanh Long vẫn
    như thường, không thấy có biến hóa gì cả.

    Quỷ Vương thì lại ho khan mấy tiếng, khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ sở, nói:
    "Các vị, tình thế trước mắt của Thánh giáo rất nguy cấp, Cừu giáo chủ bất hạnh cưỡi hạc
    về trời, phải tiến hay lùi, chúng ta cũng phải bàn bạc cho rốt ráo mới được."

    Mọi người lại trầm mặc. Những người ngồi đây thực sự đều là những nhân vật trọng yếu
    của Ma giáo hiện nay, Tứ đại Tông phái thực lực mạnh nhất đều đến đây cả, địa vị trong
    Thánh giáo không phải hạng xoàng, ngay đến Tứ đại Thánh sứ luôn ở bên cạnh Nhậm
    giáo chủ cũng tới. Bảo rằng vận mệnh Ma giáo nằm trong tay mấy người này cũng không
    phải nói ngoa.

    Cứ thế một lúc, cô gái áo đen đứng sau lưng Thanh Long, cũng chính là Chu Tước trong
    Tứ đại Thánh sứ, đột nhiên lên tiếng, ngữ khí lạnh lùng, nói: "Trước khi lâm chung, Giáo
    chủ đã có di mệnh, bảo chúng ta mau lui về Man Hoang Thánh điện, nghỉ ngơi lấy sức,
    trong vòng 60 năm không được dấy lên tranh chấp. Nếu đã vậy, chúng ta phải tuân mệnh
    mới đúng, còn bàn gì nữa?"

    Quỷ Vương nhíu mày, không nói gì, nhưng Độc Thần ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ không
    đồng tình, nhẹ giọng nói: "Các vị tôn sứ một thân một mình, tự do lui tới, đương nhiên là
    khiến người ta ngưỡng mộ rồi, nhưng bốn phái chúng tôi thì lại khác. Qua nhiều năm như
    vậy, Thánh giáo như cây lớn đâm rễ sâu, thế lực trải khắp thiên hạ, đệ tử trong phe phái
    tông môn của chúng tôi cũng âm thầm thiết lập nhiều cơ nghiệp buôn bán khắp nơi,
    không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay như vậy chứ?"

    Tấm khăn đen trên mặt Chu Tước khẽ động, trong đôi mắt sáng lộ ra một luồng sát khí,
    tựa hồ cảm thấy phẫn nộ về việc các nhân vật đại phái của Thánh giáo như Độc Thần
    nghi ngờ di mệnh của giáo chủ Cừu Vong Ngữ.

    Mà cùng có cảm giác này hiển nhiên không chỉ có mình nàng. Không đợi Chu Tước mở
    miệng, Thánh sứ Bạch Hổ cao lớn như cự nhân đứng sau lưng Thanh Long cũng phẫn nộ
    quát lớn: "Hài cốt giáo chủ còn chưa lạnh, các ngươi đã tính tạo phản à?"

    Một tiếng quát này của hắn vang như sấm rền, chấn động trong tai mọi người, hiển nhiên
    là đạo hạnh thâm sâu vô cùng.

    Nhưng ngoại trừ Ngọc Dương Tử và Tam Diệu hơi biến sắc, còn lại Độc Thần lẫn Tiểu
    Vạn đứng bên người Quỷ Vương đều tỏ ra hờ hững, không hề động đậy chút nào.

    Nhìn vẻ mặt hai lão già kia, Bạch Hồ đùng đùng nổi giận, thân thể hơi động, tựa hồ muốn
    tiến lên, nhưng đột nhiên có một cánh tay đưa lên che trước người hắn. Thanh Long đã
    ngăn hắn lại.

    Trong Tứ đại Thánh sứ, xưa nay luôn coi Thanh Long là chỉ huy, uy vọng rất lớn. Bạch
    Hổ hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, bước lui về sau.

    Thanh Long cũng không quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chỉ đảo qua trên người Quỷ Vương
    và Độc Thần, sau đó nói: "Các vị môn chủ, trước mắt Thánh giáo như rắn mất đầu, trong
    lòng các vị nếu có suy nghĩ khác thì ta cũng không quản được, nhưng bốn người bọn ta đi
    theo giáo chủ nhiều năm, nhất định phải vâng theo di mệnh, trở về Man Hoang Thánh
    điện, huống chi di hài tro cốt giáo chủ còn ở đây, không thể sai sót được."

    Dứt lời, hắn lập tức đứng lên, ôm chiếc hũ ngọc bích bước ra ngoài, xem ra đã không còn
    chút kiên trì tin tưởng nào với những nhân vật tông môn Thánh giáo kia nữa.

    Phía sau lưng hắn, Bạch Hổ và Chu Tước cùng cười gằn, lập tức đi theo, còn gã Huyền
    Vũ béo trắng thì đảo ánh mắt qua những người có mặt, bỗng nhiên thở dài một tiếng, vẻ
    mặt buồn bã, hai tay chắp sau lưng, rồi cũng đi theo.

    ***

    Nhìn Tứ đại Thánh sứ nghênh ngang rời di, vẻ mặt Ngọc Dương tử và Tam Diệu đều có
    vẻ phức tạp, thoáng lộ nét lo âu, nhưng hai lão già Độc Thần và Quỷ Vương sau khi liếc
    mắt nhìn nhau, thì biểu hiện của hai người vẫn chẳng có gì thay đổi.

    Một thoáng sau, Độc Thần không nhìn hai người trẻ tuổi mà chỉ ngó sang Quỷ Vương,
    nói: "Lão ca, huynh nói sao đây?"

    Quỷ Vương ho khan mấy tiếng, cười khổ đáp: "Bốn vị Tôn sứ này đã nói đến mức ấy rồi,
    nếu không quay về Man Hoang Thánh điện, chỉ e sau này kiểu gì cũng có kẻ mượn cớ, bị
    người ta hợp lực tấn công, chẳng phải gay go rồi sao?"

    Độc Thần hừ một tiếng, nói: "Tuy nói như vậy, nhưng cơ nghiệp ở Trung thổ mà tông
    môn chúng ta âm thầm kinh doanh cũng đã có nhiều năm, làm sao có thể vứt bỏ nhẹ
    nhàng như vậy?"

    Quỷ Vương sắc mặt u ám, hơi thở yếu ớt, nhìn thấy tình hình này càng lúc càng gay go,
    bèn thấp giọng nói: "Đi bước nào xem bước nấy vậy."

    Tiểu Vạn đứng bên cạnh y lấy làm kinh hãi, vội cúi người đỡ lấy y, nhưng khoảnh khắc
    này đội nhiên thấy Quỷ Vương ho khan dữ dội, thình lình phun ra một ngụm máu tươi,
    nhất thời vạt áo trước ngực loang lổ vết máu.

    Lần này ba người Độc Thần đều giật mình, ai nấy đứng lên hết cả.

    Tiểu Vạn hoàn toàn biến sắc, la lên thất thành, xung quanh có rất nhiều người trong tông
    môn của Quỷ Vương xông lại, vây lấy Quỷ Vương.

    Độc Thần lắc đầu, ra hiệu với hai người Ngọc Dương tử và Tam Diệu, đồng thời bước ra
    ngoài. Còn ở phía sau, người trong tông môn Quỷ Vương đã rối tung lên.

    Đi ra tới ngoài cửa, Độc Thần trầm ngâm một lúc rồi nói: "Việc đã đến nước này, mọi
    người có tính toán gì không?"

    Tam Diệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Trước lúc hôn mê, sư phụ đã nói với ta,
    phái Hợp Hoan chúng ta phải dời về Man Hoang."

    Ngọc Dương tử cũng nói: "Chi phái Trường Sinh đường bọn ta nhiều năm qua đều mang
    chức vụ hộ vệ Thánh điện, cho nên cũng phải về Thánh điện."

    Độc Thần gật đầu, nói: "Đã như vậy thì hai người mau đi đi."

    Ngọc Dương tử và Tam Diệu thi lễ với hắn, sau đó xoay người rời đi. Có điều, Ngọc
    Dương tử mới đi mấy bước, đột nhiên nghe tiếng Độc Thần vang lên sau lưng: "Ngọc
    Dương, cậu chờ một chút, lão phu còn có mấy lời muốn nói với cậu."

    Ngọc Dương tử hơi ngạc nhiên, dừng chân lại, Tam Diệu bên cạnh im lặng nhìn hai
    người một chút, trong mắt thoáng hiện lên nét nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục bước nhanh
    về phía trước.

    Độc Thần dẫn Ngọc Dương tử sang một bên, nhìn quanh thấy không người, bèn lấy trong
    ngực ra một chiếc túi đưa cho Ngọc Dương tử.

    Ngọc Dương tử thoáng ngạc nhiên, nhận lấy chiếc túi mở ra xem, nhất thời biến sắc. Vật
    nằm trong chiếc túi chính là báu vật của Trường Sinh đường, đồng thời cũng chính là
    pháp bảo bên người của Môn chủ Đoàn Hậu khi xưa, Âm Dương kính.

    Ngọc Dương tử lập tức nắm chặt chiếc túi, ngẩng đầu nhìn Độc Thần, thấp giọng nói:
    "Tiền bối, chuyện này..."

    Độc Thần thở dài, nói: "Vật này là thứ lão phu vô tình tìm lại được trong lúc rời khỏi núi
    Thanh Vân, chỉ hận lúc đó sức không đủ, không cứu được Đoàn Hậu huynh. Âm Dương
    kính là pháp khí số một của Trường Sinh đường, vốn dĩ nên trả lại cho cậu, cậu hãy mau
    nhận lấy đi."

    Ngọc Dương tử vẻ mặt đầy cảm kích, gật đầu lia lịa, cất Âm Dương kính đi, đồng thời
    nghiêm nghị nói với Độc Thần: "Đa tạ tiền bối, đại ân đại đức này trên dưới Trường Sinh
    đường nhất định ghi khắc trong lòng, sau này nếu như cần tại hạ hỗ trợ gì ở Man Hoang
    Thánh điện, xin cứ sai bảo là được, Trường Sinh đường nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ."

    Độc Thần gật đầu, mỉm cười nói: "Mọi người đều là người của Thánh giáo cả, đừng
    khách khí. Cũng không còn sớm nữa, cậu mau chuẩn bị lên đường đi thôi."

    Ngọc Dương tử vâng dạ, xoay người nhanh chân bước đi, nhìn thần sắc của hắn thì có vẻ
    như vô cùng vui mừng khi nhận được Âm Dương kính, ngay lập tức đã có thể xóa tan vẻ
    bi thương cách đây không lâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Truyện vẫn đang trong quá trình biên tập nên các bản up nên hiện nay chỉ là bản dịch thô, rất mong các bạn thông cảm.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    belenba,tuongtutruong,
Trang 5 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 3456 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status