<tam su cuoc song> Tuổi trẻ ai cũng chỉ trải qua một lần, có ai đã phải hối tiếc vì tuổi trẻ của mình không?

***

Tôi là một cô nhóc 28 tuổi. Gọi là nhóc vì có lẽ ở tuổi tôi đáng lẽ phải chín chắn nhưng với tôi cái gì cũng mơ hồ và không rõ ràng. Mơ về một mái ấm nhưng rõ ràng là lại không muốn yêu ai. Tôi chỉ yêu và mơ về những cung đường mà tôi đã và sắp đi. Có lẽ tuổi trẻ của tôi điều phải hối tiếc duy nhất là đã không có một mối tình nào thơ ngây. Để bù đắp lại quãng thời gian tẻ ngắt đó, tôi xách ba lô và đi những nơi mà tôi muốn và tôi có đủ khả năng chi trả.



Khi còn là một cô nhóc, đi học gần nhà nên tôi đi bộ đi học, mưa gió sẽ có bố hoặc mẹ cầm áo mưa đứng đợi ở cửa lớp. Lớn lên tí xíu, đi học đại học cuối tuần bố tôi lên đón tôi về. Đi phỏng vấn bố tôi cũng đưa đi và chờ tôi về.Tôi luôn được bao bọc bởi bàn tay của bố mẹ nên làm việc gì tôi cũng sợ. Tôi không dám yêu vì tôi sợ người ta không thật lòng. Nỗi sợ ấy càng ngày càng lớn khi mà những vụ án giết người ngày càng nhiều và phơi bày trên các mặt báo. Khi đi làm, 7h tối tôi phải bắt xe về nhà vì mải chơi lỡ mất chuyến xe công ty, tôi đã khóc hết nước mắt, lên xe anh phụ xe còn tưởng tôi cãi nhau với người yêu. Đi làm tôi cũng được yêu chiều hết mức, được mọi người trong phòng cưng nựng. Cả phòng có một mống con trai, tôi với nó thân thiết vì gần tuổi nhau, tôi được đưa đi đón về nếu hôm nào phải đi học. Tuy nhiên có biến cố xảy ra, mọi thứ tôi gần như phải tự lập. Đi làm, tôi bị đời vả cho nhiều nên cũng bớt ngu ngơ. Tôi nghĩ mình cần phải đối đầu với thử thách hơn là chờ ai đó cứu mình. Và thế là, tôi bắt đầu đi du lịch một mình để có thể can đảm hơn.

Lần đầu tiên, tôi quyết định đi Đà Nẵng một mình. Tôi đi tìm vé máy bay, lên mạng tham khảo những nơi ăn, nghỉ, chơi cần phải thử ở Đà Nẵng. Tôi cũng lo sợ lắm nhưng không vượt qua được lần này thì sẽ chẳng bao giờ vượt qua được. Tôi đã chuẩn bị trước ba tháng. Đến ngày đi, đến nơi, con người thân thiện làm tôi thấy an tâm hơn. Lần đầu tiên tôi chỉ gọi taxi đi và cũng không chơi được nhiều, chủ yếu là ở khách sạn. Lần thứ hai đến Đà Nẵng tôi bắt đầu đi nhiều nơi hơn, tìm nhiều nơi thú vị hơn. Tôi đã bắt đầu quen với việc tự đi một mình. Nó có một cái thú vị là tôi tự làm những điều tôi thích, thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, thích chơi thì chơi. Gần cầu Rồng có một quán café khá tuyệt, đến Đà Nẵng lần nào tôi cũng ngồi quán đó ngắm đường phố mãi không chán.


Lần tiếp, tôi đi Sapa. Tôi một mình đi xe lửa từ Hà Nội lên Lào Cai, đi xe khách từ Lào Cai lên Sapa. Ở ba ngày, tham quan được một vài nơi ở Sapa, đi thăm bản Cát Cát và ăn thử những món vỉa hè. Tôi thấy hòa mình với núi rừng Tây Bắc.

Lần sau, tôi đi Phan Thiết, con đường có vẻ khó đi hơn những nới khác. Đi máy bay vào thành phố Hồ Chí Minh, nghỉ một đêm và đi tàu đến Phan Thiết. Tôi cứ mải miết đi, ăn khi đói, thậm chí có ngày tôi đi cả ngày mà không cần ăn cũng không thấy mệt. Tôi cứ mải miết đi và cảm nhận. Cảm nhận cái nắng cháy da ở những bãi át trải dài, tận hưởng cái không khí lênh đênh giữa biển ở Kê Gà, hòa mình vào cuộc sống của người dân. Thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Hình ảnh những người lao động, bàn tay còn lấm lem, chen chúc nhau trên chiếc xe bus cũ kĩ để về nhà. Mùi mồ hôi, mùi khói, mùi mặn mòi của hơi biển, mùi tanh của cá...hòa quện với nhau mang lại cho tôi cảm giác khó tả

Những lần sau, tôi có kinh nghiệm hơn, đi Mộc Châu, Tam Đảo, Cô Tô, Nha Trang... lên rừng xuống biển tôi đều tự đi một mình. Tôi cứ mải miết đi mà không cần phải tìm một người song hành. Có bạn song hành thì thật tốt, nhưng nếu không có chúng ta cứ tự mình đi và cảm nhận. Bạn sẽ thấy cực kì thú vị.