TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: Âu Lạc truyện

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 10: Lãm Thích Xạ Thiên!


    Vương nước Xích Quỷ, sau sự kiện một tháng trước có người giả danh sứ giả Ba Thục Quốc tới hành thích Thái Tử và Kinh Dương Vương làm cho kinh thành Ao Việt một phen náo loạn. Trịnh Tổng Quản đích thân điều tra sự việc nhưng những thích khách biến mất mà gần như không để lại dấu vết. Tin tức cũng đã được truyền về Ba Thục Quốc người của hai nước cùng thống nhất sẽ cùng nhau hợp tác diệt trừ mối họa Việt Thường này. Phủ khách vương cung, trong căn phòng đang có bốn năm người tụ họp.
    - Thái Tử chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ở đây chờ sao. Đã một tháng rồi, không có tin tức gì của Công Chúa cả. Nô tì hết sức lo lắng. – Người phụ nữ đang nói là cận thân thị nữ của Cơ Cơ nàng ta vốn là thị nữ đã theo mẹ của cơ cơ từ nhỏ, sau đó cùng với nhập cung với mẹ của Cơ Cơ luôn.
    - Đúng vậy thưa Thái Tử, chúng ta chờ như vậy cũng không phải là cách – Hai vị tướng quân sau trận chiến ngày đó bị thương không nhẹ, nhưng sau một tháng chữa trị tận tình của thái y trong cung, lực chiến đấu cũng đã lấy lại được chín phần.
    - Các ngươi hãy bình tĩnh! Ta tự biết sẽ phải làm gì! Vương Thúc cũng đã nói, hẳn là Cơ Cơ sẽ không có chuyện gì! Ta tin Vương Thúc.
    - Thưa Thái Tử nhưng mà...! – Hai vị tướng quân còn định nói tiếp thì Đế Lai đã ngắt lời.
    - Các ngươi cứ ra ngoài trước đi! Tí nữa ta sẽ đi yết kiến cô cô để hỏi thăm người có biết chừng nào Vương Thúc xuất quan không!
    - Chúng thần tuân lệnh – Người thị nữ tướng quân và những người trong phòng biết nói gì cũng không được nên lẳng lặng đi ra ngoài.
    Chỉ còn lại một mình Đế Lai trong căn phòng, Đế Lai đi tới chiếc hòm làm bằng gỗ, lấy từ trong đó ra một chiếc túi vải. Chiếc túi vải này làm cho Đế Lai nhớ lại buổi nói chuyện trước đêm xuất cung của mình và vua cha.
    - Phụ hoàng! Người thật sự tính để Tiểu Cơ Cơ cùng hài nhi xuống phương Nam lần này sao! Không phải như vậy là quá nguy hiểm sao!
    - Con cũng biết rằng Tiên Sinh Công của Cơ Cơ có thiếu sót rất lớn mà. Còn Vài năm nữa thôi cho tới khi nó bước sang tuổi hai hai, ắt hẳn sẽ giống như những người khác chịu kết cuộc vong mạng.
    Tiên Sinh Công là môn công pháp bí truyền của Đế Thị từ hàng ngàn năm nay, mọi người chỉ nghe Tiên Sinh Công thần kỳ mà không biết rằng khuyết điểm lớn nhất của Tiên Sinh Công đó là người luyện Tiên Sinh Công sống không quá tuổi hai hai, hay chính xác hơn là những người luyện môn công pháp này sống lâu nhất là hai hai tuổi, thành tựu càng cao thì càng vong mạng sớm. Công pháp vốn được khắc trong mật thất của hoàng cung, tổ tiên của Đế Thị ngàn năm trước đã trấn giữ nơi đây biến nó trở thành bí mật trọng đại bậc nhất của Đế Thị. Bộ công pháp không hề khuyết thiếu, chỉ là dòng cuối cùng trên mặt bia đá có ghi: “Người luyện công pháp này đến tầng càng cao, Sinh mệnh lực càng tích trữ nhiều, càng mau vong mạng. Chỉ có sự chúc phúc của Thánh Thụ Vạn Năm mới có thể tránh được cảnh mệnh tuyệt nhân vong”.
    - Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa! Tiểu Cơ Cơ có thiên phú hơn hẳn những người trước đây luyện tập môn võ công này, nên ta ước chừng chỉ cần Cơ Cơ đến năm 16 tuổi, ắt hẳn sẽ phải chết. Chúng ta cũng đã tìm Thánh Thụ Vạn Năm suốt hàng trăm hàng ngàn năm qua, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tìm được. Chỉ có tới gần ba mươi năm trước mới có tin tức Thánh Thụ Vạn Năm chính là Thụ Yêu quấy phá phương Nam một thời gian rồi bị thúc thúc con đánh đuổi. Lần này nhiệm vụ quan trọng nhất của con là tìm kiếm thông tin về Thánh Thụ Vạn Năm.
    - Con biết thưa phụ hoàng! Nhưng như vậy cung đâu cần phải đưa cả Cơ Cơ xuống phương Nam? – Đế Lai đồi với việc muốn Cơ Cơ ra khỏi cung cũng vẫn là rất lo lắng, nàng là tâm can bảo bối cả đời của hắn, hắn có thể không lo được sao.
    - Chúng ta chưa hề biết sự chúc phúc của Thánh Thụ là gì, và hữu hình hay vô hình, là lời nói hay đồ vật, nếu là đồ vật còn đỡ, nhưng nếu chỉ là lời nói không thôi, thì hẳn là phải có Cơ Cơ ở đó tiếp nhận sự chúc phúc. Con nghĩ Thánh Thụ Vạn Năm sống qua hằng ngàn vạn tuế nguyệt lại có thể để con sai đâu đánh đó sao. Và vấn đề quan trọng nhất đó là sau khi Cơ Cơ tu luyện môn công pháp này, ta biết ắt hẳn sẽ có ngày nó phải chết, nên ta đã cầu khẩn một người rất đặc biết, để người đó đoán định cho Cơ Cơ một lần. Người đó sử dụng tận cùng khí lực mà tìm ra được rằng Cơ Cơ sẽ có cơ duyên ở phương Nam, nên lần này con nhất định phải đưa Cơ Cơ theo cùng.
    - Hài nhi đã hiểu thưa Phụ Hoàng!
    - Còn nếu có chuyện gì xảy ra con hãy mở cái cẩm nang này ra và làm theo nó. Nhưng phải nhớ, chỉ khi thật sự cần mở mới được mở. – Đế Nghị đưa cho Đế Lai một chiếc tủi bằng vải màu vàng, trên túi có thêu một chữ Đế.
    Sau một thoáng nhớ lại cuộc nói chuyện với Đế Nghị, Đế Lai chần chừ giây lát rồi lại cất cẩm nang vào hòm gỗ. Sau đó Đế Lai bước ra khỏi phòng tiến về phía vương cung. Chẳng mấy chốc Đế Lai đã xuất hiện trong đại sảnh vương cung, nơi đó hiện giờ đang có Vương Hậu Long Nữ, Trịnh Tổng Quản và hai người Kim Ngân nhị lão.
    - Điệt Nhi bái kiến Cô Cô!
    - Tiêu Lai! Cô Cô cũng đang định kêu người mời cháu tới đây – Long Nữ nhìn thấy Đế Lai bước vào nói.
    - Chúng thần bái kiến Thái Tử
    - Cô Cô phải chăng là đã có tin tức gì của Cơ Cơ và đệ đệ? – Đế Lai lo lắng hỏi.
    - Cái này thì chưa có, chỉ là Cô Cô vừa tới nơi Thúc Thúc con bế quan. Người nhắn ra rằng con đừng quá lo lắng, mọi chuyện cứ để Thúc Thúc xử lý, nhưng trước đó Thúc Thúc phải bế quan mới có đủ khả năng để tới đón hai đứa nó về được.
    - Vậy là còn phải chờ thêm bao lâu nữa thưa Cô Cô!
    - Thúc Thúc con đang bế tử quan, tối thiểu phải năm tháng nữa mới có thể xuất quan, muộn nhất là sáu tháng, có lẽ là vậy. – Long Nữ cũng không quá dám chắc vào lời nói của mình.
    - Được thưa Cô Cô, vậy Điệt Nhi sẽ tiếp tục đợi. – Trong lòng Đế Lai vẫn là cảm thấy bất an khôn nguôi.
    - Tiểu Lai đừng quá lo lắng, người bắt hai đứa đi Cô Cô cũng biết, đó là một người tốt, chắc chắn sẽ không làm hại hai đứa trẻ. – Long Nữ thấy Đế Lai vẫn bất an nên cố gắng an ủi.
    - Điệt nhi biết thưa Cô Cô! Vậy Điệt Nhi xin cáo từ trước! – Đế Lai chắp tay chào, muốn lùi ra khỏi sảnh.
    - Tiểu Lai con hiện giờ chắc cũng không có tâm trạng thăm thú cảnh đẹp, Thúc con nói vậy không bằng con giúp Thúc con quản lý chút việc chính sự để không phải suy nghĩ nhiều. – Long Nữ truyền đạt lại lời nói của Kinh Dương Vương.
    - Vâng thưa Cô Cô! Giờ điệt nhi cũng không có tâm trạng để đi thăm thú cảnh đẹp của Xích Quỷ, mọi chuyện xin nghe sự phân phó của Thúc Thúc Cô Cô.
    - Vậy con hãy ở lại cùng với chúng ta thảo luận.
    - Vâng thưa Cô Cô!
    -------------------------------------------------------------
    Trên vùng giáp danh giữa thảo nguyên và rừng già. Một con chim đại bàng với sải cánh hơn bảy thước đang từ trên trời xà xuống ý định tóm một cô bé, cô bé mải chơi vẫn chưa hề biết sự xuất hiện của nó.
    A Thích và Sùng Lãm lúc nhận ra thì con chim đã chỉ còn cách Cơ Cơ cớ vài thước. Hai người cùng vọt tới. A Thích cúi người tay vơ lấy một hòn đá to bằng nắm tay, dùng một tư thế tuyệt mỹ xoay một vòng trên không Phong Linh Khí quán thâu vào hòn đá cực hạn. Một tiếng nổ phát ra, hòn đá như một viên đạn bắn ra nhằm thẳng tới khoảng không nhỏ còn sót lại giữa Cơ Cơ và chim đại bàng. Hòn đá quả thật đi nhanh đến độ như xuyện qua không gian, xượt qua trước mặt con chim làm nó giật mình phải bay lạng sang trái. Đến lúc này Cơ Cơ mới nhận ra sự xuất hiện đột ngột của con chim đại bàng, nàng chỉ biết ngồi thụp xuống hai tay che lấy mắt. A Thích sau khi ném ra hòn đá do dùng lực quá mạnh mà mất thăng bằng ngã ra tại chỗ. Con chim bay một vòng rồi lại từ trên cao xà xuống muốn lần nữa bắt lấy Cơ Cơ.
    Trong khi A Thích ném hòn đá cản lại con chim trong giây lát, Sùng Lãm vận dụng Long Bộ một cách cực hạn. – Súc địa thành thốn – Mỗi bước đi của Sùng Lãm như rút ngắn cả không gian, khi con đại bàng lao tới Cơ Cơ lần thứ hai Sùng Lãm cũng đã chỉ còn cách Cơ Cơ vài thước. Sùng Lãm ôm lấy Cơ Cơ, cả người lao về phía trước, móng sắc của con chim chỉ xẹt qua chứ không kịp làm tổn thương tới nàng. Sùng Lãm ôm gọn Cơ Cơ ở trong ngực, cả người bay trên không tới khi va vào một tảng đá mới dừng lại.
    - Hự! – Tiếng kêu trầm thấp của Sùng Lãm, quán tính quá lớn, cú tiếp đất này làm Sùng Lãm cũng bị trọng thương ít nhiều, trên môi cũng đã chảy ra một dòng máu.
    - Cơ Cơ muội không sao chứ! – Sùng Lãm khó nhọc hỏi, hắn chỉ sợ Cơ Cơ bị chút tổn thương nào đó.
    Cơ Cơ không trả lời chỉ ôm chặt lấy hắn thút thít khóc, lúc nãy khi nàng quay người lại, nhìn thấy một cái bóng lớn, với những chiếc móng vuốt sắt nhọn đang rất nhanh tiền tới mình, làm một người chưa từng trải qua nguy hiểm như nàng hết sức sợ hãi, không nói nên lời
    - Cơ Cơ đừng sợ ca ca bảo vệ muội, muội có bị thương ở đâu không, để ca ca xem!
    - Muội không bị thương nhưng muội rất sợ! – Cơ Cơ vẫn nằm trong lồng ngực của Sùng Lãm khóc thút thít.
    Lúc này A Thích mới chạy tới nơi gấp gáp hỏi
    - Hai người làm sao rồi? Có bị thương không? – Đến lúc này Cơ Cơ mới từ trong ngực Sùng Lãm chui ra.
    - Muội không sao Thích ca, nhưng hình như Lãm ca ca bị thương rồi?
    - Không sao chỉ là một chút nội thương mà thôi, vẫn còn chịu được. – Sùng Lãm đứng dậy phủi qua lớp quần áo đã dính bụi của mình.
    - Vòng hoa! Vòng hoa! Của muội đâu! Vòng hoa Lãm ca ca tặng muội đâu mất rồi! – Cơ Cơ sờ lên đầu không thấy vòng hoa mà Sùng Lãm tặng đâu, lo lắng tìm kiếm.
    - Chắc là rơi ở quanh đây thôi để ta đi tìm xem! – Sùng Lãm thấy nàng lo lắng cho vòng hoa mình tặng như vậy hắn rất vui, vội nhìn xung quanh.
    - Đừng tìm nữa, nó ở trên kia kìa!
    A Thích chỉ tay lên bầu trời, ở đó con chim đại bàng kia vẫn chưa bay mất nó đang bay vòng vòng trên không trung, nhưng không dám xà xuống. Ở chỗ móng của nó có kẹp một chiếc vòng hoa, có lẽ lúc nãy khi Sùng Lãm nhào tới ôm Cơ Cơ chân nó đã kẹp được chiếc vòng trên đầu nàng.
    - Thật là đáng tức giận mà! – Sùng Lãm nắm chắt tay nhìn con chim đang bay trên bầu trời.
    - Đó là món quà Lãm ca ca tặng cho muội muội rất thích, thật sự rất thích nó! – Cơ Cơ cúi mặt buồn bã.
    - Thôi được rồi, vậy để ca ca làm cho làm cho muội một chiếc vòng khác vậy! Cơ Cơ đừng buồn nữa nhé! – Con chim bay trên bầu trời thật sự quá cao, Sùng Lãm lại chưa thể ngự không phi hành, nên cũng là vô kế khả thi.
    - Vâng ca ca! – Cơ Cơ vẫn không quá vui lên, nhưng nàng cũng biết rất khó để lấy lại chiếc vòng.
    - Bắn nó đi! – Lúc này kẻ im lặng nãy giờ là A Thích mới lên tiếng, ngắn gọn xúc tích.
    - Bắn nó, nhưng lấy gì bắn đây? – Sùng Lãm quay sang hỏi.
    - Ngươi biết bắn cung chứ? – A Thích không trả lời mà hỏi ngược lại.
    - Ta biết, tất nhiên biết, đó là một trong các bài tập ta phải luyện tập mà. Chỉ là con chim đó bay quá cao, nếu cứ thế mà chế một chiếc cung bình thường, thì rất khó bắn tới, chứ đừng nói bắn trúng.
    - Ngươi cần một cây cung tốt đúng không, được chờ ta.
    A Thích chạy về phía gốc cây ban nãy hai người ngồi, lôi từ phía sau ra một khối kim loại dày, là khối kim loại mà A Thích vẫn luôn mang theo dù có đi đâu chăng nữa, khối kim loại khá lớn bề ngang cũng bằng một nửa người A Thích dài từ đỉnh đầu tới gót chân, bình thường nếu A Thích muốn khối kim loại này luôn dính chặt trên lưng hắn, muốn tháo xuống cũng không được. A Thích mang khối kim loại tới chỗ Sùng Lãm và Cơ Cơ đứng.
    - Ngươi muốn một cây cung như thế nào? – A Thích hỏi.
    - Đây hình dánh nó như thế này! – Sùng Lãm nhặt một hòn đá vẽ lên đất một cây cung, là một cây trường cung cỡ trung, vừa tay với thể hình Sùng Lãm.
    - Được rồi để ta!
    Sau khi nhìn hình vẽ dưới đất, A Thích đặt tay mình lên khối kim loại, khối kim loại vậy mà bắt đầu dịch chuyển, chúng bắt đầu thay đổi hình dạng rồi sau một lúc, trên mặt khối kim loại nổi lên một cây cung có bảy phần giống với hình vẽ dưới đất.
    - Oa Thích ca thật là thần kỳ! – Cơ Cơ nhìn thấy sự biến đổi của khối kim loại, cũng không có khóc nữa, hai mắt tròn xoe nhìn cây cung vừa hình thành. Khối kim loại cũng mỏng đi một phần.
    - Khối kim loại này là thứ duy nhất sư phụ để lại cho ta! Ông ấy nói rằng ta muốn biến khối kim loại này thành đồ vật gì thì nó sẽ thành đồ vật đấy, nhưng biến thành đồ vật đơn giản thì không nói, chứ biến thành đồ vật tinh xảo quá, ta sẽ rất dễ bị đau đầu. – A Thích vuốt ve khối kim loại, nó là bảo vật duy nhất hắn có bây giờ.
    - Quả nhiên ngươi có rất nhiều bí mật! – Sùng Lãm nói.
    - Có gì là bí mật chứ, nó toàn là những điều đến chính ta cũng chẳng biết nó là gì, tại sao nó lại thế mà. – A Thích cười ngây ngô.
    - Được ngươi, sửa chỗ này cho ta một chút, đây chỗ này kéo dài ra một chút, còn dây cung căng ra chút nữa, mảnh hơn một chút nữa,... – Sùng Lãm cũng không có ý định hỏi sâu thêm vê chuyện của A Thích, vì hỏi hắn cũng chẳng biết gì.
    Sau một chút chỉnh chỉnh sửa sửa, cuối cùng cây cung cũng đã hoàn thành, nó nặng hơn cây cung bình thường rất nhiều, nhưng với sức lực của Sùng Lãm vẫn là có thể nâng lên bắn.
    - Để ta bắn thử!
    Sùng Lãm nâng cung nhắm thẳng vào con chim đang bay trên bầy trời kia, vèo một tiếng mũi tên bay ra,nhưng mũi tên chỉ bay được hai phần ba độ cao, rồi tạo thành một đường vòng cung đi xuống.
    - Vẫn còn khá thấp! – Chỉ là mũi tên bắn thử, nhưng có vẻ dù có quán thâu Thiên Địa Linh Khí cũng khó bắn tới độ cao như vậy.
    - Để ta đưa ngươi lên! A Thích nói.
    - Hả! Là sao? – Sùng Lãm vẫn chưa hiểu, nơi bọn họ đứng không hề có cây cao cũng như đá lớn, rất khó rút ngắn độ cao với con chim.
    - Ta sẽ đẩy ngươi lên, ngươi tự tin ở trên không bắn trúng chứ?
    - Ta làm được! – Sùng Lãm quả quyết.
    Sùng Lãm đứng đối diện với A Thích tầm mười bước chân, A Thích thì đang đứng tấn chân trước trùng chân sau thẳng, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối trước. “Bắt đầu đi”. Sùng Lãm chạy đúng chín bước, đến bước thứ mười chân Sùng Lãm đặt vào lòng bàn tay đang đan vào nhau kia, A Thích vận Thiên Địa Linh Khí vào bàn tay rồi đẩy ngược lên trên. Cả thân hình Sùng Lãm như mũi tên bắn vút lên bầu trời, dư chấn phản ngược lại làm A Thích ngã xụi lơ dưới đất, nhưng lực đẩy không chỉ làm Sùng Lãm bay lên một đoạn mà làm Sùng Lãm bay lên cao hơn hẳn con chim đại bàng. Đang lơ lửng trên không, Sùng Lãm xoay người giương cung nhắm thẳng con chim đại bàng đang bay cách đó vài chục thước. Buông tay, mũi tên bay thẳng về phía con chim lớn, từ nãy tới giờ nó vẫn đang bay vòng vòng trêu ngươi Sùng Lãm và A Thích, vừa tìm sơ hở xà xuống bắt Cơ Cơ, màn kết hợp rất nhanh chóng của Sùng Lãm và A Thích làm nó không kịp có hành động gì khác, nó chỉ có thể trân trân nhìn mũi tên đi xuyên qua ngực mình rồi từ từ nó rơi tự do xuống đất.
    Từ trên không trung Sùng Lãm rơi xuống cũng nhanh không hề kém chim đại bàng, tố chất thân thể hắn tốt nhưng nếu rơi xuống thế này, không chết cũng trọng thương cả đời. Trong lúc cấp bách Sùng Lãm chỉ có thể sử dụng Long Bộ - Cước Đạp Hư Không. Hai chân phóng ra vô số cước ảnh, Phong Linh Khí tạo lực đẩy ngược lại làm tốc độ rơi cũng giảm đi ít nhiều nhưng vẫn rất nhanh. Đến khi cách mặt đất còn gần mười thước hai tay thu gọn vào nách, liên tục xuất ra cả ngàn quyền ảnh Tuyệt Nhân –Tuyệt Diệt Quyền. Hàng ngàn quyền phong không những chỉ làm cho Sùng Lãm giảm tốc độ rơi, còn làm cho Sùng Lãm cả người bị bật ra sau, lần đầu sử dụng Tuyệt Diệt, không ngờ uy lực lại kinh khủng đến như vậy. Sùng Lãm bay người ra sau, chân tiếp đất còn mất thăng bằng lùi lại mấy bước, đến khi định thần trở lại, nơi hắn tung Tuyệt Diệt Quyền nay đã trở thành một cái hố lớn rộng mấy thước vuông.
    - Lãm ca ca người không sao chứ! Người làm muội giật mình đó. – Cơ Cơ chạy tới bên Sùng Lãm, nàng nhìn cái hố to trên thảo nguyên kia mà giật mình.
    - Ca ca không sao chỉ là hụt hơi chút thôi, nghỉ một chút sẽ khỏi! – Sùng Lãm vỗ vỗ đầu Cơ Cơ, hai mắt vẫn nhìn vào cái hố.
    - Ngươi cũng thật giỏi rơi từ trên cao như vậy xuống mà không chết! – A Thích tiến tơi một tay hắn cầm chiếc vòng hoa đã hơi xô lệch đưa cho Sùng Lãm, tay còn lại đang lôi một chân của con chim đại bàng mà Sùng Lãm vừa bắn chết.
    - Chẳng phải tại ngươi sao! Tung ta lên cao như vậy, ta lại còn chưa có biết bay, ta mà chết thì ngươi sẽ nói sao với Bầu Lão đây hả. – Sùng Lãm quay sang lườm hắn nói, rồi cầm vòng hoa chỉnh lại những chỗ xô lệch, lại đội lên đầu Cơ Cơ.
    - Là ta lỡ tay, tại không mấy khi ta dùng đến sức mạnh này, nên có chút hơi dùng nhiều lực. Thông cảm thông cảm. – A Thích gãi gãi đầu, lúc hắn thấy Sùng Lãm bay vút lên bầu trời, hắn cũng biết mình đã lỡ tay, lức hắn định bật người lên đón thì lại thấy Sùng Lãm xử ra hai chiêu vô cùng mạnh mẽ như vậy, hắn mà lao lên là sẽ thụ thương.
    - Lãm ca ca! Thích ca! Hai người phối hợp chiêu này thật là đẹp mắt, hay là chúng ta đặt tên cho nó đi. – Cơ Cơ chỉnh chỉnh lại vòng hoa trên đầu, thích thú nêu ra ý kiến.
    - Chúng ta vừa bắn chết con chim đó, vậy thì gọi là Lãm Thích Xạ Điêu đi, người xem được không? – Sùng Lãm thấy ý tưởng này cũng không có tồi liền đưa ra ý kiến.
    - Lãm Thích Xạ Điêu! Lãm Thích Xạ Điêu! Vậy không bằng gọi luôn thành Lãm Thích Xạ Thiên đi! Có phải nghe hay hơn nhiều không? – A Thích ngẫm nghĩ một lúc liền nói.
    - Lãm Thích Xạ Thiên! Hay! Lãm Thích Xạ Thiên! Vậy thì gọi là Lãm Thích Xạ Thiên!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 11: Chuyện xưa!


    Bên bờ suối một ông lão đang ngồi điềm nhiên câu cá, mắt mơ màng như tỉnh như ngủ, một tiếng nói lanh lảnh vang lên phía khu rừng.
    - Bầu Gia Gia! Gia Gia xem hôm nay tụi con bắt được gì nè! – Cơ Cơ vừa chạy tới gần Bầu Lão vừa khoe!
    Ngoài xa hai thiếu niên cũng đang tiến tới. Một đứa trên tay đang lôi theo phía sau một thân hình to lớn.
    - Ba đứa đi chơi đâu mà lại bắt được một con đại bàng to vậy! – Bầu Lão nhìn con chim do A Thích kéo phía sau mà kinh ngạc!
    - Bọn con đang chơi thì nó tấn công Cơ Cơ...! – Sùng Lãm đang tính kể lại chuyện vừa xảy ra thì từ đâu một thân hình màu trắng nhảy thẳng vào lòng.
    - Nghéo! – Con mèo trắng chẳng biết từ đâu xuất hiện nhảy thẳng vào lòng Sùng Lãm, nó liếm tay Sùng Lãm mấy cái, rồi bò lên vai Sùng Lãm, hai mắt nhắm lại có vẻ là đã ngủ.
    - Bạch Bạch đi chơi về rồi sao! Biến mất liền mấy ngày trời! Còn sợ là ngươi đi luôn không về chứ - Sùng Lãm đùa, tay vuốt vuốt bộ lông Bạch Bạch. Bạch Bạch mắt vẫn nhắm, cái lưỡi nhỏ xinh thò ra liếm vài cái lên má Sùng Lãm rồi lại như chìm vào giấc ngủ.
    Bạch Bạch là tên mà Sùng Lãm đặt cho con mèo trắng này. Chẳng hiểu sao mà con mèo trắng này rất bám Sùng Lãm, và nó rất thích ngủ trên vai Sùng Lãm, cứ một khoảng thời gian là nó lại biến mất mấy ngày. Mỗi lần xuất hiện trở lại thì cả người dường như rất mệt mỏi, thường thường sẽ nhảy vào lòng Sùng Lãm, hoặc bám trên vai Sùng Lãm mà ngủ. Đối với việc này Sùng Lãm cũng không có gì không thích, nên cứ để nó bám lên người.
    - Cái con mèo này cũng thật lạ, ta đẹp trai như vậy! Cơ Cơ dễ thương như thế! Vậy mà chẳng chịu theo chúng ta, suốt ngày chỉ bám lấy cái tên này! – A Thích chỉ vào mình, chỉ vào Cơ Cơ rồi lại chỉ vào Sùng Lãm, rất là bất mãn với sự phân biệt đối xử của Bạch Bạch.
    - A Thích không được đánh trống lảng! Các con vưa nói là con chim kia định tấn công Cơ Cơ sao! Ta đã nói là hai con phải chăm sóc Cơ Cơ cẩn thận cơ mà! – Thấy A Thích chuyển chủ đề từ chuyện vừa xảy ra sang Bạch Bạch, Bầu Lão biết chuyện vừa xảy ra không phải là nhỏ.
    - Bầu Lão yên tâm có A Thích con ở đây nào ai có thể làm tổn thương gì tới Cơ Cơ, người phải tin vào sức mạnh của con chứ! Chuyện là thế này...! – A Thích cười tự tin, kể lại chuyện vừa xảy ra ở vùng giáp ranh thảo nguyện. Những đoạn nguy hiểm thì lấp liếm giản lược đi, lại kể rất chi tiết về việc hai người bọn hắn bắn hạ chim đại bàng.
    - Lãm Thích Xạ Thiên! Cái tên nghe rất có ngạo khí, rất tốt! Hai đứa con phối hợp được với nhau như vậy rất hợp ý ta. Nhưng từ giờ ba đứa không được ra đó chơi nữa, nó nằm ngoài vùng ta có thể cảm nhận được, có chuyện gì xảy ra ta không ứng cứu kịp thời! – Bầu Lão nghiêm khắc giáo huấn cả ba đứa trẻ.
    - Vâng thưa Gia Gia! – Cả ba cùng đồng thanh nói.
    - Hai đứa ra kia chồng cây chuối tới giờ cơm thì thôi! – Bầu Lão nói. Đây là một bài tập mà lão nghĩ ra cho Sùng Lãm, chồng cây chuối bằng năm đầu ngón tay để năm đầu ngón tay cứng rắn, chuẩn bị cho sau này luyện trảo công.
    - Meo! Meo! Méo! – Bạch Bạch lúc này đang nhắm mắt bỗng quay ra nhìn Bầu Lão rồi kêu lên mấy tiếng.
    - Được rồi vậy thì không chồng cây chuối! Sùng Lãm qua kia tiếp tục luyện chỉ pháp, A Thích con đại bàng này ngươi tự xử lý. – Bầu Lão nhìn Bạch Bạch một chút rồi nói với Sùng Lãm và A Thích. Sau đó lão lại nhắm mắt buông cần.
    - Bầu Lão yên tâm hôm nay cứ để Thích ta trổ tài, đảm bảo mọi người sẽ được ăn món ngon nhất thế gian. – A Thích cười lớn, lôi thẳng con chim vào nhà bếp.
    - Gia Gia để con đi chăm sóc Đa Đa tiếp nhé! – Cơ Cơ cười thật tươi với Sùng Lãm rồi chạy về phía tảng đá nàng vẫn ngồi luyện công.
    Mọi người cư thế tản đi hết, ai làm việc nấy. Đến khi mặt trời đã xuống núi khoảng sân trước ngôi nhà tranh giờ đang có một đống củi đã được nhóm, trên ngọn lửa là thân hình của một con chim rất lớn được xiên vào một cây gậy, ở một đầu A Thích đang không ngơi tay xoay xoay con chim để nó không bị cháy. Ban ngày không khí ở đây mát mẻ và có phần hơi nóng, nhưng khi mặt trời đã lặn nhiệt độ sẽ xuống thấp có chút se lạnh. Mọi người lúc này cũng đã tụ tập xung quanh đống lửa, ánh lửa bập bùng đủ để mọi người nhìn rõ nhau trong màn đêm.
    - Thích ca! Ăn được chưa vậy! Muội đói lắm rồi! Mùi thịt nướng thật làm bụng muội cồn cào mà! – Cơ Cơ ôm cái bụng nhỏ xinh, mắt nhìn con chim đang quay trên lửa, mặt phụng phịu.
    - Cơ Cơ chờ thêm chút nữa sắp được rồi! – A Thích vẫn đang rất nhiệt tình quệt quệt mật ong lên mình con chim, rồi lại không ngơi tay quay để nó chín đều.
    - A Thích ngươi học món này từ đâu vậy. – Sùng Lãm kỳ quái hỏi.
    - Ta mơ thấy! Ta mơ thấy ta cũng từng nướng một con gà như vậy!
    - Nhưng cái hiện giờ ngươi đang quay trên lửa là chim đại bàng đó! Không phải là gà đâu. – Sùng Lãm nuốt nước bọt cái ực, ánh mắt nghi ngờ nhìn A Thích.
    - Đừng lo chẳng phải chúng cũng có hình dáng giống nhau đó thôi! Chỉ là con này to hơn một chút! Nhưng chắc cũng chẳng khác bao nhiêu đâu. – A Thích cười khoái trá.
    - A Lãm! Đã dùng thì phải tin, không tin thì đừng dùng! Tên nhóc A Thích này tuy rằng có cách nấu ăn hơi khác người một chút nhưng các món hắn nấu hẳn là sẽ ngon. – Bầu Lão vuốt chòm râu nói.
    - Được rồi chín rồi đó! Mọi người cùng ăn nào! Bầu Lão người thích đầu với chân nhất mà đây phần của người đây – A Thích dùng dao nhỏ rất dễ dàng tháo các khớp của con chim.
    - Của tiểu Cơ Cơ đây! Phần đùi là phần ngon nhất nhé! – Hắn cắt miếng đùi to đưa cho Cơ Cơ.
    - A Lãm ngươi phần đùi còn lại và hai cái cánh nhé! Hắn lại chia cánh và phần đùi to còn lại cho Sùng Lãm.
    - Còn lại là của ta! – A Thích bê hết phần còn lại về phía mình.
    - Nghóe! Nghóe! Nghóe! – Trên vai Sùng Lãm Bạch Bạch hai mắt mở to nhìn chằm chằm hành động của A Thích mà kếu lên.
    - À À! Còn Bạch Bạch nữa mà ta quên, đây vậy thì ta lấy phần ức, còn lại là của Bạch Bạch hết!
    A Thích bị tiếng kêu chói tai làm cho giật mình. Lúc này mới nhớ đến vẫn còn một thành viên khác còn đang ở đây. Hắn cắt lấy phần ức, rồi đưa hết phần còn lại tới gần Bạch Bạch đang ngồi trên vai Sùng Lãm. Cái chân nhỏ nhắn màu trắng của Bạch Bạch giơ lên chạm vào tay A Thích rồi ấn xuống, ý bảo đặt xuống không cần ngươi phải bón. A Thích đặt phần còn lại trước mặt Sùng Lãm rồi lại quay trở lại chỗ mình ngồi.
    - Thật là ngon! Thích ca người làm món này thật là ngon! – Cơ Cơ cắn một miếng đùi tấm tắc khen.
    - Không tệ không tệ! – Bầu Lão cũng ăn thử một chút, gật đầu khen.
    - Quả thật mùi vị rất ngon. Bạch Bạch ăn thử một miếng nào.
    Sùng Lãm cũng cắn thử một miếng, rồi lại xé một miếng đùi nhỏ đưa lên vai. Bạch Bạch đang ngồi trên vai ăn thử một miếng rồi cũng gật gật đầu nhìn về phía A Thích kêu Meo Meo hai tiếng.
    - Mọi người quá khen chỉ là may mắn! May mắn thôi! – A Thích miệng nói lời khách sáo nhưng mặt thì vui như tết.
    - Gia Gia hay là người lại kể chuyện xưa cho chúng con nghe đi. – Thấy mọi người không nói gì, Sùng Lãm mới nói. Bình thường trong bữa ăn, Bầu Lão cũng rất hay kể cho ba đứa bọn hắn nghe những câu chuyện xưa.
    - Các con muốn Gia Gia kể chuyện về cái gì đây. – Bầu Lão vừa ăn xong một chút quay ra hỏi.
    - Chuyện gì cũng được ạ! Gia Gia kể chuyện rất hay Cơ Cơ rất thích. Gia Gia kể chuyện gì đó thật xưa vào! – Cơ Cơ vừa nuốt một miếng thịt xong cười tươi nói với Bầu Lão.
    - Được rồi vậy Gia Gia sẽ kể các con nghe câu truyện thật là xưa! Các con có biết Hỗn Độn không?
    - Con thường nghe Nghị Gia Gia của con kể rằng, Hỗn Độn là thời kỳ khi trời đất còn trộn lẫn với nhau. Tất cả mọi thứ đều chỉ là một khoảng không vô định! Đúng không Bầu Gia Gia? – Cơ Cơ nhanh chóng trả lời.
    - Đúng nhưng không phải là tất cả! Hỗn Độn không chỉ là một thời kỳ, nó là một mốc thời gian biểu thị cho việc kết thúc và bắt đầu của một vòng tuần hoàn thời gian vô cùng lớn. Theo các con con người phát triển mạnh mẽ ngay từ sau Hỗn Độn đúng không? – Bầu Lão chầm chậm, vừa hỏi vừa kể.
    - Đúng vậy thưa gia gia! Trước đây bọn con đều nghe người khác kể lại như vậy cả! – Sùng Lãm trả lời.
    - Thật ra con người chỉ mới bắt đầu nổi lên khoảng vạn năm trở lại đây mà thôi. Vạn vạn năm trước, con người là một giống loài yếu nhược, luôn phải sống trong các hang đá để tránh rét và sự săn tìm của những giống loài khác.
    - Có thể các con không tin, tổ tiên của chúng từng là loài vật bá chủ chiếm cứ hoàn toàn mặt đất này đây! – Bầu Lão đưa tay ra gần đống củi để mọi người dễ nhìn hơn, trên tay lão là một con kiến đang bò đi bò lại trên mu bàn tay.
    - Thật sao Gia Gia, nhưng chúng bé như vậy, làm sao có thể... – Cơ Cơ chăm chú nhìn con kiến bé xíu đang bò trên tay Bầu Lão nói.
    - Tất nhiên tổ tiên của chúng không có bé nhỏ như thế này. – Bầu Lão ngửa bàn tay ra, bên trong là một khối châu nhỏ xinh. Từ khối châu toả ra một màu xanh trong đêm, trong ánh sáng đó dần dần hiện ra hình ảnh của một con kiến to lớn và dữ tợn.
    - Loài kiến từng chiếm cả mặt đất này con nhỏ thì cũng to hơn Bạch Bạch con lớn thì có thể dài tới mấy thước. Mặt khác các con kiến chúa đều có thể hình cực lớn, bọn chúng luôn ẩn sâu dưới lòng đất để sinh sản. Hàm răng rất sắc nhọn và da của bọn chúng rất cứng, khiến cho mọi loài khác đều bị bọn chúng tiêu diệt. Chúng sinh sản rất nhanh với số lượng đông đảo dù còn nhiều loài khác mạnh hơn nhưng cũng đều bị bọn chúng tận diệt. Nhưng các con có biết điều chờ đợi chúng cuối cùng là gì không? – Viên châu trên tay Bầu Lão chuyển từ hình ảnh này sang hình ảnh khác. Lũ kiến khổng lồ xâm chiếm toàn bộ mặt đất, chúng ăn hết tất cả mọi thứ xuất hiện trước mặt chúng, tàn phá mọi thứ chúng đi qua.
    - Là chết hết phải không Bầu Lão! Con chỉ đoán vậy thôi!- A Thích cắn một miếng thịt ngước mắt lên nhìn hình ảnh trên không nói.
    - Đúng! Chính là đại hủy diệt! Bọn chúng ăn hết tất cả mọi thứ trừ cát và sỏi, mọi loài thực vật động vật khác đều trở thành bữa ăn của bọn chúng. Bọn chúng đã ăn hết hơn nửa số cây có trên mặt đất. Và chúng không biết rằng, thiên nhiên luôn công bằng, sự phát triển mạnh mẽ của một loài sẽ tạo ra những hiệu ứng không ngờ tới. Thiên tai bắt đầu xảy ra thường xuyên, bọn chúng lại không thể thích ứng kịp so với sự chuyển mình của thiên nhiên. Nhiệt độ mùa hè nóng tới nỗi làm những con kiến lớn có thể bị nướng chín, mùa đông thì lạnh tới nỗi lũ kiến không thể chui ra khỏi hang. Và lựa chọn duy nhất của chúng chính là ăn thịt lẫn nhau. – Hình ảnh giờ là đàn kiến lớn khủng khiếp đang xâu xé lẫn nhau, những con lớn bị rất nhiều con bé hơn giết chết.
    - Vậy là bọn chúng chết hết hả Gia Gia? – Cơ Cơ nhìn hình ảnh viên châu tạo ra mà kinh sợ.
    - Không phải tất cả! Đến khi thiên nhiên đã lấy lại được sự ổn định của mình rồi, thì chỉ cón những cá thể kiến nhỏ như bây giờ có thể chống chọi sống qua thời kỳ hủy diệt này mà thôi. – Hình ảnh trên hạt châu biến mất, chỉ còn lại con kiến nhỏ giờ đang bò trên bàn tay Bầu Lão.
    - Thiên nhiên mạnh tới như vậy sao Bầu Lão! – Sùng Lãm hỏi.
    - Thiên nhiên vốn không phải là một người, cũng không phải một vật, thiên nhiên chỉ là một số các quy tắc để cân bằng thế giới này mà thôi, khi một loài muốn phá bỏ quỷ tắc đó, thì nhận lại sẽ là sự hủy diệt. Điều ta muốn nói với các con đó là, so với dòng chảy tuần hoàn bất tận của thời gian thì con người chỉ là một điểm chấm rất nhỏ, nhưng lòng tham của con người là rất lớn, nếu con người còn tiếp tục phá bỏ các quy tắc của thiên nhiên, rồi cuối cùng cái kết con người nhận được cũng sẽ là hủy diệt mà thôi. Các con sau này chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương cai quản một cõi. Hãy cố gắng hướng con người đi theo hướng tốt nhất. Đừng đi theo vết xe đổ của các giống loài xưa. – Bầu Lão nhìn cả ba đứa trẻ, số mệnh của cả ba đứa lão đều không nhìn rõ, tất cả đều chỉ là những khoảng không mơ hồ.
    - Chúng con biết rồi Bầu Lão! – Cả ba đứa cùng đồng thanh đáp.
    - Các con cứ nhớ những câu chuyện ta kể! Rồi sẽ có ngày các con dùng đến!
    - Gia Gia! Viên châu trên tay Gia Gia là gì vậy ạ! – A Thích chú ý tới viên châu phát được hình ảnh trên tay Bầu Lão.
    - Đây gọi là Thụ Nhãn! Là một trong rất nhiều các con mắt của một thân cây từ thời kỳ Hỗn Độn, Thụ Nhãn có khả năng lưu giữ những hình ảnh mà người giữ Thụ Nhãn muốn lưu giữ - Bầu Lão để viên châu lăn lăn trong lòng bàn tay, những hình ảnh cứ vậy mà chuyển biến liên tục.
    - Thật là thích vừa được nghe Gia Gia kể truyện xưa lại vừa được xem hình! Gia Gia người kể chuyện tiếp cho chúng con nghe đi – Cơ Cơ cười thích thú.
    - Được vậy thì Gia Gia sẽ kể cho các con nghe một chuyện khác...
    Bốn người một già ba trẻ và một con mèo cùng ngồi vây quanh đống lửa, vui vẻ kể chuyện, nói chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện xảy ra vạn năm trước tới chuyện lão thợ săn hôm qua bị thương phải tới chỗ Bầu Lão để băng bó. Một khung cảnh hết sực bình yên và ấm áp.
    ----------------------------------
    Một căn nhà hết sức bình thường ở một góc trong thành Ao Việt rộng lớn. Ngôi nhà của một đôi vợ chồng trẻ đã sinh sống ở thành Ao Việt được vài năm. Phòng củi của ngôi nhà có một lối đi bí mật dẫn xuống dưới lòng đất. Một căn phòng khá rộng phía trong đang có một nhóm người tụ họp, hai chiếc đèn mập mờ cũng chỉ vừa đủ soi sáng căn phòng..
    - Vô dụng! Thật là vô dụng! Hơn một tháng rồi, rốt cuộc các ngươi đã tìm được gì về tin tức của lão nhân đó và hai đứa trẻ hả? – Người ngồi ở ghế chính giữa đập mạnh tay xuống bàn làm chén nước đổ tràn ra cả mặt bàn. Người đang tức giận chính là lão giả cụt tay đã tập kích nhóm người Sùng Lãm và Cơ Cơ.
    Cả đám người đứng trước mặt lão giả quỳ sụp xuống, không ai dám lên tiếng.
    - Cha! Cũng không thể trách tội được bọn họ! Quân lính toàn bộ Xích Quỷ cũng không tim được bọn họ đang ở đâu thì chỉ mấy người chúng ta cũng đâu phải nói muốn kiếm được là kiếm được. – Thanh niên Thần Tiễn mới của Việt Thường, đứng bên lấy một chiếc khăn vừa lau đi vết nước trên bàn vừa cầu tình cho đám người kia.
    - Hừ! Ta cũng biết là vậy, ta có thể hiểu cho bọn chúng nhưng con nghĩ đại tế sư sẽ hiểu cho bọn chúng sao. Đại tế sư chẳng bao lâu nữa sẽ tới đây, chúng ta đã thất bại trong việc bắt cóc Thái Tử giờ lại không biết người ở đâu. Với tính cách của ngài ấy, không giết chúng ta luôn mới là lạ. – Lão giả mỗi khi nhớ tới ánh mắt sắc lạnh, cùng với những hành động sát phạt của người gọi là Đại tế sư kia, mồ hôi không tự chủ mà ứa ra – Siêu! Có tin tức gì từ mật thám trong Vương Cung truyền ra không?
    - Có thưa cha! Người đó truyền ra tin tức: Kinh Dương Vương sau năm tháng nữa sẽ tự mình đi đón Thái Tử và Tiểu Công Chúa. Đây cũng là trong lúc vô tình mà nghe được! Còn một tin tức khác đó là đã hơn một tháng nay Kinh Dương Vương không hề xuất hiện, có thể đang bế quan tu luyện thưa cha. – Thần Tiễn tiên Siêu trả lời.
    - Có vẻ như người bắt Tiểu Công Chúa và Thái Tử đi cũng có thù oàn với Kinh Dương Vương. Ta sẽ báo chuyện này lên cho Đạt Tế sư, các ngươi vẫn hãy cứ tìm hiểu tin tức, nhưng không được lộ liễu. Tên nào bị lộ hãy cứ tự giác mà tự sát đi. Đừng để hỏng chuyện của ta. Nếu không ta sẽ cho hắn chết cũng không được xuống địa ngục đâu – Lão giả cụt tay cười nanh ác nhìn đám thủ hạ. Làm bọn chúng lạnh hết sống lưng. Chỉ biết dạ dạ vâng vâng lùi ra ngoài.
    Đám thủ hạ sau khi đã chạy mất chỉ con lại trong phòng hai cha con, Thần Tiễn Siêu mới dám mở miệng hỏi.
    - Đại Tế sư thật sự sẽ tới đây sao cha!
    - Đến! Chắc chắn sẽ đến! Không những vậy mà còn đem theo cả những người mạnh nhất của Tế sư hội. Trận chiến này chắc chắn không nhỏ, con phải hết sức cẩn thận con dù là Thần Tiễn của Việt Thường tộc ta, nhưng so với những người như Kinh Dương Vương và Đại Tế sư thì chẳng đủ để cho họ giết. Thôi được rồi con đi nghỉ sớm đi! Ta đi báo cáo tin tức lại cho Đại Tế sư!
    - Vâng thưa Cha!
    ---------------------------------------------
    P/s: Lão biết chương này nội dung chẳng có gì thú vị, và sẽ có người thấy nó nhàm chán. Nhưng sắp tới phần đánh nhau rồi! Tiếp tục ủng hộ lão nhá
    Nếu thích truyện mong mọi người hãy like và theo dõi, nhận xét. Sự quan tâm của mọi người chính là nguồn động lực để Lão thân có cảm hứng sáng tác tiếp. Thân!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 12: Ánh Chiều


    Hậu viên Vương cung nước Xích Quỷ, trong một gian nhà tranh Kinh Dương Vương đang ngồi xếp bằng, hơi thở của người rất nhẹ, khí tức hòa hợp với đại địa xung quanh, như một pho tượng đất giữa gian nhà. Bỗng nhiên Kinh Dương Vương mở mắt, những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên làm ngôi nhà đơn sơ có phần rung lên.
    “Vẫn chưa được như ý muốn! Nhưng đã nửa tháng nay cũng không có tiến triển gì cả! Có lẽ cơ duyện của ta còn chưa tới!" Kinh Dương Vương đứng dậy kiểm tra lại thân thể rồi tự nói với bản thân. “ Cố gắng nữa cũng không có kết quả. Cũng đã đến lúc phải xuất quan đi đón hai đứa trẻ rồi!”
    Kinh Dương Vương từ từ bước ra khỏi gian nhà tranh. Gian nhà vốn được bao quanh bởi rừng trúc, nay trong bán kính mười thước xung quanh đã chẳng còn lấy một cây trúc nào, mặt đất đã bị cày xới tới không còn bằng phẳng, rất nhiều những chiếc hố lồi lõm xung quanh. Nhìn quanh một vòng Kinh Dương Vương lắc mình biến mất, chỉ còn lại ngôi nhà giữa ngọn đồi trúc rậm rạp.
    Lúc này trong đại điện vương phủ. Long Nữ đang ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới gồm hầu và tướng. Đế Lai cũng có mặt trong này, ngồi ở một bên nghe các tướng bẩm báo.
    “Vương hậu, cách đây bảy ngày Trấn Đông Tướng Quân báo về, xuất hiện một số con thuyền lạ trên biển nghi ngờ là hải tặc đang càng ngày càng cả gan xám xâm nhập vào những vùng biển gần bờ cướp của những người đi biển, thậm chí còn đánh vào một số ngôi làng nhỏ ven biển Đông. Trấn Đông Tướng Quân suy đoán, đây là đám phiến quân trước đây của Việt Thường Tộc sau khi bại trận đã chạy ra biển làm hải tặc suốt mấy chục năm qua. Nhưng bọn chúng chưa bao giờ dám vào gần vùng biển tới như vậy.” Một vị tướng mặc áo giáp bằng vàng có hai giáp vai màu đỏ, biểu tượng của quân đội phía Đông dưới sự chỉ huy của Xích Yên Đại Tướng Quân đang chuyển lại lời nhận định của đại tướng quân về những sự bất thường mà biển Đông đang gặp phải.
    Long Nữ ngồi trên cao nghe báo cáo mày cũng chớp động, phía Đông của Xích giáp biển là nơi giao thương quan trọng của Xích Quỷ và các đất nước xung quanh, cũng như rất nhiều thủy hải sản, muối cho toàn đất nước, vùng biển phía đông vồn có thủy quái qua lại, giờ hải tặc lại hoành hành, nếu không xử lý toàn vẹn tốt sẽ dẫn tới tình trạng rối loạn trong nước.
    “Cho tiến hành tuần tra dày hơn trên biển, tất cả mọi thuyền là mặt đều phải tra xét kỹ, nếu gặp thuyền của hải tặc lập tức tiêu diệt. Di chuyển các xóm nhỏ lại gần nhau, đóng quan thường trú tại các điểm đó, tuyệt nhiên không để người dân bị tấn công bởi hải tặc. Còn về thủy quái trên biển thì như thế nào. Tên đó có thường xuyên xuất hiện không."
    “Bẩm vương hậu, Ngư yêu vẫn xuất hiện nhưng không nhiều, chỉ là những con thuyền gặp phải Ngư Yêu gần như không có con thuyền nào lành lặn trở về. Cũng có rất nhiều thuyền hải tặc gặp phải ngư yêu, ít nhất theo thông kê cũng có hơn bảy chiếc thuyền lạ được cho là bị Ngư Yêu đánh chìm.”
    “Không ngờ đôi lúc kẻ thù lại giúp chúng ta một tay như vậy! Ba quân đoàn còn lại co gì cần bẩm báo nữa không.”
    Trong khi các tướng đang báo cáo, một cơn gió thổi từ ngoài cửa lại, tiếp theo đó là một dáng người cao lớn bước vào. Long Nữ sau khi thấy hình bóng này cũng đứng dậy mỉm cười tiến lên đón. Chúng hầu tướng thì quỳ một gối xuống với người này.
    “Chúng thần xin ra mắt Kinh Vương!”
    Kinh Dương Vương bước tới bên người Long Nữ, nắm lấy tay nàng mỉm cười xoa nhẹ. Hai người cùng ngồi xuống, Kinh Dương Vương giơ tay miễn lễ cho tất cả mọi người, bắt đầu tiếp tục nghe hồi báo.
    “Bẩm Kinh Vương và Vương Hậu, phía Bắc mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát!”
    “Phía Nam cũng không có gì khẩn yếu cần báo cáo. Giao thương giữa nước ta và nước Hồ Tôn rất tốt, Hạn hán 3 tháng trước với sự giúp đỡ của Vương Hậu đã cứu được vụ mùa, người dân phía nam đều rất cảm ơn sự trợ giúp của Vương Hậu và Long Tộc”
    Long Nữ chỉ cười nói
    “Chỉ cần là điều ta làm được ta sẽ cố gắng hết sực, một việc Vương Hậu nên làm mà thôi.”
    Sau đó một tướng có giáp vai màu xanh lục tiến lên.
    “Bẩm Kinh Vương và Vương Hậu, Trấn Tây Đại Tướng Quân sau nhiều lần do tham trong Vạn Đoạn Sơn Mạch đã tìm ra được một số địa điểm nhỏ của Thường Tộc, nhưng đây chỉ là những ngôi làng nhỏ đa phần là người già và phụ nữ và một số đứa trẻ lớn nhất mới mười hai mười ba. Còn căn cứ chính của Thường Tộc ở nơi nào, tạm thời chưa thể tìm ra được do Vạn Đoạn Sơn Mạch quá rộng lớn. Sau kinh biến tại kinh đô cách đây nửa năm Thường Tộc lại không còn hành động đáng chú ý nào khác.”
    Kinh Dương Vương suy nghĩ một chút rồi nói “Điều động 5 vạn quân thủy chiến của Trấn Nam sang phía Đông phụ giúp Trấn Đông tiêu diệt đám hải tặc trên biển. Về phần phía tây tiếp tục cảnh giới cao độ, ta không tin Thường Tộc lại chỉ có một hành động như vậy, chắc chắn còn âm mưu to lớn hơn đang được bọn chúng thực hiện.”
    Kim Lão đang định nói gì đó thì Kinh Dương Vương dơ tay ngăn hắn lại, dừng một lúc Kinh Dương Vương lại nói “Nếu đã không có gì khác thì bãi triều, Kim Ngân Nhị Lão và Đế Lai ở lại.”
    Chúng hầu tướng đồng loạt tiếp lời “Chúng thân tuân chỉ!”
    Giờ trong phòng chỉ còn lại sau người Kim Ngân Trịnh tam lão, Đế Lai và vợ chồng Kinh Dương Vương. Đến lúc này Kim Lão mới dám nói:
    “Thưa Vương ngài đã xuất quan, vậy chừng nào chúng ta đi đón Thái Tử và Công Chúa đây ạ!”
    “Kim Lão đừng lo xử lý nốt công việc trong vài ngày rồi chúng ta sẽ cùng đi đón hai ngườ bọn họ!” Kim Lão không con không cái, từ nhỏ đã chăm sóc Sùng Lãm luôn coi hắn như con, sáu tháng qua dù Kinh Dương Vương nói Sùng Lãm sẽ không gặp nguy hiểm nhưng chưa lúc nào lão chưa ngừng tìm kiếm tin tức của hai người, ngay khi nghe tin được chút tin tức không biết đúng hay sai đều đích thân chạy tới nơi để xác minh.
    Nghe Kinh Dương Vương nói vậy Kim Lão cũng chỉ biết nghe lời, dù gì cũng sáu tháng không tìm được thêm vài ngày nữa có lẽ cũng không có chuyện gì được đâu.
    “Bất quá lần này đi đón hai đứa bé cũng cần chuẩn bị vài người, không cần quá nhiều vừa đủ là được rồi, việc này giao cho nhị lão.”
    Hai lão cùng lên tiếng “Thần đã rõ!”
    “Còn khi ta đi đón hai đứa bé Trịnh Lão thay ta quản lý tất cả, Đế Lai và Long Nữ sẽ đi cùng ta. Mọi người không có ý kiến gì chứ!” Kinh Dương Vương hướng về phía Trịnh Lão và Long Nữ nói, người rất tin tưởng Trịnh Lão, Trịnh Lão cũng là người luôn xử lý các vấn đề khi Kinh Dương Vương bế quan mà Long Nữ lại không có ở đây, nên việc này cũng không phải là lần đầu gặp phải.
    Nói rồi Kinh Dương Vương quay sang với Đế Lai
    “Hẳn là cháu rất lo lắng cho Cơ Cơ trong nửa năm qua đúng không?”
    “Đế Lai đáp, đúng là lúc đầu điệt nhi rất lo, nhưng sau đó được Long Cô giải thích điệt nhi cũng bớt lo nhiều,hy vọng lần này là một hồi tạo hóa đối với chúng.” Đế Lai trả lời.
    “Đúng vậy hai đứa lần này suýt chút thì gặp chuyện lớn nhưng nhân họa mà được phúc, hẳn là sau khi trở về hai đứa bọn chúng sẽ có những thay đổi mà chúng ta không ngờ tới.”
    Sau khi xác định ba ngày sau sẽ xuất phát, mọi người cũng rời đi chuẩn bị, chỉ còn Kinh Dương Vương và Long Nữ cũng nhau quay trở về hậu viện.
    “Nửa năm nay cực khổ nàng rồi, phải thay ta sắp xếp mọi thứ” Kinh Dương Vương khẽ vuốt tóc mai của Long Nữ nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng mà nói
    Long Nữ mặt chuyển hồng phấn, đưa tay lên nắm lấy bàn tay của Kinh Dương Vương áp vào má mình.
    “Kể từ ngày hôm đó bên bờ hồ Động Đình cho tới nay chỉ cần có chàng ở bên cạnh thiếp đều cam chịu gánh vác cùng chàng.”
    Long Nữ từ từ tựa đầu vào ngực Kinh Dương Vương hai người cùng ngồi bên thềm cửa nhìn bầu trời, những đám mây đang hững hờ trôi nổi trên bầu trời, xa xa là ánh chiều cuối hạ, kéo dài bóng của ai người ra mãi phía sau.
    “Nửa năm nay Đế Lai cũng giúp thiếp rất nhiều, quả nhiên là người kế thừa của Thần Nông Thị, có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình mà xử lý mọi chuyện rất hợp tình hợp lý. Anh chàng đã dạy dỗ được một người kế vị hợp cách a!”
    “Đế Lai từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh, lại được huynh trưởng Đế Nghị hết lòng bồi dưỡng, hành động trầm ổn quả quyết của bậc vương giả là đương nhiên. Ta chỉ hy vọng Lãm của chúng ta cũng có thể được một phần như vậy thì ta cũng vui rồi.”
    Long Nữ đang tựa trong lồng ngực của của Kinh Dương Vương hừm hừm hai tiếng, nàng lấy ngón tay nhéo nhéo ngực Kinh Dương Vương tỏ vẻ bất mãn
    “Giờ con trai chúng ta tệ lắm sao! Hơi lười học việc trị quốc một chút, nhưng võ công đã hơn hẳn chàng khi xưa rồi, chàng xem có đứa trẻ nào mới có mười hai tuổi mà có thể tiếp liền mấy chiêu của Kim Lão chưa?”
    Kinh Dương Vương chỉ biết cười khi nhìn thấy bộ dạng hổ mẹ bảo vệ con này của Long Nữ, đành phải chào thua
    “Được! Được! Được rồi! Con trai nàng giỏi nhất! Là giỏi nhất được chưa! Ta chỉ muốn nói là nó vẫn còn là trẻ con, hy vọng sau này sẽ học được tâm tình của bậc vương giả, trầm ổn bất biến mà thôi.”
    “Lãm vẫn còn nhỏ! Đế Lai đã gần bốn mươi, tất nhiêu là sẽ suy nghĩ chín chắn hơn! Chàng cứ dạy con từ từ, rồi khắc nó sẽ học được từ chàng thôi!”
    “Ta cũng chỉ hy vọng được như vậy” Kinh Dương Vương bắt được bàn tay đang nghịch ngực của mình nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay của Long Nữ
    “Ta nhớ con quá!”
    Long Nữ vẻ mặt buồn rầu, từ nhỏ tới giờ đâu là lần đâu tiên nàng xa con lâu tới vậy, đôi lúc nàng cũng về Long Tộc nhưng cũng chỉ vài ngày là sẽ quay trở lại. Đây là lần đầu tiên nàng xa con lâu tới vậy.
    “Ta cũng nhớ tên nhóc đó, thường ngày cứ chạy loanh quanh, hết trốn vào doanh trại lại chạy ra phố chơi, giờ tên đó không ở đây, thành Ao Việt này bớt sôi động đi một nửa. Không biết bọn trẻ giờ đang làm gì.” Kinh Dương Vương vừa hồi tưởng lại vừa nở một nụ cười nhẹ.
    “Có lẽ giống như chàng hồi đó, đang vò đầu bứt tai vì không nhớ nổi mấy chiêu thức trong Lạc Thần Thất Thức chăng” Long Nữ khúc khích cười, nhớ lại dáng vẻ ngày nào của Kinh Dương Vương.
    “Ồ! Nàng lại dám trêu ta.” Kinh Dương Vương dùng ngón tay chọc chọc vào mạng sườn của Long Nữ làm nàng tránh đông né tây mãi không thôi.
    Trong vương phủ trước anh chiều ta buổi tối, có một cặp vợ chồng đang cùng nhau trải qua giờ phút vui vẻ thường nhật của những cặp đôi bình thường, an lành, hạnh phúc.

    Cùng lúc đó ở bên căn nhà tranh của Bầu Lão, mặt trời vẫn còn trên cao. Một ông già đang câu cá bên sông, một cô bé đang nàm trên phiến đã, hai tay chống cằm nhìn hai thiếu niên, phía trước cô bé là một cai cây con, vẫn chẳng lớn hơn chút nào so với nửa năm trước.
    Hai thiếu niên, một đang cầm trên tay cây cung tập trung cực độ. Một đang cúi xuống cái sọt bên cạnh, trong sọt có rất nhiều miếng gỗ hình tròn, được cắt lát khoảng nửa đốt ngòn tay, to bằng hai ngón tay. Thiếu niên cầm mấy miếng lên rồi quay sang hỏi.
    “Chuẩn bị kỹ chưa ta bắt đầu ném đây.”
    Còn chưa để thiếu niên còn lại đáp lời, miếng gỗ nhỏ được kẹp giữa hai ngón tay được phi ra xa. Ngay khi miếng gỗ bay ra, thiếu niên còn lại giương cung, không tốn một chút thời gian nào, ngay lập tức thả tay. Mũi tên đi cực nhanh đam vào giữa miếng gỗ làm nó gãy đôi. Mũi tên còn chưa dừng lại đi theo đường vòng cung nữa mới rơi xuống đất.
    “Lãm Ca Ca giỏi nhất!” Phía bên kia Cơ Cơ đang vỗ tay không ngừng cổ vũ, đôi mắt cười đến nhắm tít lại.
    Sùng Lãm cũng quay sang cười với nàng, chợt nghe lúc đó một tiếng xoẹt một miếng gỗ đã chuẩn bị bắn thẳng vào người hắn. Nghiêng người qua một bên hạ thấp trọng tâm, miếng gỗ bay sượt qua đầu hắn, bên kia A Thích đã tiếp tục ném liên lúc ba miếng gõ ra phía xa, hai miếng gỗ nhắm thẳng vào người hắn.
    Sùng Lãm chân phải lấy đà bật xoay một vòng trên không tránh thoát khỏi hai miếng gỗ đang bắn về mình, tay vuốt ba cái chỉ nghe tiếng xẹt xẹt xẹt, ba mũi tên liên tiếp được bắn ra chẻ đôi ba miếng gỗ ngoài xa.
    “Đang luyện tập mà dãm lơ đãng” A Thích ngáp một cái mệt mỏi, cứ như vậy A Thích sẽ ném vi miếng gỗ tấn công Sùng Lãm cùng lúc ném ra những mục tiêu để Sùng Lãm buộc phải bắn trung, đến khi trong sọt chỉ còn vài miếng gố A Thích phất phất tay về phía Sùng Lãm bảo “Có muốn độ khó cao hơn nữa không?”
    “Được! Thử xem khó tới mức nào” Sùng Lãm hào hứng nói.
    A Thích nhếch mép cười, tay thò xuống bốc lấy liền mấy miếng gỗ, ném liền ba miếng về phía lúc nãy, bất quá miếng gỗ lại lượn theo hình vòng cung, nhưng cũng không thể làm khó được Sùng Lãm, chỉ là A Thích cũng không có dừng lại ở đó sau khi phi ra ba miếng gỗ, A Thích vẩy tay nhẹ một cái lại ba miếng gỗ nữa rời tay, chỉ là ba miếng gỗ này lực đạo không lớn, chỉ bất quá như là tung chúng lên hơi quá đầu A Thích chút thôi, chúng rơi xuống còn nhanh hơn ba miếng gố ngoài xa.
    Thời gian quá ngắn không thể bắn liền sau phát, chỉ có thể bung dây tối đa ba lần. Vù vù hai mũi tên bay ra khỏi dây, chẻ đôi hai miếng gỗ đang rơi xuống trên đầu A Thích, lần bắn cuối, một lần bắn bốn mục tiêu.
    Chỉ thoáng thấy Sùng Lãm căng lên dây cung không phải là một mà là liền ba mũi tên, tư thế bắn cũng khá kỳ dị, chân phải làm trụ đổ hẳn sang bên phải chân trái dang ngang, đầu trên cung lại hướng chếch xuống dưới, đầu dưới cung lại hướng chếch lên trên, hai mũi tên ở khá gần nhau, còn mũi tên còn lại lại nằm cách hai mũi còn lại ở khoảng tầm một đốt ngón tay. Chỉ nghe vù một tiếng ba mũi tên cùng bay ra khỏi cung.
    Nói thì chậm chú thời gian Sùng Lãm bắn ra ba lần cũng chỉ nằm trong hai nhịp thở mà thôi. Mũi tên cách hai mũi tên còn lại một khoảng bay theo một hướng khác biệt, bay thẳng tới chỗ A Thích chẻ đôi miếng gỗ đang rơi xuống chỉ cách tai phải A Thích hai đốt ngón tay. Mắt A Thích chưa từng chớp lấy một cái, tự tin tuyệt đối.
    Hai mũi tên còn lai đi theo một một đường thẳng phóng tới ba miếng gỗ đang bay nơi xa, ba miếng gỗ bay theo vòng cung một miếng bị chẻ đôi bởi một mũi tên, hai miếng còn lại chỉ trong một tích tắc hai miếng gõ nằm trùng lên nhau, chính thời điểm đó mũi tên đâm xuyên liên tiếp qua chúng.
    “Oa! Oa! Oa!” Cơ Cơ đứng bật dậy hai mắt tròn xoe miêng mở rộng hai tay ôm lấy má biểu tình không thể tin nổi “Thích Ca ngươi làm cái gì vậy bộ muốn bị thương sao” Đứng hình mất mấy giây nàng mới tỉnh lại lên tiếng la A Thích.
    “Ha ha ha! Muội đừng lo ta biết tên nhóc này rất giỏi bắn cung mà, cùng lắm thì bị hắn bắn lủng đầu thôi” A Thích chỉ cười to cũng không để ý biểu tình tức giận của Cơ Cơ.
    “Thích Ca ngươi...ngươi...người sao có thể nói thế, hừ hừ” Cơ Cơ từ nhỏ không biết mắng người thế nào cuối cùng cũng chẳng biết nói gì khác “Lần sau không cho chơi trò này nữa” Nàng lườm lườm miệng lẩm bẩm.
    “Tên này miệng ăn mắn ăn muối không! Ngươi muốn chết lắm sao hả mà suốt ngày muốn thử thách ta với những trò đó hả” Sùng Lãm ở một bên cũng nói.
    A Thích một bên cười cười lại chỉ lại Sùng Lãm “Chẳng phải là muốn tốt cho ngươi sao, tiễn thuật của ngươi từ lúc được ta thử thách đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, chỉ nói cách đây mấy tháng thôi chắc chắn ngươi sẽ không dám bắn, dù rằng ngươi có thể”
    Nghe tới lời này Sùng Lãm cũng hơi sững lại, quả đúng là thế, nếu là cách đây mấy tháng thôi hắn có lẽ sẽ chẳng dám dám hành động như vậy dù rằng kỹ thuật của hắn có thể. Sáu tháng qua luyện tập với A Thích hắn không chỉ tăng trưởng về võ công mà quan trọng hơn là hắn đã dám làm những điều mà người khác không dám. A Thích không giúp hắn nhiều về kỹ năng, vì về cơ bản hắn được học tiễn thuật từ người được coi là đệ tử đắc ý nhất của Thần Tiễn Việt Thường Tộc, thứ hắn được học từ A Thích chính là đảm lược.
    “Thôi hôm nay thế thôi ta mệt rồi! Ta đi ngủ đây” A Thích lại ngáp một cái thật dài rồi nằm trườn luôn trên miếng kim loại của hắn đang ở phía dưới. Chỉ vài nhịp thở hắn đã ngủ say.
    Thấy A Thích đã đi ngủ Sùng Lãm cũng bỏ cung xuống tới bên chiếc giỏ có một nửa đang ở dưới nước của Bầu Lão, bên trong là vài con cá, có to có nhỏ.
    “Bầu Lão hôm nay chúng ta ăn gì đây?” Sùng Lãm nhìn mấy con cá đang vừa bơi vừa quẫy muốn thoát thân, rồi quay sang hỏi Bầu Lão.
    “Tùy hai đứa nhóc các ngươi, tên nhóc kia hẳn là sẽ không tỉnh dậy sớm đâu, hôm trước hắn có làm món gì mà cá hấp ống tre, tiêu tử ngươi hôm nay làm món đó cũng được” Sau sau tháng bên nhau ba ông cháu đã không còn xa lạ gì nữa.
    “Được để cháu đi kiếm chút gia vị” Nói rồi Sùng Lãm cầm theo con dao chạy ra vườn nhỏ sau nhà rồi lại chạy về phía bụi tre xa xa, chỉ thấy một lúc sau hắn chạy về tay cầm ống tre còn có cả nào thì gừng xả tỏi và một chút ớt.
    Bầu Lão đứng dậy cầm theo cái giỏ lúc này chỉ còn vài con cá to, những con cá nhỏ đều đã được Cơ Cơ chữa lành vết thương ở miệng chúng rồi thả lại về dòng sông cả.
    “Đi nào Cơ Cơ chúng ta đi nấu ăn nào” Bầu Lão một tay xách giỏ một tay nắm tay Cơ Cơ đi về phía ngôi nhà. Lúc này bóng chiều đã ngả về đông, trong căn bếp nhỏ truyền ra những tiếng cười nói vui vẻ của ba ông cháu.

    ---------------------------------------------
    P/s: I'm Back

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status