TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 13

Chủ đề: Âu Lạc truyện

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Icon10 Âu Lạc truyện

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 0: Lạc Long Quân


    Truyền thuyết Bắc Nam xưa nay kể rằng: Từ khi bắt đầu mọi thứ chỉ là Hỗn Độn, sau sinh Bán Cổ khai thiên, tạo ra khoảng cách giữa trời và đất, từ đó mà mà thế giới mới hình thành. Các đất nước đầu tiên được thành lập, Thần Nông thị chiếm lĩnh phương Bắc, còn phương nam là vùng đất của dân tộc Việt và các vùng cát cứ của các tộc ít người khác hình thành nên một đất nước rộng lớn tên gọi Xích Quỷ.
    ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Thần nông thị đế cung, cảnh giới sâm nghiêm, hai tốp lính thân mang giáp vàng đang chuẩn bị đổi ca thì có tiếng hét lớn từ phía Đông là hành cung của Thái Tử Lai.
    - Thích khách! Thích khách! Mau mau bảo vệ Thái Tử và Tiêu Công Chúa...
    Những tiếng tri hô khác cũng liên tiếp vang xa đánh động vô số thị vệ tập trung về Đông Cung.
    Ở khoảng sân rộng của Đông Cung, cả trăm vị thị vệ đang bảo vệ trước Thái Tử Lai đồng thời vây hai người một nam một nữ vào giữa, người nam tay đang để trên cổ thiếu nữ, mắt nhìn chằm chằm vào Thái Tử Lai đang đứng sau vài chục thị vệ biểu thị uy hiếp. Nhưng khuôn mặt thiếu nữ thì chẳng có chút biểu tình nào của con tin cả, nàng mắt cũng đang nhìn Thái Tử mà nói:
    - Phụ Vương người đừng như vậy người hãy để Lãm ca ca đi đi! Chắc chắn không phải do Lãm ca ca làm! Người... Người đừng bắt Lãm ca ca!
    Thái Tử Lai gạt đám thị vệ ra tiến lên phía trước cả giận nói:
    - A Lãm thả Cơ Cơ ra, buông tay đầu hàng đi. Ta sẽ điều tra lại sự việc, đệ không được làm tổn thương Cơ Cơ.
    Lãm trau mày nhưng tay vẫn không có ý định hạ xuống trầm giọng nói:
    - Đế Lai huynh chuyện đó không phải do ta làm, ta vạn dặm xa xôi tới đây chỉ đến đón Cha và Mẹ ta về Xích Quỷ, chuyện vừa xảy ra ta thật sự không thể giải thích.
    Thái Tử nhìn Lãm một chút rồi hạ lệnh:
    - Tứ đại hộ vệ tiến lên bắt lấy Thái Tử Lãm, hắn sẽ không gây bất lợi cho Công chúa đâu.

    Tứ đại hộ vệ vốn đã đứng bốn phía quanh Lãm và Công Chúa Cơ nghe được mệnh lệnh cũng lập tức động thủ. Người đứng trực diện Lãm kiếm nhằm vai phải tấn công, người phía bên phải một trảo cực nhanh muốn chế trụ bàn tay đang trên cổ của Công Chúa Cơ, còn hai người còn lại một người muốn kéo công chúa thoát khỏi tầm khống chế của Lãm một người tấn công hai chân.
    Đúng như Thái tử suy đoán, Lãm không động thủ với Công Chúa Cơ. Bàn tay với vẩy rồng bao bọc đang ở trên cổ Công Chúa Cơ chộp lấy lưỡi kiếm đang hướng tới vai mà bắt, tay trái dưới áo choàng biến thành chỉ tấn công cổ tay trảo thủ đang tiến tới của người bên trái, chân trái vận dụng Long Bộ nhằm vào eo người phía sau mà đá. Tay phải vừa nắm được lưới kiếm đã khống chế mũi kiếm sang phải cản trờ người việc cứu người.
    Nào ngờ bồn người phối hợp cực kỳ ăn ý, người phía sau né thoát một đá kia từ đằng sau ôm trấn trụ bả vai, hai người trái phải trảo biến ảo cực nhanh vậy mà chụp được hai tay mà ghì chặt để người phía trước kéo được Tiểu công chúa ra xa. Thấy Tiêu Công chúa đã được cứu thoát, Thái Tử Lai từ phía sau đám thị vệ tiến lên uy nghiêm nói:
    - Thái Tử Lãm, người hãy đầu hàng đi, người đã hết đương thoát rồi!

    Lãm cả người đang bị ba đại thị vệ ghì chặt,nền gạch hoa cương xung quanh bốn bước chân bỗng như có ngoại lức làm chúng vỡ nát bay ngược lên không, những phần da thịt lộ ra ngoài có thể nhìn thấy của Lãm đang có sự biến đổi từ làn da màu cổ đồng dần dần xuất hiện lớp vảy màu bạch kim, hơi thở nặng nề, cả bầu không khí xung quanh như bị sánh lại. Tam đại hộ vệ đang trấn trụ Lãm giờ cả thân mình cũng như lâm vào đầm lầy. Tiếng cười rầm đục của Lãm vang lên giữa trong bầu không khí yên tĩnh, như tiếng ngâm của một con rồng vừa bị đánh thức giấc:
    - Hahahaa! Từ giờ ta không con là Thái Tử Lãm nữa! Ta là Vua, là Cha của người Việt, các người hãy nhớ lấy tên ta, tên của ta là Lạc Long Quân

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nhanlq, ngày 09-04-2017 lúc 01:57. Lý do: Cho truyện vào spoiler
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0011,tui,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Icon1 Chương 1: Xích Quỷ

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 1: Xích Quỷ

    Xích Quỷ có lãnh thổ trải rộng, phía Bắc sông Dương Tử tới phía Nam nước Hồ Tôn, Phía Tây tới Ba Thục, phía đông tới Đông Hải. Người cai quản cả mảnh đất rộng lớn này được tù trưởng các bộ tộc xưng là Kinh Dương Vương.
    -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Ao Việt thuộc Xích Quỷ, trên một mô đất cao có một căn nhà rộng lớn, chiếc rèm cửa được vén lên, bước ra là một người đàn ông đã ngoài tứ tuần, tóc đen ngắn gọn gàng, dáng người cao lớn. Khoác hờ một chiếc áo có hoa văn hình người kỳ lạ màu đỏ, để hờ phần bụng rắn chắc. Quần dài đến gối, bên ngoài đóng khố, hai bên đùi được gắn hai miếng đồng dài thuôn từ eo đến gối. Bước đi trầm ổn, từ tốn, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ. Người này là Lộc Tục Kinh Dương Vương, người cai quản toàn bộ đất nước Xích Quỷ.

    Kinh Dương Vương nhìn ra phía trước, đó là một vùng đất rộng hiện đang có hơn ngàn người đang cùng luyện tập chiến đấu. Hơi chếch sang phía bên phải đạo quân, một cậu bé tầm 12 tuổi dáng người nhỏ nhắn đang vật lộn với một người đàn ông đã lớn tuổi, chỉ mặc chiếc quần lửng bó sát, bên ngoài đóng khố, nửa phần trên để trần lộ làn da màu đồng với những bắp thịt cuồn cuộn, người đàn ông chỉ đứng đó xuống tấn không hề nhúc nhích, còn cậu bé thì đang tay ôm lấy chân, vai kề bụng cố gắng đẩy ngã người đó. Sau một hồi dùng hết sức của mình cậu bé nhanh chóng nhảy lùi ra sau thở dốc, nhưng vẫn không quên thủ thế, còn người đàn ông vẫn giữ nguyên thế tấn mà nói:
    - Tiểu Chủ, người mang trong mình dòng máu không giống người thường, nên sức mạnh của người đã bỏ xa so với đám thiếu niên cùng trang lứa. Thần đã dùng tới bảy thành thực lực mới có thể trụ vững.

    Cậu bé vừa mới thả lỏng cơ thể tính để nói chuyện thì người đàn ông chớp mắt đã xuất hiện trước mặt, hai tay đặt vào ngực cậu bé đẩy mạnh. Cậu bé bất ngờ nhưng phản ứng rất nhanh, thu gọn hai chân vào ngực lộn một vòng trên không, một chân chạm đất trước, chân kia xoay theo quán tính để tán lực, lại lộn thêm hai vòng nữa đến khi cách người đàn ông hơn một trượng mới dừng lại, cả người đã ở thế thủ.
    - Kim lão, lão chỉ trực lúc ta không phòng bị mà đánh lén ta.
    - Tiểu Chủ, nếu nãy hai tay lão đây là thanh trủy thủ thì mạng người ắt hẳn đã vong rồi. Người luôn phải nhớ rằng trong một trận chiến, chỉ một chút mất cảnh giác cũng có thể làm người chiến bại.
    - Ta biết rồi, sẽ không có lần sau! Chúng ta tiếp tục chứ! – Cậu bé cũng gật đầu cho là đúng
    - Haha! Được, vậy người tiếp tục lên đi!

    Trong lúc Kim lão đang cười dài sảng khoái, một bóng hình khôi vĩ đã lặng lẽ tiến đến trước mặt hai người.
    - Kim lão! Lãm! Hai người luyện tập từ sáng tới giờ, cũng nên nghỉ một chút đi!

    Nghe thấy giọng nói này Kim lão vẻ mặt nghiêm túc lại hẳn, quay sang hành lễ với người đến - “Bái kiến Vương”
    - Cha, con làm Kim lão dùng tới bảy phần thực lực rồi đó cha! – Sùng Lãm thấy Kinh Dương Vương tiến tới thì vui mừng như đứa trẻ được kẹo. Lãm đối với người cha này vẫn luôn sùng bái, mà không chỉ có Lãm, mà gần như đứa trẻ nào đối với người đàn ông này cũng đều như vậy cả.
    - Kim lão miễn lễ! – Kinh Dương Vương lấy tay đỡ Kim lão rồi quay sang nói với Sùng Lãm – Võ công của con đã tiến bộ nhiều, thêm mấy hôm nữa ta sẽ để Kim lão dạy cho con cách vận dụng Khí, đến khi học được cách tụ Khí con mới chính thức bước trên con đường tu luyện.
    - Thật sao cha! Con sắp được học Khí Công rồi sao! A a! Con phải đi khoe với Quan và Hải mới được!

    Sùng Lãm vui mừng cười tít chạy về phía đám thiếu niên đang ngồi nghỉ bên dưới bóng cây. Hai người nhìn Sùng Lãm chạy đi xa mặt cũng có nét cười.
    - Nó ngộ tính rất cao, nhưng vẫn là trẻ con ham chơi, khi bằng tuổi nó ta đã bắt đầu luyện thành Tuyệt Mệnh và phân nửa của Tuyệt Thế rồi. Ta có qua nuông chiều nó rồi không. – Kinh Dương Vương cảm khái, đây là đứa con đầu và cũng có lẽ là đứa con duy nhất của ông, cũng là người ông sẽ trao cho toàn bộ giang sơn ông tốn hơn 30 năm để sáng lập ra.
    - Vương! Ngài suy nghĩ nhiều quá mà thôi! Theo thần thấy, Tiểu Chủ quả thật có chút ham chơi, nhưng ngộ tính thì thần chưa từng gặp ai cao hơn cả. Tiểu Chủ lại được thừa hưởng dòng máu bất phầm của cả hai vị hẳn sau này sẽ là một vị minh quân. Nhìn Tiểu Chủ, thần thấy mình đã già mất rồi.

    Kinh Dương Vương nghe được câu này thì bật cười vỗ vai Kim lão:
    - Kim lão, lão theo ta từ khi ta mới 15 tuổi, khi đó lão 20 là thị vệ trẻ nhất bước vào hàng Bách Hộ, 35 năm qua lão vẫn là tướng quân dũng mãnh nhất của ta. Ta giờ mới thấy mình bước vào giai đoạn sung sức nhất. Lão nói như vậy chẳng hóa ra là ta cũng đã già rồi sao!
    - Vương! Ngài thần công cái thế, đã vượt ra khỏi phạm trù của chúng nhân thiên hạ, lão thần nào dám so sáng cùng ngài.
    - Vậy mà thoáng cái đã qua 35 năm rồi! – Kinh Dương Vương cảm khái – Năm đó khi chúng ta nam tiến, chỉ có ba trăm người với hoài bão tự chiếm cho mình một mảnh đất riêng, rồi từ ba trăm người và một vùng đất nhỏ bé, chúng ta đã mở rộng lãnh thổ còn lớn hơn cả Thần Nông thị, nhưng giờ ba trăm người cũng chỉ còn chưa đến hai mươi người được hưởng phú quý mà ta đã hứa sẽ ban tặng.
    - Phụng sự cho ngài luôn là vinh hạnh của ba trăm người chúng thần, lão thần chắc chắn một điều là dù có cho chúng thần chọn lại chúng thần vẫn sẽ nguyện theo ngài nam chinh bắc chiến tạo ra vùng trời riêng.

    Hai người đang nói chuyện thì phía trời đông bỗng nhiên có tiếng sét chói tai, len trong đó làm tiếng ngâm trầm thấp. Sùng Lãm đang ở phía bên kia cũng chạy lại đây.
    - Cha ơi mẹ về rồi kìa, đi mau mau chúng ta về đón mẹ! Kim lão ngày mai chúng ta lại tập tiếp nhé! - Sùng Lãm nhìn trời đông mặt vui mừng, chẳng chờ Kinh Dương Vương đã chạy nhanh về phía căn nhà rộng lớn mà Kinh Dương Vương vừa bước ra kia.
    - Không có chuyện gì khác lão thần xin cáo lui. – Biết đã không còn chuyện của mình Kim lão cũng tự động biết cáo lui không làm phiền cuộc họp mặt của gia đình Kinh Dương Vương.
    - Đứa bé này thật là! Được rồi! Kim lão ngươi cứ lui đi!– Kinh Dương Vương nhìn theo bóng dáng của Sùng Lãm rồi quay sang cười với Kim lão, nói xong cũng động bước tiến về phía ngôi nhà, Kinh Dương Vương chân bước vài bước mà ngỡ như đi được vài trượng, thoáng chốc đã vượt qua Sùng Lãm xuất hiện trước thềm nhà.

    Phương Đông cùng với một tiếng ngâm là một thân hình dài trăm thước đang lướt đi trong mây trời, mọi binh sĩ đang huấn luyện đều ngước lên nhìn bóng hình này, dù đây chẳng phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi nó xuất hiện đều thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Càng đến gần cái bóng càng hiện rõ, đó là một con rồng toàn thân màu xanh ngọc bích, phần bụng màu trắng ngà, chân có 5 móng sắc nhọn, trên đầu có cặp sừng trắng.
    Khi con rồng tiến tới gần khu nhà , bỗng từ từ biến thành một người phụ nữ thành thục, áo tứ thân xanh dài chấm đất, bên trong là một chiếc yếm màu trắng, 5 cái móng sắc giờ đã biến thành bàn tay thon gọn mềm mại, hai chiếc sừng biến thành hai miếng trang sức phủ hai bên đầu, tóc thả nhẹ ngang hông. Nàng tỏa ra một sự thành thục của một người phụ nữ, cùng với sự sang trọng ít người thường có được. Nàng là vợ Kinh Dương Vương mọi người đều gọi nàng là Long Nữ , là người ở động Đình Quân thuộc vùng vịnh phía Biển Đông.
    Nàng hạ xuống bên cạnh Kinh Dương Vương hơi khom người hành lễ.
    - Phu quân thiếp đã trở lại!
    - Nàng đi lần này là đi liền hai tháng hẳn là trong tộc nàng có chuyện!
    - Phu quân không cần lo lắng, lần này cha giữ thiếp ở lại lâu như vậy là để thiếp học chút thuật tạo mưa, lần trước phu quân nói vùng Hồng Lĩnh khô hạn suốt mấy tháng nay, dân ở đó không thể trồng được lương thực, nên thiếp muốn học để tạo mưa ở vùng đó. – Nàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói có phần như giấu diếm điều gì đó.

    Kinh Dương Vương nhìn ra điều đó nhưng cũng không hỏi, vì nàng thuộc giống rồng, tộc của nàng vốn cách ly với thế giới bên ngoài. Chuyện trong tộc vốn không được chuyền ra bên ngoài, dù đó là rể trong tộc. Hai người đang nói chuyện thì Sùng Lãm chạy đến ôm chầm lấy Long Nữ .
    - Mẹ con nhớ người, người đi lâu quá, tí thì con quên người mất rồi. – Sùng Lãm chun mũi làm mặt quỷ với Long Nữ

    Nàng cúi xuống lấy tay vuốt vuốt, lay lay sống mũi của Sùng Lãm, ôm vào ngực.
    - Mẹ cũng nhớ Lãm của mẹ, đi mau vào nhà, hôm nay mẹ sẽ đích thân nấu cho hai cha con con.
    Long Nữ dắt Sùng Lãm sánh bước cùng Kinh Dương Vương bước vào nhà.
    -------------------------------------------------------------------------------------------------------
    P/s: Có ý tưởng trong đầu nhưng học văn kém, hành văn còn non Lão mong mọi người bỏ qua mà tiếp tục theo dõi câu chuyện! Mong mọi người ủng hộ! Than gia fan page để cập nhật truyện nhé!
    Link fanpage: https://goo.gl/Xv8A5U

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi nhanlq, ngày 09-04-2017 lúc 01:55.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tui,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 2: Thần Nông Thị


    Thần Nông Thị lập quốc bởi Nhân Hoàng Viêm Đế. Trải qua năm đời vua, Thần Nông Thị từng bước trở thành thị tộc hùng mạnh nhất mảnh đất phía Bắc.
    -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Trong Hoàng Cung phương Bắc, ngồi trên ghế chủ tọa là một lão nhân tuổi tác đã ngoài tám mươi, phía dưới chỉ có năm người đang đứng chầu. Một trung niên tuổi hơn bốn mươi tiến lên khom người chắp tay thi lễ nói:
    - Phụ Hoàng! Cửu Di Tộc lại xâm phạm địa phận của Hữu Hùng Tộc, Tộc trưởng Hữu Hùng Tộc gửi tin hiệu cầu cứu cho chúng ta.
    Lão nhân ngồi trên ghế chủ tọa thoáng mở mắt, đầu hơi gật, mày hơi nhíu lại, suy nghĩ gì đó rồi trầm thấp nói:
    - Cưu Di sao? Chỉ là một tộc nhỏ mà thôi. Chúng ta chưa diệt tộc bọn chúng cũng là vì tuân thủ ước hẹn khi xưa mà thôi. Hữu Hùng cũng thật vô dụng, lần nào cũng cầu chúng ta tiếp viện, bọn hắn không có quân đội hay sao?
    - Bẩm Phụ Hoàng! Theo tin báo về thanh thế lần này Cửu Di Tộc tấn công rất mãnh liệt, xin Phụ Hoàng hãy để Nhi thần dẫn quân dẹp loạn.
    - Được rồi! Chuyện này ta sẽ phái người khác xuất binh, con cứ chuẩn bị chu đáo lần đi sứ Xích Quỷ này đi, hãy dẫn theo cả Tiểu Cơ Cơ, dạo gần đây nó hay chạy đến chỗ ta than buồn lắm đó.
    - Nhi thần lĩnh mệnh! – Đế Lai biết mọi sự đã định nên cũng không phản đối.
    Đế Nghị phất phất tay ý bảo Đế Lai ra ngoài, còn mình thi giữ bốn người kia lại.
    - Chuyến đi Xích Quỷ này của Thái Tử phải nhờ hai vị tướng quân đi theo rồi! Các vị phải đảm bảo an toàn cho Thái tử và tiểu công chúa, nên nhớ là tuyệt đối an toàn trở về!
    Đế Nghị quay sang phía bên phải nói với hai người mũ giáp vàng óng ra lệnh. Rồi quay sang hai người quan văn phía bên phải nói:
    - Còn hai vị khanh gia, vào thư phòng ta thương thảo về một số sự vụ!
    - Thần lĩnh chỉ! – Bốn người đồng thanh khom người lĩnh mệnh.
    Sau khi thương thảo với hai vị văn thần, Đế Nghị cùng với hai vị thái giám đi tới một cung điện ở phía Đông. Trong cung đang có bốn thị nữ chơi đùa với một cô bé xinh xắn đáng yêu khoảng chừng mười tuổi. Cô bé đang bị bịt mắt bước đi dò dẫm, hai tay thì hươ huơ về phía trước như đang cố bắt lấy một ai đó, bốn thị nữ thì đã nấp sau mấy cái cột to chỉ ló đầu ra xem có gì cản đường của cô bé không.
    Đế Nghị cười nhẹ, đứa cháu gái này Đế Nghị cũng vô cùng thưởng thức, vừa thông minh lém lỉnh, lại rất biết cách làm vui lòng người. Đôi lúc Đế Nghị thấy nếu đứa cháu này mà là còn trai thì tốt quá chỉ việc trực tiếp sắc phong làm Thái Tử là được.
    Cô bé tay cứ khua về phía trước, rồi như bắt được thứ gì đó, cô bé lao về phía trước ôm cứng lấy eo của người đó. Nhưng cô bé bỗng nhiên hơi dừng lại tự hỏi sao mà eo người này lại rắn chắc vậy, mà cũng không có mùi hương của nữ nhân nữa. Lại đưa tay lên sờ sờ chòm râu của người trước mặt, giật giật hai cái, cô bé cười thật tươi rồi nói:
    - Ta đoán là rồi là gia gia!
    Đế Nghị lại cười sảng khoái, trên đời này có lẽ chỉ có tiểu công chúa Cơ mới dám làm vậy mà thôi. Đế Nghị bế nàng lên nhìn nàng với vẻ rất hài lòng.
    - Cơ Nhi lại đoán đúng rồi! Muốn gia gia thưởng gì nào.
    - Vậy gia gia cho Cơ Nhi ra ngoài chơi nhé! Lâu lắm Cơ Nhi chưa được ra khỏi cung rồi, ở trong này Cơ Nhi buồn lắm.
    Tiểu công chúa mặt cúi gằm hai tay nghịch nghịch vạt áo, nhưng đôi mắt thì rất là giảo hoạt, một chút lại len lén nhìn biểu tình trên mặt Đế Nghị. Bình thường vị gia gia này rất chiều chuộng nàng, nhưng gia gia lại tuyệt đối không muốn mình ra khỏi cung. Gia gia chỉ nói, ngoài cung lộn xộn, không tốt cho trẻ con.
    - Được! Được! Lần này gia gia chiều Cơ Nhi, không những thế gia gia còn cho Cơ Nhi xuống phương nam ngắm cảnh nữa cơ, Cơ Nhi có thích không?
    - Có ạ! Có ạ! Cơ Nhi thích lắm, gia gia tốt với Cơ Nhi nhất!
    - Cơ Nhi thích là tốt rồi, nào lại đây gia gia xem Cơ Nhi tập Tiên Sinh Công đến đâu rồi nào.
    Đế Nghị đặt tay lên đầu tiểu công chúa, bỗng cả người tiểu công chúa bừng lên ánh sáng màu xanh, rồi một lúc màu xanh lại chuyển sang màu trắng sữa, rồi lại chuyển sang màu xanh,... Đế Nghị gật đầu hài lòng, rút bàn tay lại vuốt vuốt chòm râu.
    - Tốt tốt! Không ngờ mới có mấy năm mà Cơ Nhi đã có thể sinh ra sinh khí rồi, chờ tiến thêm một bước nữa, Cơ Nhi có thể ngoại xuất sinh cơ rồi.
    Tiểu công chúa hưởng dụng ánh mắt yêu chiều của Đế Nghị, rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, chạy nhanh ra một cái cửa sổ, lúc chạy về trên tay cầm một cái chậu nhỏ xíu bên trong có một nhành cây nhỏ vừa mới nảy mầm không lâu.
    - Gia gia, gia gia nhìn Cơ Nhi nha!
    Tiểu công chúa đặt chậu cây lên bàn, đôi tay nhỏ bé như đang ôm một quả cầu bao quanh cái chậu nhỏ, bàn tay sáng lên màu xanh trắng. Một lúc sau cành cây nhỏ bé bỗng nhiên dài ra, rồi từ cành cây lại mọc ra mấy chiếc là nhỏ xinh, khi chiếc lá thứ ba mọc ra thì trên trán Tiểu Công chúa đã lấm tấm mồ hôi.
    - Được rồi, được rồi! Đừng cố quá, Tiên Sinh Công của Cơ Nhi mới sơ thành thôi, làm cây non lớn nhanh gấp trăm lần là tốt lắm rồi, cố vận công sẽ quá sẽ bị thương đó.
    Cơ Cơ mồ hôi đầy chán, nhưng vẫn cười tươi như một đứa trẻ đang khoe đồ chơi mới của mình. Đế Nghị thì càng nhìn càng thưởng thức đứa cháu gái này hơn, rồi dắt tay nàng bước ra ngoài hoa viên.
    - Cơ Nhi ra ngoài đi dạo với gia gia nào, lâu lắm rồi gia gia không đi dạo ngự hoa viên rồi.
    - Gia gia, nhưng người phải nhớ là cho Cơ Nhi xuống phương nam chơi nhé, nghéo tay, nghéo tay nào.
    Hai ông cháu bước chầm chậm ra ngoài, chỉ còn để lại tiếng cười trong trẻo của một tiểu hài đồng, và tiếng cười trầm đục của một lão nhân.
    Bảy ngày sau đoàn người ngựa lên tới hơn ba ngàn người xuất phát trước cửa Hoàng thành. Trong số ba ngàn người này có hai ngàn người là binh sĩ hỗ vệ được cử theo để bảo vệ Thái Tử và Tiểu Công chúa.
    - Lai nhi chuyến đi nàycó những chuyện ta căn dặn con làm con đã nhớ kỹ hết chưa.
    - Phụ Hoàng chuyện người dặn Nhi thần đã nhớ cả, Nhi thần sẽ hoàn thành hết thảy, xin người chớ có lo.
    - Nhớ phải bảo vệ Cơ Nhi an toàn, nàng đối với Hoàng thất chúng ta hết sức quan trọng. Phải để nàng an toàn trở về.
    - Nhi thần xin lĩnh chỉ.
    Đoàn người ngựa hơn 3 ngàn người cứ thế dần dần biến mất phía xa, chỉ còn sót lại ánh sáng chói của hai ngàn bộ giáp vàng phát ra từ đội quân hộ vệ.
    ---------------------------------------------------------------------------------------------
    P/s: Thời tiết thay đổi nhanh như con người trở mặt, ốm liền 3 ngày chẳng viết được chữ nào cả, đến hôm nay mới có thời gian ngồi viết tiếp, sẽ cố gắng tiến độ tuần ra hai chương nhưng chỉ sợ không có đủ thời gian viết thôi

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tui,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 3:Đế Lai du Nam


    Xích Quỷ năm thứ 25, Kinh thành Ao Việt hôm nay náo nhiệt hơn thường lệ, cờ hoa giăng kín lối, trên từng khuôn mặt của người dân đều có thể thấy được niềm vui khi sắp đến ngày kỷ niệm lập quốc. Cách đây sáu tháng triều thần Xích Quỷ nhận được thư từ Thần Nông Thị thông báo Thái Tử và Tiểu Công Chúa sẽ thay hoàng thượng Đế Nghị nam du thăm Hoàng Thúc đã ly biệt hơn 30 năm. Khi nghe được tin này Kinh Dương Vương rất vui ngài cầm tớ thiếp trong tay mà cười dài nói với chúng thần:
    - Lần này cháu ta đến thăm cũng là ngày kỷ niệm 25 năm chúng ta lập quốc, ta muốn các khanh thay ta chuẩn bị mọi thứ thật long trọng, hãy dùng những thứ tốt nhất để chuẩn bị, ta muốn đại ca ta biết rằng năm đó quyết định của ta là không sai – Kinh Dương Vương dừng lại một lúc rồi nói – Hãy đón sứ đoàn từ cổng phía tây, hạ lệnh cho Trấn Bắc Tướng Quân đón Sứ đoàn ở Hoành Phổ quan rồi hộ tống sứ đoàn về kinh thành. Những chuyện còn lại các khanh tự quyết định, nhưng nhớ phải thật long trọng.
    - Chúng thần lĩnh chỉ.
    - Còn chuyện gì nữa không?
    - Bẩm Vương! – Môt vị tướng thân mang giáp đồng, tóc đã hoa râm nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lẫm liệt, cung kính bước lên - Trấn Đông Tướng Quân truyền về tin tức, Thường Tộc lâu nay ẩn thân trong dải núi phía Tây khoảng thời gian gần đây bắt đầu có những hành động khác lạ.
    - Khác lạ sao? Khác lạ như thế nào?
    - Bẩm Vương! Cách đây ba tháng, lính biên ải bắt được một số người thuộc Thường Tộc giả dạng làm dân chúng Xích Quỷ chúng ta thâm nhập vào Quan Lan thành, sau đó tần suất bắt được người của Thường Tộc càng lúc càng nhiều. Trấn Đông Tướng Quân đã tăng cường cảnh giới tuần tra khắp vùng biên giới, nhưng thần sợ rằng đây là một điềm báo Thường Tộc chuẩn bị trỗi dậy phản kháng.
    - Thường Tộc! Thường Tộc sao! – Kinh Dương Vương trầm ngâm nhìn vào hư không – Cũng đã 25 năm kể từ trận chiến năm đó rồi đúng không Hiển Chuân?
    - Bẩm Vương! Sang thu là vừa tròn 25 năm!
    - 25 năm! Cũng đã có thể đào tạo thêm một thế hệ nữa rồi! Haizz - Kinh Dương Vương thở dài một tiếng nhưng chỉ là thoáng qua, ngay sau đó ánh mắt lại trở về vẻ kiên định vốn có - Hạ lệnh cho Trấn Tây tướng quân tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt người ra vào quan ải, ngoài ra phái một số mật thám tiến vào Vạn Đoạn phía tây điều tra xem rốt cục Thường Tộc muốn làm gì!
    - Thần tuân chỉ!
    - Không có chuyện gì nữa thì bãi triều!
    - Tạ Kinh Vương!
    Sau buổi chầu sáng, Kinh Dương Vương ngồi thoải mái trên một chiếc ghế, mắt nhìn vào hư không như đang hồi tưởng lại quá khứ xa xưa, miệng lâu lâu lại nói thì thầm: “ Là Duyên hay là Nghiệt! Là Duyên hay là Nghiệt”

    Giữa xuân tại Hoành Phổ Quan, đoàn sứ thần Thần Nông Thị đã tới cách Quan Ải còn chưa đầy năm dặm. Trước cửa Quan là một ngàn năm trăm binh sĩ thân mang giáp bạc, người đầu lĩnh là một vị tướng đã ngoài ngũ tuần, râu bạc dài quá ngực, chân mày sâu đậm, khóe mắt đã có vết chân chim nhưng đôi con ngươi vẫn linh hoạt lạ thường, không như những lão nhân ngoài năm mươi thường thấy. Tướng quân cưỡi trên một con ngựa trắng, trừ đôi mắt và guốc sắt đen ra con ngựa chiến này hoàn toàn trắng toát phối hợp hoàn hảo với giáp bạc trên lưng. Vị lão tướng này là Trấn Bắc Tướng quân, tên thật là Cảnh Diễn, được mọi người gọi với tên Bạch Diễn Tướng Quân là một trong Đông Tây Nam Bắc Tứ đại tướng quân dưới chướng Kinh Dương Vương. Bạch Diễn Tướng Quân vài tháng trước nhận được chỉ lệnh quả Kinh Dương Vương thân chinh tiếp đón,hộ tống sứ đoàn Thần Nông Thị vào cảnh nội Xích Quỷ.
    Chưa đến nửa canh giờ sau, đoàn sứ thần Thần Nông Thị đã đến trước Hoành Phổ Quan, Đế Lai từ trong xe ngựa xa hoa bước xuống, thấy Đế Lai ra khỏi xe Bạch Diễn Tướng Quân cũng xuống ngựa tiến bước về phía trước hành lễ:
    - Thần Cảnh Diễn, thay mặt Kinh Dương Vương chào mừng Đế Lai Thái Tử tới thăm Xích Quỷ, Kinh Vương bận việc chính sự nên không thể thân chinh tới đón Thái Tử, thần sẽ thay Kinh Vương đón Thái Tử và hộ tống ngài về Kinh thành Ao Việt!
    - Cực khổ Diễn Lão thân chinh đón tiếp rồi, mấy chục năm không gặp, nhưng ta thấy Diễn Lão vẫn không khác xưa là bao a!
    - Thái Tử chê cười rồi, thần thật sự đã già, không phải vì Kinh Dương Vương coi trọng thần đã về quê làm bạn với ruộng vườn rồi! Mời Thái Tử nhập Quan, sứ đoàn đường xa vất vả hay là vào Hoành Phổ Quan nghỉ ngơi vài ngày rồi thần sẽ hộ tống Thái Tử về Ao Việt
    - Vậy thì phải nhờ hết vào tướng quân rồi, lần này nhập quan ta sẽ mang theo 300 hạ nhân và 500 binh sĩ, tướng quân thấy thế nào?
    - Xin Thái Tử đừng lo, trong cảnh nội Xích Quỷ sẽ không có ai dám tổn thương Thái Tử đâu – Ngẫm nghĩ vài giây, Bạch Diễn Tướng Quân trả lời - vậy đi ngài hãy mang theo 300 hạ nhân và 300 binh sĩ. Số còn lại hãy để họ quay lại Ngọc Tử Quan!
    - Được! Vậy cứ theo như Tướng Quân quyết định vậy! An toàn của ta giao lại hết cho tướng quân! – Nói rồi Đế Lai quay sang nói với một công công bên phải – Chọn ra 300 hạ nhân và 300 binh lính, số còn lại quay về Tử Ngọc Thành chờ lệnh!
    - Dạ! Thái Tử! – Tiểu công công khom người, từ từ lui ra phía sau truyền đạt mệnh lệnh của Đế Lai
    - Giới thiệu với Thái Tử đây là hai đứa con của thần. Ngạn Tố và Ngạn Bắc. Hai con mau đến đây ra mắt Thái Tử.

    Đằng sau Bạch Diễn Tướng Quân, hai vị tướng thân mang giáp đồng, một người khoảng ba mươi lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền, có đến bảy tám phần giống với Bạch Diễn Tướng Quân, người còn lại chỉ ngoài hai mươi, dáng người trung bình, có phần giống thư sinh hơn binh sĩ, khuôn mặt cũng rất đẹp, có thể gọi là một mỹ nam tử. Hai người tiến tới gần Đế Lai đồng thanh lên tiếng.
    - Thần Ngạn Tố (Ngạn Bắc) bái kiến Thái Tử!
    - Hai vị tướng quân không cần đa lễ. Hai vị quả là khí chất bất phàm, nhưng thật sự nếu Bạch Diễn Tướng Quân không nói ta thật không ngờ hai người là anh em.
    Hai người chưa kịp giải thích thì Bạch Diễn Tướng Quân đã nói thay:
    - Thái Tử quả là nhìn không sai! Ngạn Bắc là nghĩa tử thần nhận trong một lần chinh chiến tại phương nam này! Thần vốn không muốn nó theo nghiệp binh gia, nhưng nó lại rất có tố chất của một võ sĩ, nên thần đã cho nó thống lĩnh tiền quân. Còn Ngạn Tố thì là một trong ba phó soái của thần.
    - Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Hai vị công tử của ngài thật là tài giỏi!
    - Thái Tử quá khen rồi! Mời Thái Tử cùng sứ đoàn nhập quan!
    - Tướng quân, mời!
    Sau khi nhập quan, Bạch Diễn Tướng Quân sắp xếp cho sứ đoàn ở lại tại một toàn phủ đệ nguy nga phía nam Linh Khâu thành, đây là tòa phủ đệ dành riêng để Xích Quỷ đón các đoàn sứ thần phương Bắc nhập cảnh nội phía Nam. Sau đó là một bữa tiệc tiếp đón tẩy trần cho Thái Tử và Tiểu Công Chúa với sự góp mặt đầy đủ của quan viên và những đại diện của các bộ tộc lớn Miền Bắc.

    Đêm khuya trong phủ đệ mà sứ đoàn đang ở, 2 gian phòng được canh phòng nghiêm ngặt luôn có hộ về và công công, nha hoàn túc trực bên ngoài. Một phòng đã tắt đèn, chỉ còn lại tiếng thở đều đều an lành, căn phòng còn lại vẫn còn sáng đèn, nhưng chỉ có một mình Đế Lai đang ngồi trên ghế, trên tay đang cầm một cuốn thẻ tre đọc rất chăm chú. Bỗng cây đèn trong phòng có chút xao động, bóng của Đế Lai in trên tường hơi có chút dập dình rồi lại ổn định lại, Đế Lai bỏ thẻ tre xuống, hơi ngước mắt lên, phía đối diện đã xuất hiện một bóng người được bao trùm hoàn toàn bằng một chiếc áo khoác đen, diện mạo gần như không thể nhìn rõ.
    - Đến rồi sao! Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không đến nữa chứ!
    Người thần bí quỳ gối phải tay trái chống đất hành lế với Đế Lai, khi hắn khom người trên gầu vai hắn hiện ra mổt miếng sắt hình chữ nhật được bọc bằng vải mềm, phía trên có các đường ngang dọc màu đồng.
    - Đồng ba trăm hai bảy tham kiến Thái Tử ! Đã để Thái Tử chờ lâu mong Thái Tử thứ tội!
    - Được rồi! Lúc ngươi tới đây không có người phát hiện ra chứ!
    - Bẩm Thái Tử, thần đến đây bằng mật thất, rất an toàn, Thái Tử chớ lo!
    Đế Lai tiến tới chiếc bàn cạnh giường, trên đó có một chiếc hòm làm bằng gỗ được trạm khắc tinh xảo với những ký tự kì dị ẩn hiện quanh những bức vẽ. Mở chiếc hòm ra Đế Lai cầm trên tay một miếng thẻ tre mỏng có khắc vài dòng ký tự, xong rồi quay ra nói với người thần bí:
    - Ngươi là nhân vật cấp cao nhất vùng này đúng không! Báo cáo tình trạng khu vực!
    - Bẩm Thái Tử! Bắc Xích Quỷ gồm có ba khu vực một do Bạch Diễn Tướng Quân quản lý, hai khu tự trị khác do hai bộ tộc Miền và Thổ tự quản lý, Miền ở Tây Bắc, Thổ ở Đông Bắc. Khu do Bạch Diễn Tướng Quân quản lý đều theo luật lệ của Xích Quỷ còn hai khu tự trị có luật lệ riêng nhưng vẫn đảm bảo không đi ngược lại luật của Xích Quỷ các khu tự trị không xây dưng thành các thành lớn họ chỉ tập hợp thành các trấn, chỉ giao lưu với các thành trấn của Xích Quỷ khi cần thiết. Khu vực do Bạch Diễn Tướng Quân cai quản bao gồm 3 tòa thành lớn gồm Linh Khâu, Hải Ngạc và Bình Kính, đây đều là những thành quân sự với quân số khá đông. Ngoài ra còn một đội quân thường trực ở khu Hoàn Lâm, có thể ứng cứu cả 3 tòa thành nhanh chóng.
    - Vậy còn hai khu tự trị!
    - Không có thông tin chính xác thưa Thái Tử
    Đế Lai nhíu mày, quay trở lại chiếc ghế, cầm chiếc quạt thêu những đồ án kì lạ và tinh mỹ lên phe phẩy.
    - Không thâm nhập được vào sao?
    - Bẩm Thái Tử! Hai khu tự trị gần như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài nên việc do thám thông tin là rất khó. Thần đã phái người đột nhập vào trong, nhưng trong cả hai khu tự trị có những cách phòng bị người ngoài xâm nhập hết sức đặc biệt, những mật thám thần phái ra đều không bao giờ còn quay trở lại.
    - Quả thật là khó khăn, nhưng không có bức tường nào là không lọt gió. Không có con người nào là toàn vẹn, hãy bắt đầu bằng cách mua chuộc, tạo nhân tình. Nếu vẫn không được hãy dùng đến vật này.
    Trong lúc đang nói chuyện, Đế Lai lấy trong tay ra một cái bình nhỏ, màu bạc ném cho người thần bí. Người thần bí chụp lấy chiếc bình, giọng nói run run.
    - Thưa Thái Tử! Phải chăng đây là ...
    Người thần bí không nói hết câu, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bình đã được niêm phong bằng một chiếc nút bọc bằng một tấm vải, trên vải có những hình vẽ nhỏ như biểu trưng cho một loại ký tự đặc biệt cổ xưa.
    - Không sai, trong đó có ba con Hồn Trùng, nó có thể giúp ngươi sai khiến ba người. Hãy tận dụng cơ hội này, Hồn Trùng trong tổ chức cũng không có nhiều cho ngươi sử dụng đâu.
    - Tạ Thái Tử! Thần sẽ sử dụng chúng thật cẩn thận thưa Thái Tử!
    Dù đã đoán trước được thứ mình đang cầm trong tay là gì, nhưng khi nghe tới cái tên Hồn Trùng vẫn khiến người thần bí lạnh hết sống lưng. Hồn Trùng là một loài trùng nhỏ, chúng chỉ dài hơn một đốt ngón tay một chút, không biết nguồn gốc của chúng từ đâu chỉ biết chúng rất thích ăn linh hồn, chúng gặm nhấm phần tốt đẹp của linh hồn mỗi người, nhưng người dính phải hồn trùng dù là người tốt và lương thiện chính nghĩa đến đâu cũng sẽ dần mất đi bản tính của mình. Khi đã ăn hết phần tốt đẹp của con người, chúng sẽ ăn những phần còn lại. Đến khi ăn hết tất cả linh hồn cũng là lúc Hồn Trùng đoạt lấy thân xác đó vĩnh viễn. Người thần bí sợ Hồn Trùng như vậy vì khi Hồ Trùng gặm nhấm linh hồn, người trúng sẽ hóa điêm hóa dại, thần trí bất minh, còn làm người đó như ngàn dao xẻ thịt. Bị Hồn Trùng ăn linh hồn thống khổ hơn bất cứ hình phạt khắc nghiệt nào.
    Miếng vải trên nắp bình là là thứ duy nhất khiến Hồn Trùng tiến vào trạng thái ngủ đông không gây nguy hiểm. Nhưng khi thoát khỏi sự bao bọc của miếng vải, chúng sé tìm đến vật thể gần nhất có linh hồn sinh sống.
    - Nếu không có chuyện gì nữa ngươi có thể lui!
    - Tuân lệnh Thái Tử!
    Cũng như lúc xuất hiện, người thần bí như một chiếc bóng nhòe đi rồi biến mất. Đế Lai ngồi đó trên tay cầm một cuộn thẻ tre, sau khi đọc xong Đế Lai cất lại chúng vào chiếc rương, rồi bước sang căn phòng bên cạnh. Căn phòng rất rộng, phía tay trái có một chiếc giường lớn thiết kế tinh xảo dàng cho riêng cho bậc vương tôn quý tộc sử dụng,bên cạnh là hai thị nữ túc trực không dám lơ là, Đế Lai phẩy tay ý bảo hai thị nữ ra ngoài, rồi tiến đến bên cạnh giường. Trên giường là một cô bé nhỏ nhắn với khuôn mặt trái xoan hết sức thuần khiết, Đế Lai vuốt lại mấy sợi tóc đang mất trật tự trên trán cô bé rồi tự thì thầm như với cô bé cũng như với chính mình.
    - Tiểu Cơ Cơ của phụ thân đừng lo, lần này chúng ta nhất định sẽ tìm được vật đó cho con. Con vẫn sẽ là bảo vật của Phụ Hoàng cùng với phụ thân.
    Tiểu Công Chúa như nghe được lời Đế Lai nói “ưm, ưm” hai tiếng rồi tóm lây tay Đế Lai ôm vào lòng. Đế Lai cũng không có ý định rút tay về, tĩnh lặng ngồi ở đó, như đang vận công mà cũng như đang ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tui,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    13
    Xu
    0

    Mặc định

    Âu Lạc Truyện
    Tác giả: Lão Nhân Kể Truyện

    Chương 4: Định mệnh


    Kinh đô Ao Việt đầu tháng ba, cánh cổng chính thành Tây bằng gỗ Trắc 500 năm xưa này đều đóng kín hôm nay được hơn mười thanh niên lực lưỡng hợp lực mới có thể mở ra. Ngày mai là ngày kỷ niệm 25 năm thành lập Xích Quỷ, sứ đoàn Thần Nông Thị sau khi gấp rút lên đường hôm nay cũng đã đến kịp trước một ngày.
    Ngoài thành Kinh Dương Vương thân mang trường bào màu đỏ uy phong lẫm lẫm, đối diện với ông là Đế Lai mặc bộ lễ phục màu vàng tiêu chuẩn của hoàng gia Thần Nông Thị đang cúi chào Kinh Dương Vương.
    - Điệt nhi Đế Lai bái kiến Vương thúc!
    Kinh Dương Vương tiến tới đỡ lấy Đế Lai vỗ vào vai ba cái, miệng cười hảo sảng.
    - Tốt! Tốt! Tốt! Cháu ta hai mươi năm không gặp giờ đã có khí chất của một bậc quân vương rồi!
    - Vương Thúc quá khen! Điệt nhi luôn lấy người làm gương mà phấn đấu. Sự tích của người lan truyền toàn bộ Thần Nông Thị không ai là không biết! Điệt nhi còn phải học hỏi người nhiều lắm ạ!
    - Không những chỉ phong thái. Mà nói chuyện cũng rất khiêm tốn. Xem ra trong mấy chục năm qua đại ca đã dạy cháu rất tốt! Đại ca vẫn khỏe chứ?
    - Phụ hoàng vẫn khỏe thưa vương thúc, người cũng rất muốn tự mình đến thăm, nhưng công việc chiều chính bận rộn làm người không có thời gian để xuất cung. Trước khi điệt nhi đi người con gửi lời hỏi thăm đến vương thúc, cũng mong vương thúc rảnh rỗi có thể về thăm lại Thần Nông thị.
    - Được được! Nhất định sẽ có dịp, sẽ có dịp.
    Kinh Dương Vương đang định nói tiếp thì phía sau Đế Lai có một búi tóc cứ lấp la lấp ló. Một phần ba khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nhìn Kinh Dương Vương một lúc rồi lại rụt vào sau lưng Đế Lai.
    - Tiểu Lai! Nghe đại ca nói lần này đi với cháu còn có cả một tiểu công chúa nữa phải không.
    Một nắm tay nhỏ nhắn túm lấy vạt áo của Đế Lai giật giật hai ba cái. Đưa tay ra sau lưng nắm lấy bàn tay bé nhỏ, Đế Lai dắt từ phía sau lưng mình ra một cô bé chỉ cao hơn hông một xíu, mặc một bộ váy màu xanh lá tóc túm một bên, khuôn mặt hết sức dễ thương. Đó là tiểu công chúa Cơ, bình thường nàng rất nghịch ngợm, nhưng hôm nay khi đứng trước Kinh Dương Vương nàng lại hết sức ngoan ngoãn đôi mắt to tròn của nàng nhìn Kinh Dương Vương có nhiều phần tò mò hơn là kính sợ.
    - Giới thiệu với Vương thúc, đây là con gái của Điệt nhi và Tiểu Hàn, tên của nàng là Âu Cơ. Cơ Cơ mau bái kiến Lộc Tục Gia Gia đi.
    - Tiểu Cơ cơ bái kiến Lộc Tục gia gia, gia gia mạnh khỏe!
    Tiểu công chúa Cơ nở nụ cười sáng lạn, hành lễ theo chuẩn của hoàng gia. Nàng cười rất tươi vì nàng đã nghe rất nhiều về vị gia gia này của mình, nàng cũng không nhớ mình lần đầu nghe chuyện về vị gia gia này là khi nào, nhũ mấu nói khi còn nhỏ nàng rất khó ngủ yên nên nhũ mấu thường hay kể chuyện cho nàng nghe. Mà các câu chuyện của nhũ mẫu từ lúc nàng biết nhận thức đến giờ, hầu hết là về vị gia gia này, nên dù mới lần đầu gặp mặt nhưng nàng rất thích vị gia gia này.
    - Thì ra là con gái của Tiểu Hàn sao, quả nhiên là có 8 phần giống Tiểu Hàn ngày nhỏ, rất đáng yêu. Vậy lần này Tiểu Hàn cũng tới chứ?
    - Tiểu Hàn nàng ấy sau khi sinh được Cơ Cơ thì sức khỏe suy giảm nhiều đến năm Cơ Cơ bốn tuổi thì nàng ấy đã qua đời thưa Thúc Thúc.
    Đế Lai nói lời này rất nhỏ, Tiểu công chúa Cơ đứng ngay phía trước cũng không nghe thấy. Đế Lai biết câu nói này người thường sẽ không nghe được, nhưng chắc chắn Kinh Dương Vương có thể nghe thấy.
    Kinh Dương Vương cũng sửng sốt khi biết tin dữ, nhưng cũng ngay lập tức hiểu ý mà chuyển chủ đề.
    - Tiểu Cơ Cơ đúng không? Con qua đây cho gia gia xem nào!
    Tiểu công chúa tiến tới gần Kinh Dương Vương ngước đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò lên nhìn, rồi bột miệng nói : “Oa! Gia gia người thật là cao”
    - Cơ Cơ thật là đáng yêu, đi gia gia dẫn cháu vào thành chơi, cháu thích gì gia gia sẽ cho cháu
    Kinh Dương Vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu công chúa Cơ rồi quay sang nói với Đế Lai
    - Tiểu Lai! Vào thành rồi nói, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu. Yến Tiệc đã sẵn sàng rồi!
    - Mời Vương Thúc!
    Đoàn người Thần Nông Thị được sắp xếp tại một tòa phủ đệ cách Vương Cung không xa, bọn người Đế Lai và Tiểu Công Chúa đang ở trong Lạc Việt Cung tham gia bữa tiệc do Kinh Dương Vương tổ chức tẩy trần cho hai cha con.
    - Giới thiệu với các vị ở đây! Đây là Đế Lai cháu trai của ta, cũng là hoàng thái tử của Thần Nông Thị!
    Kinh Dương Vương và Vương Hậu Long Nữ ngồi trên bàn chính giữa cung điện giới thiệu Đế Lai và Tiểu Công Chúa ngồi phía tay trái cho mọi người trong điện, rồi đối với Đế Lai giới thiệu những người khác.
    - Vị ngồi cạnh cháu là Mặc Đốn là sứ giả của Sơn Nhung Quốc, vị ngồi xa hơn là Ong Phôi sứ giả của Hồ Tôn Quốc, tiếp đến là Mạc Đa của Ba Thục Quốc.
    - Còn các vị phía bên này là người đại diện của các bộ tộc của Xích Quỷ ta! Phàn Trung và Tẩn Nam của Miền Tộc. Ma Thái của Thổ Tộc, Giàng Xua của H’Mông Tộc, Bùi Công của Mường Tộc, Lô Lâm của Thái Tộc. – Kinh Dương Vương chỉ sang nhóm người ngồi phía tay phải của mình mà giới thiệu.
    - Kính chào các vị sứ giả của các nước và các tộc. Tại hạ Đế Lai hữu lễ! – Các vị sứ giả cũng không chậm chễ mà chắp tay đáp lại Đế Lai .
    Sau khi mọi người đã làm quen và ngồi lại ví trí Kinh Dương Vương mới chính thức tuyên bố khai tiệc:
    - Năm nay Xích Quỷ Quốc tổ chức lễ Thần Lạc trùng với ngày kỷ niệm 25 năm ngày lập quốc. Kinh Dương Vương ta thay mặt toàn bộ dân chúng Xích Quỷ cảm ơn các vị sứ giả các nước đã vất vả đường xa tới tham dự! Chúng ta cùng cạn chén này! Mời! – Kinh Dương Vương tay cầm chén bằng đồng màu xanh hướng mọi người phía dưới nâng chén rồi uống cạn.
    - Kính mời Kinh Vương!
    Rượu ngọt nhẹ không nồng sốc như những loại khác, rượu đi đến đâu cảm nhận được sức nóng đến dấy. Mặc Đốn của Sơn Nhung Quốc uống cạn chén thích thú hướng Kinh Dương Vương mà nói:
    - Kinh Vương! Không biết đây là loại rượu gì mà ngon tới vậy, nhưng ta thấy có vẻ nó còn nặng hơn cả rượu sữa ngựa của Sơn Nhung chúng ta nữa.
    - Rượu của quý quốc ta cũng đã từng uống qua, rượu của các vị thật sự là rất tuyệt, vừa có chua của men vừa có béo của sữa. Còn loại rượu này tên là Sơn Tra, được làm từ rượu gạo cất qua ba lần, rồi đem ngâm với quả Dã Sơn Tra niêm phong trong hũ trong vòng mười năm, đến hôm nay mới được mở ra. Các vị đừng thấy uống nó vừa nhẹ vừa ngọt mà nghĩ rằng sẽ không say, rượu này chính là uống say lúc nào không biết.
    Kinh Dương Vương hướng mọi người giới thiệu, rồi lại hướng tổng quản đứng bên cạnh ra dấu dọn thức ăn lên. Một tốp các thiếu nữ xinh đẹp trên tay bưng những khay đựng các món thức ăn tiến vào đặt trên bàn của mọi người, mỗi bàn là hơn mười nóm ăn, đều là các món ăn được trang trí rất đẹp mắt.
    - Các món ăn này đều được Trịnh Tổng Quản trực tiếp chế biến. Mời các vị thưởng thức!
    Trịnh Tổng Quản là người lo chuyện cơm nước cho Kinh Dương Vương từ khi hai người mới 15 tuổi đến giờ, đầu bếp được mọi đầu bếp trong Xích Quỷ kính ngưỡng. Cũng là một trong ba trăm thị vệ năm xưa, người Kinh Dương Vương hết sức tin tưởng.
    - Các vị lần này tới đây để tham dự lễ hội Thần Lạc, nhưng hẳn trong các vị cũng có nhiều người chưa biết về vị thân của người Việt chúng tôi. Vậy để các vị rõ hơn, đoàn nghệ thuật của Cung đình có một tiết mục biểu diễn để các vị thưởng thức.
    Vương Hậu Long Nữ ngồi cạnh Kinh Dương Vương hướng sứ thần các nước nói. Từ bên ngoài đại điện một sân khấu nước có gắn bánh xe được đẩy tiến vào.
    - Long cô cô! Không biết đây là môn nghệ thuật gì vậy, điệt nhi lần đầu nhìn thấy? – Đế Lai nhìn sân khấu nước mà tò mò hỏi Long Nữ.
    - Đây gọi là Múa Rối Nước, là một loại hình kịch truyện dân gian của người Việt, sân khấu nước đó gọi là Thủy Đình tầm màn che kia gọi là y môn, con rối được làm bằng gỗ Sung có thể nổi được trên mặt nước do nghệ nhân đứng sau y môn điều khiển. Vở diễn sắp tới có tên là Thần Lạc, kể về sự tích Thần Lạc cứu giúp dân Việt khỏi thiên tai, bảo vệ người Việt khỏi yêu ma quỷ quái. – Long Nữ từ từ giải thích cho các vị sứ thần về nghệ thuật múa rồi trong lúc các nghệ nhân đang chuẩn bị, đến khi tiếng nhạc cất lên mới kết thúc - Vở diễn đã bắt đầu mời các vị thưởng thức.
    Tiếng nhạc rộn ràng cất lên, phía sau màn tre sáu bảy con rối bằng gỗ con thì đang cày, con thì cấy, có con thì đang giã gạo xay thóc, còn có cả cảnh chọi trâu, cảnh đua thuyền, những khung cảnh bình dị của người dân Việt. Trong khi mọi người đang chú tâm xem múa nghe hát, Kinh Dương Vương cúi đầu nói nhỏ với Long Nữ vài câu Long Nữ cũng là lắc đâu hai cái, Kinh Dương Vương mới quay sang nói nhỏ với Trịnh Tổng Quản, Trịnh Tổng Quản biến mất trong nửa khắc, quay lại thì thầm với Kinh Dương Vương gì đó. Kinh Dương Vương mặt hơi tức giận nhưng cũng đành cố kìm nén không phát tác.
    Đến khi các con rối đã rút hết vào trong bắt đầu chuyển cảnh Kinh Dương Vương mới nói với mọi người
    - Do có chút nhầm lẫn nên, vở múa rối này lẽ ra là Thần Lạc, nhưng lại nhầm sang sự tích Thụ Yêu quấy phá dân Việt nhiều năm trước. Mong các vị bỏ qua cho.
    Các vị sứ thần cũng hơi sửng sốt. Mặc Đồn của Sơn Nhung Quốc đứng lên thay lời mọi người nói:
    - Quả thật Mặc Đồn ta kính ngưỡng Kinh Dương Vương ngài đã lâu. Ta cũng muốn được nghe về truyện ngài trừ Thụ Yêu, vậy thì cứ để buổi diễn tiếp tục để mọi người cùng biết chuyện năm đó. Mọi người thấy có đúng không?
    Người đầu tiên hưởng ứng lại chính là Đế Lai:
    - Mặc Đồn tiên sinh nói quả rất đúng! Điệt nhi cũng rất muốn nghe về câu chuyện này!
    Thấy tất cả mọi người không phản đối, Kinh Dương Vương mới ra lệnh cho tiếp tục buổi diễn. Tiếp đó là cảnh người dân lên rừng đốt nương làm rẫy, săn bắn các loài thú. Mới đầu chỉ là gà rừng, chim rừng, lợn rừng, rồi sau đó là đến những loài như sói, hổ, báo,... những loài động vật dữ tợn khác. Khi con người càng tiến vào rừng sâu thì càng gặp những loài động vật khủng bố, những loài đã sống lâu đến độ thành tinh. Rồi thì mười người lên rừng chỉ có chín người còn sống trở về, ai không bị hùm beo giết, thì bị một cái cây nuốt mất. Người dân không còn dám lên rừng làm nương rẫy nữa. Những người dân mới đi cầu cứu Kinh Dương Vương, con rối của Kinh Dương Vương cả người là những hình vẽ màu đỏ, nghe thấy người dân Việt kêu cứu thì tiến tới đánh nhau với con rối hình hình Thụ Yêu. Theo người kể truyện thì trận chiến này kéo dài bảy ngày bảy đêm, đánh nhau hơn trăm hiệp, thì cuối cùng Thụ Yêu cũng thua trận bỏ chạy, từ đó người dân Việt cũng không còn bị Thụ Yêu quấy rối nữa. Cảnh cuối cùng là cảnh người dân Việt tôn Kinh Dương Vương lên làm vua, thành lập nên đất nước Xích Quỷ, với là cờ hình chim Lạc tung bay.
    Buổi diễn kết thúc, mọi người cùng vỗ tay tán thưởng vở kịch, các nghệ nhân múa rối bước ra chào cúi chào, một người già nhất trong đó tiến lên nói với toàn thể mọi người.
    - Cám ơn Kinh Vương và các vị đã xem hết vở diễn, sau đây xin mời người diễn chính của vở diễn . Thái Tử Lãm.
    Các nghệ nhân cũng đứng dãn ra một khoảng trống, tấm mán được kéo lên, phía sau tấm màn, là Sùng Lãm đang tính chuồn ra khỏi Thủy Đình, thấy tấm rèm bị kéo lên biết không trốn được mới tiến lên hành lễ với Kinh Dương Vương và mọi người
    - Sùng Lãm bái kiến cha mẹ, các vị sứ giả các nước cũng như đại diện thủ lĩnh các tộc.
    Kinh Dương Vương nén giận không nói gì, còn Vương Hậu Long Nữ thì nhìn Sùng Lãm yêu chiều mà trách mắng.
    - Lãm! Là con tự ý đổi vở diễn đúng không! Lần sau không được thế nữa nghe chưa! Nào lại đây xin lỗi cha con đi.
    - Con xin lỗi cha! Con đổi vở diễn là vì thấy vở diễn này hay hơn vở Thần Lạc nhiều, con cũng là muốn các vị sứ giả xem vở nào hay nhất thôi mà.
    Sùng Lãm tiến tới trước Kinh Dương Vương tỏ vẻ hối lỗi, nhưng Kinh Dương Vương vẫn là đang rất tức giận. Vừa lúc đó thì Đế Lai tiến lên đứng cạnh Sùng Lãm nhìn Sùng Lãm từ trên xuống dưới mà nói.
    - Vương thúc! Thì ra đây là đệ đệ Sùng Lãm đây sao? Điệt nhi từ đầu buổi tiệc đã muốn hỏi thúc về đệ đệ rồi.
    - Là do ba ngày trước nó bảo về quân doanh luyện tập, ta cho người đi gọi mấy lần mà cũng không thấy nó đâu. Thì ra là ở trong đoàn nghệ thuật cung đình chuẩn bị buổi diễn này – Kinh Dương Vương với đứa con này cũng là vô kế khả thi.
    - Xin Kinh Vương chớ trách tội Thái Tử, Thái Tử cũng là muốn có sự bất ngờ cho buổi tiệc mà thôi, thật không ngờ Thái Tử nhỏ tuổi mà đã có thể điều khiển rối nước tài đến như vậy – Phàn Trung của Miền Tộc cũng đứng dậy nói đỡ cho Sùng Lãm.
    - Thôi bỏ đi! Con cũng là có ý tốt, lần này ta không trách tội, nhưng không được có lần sau nhớ chưa! – Kinh Dương Vương cũng đành nhân nhượng trước lời cầu tình của mọi người.
    Đế Lai gọi Tiểu Công Chúa đến trước mặt Sùng Lãm:
    - Lãm đệ! Đây là con gái huynh, cũng là cháu gái của đệ đó!
    - Ca ca thật là giỏi a! Ngươi có thể dạy muội điều khiển mấy con rối đó được không.
    Đế Lai trợn tròn mắt khi nghe thấy Tiểu Công Chúa lại gọi Sùng Lãm là ca ca.
    - Cơ Nhi phải gọi là Thúc Thúc, không được gọi là ca ca.
    - Nhưng ca ấy có hơn Cơ Nhi mấy tuổi đâu, Cơ Nhi thích gọi là ca ca cơ!
    Đế Lai chưa kịp trả lời thì Sùng Lãm đã nói xem vào.
    - Cô bé rất đáng yêu! Để lúc nào bổn thúc thúc sẽ dạy cho cách múa rồi nhé! – Sùng Lãm nghĩ gì đó rồi đút tay vào trong áo, lấy ra con rối hình Kinh Dương Vương lúc nãy rồi đưa cho Tiểu Công Chúa – Thúc Thúc có món quà cho cháu đây – Sùng Lãm nói rồi vỗ vỗ lên đầu Tiểu Công Chúa.
    Tiểu Công Chúa đưa tay đón lấy món quà, hai mắt tràn đầy vẻ thích thú. Nhưng sau khi bị Sùng Lãm vỗ đầu xong mặt lại biến thành phụng phịu.
    - Cơ Nhi cám ơn ca ca! Nhưng ngươi vỗ đầu Cơ Nhi như vậy, Cơ Nhi không lớn được mất.
    Mọi người nghe câu nói ngây thơ của cô bé đều cười thích thú, lúc này Thủy Đình đã được đẩy ra khỏi cung điện, thay vào đó là một đoàn múa đang tiến vào.
    - Lãm! Về ngồi cạnh mẹ của con đi! Để bữa tiệc còn tiếp tục!
    Mọi người quay lại vị trí của mình, bữa tiệc trong Lạc Việt Cung lại tiếp tục diễn ra đến giữa canh một thì kết thúc, các sứ giả quay về nơi của mình để nghỉ ngơi, sáng mai sẽ sẽ tham dự Lễ hội.
    Trong Lạc Việt Cung chỉ còn lại Đế Lai và Kinh Dương Vương.
    - Vương Thúc! Điệt nhi muốn hỏi! Sau trận chiến đó, không biết thúc thúc có biết tin tức gì của Thụ Yêu không? – Đây là câu hỏi mà Đế Lai đã kìm nén suốt bữa tiệc hôm nay, chờ đến lúc này mới ngỏ lời hỏi Kinh Dương Vương.
    - Thụ Yêu! Thúc quen gọi người đó là Thánh Thụ hơn, vì so với chúng ta, người đó hẳn có thể xưng Thánh rồi. Con về tin tức của người đó. Mấy chục năm nay quả thật không có chút nào. Sao bỗng dưng cháu lại quan tâm đến vậy?
    Đế Lai suy nghĩ giây lát rồi cuối cùng cũng kể cho Kinh Dương Vương:
    - Hẳn thúc biết Thần Nông Thị ngàn năm nay đều truyền lưu một môn thần pháp có tên Tiên Sinh Công chứ?
    - Thúc biết, mốn công pháp đó, thúc cũng đã từng nghe phụ thân kể qua. Nhưng nghe nói ngàn năm nay vẫn chưa có người thích hợp tu luyện.
    - Đúng thưa thúc thúc! Nhưng giờ đây đã có người thích hợp tu luyện, đó chính là Cơ Nhi!
    - Thật là Cơ Nhi tu luyện sao – Kinh Dương Vương rất bất ngờ khi nghr được tin này, vì điều kiện để có thể tu luyện Tiên Sinh Công là rất hiếm - bảo sao khi thúc gặp nó đã thấy khí chất của nó không giống người thường, sinh mệnh lực rất dồi dào. Thúc còn tưởng mình cảm nhận sai cơ! Vậy lần này cháu tới không chỉ là tới thăm ta, mà còn là vì...
    Đế Lai sắc mặt trở nên nghiêm túc mà nói:
    - Đúng vậy thưa thúc! Lần này điệt nhi tới để tìm tung tích của Thánh Thụ Vạn Năm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tui,
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status