TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: Vòng bảy người - Thanh Khâu (Chương 21)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    21
    Xu
    0

    Mặc định Vòng bảy người - Thanh Khâu (Chương 21)

    Vòng bảy người
    Tác giả: Thanh Khâu
    Thể loại: Trinh thám, kinh dị
    Dịch giả: shinteki


    Một cuốn tiểu thuyết cũ nát, một câu chuyện quỷ dị khó lường, một bí mật lịch sử đã bị chôn vùi. Bảy người sinh tử khó lường, ai mới là kẻ cuối cùng kể lại chuyện xưa, ai mới là kẻ cuối cùng giải được nan đề. “Đây là câu chuyện về một sự thoả thuận, nhân vật trong chuyện không phải nhân vật hư cấu, mà bạn đọc cũng là một nhân vật trong chuyện, bạn không phải là kẻ ngoài cuộc, mà là người tham gia vào câu chuyện … đây thuộc về thế giới của ban, một hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và đáp án.”



    CHƯƠNG 1



    Tàu hỏa lắc lư chạy, trong toa tàu được bao phủ bởi một thứ mùi hỗn tạp đặc trưng. Nơi này không có gió lùa, các hành khách đờ đẫn tựa như những bao cát. Mỗi lần xe chạy vào đường núi giống như đang bước vào một không gian quỷ dị, mà đèn xe lửa hắt ra thứ ánh sáng lóa mắt. thứ ánh sang chói mắt kia cùng bóng tối kiềm nén lẫn nhau tạo thành vẻ đối lập kỳ lạ. Giống như không gian trong toa tàu này có thể tuỳ thời bị bóng tối vô tận kia thôn tính, mà ánh sáng từ ngọn đèn là thứ duy nhất bảo vệ bọn họ.
    “Anh đang tìm gì vậy?”
    “Tìm sách…”
    “Sách gì? Sao phải ngồi xe lửa? không thể tìm được ở tiệm sách sao?”
    “Một cuốn sách cứu mạng.”
    “Cứu mạng? Mạng của ai?”
    “Cứu….”
    Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy xe đi xuyên qua sơn động, một tia sáng chói mắt chiếu vào toa tàu. Đoàn tàu phát ra một tiếng còi tàu chói tai. Tôi nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, ánh mắt anh ta đờ đẫn, chậm chạp đóng chặt đôi môi. Nhưng tôi không hề nghe rõ câu cuối cùng. Tôi xoay người liếc nhìn đồng hồ, lại quay lại nhìn người kia đã rời đi, anh ta từ từ mất hút trong dòng người đang đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi trinhhaithien, ngày 05-07-2017 lúc 15:06.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dau_dat,Kẻ Vô Danh,ryankai,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    21
    Xu
    0

    Mặc định Vòng bảy người - c2

    CHƯƠNG 2
    Cuốn sách bị dư


    Rẽ vào đường Văn Tinh là một tòa kiến trúc được xây dựng từ những năm 50, đó là một tòa thư viện diện tích không lớn. Bên trong của thư viện vẫn là kết cấu kiến trúc mang theo phong cách cũ kĩ của những năm 50, tường bên ngoài phủ đầy những dây thương xuân xanh mơn mởn. Loại thực vật này có thể hấp thụ phần lớn ánh nắng cùng nhiệt lượng của mặt trời, vì thế đi từ bên ngoài tòa nhà không còn thấy cái nóng thiêu đốt của mùa hè, ngược lại những mảng màu loang lổ trên tường làm người ta có cảm giác âm u khó hiểu.

    Tĩnh lặng là cảm giác duy nhất ở đây. Vì vậy, dù có đông người lui tới, một năm bốn mùa, nơi đây vẫn mang vẻ yên tĩnh như vậy, chính là nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện, nhưng ý nghĩa khác hơn vủa sự tĩnh mịch này, là một trạng thái cân bằng hết sức mong manh. Bởi vì bạn không thể biết một giây tiếp theo thôi, điều gì có thể phá vỡ sự cân bằng này, chỉ một cây kim rơi xuống, cũng có thể làm bạn giật mình.

    Chu Quyết sắp xếp xong đống báo cũ, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ, vỗ vai Lão Triệu đang ngồi ăn sáng : “Triệu sư phụ, cháu đi chỉnh lý giá sách một lát.”

    Lão Triệu thong thả nhấp một ngụm trà, cười híp mắt: “Được, vậy phiền cậu rồi. À, lần này cuối cùng cũng nhập sách mới. Ta đoán Viện trưởng khăng định muốn bỏ chỗ sách cũ. Lúc đó, cậu ra giúp đỡ một tay nhé.”

    Chu Quyết thoáng qua một tia mất mát, nhưng chỉ một giây sau đó liền chưng ra nụ cười, vì buổi chiều cậu có việc, vỗn dĩ còn muốn nhân lúc thay ca để chuồn ra ngoài, nhưng đáng tiếc giờ không còn cơ hội nữa rồi.

    Bây giờ thư viện còn chưa mở cửa, vì tiết kiệm điện, Viện trưởng chỉ cho thắp một bóng đèn, vì vậy, buổi sáng tra sách là công việc phiền phức nhất. hôm nay là ngày Lão Triệu tra sách.

    Chu Quyết trộm quay đầu nhìn quanh, biết không có người để ý cậu, cậu mới lén lút mang tai nghe vào , trong túi quần cậu còn có một bao thuốc, chuẩn bị trốn đến cửa sổ dãy cuối cùng hút trộm một điếu. Chu Quyết nghĩ đến mà hưng phấn, khẽ hát một khúc, lấy đèn pin soi giá sách xung quanh, cậu biết không phải là lỗi quá lớn, chỉ cần chú ý đến loại giá sách đặc biệt phân tán là được, việc này không khó, khó ở chỗ ngày ngày phải để ý.

    Không bao lâu, cậu đã bước đến chỗ giá sách bụi bặm trong cùng, theo thứ tự là giá sách cũ nhất trong thư viện, ban đầu Viện trưởng muốn bỏ đi giá sách cũ này, nhưng không biết tại sao vẫn còn lưu lại đến bây giờ. Cậu cũng từng hỏi riêng Lão Cố, lão có vẻ băn khoăn, chỉ nói cấp trên không cho phép. Hỏi nửa ngày, ông cũng không biết tại sao sách cũ lại đặt ở đây. Nhưng có vẻ hôm nay nhất định phải bỏ đi đống sách cũ kĩ này. Cậu dường như cảm nhận được sự bi thương của chúng, đương nhiên Chu Quyết biết đó chỉ là nói hươu nói vượn.

    Ở đây, qua ánh đèn lờ mờ, giá sách vẫn mang thứ màu tối cũ, vì vậy nhìn qua ngoại trừ hình dáng mơ hồ chỉ thấy một màu đen kịt, mà phía bắc của giá sách là loại mà chỉ có những ngày phơi sách mới đem rời kho. Cậu lấy chiếc mp3, tăng âm lượng, chuyển chiếc đèn pin trên tay, đi thẳng đến cuối giá sách cũ. Chu Quyết không thường xuyên đến chỗ này, vì cậu không thể quen được với mùi của nó. Xộc vào mũi cậu là một mùi mục nát kì lạ, không phải là mùi thối thông thường mà giống như mùi tanh, tựa như mùi chăn bông cũ. Cậu ngoảnh mặt xua xua tay, có điều không thể xua tan được thư mùi này. Cậu bịt mũi đi vào, nghĩ chỉ muốn đi vào một vòng rồi ở bên ngoài tiêu khiển một lát, hết thời gian thì về. Vì vậy, cậu lướt đi nhanh, cũng không xem xét giá sách.

    Đúng lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy một bóng người từ trong kho đi ra, tốc độ cực nhanh. Nhưng Chu Quyết đoán được đó là một cô gái, vì tóc cô ta rất dài, chỉ trong một thoáng, cậu chỉ nhìn thấy mái tóc người kia tựa như một dải khăn bay bay theo thân thể của cô. Thư viện cũng có nữ nhân viên, nhưng không có ai có mái tóc dài như vậy. Chu Quyết ở đằng sau gọi một tiếng, nhưng chớp mắt người kia đã biến mất sau giá sách.

    Chu Quyết không gọi được người kia, còn chưa hoàn hồn, cậu lại nghe thấy âm thanh soạt soạt từ phía sau truyền đến, giống như có người bay nhanh đến chỗ giá sách. Cậu quay ngoắt lại, phát hiện cánh cửa của gian nhà kho nhỏ hẹp kia luôn bị khóa kín, không biết bị mở ra lúc nào, Chu Quyết cảm giác không thích hợp, e rằng có người đến trộm đồ. Vì vậy, cậu bước đi càng nhanh, khắp thư viện yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân gấp gáp và tiếng thở của cậu. mà trước cửa nhà kho giá sách xung quanh sừng sững âm u, Chu Quyết không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên có gì đó ngáng chân cậu lại, vì đi nhanh quá nên cậu nhào về phía trước, theo bản năng, cậu chống tay vào giá sách phía trước, tay dùng lực rút ra một cuốn sách, cả người lẫn sách đều tiếp xúc thân mật với mặt đất.

    Còn chưa kịp cảm thấy đau, mấy quyển sách liền lộp độp rơi thẳng lên người cậu, cậu lập tức ôm lấy đầu. Cậu còn bịt cả hai tai lại, bỗng từ bên tai một tiếng nhạc nhỏ truyền đến, giống như tiếng kêu của côn trùng, cậu vừa định thần ngồi dậy, lại nghe thấy tiêng gọi của Lão Cố, hỏi cậu có sao không. Cậu hoảng hốt đứng dậy khỏi đống sách trả lời : “Không sao, có mấy cuốn sách bị rơi, cháu xếp lại rồi ra.”

    Lão Cố ồ một tiếng, sau đó không còn nghe thấy ông nói gì nữa. Chu Quyết nhanh chóng nhặt đống sách lên, cũng không thèm nhìn số hiệu mà trực tiếp nhét trở lại giá, đến lúc cậu nhặt cuốn sách cuối cùng lên, lại phát hiện nhét thế nào cũng không vào, trên giá không còn chỗ nữa, giống như là một cuốn sách bị dư ra. Câu cố gắng dựng lại những cuốn sách khác, khó khăn lắm mới thừa ra một chỗ, nhưng vẫn không đủ để cho nó vào. Sau đó, cậu lại nhe tiếng Lão Cố: “Xong chưa, Tiểu Chu, mau ra giúp một chút!”

    Chu Quyết liếc cuốn sách một cái, trang sách đã ngả sang màu vàng, bìa sách đã cũ, vài chỗ còn nổi mốc. nhưng chất lượng khá tốt, vẫn rất bền, không có chỗ nào bị bong tróc. Cậu đành đặt nó vào một góc. Lại nhìn vào cuối giá sách, không hề thấy bất kì vật gì có thể vấp chân cậu. Lại nghe tiếng Lão Cố thúc giục, cậu có mấy phần không kiên nhẫn.

    Chu Quyết vôi vàng trở ra, thấy mọi người đều đang đợi cậu. Cậu ngại ngùng giải thích chính mình không cẩn thận bị ngã.

    Viện trưởng nhìn thấy Chu Quyết một thân bụi bặm, liền giúp cậu phủi bụi trên vai. Sau đó nói : “Chúng ta mới nhập về một đợt sách mới, Tiểu Chu và Lão Triệu 2 người giúp Lão Cố dọn dẹp chỗ sách cũ, rồi đặt sách mới vào”.

    Lão Cố ân một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Lần này, chỗ kia có cần bỏ đi không?”

    Viện trưởng vuốt trán nửa ngày, cuối cùng nói : “Được, dọn đi, nhiều sách vậy cũng không có người xem. Khi đó vốn là có thể bỏ đi rồi.”

    Lão Cố và Lão Triệu liếc mắt một cái, nhưng là thật nhanh, Chu Quyết vẫn chưa nhìn ra điều gì không đúng, bọn họ liền bắt tay vào làm.

    Chu Quyết vẫn đang nghĩ xem cái gì vướng vào chân cậu, cậu chỉ cảm thấy giống như là một bàn tay, mà bàn tay đó còn có những vết thương loang lổ, nhưng gần như chỉ trong chớp mắt nó liền biến mất. Cũng như bóng dáng của cô gái kia, Chu Quyết không tin vào quỷ thần, nhưng cậu cũng không hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật. Chính là thà rằng tin là có còn hơn không. Vì vậy, cân nhắc rất lâu, cậu quyết định nên ít đến chỗ kia một mình, nói không chừng trên đời này thực sự có sách quỷ tồn tại.

    Theo sau mọi người nhấc chiếc hòm lên. May còn có xe đẩy, chỉ cần bỏ lên xe đẩy là đã xong hơn nửa việc. Đợi xếp xong sách, bọn họ thuận tiện bỏ sách cũ vào hòm, Chu Quyết lặng lẽ bỏ nốt cuốn sách bìa vàng kia vào. Lão Cố dùng bút đánh dấu số sách, vốn dĩ cho rằng có thể lập tức đem bán số sách kia đi, nhưng việc của sáng hôm nay coi như đã xong, lúc mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi cơm nước, Chu Quyết đã không thấy người, cậu vội vội vàng vàng cưỡi xe đạp đến thư viện cách trường đại học không xa.

    Thực ra Chu Quyết là sinh viên năm 2, nhưng các môn chuyên ngành của cậu rất nhẹ nhàng, là khoa xã hội nhân văn, nói trắng ra là khoa dân tộc học mà mọi người đều gọi, theo lý giải của bản thân Chu Quyết, lúc đầu là cậu thi trượt khoa tin tức. Không ngờ lại đỗ vào khoa mà cậu điền bừa. Điều này khiến cậu có một cảm giác kích động muốn đụng đầu vào tường, một vì may mà không rớt cả 2 nguyện vọng, hai là cho rằng cái ngành này không có tiền đồ, còn ko bằng ra ngoài kiếm sống…

    Cậu bây giờ đang đến lấy thời khóa biểu và giáo trình của học kì mới. vậy mà đến muộn, mọi người đều về hết, lớp học cũng đã khóa, cậu bực mình đập vào cánh cửa, chỉnh lại đầu tóc rối tung vì chạy , bỗng nhiên từ phía sau duỗi ra một cánh tay, trên đó còn có một chồng sách. Cậu vì buổi sáng trải qua một phen kinh dị mà thần kinh vẫn còn căng lên, liên lập tức quay đầu, không biết từ khi nào xuất hiện một người mặc áo sơmi xám đứng đó, cổ áo không cải khuy, đeo một mặt dây chuyền gỗ trừ tà hình phật Tạng rất thịnh hành thời đó (Chu Quyết cũng có 1 cái, nhưng cậu không thích cảm giác có thứ gì cột vào cổ). quần jeans rất thời trang. Nhìn không giống hàng vỉa hè. Mái tóc hắn hơi dài, làm che mất đôi mắt. Tóc không nhuộm, nếu không càng giống ca sĩ đến trường học biểu diễn.

    Cậu ôm lấy sách cám ơn, hắn tay kẹp một điếu thuốc, liếc cậu một cái chỉ chỉ vào đồng hồ trên hành lang, Chu Quyết gật đầu có chút ái ngại hỏi: “anh là Trần ca đúng không?”

    Chu Quyết biết hắn, Trần Hạo, cũng như Chu Quyết là một sinh viên, đang học khảo cổ học hệ thạc sĩ. Vì vậy hắn chỉ hơn Chu Quyết mấy tuổi, nghe nói người này không dễ ở chung, còn từng cùng người bên ngoài trường đánh nhau. Có vẻ là vì một cô gái, làm cho trường học chướng khí mù mịt, vốn dĩ đủ để bị trường học khai trừ. Có điều hình như nhà hắn có ô dù, cuối cùng phạt cũng không phạt mà cư thế lắng xuống, hơn nữa người này ngang ngược như vậy, thành tích lại vô cùng xuất sắc, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng núi dựa của hắn rất lớn, có thể là thân thích nhà hiệu trưởng. Chơi cũng thật nổi, cả trường đều biết hắn, nhưng không ai dám gây chuyện với hắn, đương nhiên cũng không dám tiếp cận hắn, đại hiệp vĩnh viễn đứng một mình. Vì hắn đẹp mã nên nữ sinh coi đó là cá tính, một kẻ lưu manh ít lời, cứ như thế thành một nhân vật trong trường.

    Chu Quyết nhận sách, Trần Hạo dập tắt đầu thuốc, không nhìn cậu liền rời đi. Chu Quyết thở ra một hơi, trong lòng tự hỏi tại sao người ta lại giữ sách cho cậu, 2 người cũng không có qua lại. Trước mắt hoàn toàn là tình thế bắt buộc. Chu Quyết nhìn bóng lưng Trần Hạo chun mũi, lật vài trang sách, phát hiện học kỳ này toàn môn liên quan đến lịch sử dân tộc, lại nhìn thời khóa biểu, câu hiểu rồi. thì ra lần này dạy lớp cậu không phải ai khác mà chính là cái phần tử lưu manh hư hư thực thực này. Nhưng bình thường lên lớp không phải đều là cấp bậc tiến sĩ các loại hay sao, làm sao để một thạc sĩ đứng lớp? Chu Quyết đột nhiên nghĩ đến cái gì, lẩm bẩm: không phải chứ… Lẽ nào tên này năm vừa rồi mới thông qua bằng tiến sĩ? Cậu thầm chửi mấy câu tục: vượt cấp con mẹ nó cũng không cần khoa trương như vậy, đúng là quái vật nuốt sách ? lão tử mà có một nửa cái đầu của mi thì đâu đi đến bước đường này. Một bên tính toán học kỳ này qua mấy môn thì mẹ cậu mới bỏ qua. Chu Quyết liền thu mấy cuốn sách, chuẩn bị đến thư viện.

    Đương lúc cậu đi thì Trần Hạo quay lại, lấy ra một chồng sách, đáng giận là hắn lại cầm đến chỗ cậu, Chu Quyết thầm nghĩ tên này nhất định giỏi đánh nhau thật , tay to như vậy kia mà…

    Chu Quyết đột nhiên có cảm giác không lành. Cậu trời sinh mẫn cảm với thể loại lao động tự nguyện phiền chán này. Mẹ cậu từng nói, cậu giống như khỉ vậy. có điều bố cậu nhanh chóng vạch Trần: “Hừ, nó còn khôn hơn khỉ.” Thế là bố mẹ cậu kết luận tiểu tử cậu tương lai sẽ là một nhân vật.

    Chu Quyết biết hắn quay lại tìm cậu, liền cầm lấy sách và cảm ơn hắn: “anh Trần, tôi còn vội đi làm thêm, đi trước. Cảm ơn anh giữ sách giúp tôi.” Nói xong liền chuẩn bị chuồn. Nhưng Trần Hạo lại nhanh hơn mấy bước, bắt lấy vai cậu.

    Chu Quyết đành quay lại, Trần Hạo bước đến: “Cậu làm thêm ở thư viện phải không? Giúp tôi chút, lúc trước còn mấy cuốn sách chưa trả, cậu nghĩ cách xóa giúp tôi nhé.”

    Cậu nhếch môi gượng cười hỏi: “Anh quá hạn bao lâu rồi?”

    Trần Hạo sờ sờ trán, cười cười, cân nhắc trả lời: “Khó nói lắm, khoảng hai ba năm, có thể là ba bốn năm.”

    Chu Quyết muốn níu lưỡi rồi, cậu lắp bắp: “Anh, anh Trần, anh có biết anh thiếu bao nhiêu rồi không? Những hai ba năm. Cứ tính 1 ngày 2 hào, nhiều như vậy!”

    Trần Hạo tiếp tục xoa trán, trầm mặc trong chốc lát : “cậu là Chu Quyết của khoa nhân văn đi, kỳ này tôi có lên lớp các cậu, coi như làm quen, kết bạn. Sau này mọi người đều tốt, chúng ta quan hệ thầy trò, sau này là bạn bè. Tôi đối với bạn đều rất nghĩa khí.”

    Chu Quyết cười càng xán lạn, gật đầu lia lịa, cười không thấy tổ quốc. nhưng trong lòng đã hỏi thăm mấy đời tổ tông Trần Hạo. Xem ra lời đồn kia tuyệt đối không phải tự nhiên mà có. Đây rõ ràng là ép buộc cậu.

    Trần Hạo nhanh chong nhét sách vào tay Chu Quyết, liền vỗ vỗ vai cậu, tiêu sái đưa cậu một điếu thuốc rồi quay đầu đi mất.

    Chu Quyết chỉ có thể nhận mệnh, đành phải cho sách vào balo, thầm tính toán làm sao để có cơ hội trả của nợ này về. sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay về thư viện, giờ này, Lão Triệu đang bê ly thủy tinh hướng về Chu Quyết, nhìn nhìn đóng sách trên tay cậu : “ ôi chao, Tiểu Chu về trường đó à?”

    Chu Quyết biết Lão Triệu đoán được cậu vừa lén ra ngoài, nên cười ngượng ngùng: “Triệu thúc đừng tố giác cháu nhé, buổi sáng cháu còn giúp chú tra sách. Chú Triệu hút điếu thuốc ạ”. Nói xong từ túi áo lấy ra điếu thuốc mà Trần Hạo cho, mượn hoa hiến phật, đưa cho Lão Triệu.

    Lão Triệu lấy điếu thuốc ngửi ngửi, xác định là thuốc tốt, liền cười vỗ vai Chu Quyết: “Đều là người mình cả, chú Triệu không nói, coi như cậu ra ngoài hóng gió cũng nên nói cho chú biết, nếu không Viện trưởng đến, chẳng phải là lộ ra mất?

    Chu Quyết hi hi cười nói phải, nói xong liền châm thuốc cho Lão Triệu. bọn họ cười xong liền ai làm việc người nấy. Rất nhanh đến lượt Lão Triệu tra sách. Chu Quyết liếc Lão Cố một cái, ông đang nghe đài, ngủ gà ngủ gật. Sau đó cậu nhanh nhẹn y như đặc công, thoáng cái ngồi trước máy tính, gõ gõ tên mấy cuốn sách, phát hiện đều là sach qúa hạn ít nhất đã 4 năm. Cậu tức giận, nếu mượn sách cũng dùng thẻ tín dụng, tin tên Trần Hạo này chắc chắn bị liệt vào danh sách đen rồi. Công ty đòi nợ chắc phải ngày ngày đến nhà hắn dạo chơi. Chu Quyết nhanh nhẹn thao tác, xóa nhật kí mượn sách thay hắn, lại thay thế hiệu sách mới. Cậu lại nhanh chóng đặt sách lên giá, động tác vô cùng lưu loát, vừa đúng lúc Lão Triệu trở lại, nhìn thấy Chu Quyết đứng bên đống sách liền cho rằng cậu muốn tự mình đặt lên giá. Chu Quyết thì nghĩ vạn nhất bị họ phát hiện thừa ra mấy cuốn sách lạ mắt không chừng sẽ kiểm tra, thì mình tiêu đời rồi, nên cũng nhanh nhẹn đẩy xe rồi xếp lên giá.

    Cậu vừa đẩy vừa nghĩ lần này có phải hay không sẽ thoát được mấy môn. Có điều lưu manh không dễ gần, thầy giáo lưu manh chính là trùm lưu manh. Cậu bị chính suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, liền tự nhiên cười một cái. Thư viện lúc nào cũng yên tĩnh, lúc cậu đi vào, có vài người già đang đọc báo liền quay đầu nhìn cậu. Cậu hướng bọn họ cười xin lỗi, càng nhanh chóng đến chỗ giá sách. Lúc này cậu ngoảnh đầu nhìn lại, liền đeo tai nghe vào, tay kia vừa đặt lên giá sách, liền thấy một cuốn sách dư ra ngoài. Chu Quyết nhặt lên xem, phát hiện ra chính là cuốn sách đặt không vào kia.

    Cậu bất giác hô một tiếng, lẩm bẩm: “ Không phải đã ném vào hòm rồi sao? Tại sao lại ở đây? Lẽ nào có người lôi ra? Tùy tiện đặt loạn ở đây? Không đúng a…” cậu rất nhanh liếc nhãn dán bên cạnh đều ăn khớp, số mã hoàn toàn chính xác. Có lẽ đây vốn không phải sách cũ, mà là sách mới? ban đầu được đặt ở đây? Nhưng cũ đến mức này rồi, ít nhất cũng ba bốn mươi năm rồi. mà đây còn là sách mà Viện trưởng đã bỏ đi, sau đó cậu còn nhìn thấy bóng người cổ quái kia, mạc danh kỳ diệu bị vấp ngã, tiếp theo là cuốn sách này… cậu có một cảm giác hứng thú kì lạ với nó, đến nỗi cảm giác kháng cự trước hoàn toàn bị nỗi hiếu kỳ thay thế. Tựa như một người tàng hình vừa xa lạ vừa quen thuộc ôm lấy cậu, hoàn toàn bắt được trái tim cậu. cậu cắn răng kéo tai nghe xuống, muốn xem cuốn sách này rốt cục là gì. Tên cuốn sách là ‘Vòng bảy người’, không có tác giả, nhà xuất bản cũng không, còn có một trang bị rách. Trang đầu tiên còn có con dấu xác nhận , rõ ràng đã sớm bị bỏ đi rồi, trang cuối bị xé chứng minh điều đó. Đã bị bỏ đi, làm sao lại xuất hiện ở đây? Cậu giở sách, từ cuốn sách truyền đến một mùi gay mũi, Chu Quyết lật mấy trang, tháy đó là một cuốn tiểu thuyết, nhưng không lộ ra tên tác giả, cậu cho rằng đây có thể là một cuốn sách tự in hoặc một đạo bản. Lật trang mở đầu, câu chuyện đầu tiên chính là ‘ Vòng bảy người’, Chu Quyết dựa vào giá sách đọc cuốn sách kỳ quái này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trinhhaithien, ngày 05-07-2017 lúc 15:02.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    minhsbv,ryankai,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    21
    Xu
    0

    Mặc định Vòng bảy người - c3

    CHƯƠNG 3
    Vòng bảy người

    Đây là cuốn sách kể câu chuyện về sự chấp thuận, mà bạn chính là một nhân vật trong câu truyện này, kể từ lúc bạn giử cuốn sách này ra, bạn đã bước vào trong thế giới của cuốn sách. Bạn sẽ phát hiện ra rằng cuộc sống cua bạn là một phần trong cuốn sách này. Nó thuộc về thế giới của bạn, là một cuộc hành trình đi tìm kiếm sự cứu rỗi và đáp án.

    Mùa đông năm 1938, một năm trước khi Nam Kinh trải qua cuộc đại thảm sát. Thời đó, Nam Kinh trở thành một địa ngục trần gian như đúng tên gọi. trên thực tế, cuộc thảm sát không chỉ kéo dài liên tiếp một năm mà nó còn kéo dao liền 3 năm, năm 1937 chính là năm thảm khốc, nghiêm trọng nhất. Trung ương cầm quyên quốc dân dảng ở Nam Kinh trở thanh một đông đổ nát hoang phế. Câu chuyện xảy ra trong mùa đông năm ấy, tại một thị trấn nhỏ bé bên cạnh Nam Kinh, Lâm Húc là một quân y, thuộc sư đoàn 5 đoàn dã chiến 3 của Quốc Dân Đảng. theo quân lệnh, anh thuộc cấp bậc trung úy, nhưng anh trai của anh Lâm Khuông lại là tham mưu cao cấp của Quốc Dân Đảng, nhưng trong một lầm tham chiến bị bắt rồi trở thành Hán gian. Lâm Khuông cho người Nhật thông tin về rất nhiều quân đoàn của Trung Quốc, ảnh hưởng rất lớn đến phòng tuyến Nam Kinh. Lâm Khuông viết sự tình này về sau không dấu được, lền chuẩn bị cho mình và Lâm Húc hộ chiếu cùng vé tàu đi Nhật, lúc này mới nói cho em trai biết tin tức. Nhưng Lâm Húc lại là một con người mang máu thịt Trung Quốc , không thể chấp nhận được việc anh trai là Hán gian. Anh nghi đến sau này bị người đời chỉ vào sông lưng mà mắng Hán gian thì cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mà anh lại là một quân nhân, quân nhân có tôn nghiêm của mình, nhìn thấy đồng bào bị người Nhật Bản giày xéo sát hại, anh vô cùng thống hận anh trai mình. Giá như năm đó hai người cùng nhau sang Nhật, dựa vào nhau mà sống. Nhưng cuối cùng Lâm Húc vẫn tố giác Lâm Khuông, mà còn đích thân bắt giữ hắn. Lâm Khuông vừa nghĩ đến trốn đến lãnh sự quán Nhật Bản, nửa đường bị chính em trai bắt giam vừa định rút súng lục ra bắn, liền bị Lâm Húc bắn chết, lúc chết vẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Húc. Có lẽ anh ta không thể ngờ rằng lại bị chính em trai mình bắn chết. mà Lâm Húc thì lặng lẽ vuốt mắt anh ta, dùng quân phục phủ lên đầu anh ta, làm việc cuối cùng mà một người em trai phải làm.

    Sau này, đơn vị của Lâm Húc ở ngoại ô Nam Kinh cùng người Nhật khai chiến. Đối phương là quân đội chủ lực Nhật Bản. Đa số chiến hữu của Lâm Húc đều chết đi, còn anh bị hỏa lực của quân Nhật tách ra. Không những vậy, súng của anh trong một lận vật lộn cùng một tên lính Nhật rơi mất. Trên thân ngoài hộp quân dụng thì chẳng còn gì nữa. Anh một đường chạy trốn bọn lính Nhật, lại vất vả tránh đạn lạc tứ phía. Anh đến một tòa quốc giáo đường, đó là một bệnh viện cứu trợ tạm thời, nhưng giờ đây khắp nơi chỉ còn máu và thập tự giá bị giày xéo.

    Anh xông vào cửa giáo đường, những mảnh kính vỡ vương đầy đất, anh lảo đảo bước vào trong bục giáo đường, một cây thập tự giá rơi ngay tại bậc thềm, thiếu chút nữa trúng ngay bên mắt trái của Lâm Húc, anh vội vàng bắt lấy. mà lúc này tiếng súng đoàng đoàng đã ngay ngoài cửa, Lâm Húc đè miệng vết thương trên vai lại, cong người trốn vào nơi cầu nguyện của giáo đường.

    Bỗng anh nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ phòng cầu nguyện, ban đầu anh nghĩ đó là chuột, nhưng anh nhanh chóng nhận ra là tiếng thở gấp và ho khan của ai đó. Anh dựa vào đâu lan can, đi đến cửa, còn chưa bước vào liền nhìn thấy một người đàn ông từ bên trong xông ra, tay cầm một thanh đao, chuôi đao đầy máu, hắn run cầm cập chỉ vào Lâm Húc, phát hiện Lâm Húc là người Trung Quốc , bộ dạng dường như hư thoát đổ về phía anh, Lâm Húc vốn không đứng vững, cả hai người loạng choạng ngã xuống.

    Lâm Húc muốn đẩy đại hán kia ra, nhưng trên tay không biết làm sao đều là máu, xem ra người này bị thương rất nặng, mà vết thương lại ở vùng bụng. Bên ngoài bọn Nhật đang lùng sục khắp nới. Lúc này, người kia rên khẽ một tiếng, vô thức lấy ra đoạn đao bị gãy một nửa, cố gằng hết sức đẩy Lâm Húc ra, sau đó nắm lấy đao. Đột nhiên từ đằng sau đại hán xuất hiện một đôi tay, ôm lấy anh ta, Lâm Húc nhìn ra đó là một người phụ nữ, tóc tai tán loạn, không thể nhìn rõ mặt mũi. Cô mạnh mẽ giữ chặt đại hán, chỉ lộ ra một đôi mắt phiếm hồng, tuyệt vọng nhìn Lâm Húc, hai tay đều là bùn đất. Lâm Húc phản ứng đầu tiên nhanh chóng đem hai người trở lại phòng cầu nguyện. Đúng lúc anh đóng cửa lại, thì người Nhật vừa đá bay cửa giáo đường, còn anh thì không biết trốn ở đâu….

    ***

    Chu Quyết đọc đến đâu thì phát hiện đây là một cuốn sách kể về cuộc kháng chiến chống Nhật, có lẽ phần mở đầu này không phải là là một câu chuyện hoang đường, có thể là kể về một câu chuyện có thực. lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, vừa nhìn thấy chính là Viện trưởng đang đi tới, Chu Quyết liền giấu sách vào tầng trên của giá sách, vừa giả vờ chỉnh lí sách.

    Viện trưởng cùng cậu tán gẫu vài câu rồi rời đi. Chu Quyết liền đi tới lấy cuốn sách ra, lần này cậu quyết định mang cuốn sách về nhà. Dẫu sao cuốn sách này cũng không có ai mượn, hơn thế nữa cậu lại có thể an tâm đọc hết cuốn sách quỷ dị này mà không lo bị người khác phát hiện.

    Bấy giơ cậu phát hiện ở lề sách có một dấu vân tay vô cùng cổ quái. Dấu vân tay này màu đỏ, giống như là vết máu đã khô rất lâu rồi. Cậu chạm tay vào dấu tay, thấy được dấu tay đó là ngón tay cái in lên. Cậu cũng không để ý, nhanh chóng đem tội lỗi của Trần Hạo “hủy thi diệt tích”.

    Đến 5h chiều, trời cũng bắt đầu tối dần, những người đọc báo lần lượt thu dọn ra về. thư viện lúc này càng thêm yên tĩnh. Trước khi đóng cửa, chu quyêt nhân lúc không ai để ý, đem sách cất vào balo.

    Vừa về đến nhà, Chu Quyết liền vứt balo lên giường, lấy PSP ra chơi trò chơi, mẹ cậu vừa xem kênh tài chính vừa lột vỏ quýt, thấy cậu trở về liền đưa cho cậu một múi.

    Mẹ cậu hỏi: “sách mới phát rồi, có những môn gì?”

    Chu Quyết miệng nhai quýt hàm hồ trả lời một tiếng, kì thực tiểu tử này rất rõ ràng, cậu không thể nói với mẹ cậu quá nhiều, nếu không sau này bà biết cậu có bao nhiêu môn, đên lúc lại hỏi điểm số. Tránh cho sau này phát hiện bà lạ truy vấn, liền lập tức ôm cặp sách trốn vào trong phòng, căn bản không cho bà thời gian hỏi cậu.

    Vào trong phòng, Chu Quyết rất muốn đọc tiếp ‘vòng bảy người’. cảm giác bị bao phủ này nhanh chóng trở lại bao lấy cậu, tâm tư cậu hoàn toàn đặt ở cuốn tiểu thuyết, bình thường thói quen của cậu đều chỉ coi loại sách đó vào thời gian rảnh rỗi, không thể nào có chuyện cứ tâm tâm niệm niệm muốn đọc như thế. Chu Quyết liền cười cho đó là do tình yêu tổ quốc thăng hoa, nhưng trong lòng luôn cho ràng có gì đó thôi thúc cậu. vì vậy cậu dứt khoát lên mạng tra xem đó rốt cục là cái gì, Chu Quyết lên baidu, nhập 3 chữ ‘Vòng bảy người’, đúng vào khoảnh khắc cậu nhấp chuột, đột nhiện máy tính rẹt một tiếng, liền đen ngòm. Quạt tản nhiệt vẫn không biết làm sao vẫn không ngừng quay, bộ loa trước mặt phát ra nhạc, nhưng màn hình hiển thị vẫn không hiện. Chu Quyết gõ gõ vào màn hình, trên màn giật một lát, nhưng vẫn đen ngòm. Lúc này cậu phát hiện màn hình vẫn đen nhưng thanh tìm kiếm của baidu vẫn phản chiếu lại, cảm thấy hơi mơ hồ, cậu liền gõ mạnh vào màn hình. Màn hình đột nhiên lại rẹt một tiếng, tiếp theo liền hiện lên một hình ảnh, không phải trang baidu, mà là khuôn mặt một người, giống như đang vừa cười vừa khóc nhưng vô cùng đau khổ. Chu Quyết chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo từ chân truyền lên não, có điều khuôn mặt kia chỉ xuất hiện đúng một giây liền biến mất, cậu ngay cả nam nữ cũng nhìn không rõ. Cậu lập tức nghĩ đến một loại độc dược, mà người trúng độc có thể nhìn thấy quỷ. Trên báo cũng từng đăng tin tức giống như vậy, mà còn có người bị dọa đến choáng váng. Cậu tự liên tục nhắc đi nhắc lại, an ủi bản thân, nhưng lại không có phản ứng nào cả, đến run cũng không. Cuối cùng cậu chỉ có thể cưỡng chế bản thân đóng máy tính, lại mở máy ra, lúc này tất cả đều bình thường, chưa an tâm liền diệt virut lần nữa, mà vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhân lúc này cậu giở balo ra, muốn lấy cuốn sách, muốn xem rốt cục là trò đùa gì, có phải là một sự trùng hợp, chỉ do máy tính bị virut hay không? cậu bỏ tất cả sách trong balo ra, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

    Chu Quyết ôm lấy đầu, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, cũng không thể xóa tan cảm giác này, cho đến khi bố cậu gọi cậu ra ăn cơm. Cậu không thể tìm ra nó, chỉ có thể đi ăn cơm trước. lúc quay người , cậu phát hiện lan can sắt chỗ cửa sổ không biết từ khi nào cài thêm một thứ gì, cậu nheo mắt nhìn kĩ, đó là một nửa thanh đao, trên bề mặt có vết xước, phủ đầy bụi bặm.

    Không biết làm sao Chu Quyết lại nghĩ ngay đến thanh đoạn đao của đại hạn nọ trong tiểu thuyết, tại sao cuốn tiểu thuyết lại biến mất, mà đoạn đao lại xuất hiện? rốt cuộc sự trùng hợp kỳ quái như vậy có thể từ sáng đến tối được? đột nhiên nhớ lại mấy cậu mở đầu câu chuyện, hình như là hiện thực và tiểu thuyết nối tiếp nhau hợp thành một. Chu Quyết ý thức được bản thân có thể vướng vào một rắc rối nào đó, cậu lập tức chạy ra ngoài, mặc kệ bố cậu đằng sau gọi cậu, chỉ đến khi chạy đến cột điện bên nhà đối diện, hoảng hốt gõ cửa phòng người ta, mở cửa là một người đàn ông ba mấy tuổi. Người nọ sau lưng đeo một cái bao lớn, dường như đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn trông rất bình thường, Chu Quyết mới bình tĩnh lại, thoáng chốc không biết mở miệng thế nào, cậu a a nửa ngày, mới nói ra một câu: “Đại ca, cửa sổ trên ban công nhà anh cài một thanh đao phải không?”

    Người kia nhìn Chu Quyết một cái, thoáng nhận ra cậu là hàng xóm khu nhà đối diện. anh ta mới gật gật đầu: “À, đúng vậy. Tôi thích sưu tập, lúc tôi chỉnh lí đồ mới thấy nửa thanh đao này, thấy không có giá trị gì, mới lấy ra cố định song sắt. Sao thế?”

    Chu Quyết thở phào một cái, mượn cớ nói mình thích thứ đồ chơi này, nhìn thây là biết người chơi thứ này chắc chắn không phải phàm phu tục tử, mắt sáng như đuốc, một bên nói mấy câu nịnh nọt một bên nghĩ cách thoát thân. Người kia nghĩ Chu Quyết là người hòa nhã, cười cũng hiền lành, thì đáp lại: “ Tiểu tử cậu đúng là có mắt nhìn, thanh đao kia là đồ thật, nói đến nguồn gốc của nó phải quay ngược lại dòng lịch sử trước giải phóng, đó là kiếm của sĩ quan cao cấp Nhật Bản. nhưng gãy rồi cũng chỉ đáng giá để cố định cửa mà thôi. Không nhờ cậu cũng thích những thứ này, sau này thường xuyên qua đây chơi nhé. À tôi muốn đi Nam Kinh một lần, sau này có cơ hội qua đây tôi cho xem. Tôi cho cậu xem thử mấy thanh đao nguyên vẹn.”

    Chu Quyết cười lùi lại, vừa ngại ngùng chào. Nhưng trong lòng đã gieo vào một hạt giống, mà hạt giống kia dường như đã nảy mầm. Cậu trong lòng vừa an ủi bản thân quá nhạy cảm, vừa lần nữa cảnh cáo bản thân không nên tiếp tục xem cuốn sách kia nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trinhhaithien, ngày 05-07-2017 lúc 15:03.

  6. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    21
    Xu
    0

    Mặc định Vòng bảy người - chương 4

    CHƯƠNG 4
    Trần Hạo


    Trời vừa tảng sáng, Chu Quyết vẫn đang dánh cờ với Chu Công thì bị tiếng chuông đồng hồ làm tỉnh, cậu mơ màng liếc đồng hồ báo thức một cái, lăn lộn trên giường hồi lâu mới dậy được, hôm qua cậu ngủ khá muộn. Bởi vì một đêm qua cậu đều nằm mộng. Cậu mơ thấy cuốn tiểu thuyết kia, còn có thanh đao loang lổ những vết máu kia. Những thứ kia không ngừng làm phiền cậu trong giấc mơ.

    Về sau càng mộng tỉnh hơn, hết giấc mộng này đến giấc mộng khác, cậu mơ thấy Lâm Húc, thấy giáo đường kia, còn có cả người con gái tóc tai tán loạn kia nữa…nhưng lại không hề thấy duy nhất là người đàn ông cầm thanh đoạn đao…

    Đợi đến khi an bài bản thân tốt rồi, cậu lại đi thư viện, lần này cậu lại gặp Trần Hạo vừa sáng đã đứng trước cửa thư viện. vào lúc Chu Quyết quyết định từ cửa sau tránh mặt hắn, bởi trong lòng Chu Quyết đã coi hắn là một tên lưu manh. Nhưng Trần Hạo vô cùng tinh mắt, Chu Quyết còn chưa quay đầu xe đạp, hắn đã vẫy tay với cậu…

    Chu Quyết chỉ có thể chậm rề rề lái xe qua chỗ hắn, miệng không rảnh rỗi liền nhỏ giọng lầm bầm: “Đại gia anh, lần trước tặng tôi một sổ ghi nợ 5 năm, lần này sẽ không phải tôi thay anh trả thẻ tín dụng chứ?”

    Chu Quyết dừng xe bên cạnh Trần Hạo, liếc trắng hắn: “Trần lão sư, tôi giúp gì được cho anh?”

    Trần Hào đựa vào đại môn hút thuốc, gặp thái độ không lạnh không nóng của Chu Quyết, ngược lại nhếch khóe miệng, hắn rút ra một điếu thuốc, cười cười đưa cho cậu: “Tiểu tử này có bản lĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tôi nhìn cậu rất thuận mắt. Cũng không cần gọi Trần lão sư này nọ, tôi hơn cậu mấy tuổi, gọi tôi là anh được rồi, đều là người mình cả.”

    Chu Quyết cười haha một tiếng, có điều vì học phần, cậu gật đầu nhận thuốc, không hút cũng không gọi anh, chỉ chờ hắn tiếp tục nói ra mục đích của mình. Trần Hạo rút từ túi ra một trang giấy: “Cậu thay tôi tra xem mấy cuốn sách này có ở thư viện không?”

    Chu Quyết nhận tờ giấy, kéo khóe miệng cười, đọc ra: “ yo, những cuốn này đều là sách ít được đọc, tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra, không bằng anh cùng tôi lên xem, tôi giúp anh tra máy tính. Máy tính trong thư viện, bất kì loại sách nào cũng có thể tìm được.”

    Trần Hạo vừa nghe đến phải vào thư viện, bất giác cau mày. Chu Quyết nhìn càng hiểu ra Trần Hạo đây là không muốn vào thư viện, suy cho cùng thì anh ta cũng thuộc diện mượn sách không trả. Chu Quyết nheo mắt, nhếch mày hỏi: “Anh Trần? Sao vậy? Sợ bị nhận ra sao?”

    Trần Hạo cũng không nhìn dáng vẻ hồ ly của Chu Quyết, hắn cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất, dường như rất khó để hạ quyết tâm làm gì đó…

    Chu Quyết bên cạnh nhìn dáng vẻ của hắn bật cười một tiếng, lại nói mấy câu bóng gió. Nhưng Trần Hạo kia vẫn không đáp lại. cuối cùng Trần Hạo có vẻ như đã phá vỡ được trở ngại trong lòng, tự ừ một tiếng, hắn giữ lấy xe đạp của cậu: “dừng xe thôi, tôi với cậu vào. Mà cậu cười lên rất giống hồ ly nha.”

    Chu Quyết đang cười liền dài ra như mặt ngựa.

    Vừa vào thư viện, Lão Cố đã nhận ra Trần Hạo, cau mày nói: “Thằng ranh, cậu vẫn còn nhớ đến trả sách, tôi còn tưởng cậu muốn giữ lấy cả đời.”

    Trần Hào gặp Lão Cố cười khì một tiếng, thì ra hắn và Lão Cố đã quen nhau. Chu Quyết nhất thời không phản ứng lại, chỉ là không muốn nhiều lời. cậu thầm nghỉ muốn kéo Trần Hạo đ nơi khác, nhưng hắn lại không lĩnh hội được ý của cậu, ngược lại giữ lấy vai Chu Quyết nói với Lão Cố: “ đây không phải ônga Cố sao? Cháu không đến trả sách, là mượn sách ạ.”

    Chu Quyết bị vỗ vai, biết là Trần Hạo đây là cố ý chỉnh cậu, mà kế tiếp chuyện trả sách sẽ bị lộ. Chu Quyết dùng tay hung hăng đánh vào bụng Trần Hạo, có điều người kia nhanh chóng bắt được tay cậu rồi bẻ ngoặt một cái, tóm lây cậu như tóm một con gà. Mặt Chu Quyết vặn veo, chỉ có thể thấp giọng kêu đau.

    Lão Cố không thấy được một màn nhỏ này, mặt đầy hậm hực: “Mượn? lần trước còn chưa trả đúng không? Ai cho cậu mượn…?” Lão Cố cuối cùng phát hiện Chu Quyết đang nháy mắt, Chu Quyết mất tự nhiên ho mấy tiếng, lại nhìn Trần Hạo, rồi liếc Chu Quyết mấy cái, hỏi cậu: “Tiểu Chu, cậu biết nó?”

    Chu Quyết lập tức hất tay Trần Hạo ra, nói: “Dạ, vâng ạ… chuyện là như vậy, anh ta là thầy giáo của cháu, phụ trách học phần kỳ này, cháu thay anh ta trả, hề hề, đã trả.”

    Lão Cố nghe ra mùi vị câu này, Chu Quyết nhíu nhíu mày kéo dài mặt nhìn ông, Lão Cố vốn yêu thích đứa trẻ này. Trong đó có một phần nhiều do bề ngoài của Chu Quyết. Trong mắt Lão đứa trẻ này tính cách có chút lơ mơ, nhưng cũng vô cùng thành thực. Vì thế chỉ trừng hai người một cái, cũng không nói nữa. Chu Quyết biết Lão Cố vẫn còn để bụng, còn cần cậu nói vài câu. Cậu càng ngoan ngoãn thấp giọng nói với Trần Hạo: “Tôi gọi anh một tiếng anh, cháu gọi ngài là gia. Gia gia đừng để bụng nữa, việc này cháu thay ngài làm. Tôi đi xem xem có sách anh cần hay không.”

    Nói xong liền kéo Lão Cố ra một góc, thấp giọng phân trần: “Cố sư phụ, ngài xem việc này cháu không còn cách nào khác. Anh ta là giáo viên bộ môn của cháu trong học kì này, người ta không vui, cháu vất vả ôn luyện cũng không đạt được kết quả tốt. việc này cháu không có cách, hay bằng tiền bút này cứ để cháu trả. Nợ môn rất đáng sợ a! Cố gia gia của cháu ơi!”

    Cố lão than thở một hơi: “Không ngờ nó là thầy của cháu. Nhưng việc này bì tra ra thì sẽ gặp phiền phức. Đây là vấn đề kỉ luật! Ai, chuyện sách coi như qua đi, cũng không thể muốn cậu bỏ tiền? Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, sau này đừng thân thiết với cậu ta quá.”

    Chu Quyết không giải thích được: “Anh ta thật sự là lưu manh?”

    Lão Cố ngược lại bị hỏi ngơ ra, ông a nửa ngày mới hỏi: “Ai nói với cậu nó là lưu manh?”

    Chu Quyết ho mấy tiếng, muốn bịt miệng mình lại. nhưng Lão Cố lắc lắc tay không cho cậu chuyển chủ đề, tiếp tục nói: “Nó không phải lưu manh gì cả. Thực ra, tôi biết nó từ khi nó còn mặc quần thủng đít, lúc nhỏ nó sống trong khu của chúng tôi, đã rất có tiếng rồi.”

    Chu Quyết ân một tiếng, không lộ thanh sắc hỏi Lão Cố, Lão Cố thấy bây giờ không có ai nên cũng cùng Chu Quyết nói chuyện: “Cậu nhìn cái đức hạnh này của nó, kỳ thực tiểu tử này vô cùng thông minh. Ta nhớ hồi nhỏ nó ở nhà trẻ từng bị bệnh rất nặng, trận bệnh này tưởng chưng không qua nổi, có điều sau này thế nhưng lại khỏi. mà từ đó tên nhóc này cũng thành thần đồng.”

    Chu Quyết cười khinh đạm hỏi: “Thần kỳ như vậy?”

    Lão Cố chỉnh lại mắt kính : “ Tiểu tử này khỏi bệnh xong, có khả năng nhớ mãi không quên, chỉ cần nhìn qua một lần, bất kể la văn tự hay hình vẽ, nó đều nhớ không sót một chút nào.”

    Chu Quyết hoài nghi: “Một chữ cũng không quên?”

    Lão Cố ừ một tiếng: “Một chữ cũng không, do với máy đánh chữ còn đáng tin hơn, từ đó ngày nào bố mẹ nó cũng đưa nó đến thư viện, người ta xem sách thì là chọn từng quyển để xem, còn nó thì hay rồi. cứ xêp hàng mà đọc. Cậu nó xem không phải thần đồng thì là gì?”

    Lão Cố không quản Chu Quyết lầm bầm, càng nói càng hăng: “Nhưng 5 năm trước nó không đến đây nữa. hơn nữa nghe nói, thư viện khác cũng không đi. Cơ bản đều lên mạng. Không ngờ năm năm tồi, lại thấy nó. Nhưng tiểu tử này có vẻ hơi kì lạ…”

    Lão Cố muốn nói tiếp, nhưng Trần Hạo lúc này đã tay ôm một chồng sách lớn đi đến. hắn bỏ sách và sách mượn đặt trên bàn, rồi nói với Chu Quyết: “Chu lão đệ, sau này cậu thay tôi trả sách.” Hắn nói đùa với Lão Cố: “Lão Cố, ngài nói xem sao chỗ này của ngài sao lại không nhập sách mới, năm năm trước cháu đến là sách này, bay giờ vẫn là sách ấy. Nhiều nhất cũng chỉ nhập mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cháu nói chỗ này của ngài nên dứt khoát đổi thành chỗ cho mượn tiểu thuyết ngôn tình đi cho rồi.”

    Lão Cố nghe hắn nói thì tức không nói được gì, chỉ xua tay làm động tác đuổi khách. Chu Quyết phát hiện sau khi vào thư viện, Trần Hạo luôn có một dáng vẻ thiếu tự nhiên, dường như đang trốn tránh thứ gì, cảm giác này chính là không biết nhìn đi đâu. Giống như hắn cũng không biết mình đang tránh cái gì. Tuy ràng người này luôn cố gắng biểu hiện bình thường. Nhưng Chu Quyết bình thường quan ngôn sát sắc, mà Chu Quyết đương nhiên nghĩ đến là do năm năm trước hắn lười trả sách, có thể anh ta cố ý không đến đây, mà nguyên nhân trong đó không thể biết được.

    Trong lúc Chu Quyết còn đang suy nghĩ nguyên nhân gì khiến Trần Hạo không đến đây, thì bàn tay người kia đã đặt lên vai cậu cười nói: “Lão đệ, đường quên tuần sau là bắt đầu vào học rồi. Vào tiết của tôi thì đừng lôi quan hệ ra, tôi rất chú trọng đến điểm chuyên cần.” nói xong còn vỗ vỗ vai cậu.

    Chu Quyết nghiêng đầu tránh bàn tay kia, Trần Hạo cười hắc hắc, có chút cố tình vỗ mặt trứng của cậu, thuận tay niết một cái, cười cười lên tiếng từ biệt với Lão Cố. Mặt Chu Quyết trong một khắc liền đen lại. cậu tuyệt đối tin ràng hắn là một tên lưu manh chính hiệu, đây là thủ đoạn trêu chọc gái nhà lành, lương dân làm sao có thể làm ra hành động này!

    Lão Cố an ủi Chu Quyết: “ Đứa nhỏ này làm sao lai biến thành lưu manh như vậy chứ, hồi nhỏ còn rất thành thực cơ mà.”

    Chu Quyết cười lạnh một tiếng, nhếch mày nói: “Tên này ở trương hoành hành ngang dọc, căn bản đi đường chúng cháu chỉ có thể nhìn thấy lỗ mũi anh ta… quên đi, không nhiều lời. Lão Cố ngài nói cái gì mà không nên cùng anh ta lui tới?”

    Lão Cố thấy Chu Quyết cố chấp truy hỏi, đuôi mày hơi thay đổi, ông ngập ngừng nửa ngày cuối cùng kì kì quái quái nói một cậu: “Tiểu tử này hơi kỳ lạ, thanh niên các cậu có thê không tin, nhưng trên người tiểu tử này tôi thấy có gì đó không sạch sẽ, vả lại… thôi bỏ đi, do tôi sợ cậu bị ảnh hưởng nên mới bảo cậu đừng gần cậu ta quá.”

    Chu Quyết nghe đến đây hơi ngẩng đầu lên. Cậu cho ràng đây không chừng lại là trò quỷ quái gì đó, hơn nửa cậu cũng không có ý định tiếp cận Trần Hạo, một là vì cậu cho rằng phẩm hạnh tên này có vấn đề, hai là người này tinh ranh, Chu Quyết cũng thuộc loại hồ ly, nhưng cậu cảm giác Trần Hạo ít nhiều chính là lão hồ ly.

    Nói chuyện nhiều như thế đến đây là dừng, Lão Cố không muốn nói chuyện Trần Hạo nữa, cũng đến giờ Chu Quyết đi chỉnh lý sách. Chu Quyết thấy Lão Cố thúc giục mình làm việc, thì nhún vai rời vị trí, còn chưa đi được mấy bước thì nghe Lão Cố đừng sau nói: “Ơ? Trần Hạo còn chưa lấy sách đi, cậu gặp cậu ta thì đưa cho cậu ta đi.”

    Chu Quyết bối rối gật đầu, phát hiện trên chồng sách nọ, bỗng nhiên dư ra một cuốn sách bìa vàng. Chu Quyết ngạc nhiên thấp giọng kêu một tiếng, lấy đến nhìn nhìn, đó chính là cuốn sách hôm qua cậu còn xem, nhưng tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ nó có chân chạy đến đây? Chu Quyết trong lòng cảm thấy u ám không nói nên lời, Chu Quyết đang do dự có nên cầm cuốn sách kia lên không, Lão Cố vẫn không biết ý nghĩ lúc này của Chu Quyết, chỉ cho rằng cậu vẫn khó chịu chuyện Trần Hạo, vừa cười vừa chơi cờ domino nói: “Cậu vẫn giận dỗi tên tiểu tử kia, cậu ta chỉ đùa với cậu thôi. Đứa trẻ này tôi nhìn nó lớn lên, không phải là kẻ xấu, cậu đừng để trong lòng.”

    Chu Quyết vân vê cuốn sách, căn bản không nghe lọt lời của Lão Cố, lúc này cậu lại có cảm giấc vô cùng muốn đọc cuốn tiểu thuyết này, muốn biết câu chuyện này tiếp diễn như thế nào, tựa như cảm giác bị nghiện, bị thứ đồ này câu dẫn, không thể nào thoát ra khỏi nó. Chu Quyết liền cầm cuốn sách đi thẳng đến bên giá sách.

    Cậu đứng dựa vào cửa sổ, từng tia nắng ấm áp xuyên qua, cậu lật mở cuốn sách, nhanh chóng tìm thấy chỗ câu chuyện còn đang đọc dở.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trinhhaithien, ngày 05-07-2017 lúc 15:07.

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ryankai,
  8. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    21
    Xu
    0

    Mặc định VÒng bảy người - chương 5

    CHƯƠNG 5
    Kẻ trộm mộ

    Dân quốc:

    Quân Nhật vừa tiến vào giáo đường thì nhìn thây Lâm Húc đứng trước cửa phòng cầu nguyện, chúng soàn soạt nâng súng chĩa vào đầu anh, muốn bắn anh, Lâm Húc nhanh trí dùng tiếng Nhật hét to với bọn chúng: “Chờ đã!”

    Nói xong liền bất động thanh sắc rời khỏi gian nhà nguyện, anh biết nếu bọn Nhật nổ súng thì cánh cửa sổ của căn phòng này không giữ được nữa, có khả năng sẽ lộ ra hai người bên trong. Anh phải vì hai người dân vô tội này tranh thủ một con đường sống cho họ. Anh nhích từng chút một lên bục cầu nguyện của giáo đường. Người Nhật vừa nghe anh nói được tiếng Nhật chính tông (có rất nhiều hán gian có thể nói được mấy câu tiếng Nhật nhưng phát âm không chuẩn) thì càng do dự, chính vào lúc chúng muốn hỏi anh là ai thì nghe thấy từ xa truyền đến tiếng cười điên cuồng của lính Nhật còn xen lẫn tiếng hét của người Trung Quốc.


    Lâm Húc nghe ra mấy từ đứt quãng, đoán có thể là mấy tên lính Nhật hát hiện ra tài sản ở dưới nền của nhà nào đó, liền điên cuồng xả súng. Mấy lính Nhật ở đây nghe tiếng súng, lập tức không còn hứng thú với Lâm Húc liền rời đi. Lúc này Lâm Húc căng thẳng đến mức ngừng thở mới buông lỏng , anh lập tức mở cửa phòng cầu nguyện, nhưng còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, đại hán kia đã kề thanh đao vào cổ Lâm Húc, rằn giọng: “Chết đi! Đồ quỷ Nhật Bản!”
    Lâm Húc vốn là một quân y, cũng trải qua qua trình rèn luyện trong quân đội. Anh lách người né tránh, người đàn ông kia liền ngã trên mặt đất, bởi vì thương thế trên người, anh ta cũng không còn khí lực đứng lên. Lâm Húc muốn tiến lên đỡ anh ta, nào ngờ, người phụ nữ kia từ sau lưng liền vung cây côn gỗ hướng đầu Lâm Húc mà nện đến. Lâm Húc vội vàng dùng tay nắm lấy cây côn, một tay giữ chặt cổ tay cô ta. Anh nhanh chóng né người: “Tôi không phải người Nhật, tôi là người Trung Quốc!”

    Đại hán nằm trên mặt đất thở dốc, anh ta mắng: “Không phải người Nhật sao lại nói tiếng Nhật?”

    Lâm Húc cau mày lại, đột nhiên nghĩ đên trên người mình còn thẻ thông hành chứng minh thân phận. trên đó có ảnh chụp của anh, anh lấy ra cho bọn họ xem. Hai người xem đi xem lại tâm thẻ, mới buông vũ khí trên tay xuống, mà người đàn ông lúc này đang nằm trên mặt đất, hơi thở càng nặng nề. Cô gái thấy anh ta hơi thở càng dùng sức mãnh liệt, miệng vết thương vỡ ra càng lúc càng nghiêm trọng, kinh hô gọi đại hán: “Hổ Tử ca!”

    Đại hán đầu đổ mổ hôi lạnh càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng xám ngắt lại. Lâm Húc vội và lấy hộp cứu thương trên người xuống, lấy vải băng bó cho anh ta. Nhưng bản thân Lâm Húc biết, nếu như một người thương nặng đến vậy, hi vọng cứu được người này thực quá mong manh. Nhưng nhìn thấy cô gái khóc vô cùng thương tâm, anh cũng cắn răng thay đại hán băng bó cẩn thận. người kia được băng bó ra sức hô hấp vì đau, Lâm Húc lau mồ hôi trên chán nói: “không được, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi nay không an toàn, bọn Nhật quay lại thì chúng ta không còn mệnh. Tôi nghĩ cách đưa mọi người rời khỏi Nam Kinh, các vị đến Thượng Hải trốn đi.”

    Cô gái cứ nức nở, cũng không đáp lại lời của Lâm Húc. Ngược lại người đàn ông kia suy yếu gật đầu, Lâm Húc và cô gái mỗi người một bên , nâng anh ta lên.

    Bọn họ còn chưa bước ra cửa, thì nhìn thấy đám lính Nhật kia quay lại, trên tay đầy nhưng vàng bạc châu báu. Chúng vừa nhìn thấy Lâm Húc liền muốn nổ súng, nhưng trên tay đều là vàng bạc, trong lúc này chỉ có thể hô to gọi nhỏ. Lâm Húc nhân cơ hội lập tức kéo đại hán chạy về phía cửa sau, nhưng nhanh chóng liền nghe tiếng súng bắn vào tường, Lâm Húc biết lúc này tuyệt đối không thể dừng lại, dừng lại là chết. Anh và cô gái vừa đỡ vừa kéo người bị thương. Bấy giờ anh ta đã thở hồng hộc. Sau lưng tiếng súng nổ vẫn vang lên, anh không biết tiếng súng tiếp theo liệu có thể là tiếng súng đoạt mạng, may mà mấy tên lính trên tay bao nhiêu kim ngân tài bảo nên ngắm không chuẩn.

    Ba người mờ mịt tiến về phía sông Hoài, thực ra anh cũng không rõ có thể giữ được mệnh không. Đột nhiên, người đàn ông kéo tay Lâm Húc, anh chỉ nghĩ một mực muốn cắt đuội bọn quỷ Nhật kia. Căn bản không muốn dừng lại, sốt ruột hỏi anh ta làm sao. Anh ta dã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, chật vật đưa tay chỉ vào đống cỏ: “ở kia…”

    Lâm Húc nhìn theo tay anh ta phát hiện chỗ đó có thể trốn, nhưng hơi mạo hiểm. nhưng lúc này thời gian không cho phép anh do dự, cô gái kia lập tức kéo đại hán vào trong đống cỏ. Bọn họ 3 người cố gắng thu người lại, người Nhật phát hiện bọn họ đột nhiên biến mất, miệng văng ra mấy câu chửi, trong đó có một tên hò hét muốn đếm tiền. Đám lang sói kia mới quay đầy rời đi.

    Lâm Húc thấy chúng đi xa, mới thở phào một hơi. Mà người đàn ông bắt đầu ho kịch liệt, ho ra còn có máu. Lâm Húc liền biết anh ta không qua khỏi, mang theo anh ta cũng uổng công. Nhưng anh không thể nói ra nhưng lời như thế, mà cô ta tuyệt đôi không đồng ý. Cô vội vàng vuốt lưng cho người đàn ông. Anh ta ho cũng dần tỉnh táo lại, nhìn lên bầu trời mấy cái, sau đó vất vả lấy ra từ trong ngực ra một đồ vật được bọc bằng giấy dầu. Tay run lẩy bẩy đưa cho Lâm Húc.

    Lâm Húc không biết là cái gì, vô thức nhận lấy, nhưng cô gái kia lại mạnh mẽ giữ lấy tay nah ta, vừa la vừa khóc nói không thể. Lâm Húc lập tức bịt miệng cô, anh cẩn thận ngẩng đầu nhìn, xác định bọn Nhật không quay lại mới buông tay, anh cau mày hỏi: “Anh rốt cục muốn đưa cho tôi cái gì?”

    Người đàn ông lưc này đang hấp hối, khuôn mặt lúc này nhăn lại khỏ khăn thốt ra mấy câu không hoàn chỉnh: “bảy người…ước hẹn…mang theo nó… đừng để hắn bắt được!”

    Lâm Húc căn bản không hiểu anh ta có ý gì, anh chỉ biết người này không cứu được nữa. Nhưng bây giờ không thể vứt bỏ anh ta, lại càng không thể lưu lại nơi này. Anh không tiếp nhận gói đồ, mà bắt lấy cánh tay người đàn ông nói: “Đừng nhiều lời, trước rời khỏi đấy đã!”

    2 người Lâm Húc đỡ người kia loạng choạng bước vào rừng. Cô gái thấy người được gọi là Hổ Tử không đi được nữa, liền mở miệng: “Trước tiên chúng ta ở đây nghỉ ngơi, Hổ Tử ca cũng không đi nổi nữa…”

    Lâm Húc dựng một mái che, sau đó nói với cô: “Không được. Chúng ta vẫn nên đi sâu vào, bây giờ là giữ đông, đên tối nếu không có nguồn giữ ấm, không cần nói Hổ Tử, chính chúng ta cũng không chống đỡ được. Đốt lửa nếu bị bọn Nhật phát hiện, chúng ta sẽ bị bại lộ. Đi sâu một chút, Hổ Tử huynh còn chống đỡ được không?”

    Hổ Tử hiện tại tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa rồi, nói với anh ta cái gì anh ta đều gật đầu. Cuối cùng cũng tìm thấy một nơi hình như là của ngư dân thường làm chỗ phơi thuyền, cũng có thể nói là một chổ dừng chân vô cùng đơn sơ, bên trên có lợp một ít cỏ dại. bởi vì vừa có tuyết rơi, trên mái lợp cỏ phủ một tầng tuyết dày, trên mặt đật cũng đầy những vũng tuyết đọng lại, nơi này có vẻ có thể lưu lại một đêm. Lâm Húc lập tức phân công cho cô gái đi nhặt cành cây để đốt lửa. còn anh mở đai lưng của Hổ Tử ra, miệng vết thương đã bắt đầu viêm, sờ trán anh ta, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Húc, viêm nhiễm dẫn đến sốt cao. Có thể qua được đến ngày mai không anh không thể biết được. cô gái không dám đi xa, chỉ nhặt cành cây ở xung quanh. Lâm Húc dùng băng vải bẩn nhóm lửa, sau đó đốt lên một đống lửa nhỏ: “Anh ấy thương thế quá nặng, nếu như tôi còn thuốc kháng sinh không biết chừng có thể cứu anh ấy, nhưng bây giờ tôi cũng lực bất tòng tâm, cô và anh ta trò chuyện đi, nói không chừng có thể kéo dài thêm một thời gian.”

    Đôi mắt cô nghe vậy càng ảm đạm. Kỳ thực, cô cũng biết vết thương của Hổ Tử không thể cứu được nữa. Nhưng bản thân không thể giúp được gì khiến cô cảm thấy đau đớn. Lâm Húc không nỡ nhìn thấy cảnh đó, chuẩn bị đi tìm củi đốt, ít nhất có thể khiến cho bọn họ ấm áp hơn một chút. Nhưng anh và đứng dậy, thì phát hiện Hổ Tử bắt lấy tay anh, khí lực không gì so sánh được. Lâm Húc quay đầu, thì thấy mặt Hổ Tử đỏ hồng giống như phun ra máu, ngay cả con mắt đều đỏ.

    Anh ta kéo Lâm Húc đến bên mình, lấy ra gói đồ kia: “Cái này cậu cầm!”

    Cô gái còn muốn ngăn cản, nhưng lúc này, người đàn ông dường như không còn bộ dáng của kẻ sắp chết, đôi mắt anh đỏ bừng, giống như một con gấu bị phẫn nộ. Anh ta níu lấy cánh tay Lâm Húc, vùng vẫy muốn đứng dậy: “ Người anh em, tôi nói với cậu, tôi sống không nổi nữa, mạng sống của anh em chúng tôi đều dựa vào cậu! Cậu phải đồng ý với tôi chuyện này. Việc này thành rồi, Hổ Tử tôi coi như chết đi, cậu vân là ân nhân của tôi, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu.”

    Lâm Húc do dự nhưng vẫn nhận lấy gói đồ, phát hiện thứ này cũng hơi nặng. Vào lúc anh nhận gói đồ liền cảm thấy một dòng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Nhận rồi, anh lập tức cảm thấy sau lưng giống như có cái gì đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Lâm Húc vô thức muốn trả lại món đồ, Hổ Tử đột nhiên bắt lấy tay anh, dễ dàng kéo anh đến trước mặt mình. Lâm Húc lúc này nhận thấy, thân nhiệt Hổ Tử nóng kinh người, nhưng chân tay anh lại lạnh như bị ngâm trong nước đá, miệng còn chảy ra một dòng máu.

    Lâm Húc cho rằng chuyện này hơi kỳ quái, bề ngoài của bọn họ không giống người bình thường, trên người mang theo một cỗ mùi vị kì dị, vì lúc trước luôn phải chạy trốn, anh căn bản không để ý những điều nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ nhận ra trang bị của bọn họ vô cùng kỳ lạ, quần áo 2 người vừa bẩn vừa rách, nhưng anh còn nhận ra bọn họ vãn luôn mặc đồ khâm niệm của người chết. Mà giày và đai lưng đều là màu đỏ, ngay cả tất đều có màu đỏ. Lúc Lâm Húc chú ý đến trang phục của bọn họ, mới phát hiện chuyện này có gì đó không đúng. Tại sao bọn họ lại mặc đồ của người chết?

    Lâm Húc nhanh chóng cảm nhận được tay Hổ Tử càng ngày càng lạnh, mà khí lực lại ngày càng lớn hơn, còn cô gái giống như đang sợ hãi yêu ma quỷ quái gì đó, thân thể co rúm lại một chỗ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Lại đến rồi… lại đến rồi….”

    Lâm Húc muốn hất cánh tay như gang thép kia ra, Hổ Tử mở miệng nói : “mang theo thứ này, giúp đỡ anh em của tôi, Thúy Nương sẽ nói cho cậu biết chuyện tiếp theo phải làm. Tôi không xong rồi, Thúy Nương, em biết phải làm sao mà.”

    Cô gái tên Thúy Nương chỉ lặng lẽ gật đầu, mắt đãm lệ, cô nhìn Lâm Húc, trong mắt ánh lên vẻ thương tiếc đối với anh.
    Lâm Húc hỏi: “ đây là cái gì?”

    Hổ Tử không đáp lời, đôi mắt nhìn trừng trừng Lâm Húc, nhưng Lâm Húc lại cho rằng anh ta đang nhìn vèo phía sau lưng Lâm Húc, dường như sau lưng anh có cái gì….Anh lập tức quay đầu, chỉ thấy từ trông rưng thổi đến một trận gió lạ, mang theo tiếng kêu đầy quái dị của dã thú, nhưng Lâm Húc lại không thể nghe ra đó là con gì. Anh quay đầu lại nhìn Hổ Tử, thấy anh ta đang nở nụ cười kỳ dị, vô cùng âm lạnh, phải nụ cười của con người mà giống như gương mặt của hồ ly. Cô gái nhìn thấy gương mặt cười kia sợ đến mức thấp giọng kêu lên, cả người đều run lẩy bẩy, nhưng vẫn lấy tay dò hơi thở của Hổ Tử, lập tức rút tay lại như bị điện giật.

    Nước mắt cô rơi như mưa, cô vừa khóc gọi tên Hổ Tử, vừa vội vàng cởi áo của anh ta ra. Lâm Húc lúc này muốn mở gói đồ ra, nhưng Thúy Nương kia giữ tay anh lại: “ Anh điên rồi a? mở thứ này khi trời tối, sẽ dẫn nó đến, anh muốn chết sao?”

    Lâm Húc đầy nghi hoặc hỏi: “cái gì hắn? hắn là ai?”

    Cô căng thẳng nhìn cái xác quái dị cuả Hổ Tử, sau đó giống như sơ hãi có ác quỷ gì xông ra từ trong rừng, nhìn khắp nơi một lượt: “Nhanh chóng giúp tôi cởi áo của anh Hổ Tử ra, nhanh!”

    Lâm Húc còn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bị sự khiếp sợ của Thúy Nương làm ảnh hưởng, đặt gói đồ vào trong balo của mình, rồi bắt đầu cởi đồ của Hổ Tử. Tiếp theo, Thúy Nương ném chiếc áo cho Lâm Húc: “ Nhanh mặc vào, chúng ta không thể ở lại đây!”

    Anh không hiểu, căn bản không biết những người kỳ lạ này đang làm gì, anh cho rằng hai người này quá quỷ dị, anh cảnh giác hỏi: “Các người thật sự là ai?”

    Thúy Nương ôm lấy đầu, sau đó liếc nhìn Lâm Húc: “Bây giờ không cần phải giấu anh, chúng tôi là dân đổ đấu.”

    Lâm Húc không hiểu ý cô, cau mày lặp lại lời cô: “ Đổ đấu?”

    Thúy Nương không kiên nhẫn nói: “Trời ạ! Chính là trộm mộ! nhanh lên kẻo không kịp mất! Anh Hổ Tử sắp thi biến rồi!”

    Lâm Húc vẫn mờ mịt không hiểu ra làm sao, nhưng vì ảnh hưởng bởi tâm tình của Thúy Nương, cũng giúp cô lột đồ của Hổ Tử, Thúy Nương lấy ra một cuộn dây thừng, đưa cho Lâm Húc một nửa: “ Trói chân anh ấy lại, nhất định phải trói chặt!”

    Lâm Húc cầm dây thừng đờ người ra, có điều Lâm Húc nhanh chóng thấy được móng tay Hổ Tử bắt đầu dài ra, mà thi thể lại bắt đầu tản ra mùi thối rữa. Tuy Lâm Húc không hiểu nhưng thứ kỳ môn dị thuật, nhưng anh tốt hơn hết nên làm theo lời nữ đạo tặc nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi trinhhaithien, ngày 05-07-2017 lúc 15:08.

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Kẻ Vô Danh,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status