TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: [Lịch Sử - Xuyên Việt] Hán Mạt Triệu Hổ

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định [Lịch Sử - Xuyên Việt] Hán Mạt Triệu Hổ

    HÁN MẠT TRIỆU HỔ

    Tác giả: Thu Phong Tri Liễu

    Dịch giả: Ánhtrăngcôđơn97



    Năm thứ 6 niên hiệu Trung Bình, Hán Linh Đế băng hà, Thiếu Đế kế vị, cũng là lúc bọn Thập thường thị tác oai tác quái. Đại tướng quân Hà Tiến bị bọn hoạn quan bắt giết. Từ Lương Châu, Đổng Trác tiến vào kinh thành, phế truất thiên tử. Bọn Viên Tào tháo chạy, dấy binh ở Quan Đông.

    Có lẽ vì không cẩn thận mà anh chàng Trương Triệu Hổ đã phải hoá thân thành Trương Liêu, bỗng chốc bị đẩy vào bầy lang hang cọp, trà trộn vào đám quân dưới trướng Đổng Trác.

    Xuất thân kém cỏi, danh tiếng lại xấu xa, vậy thì làm thế nào để mưu sĩ dũng tướng quy về? Chỉ có một cách: Cưỡng ép, lường gạt mà bắt về.

    "Ta thà đánh người trong thiên hạ, chứ quyết không để người thiên hạ đánh ta".

    Hắn đánh cho Viên Thuật phải căm phẫn đến nghiến răng bặm lợi, đánh cho Viên Thiệu phải nổi cơn tam bành, đánh cho Tào Đại phải kinh hoàng mà tháo chạy, đánh cho bọn chư hầu Quan Đông cùng chung chiến hào phải đến nỗi chia năm xẻ bảy.

    Hắn bình định Khương tộc, mở hành lang Hà Tây, quét sạch lũ Hung Nô, đuổi xa rợ Tiên Ti, đánh đại bại bọn Ô Hoàn, mở mang đất, dựng phòng tuyến.

    Nhưng Trương Liêu vẫn không kiềm nổi cái thở dài: "Cừu địch khắp thiên hạ, kiều thiếp chẳng một người".

    Giả Hủ sắc diện chẳng lay động: "Đây là nàng kiều thiếp mà Đổng công ban tặng cho nhà ngươi!".

    Vương Doãn thần sắc nghiêm nghị: "Khắp lộ chư tướng có thể bỏ, tuyệt không thể bỏ Trương Liêu!".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    P/s: Dạo này nghiền phim Thần Thoại nên lại có hứng dịch xuyên việt lịch sử. Các bác ủng hộ đệ nhé, đệ sẽ cố đều 1 tháng 1 chương.

    Ca ca @Ronkute chỉnh giúp đệ trình bày với, đệ online bằng điện thoại nên không chỉnh được.
    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 26-06-2017 lúc 10:52.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    huy6795,Kẻ Vô Danh,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định

    Chương 1: Đêm Tây Viên


    Lúc này đêm đã rất khuya, vẻ tịch mịch chùm khắp nhân gian. Gió thanh chầm chậm thổi đến, tiếng lá nhè nhẹ vang lên. Tiết trời đêm tháng chín đã mang đôi phần lành lạnh, đám côn trùng núp đầy trong bụi cỏ, chẳng rõ là loài gì, lại cất tiếng kêu không ngớt. Trên không trung, một vầng trăng tròn tựa chiếc mâm bạc vẫn treo lơ lửng, vẩy những ánh quang trong thanh như hạt nước rơi nghiêng đầy mặt đất.

    Bãi thao trường to rộng, bằng phẳng rải đầy những cát, những đá nhỏ vụn, dưới ánh trăng thuần khiết phủ trùm lại tựa như một miền tuyết trắng. Xung quanh thao trường là doanh trại và những giá xếp binh khí. Tiến ra xa xa thì liền thấy những hòn giả sơn chập chùng, những cây cổ thụ cùng toà cung điện và đoạn tường vây cao lớn. Rõ ràng nơi đây khi xưa từng là khu lâm viên của hoàng tộc, duy có khoảng giữa thao trường và doanh trại thì đích thị là về sau mới được xây lại.

    Nơi đây chính là Tây Viên, vốn là vườn thượng uyển của hoàng tộc, rộng chừng hai mươi dặm, nằm ở mé Tây thành Lạc Dương. Năm thứ 5 niên hiệu Trung Bình, thái tử Lưu Hoằng hạ lệnh tu sửa Tây Viên, san dời giả sơn, chặt hạ cây cối, lấy đất xây dựng thao trường và doanh trại. Tháng tám năm ấy, vua bắt đầu dùng khu đất làm nơi chiêu mộ tráng đinh, lập nên Tây Viên Bát Quân, phong cho bọn Kiển Thạc, Viên Thiệu, Bào Hồng, Tào Tháo, Triệu Duy, Phùng Phương, Hạ Mâu, Thuần Vu Quỳnh làm thủ lĩnh, gọi là Tây Viên Bát hiệu uý. Lại phó cho tên hoạn quan Kiển Thạc dẫn đầu Bát hiệu uý, thống lĩnh Tây Viên binh mã, nhằm ngầm giám sát và hạn chế quyền hành của đại tướng quân Hà Tiến.

    Nhưng qua năm sau, tức niên hiệu Trung Bình năm thứ 6, thiên tử Lưu Hoằng mới 33 tuổi chỉ vì phóng túng buông thả quá độ mà kiệt quệ, băng hà tại điện Gia Đức Nam cung, thuỵ hiệu là Hiếu Linh hoàng đế. Con trưởng Lưu Hoằng là Lưu Biện vì được sự bảo bọc của mẹ là Hà thái hậu và cậu là tướng quân Hà Tiến nên cứ thẳng băng một đường lên ngôi kế vị. Nhưng thượng quân hiệu uý Kiển Thạc lại muốn lập em của Lưu Biện là Lưu Hiệp làm vua, do vậy hắn bèn bí mật liên hợp với đám Thập thường thị bàn mưu tính kế hãm hại đại tướng quân Hà Tiến. Chẳng ngờ, lũ thập thường thị trở mặt, quay ra bán rẻ Kiển Thạc, ngầm tố giác hắn với Hà Tiến. Hà Tiến liền dùng Mệnh Hoàng môn lệnh đến bắt Kiển Thạc, ung dung đem hắn đi hành quyết. Sau khi Kiển Thạc chết, Hà Tiến lập tức nắm toàn quyền chỉ huy Tây Viên Bát Quân.

    Lúc này đã sang giờ Dần, trong khu rừng phía sau doanh trại, nằm ở góc tây bắc Tây Viên, ánh trăng vẫn còn toả rạng, len lỏi qua những tán cây đủ loại sắc màu mà bám xuống mặt đất. Trương Triệu Hổ tóc tai rối bù, thần sắc mờ mịt, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà ngồi đờ ra trên phiến đá dài.

    Một canh giờ trôi qua, hắn vẫn tuyệt chẳng thay đổi thần sắc, dường như cả thân xác cũng đã chìm vào cảnh mộng. Trong suy nghĩ của hắn, bao dòng ký ức không ngừng lưu chuyển. Nhưng những ký ức này chẳng phải là của hắn, chúng vốn thuộc về chủ nhân thực sự của thân xác này, một người tên là Trương Liêu.

    Đúng vậy, chính là tướng quân Trương Liêu, một trong Ngũ Hổ Tướng thời Tam Quốc.

    Trương Triệu Hổ đưa tay dụi thật mạnh khuôn mặt hồi lâu, rồi hắn cất một tiếng thở dài. Hắn vốn là người của thế kỷ 21, là một công chức chính phủ. Hắn cảm mến một cô giáo dạy môn lịch sử cấp Trung học. Hôm đó, hắn lẻn vào sân trường chơi bóng rổ cùng cô ấy, đang lúc bay mình lên úp rổ, tay bám vào khung rổ, người lơ lửng trên không, vừa định quay người lại nở nụ cười với người tình trong mộng của mình thì không ngờ cột bóng đột nhiên gãy sập, cổ hắn liền bị vướng chặt vào khung rổ.

    Lần thứ hai tỉnh dậy, hắn sửng sốt tột độ, không biết bằng cách nào mà hắn lại có thể xuất hiện tại một doanh trại binh lính cổ đại như thế này. Ngoài những dòng ký ức lạ lùng cứ liên tục dấy khởi trong đầu, hắn chẳng thể lý giải được thì ngay đến cả thân thể hiện tại, hắn cũng mờ mờ mịt mịt, hắn chỉ biết mình đã trẻ ra đến năm sáu tuổi. Những đoạn hồi ức cứ lởn vởn trong suy nghĩ đã cho hắn biết, hắn đang ở vào cuối thời Hán, tên hắn là Trương Liêu, 21 tuổi, xuất thân từ vùng Bính Châu.

    Gặp phải cơ sự này, dù là một người tinh thần khoáng đạt vô tư như Trương Triệu Hổ thì thử hỏi liệu có vô tư nổi chăng? Vả lại, dù là kẻ một phân bẻ đôi lịch sử cũng chẳng tường như Trương Triệu Hổ cũng biết rõ rằng, những năm cuối đời Hán, phong ba cuồng nộ, khắp nơi đổ nát, phỉ tặc hoành hành, xương trắng ngổn ngang, thôn xóm hoang tàn, trống trận đua tiếng, khói lửa liên miên, quần hùng dương uy, chia ba thiên hạ.

    Hôm nay là đúng vào rằm tháng 9 niên hiệu Trung Bình năm thứ 6, Trương Triệu Hổ ngày trước vì theo đuổi nàng "nữ thần lịch sử" trong mộng, nên cũng có gia công trau dồi chút ít kiến thức lịch sử, xem sơ lược qua thời Tam quốc thì hắn cũng biết được rằng năm Trung Bình thứ 6 này vừa là điểm chấm dứt của một thời kỳ và cũng vừa là điểm khởi phát của một thời kỳ mới. Hán Linh Đế băng hà, Thiếu Đế kế vị, bọn Thập thường thị tác loạn, đại tướng quân Hà Tiến đưa thân vào chỗ chết, Đổng Trác tiến kinh phế truất thiên tử, đám chư hầu Viên Thiệu, Tào Tháo chạy đi lánh nạn, không lâu sau lại đua nhau dấy binh, thời kỳ loạn lạc liên miên hơn mấy chục năm bắt đầu từ đây.

    Dòng ký ức loạn động không ngừng trong tâm tưởng lại cho hắn biết rằng, hai tháng trước, hắn được đại tướng quân Hà Tiến phái đến Hà Bắc chiêu mộ binh lính. Vượt qua bao tháng ngày mưa gió tầm tã, hành binh đến các quận Hà Nội, Hà Đông, Nguỵ và Cự Lộc, cuối cùng hắn cũng tập hợp được một nghìn hai trăm tráng đinh, ngày hôm qua vừa về đến Lạc Dương.

    Vừa đặt chân về đến đất Lạc Dương, còn chưa kịp đến dinh phủ của đại tướng quân để trình báo thì Trương Liêu nhận được quân lệnh từ phủ thái uý của Đổng Trác. Đương lúc chưa biết tính thế nào thì chẳng biết vì nguyên cớ gì, từ đằng xa một đám lính rợ Nhung Hồ xồng xộc sấn tới, áp giải hắn đến giam lỏng ở vườn Tây Viên này.

    Tây Viên, Trương Liêu đương nhiên không đơn thuần chỉ là biết mà còn hiểu rất rõ. Năm trước, sau khi Tây Viên Bát Quân được thành lập, Kiển Thạc phát lệnh chiêu mộ tráng sĩ bốn phương, thích sử vùng Bính Châu là Đinh Nguyên vì muốn lập mối giao hảo với Kiển Thạc nên đã phái thủ hạ của mình là Trương Dương và Trương Liêu mỗi người đem theo năm trăm lính đến Lạc Dương đầu quân dưới trướng Kiển Thạc. Sau khi đến Lạc Dương, Kiển Thạc rất đỗi vui mừng, lập tức ban tước quân hầu cho cả hai, mỗi người được chưởng quản năm trăm lính.

    Tháng 4 năm nay, Linh Đế Lưu Hoằng băng hà, Kiển Thạc bởi ý đồ cướp quyền thất bại mà bỏ mạng, đại tướng quân Hà Tiến liền thay thế tiếp quản Tây Viên Bát Quân. Đinh Nguyên thấy vậy lại vội vàng lệnh cho Trương Dương và Trương Liêu theo về phục tùng Hà Tiến. Từ đó, Trương Liêu chính thức đứng vào hàng quân sĩ được triều đình tin dùng.

    Những bậc lão danh sĩ trong đám Đảng Nhân (1) vì hai lần phải hứng chịu hoạ Đảng Cố (2) dưới thời Hoàn Đế, Linh Đế cho nên đều lũ lượt kéo nhau lánh thân quy ẩn. Còn đám tân sĩ thì lại theo về phe Viên Thiệu, tụ họp về dưới trướng của tướng quân Hà Tiến - người nắm trong tay toàn quyền binh lực lúc bấy giờ - để tiện bề khích động Hà tướng quân đối đầu với bọn Thập Thường Thị.

    [(1)(2) Thời Hán Hằng Đế, tập đoàn quan liêu do Lý Dung và Trần Phan đứng đầu đã liên hợp với Thái học sinh do Quách Thái lãnh đạo, kết thành bè đảng, được gọi là "Đảng Nhân", chống chọi quyết liệt với ách thống trị đen tối của hoạn quan. Hoạn quan dựa vào nhà vua, đã hai lần phát động hoạt động bức hại tàn khốc đối với Đảng Nhân, mà lịch sử gọi là " Đảng Cố chi họa"].

    Từ đó, mâu thuẫn giữa tướng quân Hà Tiến với đám Thập thường thị ngày càng gay gắt. Hà Tiến phong cho Viên Thiệu làm Tư Lệ hiệu úy, trao cho quyền Giả Tiết (3), trở thành quân chủ lực áp chế đám thường thị. Nhưng trớ trêu thay, khi ấy, em gái của Hà Tiến là Hà thái hậu "buông rèm chấp chính", em trai của Hà Tiến là xa kỵ tướng quân Hà Miêu - người nắm binh quyền chỉ sau Hà Tiến, cả hai người này lại che chở nâng đỡ cho bọn Thập thường thị. Việc này khiến cho Hà Tiến thực sự là đôi bề khó xử.

    [(3) Giả Tiết là quyền được trừng trị thẳng tay những kẻ có tội, làm điều bất chính].

    Viên Thiệu khi ấy được Hà Tiến rất mực trọng dụng, vừa nhậm chức Tư Lệ hiệu úy hắn liền hiến kế cầu Hà Tiến triệu tập các lộ binh tướng vào kinh để uy hiếp Hà Thái Hậu và lũ Thập Thường Thị. Hà Tiến chính đang đứng vào thế tiến thoái lưỡng nan cho nên liền ưng thuận theo kế sách của Viên Thiệu. Hắn lập tức hạ lệnh triệu vời ba lộ binh mã của quan đầu mục vùng Bính Châu Đổng Trác, Vũ Mãnh đô uý Đinh Nguyên và thái thú Kiều Mạo về kinh. Lại phái năm tướng giỏi dưới trướng toả đi khắp nơi mộ binh tuyển sĩ tiến kinh để phô trương thanh thế, năm vị đó gồm có đại tướng quân phủ duyện Vương Khuông cùng với kỵ đô úy Bào Tín đến mộ binh ở vùng Thái Sơn; Tây Viên phó tư mã Trương Dương và Trương Liêu đến mộ binh ở vùng Bính Châu; đô uý Quán Khâu Nghị đến mộ binh ở vùng Đan Dương. Trương Liêu là người duy nhất trong năm người được phái đi không thuộc phủ đại tướng quân, nguyên cớ là vào ngay lúc trước khi xuất hành, hắn được bổ nhậm thăng chức lên phó tư mã, nhận mệnh lập tức lên đường đến Bính Châu.

    Nhưng khi mộ binh hoàn mãn, về đến Lạc Dương, nghênh đón Trương Liêu không phải là bữa yến tiệc mừng công của đại tướng quân Hà Tiến, mà là sự vây hãm cùm kẹp của đám lính rợ Khương Hồ hung hãn. Sau khi bị dẫn đến Tây Viên, hắn phát hiện chung quanh nội viên đều bị canh phòng rất cẩn mật. Thêm nữa, quân lính nơi đây đều là rợ Khương Hồ, ngay đến lộ lính năm trăm người cũ đóng gác ở Tây Viên trước khi hắn rời Lạc Dương lên đường mộ binh, bây giờ chẳng còn thấy ai.

    Nếu là tướng quân Trương Liêu thì với khả năng quán sát tình thế vô cùng nhạy bén của mình đã sớm nhận ra sự bất thường, nhưng dù vậy cũng vẫn chẳng tỏ được nguyên cớ. Còn Trương Triệu Hổ thì lại khác, hắn biết rõ, những sự quái đản này chính là bởi Đổng Trác đã vào kinh!

    Đây thực là một tấn bi kịch, bản thân vừa bị xuyên việt về đến thời loạn lạc này thì đã rơi ngay vào hang hùm bầy lang.

    Trương Triệu Hổ lén lút vào trường tìm nàng "nữ thần" của mình, lúc phi thân lên úp rổ quay đầu lại cười với nàng ấy thì không ngờ cột bóng rổ gãy đổ, "rầm" một tiếng, rung chấn thật kinh rợn, lúc miên man bừng tỉnh dậy thì hắn đã thấy mình mang thân xác của tướng quân Trương Liêu. Hắn khổ não đưa tay vò dứt mái tóc dài thướt, xé toạc tấm áo vải trên người. Lý tưởng của hắn là ngày ngày được ấp ôm nàng "nữ thần lịch sử" của mình trong lòng, phấn đấu để làm một con người văn minh chứ không phải là đi tới cái thời đại man rợ như thế này, sống với đám người man rợ đến đỗi không thể nào man rợ hơn, để rồi chết nhanh đến mức không thể nào nhanh hơn, thê thảm đến đỗi không thể nào thê thảm hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 26-06-2017 lúc 10:51.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    huy6795,Kẻ Vô Danh,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định

    Chương 2: Thần côn

    Một người như Trương Triệu Hổ đâu có hồ đồ đến mức lén lén lút lút lẻn vào trường chỉ để chơi bóng rổ, thực ra mục đích của hắn rõ ràng là vì muốn gặp mặt nàng nữ thần của mình để thể hiện cho nàng ta xem một màn trình diễn xuất sắc. "Vậy mà chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra mà lại rớt về thời Hán mạt này, lại còn biến thành tướng quân Trương Liêu? Lẽ nào bởi vì mình tên là Triệu Hổ?"

    Hắn là một cô nhi, cái tên Trương Triệu Hổ là hắn được một vị đạo nhân què tên Cát Sơn đặt cho. Hắn rất tâm đắc với cái tên của mình. Lúc này, tiếng nói cười của cô giáo lịch sử xinh đẹp lại râm ran bên tai hắn: "Nguỵ Văn Vương Tào Phi từng nói, Trương Liêu chính là Triệu Mục Công (1) thời xưa vậy! Này kẻ thô lỗ, anh nếu sinh vào thời Tam Quốc thì anh sẽ chính là Trương Liêu, mà còn thô lỗ hơn cả Trương Liêu nữa!".

    [(1) Triệu Mục Công: hay Triệu bá Hổ, là quan phụ chính đầu thời nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Vì có công diệt nhà Thương nên được Chu Vũ vương phong cho nước Yên].

    Đến giờ phút này thì sẽ chẳng còn ai gọi hắn là "kẻ thô lỗ" nữa rồi!

    Tâm can Trương Triệu Hổ quặn thắt, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ta hận Tào Phi!".

    "Nữ thần lịch sử của ta!", vừa hét Trương Triệu Hổ vừa đấm hụych vào đầu gối.

    Lại nói, Trương Triệu Hổ ngoài việc rời xa vị đạo nhân què mà vân du khắp nơi thì hắn thực chẳng có gì để vướng bận, vô cùng tự do tự tại. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đến làm tạp vụ tại chính quyền địa phương ở một tỉnh nghèo. Một năm trước, trong cuộc gặp gỡ tình cờ với cô giáo dạy lịch sử, hắn ngay lập tức bị vẻ đẹp mê hồn của nàng ấy làm cho dấy động tà tâm. Khổ sở theo đuổi cả năm ròng, gần như sắp đạt được như mộng ước thì một viễn cảnh chẳng ai ngờ tới lại diễn ra, ý định treo mình trên khung bóng rổ để diễn một màn ngoạn mục cho nàng "nữ thần" của hắn phải trầm trồ thán phục lại đưa hắn đến cái nơi quái quỷ này. Hắn sợ rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp lại nàng ấy nữa.

    Trương Triệu Hổ lại nhớ đến vị đạo nhân què ngày trước đã từng có một lần xem mệnh cho hắn. Vị ấy nói với hắn rằng, hắn có mệnh "tòng quân sát nhân, phong hầu bái tướng" (Nghĩa là vào quân ngũ ra chiến trường giết chóc, được phong tước hầu, chức tướng). Lúc ấy, hắn chỉ khỉnh mũi cho là vớ vẩn, nhưng đến giờ phút này thì hắn cũng đã tin được vài phần rồi!

    "Trăng sáng quá!", Trương Liêu ngẩng đầu ngắm vầng trăng rằm tròn vằng vặc, ngập ngừng một hồi, rốt cục hắn cũng chẳng thể kìm được mà ngâm lên một câu cổ thi bày tỏ nỗi lòng...

    "Sao ngươi lại tròn đến thế... Không có nàng, ta phải làm sao đây?" - đầu óc hắn lúc này có lẽ đang ngổn ngang rất nhiều thứ nên hắn cũng chẳng buồn để tâm mình nói ra cái gì.

    "Tòng quân sát nhân, phong hầu bái tướng à...", một hồi sau, ánh mắt Trương Triệu Hổ dần trở nên kiên định, hắn nghiến răng nói: "Tặc lão thiên, ta đã rõ rồi, từ nay về sau, ta chính là Trương Liêu Trương Văn Viễn!" (Văn Viễn là tên tự của Trương Liêu).

    Tính cách của hắn trước nay vô cùng phóng khoáng nhưng lại hơi có phần tuỳ tiện. Ngồi ngơ ngẩn gần trắng đêm đã khiến cho hắn chịu chấp nhận thực tại, và đương nhiên là với tình cảnh như bây giờ thì hắn cũng không thể nào không chấp nhận cho được.

    Nhìn ánh lửa bập bùng xa xa, có thể nhận ra đó chính là đám lính Khương Hồ canh gác Tây Viên và cũng là đang canh quản Trương Liêu. Tâm can hắn lúc này lại gợn lên đôi phần phiền muộn. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đám tướng lĩnh rợ Khương áp giải hắn đến đây có nói rằng, ngày mai Đổng thái uý sẽ triệu vời hắn vào phủ. "Đổng thái uý không phải Đổng Trác thì là ai? Chết tiệt, chẳng lẽ ta lại phải làm tay chân cho Đổng Trác? Ngày mai, ta phải làm sao mới ứng đối được với tên bạo đồ hỷ nộ bất thường như Đổng Trác đây?

    Trương Liêu đang cúi đầu trầm tư thì bỗng phát hiện ra bóng người trên mặt đất, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

    "Có người!", trong tâm hắn có chút kinh động, lập tức ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trong khu rừng phủ đầy ánh trăng kia, một nam nhân trạc trung niên khoác trên mình tấm hạc bào, đang khẽ mỉm cười mà quan sát Trương Liêu.

    Người này thân hình cao lớn, dung mạo tuấn dật, thần sắc chính trực, dưới cằm để râu dài, sau lưng đeo trường kiếm, mặc đồ theo lối đạo sĩ, phong thái siêu phàm thoát tục.

    Mặc dù vị đạo sĩ này thần sắc hoà nhã nhưng trong lòng, Trương Liêu vẫn dè chừng đến mấy phần. Lúc này cũng đã quá nửa đêm, vậy mà tại sao vẫn có người lai vãng đến nơi này?

    - Ngươi là kẻ nào? Đến đây làm gì? - Trương Liêu đứng phắt dậy, trầm giọng nói - Đây là quân doanh, không được tự ý ra vào.

    Vị đạo sĩ cười ha hả một hồi rồi ôm quyền đáp:

    - Bần đạo tên Tả Từ. Nhân lúc đi qua nơi đây, ngước xem tinh tượng có chút dị thường, bèn tiến vào để cầu gặp quý nhân.

    - Tả Từ!!! - mắt Trương Liêu trố to hết cỡ, hắn thất thanh kêu lớn, nhìn vị đạo sĩ bằng ánh mắt thập phần kinh hãi - Thần côn Tả Từ (2).

    [(2) Thần côn: là từ chỉ chung những người lợi dụng đức tin thần thánh của mọi người mà làm những việc xấu mưu cầu lợi ích cá nhân (Ở bên ta thì nôm na là chỉ những người làm nghề lên đồng, phong thuỷ, bùa phép, bói toán)].

    Thực ra, Tả Từ là một nhân vật truyền thuyết thời Tam Quốc, vốn là người từ nhỏ đã làu Ngũ Kinh, sau lại kiêm thông tinh thuật, theo học đạo phép, Lục Giáp tỏ tường. Dân gian còn truyền miệng rằng người này có khả năng sai khiến quỷ thần, toạ trí hành trù (một phép thuật, đệ chưa dịch ra được nó là phép gì). Những đoạn truyền thuyết này đều chỉ ba phần thực bảy phần hư, nhưng dù có tin hay không, thì tích truyện "Tả Từ nhạo Tào Tháo" vẫn còn được chép lại trong chính sử, ai cũng đều nghe qua. "Nhưng không thể ngờ được lại có cuộc hội ngộ này? Và cũng không thể ngờ được lại chạm mặt hắn ngay lúc ta vừa đặt chân đến đây! Chuyện này rốt cục là như thế nào?".

    Vị đạo sĩ dường như hoàn toàn chẳng để tâm đến hai chữ "Thần Côn" mà Trương Liêu vừa thốt ra. Nhìn thần sắc của Trương Liêu, gương mặt đạo sĩ để lộ nét tươi cười bí hiểm, nói:

    - Ha ha, vị tiểu hữu đây quả nhiên là đã biết bần đạo. Nhìn dị tướng trên gương mặt, đúng thực là như vậy rồi!

    Nghe Tả Từ nói vậy, trong lòng Trương Liêu càng thêm kinh hãi. "Chẳng phải đây mới là lần đầu ta gặp lão yêu quái này sao? Vậy mà ngay cả việc ta bị hoá kiếp đến nơi đây hắn cũng biết!!". Mắt hắn chớp giật liên hồi, trong lòng chẳng kìm nổi nỗi kinh hãi, liền vội ôm quyền đáp:

    - Tiểu bối cũng đã từng diện kiến Tả đạo trưởng.

    Nói đoạn, nhìn Tả Từ, hắn lại không kìm nổi mà hỏi rằng:

    - Chẳng hay Tả đạo trưởng vừa nói "dị tướng" là...

    - Lai lịch của vị tiểu hữu đây chẳng thể nói ra, chẳng thể nói ra, nói ra ắt sẽ có hoạ - Tả Từ liền lắc đầu một cách bí hiểm, nhẹ vuốt râu rồi lại nói tiếp:

    - Thế nhưng bần đạo quán sát diện tướng của tiểu hữu đây, Thiên Đình (3) sung mãn, Minh Đường (4) nhẵn bóng, mày kiếm thẳng một đường, đôi mắt thanh trong mà trầm ẩn can qua (5). Đời này vì chủ mà mang mệnh sát phạt, giết hại vô cùng nhưng tạo phúc cũng vô lượng, đại cục của thiên hạ đều nằm tại tâm anh!

    (3) Thiên Đình: giữa trán
    (4) Minh Đường: khuôn mặt
    (5) Can qua: ám chỉ chiến tranh

    - Thần Côn! - Khoé miệng Trương Liêu khẽ giật, nhịn không nổi mà thốt ra câu lăng mạ.

    Nếu vẫn còn chút chức quyền như tại cái tỉnh nghèo kiếp trước thì hắn sớm đã dương uy đuổi thẳng cổ kẻ trước mặt đi rồi. Nhưng trước mắt hắn lúc này không giống, mọi thứ nơi đây đối với hắn chẳng những lạ lẫm lại còn vô cùng quỷ dị, hơn nữa kẻ đang đứng kia thần thần bí bí, hắn còn chẳng biết có đánh nổi hay không.

    Hắn cố gượng tỏ ra vẻ tươi cười:

    - Đạo trưởng lại nói đùa rồi! Tiểu bối chẳng qua chỉ là một phó tư mã thấp hèn, nay tiền đồ còn chưa tỏ, nào dám vọng cầu quá đáng chi khác.

    - Ha ha... - Tả Từ vuốt râu nói - Tiểu hữu như nay mệnh can qua hãy còn ẩn tàng, ẩn mà chưa lộ, trước mắt vẫn là đang rình núp để đợi thiên thời. Đợi đến khi chiến loạn bùng phát thì ắt là khí như trường long, càng là lúc vừa dướn mình thì liền vút tận mây xanh. Chẳng qua chỉ là mệnh làm chủ hay làm tôi thì hãy còn quyết định cả ở tâm ý nơi anh.

    Trương Liêu hơi nhếch mép, bật cười nói:

    - Câu nói này của đạo trưởng, tiểu bối dù thế nào cũng chẳng dám nhận. Như nay ngày ngày chỉ biết an phận, ăn cho no đẫy mà chờ đến lúc tận số thì liệu rằng sau này có thể dướn mình vút mây xanh được chăng?

    Nét tươi cười trên mặt Tả Từ bỗng nghiêm lại, khoé miệng hơi giật, ánh mắt chợt bừng sáng mà nhìn chằm chặp Trương Liêu, khiến Trương Liêu đột nhiên cảm thấy hơi ngứa ngáy khó chịu. Giây lát sau, Tả Từ cất tiếng cười:

    - Tiểu hữu nói rất đúng! Ngày ngày chỉ biết ăn cho no đẫy mà đợi đến kỳ mãn số thì ắt là ngay sau đó, nguyên thần sẽ được một bước vút mây xanh.

    - Ha ha, đạo trưởng lại nói đùa rồi! - Trương Liêu kìm không nổi mà cười lớn, chợt cảm thấy lão Tả Từ này cũng khá là thú vị. Trong lòng hắn lúc này, nỗi thấp thỏm không yên cũng đã vơi đi quá nửa, đồng thời cái tính cách ham hố, lân la tạo quan hệ, kết giao bằng hữu như những ngày còn làm việc ở cơ quan kiếp trước lại sùng sục bùng lên.

    Hắn đứng dậy kéo tay áo Tả Từ, rồi lại dùng cái bộ dạng quen thuộc, du Tả Từ ngồi xuống kế bên mình trên phiến đá dài, nói:

    - Nào, đạo trưởng hãy mau ngồi xuống. Tiểu bối cùng đạo trưởng mới gặp mà đã như cố hữu, niềm kính ngưỡng của tiểu bối với ngài tựa núi cao vời vợi chẳng thể lay động, lại như sông Trường Giang cuồn cuộn chảy mãi không ngừng... Việc này... nếu muốn thành nên đại sự thì cần phải có quý nhân tá trợ. Đạo trưởng nếu thấy tiện thì hãy lưu lại bên cạnh tiểu bối để tiện bề thời thời khắc khắc chỉ bảo cho tiểu bối. Đạo trưởng nghĩ sao?

    Khoé miệng Tả Từ không kìm nổi lại co giật liên hồi, nhìn kẻ trước mặt đang tỏ ra cái bộ dạng mà hắn chưa từng nghĩ tới, Tả Từ chợt hoài nghi có phải mình đã tìm sai người chăng? Lại thấy ánh mắt nhiệt tình mà cầu khẩn của Trương Liêu, Tả Từ vội lắc đầu, nói:

    - Bần đạo là người cõi tiên, chẳng hợp với việc đời. Như nay vận Hán sắp tận, thiên hạ biến loạn, gặp lúc vận suy, quan cao thì ắt hoạ, của nhiều thì ắt tử, dù một đời vinh hoa phú quý, cũng không đáng để ham vậy!

    Nhìn Tả Từ mang phong thái của một cao nhân chẳng màng thế tục, Trương Liêu chợt nhếch cao đôi lông mày rậm, hắn vẫn chẳng thể tin Tả Từ đương đêm hôm khuya khoắt lại "vô tình" mà đến nơi này, "vô tình" mà tìm gặp hắn ta. Thế là hắn lập tức dương ánh mắt cầu khẩn:

    - Nghe qua câu này của đạo trưởng, tiểu bối cũng thấu được thế đạo thực hung hiểm, vậy đạo trưởng có thể cho phép tiểu bối được đê đầu bái sư chăng? Ngài có thể cho tiểu bối cùng lên núi tu đạo được chăng?

    Tả Từ bỗng ngẩn người, rồi ngay lập tức vuốt râu cười ha hả nói:

    - Tiểu hữu nếu có thể vào đạo môn của ta, tu đạo thuật của ta thì thực là một dịp đại hỷ của đạo môn ta vậy!

    Định lừa cả ma quỷ sao? Trương Liêu đã kịp trông thấy dáng vẻ ngơ ngác vừa nãy của Tả Từ, hắn liền biết lão này khẩu tâm không tương ứng. Trương Liêu tay nắm chặt trái đấm, hỏi:

    - Tu đạo thuật, có thể phi thiên độn thổ, thiên biến vạn hoá, trường sinh bất lão được chăng?

    - Cái này... - Tả Từ đang vuốt râu tức khắc sững lại, tay siết chặt, khẽ bứt đứt vài sợi, hắn nói - Tu đạo quyết định bởi thiên phú và tâm tính.

    - Tiểu bối không có thiên phú.

    Trương Liêu vội đáp, hắn thực ra chỉ muốn thăm thám một chút, chứ chẳng có chút tâm tưởng nào với việc đem hết tuổi xuân tươi đẹp đánh đổi lấy cái đạo hão huyền mơ mơ hồ hồ gì gì đó cả.

    - Vậy thì thực là đáng tiếc! - Tả Từ tỏ ra vẻ rất đỗi tiếc nuối mà cao giọng nói - Xem ra tiểu hữu quả nhiên không phải là hạng người có thể hành đạo xuất thế rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 26-06-2017 lúc 10:53.
    Đem đau thương vứt cả vào quá khứ
    An nhiên, ta tìm chữ "Chân như"

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    huy6795,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    162
    Xu
    127

    Mặc định

    Chương 3: Hình thế


    "Lão xảo ngôn!" - Trương Liêu thầm rủa trong tâm. Hắn luôn âm thầm quan sát Tả Từ. Khi thấy Tả Từ ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng trong lòng lại chẳng thực đúng vậy, hắn chỉ sợ rằng Tả Từ đã sớm lường trước được định liệu của hắn.

    Lúc đó, Trương Liêu liền hiểu ra mục đích thực sự Tả Từ đến đây chẳng phải là vì việc trọng đại thu nhận hắn làm đệ tử. Hắn cũng hiểu được bản thân vốn không phải là người có cốt cách đặc biệt, nhưng trái lại, ngoài cảm giác hơi thấy vọng đó ra thì hắn lại tò mò nhiều hơn, "Làm gì có chuyện Tả Từ tình cờ đi ngang qua Tây Viên này!". Hơn nữa, Tây Viên nằm ở mé ngoài thành Lạc Dương, là nơi quân binh trú đóng, vậy mà tại sao đương giữa đêm canh khuya lại có một vị đạo sĩ đi ngang qua đây?

    Trương Liêu nghĩ mãi chẳng thông, mà hắn cũng biết là chẳng thể nghĩ tỏ nổi nên hắn lập tức đổi chủ đề, ra vẻ tự nhiên hỏi Tả Từ:

    - Đạo trưởng đêm khuya đến tìm tiểu bối, ắt là có chỗ chỉ bảo, vậy xin đạo trưởng cứ việc nói ra, chỉ cần sức mọn này có thể làm tới thì nhất định sẽ dốc toàn tâm tận lực.

    Đây chính là tính cách của Trương Triệu Hổ khi xưa. Nếu như đã dùng đến kế quanh co mà còn không đạt được thì cứ thẳng trực diện mà tóm lấy.

    Tả Từ thấy Trương Liêu hỏi một cách thẳng thắn như vậy cũng chợt thất kinh giây lát. Hắn đưa mắt sang phía Trương Liêu rồi nhịn không nổi mà vỗ tay tán thưởng:

    - Đạo trời chưa từng thiên vị, quý nhân ắt có quý hạnh. Tiểu hữu đây lòng dạ ngay thẳng, tâm lượng khoáng đạt, ấy thế lại khiến cho bần đạo tự thẹn không bằng... Không sai, bần đạo chính đang có một việc muốn cậy nhờ nơi quý nhân.

    - Ha ha... - Trương Liêu thấy Tả Từ không còn dùng mấy lời sắc bén khua qua khua lại nữa, hắn liền biết sự lường liệu khi nãy quả nhiên chẳng sai, Tả Từ tìm hắn đúng thực là có sự. Hắn cười nói:

    - Quý nhân, tiểu bối không dám nhận. Đạo trưởng có việc chi xin cứ nói ra...

    - Không thể nói, nói ra e sẽ sinh biến - Tả Từ lắc đầu nói - Bần đạo sẽ kề cận bên tiểu hữu ít ngày, sau khi sự đã thành, tự sẽ rời đi.

    "Không thể nói? Kề cận bên ta ít ngày?", Trương Liêu sững người, nhưng rồi ánh mắt lại chợt loé sáng: "Tả Từ muốn theo bên ta một thời gian? Thực hay quá! Cái thời cảnh quỷ dị này, ta dẫu sao cũng chưa nắm được chút gì. Nhưng Tả Từ thì đã chu du bốn bể, thấy nhiều biết rộng, ắt là sẽ chỉ điểm cho ta được rất nhiều đây!".

    Trương Liêu chẳng chút lưỡng lự, lập tức đáp lời:

    - Hay lắm! Đạo trưởng kề cận gần bên tiểu hữu thực là quá tốt, tiểu hữu cũng chính đang có rất nhiều thứ cần phải thỉnh giáo đạo trưởng.

    Tả Từ lại lắc đầu nói:

    - Tiểu hữu thân thế dẫu sao cũng là người trong quân lữ, bần đạo không thể nào thời thời khắc khắc cận kề bên tiểu hữu được, may chăng cũng chỉ tuỳ thời mà gần cạnh thôi.

    Trương Liêu chợt có chút thất vọng:

    - Tiểu bối vốn vẫn mong đạo trưởng ra tay cứu giúp. Nay thân này đã mắc kẹt dưới trướng Đổng Trác, chỉ sợ rằng chướng nạn trùng trùng...

    Tả Từ cười nói:

    - Phước hoạ chẳng rời nhau, ấy chính là đạo trời vậy! Mong cầu đạt được điều tốt đẹp, há lại có thể không trải qua kiếp nạn sao? Muôn sự vẫn là phải tự thân lo liệu, nếu chỉ dựa vào người khác thì dù cho tiểu hữu có quý tướng, cũng chẳng thể đạt được quý mệnh.

    Trương Triệu Hổ lặng nghe Tả Từ nói một hồi, trong lòng kinh sợ, tức khắc khom mình vái Tả Từ một lễ:

    - Đa tạ đạo trưởng đã chỉ điểm, tiểu bối nhất định sẽ khắc sâu trong lòng.

    Công danh phải lên lưng ngựa mà đoạt lấy, phú quý phải tự thân mà tóm bắt, đời người luôn có chỗ để nhờ cậy, nhưng rốt cục rồi thì bản thân vẫn phải tự lực gắng sức. Đạo lý này ngày trước hắn đã sớm sáng tỏ, hơn nữa hắn vốn là một người luôn nhẫn nại, luôn tự thân phấn đấu, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn lâm phải tình cảnh trớ trêu như vậy, gặp phải bao sự quỷ dị nên nhất thời tâm trí rối loạn, mất định tĩnh mà thôi. May sao, được mấy lời của Tả Từ thức tỉnh, hắn cũng kịp hoàn hồn trở lại.

    Tả Từ thấy Trương Liêu cuối cùng cũng hiểu ra, không khỏi liên tục gật đầu khen ngợi.

    Tâm trí Trương Liêu vừa định về một mối thì lại chen vào nhiều toan tính. Hắn thấy Tả Từ đeo thanh trường kiếm sau lưng, bèn cất tiếng cười hắc hắc, mặt dày mấy tấc, nói:

    - Tiểu bối vốn đã từng nghe Tả đạo trưởng võ công thần thông quảng đại, chi bằng ngài hãy chiếu cố giúp đỡ tiểu bối một tay. Tiểu bối cũng phải một thân nuôi dưỡng gia đình, ấy thế mà thời nay thế đạo ngày càng khó lường, nếu không có chỗ cậy nhờ thì chẳng thể nào sống yên ổn được.

    Có thể lợi dụng mà nhổ được lông chim nhạn bay qua (1), đó mới chính là điểm làm nên thương hiệu của Trương Triệu Hổ.

    (1) Nguyên văn câu thành ngữ là: 雁過拔毛 (Nhạn qua bạt mao) = Có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua, là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam. (Nguồn: lấy của bác @walrus)

    Trông bộ dạng có mấy phần vô lại của Trương Liêu, Tả Từ tuy dở khóc dở cười nhưng cũng không tiện chối từ:

    - Bần đạo thăm thú bốn phương, cũng nắm được chút ít xảo thuật. Nếu như tiểu hữu đây có hứng thú thì bần đạo cũng đâu có nề hà chi việc chỉ dạy.

    Trương Liêu trong lòng mừng rỡ, mắt chớp chớp liên hồi, hắn cất tiếng cười thoả mãn rồi ghé vào bên tai Tả Từ nói nhỏ:

    - Việc này... Đạo trưởng tinh thông bói tướng, mong ngài ra tay xem giúp cho tiểu bối đường tình duyên. Thực là chẳng còn cách nào khác, nhà họ Trương của tiểu bối tông mạch yếu ớt, tiểu bối nếu như chẳng có thê thiếp, không mụn con cái thì quả là bất hiếu lắm!

    Đây là điều hắn rất mong mỏi. Ngày trước, hắn đã phải vật lộn suốt 27, 28 năm trời không mảnh tình vắt vai, một thân một mình, thảm cảnh đó khiến hắn sợ phát khiếp từ lâu. Và cũng thực chẳng dễ dàng gì, đằng đẵng theo đuổi nàng "Nữ thần lịch sử" trong mộng, lúc sắp chiếm trọn được trái tim nàng thì hắn lại phải nói lời từ giã cõi đời tươi đẹp. Nhưng ở thời đại năm thê bảy thiếp này thì khác, hắn chắc chắn sẽ chẳng phải chịu "thiệt thòi" đâu!

    Thức thì cầm kiếm chinh phạt, ngủ thì gối lòng mỹ nhân. Tuyển lựa lấy đôi ba nghìn kiều nữ, ngày ngày trái ôm phải ấp, đêm đêm chăn ấm giấc nồng. Mỹ nhân thời Tam quốc nào đâu có thiếu: Thái Diễm, Điêu Thuyền, chị em Đại Tiểu Kiều, Chân Mật,... Chà chà, đúng thực là cuộc sống chốn tiên cảnh!

    Tả Từ thấy Trương Liêu đã lộ hết ra ngoài mặt những tâm niệm hèn hạ thì không nhịn nổi mà co giật khoé miệng liên hồi. Lại nhìn qua tướng mạo Trương Liêu, Tả Từ không khỏi kinh ngạc:

    - Hảo tiểu tử, vẫn là mang cái tướng "Đào hoa nhập mệnh".

    "Đào hoa nhập mệnh"! Vừa nghe dứt câu, Trương Liêu đã biết ngay là việc tốt rồi. Trong lòng hắn bỗng hưng phấn lạ thường:

    - Có thể biết được là bao nhiêu nàng không? À phải rồi, nghe nói đạo trưởng còn tinh thông cả "Phòng trung thuật" (thuật phòng the), chẳng bằng chỉ dạy cho tiểu bối một chút đi!

    Chẳng ngờ, Tả Từ bỗng sầm mặt lại, hừ một tiếng:

    - Tên nhãi ranh, tóc hẵn còn sợi ngắn sợi dài mà đã mơ tưởng đến nữ nhân rồi!

    Thấy lão Tả Từ này trở mặt còn nhanh hơn giở sách, Trương Liêu chẳng biết phải xử sự sao mới hợp. Hắn cũng biết rằng Tả Từ đã từng du ngoạn khắp nhân gian nên hắn lại càng chẳng tin một gã đạo sĩ tinh thông đến cả "Phòng trung thuật" như Tả Từ sẽ mang được cái danh đoan chính. Trương Liêu vội vàng sấn tới, áp tay vào trán Tả Từ, nói:

    - Đạo trưởng, xin chớ phát hỏa! Ngài tinh thông cả "Phòng trung thuật" nên cái đó lúc nào cũng ... phát ra phải không? Chẳng lẽ đạo trưởng lại chưa từng kiếm tìm người trong mộng? Tiểu bối vạn phần chẳng tin!

    "Thôi đi! Người trong mộng cái gì!", đối với một tên vô lại như Trương Liêu, Tả Từ cũng nhất thời không giữ nổi bình tĩnh. Hắn gạt tay của Trương Liêu ra rồi hạ giọng nói:

    - Chớ trách bần đạo không nói trước, tiểu hữu nay thân đã bị giam hãm dưới trướng Đổng Trác, lại chẳng cầu cạnh được ai, cái mạng nhỏ của tiểu hữu như đang treo trước đầu sợi chỉ. Tiểu hữu cũng biết, Đổng Trác là một kẻ vô cùng tàn bạo, hắn coi mạng người như cỏ rác, thích giết người sống làm hứng thưởng rượu, lại còn nướng cháy người mua vui, nấu chín người tiêu khiển! Tiểu hữu trước hãy nên suy xét xem mình có còn sống nổi qua ngày mai không đã!

    Từng lời từng lời Tả Từ lọt qua tai, sắc mặt Trương Liêu dần trắng nhợt lại.

    Hắn bỗng chợt nhớ ra, hình như ngày mai hắn phải đến ra mắt tên bạo đồ Đổng Trác. "Ta sẽ đi! Ta vừa mới xuyên việt tới đây, tiền đồ trước mắt còn vô cùng xán lạn, tuyệt chẳng muốn uổng mất cái mạng nhỏ này!"

    Nếu là Trương Liêu của lịch sử thực thì việc ứng phó với Đổng Trác chẳng có gì khó khăn. Nhưng hắn một chút cũng chẳng giống Trương Liêu. Hắn biết rõ tính cách của mình, dễ kích động, hay gây họa, rất có thể nếu không cẩn thận, hắn sẽ bị Đổng Trác chặt phăng đầu.

    Trương Liêu liền thay đổi sắc mặt, ra vẻ tươi cười nịnh bợ, vỗ nhẹ vào vai Tả Từ một cái:

    - Đạo trưởng, vẫn mong ngài chỉ giúp cho tiểu bối, liệu có cách nào để ứng phó với Đổng Trác chăng?

    - Bần đạo cũng chưa biết phải ứng phó ra sao! - Tả Từ thản nhiên vuốt nhẹ chòm râu:

    - Nhưng bần đạo cũng có nắm được đôi chút tình thế hiện tại của Lạc Dương, có thể nói cho tiểu hữu rõ, còn về làm sao ứng phó thì còn phải xem tiểu hữu thế nào!

    Thần sắc Trương Liêu chợt động:

    - Đạo trưởng mau nói cho tiểu bối biết đi!

    Trước mắt, tình cảnh bốn bề nơi đây ra sao hắn vẫn mờ mờ mịt mịt. Trương Liêu nguyên bản khi rời thành Lạc Dương đến Hà Bắc mộ binh cũng tuyệt chẳng biết ở Lạc Dương này đã xảy ra những chuyện gì.

    Tả Từ cũng chẳng làm khó Trương Liêu thêm nữa, hắn liền nói cho Trương Liêu biết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này ở Lạc Dương.

    Vốn là trong khoảng hai tháng Trương Liêu phụng mệnh đại tướng quân Hà Tiến đến Hà Bắc mộ binh, ở Lạc Dương đã xảy ra bao phong ba biến loạn, trời rung đất chuyển, cảnh vật hoang tàn, nhân tình tang tóc.

    Nguyên đại tướng quân Hà Tiến bày kế giết lũ Thập Thường Thị không thành, ngược lại còn bị chúng giả cách lừa vào cung sát hại. Sau đó, lũ Thập Thường Thị uy hiếp ép Thiếu Đế Lưu Biện và Trần Lưu Vương Lưu Hiệp, đương đêm trốn ra vùng Tiểu Bình Tân ở Mang Sơn. Khi đi đến nửa đường thì may sao hai vua được thủ hạ của quan doãn quận Hà Nam Vương Doãn là trung bộ duyện Mẫn Cống cứu giá. Vậy mà chẳng ngờ giữa đường hộ giá từ Mang Sơn về Lạc Dương thì lại gặp phải Đổng Trác thế cường lực mạnh cũng đương trên đường nhập kinh chặn cướp xa giá.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ánhtrăngcôđơn97, ngày 26-06-2017 lúc 10:54.
    Đem đau thương vứt cả vào quá khứ
    An nhiên, ta tìm chữ "Chân như"

    ---QC---


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,huy6795,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status