Imagination World - Thế Giới Tưởng Tượng
TRẬN CHIẾN THIÊN KỈ PART 1Tác giả: Lynx Constellate
CHƯƠNG VI:
MỘT KHUNG CẢNH ĐỔ NÁT, HOANG TÀN ĐANG HIỆN RA TRƯỚC MẶT. KHÔNG THỂ TIN NỔI NHỮNG GÌ BẠN ĐANG THẤY NGAY LÚC NÀY.
Mặt đất vẫn còn âm ấm hơi nóng bay lên từ phía bên dưới, cát bụi mù mịt và khói phủ che lấp cả một vùng trời trong xanh. Những đốm lửa âm ỉ cháy lay lắt, những tán lá trơ trọi, héo úa khóc thương cho một nơi đã từng là chốn yên bình, hạnh phúc với biết bao nhiêu con người thân thiện và hiếu khách. Tất cả những thứ ấy bây giờ chỉ còn là dĩ vãng của một thời đại nay đã trở thành quá khứ!
Xác người nằm la liệt, rải rác khắp mọi nơi trên đường, máu chảy lênh láng, hòa quyện rồi loang ra tới cả con suối bên cạnh, ruồi nhặng bâu đầy khắp mặt tường đổ nát, các tòa nhà trong thị trấn gần như san phẳng toàn bộ. có người chạy không kịp nên bị cả tảng gạch lớn rớt đè lên chết tức tưởi... Cả ngôi làng bây giờ đã không còn tồn tại trên bản đồ Ieagesl kể từ lúc này cho đến mãi về sau nữa... Nghĩ đến đây, bất chợt bạn cảm thấy tim mình thắt lại, cổ họng mình có thứ gì đó bị chặn ngang.
Các lớp mái loang lỗ, những mảng tường cháy đen nằm trơ trọi ngổn ngang tứ phía, nhà của Victor cũng bị xới nát lên nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy cả hai ông cháu... À phải rồi! - Cái thác nước cũ. cuộc chiến đầu tiên của bạn ở thế giới này, một chỗ duy nhất mà bạn chưa sục sạo tìm kiếm kể từ khi dịch chuyển tới đây. Clasceliah và Harkyl cũng chạy theo ra con suối tới trước cửa hang, xác một lão già nằm im trong mạch nước đỏ thẫm chảy chầm chậm đưa dạt vào bờ, thanh kiếm sắt nổi lềnh bềnh nhịp theo dòng nước. Lão già Victor hiền từ, nhân hậu đã qua đời ngay tại cái thác nước, cũng như bức tượng chiến binh thiên thần, một trong những biểu tượng của ngôi làng đã bị đập nát cánh tay phải cùng thanh kiếm. Cả hai tượng đài lớn đều bị dỡ bỏ chỉ trong vòng có mấy ngày...
Bạn đến bên Victor, khuỵu gối và đỡ cái xác của ông trong tay, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Dù quen biết lão chưa lâu nhưng sự ân cần và tốt bụng của lão, đã cưu mang và giúp cho những bước đi chập chững, vụng vềđầu tiên của bạn ở thế giới này, cũng giống việc lão đã nuôi nấng đứa nhỏ của mình, mặc cho nó và lão chẳng hề chung một dòng máu, lão vẫn nuôi dạy nó một cách đàng hoàng tử tếmà chẳng nề chi... Tại sao một người suốt đời vì đất nước, vì chính nghĩa như lão lại có kết cục như thế này? Kẻ nào đã tàn sát đến độ xuống tay hạ sát toàn bộ những người vô tội, kẻ đã biến một nơi trù phú xinh đẹp trở thành một đống hổ lốn đổ nát... Mình sẽ không dung tha cho cái hành động bất nhân của hắn, mình sẽ...
- Clasceliah, Harkyl... Anh chị có thể đi cùng với em vô bên trong cái hang này không? - Giận dữ, căm thù là tất cả cảm giác bạn có thể nhận thấy trong lúc này, rất có thể hắn ta đang bắt giữ đứa nhóc của Victor để đưa về Nogard, tuy bạn rất muốn an táng tử tế cho Victor và những người ở đây, nhưng vì thời gian gấp rút và tính quan trọng, gấp gáp của sự việc, nên bạn không thể chần chừ thêm khoảnh khắc nào nữa... Bạn cùng với cùng với Harkyl đưa xác Victor lên bờ, lấy một tấm bạt gần đó rồi phủ lên người lão rồi đi vào trong hang động, Clasceliah thì ở ngoài canh gác trông chừng mọi thứ. Bạn đi trước dẫn đường, không gian phía sau cửa hang bây giờ là một khu rộng lớn dược dàn lại bằng phẳng, những cột đá dựng sừng sững ngày trước đã biến mất, chỉ còn lại một con đường gồ ghề lởm chởm với các viên đá nhỏ lăn long lóc, choãi xuống khu vực dưới sâu. Mọi ngóc ngách hẹp và hiểm trở ở đây cũng mở rộng hơn trước, mang lại cảm giác dễ chịu với một cái hang đá được dọn sẵn để cho ai đó trú mưa che nắng... Tại sao kẻ đó lại đến một nơi ở như thế này thay vì chọn tá túc, nghỉ chân trong ngôi làng nhỏ ngoài kia?! - Nghĩ đến, bạn đưa tay rút thanh kiếm phí đằng sau lưng và giữ chắc, nhẹ nhàng tiến từng bước... Ở phía sau, Harkyl cũng lôi hai khẩu súng ra, nạp đan và sẳn sàng bọc hậu, đề phòng cho các tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Một thứ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ đằng xa, bạn cúi thấp người và nấp phía sau góc ngoặt hướng đối diện, đưa tay ra hiệu cho Harkyl dừng lại. Chàng thanh niên mặc bộ giáp rồng màu xanh sẫm ngồi tựa lưng vách đá, đầu gục xuống, chiếc giáp đầu che đi nửa phần trên của khuôn mặt nhưng điệu bộ mệt mỏi đó, thì có vẻ là hắn đang ngủ chăng?! - Phía bên kia đống lửa là thằng nhóc cháu của Victor đang nằm trên đất với cánh tay và một bên người dính đầy máu... Cái quân khốn nạn này tàn sát không chừa thủ đoạn, đến cả con nít mà chúng cũng ác tính xuống tay giết chóc!!! - Bạn thấy mặt và đôi tai mình nóng lên vì giận dữ, bạn phải trả thù cho Victor và đứa cháu, cả những con người khốn khổ, vô tội đang nằm phơi xác ở ngoài kia nữa!
- Cậu tính lao ra đó nạp mạng hả? - Một bàn tay giật cổ áo bạn ngược về sau.
- Nhân lúc kẻ địch còn đang lơ là, em sẽ đâm hắn một kiếm xuyên qua hắn để trả thù.
- Cậu sẽ chết trước khi tiếp cận được hắn ta! - Harkyl thận trọng đưa mắt về hướng của tên kỵ sĩ rồng, có vẻ anh đang tìm cách gì đó đánh úp đối thủ, nhanh chóng kết thúc cuộc đột kích với ít tổn thất và thiệt hại nhất có thể.
Và rồi anh ta và bạn cùng nhau vạch ra kế hoạch tác chiến, nhân lúc đối phương vẫn đang thấm mệt và không để ý gì đến mọi chuyện xung quanh, bạn khom người vòng ra phia sau các mỏm đá nhỏ hơi nhô ra, đến được chỗ cái khe nứt trên vách núp sẵn, mặc cho bậc đá toàn rêu xanh phủ kín pha lẫn cả nước đái dơi làm bạn cảm thấy hơi khó chịu... Bạn leo lên đó và áp lưng sát vách, chầm chậm bước ngang trên những phiến đá để tới chỗ cái khe nứt, cố gắng không gây ra tiếng động nào dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhất. Một gờ đá lớn nhô ra, bên dưới là tên kỵ sĩ, mọi thứ đã sẵn sàng. Harkyl cũng đã sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.
Nhanh như cắt, chỉ trong một khoảnh khắc, Harkyl lôi ra một khẩu súng trường tự động rồi lao ra, một viên đạn pháo cỡ lớn bay ra từ cái ống tròn hình trụ bên dưới nòng súng. Tên kỵ sĩ đang ngủ gật sực tỉnh giấc, chộp lấy cây giáo đang dựng bên cạnh đánh bật viên pháo bay ngược về phía kẻ địch, một vụ nổ vang lên làm rung chuyển một phần hang động, những mảng đá ở trần hang rơi xuống chèn trúng chân Harkyl khiến cho anh tạm thời ko thể di chuyển. Nhân lúc đồng đội mình đang ở trong tình huống bất lợi, bạn lao xuống khi ngọn lửa bị luồng gió từ cây thương bạt tới và tắt lịm, thanh kiếm bổ xuống đầu tên kỵ sĩ một cách giận dữ, một âm thanh đinh tai kéo dài ngay sau đó do sự va chạm của kiếm và thương gây ra. Những con dơi ẩn mình trong động một lần nữa lại bị tiếng ồn làm huyên náo, bay loạn xạ không định hướng... Cú va chạm làm cây thương của tên kỵ binh gãy làm đôi, còn bạn thì văng ra, dính vào góc tường. Cả cơ thể đau điếng và tê dại, bạn mất dần khả năng nhận thức và rồi lịm đi...
- Có thể làm gãy được cả vũ khí của ta, mi cũng không phải hạng tầm thường đâu... - Tên kỵ sĩ tiến lại. Cặp mắt từ cái mũ của hắn đỏ rực như hai đốm ma trơi lập lòe trong bóng tối, sức nóng từ trong không khí dần dần tập trung trong lòng bàn tay rồi cháy bùng lên. Khi giờ chết của bạn lúc này chỉ còn được tính bằng giây thì một tiếng nói từ xa vọng tới:
"CHỈ CẦN NHÚC NHÍCH THÊM MỘT NHỊP NỮA THÌ TA SẼ TIỄN MI ĐI THEO CẢ CÁI LÀNG NÀY LUÔN!" - Harkyl nằm dưới đất cùng tảng đá đè lên chân, anh rướn người tới và chĩa súng về hướng bạn đang nằm.
***
Bạn là ai?!
Tại sao bạn lại đến vói cuộc đời này không phải là một ai khác? Ai cũng có một nguyên do nào đó lý giải cho sự tồn tại của bản thân mình giữa thế giới rộng lớn trong tâm trí, có thể tồn tại, gánh vác trọng trách lớn lao để góp phần xây dựng xã hội, cũng đơn giản là vì sự sống còn của ai đó, niềm hạnh phúc hay gây nên sự trừng phạt đau khổ cho kẻ khác... Ai cũng có cho mình nhửng lí do giống kiểu như thế, thậm chí cả cuộc sống nằm dưới lớp đáy tận cùng của xã hội bị chà đạp, bị cuộc đời thử thách, giằng xé và rồi trở thành huyền thoại, bất tử cùng với sự trường tồn của thời gian.
"Lí do cho sự tồn tại ấy là gì theo những thứ mà mày vừa đưa ra? Mày đã làm được gì cho chính bản thân mày, hoặc... ít ra là cho người khác đến thời điểm này? Mày đã hàn gắn vết thương lòng bên trong tâm hồn đang thổn thức, tổn thương của họ hay là làm cho mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn do sự có mặt của mày gây nên?"
"Mày chỉ là thứ vô dụng!"
"Mày không xứng đáng cho điều đó, thế giới này vốn dĩ cũng chẳng cần sự có mặt của mày."
"Mày chẳng nhớ rõ, rành rẽ bất cứ gì về bản thân, hay đó chỉ là cái cớ mày trốn chạy cái thực tại không mong muốn mà mày đang có... Cái thực tại chẳng là gì hết, chẳng có gì đáng lưu tâm, chẳng có gì để kể hay chẳng có gì cái quái gì để nhớ đến?"
Kỉ niệm hay tâm trí gì cũng chỉ là hư ảo và vô định như chính sự tồn tại của mày... Cái cuộc sống chẳng đáng dù chỉ một xu, nó lại càng rẻ mạt hơn khi biết bao nhiêu con người phải chịu liên lụy và trả một cái giá quá đắt cho những thứ ấy…
.
Tất cả nỗ lực, sự cố gắng của mình đã đổi lại được kết quả gì ngoài sự đớn đau và bất hạnh với người khác? Xét cho cùng thì... mình đã làm được gì ngoài việc chỉ đứng đó và bất lực nhìn mọi thứ diễn ra... Cuộc hành trình đi tìm câu trả lời, rằng nơi nào mới là chốn yên bình thật sự chào đón mình quay về, liệu có đáng khi chính mình cũng không dám chắc là có gánh vác được vai trò của mình ở đó?! Lý tưởng không có động cơ cũng giống con như con tàu trong giông bão không có ngọn hải đăng dẫn đường chỉ lối. Có chút ánh sáng nào, nguyên nhân cho mọi cố gắng ấy có thể tiến lên, dẫn dắt mình vượt qua đêm tối để có thể an toàn trở về nhà hay không?
- Anh ơi?! - Giọng nói đầy lo lắng thì thầm bên tai, một khuôn mặt nhỏ dần dần hiện ra và rõ nét. Bạn cảm giác vầng trán mình nóng lên do nhịp thở từ khuôn mặt đó ghé lại. Ơn trời, đứa cháu bé nhỏ của Victor vẫn sống, thần sắc đã trở lại, bạn ôm chầm lấy đứa nhỏ.
- Anh có biết là tự ý ôm chầm lấy một đứa con gái là đê tiện lắm không? - Mặt "thằng nhóc" đỏ lên, nó khẽ giật mình và cố gắng đưa tay đẩy bạn ra.
- Em... em là con gái á?
- Bộ em giống con trai lắm hả? - Thằng nhóc (à không, con nhỏ thì đúng hơn) đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn trên đầu. Cái kiểu tóc tém đi cùng với bộ đồ lúc này nom nó cũng chẳng khác đứa con trai là mấy!
- Nói chớ... cả tuần nay tóc em cũng dài thêm được hai phân nữa rồi nè... - Nó cười hì hì trong lúc mắt vẫn còn đang rơm rớm nước.
- Anh rất lấy làm tiếc về chuyện của ông ngoại, anh xin lỗi!
- Ông vì bảo vệ dân làng nên qua đời chứ không phải tại anh đâu! - Con nhỏ ôm lấy bạn vỗ về giống hệt một bà mẹ đang ru ngủ đứa con bé xíu trong tay. Dù lúc này chính nó cũng đang khóc
- Em thật là một con người mạnh mẽ!
- Trước lúc chết, ông có dặn em là ráng sống cả phần của ông nữa nên em sẽ cố gắng. - Con bé vẫn ôm chặt lấy cổ bạn. Ở phía bên kia, Harkyl và Clasceliah đang ngồi cạnh đống lửa chung với tên kỵ sĩ lạ mặt.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế?
- À, hắn là Aerothiast... - Harkyl hất nhẹ đầu về hướng người thanh niên.
- Và...
- Hắn chỉ cố bảo vệ đứa bé con khi thấy kẻ lạ đột nhập vào bên trong thôi! - Harkyl vẫn điềm tĩnh ăn hết xiên thịt nướng đang cầm trên tay.
- Vậy thì ai đã phá hủy ngôi làng nhỉ? - Clasceliah lên tiếng.
- Những hiệp sĩ Nogards... - Aerothiast trả lời, anh cúi mặt xuống hổ thẹn.
- Chính tay anh cũng đã đập nát ngôi làng ấy?
- Không phải đâu... - Đứa cháu ngoại của Victor lên tiếng: "Chính anh đó đã sơ tán người dân đến nơi an toàn, ảnh còn ra sức ngăn cản mấy người khác nữa."
- Victor bại trận là do thanh kiếm bị gãy trong lúc giao chiến. Nếu như lúc đó, ông có được cây kiếm như của cậu thì mọi chuyện đã không đến nỗi... - Aerothiast tiếc rẻ cho sự kết thúc bi thảm của một kiếm sĩ tài năng.
- Và ảnh đã trả thù cho ông ngoại và lôi em xuống đây!!!
- Nếu Victor đã tận tay giao thanh kiếm của ông cho cậu thì mọi việc hôm nay đều là sự sắp đặt của số phận. Chẳng có lỗi của ai trong này hết. - Clasceliah nói thêm.
- Vậy bây giờ anh tính làm gì? - Harkyl quay sang Aerothiast dò hỏi.
- Tôi sẽ trở về Nogards và chịu trách nhiệm sau tất cả những gì mình gây ra...
- Không được, anh sẽ bị tẩy não hoặc nặng hơn là chết ở đó vì tội phản quốc. - Bạn lấy hết sức lực còn lại để ngăn cản chàng thanh niên lạ mặt.
- Em thích anh lắm, em hông muốn anh trở thành kẻ xấu đâu! - Con nhỏ hét lớn, xong nó quay lại dụi đầu vào ngực bạn làm nũng.
- Nếu tôi không về đó thì cũng chẳng còn chỗ nào để đi, họ là những người đã cưu mang và giúp đỡ cuộc đời tôi. Có chết dưới tay họ cũng là một cách để tôi đền đáp lại cái món quà mà họ đã trao tặng.
- Thế thì tại sao anh sẵn sàng phản bội cả đất nước để cứu dân làng, cứu em và ông? - Con bé nức nở, ánh mắt nó giận dữ khi nhìn Aerothiast.
- Tôi không tôn thờ Craentil như mọi người, tôi chỉ ngưỡng mộ cái vẻ đẹp sức mạnh của nó và hi vọng có một ngày sẽ vượt qua được ngưỡng mức của nó, tôi sẽ ngâm mình trong máu của nó và đón tia nắng mới trong buổi bình minh đầu tiên của thế giới này.
- Không được, anh phải đi chung với em và anh này... - Đứa nhỏ vừa nói, tay chỉ về hướng bạn đang ngồi.
- Được rồi Mimi, anh sẽ không đi đâu và giết ai hết! - Aerothiast bước tới mỉm cười và xoa đầu Mimi.
"Aerothiast, Clasceliah, Harkyl, Mimi và một thằng ăn hại, ta bắt đầu thích cái nhóm phế liệu này rồi đó nha, hí hí hí..." - Một âm thanh quen thuộc từ đầu câu truyện này. cất lên giữa bầu trời.
- Bà làm gì ở cái chỗ này? - Harkyl lôi hai khẩu súng lục bên hông, dáo dác nhìn quanh.
"Gặp người quen cũng không chào hỏi nhau lấy một tiếng, mi thiệt là vô văn hóa đó Harkyl à..."
- Chó chê khỉ lắm lông!
"Nè, nè... mày nói ai là chó thế hử?"
- Ai nghe tự nhục thì hiểu... - Harkyl trả treo.
"Mi, mi... mi thật là quá đáng, ta ứ thèm chơi với mi nữa!" - Vừa dứt câu thì một đám khói mỏng tập trung lại, xung quanh đầu của Harkyl một thoáng rồi biến mất.
- Ai thế?
- ...
- Anh bị làm sao vậy?
- ...
- Này anh kia?!
- Vô ích thôi, cậu ta bị dính phải "Phép Câm" rồi, không thể nói hay sử dụng được chiêu thức chiến đấu gì nữa đâu! - Clasceliah giải thích.
- Cây trường thương của tôi cũng gãy! - Aerothiast buồn bã.
- Vậy thì Mimi em sẽ bảo vệ cho cả bốn luôn... - Con bé cháu Victor cầm thanh kiếm của ông ngoại giương lên, cả tinh thần và tính khí của nó giống hệt cái hồi đánh nhau với con chuột tại đây mấy tuần trước.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
- Chị nghĩ, dù gì thì Victor cũng đã qua đời, chúng ta nên xem bức thư của cha chị gửi, biết đâu lại có thêm một chút manh mối gì đó... - Sau lời đề nghị của Clasceliah, bạn liền lấy từ trong túi một cuộn giấy vàng rồi mở ra, một hàng chữ lạ mực đen trải dài khắp mặt trong trang giấy. Một loại ngôn ngữ bạn chưa từng thấy qua xuyên suốt những năm tháng mà mình từng sống.
Clasceliah khóc nấc lên qua giọng đọc của Aerothiast!
"Gởi Clasceliah yêu dấu!
Khi con đọc được những dòng này thì có lẽ linh cảm của ta đã đúng phần nào, Victor sẽ tử trận sau khi ta được nhìn thấy thanh kiếm của hắn lần sau cuối....
Ta chắc chắn một điều rằng bây giờ con đang ở một nơi an toàn, rất xa Cung điện Phượng Hoàng. Cái chỗ nguy hiểm này bây giờ sẽ chẳng dính dáng gì đến con nữa, và tự bản thân ta cũng cảm thấy vui mừng vì điều đó, vì ít ra một trong những đứa con mà ta yêu quí nhất vẫn sống và bình anh vô sự!
Ngày xưa, đã từng có một thời gian, người ta cùng truyền tai nhau về lời tiên tri của bốn nhân vật được chọn tại bốn đất nước khác nhau, chiến đấu cùng Merina trong trận chiến thiên kỉ tiếp theo, để cứu lấy cái thế giới này... Ta không cho con gia nhập hội phượng hoàng bởi ta tin, con cũng có lối đi vận mệnh, con đường riêng của mình. Việc con ra đi cùng câu thanh niên ấy cũng sẽ là trải nghiệm, để con có thể trưởng thành và phát huy được bản sắc riêng. Cứ bước đi và tự tìm câu trả lời mà con vẫn hàng tìm kiếm... Xin con hãy nhớ lấy một điều: "Không phải vì ta đã chọn con mà là Merina, nó bắt đầu kể từ khi cô ấy đặt chiếc mặt dây chuyền Cellous trên ngực đứa trẻ sơ sinh, chính con chứ chẳng phải một ai đó khác..."
- Nếu căn cứ theo tiếng gọi của Merina thì có thể là em từ Worfechpotairt. Clasceliah từ Ieagesl, Aerothiast từ Nogards. Chúng ta chỉ cần tìm ra người thứ tư nữa...
- Người đến từ Snafketon là tôi! - Harkyl lên tiếng, sau nửa tiếng đồng hồ thì anh đã lấy lại được giọng của mình.
Tức là Merina đã chọn chúng ta ngay từ những giây phút bình minh đầu tiên của cả nhân loại này.
"Tôi thì lại đoán có thể do mụ quá lười sau trận đối đầu với năm vị thần kia thôi!" - Câu nói thứ hai của Harkyl ngay khi tìm lại được giọng nói.
"Không dìm ta xuống tận đáy nước thì mi bước đi không vững được à?!" Giọng gằn bực tức lại cất lên, và rồi chẳng còn ai nghe thấy anh ta nói gì trong suốt vài ngày sau đó.
"Con đã biết được sứ mệnh và nghĩa vụ của mình đối với thế giới này, còn ta với Lylse sẽ ở lại để bảo vệ ngôi nhà chung của con và tất cả chúng ta. Cha và Lylse vẫn luôn yêu thương con, dù có chuyện gì xảy ra thì tình yêu đó vẫn cứ sẽ như thế!
Steineraid - Người cha lớn của Clasce bé nhỏ!
Tái bút: Con hãy đi con đường còn lại tại ngã rẽ Maszki để đến "thành phố" gần nhất, con sẽ biết được lối đi nào cho chuyến hành trình tiếp theo..."
- Thành phố tiếp theo là thành phố nào nhỉ? - Aerothiast đóng cuộn giấy lại rồi quay qua Clasceliah.
- Akpirl! - Cô đáp nhanh như máy, viên đá của Harkyl đã giúp cô thuộc làu hết thảy các địa điểm đang tọa lạc khắp nơi trên bản đồ thế giới.
Akpirl là thành phố chỉ mới được khánh thành vào khoảng hai trăm năm trước, nhằm đáp ứng nhu cầu vận chuyển và lưu trữ một lượng thông tin không lồ, đây được coi như là một bưu điện chuyển phát giữa bốn quốc gia nên không phải ai cũng có thể đến. Khi Steineraid chỉ hướng cho mọi người nơi cần phải đi, ắt hẳn ông ta sẽ có lí do nào đó định sẵn hoặc đã lo liệu từ trước, điều duy nhất bạn quan tâm bây giờ là chuyện gì sẽ xảy ra nữa mà thôi!
- Vì tôi không phải là thành viên của hội phượng hoàng nên chúng ta phải đi tới cung điện hoàng gia để lấy giấy phép thông hành.
- Akpirl không thuộc một trong những thành phố của quốc gia này sao? - Bạn đứng dậy và cảm thấy vai mình vẫn còn đau nhói
- Nó nằm ở Snafketon, nên ta sẽ băng qua biên giới trước. - Clasceliah quệt nước mắt, cô giải thích một cách chậm rãi và nắn lại xương bên bả vai cho bạn, liệu chuyến đi này có quá sức với một người yếu đuối và mỏng manh như cô hay không, chắn chắn Clasceliah giờ đây cũng đang băn khoăn về những thứ sắp sửa xảy đến.
Nghỉ chân qua đêm, cùng nhau an táng tập thể cho những nạn nhân xấu số trong làng, những hạt mưa đêm lất phất bay tiếc thương cho một thị trấn xinh đẹp đã từng tồn tại... Khi các thứ sau cùng xong xuôi hoàn tất, bạn cùng Clasceliah, Harkyl, Aerothiast, Mimi sẽ đi đến cung điên hoàng gia, nơi Kervil - đồng đội cũ của Steiner và Victor đang trị vì. Ông cũng chạc tuổi với Victor và Steiner, cả ba con người này cùng lập nên lời thề một lòng vì chính nghĩa... Thời điểm tên hôn quân Louis thoái vị, Steiner đang lãnh đạo hội phương hoàng, Victor thì phải chăm sóc cho Roxie nên ông đành miễn cưỡng đăng cơ, vì làm vua của cả một quốc gia chưa bao giờ dễ dàng với một người không màng đến quyền lực và địa vị như Kervil...
Phía sau Maszki, một con đường nhỏ dẫn xuyên qua dãy núi, đi ra hướng đối diện phần lưng của chỗ con suối, khu vực bạn và cả nhóm đang ngồi, đoạn hầm tối thẳng tắp đó dẫn đến mặt bên kia. - Tuy khởi đầu có hơi chút khó khăn khi Harkyl không thể chiến đấu vì "Phép Câm" , Aeroth thì không có vũ khí chiến đấu, Mimi lại luyên thuyên đủ mọi chuyện trên đường... Thời tiết hay địa hình cũng không gây khó khăn gì làm ảnh hưởng tới cuộc hành trình ngoài mấy con thú kì dị phá phách giữa lòng ngọn núi, dù gian khổ hiểm nguy chực chờ nhưng cuối cùng thì mọi việc vẫn lại đâu vào đấy nhờ sự cố gắng của bạn và Clasceliah.
Đốm sáng phía cuối hầm ngày một lớn dần sau mỗi bước chân đi ra từ bóng tối, một vùng thảo nguyên trải rộng lớn hiện ra dài đến tận đường chân trời, những rạng núi trùng trùng điệp điệp bao lấy thềm ngoài lục địa đâm xuyên qua những đám mây đang trôi đi một cách chậm rãi.... Bầu trời như gần với con người hơn, cảm giác chỉ cần đưa hai cánh tay ra thôi là có thể ôm gọn lấy một khoảng không bao la phía trên đầu. Sắc xanh tươi của cây cỏ, sự yên bình của những con cừu trắng muốt phía đằng xa, đang thong thả đưa từng thớ cỏ lên nhai một cách chậm rãi. Tất cả các yếu tố đó hòa quyện, cùng tô điểm lên một khoảnh khắc xuất thần của một bức tranh được tự nhiên vẽ nên mà không thứ gì có thể sánh được với vẻ đẹp vốn có của nó.
- Những giọt sương chưa kịp tan trên cỏ mát rượi bàn chân, cảm giác thiệt là dễ chịu! - Mimi vừa nói vừa cởi bỏ đôi ủng dưới chân tỏ vẻ thích thú.
Băng qua dãy cỏ xanh, vượt ra khỏi các dãy núi cả mấy ngày trời, nhóm bạn cuối cùng cũng đến được kinh thành... Một tòa kiến trúc khổng lồ và khép kín, cái cổng thành vòm cao đến độ từ đằng xa cũng có thể thấy, ngay cả khi hai tay lính gác chỉ là hai đốm đen bé tẹo chưa kịp lọt vào tầm mắt. Hai người đứng hai bên trước cổng vòm có dáng cao lớn trong bộ giáp đồng và cây giáo dài trong tay. Thấy nhóm năm kẻ lạ tiến về phía kinh thành cùng lúc, một tên bước lên trước và thăm dò:
- Các bạn từ đâu đến?
- Chúng tôi cần gặp Kervil. - Bạn trả lời.
- Mi là ai mà dám gọi cả tên thật của nhà vua thế? - Hai tên lính giận dữ hướng mũi thương về phía kẻ phạm thượng.
- Tụi tôi cần gặp nhà vua của các anh, mong các anh hiểu cho, bọn này không có nhiều thời gian đâu! - Clasceliah lên tiếng.
- Các người đi đi, nhà vua không rảnh để tiếp kẻ lạ đâu... - Một tên lính xua tay ra hiệu cho mọi người tránh đi chỗ khác.
- Em nghĩ, cứ "tẩn" cho hai anh này một trận ra trò thì thế nào nhà vua cũng sẽ ra mặt thôi! - Con nhóc nhỏ nhất và là đứa có máu liều nặng nhất trong nhóm đề nghị, xem ra Mimi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nó bắt đầu vặn người và kéo dãn các khớp tay khởi động.
Nhìn dáng dấp và cử chỉ của nhóm người lạ trông cũng chẳng phải thứ tầm thường nên hai tên lính bắt đầu run sợ và lắp bắp: "N-nói... tóm lại là... là, m-mấy đứa bây muốn... muốn gì?"
- Tụi tôi không đến để gây sự, tôi chỉ muốn gặp Kervil thôi. - Thấy tình huống có vẻ hơi nặng nề và căng thẳng, bạn đành cố sức đứng ra giảng hòa.
- Chúng tôi không thể cho các người vào được! - Tên lính vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi đến cùng, tư thế sẵn sàng chiến đấu, chống trả cho đến phút cuối cùng.
- Anh đưa cái mặt dây chuyền này cho Kervil là ông ta sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi.
- Chị đưa cho hai anh đó cái dây Cellous... lỡ mất thì sao?
- Có cho họ cả mười cái mạng thì họ cũng dám để mất tín vật của Merina đâu.
Hai tên lính nghe thấy liền nhếch mép cười, Merina dù sao cũng chỉ là khái niệm từ trước tới giờ họ được nghe kể chứ chẳng ai biết tính xác thực của truyền thuyết ấy là có hay không...
"Xem cái bọn diễn viên hang ba tụi bây diễn kịch thế là đủ lắm rồi nha!
Nói thêm câu nào nữa... Lỡ có bay xuyên qua hố đen vũ trụ cũng đừng trách tại sao ta ác!" - Một tiếng gầm như xé toạc cả cơn gió, hai tên lính sợ đến khiếp đảm, mặt cắt không còn hột máu.
Và cánh cổng thành nặng nề đó từ từ xê dịch, các bánh răng đằng sau lần lượt chuyển đổng rồi kéo cánh cửa mở ra, một con đường đá trắng trải rộng khắp kinh thành, các mẫu kiến trúc nhà ở dựng sát nhau thẳng tắp từ bên dưới lên đến tận chân đồi. Hầu hết ở các nơi ở kinh thành dịch vụ nào cũng có, nào là cửa hàng bánh mì, xưởng đúc vũ khí, quầy bar, trạm thông tin... biến nơi đây thành một khu đô thị sầm uất. Người lớn thì làm việc, trẻ con thì nô đùa chạy nhảy, vui chơi sau những giờ học, chó mèo cũng được thả tự do tại khu vực riêng, thế mới thấy tất cả công sức Kervil đã và đang làm mang lại một kết quả tốt đẹp đến nhường nào...
Đi ngang qua cái đài phun nước tự động chính giữa quảng trường. Một dãy bậc thang lớn dẫn từ mặt đất lên trên đỉnh đồi, nơi tòa lâu đài trắng chóp vàng ngự tọa, những lá cờ màu đỏ có quốc huy là chim đại bàng bay phấp phới ngay đỉnh chóp khiến quang cảnh trước mắt càng thêm tráng lệ, vì được xây dưng trên đồi nên pháo đài Ieagesl không có hào nước xung quanh cũng giống với White Phoenix Pallace. Các tháp canh ở mỗi phương hướng làm nhiệm vụ phòng thủ, rải rác trên đó là những đốm châu mai hỗ trợ các cung thủ, giảm tối thiểu sức mạnh của bộ binh và không chiến.
Cùng lúc đó, tại chánh điện, có người đang ngồi trên ngai vàng trầm ngâm và thơ thẩn tựa hồn đã rời xa thể xác tự bao giờ. Cái tin Victor qua đời và Maszki bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới khiến cho ông không khỏi bàng hoàng, mối lo lắng ngày càng lớn khi hòa bình thế giới sắp bị phá vỡ vì Darf và bọn Nogards. Tình thế bây giờ không thể kiểm soát hay chờ đợi thêm được nữa, vấn đề đó đã làm ông mất ngủ nhiều ngày nay.
- Ngươi đã có kế hoạch gì chưa? - Kervil quay sang vị tướng cận thần.
- Dựa trên quan điểm, ý kiến của thần thì vào thời điểm này, chúng ta nên tập trung cố thủ và chờ tiếp viện thì mới mong có cửa thắng vì địch thủ rất mạnh.
- Bây giờ, nếu có thể đánh ngang ngửa với kỵ sĩ Nogard thì chỉ là hội phương hoàng thôi... Và nhóm kị binh rồng tập kích tấn công ngay chỗ đấy theo dự đoán chỉ chưa đầy một tuần nữa thôi… - Khuôn mặt Kervil thể hiện rõ sự hoang mang.
- Chúng ta nên làm gì đây thưa ngài?
Vừa đúng lúc thì cánh cửa chánh điện mở ra, mấy tên lính gác ở ngoài thì đã ngất lịm, nằm la liệt... Vị tướng cận thần thấy vậy liền rút vũ khí lao đến... Đường kiếm như vũ bão của ông ta đâm tới, để lại một tia gió xẹt qua, chiếc mặt dây chuyền của Clasceliah phát ra một thứ ánh sáng kì lạ lan tỏa khắp gian nhà.
- DỪNG TAY! - Kervil hét lên, mũi kiếm dừng lại chỉ cách cần cổ Clasceliah chừng hai milimét.
- Mình... mình có làm gì đâu?! - Đôi mắt Clasceliah ngân ngấn nước, giọng cô nhựa ra rồi òa khóc ngon lành tại chỗ.
- Cái kiểu khóc này... Có phải là cháu không Clasce? - Kervil ngạc nhiên chạy đến ôm chầm lấy cô gái, thái độ vui mừng.
- Tụi cháu chưa nói tiếng nào thì cái ông xớn xác này đã lao tới! - Mimi tố cáo vị tướng già một cách tức tối.
Sau màn nhận người quen dài dòng và rắc rối, đám lính ở ngoài sân bị một sức mạnh bí ẩn phù phép vì cái tội... hỏi quá nhiều! Sau khi trình bày lí do để có thể vượt được qua biên giới và đến Snafketon, Kervil đã ban sắc lệnh lưu hành và hỏi thăm về những chuyện đã diễn ra mấy tuần vừa qua... Đúng như dư đoán của ông, quân Nogards sẽ tiến vào không phận của White Pallace chỉ nội trong nay mai. Các sự cố nguy hiểm đe dọa thế giới đang ngày một cận kề, cái chết của Victor để lại trong lòng Kervil nỗi tiếc thương vô hạn, nhóm bạn nán lại lâu đài dự lễ tưởng nhớ Victor, con người vĩ đại của cả một thế hệ anh dũng vì đất nước.
Chính giữa chánh điện, người ta đặt một khung hình lớn phía trước ngai vàng, một chàng trai trẻ tóc bạnh kim và đôi mắt xanh sẫm trong bộ giáp đi kèm chiếc áo choàng đỏ. Xung quanh thoang thoảng hương hoa tỏa ra dọc hai bên lối đi, cảnh sắc tiêu điều và buồn bã khắp hành lang, dân chúng từ khắp nơi trong kinh thành đến tiễn đưa một huyền thoại đã ra đi vĩnh viễn.
- Toàn thể dân chúng của đất nước này nợ anh một lời cảm ơn sâu sắc và chân thành cho sự cống hiến tận tâm... Sự ra đi của anh là một tổn thất rất lớn mà không thứ gì có thể bù đắp nổi! - Kervil cúi đầu, hai tay đưa lên tháo chiếc vương miện xuống tỏ vẻ thành kính. Không thể nào kìm lại cảm xúc trong khung cảnh thương tâm kiểu này thêm một giây nào, Mimi hét lớn tên ông ngoại mình, rồi bật khóc tức tưởi... Tất cả mọi người chứng kiến ở đó, ai cũng thấy một cảm giác trong mình lâng lâng rất khó diễn tả.
Trời đã về khuya, ánh trăng vằng vặc, soi bóng xuống phía lan can nhìn ra khu vườn Clasceliah đang đứng. Cô cùng cả nhóm đang trầm ngâm suy tính về lời đề nghị của Kervil... Chuyện là, sau khi buổi tưởng niệm hoàn tất, ông ngồi trong phòng nơi chiếc ghế bành được dựng ở góc tường trước những cô cậu trẻ tuổi và cùng đặt ra một giải pháp cho tình huống hiện thời.
Bộ xiêm y hoàng đế bây giờ đã được thay bằng môt trang phục bình dân và giản dị như chính bản thân ông, ở phía đối diện là bốn người bao gồm bạn, Harkyl, Clasceliah, Aerothiast. Nếu Kervil đã cho gọi tất cả tập trung lại một chỗ kiểu này, thì rất có thể việc này sẽ ảnh hưởng phần nào đến chuyến hành trình sắp tới!
- Các cô các cậu tính sao với trường hợp của Mimi?
- Ngài có ý định hay hướng giải quyết gì cho em ấy rồi à? - Thay vì trả lời thì bạn lại đặt một câu hỏi khác, trong đầu cũng lờ mờ đoán ra việc Kervil sắp đề cập tới.
- Ta đang định giữ con bé ở lại, nuôi dạy và yêu thương nó thay cho phần của Victor. - Ông đưa tay vân vê chòm râu mình, cặp chân mày hơi díu lại dò hỏi ý kiến từng người.
- Cháu tự hỏi liệu có ổn không trong khi phiến quân Nogards sẽ đánh tới kinh thành chỉ trong một sớm một chiều?!- Aerothiast băn khoăn trước ý định của nhà vua, mặc dù chính anh cũng biết... Nếu con bé đi với anh thì cũng sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng và sự an toàn của nó.
- Khi tất cả việc triều chính ở đây hoàn thành, ta sẽ đến White Pallace để chiến đấu cùng Steiner, con bé sẽ an toàn khi ở đây...
Và sau đó, dưới ánh sáng lay lắt mờ ảo của những ngọn nến trong phòng, những giây phút cuối cùng của Victor được tái hiện lại qua giọng kể của Aerothiast.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile