TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 22 của 22

Chủ đề: Tiếu Ngạo Vạn Giới

  1. #21
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 19: Đêm lạnh



    Thành phố lụi tàn:



    Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Họa sĩ: Jonas Dero.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đêm đến ở thành phố Tự Do. Eli bước vào bên trong quán bar Lữ Khách do anh trai của Mỹ Châu, Chính Khanh mở.

    Ông giờ đã bỏ hết giáp và súng đạn ở nhà, trên người lại mặc chiếc áo thun dài tay cũ kĩ và chiếc quần túi hộp thường ngày.

    Bar Lữ Khách nhỏ nhắn, chỉ đủ chỗ cho chừng mười mấy người. Diện tích chỉ chừng ba mươi, bốn mươi mét vuông. Quán Bar này là nơi duy nhất trong thành phố sử dụng gỗ để xây dựng. Chính Khanh nói rằng rượu và bia cần phải được ủ bên trong kiến trúc gỗ mới ngon, chứ xây bằng mấy tấm thép, nhôm thì lại không đủ nhiệt độ để mấy chai đồ uống này lên men.

    Đồ uống có cồn đối với phái đàn ông trong thành phố, kể cả Eli là rất quan trọng, nên dù là gỗ - một tài nguyên khá khan hiếm ngày nay, phái mạnh cũng cắm đầu đi kiếm cho ra. Không kiếm được thì mặt dày đi ăn cướp.

    Lữ Khách được trang trí rất đơn giản. Trước cửa là một tấm biển đèn neon vừa phải ghi hai chữ LK, cửa ra vào được xây như trong những bộ phim cao bồi miền Tây với hình dáng thấp lùn để hở trên dưới. Bên trong chỉ có vài ba cái bàn gỗ cùng bốn chiếc ghế đi kèm mỗi bàn. Bên trái là chiếc bàn pha chế dài nơi khách có thể vừa ngồi vừa uống vừa xem Chính Khanh, người pha chế - bartender, làm công việc của mình.

    Trong quán chỉ có vài bóng đèn dây tóc khá mập mờ tạo nên một loại không khí cũ kĩ khá phù hợp với Lữ Khách.

    Eli mở cửa bước vào bên trong. Có tầm chục người đang có mặt ở đây. Trong đó Drake, một du mục mới vào hồi chiều đang ngồi trong chiếc bàn pha chế, Sierra, một cô gái kì lạ mang mặt nạ ngồi trong một chiếc bàn trong góc. Cả hai đều không nói chuyện và đều ngồi một mình.

    Sierra không hề bỏ mặt nạ ra từ khi cô bước vào khu định cư. Mặc dù điều đó gây ra không ít sự đề phòng. Drake thì lại rất dễ dàng hòa nhập vào, dù sao anh cũng rất quen với việc đi lại nhiều nơi.

    Drake đang nhâm nhi một li rượu lùn có màu trắng sữa. Sierra thì không làm gì cả.

    Eli bước đến bên chiếc bàn pha chế, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, không biết cố tình hay vô ý ngay cạnh Drake.

    "Như cũ, Vesper, nửa phần Lillet, một phần Vodka." Eli nói với Chính Khanh đang đứng sau bàn.

    "Ok, Sếp!" Chính Khanh nói.

    Chính Khanh có một dáng vẻ rất kì lạ. Mái tóc anh ta như phồng lên và kết lại với nhau, tạo thành hình như phần đầu của một chiếc tàu, trông có phần giống Elvis Presley. Anh ta đeo một chiếc kính mát và mặc một bộ đồ giống như công như với một cái tạp dề nâu phía trước.

    "Một li Martini khô à?" Drake nói, mắt vẫn nhìn vào li nước của mình.

    Lúc này Drake đã tháo chiếc khăn che mặt và bỏ chiếc kính ra, để lộ một khuôn mặt đầy sương gió và lãng tử với đôi mắt tràn trề sự thấu hiểu với sự đời.

    Eli ghé mắt sang nhìn Drake và nở một nụ cười: "Một li Martini khô sang trọng."

    Drake cũng nở một nụ cười và lặp lại: "Một li Martini khô sang trọng."

    Chính Khanh bắt đầu công việc pha chế của mình với sự nhuần nhuyễn khó tin, tay anh ta thoăn thoắt không ngừng.

    "Vậy... chuyện bên ngoài như thế nào?" Eli nói.

    "À thì. Ông biết đấy, vẫn như thường, kẻ cướp khắp nơi, đi đến đâu cũng căng tai trợn mắt lên để ý bốn phía. Các khu định cư thì chật vật trong việc phòng thủ." Drake trả lời.

    "Thế à. Không có chuyện gì đặc biệt khác sao?"

    "Không có."

    "Quân Đoàn thì sao?"

    Ngay khi Eli vừa dứt lời, cả căn phòng liền yên ắng tức khắc. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang Drake và đợi anh ta cho một câu trả lời.

    Nhưng trước khi từ trong miệng anh ta tuôn ra điều gì thì ở phía xa, trong góc phòng đã có tiếng nói.

    "Quân Đoàn hiện đang nhắm vào thành phố này."

    Mọi người ngạc nhiên nhìn sang nơi phát ra giọng nói, Eli và Drake cũng chú ý qua phía đó. Người vừa nói là Sierra.

    "Cô gái, làm sao cô lại biết chuyện đó? Nếu như không biết chắc thì đừng nên nói ra, chỉ gây thêm sự lo lắng không cần thiết cho mọi người." Một người phụ nữ trong quán lên tiếng.

    Sierra lắc đầu: "Không, nơi này đã bị Quân Đoàn nhắm vào từ lâu. Bọn chúng chỉ chờ thời khắc phù hợp đến. Mấy ngày nay bão cát đã trở nên rất ít, rất phù hợp với yêu cầu của bọn chúng."

    Eli mắt nhìn vào hư không suy nghĩ. "Nếu chuyện này là thật thì phiền phức rồi."

    Drake thì nhíu cặp lông mày lại. "Quân Đoàn muốn gì ở nơi này chứ?"

    Cả căn phòng bỗng lâm vào suy ngẫm.

    "Cô gái, chúng tôi vẫn chưa biết tên cô là gì? Mặc dù khu chúng tôi không có luật phải báo tên nhưng ít ra cô cũng nên giới thiệu chứ." Chính Khanh lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.

    Sierra ngập ngừng một lúc rồi mới nói, âm giọng rất nhỏ nhẹ: "Sierra."

    "Rất vui được gặp cô, Sierra. Cô muốn uống gì không?" Chính Khanh nở một nụ cười đầy thân thiện.

    "Ừm... Ở đây có Sangria không?"

    "Ừm, món này rất ít người gọi nha. Hình như gốc Tây Ban Nha. Cô đợi xíu, tôi làm xong ngay."

    "Cảm ơn." Sierra nói. Giọng nói của cô làm mấy người đàn ông trong quán nổi da gà liên tục.

    Quá ngọt, quá thuần khiết, giọng nói ấy làm mọi người liên tưởng đến một khuôn mặt tuyệt đẹp.

    "Sierra, cô ghé qua thành phố Tự Do có chuyện gì đặc biệt không?" Eli nói.

    "Không, chỉ là muốn trao đổi, bổ sung đồ dự trữ trên người." Sierra nói.

    "Vì sao cô lại biết Quân Đoàn nhắm vào chúng tôi vậy?"

    Sierra mở miệng định trả lời nhưng cô lại kiềm mình lại trước khi phát ra một âm thanh nào. "Họ không thể biết mình đã từng là người của Quân Đoàn được."

    "Từ một kẻ mà tôi giết cách đây không lâu. Một người đàn ông mặc đồng phục Quân Đoàn trên người. Khi hắn sắp chết, những lời cuối cùng là sự đe dọa rằng mọi thứ sẽ bị Quân Đoàn thu phục, trong đó thành phố Tự Do là đầu tiên." Sierra bịa ra một câu chuyện.

    Mọi người lại lâm vào trầm ngâm.

    "Cảm ơn cô, Sierra. Vì đã cảnh báo cho chúng tôi. Cô định sẽ ở lại qua đêm chứ?" Eli nói.

    "Vâng." Sierra gật đầu.

    "Vậy thì cô ghé qua căn nhà màu xanh phía Nam nha. Đó là nhà của chị em Gorski. Họ có rất nhiều phòng trống. Cứ nói tôi kêu cô qua."

    "Ừm... Cảm ơn" Sierra có phần hơi không hiểu trả lời.

    "Vậy là không phải ở khách sạn của khu định cư và không phải trả tiền sao?" Drake bên cạnh bỗng lên tiếng. "Tôi ở chung với được không?"

    "Không được đâu, chị em nhà Gorski không thích đàn ông đâu. Trừ phi cậu thật đẹp trai." Eli cười trả lời.

    "Đẹp trai?"

    "Đúng vậy. Phải thật đẹp trai mới được vì ở nhà của hai chị em có một người như vậy rồi. Anh phải bằng hoặc hơn, may ra họ mới đồng ý." Chính Khanh cười khằng khặc nói. "Mà tôi không nghĩ trên đời này có ai hơn được anh chàng đó nữa."

    Drake có phần không hiểu, nói: "Ờ... Ừm."

    "Alyssa! Bưng ly nước này qua cho chị kia nào." Chính Khanh nói.

    Eli giải thích với Drake: "Mấy hôm trước hai chị em nhà Gorski tìm thấy một người ở bên ngoài. Một người đàn ông, trông mặt rất khó đoán tuổi. Trẻ cũng có nét mà già cũng giống. Tóc cậu ta trắng như cước. Họ phát hiện cậu ta ở ngoại biên thành phố, bất tỉnh, trên người có vô số vết thương, mặc một bộ đồ giống như đồ bệnh nhân. Đáng lẽ hai chị em định bỏ mặc nhưng mà cậu ta rất, rất... rất là đẹp trai.

    Phái nữ là giống loài ưa thích cái đẹp. Họ không kiềm được một tạo vật như vậy bị hủy hoại nên đã cứu cậu ta. Bây giờ cậu ấy đang nghỉ ngơi ở nhà họ, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

    "Cái gì? Lỡ cậu ta là một kẻ ăn thịt người bệnh hoạn hay một tên xấu xa thích lấy mắt người làm đồ trang sức thì sao?" Drake nói.

    Eli nhún vai.

    "Nước ngon lắm." Sierra nói.

    "Cảm ơn cô." Chính Khanh nói, nháy mắt làm điệu với cô gái.

    "Sao khu định cư này tồn tại được lâu vậy?" Drake hỏi Eli.

    "Ha ha. Ta nói cậu không tin, chính vì sự thoải mái đó mà chúng ta mới tồn tại lâu vậy."

    Eli và Drake cùng Sierra nói chuyện một hồi nữa. Lâu lâu nếu Chính Khanh không phải làm việc cũng tham gia cuộc tán gẫu.

    Đến mười một giờ, tất cả mọi người đều ra về hết. Chỉ còn lại Drake, Eli và Sierra. Chính Khanh và Alyssa đang bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, xếp ghế và lau bàn.

    "Xin lỗi vì làm phiền cô. Nhưng chuyện Quân Đoàn nhắm vào khu định cư thật hay giả rất quan trọng với chúng tôi. Chuyện tên mặc đồng phục Quân Đoàn mà cô nói, cô nghĩ lúc đó hắn nói thật hay đe dọa?" Eli đến ngồi bên chiếc bàn của Sierra, nói.

    Sierra ngước đầu lên nhìn Eli. Đôi mắt thẫn thờ của cô chạm vào đôi mắt đầy bình thản của Eli. Có một sự kiên định gì đó nơi ông làm cô không muốn nói dối, hoặc ít nhất phải có một phần sự thật được nói ra.

    "Tôi nghĩ đó không phải là một lời đe dọa không căn cứ đâu." Sierra nói.

    "Cảm ơn, cô." Eli gật đầu. Sau đó Eli bước thẳng ra cửa chính, mà đi mất. "Nhà chị em Gorski ở phía Nam."

    "Ừm... Cảm ơn" Sau đó Sierra cũng đứng lên, đi khỏi. Cô không quên bỏ lại trên bàn một đồng xu nhỏ bằng vàng.

    Trong quán bây giờ chỉ còn lại Chính Khanh, Drake và Alyssa.

    "Chính Khanh cho tôi hỏi chút." Drake nói.

    "Chuyện gì, Drake?" Chính Khanh nói, lưng vẫn đang còng lau bàn.

    "Tôi thấy mấy khu định cư khác khi cho người khác vào, quản lý rất là nghiêm ngặt. Lục soát người các kiểu, cởi đồ ra xem xét, tịch thu súng đạn và bất cứ đồ dùng nào bằng kim loại. Tại sao ở đây lại... tự do quá vậy?"

    "Bởi vì Sếp!" Alyssa nhanh nhảu nói.

    "Eli?"

    "Im lặng cho người lớn nói chuyện." Chính Khanh cóc đầu Alyssa một cái.

    Cô bé ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương trông rất tội nghiệp. Sau đó lại ấm ức mà quay đi tiếp tục dọn dẹp.

    "Bởi vì Sếp!" Chính Khanh lặp lại.

    "Hả?" Mặt Drake trở nên đần ra.

    "Eli đó. Ông ta quyết định xem ai được vào và không được vào."

    "Vậy thì sao?"

    "Chỉ những người mà ông ấy thấy "ổn" mới được vào thôi. Hầu như những người đó chẳng bao giờ gây chuyện cả. Chúng tôi không biết ông ấy là tiên tri thấy được tương lai hay ông ấy chỉ may mắn, nhưng quyết định của ông ấy luôn đúng. Chúng tôi cũng chẳng phàn nàn vì trước giờ cũng không có chuyện gì xảy ra cả."

    "Thế à."

    -

    Sierra men theo con đường nhựa đã hư hại lỗ chỗ, tiến về phía Nam. Bên các con đường, trải dài những ngôi nhà không còn nguyên vẹn. Một số ngôi không đổ nát quá đều có ánh đèn ở bên trong, còn các ngôi không thể ở được đều tối thui.

    Dân của khu định cư này xem ra đã trưng dụng những căn nhà còn sử dụng được.

    Dân của thành phố Tự Do, ngoài những ngôi nhà tự làm từ các tấm kim loại, những ngôi nhà đổ nát mà còn sửa chữa được họ cũng sử dụng. Chỉ cần vá vài cái lỗ là ở được, sao lại phung phí.

    Gió lạnh cuốn qua khe hở của quần áo chạm lên làn da của Sierra. Cô không kiềm được run lên, da gà dựng đứng.

    "Nên nhanh chân lên, nếu không cảm lạnh mất." Sierra chạy đi.

    Ở thế giới này, ban ngày thì nóng như lò than, ban đêm thì lại lạnh ngắt. Điều kiện sống thật quá khắc nghiệt. Con người muốn tồn tại, phải thật cố gắng.

    Phía Nam khu định cư, một ngôi nhà trên một cái gò đồi nhỏ. Căn nhà trông khá hoàn thiện, không có phần nào bị lộ ra ngoài. Trước sân còn có một cái hộp thư đã gỉ sét.

    Căn nhà rất cao và lớn, cách xây tạo cảm giác giống như một cái biệt thự thu nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được bốn, năm cái cửa sổ. Trên đỉnh nóc còn có một cái cột thu lôi hình con gà. Trong nhà vẫn còn đèn sáng.

    Sierra tiến đến gõ cửa.

    Vài giây sau, có một cô gái ra mở cửa. Cô gái này có mái tóc màu vàng hoe, dài đến vai. Làn da cô trắng bóc và hơi nhợt nhạt. Đôi mắt cô ấy màu xanh như nước biển. Cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chỉ có hai dây nhỏ đỡ lấy vai.

    "Xin lỗi, cô là?" Cô gái nói.

    "Tôi là người mới đến hồi sáng. Eli bảo tôi đến đây ngủ nhờ. Nếu cô không phiền..." Sierra nói.

    "Cô là một trong hai người mới vào đấy à. Nếu Eli đã nói thì không sao, mời vào. Mà cô tên là gì?"

    "Tôi là Sierra."

    "Tôi là Eleanor. Eleanor Gorski."

    -

    Ngôi nhà của chị em Gorski tương tự như một cái bảo tàng thu nhỏ. Đồ đạc bên trong đều mới tinh và không bị hư tổn. Mọi thứ đều sạch sẽ, không bị bụi cát bám vào.

    Trên những hàng lang và trong các phòng có nhiều ngọn đèn điện trông rất hoa mỹ và đẹp đẽ, hình dạng như một nụ hoa tulip ngược.

    Nói đến hoa, ngoại trừ bên trong trụ sở của Quân Đoàn, tôi chưa từng thấy một cành nào ở thế giới bên ngoài. Chẳng lẽ nơi này thật sự... đã chết?

    "Đi theo tôi nào, cô sẽ ở tầng hai. Phía kia là bếp, cô cứ ăn hay uống gì tùy thích, cứ lấy đồ trong tủ lạnh. Nhưng tuyệt đối không được lấy để dự trữ. Đói thì ăn, hiểu không?" Eleanor nói.

    "Đừng lo. Sáng mai tôi sẽ qua chỗ người bán hàng trao đổi, không lấy đâu." Sợ rằng người ta sẽ nghĩ tôi thấp hèn, tôi giải thích.

    "Vậy thì tốt!" Eleanor nở một nụ cười ranh mãnh với tốt. "Bên kia là phòng tắm và nhà vệ sinh. Nếu cô muốn sử dụng cứ tự nhiên. Nước không phải là vấn đề thiết yếu đối với chúng tôi."

    Sau khi đã giới thiệu sơ qua những nơi quan trọng trong căn nhà, Eleanor dẫn tôi lên phòng ngủ ở tầng hai.

    Phòng của tôi là một phòng lớn với bốn chiếc giường sắt bên trong. Nệm trông rất mới và sạch sẽ. Các tấm ga trải giường và gối cũng tươm tất một cách dị thường.

    "Cô cứ chọn một cái. Cái nào cũng được, chẳng ai ngủ đâu." Eleanor nói. "Bây giờ tôi có việc rồi. Cứ tự nhiên như ở nhà." Eleanor dứt lời đã nhanh chân vào một phòng khác cách đó không xa.

    Sau khi vào bên trong thì cô ấy đóng cửa vào và khóa lại.

    "Hừm! Vội vàng đến kì lạ." Tôi lẩm bẩm.

    Mà kệ cũng chẳng liên quan đến mình.

    Tôi chọn chiếc giường xa cửa nhất rồi ngả người ra. Sự êm ái của chiếc nệm làm cả người tôi sướng đến phát run. Chẳng nhớ lần cuối được nằm ngủ trên cái gì mềm mại được như vậy.

    Ngay cả ở Quân Đoàn, nệm của họ cũng cứng ngắc và lạnh như đá. Tôi nghĩ chắc họ nhồi đá vào đó thay bông.

    Còn các bụi cây, lề đường hay gần nhất là chiếc bàn thu ngân mà tôi đã ngủ qua, đương nhiên không thể so sánh với cái nệm này.

    Tôi chỉ muốn nằm lại và ngủ cho đến hết đời.

    Cho đến khi một mùi hôi thối từ mồ hôi trộn lẫn với đất cát sộc vào mũi tôi.

    Tôi lấy tay bịt mũi: "Đến lúc đi tắm rồi."

    -

    "Aaaaa..." Một tiếng rên sung sướng vang lên.

    Tôi giật mình khỏi giấc ngủ mộng mị, đưa đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn xung quanh.

    Phòng tắm.

    Tôi đang ngâm mình trong một chiếc bồn tắm, nước nóng làm cho cả người tôi thư thái. Đôi mắt nặng trĩu dần khép xuống muốn trở lại giấc ngủ.

    Một tiếng rên rỉ lại vang lên chặn lại cơn buồn ngủ của tôi. Đôi mắt nhắm một nửa lại mở ra lại.

    Bực mình thật! Bà chị hai của tôi hẳn đang có những hành động gì rất kì quặc phía ngoài nên mới có những tiếng động như vậy.

    Bồn tắm của tôi được che phía sau một cái màn, ngăn cách với phần còn lại của phòng tắm nên có lẽ chị hai không thấy được tôi.

    "Eleanor!" Tôi bước ra khỏi bồn tắm và kéo chiếc màn qua. "Em không muốn can thiệp khoảng thời gian hạnh phúc của chị. Nhưng ít ra..."

    Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng dưới chiếc vòi sen. Tóc cô ta màu xanh, làn da trắng bóc và rất hồng hào. Những đường cong tuyệt mỹ của thân thể đó khiến tôi có phần ghen tỵ.

    Cô ấy có phần giật mình khi thấy tôi nhưng một nụ cười dịu dàng mau chóng thay thế.

    "Cô hẳn là em gái của Eleanor?" Cô ấy nói.

    "Đúng vậy. Cô là?" Tôi nói.

    "Tôi là Sierra. Eli bảo tôi qua đây ở nhờ. Xin lỗi vì đã làm phiền."

    "Không sao. Nếu là Eli thì không sao." Tôi xua tay.

    "Cô tên là gì?"

    "À. Tôi là Lucia. Lucia Gorski."

    "Rất vui được gặp cô, Lucia." Sierra đưa một cánh tay ra, tỏ ý bắt tay.

    "Tôi cũng vậy."

    Tôi bước đến, giương cánh tay ra. Nhưng vũng nước dưới chân khiến cho bước chân của tôi trượt ra sau, cả người ngã nhào về phía trước.

    Sierra la lên: "Cẩn thận." Cô mở rộng hai tay đỡ lấy tôi.

    Tôi ngã vào lòng cô. Hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang từng mảnh da thịt tôi tiếp xúc. Thật ấm áp, và thật mềm mại. Hơn xa chị Eleanor.

    Sierra dù đỡ được tôi nhưng mặt đất trơn trượt, cô ấy cũng ngã ra đất. Còn tôi thì nằm lên trên cô ấy.

    Sierra có mùi giống như chanh vậy, nhưng không nặng nề, mà thơm thoang thoảng.

    Cả khuôn mặt tôi đè lên ngực của cô. Mặc dù cùng chung con gái nhưng tôi phải thừa nhận, vòng một của tôi chỉ đáng xách dép cho cô.

    "Tôi xin lỗi! Cô có sao không?"

    "Không sao."

    Tôi vẫn còn khá lúng túng, chưa biết xử lý sao thì từ đằng sau đã có giọng nói vang lên: "Ồ! Lucia, xem ra em đã gặp khách của chúng ta."

    Tôi quay đầu lại. Eleanor đứng ngay bờ cửa, trên tay xách một chiếc khăn tắm màu trắng.

    "Nhưng sống với em lâu vậy rồi. Bây giờ chị mới biết em hứng thú với con gái." Chị nói với một khuôn mặt rất là mờ ám.

    Tôi ngẩn ra: "Là sao?"

    "Lucia... Cô đứng dậy được không?" Sierra nói như thì thầm.

    Tôi nhìn qua cô. Khuôn mặt cô đỏ như trái hồng chín, hai tay thì để trước ngực.

    Đến lúc này tôi mới sực nhớ: Mình đang đè lên người ta.

    Cảnh tượng này đúng là dễ hiểu lầm thật.

    Tôi đứng phắt dậy, vội vàng biện minh: "Tôi không cố ý. Tôi không cố ý."

    Sierra thẹn thùng trả lời: "Không sao."

    Bà chị hai kế bên thì mở miệng cười to không ngừng: "Lucia! Nếu để người ta biết em có ý cưỡng bức khách đến đây thì chị sợ..."

    "Không có mà!" Tôi nói.

    "Mấy anh chàng ngoài kia cũng tội. Họ mà biết em thích con gái thì..."

    "Đã bảo là không có mà!"

    -

    Sierra đi ra khỏi nhà tắm với chỉ một chiếc khăn tắm quấn quanh người. Eleanor đã xuống bếp trước. Lucia thì vẫn còn đang mặc đồ.

    "Sierra, cô đói không? Để tôi làm gì đó." Tiếng Eleanor vọng ra từ bếp.

    "Không, tôi ổn. Tôi không muốn phiền cô." Sierra nói.

    "Không sao đâu. Cô cứ qua đây đi, dù sao tôi cũng chưa ngủ."

    "Ừm."

    Sierra đi qua nhà bếp. Cùng lúc đó, Lucia cũng rời khỏi phòng tắm.

    Lucia lúc này đã mặc một bộ váy ngủ màu trắng giống với cái của chị cô. Trông có vẻ hai bộ là một cặp.

    Lucia trông rất giống chị cô, cùng một mái tóc vàng, cùng một màu mắt xanh như biển. Điểm khác biệt là Lucia trông có vẻ ngây thơ và trẻ trung hơn và tóc cô chỉ dài đến mang tai.

    Đã rất lâu rồi kể từ khi có ai đó đến nhà của hai người. Lần cuối cùng hẳn là từ năm, sáu năm về trước. Gần đây đột nhiên có nhiều khách lạ thường. Lucia thấy hơi lạ lẫm vì sự thay đổi này nhưng cô cũng không thấy buồn bực lắm. Thay vào đó, có lẽ lại là sự vui mừng.

    "Cô không mặc đồ vào à, Sierra?" Tiếng Eleanor vọng ra từ bếp gây sự chú ý cho Lucia.

    Lucia cũng tiến vào bếp. Bên trong là chị cô đứng bên cạnh bàn bếp đang nấu gì đó. Bên chiếc bàn ăn là Sierra, đang ngồi và chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

    "Đồ của tôi có mùi. Để ngày mai tôi kiếm cách giặt nó đã." Sierra trả lời.

    "Vậy tối nay cô định mặc gì?" Lucia lên tiếng.

    "Chắc là chỉ quấn chăn thôi." Sierra nói, mặt cô gượng đỏ.

    Bỗng nhiên một loạt hình ảnh từ ban nãy hiện lên trong đầu của Lucia, khiến cô có phần bấn loạn.

    Lucia lắc đầu thật mạnh rồi nói: "Hay cô lấy đồ tôi mặc tạm đi. Dáng người của cô vừa đúng cỡ tôi."

    "Nhưng tôi không muốn làm phiền cô."

    "Không sao đâu. Cô cứ an tâm. Tôi không thấy phiền đâu."

    "Vậy thì cảm ơn..."

    "Đúng rồi, Lucia. Anh chàng của chúng ta hôm nay thế nào?" Eleanor nói.

    "Anh ta vẫn như cũ. Không tỉnh giấc nhưng đôi khi lại nói mơ màng điều gì đó." Lucia trả lời.

    "Anh chàng? Là người mà hai người cứu sao?" Sierra nói.

    "Đúng. Là anh ta. Từ lúc anh ta về đây đã được một tuần rồi. Nhưng anh ta cứ ngủ miết. Tim vẫn đập, phổi vẫn thở. Nhưng không tỉnh." Lucia thở dài nói.

    "Ồ! Có khi tôi biết anh ta bị gì đấy? Tôi sở hữu một chút kiến thức y tế." Sierra nói.

    "Vậy thì tốt. Sau khi ăn xong, chúng ta cùng lên ghé nhìn anh chàng đẹp trai đó." Eleanor nói.

    -

    Nằm trên chiếc giường là một người đàn ông tầm hai mươi hoặc hơn. Lucia kéo tay Sierra tới gần để cô nhìn rõ hơn.

    Anh ta có một mái tóc trắng xóa, làn da trắng bóc như da em bé, lại rất hồng hào không thấy có dấu hiệu nhiễm xạ lâu ngày. Cơ bắp anh ta cuồn cuộn nổi lên trên từng thớ thịt. Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính cùng với cặp lông mày rậm rạp. Trước ngực anh ta có hình một giọt nước màu đen cực nhỏ, phải chú ý mới thấy được.

    Anh ta cứ như là được tạc ra từ những đôi tay của thiên thần. Quá hoàn hảo.

    Trên người anh ta chỉ có một chiếc quần cộc duy nhất.

    "Đây là..." Sierra có phần sững sờ nói.

    "Là anh chàng đó. Khi chúng tôi phát hiện, anh ta không bị thương hay gì hết nhưng lại nằm bất tỉnh giữa đường. Chưa kể trên người còn không mảnh vải." Eleanor nói.

    "Hở? Vậy cô thấy của anh ta rôi?" Sierra nói.

    "Đương nhiên là chúng tôi thấy rồi. Chúng tôi vác anh ta về mà sao không thấy." Lucia nói.

    "Vậy à..." Sierra nói.

    "Cô muốn thấy không? Đảm bảo là mặt hàng đặc biệt." Mặt Lucia mờ ám.

    Eleanor bên cạnh nắm lấy tai cô và vặn theo bất kì chiều nào có thể được.

    "A! Đau!" Lucia la lên.

    "Nếu như lúc anh ta tỉnh dậy, anh ta biết em "lạm dụng" như vậy thì sao? Em giải thích sao?" Eleanor nói.

    "Biết rồi mà..." Lucia tội nghiệp nói.

    Sierra quan sát kĩ hơn anh chàng kia. Càng nhìn càng thấy kì lạ. Không có bất kì dấu hiệu nhiễm độc, bệnh hoạn trên cơ thể. Rốt cuộc vì sao anh ta lại bất tỉnh?

    Trong lúc Eleanor lên lớp với Lucia, Sierra tiến đến bên giường. Cô bắt đầu kiểm tra thân thể của anh chàng đó.

    "Cường độ thân thể cực cao. Độ co giãn cơ bắp cũng rất phi thường. Đồng tử bình thường. Ngoài da không có dấu hiệu nhiễm xạ. Người như này sao lại bất tỉnh được chứ, hoàn toàn khỏe mạnh." Sierra nói.

    Hình giọt nước màu đen trên thân thể của anh ta khiến Sierra thấy hiếu kì.

    "Thứ này là?" Sierra đưa tay chạm vào.

    Bỗng anh chàng kia bật dậy chụp lấy cổ tay cô.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Radcliff, ngày 29-09-2017 lúc 08:57.
    ---QC---


  2. #22
    Ngày tham gia
    Apr 2017
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20: Đêm loạn



    Người đàn ông với mái tóc trắng bỗng nắm lấy cổ tay của Sierra. Cả tôi và Eleanor đều giật bắn mình.

    Sierra lúng túng không biết làm gì, cô ấy cố giằng tay ra. Nhưng dù cho cố gắng thế nào vẫn không thoát khỏi. Tôi để ý sang khuôn mặt của anh ta, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, dáng vẻ vẫn bình yên như đang ngủ.

    Eleanor đứng bên cạnh tôi đã lôi ra một khẩu súng ngắn từ đâu, chĩa vào anh ta. Tôi cũng rút con dao giấu sẵn bên hông ra đề phòng.

    Nhưng điều kì lạ là anh ta thật sự chẳng có hành động gì, vẫn nằm bất động.

    "Em qua bên đó giúp khách của chúng ta đi, chị canh cậu ta cho." Eleanor nói.

    "Ừm." Tôi đáp.

    Tôi bước tới một cách dè chừng, sẵn sàng phản ứng nếu như anh ta đột ngột bật dậy và tấn công. Cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra. Để chắc chắn tôi dùng mũi dao chọc bàn chân anh ta vài cái, những đốm máu nhỏ bắt đầu xuất hiện nhưng anh ta thì vẫn không có động tĩnh.

    Tôi nhìn sang chị và nhận được một cái gật đầu hưởng ứng. Đút con dao vào hông quần sau lưng, tôi tới gần Sierra và giúp đỡ cô gỡ bàn tay anh ta ra. Bàn tay nắm rất chặt, chúng tôi xoay sở một hồi, gỡ từng ngón một ra.

    "Mạnh quá!" Tôi nói. "Vậy mà anh ta vẫn ngủ sao?"

    Sierra xoay xoay cổ tay của mình, đôi mắt vẫn đề phòng nhìn người con trai đang ngủ.

    "Có lẽ là vậy. Tôi chẳng thấy anh ta mở mắt." Sierra nói, mặc dù nhìn biểu hiện của cô không chắc chắn lắm.

    "Chị nghĩ là anh ta còn ngủ. Đâm vào chân mấy lần mà không có phản ứng mà." Eleanor nói.

    "Không đâu, có nhiều người hoàn toàn có thể chịu đựng được và giả vờ như đang ngủ." Sierra đáp. "Chỉ là không biết lần này là thật hay là diễn."

    Tôi nhìn sang chị. Eleanor nhíu đôi mày lại, có thể đang suy tính chuyện gì đó. Trên tay của chị vẫn đang cầm khẩu súng ngắn không buông.

    "Sierra, cô có thể tới chỗ Eli và nhắn ông ta tới đây ngay được không?" Eleanor nói. "Cứ nói với ông ấy mọi chuyện."

    "Được rồi. Nhưng tôi phải về phòng lấy vài thứ đã." Sierra đáp.

    Chị tôi gật đầu.

    Vài phút sau, Sierra rời khỏi. Trước khi đi cô đeo vào một đôi găng tay, mặc chiếc áo choàng của mình lên, bên trong vẫn là bộ đồ ngủ phong phanh mà tôi cho mượn.

    Tôi và Eleanor vẫn ở trong phòng nơi người con trai kia ngủ khi cô đi khỏi. Tôi nhìn theo bóng Sierra khi cô rời khỏi và tự hỏi phía dưới lớp áo kia là bao nhiêu thứ vũ khí được giấu đi.

    "Họ là dân du mục. Nay đây mai đó không có chỗ về." Eleanor bỗng nhiên cất tiếng. "Muốn sống sót ở ngoài kia, sự đề phòng không bao giờ là quá thừa."

    Tôi nhìn Eleanor chăm chú, đáp: "Ở bên ngoài có đỡ hơn chút nào không nhỉ?"

    "Ý em là những tên cướp và quái vật phải không?" Eleanor nói.

    Tôi gật đầu nhẹ.

    "Theo những những gì chị thấy ở Sierra thì hẳn là không đâu."

    Tôi im lặng.

    "Em xuống dưới bếp lấy cái điện đàm thông báo cho Eli mọi chuyện đi." Eleanor nói.

    "Hả? Vậy thì chị còn bảo Sierra đi tìm ông ấy làm gì trong khi mình có cái điện đàm?" Tôi đáp.

    "Đề phòng thôi." Eleanor nhún vai.

    "Được rồi. Để em đi lấy." Tôi bước ra khỏi căn phòng và hướng tới cầu thang đi xuống lầu.

    Nhưng trước khi đặt chân xuống bậc cầu thang đầu tiên, một âm thanh như sấm nổ vang lên thật to khiến hai tai tôi đau điếng. Một ngọn lửa lan tỏa ra từ dưới lầu rồi chui lên theo hướng cầu thang.

    Một lực đẩy mạnh mẽ hất tôi bay ra sau vài mét, đập vào một bức tường. Cơn đau lan tỏa ra từ lưng một cách dữ dội, tâm trí tôi đã có phần muốn gục ngã mà bất tỉnh.

    Tôi kiềm chế để giữ mình tỉnh táo nhưng chẳng còn sức mà đứng vững, tôi ngã gục ra sàn, đầu cắm mặt xuống đất. Trước đó, tôi có thấy bóng dáng của chị tôi đang chạy đến.

    Khi tiếng bước chân của chị tôi đã gần như ở ngay cạnh, cả căn nhà bỗng rung chuyển dữ dội. Tôi ngước đầu lên và thấy những bức tường bắt đầu nứt ra. Sàn nhà tầng này bắt đầu đổ vỡ và sụp xuống tầng dưới. May mắn thay nơi tôi và chị tôi đang ở không bị nứt ra mà rơi thẳng xuống dưới.

    Đáng tiếc thay cho nỗ lực muốn gượng dậy của tôi, khi phần sàn nhà đập lên mặt đất tôi lại ngã ra đất. Chị tôi cũng ngã xuống ngay cạnh tôi, nằm lên đống đổ nát từng là tầng dưới. Nơi chúng tôi nằm lên là một đống mảnh vụn đất đá lộn xộn và những mảnh gỗ nứt ra. Vô số những vụn gỗ đâm vào da thịt chúng tôi và lọt hẳn vào trong.

    Cảm giác lúc ấy cứ như có vô số con giun, con sâu đang chui rúc bên dưới da thịt vậy và nó đau đớn và khó chịu đến khôn cùng. Chưa kể đến những vùng bầm dập bị va đập.

    Quá đau đớn để nghĩ ra biện pháp gì, tôi nhìn sang chị. Mặt tôi lúc đó hẳn là tái mét không còn một giọt máu. Một mảnh gỗ to bằng một cây súng trường đâm xuyên qua bụng chị, máu chảy ra đầm đìa, nhuộm đỏ cả một mảnh đất.

    Mùi máu tanh tưởi nồng nặc trong không khí.

    Eleanor giãy dụa trong đau đớn, mặc dù làm như vậy chỉ khiến mọi việc tệ hơn nhưng tôi đoán chị đã không còn đủ tỉnh táo để nữa rồi. Phổi chị cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí một cách nặng nhọc. Tôi có thể nhận ra từng đợt run rẩy của chị.

    Tôi rên lên bất lực "Chị ơi!"

    Eleanor nhìn sang tôi, đôi mắt tràn ngập sự hỗn loạn.

    Bốn bức tường đỡ lấy phần mái của ngôi nhà đã rạn nứt từ nãy, giờ đây đã không còn chịu nổi nữa mà đồng thời vỡ vụn. Những tiếng ầm ầm liên tục lọt vào tai tôi, các bức tường đổ sập xuống và nguyên phần mái trên đổ xuống trên đầu chúng tôi.

    "Chẳng lẽ lại chết như vậy sao?" Tôi oán thầm. "Sau bao nhiêu thứ giữa tôi và chị đã trải qua để có được một cuộc sống yên bình. Chưa tận hưởng được bao nhiêu, mà lại..."

    Bóng đen của mái nhà dần che phủ chúng tôi, báo hiệu rằng chỉ trong vài giấy nữa cả tôi và chị đều sẽ trở thành một bãi thịt nát bét.

    Tôi có thể nhìn thấy trong mắt chị sự tuyệt vọng và xót thương, hẳn chị cũng không nghĩ mình sẽ chết một cách như vậy.

    Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi. Một tiếng ầm thật to vang vọng. Hẳn là mái nhà đã phang thẳng vào chúng tôi. Nhưng thật kì lạ, tôi chẳng cảm thấy một chút đau đớn gì cả. Có lẽ nào cái chết luôn như vậy, nhẹ nhàng và không đau đớn.

    Tôi mở mắt ra lại, thay vì Thiên Đường, Địa Ngục hoặc bất kì điều gì khác mà họ từng nhắc đến trong các tôn giáo, nơi mà tôi ở lại là chỗ ban nãy. Chẳng lẽ sau khi chết, linh hồn người luôn quanh quẩn nơi họ trút hơi thở cuối cùng?

    Tôi đã nghĩ như vậy nếu như không thấy chị tôi vẫn đang chảy máu đầm đìa đối diện và một bàn chân người đang chắn giữa chúng tôi.

    Tôi ngước lên và thật bất ngờ, là người đàn ông tóc trắng kia.

    "Anh? Tại sao? Chuyện gì?" Tôi run rẩy nói.

    Anh ta nhìn tôi và nở một nụ cười thân thiện. Đến lúc này tôi mới hoảng hốt nhận ra, cái mái nhà mà tôi tưởng đã đè bẹp chúng tôi đang nằm ở đâu.

    Đang nằm trên tay anh ta. Người đàn ông đó đang nâng cả một mái nhà bằng cánh tay phải của mình. Chưa nói đến việc một con người có thể nâng một cái mái nhà có khối lượng gấp mấy chục lần mình, anh ta lại còn nâng nó bằng một tay.

    "Không thể nào!" Tôi thốt lên.

    Tiếng rên rỉ của chị tôi bỗng vang lên làm tôi dời sự chú ý đi. Khuôn mặt chị lúc này trắng bệch, mồ hôi ròng ròng trên khuôn mặt, phổi vẫn phập phồng liên tục một cách không ổn định cố gắng hô hấp. Mắt Eleanor nhắm tịt, chị hẳn đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

    "Chúng ta phải cứu cô ấy nhanh lên." Anh ta nói.

    Bằng sức lực không tưởng của mình, người đàn ông tóc trăng ném mái nhà ra xa. Cả cái mái tan nát và vỡ vụn khi đáp xuống nền đất.

    Anh ta ngồi xuống bên chị tôi và xem xét vết thương.

    "Chúng ta làm gì bây giờ?" Tôi chật vật ngồi dậy và lết đến bên cạnh anh ta.

    Người đàn ông tóc trắng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi có cách để cứu cô ấy nhưng sẽ hơi đau đớn một chút."

    "Mặc kệ đau đớn thế nào. Chị tôi đang chết dần đó." Tôi gần như là gào lên với ân nhân cứu mạng của chúng tôi.

    Mặc dù vậy anh ta vẫn không có dấu hiệu tức giận gì, giọng điềm đạm đáp: "Có lẽ cô nên quay mặt đi thì hơn."

    "Không cần đâu. Tôi không thể dời mắt khỏi chị tôi trong tình trạng như vậy được." Tôi nói.

    "Được thôi. Giúp tôi đỡ cô ấy dậy."

    Chúng tôi để Eleanor ngồi thẳng, khúc gỗ cắm vào bụng chị dài phải nửa mét, đâm từ sau ra trước. Trên người tôi cũng có vài vụn gỗ đâm vào bên trong và bầm dập vài nơi nhưng so với Eleanor thì đúng là không thấm vào đâu. Nén cơn đau của mình, tôi chỉ để tâm đến chị.

    Anh ta cầm lấy bàn tay phải của chị tôi bằng cả hai tay và đưa chúng sát trán, đồng thời cúi đầu xuống, nhắm mắt lại. Tư thế anh làm lúc này trông như khi chúng tôi cầu nguyện trước mỗi bữa tối.

    Tôi định hỏi anh định làm gì thì đôi bàn tay anh bỗng sáng rực lên một màu đỏ thẫm. Bất ngờ với những gì xảy ra, tôi lại không hé miệng vì sợ anh ta mất tập trung. Mặc dù không biết anh ta làm gì nhưng chắc chắn là đang giúp chị tôi.

    "Phục Thể!" Anh ta mở mắt ra, đôi mắt sáng rực một màu đỏ. Tôi suýt nữa đã buông tay đang đỡ Eleanor ngồi.

    Trên làn da của chị tôi, bắt đầu từ bàn tay tiếp xúc với anh ta bắt đầu xuất hiện những đường sáng màu đỏ. Chúng lan ra rồi chạy dọc khắp thân thể của Eleanor. Khi một đường đỏ chạy ngang qua nơi tiếp xúc với tay của tôi, tôi đã nghĩ nó sẽ lan sang cả tôi nhưng lại không xảy ra chuyện gì.

    Tôi có thể nhận thấy, chị đã bớt run rẩy, hơi thở cũng dần ổn định lại, máu cũng bắt đầu chảy ít đi.

    Anh ta buông đôi tay của chị tôi ra và kiểm tra cẩn thận chị tôi từ đầu đến chân một lượt nữa.

    "Cô tên là gì?" Anh bỗng nói.

    "Tôi sao? Tôi tên Lucia." Tôi đáp.

    "Lucia. Đây là chị của cô phải không?"

    "Đúng vậy." Tôi gật đầu.

    "Tôi phải nói thật với cô. Chúng ta cần phải rút thanh gỗ này ra khỏi người của chị cô." Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

    "Nhưng, chuyện đó có an toàn không?" Tôi đáp.

    "Nếu chúng ta không làm vậy thì cô ấy sẽ chết, xe cứu thương có tới cũng không kịp."

    "Xe cứu thương là gì?"

    Anh ta nhìn tôi như tôi là người điên rồi nói: "Nói chung là cần phải rút nó ra nếu không cô ấy sẽ chết."

    "Nhưng nếu rút ra chị tôi sẽ chảy máu chết mất!"

    "Đừng lo! Tôi có thể đảm bảo chuyện đó không xảy ra."

    Tôi ngập ngừng một lúc rồi cắn răng gật đầu.

    "Giữ lấy cô ấy." Anh ta nói.

    Tôi giữ chặt lấy Eleanor, một tay nắm chặt lấy tay chị và thì thầm vào tai cô: "Chị phải cố gắng."

    Anh ta vòng ra sau lưng Eleanor, một tay áp lên lưng cô, một tay nắm lấy thanh gỗ.

    "Sau khi rút ra còn phải bức mảnh vụn gỗ ra nữa chứ, phiền phức thật." Anh ta lẩm bẩm.

    "Bức cái gì?" Tôi vừa dứt lời anh ta đã rút thanh gỗ ra.

    Eleanor bỗng mở trừng mắt, người ướn thẳng ra kêu lên đau đớn. Tôi cứ ngỡ là khi rút thanh gỗ ra máu sẽ phun vùn vụt vào mặt như mưa, vậy mà lại không có cả một giọt.

    Chị tôi hét xong lại gục người lâm vào hôn mê. Lần này là hoàn toàn bất tỉnh, không hề có phản ứng gì. Eleanor ngã người tựa hẳn lên tôi.

    "Chị ơi! Chị!" Tôi hét lên dữ dội. Khi ấy tôi cứ ngỡ chị đã rời xa thế gian này bở lại tôi rồi.

    "Đừng lo! Chị cô còn sống, chỉ vì đau quá mà bất tỉnh thôi." Anh ta tiến lại gần. "Vẫn chưa xong đâu, cởi áo chị cô ra."

    "Ừm." Tôi làm theo một cách mù quáng. Sau này khi nhớ lại, tôi chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn nghe theo anh ta nữa. Có lẽ là vì quá sốc hoặc vì tôi chẳng còn biết làm gì khác.

    Tôi nhẹ nhàng cởi áo của chị ra. Vì chúng tôi sắp đi ngủ nên chẳng có mặc áo lót. Nửa trên của chị hoàn toàn trần như nhộng. Người đàn ông kia hoàn toàn lạ lẫm, tôi đáng lẽ không nên để lộ nửa trên của chị như vậy. Nhưng đây là tình huống sống còn, danh dự chẳng đáng quan tâm.

    Phần bụng để lộ ra một lỗ sâu hoắm vừa đen vừa đỏ trông thật đáng sợ. Bên trong chiếc lỗ, máu không chảy lộn tùng phèo mà thay vào đó đi theo trật tự như đang có một lớp màn trong suốt giữ chúng lại vậy.

    "Chúng ta chuyển cô ấy sang kiểu ngồi xếp bằng nào." Anh ta nói. Tôi và anh ta cùng chuyển tư thế cho Eleanor.

    "Bây giờ tôi chỉ cần cô ra phía trước và giữ hai vai của cô ấy để cô ấy không ngã xuống thôi, được không?"

    Tôi gật đầu và vào vị trí. Anh ta sẽ làm gì để cứu sống chị tôi đây? Tôi thật băn khoăn, đồng thời cũng rất nóng ruột. Thêm một giây một phút nào, chị tôi sẽ gần kề cái chết hơn một ít. Dù anh ta định làm gì, tôi mong nó sẽ hiệu quả.

    Người đàn ông tóc trắng cũng ngồi xếp bằng xuống phía sau Eleanor. Anh ta làm nhiều cử chỉ tay gì đó rất kì quặc.

    "Chuẩn bị chưa?" Anh ta nói.

    "Sẵn sàng." Tôi đáp.

    Anh ta áp hai tay lên tấm lưng trần của chị tôi một cách nhẹ nhàng. Thân thể chị tôi bỗng nóng hẳn lên. Hai bàn tay nắm lấy vai Eleanor của tôi có cảm giác như đang cầm một ly nước nóng vậy.

    Eleanor bắt đầu cựa quậy, mới ban nãy hơi thở chị mới ổn định lại, bây giờ lại trở nên nặng nhọc. Từng tiếng rên rỉ nhè nhẹ phát ra từ chị.

    "Giữ chặt cô ấy." Anh ta vừa dứt lời, chị tôi ngửa đầu lên trời mà thét lên. Cứ như Eleanor đang đau đớn lắm.

    Lỗ hổng trên bụng Eleanor bắt đầu lành lại với tốc độ mắt thấy. Vô số những mảnh gỗ vụn như giun đất chui ra khỏi da thịt của chị. Tôi phải cố lắm mới không nôn hết bữa tối ra.

    "Xong rồi." Người đàn ông tóc trắng nói. Chị tôi cũng dừng la hét mà ngã vào lòng tôi mà bất tỉnh.

    "Đừng lo. Chị cô chỉ mệt quá mà ngủ đi thôi."

    Nhìn Eleanor hô hấp đều đều trong lòng tôi, khuôn mặt hồng hào, vết thương lành hẳn tôi mới thật sự yên tâm. Nhưng khoan đã, hồng hào? Làn da của chị có bao giờ hồng hào đâu nhỉ, phải là trắng bệch mới đúng chứ. Ai cũng vậy, do tiếp xúc với phóng xạ nhiều.

    Cả thân thể tôi bỗng cảm thấy nhói nhói. Chuyện gì vậy?

    Nãy giờ quá lo lắng cho Eleanor mà tôi không nhận ra mình bị thương cũng chẳng nhẹ. Nhìn lại mình, mảnh gỗ vụn cũng găm đầy trên người như con nhím, vết bầm dập khắp nơi.

    Cơn đau bắt đầu trở về, đầu óc dần trở nên mụ mị.

    Tôi nhìn sang người đàn ông và thấy anh ta đang lo lắng nhìn mình.

    "Ha! Quên mất tôi cũng bị thương..." Nói xong thì tôi bất tỉnh vì quá đau.

    -

    Nhiều tiếng súng nổ liên tục vang lên. Chúng ầm ầm và ồn ào y như hàng loạt tia chớp đánh đến.

    Sierra chạy như điên về chỗ ở của Eli.

    Khắp nơi đã tràn ngập những người máy trông như những bộ xương người biết đi. Bọn chúng cao tồng ngồng và gầy tong teo. "Xương" bọn chúng mang một màu xanh dương sáng lóa. Khuôn mặt thì trông y như một cái sọ người được sơn bóng.

    Sierra nãy giờ phải thấy chừng vài chục đứa. Đứa nào cũng vũ trang tận răng. Đây là những con Bot của Quân Đoàn mà cô thấy qua đã trăm lần. Cô biết Quân Đoàn sẽ tấn công nơi này, nhưng không ngờ lại sớm đến vậy.

    Người dân ở đây tràn ra từ trong nhà và nơi trú ẩn, đều đã cầm súng ra tham chiến cùng với bộ phận an ninh của thành phố. Họ xách hàng tá súng ra dùng với đủ các loại. Từ súng ngắn đến khẩu sáu nòng cồng kềnh.

    Bọn Bot thì không cầm vũ khí, vì bản thân chúng chính là vũ khí rồi. Quân Đoàn từng thiết lập cho chúng bắn súng nhưng chỉ cần bị hư một bộ phận thôi thì máy tính bên trong mỗi con phải tính toán góc bắn lại từ đầu. Mà mỗi lần "khởi động lại" như vậy cần ít nhất năm phút.

    Bọn Bot chủ yếu sử dụng thân thể để tấn công. Chúng rắn chắc như thép, có ngón tay sắc như dao cạo, hàm răng như của dã thú và chúng được lập trình để giết người bằng những cách ghê tởm nhất.

    Thật may mắn vì người dân ở đây phát hiện ra chúng sớm và đã vũ trang. Nếu như bị đánh bất ngờ, khu định cư này chắc chắn tiêu chỉ trong nửa tiếng. Cũng nhờ người dân chiến đấu, Sierra mới dễ dàng luồn lách qua khỏi bọn Bot mà không bị chúng giết.

    Gần cô, một người phụ nữ đang dùng một khẩu Desert Eagle mà xả đạn vào lũ Bot. Nhưng người phụ nữ cứ nhắm đầu mà bắn trong khi đó lại là bộ phận rắn chắc nhất của con Bot. Quân Đoàn rất quỷ quyệt, chúng biết con người có thói quen nhắm vào đầu mà bắn vì họ cứ đinh ninh đó là điểm yếu.

    Đối với bot điểm yếu của chính lại nằm chính giữa hai chân cơ. Nói cách khác là vị trí bộ phận sinh dục của con người.

    Con Bot kia tiếp tục tiến gần người phụ nữ. Người phụ nữ thì cứ điên cuồng xả đạn vào đầu nó. Đến khi con Bot cách người phụ nữ chỉ nửa mét, súng đã hết đạn. Người phụ nữ sợ hãi đến nỗi không thay đạn, khuôn mặt sợ hãi nhìn trừng trừng con Bot, chờ đợi cái chết đến gần.

    Một tiếng ma sát kim loại vang lên. Con Bot bỗng khuỵu xuống rồi nằm rạp ra đất để lộ ra phía sau là Sierra đang dùng một con dao quân đội cắm vào giữa hai chân nó.

    "Điểm yếu của chúng là giữa hai chân cơ. Vì độ linh hoạt khi di chuyển phần đó phải mỏng và nhẹ hơn chỗ khác nên mới có thể đâm xuyên qua được. Những phần còn lại đều được gia cố rất kĩ nên đạn rất khó đi qua." Sierra tiến đến đỡ người phụ nữ lên. "Nói với mọi người bắn vào giữa hai chận của chúng."

    Người phụ nữ kia gật đầu rồi chạy đi, miệng không ngừng hô: "Điểu yếu của chúng là giữa hai chân. Bắn vào chim của chúng! Bắn vào chim của chúng!"

    Sierra trố mắt nhìn người phụ nữ mà lắc đầu ngao ngán. Mọi người xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu chuyển sang bắn vào giữa hai chân chúng.

    Sierra sau khi bảo đảm mọi người biết cách phòng vệ rồi cô mới chạy về phía Eli. Cô biết Quân Đoàn và hiểu bọn chúng. Nếu như chúng tấn công nơi này. Chỉ có duy nhất một mục đích đó là xâm lược.

    Cách tốt nhất để xâm lược là giết đi người cầm đầu. Eli đang gặp nguy hiểm, cô cần đến giúp ông ta.

    Chạy thật nhanh và tránh né các bãi chiến trường, bóng dáng Eli dần hiện ra trong mắt cô. Ông ta đang cố thủ trên mái của một nhà thờ cũ. Eli đang ở cùng ba người khác từng ra "đón" cô bên ngoài cổng, Kyle, Lester và Thái Phong.

    Kyle, Thái Phong và Eli đang ngăn chặn những con Bot muốn tiếp cận mái trong khi Lester thì ra sức rung chiếc chuông đồng trên mái nhà thờ. Bọn họ vẫn còn mặc quần đùi và để áo trần khi đi ngủ. Lester thậm chí chỉ mang một chiếc quần lót hình chữ T.

    "Ra là thế!" Sierra lẩm bẩm.

    Người dân ở đây đã được cảnh báo, hẳn là một trong bốn người Eli đã phát hiện ra chúng và rung chuông.

    Bao quanh nhà thờ phải có chừng hơn năm chục con Bot.

    Sierra nhìn xung quanh rồi nhanh chóng tiến đến một căn nhà hai tầng cách cô chừng chục mét, cách Eli chừng năm chục mét. Bên trong đang có hai người đang ra sức xả đạn vào một con Bot.

    "Ngừng bắn!" Sierra thét lên. "Để tôi!"

    Cả hai người kia giật mình nhìn sang Sierra đang lao vào từ trong cửa rồi chạy thẳng về phía con Bot.

    "Cô làm gì vậy? Điên hả!" Một người la lên.

    Sierra chạy tới trước con Bot. Con Bot dùng bàn tay sắc lẻm của mình cào ngang qua người cô.

    Sierra cúi xuống, trượt qua hán của con Bot rồi dùng con dao quân sự đâm vào giữa hán nó từ đằng sau.

    Con Bot giật giật như lên cơn thèm thuốc rồi ngã xuống đất nằm bất động.

    "Điểm yếu của những con Bot là giữa hai chân. Một người đi ra ngoài thông báo với mọi người. Một người ở lại bảo vệ tôi. Tôi lên lầu snipe!" Sierra chẳng buồn nghe họ đáp mà chạy thẳng lên lầu.

    Hai người kia kinh hoảng với màn biểu diễn tuyệt vời của Sierra, rành mạch mà làm theo.

    Một người nhanh chóng chạy đi, một người cầm cây AK bảo vệ tầng dưới của ngôi nhà để Sierra yên tâm nhắm bắn ở tầng trên.

    Sierra chạy lên lầu, đi đến cái cửa sổ hướng về nhà thờ. Cô lấy một chiếc ghế gần đó đập nát cái cửa sổ cho thông thoáng. Cởi chiếc áo khoác màu nâu cũ nát của mình ra, một cây súng ngắm xanh xám dài lộ ra sau lưng cô.

    Sierra kéo một chiếc bàn gần đó đến cửa sổ, đặt cây súng lên, mở nòng nhắm và chốt an toàn.

    Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đặt mắt phía sau ống ngắm.

    -

    "Bảo vệ Lester bằng mọi cách." Eli la lên.

    Eli đang cầm hai khẩu súng ngắn mà ông ta vớ được bên trong nhà thờ. Ban nãy phát hiện quá gấp, bọn Bot chặn hết đường, súng của mình để trong nhà cũng không kịp lấy. Kyle thì ngủ bên cây Breda của mình nên khỏi nói, lúc thức dậy anh ta liền xách đi theo.

    Thái Phong thì vớ được cây shotgun Benelli trong nhà ai đó chẳng biết tên.

    Điều may mắn khi sống ở thời đại này là chỉ cần vào bất kì một nhà nào đều có vũ khí cho mình "mượn".

    Lester là khổ nhất, đang bên cạnh cô bạn gái của mình - Lisa, lột gần hết đồ rồi vậy mà... Đã vậy lúc đó cả hai còn đang... không ở trong nhà. Lester khổ sở nắm tay bạn gái cắm đầu chạy khi phát hiện bọn Bot đến.

    May mắn thay khi ấy Eli đã phát hiện ra bọn Bot mà rung chuông rồi. Mọi người đã đổ ra đường mà phòng vệ. Lester trả Lisa về với gia đình rồi chạy về phía nhà thờ mà không kịp lấy thứ gì cả.

    Bọn Bot trèo lên trên mái nhà như những con nhện khổng lồ, tứ chi căng ra bốn phía mà leo không khác gì.

    Một con trèo lên được, nhào về phía Eli với cái mồm kim loại sắc nhọn của mình há to ra. Eli đá vào mặt khiến nó văng ngược ra sau đồng thời nhanh tay nhắm vào giữa hán nó mà bắn một viên. Chuẩn xác đến từng mi-li-mét, viên đạn bắn vào giữa hai chân con bot rồi bay tụt ra ngoài dính vào đầu một con Bot khác.

    Con Bot kia ngã từ trên mái xuống, giãy dụa một chút rồi bất động hoàn toàn. Nhưng vẫn còn rất nhiều con khác đang leo lên mái nhà.

    Cứ thế này cuối gì Eli và mọi người cũng sẽ đi tong. Niềm hi vọng cuối cùng của họ là những người dân sẽ nhanh chóng thanh toán bọn Bot lai vãng mà tới giúp họ.

    Bên Thái Phong, anh ta không ngừng nã đạn vào thân dưới của bọn Bot. Bot chết như rạ dưới súng của anh nhưng đạn đã không còn bao nhiêu rồi.

    Thái Phong lo lắng nói: "Tôi chỉ còn chừng chục viên đạn thôi. Mấy người còn bao nhiêu?"

    "Ba mươi ba viên tính cả trong súng." Kyle nói.

    "Mười chín viên." Eli đáp.

    "Chết tiệt. Cứ thế này là đi đời hết cả đám." Thái Phong nói. "Boss. Giờ tính sao?"

    "Chúng ta chỉ còn mỗi cách cố thủ thôi. Xung quanh đã không còn lỗ hổng để mà vượt qua. Nếu muốn đột phá chắc chắn có thương vong. Chưa kể đạn cũng không đủ." Eli phân tích.

    Trong khi bọn họ nói chuyện, một con Bot đã trèo lên một phía khuất mắt mà tiến đến gần Lester. Eli là người phát hiện ra đầu tiên mà la lên: "Lester! Sau lưng!"

    Lester kinh hoàng quay người, bàn tay sắc nhọn của con Bot đã lao đến cách khuôn mặt cậu chừng chục xăng ti mét.

    Ba người còn lại cùng nâng súng lên ngắm, nhưng thời gian không đủ, đường đạn còn bị Lester chắn.

    Lester đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.

    "Đùng!" Một tiếng súng nổ vang to và vọng hơn hẳn nhưng khẩu súng khác.

    Một viên đạn bắn xẹt qua người Lester và chệch luôn cả con robot. Nhưng giữa chừng bỗng nhiên nó đổi hướng và bắn về phía đôi tay đang hướng đến Lester của con Bot.

    Bàn tay chết người kia của con Bot chớp lên tia lửa rồi bật ra sau. Cả người con Bot đó cũng bị đẩy sang bên để lộ ra một đường đạn thông thoáng cho Eli.

    Eli ngay lập tức bắn vào giữa hai chân con Bot. Vì gấp gáp nên không chính xác như trước, sau ba viên con Bot đó mới thực sự sụp xuống.

    "Hú hồn! Thiếu chút nữa đi chầu ông bà rồi!" Lester lau mồ hôi trán. "Ban nãy là ai thế nhỉ?"

    "Có ai đó đang snipe từ xa giúp chúng ta." Eli nói. "Mọi người cố gắng thêm chút nữa. Chắc chắn sẽ có thêm người tới giúp.

    Ầm ầm.

    "Tiếng gì vậy?" Lester nói.

    Mọi người cùng nhìn ra xa, ngay tại nơi cổng vào thành phố. Có thứ gì đó đang tông cánh cổng liên tục khiến nó rung lắc dữ dội.

    "Cổng vào cao chừng mười mét, rộng chừng năm mét. Cái thứ gì mà đủ sức tông cái cổng to cỡ đó?" Lester nói.

    Ầm ầm.

    Cánh cổng lại rung chuyển một lần nữa và lần này nó hoàn toàn mở toang ra. Bước vào bên trong thành phố, một con robot nửa người nửa cua.

    Phía trên của con robot là hình dáng một con người mập mạp bụng phệ, phía dưới là tám chiếc càng cua dùng để di chuyển. Toàn thân nó mang một màu xanh dương bóng loáng như những con Bot. Con robot nửa cua này cao chừng tám mét và rất to lớn. Nó y như một căn nhà di động.

    Bên trong cái bụng phệ của con robot là một nhóm người đang vận hành nó. Ở chính giữa là một người đàn ông cỡ tuổi trung niên với bộ râu quai nón rậm.

    "Tiến đến và bắt lại thí nghiệm số IX." Người đàn ông đó nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status