Chương 19: Đêm lạnh
Thành phố lụi tàn:
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Họa sĩ: Jonas Dero.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Đêm đến ở thành phố Tự Do. Eli bước vào bên trong quán bar Lữ Khách do anh trai của Mỹ Châu, Chính Khanh mở.
Ông giờ đã bỏ hết giáp và súng đạn ở nhà, trên người lại mặc chiếc áo thun dài tay cũ kĩ và chiếc quần túi hộp thường ngày.
Bar Lữ Khách nhỏ nhắn, chỉ đủ chỗ cho chừng mười mấy người. Diện tích chỉ chừng ba mươi, bốn mươi mét vuông. Quán Bar này là nơi duy nhất trong thành phố sử dụng gỗ để xây dựng. Chính Khanh nói rằng rượu và bia cần phải được ủ bên trong kiến trúc gỗ mới ngon, chứ xây bằng mấy tấm thép, nhôm thì lại không đủ nhiệt độ để mấy chai đồ uống này lên men.
Đồ uống có cồn đối với phái đàn ông trong thành phố, kể cả Eli là rất quan trọng, nên dù là gỗ - một tài nguyên khá khan hiếm ngày nay, phái mạnh cũng cắm đầu đi kiếm cho ra. Không kiếm được thì mặt dày đi ăn cướp.
Lữ Khách được trang trí rất đơn giản. Trước cửa là một tấm biển đèn neon vừa phải ghi hai chữ LK, cửa ra vào được xây như trong những bộ phim cao bồi miền Tây với hình dáng thấp lùn để hở trên dưới. Bên trong chỉ có vài ba cái bàn gỗ cùng bốn chiếc ghế đi kèm mỗi bàn. Bên trái là chiếc bàn pha chế dài nơi khách có thể vừa ngồi vừa uống vừa xem Chính Khanh, người pha chế - bartender, làm công việc của mình.
Trong quán chỉ có vài bóng đèn dây tóc khá mập mờ tạo nên một loại không khí cũ kĩ khá phù hợp với Lữ Khách.
Eli mở cửa bước vào bên trong. Có tầm chục người đang có mặt ở đây. Trong đó Drake, một du mục mới vào hồi chiều đang ngồi trong chiếc bàn pha chế, Sierra, một cô gái kì lạ mang mặt nạ ngồi trong một chiếc bàn trong góc. Cả hai đều không nói chuyện và đều ngồi một mình.
Sierra không hề bỏ mặt nạ ra từ khi cô bước vào khu định cư. Mặc dù điều đó gây ra không ít sự đề phòng. Drake thì lại rất dễ dàng hòa nhập vào, dù sao anh cũng rất quen với việc đi lại nhiều nơi.
Drake đang nhâm nhi một li rượu lùn có màu trắng sữa. Sierra thì không làm gì cả.
Eli bước đến bên chiếc bàn pha chế, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, không biết cố tình hay vô ý ngay cạnh Drake.
"Như cũ, Vesper, nửa phần Lillet, một phần Vodka." Eli nói với Chính Khanh đang đứng sau bàn.
"Ok, Sếp!" Chính Khanh nói.
Chính Khanh có một dáng vẻ rất kì lạ. Mái tóc anh ta như phồng lên và kết lại với nhau, tạo thành hình như phần đầu của một chiếc tàu, trông có phần giống Elvis Presley. Anh ta đeo một chiếc kính mát và mặc một bộ đồ giống như công như với một cái tạp dề nâu phía trước.
"Một li Martini khô à?" Drake nói, mắt vẫn nhìn vào li nước của mình.
Lúc này Drake đã tháo chiếc khăn che mặt và bỏ chiếc kính ra, để lộ một khuôn mặt đầy sương gió và lãng tử với đôi mắt tràn trề sự thấu hiểu với sự đời.
Eli ghé mắt sang nhìn Drake và nở một nụ cười: "Một li Martini khô sang trọng."
Drake cũng nở một nụ cười và lặp lại: "Một li Martini khô sang trọng."
Chính Khanh bắt đầu công việc pha chế của mình với sự nhuần nhuyễn khó tin, tay anh ta thoăn thoắt không ngừng.
"Vậy... chuyện bên ngoài như thế nào?" Eli nói.
"À thì. Ông biết đấy, vẫn như thường, kẻ cướp khắp nơi, đi đến đâu cũng căng tai trợn mắt lên để ý bốn phía. Các khu định cư thì chật vật trong việc phòng thủ." Drake trả lời.
"Thế à. Không có chuyện gì đặc biệt khác sao?"
"Không có."
"Quân Đoàn thì sao?"
Ngay khi Eli vừa dứt lời, cả căn phòng liền yên ắng tức khắc. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang Drake và đợi anh ta cho một câu trả lời.
Nhưng trước khi từ trong miệng anh ta tuôn ra điều gì thì ở phía xa, trong góc phòng đã có tiếng nói.
"Quân Đoàn hiện đang nhắm vào thành phố này."
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang nơi phát ra giọng nói, Eli và Drake cũng chú ý qua phía đó. Người vừa nói là Sierra.
"Cô gái, làm sao cô lại biết chuyện đó? Nếu như không biết chắc thì đừng nên nói ra, chỉ gây thêm sự lo lắng không cần thiết cho mọi người." Một người phụ nữ trong quán lên tiếng.
Sierra lắc đầu: "Không, nơi này đã bị Quân Đoàn nhắm vào từ lâu. Bọn chúng chỉ chờ thời khắc phù hợp đến. Mấy ngày nay bão cát đã trở nên rất ít, rất phù hợp với yêu cầu của bọn chúng."
Eli mắt nhìn vào hư không suy nghĩ. "Nếu chuyện này là thật thì phiền phức rồi."
Drake thì nhíu cặp lông mày lại. "Quân Đoàn muốn gì ở nơi này chứ?"
Cả căn phòng bỗng lâm vào suy ngẫm.
"Cô gái, chúng tôi vẫn chưa biết tên cô là gì? Mặc dù khu chúng tôi không có luật phải báo tên nhưng ít ra cô cũng nên giới thiệu chứ." Chính Khanh lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.
Sierra ngập ngừng một lúc rồi mới nói, âm giọng rất nhỏ nhẹ: "Sierra."
"Rất vui được gặp cô, Sierra. Cô muốn uống gì không?" Chính Khanh nở một nụ cười đầy thân thiện.
"Ừm... Ở đây có Sangria không?"
"Ừm, món này rất ít người gọi nha. Hình như gốc Tây Ban Nha. Cô đợi xíu, tôi làm xong ngay."
"Cảm ơn." Sierra nói. Giọng nói của cô làm mấy người đàn ông trong quán nổi da gà liên tục.
Quá ngọt, quá thuần khiết, giọng nói ấy làm mọi người liên tưởng đến một khuôn mặt tuyệt đẹp.
"Sierra, cô ghé qua thành phố Tự Do có chuyện gì đặc biệt không?" Eli nói.
"Không, chỉ là muốn trao đổi, bổ sung đồ dự trữ trên người." Sierra nói.
"Vì sao cô lại biết Quân Đoàn nhắm vào chúng tôi vậy?"
Sierra mở miệng định trả lời nhưng cô lại kiềm mình lại trước khi phát ra một âm thanh nào. "Họ không thể biết mình đã từng là người của Quân Đoàn được."
"Từ một kẻ mà tôi giết cách đây không lâu. Một người đàn ông mặc đồng phục Quân Đoàn trên người. Khi hắn sắp chết, những lời cuối cùng là sự đe dọa rằng mọi thứ sẽ bị Quân Đoàn thu phục, trong đó thành phố Tự Do là đầu tiên." Sierra bịa ra một câu chuyện.
Mọi người lại lâm vào trầm ngâm.
"Cảm ơn cô, Sierra. Vì đã cảnh báo cho chúng tôi. Cô định sẽ ở lại qua đêm chứ?" Eli nói.
"Vâng." Sierra gật đầu.
"Vậy thì cô ghé qua căn nhà màu xanh phía Nam nha. Đó là nhà của chị em Gorski. Họ có rất nhiều phòng trống. Cứ nói tôi kêu cô qua."
"Ừm... Cảm ơn" Sierra có phần hơi không hiểu trả lời.
"Vậy là không phải ở khách sạn của khu định cư và không phải trả tiền sao?" Drake bên cạnh bỗng lên tiếng. "Tôi ở chung với được không?"
"Không được đâu, chị em nhà Gorski không thích đàn ông đâu. Trừ phi cậu thật đẹp trai." Eli cười trả lời.
"Đẹp trai?"
"Đúng vậy. Phải thật đẹp trai mới được vì ở nhà của hai chị em có một người như vậy rồi. Anh phải bằng hoặc hơn, may ra họ mới đồng ý." Chính Khanh cười khằng khặc nói. "Mà tôi không nghĩ trên đời này có ai hơn được anh chàng đó nữa."
Drake có phần không hiểu, nói: "Ờ... Ừm."
"Alyssa! Bưng ly nước này qua cho chị kia nào." Chính Khanh nói.
Eli giải thích với Drake: "Mấy hôm trước hai chị em nhà Gorski tìm thấy một người ở bên ngoài. Một người đàn ông, trông mặt rất khó đoán tuổi. Trẻ cũng có nét mà già cũng giống. Tóc cậu ta trắng như cước. Họ phát hiện cậu ta ở ngoại biên thành phố, bất tỉnh, trên người có vô số vết thương, mặc một bộ đồ giống như đồ bệnh nhân. Đáng lẽ hai chị em định bỏ mặc nhưng mà cậu ta rất, rất... rất là đẹp trai.
Phái nữ là giống loài ưa thích cái đẹp. Họ không kiềm được một tạo vật như vậy bị hủy hoại nên đã cứu cậu ta. Bây giờ cậu ấy đang nghỉ ngơi ở nhà họ, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Cái gì? Lỡ cậu ta là một kẻ ăn thịt người bệnh hoạn hay một tên xấu xa thích lấy mắt người làm đồ trang sức thì sao?" Drake nói.
Eli nhún vai.
"Nước ngon lắm." Sierra nói.
"Cảm ơn cô." Chính Khanh nói, nháy mắt làm điệu với cô gái.
"Sao khu định cư này tồn tại được lâu vậy?" Drake hỏi Eli.
"Ha ha. Ta nói cậu không tin, chính vì sự thoải mái đó mà chúng ta mới tồn tại lâu vậy."
Eli và Drake cùng Sierra nói chuyện một hồi nữa. Lâu lâu nếu Chính Khanh không phải làm việc cũng tham gia cuộc tán gẫu.
Đến mười một giờ, tất cả mọi người đều ra về hết. Chỉ còn lại Drake, Eli và Sierra. Chính Khanh và Alyssa đang bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, xếp ghế và lau bàn.
"Xin lỗi vì làm phiền cô. Nhưng chuyện Quân Đoàn nhắm vào khu định cư thật hay giả rất quan trọng với chúng tôi. Chuyện tên mặc đồng phục Quân Đoàn mà cô nói, cô nghĩ lúc đó hắn nói thật hay đe dọa?" Eli đến ngồi bên chiếc bàn của Sierra, nói.
Sierra ngước đầu lên nhìn Eli. Đôi mắt thẫn thờ của cô chạm vào đôi mắt đầy bình thản của Eli. Có một sự kiên định gì đó nơi ông làm cô không muốn nói dối, hoặc ít nhất phải có một phần sự thật được nói ra.
"Tôi nghĩ đó không phải là một lời đe dọa không căn cứ đâu." Sierra nói.
"Cảm ơn, cô." Eli gật đầu. Sau đó Eli bước thẳng ra cửa chính, mà đi mất. "Nhà chị em Gorski ở phía Nam."
"Ừm... Cảm ơn" Sau đó Sierra cũng đứng lên, đi khỏi. Cô không quên bỏ lại trên bàn một đồng xu nhỏ bằng vàng.
Trong quán bây giờ chỉ còn lại Chính Khanh, Drake và Alyssa.
"Chính Khanh cho tôi hỏi chút." Drake nói.
"Chuyện gì, Drake?" Chính Khanh nói, lưng vẫn đang còng lau bàn.
"Tôi thấy mấy khu định cư khác khi cho người khác vào, quản lý rất là nghiêm ngặt. Lục soát người các kiểu, cởi đồ ra xem xét, tịch thu súng đạn và bất cứ đồ dùng nào bằng kim loại. Tại sao ở đây lại... tự do quá vậy?"
"Bởi vì Sếp!" Alyssa nhanh nhảu nói.
"Eli?"
"Im lặng cho người lớn nói chuyện." Chính Khanh cóc đầu Alyssa một cái.
Cô bé ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương trông rất tội nghiệp. Sau đó lại ấm ức mà quay đi tiếp tục dọn dẹp.
"Bởi vì Sếp!" Chính Khanh lặp lại.
"Hả?" Mặt Drake trở nên đần ra.
"Eli đó. Ông ta quyết định xem ai được vào và không được vào."
"Vậy thì sao?"
"Chỉ những người mà ông ấy thấy "ổn" mới được vào thôi. Hầu như những người đó chẳng bao giờ gây chuyện cả. Chúng tôi không biết ông ấy là tiên tri thấy được tương lai hay ông ấy chỉ may mắn, nhưng quyết định của ông ấy luôn đúng. Chúng tôi cũng chẳng phàn nàn vì trước giờ cũng không có chuyện gì xảy ra cả."
"Thế à."
-
Sierra men theo con đường nhựa đã hư hại lỗ chỗ, tiến về phía Nam. Bên các con đường, trải dài những ngôi nhà không còn nguyên vẹn. Một số ngôi không đổ nát quá đều có ánh đèn ở bên trong, còn các ngôi không thể ở được đều tối thui.
Dân của khu định cư này xem ra đã trưng dụng những căn nhà còn sử dụng được.
Dân của thành phố Tự Do, ngoài những ngôi nhà tự làm từ các tấm kim loại, những ngôi nhà đổ nát mà còn sửa chữa được họ cũng sử dụng. Chỉ cần vá vài cái lỗ là ở được, sao lại phung phí.
Gió lạnh cuốn qua khe hở của quần áo chạm lên làn da của Sierra. Cô không kiềm được run lên, da gà dựng đứng.
"Nên nhanh chân lên, nếu không cảm lạnh mất." Sierra chạy đi.
Ở thế giới này, ban ngày thì nóng như lò than, ban đêm thì lại lạnh ngắt. Điều kiện sống thật quá khắc nghiệt. Con người muốn tồn tại, phải thật cố gắng.
Phía Nam khu định cư, một ngôi nhà trên một cái gò đồi nhỏ. Căn nhà trông khá hoàn thiện, không có phần nào bị lộ ra ngoài. Trước sân còn có một cái hộp thư đã gỉ sét.
Căn nhà rất cao và lớn, cách xây tạo cảm giác giống như một cái biệt thự thu nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được bốn, năm cái cửa sổ. Trên đỉnh nóc còn có một cái cột thu lôi hình con gà. Trong nhà vẫn còn đèn sáng.
Sierra tiến đến gõ cửa.
Vài giây sau, có một cô gái ra mở cửa. Cô gái này có mái tóc màu vàng hoe, dài đến vai. Làn da cô trắng bóc và hơi nhợt nhạt. Đôi mắt cô ấy màu xanh như nước biển. Cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chỉ có hai dây nhỏ đỡ lấy vai.
"Xin lỗi, cô là?" Cô gái nói.
"Tôi là người mới đến hồi sáng. Eli bảo tôi đến đây ngủ nhờ. Nếu cô không phiền..." Sierra nói.
"Cô là một trong hai người mới vào đấy à. Nếu Eli đã nói thì không sao, mời vào. Mà cô tên là gì?"
"Tôi là Sierra."
"Tôi là Eleanor. Eleanor Gorski."
-
Ngôi nhà của chị em Gorski tương tự như một cái bảo tàng thu nhỏ. Đồ đạc bên trong đều mới tinh và không bị hư tổn. Mọi thứ đều sạch sẽ, không bị bụi cát bám vào.
Trên những hàng lang và trong các phòng có nhiều ngọn đèn điện trông rất hoa mỹ và đẹp đẽ, hình dạng như một nụ hoa tulip ngược.
Nói đến hoa, ngoại trừ bên trong trụ sở của Quân Đoàn, tôi chưa từng thấy một cành nào ở thế giới bên ngoài. Chẳng lẽ nơi này thật sự... đã chết?
"Đi theo tôi nào, cô sẽ ở tầng hai. Phía kia là bếp, cô cứ ăn hay uống gì tùy thích, cứ lấy đồ trong tủ lạnh. Nhưng tuyệt đối không được lấy để dự trữ. Đói thì ăn, hiểu không?" Eleanor nói.
"Đừng lo. Sáng mai tôi sẽ qua chỗ người bán hàng trao đổi, không lấy đâu." Sợ rằng người ta sẽ nghĩ tôi thấp hèn, tôi giải thích.
"Vậy thì tốt!" Eleanor nở một nụ cười ranh mãnh với tốt. "Bên kia là phòng tắm và nhà vệ sinh. Nếu cô muốn sử dụng cứ tự nhiên. Nước không phải là vấn đề thiết yếu đối với chúng tôi."
Sau khi đã giới thiệu sơ qua những nơi quan trọng trong căn nhà, Eleanor dẫn tôi lên phòng ngủ ở tầng hai.
Phòng của tôi là một phòng lớn với bốn chiếc giường sắt bên trong. Nệm trông rất mới và sạch sẽ. Các tấm ga trải giường và gối cũng tươm tất một cách dị thường.
"Cô cứ chọn một cái. Cái nào cũng được, chẳng ai ngủ đâu." Eleanor nói. "Bây giờ tôi có việc rồi. Cứ tự nhiên như ở nhà." Eleanor dứt lời đã nhanh chân vào một phòng khác cách đó không xa.
Sau khi vào bên trong thì cô ấy đóng cửa vào và khóa lại.
"Hừm! Vội vàng đến kì lạ." Tôi lẩm bẩm.
Mà kệ cũng chẳng liên quan đến mình.
Tôi chọn chiếc giường xa cửa nhất rồi ngả người ra. Sự êm ái của chiếc nệm làm cả người tôi sướng đến phát run. Chẳng nhớ lần cuối được nằm ngủ trên cái gì mềm mại được như vậy.
Ngay cả ở Quân Đoàn, nệm của họ cũng cứng ngắc và lạnh như đá. Tôi nghĩ chắc họ nhồi đá vào đó thay bông.
Còn các bụi cây, lề đường hay gần nhất là chiếc bàn thu ngân mà tôi đã ngủ qua, đương nhiên không thể so sánh với cái nệm này.
Tôi chỉ muốn nằm lại và ngủ cho đến hết đời.
Cho đến khi một mùi hôi thối từ mồ hôi trộn lẫn với đất cát sộc vào mũi tôi.
Tôi lấy tay bịt mũi: "Đến lúc đi tắm rồi."
-
"Aaaaa..." Một tiếng rên sung sướng vang lên.
Tôi giật mình khỏi giấc ngủ mộng mị, đưa đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn xung quanh.
Phòng tắm.
Tôi đang ngâm mình trong một chiếc bồn tắm, nước nóng làm cho cả người tôi thư thái. Đôi mắt nặng trĩu dần khép xuống muốn trở lại giấc ngủ.
Một tiếng rên rỉ lại vang lên chặn lại cơn buồn ngủ của tôi. Đôi mắt nhắm một nửa lại mở ra lại.
Bực mình thật! Bà chị hai của tôi hẳn đang có những hành động gì rất kì quặc phía ngoài nên mới có những tiếng động như vậy.
Bồn tắm của tôi được che phía sau một cái màn, ngăn cách với phần còn lại của phòng tắm nên có lẽ chị hai không thấy được tôi.
"Eleanor!" Tôi bước ra khỏi bồn tắm và kéo chiếc màn qua. "Em không muốn can thiệp khoảng thời gian hạnh phúc của chị. Nhưng ít ra..."
Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng dưới chiếc vòi sen. Tóc cô ta màu xanh, làn da trắng bóc và rất hồng hào. Những đường cong tuyệt mỹ của thân thể đó khiến tôi có phần ghen tỵ.
Cô ấy có phần giật mình khi thấy tôi nhưng một nụ cười dịu dàng mau chóng thay thế.
"Cô hẳn là em gái của Eleanor?" Cô ấy nói.
"Đúng vậy. Cô là?" Tôi nói.
"Tôi là Sierra. Eli bảo tôi qua đây ở nhờ. Xin lỗi vì đã làm phiền."
"Không sao. Nếu là Eli thì không sao." Tôi xua tay.
"Cô tên là gì?"
"À. Tôi là Lucia. Lucia Gorski."
"Rất vui được gặp cô, Lucia." Sierra đưa một cánh tay ra, tỏ ý bắt tay.
"Tôi cũng vậy."
Tôi bước đến, giương cánh tay ra. Nhưng vũng nước dưới chân khiến cho bước chân của tôi trượt ra sau, cả người ngã nhào về phía trước.
Sierra la lên: "Cẩn thận." Cô mở rộng hai tay đỡ lấy tôi.
Tôi ngã vào lòng cô. Hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang từng mảnh da thịt tôi tiếp xúc. Thật ấm áp, và thật mềm mại. Hơn xa chị Eleanor.
Sierra dù đỡ được tôi nhưng mặt đất trơn trượt, cô ấy cũng ngã ra đất. Còn tôi thì nằm lên trên cô ấy.
Sierra có mùi giống như chanh vậy, nhưng không nặng nề, mà thơm thoang thoảng.
Cả khuôn mặt tôi đè lên ngực của cô. Mặc dù cùng chung con gái nhưng tôi phải thừa nhận, vòng một của tôi chỉ đáng xách dép cho cô.
"Tôi xin lỗi! Cô có sao không?"
"Không sao."
Tôi vẫn còn khá lúng túng, chưa biết xử lý sao thì từ đằng sau đã có giọng nói vang lên: "Ồ! Lucia, xem ra em đã gặp khách của chúng ta."
Tôi quay đầu lại. Eleanor đứng ngay bờ cửa, trên tay xách một chiếc khăn tắm màu trắng.
"Nhưng sống với em lâu vậy rồi. Bây giờ chị mới biết em hứng thú với con gái." Chị nói với một khuôn mặt rất là mờ ám.
Tôi ngẩn ra: "Là sao?"
"Lucia... Cô đứng dậy được không?" Sierra nói như thì thầm.
Tôi nhìn qua cô. Khuôn mặt cô đỏ như trái hồng chín, hai tay thì để trước ngực.
Đến lúc này tôi mới sực nhớ: Mình đang đè lên người ta.
Cảnh tượng này đúng là dễ hiểu lầm thật.
Tôi đứng phắt dậy, vội vàng biện minh: "Tôi không cố ý. Tôi không cố ý."
Sierra thẹn thùng trả lời: "Không sao."
Bà chị hai kế bên thì mở miệng cười to không ngừng: "Lucia! Nếu để người ta biết em có ý cưỡng bức khách đến đây thì chị sợ..."
"Không có mà!" Tôi nói.
"Mấy anh chàng ngoài kia cũng tội. Họ mà biết em thích con gái thì..."
"Đã bảo là không có mà!"
-
Sierra đi ra khỏi nhà tắm với chỉ một chiếc khăn tắm quấn quanh người. Eleanor đã xuống bếp trước. Lucia thì vẫn còn đang mặc đồ.
"Sierra, cô đói không? Để tôi làm gì đó." Tiếng Eleanor vọng ra từ bếp.
"Không, tôi ổn. Tôi không muốn phiền cô." Sierra nói.
"Không sao đâu. Cô cứ qua đây đi, dù sao tôi cũng chưa ngủ."
"Ừm."
Sierra đi qua nhà bếp. Cùng lúc đó, Lucia cũng rời khỏi phòng tắm.
Lucia lúc này đã mặc một bộ váy ngủ màu trắng giống với cái của chị cô. Trông có vẻ hai bộ là một cặp.
Lucia trông rất giống chị cô, cùng một mái tóc vàng, cùng một màu mắt xanh như biển. Điểm khác biệt là Lucia trông có vẻ ngây thơ và trẻ trung hơn và tóc cô chỉ dài đến mang tai.
Đã rất lâu rồi kể từ khi có ai đó đến nhà của hai người. Lần cuối cùng hẳn là từ năm, sáu năm về trước. Gần đây đột nhiên có nhiều khách lạ thường. Lucia thấy hơi lạ lẫm vì sự thay đổi này nhưng cô cũng không thấy buồn bực lắm. Thay vào đó, có lẽ lại là sự vui mừng.
"Cô không mặc đồ vào à, Sierra?" Tiếng Eleanor vọng ra từ bếp gây sự chú ý cho Lucia.
Lucia cũng tiến vào bếp. Bên trong là chị cô đứng bên cạnh bàn bếp đang nấu gì đó. Bên chiếc bàn ăn là Sierra, đang ngồi và chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
"Đồ của tôi có mùi. Để ngày mai tôi kiếm cách giặt nó đã." Sierra trả lời.
"Vậy tối nay cô định mặc gì?" Lucia lên tiếng.
"Chắc là chỉ quấn chăn thôi." Sierra nói, mặt cô gượng đỏ.
Bỗng nhiên một loạt hình ảnh từ ban nãy hiện lên trong đầu của Lucia, khiến cô có phần bấn loạn.
Lucia lắc đầu thật mạnh rồi nói: "Hay cô lấy đồ tôi mặc tạm đi. Dáng người của cô vừa đúng cỡ tôi."
"Nhưng tôi không muốn làm phiền cô."
"Không sao đâu. Cô cứ an tâm. Tôi không thấy phiền đâu."
"Vậy thì cảm ơn..."
"Đúng rồi, Lucia. Anh chàng của chúng ta hôm nay thế nào?" Eleanor nói.
"Anh ta vẫn như cũ. Không tỉnh giấc nhưng đôi khi lại nói mơ màng điều gì đó." Lucia trả lời.
"Anh chàng? Là người mà hai người cứu sao?" Sierra nói.
"Đúng. Là anh ta. Từ lúc anh ta về đây đã được một tuần rồi. Nhưng anh ta cứ ngủ miết. Tim vẫn đập, phổi vẫn thở. Nhưng không tỉnh." Lucia thở dài nói.
"Ồ! Có khi tôi biết anh ta bị gì đấy? Tôi sở hữu một chút kiến thức y tế." Sierra nói.
"Vậy thì tốt. Sau khi ăn xong, chúng ta cùng lên ghé nhìn anh chàng đẹp trai đó." Eleanor nói.
-
Nằm trên chiếc giường là một người đàn ông tầm hai mươi hoặc hơn. Lucia kéo tay Sierra tới gần để cô nhìn rõ hơn.
Anh ta có một mái tóc trắng xóa, làn da trắng bóc như da em bé, lại rất hồng hào không thấy có dấu hiệu nhiễm xạ lâu ngày. Cơ bắp anh ta cuồn cuộn nổi lên trên từng thớ thịt. Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính cùng với cặp lông mày rậm rạp. Trước ngực anh ta có hình một giọt nước màu đen cực nhỏ, phải chú ý mới thấy được.
Anh ta cứ như là được tạc ra từ những đôi tay của thiên thần. Quá hoàn hảo.
Trên người anh ta chỉ có một chiếc quần cộc duy nhất.
"Đây là..." Sierra có phần sững sờ nói.
"Là anh chàng đó. Khi chúng tôi phát hiện, anh ta không bị thương hay gì hết nhưng lại nằm bất tỉnh giữa đường. Chưa kể trên người còn không mảnh vải." Eleanor nói.
"Hở? Vậy cô thấy của anh ta rôi?" Sierra nói.
"Đương nhiên là chúng tôi thấy rồi. Chúng tôi vác anh ta về mà sao không thấy." Lucia nói.
"Vậy à..." Sierra nói.
"Cô muốn thấy không? Đảm bảo là mặt hàng đặc biệt." Mặt Lucia mờ ám.
Eleanor bên cạnh nắm lấy tai cô và vặn theo bất kì chiều nào có thể được.
"A! Đau!" Lucia la lên.
"Nếu như lúc anh ta tỉnh dậy, anh ta biết em "lạm dụng" như vậy thì sao? Em giải thích sao?" Eleanor nói.
"Biết rồi mà..." Lucia tội nghiệp nói.
Sierra quan sát kĩ hơn anh chàng kia. Càng nhìn càng thấy kì lạ. Không có bất kì dấu hiệu nhiễm độc, bệnh hoạn trên cơ thể. Rốt cuộc vì sao anh ta lại bất tỉnh?
Trong lúc Eleanor lên lớp với Lucia, Sierra tiến đến bên giường. Cô bắt đầu kiểm tra thân thể của anh chàng đó.
"Cường độ thân thể cực cao. Độ co giãn cơ bắp cũng rất phi thường. Đồng tử bình thường. Ngoài da không có dấu hiệu nhiễm xạ. Người như này sao lại bất tỉnh được chứ, hoàn toàn khỏe mạnh." Sierra nói.
Hình giọt nước màu đen trên thân thể của anh ta khiến Sierra thấy hiếu kì.
"Thứ này là?" Sierra đưa tay chạm vào.
Bỗng anh chàng kia bật dậy chụp lấy cổ tay cô.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile