TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: [Light Novel] Cấp Báo! Sau Khi Ta Sống Lại, Các Bà Mẹ Là Son-con!

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Trà Vinh
    Bài viết
    2,531
    Xu
    0

    Mặc định [Light Novel] Cấp Báo! Sau Khi Ta Sống Lại, Các Bà Mẹ Là Son-con!

    Cấp Báo! Sau Khi Ta Sống Lại, Các Bà Mẹ Là Son-con!


    ----------------------
    Tác giả: Xuyên Hương Ma Lạt Kê Nhục Oa
    ----o0o----
    Trans&Edit: _N2T_
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=142457

    Giới thiệu:
    Một ngày nọ, ta rơi xuống sông, chết đuối.

    Thần sông nhìn ta, nói: "Chàng trai ngươi rất dũng cảm, ta chuẩn bị cho ngươi bà mẹ nhé. Xin hỏi ngươi chọn bà mẹ Tinh Linh tóc vàng ngực bự hóa yandere nặng này đây, hay là bà mẹ nhân loại tóc đen ngực bự tàn nhẫn nhưng xinh đẹp kiêu ngạo này đây?"

    Ta: "Ta chọn mẹ ngươi! Ta chỉ muốn đầu thai sớm một chút!!"

    Thần sông vui mừng mà nhìn ta: "Ngươi chính là đứa con ngoan thành thực, hai bà mẹ này liền đều đưa cho ngươi vậy, . .


    Giải thích một số từ ngữ trong truyện:

    Son-con: nôm na là có tình cảm với con trai của mình

    Yandere: là người lúc bình thường hiền thục đoan trang mỹ tâm siublack, nhưng khi bị người mình yêu phản bội hoặc có người phản bội người mình yêu thì sẽ xách dao rượt

    Dự phán: tương tự giác quan thứ six

    ...
    Lần sửa cuối bởi _N2T_, ngày 19-07-2017 lúc 14:11.
    ---QC---
    Baka Chi Boy


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,DarkFirez,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Trà Vinh
    Bài viết
    2,531
    Xu
    0

    Mặc định

    Post này để update 1 số thông tin khác trong truyện












    Họ tên: Niya · Jilin Ente

    Giới tính: Nữ

    Thân cao: 172cm

    Thể trọng: 49kg

    Màu tóc: Hắc

    Màu mắt: Lục

    Thân phận: Chỉ đạo kiếm thuật Đội hộ vệ Nữ hoàng【 Valkyrie 】

    Năng lực:

    【 Kiếm thuật A+ 】: Một kiếm sĩ có thể cùng nữ hoàng bệ hạ có qua có lại, thiên tư thông minh thêm vào chăm học khổ luyện làm cho nàng trở thành kiệt xuất bên trong kiếm sĩ, tốc độ kiếm cực nhanh một chiêu lụm mạng, mặc dù là nữ nhân thế nhưng bạo phát ra sức mạnh cùng tốc độ thậm chí có thể vượt qua nam nhân.

    【 Dự phán A+ 】: Quanh năm suốt tháng huấn luyện để Niya ở trong chiến đấu có thể linh cảm được lần công kích sau tới từ hướng nào đồng thời theo bản năng mà phòng ngự hoặc là né tránh, bởi vậy cho dù chính là ở bên trong hỗn chiến cũng rất khó thương tổn được Niya.

    【 Trung thành S 】: Đối mặt hết thảy mê hoặc cùng uy hiếp đều sẽ không thay đổi trung thành tín ngưỡng của bản thân, tuyệt đối trung với nữ hoàng tồn tại.

    Giới thiệu tóm tắt: Phụ thân ở mười năm trước chết trận trong chiến tranh, sau đó mẫu thân vì tiền vứt bỏ nàng đi lấy nam nhân khác, Niya được người thu dưỡng rất nhanh nghĩa phụ nghĩa mẫu bị sơn tặc giết chết, may mà nữ hoàng xuất hiện cứu Niya, từ đây đối với nữ hoàng trung thành tuyệt đối, nàng thiên tư thông minh rất nhanh liền trở thành tinh nhuệ bên trong Valkyrie, càng được nữ hoàng an bài với tư cách chỉ đạo kiếm thuật hết thảy Valkyrie. Lĩnh hội một tay trù nghệ giỏi, đối với toàn bộ những người khác đều không thèm để ý. Vóc người rất tốt, nhưng là nàng đối với vóc người nữ của mình rất là mất hứng, dù sao nếu như buộc ngực hơi hơi lỏng một ít mà nói, lay động bộ ngực sẽ làm trọng tâm thân thể có chút đơn bạc của Niya bất ổn...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi _N2T_, ngày 23-04-2017 lúc 09:04.
    Baka Chi Boy

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,DarkFirez,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Trà Vinh
    Bài viết
    2,531
    Xu
    0

    Mặc định

    TẬP 1: SỰ KIỆN VƯƠNG TỬ TINH LINH
    - LOẠN THÚ HOÀNH HÀNH

    ----------------------
    Chương 1
    ----o0o----
    Dịch và biên tập: _N2T_
    http://www.tangthuvien.vn/

    "Chúc Lương Triết, nam, Hán tộc, sinh năm 1997, giấy căn cước số XXX. . . XXX, tuổi tác 21, chưa kết hôn, sinh viên tốt nghiệp trường quân đội cơ giới khoa chính quy, nguyên nhân cái chết vì cứu đồng bào dân tộc thiểu số chìm chết. Ghi lại một lần công lao cấp hai, truy tặng liệt sĩ."

    A, không sai.

    Ta chết rồi.

    Một màn cuối cùng khi ta còn sống, tựu là nhìn thấy một cô bé rơi xuống nước, là một vị quân nhân vì nhân dân phục vụ, ta nghĩ đều không có nghĩ, liền trực tiếp nhảy xuống nước. Vừa tuyết tan nước sông cuồn cuộn mà lại lạnh lẽo, thời điểm ta liều mạng đem bé gái nhỏ đẩy lên trên thuyền nhỏ tới chi viện, đột nhiên bị một luồng sóng cuốn đi, rõ ràng là nước, nhưng ở trong nháy mắt đó giống như một tảng đá lớn nặng nề đập đến trên mặt ta.

    Sau đó ta liền mất đi ý thức, cũng không còn tỉnh lại.

    21 năm nhân sinh của Chúc Lương Triết liền kết thúc như thế, muốn nói đến, ta không có tiếc nuối cái gì, cũng không có cảm giác được cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn gì. Gia đình ta chính là quân nhân thế gia, từ Hồng quân bắt đầu vẫn kéo dài đến trên người ta, cái chết của ta chỉ làm cho cha mẹ ta bi thống nhất thời, sau đó bọn hắn sẽ cho rằng ta chính là một cái đứa con làm rạng rỡ tổ tông mà cảm giác được tự hào. Ta còn có một cái chị gái có thể chăm sóc bọn hắn, cho nên, ta cũng không có lưu niệm gì.

    A, tiện thể nhắc tới ta chính là cẩu độc thân.

    Đối với ta mà nói, sống sót trái lại không có cái theo đuổi gì, ngơ ngơ ngác ngác mỗi ngày luyện tập, đi học, học tập, rèn luyện. Có thể đối với ta mà nói sinh hoạt ở trường quân đội trái lại càng thích hợp với ta loại người không có thúc giục sẽ không có động lực này nhỉ. Ta ở trường quân đội cũng không phải cái Hoàng Bộ Tam Kiệt gì, cũng chính là một cái thành tích trung đẳng, một học sinh đặt ở trước mặt lão sư còn cần phải tự giới thiệu mình. Sau đó ta tham gia công tác, đoán chừng cũng chính là lăn lộn kiếm cơm ăn, một viên công phổ thông không sẽ phạm sai cũng không có tên tuổi gì.

    Bất quá, nhưng bởi vì chuyện này được một cái công lao cấp hai còn được trao huân chương liệt sĩ, này liền đủ để tên ta điêu khắc vào trong lịch sử. Ừ, sống sót tầm thường vô vi, còn không bằng một lần tử vong oanh oanh liệt liệt như thế. Trận tử vong này không hề là bắt đầu sinh mệnh ta, chẳng bằng nói chính là một lần huy hoàng của ta.

    Thực sự là hoàn mỹ a.

    Được rồi, ta suy nghĩ xong. Ta có phải đã có thể đi rồi hay không? Ý thức của ta cũng đã tồn tại đến nghi thức trao huân chương tại sao còn có thể tồn tại? Không phải nói ta đã tử vong sao?! Tại sao ta còn có thể có ý thức tồn tại? Dựa theo chủ nghĩa duy vật tới nói người chết như đèn tắt hẳn là đều không có thứ gì, tại sao ta còn có thể suy nghĩ?

    Hay là nói con người thật sự có linh hồn, chỉ bất quá linh hồn không cách nào nói cho mọi người là mình tồn tại, mọi người lại không nhìn thấy linh hồn, cho nên linh hồn liền không tồn tại? Ta không biết, ta hiện tại rốt cuộc là cái gì, ta dường như chỉ là một cái ý thức, không có tứ chi, không có thân thể, không có thứ gì, ngoại trừ ta có thể suy nghĩ, cái gì cũng không thể động, ta cũng không có thị lực, không có thính giác, không có khứu giác, cũng không cảm giác được xung quanh.

    Dường như chỉ có thể tiến hành suy nghĩ, chẳng lẽ nói đây chính là cái chết của nhân loại sao? Không có thứ gì, chỉ còn lại ý thức của chính mình tiến hành suy nghĩ không ngừng, thân thể nhân loại sẽ hủy diệt, ý thức nhân loại lẽ nào thoát ly thân thể nhân loại vẫn có thể tồn tại? Như vậy ta hiện tại đến tột cùng vẫn tính là ý thức Chúc Lương Triết hay không? Chúc Lương Triết đã chết rồi, một cụm ý thức này, còn thuộc về hắn hay không?

    Ta làm sao còn bắt đầu tiến hành suy nghĩ triết học cơ chứ?

    Nếu như ta có miệng ta thật muốn cười khổ một tiếng, nhưng là hiện tại vấn đề tựu là cái gì ta cũng không thể làm. Nếu đã như vậy, ta cũng không tưởng giãy giụa gì nữa, chỉ cần ta không suy nghĩ nữa, có phải sẽ triệt để không có ý thức hay không? Như vậy được rồi, các vị, cảm tạ các ngươi nghe ta lải nhải thời gian dài như vậy, ta sẽ không phiền các ngươi nữa, tạm biệt các vị.

    "Troy! Troy! Van cầu ngươi. . . Troy. . . Van cầu ngươi nhanh tỉnh lại đi. . . Troy. . . Van cầu ngươi. . . Không muốn. . . Không nên để cho mẹ lo lắng. . . Van cầu ngươi. . . Nhanh tỉnh lại. . . Không có ngươi mà nói, mẹ còn làm sao sống tiếp. . . Van cầu ngươi, van cầu ngươi tỉnh lại. . ."

    Ưm. . .

    Vị cô này van cầu ngươi có thể cho một kẻ đã chết một chút tôn nghiêm hay không? Tối thiểu xin đừng nên nằm nhoài khóc trên thi thể hắn, ngươi chẳng lẽ không biết thể trọng ngươi ép ở trên người hắn dễ dàng tạo thành hắn hô hấp không thông sao? Ngươi rốt cuộc là muốn cho hắn tỉnh lại hay là liền an nghỉ như thế a?

    Hả?

    Chờ chút?

    Tại sao ta đang hô hấp? Từng luồng lớn không khí mang theo mùi cỏ tươi cùng hương hoa chảy trong lỗ mũi ta, tràn đầy khoang miệng ta. Trong cổ họng ta, nồng nặc mùi máu tanh kích thích đại não ta, ta nghe thấy thanh âm nước mưa đánh trên mặt đất, nghe được tiếng khóc của nữ nhân bên cạnh ta.

    Tại sao tay ta cảm giác được ấm áp, không, ta không phải khiếp sợ tại sao tay ta sẽ bị người bắt lấy thật chặt, mà là vì cái gì, ta sẽ cảm giác được những thứ này.

    Ta đã chết rồi, người chết chính là không có cảm giác. Ta vừa nãy cũng chính là không có cảm giác nào, chỉ có ý thức, thế nhưng hiện tại, tại sao ta sẽ có xúc cảm? Hơn nữa rõ ràng như thế? Ta không phải đã chết rồi sao? Tại sao, ta một lần nữa cảm giác được sinh mệnh rung động, ta một lần nữa nghe được, thanh âm yếu ớt của trái tim mình.

    Ta ho kịch liệt một tiếng, một ngụm máu tươi lớn nôn ra ngoài, yết hầu bị tắc trong nháy mắt thông suốt. Không khí lạnh lẽo ẩm ướt rốt cục tràn vào lá phổi ta, kích hoạt hết thảy tế bào khắp toàn thân ta từ trên xuống dưới. Ta từ từ mở mắt ra, vài giọt nước mưa đánh vào trên mặt ta, ta nhìn bầu trời mờ mịt, còn có nước mưa tí tách rơi xuống, không biết nên làm sao.

    Ta tại sao lại sống lại?

    Nơi này là nơi nào?

    Ta đã chết rồi, ta xác định ta đã chết rồi, chuyện này là sao nữa? Người chết rồi sau đó còn có thể có ý thức điểm này cũng đã để ta đủ chấn kinh rồi, hiện tại sự phục sinh này liền để ta hoàn toàn không biết nên làm sao để suy nghĩ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, một hồi chuyện đã xảy ra như thế, hoàn toàn giội rửa tam quan của ta.

    "Troy!! Con ta! Con ta! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! ! Quá tốt rồi ngươi còn sống sót! Cảm tạ nữ thần Korventina bảo hộ. . . Cảm tạ ngài phù hộ con ta! Cảm tạ! Cảm tạ ngài!"

    Ta vẫn không có suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên bị một người kéo mạnh, sau đó bị ôm thật chặt vào trong lòng. Đầu của ta đột nhiên va vào bên trong hai cụm ấm áp lớn, không khí ta vừa hô hấp đến trong nháy mắt lại mất đi, chỉ còn lại nồng nặc hương hoa. . . Đây là hoa gì, chung quy cảm giác trước đây đã từng nghe. . . Thế nhưng hiện tại trong lúc nguy cấp trước tiên không đi suy nghĩ những thứ này. . . Vị cô này van cầu ngươi trước tiên thả ta ra ta sắp nghẹt chết rồi!!

    Nữ nhân thả ta ra, hai tay vội vàng nâng lên mặt ta, một đôi tròng mắt màu xanh lam tựa như chớp giật xuất hiện ở trước mặt ta, một khuôn mặt lo lắng đẹp đẽ dường như một dạng mô phỏng 3D hầu như không chân thực xuất hiện ở trước mặt ta. Bất quá, tại sao lỗ tai của nàng nhọn nhọn? Ngón tay nàng thon dài ở trên mặt ta lướt qua ngắn ngủi, xoa xoa mặt ta, lo lắng hỏi: "Thấy sao rồi, con ta? Ngươi chắc hẳn là đau muốn chết rồi nhỉ! Đều là mẹ sai. . . Đều là mẹ sai. . . Mẹ không nên để ngươi đến thảo phạt Địa Long. . . Đều là mẹ sai. . . Đều là mẹ sai. . . Con yêu của ta ngươi không có chuyện gì. . . Quá tốt rồi. . . Quá tốt rồi. . . Mẹ mang ngươi trở về. . . Mẹ mang ngươi về nhà. . ."

    Cái đó… vị cô này xin hỏi ngươi là ai? A, không, xin ngươi nói cho ta biết ta là ai được không. . . Ta lúc này vừa sống lại còn có chút lờ mờ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Ta vốn là đã bị cuốn đi, vì sao lại ở chỗ này, hơn nữa hiện nay đồ vật ta thấy tuy rằng cùng với đồ vật bình thường nhìn thấy không hề khác gì nhau, nhưng dù sao có chút cảm giác hoàn toàn không hợp.

    Đặc biệt là cái nữ nhân tự xưng là "Mẹ" trước mắt này. . .

    "Làm sao? Ngươi còn nhận ra mẹ không? Chính là ta a, mẹ ngươi a!" Nàng có lẽ chú ý tới dáng vẻ cả mặt ngáo ngơ của ta, gắt gao nâng mặt ta, để ta nhìn vào mắt nàng, hô to, "Ta chính là mẹ ngươi a! Con ta. . . Ta chính là mẹ ngươi a! Đừng dọa mẹ. . . Không nên dọa mẹ. . . Ngươi không có chuyện gì, ngươi nhất định không có chuyện gì!"

    "Mẹ. . . Mẹ?"

    Trong đầu ta dường như bị nhét vào trí nhớ vốn cũng không thuộc về ta, ta nhìn khuôn mặt của nữ nhân trước mặt, lại tự nhiên không gì sánh được bật thốt lên xưng hô "Mẹ". Nữ nhân trước mặt nức nở một chút, khóe miệng run run nhếch, lộ ra một cái nụ cười mỹ lệ mà lại vui mừng không gì sánh được, nàng đột nhiên đem ta ôm vào trong lòng, lên tiếng khóc lớn trên bờ vai của ta.

    Ta ngơ ngác mà ôm nàng, cảm thụ kích cỡ cùng co dãn kinh người, cùng với sự ấm áp và mùi thơm ngát trên người nàng. Xem ra, tam quan của ta lại muốn đổi mới một lần nữa, ta đã từng luôn xem thường tình tiết xuyên qua trong tiểu thuyết, lần này, xác xác thực thực phát sinh ở trên người ta.

    Ta nhìn bà mẹ lỗ tai nhọn trước mặt, ta cảm giác được đợt xuyên qua này của ta dường như còn không giống bình thường, không phải xuyên qua đến quá khứ hoặc tương lai, mà dường như là xuyên qua đến một cái dị giới a. . . Mẹ của ta hẳn là không phải loài người nhỉ, ngược lại như là Tinh Linh. . . Chờ chút! Mẹ ta là Tinh Linh! Vậy ta chẳng phải cũng chính là Tinh Linh?!

    Ta đột nhiên giơ tay lên, sờ sờ lỗ tai của mình, ô hay? Là lỗ tai nhân loại bình thường? A? Vậy ta là nhân loại? Vậy vị cô này ngươi có phải tìm sai người hay không? Ta là nhân loại a! Ngươi cái Tinh Linh vì sao lại sinh ra con là nhân loại? Hay là cha ta là một nhân loại? Vậy ta chính là cái loại hỗn huyết?

    Đại não ta trong nháy mắt liền xóa đi những vấn đề này, đổi lấy chính là đáp án những vấn đề này. Không, cũng không phải đáp án, mà chính là cho ta một loại "Chuyện như vậy tựu là như vậy" một loại cảm giác thường thức. Đây là tại sao? Những ý thức cùng ký ức này là chuyện gì xảy ra? Những cái này là ký ức của chủ nhân cũ của thân thể này sao? Hiện tại đã bị ta kế thừa sao? Muốn nói như vậy mà nói, chủ nhân trước của thân thể này, hẳn là đã chết rồi.

    Nữ nhân đang ôm ta trước mặt, đúng là mẹ ta a. . . Hơn nữa. . . Hơn nữa. . .

    "Nữ vương của ta! ! Tìm tới các ngươi rồi!"

    Sau lưng mẹ truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đoàn người từ bên trong rừng cây rậm rạp lao ra, nhìn thấy ta cùng mẹ sau đó thở mạnh một hơi, người cầm đầu. . . A không, phải nói chính là Tinh Linh, ăn mặc khôi giáp, là một người nam tính hắn còn là rất thanh tú, hay là nói nam nhân Tinh Linh đều chính là nam nhân thanh tú gợi nên cảm giác có chút gầy yếu như thế? Hắn đi tới trước mặt chúng ta, một chân quỳ xuống, tay phải đè ngực, cúi đầu nói: "Nơi đây hung hiểm, còn mời nữ vương mang vương tử lên ngựa cấp tốc rời đi."

    Người mẹ này. . . Thế nhưng là nữ vương Tinh Linh tộc a! Mà ta thế nhưng là vương tử Tinh Linh tộc a!! Đây là xuyên qua quỷ gì, xác suất này cũng quá trùng hợp đi! Ta liền tùy tiện vừa chết sau đó lại đột nhiên đến dị giới còn trở thành vương tử của một đám Tinh Linh?! Trùng hợp này ta căn bản là không tin a!

    Mẹ xoa xoa khóe mắt, sau đó cầm lấy tay ta thật chặt đứng lên, quay đầu lại nói: "Mặc kệ ra sao đều phải bảo vệ vương tử an toàn! Ta ra sao không đáng kể, ta không thể nhìn con ta bị thương!"

    Sau đó nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mặt ta, cười động viên ta, nói: "Không sao rồi, đã không sao rồi con, con yêu của ta, đã không sao rồi. Không cần phải sợ, mẹ ngay tại đây. Không cần phải sợ, chúng ta bây giờ liền về nhà, ta sau đó tuyệt đối sẽ không lại để ngươi đến chỗ nguy hiểm như vậy nữa. . . Đều là mẹ sai. . . Đều là mẹ sai. . ."

    Ta cảm giác được người mẹ này đối với ta tràn đầy tình mẹ a, đáng tiếc ta không phải chủ nhân cũ của thân thể này. . . Ta nhìn con ngươi nàng che kín nước mắt dường như một dạng ngọc thạch vỡ tan, có chút không quá nhẫn tâm đả kích nàng. . . Ta gật gật đầu, dùng thân thể còn chưa quen thuộc này của ta, bước ra bước thứ nhất.

    Cảm giác thân thể nhẹ đến khó hiểu a, ta cúi đầu nhìn bản thân một chút, cũng không có nhìn ra chính ta cùng nhân loại có khác nhau gì, đại khái tựu là so với bản gốc của ta muốn gầy yếu một chút. Ta trước đó tuy nói chỉ là không lý tưởng, nhưng là cũng rèn luyện ra một thân bắp thịt. Một thân thể có hơi gầy yếu này để ta có chút không quen.

    Giờ khắc này trên người ta chỉ là mặc một bộ giáp da đơn giản, mà ở bên trong giáp da thì là đồ lót rõ ràng được chế tác tỉ mỉ. Áo choàng phía sau ta giờ khắc này đã rách rưới nát tàn còn dính nước bùn, một đôi ủng da cũng đã sắp báo hỏng, đây là một đôi giày ủng, nói cách khác ở vừa bắt đầu người này cũng chính là cưỡi ngựa tới đây, mà bên hông của ta, một cái vỏ kiếm trống rỗng đang lắc lư, kiếm của ta đâu?!

    Đại não ta bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng dường như một dạng điện ảnh, trong thành phố mọi người hoan hô. . . Rộn ràng đám người. . . Chen chúc binh lính. . . Ta trên lưng ngựa mỉm cười vẫy tay. . . Trong rừng rậm hắc ám. . . Cái bóng to lớn đạp lên đội ngũ. . . Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. . . Thời điểm đang chạy trốn đột nhiên bị cự thú nhào đến quét bay, sau đó, một cước giẫm xuống. . .

    "Hô a!"

    Hồi ức này chân thực đến mức đáng sợ, ta đột nhiên sờ sờ dưới bụng của mình, dưới bụng rõ ràng lún một chút, trên người ta ra một thân mồ hôi lạnh. Thân thể này lại không bị một thoáng kia giẫm thành thịt nát thực sự là vạn hạnh a, nếu không ta đoán chừng xuyên qua tới đều không có ý nghĩa, xem ra hẳn là lại đây thảo phạt cái gì kết quả bị giết ngược lại a. . .

    Hơn nữa nhìn dáng vẻ cự thú kia. . . A cự thú kia gọi là Địa Long a. . . Xem ra khá giống sinh vật Tam Giác Long lại miễn dịch ma pháp phóng ra còn có vũ khí chém vào. Đối mặt loại sinh vật này, chẳng trách sẽ thảo phạt thất bại. Vảy rồng này cũng quá cứng rồi, hơn nữa, dựa vào hồi ức của người không thuộc về ta này, đội ngũ này không có mang bất kỳ vũ khí nặng gì.

    Hay là nói Tinh Linh tộc sẽ không có vũ khí nặng đây?

    Điểm này trong trí nhớ ta cũng không có ấn tượng gì, phải nói ta hiện tại kế thừa hồi ức phi thường phiến diện, ký ức có thể hoàn chỉnh, chỉ có sự tình trước một ngày tử vong. Ta có thể nhớ tới, cũng chỉ có một người là mẹ.

    Hai cái vệ binh đi tới trước mặt chúng ta xuống ngựa, ta chất phác dắt qua dây cương, xoay người lên ngựa. Mẹ có chút vụng về xoay người lên ngựa, bộ ngực nuôi dưỡng sự kiêu ngạo của bộ thân thể này lay động nguy hiểm hai lần. Trang phục trên người mẹ không hề là quần áo tác chiến, mà chính là váy dài phổ thông màu xanh biếc, giờ phút này chiếc váy dài đã rách rưới nát tàn bị cắt ra vô số lỗ hổng, xem ra, mẹ vì tìm được ta, ở trong rừng rậm bôn ba đã lâu.

    "Đi thôi, về vương cung. Đúng rồi, các ngươi đem quần áo đều đổi một tý."

    Mẹ thúc ngựa, đi mấy bước, đột nhiên quay đầu hướng các vệ binh phía dưới nói.

    Đội trưởng đầu lĩnh sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu được, bắt chuyện vệ binh phía dưới, hô: "Nhanh! Đem y phục trên người làm chút bùn, làm rách một chút, thấm chút máu! Nhớ kỹ, chúng ta đây là đánh thắng rồi! Chúng ta thảo phạt xong xuôi rồi! Chúng ta chính là khải hoàn! Khải hoàn!"

    "Khải hoàn!"

    Mẹ gật gật đầu, nói tiếp: "Đồ vật chuẩn bị thế nào?"

    Đội trưởng cầm lấy một cái túi, nói: "Đều chuẩn bị kỹ càng, nữ vương điện hạ."

    Mẹ tiếp nhận túi, mở ra, bên trong chính là vang vọng rào rạt giống như thanh âm kim loại va chạm, ta đến gần liếc mắt nhìn, bên trong chính là vảy giống như một dạng miếng đồng lộng lẫy, rồi lại mang theo khí tức sinh vật sống qua.

    "Đây là vảy Địa Long, nhớ kỹ nè con, lần này, ngươi chính là thắng lợi, ngươi chính là khải hoàn, lúc trở về, đem những thứ đồ này tung hướng quần chúng là được rồi. Đừng ngại, đừng ngại, Địa Long gì gì đó không cần ngươi đi bận tâm, con ta, ngươi đàng hoàng ở tại bên cạnh ta là tốt rồi, van cầu ngươi, tuyệt đối không nên chạy lung tung nữa, mẹ cũng sẽ không bao giờ để ngươi đến chỗ nguy hiểm như vậy nữa."

    Mẹ cưng chiều mà nhìn ta, đem cái túi kia đưa cho ta. Ta tiếp nhận túi, trọng lượng nặng trình trịch giống như tiếp nhận một túi kim loại, rõ ràng chỉ là vảy sinh vật mà thôi, tại sao nặng như vậy.

    Ta ngẩng đầu lên, đột nhiên hiểu rõ.

    Bên trong mảnh bùn nhão bị đạp nát kia, ở bên trong những thân cây đứt rời kia, ở trên địa phương ta mới tỉnh lại.

    Chính là từng mảng từng mảng thịt nát.

    Một túi vảy này, chính là tính mạng của bọn họ, trọng lượng tính gộp lại. . .

    Vào lúc này, mưa tạnh, ánh mặt trời xuyên thủng tầng mây, ánh mặt trời phản chiếu áo giáp này lộng lẫy, ta thấy từng cái từng cái, khuôn mặt tuyệt vọng. . .


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi _N2T_, ngày 23-04-2017 lúc 17:29.
    Baka Chi Boy

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,DarkFirez,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Trà Vinh
    Bài viết
    2,531
    Xu
    0

    Mặc định

    TẬP 1
    ----------------------
    Chương 2
    ----o0o----
    Dịch và biên tập: _N2T_
    http://www.tangthuvien.vn/

    Cưỡi ngựa đi đã rất lâu, rời đi một mảnh rừng rậm đen kịt này, rốt cục đi tới trên đường bình thường. Từng bước có thể nhìn thấy lượng lớn Tinh Linh đi lại ở trên đường cùng ven đường, ta có chút ngạc nhiên đánh giá bọn hắn, cảm thấy những Tinh Linh này ngoại trừ trên vóc người và lỗ tai cùng nhân loại không giống nhau, những tập tính khác dường như cùng nhân loại gần như, loại đường phố này, cùng buôn bán nhỏ ở ven đường, đều cùng xã hội loài người giống nhau.

    Ta còn tưởng rằng Tinh Linh sẽ dùng làng xóm nhỏ phân tán ở trong núi cùng trong rừng cây, không nghĩ tới Tinh Linh cũng chính là có thành thị của mình. Hoặc nói, thế giới này cũng có nhân loại, những Tinh Linh này cũng chính là được nhân loại ảnh hưởng?

    "Đội đàng hoàng khăn đội đầu, con ta."

    Bên tai ta đột nhiên truyền đến kích thích ôn nhu, ta sợ hết hồn, nghiêng đầu phát hiện mẹ đang dùng nụ cười ôn nhu nhìn ta, đưa tay vén mép khăn ở lỗ tai ta, che lại lỗ tai ta. Mẹ lặng lẽ duỗi ra ngón trỏ nhỏ dài, nghịch ngợm làm một cái động tác "Xuỵt", nói: "Lỗ tai ngươi, còn là chú ý đừng để bị nhìn thấy nha."

    Xem ra Tinh Linh tộc rất coi trọng huyết thống a.

    Nói thật những thứ này trong đầu ta cũng không có, có lẽ để cho ta chỉ là một ngày hồi ức trước khi chết của hắn. Chủ cũ bộ thân thể này mang đội xuất chinh, nhưng hầu như toàn quân bị diệt, mà túi trên tay ta cầm, lại phải nói cho những dân chúng vui vẻ tiễn đưa chúng ta rời đi kia một cái lời nói dối. Đây không phải một lần khải hoàn, mà chính là một lần nét bút hỏng từ đầu đến đuôi.

    Ta có chút khó chịu, mặc dù nói chuyện này vốn là cùng ta không có quan hệ, thế nhưng là việc này ngược lại hoàn toàn tư tưởng giáo dục ta tiếp thu từ nhỏ, ta hiểu rõ đây là không thể không làm, đánh một lần thua trận ai cũng sẽ không dễ chịu. Thế nhưng lừa dối như vậy, làm sao có thể để những chiến sĩ chết trận kia nhắm mắt?

    "Đô đô đô đô ~ "

    Bộ binh đi ở phía sau chúng ta đột nhiên thổi lên kèn lệnh, người chung quanh nghe được tiếng kèn lệnh đều chen chúc tới, nhìn đoàn ngựa thồ hò reo, có lẽ đây là nghi thức khải hoàn? Mẹ nhẹ nhàng đẩy đẩy ta, nói: "Đem những thứ đồ này tung hướng quần chúng đi, nhớ kỹ, ngươi hiện tại chính là khải hoàn, cần vui vẻ một chút, lần này ngươi chính là nhân vật chính."

    Ta mở túi ra, lấy ra một cái vảy rồng, vảy Địa Long mang theo sự lộng lẫy của kim loại, thế nhưng mò lên lại có hoa văn gợn gợn, mà sau lưng vảy thì là cảm giác da thịt mềm mại, trung tâm vảy rồng rất dầy, thế nhưng mép lại rất sắc bén. Ta phất tay hướng bên trong đoàn người vung đi, đoàn người bạo phát từng trận hò reo, tranh đoạt vảy Địa Long mà ta ném đi.

    "Nhân danh Morrigan vĩ đại! Nhân danh rừng rậm vĩ đại! Nhân danh nữ thần Korventina! Hướng dũng sĩ khải hoàn của chúng ta, vương tử điện hạ Troy • Garad Farrell • Rovenor chinh phạt thú hoành hành của chúng ta! Nguyện vinh quang của rừng rậm và hồ nước vĩnh viễn giáng lâm ở trên người hắn phù hộ hắn!"

    Các đội vệ binh phía sau cùng kêu lên hò hét, nếu như nhận biết cẩn thận mà nói, ngôn ngữ bọn hắn nói chính là ta căn bản chưa từng nghe qua, thế nhưng dường như điểm này cũng không ảnh hưởng khả năng nói và hiểu của ta. Xem ra, ngôn ngữ cùng ký ức cũng không ở cùng phân khu bên trong đại não. Ta ngơ ngác dường như một dạng máy móc vung vảy rồng, một mặt chính là ta có chút căng thẳng, mặt khác, chính là ta thật sự rất không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

    "Vui vẻ chút đi, con ta, chỉ cần ngươi có thể sống sót, tựu là hạnh phúc lớn nhất của mẹ."

    Mẹ dường như chú ý tới tâm tình ta không tốt, nàng nặn nặn gò má ta, ôn nhu nói.

    "Ưm."

    Ta gật gật đầu, từ từ đi vào Tinh Linh thành. Tinh Linh thành xem ra cùng thành trì nhân loại không có khác nhau lớn gì, tường thành cao to rộng rãi, dày đặc, da thú bao trùm cửa thành thiết bản, thời điểm đi qua phía dưới cửa thành ta ngẩng đầu lên, còn nhìn thấy lỗ lớn để đổ dầu sôi xuống lúc thủ thành, xem ra cái lỗ này dùng qua không chỉ một lần.

    Tinh Linh không phải biết ma pháp sao? Ta nhìn một chút tay mình, tại sao ta sẽ không có cảm giác được ma pháp lưu động đây...

    Đi qua đường phố, đi qua đám người hò reo nhảy nhót. Rốt cục nhìn thấy hoàng cung nằm ở trung tâm thành phố. Đây là hoàng cung phong cách Châu Âu, ta cũng không có nhìn ra được có đặc thù gì của Tinh Linh. Tinh Linh nơi này dường như cùng nhân loại rất gần, liền ngay cả văn minh đều là giống nhau. Cổng hoàng cung mở ra, ta cùng mẹ thúc ngựa đi vào, mới vừa vào chính là hoa viên to lớn, mà ở trung tâm hoa viên thì là một mảnh hồ, dù cho chỉ là hồ để giải trí ở hoàng cung, xem ra cũng phi thường tráng lệ. Mặt cỏ xung quanh xanh mượt um tùm, hẳn là có người mỗi ngày quản lý. Ở giữa hồ, còn có thiên nga lười biếng chải lông. Đi qua hoa viên, mặt sau thì là quảng trường to lớn, trung tâm quảng trường thì là suối phun. Mặt đất trải bằng phẳng phi thường, móng ngựa nhẹ nhàng bước qua, liền một cái hòn đá nhỏ đều không có nảy lên.

    Ở phía sau, tựu là hoàng cung dài đến độ dù là thúc ngựa đều cần chạy một lúc.

    "Con ta, mau vào nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi chắc hẳn sợ muốn chết rồi, nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cái gì hết, có mẹ ở đây, không cần lo lắng cái gì hết."

    "Thế nhưng là hiện tại chính là buổi trưa..."

    Ta cùng mẹ xuống ngựa, thân thể mẹ có chút vụng về, cho nên là ta đem mẹ ôm xuống. Mẹ cầm lấy tay ta thật chặt, xem ra chính là sẽ không để cho ta lại đi chỗ khác. Bên trong tròng mắt màu xanh lam của mẹ lập loè ánh sáng sợ hãi như trước, mà tay nàng so với ta còn có run rẩy, nàng so với ta còn sợ sệt hơn, nói vậy lúc ta rời đi, nàng muốn so với ta còn sợ sệt Địa Long phía trước hơn.

    "Cùng mẹ trở lại được không... Cùng mẹ trở lại... Mẹ sợ, Mẹ sợ ngươi..."

    Trên khuôn mặt đẹp không gì tả nổi, đôi môi mang phong tình vạn chủng kia đang run rẩy kịch liệt, ta bất đắc dĩ gật gật đầu, cùng mẹ đồng thời dắt tay đi vào hoàng cung.

    "Nữ vương điện hạ! Vương tử điện hạ! Chúc mừng ngài khải hoàn!"

    Mới vừa vào cửa, bên trong liền truyền đến tiếng la làm ta giật cả mình, trước đại sảnh, một mảnh Tinh Linh quỳ một chân trên đất, tay phải đè ngực, cung kính mà cúi đầu nghênh tiếp chúng ta. Mẹ cười cười, đi tới trước mặt bọn họ, nói: "Cảm tạ các vị, thế nhưng hiện tại trải qua một phen khổ chiến, vương tử điện hạ đã uể oải không chịu nổi, ta hy vọng các vị có thể tạm thời từ bỏ ý nghĩ tâm tình cùng vương tử điện hạ, ta tin tưởng chờ sau khi vương tử điện hạ nghỉ ngơi xong, sẽ rất hy vọng cùng mọi người chia sẻ một đoạn cố sự này."

    Hai người hầu gái lanh lợi sáng sủa đứng ở bên cạnh ta, lặng lẽ nói: "Vương tử điện hạ, mời tới bên này."

    "A... Nha..."

    Ta theo hai người hầu gái dọc theo thảm màu đỏ từ từ đi tới, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ bồn hoa nở rộ phồn hoa và mặt cỏ cùng cây thấp chỉnh tề như một. Nơi này vốn là địa phương ta không nên tiến vào, thế nhưng hiện tại, hết thảy nơi này đều có thể nói chính là thuộc về ta.

    Hai người hầu gái đoan trang một trước một sau theo ta, lỗ tai các nàng run run có quy luật theo động tác bước đi, để ta rất muốn sờ một chút... Thế nhưng ta cảm thấy tốt nhất là không cần làm ra sự tình quá thất lễ thì tốt hơn, cho nên ta nhịn xuống cái ý niệm này.

    Không thể không nói, phòng ta có xa như vậy sao?! Các ngươi có thể cân nhắc thể lực một cái người vừa khởi tử hoàn sinh lại cưỡi ngựa đi xa như vậy hay không a! Ta ở trên chiến trường tỉnh lại không có cảm giác mệt mỏi, liên tục cưỡi ngựa đi trở về không có cảm giác mệt mỏi, thế nhưng ta lại ở trên đường đi hướng gian phòng của mình cảm giác được uể oải thậm chí tưởng dừng lại nghỉ ngơi một chút...

    "Vương tử điện hạ, ngài nghỉ ngơi trước một chút, chúng ta sẽ sớm dẫn ngài đi tắm rửa."

    Hầu gái kéo cửa ra, cung kính mà khom lưng cúc cung nói. Ta gật gật đầu, đi vào phòng mình. Đây là một gian phòng cực lớn, một tấm giường nhìn liền phát sợ ở một bên, bên trên chính là một chiếc đèn treo to lớn... Thế nhưng cũng không có treo vào cái gì, mà chính là nổi bồng bềnh giữa không trung... Bốn phía đều là một ít đồ trang trí, còn có một cái lò lửa. Bất quá, hỏa diễm trong lò lửa này, lại là màu xanh lam.

    Ta hiếu kỳ đi tới, đưa tay sờ sờ hỏa diễm, cảm giác giống như ta mò không khí vậy, không hề có cảm giác gì. Không, hỏa diễm đã chính là có nhiệt độ, thế nhưng, cái hỏa diễm này, chính là cùng nhiệt độ trong phòng tương đồng. A không, phải nói, nhiệt độ trong phòng cũng là bởi vì cái hỏa diễm này, cho nên mới duy trì cố định.

    Thú vị, cái này quả thật tựu là một cái điều hòa a.

    "Làm sao, cảm thấy rất nóng sao?"

    Đột nhiên, phía sau ta truyền đến một cái thanh âm lười biếng, dọa ta thiếu chút nữa một đầu tiến vào trong lửa. Ta đột nhiên quay đầu lại, mặt sau màn che giường, lộ ra một tấm mặt nhỏ nhắn xinh xắn thế nhưng tinh xảo dường như búp bê, con mắt của nàng là màu xanh lục phi thường hiếm thấy, bất quá nhưng duy trì một dạng cảm giác lười biếng như chưa tỉnh ngủ. Một đôi tai nhọn run nhẹ, nàng nằm nhoài trên giường ta, lười biếng nhìn ta hỏi.

    "Cái kia... Đây là... Phòng của ta nhỉ..."

    Rõ ràng là hầu gái ở trong cái hoàng cung này không thể dẫn sai đường chứ!!

    "A, đúng vậy."

    Nàng thờ ơ trở mình, nói.

    "Kia..."

    "Dù sao phòng ngươi ta mỗi ngày đều tiến vào, có vấn đề sao?"

    Vị đồng chí này xin hỏi ngươi là ai ngươi tại sao có thể tùy ý ra vào phòng ta hơn nữa ta căn bản là không quen biết ngươi a... Nàng ở trên giường ta xoay người, sau đó lăn xuống linh hoạt phi thường, đứng lên, váy dài trên người không có ảnh hưởng chút nào đến sự linh hoạt của thân thể nàng. Nàng đi tới bên cạnh ta, nắm chặt tay ta phi thường thành thạo, một đôi mắt xanh linh lợi trong suốt nhìn ta, Tinh Linh kia xinh đẹp hơn nữa da nhẵn nhụi xuất hiện ở trước mặt ta một chút, thế nhưng, bộ ngực của nàng, cũng không có so mẹ đồ sộ như vậy...

    "Ngươi thắng lợi?"

    Nàng nhìn ta, nghiêng đầu hỏi.

    "A... Ừ... Đúng."

    "Thế nhưng là, Artha... Tracy... Gela... Bọn hắn đều chưa có trở về."

    Nàng thả tay ta ra, cúi đầu, thanh âm có chút run run. Ta ngẩn người, danh tự những người này, ta đều chưa từng nghe qua, những người này ta đều chưa từng thấy. Thế nhưng là tại sao, trái tim ta lại đau đớn, tại sao, ta sẽ cảm giác được sỉ nhục?

    "Xin lỗi..."

    Ta cúi đầu, nắm chặt hai nắm tay, thấp giọng nói, "Xin lỗi... Ta... Ta... Chúng ta... Thất bại... Mọi người... Mọi người đều... Chỉ còn lại ta..."

    Chỉ còn lại ta, mọi người đều chết rồi... Tại sao... Tại sao... Tại sao chuyện này không có quan hệ gì với ta... Nhưng ta cảm giác được thống khổ cùng tuyệt vọng dời núi lấp biển kéo tới, ở thời khắc sống còn ta không có cảm giác sợ hãi, hiện tại nhưng tưởng muốn lên tiếng khóc lớn? Đây rốt cuộc là cảm tình của ai, là của ta, hay là của hắn?

    Nữ Tinh Linh trước mặt ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, con mắt của nàng lấp lóe ánh sáng mấy lần, sau đó nhẹ nhàng đưa tay, ôm lấy eo ta. Hương hoa như có như không ở trong lòng ta tỏa ra, một cái đầu nho nhỏ tựa ở ngực ta, một đôi tay vòng lấy eo ta, dùng sức mà truyền đến ấm áp.

    "Không sao, không liên quan... Ngươi vẫn còn, ngươi còn là tốt rồi... Chỉ cần ngươi vẫn còn, ta liền không phải cô đơn..." Đầu nàng tựa ở ngực ta, thanh âm ôn nhu mà lại run rẩy thông qua ngực ta, truyền đạt tới trái tim ta.

    "Ừm..."

    Ôn nhu đột nhiên xuất hiện xúc động phòng tuyến cuối cùng của ta, ta cảm giác bên trong viền mắt mình mấy viên nước mắt hiện đang chầm chậm chảy xuống. Ta yên lặng mà ôm lấy nàng, ôm lấy cái thiếu nữ mà ta cũng không quen biết này, cảm thụ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng cùng sự ấm áp khiến người ta thư thái...

    "Vương tử điện hạ, mời ngài đi tắm rửa."

    Người hầu gái này ngươi tên gì, ngày mai ngươi có thể không cần đến.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi _N2T_, ngày 23-04-2017 lúc 08:46.
    Baka Chi Boy

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,DarkFirez,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2016
    Đang ở
    Trà Vinh
    Bài viết
    2,531
    Xu
    0

    Mặc định

    TẬP 1
    ----------------------
    Chương 3
    ----o0o----
    Dịch và biên tập: _N2T_
    http://www.tangthuvien.vn/

    (Đoạn này là một màn tắm rửa hết sức nóng bỏng chung với mẹ và em gái kia, tác giả đã xóa vì vi phạm thuần phong mỹ tục, cho nên các bạn cố gắng tự tưởng tượng hoặc kiếm hentai coi)

    Sau lần tắm rửa này, ta hiểu rõ rất nhiều.

    Thứ nhất, thân thể của ta không thể dính nước, nếu không toàn thân ta sẽ cứng ngắc cái gì cũng đều làm không được. Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân thân thể ta tự có "Ma lực hỗn loạn", nói chung, sau này nhất định phải chú ý không được dính nước, hồ nước, dòng sông, nhất định phải bảo đảm không thể tiếp xúc.

    Thứ hai, Lucia này chính là thanh mai trúc mã của ta, cha nàng tựu là đội trưởng đội hộ vệ hiện tại, cũng chính là cái dẫn đầu đến cứu ta kia. Hơn nữa hiện nay nàng không đơn thuần là thanh mai trúc mã của ta, mà còn là vị hôn thê của ta... Mặc dù nói vẫn không có công khai chính thức, thế nhưng là ở nội bộ vương cung, cái này đã không phải là một bí mật.

    "Muốn đi ra ngoài sao? Nhất định phải nhớ không nên rời đi vương cung nha, tuyệt đối tuyệt đối đừng đi ra ngoài, nhất định phải ở bên trong phạm vi tầm mắt của mẹ chơi nha." Thời điểm khi ta đề cấp muốn đi ra ngoài, mẹ cảnh cáo ta. Nàng dựng thẳng lên ngón trỏ nhỏ dài, chỉ trỏ trán ta, nói, "Ngươi đều là không nghe lời chạy lung tung, cho nên mẹ lập lời chú ở trên cửa, tại lúc ngươi ra ngoài, trong nháy mắt đó ta liền có thể biết, tuyệt đối không nên để mẹ lo lắng nha, không phải vậy mẹ sẽ đánh cái mông ngươi..."

    Mẹ ơi, ta đã sắp thành niên, có thể đừng dùng loại lời nói tràn ngập khí tức trẻ con này đến uy hiếp ta hay không, huống chi ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được cởi quần con mình đã lớn như vậy, chuyện đánh cái mông hắn này phi thường không thể miêu tả sao?!

    Kỳ thực ta cũng không tưởng đi ra ngoài, ta chỉ là muốn có một chỗ có thể để cho ta suy nghĩ đàng hoàng một chút tình huống bây giờ. Ta rời đi vương cung, đi tới hoa viên, tùy tiện tìm một gốc cây ngồi xuống, thở dài một tiếng, đờ ra nhìn cây trên đỉnh đầu.

    Rõ ràng chỉ là không tới một ngày, phát sinh quá nhiều chuyện. Từ ta tử vong đến hiện tại phát sinh rất nhiều chuyện, chỉ là chuyện khởi tử hoàn sinh này cũng đã đủ để ta khiếp sợ, sau đó ta lại còn chính là vương tử, mẹ còn là một cái Tinh Linh tóc vàng ngực bự, còn có một cái vị hôn thê Tinh Linh thanh mai trúc mã đáng yêu. Tất cả những thứ này quả thực liền khó có thể tin tưởng được.

    Bất quá có lẽ bởi vì những chuyện này khó có thể tin tưởng được, cho nên ta mới sẽ yên lặng tiếp nhận. Tất cả những thứ này liền đã để năng lực suy tư của ta đều mất đi, chỉ có thể yên lặng tiếp thu những sự thực này.

    Ta sờ sờ túi áo mình, đột nhiên tìm thấy một khối vật thể cứng rắn. Ta ăn mặc trang phục gần giống trước lúc xuất phát, áo gi-lê nhỏ, đồ lót cùng quần dài, xem ra hầu gái thu thập vật phẩm phi thường có tâm, đem tất cả mọi thứ lúc đầu của ta đều đặt ở trong túi quần áo mới.

    Ta lấy ra vật này, hóa ra là vảy Địa Long. Ta ngẩn người, thở dài nặng nề. Cũng phải, sau khi ta đi tới nơi này, còn có chuyện như vậy a. Không hề là tất cả mọi chuyện đều là chuyện tốt, sự tình Địa Long, rõ ràng không có quan hệ gì với ta, lại làm cho ta bận tâm đến thế.

    Đây là một lần nói dối, nếu như nói Địa Long nguy hại mọi người mà nói, lần xuất chinh này của ta đều không có ý nghĩa gì. Ở bề ngoài ta khải hoàn, thế nhưng người bị nguy hại còn chịu khổ như trước, Địa Long như trước ở sát hại các Tinh Linh. Đây là một cái lời nói dối hoàn toàn không có cách nào lừa dối người khác, lại vì thể diện của chúng ta mà không thể không như vậy.

    Thế nhưng, ta hoàn toàn không biết loại sinh vật Địa Long này, ta không có trí nhớ cùng tri thức lúc trước, ấn tượng của ta đối với loại sinh vật Địa Long này, vẻn vẹn chính là hình bóng bên trong mảnh vỡ những ký ức kia trong đầu. Những sinh vật này, đến tột cùng đáng sợ bao nhiêu.

    "Vảy Địa Long a."

    Đỉnh đầu ta đột nhiên truyền đến một thanh âm, ta ngẩng đầu lên, Lucia ngồi ở trên cây, cúi đầu nhìn ta. Ta cười khổ một cái, Lucia mỗi lần ở đâu ta đều sẽ không phát hiện nàng, ma pháp của Lucia chính là【 Biệt tích 】, chỉ cần không phải nàng chủ động hiện thân, như vậy liền vĩnh viễn không thể bị phát hiện. Thực sự là một cái thích khách xuất sắc a.

    Lucia trượt nhẹ xuống cây, cưỡng ép đẩy tay ta ra, ngồi ở trong lồng ngực ta, cướp đi vảy Địa Long, trong ánh mắt vốn là vẫn lười biếng dường như chưa tỉnh ngủ, mang tới tàn nhẫn, nói: "Những Địa Long chết tiệt này, đã giết quá nhiều Tinh Linh, hơn nữa, chúng còn đang xuất phát hướng về vương đô, mấy lần thảo phạt, đều thất bại. Xem ra, nhất định phải điều động quân đội, mới có thể đem bọn chúng thắt cổ..."

    "Tại sao, Địa Long..."

    "Ngươi chẳng lẽ còn không biết sao? Ngươi thế nhưng là trải qua một lần a." Lucia quay đầu lại nhìn ta, đem vảy Địa Long đặt ở trên sân cỏ, sau đó nhắm mắt lại, giơ bàn tay lên, đối diện vảy Địa Long. Trên tay nàng, từng bước bập bềnh ra một cái quả cầu lửa nhỏ, từ một cái đốm lửa nhỏ bắt đầu từng chút một lớn lên, cuối cùng, đã biến thành một cái quả cầu lửa to bằng quả bi-a, đánh về vảy Địa Long.

    "Ầm!"

    Rõ ràng quả cầu lửa chỉ to bằng bi-a, ở thời điểm kích trúng vảy Địa Long nhưng dường như một dạng thuốc nổ nổ tung, hỏa diễm cuốn lấy không khí tứ tán, suýt chút nữa thiêu đốt tóc ta, lưu lại một khối nhỏ tro tàn ở trên sân cỏ xanh lục.

    "Hô... Hô... Hô..." Chỉ là loại ma pháp này, trên đầu Lucia cũng đã ra một đầu mồ hôi, hơn nữa từng ngụm từng ngụm mà thở gấp khí, ta liều mạng dùng bàn tay phủi đốm lửa nhỏ bốc lên. Ta nói nè Đại tiểu thư, chúng ta có thể đừng ở trên sân cỏ tiến hành loại thí nghiệm này hay không, lần này mà cháy chúng ta phải chết hết trong này a!

    Bàn tay ta đột nhiên đập trúng một khối vật thể cứng rắn, ta sửng sốt một chút, phất tro bụi ra, vảy Địa Long trên đất hoàn hảo không chút tổn hại lập loè sự lộng lẫy của kim loại. Vừa nãy quả cầu lửa của Lucia trăm phần trăm chính là kích trúng vảy, uy lực không nói có thể nổ tung thiết bản, ở phía trên lưu lại vết tích thiêu đen còn là không thành vấn đề chứ, thế nhưng là một miếng vảy Địa Long này hoàn hảo không chút tổn hại, thổi ra bụi bặm trên mặt, liền hoa văn cũng không hề biến hóa.

    "Nhìn thấy không? Địa Long chính là sinh vật có ma pháp bảo hộ, ma pháp của chúng ta đối với nó căn bản vô hiệu... Trừ khi chính là loại ma pháp cấp bậc kia của Đại tế tư mới có thể kích nó bị thương." Lucia có chút mệt nhọc tựa ở ngực ta, nói tiếp, "Nếu như chỉ là một con, như vậy chúng ta có thể tìm Đại tế tư bắt giết nó, thế nhưng là hiện nay chúng ta đối mặt không phải một con, mà chính là một đám! Có ít nhất hơn hai mươi con, chúng ta cũng không có hơn hai mươi cái Đại tế tư... Ngươi cũng nhìn thấy trạng thái mệt nhọc sau khi sử dụng ma pháp, Đại tế tư căn bản không có cách nào đối phó nhiều Địa Long như vậy."

    "Kia... Kia dùng đao kiếm không được sao?"

    "Đây, cho ngươi đoản kiếm."

    Lucia đột nhiên từ sau eo rút ra một cái đoản kiếm nhỏ hẹp đưa cho ta... Thiếu nữ ngươi đến tột cùng là từ nơi nào rút ra a, tại sao ta cảm giác ta đi cùng với ngươi thật là nguy hiểm a...

    Ta tiếp nhận đoản kiếm, hướng về vảy rồng dùng sức chém tới.

    "Coong!"

    Thời điểm tiếng vang lanh lảnh phát sinh, ta liền ý thức được không đúng, một kiếm chặt qua này của ta, dường như chặt vào trên thiết bản, vẫn không có chặt vào được, vảy Địa Long trơn tới nỗi ta căn bản là không có cách nào dùng sức, lưỡi kiếm trực tiếp theo vảy rồng trượt ra, hoàn toàn không tạo được thương tổn.

    "Hiểu chưa? Cho nên nói, bầy Địa Long đối với chúng ta tới nói chính là hoàn toàn không có cách nào đối phó... Muốn nói chúng nó hủy diệt vương đô chúng ta, ta đều sẽ tin tưởng. Ngươi có thể sống qua từ bên trong chúng, cũng đã chính là thần tích."

    Lucia nhẹ nhàng đưa tay ôm ta, nằm nhoài trên bả vai ta, nhẹ nhàng nói, "Đừng lại làm chuyện điên rồ... Vương cung không còn có thể xây lại, vương đô không còn có thể dọn nhà, thế nhưng là, ta chỉ có một cái ngươi a..."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi _N2T_, ngày 23-04-2017 lúc 08:46.
    Baka Chi Boy

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,DarkFirez,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status