TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 23

Chủ đề: [Mạt thế] Ám Dạ

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 10: Khủng Thú.

    Đoàng...!
    Hắn thu lại súng lục, nòng súng vẫn còn đang bốc khói. Phía trước hắn là một thi thể xác sống đã bị bắn nát đầu, cạnh đó là hơn...ba mươi thi thể khác. Hắn thở dài, phủi đi máu dính trên quần áo, nét mặt hiện lên sự mỏi mệt. Phía sau hắn, Vũ Huyên đầu tóc rối bời, váy dài cũng thấm đầy máu khô đen đặc.
    Từ hôm qua tới giờ bọn họ đã đi được non nửa hành trình trên con đường quốc lộ này, tốc độ rất nhanh, nhưng cái giá phải trả là số lượng xác sống bọn họ gặp phải cũng càng lúc càng nhiều. Hắn một lần nữa thay đạn súng lục, chân mày cau lại nhìn về phía trước, trên mặt cũng không dấu nổi sự mỏi mệt. Trải qua thời gian dài liên tục chém giết, chạy trốn, rồi còn phải phân tâm bảo vệ cô gái mù sau lưng, dù là hắn thì cũng không tránh được cảm giác cả người hư thoát. Nhưng kỳ lạ là hắn lại không phản cảm với cảm giác này, có lẽ chỉ có như hiện tại, hắn mới cảm thấy bản thân đang tồn tại, thực sự tồn tại.
    "Chúng ta nghỉ một chút đi."
    Phía sau hắn, vọng tới tiếng nói yếu ớt của Vũ Huyên. Cô chỉ là một người bình thường, có thể chịu đựng được tới bây giờ mà không ngã xuống đã là một kì tích rồi.
    Hắn không trả lời, ngồi xuống ven đường, từ trong ba lô móc ra một bình nước định mở nắp uống. Nhưng hắn chợt khựng lại, nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái, suy nghĩ một lúc rồi vứt bình nước về phía cô.
    Cảm giác có vật thể bay đến khiến Vũ Huyên bản năng đưa tay ra đỡ. Sau khi bắt được bình nước, cô ngẩn ra, nhưng rất nhanh khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, không nói gì mà mở nắp bình uống một ngụm lớn. Uống xong, cô đặt bình nước xuống đất, đẩy nhẹ ra trước mặt.
    Hắn vươn tay cầm bình nước lên, cũng uống một ngụm lớn, sau đó trầm mặc không nói gì. Hắn không biết tại sao bản thân phải đưa bình nước cho cô gái này trước, nhưng đã bản năng làm như vậy. Điều này khiến hắn không thể hiểu nổi, thậm chí là có một chút sợ hãi. Trước kia, hắn luôn đặt mạng sống của bản thân lên hàng đầu, nhờ vậy mới có thể sinh tồn trong cái thế giới tàn khốc này được. Rồi sau này, hắn dần sinh ra chết lặng, chán ghét với chính sinh mạng của bản thân hắn, như vậy thì hắn càng không có lý do để ý đến tồn vong của người khác.
    Nhưng với cô gái này, hắn lại thay đổi trong cách hành xử. Thay đổi này dù rất nhỏ, nhưng nó lại như một hồi chuông gõ vang trong lòng hắn, khiến hắn hoang mang, bối rối.
    "Chúng ta còn đi thêm bao lâu nữa thì ra khỏi nơi này?"
    Giọng Vũ Huyên vang lên kéo hắn sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang. Hắn nhìn cô, âm thanh trở nên càng lạnh lùng:
    "Từ giờ đến hết ngày mai chúng ta sẽ đi đến cuối con đường này. Ở đó có thể tiến vào thành phố K."
    "Vậy..."
    Grào!!!
    Vũ Huyên đang định nói tiếp chợt biến sắc mặt, một âm thanh như tiếng sấm nổ vang lên đánh gãy lời cô, cùng với đó là mặt đất đột nhiên trở nên rung rinh như động đất.
    "Đó là cái gì?"
    Hắn đứng bật dậy nhìn về hướng phát ra âm thanh, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
    "Là một loại xác sống biến dị từ động vật. Xem uy thế như vậy dường như là loài Khủng Thú, hơn nữa không chỉ có một con."
    Vũ Huyên sắc mặt tái nhợt vội vàng đáp, cô kéo chéo áo hắn gấp rút nói:
    "Chạy mau, chúng ta không thể tiêu diệt được chúng."
    "Chậm rồi, không chạy được!"
    Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng đáp. Đúng vậy, là chạy không kịp, từ mặt đất run lên đến phương hướng âm thanh phát ra cho thấy đám Khủng Thú này cách bọn họ chưa đến hai trăm mét. Mà với tốc độ của chúng biểu hiện ra, gần như chỉ mười giây sau sẽ bắt kịp bọn họ.
    "Cô tìm một chỗ trốn đi."
    Hắn đầu cũng không quay lại bình tĩnh nói, tay phải chầm chậm rút thanh đao vẫn đeo sau lưng ra. Trong thành phố nơi hắn ở tuy cũng có xác sống biến dị, nhưng chưa hề có loại nào như đám Khủng Thú trước mặt. Trực giác báo cho hắn biết bọn chúng rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm, nguy hiểm tới mức độ có thể khiến cho hắn...mất mạng. Nhưng chính điều này, lại là nguyên nhân làm cho hắn hưng phấn, làm cho máu trong người hắn giây phút này giống như...sôi trào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.


  2. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 11: Sống... có gì vui?

    Nếu như nói pháo hoa có sinh mệnh, vậy đời người cũng giống như pháo hoa. Vận mệnh này bắt đầu từ lúc sinh ra giống như là một viên đạn pháo im lặng, vô tri, để rồi được bắn lên trời cao, tỏa sáng rực rỡ, cũng như nhân sinh đi tới đỉnh phong, muôn màu muôn trạng. Ánh sáng này rất đẹp, rất mê li, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn. Để rồi sau khoảnh khắc, chỉ còn lại là những tro bụi bay bay, lặng yên trở về mặt đất.
    Pháo hoa chóng tàn, mà duyên phận, cũng là chóng tan...
    Hắn yên lặng đứng tại chỗ, tay cầm thật chặt thanh đao, trong lúc này không ngờ lại nghĩ tới những điều như vậy. Chỉ là cuộc đời hắn, hiện tại cũng chưa từng nở rộ, nó chỉ như một viên đạn pháo vô tri, nặng nề, tĩnh mịch.
    Rầm...rầm...rầm.
    Tiếng đám quái vật lao tới như rung chuyển khung trời, nhưng lại chẳng thể làm lòng hắn lung lay. Hắn muốn được nở rộ một lần, được tỏa sáng trong sinh mệnh dù chỉ một giây, mặc dù đổi lại là tro tàn tan nhanh cũng được.
    Rầm...rầm...rầm.
    Đám Khủng Thú đã tới rất gần, đó là những sinh vật có thân hình giống như tê giác, nhưng lại có cái đầu y hệt loài khủng long trên phim, to lớn, hung tàn, bạo lực. Bốn chân của chúng là những móng vuốt như của loài ăn thịt, với những móng nhọn sắc như dao. Chúng lao tới phá hủy mọi thứ trên đường, đẩy văng những xác ô tô cũ nát, dẫm nát mặt đất, như một cơn hồng thủy cuốn tràn tất cả...
    Rầm...rầm...rầm.
    Tóc hắn bay bay, khóe miệng bất chợt hiện một nụ cười. Cười rất hiền, rất nhạt, cười để nghênh đón tử vong, cười để linh hồn không còn chết lặng.
    Con Khủng Thú đầu tiên cách hắn đã chưa đầy mười mét. Đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn chăm chăm vào hắn, cái miệng khổng lồ với những hàm răng sắc nhọn vươn ra, dường như có thể cắn nát tan tất cả. Nó gào lên một tiếng dữ dội, bổ nhào về phía hắn.
    Hầu...!
    Đáp lại nó là một tiếng hú dài, thê lương, nhưng điên cuồng vượt trội. Hắn siết chặt đao, dưới chân đạp mạnh, cả người lao lên phía trước.
    Một người một thú, một lớn một nhỏ, giống như hai đạo lưu tinh xông thẳng vào nhau. Hình ảnh ấy, trong thoáng qua chợt thành vĩnh cửu.
    Xoẹt...!
    Ngao...
    Máu bắn ra, như một dải lụa đỏ nhuộm thẫm không trung. Hắn tiến tới trước hơn mười bước rồi dừng lại, khóe miệng hộc máu, cánh tay phải có thêm năm vết rách sâu tới tận xương, phần ngực lõm xuống, không biết có bao nhiêu xương sườn đã gãy. Nhưng hắn vẫn đứng, gương mặt vẫn treo vẻ mỉm cười, nhưng nụ cười đã trở nên dữ tợn. Phía sau lưng hắn, con Khủng Thú chạy ra thêm năm mét nữa rồi bất chợt khựng lại, giống như đâm phải một bức tường vô hình nào đó. Một vệt máu từ phần đầu của nó từ từ hiện lên, kéo dài đến tận đuôi mới dừng lại. Gió thổi qua, thân hình dài hơn hai mét của con Khủng Thú đột nhiên...tách làm hai nửa.
    Khoảnh khắc này, máu đỏ ngập trời.
    Khoảnh khắc này, giết chóc hàng lâm.
    Khoảnh khắc này, hắn nghênh đón nhân sinh tỏa sáng.
    Đám Khủng Thú còn lại còn bốn con, bây giờ chợt đồng loạt khựng lại, hú dài thê thảm. Trong những đôi mắt đầy bạo ngược đó, không ngờ toát ra vẻ sợ hãi. Nhưng sau giây lát, hung tính trong chúng trỗi dậy, cả đám lại lần nữa lao lên, dường như muốn nhanh chóng phải đem sinh vật hình người trước mắt xé thành thịt vụn.
    Nhìn từng con Khủng Thú như những chiếc xe tải xông thẳng về mình, ánh mắt hắn từ từ trở thành màu đỏ, đỏ như mắt của Khủng Thú, điên cuồng, hung bạo. Hắn cũng đồng dạng gầm lên một tiếng, không cần súng ống, không cần phòng vệ, chỉ đơn giản nắm chặt chuôi đao, mạnh mẽ tiến tới. Vì súng ống sẽ không có tác dụng với chúng, vì chạy trốn cũng chỉ chết nhanh hơn. Nếu tất cả không thể thay đổi, không thể trốn tránh, vậy sao không lấy ra ý chí mạnh nhất của bản thân mà phản kháng?
    Rầm...!
    Xoẹt, xoẹt...!
    Ngao!!!
    Đây là một trận chiến không công bằng. Một người, đối diện bốn con quái vật. Một người, dùng thân hình máu thịt nhỏ nhoi của nhân loại để chống lại những hàm răng, những móng vuốt nặng nề như thép...
    ...
    Hắn lộn người tránh nhát cắn của một con Khủng Thú, đao vung lên chặn lại một cú cào khác, rồi đâm thẳng vào đầu con quái vật, nhưng chưa đợi hắn rút đao ra, bất chợt cảm thấy lưng đau nhói, cả thân hình bị cái đuôi một con Khủng Thú khác quất bay ra ngoài. Hắn gượng người từ từ đứng dậy, khóe miệng máu tươi tràn ra, nhưng bị hắn lấy tay lau mất. Chỉ là trên trán hắn cũng có vết thương, máu chảy xuống mắt, khiến thế giới hắn thấy bỗng chốc trở thành màu đỏ.
    Hắn thở hổn hển, mỗi một lần hít vào cả người lại run lên, lồng ngực như bị ngàn đao cắt chém. Hắn biết đây là dấu hiệu cho thấy phổi bị thương, chỉ là không biết cái xương sườn gãy nào đã đâm vào phổi.
    "Còn chưa kết thúc đâu."
    Hắn cười lên dữ tợn, lại một lần nữa lao vào hai con Khủng Thú còn lại, trả giá việc bị một cú đập của Khủng Thú đánh gãy xương tay trái để nhặt lên thanh đao, sau đó đâm xuyên mồm của một trong hai con Khủng Thú. Nhưng ngay lúc này móng vuốt của con Khủng Thú còn lại đã vồ thẳng về phía đầu hắn, những cái móng sắc như dao, đen sì, lạnh lẽo nhanh chóng phóng đại trong mắt hắn.
    "Sống...có gì vui?"
    Ngay lúc sinh mệnh sắp tiến vào giây phút cuối cùng như vậy, hắn lại không hề có một chút cảm giác sợ hãi nào, trái lại là một loại vui sướng vì được giải thoát tràn ngập tâm trí hắn. Sự vui sướng này khiến khóe miệng hắn nở một nụ cười, rất nhạt, nhưng rất hiền. Chỉ là hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng, ngay giây phút ấy, ngay cái lúc mà hắn cảm thấy cái chết đã đến gần như thế, bất chợt một người hiện ra chắn trước người hắn và con Khủng Thú. Thân hình người ấy so với con quái vật trước mắt thì rất nhỏ bé, yếu ớt, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy tràn đầy kiên cường và quyết liệt. Cũng như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ bản thân sẽ lụi tàn vẫn không hề chùn bước. Thứ tồn tại, chỉ là chấp niệm đến chết không buồng.
    Bàn tay mảnh khảnh của người ấy cầm chặt khẩu súng lục, ngón tay siết cò súng đến trắng bệch, không chút do dự bắn thẳng vào đầu con Khủng Thú.
    Đoàng...đoàng...đoàng!
    Nhưng hiển nhiên là đạn súng lúc không thể làm gì con quái vật, móng vuốt của nó vẫn đánh tới trước, nhưng mục tiêu không còn là hắn mà là thân hình nhỏ bé kia. Đánh tới, như vùi dập đi một đóa hoa trong gió, lại như xóa đi một tình cảm chớm nở vội tàn.
    "Không...!"
    Trong khoảnh khắc, máu tươi bắn lên...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  3. #13
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 12: Chết, có gì buồn?

    Tình là gì?
    Người đời mấy ai hiểu thấu!
    Có những người bên ta rất nhiều năm tháng, quay đầu lại đã hóa gió thổi nhẹ qua.
    Có những người dù là thoáng qua nhau trong khoảnh khắc, lúc nhớ đến lại thành dấu ấn in sâu tận cả đời.
    Một nụ cười nhẹ, mái tóc bay bay, ánh mắt vô hồn mà chất chứa trăm nghìn nhung nhớ. Một cái chạm tay, một giọt lệ buồn, lại như dạ hoa trong đêm vươn mình tỏa sáng.
    Người không đi cùng ta một đời, nhưng lại dõi theo hồn ta một kiếp. Tháng tháng năm năm, mấy ai có nhớ về một bóng hình từng bên ta trong hồng trần ngắn ngủi?
    Máu này bay lên, đỏ tươi diễm lệ, như hoa lại như lệ, tô điểm khung trời. Máu này, là của ai?
    "Không...!"
    Hắn gào lên, thê lương, đau nhói. Một cảm giác tưởng như đã không còn tồn tại trên người hắn, vào giây phút này bỗng nhiên xuất hiện. Cảm giác này, gọi là...mất mát.
    Cô ngã xuống, sau lưng máu tươi như cánh hồng rụng rơi đỏ thắm, khóe môi vẫn còn treo nụ cười. Cười rất hiền, như lưu luyến, lại như xót thương cho hắn...
    Vũ Huyên không biết tại sao phải làm như vậy, không biết vì lý do gì bản thân phải hy sinh mạng sống để cứu hắn. Mạng của cô rất quan trọng, vì nó có thể cứu rỗi mọi người, phục sinh thế giới. Nhưng cô vẫn làm như vậy, lao lên, che chở hắn, bỏ ra tất cả để cứu một người đàn ông mà từ lâu đã không còn thiết sống.
    Vì cái gì?
    Có lẽ vì cô cảm nhận được sự cô độc đến tận linh hồn của hắn, thấu hiểu nỗi bi thương đến tan nát con tim hắn, sự mệt mỏi đến chán chường sinh mạng của hắn. Người đàn ông này, rất đáng thương...
    Vì vậy, dù có chết, cô vẫn lựa chọn cứu hắn.
    Vì vậy, dù có chết...lại có gì buồn?
    Bịch...!
    Cả người Vũ Huyên từ từ ngã xuống, giống như là một đóa vong ưu thảo héo tàn, nhẹ nhàng rơi rụng. Khóe mắt hắn bỗng chốc như muốn rách ra, ứa máu. Hắn gào lên, cánh tay phải còn lành lặn vươn ra như muốn đỡ lấy cô, nhưng chưa đợi hắn kịp làm gì, cái đuôi của con Khủng Thú còn lại đã vút lên, quật hắn bay ra xa.
    Miệng hắn lại lần nữa hộc máu, cả người đau đớn. Nhưng nỗi đau này giờ đây đối với hắn có đáng là gì? Cảm giác mất mát kia như xé rách tâm hồn hắn, đâm nát trái tim hắn, làm hắn đau đến không muốn sống. Hắn ghét cảm giác này, ghét cái việc phải mất đi một người quan trọng trong cuộc đời một lần nữa. Dù lần này, người đó là một cô gái mù, một cô gái mù mà hắn mới chỉ quen biết mới ba ngày, một cô gái mù lắm mồm đôi khi làm hắn khó chiu. Nhưng chính cô gái ấy, cô đã dùng sinh mạng mình để đổi lấy sinh mạng hắn. Cũng giống như ba hắn, giống như mẹ hắn, càng giống người em gái nhỏ trước kia của hắn...
    "Chết!!!"
    Nỗi đau trong phút chốc hóa thành thù hận ngập trời, rồi lại thành sự điên cuồng có thể thiêu đốt tất cả. Hắn nhanh chóng bật người lên, chỉ dùng hai bước đã nhặt lại thanh đao dưới chân, rồi giống như điên dại lao vào con Khủng Thú.
    Phập...!
    Phập...!
    Ngao!!!
    Trong thoáng chốc, xung quanh chỉ còn lại những tiếng gào thê thảm, tiếng dao thịt cắt phá da thịt lạnh lùng, tiếng gầm thét ngập trời giận dữ, cho đến khi...tất cả trở về tĩnh lặng.
    Rút thanh đao cắm ngập trong sọ con quái vật ra, hắn khập khễnh từng bước từng bước đi về phía cô, máu từ trên người tuôn ra ướt đẫm, nhỏ xuống chân, lưu lại trên đường.
    Mỗi bước chân, một vết máu...
    Hắn quỳ gối bên cạnh cô, nhìn cô gái mà chỉ mới thoáng trước kia vẫn như một con thỏ nghịch ngợm bên cạnh hắn nhưng giờ lại nằm bất động như một đóa hoa đang yên lặng héo tàn. Đôi mắt cô khép chặt, gương mặt tái nhợt, dưới thân không ngừng có máu tràn ra, đỏ thắm.
    (...)
    Hắn muốn nói gì, nhưng đôi môi lại mím chặt chẳng thốt thành lời. Bàn tay hắn run run, muốn chạm vào mặt cô, nhưng rồi giữa lưng chừng không lại khựng lại.
    Hắn sợ...
    Hắn sợ chạm vào sẽ là một mảnh tĩnh mịch, sẽ không còn cảm nhận được hơi thở của cô nữa.
    Nhưng cuối cùng hắn vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trước mũi cô.
    Một giây...
    Hai giây...
    Ba giây...
    Gương mặt hắn trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, cùng với đó là sự tuyệt vọng đến chết lặng cả tâm hồn. Nhưng ngay lúc này, một hơi thở vô cùng yếu ớt, như có như không kéo hắn từ địa ngục trầm luân quay lại.
    Hơi thở này rất yếu, rất mỏng manh, như một ngọn nến tàn heo hắt trong gió mưa bão táp. Nhưng dù vậy, nó vẫn...tồn tại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  4. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 13: Đau!

    Vì sao lại xúc động, vì sao lại đau lòng? Vì sao lại liều mạng vì một người xa lạ?
    Hắn không biết, cô cũng đồng dạng không biết.
    Có chăng, đối với cô đó là sự thương hại với một con người cô độc đến bi thương, chết lặng. Hoặc giả, đối với hắn đó là nỗi sợ hãi khi phải chứng kiến những hình ảnh giống như trong quá khứ, chứng kiến lại có một người vì mình mà...nằm xuống.
    Giữa họ không có tình, hay có thể là chưa có. Nhưng vì nhiều lý do, trong giây phút này họ lại...sống chết vì nhau.
    Hắn cõng cô băng ngang đường quốc lộ, tìm kiếm một nhà hoang gần đó. Cô bị thương rất nặng, trước ngực một mảng đỏ sậm, đã ngất đi. Mà hắn đồng dạng cũng như dầu hết đèn tắt, phổi bị thương khiến mỗi khi hắn bước đi đều có máu tươi từ trong miệng ứa ra, nhưng hắn vẫn cắn răng gắng gượng bước đi. Mất hơn mười phút sau, hắn mới tìm được một căn nhà hai tầng đổ nát, tầng trên gần như đã bị phá hủy. Hắn mở cửa, bế Vũ Huyên đặt lên một chiếc ghế sofa đã rách tả tơi trong phòng, bắt đầu băng bó cho cô. Cũng may trong chiếc ba lô hắn mang theo có chứa rất nhiều thuốc men y tế, kịp thời cứu lại cô một mạng. Làm xong tất cả, hắn ngã khụy xuống đất, sắc mặt trắng bệch không chút máu.
    Vết thương của Vũ Huyên tuy nặng, nhưng chưa chạm vào xương, vì do mất máu quá nhiều nên suy yếu thôi. Còn hắn...nghĩ tới đây hắn không khỏi cười khổ. Một người bình thường phổi bị đâm thủng, nếu như không kịp chạy chữa kịp thời thì chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng hắn...vốn không phải là một người bình thường...
    (...)
    - Ba ơi, anh...anh bị cắn rồi. Giờ phải...phải làm sao đây?
    Trong quá khứ, một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, trên quần áo dính bê bết máu dìu một thanh niên bất tỉnh. Thanh niên trên người đồng dạng cũng đầy máu tươi, trên vai còn có một vết thương cực lớn giống như bị dã thú cắn xé vậy. Trước mặt họ, là một người đàn ông trung niên gương mặt khắc khổ, tay đang nắm chặt khẩu súng trường không ngừng nổ súng.
    (...)
    Trong quá khứ, một người đàn ông trung niên vẻ mặt đau đớn, tay run run cầm khẩu súng lục chĩa vào đầu của một thanh niên đang nằm hôn mê trên giường. Bên cạnh họ, là một thiếu nữ gào khóc thảm thiết, hai tay ôm chặt người đàn ông, như đang cố ngăn cản, lại như đang van xin.
    (...)
    Trong quá khứ, một thanh niên vẻ mặt mờ mịt từ trên giường ngồi dậy. Sau đó... hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là xác của một người đàn ông trung niên dưới chân giường mình. Hình ảnh thứ hai hắn thấy là trước căn phòng nơi họ trú, một thiếu nữ vết thương khắp người, hai tay nắm chặt một thanh đao dài đang cố cản bước chân lũ xác sống. Bọn xác sống không ngừng ùa lên, cắn xé cô, rứt đi từng miếng thịt, nuốt sống từng ngụm máu, nhưng cô vẫn đứng vững tại chỗ, dùng cả sinh mạng của mình để ngăn không cho bọn chúng vượt qua cửa phòng. Vào giây phút thanh niên tỉnh dậy, cô ngoái đầu nhìn hắn, bỗng chốc mỉm cười, nụ cười như chất chứa muồn vàn yêu thương, tiếc nuối, càng nhiều là không nỡ để rồi sau đó, cả người cô dường như một cánh hoa đã nở rộ đến lúc cuối cùng phút chốc biến mất dưới biển người đói khát...
    (...)
    Khônggg...!!!
    Đau đớn!
    Đây là cảm giác duy nhất của hắn lúc này. Đau đến tê tâm liệt phế, đau đến thần trí điên cuồng. Nỗi đau này, là do việc hắn đang làm, từng chút từng chút một... cầm dao rạch ra thân thể của mình, rồi thò tay vào trong miệng vết thương, sờ soạng, lôi ra thanh xương sườn đang đâm vào phổi, ấn nó trở lại vị trí cũ. Người hắn liên tục run rẩy, hàm răng cắn vào môi đến tóe máu, nhưng...vẫn chưa xong. Hắn lại cầm lên một cái kim khâu, từng chút từng chút...khâu lại thân thể của chính mình.
    Cả quá trình, đau đớn khiến hắn gần như phát điên, gần như muốn hét lên đến rách cả cổ họng. Nhưng...hắn trầm mặc, có chăng chỉ là tiếng hét trong linh hồn, tiếng hét cho những điều còn đau hơn gấp trăm lần nỗi đau thể xác.
    "Thế này...vẫn chưa đủ."
    Hắn bỗng nhiên bật cười, tiếng cười từ từ lớn dần, rồi gần như trở thành điên dại. Cười, nhưng khóe mắt huyết lệ tuôn rơi...
    Người thân hắn đã đánh đổi tất cả đề cứu lại sinh mạng cho hắn. Nhưng người họ cứu về, liệu có còn là con trai họ, anh trai họ? Kẻ họ cứu về, liệu có còn là con người?
    Hay là một thứ gì đó...khác?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  5. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 14: Bình yên.

    Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe cửa, lặng lẽ xua tan bóng tối trong căn phòng. Ánh nắng chiếu vào mặt hắn, làm mi mắt vốn khép kín hơi run run rồi chậm rãi mở ra.
    "Anh tỉnh rồi?"
    Một tiếng nói mang theo tâm tình kích động truyền vào tai hắn. Hắn khó nhọc quay đầu, trông thấy Vũ Huyên đang đứng cạnh giường, vẻ mặt dịu dàng.
    Hắn không nhìn nữa, cúi đầu sờ soạng nơi phần ngực. Chỗ đó đã được băng bó cẩn thận, chỉ thỉnh thoảng vẫn có máu tươi thấm ra cho thấy vết thương vẫn chưa lành. Hắn thở dài, khàn khàn mở miệng:
    "Cám ơn..."
    "Không có gì, là tôi phải cám ơn anh mới đúng. Anh đã cứu mạng tôi."
    Vũ Huyên lắc đầu, đáp.
    "Chỉ là giao dịch mà thôi."
    Hắn quay mặt đi, lạnh giọng đáp. Căn phòng phút chốc lại rơi vào tĩnh lặng. Không biết bao lâu sau, khi một vài tiếng chim hót bên ngoài mơ hồ vọng đến, hắn mới lần nữa mở miệng:
    "Tôi...hôn mê bao lâu...rồi?"
    "Đã ba ngày rồi."
    Vũ Huyên nói, tiến về phía cái bàn, một lúc sau mang tới một cái khay bên trên đựng một chút bánh mỳ và thịt hộp.
    "Anh chắc đói bụng lắm rồi, ăn một chút nhé?"
    Hắn nhìn cô, lặng lẽ tiếp nhận cái khay, đem bánh mỳ đưa lên miệng, từng miếng từng miếng khô cằn nhai nuốt. Sau khi giải quyết hết đống thức ăn, hắn mới cảm thấy cơ thể khá hơn. Hai tay chống người, hắn mặc kệ đau nhức, từ từ ngồi dậy.
    "Chúng ta đã chậm mất mấy ngày rồi. Nên chuẩn bị lên đường."
    Vũ Huyên vội vã tiến tới đỡ hắn, nhưng bị hắn thô lỗ gạt ra. Cô mím môi, nhẹ nhàng nói:
    "Không cần phải vội vã. Vết thương của anh vẫn chưa lành, hơn nữa tôi cũng bị thương. Cứ đợi thêm vài ngày nữa đã."
    Hắn nhíu mày, nhìn lớp vải băng dính máu lộ ra sau áo cô, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Cứ như vậy mấy ngày tiếp theo, hai người bắt đầu ở lại nơi căn nhà đổ nát này.
    Buổi sáng, Vũ Huyên dựa vào những thực phẩm đơn điệu mà bọn họ có, cố gắng làm một bữa sáng thật phong phú. Nhưng hiệu quả hình như không được tốt lắm, vì ngay buổi trưa, ngay lúc cô định vào bếp đã bị hắn gạt phăng ra, tự mình nấu nướng. Bữa tối cũng là do hắn chuẩn bị. Điều này khiến Vũ Huyên hơi xấu hổ, nhưng cô phải công nhận cùng là mấy loại đồ đóng hộp, nhưng qua tay hắn bữa ăn trở nên ngon hơn rất nhiều.
    Ngoài việc nấu ăn ra, thời gian rảnh hắn đều yên lặng đọc sách, có đôi khi xem lại bản đồ. Mà cô thì tìm ra một thú vui riêng để giết thời gian, đó là vẽ. Cô vẽ về cây cối, vẽ con người, vẽ về thế giới mà cô tưởng tượng, và cả những ký ức đẹp trong quá khứ. Những bức vẽ trên nền giấy ố vàng, với những vết chì than lem luốc, nhưng qua tay cô chúng trở nên sống động một cách lạ kì. Cô không thể nhìn thấy những bức hình mà mình vẽ, nhưng một lần hắn cầm một bản vẽ của cô lên, qua một lúc lâu mới yên lặng bỏ xuống, điều này khiến cô biết hắn cũng thích những bức tranh này.
    Hai người họ cứ như vậy trải qua quãng thời gian đặc biệt yên bình này, dường như quên đi tận thế, quên đi giết chóc, quên đi bao ưu thương và hiểm nguy chờ chực. Vũ Huyên chợt thấy lòng thật nhẹ nhàng, cô không biết hắn thế nào, nhưng cô từng nghĩ nếu có thể khiến thời gian mãi mãi dừng lại tại giây phút này thì...thật tốt.
    Có đôi khi con người ta sống không chỉ vì hướng tới tương lai, tận hưởng bình yên trong hiện tại, quý trọng mỗi phút giây của quãng đời ta đang đứng, cũng là một loại...hạnh phúc.
    Nhưng tất nhiên là mong ước của cô sẽ không thể thành sự thực. Qua năm ngày, vết thương của hai người họ đều tốt lên. Vào một buổi sáng lạnh lẽo của mùa thu, khi những cơn gió thổi qua, cuốn theo một vài chiếc lá khô lướt qua cửa sổ, hành trình của họ...lại tiếp tục.
    Vũ Huyên nuối tiếc nhìn căn nhà ngày càng xa dần dưới mỗi bước chân. Bước ra khỏi đây, nghĩa là bước ra khỏi bình lặng và ấm áp, nghĩa là từ nay quãng thời gian này sẽ thành...quá khứ. Nhưng cô không có lựa chọn, dù là vì cô, vì hắn, hay vì thế giới này, cô vẫn phải cắn răng...bước tiếp.
    Chỉ là có lẽ năm tháng sau này, sẽ có lúc một ai đó đi ngang qua đây, họ liệu có thấy hình ảnh một thanh niên lặng lẽ đọc sách, một thiếu nữ chăm chú vẽ tranh, đôi khi lại ngẩn ngơ...mỉm cười?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

    ---QC---


Trang 3 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 12345 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status