Chương 10: Khủng Thú.
Đoàng...!
Hắn thu lại súng lục, nòng súng vẫn còn đang bốc khói. Phía trước hắn là một thi thể xác sống đã bị bắn nát đầu, cạnh đó là hơn...ba mươi thi thể khác. Hắn thở dài, phủi đi máu dính trên quần áo, nét mặt hiện lên sự mỏi mệt. Phía sau hắn, Vũ Huyên đầu tóc rối bời, váy dài cũng thấm đầy máu khô đen đặc.
Từ hôm qua tới giờ bọn họ đã đi được non nửa hành trình trên con đường quốc lộ này, tốc độ rất nhanh, nhưng cái giá phải trả là số lượng xác sống bọn họ gặp phải cũng càng lúc càng nhiều. Hắn một lần nữa thay đạn súng lục, chân mày cau lại nhìn về phía trước, trên mặt cũng không dấu nổi sự mỏi mệt. Trải qua thời gian dài liên tục chém giết, chạy trốn, rồi còn phải phân tâm bảo vệ cô gái mù sau lưng, dù là hắn thì cũng không tránh được cảm giác cả người hư thoát. Nhưng kỳ lạ là hắn lại không phản cảm với cảm giác này, có lẽ chỉ có như hiện tại, hắn mới cảm thấy bản thân đang tồn tại, thực sự tồn tại.
"Chúng ta nghỉ một chút đi."
Phía sau hắn, vọng tới tiếng nói yếu ớt của Vũ Huyên. Cô chỉ là một người bình thường, có thể chịu đựng được tới bây giờ mà không ngã xuống đã là một kì tích rồi.
Hắn không trả lời, ngồi xuống ven đường, từ trong ba lô móc ra một bình nước định mở nắp uống. Nhưng hắn chợt khựng lại, nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái, suy nghĩ một lúc rồi vứt bình nước về phía cô.
Cảm giác có vật thể bay đến khiến Vũ Huyên bản năng đưa tay ra đỡ. Sau khi bắt được bình nước, cô ngẩn ra, nhưng rất nhanh khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, không nói gì mà mở nắp bình uống một ngụm lớn. Uống xong, cô đặt bình nước xuống đất, đẩy nhẹ ra trước mặt.
Hắn vươn tay cầm bình nước lên, cũng uống một ngụm lớn, sau đó trầm mặc không nói gì. Hắn không biết tại sao bản thân phải đưa bình nước cho cô gái này trước, nhưng đã bản năng làm như vậy. Điều này khiến hắn không thể hiểu nổi, thậm chí là có một chút sợ hãi. Trước kia, hắn luôn đặt mạng sống của bản thân lên hàng đầu, nhờ vậy mới có thể sinh tồn trong cái thế giới tàn khốc này được. Rồi sau này, hắn dần sinh ra chết lặng, chán ghét với chính sinh mạng của bản thân hắn, như vậy thì hắn càng không có lý do để ý đến tồn vong của người khác.
Nhưng với cô gái này, hắn lại thay đổi trong cách hành xử. Thay đổi này dù rất nhỏ, nhưng nó lại như một hồi chuông gõ vang trong lòng hắn, khiến hắn hoang mang, bối rối.
"Chúng ta còn đi thêm bao lâu nữa thì ra khỏi nơi này?"
Giọng Vũ Huyên vang lên kéo hắn sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang. Hắn nhìn cô, âm thanh trở nên càng lạnh lùng:
"Từ giờ đến hết ngày mai chúng ta sẽ đi đến cuối con đường này. Ở đó có thể tiến vào thành phố K."
"Vậy..."
Grào!!!
Vũ Huyên đang định nói tiếp chợt biến sắc mặt, một âm thanh như tiếng sấm nổ vang lên đánh gãy lời cô, cùng với đó là mặt đất đột nhiên trở nên rung rinh như động đất.
"Đó là cái gì?"
Hắn đứng bật dậy nhìn về hướng phát ra âm thanh, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Là một loại xác sống biến dị từ động vật. Xem uy thế như vậy dường như là loài Khủng Thú, hơn nữa không chỉ có một con."
Vũ Huyên sắc mặt tái nhợt vội vàng đáp, cô kéo chéo áo hắn gấp rút nói:
"Chạy mau, chúng ta không thể tiêu diệt được chúng."
"Chậm rồi, không chạy được!"
Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng đáp. Đúng vậy, là chạy không kịp, từ mặt đất run lên đến phương hướng âm thanh phát ra cho thấy đám Khủng Thú này cách bọn họ chưa đến hai trăm mét. Mà với tốc độ của chúng biểu hiện ra, gần như chỉ mười giây sau sẽ bắt kịp bọn họ.
"Cô tìm một chỗ trốn đi."
Hắn đầu cũng không quay lại bình tĩnh nói, tay phải chầm chậm rút thanh đao vẫn đeo sau lưng ra. Trong thành phố nơi hắn ở tuy cũng có xác sống biến dị, nhưng chưa hề có loại nào như đám Khủng Thú trước mặt. Trực giác báo cho hắn biết bọn chúng rất nguy hiểm, cực kì nguy hiểm, nguy hiểm tới mức độ có thể khiến cho hắn...mất mạng. Nhưng chính điều này, lại là nguyên nhân làm cho hắn hưng phấn, làm cho máu trong người hắn giây phút này giống như...sôi trào.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile