Chương 20: Đường Hầm.
Hắn và cô rời khỏi thành phố, tiến đến trước cửa đường hầm. Nơi đây vốn trước kia là đường nối giữa thành phố K và thành phố B, nhưng nay đã trở thành một trong những con đường chạy thẳng đến khu vực H. Nếu hình dung, thì khu vực H gần như một lòng chảo với các đường hầm nối ra các thành phố xung quanh.
Đường hầm rất tối, ngổn ngang xác xe cộ và thi thoảng có thêm một vài xác người rải rác, tất cả tạo cho nơi này một không khí lạnh lẽo mà tiêu điều.
"Cô nói tới đây sẽ có người tiếp ứng, là sao?"
Vĩnh Dạ hỏi, mày cau lại vì vết thương nơi tay trái. Lần này hắn bị thương quá nặng, dù với thể chết đã biến dị của hắn cũng nhất thời không thể nào hồi phục được.
"Lúc trước ở trong thành phố K tên đại ca ở đó đã báo tin tôi còn sống cho tổng bộ. Tuy gã đưa ra những yêu sách khiến tổng bộ không thể chấp nhận, nhưng chắc chắn họ sẽ cử người đến tiếp ứng."
Vũ Huyên đáp, rồi lại khẽ nói:
"Vết thương của anh không sao chứ?"
"Không sao, chỉ cần không chết là được."
Hắn bĩu môi, nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lùng như trước. Vũ Huyên dường như cũng nhận ra sự thay đổi này, cô mỉm cười, đang định nói gì chợt phía trước bỗng truyền lại tiếng động cơ ô tô, trong không gian tĩnh lặng này nghe phá lệ rõ ràng.
"Họ đến rồi."
Vũ Huyên vui mừng reo. Hắn không nói gì, lạnh lùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không lâu sau,một chiếc xe jeep và hai chiếc xe tải phía trên chở đầy người từ từ đến gần. Những người này trên thân đều mặc áo chống đạn, vũ trang đầy đủ, nhìn lại nghiễm nhiên là một nhánh quân đội loại nhỏ.
Kít...!
Xe dừng lại, từ trên buồng lái nhảy xuống một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục, gã nhanh chóng tiến tới trước, sau khi nhìn rõ mặt hai người đang đứng, ánh mắt liền tập trung vào cô gái, mừng rỡ hô:
"Tiểu thư Vũ Huyên, thật là cô? Cô đã trốn thoát được rồi?"
"Cảm ơn ngài, ngài là?"
Vũ Huyên hơi gật đầu, nhẹ giọng hỏi.
"Ha ha, tôi là Trần Cường, chỉ huy bộ binh số 3 trực thuộc tổng bộ. Tôi được lệnh đến thành phố K xem xét tình hình, nếu cần thiết có thể giải cứu cô. Nhưng không ngờ cô lại tự thoát ra được, thật sự là một bất ngờ đầy ý muốn."
Gã đàn ông xoa xoa đầu, cười nói.
"Là do anh ấy đã cứu tôi."
Vũ Huyên nắm nhẹ lấy vạt áo hắn, mỉm cười trả lời.
"Sao? Anh ta..."
Gã đàn ông hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng chưa đợi gã hỏi kỹ hơn, Vĩnh Dạ đã lạnh lùng đánh gãy:
"Mau khởi hành đi thôi, đợi đi đến nơi rồi nói tiếp cũng không muộn."
"Anh, thôi được."
Gã quân nhân Trần Cường cau mày, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay lại, ra lệnh cho đoàn xe phía sau:
"Nhiệm vụ giải cứu đã hoàn tất, tất cả sẵn sàng, hồi tổng bộ."
Hai chiếc xe tải lần lượt quay đầu, Vũ Huyên và Vĩnh Dạ cũng leo lên chiếc xe jeep, tiến tới đích cuối cùng trong cuộc hành trình của họ...
... ... ... ... ...
Lúc này, ở một góc bên ngoài đường hầm, gã đàn ông trung niên mặc vest đang đứng lặng trong góc tối, trong tay gã cầm một chiếc điều khiển, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng.
"Khu vực H, con nhỏ mù, và cả mày nữa, thằng khốn nạn. Tao sẽ khiến tất cả chúng mày phải chôn xác trong cái đường hầm này."
Gã rít giọng lẩm bẩm, không ai biết rằng đường hầm này đã được gã cho người đặt boom từ rất lâu rồi, mục đích là để một ngày xảy ra tranh chấp với khu vực H có thể chặt đứt con đường lui tới duy nhất này. Nhưng hiện tại, đây chính là cơ hội cho gã trả thù, khiến cho tên thanh niên như ma quỷ đã phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của gã phải trả giá, khiến cho tất cả phải...chết. Gã bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười như điên dại, rồi ngón tay từ từ đưa lên phím đỏ trên điều khiển...ấn mạnh xuống.
... ... ... ... ...
"Vì khu vực H chứa một số lượng người còn sống rất nhiều, nên lũ xác sống tập trung về đây cũng là vô số kể. Chỉ là bọn chúng gần như đều bị ngăn cách bởi bên ngoài các đường hầm, không thể lọt vào trong được. Hơn nữa đường hầm chỉ là thứ yếu, quan trọng là trong khu vực H, loài người chúng ta đã xây dựng được một hệ thống phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, gần như đảm bảo có thể chống chọi qua bất cứ trận đại dịch xác sống nào."
Trên xe, Trần Cường đang vì hai người Vũ Huyên giải thích về khu vực H, trong giọng nói không che dấu được tự hào.
"Nhưng nếu có kẻ phá hủy đường hầm thì sao?"
Vĩnh Dạ không biết nghĩ tới điều gì, chợt hỏi. Trần Cường nghe vậy ngẩn ra, theo sau thoải mái nói:
"Phá hủy đường hầm chỉ khiến con đường lưu thông giữa chúng ta và thành phố nối tiếp với đường hầm bị chặn lại, ngoài ra không có ảnh hưởng gì với khu vực H. Dù sao khu vực H được thông với rất nhiều đường hầm, hơn nữa chúng ta cũng có con đường ra ngoài riêng của mình. Nếu nói lo lắng, là các thành phố và những kẻ đứng đầu nơi đó nên lo mới đúng. Nếu đường hầm bị hủy, vậy họ sẽ không thể nhận được sự giúp đỡ từ chúng ta được nữa."
"Vậy sao..."
Hắn trầm ngâm, từ lúc bước vào đường hầm này hắn đã có một cảm giác hết sức bất an, dù là bây giờ nghe được giải thích của gã quân nhân trước mắt, thì cảm giác đó vẫn không yếu đi bao nhiêu. Ngay lúc hắn định hỏi thêm một vài điều nữa, bất chợt...
Uỳnh...
Uỳnh...
Uỳnh...uỳnh...uỳnh!!!
Một loạt tiếng nổ như sấm động vang lên, cả đường hầm cũng dường như rung lên bần bật, vô số đá vụn từ trên trần rụng xuống. Bỗng nhiên một tảng đá dài gần một mét chợt rơi xuống, nhắm thẳng vào chiếc xe jeep họ đang ngồi.
"Mau tránh!"
Trần Cường hoảng hốt hét to tài xế, tài xế cắn chặt răng, tay lái chuyển một vòng, nhất thời lách qua ngay lúc tảng đá va vào.
Rầm!!!
Chiếc xe họ tránh được, nhưng hai chiếc xe tải còn lại thì không được may mắn như thế, một trong hai chiếc xe bị đá rơi trúng đầu, nhất thời lật ngược lại, kéo theo tất cả binh lính bên trong bị hất bay ra ngoài. Chiếc xe còn lại, tuy không bị va chạm trực tiếp, nhưng vì tài xế tránh đá rơi xuống mà mất lái, cả chiếc xe khẽ nghiêng rồi đổ rầm xuống đường. Mà lúc này đá vụn vẫn đang rơi xuống, không biết đè chết bao nhiêu người, nhất thời cả đường hầm tràn ngập từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Qua năm phút đồng hồ, đá vụn mới không ngừng rơi nữa, những người sống sót mới vội vã lồm cồm bò dậy.
"Khốn kiếp, là chuyện gì xảy ra?"
Trần Cường từ trên xe nhảy xuống, tức giận rít gào. Nhưng chưa đợi gã biết rõ nguyên nhân, bỗng một binh lính bên cạnh kéo áo hắn, hoảng sợ thét lên:
"Đội trưởng, nhìn, mau nhìn. Lỗ hổng, vách tường bị đánh ra một lỗ hổng."
Trần Cường vội vã nhìn sang, nhất thời sắc mặt tái nhợt. Phía bên trái đường hầm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lỗ hổng to đến mấy mét, mà bên ngoài lỗ hổng, là...lên đến hàng ngàn, hàng vạn xác sống. Bọn chúng gào rú, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau để chen lên phía trước, từng ánh mắt tràn đầy điên cuồng, từng hàm răng trắng ởn với máu tươi còn vương trên khóe miệng. Tất cả, tất cả đã tạo thành một cơn ác mộng khủng khiếp nhất cho những người chứng kiến.
Bất kể là binh lính hay chỉ huy, bất kể họ có súng trên tay hay không, trong giây phút này họ chợt cảm thấy bản thân giống như một con cừu trần truồng, một con cừu đang đợi người ta mổ thịt.
Vĩnh Dạ từ trên xe nhảy xuống, rút ra thanh đao đã mẻ một miếng phía sau lưng, sắc mặt ngưng trọng nhìn lỗ hổng trên vách hầm. Thực sự là xác sống nhiều lắm, nhiều đến mức cho dù là hắn cũng lần đầu tiên cảm thấy...bất lực.
Hắn thở dài, quay sang Vũ Huyên sắc mặt trắng bệch vừa mới chạy tới bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Có lẽ...đây là kết thúc rồi."
Ừ, có lẽ là kết thúc rồi. Nhưng là kết thúc...của ai?
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile