TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 23 của 23

Chủ đề: [Mạt thế] Ám Dạ

  1. #21
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương 20: Đường Hầm.

    Hắn và cô rời khỏi thành phố, tiến đến trước cửa đường hầm. Nơi đây vốn trước kia là đường nối giữa thành phố K và thành phố B, nhưng nay đã trở thành một trong những con đường chạy thẳng đến khu vực H. Nếu hình dung, thì khu vực H gần như một lòng chảo với các đường hầm nối ra các thành phố xung quanh.
    Đường hầm rất tối, ngổn ngang xác xe cộ và thi thoảng có thêm một vài xác người rải rác, tất cả tạo cho nơi này một không khí lạnh lẽo mà tiêu điều.
    "Cô nói tới đây sẽ có người tiếp ứng, là sao?"
    Vĩnh Dạ hỏi, mày cau lại vì vết thương nơi tay trái. Lần này hắn bị thương quá nặng, dù với thể chết đã biến dị của hắn cũng nhất thời không thể nào hồi phục được.
    "Lúc trước ở trong thành phố K tên đại ca ở đó đã báo tin tôi còn sống cho tổng bộ. Tuy gã đưa ra những yêu sách khiến tổng bộ không thể chấp nhận, nhưng chắc chắn họ sẽ cử người đến tiếp ứng."
    Vũ Huyên đáp, rồi lại khẽ nói:
    "Vết thương của anh không sao chứ?"
    "Không sao, chỉ cần không chết là được."
    Hắn bĩu môi, nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lùng như trước. Vũ Huyên dường như cũng nhận ra sự thay đổi này, cô mỉm cười, đang định nói gì chợt phía trước bỗng truyền lại tiếng động cơ ô tô, trong không gian tĩnh lặng này nghe phá lệ rõ ràng.
    "Họ đến rồi."
    Vũ Huyên vui mừng reo. Hắn không nói gì, lạnh lùng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không lâu sau,một chiếc xe jeep và hai chiếc xe tải phía trên chở đầy người từ từ đến gần. Những người này trên thân đều mặc áo chống đạn, vũ trang đầy đủ, nhìn lại nghiễm nhiên là một nhánh quân đội loại nhỏ.
    Kít...!
    Xe dừng lại, từ trên buồng lái nhảy xuống một người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục, gã nhanh chóng tiến tới trước, sau khi nhìn rõ mặt hai người đang đứng, ánh mắt liền tập trung vào cô gái, mừng rỡ hô:
    "Tiểu thư Vũ Huyên, thật là cô? Cô đã trốn thoát được rồi?"
    "Cảm ơn ngài, ngài là?"
    Vũ Huyên hơi gật đầu, nhẹ giọng hỏi.
    "Ha ha, tôi là Trần Cường, chỉ huy bộ binh số 3 trực thuộc tổng bộ. Tôi được lệnh đến thành phố K xem xét tình hình, nếu cần thiết có thể giải cứu cô. Nhưng không ngờ cô lại tự thoát ra được, thật sự là một bất ngờ đầy ý muốn."
    Gã đàn ông xoa xoa đầu, cười nói.
    "Là do anh ấy đã cứu tôi."
    Vũ Huyên nắm nhẹ lấy vạt áo hắn, mỉm cười trả lời.
    "Sao? Anh ta..."
    Gã đàn ông hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng chưa đợi gã hỏi kỹ hơn, Vĩnh Dạ đã lạnh lùng đánh gãy:
    "Mau khởi hành đi thôi, đợi đi đến nơi rồi nói tiếp cũng không muộn."
    "Anh, thôi được."
    Gã quân nhân Trần Cường cau mày, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quay lại, ra lệnh cho đoàn xe phía sau:
    "Nhiệm vụ giải cứu đã hoàn tất, tất cả sẵn sàng, hồi tổng bộ."
    Hai chiếc xe tải lần lượt quay đầu, Vũ Huyên và Vĩnh Dạ cũng leo lên chiếc xe jeep, tiến tới đích cuối cùng trong cuộc hành trình của họ...
    ... ... ... ... ...
    Lúc này, ở một góc bên ngoài đường hầm, gã đàn ông trung niên mặc vest đang đứng lặng trong góc tối, trong tay gã cầm một chiếc điều khiển, vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng.
    "Khu vực H, con nhỏ mù, và cả mày nữa, thằng khốn nạn. Tao sẽ khiến tất cả chúng mày phải chôn xác trong cái đường hầm này."
    Gã rít giọng lẩm bẩm, không ai biết rằng đường hầm này đã được gã cho người đặt boom từ rất lâu rồi, mục đích là để một ngày xảy ra tranh chấp với khu vực H có thể chặt đứt con đường lui tới duy nhất này. Nhưng hiện tại, đây chính là cơ hội cho gã trả thù, khiến cho tên thanh niên như ma quỷ đã phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của gã phải trả giá, khiến cho tất cả phải...chết. Gã bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười như điên dại, rồi ngón tay từ từ đưa lên phím đỏ trên điều khiển...ấn mạnh xuống.
    ... ... ... ... ...
    "Vì khu vực H chứa một số lượng người còn sống rất nhiều, nên lũ xác sống tập trung về đây cũng là vô số kể. Chỉ là bọn chúng gần như đều bị ngăn cách bởi bên ngoài các đường hầm, không thể lọt vào trong được. Hơn nữa đường hầm chỉ là thứ yếu, quan trọng là trong khu vực H, loài người chúng ta đã xây dựng được một hệ thống phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, gần như đảm bảo có thể chống chọi qua bất cứ trận đại dịch xác sống nào."
    Trên xe, Trần Cường đang vì hai người Vũ Huyên giải thích về khu vực H, trong giọng nói không che dấu được tự hào.
    "Nhưng nếu có kẻ phá hủy đường hầm thì sao?"
    Vĩnh Dạ không biết nghĩ tới điều gì, chợt hỏi. Trần Cường nghe vậy ngẩn ra, theo sau thoải mái nói:
    "Phá hủy đường hầm chỉ khiến con đường lưu thông giữa chúng ta và thành phố nối tiếp với đường hầm bị chặn lại, ngoài ra không có ảnh hưởng gì với khu vực H. Dù sao khu vực H được thông với rất nhiều đường hầm, hơn nữa chúng ta cũng có con đường ra ngoài riêng của mình. Nếu nói lo lắng, là các thành phố và những kẻ đứng đầu nơi đó nên lo mới đúng. Nếu đường hầm bị hủy, vậy họ sẽ không thể nhận được sự giúp đỡ từ chúng ta được nữa."
    "Vậy sao..."
    Hắn trầm ngâm, từ lúc bước vào đường hầm này hắn đã có một cảm giác hết sức bất an, dù là bây giờ nghe được giải thích của gã quân nhân trước mắt, thì cảm giác đó vẫn không yếu đi bao nhiêu. Ngay lúc hắn định hỏi thêm một vài điều nữa, bất chợt...
    Uỳnh...
    Uỳnh...
    Uỳnh...uỳnh...uỳnh!!!
    Một loạt tiếng nổ như sấm động vang lên, cả đường hầm cũng dường như rung lên bần bật, vô số đá vụn từ trên trần rụng xuống. Bỗng nhiên một tảng đá dài gần một mét chợt rơi xuống, nhắm thẳng vào chiếc xe jeep họ đang ngồi.
    "Mau tránh!"
    Trần Cường hoảng hốt hét to tài xế, tài xế cắn chặt răng, tay lái chuyển một vòng, nhất thời lách qua ngay lúc tảng đá va vào.
    Rầm!!!
    Chiếc xe họ tránh được, nhưng hai chiếc xe tải còn lại thì không được may mắn như thế, một trong hai chiếc xe bị đá rơi trúng đầu, nhất thời lật ngược lại, kéo theo tất cả binh lính bên trong bị hất bay ra ngoài. Chiếc xe còn lại, tuy không bị va chạm trực tiếp, nhưng vì tài xế tránh đá rơi xuống mà mất lái, cả chiếc xe khẽ nghiêng rồi đổ rầm xuống đường. Mà lúc này đá vụn vẫn đang rơi xuống, không biết đè chết bao nhiêu người, nhất thời cả đường hầm tràn ngập từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
    Qua năm phút đồng hồ, đá vụn mới không ngừng rơi nữa, những người sống sót mới vội vã lồm cồm bò dậy.
    "Khốn kiếp, là chuyện gì xảy ra?"
    Trần Cường từ trên xe nhảy xuống, tức giận rít gào. Nhưng chưa đợi gã biết rõ nguyên nhân, bỗng một binh lính bên cạnh kéo áo hắn, hoảng sợ thét lên:
    "Đội trưởng, nhìn, mau nhìn. Lỗ hổng, vách tường bị đánh ra một lỗ hổng."
    Trần Cường vội vã nhìn sang, nhất thời sắc mặt tái nhợt. Phía bên trái đường hầm, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lỗ hổng to đến mấy mét, mà bên ngoài lỗ hổng, là...lên đến hàng ngàn, hàng vạn xác sống. Bọn chúng gào rú, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau để chen lên phía trước, từng ánh mắt tràn đầy điên cuồng, từng hàm răng trắng ởn với máu tươi còn vương trên khóe miệng. Tất cả, tất cả đã tạo thành một cơn ác mộng khủng khiếp nhất cho những người chứng kiến.
    Bất kể là binh lính hay chỉ huy, bất kể họ có súng trên tay hay không, trong giây phút này họ chợt cảm thấy bản thân giống như một con cừu trần truồng, một con cừu đang đợi người ta mổ thịt.
    Vĩnh Dạ từ trên xe nhảy xuống, rút ra thanh đao đã mẻ một miếng phía sau lưng, sắc mặt ngưng trọng nhìn lỗ hổng trên vách hầm. Thực sự là xác sống nhiều lắm, nhiều đến mức cho dù là hắn cũng lần đầu tiên cảm thấy...bất lực.
    Hắn thở dài, quay sang Vũ Huyên sắc mặt trắng bệch vừa mới chạy tới bên cạnh, nhẹ giọng nói:
    "Có lẽ...đây là kết thúc rồi."
    Ừ, có lẽ là kết thúc rồi. Nhưng là kết thúc...của ai?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.


  2. #22
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Chương Cuối: Ám Dạ.

    Hắn vốn không biết sợ.
    Một con người đã mất đi tất cả, một con người đã không thiết tha với cuộc sống, thì còn điều gì có thể làm hắn sợ được nữa?
    Hắn vốn không bi quan.
    Một con người đã chẳng hề lạc quan, một con người đã chết lặng trong cảm xúc thì còn điều gì có thể khiến hắn bi quan được đây?
    Hắn vốn muốn chết rồi.
    Một con người đã mệt mỏi với cuộc đời, đã chán ghét với thế giới, động lực nào có thể khiến hắn muốn tiếp tục sống được?
    Nhưng hôm nay, lần đầu tiên từ rất lâu rồi, hắn cảm thấy sợ, cảm thấy bi quan, và khát khao được sống.
    Hắn sợ vì lũ xác sống có thể làm tổn thương đến cô gái ấy, hắn bi quan vì bọn chúng quá đông, đông đến mức hắn không dám chắc có thể bảo vệ cô được nữa không, và hắn muốn sống, muốn được sống vì cô...ở bên cạnh hắn lúc này.
    Đoàng...đoàng...đoàng.
    Tiếng súng nổ, tiếng la hét thảm thiết, khói bụi, ánh lửa, và hàng ngàn hàng vạn xác sống ùa ra. Vĩnh Dạ không biết mình đã giết bao nhiêu xác sống, trên thân thấm đẫm bao nhiêu máu tươi, nhưng đàn xác sống dường như vĩnh viễn vẫn xuất hiện.
    Bên cạnh hắn là những người lính còn sót lại dưới sự chỉ huy của Trần Cường hợp lại thành một hàng chắn, vừa bảo vệ Vũ Huyên ở giữa vừa rút lui lại. Xe đã không thể dùng được nữa, đá rơi xuống từ trên trần hầm đã khiến cho chiếc xe jeep còn lại duy nhất không thể nào lăn bánh, bọn họ chỉ có thể chạy bộ.
    Nhưng cái giá của việc chạy bộ là hàng loạt binh lính hy sinh, là rất nhiều người trở thành vũng máu dưới bước tiến của lũ xác sống. Bọn chúng nhiều lắm, nhiều đến đông nghịt đường hầm, dù cho tất cả họ được trang bị vũ trang đầy đủ cũng không tài nào giết hết được.
    Từng đàn xác sống hung tợn lao lên, từng cái miệng máu đỏ ngòm, ánh mắt cuồng dại, giống như những con ác quỷ từ sâu nhất của địa ngục đang vươn mình trỗi dậy, muốn đem những nhân loại trước mắt xé thành mảnh nhỏ.
    Vĩnh Dạ hai tay cầm hai khẩu tiểu liên, lướt qua một đường, kéo theo hàng chục xác sống ngã xuống. Nhưng chưa đợi hắn thay đạn, trước mặt đã có thêm mấy chục con lao tới. Vĩnh Dạ vứt bỏ súng trong tay, nhanh chóng rút đao sau lưng ra.
    Một con, hai con, ba con...từng cái đầu dưới ánh đao của hắn bay lên, máu tươi tựa như một dải huyết hoa nở rộ. Hắn giết chóc, tiếp tục giết chóc, giết đến chết lặng. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn có một thân ảnh duy nhất, một cô gái với mái tóc dài, đôi mắt vô hồn đang được một đám binh lính bảo vệ chạy phía trước.
    Nhưng Vĩnh Dạ có thể chịu được, không có nghĩa là những người khác cũng chịu được sự tấn công dồn dập của xác sống như vậy. Không quá mười phút, gần hai mươi binh lính nữa đã mất mạng, còn lại chỉ không đến mười người.
    Vĩnh Dạ cau mày, hắn một đạp đá bay con xác sống vừa đến gần, chạy lại chỗ Trần Cường lúc này đang thở hồng hộc, toàn thân bê bết máu, chém bay mấy con xác sống đang tấn công gã, hét to:
    "Như này không được. Chúng ta không thể trụ được cho đến khi chạy ra khỏi đường hầm. Ông có cách nào không?"
    Trần Cường nhân cơ hội thở dốc một hơi, vội vã thay đạn. Gã hơi do dự, nhưng cuối cùng cắn răng điên cuồng nói:
    "Còn có một cách. Chúng tôi trước khi đi ra có mang theo một loại boom uy lực rất lớn, đủ để đánh sập đường hầm này, ngăn cản lũ xác sống tiến lên."
    "Vậy tại sao không dùng?"
    Hắn nghe vậy giận dữ quát.
    "Cậu không hiểu, loại boom này uy lực quá lớn. Trừ khi chúng ta có thể chạy ra mấy chục mét, nếu không cũng sẽ bị cuốn vào uy lực của vụ nổ."
    Trần Cường cười khổ giải thích. Thật sự là gã không bao giờ có thể nghĩ tới sẽ dùng loại boom này trong một không gian như đường hầm, đây vốn là thứ để đối phó với đám tội phạm ở thành phố K nếu cần thiết.
    "Như vậy, giờ chúng ta làm thế nào?"
    Vĩnh Dạ trầm giọng hỏi. Rơi vào loại hoàn cảnh này, dù là hắn cũng có cảm giác vô cùng bất lực. Nếu như trước kia, hắn sẵn sàng chém giết cùng lũ xác sống này đến chết, nếu như trước kia, hắn có thể điên cuồng mà dùng lửa thiêu hủy toàn bộ đường hầm này rồi chôn cùng. Nhưng hiện tại, hắn không thể làm vậy được nữa vì...Vũ Huyên.
    Trần Cường hơi do dự, nhưng nhanh chóng đã bị sự quyết tuyệt thay thế. Hắn cắn răng, gần như gầm thét:
    "Còn lại hơn mười người chúng tôi sẽ dùng hết sức mình chặn lại lũ xác sống này trong một thoáng chốc rồi sẽ kích nổ quả boom làm sập đường hầm, ngăn lũ xác sống tiến lên. Nhân cơ hội đó, cậu hãy đưa Vũ Huyên thoát khỏi nơi này. Cô ấy là hy vọng của tất cả chúng ta, cô ấy...không thể chết."
    Vĩnh Dạ nghe vậy ngây ra, nhìn thật kỹ Trần Cường, dường như lần đầu tiên nhận thức gã đàn ông này. Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu.
    "Ý cậu là sao? Thời gian cấp bách lắm rồi, chỉ có duy nhất kế hoạch này là biện pháp duy nhất, chúng ta phải hành động mau mới kịp."
    Trần Cường thấy hành động của hắn trầm giọng quát.
    "Kế hoạch rất tốt, nhưng các ông...quá yếu."
    Hắn lạnh giọng nói. Trần Cường nghe vậy giận dữ, nhưng chưa đợi gã kịp nói gì Vĩnh Dạ đã một lần nữa mở miệng:
    "Với mấy người các ông không thể nào cản chân bọn chúng đủ thời gian để Vũ Huyên có thể thoát đi được. Việc này...để tôi."
    "Cậu..."
    Trần Cường sửng sốt, nhưng rất nhanh biến thành trầm mặc. Tuy lời nói của tên thanh niên trước mắt này khó nghe, nhưng nó là sự thật. Mấy người bọn họ chưa chắc đã có thể cản được đám xác sống trong một khoảng thời gian, mà hắn...nhớ tới sức chiến đấu biến thái của Vĩnh Dạ lúc trước khi đối mặt với xác sống, Trần Cường rốt cuộc hiểu câu nói của Vũ Huyên "anh ấy đã cứu tôi" khi nãy nghĩa là gì. Ánh mắt gã đỏ lên, đập thật mạnh lên vai Vĩnh Dạ, giọng hơi khàn khàn:
    "Cậu yên tâm. Chúng tôi lấy sinh mạng của mình ra thề, nhất định sẽ bảo vệ cô ấy vượt qua đường hầm, sẽ mang cô ấy an toàn về tổng bộ. Chúng tôi...sẽ không phụ sự hy sinh của cậu."
    Gã nói, từ trong ngực rút ra một vật đưa cho Vĩnh Dạ.
    "Đây là boom, còn đây là công tắc điều khiển. Chỉ cần ấn vào nó...sẽ nổ."
    "Tốt, cho tôi chút thời gian."
    Vĩnh Dạ gật đầu, cất quả boom vào ngực, nhanh chóng phóng lên trước, đứng cạnh Vũ Huyên đang được đám lính bảo vệ chặt chẽ. Dường như nhận ra người tới là hắn, cô lo lắng hỏi:
    "Anh không sao chứ?"
    "Tôi không sao."
    Hắn lắc đầu, mỉm cười đáp.
    "Đám xác sống này đông quá, chúng ta..."
    Vũ Huyên vẻ mặt lo lắng nói, nhưng rất nhanh cô chợt giật mình, không biết từ lúc nào bàn tay cô đã được một bàn tay khác, rất lạnh, nắm lấy.
    "Anh..."
    "Nghe này, từ giờ trở đi, cô phải theo sát bọn họ, không được rời một bước hiểu không? Hơn nữa súng tôi đưa cô, luôn luôn phải giữ chặt bên người. Nếu cảm thấy bất cứ nguy hiểm gì, dù không biết là người hay xác sống cũng nhất định phải...nổ súng."
    Hắn nắm nhẹ bàn tay cô, ôn hòa nói. Vũ Huyên rùng mình, một linh cảm không lành chợt hiện lên, cô vội vã hỏi:
    "Anh...anh muốn làm gì?"
    "Tôi...tôi phải cản lũ xác sống kia lại, để cô có thể thoát khỏi đây."
    Hắn cười cười, thản nhiên nói.
    "Nhưng...sao lại vậy? Sao lại vậy? Chúng đông như vậy, sao lại chỉ có một mình anh cản chúng? Anh lấy cái gì để cản chúng?"
    Linh cảm không lành của Vũ Huyên ngày càng mãnh liệt hơn, cô nói, giọng như sắp khóc.
    "Không còn thời gian giải thích, chỉ là cô biết mà, tôi là người duy nhất có thể ngăn cản bọn chúng."
    Hắn lắc đầu, xoa nhẹ mái tóc cô. Người Vũ Huyên run lên bần bật, hai hàng lệ trong suốt theo khóe mắt không ngăn được chảy ra.
    "Anh...sao anh, sao...anh..."
    "Đừng khóc, đừng khóc. Mạnh mẽ lên, hãy cứu lấy...thế giới này."
    Hắn cười, cười rất hiền, hiền như một ánh nắng mai dịu nhẹ vậy. Hắn đưa tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên má cô, dịu giọng an ủi. Nhưng nước mắt Vũ Huyên vẫn không ngăn được tuôn ra, cô khóc càng thê thảm hơn, nói giọng gần như rít lên:
    "Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Anh vốn chán ghét thế giới này mà? Anh vốn chán ghét con người mà? Tại sao? Vì sao phải hy sinh chứ? Vì sao phải hy sinh cho cái thế giới?"
    "Bởi vì thế giới này...có em."
    Hắn nói, nhìn cô thật sâu, thật kỹ, như thể muốn vĩnh viễn khắc ghi hình bóng ấy vào sâu trong linh hồn vậy, rồi hắn đặt lên trán cô một nụ hôn, rất nhẹ, như gió thoáng qua rồi vụt mất, bay xa mãi mãi... Hắn vụt xoay người, lao nhanh về phía đám xác sống phía sau.
    Vũ Huyên chỉ cảm thấy hơi lạnh đang nắm lấy bàn tay mình chợt biến mất, cảm thấy sự mềm mại trên trán chợt phai mờ, và hơi thở quen thuộc ấy đang dần dần...xa mãi.
    "Đừng, Vĩnh Dạ, đừng làm vậy."
    "Anh đừng làm vậy, quay lại đi. đừng..."
    "Vĩnh Dạ, quay lại đi. Em...yêu anh."
    Người hắn run lên, nhưng vẫn không hề dừng lại. Hắn rút mạnh thanh đao sau lưng ra, như hóa thành một vệt lưu tinh xông thẳng vào giữa bầy xác sống. Tốc độ của hắn quá nhanh, đao trong tay lại càng nhanh hơn thế, tốc độ như vậy khiến những vết thương trên người hắn lại nứt ra, máu tươi chảy dài...
    Sau lưng hắn, Vũ Huyên vẫn gào khóc thảm thiết, nhưng cô không thể cưỡng lại được bị mấy người Trần Cường lôi đi, càng lúc càng xa...
    Vĩnh Dạ cười dài, tiếng cười chất chứa điên cuồng mà thê lương, đao trong tay vẫn như một dải lụa bạc, chém nát bất cứ con xác sống nào vượt qua, hoàn toàn ngăn chặn cả đường hầm rộng gần năm mét. Nhưng bọn chúng...quá đông. Một con, hai con, ba con...không bao lâu sau, hắn đã bị cả bầy xác sống bao vây lại. Bọn chúng lao lên, những hàm răng sắc nhọn cắn ngập vào người hắn.
    Trong miệng hắn hộc ra máu tươi, hắn cố gắng quay đầu lại đằng sau, nơi đó bóng hình Vũ Huyên...đã xa lắm rồi.
    Máu tươi chảy ra khiến đầu óc hắn mê đi, trong mơ hồ, hắn dường như thấy được bóng hình cha mẹ, em gái, thấy được những người bạn thân thiết đã từng vi hắn mà ngã xuống trong quá khứ. Hắn thấy họ đang vẫy tay mỉm cười với hắn, thấy được phía sau lưng họ là mộ thế giới, một thế giới với nắng mai tràn ngập màu hồng.
    "Anh thấy rồi, thấy thế giới...mà em nhìn thấy."
    Hắn mỉm cười, cười rất hiền, rất đẹp. Ngón tay hắn, ấn mạnh xuống công tắc của quả boom trên tay.
    Uỳnh...!
    Uỳnh...!
    Uỳnh...!
    Cuộc đời hắn, giống như là ám dạ, là một đêm đen vĩnh viễn không có ánh mặt trời. Nhưng vậy thì sao? Trong đêm tối ấy, cô mãi mãi là một đóa Dạ hoa soi đường cho hắn, sưởi ấm tim hắn, khiến hắn lại có thể nhìn thấy ánh sáng...một lần nữa.
    "Anh ở trong đêm tối nhìn thấy ánh sáng, anh không khát vọng ánh sáng đến. Anh chỉ nguyện là ám trong bóng đêm để em có thể thấy được ban ngày..."
    ... ... ... ... ...
    Hai năm sau, khu vực H sản xuất thành công một loại kháng sinh có thể triệt tiêu mầm virus của xác sống, khiến những người bị cắn khi tiêm vào sẽ giữ được tính mạng. Loại thuốc này được gọi là Dạ Hoa.
    Ba năm sau, khu vực H tiếp tục cho ra đời một loại khí thể có tác dụng như kịch độc đối với xác sống, từ đây bắt đầu càn quét xác sống phạm vị lớn trên toàn thế giới. Khí thể này, được người sáng lập gọi tên là...Ám Dạ.
    Mười năm sau, toàn bộ thế giới đã không còn xác sống, con người một lần nữa làm chủ hành tinh này.
    ... ... ... ... ...
    Buổi đêm, trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc trọc trời nằm chính giữa khu vực H, một cô gái mái tóc đen dài, hai mắt vô thần đang đứng. Trong tay cô đang cầm một bông hoa nhỏ phát sáng.
    Gió thổi qua, cánh hoa rung lên nhè nhẹ, giống như đang mơn trớn da tay cô gái. Cô khẽ mỉm cười, cười rất hiền, nhỏ giọng lẩm bẩm:
    "Anh biết không, dạ hoa...lại nở rồi!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

  3. #23
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    496
    Xu
    1,260

    Mặc định

    Vài lời cuối cùng về Ám Dạ:
    Câu chuyện này, viết trong vòng hơn một tháng, viết trong những ngày tâm trạng tồi tệ nhất, và hoàn thành khi mọi việc đã tốt hơn.
    Ám Dạ, là tất cả tình cảm và tâm tư về một người con gái, nó gần như là một tản văn hơn là một truyện ngắn hoàn chỉnh. Ám Dạ thiếu logic, thiếu diễn biến, thiếu tình tiết và điểm nhấn, cái quan trọng nhất của nó có lẽ chỉ là tâm tình, tâm tình trong đêm đen của Vô Ngân.
    Vì sao Vũ Huyên lại mù? Vì sao Vĩnh Dạ lại điên?
    Vũ Huyên mù vì tôi muốn cô ấy sẽ luôn nhìn thế giới này bằng một cách đẹp nhất, thánh thiện nhất, sẽ không bao giờ bị tất cả những điều dơ bẩn và xấu xa của dòng đời ô nhiễm. Đây là mong ước của tôi dành cho người con gái đó.
    Vĩnh Dạ điên vì chỉ có điên, mới có thể bộc lộ rõ nét nhất sự điên cuồng, sự đau đớn, sự bất lực và cô đơn của một con người. Hắn điên, và tôi...cũng điên. Điên vì biết bao nỗi buồn và áp lực mà cuộc sống mang lại.
    Chuyện tình của Vĩnh Dạ và Vũ Huyên, cũng giống như dạ hoa đêm nở sáng tàn, vụt qua rồi biến mất, không trường cửu, không vĩnh hằng, không tương lai, như là một đêm đen mãi mãi không có ánh mặt trời. Điều này, giống như tình cảm của tôi dành cho cô gái đó, sẽ không bao giờ thấy được ánh bình minh. Nhưng trong đêm đen đó, ta vẫn luôn thấy được ánh sáng của dạ hoa, nhẹ nhàng, le lói, nhưng luôn luôn tồn tại. Ta yêu không phải để bản thân hạnh phúc, mà để người kia sẽ không bao giờ đau khổ, ta không nguyện được đắm chìm trong ánh sáng, mà chỉ muốn làm ám trong đêm đen để em thấy được ban ngày. Đấy là yêu của Vĩnh Dạ, cũng là yêu của...Vô Ngân.
    Chuyện kết thúc trong 21 chương, rất ngắn, rất nhiều thiếu sót, nhưng không sao. Quan trọng nhất là tôi đã thỏa mãn, dùng tình cảm của mình tạo nên một câu chuyện có thể cảm động lại chính bản thân, vậy là đủ rồi. Cảm ơn tất cả những người đã đọc và theo dõi Ám Dạ trong suốt thời gian qua. Cảm ơn...rất nhiều.
    Vì vậy ngày này Ám Dạ...kết thúc!!!
    Ta muốn có, trời không thể không.
    Ta muốn không, trời không thể có.

    ---QC---


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status