TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 7

Chủ đề: Tu Thần Ngoại Truyện - Tiểu Đoàn Thám Hoa - 修神外传

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định Tu Thần Ngoại Truyện - Tiểu Đoàn Thám Hoa - 修神外传


    Có người nhờ mình edit dùm 19 chương truyện, tiện thể thì mình đăng vô đây luôn, không theo thứ tự gì đâu.
    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 29-04-2017 lúc 17:46.
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    luanvu,Soujiro_Seita,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 3200: Tiêu Hoa bản kỷ
    Editor: 21302766




    Chương 3200: Tiêu Hoa bản kỷ

    Nghe được Tiêu Hoa tự xưng là lão phu, Chúc Khanh lập tức liền thả lỏng, hắn cười nói: '' Tiền bối nhìn xem liền biết!''

    "Ừm!" Tiêu Hoa đáp lời, ánh mắt dừng lại ở trên sách, nhưng cầm cuốn sách này vào tay, cảm thấy thô ráp, cùng cuốn sách bình thường có cảm giác tương tự, thậm chí ở mặt bên của sách, cũng có từng tầng từng tầng ấn tích giấy lụa, nhưng chân chính lật lên, Tiêu Hoa phát hiện, cuốn sách này hoàn toàn là một viên đá ngọc.

    ''Tiền bối dùng Thanh Mục chi thuật!'' Đang lúc Tiêu Hoa lật qua lật lại cuốn sách, Chúc Khanh lập tức nhắc nhở.

    "Tốt!" Tiêu Hoa đáp lời, trong hai con ngươi nổi lên ánh sáng xanh nhàn nhạt, chỉ thấy dưới ánh sáng của Thanh Mục, trong ngọc đá hiện lên hào quang, một cuốn sách chữ bằng đá ngọc, đế bằng hoàng kim hiển hiện ra. Hơn nữa trên bìa cuốn sách này, có hai hàng chữ lớn, theo thứ tự là: Anh hùng sách, Tiêu Hoa bản kỷ!

    "Bản kỷ?" Tiêu Hoa thất thanh cười đáp, '' Lão phu nhớ rõ bản kỷ là đế vương truyền ký, bởi vì đế vương là thủ lĩnh tối cao thống lý quốc gia đại sự, vì bọn họ làm kỷ truyền mà tên viết ' Bản kỷ', chính vì lẽ đó cho thấy vị trí bản thống thiên hạ, khiến quan dân hành động đều có duyên cớ kỷ cương nhất định. Mà 'Thế gia' thì là ghi chép sự tình của chư hầu vương quốc. Việc này bởi vì chư hầu khai quốc thừa gia, tử tôn thừa kế, cũng liền cho truyền ký của bọn hắn gọi là thế gia.

    'Liệt truyện' là ghi chép đế vương, chư hầu ngoài ra còn có đủ loại nhân vật lịch sử. Lão phu nhiều nhất có thể tính là vào 'Liệt truyện', thế nào thành 'Bản kỷ' rồi ?''

    ''Có chỗ tiền bối không biết!'' Chúc Khanh cung kính nói,'' Anh hùng sách của Trích Tinh lâu ta cùng Nho tu tầm thường có chút khác biệt, đế vương tướng tướng ở thế tục nhân gian cũng không nhập Anh hùng sách. Nếu như bọn hắn có tu vi uyên thâm, vì Tàng Tiên đại lục mà làm ra cống hiến quá to lớn, có lẽ có khả năng xếp vào 'Liệt truyện'.

    Trong Anh hùng sách của Trích Tinh Lâu ta, 'Bản kỷ' là chuyên môn vì chí cao tu sĩ của Tàng Tiên đại lục làm chuẩn bị! Tỉ như « Câu Trần Tiên Đế bản kỷ », « Đại Nhật Như Lai bản kỷ », « Kim Sí Đại Bằng Điểu đại thánh bản kỷ », « Huyền Giáp Ngũ Giác Long đại thánh bản kỷ » vân. . . vân, mỗi loại ghi lại sự tích về Tiên đế, Đại Nhật Như Lai thế tôn, Kim Sí Đại Bằng Điểu đại thánh, các đẳng nguyên lực cửu phẩm chí cao tu sĩ.

    Ngoài 'Bản kỷ' ra, đồng dạng 'Thế gia' của Trích Tinh Lâu ta cùng 'Thế gia' của Nho tu tầm thường cũng không giống nhau, ghi lại chính là thế gia Chư Tử bách gia, tỉ như « Đông Phương thế gia », « Tây Môn thế gia », « Nam Cung thế gia », « Bắc Minh thế gia » vân . . . vân, bên trong ghi chép lịch sử cùng sự tích của những thế gia này.

    Cái gọi là 'Liệt truyện', liền là ghi chép sự tích của các tu sĩ khác ngoài 'Bản ký' và 'Thế gia'. Trong 'Liệt truyện' này có ghi chép rất nhiều, có Nho tu, Phật tông, có Đạo môn, có yêu tộc, xem như là Anh hùng sách chân chính của Trích Tinh Lâu ta!

    Trước đây tiền bối cũng là xếp hạng 'Liệt truyện', phải là « Tiêu Hoa liệt truyện », bất quá. Ngay tại mấy ngày trước đây, tiền bối uy chấn Thiên Yêu Thánh cảnh, thanh danh truyền xa, Anh hùng sách ghi chép lại sự tích của tiền bối, cũng tương ứng đổi thành « Tiêu Hoa bản kỷ », vãn bối may mắn là người thứ nhất vì tiến bối dụng bia lập truyện. « Tiêu Hoa bản kỷ » này cũng là vãn bối tự tay chế tác.''

    "Đa tạ, đa tạ!" Tiêu Hoa nhìn xem Chúc Khanh cung kính, cảm khái nói, '' Nghĩ không ra, ngày đó lão phu đùa một câu, hôm nay vậy mà trở thành sự thật! Quả thực làm phiền ngươi rồi!''

    ''Không dám, có thể vì tiến bối viết xuống 'Bản kỷ', chính là vinh hạnh của vãn bối!'' Trên mặt Chúc Khanh, sự tự hào không một chút giả dối, rất cao hứng hồi đáp.

    Tiêu Hoa khẽ gật đầu, nhìn về phía chữ lớn bằng ngọc đá kia, thế nhưng « Tiêu Hoa bản kỷ » y nguyên là bốn chữ, cũng không có nhìn thấy vật bên trong.

    Tiêu Hoa ngạc nhiên nói: "Chúc khanh, đồ vật bên trong xem thế nào?"

    "Tiền bối..." Chúc khanh cười nói, " Anh hùng sách của Trích Tinh Lâu ta ghi lại chính là sự tích của chư vị anh hùng, nhưng một số bí mật, không có quyền hạn nhất định thì không thể quan sát. Bản kỷ của tiền bối, vãn bối cũng chỉ có thể nhìn một bộ phận. Cung chủ không phải cùng tiền bối thông hành ngọc bội sao? Tiền bối đem ngọc bội kia đặt ở trên Anh hùng sách là được!''

    ''Tốt!'' Tiên Hoa lên tiếng, đem ngọ bội đặt trên Anh hùng sách, quả nhiên, vậy mà thấy trên ngọc bội hiện lên tinh quanh. Tinh quang trong Anh hùng sách kia không gió mà tự động nổi lên, từng tờ lật qua lật lại.

    Nếu là bản kỷ của mình, Tiêu Hoa vốn định là đọc lướt qua. Thế nhưng mà, bất quá vừa mới lật tờ thứ nhất. Liền thấy câu đầu tiên viết :'' Đạo môn Tiêu Hoa, không rõ xuất thân, lần đầu xuất hiện ở Dư Châu Trường Sinh trấn, thực lực không quá Nguyên lực tam phẩm . . .'' Mà ở bên câu này là một hàng chữ nhõ: '' Nghi: Xuất thân ở giới diện khác, tên giới diện không rõ . . .''

    ''Ti. . .'' Tiêu Hoa hít một hơi lạnh, vội vàng tiếp tục lật xuống. Quả nhiên địa phương xuất hiện là ở Từ Hàng, lại là hai hàng chữ nhỏ:''Nghi: Từ Hàng này có thể là biến huyễn của Tiêu Hoa, bởi vì thời cơ Tiêu Hoa hôn mê thật là trùng hợp, chỉ là Tiêu Hoa xưa nay chưa từng hiển lộ ra tu vi Phật tông, không cách nào xác định!''

    ''Nghi: Đan Lương quốc có một Từ Hàng, danh tự cùng tướng mạo đều tương đồng, nhưng ngày ấy, Từ Hàng cũng chưa từng rời đi Đan Lương quốc, khả năng là Từ Hàng tránh thoát qua thăm dò...''

    ''Nãi nãi. . . '' Vẻ mặt Tiêu Hoa biến đổi, giương mắt nhìn Chúc Khanh một cái, bên kia Chúc Khanh cũng không có biểu lộ ra kinh ngạc, cười nói, '' Tiền bối, địa phương vãn bối có thể nhìn thấy không nhiều, có thể vãn bối biết. . . Bên trong có thể có rất nhiều địa phương tiền bối không nghĩ tới, thế nhân thường nói, nếu muốn người khác không biết trừ phi đừng làm, nhiều khi, chúng ta cho rằng có sự tình thần không biết quỷ không hay, kỳ thật căn bản không có gì là bí ẩn cả. . .''

    ''Ai, đúng a!'' Tiêu Hoa cũng chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn xuống, hắn càng xem thì càng kinh hãi, ở bên trong thế mà ghi chép không ít bí ẩn hắn không muốn để người khác biết được! Bất quá còn tốt, chỗ bí ẩn được ghi bên trong Anh húng sách, Tiêu Hoa đã không còn cần thiết! Chờ Tiêu Hoa lật đến trang cuối, liền thấy trên đó có ghi:'' Tạo Hóa môn 20 vạn đệ tử huyết tẩy Bích Tinh Du, liền theo chỉ huy Già Khung Lĩnh, Cổ Chung Sơn! Thị Dịch, Tạo Hóa môn leo lên lôi đài tranh bá của tam đại lục, Tiêu Hoa có tư cách liệt hàng 'Bản kỷ'. Mà ở mặt sau của sách lại là một hàng chữ viết màu sắc hơi nhạt:'' Nghi: 20 vạn đệ tử này là thiết quân do Tiêu Hoa chế tạo ở trong Côn Luân tiên cảnh!''

    '' Còn tốt, còn tốt. . .'' Tiêu Hoa nhìn chỗ này, thở phào nhẹ nhõm,'' Bí mật lớn nhất của Tiêu mỗ còn chưa hề được tiết lộ! Hơn nữa mấy cái bí mật của phân thân cũng không có người phát hiện. Nãi nãi, Tinh Nguyệt này quá lợi hại rồi, nếu nó ở trong tay Tiêu mỗ thì.''

    Đương nhiên, ý niệm này của Tiêu Hoa cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, nếu Tinh Nguyệt tiên tử đã cảnh báo Tiêu Hoa đừng nên ngấp nghé, Tiêu Hoa cũng sẽ không rước lấy cơn giận của một tiên tử tiên giới chân chính!

    Đem « Tiêu Hoa bản kỷ » trong tay khép lại, Tiêu Hoa cười hỏi:'' Chúc Khanh, Anh húng sách này loại như này ở Trích Tinh Lâu, bên trong có gì khác sao?''

    "Bẩm tiền bối. . ." Chúc Khanh cẩn thận tiếp nhận Anh hùng sách, cung kính nói, " Anh húng sách mà Tinh Nguyệt sở hữu đều đặt ở trong Lãm Nguyệt cung, bình thường chỉ có một ít bản sao thả ở các nơi trong Trích Tinh Lâu. Bởi vì gần nhất tiền bối xuất hiện ở trong Thiên Yêu thánh cảnh, cho nên Anh hùng sách của tiền bối mới đưa đến Trích Tinh Lâu nơi này. Đương nhiên, gần nhất Trích Tinh Lâu ở trong Thiên Yêu thánh cảnh đều đã đóng lại, mấy Anh hùng sách của Trích Tinh Lâu khác cũng đưa đến nơi này. Bất quá những Anh hùng sách này lấy yêu tộc 'Bản kỷ' cùng 'Liệt truyện' chiếm đa số, nếu tiền bối có hứng thú, có thể đi tới Quần Anh các xem xét!''

    "Lãm Nguyệt cung?" Tiêu Hoa sững sờ, ngạc nhiên đáp, " Lãm Nguyệt cung là địa phương nào?"

    ''Hay cho tiền bối biết. . .'' Chúc Khanh hồi đáp,'' Tinh Nguyệt ta sở dĩ gọi là Tinh Nguyệt, cái Tinh này chính là chỉ Trích Tinh Lâu, Nguyệt kia liền là Lãm Nguyệt cung. Trích Tinh Lâu là gì chắc hẳn tiền bối đã biết, Lãm Nguyệt cung kia chính là vị trí cung điện của cung chủ đại nhân. Còn Lãm Nguyệt cung ở nơi đâu, vãn bối cũng không biết!''

    ''A, thì ra là thế!'' Tiêu Hoa cười cười, Tinh Nguyệt tiên tử nói với mình nhiều như vậy, chưa bao giờ đề cập đến Lãm Nguyệt cung, đương nhiên là có tâm tư phòng bị mình, hắn lại thăm hỏi, ''Quần Anh các ngay tại ở trong Trích Tinh Lâu đi.''

    "Đúng!" Chúc Khanh gật đầu.

    ''Tốt!'' Tiêu Hoa cười nói, '' Chúc Khanh, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể hay không mang lão phu đi tới Quần Anh các?''

    "Đương nhiên có thể!" Chúc Khanh rất là cao hứng, "Đúng lúc vãn bối muốn đem bản Anh hùng sách này trả lại về Quần Anh các, tiền bối mời!"

    Quần Anh các ngay ở tầng lầu các mà Chúc Khanh cung lập, không quá một chốc, Chúc Khanh liền mang theo Tiêu Hoa đi tới Quần Anh các. Đó là một lầu các thoạt nhìn cực kì hùng vĩ, còn chưa hề tới phía trước, mộ cỗ sát khí, xem lẫn ý chĩ hạo nhiên liền đập vào mặt, một loại cô độc cùng thê lương như đột nhiên đưa thân vào trong sa trường, không tự chủ được sinh ra, đầy rẫy trong mắt, từng đạo huyết quang từ trong lầu các hướng ra, từng đợt trống trận gióng lên cùng tiếng hí của vạn con ngựa, cũng như ám hương từ bốn phía tuôn trào lên. Tiêu Hoa từng lên chiến trường, đối với sát khí này bỗng dưng xuất hiện cũng không xa lạ gì, mà Chúc Khanh thì co rụt cổ lại, tựa như có chút khó mà chịu đựng.

    "Chúc Khanh. . ." Tiêu Hoa nhạy cảm phát hiện ra quanh thân Chúc Khanh chân khí biến hóa, cười nói, '' Nơi đây tựa hồ ngươi đến không thích hợp, đem Anh hùng sách giao cho lão phu đi, lão phu giúp ngươi mang vào!''

    "Không cần!" Chúc Khanh lắc đầu đáp,'' Trả lại Anh húng sách chính là chức trách của vãn bối, không thể để tiền bối làm thay!''

    ''Nói xong, quanh thân Chúc Khanh phun trào chân khí, từng đóa mây lớn chừng ngón cái từ ngoài thân hắn sinh ra, che chở Chúc Khanh đạp đến gần cửa lầu các.

    ''Leng keng. . .'' Tiếng kêu của một đường kiếm, từ trên không trung lầu các, một lưỡi phi kiếm giống như thiên ngoại phi tiên bay ra, chính hướng đỉnh đầu Chúc Khanh chém xuống! Thần niệm Tiêu Hoa quét qua, lập tức từ trong kiếm ý này cảm giác được ý niệm của Tinh Nguyệt tiên tử, hắn hiểu được đây là cấm chế của Quần Anh các. Quả nhiên, ''Oanh . . .'' Một tiếng vang nhỏ, đỉnh đầu Chúc Khanh xông ra một đạo tinh quang nhàn nhạt, phi kiếm rơi trên tinh quang tức thì hóa thành vô hình, thân hình Chúc Khánh biến mất ở trong lầu các.

    Trước ngực Tiêu Hoa có ngọc bội thông hành, đương nhiên cũng sẽ không để ý phi kiếm này, đợi hắn bước vào Quần Anh các, bất giác lại hơi ngẩn ngơ. Nhưng thấy Quần Anh các cũng không phải như thư các trong suy nghĩ của hắn, mà lại một cái không gian giống như tinh không, trong bóng đêm như mộng, từng cái thân hình yêu tộc tô điểm bốn phía tinh không, ngay ở chỗ cách Tiêu Hoa không xa, một cái tượng đắp Tiêu Hoa sinh động như thật, quanh thân chớp chớp kim quang, trên mặt tựa như cười mà không phải cười đứng ở chỗ đó. Mà Chúc Khanh chính là đem Anh hùng sách đặt ở trong tay tượng đắp này.

    Cạnh tượng nặn Tiêu Hoa, tượng đắp yêu thân Phượng Ngô giương ra hai cánh, tựa như muốn bay lượn. Ở dưới phượng trảo của Phượng Ngô, đồng dạng có một bản Anh hùng sách chớp động ánh quang vàng óng ánh. . .(chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    luanvu,Soujiro_Seita,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 3201: Nhân quả chi thủ cùng Hình phạt Tiên khí
    Editor: 21302766




    Chương 3201: Nhân quả chi thủ cùng Hình phạt Tiên khí

    ''Tiên bối. . .'' Ngay ở thời điểm Tiêu Hoa đang dò xét, Chúc Khanh cất kỹ Anh hùng sách, xoay người lại, cung kính nói,'' Vãn bối không thể ở lâu trong Quần Anh các, tiền bối cứ tùy ý xem, vãn bối chờ ở ngoài Quần Anh các.''

    "Chúc Khanh, ngươi khỏi phải chờ làm gì!'' Tiêu Hoa khoát tay cười nói, ''Lão phu cũng không biết lúc nào mình mới ra ngoài, ngươi cứ việc đi nghỉ ngơi đi!''

    ''Không dám!'' Chúc Khanh vẫn như cũ cung kính đáp,'' Tiền bối ở Trích Tinh Lâu cũng không nhận biết những người khác, vãn bối không thể không hầu hạ!''

    ''Vậy được rồi!'' Tiêu Hoa minh bạch, cho dù bản thân hắn không đồng ý, Chúc Khanh cũng nhất định chờ đợi ở bên ngoài, hắn gật gật đầu, rồi bay thẳng về phía tượng đắp Phượng Ngô.

    Chúc Khanh không dám nhiều lời, nhẹ nhàng ra khỏi Quần Anh các, bên trong toàn bộ tinh không chỉ còn một thân Tiêu Hoa.

    Tiêu Hoa cầm lấy Anh hùng sách trên lợi trảo của tượng đắp Phượng Ngô, chờ đến lúc nhìn trên mặt sách « Nghịch Thiên Lôi Phượng đại thánh bản kỷ », hít sâu một hơi rồi lật ra, khi thấy rõ thứ chứa đựng trong đó, bất giác phì cười, bởi vì bên trên chỉ ghi một hàng chữ : "Nghịch Thiên Lôi Phượng đại thánh, xuất thân không rõ, thành thánh chỗ nào không biết, Thất tinh đại thánh, khi nhập chủ Đại Thánh điện, vạn tinh chầu mừng, kéo vạn tinh lấn mặt trời, ban thưởng Thiên Yêu Thánh cảnh chúng yêu vạn tinh chi lực, được vạn yêu ủng hộ . . . '' Còn hàng nhỏ bên cạnh lại viết là:'' Nghi: Phượng tộc di mạch, xuất thân Vạn Yêu giới. . .''

    ''Không tệ, không tệ, đây mới thật sự là Nghịch Thiên Lôi Phượng mà!'' Tiêu Hoa cười cười, đem Anh hùng sách thả lại trên lợi trảo tượng nặn Phượng Ngô, lại nhìn bốn phía, bên cạnh tượng đắp Phượng Ngô, tự nhiền còn có tượng đắp khác của Lục thánh Đại Thánh điện, bất quá trên những tượng đắp này cũng không có Anh hùng sách.

    ''Nãi nãi, lúc đầu Tinh Nguyệt tiên tử cũng sợ đại thánh của Đại Thánh điện qua đến quấy rối a! Không dám đem bản kỷ của đại thánh đặt ở nơi đây!'' Tiêu Hoa bĩu môi, rất là oán thầm nói,'' Đã không dám đặt, còn làm những tượng đắp này để ở nơi đây làm gì?''

    Cái Tiêu Hoa quan tấm nhất, đương nhiên là bí ẩn của những đại thánh của Đại Thánh điện này, không có những bí ẩn này. Tiêu Hoa đối với Quần Anh các cũng không có bao nhiêu hứng thú. Bất quá, hắn vẫn nhìn xem hai bên, tùy ý tìm một chút Anh hùng sách xem xét. Anh hùng sách của Quần Anh các không ít. Tiêu Hoa mặc dù chẳng có mục đích gì, thế nhưng xem chừng nửa canh giờ. Mắt thấy trong Anh hùng sách những sự tình vặt vãnh nhỏ nhặt càng nhiều thêm, Tiêu Hoa phất phất tay, chuẩn bị rời đi.

    Chính lúc này, hắn có nhìn thấy chỗ cách đó không xa, một cái tượng nặn yêu thú, thoạt nhìn yêu thân so với Kim Sí Đại Bằng Điểu đều muốn to lớn hơn. Hắn rất nhanh đi qua, đưa tay từ trong miệng của tượng đắp yêu thú này, lấy ra một bản Anh hùng sách lớn cỡ một bàn tay, chỉ thấy trên đó viết « Khế Kình Nguyên Phong Băng Thấm Kỳ Khanh liệt truyện ».

    Tiêu Hoa minh bạch, đây là liệt truyện hợp từ bản ghi chép của mấy cái cường giả yêu tộc. Chờ đến hắn đem bản liệt truyện này mở ra, thoáng nhìn một chút. Khi hắn nhìn đến cuối cùng, bất giác nhíu nhíu mày, chỉ thấy phần cuối viết :''Khế Kình Nguyên Phong cùng Băng Thấm tam đại yêu cảnh, trong vòng một đêm, tất cả yêu tộc đều bị diệt sát, Khế Kình trở thành Thâm Uyên, Nguyên Phong thành Hoang Nguyên, Băng Thấm thành Ngốc Lĩnh, không có vết máu, không có thi hài, không có bất kì vết tích gì, hết thảy tất cả đều hóa thành hư vô, Khế Kình Nguyên Phong Băng Thấm tam tộc liệt truyện đến đây thì kết thúc." Đương nhiên. Ở phần cuối này, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ :'' Nghi. . .''

    ''Ti. . . '' Tiêu Hoa hít vào một hơi, nghĩ đến thời điểm hắn vừa mới từ tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu rời đi, lời nói của Tinh Nguyệt tiên tử cùng Từ Chí nói tới. Hắn vội vàng nhìn về phương hướng khác, chỗ kia chính là ghi chép Anh hùng sách của Phật tông. Bất quá, chỗ Phật tông này lại khác biệt với Thiên Yêu Thánh cảnh, chính là một chút chùa miếu có kiểu dáng khác biệt, Tiêu Hoa cũng không thể từ đó tìm tới tên của 5 cái chùa miếu mà Tinh Nguyệt tiên tử chưa có nói ra. Bất quá, đợi đến Tiêu Hoa nhìn xem quang hoa có chút phát tỏa ra của tượng đắp Khế Kình, trong lòng hắn lại có chút minh ngộ, thần niệm quét qua trong chùa miếu, đồng dạng tìm được 5 cái chùa miếu có màu sắc phát ám!

    Tiêu Hoa bay đến trong một chùa miếu phía trước. Quả nhiên nhìn thấy trước sơn môn chùa miếu đặt vào một bản Anh hùng sách, trên đó viết « Thanh Chiếu Tự thế gia ».

    "Thanh Chiếu tự liền Thanh Chiếu tự đi. Còn chơi thêm cái thế gia, thoạt nhìn thật có chút dở dở ương ương!'' Tiêu Hoa dở khóc dở cười thầm nghĩ :"Đại Nhật Như Lai thế tôn nếu là biết, còn không phải giận điên lên rồi? A, không cần nhìn cái này « Thanh Chiếu Tự thế gia », chỉ đơn giản nhìn « Đại Nhật Như Lai bản kỷ », hắn liền sẽ nổi điên."

    Lập tức Tiêu Hoa mở ra bản 'Thế gia' này dò xét, chỉ thấy trên trang đầu của Anh hùng sách có ghi :'' Thanh Chiếu tự xây dựng vào. . . ,chính là Luật Tông Thanh Chiếu La Hán phát chí nguyện to lớn, trải qua 73 năm hóa duyên xây kiến. . .'', phía sau Anh hùng sách đem rất nhiều việc thiện chuyện ác của Thanh Chiếu tự, ghi một năm một mười, bên mỗi đoạn cũng đều có ''Nghi:'' rồi chấm hết, mà cuối cùng, cùng với cái mà Tiêu Hoa thấy lúc trước một dạng, viết '' Trong Thanh Chiếu tự Hộ pháp Thiên vương một, Tôn giả ba người, Phật tử khác 4 213 người, phương viên mười vạn ba trăm sáu mươi dặm , dân chúng bình thường là hơn 761 vạn người, trong vòng một đêm hoàn toàn biến mất, không có một tiếng báo động nào truyền ra, không có một tiếng thét thảm nào truyền ra, không lưu một giọt máu, cũng không có rơi mất một khúc xương nào. Trong Thanh Chiếu tự, những vật như Phật trận Phật khí Phật tháp đồng dạng vô ảnh vô tung . . .'' Ngoài ra bên cạnh có một hàng ghi chú, giống nhau là cái ''Nghi: . . .''

    ''Thật sự là quỷ dị a!'' Tiêu Hoa nhìn thấy 700 vạn bách tính mất tích, trong lòng căng thẳng, lại nhìn kỹ một chút, vẫn như cũ nhìn không ra chút manh mối nào, hắn bất giác thầm thở dài.

    Lập tức Tiêu Hoa lại đem ghi chép của bốn chiều miếu khác nhìn xem, cùng bản của Thanh Chiếu Tự cơ bản giống nhau, căn bản không có bất kỳ manh mối gì.

    Cầm nhìn qua Anh hùng sách đặt ở trước sơn môn, trong lòng Tiêu Hoa lại hơi có đều ngộ ra, tự nghĩ thầm: ''Tiêu mỗ lại có chút đa tâm! Trong thiên địa này không biết có bao nhiêu nhân tộc yêu tộc, mỗi thời mỗi khắc không biết sẽ phát sinh bao nhiêu sự tình, trong những chuyện này lại không biết xoắn kết bao nhiêu nhân quả. Nếu muốn đem chuyện này cùng nhân quả đều làm rõ, Tiêu mỗ cho dù là Linh Lung Thất khiêu tâm cũng bận không qua nổi a?

    Giống như trước đây Tiêu mỗ tiến về Bích Tinh Du. Tiêu mỗ đầu tiên là ở Đại Tuyết sơn gặp được con đại yêu kia, như không có gì bất ngờ xảy ra thì con đại yêu kia cùng Bích Tinh Du yêu vương Bích Thanh là có chút quan hệ. Tiêu mỗ từ trong miệng đại yêu kia biết được tin tức Tiểu Bạch Long bị trấn áp. Sau đó Tiêu mỗ gặp được đám người Thủy Minh Tử, mới lại biết vị trí chuẩn xác của Bích Tinh Du, cùng việc bọn hắn muốn giúp Tiêu mỗ, cùng dự định trong lòng mỗi người bọn họ. Đương nhiên, cùng lúc đó, Trích Tinh tử Hùng Nghị Dĩnh Bạc mấy người cũng đều đang chuẩn bị nghĩ cách cứu viện Tiêu mỗ, Bích Tinh Du Cổ Chung Sơn cùng Già Khung Lĩnh cũng đang tính kế Tiêu mỗ, hết thảy những thứ này tất cả đều đang phát sinh, mà Tiêu mỗ chỉ khốn ở một góc, cũng không biết sự tồn tại của âm mưu và hi sinh.

    Mãi đến khi Tiêu mỗ đến Bích Tinh Du, gặp được Tinh Phách thịnh yến, mới hiểu được ngọn nguồn câu chuyện. Bất quá, ngọn nguồn này vẫn như cũ biểu hiện ra, chỉ đến cuối cùng Bối Tiên nhi xuất thủ, mới chính thức thấy được hắc thủ phía sau màn! Mà mục đích của hắc thủ phía sau màn này . . . Lại là cay đắng cùng thảm thương!''

    ''Thị Cố, Cửu Hạ nói rất hay a, tất cả thế gian khó bề phân biệt mỹ lệ, phong cảnh tuy nhiên là mỹ lệ, có thể cái phong cảnh này bất quá chỉ là hư vô, chỉ có căn nguyên cùng chân tướng khó mà hiểu rõ kia mới là mỹ lệ vĩnh hằng!'' Tiêu Hoa tức thì lại nghĩ đến khuôn mặt khuynh thế kia! Gương mặt kia . . . Quả thực là thoát tục, quả là trong cuộc đời Tiêu Hoa hiếm thấy qua!

    ''Trừ phi thoát ra những nhân quả này, nhảy ra ngũ hành, mới có thể dòm ngó chân tướng thế gian đi. . .'' Tiêu Hoa tức thì lại có giác ngộ, quanh thân chớp động ba động khó hiểu, trong lòng hắn vui mừng, không dám chậm trễ, vội vàng khoanh chân ngồi ở trong Quần Anh các, ba động tối nghĩa kia từ trong cơ thể hắn phát ra, rơi vào trên mỗi bản Anh hùng sách, mỗi một khi đi qua một bản Anh hùng sách, ngàn vạn mai chữ khắc đều sẽ từ trong Anh hùng sách bay ra, chen chúc rơi vào trong ba động này, hơn nữa mỗi một mai chữ khắc đều hóa thành một bút một họa, biến mất không thấy gì nữa.

    Lại nhìn thân hình Tiêu Hoa, đồng dạng đầu nhập theo mai chữ khắc, giống như quang ảnh lay động, mỗi lần lay động một lần, thân hình của hắn sẽ biến ảo mấy phần. Chờ ba động đem toàn bộ Quần Anh các bao phủ, thân hình Tiêu Hoa đã hóa thành một cái Nhân quả chi thủ rồi!

    "Xoát. . ." Ba động đụng phải vách đá của Quần Anh các lập tức vang vọng lại, Tiêu Hoa biến thành Nhân quả chi thủ sinh ra ngàn vạn tơ mỏng, từng cái từng cái rơi vào trong ngàn vạn tượng đắp, nét bút trước đây rơi vào ba động, lúc này hóa thành tia nước nhỏ theo tơ mỏng Nhân quả chảy vào Nhân quả chi thủ.

    Không quá mấy tức, ba động vang vọng kia lại đánh tới Nhân quả chi thủ, ba động tựa như bọt nước nổi lên, từng màn từng bức quang ảnh quỷ dị ở trong bọt nước đây chớp động. Cùng lúc đó, bọt nước lấy Nhân quả chi thủ làm trung tâm, hướng về toàn bộ bốn phía không gian phóng tràn lên, xông qua cấm chế của Quần Anh các, rơi vào toàn bộ Trích Tinh Lâu.

    ''A?'' Tầng đỉnh chóp của Trích Tinh Lâu, Tinh Nguyệt tiên tử cùng Từ Chí tựa hồ đang nói cái gì, chỗ mi tâm Từ Chí lôi văn màu thủy văn đột nhiên lóe lên, Từ Chí bỗng nhiên giật mình, đang muốn đứng dậy, ba động của bọt nước Nhân quả kia đã cuốn tới trên thân Từ Chí, Từ Chí liền như bị giam cầm, vô luận là thân hình hay là vẻ mặt, đều là ngưng kết tại chỗ. Đối diện với Từ Chí là Tinh Nguyệt tiên tử cũng thế, mắt cá chân nàng chớp động quang trạch trắng khiết, hơi hơi nâng lên, móng chân quét lên tinh quang phát ra ánh huỳnh quang cũng ngưng kết ở giữa không trung. Hai vị tiên nhân đều bị bọt nước Nhân quả không chế, những người khác ở toàn bộ Trích Tinh Lâu thì như thế nào có thể may mắn thoát khỏi?

    Toàn bộ Trích Tinh Lâu tại trong dòng sông Nhân quả hóa thành một quang ảnh đông đặc, vô luận là thời gian hay là không gian, đều đứng im bất động. Bọt nước Nhân quả liên tục không ngớt từ trong Nhân quả chi thủ tuôn trào ra, từng tia từng tia Nhân quả kia từ trên ngàn vạn tượng đắp sinh ra, xuyên thấy qua ghi chép của nhất bút nhất họa, lại là dâng lên các nơi của Thiên Yêu Thánh cảnh. . .

    Không biết là bao lâu, thời gian ở trong dòng sông Nhân quả cũng không phải duy nhất và tuyệt đối, phạm vi mà dòng sông Nhân quả lan đến đồng dạng không rõ, chỉ thấy vạn vật bất động trong đó, Lôi văn chỗ mi tâm của Từ Chí lần nữa chớp động, ''Xoát. . .'' Trong Lôi văn bay ra một đồ vật hình mâu, đồ vật này vừa vặn ló ra một cỗ ba động tối nghĩa đến cực điểm, rơi vào dòng sông Nhân quả."Răng rắc răng rắc. . ." Một đường rạn nứt từ chỗ ba động sinh ra, toàn bộ Trích Tinh Lâu chính là Thiên Yêu Thánh cảnh đang bất động bị đánh nát, quang ảnh này đồng thời vỡ vụn, dòng sông Nhân quả tựa hồ liên tục không ngừng kia đồng dạng gián đoạn, chẳng qua chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy nữa. (chưa xong còn tiếp. )






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    luanvu,Soujiro_Seita,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 3202: Gặp lại Mạc Gian Ly
    Editor: 21302766





    Chương 3202: Gặp lại Mạc Gian Ly

    ''Ồ?'' Thẳng đến lúc này, giọng nói Từ Chí mới hoàn toàn phát ra, thân hình của hắn cũng bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt hướng về phía nơi Quần Anh các.

    Mắt cá chân của Tinh Nguyệt tiên tử đang nâng lên cũng hạ xuống, nàng ngạc nhiên nhìn Từ Chí nói :''Thế nào?''

    ''Không biết!'' Trong đôi mắt Từ Chí có lôi quang chớp động, chần chờ chút rồi nói:'' Ta có một loại cảm giác kì lạ, tựa hồ. . . Có người đang dò xét chúng ta. . .''

    ''Ừm?'' Thần niệm của Tinh Nguyệt tiên tử do thám qua, nhìn trong chốc lát, lắc đầu nói,'' Không thể nào? Thế gian này còn có người có khả năng tránh thoát khỏi thần thông xem xét của chúng ta?''

    ''Hình phạt Tiên khí của ta bị xúc động. . .'' Từ Chí đột nhiên dùng ngón tay sờ một cái vào Lôi văn đã biến mất, la lên,'' Tuyệt đối có dị động! Nếu không, ta không có khả năng không biết Hình phạt Tiên khí này vào thời điểm nào động! Hơn nữa. . . Ở trên tam đại lục, có thứ gì đáng giá cho tự thân Hình phạt Tiên khí thôi thúc?''

    Nói xong, Từ Chí chỉ phương hướng Quần Anh các, dò hỏi:'' Chỗ kia. . . Ngay ở phương hướng kia?''

    ''Chỗ nào?'' Tinh Nguyệt tiên tử khó hiểu,'' Ở dưới là Quần Anh các, xuống dưới nữa là Tụ Chúng đường, lại xuống nữa là Cạnh Mãi điện. . ."

    Thân hình Từ Chí thoắt một cái, đáp:'' Nhanh, Quần Anh các. . .''

    ''Đáng chết. . .'' Tinh Nguyệt tiên tử nghe thấy, nơi nào không biết chuyện gì xảy ra? Nàng tức giận nói,'' Chẳng lẽ lại là Thất tinh Đại thánh kia, thế mà dám lẻn vào Trích Tinh Lâu Quần Anh các ta sao?''

    Hai người không nhìn cấm chế của Trích Tinh Lâu, trực tiếp lướt qua không gian, đáp xuống Quần Anh các.

    Một chỗ không gian trong Quần Anh các, lấp lóe gợn sóng, lôi quang cùng tinh quang xen lẫn nhau, thân hình của Tinh Nguyệt tiên tử và Từ Chí xuất hiện.

    Mà đợi đến lúc hai người thấy rõ mọi thứ trong Quần Anh các, bất giác lại kinh ngạc, Tinh Nguyệt tiên tử kêu lên:'' Tiêu Hoa? Ngươi. . . Ngươi làm sao lại ở Quần Anh các?''

    ''A??'' Tiêu Hoa lúc này, bất quá là vừa mới đem một bản Anh hùng sách của chùa miếu cuối cùng, đặt ở phía trước sơn môn của tượng đắp, hắn cừa mới xoay người muốn rời khỏi. Nghe được Tinh Nguyệt tiên tử thấp giọng hô, Tiêu Hoa cũng là sững sờ, trong miệng nói lấy, xoay người lại, ngạc nhiên đáp,'' Hai vị tiền bối đột nhiên xuất hiện thế này? Hẳn là có chuyện gì quan trong sao?''

    ''Bên trong Quần Anh các này chỉ có một mình người sao?'' Từ Chí vội vàng hỏi.

    Tiêu Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy a. Liền là một mình vãn bối. Lúc trước vãn bối. . ."

    Tiêu Hoa đang muốn giải thích, Từ Chí căn bản không có hứng thú nghe, ánh mắt như điện của hắn đem toàn bộ Quần Anh các quét qua, thân hình lại lần nữa chớp động lôi quang rồi biến mất không thấy.

    "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì!" Tinh Nguyệt tiên tử nhìn thấy Từ Chí tiến về phía Tụ Chúng đường, hướng về Tiêu Hoa khoát khoát tay đáp lời, " Ngươi cứ tùy tiện đi!"

    Nói xong, Tinh Nguyệt tiên tử cũng biến mất không thấy nữa.

    "Ta tùy tiện cái gì a!" Tiêu Hoa không biết làm sao gãi gãi đầu, thầm nghĩ."Trong Quần Anh các này, Anh hùng sách tuy nhiều, dù sao cũng là có hạn, Nhân quả chi thủ mà Tiêu mỗ lĩnh hội ở trong tất cả Anh hùng sách nơi đây, chỉ vẻn vẹn thể ngộ một lần lại không còn hiệu quả gì. Ta nếu mà tùy tiện, đem chỗ tồn tại của Lãm Nguyệt Cung nói cho Tiêu mỗ a!''

    Tiêu Hoa suy nghĩ xong, hắn đang muốn cất bước lại là giật mình: '' Ôi, không xong! Tiêu mỗ vừa mới thể ngộ . . . Có phải hay không đã quấy rầy hai vị tiên nhân? Dường như đã qua thật lâu rồi a! ! Không có trăm năm cũng phải đến ngàn năm a?"

    Tiêu Hoa gấp rút từ trong Quần Anh các ra tới, quả nhiền, Chúc Khanh vẫn cung kính đứng ở xa xa, Tiêu Hoa vội vàng hỏi:'' Chúc Khanh, lão phu ngây người ở trong Quần Anh các bao lâu rồi?''

    "Bao lâu ư?" Chúc Khanh có chút không rõ. Bất quá hắn vẫn như cũ thành thành thật thật trả lời, "Tiền bối ở Quần Anh các ngây người có thời gian một nén nhang đi!''

    "A, còn may!" Tiêu Hoa như trút được gánh nặng, đang muốn nói chuyện, Chúc Khanh lại nói tiếp, " Tiền bối nếu là có rảnh , có thể hay không. . ."

    Không đợi Chúc Khanh nói xong, thân hình của hắn hơi ngừng lại, dáng vẻ rõ ràng là đang nghiêng tai lắng nghe, mấy tức sau. Chúc Khanh cung kính hướng về phía một chỗ thi lễ nói: "Thuộc hạ đã biết!"

    Sau đó, Chúc Khanh lần nữa hướng về phía Tiêu Hoa thi lễ nói:"Tiền bối, Trích Tinh lâu có chút chuyện tình khẩn yếu, vãn bối không thể bồi tiếp tiền bối được. Tiền bối có thể tiến về tầng cao nhất nghỉ ngơi, cũng có thể tùy tiện đi dạo một chút. Đợi đến sau khi vãn bối hết bận, lại đến tìm tiền bối.''

    "Tốt a, ngươi tự đi đi!" Tiêu Hoa vốn đang hào hứng muốn cùng Chúc Khanh tâm sự, nhưng nhìn thấy bộ dạng đặc biệt cung kính của Chúc Khanh, đã có chút mất hứng. Mắt thấy hắn có chuyện, cũng liền khoát khoát tay để hắn đi làm việc.

    "Vãn bối cáo từ!" Chúc Khanh vẫn vô cùng có lễ tiết mà thi lễ, bước nhanh đi mất.

    "Ai, lễ tiết tự nhiên là cần thiết! Nhưng nếu là quá coi trọng lễ tiết, vậy liền không có ý nghĩa gì! Tiêu mỗ vốn là muốn cùng ngươi hảo hảo tâm sự, bây giờ Tiêu mỗ làm sao còn có hứng thú?" Tiêu Hoa nhìn xem bóng lưng Chúc Khanh, trong lòng cũng hiểu rõ, chính mình bất quá chỉ cùng Chúc Khanh gặp mặt một lần, thậm chí còn chưa có quen thuộc như Bách Hoa công chút, người ta đối với mình cung kính cũng là bình thường.

    "Trích Tinh lâu đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hoa kẻ đầu sỏ này không có chút giác ngộ nào, chậc châc chẹp chẹp miệng nói,'' Có hai cái tiên nhân ở đây, ai dám lỗ mãng? Tiêu mỗ tốt hơn là tủy ý đi một chút đi, có lẽ có khả năng vớ bẫm được món nào đâu?''

    Đi được vài bước, Tiêu Hoa lại ngừng lại, càng thêm nhịn không được cười phá lên,'' Mụ nội nó, cảnh giới Tiêu mỗ cỡ này có thể đến nơi nào nhặt chỗ tốt a! Cho dù là có đồ vật tiện nghi, dựa vào thân tu vi này, Tiêu mỗ đều lười đưa tay lấy đi!''

    Nói xong, quanh thân Tiêu Hoa ba động chợt lóe, cảnh giới Đại thừa tu vi chậm rãi hạ xuống, đợi đến rơi xuống khoảng chừng Nguyên lực tứ phẩm thượng giai mới ổn định xuống. Tiêu Hoa quan sát một chút, gật đầu nói,'' Cảnh giới này. . . Ngược lại là phù hợp với bản thân Tiêu mỗ 200 năm sau! Dù sao thì Tinh Nguyệt tiên tử và Từ Chí đều chưa biết sự tình phát sinh ở Bích Tinh Du, những tu sĩ nhân tộc kia ở Trích Tinh Lâu, chắc hẳn chỉ lo tiến vào Tinh Nguyệt Cung, cũng sẽ không cùng những lâu chủ của Trích Tinh Lâu giống nhau, biết được sự tình của Trích Tinh Lâu a? Nếu không. . . Tiêu mỗ ngay cả tướng mạo đều cho cải biến!''

    Tiêu Hoa chuẩn bị kỹ càng, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng mà Chúc Khanh lúc trước rời đi, chỗ kia chính là có một bậc thang, Tiêu Hoa đi tới, thuận theo bậc thang xuống tới, liên tiếp mấy tầng cũng không có động tĩnh gì, hiển nhiên đều là lầu các được sử dụng riêng của Trích Tinh Lâu. Tiêu Hoa cũng không nóng nảy, chỉ theo bậc thang đi xuống, vừa qua thời gian nửa chén trà nhỏ, mắt thấy một đạo ba động cấm chế nhàn nhạt, sau đó một trận khí tức huyên náo từ dưới lầu các truyền đến, Tiêu Hoa đầu tiên là cười, tựa hồ thấy được một đống lớn linh thảo vừa đẹp vừa rẻ xuất hiện trước mắt hắn.

    Chỉ là, vừa mới chuyển qua bậc thang, nhìn thấy tình hình trước mắt, Tiêu Hoa lại có chút thất vọng. Chỉ thấy đây là một đại điện chừng ngàn trượng, bên trong lại túm tụm không ít tu sĩ. Những tu sĩ này hoặc là Nho tu, hoặc là Đạo môn, thậm chí còn có một số hòa thượng trọc đầu, đặc biệt ở trong một góc lớn nhất của đại điện, lại có mười mấy Yêu tộc đang ngồi vây chung một chỗ. Bất quá, duy chỉ có những loại vật linh thảo mà Tiêu Hoa kỳ vọng nhìn thấy lại không có!

    "Ồ? Thoạt nhìn những tu sĩ này, còn có yêu tộc. . . Nên là hướng về nhân tuyển của Tinh Nguyệt Cung đi!'' Tiêu Hoa nhìn xem những tu sĩ này có thực lực cao thấp không đều, trong lòng đã có chút minh bạch. Liền sau đó thân hình hắn cũng không có ý định dừng lại, liền muốn tiếp tục đi xuống dưới. Bất quá đúng lúc này, một thanh âm mang theo hưng phấn vang lên:'' Tiêu. . . Tiêu tiền bối sao?

    Tiêu Hoa ngẩn người, nhấc mắt đi nhìn, chỉ thấy ở chỗ cách đây không xa, chính là có mười mấy thư sinh thân mặc nho trang, những thư sinh này cầm quạt xếp trong tay, hoặc là cầm chén rượu, chính đang bàn luận trên trời dưới đất, chỉ điểm giang sơn. Một tên Nho tu có khuôn mặt hơi hơi già nua đang nhìn chính mình, Nho tu kia có một đôi lông mày dài rất là bắt mắt.

    "Mạc Gian Ly Mạc tiên sinh? ?" Tiêu Hoa nhìn xem tương mạo không quá quen thuộc này, lập tức nhớ lại, đây chẳng phải là chính mình năm đó ở Khê quốc Trường Sinh trấn gặp gỡ Nho tu Mạc Ly sao? Ngày đó chính mình còn cùng Mạc Ly một chỗ chống cự qua thủy quái sông Liêu, cùng Động Thiên giang Giang Thắng ác chiến qua một trận đây, nghĩ không ra mấy trăm năm sau thế mà lại gặp nhau ở Thiên Yêu Thánh cảnh Trích Tinh Lâu.

    "Không sai, chính là vãn bối!" Mạc Gian Ly trông thấy Tiêu Hoa nhận ra mình, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Hoa, khom người thi lễ nói, " Trường Sinh trấn từ biệt, lại trải qua nhiều năm, vãn bối thật sự không nghĩ tới. . . Thế mà có thể ở Thiên Yêu Thánh cảnh Trích Tinh Lâu gặp gỡ tiền bối!''

    Mạc Gian Ly chính là người mà sau khi Tiêu Hoa đi vào Tàng Tiên đại lục , là một trong Nho tu mà hắn sớm gặp được. Mạc Gian Ly này tu luyện Hạo khí Trường hà, chính là lấy thiên địa chính khí để rèn luyện bản tâm, phẩm tính cùng tính cách rất hợp với khẩu vị của Tiêu Hoa. Đáng tiếc từ khi rời đi Trường Sinh trấn về sau, liền không còn thời gian nhàn rỗi tiến về Khê quốc, mặc dù Mạc Gian Ly đã cho Tiêu Hoa ngọc đồng truyền tin, Tiêu Hoa cũng không có thời gian đi Sùng Vân tông thăm viếng Mạc Gian Ly. Sự kinh hỉ của Tiêu Hoa tương đồng với với Mạc Gian Ly, hắn vội vàng đỡ Mạc Gian Ly dậy, ngạc nhiên nói:'' Mạc tiên sinh, ngươi thế nào cũng tới Trích Tinh Lâu rồi? A, ta hiểu được, ngươi cũng có tư cách tiến về Tinh Nguyệt Cung rồi, chúc mừng.''

    Tiến vào Tinh Nguyệt Cung vốn là chuyện đại hỉ sự, Tiêu Hoa không hề nghĩ ngợi liền mở miệng chúc mừng, nhưng lời này nghe đến trong tay Mạc Gian Ly, trên mặt của hắn thế mà sinh ra một tầng đỏ ửng, hình như rất là xấu hổ. Tiêu Hoa thấy vậy, có chút khó hiểu, ánh mắt của Mạc Gian Ly có chút lấp lóe, theo khẩu khí của Tiêu Hoa cũng là hỏi:'' Hẳn là tiền bối cũng muốn đi Tinh Nguyệt Cung sao?''

    ''Đúng vậy a, Tiêu mỗ đương nhiên cũng muốn đi Tinh Nguyệt Cung! Mục đích cùng ngươi tương đồng.'' Tiêu Hoa cũng không giấu diếm, thuận miệng liền nói ra, ''Mạc tiên sinh, người và ta cũng là quen biết cũ, còn cùng nhau trải qua sinh tử, cũng không cần gọi tiền bối gì đó, gọi tiếng Tiêu Hoa, hoặc là Tiên hữu đều có thể!''

    ''Việc này . . .Không quá phù hợp đi!'' Mạc Gian Ly lúc ban đầu đương nhiên gọi Tiêu Hoa là tiên hữu, nhưng sau này Tiêu Hoa lực chiến Giang Thắng, Mạc Gian Ly cảm thấy thực lực Tiêu Hoa vượt xa bản thân, là một cao thủ thâm tàng bất lộ, cho nên thời điểm tiễn biệt Tiêu Hoa thì đổi giọng xưng tiền bối. Bây giờ lại gần 300 năm, Mạc Gian Ly đã từ Văn sĩ luyện tinh hóa khí, tu luyện đến Văn sư luyện khí hóa thần, căn cứ theo khoảng cách tông sư cũng là không xa, ở trong cùng thế hệ xem như là Tu luyện thần tốc. Có thể bây giờ hắn lại gặp Tiêu Hoa, vẫn so với bản thân mạnh hơn một chút, hắn làm sao có thể gọi Tiêu Hoa là tiên hữu?

    ''Không có gì không thích hợp!'' Tiêu Hoa cười nói, '' Nếu không Tiêu mỗ liền xoay người rời đi!''

    ''Ha ha, vậy liền theo lời nói của Tiêu tiên hữu!'' Mạc Gian Ly xưa nay cởi mở, nghe được Tiêu Hoa nói như thế, cũng là cười nói.'' Đến, đến, đến, Tiêu tiên hữu, Mạc mỗ giới thiệu cho tiên hữu mấy người quen biết cũ!''(chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    luanvu,Soujiro_Seita,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 3203: Gặp lại Công Thâu Dịch Hinh
    Editor: 21302766



    Chương 3203: Gặp lại Công Thâu Dịch Hinh

    Nói xong, trên mặt Mạc Gian Ly mang vẻ hưng phấn, kéo ống tay áo Tiêu Hoa, đi đến trong chỗ Nho tu của hắn trước đó, hơi lớn tiếng kêu lên:'' Chư vị tiên hữu, Mạc mỗ giới thiệu cho chư vị một chút, đây là hảo hữu Đạo môn mà 300 năm trước Mạc mỗ kết giao ở Trường Sinh trấn! Hắn tên là Tiêu Hoa, là một tu sĩ trong lòng chứa lê dân bách tính, năm đó, Mạc mỗ và hắn liên thủ nghênh chiến qua thủy tộc sông Liêu.''

    ''Ôi, ta nhớ ra rồi, Mạc huynh, đây chính là vị tu sĩ Đạo môn mà ngươi nói là lực lớn vô cùng đi!'' Một người Võ tu vóc người hơi có chút vạm vỡ, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh, vội vàng chắp tay thi lễ nói,'' Tại hạ Bồ Thanh gặp qua Tiêu tiên hữu!''

    ''Chê cười, chê cười,. . .'' Tiêu Hoa cười hoàn lễ, ''Tiêu Hoa gặp qua chư vị!''

    Sau đó, mấy người Nho tu ở gần cạnh Mạc Gian Ly là tương đối có chút lễ phép cùng Tiêu Hoa chào hỏi, mặc dù xa xa không có thân cận như Bồ Thanh kia, nhưng trên mặt mũi cũng còn nghe được. Đợi đến phiên một Nho tu mặt trắng không râu, vẻ mặt kiêu căng thời điểm, trên mặt Mạc Gian Ly rõ ràng hơi chậm lại, lộ ra một tia mất tự nhiên. Bất quá hắn chỉ hơi du dự, lại cười nói với Tiêu Hoa rằng:'' Tiêu tiên hữu, đây là Công Thâu thế gia Công Thâu Minh Hồ, mặc dù niên kỷ vẫn chưa tới 2000 tuổi, lại là một tông sư Nguyên lực Ngũ phẩm, chính là cao thủ hiếm có trong mấy người ta.''

    Lời nói này của Mạc Gian Ly mặc dù không có ý a dua, nhưng nghe còn là mang theo ý vị thổi phồng, mặc dù Tiêu Hoa không rõ vì cái gì, nhưng trên mặt hắn còn mang theo nụ cười, đang muốn mở miệng. Mà lúc này Mạc Gian Ly lại nói với Công Thâu Minh Hồ:'' Công Thâu tiền bối, đây là hảo hữu của vãn bối Tiêu Hoa, là một tu sĩ Đạo môn có phẩm tính quả thực không tệ, tiền đồ sau này tuyệt đối bất khả hạn lượng, các ngươi nhiều thân cận hơn một chút. . .''

    Công Thây Minh Hồ kia vốn là cùng một Nho tu bên cạnh thì thầm, đối với Mạc Gian Ly giới thiệu cũng không để ý, nhưng hắn nghe được Mạc Gian Ly đối với mình giới thiệu có vẻ khoa trương, trên mặt cũng là chất lên ý cười, vốn muốn mở miệng nói vài lời khuyến khích. Có thể hắn nghe được mấy câu cuối cùng của Mạc Gian Ly, vẻ mặt trong nháy mắt biến đổi, nhìn xem trên dưới Tiêu Hoa, lạnh lùng nói :'' Lão phu không thích tu sĩ Đạo môn tu sĩ, chưa nói tới hợp tác cái gì. Càng đừng nói là thân cận cái gì! Về phần cái gì phẩm tính không tệ, lời này nghe là hoang đường, thế gian này người có hai chân thì nhiều, có thể tu sĩ Đạo môn sinh ra nhân tâm. . . Lại là không nhiều!''

    Mạc Gian Ly sắc mặt trắng bệch. Răng hơi nghiến.

    Công Thâu Minh Hồ kia cũng không thèm để ý vẻ mặt của Mạc Gian Ly, ánh mắt từ trên thân Tiêu Hoa chuyển qua trên thân Mạc Gian Ly, ý vị sâu xa nói ra:'' Mạc Ngôn a, ngươi phải nhỡ ký giáo huấn Sùng Vân tông, nhớ kỹ bản thân vì cái gì phải trôi dạt khắp nơi. Sùng Vân tông ngươi ở Khê quốc vốn là thật tốt. Vì sao lại bị diệt môn? Ngươi vì sao lại bị khu trục ra khỏi Sùng Vân tông? Không phải liền là bởi vì Phật tông, bởi vì Đạo môn sao? Ngươi cũng là một Văn sư, thế nào còn không biết ghi nhớ?''

    Nếu là từ góc nhìn của Tiêu Hoa, tên Công Thâu Minh Hồ này tuyệt đối thích ăn đòn, nhưng nếu từ góc độ nhìn của Mạc Gian Ly, mặc dù Công Thâu Minh Hồ không nể mặt mình, có thể dù sao hắn cũ là tiền bối Nho tu, những lời này nghe vào mất hứng, có thể cũng tính là một tiền bối dạy bảo. Mạc Gian Ly cắn răng, rốt cục cúi đầu đáp:'' Đúng. Công Thâu tiền bối nói lời rất đúng! Vãn bối hẳn là từ môn phái đã trục xuất mình, cũng hẳn là từ trong thảm kịch diệt môn của Sùng Vân tông lấy được giáo huấn.''


    ''Vậy là tốt rồi!'' Công Thâu Minh Hồ gật đầu, nheo mắt nhìn Tiêu Hoa một chút rồi nói, ''Như vậy sau này liền ít đi lui tới cùng những tu sĩ không biết gốc rễ này, phá hư thanh danh của ngươi, làm cho Nho tu ta mất mặt!''

    Tiêu Hoa cũng không thèm để ý Công Thâu Minh Hồ, trong mắt của hắn Công Thâu Minh Hồ liền một con kiến cũng không bằng, hắn chỉ là nhíu mày nhìn xem Mạc Gian Ly, suy nghĩ lời của Công Thâu Minh Hồ vừa nói.

    Chợt, Mạc Gian Ly hơi hơi ngẩng đầu. Nhìn xem Công Thâu Minh Hồ từng câu từng chữ nói ra:'' Tiền bối quan tâm vãn bối, vãn bối đương nhiên là muốn cảm tạ tiền bối! Bất quá, vãn bối muốn kết giao với ai, đó là quyền của vãn bối! Vãn bối cho dù là làm hỏng danh tiếng. Đó cũng là sự tình của vãn bối, không cho phép người bên cạnh can thiệp! Lại nói, vãn bối cũng không thấy được việc kết giao với một người tu sĩ Đạo môn đem tính mạng của mình đều không để ý, cùng Thủy tộc chém giết, chỉ muốn cứu dân chúng bình thường của Trường Sinh trấn, sẽ là một việc không thể tiết lộ ra ngoài. Mà vãn bối cũng không thấy cử động của vãn bối như vậy có thể làm cho Nho tu mất mặt! Vãn bối bất quá là một tu sĩ nghèo túng. Xa xa mới có được thân phận cao ngạo địa vị hiển hách bực này như tiền bối! Vãn bối cũng không có khả năng nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. . .''

    "Hừ, trẻ nít không dễ dạy!'' Công Thâu Minh Hồ nhìn thấy Mạc Gian Ly mỉa mai chính mình, cười lạnh, phất tay áo quát lớn nói ra," Gỗ mục không điêu khắc được vậy!''

    Theo một câu quả quyết của Công Thâu Minh Hồ, mấy cái Nho tu ban đầu cùng Mạc Gian Ly đến gần, thân hình không tự chủ được nhích ra xa, Công Thâu Minh Hồ mặc dù chưa hề rời đi, nhưng mấy Nho tu kia đã đem Mạc Gian Ly bài xích ra ngoài, Mạc Gian Ly nhìn xem mười mấy người Nho tu hắn còn chưa từng giới thiệu, trong lòng có chút thở dài.

    "Mạc tiên hữu?" Giọng nói Tiêu Hoa lại là nhẹ như mây gió, ''Ngươi làm sao bị tông môn trục xuất rồi? Sùng Vân tông lại thế nào bị diệt phái? Khê quốc kia bây giờ là dạng gì a?''

    "Ai. . ." Mạc Gian Ly thở dài một tiếng, nhìn xem vô hình ngăn cách giữa mình cùng Nho tu khác, cười khổ nói,'' Tiêu tiên hữu, việc này nói ra rất dài dòng. . .''

    "Không nóng nảy!" Tiêu Hoa cười nói, " Ngươi chậm rãi kể lại. . ."

    "Công Thâu Minh Hồ. . ." Ngay ở thời điểm Mạc Gian Ly vừa muốn mở miệng, một thanh âm trong trẻo lại từ chỗ bậc thang truyền đế, Tiêu Hoa sững sờ, có chút khó tin quay đầu lại, nhưng nhìn hắn vừa mới đi tới chỗ bậc thang, hai người nữ tử mỹ lệ mắt ngọc mày ngài lại có vẻ mặt kiêu ngạo đứng ở chỗ kia, ở trong một người không phải là Công Thâu Dinh Hinh sao?

    Công Thâu Minh Hồ kia kéo dài khoảng cách với Mạc Gian Ly, chính là trên mặt mang một tia kiêu căng, cùng Nho tu khác nói chuyện, nghe được có người kêu tên mình, hắn cực kỳ không kiên nhẫn quay đầu qua tới, đợi đến nhìn thấy rõ Công Thâu Dịch Hinh cùng một nữ tử khác, trên mặt lập tức sinh ra vui mừng, cơ hồ là trượt đến trước mặt hai người, khom người nói:'' Minh Hồ gặp qua Dịch Hinh cô cô và Dịch Minh cô cô, không biết hai vị cô cô gọi Minh Hồ có chuyện gì?''

    Trên mặt Công Thâu Dịch Hinh lộ ra vẻ chán ghét cùng khinh thường, nàng lạnh lùng nói:'' Công Thâu Minh Hồ, ngươi mặc dù họ là Công Thâu, nhưng dù sao cũng là bàng chi của Công Thâu thế gia, cũng không có ghi tên gia phả, ngươi gọi tiếng cô cô này. . . Lại từ đâu nói lên? Nếu là lén lút gọi, cũng liền gọi, ta sẽ không so đo cùng ngươi! Nhưng ngươi ở trước mặt mọi người xưng hô như vậy, đây là không thèm để ý gia phả của Công Thâu thế gia ta a? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi! Chớ có làm hỏng danh tiếng của Công Thâu thế gia ta, ném đi người của Công Thâu thế gia ta!''

    Công Thâu Minh Hồ cũng biết Công Thâu Minh Dịch này từ trước đến nay đều là tâm cao khí ngọa, không đem người bình thường đặt trong mắt, có thể hắn không nghĩ tới một câu nói của mình thế mà dẫn ra nhiều phiền phức như thế. Nhưng mà, trong lòng Công Thâu Minh Hồ lại cực kỳ hiểu rõ, lời nói của Công Thâu Dịch Hinh tuy khó nghe, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều chuẩn xác, chính mình mặc dù muốn phản bác cũng là không thể, giống như là hắn vừa mới từ góc độ tiền bối Nho tu quát mắng Mạc Gian Ly, hắn nhìn trộm xung quanh một chút, sớm đã có Nho tu cười thầm, trên mặt hắn nóng lên, xanh đỏ một mảng.

    "Dịch Hinh muội muội. . ." Nữ tử bên cạnh tên là Công Thâu Dịch Minh cười kéo kéo ông tay áo của Công Thâu Dịch Hinh, '' Minh Hồ mặc dù không thể ghi tên lên gia phả, bất quá nếu là luận từ bối phận, hắn tất nhiên là hơn ngàn tuổi rồi, cũng phải gọi người mấy trăm tuổi như ngươi làm cô cô nha? Hắn nói được cũng không có gì sai! ngươi cần gì phải tức giận với tiểu bối kia?''

    "Hừ. . ." Công Thâu Dịch Hinh nguýt Công Thâu Dịch Minh một chút, đối với Công Thâu Minh Hồ nói:'' Lần này ta liền không so đo với ngươi, Tĩnh Dạ thúc tổ bảo ngươi xuống tới có chuyện gì. . .''

    Công Thâu Minh Hồ nghe được, như trút được gánh nặng, vội vàng cười đáp:'' Đã biết, đã biết, đa tạ cô. . . Tiền bối. . .''

    Bất quá, thời điểm hắn đang mốn cất bước, Công Thâu Dịch Hinh đột nhiên la hoảng lên, ánh mắt hướng về phía sau lưng mình, rất kinh ngạc kêu lên:''A! ! Ngươi. . .''

    Công Thâu Minh Hồ kinh hãi, có chút không biết làm sao nhìn xem Công Thâu Dịch Hinh đột nhiên thất thố, không rõ ràng cho lắm. Lại nhìn con mắt của Công Thâu Dịch Hinh gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Công Thâu Minh Hồ, trải qua mấy tức về sau, trên mặt mới nổi lên một tia ửng hồng, tựa hồ đè nén xuống nội tâm mình đang kích động, vội la lên: "Tiêu chân nhân, ngươi. . . Ngươi làm sao cũng ở chỗ này? Sao vãn bối không có gặp ngươi tiến vào Trích Tinh lâu? ?"

    "Tiêu. . . Tiêu chân nhân? Tiêu. . . Tiền bối? ? ?" Mặc dù Công Thâu Minh Hồ còn chưa từng xoay người lại, cũng không biết người mà Công Thâu Dịch Hinh gọi là tiền bối có phải là Tiêu Hoa hay không, có thể đầu óc của hắn "Ông" một tiếng liền là mộng rồi, bởi vì hắn biết, phía sau mình liền là đám người Mạc Gian Ly, mà chính mình trong mười mấy Nho tu, cũng không có một ai họ Tiêu cả, mà đặc biệt, Tiêu chân nhân. . . Không phải chính là xưng hô của tu sĩ Đạo môn sao?

    Quả nhiên, tiếng nói Tiêu Hoa nhàn nhạt vang lên: "Nguyên lai là Dịch Hinh cô nương a, mấy trăm năm không thấy, ngươi vẫn khỏe chứ?"

    "Ta. . . Ta tự nhiên là tốt!"Lúc này vẻ cao ngạo của Công Thâu Dịch Hinh sớm cũng không biết đi nơi nào rồi, đối mặt vời người này chỉ có chừng sáu trăm tuổi, nhưng Đạo môn tu vi cùng trận pháp chi đạo đều xa xa cao hơn nàng, Tiêu Hoa, nàng quả thực không có tư cách kiêu ngạo! Mà vấn đề kia "Phải chăng chỉ có bốn trăm tuổi", cũng đang ở trong hơn 200 năm tuế nguyệt,ở trong lòng của nàng sinh ra một cái khúc mắc.

    "Ngươi cũng tốt a?" Công Thâu Dịch Hinh tựa như tiểu cô nương, ngốc ngốc hỏi lại, bất quá lập tức nàng liền ý thức được không thỏa đáng. Trên mặt nàng đỏ lên đồng thời, vội vàng quay người lại, nhanh như chớp giữ chặt Công Thâu Dịch Minh, vui sướng nói ra, “Dịch Minh tỷ tỷ, đây chính là ta thường. . ."

    Nói đến một chữ ''Thường'', tiếng nói của Công Thâu Dịch Hinh tức thì thấp rất nhiều, ''Đây chính là ta đã nói với ngươi đại sư trận pháp kia, cao thủ Đạo môn. Nếu không có hắn, ta không có khả năng ở trong 200 năm, đặt chân lên Nguyên lực Ngũ phẩm thượng giai! A, tỷ tỷ, ngươi chớ nhìn hắn chỉ có thực lực Nguyên lực Tứ phẩm thượng giai, hắn nha, biết nhất là gạt người, năm đó Cô Tô tỷ tỷ có thực lực Nguyên lực Ngũ phẩm trung giai, đều nói thằng là bản thân không phải địch thủ của hắn. Ôi, đúng rồi, ta lại quên mất, hắn còn là một cao thủ Lôi tu, ngươi ngược lại có thể cùng hắn bàn luận một chút Ngũ Khí Chính Lôi. Hì hì. . ." (chưa xong còn tiếp. )




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    luanvu,Soujiro_Seita,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status