TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 10 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 89101112 ... CuốiCuối
Kết quả 46 đến 50 của 67

Chủ đề: Thiên Đường Kinh Khủng - Ba Ngày Ngủ Hai

  1. #46
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 45: Sơn Trì Quỷ Ốc Thiên ( Hết )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Quá trình rời khỏi phòng lớn thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi pháp trận mất đi tác dụng, nhà Usher đã thành một ngôi biệt thự bình thường, trên đường về có thể thấy một loại thay đổi rõ rệt. Tất cả bức họa trên tường đều biến thành nét vẽ nguệch ngoạc lung tung, nhìn qua giống như là trộn thuốc màu lại. Về phần ảo giác và hiện tượng không gian hỗn loạn tự nhiên cũng biến mất. Năm người rất nhanh đã về tới cửa chính phòng khách tầng một.

    Lần này, Long Ngạo Mân một cước liền đạp ra cửa lớn, ngoài cửa một hồi gió lạnh đập vào mặt. Bất quá bây giờ dù bên ngoài là băng thiên tuyết địa, năm người cũng sẽ không ở lại trong này.

    Đoàn người từ cửa chính đi ra khỏi phòng lớn, thông báo hệ thống cũng liền vang lên: [Nhiệm vụ trước mắt đã hoàn thành, toàn bộ nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành]

    Mà Phong Bất Giác đang khiêng thi thể của Madeleine Usher tức thì nghe được một câu: [【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 đã hoàn thành ]

    "Chỉ cần mang ra khỏi phòng là được rồi a..." Sau khi Phong Bất Giác nói như vậy liền đặt thi thể Madeline xuống mặt đất.

    Không lâu sau khi cỗ thi thể kia bị đặt xuống, nó liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà nhanh chóng hủ hóa, nhanh chóng hóa thành một bộ xương trắng, mà bộ xương trắng kia mấy giây sau dần dần sa hóa thành bụi.

    Một đám khí mờ mịt như có như không phiêu về phương xa, hòa tan trong bầu trời màu đỏ.

    [Bạn đã hoàn thành kịch bản, 180 giây sau tự động truyền tống. ]

    "Hợp tác vui vẻ." Bi Linh dịu dàng cười nói.

    "Ân, hợp tác vui vẻ." Phong Bất Giác nói.

    Long Ngạo Mân duỗi lưng một cái, thở dài một hơi nói: "Hô... Cái kịch bản này thực biệt khuất, đúng là tạo ra để dọa người. Đánh giá cấp bậc sợ hãi của ta khẳng định rất kém a."

    "Long ca, ngươi còn nghĩ tới đánh giá cấp bậc sợ hãi a? Của ta hầu như đều là 'Run như cầy sấy' và 'Hồn bất phụ thể' a... 'Thất kinh' ta cũng mới chỉ cầm một lần..." Tiểu Thán nói.

    "Gặp lại." Tự Vũ chẳng qua là thản nhiên nói một câu, lại vỗ vai Bi Linh ý bảo nàng có thể ly khai kịch bản, rồi lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

    Bi Linh cùng ba người bọn hắn vung tay áo: "Bye bye." Sau đó nhìn Tiểu Thán, tức giận nói một tiếng: "Ài, cám ơn đèn pin của ngươi."

    Còn chưa chờ Tiểu Thán đáp lại, nàng đã hóa thành bạch quang truyền tống đi mất.

    Phong Bất Giác lúc này cũng nói: "Chúng ta cũng truyền tống a, xem tổng kết ban thưởng rồi lại đi kịch bản tiếp theo."

    Long Ngạo Mân nói: "Phong huynh, đêm nay ta tới đây thôi, thiết lập thời gian kết nối của ta là mười một giờ bốn mươi. Trước khi ngươi online ta đã chơi hơn mười giờ rồi, thêm kịch bản này là đã hơn ba tiếng, nếu tiếp tục nữa thì chắc mai dậy sẽ bị nhức đầu mất."

    "Ân, tốt." Phong Bất Giác nói: "Vậy thì Long ca ngươi logout trước a, hai chúng ta tiếp tục."

    Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi tạm biệt với Long ca, ba người trước sau ra khỏi kịch bản.

    Gió thu lướt nhẹ qua căn nhà bên cạnh sơn trì, cái thế giới này, như trước nặng nề, u hối, tĩnh lặng.

    Trên bầu trời mặt trăng máu trầm xuống. Tại thời khắc hắc ám nhất trước sáng sớm, cửa nhà Usher lại một lần nữa bị một lực lượng vô hình, đột ngột đóng lại...

    ... ...

    Long Ngạo Mân nhìn sơ qua tổng kết nội dung liền logout. Dù sao ban thưởng tổng kết chỉ cần là trước khi bắt đầu bắt đầu kịch bản mới thì lúc nào cũng có thể nhận, tạm thời để trong không gian đăng nhập cũng không sao. Sau khi màn hình hiện ra thông báo hắn rời khỏi đoàn đội, tên ở trong danh sách hảo hữu cũng đồng thời biến thành màu xám.

    Phong Bất Giác còn chưa kịp xem nội dung kết toán liền chú ý tới hai cái lời mời hảo hữu. Hắn ấn mở, quả nhiên là do hai cái nick name Tự Vũ Nhược Ly và Bi Linh Tiếu Cốt gởi tới.

    Cùng lúc, âm thanh hưng phấn của Vương Thán Chi lại một lần nữa từ trong kênh đoàn đội vang lên: "Giác ca!"

    "Ta biết, các nàng thêm hảo hữu rồi." Phong Bất Giác nói thẳng.

    "Sao ngươi lại biết?" Tiểu Thán hỏi: "Ah, đúng rồi... Các nàng có lẽ cũng thêm ngươi rồi."

    "Từ việc ngươi hô to gọi nhỏ cũng đoán được." Phong Bất Giác nói, "Có gì phải kích động."

    "Có mỹ nữ chủ động thêm bạn ngươi không kích động sao?" Vương Thán Chi lại dùng giọng điệu hùng hồn thẳng thắng hỏi.

    "Thiệt thòi ngươi coi như cũng là cao phú soái... vì sao lại nông cạn như vậy." Phong Bất Giác nói: "Lại nói tiếp, các nàng trong hiện thực cho dù lớn lên không đẹp, thì trong trò chơi cũng có thể thành mỹ nữ."

    "Giác ca, ngươi cứ nghĩ người khác như vậy thì sẽ cô độc cả đời đấy..."

    "Cả đời này của ta còn dài bao nhiêu cần phải đánh lên một dấu chấm hỏi đấy, còn cân nhắc cô độc hay không cô độc cái gì?" Phong Bất Giác nói: "Hơn nữa lúc ta mười tuổi cũng đã nhận định, mọi thứ đều phải cân nhắc theo phương diện xấu mới có thể thong dong đối mặt với mọi vấn đề." Hắn lúc nói lời này xác thực rất tỉnh táo: "Ngươi xem, lúc cha mẹ ta mất cùng với lúc biết bản thân mắc bệnh nan y không rõ, biểu hiện của ta bình tĩnh thế nào."

    "A... Ha ha... Được rồi..." Tiểu Thán khóe miệng co quắp, không phản bác được.

    "Bất quá phải nói lại, vị trông như nữ hiệp kia xác thực rất lợi hại. Nói thuần túy về năng lực chiến đấu, chỉ dựa vào biểu hiện mấy lần kia của nàng, ta có thể khẳng định... Nàng so với Long ca còn mạnh hơn." Phong Bất Giác vừa nói, một bên đã đồng ý hai cái lời mời hảo hữu kia: "Giai đoạn hiện tại số người chơi chúng ta gặp được rất có hạn, nhưng từ đầu đến giờ, nàng có thể xem như người chơi mạnh nhất ta từng thấy."

    "Kịch bản tiếp theo có muốn mời các nàng vào chung không?" Vương Thán Chi hỏi.

    "Đương nhiên là không." Phong Bất Giác nói: "Câu trước ta vừa mới nói số người chơi chúng ta gặp có hạn, ngươi liền đưa ra một cái đề nghị khiến cho chúng ta càng khó thấy người chơi mới."

    "Ah, đúng..." Vương Thán Chi nói: "Bốn người một chỗ, tối đa cũng chỉ gặp thêm hai người chơi mới, thậm chí có khả năng ngay cả một người cũng không gặp được."

    "Tóm lại... Để ta xem tổng kết một chút, sắp xếp xong nói ngươi. Trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút đã." Phong Bất Giác nói.

    "Đã hiểu." Vương Thán Chi nói: "Ta cũng phải xem tổng kết."

    ... ...

    Cùng lúc đó, trong không gian đăng nhập của Tự Vũ Nhược Ly.

    Nàng cũng đang trò chuyện cùng Bi Linh Tiếu Cốt.

    Bi Linh nói: "Biểu tỷ, bọn hắn đều đồng ý lời mời hảo hữu của ta rồi, ân... Long ca kia sau khi đồng ý cũng lập tức logout rồi."

    "Giống vậy." Tự Vũ nói ra.

    "Ài ài, biểu tỷ, ngươi đã biết a?" Bi Linh hỏi.

    "Ý ngươi là Phong Bất Giác kia?"

    "Đúng vậy, hắn là tiểu thuyết gia, trong tên lại có 'Bất Giác', hơn nữa hắn nói mình cũng không quá nổi tiếng, tất cả đều phù hợp với Bất Giác kia a...."

    "Có lẽ đúng a, bất quá tên dùng trong trò chơi sử không thể dùng làm căn cứ." Tự Vũ trả lời: "Tuy nhiên việc tự xưng 'Đại văn hào'... đúng là hợp với phong cách của Bất Giác, hơn nữa lúc ta hỏi hắn có phải là tiểu thuyết gia hay không, là do người bằng hữu rất đơn thuần kia của hắn trả lời trước... Cũng không thể hoàn toàn xác định hắn là tiểu thuyết gia."

    "Hắc hắc... Nếu đúng thì sao?" Bi Linh không có hảo ý mà cười.

    "Đúng thì đúng, ngươi cười làm gì?" Tự Vũ trả lời.

    "Biểu tỷ, ngươi không phải fan của hắn sao? Có thể kết bạn với thần tượng chẳng lẽ không phải là mơ ước của fan sao?"

    "Ta chỉ là thích xem tiểu thuyết của hắn thôi." Tự Vũ trả lời, ngữ khí nghe có vẻ rất bình tĩnh, không giống như là đang giải thích: "Ta hoàn toàn không biết gì về hắn cả, tại sao phải dùng thuyết pháp 'thần tượng'." Nàng dừng thoáng một phát, lại nói: "Huống chi, nếu quả thật như như ngươi nói... Ta lại càng không nên biết, hiểu rõ về hắn."

    Bi Linh tại trong không gian của mình rung đùi đắc ý, như đang suy nghĩ mà nói: "Ân... Cho nên mới nói... Sùng bái chính là cảm tình khoảng cách xa xôi nhất sao?"

    "Ngươi cho rằng nói nghiêm túc thì ta không biết đây là trích lời của Lam Nhiễm ư?" Tự Vũ dùng ngữ khí lạnh như băng, không lưu tình chút nào mà vạch trần Bi Linh.

    "Hừ... Có phải thần tượng hay không cũng không phải chuyện của ta. Nói không chừng sau này người ta còn có thể bởi vì ngươi sửa xấu mặt mình mà không để ý tới ngươi, ài..." Bi Linh nhìn màn hình làm động tác lè lưỡi, mặc dù đối phương căn bản không thấy nàng...

    "Ta chỉ không muốn làm người khác chú ý, bất quá trước mắt xem ra rất thất bại." Tự Vũ nói: "Biểu hiện thực lực quá mạnh mẽ sẽ có rất nhiều người xin làm hảo hữu... Đáng tiếc sau khi chơi qua một lần kịch bản thì không thể sửa lại vẻ ngoài, nếu không có lẽ sẽ sửa thành cực kì xấu, như vậy mới có thể triệt để phòng quấy rối."

    ... ...

    Trong phòng nghỉ Studio Trật Tự.

    Dũng Giả Vô Địch rầu rĩ không vui mà ngồi ở đằng kia uống cà phê. Ca hình thức "giấc ngủ" lần này của hắn đã xong, sau khi nghỉ ngơi một giờ hắn phải tiến vào hình thức "không phải giấc ngủ".

    "Sao vậy? Vô Địch đại ca ở trong kịch bản treo rồi ư?" Một người trẻ tuổi nhìn qua mới mười sáu mười bảy, thập phần gầy đi tới bên cạnh ghế sofa ngồi xuống. Hắn cũng là một trong những người chơi của phòng làm việc, ID trò chơi: [Thôn Thiên Quỷ Kiêu].

    Tại trong phòng làm việc, viên chức về cơ bản cũng dùng tên tương đương với trong trò chơi, bởi vì ID của bọn họ trong tất cả trong trò chơi đều cố định, giống như là số hiệu ở trong đơn vị. Studio cao cấp như "Trật Tự" thường là không cần phải lo việc lúc vào trò chơi nào đó, nick name thành viên cần đăng ký đã bị sử dụng. Bọn họ đều là ngay khi Open Server liền đăng nhập trò chơi, có khi bọn hắn thậm chí trực tiếp bỏ vốn để công ty trò chơi lưu lại những ID này cho bọn họ.

    "A... Treo rồi, ngược lại cũng không sao. Đó là do chính ta phạm phải sai lầm. Ta lập tức lại đi đợi kịch bản khác, ai ngờ ta vừa đánh xong kịch bản kia, đi ra vừa nhìn thì kịch bản ta tử vong lúc trước vậy mà qua cửa rồi, hơn nữa là ba gã tay mơ cộng thêm hai người chơi nữ đấy. Ta hầu như cũng không được phân chút điểm kinh nghiệm nào, điều này nói rõ cống hiến ta làm ra là cực kỳ bé nhỏ a......"

    "Như vậy là sao?" Quỷ Kiêu hỏi.

    "Ta vừa rồi đã nghĩ kĩ." Dũng Giả Vô Địch trả lời: "Chắc không phải là bị 'giả heo ăn thịt hổ' ám toán đi nha... Cái tên tay mơ cấp 11 tên gọi 'Phong Bất Giác' không chừng là giả vờ ngây ngốc, khiến ta cho rằng hắn là vướng víu, sau đó một mình hành động..."

    "Ah... Ta hiểu. Mới đầu ngươi ngại người khác vướng bận, nhưng cuối cùng phát hiện ra là mình dư thừa." Quỷ Kiêu nói.

    "Tiểu tử ngươi đứng ở bên nào đó?" Dũng Giả Vô Địch quát.

    "Ha ha... Ta không nói nữa, được rồi." Quỷ Kiêu cười đứng dậy: "Ta về nhà đi ngủ đây."

    "Sao? Ca của ngươi đã xong?" Dũng Giả Vô Địch hỏi.

    "Không, là tổ trưởng bảo ta không nên luyện, cho ta nghỉ một ngày." Quỷ Kiêu trả lời.

    "Cái gì? Ngươi đã chơi mấy ngày rồi? Cho ngươi nghỉ?" Dũng Giả Vô Địch mở to hai mắt nhìn: "Ngươi cũng đã cấp hai mươi?"

    "Mười lăm cấp a." Quỷ Kiêu nhún vai: "Sự tình là thế này... Ta ở trong hình thức [Trò chơi giết chóc] đem Không Sợ ca cùng hai vị đại ca tùy tùng giết chết, bọn hắn liền phàn nàn với tổ trưởng, nói ta không phối hợp tốt giúp bọn hắn tăng đẳng cấp sở trường." Hắn vừa cười vừa nói: "Ai... Bây giờ người trưởng thành... Thua không nổi a...."


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,
  3. #47
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 46
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    [Kịch bản đã hoàn thành, đang tính toán ban thưởng.

    Kinh nghiệm nhận được: 1650
    Tiền trò chơi: 16500

    Nhận được vật phẩm/trang bị: Không

    Hoàn thành / tiếp nhận nhiệm vụ: 2/2

    Đặc thù, hoàn thành 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】: Hoàn thành 2
    Phá giải thế giới quan: Không

    Giá trị Kinh Hãi tăng vọt: 0 lần
    Giá trị Kinh Hãi cao nhất: 0%.
    Giá trị Kinh Hãi trung bình: 0%

    Xếp hạng cấp bậc sợ hãi của bạn là: toàn thân là gan, có thể nhận được ban thưởng thêm vào hạng nhất, xin lựa chọn sau.

    Nhận được giá trị kỹ xảo: 90
    Giá trị kỹ xảo tăng thêm kinh nghiệm: 900
    Tiền trò chơi: 9000

    Ban thưởng qua cửa kịch bản: Thẻ kỹ năng *1
    Ban thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: cộng thêm 1000 điểm EXP
    Ban thưởng 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 : ngẫu nhiên nhận được một kiện trang bị cấp tốt

    Tính toán đã xong, mời tiếp tục. ]

    Phong Bất Giác xem xong danh sách tổng kết. Cấp bậc của hắn cũng không có tăng lên, như trước là cấp 11, bất quá kinh nghiệm đã tới 4900/11000, tiền trò chơi tức thì đã có 77000 rồi. Xem ra, lúc trước việc hắn lo mình thăng cấp quá nhanh là hoàn toàn dư thừa, kỳ thật hắn tăng cấp còn xa mới đủ nhanh.

    Lần này thu hoạch kinh nghiệm có thể nói là rất theo quy củ đấy. Giá trị kỹ xảo đạt được trong hình thức sinh tồn đoàn đội giúp tăng thêm kinh nghiệm và thêm tiền trò chơi, theo thứ tự là gấp 10 lần cùng gấp trăm lần giá trị kỹ xảo để tính, còn ở hình thức sinh tồn một người thì theo thứ tự là gấp đôi và gấp 10 lần, chênh lệch quá nhiều. Còn một điểm nữa chính là độ dài trò chơi cũng mang tính nhất định quyết định lượng kinh nghiệm thu được. Ví dụ như thời gian kịch bản này so với kịch bản Phong Bất Giác trải qua lúc trước nhiều hơn chừng một giờ. Tuy nói độ khó không tính là quâ lớn (kịch bản tỉ lệ chiến đấu không cao đối với Phong Bất Giác mà nói cũng không khó), nhưng cuối cùng tổng kết kinh nghiệm lại cao hơn một chút so với cái kia kịch bản kia.

    Dù vậy, chừng này kinh nghiệm cũng còn xa mới đủ để Phong Bất Giác tăng cấp. Nếu không có điều kiện tiên quyết là phá giải thế giới quan thì phải qua bốn tới năm cái kịch bản đoàn đội bình thường với độ khó tương đương mới có thể tăng một cấp.

    Bởi vậy có thể thấy, cuộc sống của các thành viên trong những phòng làm việc kia cũng không quá dễ dàng đấy. Từ lúc Open Server, 8h sáng ngày 4 tháng 4 đến rạng sáng 0h ngày 6 tháng 4, ước chừng có khoảng 40 tiếng thời gian thực tế, đổi thành hai loại thời gian theo hình thức trò chơi, lại trừ cho giới hạn thời gian cần phải logout... Nói ra thì bọn hắn cũng phải ở trong thế giới giả tưởng chiến đấu hăng hái đại khái khoảng năm ngày mới vọt tới cấp hai mươi đấy.

    Hiện tại tổng thời gian trò chơi của Phong Bất Giác trong thế giới giả tưởng trong cộng lại cũng không nhiều hơn mười tiếng, so với nghề game thủ thì hắn vừa vặn ở giai đoạn cất bước mà thôi.

    "Ân... Kinh nghiệm nhận được lúc này cũng tương đối khá." Phong Bất Giác nói thầm: "Tới cấp tiếp theo Tiểu Thán cơ bản sẽ luôn rớt lại sau ta một hai cấp a... Bất quá đợi sau khi Open Beta, hắn đi mua một ít thẻ kinh nghiệm, thẻ nhân điểm gì đó, có lẽ rất nhanh sẽ đuổi kịp." Hắn nói trong lòng: "Lại nói tiếp... Tuy từ sau cấp 11 tăng cấp tương đối chậm, nhưng ở giai đoạn Closed Beta, chênh lệch khoảng năm cấp cũng không đại biểu cái gì... Người chơi cấp mười và cấp mười lăm bất quá cũng chỉ là hơn kém 500 điểm giá trị thể năng tối da mà thôi. Trang bị vào tay là có thể tại trong thời gian ngắn cải biến thực lực rõ rệt, nhưng việc tăng sở trường, kỹ năng tựa hồ mới là kế sách lâu dài. Tựa như... " Trong đầu hắn hiện ra dáng người Tự Vũ Nhược Ly cầm kiếm chém tới: "Cấp của nàng cũng không hơn ta bao nhiêu, thế nhưng thân thủ thì... Chiến đấu sở trường của nàng chắc cũng phải là D à nha."

    Nghĩ đến đây, Phong Bất Giác mở menu trò chơi, nhìn sở trường của chính mình. Qua một cái kịch bản vừa rồi, sở trường của hắn biến thành: Thông dụng E, Khí giới E, Điều tra E, Chiến đấu E, Xạ kích F, chỉ có mục chữa bệnh là vẫn chưa mở ra.

    Tóm lại, ngoại trừ xạ kích, hắn xem như đem bốn cái sở trường cấp F tất cả đều tăng lên một cấp.

    [Cấp E: gần đủ tiêu chuẩn nhập môn. Lúc đạt tới cấp bậc này, xác xuất thành công phát động kỹ năng toàn hệ là 40%]

    Cho tới giờ, Phong Bất Giác ngoại trừ sở trường chữa bệnh không dính đến, theo những sở trường khác, có thể nói hắn mọi thứ đều có hiểu sơ qua, nhưng không có một cái nào là nổi bật cả. Điều này khiến năng lực chiến đấu của hắn cần phải đánh thêm một dấu chấm hỏi rất to.

    Mặt khác, danh hiệu [Lãnh Huyết Bạo Đầu Cuồng] của hắn sau khi kết thúc kịch bản lần này cũng không có thay đổi, cho nên năng lực đặc thù như trước vẫn là [Não chấn động].

    Sau khi Phong Bất Giác xem hết danh sách tổng kết của hệ thống liền đi tới phòng kim loại bên ngoài thang máy. Lúc này đây, trong phòng kim loại có ba cây trụ thủy tinh. Theo thứ tự là kỹ năng ngẫu nhiên của ban thưởng qua cửa, ban thưởng đánh giá mức độ sợ hãi có thể chọn được cùng trang bị ngẫu nhiên của 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】.

    Lần này hắn trước tiên đi tới ban thưởng có thể lựa chọn, thông báo lập tức vang lên: [Xin lựa chọn ban thưởng tặng thêm: Một, tùy cơ rút ra một kiện trang bị phù hợp đẳng cấp. Hai, 50000 tiền trò chơi. Ba, 4400 điểm exp. ]

    "Xem ra chỉ cần từ trên cấp mười đạt được đánh giá 'toàn thân là gan' thì phần tiền trò chơi sẽ giữ nguyên là 50000 rồi..." Phong Bất Giác thì thầm.

    Tại thời kỳ mà tiền trò chơi vẫn vô dụng này, thị trường chuyển đổi tiền trò chơi và nhân dân tệ còn chưa rõ ràng, cho nên hắn tạm thời vẫn không lấy tiền trò chơi, lúc này liền quyết đoán chọn điểm kinh nghiệm. Sau khi lĩnh hết 40% kinh nghiệm cấp này, kinh nghiệm của Phong Bất Giác đã đến 9300/11000, lại qua một cái kịch bản nữa thì có thể lên tới cấp mười hai rồi.

    Tiếp theo, hắn đi tới trụ thủy tinh ban thưởng qua cửa, từ bên trong lấy ra thẻ kỹ năng ngẫu nhiên rồi xem qua menu:

    [Tên: Gấu con vung chân đá ngang
    Thuộc tính: chủ động, sau khi sử dụng ba lần sẽ biến mất
    Loại: Chiến đấu
    Hiệu quả: Bỏ qua đẳng cấp sở trường, 100% làm trượt chân hết thảy quái vật trên lý thuyết có thể ngã xuống, đồng thời chọc giận đối phương tấn công ngươi
    Tiêu hao: 100 giá trị thể năng
    Điều kiện: Sở trường chiến đấu F hoặc trên 10
    Ghi chú: Ngươi là Lam Miêu Bướng Bỉnh Tam Thiên Thích a! ] (một nhân vật hoạt hình của TQ)

    "Cái quái gì..." Phong Bất Giác nhìn cái thẻ kỹ năng kia cả buổi. Cái tên không cách nào nhìn thẳng vào cùng với ghi chú quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng, nhưng có vẻ như hiệu quả của kỹ năng này rất mạnh.

    Phong Bất Giác nghĩ một chút, cứ trang bị lên rồi nói sau. Loại kỹ năng có chứa tính ác cảm này cũng không giống loại có thể bán ra ngoài sau khi Open Beta, còn đưa cho người khác mà nói... tựa hồ mình lại không muốn.

    Sau khi trang bị xong chiêu này, tạm thời cũng coi như là hắn đã có một cái kỹ năng chủ động có thể dùng trong chiến đấu. Sau đó, Phong Bất Giác liền đi tới cây trụ thủy tinh cuối cùng, mong rằng nhân phẩm lừa người sẽ không kéo dài nữa.

    Bất quá trong nội tâm hắn kỳ thật đã có dự cảm rồi. Vừa rồi trên phần tổng kết kia, ban thưởng của 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 ghi là "Ngẫu nhiên đạt được một kiện trang bị loại tốt", cũng không có ghi "phù hợp với đẳng cấp". Điều này chứng tỏ cái này trang bị này ít nhất là loại tốt, nhưng chưa chắc mình có thể trang bị được.

    Bạch quang từ hư hóa thực, bên trong xuất hiện một món trang bị trông như dây nịt. Phản ứng đầu tiên trong nội tâm Phong Bất Giác... Cái này có thể là đai lưng của Batman. Bất quá hắn đã đoán sai, cái này còn mạnh hơn nữa.

    [Tên: Hồi Âm Khôi Giáp
    Loại: Đồ phòng ngự
    Phẩm chất: Tốt
    Lực phòng ngự: Khá mạnh mẽ
    Thuộc tính: Hoà hoãn
    Đặc hiệu: Không
    Điều kiện: Sở trường thông dụng C hoặc sở trường khí giới D
    Ghi chú: sau khi Hắc Bức Vương [Blackbolt] nói thầm một chút đã tiêu diệt tiến sĩ [Dr. Doom] liền dùng phần năng lượng cực lớn thu được để chế thành trang bị này. Người sử dụng sau khi dùng đai lưng có thể có một thân hộ giáp "âm thanh" vô hình.]

    Trang bị này rất mạnh, đáng tiếc hiện tại Phong Bất Giác trang bị không được, bất quá hắn cũng bỏ vào trong bọc hành lý tùy thân mang theo. Dù sao hiện tại sở trường khí giới đã là E rồi, ở kịch bản tiếp theo tận lực nghĩ biện pháp để lên tới D thì có thể lập tức đem cái này mặc vào.

    Trước mắt dung lượng bọc hành lý của hắn là 7/10, vật phẩm bên trong có: Cờ lê Mario, Con mắt thù hận, Dao bếp kiểu tây, Gậy bóng chày, Đèn pin, Súng ngắn M1911A1, Hồi Âm Khôi Giáp.

    Tước sĩ chi vũ trực tiếp trang bị trên chân nên không chiếm bọc hành lý. Không gian vật phẩm vẫn không đổi, vẫn là một cái đèn pin dự bị cùng bính đồ bài: Hầu.

    Sau khi nhận ban thưởng, chỉnh đốn và sắp đặt thỏa đáng xong, Phong Bất Giác liền trở về trong thang máy, gọi cho Vương Thán Chi. Tiểu Thán chuyển nhượng quyền đội trưởng cho Phong Bất Giác, sau đó hai người liền gia nhập tổ đội mới. Hai người liền muốn đi vào kịch bản sinh tồn đoàn đội thứ hai ngay trong đêm nay.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,
  5. #48
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 47: Tỏi Vô Song Thiên ( 1 )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    [Phong Bất Giác, cấp 11
    Uổng Thán Chi, cấp 11]

    [Mời lựa chọn hình thức trò chơi tổ đội muốn tham gia]

    [Bạn đã chọn hình thức sinh tồn đoàn đội <Bình thường>, xin xác nhận]

    [Đã xác nhận, đã chọn ngẫu nhiên số thành viên tổ đội là: sáu người]

    [Đã tham gia tổ đội, đang tìm cá nhân hoặc tổ đội khác đã sẵn sàng]

    [Sắp xếp đội ngũ đã xong, đang cân đối kết nối thần kinh, kịch bản đang tạo ra...]

    [Bắt đầu tiến vào, xin chờ một chút]

    "Chào mừng đến với Kinh Hãi Thiên Đường." Lần này tiếng nói nghe như một người đàn ông trung niên, hơn nữa mồm miệng còn không rõ ràng.

    [Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đoàn đội <Bình thường>]

    [Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt]

    [Ban thưởng qua cửa: nếu qua cửa thì lúc tính toán ban thưởng có thể nhận được 100% điểm kinh nghiệm]

    [Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu]

    Phong Bất Giác thấy hình ảnh CG nhanh chóng trở thành góc nhìn từ ngôi thứ nhất, cảm giác có chút giống như phần mở màn của Call of Duty.

    Ở trên màn hình, hắn đang từ trên không trung "đáp xuống", nhưng mà trên người cũng không mặc quân trang, vẫn phải cam chịu mà mặc áo sơ mi tay dài màu đen và quần dài của trò chơi. Trước mắt là trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.

    Lúc này màn ảnh chuyển xuống dưới, có thể thấy dưới chân là thành phố đang hiện đại hoá, nhà cao tầng mọc san sát như rừng.

    Giọng nói hệ thống theo đó bắt đầu phát phụ đề: [Ngươi là một thành viên của tiểu đội tìm kiếm cứu nạn, nhận nhiệm vụ ở trong thành phố này tìm một nhân viên của công ty Allerbmu: tiến sĩ Ashford. Nhưng bởi vì máy bay ngoài ý muốn trục trặc, ngươi cùng năm người đồng đội khác bất hạnh thất lạc tất cả các thiết bị thông tin và vũ khí hạng nặng trong lúc nhảy dù, hơn nữa còn bị phân tán ở nhiều nơi trong thành phố. ]

    "Allerbmu cái gì... Cái này không phải là đem Umbrella đảo lại sao?" Phong Bất Giác vừa nhìn phụ đề hiện lên trước mắt vừa nói: "Tên của thành phố này có phải trực tiếp đem từ tiếng anh Raccoon City đảo lại lại dịch âm không a?"

    [Một loại virus không tên đang tàn sát bừa bãi ở trong thành phố Nooccar này. ]

    "Này... Vậy mà làm thật a...!"

    [Loại virus sinh học cực kỳ nguy hiểm này có tên là "Z", có bốn đặc điểm rõ rệt nhất là: 100% khả năng lây bệnh, 100% tính chết người, có thể thông qua niêm mạc và tất cả dịch thể để lây bệnh, không thể phát tán trong không khí và nước. ]

    "Móa! Nói thẳng ra T-virus là được rồi, Z cái gì a? Ai mà nhìn không ra tính nước tiểu (Edt: Ể... ) của cái kịch bản này a...."

    [Tất cả những người bị nhiễm bệnh, toàn bộ biến thành... Zombie Người Sói Hút Máu. ]

    “Ôi chao!" Phong Bất Giác bỗng ngây dại, trong đầu đã tưởng tượng về thứ gì đó có vẻ ngoại thập phần mục nát...

    [Năng lực cơ bản cùng tập tính của loại quái vật này khác với Zombie bình thường, nhưng lại đồng thời có một phần đặc điểm của Người Sói và Quỷ Hút Máu, tên gọi tắt là... Zombie Huyết Lang. ]

    "Cáp?"

    [Đồ bạc có thể khiến cho thân thể của Zombie Huyết Lang bị thương tổn, nước bọt kết hợp với mùi tỏi có thể sinh ra uy hiếp nhất định đối với chúng, khả năng hành động cùng trí thông minh của bọn chúng đều cực kỳ thấp, chém đầu hoặc đánh nát ót là có thể giết chết. ]

    "Vậy không phải so với Zombie bình thường còn yếu hơn sao? Cái thiết lập này có ý nghĩa gì a...!"

    [Zombie Huyết Lang cực kì ghét ánh sáng mặt trời, nhưng ánh sáng mặt trời sẽ không thật sự sinh ra tổn thương với chúng. Chúng có khứu giác khá mạnh, có phản ứng nhất định với thanh âm và tia chớp. Ham muốn ăn thịt dục vọng không liên quan tới hệ tiêu hoá của chúng, dù cho mất cằm, thực quản, dạ dày... chúng cũng sẽ tiếp tục thử xé nát con mồi rồi đưa vào trong miệng. Tất cả người sống đều sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của chúng. ]

    Đoạn CG giải thích mở đầu này xem như là tương đối dài, có thể là bởi vì từ không trung bay xuống cần tốn một khoảng thời gian ngắn. Sau khi giới thiệu tóm tắt hoàn tất, hình ảnh cuối cùng hiện ra Phong Bất Giác đã đáp xuống tầng thượng của một cửa hàng bên đường.

    Một giây sau, bản thân thị giác của Phong Bất Giác và hình ảnh hợp lại, xem như chính thức tiến vào trò chơi. Trên người hắn không có mấy thứ gì đó như dù nhảy, xem ra đã bị hệ thống xóa bỏ rồi, cũng giúp hắn đỡ tốn thời gian cởi.

    Thông báo lập tức vang lên [Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]

    Lúc này sáu người chơi đã bị phân tán đến nhiều nơi của địa đồ, sau đó mới bắt đầu kịch bản. Loại tình huống này ngược lại là lần đầu tiên Phong Bất Giác đụng phải. Hắn mở menu, mắt nhìn nội dung nhiệm vụ chính tuyến: [Tìm và tiến vào tòa cao ốc công ty Allerbmu, tìm tiến sĩ Ashford. ]

    Tiếp theo, hắn lại nhìn cột đoàn đội một lát, chỗ đó hiện ra năm cái tên [Uổng Thán Chi] [Vô Song Thượng Tướng Phan Phượng] [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] [Đặt Tên Thật Sự Khó] [Tích Bộ Thiếu Gia]

    Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Phan Phượng và Hoa Hùng ở cùng một đội à... Lại nói tiếp, trong kịch bản này hình như tất cả đều là người chơi nam a...."

    "A..." Đột nhiên, một tiếng than nhẹ mơ hồ vang lên sau lưng Phong Bất Giác.

    Phong Bất Giác quay đầu nhìn lại, thấy được một người... hoặc nói đúng hơn là một con Zombie Huyết Lang. Nó đang khập khiễng tới gần.

    Đặc điểm ngoại hình thứ này đại khái như sau: trên người của nó mọc đầy lông. Nhưng mà trên mặt và tay thì không có lông, chẳng những không có lông, da còn vô cùng trắng nõn, mặt là mặt người, miệng mọc ra răng nanh giống như Quỷ Hút Máu. Ngoài ra có vài con mang đặc điểm riêng của Zombie như một ít miệng vết thương dữ tợn và tứ chi hư thối.

    Quái vật kia đi thật sự rất chậm, hoặc là việc lộ ra dưới ánh mặt trời khiến cho hành động của nó càng chậm thêm, hơn nữa nó còn ngốc đến mức tiếng rên rỉ không có chút ý nghĩa nào phát ra từ chính mình đã làm lộ hành tung.

    Phong Bất Giác dùng ánh mắt liếc xéo theo góc 45 độ nhìn về phía con Zombie này vài giây, sau đó từ bên cạnh đi nửa vòng, tới sau lưng quái vật...

    Mà quái vật kia thì chân cà thọt, chậm rãi xoay người lại, một lần nữa đối mặt với Phong Bất Giác, lại khẽ kêu một tiếng, hướng hắn tiếp cận.

    "Chậm đến mức này a..." Phong Bất Giác cũng không thèm lấy vũ khí trong bọc hành lý ra, hắn căn bản là chẳng muốn giết con quái vật kia, chẳng qua là trực tiếp đi về phía cửa xuống dưới của sân thượng.

    Ở sau lưng Zombie Huyết Lang còn đang hướng hắn mà đi, nhưng tốc độ di chuyển của nó so với tốc độ đi bộ bình thường của Phong Bất Giác còn chậm hơn.

    Phong Bất Giác mở cửa sân thượng, phía sau cửa chính là cầu thang đi xuống. Tuy hắn có một chút khinh bỉ đối với thực lực quái vật trong kịch bản này nhưng vẫn cảnh giác mà trước tiên quan sát một chút tình huống phía sau cửa, sau đó mới đi vào. Trước khi đi, Phong Bất Giác vẫn không quên đóng cửa lại...

    Theo cầu thang xuống dưới, tầng một là một nhà ăn nhỏ bình thường. Phòng bếp ngay tại đối diện quầy bar, sát cửa kính có một loạt bàn ăn, bên quầy bar cũng có một vài chỗ ngồi. Một vài bàn ăn vẫn còn bày đồ ăn còn dư: sandwich, khoai tây chiên, thịt lợn muối xông khói, trứng chiên... lúc này đã sớm trở thành bữa ăn ngon của đám ruồi.

    Lúc Phong Bất Giác nhìn xem bốn phía, lại nghe được một tiếng than nhẹ.

    "Ách——" bên trong quầy bar cũng có một con Zombie Huyết Lang, nửa người trên của nó tựa trên lò nướng, nửa người dưới thì đã bị ăn sạch hết rồi, những thứ trong ruột chảy đầy ra đất. Thấy Phong Bất Giác xuất hiện ở gần đó, quái vật kia liền hướng về phía hắn giơ lên cánh tay, phát ra vài tiếng kêu, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu "Nhanh vào trong chén" rồi.

    Phong Bất Giác không có để ý tới tên này. Hắn xuyên thấu qua cửa kính nhìn con đường bên ngoài nơi thị lực có thể xem tới, có mấy con Zombie Huyết Lang đang lảng vảng, nhưng chúng đều trốn ở dưới bóng râm của các công trình kiến trúc, hơn nữa hành động cũng cực kỳ chậm rãi.

    "Ân... Trông bọn chúng cũng không quá nguy hiểm, tạm thời đem làm thí nghiệm a." Hắn lấy ra cờ-lê, đi vào kho hàng. Hai phút sau, hắn từ trong đó bưng một rổ tỏi ra.

    Phong Bất Giác đem rổ đặt ở trên quầy bar, lấy ra một củ tỏi, thu cây cờ-lê lại đồng thời lấy ra dao bếp, cắt vỏ tỏi, lấy tỏi ra, bỏ vào trong miệng nhai.

    Trong Thiên Đường Kinh Khủng, bất kể ăn cái gì đều có thể mô phỏng vị giác gần như hoàn toàn giống với vị trong thực tế, hơn nữa nếu ăn nhiều cũng sẽ sinh ra cảm giác chướng bụng. Bất quá đương nhiên là trong hiện thực dạ dày người chơi sẽ không có thêm thứ đồ gì đó đấy. Bất kể vị giác hay là cảm giác chướng bụng đều là thông qua hệ thống kết nối thần kinh chế tạo ảo giác mà thôi.

    Sau khi hương vị cay nóng tại đầu lưỡi tràn ra, Phong Bất Giác liền đi đến phía sau quầy bar, tiếp cận con Zombie Huyết Lang trên mặt đất kia. Cánh tay nó lúc này đã buông xuống, tựa hồ đã mất đi ham muốn ăn thịt người. Xem ra mùi tỏi quả thật có hiệu quả.

    Phong Bất Giác còn ti tiện mà tiến lên phía trước, ngửa cổ, cách chừng một mét mà "Ha——" hà hơi về phía quái vật kia.

    Quái vật kia lúc này chợt bắt đầu lấy tay chậm chạp bò trên mặt đất, ý muốn rời xa Phong Bất Giác một chút.

    "Ha ha... Kịch bản này quả thực là thiên đường." Phong Bất Giác lộ vẻ hưng phấn, hắn đã quyết định phải ở trong thành phố này chơi đến khi thoải mái thì thôi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,
  7. #49
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 48: Tỏi Vô Song Thiên ( 2 )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Game thủ chuyên nghiệp, nghe thì tựa như là nghề mà nhiều người mong muốn. Có thể biến trò chơi thành sự nghiệp để nuôi sống bản thân, thậm chí thu được cả danh lẫn lợi, việc này ai lại chưa từng nghĩ qua?

    Ở năm 2055, đây thực sự đã trở thành một nghề được xã hội chấp nhận, nhân tài trong ngành này có lực ảnh hưởng tương đương với vận động viên nổi tiếng.

    Game thủ chuyên nghiệp phần lớn tuổi khoảng từ 14 đến 35. Đương nhiên, cao thủ tuổi nhỏ một chút cũng có tồn tại, chỉ là có vài trò chơi giới hạn độ tuổi khiến cho bọn hắn không cách nào tham gia.

    Nói như vậy, game thủ chuyên nghiệp có thể đơn giản mà chia làm hai loại, một loại là người chơi cấp minh tinh, một loại là người chơi bình thường cấp công nhân.

    Người chơi cấp minh tinh thường vào lúc ba mươi tuổi lựa chọn xuất ngũ. Bọn hắn hoặc là chuyển thành nghiệp dư, hoặc là lui xuống hạng hai, cơ bản đều để làm chuẩn bị cho việc vào tầng quản lý của Studio. Cũng có một số đổi nghề qua chức vị tương đương ở ngành sản xuất khác của trò chơi như thuyết minh, trọng tài, tổ chức... Còn nếu có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, thì bản thân có thể lên làm lão bản (Edt: sếp) đấy.

    Tất cả người gia nhập ngành này đều muốn trở thành người chơi cấp minh tinh. Tuy vậy rất nhiều người sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập, làm đến ba mươi tuổi cũng không có lăn lộn ra cái gì, cuối cùng đành phải ra ngoài xã hội. Những người này có thể nói là đem thanh xuân đi đánh bạc một chút, về phần thắng thua được mất thì cũng chỉ có trong lòng bọn hắn rõ ràng. Những người không người chơi phải minh tinh chính là cấp công nhân trong nghề này. Bọn hắn mới là lực lượng chính của ngành này, không có bọn họ chèo chống, Studio căn bản không cách nào vận hành, những người chơi cấp minh tinh cũng cần hậu thuẫn vững chắc của bọn hắn.

    Mà trong ngành này có một việc làm cho người ta rất bất đắc dĩ, đó là tính cạnh tranh tàn khốc.

    Bất luận một trò chơi gì có thể nổi tiếng nhất thời đương nhiên đều tồn tại tính "cạnh tranh". Nếu như trong một trò chơi, không có bất kỳ cách nào để cho hai người hoặc hai nhóm người chơi phân ra cao thấp, trò chơi này căn bản không thể hấp dẫn bất kỳ phòng làm việc nào, khả năng hấp dẫn quần thể người chơi cũng cực kỳ có hạn.

    Như game online có nhiều người chơi, không quan trọng là thi đấu thể thao hay là đánh quái đi train level mặc trang bị đều cũng có thể PK (Edt: player killing) để quyết thắng thua.

    Game thủ chuyên nghiệp nếu muốn chứng minh giá trị của bản thân thì có một cách đơn giản rõ ràng nhất, chính là một chữ: thắng.

    Đáng tiếc, trên đời này chỉ có Du Lượng nhất thời, không có tướng quân Thường Thắng. Không ai có thể một mực thắng đấy.

    Tuổi càng cao, trạng thái thi đấu thể thao phập phồng, cái trò chơi nào đó xuống dốc... những nhân tố này khiến cho các cao thủ đã từng được các người chơi tôn sùng là "Thần" dần dần nhạt ra khỏi ánh mắt mọi người. Những người có thể tại thời kì đỉnh phong toàn thân trở ra có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    Càng là Studio trò chơi đỉnh cấp, cạnh tranh lại càng là tàn khốc. Bọn hắn luôn cần thành phần chính là tuổi trẻ... Cần một đám nhân vật mới bảo trì trạng thái thi đấu thể thao cực cao, có tính đấu tranh và tiến thủ... Loại người này tùy thời cũng có thể đem một vị người chơi Thần cấp cao cao tại thượng kéo xuống Thần Đàn.

    Đơn giản nói: thiên tài có dã tâm. Ví dụ như... Thôn Thiên Quỷ Kiêu.

    Lần này Studio Trật Tự ở trong Thiên Đường Kinh Khủng đầu tư bốn tiểu tổ nhân thủ, mỗi tổ mười người, trong mỗi tổ có hai gã người chơi cấp minh tinh, còn lại cơ bản đều là người chơi thâm niên, lão luyện cấp công nhân.

    Mà Thôn Thiên Quỷ Kiêu là nhân vật mới duy nhất tuổi chưa đủ hai mươi trong bốn tổ đội ngũ.

    Studio Trật Tự cũng đặt kỳ vọng lên người hắn cho nên hắn mới có thể được xếp vào nhóm danh sách người chơi đầu tiên tiến vào Thiên Đường Kinh Khủng. Tổ trưởng không giao hắn bất luận nhiệm vụ gì, hắn chỉ cần dựa theo hứng thú mà chơi là được rồi. Ai ngờ hắn trong một lần trò chơi hình thức giết chóc ngẫu nhiên đã gặp phải tổ ba người do Dũng Giả Không Sợ cầm đầu, tiểu tử này còn rất không biết điều mà đem các tiền bối giết sạch... Có thể nói, vì loại hành động làm bậy tùy hứng này của hắn, bị tổ trưởng "cho nghỉ" cũng là đáng đời.

    Đương nhiên, Dũng Giả Không Sợ cũng xác thực không tính là cấp bậc "mạnh nhất" đấy. Ở trong Trật Tự có rất nhiều người chơi minh tinh, bất kể là lịch sử thành tích hay độ nổi tiếng hắn đều xếp không tới Top 10. Tuy tiểu tổ của hắn thành công nắm lấy danh hiệu người chơi cấp hai mươi đầu tiên của Closed Beta, nhưng thực lực chân chính của Trật Tự xa xa không chỉ như vậy.

    Trước mắt bốn cái tiểu tổ này chỉ có thể nói là "đội khai hoang", một đám người chơi mạnh nhất trong phòng làm việc chẳng qua là đăng ký tài khoản, đặt nick name, sau đó không online nữa. Nói cách khác... nhóm cao thủ chân chính của Trật Tự ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa chính thức bị phái qua hạng mục này. Cao tầng Studio sớm đã có quyết sách, bảo trì thái độ trông xem, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi công ty Mộng mở ra chuyển đổi tiền và dịch vụ thu phí rồi mới quyết định có đem những tài nguyên nhân tài cao cấp nhất kia đưa vào hay không.

    Nói nhiều như vậy, các vị có khả năng có chút không hiểu, sao nói hồi lại trôi tới cái đề tài này? Phong Bất Giác đâu? Kịch bản thành phố Nooccar đâu rồi?

    Hãy để ta dùng ba tiểu tiết để đem sự tình kéo trở về.

    Nói đến Studio, lúc này trong kịch bản của Phong Bất Giác cũng có thành viên của phòng làm việc.

    Bất quá hắn không phải dưới trướng cái loại đại phái nhà cao cửa rộng như Trật Tự này, hắn là lão bản của loại Studio tam lưu mà ta đề cập qua ở đoạn trước kia, kiêm tài vụ, kiêm người chơi...

    Hắn chính là [Tích Bộ Thiếu Gia].

    Được rồi, tin rằng chư vị cũng đoán được, không tệ, tên phòng làm việc của hắn là "Băng Đế".

    Tích Bộ Thiếu Gia ở trong hiện thực 23 tuổi, năm trước vừa tốt nghiệp đại học. Phụ thân mở một cửa hàng, trong nhà xem như có chút tích góp, có thể giúp hắn mở... Dù sao giá thành mở phòng làm việc trò chơi không tính là quá cao, chỉ cần thuê một chỗ, mua mấy cái cabin trò chơi mà thôi, phương diện nhân lực cơ bản không cần tính toán, người làm đều là các anh em học chung với hắn.

    Hơn nữa trước mắt thủ hạ của Tích Bộ Thiếu Gia tổng cộng cũng cũng chỉ có ba gã người làm mà thôi, một người chính là [Tên Thật Khó Đặt] giờ phút này đang ở trong kịch bản cùng hắn, hai cái nick name còn lại theo thứ tự là [Đặt Tên Thật Sự Khó] và [Thật Khó Đặt Tên]. Tuy Tích Bộ Thiếu Gia từng chững chạc đàng hoàng mà yêu cầu ba người bạn thân của hắn sử dụng các loại nick name kiểu Chư Như Hoa, Nhẫn Túc nhưng bị cự tuyệt một cách vô tình. Khi người làm hắn thu nhận bị uy hiếp, hắn liền bị Aruba. (Edt: ...)

    Studio của bọn hắn ngược lại cũng biết hai người phải thay phiên nhau cho nên chia làm hai tổ trò chơi, trước mắt hai người khác đang ở cách xa với thời gian trò chơi, đã đi ra ngoài ăn cơm rồi.

    Hình tượng Tích Bộ Thiếu Gia trong trò chơi là một người nam tử tướng mạo thanh tú trắng nõn đẹp đẽ, thân cao gầy, chỉnh thể cũng không chênh lệch quá nhiều so với hình tượng bản thân của hắn... Chỉ có mặt là cải biến hơi rõ ràng.

    Tên Thật Khó Đặt dáng người trung đẳng, đầu so với Tích Bộ Thiếu Gia hơi thấp hơn một ít, hình tượng trò chơi của người này cũng giống như tên của mình, lộ ra một loại cảm giác lôi thôi lếch thếch. Hắn chẳng những không có đem mình sửa đẹp trai mà còn sửa thành hình tượng một người đầu trọc, nói là tại trong trò chơi muốn thử cảm giác đầu trọc một phát.

    Danh xưng của Tích Bộ Thiếu Gia tựa hồ là một loại ác ý trào phúng của hệ thống, là [Một đao khách], vũ khí hắn dùng là một thanh phác đao, nhìn qua rất giống binh khí chuyên dụng của đám tạp cá lâu la trong phim võ hiệp, phẩm chất là bình thường, cũng không có thuộc tính hay đặc hiệu nhưng ít ra đây là một kiện binh khí thực sự.

    Khác với danh hiệu người qua đường kia của Tích Bộ Thiếu Gia, danh hiệu của Tên Thật Khó Đặt có độ công nhận rất cao, có bốn chữ: [Miệng cọp gan thỏ]. Cái hình tượng đầu trọc giỏi giang hoàn toàn tương phản so với Giá trị Kinh Hãi của hắn. Vị này mà ngay cả binh khí đứng đắn cũng không có, trong bọc hành lý có hai cây gậy bóng chày với một ống sắt rỉ sét, cũng không biết hắn tìm được ở đâu...

    Vận khí của bọn hắn không tệ, địa điểm hai người đáp xuống ước chừng chỉ cách nhau một cái quảng trường, cho nên rất nhanh sẽ gặp nhau.

    Hai người này nhìn như không đáng tin cậy kỳ thật cũng có điểm hơn người đấy, nếu là thật sự đối với trò chơi dốt đặc cán mai thì mở phòng làm việc làm gì. Cho nên, Tích Bộ Thiếu Gia làm ra một cái quyết định rất chính xác. Trước tiên bất kể nhiệm vụ, tìm một thương điếm đem bản thân vũ trang đầy đủ rồi lại nói tiếp.

    Vừa nhìn tình huống thành phố này đã biết rõ địa điểm thiết lập của cái kịch bản này là trên nước Mỹ. Cho nên trong nội thành tám phần sẽ có cửa hàng súng, trong cửa hàng súng cho dù không có vũ khí hạng nặng kinh người nhưng súng ngắn, shotgun, nòng súng giảm thanh... nhất là đạn dược sung túc, tất cả đều rất có giá trị đấy.

    Hai người một đường đi về phía trước, trên đường thường xuyên gặp được tốp năm tốp ba Zombie Huyết Lang du đãng, bất quá uy hiếp của bọn chúng xác thực rất nhỏ, không muốn đánh thì đi vòng qua, nếu thật sự không tránh được thì liền cho chúng một gậy vào đầu. Tuy nói lúc ở gần phạm vi cắn của chúng thì động tác những quái vật này đột nhiên nhanh hơn mấy phần, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, không đồng thời tại cự ly ngắn bị ba con quái hoặc nhiều hơn vây quanh, bọn chúng là phi thường dễ giết đấy.

    Sau khi đi qua hai cái quảng trường, Tích Bộ Thiếu Gia tiến vào bốt điện thoại. Hắn cầm điện thoại lên, đường dây căn bản không gọi được. Trên thực tế, cho dù là gọi được thì hắn cũng không biết nên gọi cho ai, chẳng lẽ gọi 911 ư? Mục đích chủ yếu hắn vào đó là để tìm quyển danh bạ. Sau khi kiểm tra khoảng 3-5 phút, Tích Bộ Thiếu Gia liền thành công tìm được một địa chỉ cửa hàng súng gần nhất. Hắn và Tên Thật Khó Đặt (ta quyết định tiếp theo sẽ gọi hắn là Tiểu Danh) liền bước nhanh hơn tiến về chỗ đó.

    Lại đi hơn mười phút đồng hồ, bọn hắn tiếp cận chỗ đích, nhưng lại phát hiện cảnh tượng có chút dị thường.

    Chỉ thấy con đường này ước chừng có hơn ba mươi cỗ thi thể Zombie Huyết Lang, đầu mỗi một cỗ thi thể đều bị đánh nát nhừ, thi thể trải dài một đường đến hiệu súng.

    Trước mặt đường cửa tiệm, dưới ban ngày ban mặt, chính giữa đường cái, vậy mà có một cái thùng đựng đá hình trụ cỡ lớn vẽ mặt cười, trong thùng rót đầy chất lỏng màu đỏ, trên mặt đất bên cạnh rải rác rất nhiều túi nhựa plastic đựng máu, mùi máu tươi thuần túy mà nồng nàn đậm đặc như thế nàu coi như là mũi nhân loại cũng có thể từ rất xa ngửi được.

    Có hai dàn loa được bày ngay bên cạnh "thùng máu", âm lượng cao phát bài "Khúc Quân Hành Dũng Sĩ Đấu Bò", thấy trên mặt đất có vết kéo, tựa hồ là từ một tiệm bán đồ âm thanh đối diện đẩy ra ngoài đấy. Bên lề đường có một cái hộp điện bị mở ra, nhìn không ra tình huống bên trong như thế nào, dù sao dây điện dàn loa một mực kéo dài đến chỗ ấy...

    "Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Tiểu Danh hỏi.

    Tích Bộ Thiếu Gia cũng không minh bạch đây là chuyện gì. Nhưng mà hắn cũng chưa kịp trả lời cái gì thì thấy phía sau thùng máu có một cái chỗ rẽ, từ trong đó bay ngược ra một con Zombie Huyết Lang.

    Ngay sau đó, một nam nhân toàn thân phủ máu thịt từ chỗ ấy đi ra. Hắn một tay dao nhọn, một tay cờ-lê, hai vai mỗi bên cõng một chuỗi tỏi, hai chuỗi "dây tỏi" này tại trước người giao nhau thành hình chữ X, cũng bị máu tươi nhuộm hồng.

    Hắn đi theo tiết tấu Khúc Quân Hành Dũng Sĩ Đấu Bò, điệu nhảy cùng loại với vũ điệu Phủ Đầu Bang trong "Kungfu", trong miệng còn như nhai kẹo cao su, ngậm vật thể màu trắng không rõ... Hắn đạp nhẹ nhàng hướng con Zombie Huyết Lang đang ở gần kia, sau đó đối với đầu quái vật ngã xuống đất một hồi điên cuồng băm, đánh cho xương bể gân nát, huyết tương bay tứ tung.

    Sau khi tiêu diệt quái vật kia, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, xoay đầu lại, vừa vặn trông thấy thân ảnh hai người Tích Bộ Thiếu Gia cùng Tiểu Danh ngây ra như phỗng.

    "Chạy a...!"

    "Tránh xa chỗ đó ra!"

    Sau khi hai người bọn họ cùng Phong Bất Giác nhìn nhau hai giây liền đồng thời la lên, quay đầu bỏ chạy.

    Phong Bất Giác cũng không có dài dòng, thấy chạy liền đuổi. Hắn kỳ thật rất muốn rống lên một câu: "Các ngươi chạy cọng lông gì? Ta là người chơi a...!" Nhưng bởi vì trong miệng tất cả đều là tỏi, căn bản không có cách nào cao giọng kêu to.

    Bên kia, vừa nhìn thấy sát tinh đó dùng dáng người kiện tráng đuổi theo, Giá trị Kinh Hãi của Tiểu Danh lập tức tăng vọt, vừa chạy vừa nói với Tích Bộ Thiếu Gia: "Xong rồi xong rồi xong rồi... Bị người này đuổi kịp chúng ta nhất định phải chết, đều là lỗi của ngươi! Đang yên đang lành tự nhiên lại đi tìm cửa hàng súng làm gì, quả nhiên cửa hàng súng xếp một tiểu BOSS a!"

    Tích Bộ Thiếu Gia thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Phong Bất Giác đang dần tới gần: "Có cái gì liên quan tới ta! Làm sao ta có thể biết có loại tình huống này!" Hắn lại quay đầu lại nhìn một cái: "Lại nói... Tốc độ chạy của tên này dường như nhanh hơn so với chúng ta a...!"

    "Ta sớm đã thấy! Nhanh chạy a...!" Tiểu Danh reo lên.

    Cách xa bọn hắn ước chừng hai mươi mét, Phong Bất Giác đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ, thầm nghĩ: Nói nhảm, trên chân lão tử có [Tước sĩ chi vũ], hai người tiểu tử các ngươi dám so chạy bộ với ta?

    Ai ngờ, tại thời khắc này, hai người phía trước bỗng rất ăn ý, trăm miệng một lời nói: "Chia nhau chạy!"

    Tại một cái ngã tư đường, bọn hắn liền một trái một phải, mỗi người chạy một cái hướng.

    Trong nội tâm Phong Bất Giác kinh hô: Hai tên khốn kiếp này còn rất có chiến thuật a...!

    Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, rẽ sang phía bên trái, tùy tiện đuổi theo một người.

    Người kia đúng lúc lại là Tích Bộ Thiếu Gia...

    "Không may... Hoàn toàn không khiến hắn chần chờ a...!" Tích Bộ Thiếu Gia tự nhủ: "Mục tiêu đầu trọc rõ như vậy mà lại không truy, trực tiếp hướng ta đuổi tới, nhất định là do diện mạo anh tuấn hại ta."

    Mắt nhìn thấy Phong Bất Giác càng đuổi càng gần, giá trị Kinh Hãi của Tích Bộ Thiếu Gia cũng càng ngày càng cao, hắn biết rõ chỉ sợ nếu bị bắt được, hắn sẽ bị cái tiểu BOSS này từ phía sau lưng nhất kích tất sát, vậy thì không bằng quay lại đọ sức.

    Ý niệm tới đây, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, giơ phác đao, đưa lên trước người, dùng tốc độ cao vọt tới Phong Bất Giác, vung đao liền quét.

    “Ôi chao!" Lúc Phong Bất Giác vọt tới trước mặt hắn, Tích Bộ Thiếu Gia lại phát hiện, đao trên tay căn bản bất động, động tác của hắn bị hệ thống ngăn lại.

    Phong Bất Giác đi tới trước mặt hắn, dừng bước lại, thở hổn hển, trừng mắt hắn, đứt quãng mà nói: "Ta... Ha... Ha... Ta... Ta là... Người... Ha... Ha... Người một nhà a...! Ngươi cái tên này thật là (ngu ngốc)!"

    Hai chữ "ngu ngốc" cuối cùng là bị hệ thống che mất. Theo lý thuyết Phong Bất Giác căn bản không thể đem ý đồ nói lời này biến thành thực tế, bất quá nếu như xuất hiện cách âm chứng tỏ lúc nói hắn cũng không có bất kỳ ý vũ nhục nào, chỉ là một loại ngữ khí châm biếm.

    "Cáp?" Tích Bộ Thiếu Gia thuận thế co quắp ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng co quắp giật giật, "A... Ha ha... Đúng... Thực xin lỗi." Hắn vậy mà lại xin lỗi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,
  9. #50
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 49: Tỏi Vô Song Thiên ( 3 )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Bởi vì Phong Bất Giác không có đuổi theo Tiểu Danh, người kia sau khi chạy được một đoạn, vừa nhìn sau lưng không có ai liền chậm bước dần. Mấy giây sau Tiểu Danh dứt khoát dừng lại, xoay người hướng phía xa nhìn quanh. Vừa vặn trông thấy Phong Bất Giác đã đuổi theo Tích Bộ Thiếu Gia ở phía xa, vốn tưởng rằng Tích Bộ sắp bị nháy mắt giết chết rồi, kết quả hai người kia căn bản không có phát sinh chiến đấu.

    Hai phút sau, hai người kia vậy mà kề vai sát cánh cùng một chỗ đi sang, Tích Bộ Thiếu Gia còn hướng phía Tiểu Danh quơ quơ cánh tay, hình như ý bảo bản thân không sao.

    Không bao lâu, ba người bọn hắn liền trở về mặt đường trước cửa hàng súng, Phong Bất Giác tắt dàn loa đi, nói tình huống với những người đi phía sau: "Cho nên... sau khi qua một ít thí nghiệm, ta trên cơ bản đã nắm giữ mấy điểm đặc thù chủ yếu của đám này Zombie Huyết Lang.

    Giọng nói CG lúc mở màn tuy đã đề cập qua một ít, bất quá ta vẫn nên kết hợp tình huống thực tế để nói cụ thể một chút thì tốt hơn.

    Đầu tiên, chúng đối với mùi tỏi cảm thấy cực kì không khỏe, cũng giống như lúc chúng ta thử tự ngửi hơi cay. Tỏi có hiệu quả bình thường, nhưng sau khi nhai qua ở trong miệng, miệng thối vô cùng hà hơi ra lại có hiệu quả."

    "Vị đại ca kia, ta vừa rồi đã muốn hỏi, ngươi một thân là máu như vậy... Không sợ bị nhiễm sao?" Tiểu Danh nhìn Phong Bất Giác một thân máu cùng với hai chuỗi tỏi trước ngực hắn đã bị nhuộm đỏ hỏi.

    Phong Bất Giác chỉ mặt mình, mặt của hắn vẫn tương đối sạch sẽ: "Lưu ý đừng làm cho dịch thể cửa quái vật tung tóe vào hai mắt và trong miệng là được rồi." Hắn liền chỉ y phục của mình, nói tiếp: "Về phần những thứ này nha... Nhìn qua rất khoa trương, kỳ thật cũng không hoàn toàn là máu của quái vật. Lúc ta đổ từng bao từng bao máu vào trong thùng vừa rồi có không ít dính vào trên người mà thôi." Hắn lập tức lại từ trong bọc hành lý lấy ra một cái túi nhựa đầy ắp, ném lên đất, bên trong tất cả đều là tỏi sạch: "Hai chuỗi này trên người của ta chính là phòng tuyến cuối cùng phòng bị cắn, tỏi dùng để ăn tất nhiên đều đặt ở trong bọc hành lý. Các ngươi cũng đều tự lấy túi chia một ít đi, lúc chiến đấu chỉ cần trong miệng nhai mấy nhánh tỏi, những quái vật kia cơ bản liền khó có thể phản kháng."

    "Ân... Ta lấy một cái là được, một củ tỏi có thể chia làm sáu bảy múi mà nhai đấy, không đủ chúng ta lại xin ngươi thêm là được." Tiểu Danh trả lời.

    Tích Bộ Thiếu Gia rất quyết đoán mà trả lời: "Ta không cần, cám ơn."

    "Nhị vị xem ra cũng không rất thích mùi tỏi a...." Phong Bất Giác lời nói thấm thía mà nói: "Các ngươi cũng biết, tỏi đối với canh suông mì sợi mà nói, hiệu quả giống như sửa đá thành vàng."

    "Không biết." Bọn hắn trăm miệng một lời mà trả lời.

    "Ha..." Phong Bất Giác dùng một loại vẻ mặt thập phần bỉ ổi hướng mặt bọn họ ác ý mà hà hơi miệng thối.

    "Chúng ta cũng không phải quái vật! Ngươi làm gì a...!"

    Phong Bất Giác lập tức nghiêm mặt nói: "Như vậy, nói tiếp về đặc thù của Zombie Huyết Lang."

    "Ngươi cái tên này đổi mặt hơi nhanh a..."

    "Ánh mặt trời sẽ khiến cho bọn chúng trở nên chậm chạp." Phong Bất Giác tiếp tục lời tự thuật vừa rồi mà nói: "Động tác chậm tựa như ma pháp biến hình của thiếu nữ, đợi nàng cởi xong... Ah không, là đợi tới thời điểm nó tấn công, hai ta ngay cả đoạn thần chú cũng có thể học thuộc lòng rồi."

    "Ngươi lướt qua hơi rộng a..."

    Phong Bất Giác lại dùng ánh mắt để chỉ những thi thể trên đường kia: "Tuy chém đầu có thể khiến cho thân thể của bọn chúng không có cách nào hoạt động nữa, nhưng đầu vẫn tiếp tục còn sống. Qua quá trình thử nghiệm, chỉ có phá hư cái ót của chúng hoặc là dùng súng bạo chết hơn phân nửa đầu mới có thể hoàn toàn giết chết chúng."

    Hắn nói xong, lại từ bên trong bọc hành lý móc ra một khẩu Shotgun, dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn món vũ khí trên tay này: "Khẩu Winchester này là trong cửa hàng súng tìm được, hiệu quả coi như không tệ, khoảng cách gần dù đánh không trúng đầu, oanh tại bộ vị khác cũng sẽ ra một cái lỗ thủng lớn, so với súng ngắn uy lực nhiều hơn."

    "Đúng vậy, cửa hàng súng!" Tích Bộ Thiếu Gia mở to hai mắt nói: "Đem chút nữa đã quên, đi vơ vét trang bị trước rồi lại nói tiếp a...!"

    Hắn hướng Phong Bất Giác lên tiếng chào hỏi, cùng với Tiểu Danh cùng một chỗ lòng như lửa đốt mà vọt vào cửa hàng súng. Hai người này thuộc về loại người chơi nghiêm trọng thiếu trang bị kia, trang bị tốt đến bây giờ thế nhưng một kiện cũng chưa từng thấy, đối với bọn họ mà nói có thể đem vũ khí lạnh thăng cấp thành súng ống đạn dược cũng đã là đột phá lớn. Như Phong Bất Giác cái loại đẳng cấp thấp như vậy liền thân đeo bốn kiện trang bị cấp tốt, trong đó có một cái còn bởi vì tạm thời mặc không được mà đặt trong bọc, người khác căn bản khó có thể tưởng tượng đấy.

    Tích Bộ Thiếu Gia cùng Tiểu Danh nhảy vào trong cửa hàng súng, lại thấy được một cảnh tượng hỗn độn, cái giá trên tường cơ bản là trống không, ngăn tủ cùng trên mặt đất có rất nhiều linh kiện súng ống rơi lả tả, ở bên trong một cánh cửa phía sau quầy cũng một bộ dạng bị cướp sạch.

    Phong Bất Giác ở phía sau bọn họ đi tới, như trước dùng cái giọng điệu gợn sóng không sợ hãi mà nói: "Theo thiết lập mà nói, sau khi virus bộc phát trong thành phố, cửa hàng súng nhất định sẽ bị một trận tranh đoạt mà trống không. Theo độ khó trò chơi mà nói, phương diện vũ khí tựa hồ cũng không cho chúng ta quá nhiều lựa chọn."

    Tích Bộ Thiếu Gia căn bản không nghe thấy lời Phong Bất Giác đang nói..., hắn mang vẻ mặt hưng phấn mà nhặt lên hai khẩu súng trên mặt đất bỏ vào bọc hành lý, lại nhấc lên một khẩu TMP, cười nói: "Phát tài."

    Tiểu Danh từ trong bọc hành lý ném ra một cây gậy bóng chày cùng ống sắt rỉ sét kia, cũng nhặt lên hai khẩu súng cất kỹ, lại cấp lên một khẩu Súng Tiểu Liên UMP45, biểu lộ trên mặt chỉ có thể nói là lộ rõ vẻ vui mừng...

    Hai người này lấy được vài món vũ khí súng ống phẩm chất bình thường thì có loại cảm giác đang nghèo kiết xác chợt giàu. Nói thật, quả thật có chút khó coi. So với những game thủ chuyên nghiệp chính thức kia, hai vị Băng Đế này chỉ có thể nói là ngụy game thủ chuyên nghiệp không nhập lưu, tâm tính cùng trình độ của bọn hắn đều vô cùng nghiệp dư.

    Sau khi được Phong Bất Giác nhắc nhở, hai người kia mới nhớ tới một sự tình rất mấu chốt, bọn hắn lúng túng đem súng ngắn nhét vào bọc hành lý rồi lấy ra, nhìn đường kính, tìm nhặt một ít viên đạn phù hợp...

    Lúc ba người một lần nữa trở lại trên đường, lại có bốn năm con Huyết Lang Zombie bị hấp dẫn đến nơi này, Phong Bất Giác đề nghị bọn hắn đem mấy con quái này làm mục tiêu sống để luyện xạ kích một chút, làm quen với súng ống. Hai người kia một hồi luống cuống tay chân, cả buổi mới hiểu rõ phương pháp nổ súng, sau khi thành công nổ súng, bọn hắn liền ý thức được tại bán kính ngoài 10m căn bản bắn không trúng mục tiêu, viên đạn cũng không biết bay tới đâu nữa. Bất quá đợi khoảng cách rút ngắn đến chừng năm mét, bắn ra ổn định, xác xuất thành công liền tương đối cao.

    Sau khi đối phó với những quái vật này, Phong Bất Giác nói: "Lúc trước ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ... Ah, đúng rồi, đặc điểm kế tiếp là.." Hắn dừng thoáng một phát, sắp xếp suy nghĩ nói: "Sự khao khát máu của Quỷ Hút Máu cũng thể hiện trên người những con Zombie Huyết Lang này. Chúng sẽ bị mùi máu hấp dẫn, đương nhiên, phải là máu người bình thường không bị nhiễm virus. Về phương diện này... ta đoán chúng chỉ dùng khứu giác để tiến hành phân biệt.

    Khứu giác những con Zombie Huyết Lang này khẳng định không bằng người sói thuần túy, nhưng hiển nhiên so với Zombie bình thường theo lý thuyết mạnh hơn. Người sống như ta nếu như xuất hiện trong bán kính 50m của chúng, chúng không cần dựa vào thị giác cũng có thể phát hiện. Chỉ cần để lộ máu người bình thường trong không khí thì trong khoảng một km chúng có thể ngửi được, cũng có lực hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt."

    "Không thể nào? Thành phố này khắp nơi là hiện trường giết người, chúng có thể phân biệt được được mùi cửa chúng ta ngay cả khi hòa với một thùng máu người?" Tích Bộ Thiếu Gia nhìn qua thùng đựng đầy máu kia hỏi.

    "Cái đó rất bình thường, một trong những tiêu chí của khứu giác nhạy bén chính là phân biệt mùi, ví dụ như loại chó săn đặc vụ có thể phân tích mùi phần tử cấu thành." Phong Bất Giác trả lời: "Cũng giống như ngươi ngửi phải một đống phân, chỉ biết là nó rất thối, nhưng nếu sinh vật có khứu giác bén nhạy ngửi được, liền có thể biết người đi ị ngày hôm qua ăn cái gì."

    "Ta hiện tại chỉ muốn biết vì sao ngươi sử dụng loại từ này lại không bị cách âm..." Tích Bộ Thiếu Gia nói.

    "Điều này nói rõ tại ngữ cảnh bình thường của lời nói này, cái chữ này cũng không bị hệ thống coi là từ ngữ bất nhã mà chỉ là một danh từ mà thôi." Phong Bất Giác nói: "Theo phỏng đoán của ta, ở trong trò chơi này, thứ này rất có thể ở dưới tình huống có chút đặc biệt nào đó sẽ trở thành chủ đề không thể không bị nói đến." Hắn mặt đen lên nói: "Ví dụ như... Ở trong kịch bản có chút ngẫu nhiên, các người chơi có lẽ sẽ chết chìm trong..."

    "Ta không nghe thấy gì hết... Ta không nghe thấy gì hết..." Tích Bộ Thiếu Gia tranh thủ che lỗ tai, rất nhanh lẩm bẩm nhiều lần.

    Phong Bất Giác nhún vai, cũng không có đem cái chủ đề buồn nôn này nói xong, chẳng qua là ngược lại nói: "Nếu như gặp các ngươi, vậy thì tốt rồi, thời gian hiện tại trong kịch bản này là hai giờ rưỡi xế chiều, các ngươi cứ lấy khu vực này làm cứ điểm, tận khả năng xoát một ít quái. Dù sao cửa hàng súng ở ngay bên cạnh, cho dù súng không dư thừa vài khẩu thì ít nhất đạn cũng đủ.

    Ta lập tức khởi hành đi tìm những người khác, sau khi tìm được mang đến nơi này." Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Vô luận có tìm được hay không, ta cũng sẽ trước khi mặt trời xuống núi..." Hắn lại nghĩ gì đó: "Ah, đúng rồi, âm thanh cũng có hiệu quả lure quái nhất định, sau khi ta rời đi các ngươi có thể bật nhạc tiếp."

    "Đợi một chút." Tiểu Danh hỏi: "Từ lúc mới bắt đầu ta đã muốn hỏi, chỗ đây..." Tầm mắt của hắn dời qua bốn phía, thùng đựng đá, túi máu, dàn loa... "Cục diện này một mình ngươi làm thế nào tạo ra a?"

    "Quá trình đại khái là... Trước khi đến cửa hàng súng, ta đi đến hai con đường bên ngoài một bệnh viện, lúc ấy tính đi vào tìm xem có mấy loại đạo cụ như dược phẩm hay không, kết quả trong lúc đó vô tình phát hiện việc máu người có thể lure quái. Sau khi lục soát hết bệnh viện không lâu ta liền đến nơi này, sau đó liền quyết định dùng nơi đây như cứ điểm tạm thời. Vì vậy liền đi đến siêu thị phụ cận lấy một cỗ xe đẩy, một đường đẩy đến bệnh viện, một lần nữa giết đi vào, tìm được kho máu, phá cửa mà vào, từ trong kho ướp lạnh tìm được hơn mười bao chứa máu, đặt trong xe đẩy rồi liền đẩy về.

    Sau đó ta liền từ trong cửa hàng đối diện lấy thùng đựng đá ra, dùng máu rót đầy thùng. Dàn loa thì là trong khi giết quái rảnh rỗi đi cửa hàng đối diện kiếm ra đấy, một là do âm thanh cũng có thể lure quái, hai là do tần suất quái đến không tính là quá cao, ngồi chờ quả thực có chút nhàm chán..."

    Phong Bất Giác rất nhanh nói xong: "Tóm lại, các ngươi cứ yên tâm ở chỗ này đánh quái. Kịch bản này hạn chế thời gian rất lỏng lẻo đấy, cho nên chúng ta có lẽ thừa cơ tận lực nâng cao đẳng cấp sở trường, đồng thời kiếm giá trị kỹ xảo nhiều một chút."

    Hắn nói rõ những thứ này xong, vung ống tay áo, xoay người rời đi. Lưu lại hai vị "game thủ chuyên nghiệp" ở đằng kia trợn mắt há hốc mồm mà đứng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đi xa kia.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 10 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 89101112 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status