TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 67

Chủ đề: Thiên Đường Kinh Khủng - Ba Ngày Ngủ Hai

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Thiên Đường Kinh Khủng

    Chương 5: Bệnh viện bỏ hoang
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Phong Bất Giác nằm trong cabin trò chơi, cũng như trước chọn hình thức "không phải giấc ngủ" để đăng nhập vào trò chơi (hình thức "không phải giấc ngủ" và "giấc ngủ" có máy chủ khác nhau, không thể liên lạc với nhau nếu khác hình thức được) .

    Vào không gian đăng nhập, lúc ấn vào trò chơi không có thông báo nào hiện lên, trên màn hình chỉ hiện ra menu trò chơi với các lựa chọn như danh sách xã giao, danh sách hảo hữu và sổ đen, cùng với một vài giới thiệu thêm về trò chơi dành cho những người chưa đọc qua trên website. Người chơi cũng có thể ở bên trong cái không gian này xem và cân nhắc vấn đề tỉ lệ thời gian.

    Phong Bất Giác tìm thấy nickname Vương Thán Chi liền chọn "thêm vào hảo hữu", sau đó gửi lời mời tạo tổ đội.

    Sau khi Vương Thán Chi vào đội, trên màn hình bên cạnh Phong Bất Giác hiện ra danh sách đội ngũ, trên cùng là nick name và cấp từng thành viên.

    [Phong Bất Giác, cấp 2
    Uổng Thán Chi, cấp 1]

    [Xin lựa chọn hình thức trò chơi]

    Có ba hình thức xuất hiện ở trên màn hình, theo thứ tự là: Huấn luyện một người, Huấn luyện nhiều người và Sinh tồn một người <Bình thường>

    Bởi vì hai người bọn họ đang trong trạng thái tổ đội nên hai ô hình thức một người đều màu xám, không chọn được.

    "Giác ca, chúng ta chỉ có thể vào cái 'Huấn luyện nhiều người' a."

    Lúc này Vương Thán Chi đã có thể thông qua màn hình để trò chuyện cùng với Phong Bất Giác. Khi hắn đăng nhập vào không gian thì cũng thấy nội dung tương tự như vậy trên màn ảnh, chỉ khác ở chỗ quyền thao tác nằm trên tay đội trưởng.

    "Ân... Vào đã rồi nói sau." Phong Bất Giác trả lời, ấn vào một mục.

    [Bạn đã chọn hình thức huấn luyện nhiều người, xin xác nhận]

    [Đã xác nhận, đang điều chỉnh kết nối thần kinh, đang tạo kịch bản...]

    [Bắt đầu tiến vào trò chơi, xin đợi một lát...]

    Cơ thể Phong Bất Giác bên trong thang máy bắt đầu rung nhẹ, có cảm giác như đang hướng phía dưới mà xuống.

    Ngay tại lúc đó, một đoạn phụ đề trực tiếp hiện ra trước mắt, kết hợp với hệ thống âm thanh:

    [Bạn sắp tiến vào kịch bản cùng người chơi khác, vì là lần đầu tiên tham gia chế độ nhiều người, xin đọc kĩ nội dung phía dưới]

    [A. Ở các hình thức không phải đối kháng, bất kì hành vi công kích đối với "người chơi khác" đều sẽ bị hệ thống ngăn chặn, ý định của bạn sẽ không được chuyển hóa thành hành động của nhân vật. Ở các hình thức hoặc kịch bản cho phép đối kháng giữa người chơi, bất kì hành vi mang tính chất công kích đối với "đồng đội" đều bị hệ thống hạn chế, ý định của bạn sẽ không được chuyển hóa thành hành động của nhân vật. ]

    [B. Bất kì từ ngữ nào bị hệ thống phán định là nhạy cảm đều sẽ bị xử lý cách âm, chẳng hạn như các loại tên về chính trị, tên động vật, thực vật, vật phẩm mang ý nghĩa tục tĩu tùy trường hợp... ]

    [C. Các loại hành động mang tính chất công kích bằng ngôn ngữ đối với người chơi khác như cố tình phát âm chậm hoặc tạo khẩu hình, dùng tay ra hiệu, viết, vẽ... đều bị hệ thống hạn chế, ý định người chơi không thể nào chuyển thành hành động của nhân vật.]

    [D. Bất kể giới tính nào, chỉ cần có hành vi bị hệ thống phán định là quấy rối tình dục, kể cả nhằm đạt được mục đích nào đó, chỉ cần trong đầu có ý định thực hiện hành vi thì áp dụng như mục B, C thì đều sẽ bị hệ thống hạn chế, ý định của người chơi không thể chuyển hóa thành hành động của nhân vật. Nếu cố tình làm thử nhiều lần thì sẽ bị cưỡng chế tách khỏi kết nối, hơn nữa sẽ vĩnh viễn thêm CMND người chơi vào hệ thống sổ đen, trở thành đối tượng được ưu tiên giám sát mức độ cao.]

    [E. Bất luận hành vi nào bị hệ thống nhận định là mang ý nghĩa kỳ thị sẽ bị xử lý như điều khoản D. Người chơi nhiều lần vi phạm điều khoản D, E sẽ bị xóa tài khoản vĩnh viễn, lập tức tước bỏ quyền sử dụng sản phẩm của bổn công ty bằng CMND của công dân đó. Trong trường hợp nghiêm trọng, hành vi trong trò chơi sẽ bị hệ thống ghi chép lại, đồng thời gửi cho công an để xử lý. Để đọc nội dung cụ thể và đầy đủ, xin hãy tham khảo "Pháp luật về an ninh mạng và những điều khoản liên quan.]

    Tới đây cần phải giải thích một chút, Phong Bất Giác sống vào năm 2055 trong một cái vũ trụ song song nào đó. Trong thế giới của hắn, các hành động quấy rối tình dục và kỳ thị (người tàn tật, bệnh bẩm sinh, phân biệt chủng tộc...) sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Người đó tuy không đến mức phải chịu phạt tù, nhưng CMND sẽ bị đưa vào sổ đen của các ngành sản xuất và tổ chức, nặng hơn mới dính án tù.

    Phong Bất Giác trước kia đã từng chơi qua rất nhiều trò chơi khác nhau, có cả loại truyền thống và loại dùng nón kết nối thần kinh. Về cơ bản đều có thể nhìn thấy các điều khoản tương tự. Theo công nghệ quang não không ngừng phát triển, người chơi có thể lách luật ngày càng ít, có thể nói là đem loại hành vi này bóp chết từ trong trứng nước.

    [Đăng nhập hoàn tất, hiện tại bạn đang sử dụng hình thức huấn luyện nhiều người]

    [Trong hình thức này, sẽ không có giới thiệu kịch bản tóm tắt, không có nhiệm vụ, thế giới quan]

    [Sau khi hoàn thành chỉ có thể nhận kinh nghiệm, không có giá trị kỹ xảo và tiền trò chơi]

    [Hình thức này không có ban thưởng qua cửa và đánh giá mức độbsợ hãi để thêm vào nhận thưởng]

    [Bắt đầu trò chơi]

    Sau đoạn thông báo, cửa thang máy mở ra. Gần như ngay lúc đó, bên tai quỷ dị vang lên một giọng nói tương đối dọa người, lần này là tiếng hét chói tai của một người đàn ông: "Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng." Nói xong còn cười rít một tràng làm người ta kinh sợ.

    Bên ngoài cửa thang máy lại là dãy hành lang rất rộng, nhìn trông như là hành lang bệnh viện. Trên mặt đất là gạch men sứ, hai mặt vách tường đều quét vôi trắng, trong đó một bên có ba cánh cửa đang đóng. Trên trần nhà thiết bị chiếu sáng chạy ổn định, ánh sáng có dư.

    Phong Bất Giác đi ra thang máy, ngay lập tức cửa thang máy phía sau hắn liền đóng lại. Sau đó, hình ảnh thang máy dần dần vặn vẹo rồi biến mất, chỉ còn lại một bức tường. Quay đầu ra sau, hắn nhìn thấy còn có một cánh cửa thang máy khác giống với cái mà mình vừa mới đi ra.

    Phong Bất Giác đi tới phía trước cánh cửa kia, nhìn vào bên trong thăm dò, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm:

    "Aaaaa.... "

    "Ngươi bị bệnh à? " Phong Bất Giác hỏi

    Vương Thán Chi thở dốc một hơi:
    "Lúc ta chuẩn bị ra ngoài, đầu của ngươi đột nhiên thò vào làm ta sợ hết hồn."

    "Cho ta hỏi cái, nãy ngươi bị ta dọa Giá trị Kinh Hãi lên bao nhiêu?" Phong Bất Giác thực sự rất ngạc nhiên.

    Vương Thán Chi nghe vậy liền nhìn lên menu. Trong mắt Phong Bất Giác, hành động này của hắn chẳng qua là đem tiêu điểm hai mắt tập trung vào chỗ nào đó, rồi vài giây sau trở lại bình thường.

    Vương Thán Chi trả lời: "Bây giờ ta bình tĩnh lại rồi, Giá trị Kinh Hãi di động trong vùng 3%. Nhưng mà trong một giây vừa nãy thì bay lên rất cao, ta cũng không biết."

    Phong Bất Giác lẩm bẩm: "Ân... Căn cứ mức độ sợ hãi mà tăng, sau đó lại dựa vào đó để hạ sao... Đúng rồi, bên trong thanh Giá trị Kinh Hãi có màu gì?"

    "Ách... Màu đỏ đậm." , Vương Thán Chi trả lời

    "À, vậy à. "

    "Giác ca, bệnh của ngươi... không lẽ đem Giá trị Kinh Hãi giữ ở mức 0%?"

    Vương Thán Chi đương nhiên biết rõ bệnh tình của Phong Bất Giác, nhưng mà hắn chỉ là một bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp, tất nhiên là bất lực đối với loại bệnh này. Cũng chính vì hắn học y nên mới hiểu rõ, bệnh này của Phong Bất Giác sợ rằng chỉ có thể dựa vào vận khí (Edt: vận may). Vận khí tốt có khả năng ba mươi năm vẫn không có chuyện gì. Vận khí không tốt... trong vòng ba phút đi đời cũng không ngạc nhiên.

    Phong Bất Giác bình tĩnh ừ một tiếng.

    Vương Thán Chi nói: "Vậy, ta đây toàn bộ nhờ vào ngươi đấy. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì nhớ bảo kê cho ta."

    Phong Bất Giác không có đáp lại lời này, chỉ nói: "Trước khi kịch bản bắt đầu, thời gian chuẩn bị chỉ có ba phút. Nếu ngươi không tự ra thang máy thì sẽ bị hệ thống dùng vũ lực đẩy ra đấy."

    Vương Thán Chi nghe vậy, tranh thủ thời gian liền bước ra.

    Trong lúc cái thang máy kia còn chưa hoàn toàn biến mất, Phong Bất Giác từ bên trong bọc hành lý móc ra một tảng đá, đưa cho Vương Thán Chi: "Cầm lấy, đi trước dẫn đường."

    Vương Thán Chi nhận tảng đá. Sau khi xem hết thuộc tính, khóe miệng hắn giật giật: "Giác ca... cho dù lúc ngươi ở trong giáo trình tân thủ nhặt thứ này lên dùng tạm, cũng không đến mức tiếc không đành ném đi rồi mang về đăng nhập không gian a... "

    Phong Bất Giác trả lời một cách vô sỉ: "Ngươi đang ghen tị."

    Vương Thán Chi không nói hai lời, tiện tay ném tảng đá xuống đất, thuận thế từ bên trong bọc hành lý rút ra một con dao gọt trái cây nhỏ dài cỡ năm tấc: "Cái này của ta thuộc tính tốt hơn."

    Phong Bất Giác gào thét: "Vì sao ngươi lại có trang bị a! "

    Lúc nói chuyện qua điện thoại Vương Thán Chi có nói đánh giá mức độ sợ hãi trong giáo trình tân thủ là run như cầy sấy, dựa trên Website Games, cấp bậc này là không có có thưởng thêm.

    Vương Thán Chi trả lời: "Ta nhặt được từ trong kịch bản đó. "

    Phong Bất Giác nói: "Đưa ta coi cái."

    Vương Thán Chi nhún vai, đưa con dao qua.

    [Tên: Dao gọt trái cây
    Loại: Vũ khí
    Phẩm chất: Rách nát
    Lực công kích: Yếu kém
    Thuộc tính: Không
    Đặc hiệu: Không
    Có thể mang ra khỏi kịch bản: Có
    Ghi chú: Ít nhất thì cái này có lưỡi. ]

    Phong Bất Giác trả thanh đao lại cho Vương Thán Chi, rên rỉ: "Do ăn ở a..., toàn bộ vật phẩm ta nhặt được trong cái kịch bản kia đều không thể mang ra ngoài."

    Vương Thán Chi ngạc nhiên: "Vậy tảng đá của ngươi..."

    Phong Bất Giác: "Sau khi tổng kết rút được ban thưởng thêm vào đấy. Ghê không?"

    " Ân... "

    "Dẫn đường!"

    Vương Thán Chi bất đắc dĩ đành phải cầm con dao nhỏ kia đi phía trước.

    Ngay từ lần đầu tiên tham gia trò chơi, trong lòng của hắn có chút sợ hãi. Hắn là "người bình thường", người bình thường dù cho trước mặt người khác tự xưng mình gan lớn như thế nào thì lúc chơi game kinh dị, không có một ai là không sợ hãi đấy.

    Sợ hãi vốn là một phản ứng rất bình thường, huống chi Thiên Đường Kinh Khủng là trò chơi kết nối thần kinh, khiến con người lâm vào hoàn cảnh kinh khủng sống động như thật.

    Hơn hai mươi mét trước mặt bọn hắn có một ngã rẽ, giữa khoảng này có ba cánh cửa, tất cả đều nằm bên tay phải, bên trái là một mặt tường trống. Trên tường không có lấy một tờ giấy về bác sĩ, sơ đồ tầng trệt, hay là tư liệu sức khỏe nào như trong mấy bệnh viện.

    Hai người đi được 5-6m, còn chưa tới cánh cửa thứ nhất, chợt nghe một tràng cười quỷ dị như từ một bé gái.

    Bọn hắn nhìn lên mặt tường màu trắng ở bên trái, lập tức thấy hiện ra vô số dấu tay máu, gần như đầy cả mặt tường, một mực kéo dài đến cuối hành lang.

    Đồng thời. Hai người đều nhìn thấy ở phía xa, một cái bóng đen chợt lóe lên rồi trốn vào cái ngã rẽ kia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 12:12.
    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,Dâm Đế,samki1998,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Thiên Đường Kinh Khủng

    Chương 6
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    "Giác Giác Giác Giác... Giác ca... Vừa vừa vừa... rồi... mới..." Vương Thán Chi lắp bắp, Giá trị Kinh Hãi nhảy vọt lên một cái. Bởi vì cảm giác sợ hãi tích lũy nên cho dù sau khi đã bình tĩnh lại, Giá trị Kinh Hãi của hắn cũng không có hạ xuống tới mức thấp nhất, mà là dừng lại ở khoảng 15%.

    Phong Bất Giác mặt không biểu tình, giữa không gian bốn bề yên tĩnh cất tiếng: "Theo suy luận của ta, hiện tại có hai lựa chọn."

    "Cái cái... cái gì?" Vương Thán Chi bây giờ chỉ có thể nói hai chữ thành bốn chữ.

    "Lựa chọn thứ nhất, ngươi cầm con dao này đi trước, sau khi tới chỗ rẽ gặp cái gì thì cứ chém bừa đi." Phong Bất Giác trả lời: "Ta ở phía sau hỗ trợ ngươi."

    "Ta chọn cái thứ hai." Vương Thán Chi bỗng trả lời một cách lưu loát, hắn thậm chí không cần nghe lựa chọn thứ hai là gì.

    "Thật ra ta cũng nghiêng về lựa chọn thứ hai hơn." Phong Bất Giác nói xong liền đi tới trước Vương Thán Chi, trông không hề lo lắng mà đứng trước cánh cửa thứ nhất bên tay phải, hắn quay núm cửa.

    Hẳn mọi người đều biết, miễn là game kinh dị thì cánh cửa chính là điểm mấu chốt, có tính chất quyết định để dọa người chơi.

    Không ai có thể đoán được sau khi mở cửa thì cái gì sẽ đập vào mắt. Hơn nữa còn có loại thiết kế kinh điển đầy ác ý như "mở cửa là chết". Có thể nói nguy hiểm khi mở cửa tương đương với cái chỗ rẽ kia.

    Người bình thường tại loại thời điểm này, tám phần mười sẽ cẩn thận từng li từng tí đưa tay đẩy cửa, cúi người, tìm cách khiến cho người mình cách xa cửa một chút, đồng thời sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

    Nhưng động tác của Phong Bất Giác lúc này lại đơn giản như mở cửa WC. Hắn bước tới, nửa người trên nghiêng về phía trước, đẩy cửa liền vào.

    Trong phòng không có ngọn đèn nào, chỉ có ánh sáng hành lang từ cửa rọi vào trong. Cảnh tượng trong phòng dễ dàng làm người ta sợ hãi.

    Đó là một gian phòng bệnh khoảng 10m². Tủ bát trong góc phòng đổ lung tung, thùng rác trong góc tường cũng thế. Trên mặt đất là hỗn hợp rất nhiều vật khác nhau, nhưng mà phần lớn có vẻ đều là rác rưởi vô dụng như miếng vải rách, đống giấy lộn, mảnh vỡ chậu hoa, một vài miếng bông khử trùng bị làm bẩn, chai thuốc thủy tinh bị vỡ... Bọc giường bệnh bị xé nát, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi. Miễn là nơi bị ánh sáng chiếu tới, gần như không chỗ nào là không thấy vết máu.

    "Người chơi chỉ có thể chọn hình thức huấn luyện trước khi quá cấp năm. Hiển nhiên, cái hình thức này là vì tân thủ mà thiết lập, giúp cho người chơi lên cấp năm một cách dễ dàng." Phong Bất Giác vừa nói, vừa đi qua bên cạnh cái tủ bát, nhìn quanh tìm coi có gì ở bên trong không, "Mấy người... 'cao thủ' sau khi hoàn thành giáo trình tân thủ chắc tối đa cũng chỉ chơi hình thức huấn luyện một người một lần, hoặc là dứt khoát không chơi mà trực tiếp tiến vào hình thức sinh tồn một mình, bởi vì loại người chơi này chắc chắn đã đọc qua bản giới thiệu chi tiết trò chơi trước đó nên bọn hắn biết rõ, chơi hình thức chỉ có ban thưởng kinh nghiệm, lợi ích nhận được đương nhiên sẽ ít hơn hẳn so với hình thức sinh tồn."

    Phong Bất Giác từ bên trong tủ quầy tìm được một bao kim tiêm mới. Hắn nhìn lướt qua thuộc tính, liền trực tiếp bỏ vào bọc hành lý

    "Dựa vào mức độ ban thưởng, hình thức huấn luyện còn dễ hơn cả giáo trình tân thủ, cho nên ta cho rằng độ khó hoàn thành cùng lắm cũng cỡ vậy. Chỉ cần người chơi không bị dọa đến mất NET, thì dù cho không tìm ra lời giải thì vẫn có thể qua cửa đấy."

    Hắn lúc này vậy mà lại cúi người xuống, để sát cái bình bị đánh nát vào mũi rồi ngửi, coi thử bên trong là mùi thuốc gì.

    "Thật ra chúng ta hoàn toàn không cần thăm dò mấy cánh cửa này, trực tiếp đuổi theo bóng đen kia tiếp tục trò chơi cũng không sao. Ta nghĩ tối đa mất 20 phút, qua vài tràng đánh nhau rất có khả năng làm giảm mạnh giá trị sinh tồn là có thể hoàn thành cái kịch bản này."

    "Biết vậy mà ngươi còn đi vào?" Vương Thán Chi nói.

    "Ta đã nói, có hai lựa chọn, do chính ngươi không thèm nghe lập tức chọn cái thứ hai."

    Phong Bất Giác nhặt mấy tờ giấy vụn trên mặt đất lên, đem ra chỗ có ánh sáng xem từng cái. "Cách thứ hai chính là đi tìm lời giải."

    "Này... Nãy không phải ngươi mới nói..."

    "Ta nói không giải câu đố cũng có thể qua cửa, chớ không có nói không giải câu đố a." Phong Bất Giác nói tiếp: "Chỉ có điều cho dù giải được câu đố, chúng ta cũng không nhận được giá trị kỹ xảo."

    Hắn tiếp tục đọc mấy cái trang giấy kia, sắc mặt không có gì thay đổi, "Nhưng nếu tìm ra lời giải thì ít nhất được một chỗ tốt, đó là làm giảm độ khó qua cửa. Đơn giản mà nói... chia trí lực cho một phần thể lực cần thiết để sống qua cửa."

    Nói xong, hắn rút ra một trang giấy, đưa cho Vương Thán Chi và nói: "Ngươi coi thử đây là cái gì."

    "Đây là..." Vương Thán Chi nhận trang giấy, nhìn vài giây rồi hỏi: "Bệnh án?"

    [Tên: Bệnh án
    Loại: Có liên quan tới nội dung cốt truyện
    Phẩm chất: Bình thường
    Chức năng: Không biết
    Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
    Ghi chú: Trên tờ giấy này, nhiều chỗ có nội dung đã bị máu tươi che mất. ]

    "Nghề của ngươi."

    Phong Bất Giác nói xong, lại cầm chồng giấy còn lại lên tay mình: "Cái đống này để ta coi."

    Vương Thán Chi chỉ nhìn sơ qua đã cảm thấy da đầu tê rần. Tờ đầu tiên của cái đống Phong Bất Giác đang cầm trên tay kia có vẽ một hình mặt người rất quỷ dị.

    Hai người đem giấy tới đoạn hành lang có đèn sáng xem ước chừng ba bốn phút. Vương Thán Chi xem rất cẩn thận, bởi vì bệnh án có rất nhiều chỗ bị máu che mất, hắn phải vừa nhìn vừa đoán. Phong Bất Giác thì cưỡi ngựa xem hoa, chuyển từ tờ này qua tờ khác rất nhanh. Nhưng hắn là người thích đọc, xem cái gì cũng rất nhanh. Hơn nữa trí nhớ, hiểu biết, suy luận của hắn cũng tương đối tốt. Cũng bởi nội dung của những tờ giấy này không thể dọa hắn, cho nên trong mắt hắn, đọc cái đó và xem tranh minh hoạ của mấy tạp chí bình thường cũng không khác nhau lắm.

    "Ngươi xem xong rồi sao?" Phong Bất Giác vậy mà lại là người hỏi trước.

    Vương Thán Chi ánh mắt vẫn còn đặt trên bệnh án. Hắn nghĩ một lúc, trả lời: "Giới tính nam, mười hai tuổi... vẫn còn nhỏ."

    Phong Bất Giác sờ cằm: "Ah... thành viên đội thiếu niên tiền phong."
    Thật là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn vận hành như thế nào...

    "Ân... Bệnh bạch cầu, nằm viện trong một thời gian tương đối dài, nhưng mà..." Vương Thán Chi buông bệnh án: "Theo bệnh án, thời gian sống không còn nhiều nữa..."

    Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn về cuối hành lang: "Hiện tại chắc đã biến thành quỷ đi à nha..."

    Phong Bất Giác nói: "Chưa chắc, chỗ này có ba cánh cửa. Chúng ta mới chỉ biết cánh cửa thứ nhất có thể là phòng bệnh có bản bệnh án của một cậu bé, nhưng không thể xác định cái thứ hồi nãy có phải là nó hay không."

    Hắn đưa tờ giấy trên tay mình cho Vương Thán Chi: "Ngươi không cần đọc kỹ, cứ coi thử thuộc tính a." Dừng một giây, hắn lại bổ sung: "Mấy tờ giấy có vẽ sáu khuôn mặt khác nhau, trên góc mỗi tờ đều có đánh số."

    [Tên: Bức vẽ hình mặt người *6
    Loại: Có liên quan với nội dung cốt truyện
    Phẩm chất: Bình thường
    Chức năng: Không biết
    Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
    Ghi chú: Những bức vẽ này có vẻ đều được tạo ra bởi bàn tay của một người. Vật phẩm có thể bị tách ra hoặc xếp lại, lúc xếp lại sẽ bị coi là một vật phẩm. ]

    "Càng ngày ta càng hoang mang..." Vương Thán Chi nói.

    Phong Bất Giác gật đầu: "Bình thường thôi, manh mối cần thiết để tìm ra lời giải còn chưa đủ."

    Nói xong, hắn liền đi về phía căn phòng thứ hai: "Mặt khác, ta còn có một giả thiết, cũng vì thế mà ta muốn tìm ra lời giải để qua cửa."

    Hắn mở cánh cửa căn phòng thứ hai ra, đồng thời nói: "Ta tin rằng trong ba gian phòng bệnh này, có thể tìm thấy ít nhất một kiện trang bị."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 12:13.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,Dâm Đế,samki1998,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Thiên Đường Kinh Khủng

    Chương 7
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Cảnh tượng bên trong căn phòng thứ hai so với căn phòng đầu tiên càng quỷ dị hơn. Bốn phía vách tường, sàn nhà, trần nhà, tất cả đều vẽ chi chít mặt người. Ở chính giữa cái gian phòng trống trải này, một cái tủ sắt nằm lẻ loi một mình.

    "Câu đố này có vẻ hơi dễ a...." Phong Bất Giác trực tiếp đi tới phía trước két sắt, ngồi xổm xuống kiểm tra một cách cẩn thận.

    "Ân... Dù sao cũng chỉ là hình thức huấn luyện, hơn nữa còn phải xét tới trường hợp người chơi tới chỗ này sợ tới mức không thể tỉnh táo suy nghĩ a." Hắn dường như đang muốn chê độ khó quá thấp...

    Vương Thán Chi cũng theo vào. Lúc này hắn chỉ cảm thấy mấy cái mặt người vẽ trên tường trông rất sống động, thậm chí là tìm không ra hai cái giống nhau. Trong gian phòng này phảng phất như thật sự có hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, thật khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

    "Giác ca, chúng ta có thể mang két sắt ra ngoài rồi lại nghiên cứu được không?" Vương Thán Chi nói.

    "Tối đa ba phút là xong." Phong Bất Giác rất nhanh lại đứng lên, đem sáu bản phác họa mặt người ra để bên cạnh rồi bắt đầu quan sát mấy cái mặt trên tường.

    "Nhìn kĩ tủ sắt đi, có thấy gợi ý của hệ thống không? Ta cần phải tìm một cái mật mã sáu số."

    Tầm mắt của hắn rất nhanh liền dừng lại: "Ân. . . Ở đằng kia."

    Hắn đi tới một mặt tường, nghiêng đầu qua bên trái: "Trong cái gian phòng này vẽ rất nhiều mặt người, mục đích chỉ là để làm nhiễu loạn thị giác người chơi thôi."

    Hắn chỉ vào cái mặt tường kia: "Nhìn, sáu cái khuôn mặt liên tục xếp xéo thành một đường thẳng, hơn nữa tướng mạo giống hệt sáu cái trong sáu bản phác hoạ kia."

    Hắn lần lượt so sánh từng khuôn mặt một, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, dựa theo thứ tự sáu cái mặt người kia, kết hợp với con số trên góc miếng giấy phác hoạ, nói thầm: "Bốn, một, sáu, ba, năm, hai."

    Phong Bất Giác trở lại bên cạnh tủ sắt, bắt đầu nhập vào mật mã.

    "Nếu như lúc thăm dò căn phòng đầu tiên chỉ mở cửa nhìn sơ qua một lát mà không cẩn thận tìm tòi... thì sẽ không phát hiện manh mối tấm phác hoạ. Như vậy lúc mở ra căn phòng thứ hai sẽ không cách nào giải ra mật mã của két sắt.", hắn lại quay đầu liếc qua sáu cái mặt kia: "Kỳ thật đáp án đã bày ra ở ngay cái khu vực sáng nhất lúc mở cửa kia. Nếu không có hình phác hoạ kia gợi ý, mặc dù tìm được cái mật mã sáu số nằm trong phòng cũng không thể tìm ra những con số đấy."

    Nhập số xong, tủ sắt thật sự mở ra. Bên trong có hai món đồ: một cái chìa khóa và một cái thẻ.

    "Tính sai rồi." Sau khi Phong Bất Giác nhìn thấy thuộc tính hai kiện đồ vật này lập tức nói.

    "Sao vậy?" Vương Thán Chi tựa hồ bị ảnh hưởng bởi thái độ thong dong của hắn, lúc này đã tỉnh táo hơn hẳn, Giá trị Kinh Hãi hạ xuống còn khoảng 3%.

    "Cái chìa khóa trước sau gì cũng phải sử dụng thôi, nhưng mà tấm thẻ này..." Phong Bất Giác đem tấm thẻ giao cho Vương Thán Chi.

    [Tên: Thần Quyền Bộc Phát
    Thuộc tính: Kỹ năng chủ động, sau khi sử dụng hai lần sẽ biến mất
    Loại kỹ năng: Chiến đấu
    Hiệu quả: Sau khi đánh trúng mục tiêu sẽ có phát nổ, tạo thành tổn thương mang thuộc tính lửa
    Tiêu hao: 50 điểm giá trị thể năng
    Điều kiện: Sở trường chiến đấu F
    Ghi chú: BOOM! ]

    "Ta vốn cho rằng ban thưởng sẽ là trang bị đấy, kết quả lại là kỹ năng. " Phong Bất Giác nói.

    "Ách... Không nói về vấn đề trang bị hay kỹ năng, Giác ca, làm sao ngươi biết sẽ có ban thưởng?" Vương Thán Chi hỏi.

    "Không phải rất rõ sao? Cái hình thức này ngoại trừ điểm kinh nghiệm EXP thì không còn bất cứ cái gì để thêm vào ban thưởng, nhưng vì cam đoan tính chất của trò chơi, kịch bản vẫn như cũ cho người chơi hai loại phương pháp qua cửa." Phong Bất Giác giải thích nói: "Chúng ta bây giờ đang chọn lộ tuyến đi tìm lời giải, mà không phải dùng bạo lực đánh liều. "

    Hắn cầm cái chìa khóa lên, mang theo Vương Thán Chi đi ra gian phòng thứ hai.

    "Với người chơi không theo lộ tuyến tìm lời giải thì chỉ cần vượt qua nỗi sợ, tỉnh táo đối phó địch, chiến đấu một cách hợp lý là có thể tăng cấp sở sở trường lên. Đẳng cấp nhân vật càng cao thì phương thức và kỹ năng chiến đấu càng nhiều. Bọn hắn từ trong chiến đấu cũng có thể dễ dàng đạt được giá trị kỹ xảo.

    Mà trọng điểm của trò chơi này là làm tăng hiệu suất của toàn bộ trò chơi chứ không chỉ đơn giản là chiến đấu. Thông qua tìm ra lời giải có thể làm giảm độ khó qua cửa, giúp giảm bớt tiêu hao, thêm nữa còn nắm được tình huống kịch bản. Những người sở trường chơi như vậy đều sẽ có cấp thấp hơn, hệ thống cần phải có cách đền bù tổn thất. Nói như vậy, hẳn là sẽ cho nhiều giá trị kỹ xảo hơn."

    Vương Thán Chi nghe thế đã hiểu, tiếp lời hắn mà nói: "Nhưng ở hình thức huấn luyện lại không thể nhận giá trị kỹ xảo... Cho nên mới nói, nếu người chơi lựa chọn tìm ra lời giải thì sẽ từ trong kịch bản trực tiếp đạt được vật phẩm với tư cách là một loại đền bù."

    "Chính xác." Phong Bất Giác vặn thử cửa phòng thứ ba, như hắn đoán trước, cửa bị khóa. Hắn lập tức dùng cái chìa khóa trong tay để mở, quả nhiên vừa khít. Sau khi mở cửa, cái chìa khóa liền biến mất.

    Bên trong căn phòng thứ ba rất sạch sẽ. Có một tủ sách dựa vào tường, trên bàn có một bản bút ký.

    "Đúng rồi, sở trường của ngươi đã mở được mấy cái rồi?" Phong Bất Giác lúc cầm bút kí lên hỏi.

    "Chiến đấu và Thông dụng của ta đều là F. Giác ca, ngươi thì sao?" Vương Thán Chi nói.

    "Ta chỉ mở được Thông dụng." Phong Bất Giác mở ra bút kí nhìn qua: "Sở trường Chiến đấu của ngươi mở ra như thế nào thế?"

    "Lúc ta đang men theo thông đạo thì bị mấy thứ giống như con khỉ tập kích, sau khi giết chúng, hệ thống liền thông báo ta đạt được sở trường Chiến đấu cấp F." Vương Thán Chi nhớ lại nói: "Nhưng mà sở trường Thông dụng thì sau khi giáo trình kết thúc mới xuất hiện."

    "Thì ra là thế, xem ra trước tiên cần tìm được cơ hội đem sáu cái sở trường mở ra hết rồi tính tiếp." Phong Bất Giác trầm ngâm.

    Hắn lập tức lại quay sang Vương Thán Chi nói ra: "Lúc lấy được kỹ năng, bên trong menu của ngươi chắc cũng xuất hiện thanh kỹ năng a? Nếu ngươi đã thỏa mãn điều kiện thì nên đem tấm thẻ kỹ năng vừa rồi trang bị đi, không chừng rất nhanh sẽ có ích."

    Vừa nãy Phong Bất Giác chính là lần đầu tiên nhặt được thẻ kỹ năng. Trong lúc xem thuộc tính, hệ thống lập tức thông báo đã mở ra thanh kỹ năng.

    Trong Thiên Đường Kinh Khủng, thanh kỹ năng của mỗi nhân vật tất cả có mười hai ô, chỉ có thể điều chỉnh kỹ năng trước khi kịch bản bắt đầu. Điều này có nghĩa là không cần biết nhân vật đó có bao nhiêu loại kỹ năng, lúc tiến vào một cái kịch bản tối đa hắn chỉ trang bị được mười hai cái. Hơn nữa chỉ cần thẻ kỹ năng đã từng trang bị thì dù cho có sử dụng hay chưa đều sẽ bị khóa lại, không thể nào giao dịch.

    Vì vậy khi người chơi kiếm được một tấm thẻ kỹ năng, nếu muốn đem đi bán thì phải bỏ vào túi, không được đặt vào trong thanh kỹ năng. Một khi đã trang bị, thẻ sẽ biến mất, kỹ năng sẽ chuyển hóa thành một tổ số liệu nằm trong menu người chơi.

    Còn tồn tại một cái thiết lập khác là khi thẻ kỹ năng tồn tại với tư cách là vật phẩm, chỉ có thể mang ra kịch bản, chứ không thể đem vào. Cái thiết lập này là để phòng ngừa những người đã trang bị đầy mười hai kỹ năng, lại mang theo một đống thẻ dự bị trong bọc hành lý mà tiến vào kịch bản.

    Chỉ có một tình huống xem như ngoại lệ chính là trong kịch bản, người chơi nhặt được thẻ kỹ năng mới, đồng thời thỏa mãn điều kiện học tập. Lúc này, một người đã trang bị đầy thanh kỹ năng mới có thể dùng tấm thẻ mới để thay thế một kỹ năng đã trang bị. Còn cái kỹ năng bị thay thế mất cần phải trở lại không gian đăng nhập mới có thể trang bị lại.

    "Có hiện ra, nhưng mà vì sao kỹ năng này lại viết là sẽ biến mất sau hai lần sử dụng?" Vương Thán Chi khó hiểu nói.

    Có thể đặt câu hỏi kiểu này đã chứng tỏ hắn hoàn toàn không có xem qua bản giới thiệu trò chơi.

    Phong Bất Giác một bên say sưa lật xem bút kí trên tay, một bên trả lời: "Thuộc tính thẻ kỹ năng là quan trọng nhất. Kỹ năng chia ra làm chủ động và bị động. Chủ động có ba loại thẻ là 'vĩnh viễn', 'giới hạn thời gian' và 'số lần sử dụng'. Bị động thì chỉ có hai loại 'vĩnh viễn' và 'giới hạn thời gian'."

    Hắn suy nghĩ vài giây: "Cái thẻ kia của ngươi thuộc loại 'số lần sử dụng' đấy, dùng đủ hai lần thì kỹ năng sẽ biến mất."

    "Cảm giác như bị gạt a....." Vương Thán Chi tuy là nói như vậy nhưng vẫn dựa theo lời Phong Bất Giác mà đem kỹ năng đặt vào.

    "Không, điều này rất hợp lý." Phong Bất Giác nói: "Với giá trị thể năng bây giờ của ngươi, dù cho có đầy thì tối đa cũng chỉ có thể đánh hai quyền. Như tình huống hiện tại, cần điều kiện thích hợp mới sử dụng. Ít nhất ở bên trong cái kịch bản này sẽ không cần ngươi đánh ra quyền thứ ba, thậm chí có khả năng một quyền cũng không cần."

    Hắn dừng thoáng một phát: "Lại nói tiếp, nếu như là loại 'vĩnh viễn' hoặc 'giới hạn thời gian', điều kiện học tập và tiêu hao khi sử dụng sợ rằng sẽ không thấp như vậy, rất có thể cần đẳng cấp sở trường Chiến đấu cao hơn nhiều cùng một lượng lớn thể năng tiêu hao. Nếu không, giá trị của kỹ năng liền hạ thấp rồi. Ví dụ như có một người chơi cấp 50 sở trường xạ kích chọn đại một cái quyền pháp loại 'vĩnh viễn'. Nếu là cái kỹ năng kia chỉ cần chiến đấu cấp F, chỉ hao tổn 50 điểm giá trị thể năng là có thể dùng. Hắn có thể dễ dàng đem 100 viên đạn bắn liên tục, vậy sao được."

    Vương Thán Chi nghe cũng thấy có lý: "Ân... Cũng đúng. Nếu như hiện tại cho ta một cái kỹ năng cần sở trường Chiến đấu F là có thể học được, nhưng thể năng tiêu hao là 101. Khi đó mới nói trò chơi này thiết kế có vấn đề."

    "Ah, ta còn phải nhắc ngươi, sở trường đẳng cấp F, xác xuất thành công phát động chỉ có 20%, cho nên mới nói... nhân vật cấp thấp lấy được kỹ năng, có thể phát động hay không còn phải dựa vài vận may" Phong Bất Giác nói.

    Vương Thán Chi hét lên: "Cái này không phải là lừa đảo ư!"

    Phong Bất Giác nói: "Cho nên lúc nãy ta mới tràn đầy mong đợi có thể nhận được trang bị a... Ta thấy trên Website Games,Closed Beta mới bắt đầu buổi sáng, buổi chiều đã đầy bài viết. Trên diễn đàn có mấy gia hỏa đã hơn mười cấp nói trò chơi này lúc cấp còn thấp, thứ hữu dụng nhất đối với nhân vật chính là trang bị, nhưng trang bị loại 'Tốt' trở lên lại cực kỳ khó gặp."

    Phong Bất Giác một nghĩ hai làm. Trong lúc trò chuyện hắn đã nhanh chóng xem xong bản bút ký rồi: "Có thể là bởi vì trò chơi này lên cấp mười rất nhanh, vả lại nếu như người chơi có trang bị xịn khi cấp còn thấp thì có thể để giữ chút mặt mũi mà không quan tâm tới giải đố, dùng bạo lực qua cửa. Cho nên trò chơi hầu như không cung cấp trang bị mạnh cấp thấp."

    Khép lại bút kí, hắn nói: "Còn có một chuyện, sau khi qua cấp mười, trang bị 'hoàn mỹ' cấp thấp liền biến thành 'ăn không được mà bỏ lại tiếc'. Hiện tại nơi giao dịch chưa hoạt động, để đó chỉ tổ chiếm bọc hành lý."

    Phong Bất Giác giải thích xong, bỗng nói: "Nha, tính sai rồi... "

    "Sao vậy?" Vương Thán Chi lập tức khẩn trương, cầm lấy dao gọt trái cây nhìn kĩ hành lang ngoài căn phòng. Có thể thấy ngoại trừ mấy dấu tay máu trên bức tường trước mặt ngoài hành lang, không phát hiện điều dị thường mới.

    Phong Bất Giác nói: "Sau này khi làm mấy việc như mở rương hòm, có lẽ nên để ngươi mở thì tốt hơn. Ta nói cho ngươi mật mã hoặc phương pháp giải là được rồi."

    "Dừng lại... Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì." Vương Thán Chi nói, "Vận may gì đó đều là phù vân, chẳng qua là xác suất mà thôi, chẳng lẽ ngươi mở thì nhất định sẽ ra rác rưởi sao?"

    "Ta thật muốn đi ra hành lang nhặt tảng đá gõ chết ngươi."

    "Được rồi. . . Là ta sai..."

    Phong Bất Giác bỏ bút kí vào bên trong bọc hành lý, nói: "Đi thôi, vừa đi ta vừa kể ngươi nghe câu chuyện của cái kịch bản này... "

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 12:14.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,Dâm Đế,samki1998,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Thiên Đường Kinh Khủng

    Chương 8
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    "Ngày 10 tháng 1, nếu như không nhìn thấy tận mắt, ta sẽ không thể nào tin được đứa bé này lại có thể làm những chuyện như vậy. Nó có thể dùng suy nghĩ khiến muỗng bay lơ lửng, thậm chí còn có thể làm cái muỗng vặn vẹo đủ kiểu theo ý nó...

    Ngày 13 tháng 1, nó nói nó cảm thấy có người đang nhìn nó, có rất nhiều, rất nhiều người. Nó nói nó rất sợ...

    Ngày 16 tháng 1, nó dường như không còn sợ hãi nữa, còn có lúc mỉm cười, nhưng lại trở nên trầm lặng ít nói...

    Ngày 17 tháng 1, tất cả kết quả xét nghiệm đều bình thường, sáu người chúng ta không một ai có thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra trên người đứa nhỏ này...

    Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ tranh. Cha mẹ của nó đã từng nói trước giờ nó chưa từng thể hiện ra bất kì tài năng hội họa nào, nhưng những bức phác họa nó vẽ ra lại rất sống động...

    Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút mực, không ngủ không nghỉ mà vẽ tranh. Nó chỉ vẽ mặt. Khuôn mặt người trong bức tranh từ lúc mới bắt đầu còn trông bình thường, dần dần trở nên quái đản và đáng sợ...

    Ngày 25 tháng 1, trên tường bắt đầu xuất hiện hình vẽ mặt người bằng máu. Chúng ta đã tìm được xác của một con chim sẻ trong phòng bệnh của nó. Tay nó rất sạch sẽ. Việc này khiến ta bất an. Ta nhớ tới cái muỗng kia...

    Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trong hành lang đều biến mất, để lại bức tường kín bưng. Đêm hôm qua màn hình giám sát bị nhiễu. Ta không biết nên nhờ sự giúp đỡ từ đâu nữa. Cảnh sát sao? Bọn hắn sẽ nghĩ ta bị điên và giam ta lại...

    Ngày 30 tháng 1, Richard mất tích. Còn lại năm người chúng ta, tất cả đều rất bất an. Rất nhiều khuôn mặt máu lại xuất hiện trên tường, lần này chúng ta thậm chí không có tìm được... có lẽ là... thi thể của hắn?

    Ngày 31 tháng 1, ta phải rời khỏi chỗ này. Chắc ta nên xin nghỉ phép cho đến khi đứa nhỏ này vì bệnh mà qua đời... Không, từ chức thì tốt hơn!

    Ngày 1 tháng 2, ta nghĩ ta không thể trốn khỏi đây. Bên trong tòa kiến trúc này không còn bất kì lối thoát nào... Nếu có người đọc được bản bút ký này, xin hãy nhớ kỹ, hắn sợ (chỗ này bị máu đen che mất) ! Nếu có cơ hội lập tức phải giết chết hắn! Đừng do dự, nếu không người chết sẽ là ngươi!"
    ... ...

    Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng nhau đi tới cái chỗ rẽ kia. Hành lang phía trước vẫn rất rộng, nhưng lần này không có cửa, hai bên đều là vách tường trắng bóc. Hơn 10m phía trước lại có một cái giao lộ chữ T.

    Hai người cẩn thận từng li từng tí mà đi về phía trước. Phong Bất Giác tóm tắt nội dung bút kí rồi kể sơ lại, hắn cố gắng lựa cách nói ít kinh dị nhất, vậy mà vẫn dọa bạn học Tiểu Thán tái cả mặt, cả người nổi đầy da gà.

    "Kẻ thù của chúng ta không phải Quỷ Hồn, mà là một đứa con nít đang bị bệnh nặng cùng với siêu năng lực sau khi bị ô nhiễm tinh thần." Phong Bất Giác tổng kết nói: "Ít nhất thiết lập của cái kịch bản này là như vậy."

    "Biết mấy cái này thì giúp được cái gì a..." Giọng điệu của Vương Thán Chi cho thấy sự căng thẳng của hắn vẫn không giảm đi chút nào.

    "Đầu tiên, về mặt tâm lý, đã biết đối phương là một người, ta nghĩ ngươi sẽ đỡ sợ hơn." Phong Bất Giác trả lời: "Tiếp theo, điều này rất có ý nghĩa thực tiễn. Chúng ta biết nó có thật thể, tức là có thể trực tiếp làm thịt đấy."

    "Này... Ngươi cảm thấy người ghi bút kí, còn có mấy người bị hại trong kịch bản... chưa từng thử sao?" Vương Thán Chi vẻ mặt kinh hoàng: "Số lượng của bọn hắn nhiều hơn hai người a?"

    "Bọn hắn có Thần Quyền Bộc Phát sao?" Phong Bất Giác hỏi.

    "Giác ca, ta có một câu hỏi... Nếu chúng ta không tìm được kỹ năng này, hoặc là trùng hợp sở trường chiến đấu của cả hai chúng ta đều chưa mở khóa, hoặc là ngay từ đầu không có đi tìm lời giải, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

    "Sau khi chúng ta gặp nó, chỉ có hai lựa chọn." Phong Bất Giác nói: "Liều mạng hoặc chạy trốn." Hắn cân nhắc vài giây: "Nếu không giải được câu đố... chúng ta phải căn cứ tình huống cụ thể sau khi gặp nó. Ví dụ như giá trị sinh tồn tổn thất bao nhiêu sau khi bị thương, từ đó ước lượng sức mạnh của nó và biết nên làm gì. Nếu nội trong một lần liền bị đe dọa tới tính mạng thì độ khó hơi cao rồi.

    Nhưng sau khi đã hiểu rõ kịch bản, bây giờ không cần phải gặp nó ta cũng có thể chắc rằng... bằng năng lực chiến đấu hiện tại của chúng ta thì chỉ có thể chạy trốn, liều mạng chắc chắn chết. Cho nên ta nghĩ... trong các phương pháp để qua cửa cái kịch bản này, có lẽ sẽ có một cách là chạy thoát ra ngoài."

    "Mức độ nguy hiểm của chúng ta bây giờ chẳng phải là giống như khi chưa giải đố sao...!" Vương Thán Chi nói.

    "Không, khác nhau. Ít nhất tại gian phòng thứ hai, ngươi đã lấy được một cái kỹ năng." Phong Bất Giác nói: "Tại gian phòng thứ ba, chúng ta còn biết được nhược điểm của nó, như vậy giờ phút này cho dù là lựa chọn tiêu diệt nó hay là chạy trốn qua cửa, xác xuất thành công đều tăng lên rất nhiều"

    "Không nói tới cái kỹ năng 20% kia của ta, ngươi không phải nói nhược điểm của hắn bị máu che mất sao?"

    "Hệ thống ở chỗ này bày ra một cái suy luận cực kì đơn giản. Kết hợp với nội dung bút ký, phân tích một loạt hành vi của đứa nhỏ này, loại bỏ mấy dòng không trọng yếu và mấy phần làm người ta phân tâm, phần nội dung còn lại sẽ trở thành hồ sơ quái vật."

    Sau khi Phong Bất Giác nói xong đoạn này, bọn hắn lại đi qua một cái chỗ rẽ. Phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, trần nhà rất cao, bên trong sáng trưng, nhưng xung quanh thì vẫn như trước, tất cả đều là vách tường.

    "Ngày 10 tháng 1, dùng ý niệm di chuyển vật.
    Ngày 16 tháng 1, nhân cách biến dị.
    Ngày 19 tháng 1, bản năng bất thường bắt đầu thức tỉnh.
    Ngày 25 tháng 1, có thể dùng ý niệm tác động vật sống.
    Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó vật còn sống có cơ thể to lớn, tức là người. Ngày 1 tháng 2, giết người như thần."

    Phong Bất Giác tỉnh táo đến lãnh khốc mà phân tích: "Mà gợi ý về nhược điểm của nó, trong đoạn ngày 26 tháng 1, so với tình huống trước mắt." Hắn dừng thoáng một phát: "Hắn sợ ánh sáng mặt trời."

    "Nhưng nơi này rất..." Vương Thán Chi còn chưa nói chữ "sáng", Phong Bất Giác liền cắt lời.

    "Là ánh sáng mặt trời, không phải ánh đèn." Phong Bất Giác giải thích nói: "Lúc đi vào căn phòng như phòng bệnh thứ nhất, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Không nói tới hoàn cảnh máu me, phòng bệnh và hành lang bên ngoài đều không có cửa sổ, không phù hợp với quy tắc kiến trúc cơ bản nhất. Lúc ấy ta còn nghi là kiến trúc này có thể nằm ở dưới đất. Tiếp theo, ta phát hiện gian phòng thứ hai, thứ ba cũng đều không có cửa sổ, vì sao?"
    Phong Bất Giác ngừng một lát: "Ta có thể giải thích những cảnh tượng quỷ dị trong phòng, dù sao địa điểm cái kịch bản này... hình như là bệnh viện a. Có thể đây là do vặn vẹo không gian, nếu như chúng ta mở cửa thì có khả năng sẽ thấy được cảnh tượng gì đó không nên thấy... Nhưng sau khi xem hết bút ký, ta liền hiểu đây là một loại gợi ý."

    Hắn đưa tay chỉ ánh sáng trên đầu: "Thật ra những bóng đèn này cũng đều là gợi ý. Nó sợ ánh sáng mặt trời, nhưng vì sao lại cần đèn? Đơn giản mà giải thích thì có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, nó cũng cần ánh sáng mới có thể di chuyển, trong bóng tối nó sẽ giống như chúng ta không nhìn thấy gì. Khả năng thứ hai, hắn vừa sợ ánh sáng mặt trời, vừa sợ bóng tối, bởi vì trong bóng tối, sẽ có một vài vật gì đó theo dõi hắn..."

    Bỗng nhiên, trận tiếng cười như của bé gái mà hai người nghe được lúc đầu lại một lần nữa vang lên, cách bọn hắn không xa.

    Giờ phút này, bọn hắn đã biết người phát ra tiếng cười kia thật ra là một cậu bé, hơn nữa cũng không phải là hồn ma, mà chỉ là một đứa nhỏ thích dùng "máu" để vẽ tranh thôi.

    Nhưng mặc dù là quan niệm đã thay đổi, hay tạo ra tâm lý đề phòng, Vương Thán Chi vẫn là tim đập rộn lên, hô hấp nặng nề. Hắn gồng mình nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay, lòng bàn tay đã chảy đầy đổ mồ hôi.

    Phong Bất Giác tức thì nói ra: "Cất dao lại đi, không cần đâu."

    "Giác Giác Giác ca... Ngươi ngươi... ngươi có..."

    "Đúng, ta có kế hoạch." Phong Bất Giác chỉ về một hướng đại sảnh: "Dùng kỹ năng đánh lên ngay giữa mặt tường kia. "

    Còn chưa nói xong, đứa bé với tư cách là BOSS kịch bản bất chợt xuất hiện, đứng cách bọn hắn khoảng ba mét, mặc quần áo bệnh nhân. Cho dù đang đứng dưới ánh đèn nhưng người và mặt của nó đều bị che bởi một tầng bóng mờ. Ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ bức tường, trần nhà, sàn nhà của đại sảnh liền xuất hiện vô số khuôn mặt máu, ngay cả ngọn đèn cũng bị biến thành màu đỏ.

    Cảnh tượng này có thể dọa bất kì thằng con trai nào sợ tới mức thét lên. Nhưng Phong Bất Giác không do dự một giây, chạy nước rút, nhào tới trước mặt thằng bé 1m2 kia.

    "Nhanh đánh vào vách tường!"

    Vương Thán Chi nhảy bật lên chạy qua hướng Phong Bất Giác vừa chỉ. Lúc nãy hắn nhảy lên là do bị hù, vì thế hắn chỉ mới chạy được vài bước là thấy chân có chút nhũn ra. Nửa đường quay đầu lại nhìn lướt qua, hắn chỉ thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào đứa bé trai kia thì thân thể đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược ra ngoài, trông giống như chạy đâm đầu vào chiếc ô tô đang chạy trên đường vậy, miệng lập tức phun ra một búng máu tươi.

    Tuy nhìn qua rất khoa trương, nhưng dù sao cái này dù cũng chỉ là trò chơi. Người chơi không đến mức, cũng không cần phải thừa nhận nỗi đau như trong thực tế. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, dù cho nhân vật đã bị thương nặng như thế nào, cho dù là bị xe lửa cán, cảm giác đau đớn nhất mà người chơi nhận được không khác lắm với cảm giác bị cái búa đóng đinh đập liên tục lên ngón tay. (Dg: Eo, đau phết ấy chứ! )

    Vương Thán Chi thấy một màn này, càng đem hết toàn lực chạy hướng mặt tường kia, đứa bé tất nhiên cũng chú ý tới việc hắn định làm, nhưng mà nó lại không thể thuấn di (dịch chuyển tức thời), mà chỉ đuổi theo rất nhanh với một tốc độ chắc chắn không phải của con nít. Tư thế chạy bộ của nó cũng vô cùng kì quái, giống như con rối bị điều khiển bằng dây.

    Ngay lúc đó, một bàn tay tóm được mắt cá chân của thằng bé, BOSS của chúng ta vừa cúi đầu nhìn, liền phát hiện đúng là Phong Bất Giác từ trên mặt đất bò lên, ương ngạnh đuổi theo giữ lại nó. Phong Bất Giác dù sao cũng có ưu thế về thể hình. Cái loại mục tiêu 1m2 này dù có chạy nhanh hơn nữa thì trong cự ly ngắn vẫn có khả năng bị đuổi kịp đấy.

    Đồng thời, Vương Thán Chi phát động kỹ năng, nắm tay phải được bao trùm bởi ánh sáng màu cam, đánh về phía mặt vách tường kia.

    Tuy xác xuất phát động kỹ năng thành công chỉ có 20%, nhưng hắn cần đánh lên vách tường, loại mục tiêu rất khó đánh trật, hơn nữa hắn ăn ở cũng trương đối tốt, cho nên một kích này không thể nghi ngờ là thành công.

    Trên tường thật sự xảy ra hiệu ứng bị đánh nổ tung, bị đánh ra một cái lổ thủng lớn có đường kính hơn một mét. Ánh mặt trời mãnh liệt từ bên ngoài chiếu vào.

    Trong tích tắc, tất cả mặt máu trong hành lang đều biến mất. Thằng bé kia cũng kinh hoảng mà lui về phía sau, muốn rời xa chỗ có ánh mặt trời chiếu vào.

    Nhưng nó trốn không thoát, bởi vì... Phong Bất Giác vẫn còn đang cầm chân nó...

    "Bị đánh một phát vậy mà làm mất 84% giá trị sinh tồn... Lúc này, đến lượt ta a." Phong Bất Giác đứng lên, thuận thế kéo một phát, đè BOSS ngã xuống đất. Lúc này đứa bé hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

    Phong Bất Giác dùng cái tay còn đang rảnh lau máu trên khóe miệng, tay kia cầm một chân của thằng bé, kéo nó đi tới chỗ nguồn sáng: "Đây là một BOSS tương đối mạnh, cho dù ngươi thành công dùng kỹ năng trực tiếp đánh nó, chỉ sợ nó cũng chưa chắc sẽ chết dưới một đòn kia."

    Vương Thán Chi lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra: "Nếu ta không đánh vỡ được vách tường, hoặc là bên ngoài lại là một cái hành lang khác, vậy phải làm sao?"

    "Nếu bên ngoài là buổi tối, ngươi liền nhờ vào bóng tối mà chạy. Nếu ngoài tường là hành lang, ngươi lập tức đi vào, sau đó lại chạy trốn. Giả như không đánh vỡ được vách tường nha... ngươi chỉ cần tìm đường chạy trốn một mình là được." Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: "Ta cũng tương đối chắc chắn, cho nên mới để ngươi dùng kỹ năng đấy. Loại đại sảnh của bệnh viện này, xem một chút bố cục tổng quát, thì cửa lớn là vị trí có thể dễ dàng đoán ra được. Ngươi xem, bên cạnh hai chúng ta đều có hành lang. Sau lưng ta thì bị vách tường che mất, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiết kế thích hợp cho cửa sổ lúc trước..."
    Đang khi nói chuyện, hắn đem BOSS nhấc lên, đem phơi nắng trước cái lỗ trên tường.

    "Ân... Giác ca... Hành động của ngươi như vậy có phải hơi nhẫn tâm hay không?" Vương Thán Chi thấy bé trai kia đang đau đớn che hai mắt lại, thân thể cuộn tròn lại thành một cục thì không đành lòng nói.

    "Ngươi nói đúng, ta làm hơi quá."

    Phong Bất Giác trả lời, nhưng hành động của hắn thì căn bản không tỏ ý định dừng lại.

    Đây chính là tác phong trước sau như một của hắn, từ lúc nhỏ cho đến lúc lớn: khiêm tốn nghe dạy, dạy mãi không sửa.

    "Bây giờ ta có thể thả nó, rồi để cho nó trốn vào trong bệnh viện, mà hai chúng ta lại từ lỗ thủng này chạy đi, hoàn thành kịch bản." Phong Bất Giác nói: "Nhưng ta đã nói, theo phân tích của ta, đây là một con BOSS rất mạnh. Mặc dù chúng ta đã thăm dò gần hết toàn bộ kịch bản, lúc đánh với nó, thắng bằng cách chiến đấu trực tiếp vẫn vô cùng khó khăn. Cho nên nói, qua cửa bằng cách tiêu diệt nó thì kinh nghiệm lấy được có lẽ sẽ cao hơn rất nhiều so với chạy trốn qua cửa."

    "Ôi chao! Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu để ý đến kinh nghiệm trò chơi?" Vương Thán Chi ngạc nhiên nói.

    Phong Bất Giác bĩu môi, đem BOSS hướng ánh mặt trời đưa cao lên một chút: "Ta hiện tại ít nhất có ba lý do để chơi nghiêm túc cái trò Thiên Đường Kinh Khủng này.

    Thứ nhất, bởi vì "muốn kiếm lông dê thì phải lây trên người con dê", ta muốn thông qua bản thân trò chơi để lấy lại vốn mua cabin trò chơi. Thứ hai, mấy cái kịch bản ngẫu nhiên này rất ổn, xem trang chính thức có nói, hệ thống dùng kho số liệu khổng lồ làm hậu thuẫn, kết hợp vô số mảnh ký ức của người chơi mà tạo ra. Sau này khi chơi hình thức sinh tồn đoàn đội, sẽ có các câu chuyện cùng thiết lập tương đối phức tạp, cho nên ta có thể thông qua trò chơi thu thập tư liệu sống. Thứ ba, tiếp tục nghĩ cách lấy lại cảm giác sợ hãi..."

    Phong Bất Giác nói đến đây, đưa ra một tay, búng tay ra tiếng, sau đó ngoắc ngón tay.

    Vương Thán Chi đương nhiên ngầm hiểu, đưa con dao gọt trái cây qua.

    "Vậy thì xem thử... Sau khi đánh chết BOSS kinh nghiệm qua cửa như thế nào a." Phong Bất Giác nhận dao, đâm một cái...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 12:14.

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,Dâm Đế,samki1998,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Thiên Đường Kinh Khủng

    Chương 9
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    [Kịch bản đã hoàn thành, đang tính toán ban thưởng]

    [Kinh nghiệm nhận được: 500
    Tiền trò chơi: 0]

    [Nhận được vật phẩm/trang bị: Không]

    [Hoàn thành / tiếp nhận nhiệm vụ: 0/0
    Đặc thù, hoàn thành 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】: 0
    Phá giải thế giới quan: Không]

    [Giá trị Kinh Hãi tăng vọt: 0 lần
    Giá trị Kinh Hãi cao nhất: 0%
    Giá trị Kinh Hãi trung bình: 0%]

    [Đánh giá mức độ sợ hãi: gan cùng mình, hình thức không có ban thưởng thêm]

    [Tính toán đã xong, mời tiếp tục]

    Ở đây cần phải giải thích sơ một chút về một vài thiết lập của tính toán trong hình thức nhiều người.

    Ở trong Thiên Đường Kinh Khủng, tự tay đánh chết bao nhiêu quái vật cũng sẽ không ảnh hưởng tới điểm kinh nghiệm nhận được sau khi tổng kết, tất cả điểm kinh nghiệm đều được tính gộp lại sau khi kết thúc kịch bản. Nói như vậy, miễn là ngươi không gây cản trở tương đối nghiêm trọng với đồng đội hoặc là gây hiệu quả ngược với cốt truyện, thì kinh nghiệm mà mỗi người còn sống qua cửa nhận được đều sẽ giống nhau đấy. Chỉ trong trường hợp biểu hiện của người chơi thật sự thích hợp với cụm từ "đồng đội ngu như heo" thì hệ thống mới có thể trừ bớt một ít điếm kinh nghiệm của người đó khi tính toán.

    Mục đích của cái thiết lập này là để hạn chế việc "giành quái" và "phóng chiêu quá mức". Có một vài người khi chơi game, để bảo đảm nhận được vật phẩm và số kinh nghiệm định mức từ một con quái vật, họ sẽ dùng vài thủ đoạn vô cùng khoa trương mà tấn công, kiểu như dùng rocket để giết con chó chỉ để gây nhiều tổn thương và nhanh hơn đồng đội. Cái hành vi này không chỉ lãng phí tài nguyên của một người, mà còn ảnh hưởng tới cả đội.

    Bất quá thiết lập này có vẻ dẫn tới một vấn đề khác: Nếu kinh nghiệm nhận được giống nhau, thì người giết quái nhiều cũng chỉ lãng phí giá trị sinh tồn và giá trị thể năng thôi. Từ đó dẫn đến việc tính tích cực chiến đấu của người chơi bị hạ thấp.

    Thật ra vấn đề này đã được công ty giải quyết rất tốt: Người chơi hay chiến đấu sẽ ngày càng tinh thông kĩ năng chiến đấu, đồng thời có thể kiếm được ban thưởng giá trị kỹ xảo.

    Kinh Hãi Thiên Đường bênh cạnh việc không có thêm vào kinh nghiệm khi giết quái, thì cái khái niệm "rơi đồ" cũng không tồn tại.

    Chẳng hạn sau khi một cái xác ướp chết đi, chắc chắn sẽ không có chuyện trên người hắn đột nhiên hiện ra các món đồ chơi như cây đao, tấm khiên, hay một khẩu súng. Nếu như từ trên người hắn lấy được cái gì, thì chính là dải băng hư thối hoặc cơ bắp khô quắt, mà còn phải do người chơi tự tay xé, kéo ra. Đến khi cầm trên tay, hệ thống mới cho ngươi một cái giải thích vật phẩm, có thể lừa người như thế nào, xin nhớ lại [Tảng đá].

    Lấy trang bị ở bên trong cái trò chơi này là một việc cực kì "thú vị". Ngoại trừ trường hợp thông qua tìm ra lời giải tiến vào một số khu vực trữ vật đặc biệt, còn lại phần lớn trường hợp, kể cả lấy được trang bị ngoài kịch bản, toàn bộ cần do người chơi tự đi "tìm".

    Ví dụ như, dọc đường tìm được một cái tủ, trong đó có một bộ quần áo Spider Man, có khả năng là đồ bỏ, cũng có khả năng là một bộ trang bị cấp hoàn mỹ.

    Lại ví dụ như trong lúc đi dạo trong một đường cống ngầm nào đó, vẫn có thể tìm được các loại vũ khí như song đao, Nga Mi thứ, côn nhị khúc, trường côn...

    Tóm lại, muốn lấy được trang bị ở trong kịch bản, trong ba chỉ tiêu trí tuệ, vận may, chăm chỉ, chiếm được một cái là đủ rồi. Hai cái ở trước không thể cứ muốn là có, cái thứ ba chỉ cần đi tìm, chỉ tốn nhiều thời gian hơn mà thôi. Đương nhiên, để đi tìm thì lại cần thực lực chiến đấu ủng hộ phía sau. Dù nói thế, kịch bản cũng sẽ không để cho người chơi có quá nhiều thời gian tự do hoạt động, hơn nữa người chơi cũng phải có đủ nhiều giá trị thể năng để đi tìm khắp nơi mới được.

    Còn về phương thức nhận trang bị ở bên ngoài kịch bản, về cơ bản thì giai đoạn Closed Beta không có. Nhưng đợi đến lúc Open Beta, nơi giao dịch sẽ được mở ra, có thể dựa vào tiền trò chơi và giá trị kỹ xảo để mua.

    Tiền trò chơi thì không cần phải nói, giống với phần lớn các trò chơi, có thể dùng để mua trong "cửa hàng" do trò chơi cung cấp, hoặc là đi bán đấu giá, cạnh tranh hàng hoá được bày ra với người chơi khác, cũng có thể lựa chọn trực tiếp giao dịch.

    Mà giá trị kỹ xảo, chính là loại tiền tương đối hiếm có. Hiện tại người chơi không thể nào giao dịch giá trị kỹ xảo đấy, bởi vì "Cái hộp kinh hãi" - nơi duy nhất có thể sử dụng giá trị kỹ xảo - vẫn còn chưa mở.

    Đây là một cái cửa hàng đặc thù của hệ thống. Không ai biết vì sao nó lại được đặt tên như vậy, có thể bọn họ cảm thấy nếu đặt tên như thế vì nghĩ khi người chơi nhìn thấy thông tin về các loại hàng hoá đặc biệt bên trong sẽ bị "giật mình" a.

    Giá trị kỹ xảo có thể mua hai loại hàng hóa ở trong hộp kinh hãi. Loại thứ nhất là tiền trò chơi, người chơi có thể đổi theo tỉ lệ 1:10, chỉ có thể đổi giá trị kỹ xảo thành tiền trò chơi mà không thể làm ngược lại. Loại thứ hai thì là mấy cái vật phẩm không thể nào mang ra kịch bản như [Huyết Thi Phải Chết] mà Phong Bất Giác từng lấy được lúc chơi giáo trình tân thủ. Tất nhiên, thanh kiếm này bên trong giáo trình của hắn có tác dụng cùng loại với vật phẩm liên quan tới nội dung cốt truyện, mục đích là để cho hắn chiến thắng dù cho thực lực nhân vật chả là gì so với thiết lập của Huyết Thi. Cho nên khi đó, trên thân kiếm không xuất hiện đẳng cấp hoặc hạn chế sở trường để sử dụng, lại không thể mang ra khỏi kịch bản.

    Các loại trang bị, vật phẩm, kỹ năng... tương tự, sau khi kịch bản kết thúc sẽ không biến mất theo kho số liệu trong hệ thống. Tuy người chơi không thể nào đem những vật này mang ra ngoài, nhưng chúng sẽ được đưa vào một chỗ để tập trung lại. Cái chỗ đấy chính là cái hộp kinh hãi.

    Những vật này với tư cách là hàng hóa được bán ra, chỉ có thể dùng giá trị kỹ xảo mới mua được. Thuộc tính của chúng cũng sẽ có thay đổi thích hợp, ví dụ như điều kiện sử dụng trang bị sẽ được chỉnh lại, một ít đặc hiệu chỉ thích hợp trong một kịch bản sẽ bị sửa đổi, đa số thẻ kỹ năng sẽ biến thành loại vĩnh cửu. Đương nhiên, điều kiện học tập cũng sẽ bay lên.

    Cái hộp kinh hãi ở giai đoạn Closed Beta này cũng chưa được mở ra, bởi vì cái "trạm thu hồi" này trước mắt rất vô dụng.

    Sau khi bắt đầu Open Beta, chắc chắn sẽ có một lượng lớn người chơi tham gia, tại đoạn thời kì này mới có thể tích lũy một lượng hàng hóa dự trữ nhất định. Sau khi cái cửa hàng đặc thù này chính thức mở ra, để khống chế tổng số lượng hàng hóa không quá nhiều gây ảnh hưởng đến việc xem hàng, vật phẩm không bán được trong vòng bảy ngày kể từ lúc xuất hiện sẽ bị hệ thống xóa bỏ hoàn toàn.

    Cấp bậc tối đa của Closed Beta là cấp 20. Vì là một trò chơi hoàn toàn dựa vào việc thông qua kịch bản nên đẳng cấp cũng không được tính là ưu thế. Tiền trò chơi thì sau này lập tức có thể mua bằng tiền. Bởi vậy, với người chơi Closed Beta, khi Open Beta mở ra thì ưu thế lớn nhất không thể nghi ngờ chính là giá trị kỹ xảo tích góp từng tí một. Nhóm hàng hoá đầu tiên sau khi cái hộp kinh hãi được đưa vào hoạt động, chỉ có những người chơi trên người toàn giá trị kỹ xảo mới có sức mua được. Cái này chính là một loại ưu tiên rồi.

    Nói đến chỗ này, vấn đề về tích cực chiến đấu lúc nãy đã được giải quyết: chiến đấu vì giá trị kỹ xảo.

    Không phải người chơi nào cũng am hiểu giải đố, nhưng chiến đấu thì mọi người đều có thể tham gia. Thiết lập của giá trị kỹ xảo là: "Miễn là hành vi giúp tăng hiệu suất trò chơi đều sẽ được thưởng giá trị kỹ xảo". Điều này không chỉ được thể hiện qua việc giải mã, mà thường xuyên còn được trong chiến đấu. Ví dụ như đánh chết đối thủ ít tiêu hao, giết ngay lập tức, liệp sát hay sử dụng điều kiện đặc thù của hoàn cảnh để đánh chết...

    Có một cái ví dụ rất tốt. Cái lần Phong Bất Giác ở trong giáo trình tân thủ, nếu như hắn không đi tìm chìa khóa trong cái gian phòng hình vuông đó mà lựa chọn đạp cửa, hắn vẫn có thể nhận được giá trị kỹ xảo, quan trọng là cách đạp của hắn. Phần lớn người sẽ dùng lòng bàn chân đạp mạnh khi đứng trước cửa như mấy nhân vật trong phim, kỳ thật đây là phương pháp tốn sức nhất. Nếu sử dụng đá nghiêng hoặc đá lái giò để đạp cửa thì sẽ tiết kiệm sức hơn nhiều.

    Lúc ấy nếu như Phong Bất Giác dùng phương thức đạp cửa hiệu quả thì cũng sẽ nhận được giá trị kỹ xảo, chắc sẽ không được nhiều bằng việc tìm ra lời giải, nhưng mà ít nhất vẫn phải có khoảng 10 điểm.

    Đây là hai loại người chơi, hai hướng phát triển khác nhau. Người chơi sở thích suy luận, có thể thông qua các hành động giải đố, phá giải thế giới quan... có thể một lần nhận được lượng lớn giá trị kỹ xảo. Còn người chơi ưa thích chiến đấu, không ngừng luyện tập kỹ thuật chiến đấu, cũng có thể thông qua vũ lực mà thu hoạch giá trị kỹ xảo. Dưới tình huống bình thường, người chơi đi theo con đường chiến đấu vẫn thường lấy được nhiều điểm hơn, bởi vì người đi tìm lời giải cho dù đã suy luận đến bước cuối cùng, chỉ cần không giải ra, thì sẽ không có nửa điểm giá trị kỹ xảo nào. Người chơi dùng vũ thì có thể tích lũy từng chút một.

    Nhưng bất kể cách chơi nào, việc kiêng kỵ nhất ở bên trong trò chơi này chính là làm ra các hành động "não tàn". Các loại thiết trí kinh dị đơn giản là để khiến cho người ta mất đi sự tỉnh táo, làm ra các hành động gì đó như dùng rocket giết chó.

    Trong Thiên Đường Kinh Khủng, chỉ có phương thức chiến đấu hợp lý nhất mới có thể đem đến kết quả hoàn mĩ nhất. Dùng rocket, ngươi cuối cùng chỉ tìm được một đống bột phấn, nhưng nếu như ngươi dùng gậy để đánh, ngươi có thể nhận được một phần da lông tự chế và một nồi thịt hầm cách thủy.

    ... ...

    Phong Bất Giác trở lại không gian đăng nhập xem số liệu kết toán. Lúc mở ra menu, hắn phát hiện mình trực tiếp lên tới cấp 4, giá trị thể năng tăng lên 400/400, mà kinh nghiệm lúc này là 0/400. Xem ra lượng kinh nghiệm cần để thăng cấp của trò chơi này cũng không quá khoa trương, bây giờ mỗi lần hắn lên cấp thì hạn mức cao nhất của điểm EXP cũng sẽ tăng thêm 100 điểm, giống như của giá trị thể năng.

    Bất quá trên Website Games không có viết số liệu cụ thể của trò chơi về việc cần bao nhiêu kinh nghiệm mỗi lần lên cấp, những người trên top kia cũng không có nói tới cái vấn đề này. Vẫn không thể loại trừ trường hợp đẳng cấp càng cao thì kinh nghiệm cần thiết để tăng cấp càng ngày càng khoa trương.

    "Giác ca, ta trực tiếp lên cấp 3 rồi! Hơn nữa chỉ cần thêm 30 điểm EXP là tới cấp 4!" Tiếng Vương Thán Chi từ bên trong thiết bị truyền tin bằng tần số vang lên.

    "Ta biết rồi." Kỳ thật Phong Bất Giác đã sớm biết được kinh nghiệm của Tiểu Thán so với hắn hơn thua nhau 30 điểm là bởi giá trị kỹ xảo tăng thêm trong giáo trình tân thủ.

    "Nếu như chúng ta chơi tiếp một lần hình thức huấn luyện nhiều người, có lẽ cả hai đều sẽ tới cấp năm. Chỉ là... cái hình thức này thực sự không phải cái có lợi nhất.

    Đến cấp năm, chúng ta tất nhiên sẽ chơi hình thức sinh tồn đoàn đội, đó mới là hạch tâm nội dung của cái trò chơi này. Nhưng hiện tại chúng ta thiếu trang bị một cách nghiêm trọng, đừng nói là trang bị loại tốt, loại bình thường còn không có. Như vậy sau khi tiến vào đoàn đội có thể sẽ làm liên lụy người khác..."

    "A? Đoàn đội? Liên lụy người khác? Người khác là ai a?" Vương Thán Chi sững sờ nói.

    "Tiểu tử ngươi thật sự không xem giới thiệu trò chơi một chút nào a..."

    Phong Bất Giác giải thích: "Số người trong hình thức đoàn đội sinh tồn là ngẫu nhiên từ hai đến sáu người đấy, cũng không phải là trực tiếp mở ra kịch bản rồi tiến vào, mà là dùng hình thức tuần tự tiến vào. Nếu như đội chúng ta đầy sáu người cùng sắp xếp một kịch bản thì không sao cả. Nhưng tổ đội chúng ta là hai người, chỉ cần dính phải kịch bản có tỏi đội không phải hai người, mà là ba, bốn, năm, sáu người, chúng ta đương nhiên cần hợp tác với người khác rồi. Nếu như thực lực của chúng ta quá yếu, rất có thể ở trong quá trình tiến hành kịch bản chết mất. Dù cho cuối cùng người khác thành công qua cửa, chúng ta cũng chỉ có thể căn cứ cống hiến mà mình tạo ra trước khi GameOver mà nhận được điểm EXP tương ứng, lại không được nhận kết toán ban thưởng sau khi qua cửa. Huống chi ở bên trong loại hình thức này, vẫn tồn tại một cái vấn đề 'chia của'. Giữa những người chơi không có quan hệ mà lại tổ đội với nhau, khi tìm được trang bị, kỹ năng, tất nhiên ai phát hiện là của người đó. Trừ phi là cái loại đồ vật không cách nào mang ra khỏi kịch bản mà mình không dùng được, nếu không sẽ không dễ dàng gì để ai đó đem trang bị hoặc kỹ năng tìm thấy được đi chia xẻ đấy. Con người là vậy... Có nhiều người cho dù nhặt được cái đồ chơi gân gà, không bán được tại nơi giao dịch, bán cho hệ thống cũng chỉ được hơn mười đồng tiền trò chơi, bọn hắn vẫn sẽ không nguyện ý miễn phí đưa cho người chơi khác khi đang trong kịch bản. Ngươi nhất định phải đưa cho bọn hắn cái gì đó với tư cách trao đổi, phải cho bọn họ có cảm giác buôn bán lời mới được. "

    Vương Thán Chi nghe thế nói tiếp: "Tóm lại... Nói ngắn gọn, nếu như chúng ta không thừa dịp hiện tại tăng lên một chút thực lực của nhân vật, đợi qua cấp năm sẽ rất khó khăn. Việc chưa mở ra toàn bộ đẳng cấp sở trường... cho dù người ta muốn đem trang bị bị thay thế hoặc là kỹ năng gân gà đưa cho chúng ta để lấy nhân tình, chúng ta cũng không dùng được."

    Phong Bất Giác nói: "Hiểu là tốt rồi. Vậy, đầu tiên chúng ta cứ giải tán đội ngũ, lại một mình chơi hình thức sinh tồn thôi."

    "Nói nhiều như vậy là để chuẩn bị quăng ta lại một mình a... Này!"

    Phong Bất Giác nở nụ cười, trả lời: "Kịch bản hình thức huấn luyện vừa rồi, chúng ta có thể xem như là vượt qua dự đoán, theo lý thuyết sẽ không nhận được 500 điểm EXP nhiều như vậy. Ta nghĩ rằng... cái BOSS này căn bản không phải để cho chúng ta giết. Cái kịch bản này có tỷ lệ xuất hiện việc giết BOSS để qua cửa rất nhỏ. Cách bình thường là chạy trốn để qua cửa, chắc cũng chỉ có thể nhận được 300 điểm a.

    Bất quá nếu như đẳng cấp đã tăng lên nhanh hơn so với trong dự đoán, vậy bây giờ chúng ta tốt nhất là nên phần ai nấy lo, thông qua một cái hình thức sinh tồn một mình để lên tới cấp năm. Về sau, thực lực có lẽ sẽ tăng lên một cách rõ ràng, ít nhất còn có thể mở ra hai cái sở trường, đồng thời lấy thêm một hoặc hai kiện trang bị, hoặc là kỹ năng..."

    "Được rồi, vậy trước tiên tự sắp xếp. Ngươi từ bên trong danh sách hảo hữu có thấy trạng thái của ta không?" Vương Thán Chi nói.

    "Ân, có." Phong Bất Giác trả lời: "Cho dù ai lên đủ cấp trước, đều sẽ chờ người còn lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối đa một giờ, chúng ta có thể đều qua cửa, đồng thời lên cấp năm, sau đó có thể chơi thử hình thức đoàn đội sinh tồn trong truyền thuyết rồi..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi hoconkut3, ngày 17-05-2017 lúc 12:15.

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,Dâm Đế,samki1998,
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status