TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 67

Chủ đề: Thiên Đường Kinh Khủng - Ba Ngày Ngủ Hai

  1. #21
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 20: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (4)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Ngay lúc bóng đêm bao trùm, muội tử Tịch Mịch ở bên kia liền la hoảng lên. Tiểu ca Cô Đơn cũng rất sợ hãi, nhưng mà bạn gái còn đang nắm tay hắn, hắn không thể cũng la theo. Hắn đành phải ra vẻ trấn định mà nói với Tịch Mịch: "Đừng sợ, có ta ở đây," mặc dù trên thực tế, đến cả vũ khí có thể dùng để đánh quái tiểu ca Cô Đơn còn không có, bản thân mình còn khó bảo toàn.

    Hắn và Tịch Mịch hai người từ lúc cấp một đã luôn cùng nhau xếp kịch bản hình thức huấn luyện nhiều người, tới cấp năm liền tham gia một lần sinh tồn đoàn đội, kết quả đoàn diệt, nhưng mà hắn làm ra cống hiến lớn hơn Tịch Mịch một chút cho nên Cô Đơn lấy thêm được một chút điểm kinh nghiệm. Về sau bọn hắn lại chọn một lần sinh tồn đoàn đội, lại vẫn không thể nào qua cửa mà cùng nhau bỏ mình, cho nên dù hiện tại hai người một người cấp bảy, một người cấp sáu, trên người vẫn không có trang bị, cũng không có kỹ năng, đánh quái cơ bản đều phải đánh tay không.

    Xem đến đây, ta nghĩ rất nhiều người đã hiểu ra. Sỡ dĩ Long Ngạo Mân bị phân phối vào trong đoàn đội này, cũng là do hệ thống đặc biệt sắp xếp đấy. Cùng một thời gian có lẽ có hơn trăm người chơi sẵn sàng, vì sao trong bao nhiêu người đó lại chọn tổ hợp năm người này? Cũng là bởi vì hệ thống dựa vào biểu hiện của Cô Đơn cùng Tịch Mịch lúc trước, phán định bọn hắn là người chơi yếu kém.

    Để giúp đỡ bọn hắn một chút, hệ thống mới cho vào trong đoàn đội một cái cấp mười Long Ngạo Mân này, hơn nữa còn là một người chơi tương đối mạnh. Đồng thời, để bảo trì độ khó tổng thể, hệ thống lại tìm thêm hai cái gia hỏa cấp bậc tương đối thấp nhưng biểu hiện qua cửa lại tốt để hạ thấp bình quân đẳng cấp của đội ngũ.

    Vì thế mới có tổ hợp năm người như vậy, tổng đẳng cấp của bọn hắn là 33, chia ra được bình quân đẳng cấp là 6,6...Vừa đủ kịch bản độ khó cấp sáu, cấp bảy.

    Nói thẳng ra, đây là hệ thống vì Cô Đơn và Tịch Mịch tạo ra một cơ hội ôm đùi, hi vọng bọn hắn có thể một lần thành công thông qua kịch bản, tránh cho bọn hắn chết quá nhiều, chết đến mức sinh ra tâm lý oán hận... (Edt: hệ thống bỉ ổi dễ sợ à )

    "Vừa rồi là cái gì?" Long Ngạo Mân hỏi. Kỳ thật khi thốt ra lời này, hắn cũng không trông chờ người nào đó nói cho hắn biết đáp án. Chỉ là bởi vì tình huống này khiến cho nội tâm hắn có chút sợ hãi, cho nên mới muốn hỏi một chút cảm nghĩ của người khác.

    Không ngờ Phong Bất Giác dùng giọng điệu tỉnh táo, trả lời rõ ràng: "Có ba loại khả năng, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi."

    Vương Thán Chi lúc này ngược lại không có tiếp lời, hắn sắc mặt trắng bệch, run run nói: "Vậy... Vậy... cứ vậy mà cái cái này... sao được a? Ở bên bên trong bên trong tàu điện ngầm... tắt đèn còn còn... hiểu được... Bây giờ dưới đêm khuya trăng sáng... vậy mà cũng có thể "tắt đèn"! Muốn hù chết người a...!"

    "Thứ dọa người ở đằng kia kìa." Phong Bất Giác mặt không thay đổi chỉ đằng sau Vương Thán Chi.

    Tiểu Thán cứng cổ quay đầu lại, mà Long Ngạo Mân và Cô Đơn, Tịch Mịch ở phía xa lúc này cũng đồng thời thấy được thứ Phong Bất Giác đang chỉ.

    Đó là con quái anh cuối cùng, nó bò lên trên trần một cỗ xe buýt, kêu to một tiếng. Hình dáng của nó đã thay đổi, làn da biến thành màu đen, hai mắt bắn ra ánh sáng lục, răng nhọn và dài. Thân hình của nó vẫn nhỏ như trước, nhưng liêm đao trên tay và đôi chân thú đều dài hơn gần gấp đôi. Lúc quái vật kia đứng thẳng người, độ cao đã gần tới một mét sáu, hơn nữa phạm vi công kích của liêm đao chắc chắn dài hơn độ dài cánh tay của nhân loại.

    Vương Thán Chi nuốt nước miếng một cái, cúi đầu nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, lại nhìn sang "cánh tay đao" của quái vật... Bỗng cảm thấy tự ti.

    "Cảm giác như mới ăn trúng cái gì đó thích hợp để tiến hóa ấy..." Phong Bất Giác cầm cờ-lê từ trên xe nhảy xuống.

    "Ta tấn công chính diện, dụ nó xuống, các ngươi đợi thời cơ chính xác từ bên cạnh công kích nó." Long Ngạo Mân trong lúc nói chuyện đã tiến về phía trước.

    Đáng tiếc, chiến thuật của Long Ngạo Mân không được áp dụng thành công. Có thể là do bản thân con quái anh này có thể nghe hiểu tiếng người, hoặc là do thiết lập chỉ số thông minh của nó cao hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn.

    Con quái anh kia căn bản không để ý tới Long Ngạo Mân. Nó cong chân đạp một cái, lưu lại hai cái vết lõm trên mui xe buýt, bắn lên cao, trên không trung tạo thành một đường vòng cung. Nó vậy mà lướt qua đỉnh đầu ba ngươi, bay nhào ra xa hơn mười mét, mục tiêu là Cô Đơn và Tịch Mịch bên dưới đèn đường.

    Giờ phút này, Long Ngạo Mân rất muốn phát động kỹ năng vừa rồi chạy qua hỗ trợ nhưng lại bất lực. Lúc trước kỹ năng hắn giúp Phong Bất Giác giải vây [Tia chớp xông tới] là năng lực đặc thù mà danh hiệu [Người xung phong dũng mãnh] cho hắn, để phát động cần tiêu hao 30% hạn mức cao nhất giá trị thể năng, hơn nữa CD (Edt: cool down-thời gian làm lạnh) cần khoảng một giờ.

    Chi tiết về "hệ thống danh hiệu" tạm thời không nhắc tới. Tóm lại, hiện tại người có năng lực cứu Cô Đơn và Tịch Mịch là chính bọn hắn.

    Quái anh từ trên trời giáng xuống, hai thanh liêm đao chém chéo về phía hai người. Ba người đứng ở giữa đường cùng nhau chạy về phía đó, nhưng quái anh giống như là bắn ra từ máy ném đá. Với độ bật khoa trương sau khi tăng cường của nó thì người chơi chạy bộ khó có thể đuổi kịp đấy.

    "Chạy về phía chúng ta! Cúi đầu xuống!" Phong Bất Giác hét lớn một tiếng.

    Đây không thể nghi ngờ là chỉ huy Cô Đơn và Tịch Mịch cần phải làm gì, và cũng là một cách phản ứng rất chính xác. Hai người kia dù lui về phía sau hay hướng hai bên tách ra chạy trốn thì ít nhất sẽ có một người lập tức bị giết chết khi quái anh tiếp đất. Còn nếu đứng ngốc tại chỗ hoặc có ý định đón chặn công kích thì có lẽ sẽ chết nhanh hơn một chút.

    Hai người chỉ còn cách hạ thấp người chạy về phía trước. Sau khi vồ hụt, trong vài giây quái vật kia quay người lộn trở lại, họ phải cố gắng hết sức lại gần chỗ ba người Phong Bất Giác, khi đó mới có cơ hội sống cả hai.

    Tại thời khắc sống chết chỉ cách nhau một đường chỉ, một câu mệnh lệnh có lực lượng rất mạnh, rất hiệu quả đấy, người trong nội tâm bất lực sợ hãi thường sẽ không nghĩ nhiều mà làm theo. Quả nhiên, Cô Đơn nghe vậy lập tức liền kéo Tịch Mịch cúi đầu xông về phía trước.

    Lúc quái anh từ không trung giết đến, hai người vừa đúng lẻn qua dưới chân, chạy ra sau lưng nó. Liêm đao chém vào không khí, nó làm vẻ hổn hển, chân chĩa xuống đất, quay người liền đuổi theo, chỉ dùng hai giây liền tới gần hai người đang chạy trốn.

    Nhưng con quái anh này không quá may mắn. Một tráng hán từ phía ngược lại với hướng hai người kia chạy trốn đã giết đến, lách mình chắn trước mặt quái anh. Một tấm khiên kim loại tròn màu xám như tường đồng vách sắt đã chặn đường đi của quái anh.

    Cánh tay liêm đao đã qua cường hóa rất nhanh vung vẩy chém xuống, âm thanh xì xì nối liền không dứt. Vậy mà công kích này lại như trước chỉ làm bắn ra một chút tia lửa ở mặt ngoài lá chắn, cả một vết sướt cũng không có để lại, cái quái anh kia có vẻ đang dần giảm chậm tốc độ công kích và giảm lực rồi.

    [Tên: Mảnh vỡ Ultron
    Loại: Đồ phòng ngự
    Phẩm chất: Tốt
    Lực phòng ngự: Tương đối mạnh mẽ
    Thuộc tính: Chiết xạ
    Đặc hiệu: Không
    Điều kiện trang bị: Sở trường chiến đấu E, cấp 8
    Ghi chú: đây là một phần còn sót lại của <Ultron> sau khi bị phá hủy, vốn chỉ có một miếng lớn chừng ngón cái, nhưng sau khi rèn với hợp kim thứ cấp Erdmann thì đã tạo thành tấm lá chắn này. So với những tấm chắn sản xuất hàng loạt khác nó dường như mạnh hơn một chút. Nhưng qua nhiều lần thí nghiệm cho thấy, cũng không có số liệu sai biệt rõ ràng để củng cố cái lý luận này.]

    Thuộc tính tấm chắn này rất tốt, so với cây cờ-lê của Phong Bất Giác thì vật kia tại giai đoạn đầu của trò chơi có thể phát huy tác dụng lớn hơn. Công kích của quái anh đang từ từ dừng lại, cũng vì nó biết nếu cứ tiếp tục thêm một lúc nữa, liêm đao của mình sợ là sẽ bị mài nhẵn rồi.

    Quái anh buông tha việc đột phá phòng ngự của Long Ngạo Mân, nó dự định lợi dụng ưu thế tốc độ vượt qua cục xương khó gặm này đi đối phó những người khác, nhưng nó đã lãng phí thời gian quá nhiều. Đầu đội mũ sắt màu đen, tay cầm dao gọt trái cây, một nam nhân đã lặng lẽ vòng ra phía sau nó...

    Bởi vì vũ khí không quá mạnh mẽ, hơn nữa lại tương đối nhát gan, Vương Thán Chi không dám tùy tiện động thủ. Hắn vòng qua một chiếc xe bên cạnh, chạy tới đằng sau con quái anh rồi mới giơ lên vũ khí, một dao xuyên thẳng xương cổ quái anh. Cũng không biết có phải bất cứ ai học y cũng sẽ chọn vị trí công kích dạng "chọc không chết cũng phải bị liệt" này hay không.

    Một tiếng tiếng kêu kì quái vang lên, máu mủ màu đen phun ra, tung tóe đầy mặt Vương Thán Chi. Mà con quái anh này lại vẫn chưa chết, còn đang giãy dụa.

    Lúc này, một cây cờ-lê từ bên cạnh giết tới, cực kỳ tàn ác mà đâm vào hốc mắt trái của con quái anh...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,cuong12399,
  3. #22
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 21: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (5)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Một trận chiến này không dám nói là ác chiến, bởi vì năm tên người chơi đều không có tổn thất giá trị sinh tồn. Nhưng sau trận chiến này, thực lực của các thành viên trong đội trên cơ bản đều có thể nhìn ra.

    Nói ngắn gọn là ba người có năng lực qua cửa và hai người hầu như vô dụng, vướng víu...

    Trên mặt Vương Thán Chi và quần áo bị bắn dính không ít máu đen phun ra từ trên người quái anh kia, may mà dịch thể của quái vật này không có độc hoặc đặc hiệu khác mà chỉ khiến cho mùi ở của hắn trở nên không dễ ngửi lắm. Long Ngạo Mân có lá chắn che bớt, quần áo còn tương đối sạch sẽ. Mà Phong Bất Giác thì đã bị "ô nhiễm" tương đối nghiêm trọng, nhưng mà hắn nhanh chóng liền giải quyết xong vấn đề này.

    Phong Bất Giác giống như sớm đã nghĩ trước biện pháp. Sau khi xử xong con quái anh biến dị cuối cùng, hắn liền xoay người đi thẳng về phía một chiếc xe, mở cửa xe ra, từ trong xe gỡ xuống một bộ da bọc ghế. Sau đó hắn đến bên cạnh một cái chốt phòng cháy trên vỉa hè, dùng cờ-lê vặn nới lỏng van, nước liền từ bên trong chảy ra. Hắn đem da ghế hứng nước rồi dùng như khăn lau, nhờ nước chảy ra rửa mặt cùng với quần áo, rất nhanh thanh lý sạch sẽ những thứ trên người, đồng thời tẩy sạch mùi vị khác thường.

    Vương Thán Chi học theo, cũng vào trong chiếc xe kia giật một miếng da, sau đó ngồi xổm bên cạnh Phong Bất Giác bắt đầu thanh lý những thứ trên người mình.

    Long Ngạo Mân đi xem từng cái thi thể quái anh. Sau khi xác nhận những đồ chơi này đều triệt để chết rồi hắn mới thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên đường cái, để cho thể năng giá trị từ từ phục hồi.

    Cô Đơn và Tịch Mịch đã trở về khu vực trong phạm vi đèn đường chiếu xạ. Tiểu ca Cô Đơn nói: "Cảm ơn vừa nãy, nếu không có các ngươi hai ta chắc đã OVER rồi." Ngữ khí của hắn đã khiêm tốn hơn nhiều. Ban đầu hắn còn cảm thấy ít nhất thì cấp bậc của mình so với hai cái gia hỏa cấp năm vẫn cao hơn, càng có quyền lên tiếng, nhưng hiện tại, hắn chắc là sẽ không lại nghi ngờ về tính chính xác ý kiến của Phong Bất Giác rồi.

    "Ta phỏng đoán trước khi đến vị trí Cánh Cổng Ác Ma..." Phong Bất Giác đã đem mặt rửa sạch, hắn vừa chà quần áo vừa nói: "Phải giúp hai người các ngươi tìm một kiện trang bị, kể cả phẩm chất rách nát cũng tốt hơn so với tay không tấc sắt."

    "Thành phố bên trong cái kịch bản này rất lớn, ta nghĩ trên đường tìm ra một hai món vũ khí cũng không khó. Nếu thật sự không được thì có thể nhặt gậy sắt, hoặc là dùng cây cờ-lê Phong huynh ngươi bẻ chút linh kiện xuống thì cũng có thể làm vũ khí." Long Ngạo Mân nói tiếp: "Đúng rồi... Ban nãy ngươi nói... có ba loại khả năng của cái hắc ám kia..."

    "Loại thứ nhất, ánh sáng chung quanh trên thực tế cũng không có mất đi, chẳng qua là thị giác và thính giác của chúng ta trong mấy giây đó cùng bị thứ gì đó quấy nhiễu." Phong Bất Giác trực tiếp trả lời: "Ngay khi mắt của chúng ta bị bóng tối bao trùm, lập tức có âm thanh cổ quái truyền vào trong tai, nhưng chung quanh mọi thứ thật ra không thay đổi." Hắn dừng thoáng một phát: "Nếu như cái giả thiết này thành lập, thì sẽ có một vấn đề: 'Chủ thể' gây quấy nhiễu chúng ta rốt cục là ẩn thân gần chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy, hay là đang hành động từ nơi xa... "

    Nghe được hai cái từ "gần" và "nhìn không thấy" bổ sung cho nhau, bốn người còn lại đều nổi da gà, chỉ có bản thân Phong Bất Giác là có bộ dạng chẳng hề để ý.

    "Còn nữa, cuối cùng thì tại sao con quái vật kia lại biến đổi? Có phải vì cái thứ sinh ra ảnh hưởng đối với chúng ta kia lợi dụng vài giây này dùng năng lực gì đó cũng gây tác động tới con quái vật kia hay không?" Hắn lau sạch sẽ trên người xong, liền ném xuống bộ bọc ghế, "Những thứ này tạm thời không cách nào nghiệm chứng được, hiện tại ta cũng không muốn đào sâu. Ân... Nói một chút loại khả năng thứ hai a, là bóng tối thực sự tồn tại, bao phủ cả tòa thành thị, thậm chí toàn bộ thế giới trong cái kịch bản này."

    Vương Thán Chi lúc này chen miệng nói: "Sao mà làm được? Không nói tới mấy cái đèn đường kia, ánh trăng cũng không phải là đèn nói tắt liền tắt a?"

    "Mặc kệ cái này là làm sao làm được, tạm thời cứ cho rằng có lực lượng nào đó thực sự làm được. Như vậy... chuyện xảy ra vừa rồi có khả năng chính là cái thế giới này bị một loại bóng tối bí ẩn nhanh chóng ăn mất, lại giằng co mấy giây. Trong mấy giây này, quái vật... rất có thể là dưới tác dụng của loại hắc ám này đã xảy ra biến dị và tăng cường về sinh lý."

    Hắn thu cây cờ-lê lại, cũng ngồi xuống đường cái: "Cá nhân ta tương đối có khuynh hướng loại khả năng thứ hai, loại bóng tối này trông giống hiện tượng tự nhiên hơn. Nó ảnh hưởng tới đối tượng và không giới hạn đối tượng, cũng không phải chỉ sinh ra chỉ để nhằm vào chúng ta."

    Long Ngạo Mân nói: "Còn loại khả năng thứ ba thì sao?"

    "Hệ thống bởi vì hiệu suất biểu hiện ra lúc chúng ta đánh chết bốn con quái vật mà tạm thời sửa kịch bản." Phong Bất Giác trả lời.

    "Không thể nào?" Tịch mịch nói ra: "Trước đây ta và Cô Đơn đã sắp xếp qua hai lần phó bản, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy loại tình huống này. Dù cho sau khi đoàn đội gặp quái giải quyết nhanh thế nào thì cũng không có phát sinh tình huống độ khó kịch bản đột nhiên tăng lên."

    Cô Đơn bổ sung: "Chúng ta lúc trước cũng đã gặp qua người chơi đẳng cấp tương đương với Long ca, quái vật sơ kỳ hầu như là bị nháy mắt giết chết đấy. Cho nên vừa mới bắt đầu ta mới nói, có người chơi cấp mười dẫn đội, một đường cứng rắn giết cũng có thể qua cửa." Hắn nói kinh nghiệm bản thân, bất quá lúc trước ở bên trong cái kịch bản kia, tên cấp mười kia cũng không có ý định bảo hộ bọn hắn, cho nên sau đó bọn hắn cũng treo (Edt: treo=chết) rồi.

    "Ân... Loại khả năng thứ ba ta cũng nghĩ rằng xác suất rất nhỏ." Phong Bất Giác như suy tư mà trả lời. Kỳ thật hắn nghĩ đến cái giả thiết này chủ yếu cũng vì cái cục diện AI thiết lập cho mình trong hình thức sinh tồn một người lần trước. Giờ phút này hắn rất nhanh hủy bỏ loại khả năng này: "Đây là lần đầu tiên ta chơi hình thức sinh tồn đoàn đội, không rõ tình hình thực tế lắm, đã vậy... khả năng này có thể bài trừ."

    Vương Thán Chi lúc này cũng thanh lý sạch sẽ toàn thân rồi, hắn đứng lên nói: "Hai loại khả năng trước để qua một thời gian ngắn là có thể nghiệm chứng a? Dựa theo Giác ca nói, như vậy vô luận là loại nào, chỉ cần tiếp tục tiến hành kịch bản, hắc ám sẽ lại phủ xuống."

    "Có lý..." Long Ngạo Mân đứng lên, thể năng của hắn đã khôi phục một chút, "Lần tiếp theo gặp quái vật hoặc trước khi hắc ám hàng lâm, chúng ta tốt nhất nên giải quyết hết vấn đề trang bị cho Cô Đơn và Tịch Mịch."

    Phong Bất Giác cũng đứng lên nói: "Trên lộ tuyến ta chọn có đi qua một cục cảnh sát, đến đó chúng ta liền vào tìm sơ một lượt, có lẽ sẽ có súng, gậy cảnh sát... Nếu vận khí tốt, có khả năng tìm được mấy thứ như áo chống đạn, mặt nạ bảo hộ, tấm chắn..." Hắn có vẻ kích động: "Từ lâu ta đã muốn thử xem cảm giác tay cầm Shotgun xạ kích là như thế nào rồi..."

    Long Ngạo Mân nghe vậy chỉ cảm thấy trong nội tâm sợ hãi, ngữ khí của Phong Bất Giác nghe rất giống mấy tên biến thái cuồngsát nhân không có điều kiện hành hung...

    Mọi người thương lượng thêm vài phút liền lần nữa khởi hành, hướng về phía cục cảnh sát theo như lời Phong Bất Giác mà bước đi. Tuy nói bầu áp lực của không khí hắc ám quanh mình vẫn như cũ, cũng không biết trong bóng tối không nhìn thấu kia còn cất giấu bao nhiêu quái vật, nhưng đối với chỗ miêu tả của Phong Bất Giác, cái cục cảnh sát kia, năm người vẫn mang một chút chờ mong đấy.

    Tính ra, tại thời gian đầu trò chơi, vũ khí loại xạ kích chính là đồ hiếm. Nếu có thể tìm được súng, hơn nữa là loại uy lực khá lớn như Shotgun hoặc súng Tiểu Liên thì dù cho chết ở trong kịch bản cũng đáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,coldblooded,cuong12399,hoangdehg,
  5. #23
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 22: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên (6)
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Dọc trên đường phố đi bộ ước chừng 15~16 phút, năm người đã tới trước cổng cục cảnh sát. Tòa nhà này chiếm diện tích ước chừng 500 mét vuông, cổng chính đối diện với đường cái, vào cổng phụ là bãi đỗ xe.

    Phong Bất Giác đầu tiên quan sát cổng phụ, đó là chỗ để xe, phần cuối có tường rất cao, lưới sắt loại có thể di động phong bế cửa vào. Nhìn vào sâu bên trong chỉ thấy một mảnh đen kịt, chỉ sợ là con đường này không đi được.

    Lúc hắn trở lại chỗ cổng chính, Long Ngạo Mân đã tra xét xong. Cánh cổng này làm bằng gỗ, loại hai cánh cửa, cực kì dày và chắc chắn, hiện tại vẫn đang đóng chặt. Bên trong cục cảnh sát giống như có vật gì đó chặn ở trước cửa, đẩy không nhúc nhích tí nào.

    Phong Bất Giác khẽ lắc đầu, ý bảo cổng phụ không đi được. Long Ngạo Mân giang tay nói: "Bên này cũng mở không ra."

    Vương Thán Chi tiến lên vài bước, nhìn bao quát tòa kiến trúc này: "Tất cả cửa sổ đều đóng khung sắt, xem ra muốn đi vào cũng phải phí một phen công phu a..." Hắn còn chưa nói hết, biểu cảm đã thay đổi: "Ách... Các ngươi có nghe thấy gì không..."

    Phong Bất Giác đương nhiên nghe thấy, hắn một bên la to: "Lui về phía sau!", một bên bước nhanh về phía trước, chộp lấy bả vai Vương Thán Chi kéo về phía sau.

    Ba người Long Ngạo Mân, Cô Đơn và Tịch Mịch nghe vậy liền lui về phía sau, mà Phong Bất Giác hai người bọn họ vừa mới chạy được vài bước, liền nghe một tiếng trầm đục từ sau lưng. Quay đầu nhìn lại... vách tường bên cạnh cổng chính cục cảnh sát bị phá ra từ bên trong, nửa thân thể của một con quái vật cao lớn thò ra. Nếu lúc nãy Vương Thán Chi vẫn đứng tại chỗ tiếp tục ngẩn người thêm vài giây thì chỉ sợ lúc này hắn đang nằm bên trong đống đá vụn rồi.

    "Vậy ra... Âm thanh vừa mới nghe được chính là tiếng nó chạy xông về phía tường." Vương Thán Chi sắc mặt trắng bệch, tiếng nói chuyện cũng không lớn lắm, lúc này hắn đã qua giai đoạn hoảng hốt, đối với các loại tình huống có khả năng khiến cho giá trị Kinh Hãi tăng lên tới khoảng 50% đã dần chết lặng... bởi vì giá trị Kinh Hãi của hắn cơ bản đã ngừng lưu ở khoảng 35% được một thời gian dài.

    Hoàn toàn giống mấy con tiểu BOSS phá tường mà ra, quái vật vừa xuất hiện thì tiếp theo chính là một tiếng gào thét. Phong Bất Giác thì lại biết cái thứ này: Huyết Thi...

    Con Huyết Thi này rõ ràng còn cường tráng hơn so với con Phong Bất Giác gặp phải ở bên trong giáo trình tân thủ. Hơn nữa lúc trước gặp phải con kia, nó chỉ có thể dùng tay đánh tường ra cái lổ thủng, còn con này có thể trực tiếp đánh đổ một khối tường xi-măng.

    "Rất tốt... Chẳng những mở cửa cho chúng ta đi vào, còn dùng quái vật mạnh mẽ để ám chỉ trong đó có ban thưởng hậu hĩnh a..." Khóe miệng Phong Bất Giác nhích sang bên trái một chút, nhìn chằm chằm con quái vật cao lớn hung bạo kia, ngữ khí nói chuyện phảng phất cứ như là gặp được chuyện tốt.

    "Phong huynh... Nếu như nói 'tốt' thì cũng phải thành lập trên cơ sở chúng ta thành công tiêu diệt con quái vật này a." Long Ngạo Mân mồ hôi cũng ra rồi. Hắn cũng không cân nhắc nhiều, chỉ biết là trận chiến trước mắt khẳng định không dễ đánh.

    "Cầm lấy." Phong Bất Giác vậy mà đưa cờ-lê trên tay mình cho Long Ngạo Mân: "Cái trang bị này không có điều kiện, Long ca ngươi trước dùng một chút, có cộng thêm tổn thương đấy."

    "Cái này..." Long Ngạo Mân do dự một chút, hành vi của Phong Bất Giác tương đương với việc đưa ra lời mời giao dịch, hơn nữa là cho không.

    Ở nơi này, tín nhiệm giữa người với người là tương đối kém, trang bị tốt ở giai đoạn Closed Beta không thể nghi ngờ là đồ tốt, trước khi đưa cho người khác cần phải suy nghĩ kỹ càng. Vạn nhất sau khi đối phương cầm tới tay, gặp vật nảy lòng tham mà cưỡng chế logout, cả kịch bản cũng buông tha, mục đích để chôm cái trang bị này của ngươi thì ngươi cũng không thể làm gì đối phương. Ai bảo ngươi chủ động đưa ra giao dịch, cả hệ thống cũng không giúp được ngươi.

    "Nhanh cầm a..." Phong Bất Giác nói.

    Long Ngạo Mân nhận lấy [Cờ lê Mario], vừa nhìn thuộc tính, thần sắc liền khẽ biến. Hành động trước giờ của Phong Bất Giác làm cho người ta cảm giác hắn là một người thập phần khôn khéo và cẩn thận, rất khó tưởng tượng là hắn làm được loại hành vi đưa trang bị mạnh cho người khác một cách đơn giản.

    "Phong huynh... Ngươi không sợ ta cầm trang bị của ngươi trực tiếp rời tuyến sao?" Long Ngạo Mân nói, bình thường người có thể nói ra những lời này ngược lại sẽ không đi lấy trang bị của người khác. Cái loại người thực sự muốn chôm trang bị thì thường là trực tiếp logout đấy.

    "Sợ?" Phong Bất Giác cười khổ, thầm nghĩ trong lòng: ta có thể sợ thì tốt rồi.

    Hắn trả lời: "Dùng 'băn khoăn' thì đúng hơn a... Bất quá nói thật, ta lúc này lo việc chúng ta sẽ cả đoàn bị diệt ở chỗ này hơn."

    Lúc này Huyết Thi đã đem một nửa vách tường đập xuống, bước ra ngoài đường. Sau khi hoàn toàn đi ra từ trong cục cảnh sát mới thấy, con Huyết Thi này nhìn qua càng dị thường hung mãnh. Thân cao hơn hai mét, cơ bắp thành từng cục, toàn thân bao trùm bởi một lớp máu chưa hoàn toàn đông lại, khuôn mặt máu không da kia so với thuần túy khô lâu còn kinh khủng hơn. Quái vật kia hiển nhiên là một tiểu BOSS, mà điều kiện khiến nó xuất hiện chính là người chơi dừng lại tại cục cảnh sát một thời gian ngắn, đồng thời thử tìm kiếm phương pháp tiến vào trong.

    "Long ca ngươi trước kiềm chế nó thoáng một phát, kéo dài thời gian. Ta chạy ra sau lưng nó, từ cái cái lỗ thủng đi vào, tìm xem có thấy mấy món như súng hay không, nếu tìm được thì sẽ lập tức chạy ra hỗ trợ." Phong Bất Giác nói: "Các ngươi chú ý lưu lại một chút giá trị sinh tồn, đừng liều mạng."

    Thời điểm nhìn thấy con Huyết Thi kia, hắn liền cân nhắc thoáng một phát kết quả chiến đấu và tổn thất. Bọn hắn hiện tại cũng không có trang bị dạng khắc chế cùng loại với [Huyết Thi Phải Chết], thứ có thể sử dụng đến tổn thương con quái vật này chỉ có tấm chắn, cờ-lê, dao gọt trái cây ba món đồ tốt này, dùng mấy cái binh khí cận chiến này đối kháng với mấy cái tiểu quái anh lúc trước thì còn tạm được, mà đối mặt với con Huyết Thi so với Long Ngạo Mân còn cao lớn hơn này thì cách phối trí liền căng thẳng rồi.

    Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là tăng cường thoáng một phát thực lực Long Ngạo Mân rồi để cho hắn chặn Huyết Thi. Mà Phong Bất Giác thì quyết định bản thân mình mạo hiểm tiến vào cục cảnh sát đi tìm vũ khí. Cái con Huyết Thi này xuất hiện lại khiến cho Phong Bất Giác càng vững tin rằng trong cục cảnh sát cất giấu một ít vật phẩm có giá trị chiến thuật. Có thể là kỹ năng, trang bị, vật phẩm nội dung cốt truyện, hắn dự định trong thời gian ngắn nhất tìm ra một kiện, sau đó nhanh chóng vòng trở lại giải quyết cho xong cái quái vật này.

    "Ngươi cứ yên tâm đi đi, cho dù trước khi ngươi trở ta đã bị giết chết thì cũng sẽ nghĩ biện pháp trả cái trang bị này lại cho ngươi." Long Ngạo Mân trả lời, dứt lời hắn liền tiến ra đón, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Huyết Thi, bắt đầu triển khai đánh du kích (Edt: vừa đánh vừa chạy/né).

    "Ân... Không cần phải nói nghiêm túc như vậy, chẳng qua là kiện trang bị mà thôi." Phong Bất Giác nhìn qua ngược lại chẳng hề để ý, hắn đối mặt với Huyết Thi dữ tợn không hề sợ hãi, cúi người về phía trước, tốc độ cao di động, từ bên cạnh lách qua, dùng một cái động tác giống như vượt rào nhảy vào trong lỗ thủng trên vách tường, dần biến mất trong bóng tối của cục cảnh sát...

    Nơi xa hai người Cô Đơn và Tịch Mịch lúc này có chút không biết nên làm gì, như trước sắm vai nhân vật tay không tấc sắt, không giúp được gì. Bọn hắn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải lui xa một chút, miễn cho vướng tay người khác.

    Vương Thán Chi cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Huyết Thi. Hiện tại lực chú ý của quái vật chủ yếu đặt trên Long Ngạo Mân, chỉ cần một thời cơ thích hợp, hắn sẽ lập tức tới cắt Huyết Thi một dao, đánh xong liền chạy, chỉ dưới tình huống bảo đảm không bị BOSS làm trọng thương mới phát động công kích.

    Khác với phong cách chiến đấu bạo lực vừa đỡ vừa đánh của Long Ngạo Mân, phương thức chiến đấu của Vương Thán Chi thiên về loại hình nhanh nhẹn. Né và chạy, đánh úp, có tiến có lui, qua lại làm chủ. Loại sáo lộ (Edt: đường theo động tác võ thuật) này không thích hợp sử dụng các loại trang bị độn khí hoặc là tấm chắn, sự chọn lựa tốt nhất chính là vũ khí sắc bén. Hắn không cần sức mạnh hỗ trợ, chỉ cần tốc độ nhanh, xẹt lưỡi dao qua cứa nhẹ một phát cũng có thể sinh ra tổn thương.

    Về sau hai người này đều là người chơi chủ yếu sở trường chiến đấu. Nhưng cùng là sở trường chiến đấu, hai người lại có hai phương thức chiến đấu không giống nhau. Từ phong cách ban đầu của bọn hắn ở bên trong kịch bản này đã có một số đặc điểm, một người thì am hiểu "lực", còn người kia thì am hiểu "tốc" .

    Sau khi đến hậu kỳ trò chơi, năng lực người chơi không ngừng trở nên mạnh mẽ, người chơi cùng sở trường sẽ bởi vì cách lý giải chiến đấu khác nhau mà sinh ra sai biệt khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa mặt khác còn có sở trường tồn tại. Ví dụ như "chiến đấu" phối hợp với "xạ kích" hoặc "chiến đấu" phối hợp với "chữa bệnh", còn có vô số kỹ năng tổ hợp. Có thể nói, nhân vật trong Thiên Đường Kinh Khủng có vô hạn khả năng đấy.

    Đây chính là lý do vì sao mà cái trò chơi này không có thiết lập các loại "nghề nghiệp". Bằng tính năng cường đại của cái hệ thống này mà nói, nghề nghiệp ngược lại sẽ trở thành một loại trói buộc hạn chế người chơi.

    Các nghiên cứu cho thấy ở hậu kì của một cái game online, đặc điểm riêng thuộc tính nhân vật là phi thường trọng yếu. Nếu như những người đã đến cấp cao nhất đều có thuộc tính giống như đúc, lại bị "nghề nghiệp" hạn chế kỹ năng có thể dùng, việc này sẽ tương đối gây bất mãn đấy. Bất kỳ một người chơi bình thường nào đều chỉ cần nhìn một chút danh sách top cao thủ thì về cơ bản liền rõ ràng trụ cột thuộc tính cuối cùng của chức nghiệp mình chọn là bao nhiêu, có vài loại kỹ năng phối hợp gì đó, nên lấy trang bị nào để phối hợp với kỹ năng...

    Nhưng mà thiết lập trò chơi này lại cho người chơi không gian tự do phát huy cực lớn. Đầu tiên, ngoại trừ giá trị thể năngbên ngoài, căn bản không có " thuộc tính nhân vật". Giá trị sinh tồn và giá trị Kinh Hãi Giá Trị thì luôn biểu hiện bằng thanh năng lượng tỉ lệ phần trăm, không có số cụ thể. Công kích tạo thành bao nhiêu tổn thương, đồ phòng ngự có thể thừa nhận bao nhiêu tổn thương cũng sẽ không đưa ra các loại số liệu.

    Tiếp theo, tất cả kỹ năng và trang bị đều là ngẫu nhiên được tạo ra, cũng không có phân biệt nghề nghiệp, toàn bộ có thể đều là sở trường. Người chơi sẽ ở trong quá trình thăm dò kịch bản tự mình giải khóa và tìm ra sở trường am hiểu. Nếu có năng lực thì luyện toàn bộ sáu loại sở trường lên cấp S cũng được.

    Dưới thiết lập có độ tự do cực cao này, Thiên Đường Kinh Khủng ngoại trừ hệ thống giá trị Kinh Hãi còn có một thứ đặc biệt khác: "hệ thống danh hiệu", giúp người chơi không vì hướng chiến đấu phức tạp ở hậu kỳ mà lẫn lộn, bảo đảm tính độc nhất của nhân vật trò chơi, đồng thời tạo ra một cái "trọng điểm". Toàn bộ hệ thốngcông ty Mộng lo lắng hết lòng suy nghĩ ra có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.

    "Danh hiệu" sẽ nằm ngoài hạn chế của mười hai thanh kỹ năng, tặng người chơi một năng lực đặc biệt. Ví dụ như [Tia chớp xông tới] của Long Ngạo Mân là năng lực đặc thù, sẽ không nằm trên thanh kỹ năng. Danh hiệu sẽ theo người chơi phát triển mà thay đổi, bắt đầu từ cấp mười hệ thống sẽ căn cứ biểu hiện cùng năng lực người chơi, mỗi lần hoàn thành kịch bản xong sẽ đổi danh hiệu mới cho người chơi, hơn nữa danh hiệu đều rất đặc biệt. Dù hai người có danh hiệu giống nhau thì năng lực đặc thù nhận được chưa hẳn giống nhau. Năng lực đặc thù cũng không nhất định phải là kỹ năng chủ động, có thể là bị động, thậm chí là cái nào đó không thể nhận ra hoặc có thêm tính tăng ẩn.

    Đến khi Open Beta, trên hai mươi cấp trong kịch bản, danh hiệu trở thành một thứ giống như nhãn hiệu. Tham gia vào hình thức sinh tồn đoàn đội, nick name đồng đội là gì không quan trọng. Trước tiên người chơi bình thường sẽ đi xem danh hiệu đồng đội là gì, xem xong thì về cơ bản đã biết sở trường những người này rồi. Như mấy cái [Người xung phong dũng mãnh], [Quyền Sư Lỗ Mãng], [Xạ Thủ Chuẩn Xác]... đơn giản rõ ràng, vừa nhìn liền biết. Đương nhiên, từ danh hiệu cũng có thể nhìn ra thực lực. Đến trên bốn mươi cấp, ngoại trừ mấy một số danh hiệu như đã nêu trên, không chừng ngươi còn có thể thấy loại danh hiệu như [Đông Tà], [Tây Độc], [Nam Đế], [Bắc Cái]... Vừa nhìn liền biết là cao thủ, có hi vọng ôm đùi rồi...

    Trở lại chuyện chính, ngay tại thời điểm Long Ngạo Mân cùng Vương Thán Chi dây dưa với Huyết Thi, Phong Bất Giác vẫn đang ở trong cục cảnh sát tối tăm, lục lọi đi về phía trước...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,cổ nhân,coldblooded,hoangdehg,
  7. #24
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 23: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên ( 7 )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Trong cục cảnh sát không có điện cho nên cũng không thể bật đèn, nhưng mà cũng không tới mức đưa tay không thấy năm ngón. Ánh trăng xuyên thấu qua lưới sắt, xuyên qua thủy tinh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, miễn cưỡng có thể làm cho khu vực này sáng một chút. Đương nhiên, cái đó cũng chỉ đủ để khiến Phong Bất Giác không đến mức hoàn toàn luống cuống mà thôi, phần lớn địa phương vẫn đen kịt một mảnh đấy.

    Vừa tiến vào cục cảnh sát, Phong Bất Giác nhanh chóng chạy như bay, một là vì phòng ngừa cái con Huyết Thi kia đột nhiên giết cái hồi mã thương quay về trong cục cảnh sát, thứ hai là vì địa phương này cũng tương đối sáng, ánh sáng theo vách tường lỗ hổng chiếu vào, chiếu sáng một đoạn hành lang phía trước hắn.

    Không gian lầu một rất lớn. Bởi vì địa phương có ánh sáng không nhiều lắm, rất khó để Phong Bất Giác tìm ra cầu thang đi lên tầng hai trong thời gian ngắn. Hắn dưới ánh sáng lờ mờ lục lọi, sờ được tay nắm cửa liền mở ra, sờ được cái bàn liền tìm xem có ngăn kéo hay không, thế nhưng vẫn không tìm thấy vật gì thực sự hữu dụng.

    Bởi vì bị hạn chế về thị giác, các giác quan còn lại của hắn dần dần trở nên linh mẫn. Rất nhanh, hắn ngửi thấy được một mùi hương: mùi máu tươi nồng đặc...

    Hắn dựa vào mùi mà đi tới, tiến vào một cái góc tường tối đen. Đưa thay sờ thấy trên tường dính hồ, men theo tường sờ xuống, hắn đã đụng thứ gì đó, hình như là... Xương? Thịt nhão?

    "Ân... Đầu bị vặn ra rồi a..." Thứ Phong Bất Giác lúc này sờ chính là một cỗ thi thể bị mất phần từ cổ trở lên, chỗ hắn chạm phải chính là một đoạn xương cổ lộ ra bên ngoài.

    "Ta còn tưởng rằng toàn thành phố đều là sống không thấy người, chết không thấy xác đấy... Ở đây lại có cỗ thi thể, cục cảnh sát này quả nhiên có điều kỳ quặc." Phong Bất Giác trầm ngâm nói.

    Sờ phải tử thi cũng không hù được hắn. Trái lại, Phong Bất Giác bình tĩnh mà tiếp tục sờ xuống. Đương nhiên, hắn không phải muốn xác nhận giới tính thi thể, mà là muốn thông qua quần áo xác nhận chức nghiệp người này.

    Phong Bất Giác rất nhanh phát hiện quần áo thi thể có quân hàm, liền biết được đây là một bộ đồng phục cảnh sát. Hắn lập tức không thể chờ đợi được mà bắt đầu soát người... Mấy giây sau, Phong Bất Giác mò tới một cái bao súng, đáng tiếc bên trong trống không. Hắn theo cánh tay thi thể mò qua, quả nhiên từ trên tay phải tìm được một khẩu súng.

    [Tên: Súng ngắn M1911A1
    Loại: Vũ khí
    Phẩm chất: Bình thường
    Lực công kích: Trung đẳng
    Thuộc tính: Không
    Đặc hiệu: Không
    Điều kiện trang bị: Sở trường xạ kích F hoặc sở trường khí giới F
    Ghi chú: Đây không phải là đóng phim, cho nên xin nhớ kỹ có ba việc phải làm: 1. Mở chốt an toàn trước khi bắn, 2. Lưu ý lực phản, 3. Đừng quên lắp đạn. ]

    Phong Bất Giác bỏ khẩu súng vào trong bọc hành lý, tiếp tục lục soát thi thể, ở bên hông tử thi tìm được một cái đèn pin. Hắn trong lòng mừng rỡ, liền cầm lên, thử bấm nút bật, thế nhưng không sáng. Sau đó hắn lấy tay sờ mới biết cái mặt thủy tinh của đèn pin này đã nát.

    Phong Bất Giác thở dài một tiếng. So với súng ngắn, hắn càng hy vọng lấy được đèn pin hơn, bởi vì hắn biết rõ, cỗ tử thi này chính là một cái nhắc nhở rất tốt. Nếu như đã có súng trong tay, vì sao hắn vẫn bị vặn rơi đầu? Hiển nhiên là bởi vì Huyết Thi kia không giết bằng súng được.

    Nếu có đèn pin, Phong Bất Giác tiếp theo có thể tăng tốc độ tìm vũ khí. Nhưng bởi vì vẫn như trước thấy không rõ, hắn chỉ có thể tiếp tục sờ soạng tìm kiếm. Kết quả chỉ lấy được một chuỗi chìa khóa từ trong túi áo tử thi, không tìm ra món gì có ích khác.

    Cân nhắc thời gian cấp bách, người ở phía ngoài có lẽ không chịu được lâu, Phong Bất Giác cũng không có biện pháp, đành mau chóng chạy về. Cho dù súng lục này giết không được Huyết Thi thì so với không cũng tốt hơn. Dù sao nó cũng là một món vũ khí công kích từ xa. Viên cảnh sát đã chết này một người dùng súng xác thực không làm gì được Huyết Thi, nhưng nếu Phong Bất Giác ra ngoài thì sẽ có ba người. Dao súng lá chắn cờ-lê phối hợp gần xa, muốn đánh được con Huyết Thi kia vẫn còn có chút nắm chắc đấy.

    ... ...

    Bên ngoài cục cảnh sát, Long Ngạo Mân đã sắp không chịu nổi...

    Tuy kỹ thuật chặn đòn của hắn không tệ, dùng tấm chắn đều ngăn được mỗi một lần tấn công của Huyết Thi, nhưng trong ba phút này, giá trị sinh tồn của hắn đã từ đầy máu giảm xuống 64%. Chỉ có thể nói lực công kích của con Huyết Thi này thật sự là quá mạnh mẽ.

    Trong đoạn thời gian này, Long Ngạo Mân vừa đánh vừa lui. Tính ra cũng không bị đánh trúng nhiều, cho dù bị đánh thì cũng đều cách tấm chắn thôi. Vấn đề là [Mảnh vỡ Ultron] có thuộc tính phòng ngự là "Chiết xạ", nhận công kích từ xa hoặc các loại tia sáng công kích mới có hỗ trợ cao. Loại khiêng này trong cận chiến nhận đòn mạnh, về cơ bản là không có làm giảm sức mạnh. Lúc móng vuốt của Huyết Thi tấn công, tấm chắn có thể cam đoan thân thể Long Ngạo Mân không bị trực tiếp xé ra, cũng có thể triệt tiêu một bộ phận lực đánh vào, thế nhưng chút ít lực còn lại thì phải dựa vào giá trị sinh tồn cứng rắn chống lại.

    Chỉ số IQ của Huyết Thi vô cùng thấp, nó chỉ biết vung bàn tay lớn, căn bản không dùng chân hoặc giò gì đó, phương thức công kích vô cùng đơn điệu. Điều này đáng để ăn mừng, nếu không dù cho có năm Long Ngạo Mân thì cũng đã sớm treo rồi. Mà con Huyết Thi này dường như chỉ nhằm đúng một mục tiêu mà công kích, vô luận Vương Thán Chi quấy rối như thế nào, nó tối đa cũng chỉ phất tay xua đuổi sau khi bị cắt mấy miếng, có khi thậm chí bỏ mặc.

    Điều này khiến cho gan Vương Thán Chi càng lúc càng lớn lên, có can đảm tấn công tại một ít thời điểm có chút mạo hiểm. Đương nhiên, hiệu quả công kích của hắn quá mức bé nhỏ, dùng dao gọt trái cây chém quái vật kia một cái, dao không bị gãy cũng không tệ rồi.

    Long Ngạo Mân cũng tận dụng mọi thứ, dùng ống cờ-lê đánh trúng Huyết Thi vài cái, bất quá chỉ có một lần là trúng đầu. Tuy nói uy lực so Vương Thán Chi dùng dao xịn hơn một chút, nhưng thời cơ Long Ngạo Mân công kích kém hơn Vương Thán Chi nhiều lắm, đại đa số thời điểm Long Ngạo Mân chỉ có thể rút lui và phòng ngự.

    Suy nghĩ đầu tiên của Phong Bất Giác lúc đem cờ-lê giao cho Long Ngạo Mân cũng không phải là liệu đối phương có chôm trang bị của hắn hay không, trong vô thức ý niệm đầu tiên của hắn là.. chỉ có Long Ngạo Mân cầm cờ-lê mới có thể đánh trúng đầu Huyết Thi. Bằng chiều cao chừng một thước tám của hắn và Vương Thán Chi, nếu muốn dùng loại binh khí ngắn như cờ-lê đi gõ một đầu quái vật hơn hai mét, thì việc cần làm chính là nhảy lên tìm tiết tấu đánh rồi.

    Ngay cả Long Ngạo Mân cũng phải cố hết sức, dù sao sức mạnh đòn công kích của đối phương vẫn còn đó. Công kích xả thân nện đầu tám chín phần mười là được không bù mất đấy. Huống chi Phong Bất Giác trước khi đi đã từng nói qua sẽ nhanh chóng tìm được vũ khí quay lại hỗ trợ, Long Ngạo Mân lựa chọn tin tưởng hắn, cho nên có thể kéo được bao lâu thì kéo bấy lâu.

    Phanh! Một tiếng súng vang, chứng tỏ Phong Bất Giác đã trở về.

    Mọi người ở chỗ này đều nhẹ nhàng thở ra, phảng phất chỉ cần hắn trở về thì sẽ có biện pháp. Bọn hắn có lẽ đã quên, Phong Bất Giác chẳng qua cũng chỉ mới cấp năm mà thôi...

    Lúc giữ lấy cò súng, Phong Bất Giác lại giải khóa thêm một hạng sở trường, đây đã là sở trường thứ ba hắn cởi bỏ từ khi vào kịch bản rồi, cho nên mới nói hình thức sinh tồn đoàn đội rất khác, nơi cần chiến đấu tăng nhiều, thêm vào phần lớn đặc tính trò chơi, bố cục kịch bản phát triển sâu sắc, người chơi cấp thấp có không gian phát triển rất lớn. Chơi một lần hình thức đoàn đội, dù không qua cửa thì vẫn sẽ có thu hoạch đấy.

    Giờ phút này, Phong Bất Giác đã có thông dụng, khí giới, điều tra, chiến đấu, xạ kích năm loại sở trường cấp F, chỉ còn chữa bệnh là vẫn chưa giải khóa.

    "NGAOOO... " Huyết Thi ngửa mặt lên trời rống to. Xem ra phát súng này gây tổn thương rất lớn với nó. Nó vậy mà quay đầu, thay đổi mục tiêu công kích.

    Vị trí một phát này Phong Bất Giác bắn trúng chính là phần lưng của Huyết Thi. Trước khi xạ kích hắn chuẩn bị rất đầy đủ: hai tay giơ súng, mắt ngang thân súng, ba điểm trên một đường thẳng vững vàng mà nhắm. Hắn tự hiểu một điều rất rõ ràng, mình ở trong hiện thực cũng không phải xuất thân bộ đội đặc chủng, lần đầu cầm súng lại đi ngắm bắn đầu, nếu có thể bắn trúng, hắn có thể đổi tên thành Long Ngạo Thiên rồi. Cho nên hắn lựa chọn nhắm bắn phía sau lưng Huyết Thi, chỗ ấy lớn, dễ dàng trúng mục tiêu.

    Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, đối với mấy cái loại vũ khí thuần túy khoa học kỹ thuật này hệ thống đều có chỉnh sửa, miễn cho người chơi sau khi cầm vào tay lại thấy khó sử dụng. Vì vậy, Phong Bất Giác bắn ra phát thứ nhất lại thành công đánh trúng vào vị trí phần lưng phải Huyết Thi.

    Sau khi bắn xong phát súng này, Phong Bất Giác lập tức hiểu trang bị ý thứ hai trong ghi chú trang bị. Quả nhiên mấy thứ như bắn súng thực sự không phải việc mà người bình thường chưa qua huấn luyện tự nhiên làm được. Ví dụ như cả phụ nữ và trẻ em đều biết Desert Eagle, nhưng nếu không ai nói cho ngươi biết lúc nổ súng phải kéo căng tay, tốt nhất duỗi thẳng khuỷu tay để cho bả vai thừa nhận lực phản chấn, nói không chừng ngươi bắn xong một phát thì cổ tay cũng gãy rồi. Lại ví dụ như động tác giơ súng thường thấy của mấy tên côn đồ trong phim xã hội đen, đem khẩu súng để ngang, vị trí tay cao hơn tầm mắt của mình, hướng vào đầu người khác, nhìn qua rất có phong cách chơi liều, nhưng trên thực tế loại động tác này có khả năng tạo thành tình huống vỏ đạn bắn ra bay vào đúng mắt chó của chính mình.

    Lực phản chấn cây M1911A1 trên tay Phong Bất Giác cũng không nhỏ, sau khi nổ súng hắn đã cảm thấy cẳng tay tê rần. Cũng may tư thế bắn súng của hắn cũng không tính là bất hợp lý, tay cũng không yếu đến vậy. Có kinh nghiệm phát súng đầu tiên liền dễ làm hơn nhiều, hắn đối với phạm vi tấn công, độ chuẩn xác của bản thân, xác xuất thành công... đều đã có khái niệm. Nhưng đối mặt với Huyết Thi chuyển hướng tấn công, hắn vẫn không nói hai lời chạy về sau.

    Huyết Thi vừa quay đầu, tinh thần Long Ngạo Mân liền sáng sủa. Chịu đựng từ nãy đến giờ, hắn từ lâu hiểu rõ rằng quái vật kia sẽ không dễ dàng thay đổi mục tiêu. Nếu như hiện tại nó đã đuổi theo Phong Bất Giác thì lúc mình công kích nó sẽ không bị để ý.

    Lửa giận bị áp chế đã lâu trong lòng Long Ngạo Mân bộc phát. Hắn nhảy lên, vung cây cờ-lê, đập mạnh về phía ót của Huyết Thi. Chỉ nghe thấy một tiếng PHỐC trầm đục, đó là âm thanh kim loại xuyên qua thịt xương sọ. Cái ót Huyết Thi bị mất một miếng, tạo thành một miệng vết thương dữ tợn, bên trong đầu lâu đã nứt hiện ra một khe hở dài và hẹp.

    Thế nhưng hành động của quái vật kia cũng không dừng lại, ngược lại bắt đầu cuồng bạo. Tốc độ của nó vậy mà tăng vọt, quay người một trảo liền đánh úp về phía Long Ngạo Mân. Một kích này rất đột nhiên, Long Ngạo Mân không thể dùng tấm chắn ngăn chặn, bị đánh ngay phần eo, cả người bay ra xa, trong cổ ngòn ngọt, liền phun ra một ngụm máu tươi.

    Long Ngạo Mân bị đánh bay được một đoạn gần tròn 10m, giá trị sinh tồn của hắn lập tức hạ xuống còn 12%, hơn nữa tạm thời không thể đứng dậy. Việc duy nhất đáng để ăn mừng chính là bởi vì ở khoảng cách gần cho nên móng vuốt Huyết Thi không có tiếp xúc trực tiếp lên người hắn. Vừa rồi nó trở mình vung tay, chỉ có cánh tay đập trúng Long Ngạo Mân, cho nên trên người người kia không có bị xé ra miệng vết thương, nếu không giờ phút này Long Ngạo Mân còn phải nhận thêm ảnh hưởng từ trạng thái "đổ máu".

    Hai tay Huyết Thi bụm lấy miệng vết thương sau đầu, liên tục gào thảm thiết. Mấy giây sau, nó hung dữ trừng mắt nhìn Long Ngạo Mân, phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú đe dọa con mồi. Xem ra một ống kìm nện xuống vừa rồi tạo thành tổn thương tương đối khả quan, lại khiến cho con tiểu BOSS này cảm nhận được uy hiếp.

    Cô Đơn và Tịch Mịch mắt thấy ngay cả Long ca cũng gục xuống liền biết sự tình không tốt. Hai người tranh thủ thời gian chạy qua nâng Long Ngạo Mân dậy, định mang hắn rời khỏi khu vực gần Huyết Thi. Huyết Thi há lại để cho bọn họ chạy trốn, nó lập tức sải bước hướng về phía ba người đang chậm chạp di động mà đi.

    Giờ khắc này, ai cũng thật không ngờ một màn sắp xảy ra. Một đạo nhân ảnh như tật phong thiểm điện, lấn thân trên xuống, tốc độ cao đi tới phía sau Huyết Thi, một tay ấn một phát lên bả vai Huyết Thi, nhẹ nhàng linh hoạt mà nhảy lên lưng nó, hai đầu gối vừa thu lại liền quỳ gối ở trên bờ vai quái vật kia.

    Vương Thán Chi có thể nói là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì lập tức nổi tiếng. Lúc này ngay cả quái vật còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một dao đâm vào vết thương do Long Ngạo Mân dùng cây cờ-lê tạo ra vừa nãy. Mũi dao xuyên qua đầu lâu, ở trong đầu Huyết Thi loạn quấy một mạch như đảo bột nhão.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,hoangdehg,
  9. #25
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 24: Quỷ Ảnh Mê Thành Thiên ( 8 )
    --o0o--
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Editor: Hoconkut3


    Không ngờ rằng dù con Huyết Thi này không may gặp trọng thương như thế nhưng vẫn như trước không ngã. Nó giơ một cánh tay lên, bắt được Vương Thán Chi.

    Một giây này, tất cả mọi người ở đây đều như nhau nghĩ hai điều, thứ nhất: trong đầu quái vật kia, dường như vốn là bột nhão; thứ hai: Vương Thán Chi chỉ sợ sắp trực tiếp OVER rồi.

    Phanh! Lại một tiếng súng vang.

    Hành động và suy nghĩ của Phong Bất Giác nhanh như nhau, hơn nữa hắn tương đối tỉnh táo, hiệu suất cao. Giờ phút này hắn đã xuất hiện cách 2m bên cạnh Huyết Thi, giơ súng hướng phía đầu của nó mà bắn. Bởi vì khoảng cách rất gần, viên đạn xuyên thấu mà qua, bay xuyên qua đầu Huyết Thi. Một bãi chất lỏng không rõ nương theo viên đạn bay khỏi đầu lâu phun vãi ra.

    Cuối cùng động tác của Huyết Thi cũng đình trệ, Vương Thán Chi tranh thủ thời gian thoát khỏi cánh tay Huyết Thi, từ trên vai nhảy ra.

    Phong Bất Giác thì tới ngay phía trước Huyết Thi, dùng súng nhắm ngay chỗ mi tâm quái vật kia: "Rất thú vị, xem ra đánh lên cái ót của nó không có tác dụng." Lời còn chưa dứt, hắn lại nã một phát súng, viên đạn từ trán Huyết Thi bắn vào, lúc này nó kêu cũng không có kêu được, triệt để mất đi phản ứng.

    "Ân... Ta biết tên này có thói quen nhìn chằm chằm không tha cho một cái mục tiêu có khả năng gây tổn thương cao, cho nên rất dễ dàng dính phải thương tổn từ phía sau. Đầu mặc dù không thể nghi ngờ là nhược điểm của nó, nhưng hệ thống cố ý khiền chỗ hiểm trí mạng nhất thiết đặt ở phía trước, cộng thêm với lực công kích và lượng máu cao..." Trong lúc Phong Bất Giác nói chuyện, Huyết Thi đã ngã xuống. Kỳ thật với hắn mà nói, việc giết chết một quái vật cũng không quan trọng, việc biết rõ làm cách nào giết loại quái vật này một cách hữu hiệu nhất quan trọng hơn.

    Long Ngạo Mân lúc này cuối cùng đã tới, hắn vẫn có thể đứng, vẫn có thể đi, bất quá sắc mặt nhìn qua thật không tốt. Người bên ngoài tuy không biết giá trị sinh tồn cụ thể của hắn còn thừa lại bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng đều biết rõ tình huống của hắn tương đối không ổn...

    Giá trị sinh tồn Vương Thán Chi tổn thất nếu so với Long Ngạo Mân thì không đáng nhắc tới rồi. Đương nhiên, với giá trị sinh tồn của hắn, dù là đang ở mức 90% mà bị cái Huyết Thi kia đánh trúng một cái thì chỉ sợ cũng trực tiếp xong đời.

    Giữa lúc mọi người cho rằng chiến xong tiểu BOSS là lúc có thể thở gấp, hắc ám lần nữa hàng lâm. Các loại âm thanh kinh khủng lại vang lên bên tai. Giá trị Kinh Hãi của mọi người đều một lần nữa tăng vọt. Bọn hắn không khỏi đều sinh ra một cái suy nghĩ trong đầu: nếu như sau khi hắc ám trôi qua, con Huyết Thi trên mặt đất kia lại đứng lên, hơn nữa lại càng thêm mạnh mẽ, thì bọn họ biết làm sao bây giờ?

    Vài giây sau, hắc ám tiêu tán, cũng giống như lần thứ nhất, đến đi vội vàng. Phong Bất Giác đã một lần nữa giơ súng lên, cảnh giác nhắm ngay đầu Huyết Thi trên mặt đất, bất quá nó cũng không có phản ứng gì, xem ra đã chết hẳn rồi.

    "Như thế xem ra... ba loại khả năng ta nói lúc trước, hẳn là cái thứ hai rồi." Phong Bất Giác nhìn năm sáu giây, thấy không có động tĩnh gì liền bỏ súng xuống: "Hắc ám này là một thứ gì đó tương tự với hiện tượng tự nhiên, mà hiệu quả chính là sau mỗi lần xuất hiện, tất cả quái vật 'còn sống' đều sẽ mạnh hơn." Hắn liếc mắt nhìn Huyết Thi trên mặt đất: "Ta nghĩ con Huyết Thi này đã được cường hóa qua một lần rồi... Không chỉ nó, tại thời điểm hắc ám lần thứ nhất, chỉ sợ tất cả quái vật còn sống trong toà thành phố này đều đã được cường hóa rồi." (Edt: hệ thống vô sỉ)

    Long Ngạo Mân, Cô Đơn và Tịch Mịch đã tới bên cạnh Phong Bất Giác. Long Ngạo Mân cũng không nói thêm gì, tiện tay đem [Cờ lê Mario] đưa qua, Phong Bất Giác cũng tiện tay nhận lấy. Hai người đều có bộ dạng không coi việc này là gì.

    Phong Bất Giác tiếp tục nói: "Nếu chúng ta lúc này vẫn chưa giết chết con Huyết Thi, chỉ sợ nó sẽ trong bóng tối lần nữa biến dị."

    "Vậy độ khó kịch bản chẳng phải là quá khoa trương hay sao. Hắc ám này lại xuất hiện vài lần, vậy không phải thành quái thú chạy toàn thành phố a?" Vương Thán Chi nói.

    "Đây là biến hướng thúc giục chúng ta mau chóng qua cửa. Bởi vì tòa thành thị này rất lớn nên mật độ quái vật trong kịch bản này cũng không tính là dày đặc, ít nhất không giống trong mấy phim Zombie khắp nơi đều có... Cho nên hệ thống dùng loại biện pháp này để cho người chơi không cách nào nhàn nhã tìm đồ trong thành phố." Phong Bất Giác nói: " Nếu như không nắm chắc thời gian, đừng nói tới nhiệm vụ chính tuyến, mấy tiếng đồng hồ sau chúng ta tùy tiện gặp một con quái vật, con nào cũng mạnh cỡ BOSS thì xác định là cả đoàn toàn diệt."

    "Vậy còn chờ gì... phải tiết kiệm thời gian..." Lời Long Ngạo Mân còn chưa dứt, Phong Bất Giác liền lắc đầu: "Sự tình nặng nhẹ ta biết rõ, kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi." Hắn quay đầu lại nhìn hướng cục cảnh sát: "Hiện tại quái vật nơi này đã bị giết chết, thường thì sau khi loại chiến đấu này cấp bậc qua đi nhất định sẽ có ban thưởng. Hay là trước tiên chúng ta tìm kiếm trang bị trong cục cảnh sát, tận lực khiến cho mọi người đều có vũ khí. Mặt khác, phải để Long ca hồi lại một ít giá trị sinh tồn."

    Phong Bất Giác nói xong liền một đường đi tới trước bức tường bị phá kia, hắn vừa từ bên trong bọc hành lý lấy ra một cái đèn pin đã hư mất, vừa nói: "Ta có một cái kỹ năng có thể làm cho mấy món đồ chơi nhỏ trục trặc này hoạt động bình thường khoảng ba phút, bất quá cần 100 điểm giá trị thể năng. Vừa nãy bởi vì gấp trở về trợ chiến, ta không có thời gian tiến thêm một bước tìm tòi, với lại cũng không nên tùy ý tiêu hao giá trị thể năng trước chiến đấu, cho nên mới không dùng kỹ năng này.

    Cân nhắc đến việc ở bên trong nguồn sáng có hạn, đèn pin lại chỉ có một, ta đề nghị vẫn do ta một mình vào. Nếu như có tìm được cái thiết bị chiếu sáng đáng tin hơn thì ta sẽ lập tức đi ra tìm mọi người, sau đó cùng nhau đi vào tìm kiếm."

    Hắn quay đầu lại nói: "Đương nhiên, nếu có người có ý nghĩ muốn đi cùng với ta thì cũng được, bất quá chỉ có thể đi theo ta, ánh mắt cũng chỉ có thể theo khu vực ta chiếu sáng mà di động."

    "Không cần, chúng ta ở chỗ này chờ là được rồi, chẳng lẽ còn sợ ngươi nuốt riêng trang bị sao?" Long Ngạo Mân hào sảng cười lấy, liền trực tiếp ngồi xếp bằng ngồi trên mặt đất, "Vừa lúc ta có thể nghỉ thêm một lát, khôi phục chút giá trị thể năng."

    Tiểu ca Cô Đơn lúc này đã không phát biểu bất cứ ý kiến gì rồi, lúc trước hai lần đó hai người hắn và Tịch Mịch ở bên trong hình thức sinh tồn đoàn đội, người chơi cấp cao căn bản sẽ không bảo hộ hoặc cố kỵ bọn hắn, càng đừng đề cập đến việc chia trang bị cho bọn họ. Mà bây giờ vị "Phong đại ca" này cố ý tới cục cảnh sát này để tìm trang bị cho đoàn đội, bọn hắn há sẽ có dị nghị.

    Phong Bất Giác dùng ánh mắt cùng bốn người thoáng trao đổi thoáng một phát, lập tức gật đầu, lần nữa tiến nhập vào trong lỗ hổng trên vách tường tường kia. Bất quá lúc này, trên tay hắn có thêm cái đèn pin. Sau khi hướng phía trước đi vài bước, hắn liền sử dụng [Sửa chữa bảo hành qua loa]. Ngay lúc giá trị thể năng giảm đi 100, ở trên đèn pin hiện lên một vài mảnh vỡ số liệu 2D trông như con số ma trận. Tiếp đến, đèn pin liền nhanh chóng cải biến, đã trở thành hoàn hảo không hư hao gì.

    [Tên: Đèn pin
    Loại: Công cụ
    Phẩm chất: Bình thường
    Công năng: Chiếu sáng
    Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Có

    Ghi chú: cần hai cục pin con thỏ mới có thể làm việc. ]

    Dù cái món này có thể mang ra khỏi kịch bản nhưng lại không hữu dụng lắm, bởi vì một khi kỹ năng Phong Bất Giác hết hiệu quả, phẩm chất của nó liền sẽ biến thành rách nát, sau đó sẽ không phát sáng được. Đây cũng không phải là vật phẩm nội dung cốt truyện, cũng không thể biến thành bính đồ bài.

    Dưới tình huống trên tay có nguồn sáng, việc tìm kiếm của Phong Bất Giác trở nên vô cùng có hiệu suất, hắn rất nhanh đã tìm được một thứ vô cùng mấu chốt...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ nhân,hoangdehg,
Trang 5 của 14 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status