ĐẠI ĐẠO TẶC
Tác giả : Ngân Chíp
Biên tập : Ngân chíp
Topic góp ý - bình luận : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post20807458
Chương 137.
Uyển Nhi rời đi, căn phòng lại trở nên tĩnh mịch, cũng là lúc để hắn suy ngẫm về những chuyện đã qua.
Từ lúc trở về từ Constatinople, Hắn vẫn tự nhủ sẽ giúp Tư Cầm trở thành nữ hoàng đạo tặc? Sau đó khiêu chiến với kẻ thần bí để cứu thoát cô cô của hắn, cuối cùng là trả nợ mối thù diệt quốc.
Nhưng để làm được những điều đó, hắn cần phải mạnh hơn tất cả thánh nhân trên đời, một điều mà trước nay hắn chưa từng suy xét.
...
Uyển Nhi mang bát cháo đến, thấy hắn gác tay lên trán, dáng vẻ ưu sầu này của hắn có lẽ ngàn năm khó gặp.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy? Vẫn muốn biết tung tích của đám người kia ư?
Mặc dù nàng đoán sai bét nhưng hắn vẫn gật đầu.
- Ta đoán chuyện này liên quan đến trận chiến giữa liên minh Tư Cầm và Thiên võng.
Uyển Nhi mặc dù không hiểu gì về trận chiến này, nhưng nàng vẫn hỏi.
- Cứ cho là thế đi, vậy thì liên quan gì đến ngươi ?
Hắn bấy giờ mới nhớ ra, lần trước gặp nàng hắn vẫn luôn xưng mình là Bạch Ưng, lấy nghề nghiệp là sát thủ, bây giờ xem ra lại phải gạt nàng diễn kịch nữa rồi.
- Thì ... ta nhận tiền của Tư Cầm để giết Bạch Ngọc Hà, lần này Ngọc Hà cô ta cũng có mặt trong đám bảo tiêu, chính là một cơ hội tốt.
Uyển Nhi đập bộp vào ngực hắn.
- Tốt cái gì mà tốt, ngươi dám hạ thủ cô ta ngay giữa một rừng bảo tiêu chắc?
Sau đó nàng lại chuyển sang giọng mỉa mai.
- Mà ngươi nhìn lại mình đi, nếu thuộc hạ của ta không sớm ra tay, chỉ sợ bây giờ ngươi đã bị người ta chặt ra thành mấy trăm mảnh rồi, còn nằm đó mà mơ với mộng.
- Ngươi thì hiểu cái gì, tuy lúc đó ta bị thương, nhưng vẫn kịp lấy đi một phần nội lực của Thủy Linh, bọn chúng muốn giết được ta... chờ kiếp sau đi.
- Ngươi không phải già mồm, là ai lúc đó đã phun ra một đống máu tươi ấy nhỉ? Là ta chắc?
- Được rồi, được rồi ! Thì ngươi đã cứu ta, giờ giúp thêm một việc nữa được không, sau này ta tất sẽ báo đáp.
- Việc gì nữa?
- Ngươi cho người truyền tin, bảo Tư Cầm hoãn ngày tuyên chiến với Thiên Võng lại.
- Ngươi với Ả rốt cuộc có quan hệ gì? Làm sao bọn chúng phải nghe lời ngươi ?
- Ta nói rồi, Ả chính là người đã thuê ta hành thích Bạch Ngọc Hà, giờ Tư Cầm mà chết, ai sẽ trả tiền cho ta.
Uyển Nhi chỉ vào mặt hắn.
- Giảo biện, đúng là giảo biện, bây giờ ngươi đâu đã giết được ai mà đòi lĩnh thưởng.
- Sớm muộn gì ta cũng giết được thôi, mau truyền tin đi.
Uyển Nhi vênh mặt lên trời chống đối.
- Ngươi nhờ vả mà cứ như ra lệnh ý nhỉ?
- Thế tóm lại, ngươi có giúp hay không?
- Có !
Nói xong, bàng dẫm chân bỏ đi, lúc sau mới quay lại cùng một tấm vải.
- Ngươi xem, viết thế này được chưa?
- Được rồi, đem đi cùng với vật này nữa.
Hắn tháo từ trên cổ xuống một chiếc vòng đưa cho Uyển Nhi.
- Nhưng làm thế nào mới có thể gặp được Tư Cầm?
- Ngươi đến bến thuyền Tháp Lý Mộc, ở đó có một lão già đánh cá, lão ta thực chất chính là người đưa thư.
- Ngươi cũng rành quá nhỉ.
Uyển Nhi rời khỏi căn phòng, trong lòng cảm thấy đằng sau chuyện này nhất định có bí mật nào đó mà nàng chưa biết, tỷ như tại sao bọn họ lại chọn chiếc vòng cổ này làm tín vật, hơn nữa Tư Cầm đường đường là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, tại sao phải thuê một người ngoài như hắn.
Chi bằng lần này nàng sẽ tự mình tìm hiểu.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile