TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 33 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 2331323334 CuốiCuối
Kết quả 161 đến 165 của 166

Chủ đề: Đại đạo tặc

  1. #161
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    Chương 157.

    Tiểu Dung kéo nàng đến trước mặt Tư Cầm nói.

    - Sư tỷ, chúng ta bắt đầu thôi.

    Tư Cầm gật đầu để cho nàng chạm một tay lên người, tay kia đặt vào Ngọc Hà, huyết khí theo đó cuồn cuộn chảy sang.

    Bạch Uyên nhìn cảnh tượng quen thuộc này thì hốt hoảng hét lên.

    - Tiểu Dung! Hắn ... thế mà hắn lại đem hắc yểm thuật truyền cho ngươi? Đúng là tên khốn kiếp mà!

    - Im miệng! Hắn truyền cho ai không đến lượt ngươi phán xét.

    Tư Cầm chặn lưỡi Bạch Uyên lại, khiến nàng uất ức bò lăn ra đất ăn vạ.

    ...

    Mấy hơi thở trôi qua, Ngọc Hà toàn thân vô lực, ngã bịch xuống đất.

    Tiểu Dung thấy vậy cũng mặc kệ, nàng quay sang chỗ Tư Cầm hào hứng nói.

    - Sư tỷ, thành công rồi, đây chính là Hắc Yểm Thuật tầng thứ nhất.

    - Rất tốt, xem ra cái mạng của ta còn có thể duy trì thêm vài năm nữa, chừng đó là đủ rồi.

    - Tỷ thật sự tin tên kia có thể mạnh hơn cả Elisa? Chỉ trong vài năm?

    - Không tin cũng phải tin, nếu ngay cả Elisa hắn cũng không bằng thì còn nói gì đến cơ hội trở về thế giới này, lúc đó ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

    Tiểu Dung thở dài.

    - Tỷ yên tâm, nếu hắn dám lười biếng, ta sẽ ...

    Nàng còn chưa nói hết câu, một bóng trắng đã xuất hiện, cắt ngang lời nói của nàng.

    - Sẽ làm sao? Đừng có quên ta mới là chủ của ngươi.

    Tiểu Dung bị hắn chặn họng, nhưng nàng chỉ lườm qua một cái, rồi chẳng mặn chẳng nhạt đáp lại.

    - Ta biết, nhưng ngươi cũng đừng quên ta đã được sư tỷ ủy thác.

    - Ủy thác cái gì?

    - Canh chừng ngươi.

    - Hơ ...!

    Băng Vân lạo vụt đến véo má nàng.

    - Canh chừng ta? Dựa vào ngươi?

    Rồi hắn nâng người nàng lên.

    - Từ bao giờ bên cạnh ta lại mọc thêm một cái bà lão thế này, ngươi tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn làm thị nữ cho ta.

    - Cái gì mà thị nữ! Thả ta xuống !

    - Không thích, ta cứ muốn giữ ngươi thế này đấy.

    Còn định trêu chọc Tiểu Dung thêm lát nữa thì có một ánh mắt tràn đầy uất ức đang nhìn hắn.

    - Uyên, nhìn ta làm gì?

    Bạch Uyên gào lên.

    - Ngươi sao lại đem Hắc Yểm Thuật truyền cho nó, rõ ràng không để ta trong mắt mà. Bây giờ ta không muốn ngươi nữa, ta sẽ đẻ trứng.

    Nàng thút thít đến nỗi ai nhìn đều cảm thấy đáng thương.

    Tiểu Dung đập bộp vào chán Băng Vân rồi đáp xuống đất.

    - Ngoan, hắn là đang chọc tức ngươi đó. Hắc Yểm Thuật này, ngày mốt nhất định sẽ dạy lại cho ngươi.

    Bạch Uyên dụi mắt, hí hửng đáp.

    - Ngươi nói thật đấy chứ?

    - Đương nhiên rồi, sau này còn cần ngươi dùng Hắc Yểm Thuật chế ngự độc trên người Tư tỷ nữa mà.

    - A ... Nói vậy là các ngươi muốn bỏ ta lại đây chữa trị cho cái con tiện nhân kia?

    Nàng lại lăn ra đất ăn vạ.

    - Ta không chịu ! Ta muốn đi cùng hắn cơ !

    - Ngoan! Hắn sẽ sớm trở ...

    - Đừng có hòng thuyết phục ta, lần này ta nhất định phải đi theo hắn.

    Không biết phải dỗ dành thế nào, Tiểu Dung đành nhìn sang tên mặt lạnh bên cạnh.

    - Đây, phần của ngươi đó, tự giải quyết đi!

    Băng Vân cười rồi xòe đôi cánh cuốn lấy Bạch Uyên, bọn họ cùng nhau phóng đến gốc cây đại thụ gần đó.

    Tiểu Dung nhìn theo rồi hờ hững quay đi.

    Dưới đất, Ngọc Hà vẫn nằm bất động, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng chính là đang đau lòng vì tên kia chẳng thèm để ý gì đến an nguy của nàng, hắn rõ ràng là đang mặc kệ nàng sống chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 16-12-2018 lúc 14:19.
    ---QC---


  2. #162
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    Một đoạn clip trong thế giới '' Đại đạo tặc ''.
    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 30-09-2018 lúc 19:29.

  3. #163
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐẠO TẶC



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp


    Topic góp ý - bình luận : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post20807458



    Chương 158.

    Trong lúc còn đang ấm ức thì một cái lưỡi thè ra, liếm láp đến khuôn mặt nàng.

    Hổ tinh nữ kể từ khi theo nàng xuống đây, nó đã chứng kiến hết thảy những thủ đoạn mà Tư Cầm dùng lên người chủ nhân của nó, mà chính ra thì những thủ đoạn này đều do Tư Cầm học được lúc bị hành hạ ở nhà lao.

    Đối với chuyện này, Băng Vân cũng không dám nửa lời ý kiến, cộng thêm ngày đó nàng ta làm tổn hại đến ân nhân của hắn, hại chết người thân của A tử, đời nào hắn lại coi như không có chuyện gì, cho nên lần này, dù nàng sống hay chết, hắn đều phải cắn răng chấp nhận.

    Mấy canh giờ trôi qua, Ngọc Hà gượng dậy, hàn khí trên người nàng đã tiêu tán gần hết, nội lực cũng đã khôi phục lại phần nào, nàng ngước mặt nhìn lên, vô tình đụng phải ánh mắt dò xét của Tiểu Dung.

    - Ngươi thi triển được Hắc Yểm Thuật? như vậy làm sao chiến lực lại chỉ là thiên nguyên cảnh được, làm sao có thể?

    Tiểu Dung hờ hững nói.

    - Ngươi là định dò xét thực lực của ta? Vậy thì quên đi, cho dù ta không bằng sư tỷ thì một con Hổ có thể làm ra chuyện gì chứ.

    Hổ tinh nghe được, liền rúc vào chỗ Ngọc Hà ủ rũ.

    Nhớ lại trận chiến vừa rồi, nó bị vây lạc giữa một đám áo đen, sau đó mới lần theo hơi thở của Ngọc Hà xuống được đến đây.

    Nói về sức mạnh, Hổ tinh nữ tuy là linh thú nhưng chiến lực lại không được tính là cao, so với các linh thú cổ xưa thì nó chỉ là tạp chủng, huyết thống sớm đã không còn thuần khiết nữa rồi.

    Bình thường một linh thú cổ xưa ít nhất phải sánh ngang với cao thủ Vĩnh Nguyên cảnh, nhưng bản thân nó chỉ có chiến lực tương đương thiên nguyên cảnh trung kỳ, tức là còn yếu hơn cả Tiểu Dung.


    Lịch sử của thú tộc bản thân nhân tộc cũng không ai biết rõ, chỉ có một vài điển tịch cổ xưa ghi lại, cách đây rất rất lâu rồi, linh thú theo từng thời kỳ mà xuất hiện ồ ạt ở thế giới này, sau đó lại ồ ạt rời đi, giống như nơi đây chỉ là một cái trạm dừng chân của một cuộc di cư đại qui mô nào đó mà thôi, thử tưởng tượng xem, mấy trăm ngàn ức linh thú, mấy ngàn ức thần thú cùng nhau xuất hiện là cái loại lực lượng gì, phải biết chỉ cần một thần thú như Cẩu Lão Thổ đã có thể san phẳng cả mấy tòa thành, cái này mấy trăm ngàn ức lại có thể là cái thể loại gì?

    Cho nên những năm tháng xa xôi đó, bóng dáng nhân tộc dường như không có khả năng xuất hiện tại phiến thế giới này, mãi đến khi những cuộc di cư này biến mất, thì nhân tộc mới dần dần xuất hiện.

    Tại thư viện Vizantinum, thánh nữ đời này qua đời khác truyền tay một cái bản đồ lưu lại từ thượng cổ, trên đó vẽ ra một nhánh rất nhỏ chính là phiến thế giới này, còn phần lớn bản đồ lại không cách nào xác định.

    Ben kia núi tuyết, Thần tuyết cũng lưu giữ một bản tương tự, thậm chí hắn còn có thêm một bảo vật mà tổ tiên Băng tộc truyền lại, điều trùng hợp chính là cái bảo vật đó không gì khác chính là cái vòng cổ mà Băng Vân thường đeo.

    Cho nên nói, khi nhân tộc đã dần quên đi nguồn gốc của mình thì Băng tộc vẫn đời tiếp đời truyền lại câu chuyện về kỷ nguyên xa xôi đó.


    Dưới một gốc cây đại thụ, Băng Vân đang thực hành Hắc Yểm Thuật cho Bạch Uyên xem, nàng cũng thử, rồi lại thử, một ngày, hai ngày .... đến ngày thứ năm vẫn chưa xong.

    Tư Cầm sốt ruột bước đến chửi.

    - Có mỗi cái thủ thuật cỏn con mà học không nổi, phế vật ... đúng là phế vật!

    Bạch Uyên trợn mắt nhìn Tư Cầm.

    - Còn hơn cái thứ như ngươi... suýt lại khiến Băng Vân của ta liên lụy...

    Tư Cầm ''hơ'' một tiếng.

    - Cái gì mà '' Băng Vân của ta ''... Ngươi phải biết, chừng nào còn chưa giết được Độc Vương thì đừng có ở đó mà mở miệng , muốn ta nhường hắn cho ngươi ... đừng có mơ!

    - Ngươi ...Ngươi!

    - Ngươi cái gì mà ngươi, cút vào trong kia!

    Bạch Uyên ấm ức, không nói được lời nào, sau cùng nàng làm liều lao vào cắn lấy Tư Cầm, Băng Vân tất nhiên sẽ ra tay cản lại.

    - Tỷ, là chuyện gì?

    - Chuyện về cô cô của ngươi!

    Hắn nghe nàng nói vậy thì muốn cũng nhảy dựng lên, bao nhiêu năm tháng rồi nàng cũng chưa từng nói gì về cô cô của hắn, lần này là quá đột ngột đi, khiến hắn cũng không giấu được vẻ bồn chồn lo lắng.

    - Tỷ, Cô Cô của đệ làm sao, không phải kẻ đó lại muốn dùng cô cô để ép chúng ta đi giết người đấy chứ?

    Tư Cầm lắc đầu.

    - Hắn chỉ sợ đã gặp chuyện rồi.

    Băng Vân cười khểnh.

    - Hắn thì có thể gặp chuyện gì chứ, giam giữ cô cô của ta mười năm trời, cũng đã đến lúc ta đi tìm hắn tính sổ rồi.

    Tư Cầm đập bộp vào đầu hắn.

    - Ngươi tưởng hắn là gà đất chó cảnh cho ngươi mặc sức nhào nặn chắc, đừng có quên hắn đánh bại ta chỉ bằng một cái phẩy tay.

    - Tỷ từng giao chiến với hắn?

    - Đã từng ... tại thời điểm đó ta đã là vĩnh nguyên cảnh hậu kỳ, nhưng không đỡ nổi một chiêu của hắn.

    Băng Vân sờ cằm tính toán.

    - Thiên nguyên, vĩnh nguyên cái gì đó ... chẳng phải tỷ đạt được rất dễ dàng sao, có gì đáng giá nào?

    - Ngươi thì biết cái gì, ta từ thiên nguyên lên vĩnh nguyên phải độ tâm kiếp, từ vĩnh nguyên lên linh tọa phải độ thêm thiên lôi kiếp, không dễ dàng.

    - Thiên lôi kiếp, sao đệ không gặp nhỉ.

    - Ngu ngốc, nhân tộc mấy trăm năm nay không có người đạt đến Vĩnh nguyên cảnh đại viên mãn, lấy đâu ra thiên lôi kiếp cho ngươi xem.

    - Đệ đã viên mãn rồi.

    Tư Cầm cười ngả nghiêng.

    - Ngươi không phải nhân tộc, lấy đâu ra cảnh giới Vĩnh Nguyên, cái mà ngươi phải độ là trường sinh thú kiếp đó, là thú kiếp!

    - Thú kiếp?

    Băng Vân bản mặt càng ngày càng đần độn, cái thú kiếp này là Tư Cầm từ trong sử chép vô tình đọc được, nhớ năm đó lúc Thần Tuyết độ kiếp đã làm sập cả một dải sơn hà, nhân tộc năm đó cũng vì thế mà ôm lòng lo sợ đến tận bây giờ.

    Bản thân nhân tộc lúc tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, thường sẽ dẫn dụ thiên lôi đánh xuống, tu sỹ phải thông qua thiên lôi đó để cải tạo thân thể, nếu vượt qua được sẽ bước vào cảnh giới Linh Tọa, còn nếu bại tất sẽ tan thành mây khói, ngay cả thần thánh cũng không cứu được.

    Sự khác biệt lớn nhất giữa thú kiếp và thiên lôi kiếp cũng không phải ở sự cường đại của kiếp nạn, mà là nguồn gốc sinh ra kiếp nạn.

    Nói chính xác hơn, họa thú kiếp không phải xuất từ trên trời xuống mà là từ dưới đất lên, quản chi là băng tộc có cánh, quản chi là chạy trốn đến đâu, năm đó Thần Tuyết chẳng phải vẫn suýt bỏ mạng đấy thôi, hắn là may mắn phút cuối kịp thời sử dụng cường đại thủ đoạn mới có thể vượt qua được, chính thức trở thành một cái bất hủ thánh nhân, trường sinh cảnh giới.

    Còn Băng Vân hắn, muốn có thú kiếp thì cũng phải đợi cả ngàn năm nữa, hoặc là vượt qua thú kiếp tăng thêm thọ nguyên, hoặc là theo dòng thời gian biến mất không dấu tích.

    Bản thân hắn mới có mấy chục tuổi đời, hiện tại dù Tư Cầm có lòng nhắc nhở, hắn cũng chưa chắc đã bỏ vào tai.

    - Tỷ tỷ, cái chuyện này không liên quan đến cô cô, lúc nãy là tỷ muốn nói gì?

    Tư Cầm ''À'' một cái. Chính nàng cũng bị dẫn dắt vào câu chuyện thần kiếp nên quên mất chuyện chính.

    - Người đó trước đây từng chuyển lời, nói nếu ngươi đánh bại được hắn, hắn sẽ tự nguyện thả cô cô của ngươi ra. Hắn chỉ cho ngươi 3 năm, nếu sau 3 năm không đánh bại được hắn, hắn sẽ ...

    Băng Vân trừng mắt lên.

    - Sẽ làm cái gì, hắn dám làm gì cô cô ta sẽ đập nát cái đầu chó của hắn...

    Tư Cầm bĩu môi.

    - Muốn đập cũng không phải dùng cái miệng, người tự xem bản thân đã có đủ thực lực hay chưa? Nói cái gì mà trả thù diệt quốc, cái gì mà cứu người, cuối cùng cũng chỉ là lời nói sáo rỗng mà thôi, chỉ sợ lần này ngươi đi rồi sẽ không trở về nữa, ta chết chắc rồi.

    - Tỷ muốn đệ phải thế nào, độc của tỷ chỉ có thể đợi ta từ thế giới đó trở về, tại sao chúng ta không mời nghĩa phụ cùng đi, như vậy chẳng phải cơ hội kiếm được Hắc Yểm Thuật sẽ cao hơn?

    - Nghĩa phụ ... hắn cũng mất tích rồi, chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.

    - Cái này .... Được rồi, dù sao cũng chỉ là một cái thế giới, không làm khó được ta.

    - Đồ ngu, ngay cả Elisa còn không dám tiến vào, ngươi là cái thứ gì, còn không lo mà tu luyện đi. Chuyện này liên quan đến mạng sống của ta, ngươi có phải hay không muốn bỏ mặc ta rồi.

    - Tỷ tỷ...

    - Cái gì!

    Hắn nhõng nhẽo ôm lấy Tư Cầm, một lúc lâu sau cũng không chịu buông ra.

    - Tỷ yên tâm ... ta sẽ vượt qua Elisa sớm thôi, sẽ cứu tỷ và cả Cô Cô về nữa.

    Nói rồi, hắn mang nàng đặt ngoài cửa động, một mạch phóng vào trung tâm Thanh Tịnh thủy vực.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 16-12-2018 lúc 14:20.

  4. #164
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    Chương 159 : Kiếm của hắn

    Càng tiến vào sâu, thủy vực càng âm u lạnh lẽo, dưới chân hắn hoàn toàn là đầm lầy, băng qua mấy trăm dặm vuông cũng không gặp một yêu thú nào đáng để cho hắn ra tay.

    Chẳng phải nói thủy vực một đi không trở lại, những tưởng yêu thú dưới này phải cực kỳ cường đại mới phải, hóa ra cũng không hơn mấy con Sa khắc Luân là mấy.

    Tiếp tục tiến thêm mấy trăm dặm, hắn giật mình sững người lại trên không.

    Phía trước xuất hiện khí tức của loài thú cấp bậc Vương giả, mấy chục... không...phải là mấy trăm con.

    Hắn hưng phấn dụng hết tốc lực lao đi hai trăm dặm nữa, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm.

    Quả thật không ngoài dự đoán, ở dưới có cả một đàn thú mấy trăm con, con yếu nhất cũng sánh ngang cấp bậc thiên nguyên cảnh.

    Cái này làm sao không để cho hắn điên cuồng cho được.

    Hắn đưa hai tay hướng xuống bầy thú, bắt đầu tuôn nội lực ra ngoài, tại thời điểm định phóng ra mấy mũi tên băng thì có một con thú trong số đó khè lửa về phía hắn.

    Cảnh thượng này làm hắn nhớ lại một ngày nào đó cách đây rất lâu rồi, tại hẻm tử thần, hắn cùng Tà cũng từng gặp thật nhiều Xích nhãn yêu như vậy, hình dáng bên ngoài của chúng cùng với mấy con thú này cũng có mấy phần tương tự.

    Tuy là so sánh như vậy, nhưng đẳng cấp của hai loài trên lại hoàn toàn khác biệt, theo cách phân chia của nhân tộc, loài thú được chia thành hai loại, một loại có nhục thể gọi là quái thú, loại kia sinh ra từ linh khí địa mạch, được gọi là yêu thú.

    Khác biệt lớn nhất giữa hai loại trên không phải chỉ ở nhục thể hay khả năng sinh sản mà còn ở cả khả năng khống chế sức mạnh, thông thường chỉ quái thú mới có khả năng tấn cấp, còn yêu thú thì không, cho dù là yêu thú mạnh mẽ nhất cũng chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian nhất định, sau đó là sinh hay là diệt đều hoàn toàn phụ thuộc vào hưng suy địa mạch.

    Cho nên theo cách hiểu nào đó, nhân tộc vẫn ưu tiên đề phòng quái thú nhiều hơn.

    Đối với Trường An, loài thú cần đề phòng nhất chính là hậu duệ của thằn lằn huyết ma, hiện đang sinh sống tại hai bờ Hoàng Hà.

    Bọn chúng, từ một quái thú thông thường, chiến lực chỉ sánh ngang với mấy cảnh giới đầu của nhân tộc, nhưng không cần đến một vài năm, nếu không bị săn giết, nhất định một trong số chúng sẽ tiến vào tầng lớp tinh nhuệ, đến lúc đó thực sự sẽ gây phiền hà cho các bộ lạc du mục bên ngoài thành Trường An.

    Nhìn lại đàn tam nhãn linh yêu trước mặt , bọn chúng đích thực đều là cấp bậc vương giả, vượt trên cả tinh nhuệ, chiến lực thậm chí sánh ngang với vĩnh nguyên cảnh sơ kỳ rồi.

    Nếu như thả đàn thú này vào Trường An, đảm bảo chỉ trong một ngày, cả thành sẽ hoàn toàn bị quậy cho gà bay chó chạy, người chết phải dùng đến con số vạn để tính.

    - Là yêu thú hỏa hệ?

    Hắn nhìn đốm lửa màu lam phun đến sát chân mình, không dấu được vẻ thất vọng. Bầy thú trước mặt này nội lực tương phản với Băng hệ của hắn, để hấp thụ được, hắn sẽ phải bỏ rất nhiều công sức luyện hóa.

    Lại nghe '' Khè... Khè...'' mấy tiếng nữa, lần này là mấy chục con thú cùng phun lửa.

    Băng Vân bực mình cũng há miệng khè theo, nhưng thứ hắn khè ra không phải là lửa mà là mấy chục mũi tên băng.

    - Chiu ... Chiu ....

    Từng mũi tên phóng xuống đều bị lửa thiêu, may mắn có một vài mũi tên bay nhanh hơn bình thường mới găm được vào thân thể của một vài con.

    Trường đao trong tay xuất hiện, hắn đập cánh phóng thẳng xuống đám thú.

    - Phực...Phực!

    - Khè...Khè ...

    Nửa canh giờ như vậy, một mình hắn quậy phá giữa bầy quái thú, Băng hệ cùng hỏa hệ đan lẫn vào nhau. Bầu trời mới đó còn u ám lạnh lẽo, rồi bỗng chốc lại ngập tràn hỏa khí.

    - Bụp ...!

    Một cái sừng cắm vào bả vai của hắn.

    - Khốn kiếp! Ở đâu ra một con thú có sừng...

    Hắn bị hất bay lên trời, liền sau đó lại bị vùi trong biển lửa, dãy dụa hồi lâu, cuối cùng hắn phóng vụt lên cao.

    Lúc nhìn lại, một bên bả vai của hắn đã dính đầy máu tươi.

    - Hôm nay tạm tha cho các ngươi, nếu không phải ta trọng thương từ trước... nhất định sẽ ...

    Hắn còn chưa nói hết câu thì một giọng nói trong trẻo khác cắt ngang tới.

    - Không thì ngươi sẽ thế nào?

    '' A ... có người... có người''

    Trong đầu hắn nhộn lên mấy câu như vậy, đồng thời dùng linh thức quét quanh một lượt .

    - Ngươi nhìn đi đâu vậy, ta ở dưới này.

    Hắn lại xoay người nhìn xuống, phát hiện một nữ tử đang lấp ló nấp sau một con thú có sừng, mà con thú kia lại chính là nguyên nhân gây ra một vệt lõm trên bả vai của hắn.

    - Một tiểu cô nương ... cái này...là thế nào?

    Tiểu cô nương nhìn hắn lạnh nhạt nói.

    - Chứ không phải ta mới là người nên hỏi ngươi sao?

    Băng Vân nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của nàng, thoáng chốc khiến hắn liên tưởng đến bản mặt của Tà lúc nhỏ, hồi đó Ngọc Hà cũng vậy, thường buộc một túm tóc trên đỉnh đầu, khuôn mặt thì không khi nào hết cáu kỉnh.

    - Tiểu yêu, ngươi tên gì?

    - Ta không cần nói với ngươi.

    Nói đoạn, nàng quay phắt người đi, mấy trăm con yêu thú cũng đồng loạt theo sau, mà ngay cả Băng Vân hắn cũng đi theo nữa.

    - Tiểu yêu, bầy thú này là của ngươi?

    Nàng không trả lời.

    - Tiểu yêu?

    - Nàng vẫn không trả lời.

    Băng Vân liền phòng một mũi tên cắm phập vào cổ con thú có sừng, làm nó ngã lăn ra đất, tiểu cô nương cưỡi trên lưng nó cũng ngã xuống theo.

    Con thú gầm rú trong đau đớn, sau mấy hồi dãy giụa, cuối cùng nó cũng đẩy được mũi tên ra ngoài.

    Tiểu cô nương không thể nhịn hơn được nữa, nàng rút ra một cây trượng bổ thẳng vào hắn, đám thú xung quanh cũng đồng loạt lao đến hỗ trợ.

    - Ô ! Cuối cùng ngươi cũng chịu ra tay rồi.

    Tiểu cô nương bình tĩnh lại, nuốt cái ực cục tức vào bụng, dịu giọng đáp.

    - Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng ngươi có cánh thì chúng ta không làm gì được ngươi.

    - Ô, vậy ngươi thử làm gì đi cho ta coi, bằng không ta sẽ ở trên này phóng tên xuống, để xem cuối cùng là ai chịu thiệt.

    - Vô sỉ! Đúng là vô sỉ.

    Nói đoạn nàng rút từ trong miệng con thú ra một bộ cung tên.

    Băng Vân thầm nhủ '' lần này xong đời rồi, kia hẳn là cung nguyệt ấn''

    Hắn dùng hết sức ngưng lại một lớp băng hộ thể.

    Khi mũi tên phóng ra, từng dải nội lực hóa vàng, xoắn quanh quỹ đạo của mũi tên.

    - '' Choang''

    Lớp băng hộ thể vỡ nát, bờ vai hắn liền nhận thêm một vệt máu nữa, dòng nội lựcsau đó lại xoáy sâu vào trong vết thương của hắn.

    - Mũi tên độc? Tiểu Yêu, ngươi ... đáng yêu hơn ta nghĩ đó.

    Hắn nói câu này làm cho nàng có chút dở khóc dở cười, đổi lại là người khác, hẳn sẽ phải chạy đến van xin nàng ban cho thuốc giải, thậm chí sẽ còn thề thốt, hứa hẹn đủ điều, nhưng hắn lại thản nhiên không chút mảy may lo lắng.

    Từ sau lưng, hắn rút ra một bao kiếm, thoạt nhìn bao kiếm này có vẻ bình thường, để cho người khác không buồn đi chú ý, nhưng mà thời điểm hắn rút kiếm ra, sắc mặt tiểu cô nương lập tức tái nhợt. Nàng biết bản thân mình đang đối mặt với cái gì.

    - Này là ... là kiếm nhật ấn!

    - Coi như ngươi có mắt nhìn.

    Hắn lơ lửng trên không, bản mặt có chút đắc ý.

    - Tiểu yêu người nghĩ sao nếu ta dùng nó diệt sạch mấy trăm con quái thú kia, thậm chí là diệt luôn cả ngươi.

    Lời này là cỡ nào thách thức, là cỡ nào ngạo mạn, nhưng làm sao không để cho nàng phải suy nghĩ cho được, nếu hắn thật sự dùng đến thanh kiếm kia, đừng nói là mấy trăm con thú, thậm chí là mấy nghìn con cũng chỉ có chung một kết cục mà thôi, nhớ lúc hắn từ trong tòa tháp lấy được thanh kiếm này, chính là phải may mắn đến thế nào, thầm chí chính hắn cũng không biết là mình may mắn, đổi lại là người khác, có khi giết đi cả trăm ngàn con yêu thú trong đó, cũng chưa chắc thu về được một mảnh nguyệt ấn, chứ đừng nói gì là nhật ấn.

    Nhân tộc đời nối đời, có ai mà không thèm muốn một thứ vũ khí hủy thiên diệt địa như vậy, ngay cả thành chủ Đôn Hoàng lúc nhìn thấy nó cũng không dấu được vẻ thèm muốn, trừ ra có lẽ chỉ có Ngọc Hà, nàng ngày đó là phát hiện hắn cầm đi thành kiếm này rời khỏi Alexandria , mười phần trong lòng là tức giận bởi hắn nói dối nàng, chứ cũng chưa từng nghĩ sẽ cướp về thanh kiếm đó, ngày sau Tư Cầm sử dụng nó trên chiến trường, từng đường kiếm đều mang theo linh khí của thiên địa, đáng tiếc nàng lại không thể thức tỉnh được nó, không thể làm cho nó nhận nàng làm chủ, cho nên uy lực mới giảm đi nhiều như vậy.

    Tiểu cô nương lấy lại bình tĩnh, quan sát kỹ hơn thanh kiếm trên tay hắn.

    - Kiếm này ta thừa nhận có thể dùng nó để hủy thiên diệt địa, nhưng là ... ngươi có được nó nhận chủ hay không thì lại là chuyện khác, ít nhất cây cung trên tay ta đây đã chính thức nhận ta làm chủ nhân của nó, ngươi nghĩ có mấy phần nắm chắc.

    Băng Vân nghe vậy thì im lặng đôi chút, một mũi tên khi nãy bắn ra hắn đã lính giáo rồi, băng khí hộ thể của hắn là bẩy tám phần thực lực, nhưng cũng bị phá vỡ dễ dàng, nếu là hắn dùng chính sức mình chiến đấu, thắng bại e rằng không thể nắm chắc trong tay.

    - Tiểu Yêu, ngươi bắn ra một mũi tên kia, đã tiêu hao mấy phần nội lực, nếu như lại bắn thêm một mũi tên nữa, ngươi có mấy phần nắm chắc?

    - Ngươi có thể thử xem!

    Tiểu cô nương dương cung lên lần thứ hai.

    - Hơ !

    Hắn ở trên cao ''Hơ'' một tiếng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn không dứt khoát khi chiến đấu, cũng là lần đầu tiên phí nhiều lời với kẻ địch như vậy, lúc xưa khi hắn giết người, có khi nào hắn cần phải mở miệng nói mấy lời thừa đâu, lần này là vì hắn đã hiểu rõ trong lòng, biết đối phương hoàn toàn có thể gây thương tổn đến hắn.

    - Tiểu yêu...Tiểu yêu, ta lúc nãy là muốn thử sức với con thú kia thôi, không có ý gì với ngươi cả.

    Tiểu cô nương lườm hắn một cái.

    - Ngươi giảo biện.

    - Ta thề, độc ngươi hạ vẫn còn trên người , ta có thể dám làm gì ngươi sao?

    Nàng đưa mắt nhìn lên vết thương nơi bả vai của hắn, quả thật độc khí đã làm một mảng cơ thể của hắn hóa thành tử khỉ, xác thịt vì đó chuyển thành màu tím.

    - Vậy ngươi rút thanh kiếm kia ra làm gì, còn nói sẽ giết sạch chúng ta.

    Tuy là chất vấn như vậy, nhưng trong lòng nàng đang vạn lần thầm cảm thấy mình may mắn, nếu là hắn thật sự chế ngự được thanh kiếm kia, nàng sẽ không có một tia hi vọng nào chạy thoát .

    Băng Vân lúc trước bản mặt đang lạnh lùng, giờ lại có chút thiện ý thể hiện, hoặc có thể nói hắn đã cố gắng lắm mới làm ra được bộ mặt như vậy.

    - Không nói chuyện này nữa, giờ ta đã mang độc, nói xem, ta phải làm gì ngươi mới chịu giải độc cho ta.

    Tiểu cô nương thầm tính toán trông đầu, thời điểm này nàng đã biết rõ thanh kiếm kia là chưa từng nhận chủ, chỉ cần đợi cho độc tính trên người đối phương phát tác, thanh kiếm đó chẳng phải sẽ thuộc về nàng hay sao.


    .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 13-04-2019 lúc 16:29.

  5. #165
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định



    Tuy là nghĩ vậy, nàng cũng có chút mong chờ, nhưng rồi lại thở dài một cái.

    - Ngươi đi theo ta.

    Hắn được nàng dẫn vào sâu bên trong con hẻm, đi được máy chục dặm thì đàn thú đồng loạt chui vào một cái hang, phía trước chính là đoạn cuối của còn hẻm.

    - Nơi này có phải là trung tâm của Thanh Tịnh Thủy Vực?

    Nàng lắc đầu.

    - Đây là nơi tộc của chúng ta lựa chọn để sinh sống, có lẽ ngoài kia gọi nó là Thanh Tịnh Thủy Vực.

    - Tộc của ngươi? Ngươi là tộc gì?

    - Thú Linh Tộc.

    Một cái tên lạ hoắc, hắn đây là lần đầu nghe đến.

    Ở thế giới mà hắn sống, từ lâu đã chỉ còn lại bốn chủng tộc là Nhân tộc, Thú tộc, Băng tộc và Pháp Sư tộc, cái Thú Linh tộc này là từ đâu mà có vậy, liệu có phải là một nhánh khác của thú tộc hay không, nghĩ vậy nhưng rồi hắn lại phủ định ngay, bởi suy từ hình dáng của nàng, rõ ràng so với một nữ tử nhân tộc thì không có gì sai biệt.

    - Ngươi không cần nhìn ta, chẳng phải ngươi xuất thân là Băng Tộc thần thú, cũng mang trên mình hình dáng nhân tộc đó thôi.

    Hắn nhìn lại trên người mình, từ làn da trắng đục cho đến mái tóc màu bạch kim, ngay cả tròng mắt cũng màu xám trắng, hắn có cái gì giống nhân tộc đây trời?

    Nhìn hắn đờ đẫn, nàng chẹp miệng một cái.

    - Cái này ngươi không biết cũng phải, dù sao thế giới mà ngươi sống đã không còn Thú Linh Tộc nữa rồi

    - Ở Đại Địa Vĩnh Sinh, Băng tộc các ngươi đã mất đi huyết mạch thần thú, có lẽ sẽ bị tộc khác khinh thị, hiện tại cũng không biết có còn Băng tộc nữa hay không, cũng may ở thế giới bị lãng quên kia, các ngươi vẫn còn lưu lại Băng tộc thần thú huyết mạch.

    Nghe đến đây, mặc dù hắn chẳng hiểu gì, nhưng lại thập phần hứng thú với câu chuyện của nàng.

    - Chuyện ngươi nói, Đại địa vĩnh sinh gì đó, rốt cuộc là ở thế giới nào?

    - Không là thế giới nào cả, vẫn là phiến đại địa này thôi, chẳng qua sau ngàn vạn năm ngăn cách với đại địa vĩnh sinh, các người ở thế giới này mới còn tồn tại đến giờ.

    - Ngàn vạn năm? Tiểu Yêu, ngươi rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi?

    - Ta ư?

    Nàng phì cười một cái.

    - Còn chưa có tới ngàn năm.

    Nghe đến đây hắn suýt thì ngã ngửa, cái gì mà ngàn năm, vậy có phải hắn nên gọi nàng một tiếng ''cổ lão bà bà'' hay không, bất quá dù sao ngàn năm so với ngàn vạn năm lại có thấm là gì, tiểu cô nương này vẫn là thời đại hậu duệ mà thôi.

    - Ngươi có thể nào kể cho ta nghe một chút về Băng tộc, hay cái đại đia vĩnh sinh gì đó được không?

    Nàng nhìn hắn, mang theo một chút ngạc nhiên.

    - Hơn hai ngàn năm trước, Thú Linh tộc từng cử người rời đến thế giới của ngươi, lúc đó chúng ta đã biết Nhân tộc và Băng Tộc các ngươi từ sớm đã không còn lưu giữ đoạn lịch sử kia nữa rồi. Chính xác mà nói, các ngươi là lựa chọn quên đi Đại địa vĩnh sinh, để cho con cháu tại nơi này đời đời sinh sống.

    Nghe nàng kể đến đây, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi vấn đề nào trước, vừa hay nàng rút ra một quyển sách cổ, quẳng cho hắn.

    - Sách của nhân tộc đó, viết từ thời đại đã rất lâu rồi, may còn lưu lạc một bản tới Thú Linh Tộc chúng ra.

    Hắn chộp lấy quyển sách, sau đó nhòm tới cái túi đựng đồ của nàng, rõ ràng chỉ là một cái túi nhỏ nhỏ, lại có thể đựng ra được một cuốn sách cổ.

    - Đọc đi, khi nào tới nơi thì trả sách lại cho ta.

    Nàng cùng hắn cưỡi trên mình con thú một sừng, hắn cũng không có hỏi thêm điều gì nữa mà tập trung đọc sách.

    Này là sách dùng ngôn ngữ nhân tộc để viết, năm đó chính cô cô của hắn dạy hắn nói tiếng người, rồi Tư Cầm dạy hắn viết chữ, giờ này hắn mới nhận thấy những thứ hắn học quả là không vô ích đi.

    Đầu sách là tên các cảnh giới của nhân tộc được ghi nhân, bao gồm cả tên người khai mở bình nguyên cảnh giới.

    Theo thứ tự là : Ngưng khí cảnh giới, Tụ khí cảnh giới, Sơ nguyên cảnh giới, Thiên nguyên cảnh giới, Vĩnh nguyên cảnh giới, Linh tọa cảnh giới, Trường Sinh cảnh giới, Thần hồn cảnh giới.

    Đọc trang đầu tiên hắn đã giật nảy lên, rốt cuộc thần hồn cảnh giới là cái khỉ gió gì, tại sao tỷ tỷ của hắn trước đó chưa từng nhắc tới, hắn tuy không quan tâm nhân tộc tu luyện thế nào, bởi nếu chiến đấu, hắn giết nhân tộc y như giết kiến, chỉ trừ ra một vài Vĩnh Nguyên Cảnh đẳng cấp tương đương tỷ tỷ của hắn, trên đó là Linh Tọa cảnh của nhân tộc hắn chưa từng gặp qua, trường sinh cảnh thì chỉ nghe nói đến, chưa từng có nhân tộc nào đạt được, trừ ra Thánh nữ và Thần tuyết được đánh giá sánh ngang trường sinh cảnh nhân tộc, vậy là còn cái gì Thần Hồn cảnh, ở đâu mà có?

    Hắn tạm vứt lại cái bản mặt đần độn của mình để đọc tiếp.

    '' Thời đại Cổ Nhân : 1400 tỷ năm trước
    + Xuất hiện nhân tộc từ loài thú cấp thấp
    + Nhân tộc bắt đầu khai mở cách hấp thụ linh khí và bắt đầu phân chia cảnh giới, tìm nơi định cư rải rác trên cổ đại lục, tránh xung đột với các loài thần thú cổ đại
    + Nhân tộc bắt đầu phân loại chế tạo vũ khí và sáng tạo võ pháp , thành lập tông phái. Bắt đầu đấu tranh với thú cổ đại.

    Thời đại Cổ Quốc Băng Hà : 800 tỷ năm trước

    + Các loài Thú cổ đại di cư đến cực bắc, thiết lâp Hồng Hoang , để lại cổ đại lục vô chủ, đổi tên gọi thành Đại địa vĩnh sinh.
    + Tông phái bắt đầu xác lập lãnh thổ và lập cổ quốc : Nhân tộc đánh giết các loài thú cấp thấp, chiếm lĩnh cổ đại lục, tông phái bắt đầu liên minh lập ra các vương quốc và chiến tranh giữa các vương quốc xảy ra. Tông chủ liên minh sẽ làm Hoàng Đế hoặc được chỉ định hoàng đế .
    + Hệ thống tu luyện và võ pháp dần hoàn thiện. Trung Thiên Đế khai mở ra cảnh giới Vĩnh nguyên cảnh đầu tiên.
    + Xuất hiện hệ thống chế tạo luyện kim dược.

    Đọc xong hai thời đại, hắn mới nhận ra cái gọi là luyện kim dược mà hắn vẫn hay nghịch, hóa ra là từ Đại Địa Vĩnh Sinh kỷ nguyên truyền đến , còn Trung Thiên Đế là ai thì hắn chẳng thèm quan tâm, cùng lắm cũng chỉ sánh ngang với tỷ tỷ của hắn là cùng.

    Thời đại tiếp theo.

    Thời đại Cổ U Linh: 500 tỷ năm trước
    + Xuất hiện Thú Linh tộc từ loài thú cấp thấp, chúng có trí tuệ và cũng bắt đầu xác lập định cư tại thâm sâu sơn mạch và bắt đầu có dấu hiệu tu luyện.
    + Nhân tộc phát hiện sự tồn tại và bắt đầu truy sát Thú Linh Tộc để lấy thú đan. Một số Hậu duệ thú cổ đại bắt đầu bảo hộ Thú Linh tộc.
    + Nhân tộc tiếp tục chiến tranh giữa các liên minh tông phái.
    + Cách loài thú cấp thấp tiếp tục tiến hóa bất chấp sự áp chế của nhân tộc, trong đó có Xà Tộc, Hàn thú tộc (hay còn gọi là Băng Tộc) và Hỏa thú tộc

    Đọc đến thời đại này, hắn gần như ngã ngửa, bình thường hắn lạnh lùng vô cảm, hôm nay lại được một phen giật thót người, hắn đã biết Băng Tộc rốt cuộc xuất hiện thế nào, còn tưởng thánh nhân là cái gì đó khiến hắn tự hào, hóa ra cũng chỉ từ loài thú đi lên, thậm chí còn bị nhân tộc từng dẫm đạp qua.
    Xong hắn còn để ý đến một sự kiện khác nữa : Cái gì là thú đan? Nhân tộc tìm kiếm thú đan để làm gì?
    Tuy không hiểu, nhưng khi đọc đến đây hắn đã biết tại sao nhân tộc bất kỳ ai rơi xuống Thanh Tịnh Thủy Vực thì đều không thể quay về, nguyên lai là Nhân tộc cùng thú linh tộc là hai tộc không đội trời chung, mối thù mang theo từ đời này qua đời khác sớm đã trở thành thuộc tính, mà Thanh Tịnh Thủy Vực chính là lãnh địa của Thú Linh Tộc ở cái thế giới này.

    Đến thời đại tiếp theo.

    Thời đại Hỗn Nguyên : 300 tỷ năm trước.
    + Xuất hiện Thú Linh tộc tiến vào Linh Tọa thú cảnh, cũng là thảm họa đầu tiên của nhân tộc khi không có nhân tộc nào thời đại đó đối kháng được Linh Tọa thú cảnh, Nhân tộc rơi vào hỗn loạn, chiến tranh 2 tộc triền miên, cuối cùng Lý Tố Dao nữ đế tiến nhập cảnh giới Linh Tọa cảnh, đưa cục diện trở về trạng thái cân bằng và đẩy Thú Linh tộc trở lại U Linh đại sơn mạch, nhưng kể từ đó đã chấm dứt thời đại độc tôn của nhân tộc.
    + Vương Ngọc Nhi nữ đế khai mở cảnh giới trường sinh cảnh. Sức mạnh sánh ngang các thần thú cổ đại. Bắt đầu truy sát Thú Linh tộc và cả hậu duệ thú cổ đại.
    + Thú Linh Tộc lẩn trốn cho đến khi U Linh Tử cũng khai mở Trường Sinh thú cảnh, đưa cục diện về trạng thái cân bằng.
    + Xà Tộc, Hàn thú tộc, Hỏa thú tộc đều có trí tuệ và được Thú Linh Tộc hỗ trợ, bắt đầu tu luyện nhanh chóng.

    Đọc đến đây, hắn hiểu Thú Linh Tộc từ một tộc yếu thế đã xuất hiện một cá thể vượt qua nhân tộc, trực tiếp đột phá đến cảnh giới Linh Tọa cảnh của loài thú, hay còn gọi là Linh tọa thú cảnh, rất may sau đó nhân tộc xuất hiện lần lượt một Lý Tố Dao và một Vương Ngọc Nhi, đồng thời khai mở cảnh giới cao nhất từng ghi nhận của Nhân tộc : Trường sinh cảnh giới.
    Thú Linh Tộc sau đó cũng khai mở Trường Sinh thú cảnh, như vậy thời đại này là thời đại đỉnh cao và cũng là thời đại hỗn loạn nhất của Đại Địa Vĩnh Sinh.

    Thời đại tiếp theo.
    Thời đại Mộc Thụ: 200 tỷ năm trước
    + Đánh dấu bởi loài thực vật đầu tiên có khả năng quan sát, di chuyển và hút sinh lực nhân tộc và thú tộc
    + Mộc thụ bắt đầu truy sát và hút sinh lực cả nhân tộc và thú tộc.
    + Hậu Duệ thú cổ đại đánh bại Trường Sinh Cảnh đương đại ( tạo ra Truyền thuyết ko rõ ràng về hồng hoang Thần Hồn thú cảnh)

    Đọc đến đây, hắn chẳng quan tâm Mộc Thụ là cái thứ vớ vẩn gì, nhưng hắn lại quan tâm đến cái gọi là Hồng Hoang Thần Hồn thú cảnh, một cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

    Hắn hiện tại đã có chiến lực bước đầu sánh ngang với Vĩnh Nguyên Cảnh đại viện mãn, thậm chí còn có chiến lực vượt qua cả tỷ tỷ của hắn, cộng thêm sinh lực và nội lực thừa thãi, có thể nói hắn không có đối thủ dưới đẳng cấp chân chính thánh nhân hoặc Linh tọa cảnh.

    Hàn thú tộc như hắn, để tiến lên Linh tọa thú cảnh, hắn buộc phải vượt qua một cái tiểu thú kiếp, lên tiếp Trường sinh thú cảnh lại phải vượt qua một cái đại thú kiếp, còn thần hồn thú cảnh thì hắn chịu, không thể tưởng tượng được.

    Thấy khuôn mặt miên man bất tận của hắn, tiểu cô nương chỉ mỉm cười, giữ yên lặng cho hắn đọc tiếp.


    Thời đại ngũ thiên: 110 tỷ năm trước.

    Đại Lục chia thành 5 thế lực: Nhân Tộc, U Linh Tộc, Mộc Thụ tộc, Liên minh giữa Hàn Linh Tộc với Hỏa thú tộc và cuối cùng là Xà tộc.

    Trong 5 thế lực thì Nhân Tộc vẫn luôn mạnh nhất và có thể một mình chống lại bốn thế lực còn lại.

    Cho đến ngàn vạn năm trước: Xà vương, Thú Linh vương và Hàn Linh vương, ba trường sinh thú cảnh trung kỳ thời đại đó cùng mang theo quân đội truy sát Nhân đế của nhân tộc, trận chiến với Nhân tộc mang đến một hồi gió tanh mưa máu vượt xa tất cả các triều đại trước, thậm chí muốn vượt qua cả những trận chiến thời đại Hỗn Nguyên.

    Tại thời điểm cuối cùng, Nhân đế cùng 3 người Xà vương, Thú Linh vương, Hàn Linh vương cùng tiến vào Vô Ưu Giới

    Đọc đến đây, hắn lật trang tiếp theo thì không còn thấy gì nữa, không có ai biết câu chuyện sau đó của Đại Địa Vĩnh Sinh là như thế nào.


    Tiểu cô nương lúc này mới nói chen vào.

    - Không ai biết cuộc chiến năm đó kết thúc ra sao, ngay cả quyển sách này cũng chỉ là bản sao chép lại, trải qua ngàn vạn năm thật sự không ai biết nó liệu còn giữ lại được mấy phần chân thực, nhưng ít nhất chúng ta đều biết Nhân đế năm đó không có chết, mà Hàn Linh Vương cũng vậy, chỉ có Thú Linh Vương, tổ tiên của chúng ta là qua đời năm đó mà thôi.

    - Vậy còn Xà vương?

    - Cái đó thì ta không rõ, quân đội của Xà vương lưu lại tại Tháp Lý Mộc bồn địa, chính là Hắc oa xà và Hồng oa Xà lãnh thổ, chỉ là huyết mạch thần thú có còn lại hay không mà thôi.

    - Cái này thì ta biết.

    Hắn nhớ tới Bạch Uyên, thân thế của nàng cũng không cần phải đoán già đoán non nữa, giờ hắn đã có thể khẳng định được rồi.

    Nhìn lại chính mình,hắn đương nhiên hiểu Hàn Linh Vương chính là tổ tiên của hắn, vậy còn Độc Vương, còn thành chủ Đôn Hoàng đời trước, bọn hắn từ đâu chui ra? Còn cả Thánh nữ, ả ta lại có huyết mạch từ đâu, ấy là còn chưa kể đến chúa tể Yardkan, Saythan, Hải tặc Lvy?

    Rất nhiều bí ẩn còn chưa cho hắn lời giải đáp, mà hắn thì cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, đối với cái đầu đơn giản của hắn, chuyện hắn biết hôm nay đã là quá nhiều rồi.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 04-02-2019 lúc 07:43.

    ---QC---


Trang 33 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 2331323334 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status