TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 26

Chủ đề: [Huyền ảo] Phong Kiếm - Phong Thiêm Đao

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định [Huyền ảo] Phong Kiếm - Phong Thiêm Đao

    PHONG KIẾM

    Tác giả: Phong Thiêm Đao

    Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
    Tình trạng đăng: Cập nhật
    Lịch đăng: 1 - 2 chương/1 tuần, đăng vào thứ 2 hoặc thứ 6.

    Thể loại: Kiếm hiệp - Huyền ảo

    Độ dài: 50+ chương
    Giới hạn độ tuổi đọc: Không có

    Cảnh báo về nội dung:
    Một số nhân vật hay sự kiện có mối liên hệ với lịch sử - dã sử, tuy nhiên cốt truyện là hoàn toàn hư cấu. Vì vậy, tất cả đều không có giá trị về mặt lịch sử.


    GIỚI THIỆU
    Thiên hạ này là gì? Trời sáng, trời tối đến bao giờ?
    Và... nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
    "Ta là ai?"
    Nghi vấn đơn giản với bao kẻ khác lại là bóng đêm che phủ theo từng dấu chân y.
    Những dãy núi trùng trùng lớp lớp, thi thoảng trắng xóa mây mù. Ánh sáng bao bọc mái nhà tí hon dưới chân núi.
    Tất cả bầu trời mở ra, y đều thu vào trong tầm mắt. Nhưng có nghĩa lý gì?
    Bởi, ngay cả cái tên cũng là do người khác ban cho y. Đằng Long!


    Lần sửa cuối bởi phamtoan07101, ngày 06-05-2017 lúc 16:14.
    ---QC---
    Hữu hình bất lụy vật, vô tích khứ tùy phong

    Ngoạn mục nhưng không rực rỡ, lên xuống là vô thường


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Thiên Khai.
    Chương 01. Thiên Khai

    Gió bắc thổi, phả hơi lạnh vào mọi ngóc ngách của trời đất. Không ai muốn ra khỏi nhà vì cái gió rét thấu xương ấy. Mưa vẫn lấm tấm rơi, không đủ to để thành từng hạt mà chỉ sụt sùi như người con gái vừa khóc. Cây cối héo hon, cành cây oằn mình chống chịu với sức tấn công của gió, chiến đấu để giữ lại từng chiếc lá còn vương vấn trong mùa đông khắc nghiệt. Cơn gió tuy nhẹ nhàng, nhưng nó lại mang theo một thứ khủng khiếp, đó là hơi lạnh từ phương bắc, hơi lạnh theo từng cơn, từng đợt mà ùa về. Những đám mây mù cứ dần tích lại để che lấp không gian. Đâu đó, người ta mong ngóng một tia nắng lóe lên giữa trời đông xám ngắt.

    Đó cũng là ước muốn của một đứa trẻ đang nằm trên đá lạnh. Quần áo ướt sũng vì nước mưa, đôi chỗ còn rách tả tơi lộ làn da thịt xanh xao, đứa bé trông thật gầy còm và ốm yếu. Đôi mắt nó hướng về phía chân trời, rồi lại nhìn theo từng chiếc lá đang rơi rụng xuống mặt đất. Hẳn nó đang hi vọng vào điều gì đó, nhưng liệu còn không khi mà đôi mắt đứa trẻ đã nhợt nhạt như làn mây kia. Toàn thân đổ mồ hôi, nhưng nó vẫn lạnh toát, cần lắm dù chỉ là một cái nắm tay thôi, để truyền ít hơi ấm nhỏ nhoi trong ngày đông này đến với nó. Và đứa bé tội nghiệp ấy đã chờ ba ngày, ba đêm như thế!

    “Ta là ai?”

    Đứa bé giơ bàn tay lên như muốn thâu tóm cả bầu trời, rồi, từng câu hỏi cứ lần lượt vang lên trong tâm hồn bé bỏng.



    Bỗng có một bàn tay xoa nhẹ lên vầng trán đứa trẻ, một người đang gạt đi những sợi tóc rối bù xù che mất khuôn mặt của nó.

    “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

    “Tôi... không biết.”

    Đứa bé đáp lại trong khó nhọc.

    Trước mặt nó là một người con gái mặc đồ trắng, đầu đội mũ lông công, cổ đeo chuỗi tràng hạt lấp lánh, đôi tay có hai chuỗi hạt phát ra cả tiếng kêu nữa. Đứa trẻ mơ hồ vì nó chẳng nhớ được người này là ai, nhưng mặc kệ là ai đi nữa, nó đâu còn sức lực để quan tâm. Nhìn vào chuỗi hạt, rồi lại nhìn vào khuôn mặt hiền từ của người phụ nữ ấy, đứa bé hỏi thều thào:

    “Tôi sắp chết sao?” Nó cảm nhận được như thế, vì nó biết cơ thể mình quá yếu nhược.

    “Không đâu! Mọi việc sẽ ổn thôi!” Người phụ nữ chỉ biết an ủi, nàng biết rõ, dù cố gắng đến đâu, cũng không thể giúp nó được.

    “Họ đang đến, phải không?”

    Đứa trẻ hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, rồi nó lại cố nói tiếp:

    “Tôi có thể nghe thấy...”

    Một tay nắm chặt tay đứa bé, tay kia xoa lên vầng trán nhỏ nhắn ấy không thốt nên lời, người phụ nữ nghẹn ngào tiếc thương cho đứa trẻ, mà ngay sau đây nó sẽ bị người ta mang đi. Đúng thế, một đoàn người đang kéo đến, họ nhanh như thể lướt trên những cơn gió mà đến. Áo đen, trùm mặt nạ kín đầu, đó là tất cả những gì người ta nhìn thấy hay có thể miêu tả về đám người này. Một người cao lớn tiến lại gần, có vẻ cung kính khi thấy người phụ nữ còn đang cạnh đứa trẻ.

    “Họ đến mang tôi đi!”

    Đứa bé nói như thể nó biết trước sự việc hay giống như nó chấp nhận chuyện sắp xảy ra. Nó quay xuống nhìn chiếc chuỗi hạt mà tỏ vẻ bất lực, người phụ nữ hiểu được liền tháo chuỗi hạt bên tay trái rồi đeo vào cho đứa bé. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm đối với một sinh linh bé bỏng sắp bị mang vứt bỏ.

    “Không sao đâu! Tộc trưởng sẽ không bỏ mặc cháu đâu, và cả vầng thái dương kia nữa.”

    Người phụ nữ hai hàng mi đẫm lệ nhìn đứa bé đang vất vưởng đi giữa hai người cao lớn.

    Leng keng!

    Thanh âm vang lên. Không chỉ là tiếng của áo giáp, đứa trẻ nhận ra ngay, đó là tiếng dây xích dưới chân của nó.

    Chẳng thể hiểu được, nó đã bị trói mấy ngày nay, đúng hơn là khi tỉnh lại, đứa bé đã thấy mình bị trói chân, trói tay. Cả thân hình gắn chặt với chiếc cột đặt giữa khoảng sân rộng.

    Bây giờ thì nó lại bị mang đi bởi một toán người không quen biết.

    “Cháu có biết tên của mình không?” Người phụ nữ gọi hỏi.

    “Ta... không biết.” Đứa trẻ chỉ thầm trả lời trong bụng vì nó chẳng còn sức đâu mà phát ra thành tiếng được nữa.

    ...

    Đau nhức đến cùng cực! Nhưng không phải vì bị hai người cao lớn xóc nách lôi đi. Đứa bé như muốn rụng rời, nó cảm nhận được thứ gì đang đâm đến từng khúc xương trong cơ thể.

    Hộc!

    Đứa trẻ thở gấp theo từng hồi, theo từng bước đi của toán người lạ. Nó cứ thế cúi xuống đất, cổ nó ngặt nghẽo như một người đã chết.

    Dừng rồi!

    Đoàn người lúc này đã đứng bên cạnh bờ sông. Gió thổi hun hút khiến gợn nước lăn tăn. Gió thổi xuyên qua cả da thịt, từng cơn gió mang đến hơi lạnh thốc vào trong cơ thể yếu ớt của đứa bé.

    Người ta bắt đứa trẻ đứng úp lưng về phía mặt sông. Một người cứ lúi húi với sợi xích dưới chân của nó. Chẳng biết làm gì nữa?

    Thế rồi, một cơn tức ngực bùng phát, trời đất cũng bỗng chốc tối om. Đứa bé chẳng nhìn thấy gì cả. Cơn đau át hết đi cảm giác của nó. Đến nỗi, ngay cả khi người ta buộc một hòn đá rồi đẩy nó xuống sông, đứa bé vẫn chẳng biết gì hết.

    Nó cố mở mắt để nhìn nhưng còn nhìn thấy gì khi nước đã tràn vào khóe mắt? Từng hơi lạnh như bủa vây đứa trẻ. Nó cố chới với nhưng hòn đá quá nặng, cứ thế, cứ thế kéo chìm nó xuống.

    Ánh mặt trời đã không còn nữa. Chỉ toàn bóng tối bao quanh.



    Tiếng loạt soạt vang lên. Một người bước vào và hỏi một đứa trẻ:

    “Y đã tỉnh chưa?”

    “Dạ, vẫn chưa ông ạ.”

    Bé gái đó đang quỳ trước giường bỗng nhoài người dậy, lấy tấm khăn ướt thấm nhẹ mồ hôi trên trán của một người khác. Y nhắm nghiền mắt, bờ môi thâm tím và thi thoảng lại run lên từng cơn trước hơi lạnh của trời đất.

    “Từ lúc được ông cứu về, y vẫn vậy thưa ông.”

    Vừa nói bé gái vừa kéo mảnh chăn đắp cho người trên giường.

    Trời lúc này đã tối. Ánh sáng chỉ lập lòe từ đống củi khô đang cháy giữa căn nhà rộng. Đứa trẻ nằm trên chiếc giường tre kê sát vách ngôi nhà. Nếu tỉnh y có lẽ đã nghe thấy tiếng gió rít vù vù qua khe cửa sổ. Từ lúc chiều khi được người đàn ông cưu mang về đây, y vẫn trong cơn mơ màng. Y đang nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ cảm nhận được mình không còn nằm trong dòng nước lạnh, nhưng cũng không đủ sức để nghĩ xem mình đang ở đâu. Y nghe bên tai có tiếng một đứa bé gái, giọng của nó trong trẻo biết bao, bên cạnh là một người đàn ông hào sảng, nhưng cũng rất điềm tĩnh.

    “Y là ai vậy ông?” Đứa bé gái đứng dậy, quay ra hỏi người đàn ông.

    “Lúc ta lên núi, thấy y đang chới với trong dòng nước, nên đem y lên núi cùng ta.”

    “Thì ra là vậy, liệu y còn cứu được không thưa ông?”

    “Ta cũng chưa rõ.” Người đàn ông trả lời.

    Nhìn ra đống củi đang lom rom cháy, người này tiếp tục:

    “Cũng muộn rồi, con đi ngủ trước đi Như Tranh.”

    “Dạ!”

    Đứa bé vâng lời, chuyển chiếc khăn lau mồ hôi cho người đàn ông rồi leo lên giường đối diện. Đôi mắt nhắm nghiền và thở nhẹ. Trong lòng Như Tranh cũng đầy lo lắng, lo cho đứa trẻ đang nằm kia. Liệu y có qua khỏi hay không? Liệu ông có chữa được cho y không? Một đứa bé đang yên đang lành tại sao lại chịu cảnh bệnh tật đến vậy. Thế rồi, Như Tranh cũng dần chìm vào giấc ngủ. Nó tin tưởng, thể nào, ông cũng trị khỏi bệnh cho y mà thôi.

    Đến sáng, khi mới bảnh mắt, Như Tranh đã thức giấc. Nó ngồi dậy gấp chăn gối gọn gàng. Đặng bước xuống đất thì thấy người đàn ông vẫn ngồi đó, Như Tranh bước nhanh xuống, khoanh hai tay trước ngực rồi cúi gập người.

    “Con chào ông!”

    Như Tranh bước ra ngoài cửa, đứng trước hiên nhà gỗ rồi nó nhìn ra xa xăm. Chân núi vẫn còn mờ sương, tiếng gà gáy vang lên lác đác. Đó là khung cảnh ngày nào Như Tranh cũng thấy khi sáng sớm thức giấc ở lưng chừng núi. Như Tranh bước từng bước trên bậc thang trước hiên nhà để đi xuống sân. Đi thẳng đến một căn nhà khác nhỏ hơn, lợp cỏ khô, ở đó đang có khói trắng bốc lên. Như Tranh đi vào trong, thì ra ấm nước đã được ông đun từ trước vẫn nóng. Nó khéo léo rót ra chừng phân nửa cái chậu bằng đồng thau, sau đó bê đặt bên cạnh chum nước. Kiễng chân lên, Như Tranh nhẹ nhàng múc từng gáo nước lạnh cho vào trong thau ấy. Rót vài lần rồi thò tay vào trong xem nước đã đủ ấm chưa? Hơi nóng bốc lên, phả vào gương mặt làm đôi gò má Như Tranh ửng hồng, nó từ tốn rửa mặt mũi, chân tay.

    Nhìn về phía tro bếp, Như Tranh lấy que củi, vun vén cẩn thận từng chút than còn đang hồng hào trong bếp thành một cái ụ nhỏ. Trong ấy là niêu cơm đã được thổi sẵn, nó ủ tro vào để niêu cơm giữ được độ ấm ngay giữa tiết trời giá lạnh. Đổ thêm nước rồi đặt lại ấm trên bếp để tiếp tục đun sôi. Như Tranh sau đó lúi húi với đống cỏ khô, rơm rạ xếp lại gọn gàng. Với đám lá thuốc trong bếp, Như Tranh sắp ra từng loại, chuẩn bị phơi khô vì ông nói hôm nay trời khô ráo. Phải mất khá lâu thời gian mới xong công việc. Như Tranh nhẹ nhàng bới niêu cơm lên, đặt vào trong khay. Sau đó kiễng chân lấy một niêu nhỏ khác ở trên giá cao, hai chiếc bát đất nung, hai đôi đũa tre, một đôi đũa cả. Như Tranh bê khay cơm ấy lên nhà đặt trên giường của mình. Nó vừa mở vung niêu cơm, khói đã bốc lên nghi ngút. Lấy đôi đũa cả xới cơm, Như Tranh khiến cho mùi hương của từng hạt cơm lan tỏa khắp phòng. Bên trong chiếc niêu nhỏ là cá kho được nó đun từ tối hôm qua, để lên mỗi bát cơm một khúc cá. Mùi của gạo nếp lại hòa với hương cá kho làm bữa ăn đạm bạc trở nên vô cùng hấp dẫn.

    “Y đã tỉnh chưa ông?” Như Tranh quay về phía giường đối diện và hỏi.

    “Ta đã chữa cho y, chắc cũng hồi lại được chút sức lực.”

    Trong cơn mơ màng, đôi tai đứa trẻ lại bắt được tiếng nói dường như quen thuộc từ tối hôm qua. Đứa bé cố gắng cựa quậy chân tay nhưng tất cả đều vô thức không nghe lệnh. Cố gắng lắm, đôi mắt của y mới khẽ mở.

    “Cuối cùng y cũng tỉnh lại rồi ông ơi! Ông xem này!” Như Tranh mừng rỡ.

    Hiện ra trước mắt sau cơn thập tử nhất sinh là một đứa bé gái chừng tuổi mình, đôi mắt long lanh cùng mái tóc đen nhánh dài đến vai. Miệng đứa bé khẽ cười khi nhìn thấy y, phải chăng đây là thiên thần hay tiên nữ gì chăng? Sao đứa bé kia lại cười với y? Mặc kệ, dù gì thì nó cũng không phải trong mơ. Quay đầu ngẩng lên, đứa trẻ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn. Người ấy có gương mặt cương nghị, mái tóc dài ngang lưng để xõa, trên đầu chít một vương miện gắn những lông trắng. Phía đầu những sợi lông ấy lại được tô son đỏ. Tiếp đến là đôi mắt to, với cặp mày ngài oai phong. Người này mặc chiếc áo màu xám cát, trên vai trái chiếc áo nhô cao, tựa hồ như một tấm xương trắng của con thú lớn nào đó mà người đàn ông săn được, biến nó thành phần vai áo như một chiến lợi phẩm. Mặc trên người là tấm váy quấn hai vòng đều đặn đến đầu gối, ở giữa có thêm tấm đệm váy màu xanh lục, bao chân làm bằng nhung. Người đàn ông trên cổ đeo chuỗi hạt bằng vỏ ốc, xen kẽ đó là ba chiếc răng nanh được xếp cách đều nhau. Cách mà người này ăn mặc, nhất là khi đứng dậy mới uy nghi, lẫm liệt làm sao. Đứa trẻ nhìn ông với ánh mắt thán phục, xen lẫn ngỡ ngàng.

    Có chăng đây là vị Sơn thần ư? Sao mà hùng dũng tráng lệ đến thế? Ở gần nhưng y lại cảm thấy cao xa vời vợi. Đến khi nào y mới được như ngài ấy? Chắc là sẽ chẳng bao giờ đâu, vì y chỉ là một đứa trẻ vô cùng yếu đuối.

    “Nhà ngươi tên là gì?” Sơn thần hỏi.

    Đứa trẻ cố rướn người dậy để trả lời nhưng y vẫn thấy mình không cử động nổi.

    “Đừng có cử động. Ngươi vẫn còn đau lắm, cảm thấy tức ngực đúng không?”

    “Ngài là…”

    “Đừng bận tâm. Ngươi gặp ta xem như cũng có duyên. Vết thương ngoài da ta đã băng bó lại cho ngươi cả rồi.”

    Đứa trẻ ngoái cổ xuống nhìn cánh tay phải của mình, toàn bộ từ khuỷu tay đến cổ tay và cả bàn tay đều chi chít vải trắng băng chặt lại, chỉ chừa ra những ngón tay để y cử động. Như hiểu ý, Sơn thần liền nói.

    “Yên tâm, cái đó đã phong bế lại rồi. Dần dần ngươi sẽ không thấy đau đầu hay tức ngực nữa.”

    “Tôi thấy mình rơi xuống nước. Là ngài đã cứu tôi sao?”

    “Cứu ngươi. Có thể nói như thế, hay là vận số của ngươi vẫn chưa hết.”

    “Tôi… Tôi… Cảm tạ ngài!” Đứa bé khó nhọc.

    “Hiện tại ngươi rất yếu, tĩnh dưỡng trước đi rồi hãy nghĩ đến chuyện cảm ơn.”

    Sơn thần đứng dậy, khi ngài bước ra ngoài cửa thì cũng là lúc ánh nắng chiếu vào. Ánh sáng chói lòa bị che bởi hình bóng hùng tráng của ngài. Cảnh tượng ấy thật làm người ta ngưỡng vọng. Đó mới thật sự là hình ảnh của các vị thần, đó mới thật sự là tinh hoa của trời đất.

    “Ngươi có đói không?” Một tiếng nói trong trẻo vang lên.

    Như Tranh vẫn đôi mắt long lanh, vẫn nụ cười ấy đang nhìn đứa trẻ. Nó đã làm dịu cơn đau trong y, tuy thế y cũng chẳng thể ăn nổi. Như Tranh cố động viên nhưng cũng không được. Đứa bé gái bèn ăn bát cơm của mình rồi đi ra ngoài. Đi rồi sao? Hai người họ đều đi rồi, phải chăng họ lại tiếp tục bỏ mặc đứa trẻ? Bỏ lại y trong nỗi cô đơn, lạnh lẽo.

    Như Tranh bước ra đến sân thì Sơn thần đã đợi sẵn.

    “Hôm nay con không phải đưa thuốc cho dân nữa. Hãy ở nhà mà chăm sóc đứa bé đó. Ta xuống núi rồi sẽ quay lại.”

    “Vâng, thưa ông!”

    Nói rồi, Sơn thần từ từ bay lên cao, chân ngài cưỡi đám mây, bóng chiếc áo choàng nâu đỏ của ngài khuất dần trong làn sương sớm chưa tan.

    Như Tranh cúi chào, rồi lại bận bịu với công việc hàng ngày là phơi thuốc giúp Sơn thần. Trong khi ấy, đứa bé trai vẫn còn miên man trong suy nghĩ. Hai người họ đã đi thật rồi, bỏ lại y thật rồi. Vừa mới có chút ấm áp tình người thì đã vụt tan biến mất. Cuối cùng y lại chìm trong bóng tối, chìm trong sự cô độc. Có lẽ hai người họ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Thực lòng, y rất muốn ngủ, ngủ thật say để mơ lại giấc mơ kì diệu ấy thêm một lần nữa. Cố nhắm mắt để không gian xung quanh bao trùm bởi bóng tối, để cơn đau mình mẩy ê ẩm giảm bớt đi, để gồng mình chống lại những luồng tức ngực đều đặn đến theo từng nhịp thở. Đứa bé đã ngủ một giấc thật dài cho tới khi bị đánh thức bởi giọng nói trong trẻo ban sáng. Giấc mơ ấy lại hiện về ư?

    “Ngươi tỉnh rồi? Cố ăn một chút cháo được không?”

    Lờ mờ trong đám khói đang bốc lên nghi ngút vẫn là khuôn mặt và nụ cười ấy, đúng là đứa bé gái kia lại hiện về. Lúc này y đã ngủ bao lâu? Thì ra đã thiếp đi một mạch đến tối. Ánh sáng lập lòe từ đống củi giữa nhà đã nổi lên từ bao giờ.

    “Hồi trưa có gọi nhưng ngươi không tỉnh lại. Bây giờ cố ăn một bát cháo đi!”

    Với tay ra rồi bất chợt, đứa trẻ áp bàn tay mình lên gò má Như Tranh, nó không phải là hư ảo. Y cảm nhận được sự mềm mại, cảm nhận được hơi ấm, nó là thật, Như Tranh là thật chứ không phải trong giấc mơ như y vẫn nghĩ.

    Sự việc đường đột khiến cho Như Tranh tròn xoe đôi mắt.

    “Đến cả vết nhọ nồi cũng là thật.”

    “Ngươi nói gì chứ?” Như Tranh gạt tay đứa trẻ ra rồi nói. Sau, nó tựa hồ biết rằng trên mặt mình có một vết nhọ nên lấy vạt áo lau đi.

    “Ta cứ ngỡ ngươi chỉ trong giấc mơ.”

    “Ngươi đã ở đây ba ngày rồi.” Nói xong Như Tranh liền xúc lên một thìa cháo.

    “Đây, tay ngươi bị thương, há miệng ra ta đút cho.”

    Đứa bé há miệng, cảm nhận được hơi nóng từ cháo, hơi ấm từ chính Như Tranh mang lại khiến y quên hẳn đi cơn lạnh, cơn đói. Sao mà lại gần gũi đến thế? Giá mà được làm bạn với cô bé này mãi.

    “Ta là Như Tranh, còn ngươi tên là gì?” Đứa bé gái vừa xúc cháo vừa hỏi.

    “Ta... ta không biết.”

    “Ngay đến tên mình mà ngươi cũng không nhớ sao?”

    “Ta... không nhớ gì hết. Ta là ai? Ta từ đâu đến?” Đứa trẻ trầm tư.

    “Thế cha mẹ ngươi đâu?” Như Tranh vẫn hồn nhiên hỏi. Câu hỏi khiến đứa bé kia bần thần một lúc.

    “Ta cũng không biết.”

    Nghe thấy câu trả lời ấy, Như Tranh bỗng đặt bát cháo xuống giường, thở dài một tiếng.

    “Thì ra, ngươi cũng giống ta, không biết cha mẹ mình là ai.”

    Không khí trở nên vắng lặng, hai đứa trẻ bỗng dưng buồn hẳn đi, cứ như chúng hiểu thấu nỗi lòng của nhau.

    Được một lúc thì Sơn thần trở về, đứa bé đã thiếp đi trong giấc ngủ. Ngài đến ngồi cạnh giường đứa bé trai. Lặng lẽ quan sát khuôn mặt, hình hài của y mà thầm nghĩ.

    “Đứa trẻ này… thiên tư khó lường, về sau là phúc hay là họa, nên chăng tùy thuộc vào quyết định của nó”.

    Sơn thần đặt tay lên trán đứa trẻ, y cảm nhận được có luồng khí nào đó đang chạy suốt trong cơ thể. Ngày này qua ngày khác, cuối cùng đến ngày thứ sáu thì tỉnh táo, đứa trẻ đã hồi phục ít nhiều.

    Đứa bé chống gậy, tập tễnh bước ra ngoài cửa trong buổi sáng sớm. Trời đẹp thật, ánh nắng chiếu vào không trung vàng ngợp, nhưng vẫn còn hơi lạnh. Đứa trẻ bước đi mà luôn nheo mắt nhìn trời, thứ mà tưởng như không bao giờ còn thấy được nữa.

    “Ngươi tỉnh rồi à?” Sơn thần hỏi.

    Ngài vừa dứt lời thì kéo đứa bé ngồi xuống bên cạnh. Lại đặt tay lên trán y.

    “Để ta xem. Đỡ hơn nhiều rồi, một thời gian nữa sẽ khỏe hẳn thôi.”

    “Con cảm tạ ngài, Sơn thần!”

    Đứa bé đứng dậy, cúi gập mình thành kính. Với y, ngài không chỉ là người cứu mạng, người cho y một cuộc sống mới mà còn là thần tượng, là đích đến của vẻ đẹp hoàn hảo, thứ trong cơn mê y đã mơ màng chứng kiến. Nếu ước ao, đứa bé sẽ ước được giống như Sơn thần.

    “Ta và ngươi…” Sơn thần trầm ngâm, đoạn nhìn rồi nói tiếp: “Xem như là cũng có duyên, nếu đã không còn nơi nào để đi, đám người trần vứt bỏ ngươi, vậy thì hãy ở lại cùng ta. Thế nào?”

    Đôi mắt sáng lên, đứa bé vẫn còn ngỡ là mơ.

    “Thật chứ ạ?”

    “Đương nhiên!”

    Trong những ngày mơ màng, y chỉ sợ hình bóng Sơn thần biến mất, khi đỡ hơn y lại lo Sơn thần chữa khỏi bệnh cho mình rồi sẽ bỏ đi. Nhưng bây giờ thì không, đứa trẻ được Sơn thần giữ lại, quả thực đây như một bầu trời mở ra trước mắt y.

    “Thật chứ ạ. Như vậy con có bạn chơi cùng rồi ông ơi!” Như Tranh vui mừng.

    Rồi con bé khẽ nhìn sang đứa trẻ kia, y lại trầm ngâm, vừa nãy còn vui mà giờ đã vậy rồi. Hệt như lúc y nói không có cha mẹ, ánh mắt của y vẫn nhìn ra đâu đó xa xăm.

    “Từ nay... hãy gọi ngươi là Đằng Long.”

    “Đằng... Long?” Đứa trẻ lẩm nhẩm hai chữ thật chậm rồi vội vàng quỳ rạp xuống: “Đa tạ Sơn thần ban tên.”

    Xa xa vẫn là những dãy núi trùng trùng lớp lớp, thi thoảng bị bao phủ bởi mây trắng lờ mờ. Ánh sáng chiếu xuyên qua từng kẽ mây, phủ xuống mái nhà tí hon dưới chân núi. Thì ra đứng trên cao thế này, Đằng Long mới cảm nhận được đất trời rộng lớn biết bao, nếu y chết đi thì thật là uổng phí.

    Chưa bao giờ thấy được cảnh tượng hùng vĩ đến thế nên Đằng Long mới trầm ngâm, mới thẫn thờ. Một thế giới đang mở ra trước mắt y. Đằng Long quay lại thì bắt gặp một đôi mắt đen tròn xoe của Như Tranh đang hướng về mình.

    “Ngươi đang nhìn gì thế?”

    “Thiên khai!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamtoan07101, ngày 06-05-2017 lúc 17:13.
    Hữu hình bất lụy vật, vô tích khứ tùy phong

    Ngoạn mục nhưng không rực rỡ, lên xuống là vô thường

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tiếu Đông Phong,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 02. Khí

    “Một người phàm thì sao chống lại phong ba của trời đất?” Sơn thần nói với Đằng Long.

    Đứa trẻ nghe thấy thì giật mình kinh hãi. Một đứa trẻ liệu có hiểu hàm ý trong câu nói của Sơn thần?

    Đằng Long hoàn toàn không hiểu, nhưng y cũng không giống với đa số đứa trẻ khác. Từ khi được cứu, Đằng Long đã thay đổi, y như được hồi sinh trở lại, trong lòng luôn muốn được sống, sống để thấy cái thế giới bao la này, để nhìn cái khung cảnh mặt trời mọc, xóm làng tràn ngập ánh sáng của sự sống.

    “Xin ngài… Cầu xin ngài hãy dạy con. Xin ngài để cho con được mạnh mẽ như ngài vậy!” Đằng Long quỳ sụp trước Sơn thần, mặt cúi xuống sát đất.

    “Ta chẳng qua chỉ là người đi vân du. Có thể dạy ngươi điều gì chứ?” Sơn thần mỉm cười, ngài đỡ Đằng Long đứng dậy: “Thôi được, dù sao sau này ngươi cũng theo ta nay đây mai đó, dạy ngươi vài phép để ngươi phòng thân.”

    Quay sang Như Tranh, Sơn thần lại nói tiếp:

    “Cả con nữa, Như Tranh, chi bằng hai đứa cùng học đi.”

    “Thật vậy ạ! Nhưng con ngu dốt, sợ làm nhọc công lao của ông.” Như Tranh có chút e dè.

    “Con chưa thử thì làm sao biết được. Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ bắt đầu từ sáng mai.”

    “Vâng, thưa ông!”



    Sáng hôm sau, lại là một ngày có nắng. Đằng Long vẫn còn trong chăn ấm. Cả đêm hôm qua có lẽ vì vui mừng phấn khích mà không ngủ được, lúc này y còn đang mơ màng thì bỗng nghe có ai đó gọi. Hình như là gọi tên của mình, Đằng Long nghĩ. Nhưng kệ, cứ ngủ cái đã trời mới vừa sáng mà. Nhưng vừa nhắm mắt y lại nghe có tiếng gọi to và ngân dài hơn.

    “Đằng…Long…”

    Thôi chết! Âm thanh hào sảng này là của Sơn thần. Hôm nay y quên điều gì chăng? À, đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Sơn thần chỉ dạy. Ấy vậy mà bây giờ vẫn còn ngủ. Đằng Long lấy hai chân đạp mạnh chiếc chăn ấm đang đắp. Loạng choạng bước xuống khỏi giường, y bước ra ngoài cửa thì lại nghe thấy một tiếng đứt đoạn:

    “Đằng…”

    Sơn thần đang hắng giọng gọi liền thấy Đằng Long bước ra. Ngay sau đó đánh cộp một cái. Đầu y đập mạnh vào chiếc cột nhà đau điếng. Lúc này mắt y mới chịu mở, Đằng Long nhìn thoáng qua đã thấy Sơn thần đang đứng ở sân đối diện. Đằng Long bước xuống bậc thang rồi đi dần lại phía Như Tranh.

    “Nhà ngươi đập đầu vào cột mà vẫn chưa tỉnh à?” Như Tranh nói. Tiếp đó là tiếng cười khúc khích của đứa bé gái. Đằng Long biết nó đang cười nhạo mình, nên dụi dụi mắt cho tỉnh, giọng uể oải.

    “Sơn… Sơn thần! Như Tranh!”

    Đằng Long vừa dứt lời liền cảm thấy đau buốt bên đầu gối phải.

    “Tỉnh chưa?”

    Một roi của Sơn thần quất mạnh vào chân khiến y tỉnh hẳn. Biết mình sai, Đằng Long đi thẳng vào mái nhà bếp, rửa mặt mũi chân tay. Ngày đầu tiên mà có thể bị trễ được chứ? Y vừa làm vừa nghĩ trong đầu. Một lúc sau thì xong, Đằng Long bước ra đã thấy Sơn thần ngồi uy nghiêm trên một tảng đá to, Như Tranh ngồi trên phiến đá nhỏ hơn, đối diện cách Sơn thần chừng mười bước. Bên cạnh đó còn một phiến đã khác, chắc mẩm là chỗ của y.

    “Nhanh lên! Ông đang đợi ngươi đó!” Như Tranh có giọng nói thật trong trẻo.

    Đằng Long bước nhanh tới, y ngồi xuống đặt tay tì lên chiếc bàn làm bằng đá tảng kê sẵn. Bây giờ thì đã tỉnh táo hoàn toàn, Đằng Long mở to mắt và gióng tai lên nghe những điều Sơn thần sắp nói.

    “Hai ngươi có biết, con người tới từ đâu không?” Sơn thần đặt câu hỏi bằng giọng trầm mặc.

    Đằng Long quay sang nhìn Như Tranh:

    “Ngươi có biết không?”

    “Ta không biết.” Như Tranh lắc lắc đầu trả lời.

    “Ngươi còn không biết, thì làm sao ta biết?”

    Đằng Long nghĩ Như Tranh ở với Sơn thần lâu như vậy, thể nào nó cũng biết câu trả lời. Ai dè, Như Tranh còn chẳng rõ. Bản thân y chẳng thể lý giải nổi con người đến từ đâu. Hai đứa trẻ bỗng trở nên ngơ ngác.

    “Vậy có biết con người có tự bao giờ không?”

    Hai đứa trẻ vẫn im lặng. Sơn thần bèn đứng dậy, tay chỉ xuống đất và nói:

    “Con người… Ở dưới chân là đất, trên đầu ta và các ngươi là một bầu trời lớn… cho nên…”

    Đằng Long gãi đầu, y có vẻ không hiểu, tức thì Như Tranh lại reo lên:

    “A! Con biết, vậy là con người ở giữa trời và đất phải không ạ?”

    “Thông minh!”

    Đằng Long nằm bò dài ra bàn, tay để thõng, y có vẻ chán không muốn học những thứ đâu đâu khó hiểu. Cái đó ai chẳng biết. Đằng Long thầm nghĩ, câu trả lời của Như Tranh tầm thường thật, ai mà không biết điều đó kia chứ?

    Bỗng đét một cái đau nhói, Đằng Long lại ăn thêm một roi của Sơn thần. Ngài thở dài một tiếng, biết y học suông không được, bèn tiến đến giỏ thuốc ở góc sân. Ngài nhặt lên một cây thuốc đã héo, lá ủ rũ tựa hồ được hái hôm qua. Sơn thần đi lại gần hai đứa bé, cắm rễ cây ấy xuống đất và hỏi:

    “Đằng Long! Ngươi nói xem cây này còn sống hay chăng?”

    Đằng Long nhìn qua thấy lá đã héo úa nên khẳng định chắc nịch:

    “Cây này đã héo, lại bị nhổ lên từ lâu, dù ngài có trồng nó lại thì cũng không sống được. Nó đã chết rồi!”

    “Còn Như Tranh thì sao?” Sơn thần gọi, như hiểu ý, Như Tranh bước ra trước. Giơ tay trái với hai ngón trỏ và ngón giữa lên đặt trước miệng, bàn tay phải nắm chặt lấy tay trái. Đằng Long cảm thấy kì lạ vì con bé cứ đứng đó, đôi mắt nhắm nghiền. Y không biết được rằng, khi con người ta đứng bất động thì tựa hồ muốn cảm nhận xung quanh bằng một thứ gì khác chứ không phải giác quan thông thường nữa. Như Tranh đang tập trung tinh thần, hai ngón tay bắt đầu xuất hiện luồng khí xanh. Nó đưa ngón tay chỉ về phía cây thuốc đã định vị từ trước.

    “Trị Dũ!”

    Từ lúc luồng khí xanh xuất hiện Đằng Long đã thất kinh, giờ đây Như Tranh còn làm cho luồng khí ấy bay vào cây thuốc. Nó làm cho cái cây từ ủ rũ dần dần vươn thẳng lên, lá cây héo úa biến thành tươi tốt. Thật đúng là kì diệu.

    “Là gì… Là gì thế? Như Tranh. Dạy ta, dạy ta đi…” Đằng Long nháo nhác.

    Thấy Đằng Long với đôi mắt long lanh kinh ngạc, Như Tranh lại khẽ cười khúc khích. Con bé không trả lời khiến Đằng Long quay ra hỏi Sơn thần:

    “Làm sao mà cái cây ấy sống lại được thưa ngài? Luồng khí ấy là gì vậy? Có phải cứ đứng im thế này, thế này là làm cái cây sống lại được không?”

    Đằng Long đứng nhổm dậy, y bắt chước giống hệt tư thế của Như Tranh và hỏi dồn dập khiến tiếng cười khúc khích càng rõ hơn.

    “Để làm được thì ngươi phải biết về một thứ trước đã.” Sơn thần lên tiếng.

    Ngài biết chỉ có làm ví dụ, làm cho Đằng Long thấy tận mắt thì y mới có đôi chút hứng thú. Vì thế mà ngài cho Như Tranh sử dụng Trị Dũ thuật. Cây thuốc tuy đã héo nhưng nó vẫn chưa hẳn đã chết, sự sống của nó chỉ đang mất dần mà thôi. Trị Dũ là thuật trị liệu giúp tăng cường sự sống. Chính ngài đã dạy thuật này cho Như Tranh để nó cùng ngài rong ruổi chữa trị cho những người dân bị bệnh bao ngày qua. Nhưng không phải cứ học là biết dùng, đặc biệt là Đằng Long.

    “Đâu? Thứ đó ở đâu?”

    Đằng Long ngó nghiêng ngang dọc, y mường tượng cái thứ ấy chắc quý lắm. Đại loại chắc là một viên tiên đan hay một lọ thuốc tiên gì đó. Y chắc mẩm Sơn thần sẽ cho mình uống cái đó rồi đột nhiên y trở sẽ thành người biết phép thuật.

    “Nó không cầm được!”

    Vậy thì chắc là nước rồi, hóa ra chỉ cần uống một ngụm nước do Sơn thần chế ra thì sẽ có sức mạnh giống như ngài thôi. Đằng Long nghĩ.

    “Nó không ngửi được, cũng chẳng nghe thấy được.”

    Cũng tốt, cái thứ ấy mà mùi hôi hay lại vị đắng thì y làm sao chịu nổi.

    “Nó cũng chẳng nhìn thấy được!”

    “Hả?” Đằng Long há hốc mồm: “Không cầm nắm được, không ngửi thấy, không nghe thấy cũng không nhìn thấy thì rốt cuộc nó là thứ gì chứ?”

    Tay chống cằm, đôi mắt nheo lại, Đằng Long đang vắt óc suy nghĩ. Được một lúc, y chẳng còn kiên nhẫn được nữa.

    “Không được! Con không đoán được!”

    Sơn thần lấy tay chỉ vào Đằng Long.

    “Con ư? Con làm sao? Con mà là cái thứ ấy ư? Con vẫn nhìn thấy con, vẫn nghe vẫn thấy được kia mà?”

    Biết y còn đang mông lung, Sơn thần lại nói:

    “Vậy đã bao giờ ngươi nhìn vào bên trong ngươi chưa?”

    Đôi mắt Đằng Long sáng lên nhưng rồi lại tắt ngấm, y cúi xuống nhìn vào ngực, nhưng làm sao nhìn được vào bên trong cơ chứ, vả lại cái thứ ấy có nhìn được đâu, Đằng Long thất vọng.

    “Đó là thứ ở bên trong ngươi. Ngươi ăn thức ăn để giúp cơ thể mình đi lại, chạy nhảy. Đó là biểu hiện của thân thể ngươi, vậy thì biểu hiện bên trong của ngươi là gì?”

    Đến lúc này thì Đằng Long mới vỡ lẽ ra.

    “Hồn phách!”

    Y lên tiếng và trầm ngâm. Đúng là chưa bao giờ y nghĩ hồn phách bên trong mình như thế nào? Mà nó làm được gì kia chứ? Chẳng qua khi chết thì nó lìa khỏi thân xác và bay đi mất thôi.

    “Để dùng được phép thuật, ngươi phải sử dụng sức mạnh tinh thần, sức mạnh tiềm ẩn bên trong ngươi chứ không phải sức mạnh thể xác.”

    “Vậy làm thế nào mới dùng được sức mạnh tinh thần?” Đằng Long thắc mắc.

    “Ngươi phải dùng đến khí!”

    Đứa trẻ vẫn còn mơ hồ. Sơn thần vốn nghĩ tư chất của y đáng lẽ phải thông minh hơn thế.

    Phải nói dễ hiểu thì may ra…

    “Đồ ăn thức uống thì nuôi sống thân xác ngươi, còn hồn phách thì do khí nuôi sống.”

    “Khí là vô hình vô định, là động lực của trời đất, của con người. Nó giúp hồn phách con người có sức mạnh. Dùng sức mạnh hồn phách thông qua khí thì mới thi triển được phép thuật.”

    Bắt đầu khó hiểu. Cái gì mà vô hình, cái gì mà trời đất, nói nhanh như vậy thì ai nhớ được? Mà khoan, giọng nói này? Không phải hào sảng của Sơn thần mà nó trong trẻo tựa như tiếng suối chảy. Đằng Long quay sang thấy Như Tranh cười khúc khích, thì ra câu nói ấy là của con bé. Nó còn biết về khí hơn cả y, làm sao y có thể thua cả một đứa con gái kia chứ. Tính hiếu thắng của Đằng Long lại nổi lên.

    “Khí? Vậy khí là gì, ngài dạy con đi!”

    Sơn thần tiến gần lại chiếc bàn đá, rồi ngài cắn đầu ngón tay trỏ của mình. Máu liền rớm ra, giọt máu ấy được nhỏ vào bát nước, nó dần biến thành màu đỏ. Quệt nước ở trong bát, Sơn thần vạch một vạch trên bàn tay của mình rồi giơ ra cho Đằng Long. Ngài nói:

    “Xem đây!”

    Đằng Long nhìn chăm chú, một lát thì thấy vạch máu biến mất dần, rồi bất chợt nó lại xuất hiện trong lòng bàn tay Sơn thần.

    “Làm thế nào? Làm thế nào mà?” Đằng Long tò mò.

    “Đó chính là khí! Nó đi từ trên xuống dưới, mang theo cả vết máu của ta. Nói cách khác, dòng khí và dòng máu cùng tồn tại trong con người.”

    Đằng Long gật đầu lia lịa như thể y ghi nhớ vào đầu tất cả.

    “Muốn dùng phép thuật, ngươi phải điều khiển dòng khí có trong cơ thể, đưa nó trở ra ngoài và biến thành sức mạnh của ngươi.”

    “Vâng! À mà… Vừa rồi chẳng phải khí của Như Tranh dùng có màu xanh hay sao? Như vậy là máu của Như Tranh màu xanh?”

    Đằng Long thắc mắc, y đập nắm tay phải vào bàn tay trái như khẳng định chắc nịch rồi bỗng nhìn sang Như Tranh với đôi mắt sợ hãi.

    “Hả? Vậy ngươi… ngươi là…là gì thế?”

    Đằng Long chỉ tay về phía Như Tranh và nói. Lập luận của y làm cho Sơn thần và Như Tranh đều bật cười, y thật sự rất ngốc nghếch.

    Khí sử ra bên ngoài thì tùy theo mà có màu sắc. Có phải khí từ máu mà ra đâu.

    “Được rồi! Ngươi thử làm đi.” Sơn thần nói với Đằng Long.

    Y bước ra và đứng tư thế giống Như Tranh ban nãy. Hai mắt nhắm được một lúc thì lại mở to:

    “Nhưng khi nào thì con biết khí có thể xuất ra bên ngoài?”

    “Hãy cảm nhận cho đến khi ngươi thấy có thể cầm nắm nó giống như cầm nắm đồ vậy. Bây giờ thì hồi sinh cây thuốc cho ta xem.”

    Đằng Long nhắm mắt lại, rồi đứng im cảm nhận. Trong tâm trí luôn lẩm bẩm: “Cho đến khi cầm nắm được!” Ý là muốn nhắc nhở mình khi nào dòng khí có thể cầm nắm được thì điều khiển ra ngoài.

    Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, Đằng Long chỉ nghe được tiếng gió thổi quanh tai. Thế rồi dần dần, y cũng bắt đầu thấy một thứ đang di chuyển, từ từ và chậm rãi. Đằng Long nóng ran, dòng khí di chuyển từ trên xuống dưới, từ trên đỉnh đầu tách ra thành hai luồng đi qua thái dương, tụ lại ở cổ họng rồi đi xuống hòa vào tạng phủ. Đây rồi! Mặt Đằng Long biến sắc, y mừng rỡ khi cảm thấy dòng khí đi vào hai cánh tay. Đây! Chính là lúc y có thể cầm nắm dòng khí trong cơ thể của mình.

    Vẫn đang tập trung chờ đợi dòng khí đi xuống các đầu ngón tay. Chợt có gì đó nhức nhức bên cánh tay phải đang để thõng. Mặc kệ, Đằng Long chỉ cần chú ý sang dòng bên tay trái, chờ nó xuống các đầu ngón tay. Là lúc này! Đằng Long lẩm nhẩm trong đầu. Y mở mắt ra, tựa hồ nhắm vào cây thuốc dưới đất. Nhìn hai ngón tay trái, Đằng Long thấy dòng khí mình đang sử ra có màu đỏ. Đằng Long muốn điều khiển nó, nhưng bên tay phải sao đau quá? Cánh tay y như muốn nổ tung ra vậy. Đằng Long cố đưa dòng khí tới cây thuốc, nhưng xung quanh bỗng chốc điên đảo. Khí đỏ biến thành màu đen rồi đất trời cũng tối đen. Đằng Long không còn một chút sức lực, chân tay rã rời.

    Đứa trẻ vô thức ngã úp mặt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

    “Đằng Long!”

    Sơn thần và Như Tranh cùng kêu lên. Ngài chạy tới, lật ngửa đứa bé dậy. Đằng Long vẫn nằm ngất xỉu, đôi môi lại thâm tím cùng cánh tay phải co quắp. Kinh hãi hơn nữa, khuôn mặt Đằng Long tràn ngập các vệt đen. Nó bao phủ toàn bộ đôi mắt y, trông giống như một người sắp chết. Không hẳn, dòng khí xuống cánh tay phải bị tắc nghẽn khi nó tiếp xúc với dòng khí vốn bị phong ấn ở cánh tay. Dòng khí đen ấy luôn muốn chảy ngược lên xâm chiếm cơ thể thằng bé. Khi hai dòng khí ngược chiều gặp nhau, nó làm cho cánh tay đau nhức như bọc nước muốn vỡ. Dòng khí của Đằng Long di chuyển xuống không đủ mạnh, hắc khí đó mới càng được thể mà lấn tới, chiếm lấy tâm trí Đằng Long.

    “Y chưa chết, nhưng cũng đã mất đi ý thức, có lẽ ta phải giúp y phong ấn hắc khí lại.” Sơn thần nghĩ.

    “Đằng Long! Y làm sao thế ông?”

    “Như Tranh! Con lui lại đi.”

    Sơn thần nói rồi ra hiệu cho Như Tranh lùi xa. Ngài lấy tay mình đặt lên trán Đằng Long. Vận kình lực ra cánh tay, Sơn thần truyền khí vào trong người của thằng bé.

    “Hắc khí này quá mạnh, chính khí của Đằng Long không cự lại nổi, ta chỉ còn cách truyền cho y chính khí của ta, giúp y cự lại hắc khí đó. Có điều…” Ngài tự nhủ.

    “Ông ơi liệu có cứu được y không?” Như Tranh rối rít lo lắng.

    “Yên tâm, ta sẽ không để y chết được đâu!”

    Có điều… Hai luồng khí mạnh gặp nhau tất sẽ tương khắc, liệu cơ thể Đằng Long có chịu nổi sức ép lớn này. Tất cả chỉ còn dựa vào phúc mệnh của y mà thôi. Sơn thần nhìn xuống cánh tay đang đặt lên trán Đằng Long thì thấy hắc khí còn lan ra cả tay ngài. Nó tựa hồ còn muốn chiếm lấy cả cơ thể của ngài. Thật đáng sợ, Sơn thần vận kình lực ép luồng khí ấy xuống cánh tay Đằng Long. Ngài rất muốn tiêu trừ nó nhưng ngặt nỗi làm như thế Đằng Long cũng sẽ mất mạng. Đành phải phong ấn hắc khí ở cánh tay này mà thôi.

    Sơn thần suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn thắc mắc, luồng khí ấy rốt cuộc là gì? Tại sao trong cơ thể một đứa bé lại tồn tại đến hai luồng khí đối nghịch nhau? Sơn thần bế Đằng Long vào trong nhà, để y nằm trên chiếc giường gỗ. Ngài luôn túc trực bên y cho đến lúc y hồi tỉnh.

    Đằng Long từ từ mở mắt thì đã nghe thấy tiếng reo.

    “Đằng Long tỉnh rồi ông ơi!”

    “Ngươi thấy thế nào rồi?” Sơn thần đến bên Đằng Long và hỏi.

    Đằng Long thất thần giây lát, y nhớ lại xem đã có chuyện gì xảy ra. Hồi sáng lúc y đang vận kình thì thấy đau nhức cánh tay phải. Chợt thất kinh, Đằng Long nhớ ra khi đó có gì đen tối đang muốn xâm chiếm hồn phách của y.

    “Lúc đó…”

    “Không lo! Ta đã xử lí cho ngươi rồi! Nhưng có điều…” Sơn thần trầm ngâm hồi lâu: “Từ nay, ngươi không được luyện phép nữa.”

    Không được luyện ư? Như thế thì làm sao trở nên mạnh mẽ giống Sơn thần được chứ? Đằng Long nghĩ, vẻ mặt của y hơi thất vọng.

    “Nhưng?” Đằng Long đang định nói thì Sơn thần ngắt lời. Ngài chỉ vào cánh tay phải băng kín của y.

    “Nó… Ngươi không thể chống lại dòng hắc khí đó. Một khi nó chiếm lấy cơ thể của ngươi thì ngươi sẽ chết!”

    Không! Cái mà Sơn thần lo ngại chính là lúc luồng hắc khí chiếm được cơ thể Đằng Long, y sẽ biến thành một người khác. Đằng Long sẽ biến thành một kẻ có sức mạnh đáng sợ, sẽ không ai biết, không ai hiểu. Thậm chí không ai có thể chế ngự, đám người trần rồi đây sẽ nhìn nhận y ra sao?

    “Khí là từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể ngươi thì nó thuộc về ngươi và gọi là chân khí. Nhưng lượng khí mà ngươi điều khiển được quá yếu so với dòng hắc khí đó. Một khi đưa chân khí xuống cánh tay phải cũng là lúc ngươi kích thích cho hắc khí hoạt động chiếm lấy cơ thể ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ chết!”

    Ánh mắt quả quyết của Sơn thần hòa với ánh lửa lập lòe khiến Đằng Long sợ hãi và cam chịu. Thế là hết, rốt cuộc thì y cũng vẫn hoàn yếu đuối, vẫn chỉ là đứa trẻ có thể chết bất cứ lúc nào.

    “Nhưng ta đã hứa dạy ngươi phép thuật để phòng thân…”

    Sơn thần lên tiếng, tiếng nói ấy làm cho Đằng Long lại rạng rỡ. Miễn là được Sơn thần chỉ dạy thì cái gì y cũng sẽ cố gắng học.

    “Sức mạnh tinh thần ngươi không thể sử dụng thì hãy học cách sử dụng sức mạnh thân xác.”

    “Là gì? Là gì vậy?”

    Đằng Long nhổm hẳn người dậy hỏi. Niềm phấn chấn giúp y không cảm thấy cơn đau nhức vẫn còn tồn tại trong cơ thể.

    “Chính là sức mạnh cơ bắp của ngươi. Là những đòn đánh bình thường mà ngươi có thể sử dụng. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, ngươi cũng sẽ mạnh lên.”

    Đằng Long gật gật đầu, đôi mắt long lanh. Dòng máu hào sảng lại trào dâng trong y.

    “Thế nào? Có muốn học không?” Sơn thần hỏi lại.

    Đằng Long gật đầu ba cái và nói:

    “Con sẽ cố gắng học! Nhưng mà… không dùng được phép thuật thì chẳng oai phong chút nào!”

    “Chỉ cần ngươi luyện tập thể chất có thành quả. Ta sẽ có cách giúp ngươi học được phép thuật.”

    Sơn thần động viên Đằng Long, nhưng ngài biết, có lẽ y sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội học phép nữa. Chỉ là muốn y sống những ngày tháng tiếp theo vui vẻ mà nói vậy thôi.

    “Giờ thì… Ngươi muốn học loại nào?” Đằng Long tựa hồ chưa hiểu ý của Sơn thần thì ngài nói tiếp: “Ngươi muốn chọn binh khí gì?”

    Đằng Long nhớ lại trước đây, toán người đã vứt bỏ y, họ bên mình đều mang một thanh kiếm, y nhìn vào cảm thấy vô cùng oai phong lẫm liệt.

    Không cần do dự thêm nữa, Đằng Long quả quyết:

    “Con chọn kiếm.”

    “Ngươi chắc chứ?”

    Đằng Long gật đầu.

    “Vậy thì từ mai ta sẽ truyền dạy kiếm pháp cho ngươi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phamtoan07101, ngày 06-05-2017 lúc 15:46.
    Hữu hình bất lụy vật, vô tích khứ tùy phong

    Ngoạn mục nhưng không rực rỡ, lên xuống là vô thường

  6. #4
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 03. An Vệ động

    “Về rồi à?”

    Bịch! Đằng Long vứt giỏ thuốc ngay trước hiên nhà, y ngồi bệt xuống và lau mồ hôi, không màng gì đến câu hỏi.

    “Đây! Uống đi.”

    Đằng Long vơ lấy bát nước và uống ừng ực, y ngẩng lên thì thấy một thiếu nữ, hai mắt đen nhánh đang lim dim nhìn y, người này có mái tóc bồng bềnh theo gió thổi, phảng phất mùi bồ kết. Đó là Như Tranh, bây giờ đã là thiếu nữ rồi. Lúc nào cũng tràn đầy sức sống, cũng tươi vui trước mặt Đằng Long. Thấm thoắt vậy mà đã hơn chục năm. Đứa trẻ yếu đuối ngày nào bây giờ đã trưởng thành ở độ tuổi mười sáu.

    “Tóc lại rối nữa kìa?”

    Đằng Long cười hì hì. Như Tranh đang chê trách vì lúc nào mái tóc y cũng để rối rắm che hết cả mắt. Cô bước lại sau lưng Đằng Long.

    “Ngồi yên đấy! Ta chải tóc cho.”

    Đôi tay Như Tranh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Đằng Long, rồi vuốt từng búi tóc y cho thẳng nếp. Vừa làm Như Tranh vừa khẽ thở dài:

    “Ngươi đó! Lúc nào cũng để rối tung lên không!”

    Đằng Long chẳng để tâm, chỉ cười.

    “Như thế thì ngươi mới có lúc chải tóc cho ta chứ?”

    Sau lưng áo đẫm mồ hôi, Đằng Long vừa trải qua một đoạn đường mệt nhọc. Chẳng có gì to tát, chỉ là đi hái thuốc dưới chân núi, thế nhưng y cũng thở hổn hển.

    “Ngươi! Chắc lại gây sự với người ta có đúng không?”

    Như Tranh hỏi mà có ý trách mắng Đằng Long, cô đã giúp y bện lại tóc rồi trở ra đi lấy giỏ thuốc. Đôi tay cô thoăn thoắt phân ra từng loại để phơi trên giá. Đằng Long ngả lưng xuống hiên, cảm giác thật mát và dễ chịu. Mắt y nhìn theo cái bóng áo trắng, tóc dài ngang lưng mà bấy lâu nay y vẫn quen thuộc. Đằng Long nằm nghĩ ngợi, nghĩ về câu nói của Như Tranh. Đúng hơn thì là giọng nói của người con gái ấy. Sao mà trong trẻo đến thế, cứ như tiếng suối rót vào tai y. Đằng Long hai mắt nhắm lại, y tưởng tượng ra có ai đó đang đi tới. Tà váy áo quấn tận gót chân, người đó bước lên hiên nhà rồi khẽ ngồi xuống bên cạnh y. Một gương mặt cúi xuống, gần, ngày càng gần Đằng Long. Đôi tay mềm mại khẽ lau trán, rồi hai má, lau cho sạch những vết bẩn trên khuôn mặt của y. Người con gái ấy nhẹ nhàng dùng tay vén một bên tóc cài lên mang tai rồi bất chợt áp sát vào người y. Đặt lên gò má y một…

    Có cái gì đập mạnh lên má, một cái rồi hai cái, cứ thế bồm bộp khiến Đằng Long tỉnh giấc:

    “Dậy… Dậy đi! Ông về rồi!”

    Tiếng Như Tranh gọi. Đằng Long đang say giấc thì bị đánh thức. Y vừa mở mắt đã đau điếng, có cái gì đó chọc vào mắt. Hóa ra đó là tóc của Như Tranh. Cô ngồi bên cạnh, dùng đôi tay nhẹ nhàng đánh thức Đằng Long dậy. Đằng Long đã ngủ một giấc dài, thật dài. Y nhận ra trời đã gần tối, đã thiếp đi từ ban chiều cho đến tận bây giờ. Dĩ nhiên, những gì thấy được cũng chỉ trong mơ mà thôi. Đang đến lúc cao trào để nhìn xem người con gái ấy là ai thì bị lôi ra khỏi huyễn mộng. Đằng Long dụi mắt, ban nãy vừa mới bị mái tóc của Như Tranh chọc vào. Y ngồi bần thần một lúc, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng kì lạ.

    “Còn ngẩn ra làm gì thế?”

    Tiếng Như Tranh lại vang lên. Đằng Long lúc này mới nhận ra khuôn mặt của Như Tranh tròn trịa như ánh trăng rằm. Cái vật thể mà y vẫn ngước lên trời cao ước vọng. Sực nhớ Sơn thần sắp quay về, Đằng Long vùng dậy chạy đi tắm rửa. Chạy đến giữa sân thì quay lại, Đằng Long quên mất chưa lấy quần áo để thay. Như Tranh đã đứng sẵn ở đó và đưa quần áo cho y. Lại một bộ màu đen, với y quanh năm xuân hạ thu đông cũng chỉ có một màu ấy thôi. Đơn giản là vì màu ấy khi có lấm bẩn trông cũng đỡ nhem nhuốc. Đằng Long nhận lấy quần áo và hớt hải chạy đi.

    Đằng Long, y vẫn đãng trí như ngày nào.

    Một lúc sau, Đằng Long đi ra. Mái tóc của y đã dài đến ngang lưng, nó được Như Tranh buộc gọn lại, tóc mái vẫn để xòa che đi mắt trái. Đằng Long vốn thích để tóc như thế, mọi người ít chú ý đến mình hơn. Dầu sao, cũng ngày ngày xuống núi hái thuốc rồi lại đi lên núi, người ta có thể nghi ngờ về thân phận của y lắm chứ. Đằng Long bước vào trong nhà, thấy Sơn thần ngồi đó, kế bên là niêu cơm đang bốc khói nghi ngút, bên kia là Như Tranh, cô đang sắp các món ăn ra. Xem nào, hôm nay lại có cá kho, món khoái khẩu của Đằng Long, mùi hương lan tỏa làm y nhức mũi mất rồi.

    Đằng Long tiến lại cúi chào Sơn thần một cách lễ phép. Bữa ăn đạm bạc nhưng ấm cúng, đối với hai đứa trẻ không cha không mẹ thì đây là gia đình thực sự của chúng. Sơn thần luôn là người xới cơm cho từng đứa, ngài quan tâm chăm sóc cho chúng như người cha, như bậc trưởng bối trong nhà. Bữa ăn diễn ra vui vẻ.

    “Hôm nay ông đi những đâu? Có vui không ạ?” Như Tranh hỏi.

    Sơn thần nghĩ một lát rồi nói. Ngài vẫn trẻ trung hào sảng như xưa.

    “Ta đi xem đánh cá ở sông Tiểu Hoàng. Cũng có chút thú vị.”

    Vừa nói ngài vừa hồi tưởng lại, hôm nay đúng là vui thật. Ngài ra sông xem dân tình nô nức đánh cá. Họ thật thà chất phác, nói chuyện với ngài lại tự nhiên không kiêng dè, coi ngài như người thân thuộc. Dân hiền lành nên ngài rất ưa, bèn ở lại xem cá đến tận chiều mới về. Thật là thư giãn!



    Hôm sau tinh mơ, Đằng Long và Như Tranh lại khoác giỏ xuống núi. Đi đến khi nhìn rõ đường thì mới xuống được chợ. Hôm nay đặc biệt, vì lần đầu tiên hai đứa tới được chỗ đông người như thế. Nào là các gánh hàng bày ra la liệt, nào là người bán người mua ồn ào khắp lối. Thi thoảng thấy Như Tranh đi qua, các bà các chị bán hàng vải liền gọi với lại.

    “Này! Anh em nhà ấy ơi! Vải tốt lắm vào xem đi!”

    Như Tranh giơ tay ra hiệu không mua thì họ lại nói tiếp:

    “Thế nhà ấy đã có mối nào chưa? Hay là về ở với hủ này đi?”

    Hai đứa càng ngơ ngác, chẳng hiểu mối ở đây là gì. Như Tranh nhìn quanh lại thấy đám trai tráng xì xèo.

    “Bà nói mối là mối gì?” Cô bé ngây ngô hỏi.

    Bà chủ hàng quẹt miệng vứt bã trầu đi, môi vẫn còn đỏ hỏn xoen xoét:

    “Ghớm lại còn làm bộ. Con cái nhà ai mà xinh đáo để cơ. Chưa có thì về ở với giai nhà bà!”

    Đến lúc này mới biết, Như Tranh bị bà chủ trêu đùa nên liền đỏ mặt, cô kéo tay Đằng Long đi nhanh về phía trước.

    Đi được một lúc thì cũng ra khỏi chợ. Hai người đến một hồ sen, họ bèn xuống thuyền dạo chơi giữa hồ. Như Tranh cúi xuống ngắt một bông rồi giơ ra trước mặt nói:

    “Đẹp không?”

    Đằng Long ngước lên nhìn, lúc này mặt trời đang lên cao, ánh nắng chiếu xuống làm cho hai má Như Tranh ửng hồng. Khuôn mặt ấy trông hệt như cánh sen vậy.

    “Hoa sen cũng đẹp thật! Đẹp không?”

    Đằng Long vừa nói vừa giơ bông sen lên, y làm động tác giống Như Tranh, y muốn so sánh khuôn mặt cô với đóa sen đó. Biết Đằng Long cố ý nhại lại mình, Như Tranh bèn quay mặt đi không nói. Hai người hái đầy giỏ sen thì cũng đã đến ban trưa. Họ lên bờ bên kia rồi lại đi về phía tây đến đầu giờ chiều. Đến bến sông Tiểu Hoàng bèn lên một chiếc thuyền nhỏ. Như Tranh lấy ra hai gói lá sen, bên trong là cơm nắm và thức ăn được chuẩn bị từ trước. Hai người ngồi ăn được giữa chừng thì bỗng thấy trời tối dần, mây đen che phủ trên đỉnh đầu. Cơn mưa bất chợt khiến họ chẳng kịp xoay trở, dùng tạm lá sen gói cơm để che cũng chỉ giúp cho tóc khỏi ướt. Cơn mưa quét qua làm quần áo hai người ướt sũng.

    Một thoáng sau cơn mưa mới dần tạnh, Như Tranh trở nên lo lắng:

    “Ướt hết rồi! Đang nắng mà lại trở mưa, phải làm sao đây?”

    Đằng Long hướng mắt ra xa phía chân trời, mưa vẫn lác đác rơi, cơn mưa rào thoáng qua vẫn chưa trả lại bầu trời quang đãng, mây đen còn mù mịt. Xem chừng khó mà nắng ngay được. Đằng Long vẫn hay nghĩ ngợi như thế. Như Tranh khẽ liếc nhìn y và cười khúc khích.

    “Long! Phải làm sao đây? Sen bị hỏng rồi, cứ thế này thì sẽ bị ông mắng mất?”

    “Ngươi đi hết sông Tiểu Hoàng chưa?”

    Như Tranh nghe vậy liền lắc lắc đầu.

    “Nếu vậy thì chúng ta đi thôi!”

    Đằng Long với tay thả giây neo thuyền để cho nó tự do trôi theo dòng nước. Chiếc thuyền cứ thế trôi, tiện đó Đằng Long nằm xuống thuyền, thoải mái mở mắt ngắm bầu trời, dù cho bây giờ nó không thực sự đẹp lắm.

    Như Tranh vẫn còn ngơ ngác liền hỏi:

    “Ngươi làm gì thế? Long?”

    “Ta cứ nằm dài ở đây mà ngắm cảnh cho đến khi ráo nước rồi hãy về.”

    Như Tranh cho là phải, bèn nằm xuống cùng. Chiếc thuyền nhẹ trôi, thỉnh thoảng hai người vẫn nghe thấy tiếng tí tách, là tiếng của giọt nước rơi xuống lòng sông. Như Tranh nghiêng người quay mặt sang phía Đằng Long và hỏi.

    “Khăn bịt mặt? Tại sao mỗi khi xuống núi ngươi đều mang theo nó thế?”

    “Hử?”

    Đằng Long ậm ừ trong miệng, im lặng hồi lâu rồi mới nói:

    “Ta… không muốn người khác chú ý đến mình.”

    “Nhưng như thế lại làm người ta chú ý hơn đấy. Ai mà chẳng tò mò với một người luôn che mặt mình, đúng không?”

    “Tại sao?”

    “Thì họ muốn xem đằng sau lớp vải này là gì?”

    Như Tranh vừa nói vừa chỉ vào má Đằng Long. Y dùng khăn che mặt, chỉ để hở hai con mắt cho những ai nhìn thấy.

    “Với lại, đôi mắt của ngươi dễ gây chú ý lắm. Nó không lẫn với ai, nhất là khi ngươi nhìn ra xa xăm nghĩ ngợi. Khi ấy như thể ngươi đang nhìn thấu tâm can người khác.”

    Như Tranh nói tiếp.

    “Thật à?” Đằng Long không từ chối cũng chẳng thừa nhận.

    “Ai mà chẳng sợ người khác nhìn mình với ánh mắt như thế?”

    Vừa nói dứt câu, Như Tranh bắt gặp ngay ánh mắt của Đằng Long đang nhìn thẳng vào mình. Đôi má lập tức ửng đỏ, Như Tranh quay ngoắt lên nhìn trời.

    “Như thế này à?”

    Đằng Long hỏi, nhưng người bên cạnh không đáp, Như Tranh vẫn trầm ngâm im lặng, trống ngực dồn dập khiến cô phải thở mạnh để lấy lại cân bằng.



    Thuyền cứ thế nhẹ trôi, thời gian cũng cứ thế trôi. Trời lúc xế chiều quang đãng nhưng nắng cũng tắt, chỉ còn lại vài tia le lói lúc mặt trời xuống núi.

    “Long?” Như Tranh gọi.

    Đằng Long đang say giấc ngủ thì chợt tỉnh giấc, thấy đã xế chiều, có lẽ Như Tranh gọi y dậy cũng vì lẽ đó. Đằng Long cho thuyền tấp vào bờ, buộc giây neo vào cọc. Vừa mới ngẩng lên y đã nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ. Ba đỉnh núi cao vút, đẹp như tranh vẽ đang sừng sững chỉ lên bầu trời, mặt trời khuất bóng ngả màu vàng ửng lên ba đỉnh núi xếp thẳng hàng. Phía xa xa lại có bóng khói bốc lên, tiếng ca vịnh ngân nga của dân chúng đâu đó còn vang vọng. Quả thực là thiên địa nhân cùng hòa hợp, cảnh tượng đẹp đẽ biết bao!

    “Đằng Long!”

    Tiếng gọi tiếp tục vang lên, lần này có vẻ gấp gáp hơn. Như Tranh có dự cảm gì đó không tốt. Rồi đột nhiên, gió lạnh thổi ngang mặt sông, những cơn gió phả hàn khí vào gáy hai người. Mặt sông khẽ dậy sóng, dường như có cái gì đang cố trỗi dậy. Như Tranh nắm lấy tay Đằng Long kéo y mau chóng lên bờ. Đó là cái gì rất tối, rất lạnh. Không kịp rồi! Đằng Long cảm thấy tay mình đau nhức, đôi chân rời rã. Y ngã quỵ xuống, đầu óc như muốn nổ tung.

    Như Tranh nắm lấy cổ tay của Đằng Long, luồng khí xanh phát ra truyền vào người y giúp y có thể chống lại hắc khí bên trong. Như Tranh dìu Đằng Long lên bờ, hai người cố gắng chạy thoát khỏi dòng sông càng xa càng tốt. Gắng sức cho đến khi tối mịt, hai người đã lên đến lưng chừng núi, tới một cái hang thì trú ở đấy. Vừa bước vào hang, không khí đã khác hẳn. Ấm hơn nhiều, cho dù Như Tranh mới đốt lửa. Đằng Long cũng đã đỡ hơn. Cái hang vòm cao, trên đỉnh toàn thạch nhũ, thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy róc rách. Dù sao thì cũng có nơi trú chân, cố gắng qua đêm nay chờ đến khi trời sáng rồi tính tiếp.

    Bỗng có tiếng loạt soạt của đá. Không, đó là tiếng bước chân của ai đó đi ra. Một người cao lớn, vẫn áo choàng nâu, vẫn giáp vai hình xương thú, dây chuyền răng hổ. Cả hang động sáng bừng lên. Vừa nhìn thấy người đó, khuôn mặt Như Tranh đã trở nên tươi rói.

    “Ông ơi! Ông cũng ở đây sao?” Như Tranh gọi lớn.

    Sơn thần tiến lại, truyền chân khí vào người Đằng Long. Luồng khí lưu thông khắp cơ thể, y cảm nhận được sức mạnh cương dương của nó, và cũng dần dần hồi tỉnh.

    “Ngài cũng ở đây? Sơn thần?” Đằng Long tỉnh lại liền hỏi.

    “Các ngươi cũng thấy đúng không?”

    Hai người còn hoang mang thì Sơn thần nói tiếp:

    “Cảnh nơi đây, nó thật đẹp đẽ phải không? Bao năm qua ta nay đây mai đó tìm kiếm một nơi thanh dã, dân chúng thuần phác để ở. Và giờ, có lẽ ta đã tìm được rồi.”

    Sơn thần nở nụ cười mãn nguyện. Ba người cứ thế chuyện trò mà quên đi thời gian lúc nào không biết. Đằng Long và Như Tranh cũng ngủ thiếp đi sau ngày dài mệt mỏi.

    Tiếng gà gáy vang lên báo hiệu ngày mới và nó cũng đánh thức luôn những người trong hang.

    “Ông ơi, từ nay chúng ta sẽ ở lại đây sao?” Như Tranh quay ra hỏi Sơn thần.

    Ngài không nói gì, đứng dậy bước dần ra cửa động. Như Tranh và Đằng Long đi theo, hai người bước hẳn ra ngoài hang.

    Nhưng Sơn thần dừng lại, ngài vẫn khuất bóng trong hang mà không chịu bước tiếp. Sơn thần lặng nhìn hai người rồi quay lưng định bước vào trong.

    “Sơn thần!”

    “Ông ơi!”

    Như Tranh và Đằng Long cùng đồng thanh gọi nhưng Sơn thần vẫn đứng đó. Ngài chỉ quay lưng mà lên tiếng.

    “Từ nay… Chỉ có ta ở hang này thôi. Hai ngươi hãy xuống núi đi.”

    “Ông ơi! Bao năm qua ông vẫn ở với chúng con, sao giờ lại không cho chúng con đi cùng?” Như Tranh nói gấp gáp, rồi như thể òa khóc.

    Đằng Long thấy thế liền nói:

    “Có phải chúng con đã làm gì sai? Ngài muốn phạt nên mới nói vậy hay không?”

    Nghe rồi Sơn thần bèn thở dài một tiếng:

    “Duyên đến duyên đi là lẽ tự nhiên. Hà tất phải cưỡng cầu.”

    Bịch! Đằng Long dập đầu sát đất.

    “Con đã làm sai, ngài cứ việc trách phạt. Xin ngài… xin ngài đừng đuổi chúng con đi.”

    “Ông đừng đuổi con đi! Không có ông thì chúng con biết làm sao? Không có ông thì ai chữa trị cho Đằng Long đây?” Như Tranh cũng quỳ xuống nức nở.

    “Nếu ngài muốn trách phạt, con xin chịu tội. Mọi tội lỗi đều là do con, xin ngài đừng có đuổi Như Tranh. Như Tranh không có lỗi lầm gì hết. Con cầu xin ngài!”

    Đằng Long vẫn cúi rạp mình khẩn thiết. Như Tranh thì khóc nức nở nhưng Sơn thần tâm ý đã quyết:

    “Hai ngươi không có lỗi gì hết. Bao năm ta đi vân du, cốt là để tìm chốn ưng ý dừng chân. Nay ta đã tìm được rồi, thì cũng nên nghỉ lại nơi đây. Vả chăng, hai ngươi là người phàm, với ta vốn đã có chỗ khác biệt, chẳng thể ở lâu mãi được. Hai ngươi nay đã khôn lớn, ta cũng dạy hai ngươi vài phép phòng thân, ấy cũng là duyên số giữa ta và hai ngươi. Duyên nay đã đoạn, thì tất phải chia ly.”

    Sơn thần nói thế nghĩa là ý ngài đã quyết, không còn cách nào thay đổi được.

    “Ơn dưỡng dục của ngài, chúng con làm sao báo đáp?” Đằng Long hỏi.

    “Đã là duyên số thì hà tất nói đến chuyện báo đáp.”

    “Nếu như ý ngài đã định. Chúng con cũng không dám ngưỡng vọng. Chỉ là cái ơn chưa báo, trong lòng thấy có điều day dứt.”

    “Chỉ cần hai ngươi sống phải đạo là được.”

    “Vậy xin ngài quay lưng nhận của chúng con ba lạy.”

    Đằng Long nói, Sơn thần thấy thế bèn quay mặt ra nhìn về phía hai đứa trẻ. Đằng Long cúi lạy Sơn thần. Như Tranh từ nãy đến giờ vẫn khóc nức nở, chẳng thốt lên được câu nào, thấy Đằng Long cúi lạy Sơn thần thì cũng vô thức làm theo.

    Một lạy bóng ngài đã khuất, hai lạy cửa hang đã kín, ba lạy mặt trời đã lên. Đằng Long ngẩng đầu thì vẫn nghe tiếng Sơn thần văng vẳng.

    “Duyên đã đoạn. Chớ để người đời biết ta ở chốn đây, ta cũng không còn là sư phụ của ngươi nữa.”

    Cửa hang đóng lại, cây cối liền mọc xum xuê mà che đi. Cờ xí nơi đó cũng phấp phới bay. Đằng Long nhớ như in ba chữ hằn lên đá ngoài cửa hang. An Vệ Động!

    “Sau này, số mệnh nằm trong tay các ngươi!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hữu hình bất lụy vật, vô tích khứ tùy phong

    Ngoạn mục nhưng không rực rỡ, lên xuống là vô thường

  7. #5
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 04. Thích thân

    Thiên hạ này là gì? Trời sáng rồi trời tối đến bao giờ?

    Nhân sinh cùng thiên hạ, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

    “Đằng Long! Ngươi từng hỏi ta về số mệnh của ngươi? Vậy ta hỏi ngươi, nhà ngươi sống trên đời này để làm gì? Nhà ngươi muốn đạt được điều gì? Nhà ngươi muốn trở thành người như thế nào? Đó chính là số mệnh của ngươi!”

    Những lời của Sơn thần khiến Đằng Long rối trí, và ngay cả…

    “Ta là ai?”

    “Trăng sắp sửa tròn rồi!” Thanh âm trong trẻo vang lên.

    “Vậy… Ngươi định thế nào?” Đằng Long hỏi Như Tranh.

    “Ta cũng không biết nữa!”

    Như Tranh thở dài, đứng dậy bước ra giữa sân. Hai tay cô dang rộng, đôi mắt hướng lên trời cao và hít một hơi thật mạnh. Sương đêm phả hàn khí vào nhân gian. Hai người trẻ tuổi cùng nhau trầm mặc.

    Như Tranh chỉ về phía chân núi đằng xa rồi cảm thán:

    “Không biết, ngoài kia có gì nhỉ?”

    “Ai mà biết?”

    Xa xa, chỉ có những đốm sáng vàng vọt, những ánh đuốc nở rộ trong bóng tối. Dưới đó náo nhiệt đến cỡ nào? Sống động đến nhường nào?

    Đằng Long có vẻ dửng dưng. Y đang nghĩ đến điều gì khác, thế giới ngoài kia liệu còn như thuở bé hay không? Sơn thần dời đi rồi, chỉ còn lại hai người, liệu có tiếp tục chữa bệnh cho dân chúng hay không? Vả lại, Đằng Long đâu có bản lĩnh như ngài mà làm việc ấy. Lúc này trong lòng y cũng có đôi chút khó chịu. Phần vì Sơn thần ra đi một cách đột ngột, phần vì tâm trạng ủ rũ của Như Tranh. Suy nghĩ một hồi, Đằng Long liền đứng dậy quả quyết.

    “Ta sẽ thu dọn đồ đạc. Ngươi sẽ theo ta chứ?”

    Như Tranh bất ngờ, hai má lại ửng hồng. Câu nói ấy làm cho cô ngại ngùng thoáng chốc.

    Còn Đằng Long, Như Tranh lúc này là người thân duy nhất của y, vì thế mà trong thâm tâm ngầm giao ước, ngày sau nhất định sẽ bảo vệ Như Tranh cho tới khi số mệnh không còn cho phép.

    “Đi đâu cơ?”

    Như Tranh tròn mắt hỏi. Ánh mắt trong sáng ấy lại hiện về trong tâm trí Đằng Long khiến y gãi đầu.

    “À… thì đi xem thế giới bên ngoài ra làm sao?”

    “Đi vân du như ông à?”

    “Ừ! Giờ thì…”

    Đằng Long như muốn hỏi lại Như Tranh một lần nữa.

    “Nhưng đi đến bao giờ?”

    “Ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi tới đó. Từ nay ta sẽ bảo vệ ngươi, có được hay là không?”

    Đằng Long vỗ ngực lên giọng. Hành động quyết đoán này khiến Như Tranh xấu hổ quay đi. Cô chỉ khẽ lên tiếng:

    “Ta… ta. Ngươi nói gì thì ta nghe theo vậy!”

    Quyết định hạ sơn đã làm tâm trạng của hai người khá hơn đôi chút. Họ vào trong nhà gói ghém đồ đạc. Đằng Long nghe thấy vậy gì rơi xuống đất, y cúi nhìn xem, thì ra đó là chuỗi hạt ngày nào. Không biết, người phụ nữ đó là ai nhỉ? Đằng Long nhớ đến người mình đã gặp khi còn thân ốm lay lắt. Trong bụng nghĩ nếu có ngày gặp lại, y nhất định sẽ tìm cách trả ơn cho tử tế. Bà ta là người giúp y thấy ánh mặt trời sau đám mây giăng u ám, giúp y lấy lại ý chí sống sót khi còn trong cơn tuyệt vọng.

    Đằng Long cầm chuỗi hạt lên đi về phía Như Tranh.

    “Này...”

    “Gì thế?”

    “Ta nghĩ nó hợp với ngươi hơn!”

    Hai mắt híp lại, Đằng Long cười hì hì và đặt chuỗi hại vào tay Như Tranh. Cô cầm lấy giơ lên ngắm nghía. Chuỗi hạt bằng đá màu xám, điểm thêm vài hạt màu đen nhánh hay màu đỏ xếp đều nhau. Đây có lẽ là món quà đầu tiên mà cô được nhận. Như Tranh vì thế cũng vui vẻ đeo vào tay.



    Hôm sau, khi vừa tảng sáng, Đằng Long và Như Tranh đã hạ sơn rồi. Đi ba ngày ba đêm thì ra khỏi đất cũ. Trước mặt là một con sông lớn, một thế giới khác đang đợi họ ở bên kia sông.

    “Nhanh lên! Nhanh lên!”

    Như Tranh thúc giục trong khi Đằng Long vẫn nhởn nhơ. Chợt có tiếng gọi lớn:

    “Đò… ơi! Đò… ơi!”

    Một chiếc thuyền đang đi lại gần bờ bên này, có cả một đám người đang chờ sẵn để qua sông.

    “Đò…ơi!” Đằng Long và Như Tranh bắt chước hắng giọng gọi thật to.

    Cả hai ngân dài, sau đó lại cười khúc khích với nhau. Đợi một lúc, con thuyền lớn cũng đã cập bến. Đoàn người lần lượt xuống thuyền trong đó có cả Đằng Long và Như Tranh.

    “Ngồi cho vững! Thuyền sắp chạy! Ngồi cho vững! Chớ ngã mà làm mồi cho loài thủy tộc!” Người chủ thuyền lên tiếng nói.

    Sông nước mênh mông, con sóng khẽ gợn màu phù sa. Bờ bên kia còn khuất bóng, mờ ảo trong làn sương sớm.

    “Này nhà đò ơi! Sông này tên gì? Có phải sông của nhà đò không?” Có người khách lên tiếng hỏi.

    “Sông của trời, của đất chứ nào dám của nhà tôi. Nhà bác lại giễu tôi à?” Người lái đò lên tiếng đáp.

    “Nay chăng giờ nắng to bác nhỉ? Đúng là khéo chọn. Đúng ngày bọn trẻ thích thân có khác.” Người khách cười lớn.

    “Bọn trẻ đến tuổi trưởng thành thì phải làm lễ xăm mình thôi, nếu không, sau này chúng đâu dám xuống đường sông nước?”

    “Phải đấy, phải đấy!” Người khách ậm ừ ra vẻ đồng tình.

    Đằng Long ngồi nghe đầu đuôi màn đối đáp, nhưng y không hiểu thích thân là gì? Trí tò mò nổi lên không chịu được, Đằng Long mở miệng:

    “Thích thân là gì thế?”

    “Nhà cậu này, chắc ở nơi khác đến?” Người khách kia cười nói.

    “Phải đấy! Chứ người Tiên tộc chúng tôi ai mà không biết tục xăm mình.” Chủ đò thấy thế cũng hùa theo.

    Một người khách sau đó quay sang Đằng Long nói tiếp:

    “Ở đất tộc ta, thiếu niên đến tuổi như cậu đây, ai nấy đều đi xăm hình lên thân thể. Làm thế là để răn đe loài thủy tộc. Chúng không dám làm hại bọn ta khi xuống nước.”

    “Đất này là của Tiên tộc chúng ta, nhà cậu đúng là người nơi khác đến rồi! Thế nhà cậu từ đâu mà đến thế?” Người chủ đò hỏi.

    Đằng Long chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Như Tranh đã lên tiếng trước:

    “Chúng tôi người trên núi mới xuống đây!”

    Thấy vậy, cả người khách và chủ đò đều không hỏi han gì nữa. Hai người Long – Tranh tò mò về tục thích thân nên đã hỏi han mấy người khách qua đò để họ chỉ đường giúp. Lại đi ngày đêm thì đến Phong thành.

    Sáng hôm ấy, trời mát, không khí vẫn còn nhộn nhịp. Thích thân đã qua dăm ba ngày mà vẫn chưa xong. Người người lũ lượt kéo nhau về đây. Tập trung ở cái đình lớn, sân rộng cho cả ngàn người. Đằng Long và Như Tranh lén lút trèo tường xem. Người Tiên tộc ai nấy đều dắt con cái, gia nô đến làm lễ. Trước là bái tế tổ tiên, sau là đến xăm mình. Hình xăm thì muôn hình vạn trạng nhưng quan trọng là phải có một hình chim Lạc ở cánh tay. Chim Lạc chính là loài vật linh thiêng mà người Tiên tộc thờ cúng. Thợ xăm mình là các quan chức cao trong tộc. Dùng chân khí để xăm, vẽ lên thân thể một lúc đã thành hình.

    Đằng Long và Như Tranh đang chăm chú thì có thêm đoàn người đi đến. Đoàn vệ binh tiến lên trước, rào trong rào ngoài khu vực. Đứng trước lối vào là hai người mặc giáp, bên hông đeo kiếm. Đoàn người kia đi đến, hai người này đứng xích sang một bên nhường đường. Từ từ tiến vào trong là một người thiếu niên, chừng mười hai hay mười ba tuổi. Quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt khôi ngô, đầu tóc gọn gàng. Theo sau là đám tùy tùng thuộc hạ. Kế đến có người con gái mặc áo đỏ sẫm, đầu đội chiếc nón có phủ màn che. Hai người canh cổng chặn người này lại.

    “Là ai? Báo danh thì mới được vào.”

    Người con gái này không nói, chỉ xòe tay ra đưa tấm bài gỗ. Trên đó viết hai chữ Phụng Dương. Người gác cổng hiểu ra bèn nói:

    “Thì ra là mỵ nương! Xin mời vào!”

    “Chị Phụng Dương phải không? Chờ em vào cùng với!” Phụng Dương đang định bước đi thì có người gọi.

    Người gọi ấy là Mỹ An, con gái lớn của tộc trưởng Tiên tộc. Thế nên, theo sau Mỹ An cũng là một đám tùy tùng cả. Mỹ An có giọng nói cao vút trong trẻo, thân hình nhỏ nhắn nhưng muôn phần hoạt bát. Mỹ An tiến lại gần Phụng Dương và nở nụ cười, đôi gò má nhô cao làm cho gương mặt cô này thêm phần góc cạnh. Phụng Dương cúi chào và nói với giọng trầm mặc.

    “Mỵ nương Mỹ An!”

    Hai vị mỵ nương cùng nhau đi vào. Lại nói đến những người gác cổng, thấy cảnh hai mỵ nương chào nhau, một người không khỏi lấy làm thắc mắc liền hỏi người đứng bên phải mình.

    “Đại nhân! Tộc trưởng chỉ có một người con gái duy nhất là mỵ nương Mỹ An nhưng sao ở đây lại thêm một vị mỵ nương nữa?”

    “Phụng Dương từ nhỏ được lão phu nhân nuôi dưỡng, nên ai nấy cũng đều gọi là mỵ nương.” Người kia đáp.

    “Ý ngài là lão phu nhân, thân sinh ra tộc trưởng phải không?

    “Đúng thế. Nghe nói lão phu nhân đã ở ẩn lâu năm. Việc giao thiệp bên ngoài đều do Phụng Dương phụ trách.”

    “Ra là vậy!”

    Người kia không khỏi tò mò, bèn ngoái lại nhìn hai vị mỵ nương thì bị nhắc nhở.

    “Tập trung vào!”

    “Tuân lệnh!”

    Người thiếu niên vào trước, ngồi trên đài cao dù còn trẻ tuổi nhưng đã toát lên vẻ uy nghi đẹp đẽ. Lũ con gái luôn coi đây là hình mẫu mà chúng muốn lấy làm chồng. Người này là Hùng Việt, con trai của tộc trưởng Tiên tộc, cũng là Quan Lang của đất này.

    “Nghe nói quan lang tài hoa xuất chúng. Xin cho chúng tôi được mở mang tầm mắt.”

    Phụng Dương tiến lại, dâng lên một cây đàn. Hùng Việt nhận lấy, cứ thế mà đàn. Tiếng đàn vừa vang lên đã say đắm lòng người. Đám con gái bên dưới ai nấy đều hào hứng, mong ngóng sao cho chúng được Hùng Việt để ý tới. Đàn xong cả bọn lại vỗ tay hoan hỷ.

    “Quan lang có họa được chăng?”

    Phụng Dương dâng lên cây bút lại hỏi. Hùng Việt mỉm cười nhận lấy. Nhìn xuống dưới một lát rồi đứng dậy, hắn sai hai người tùy tùng dang rộng khung vải ra. Hùng Việt đứng cách đấy ba bước chân cứ thế mà vẽ, dùng chân khí ngoáy cây bút, chẳng mấy chốc đã vẽ nên bức tranh toàn vẹn, bức tranh vẽ đúng cảnh thích thân khi ấy.

    “Chẳng hay các người có ai vẽ được như ta?”

    Hùng Việt vẽ xong quay xuống dưới đài liền hỏi. Bọn người ở dưới thẹn không bằng được nên đều tung hô.

    “Quan lang! Quan lang!”

    Duy chỉ có Phụng Dương là không biểu hiện gì. Mỹ An thấy vậy quay sang Hùng Việt nói:

    “Ngươi phô trương quá đấy!”

    “Quá khen! Quá khen!” Hùng Việt vuốt tóc rồi trả lời.

    Nói rồi lại quay xuống chúng nhân mà rằng:

    “Hôm nay là ngày thích thân. Là dịp các ngươi thể hiện lòng trung, cũng là lúc Tiên tộc chúng ta thị uy với loài thủy quái. Các ngươi thấy có đúng không?”

    Cả trên dưới thấy thế ai nấy đều tung hô. Nhiều kẻ còn mộng tưởng đây chính là khí phách của tộc trưởng tương lai.

    “Ta tuy là quan lang, nhưng lại là người ít tuổi. Vậy xin nhường hai vị mỵ nương lên trước.”

    “Ngươi sợ đau chứ gì?”

    “Ai nói?”

    Mỹ An quay sang Hùng Việt, nhưng hắn phản bác ngay. Xét về tuổi thì Phụng Dương là lớn hơn cả, nên được đi lên xăm mình trước. Phụng Dương tháo găng tay bên trái, xăm vào mặt sấp bàn tay ấy hình con phượng. Thích thân xong, Phụng Dương ra về thẳng mà không ai quan tâm.

    Thấy hình phượng đẹp, Mỹ An liền nói với người xăm:

    “Hình gì cũng được, miễn sao đẹp hơn con phượng ấy.”

    Người xăm bèn vẽ con khổng tước màu sắc sặc sỡ lên cánh tay làm cho Mỹ An đắc chí.

    Đến lượt Hùng Việt lên xăm, hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng.

    “Nếu như hai vị mỵ nương đã xăm mình. Cũng coi như làm gương cho các ngươi. Còn ta thì…”

    Chưa nói hết câu, chúng nhân lại hào hứng hô vang.

    “Quan lang!”

    Hùng Việt hắng giọng nói tiếp:

    “Ta xét thấy… việc này chỉ dành cho những người xuống nước. Còn ta không xuống nên không việc gì phải thích thân!”

    Hùng Việt liến thoắng một câu, rồi hắn chạy một mạch trèo qua bờ tường mất hút làm cho đám đông ngơ ngác.

    “Quan lang! Quan lang!” Đám người tùy tùng hớt hải chạy theo gọi với.

    “Dù có đau, cũng chỉ một lần thôi, ngài cố mà chịu đi!” Một người nói.

    “Không thích! Ta không chịu được đau, nên không muốn thích thân!” Hùng Việt vừa chạy vừa ngoái lại.

    “Lần này là lần thứ ba. Ngài tha cho thuộc hạ mà quay về thích thân đi!”

    “Cho dù phải trốn đến lần thứ mười, lần thứ một trăm ta vẫn sẽ làm. Ta nhất định không thích thân đâu!”

    Nói rồi Hùng Việt cắm đầu chạy thẳng. Đám đông trong đình vẫn còn náo loạn, số là chúng muốn người trên thích thân noi gương nhưng Hùng Việt tránh hết lần này lần khác. Đằng Long thấy cái lễ thích thân cũng chẳng có gì vui, bèn nhảy bịch xuống đất. Âm thanh vang lên khiến Đằng Long bị lộ mà y không hề hay biết.

    “Đại nhân! Có kẻ đột nhập!”

    “Ta biết rồi! Bám theo!”

    Hai người gác cổng ban nãy vút đi theo Đằng Long. Hùng Việt chạy ra bến sông, hắn chạy được một lát thì không thấy đám tùy tùng đâu nữa. Hùng Việt đắc chí vì lần nào hắn cũng thoát được bọn chúng. Đứng bên bờ sông, Hùng Việt thở hổn hển, hắn đang hóng cơn gió thổi qua để dịu đi nóng bức. Cầu được ước thấy, cơn gió còn làm cho Hùng Việt lạnh cả người. Hắn vô cùng khoái chí, dù cho bọn Huyết Đồ đuổi theo thì cũng chẳng làm gì được. Con trai tộc trưởng thì sợ gì không đánh lại được bọn Huyết Đồ kia chứ? Hùng Việt đứng hướng mắt ra bờ sông, cái dáng đứng nhỏ nhắn nhưng toát lên muôn phần tự cao tự đại.

    Huyết Đồ là lực lượng đặc biệt của Tiên tộc, chuyên bảo vệ dòng dõi tộc trưởng.

    Chợt có thêm cơn gió lạnh thổi qua. Hùng Việt thấy gai gai đốt cột sống, có gì đó không ổn. Hùng Việt mở to đôi mắt hoảng hốt, người vã mồ hôi. Hắn đột nhiên ho lên vài ba tiếng, dường như hắn đang rất khó thở. Cúi xuống nhìn vào ngực áo của mình, Hùng Việt trở nên kinh hãi. Ba luồng chân khí sắc bén màu đỏ tươi xuyên qua lồng ngực khiến hắn đau đớn. Chúng tựa như ba ngọn thương làm bằng chân khí được người khác điều khiển. Cứ dần dần, càng ngày càng đâm sâu hơn. Hùng Việt dùng hai tay nắm chặt luồng khí ấy, cố giữ cho nó không di chuyển. Cơn đau phủ lên tận tâm can.

    Trống ngực đập mạnh, Hùng Việt hai môi mấp máy nói:

    “Tại… sao?”

    “Quan lang luôn cho mình là kẻ đứng đầu hay sao?” Ở sau lưng, một giọng nói thâm trầm vang lên.

    “Ngươi là ai? Ngươi muốn giết ta?”

    “Hừ! Phải công nhận, quan lang, là cách bọn chúng gọi ngươi đúng không nhỉ, là một đứa thông minh, tài năng của ngươi chẳng thua kém tộc trưởng là bao. Người như ngươi thì nên sớm chết đi. Ngươi còn tiếp tục sống trên đời đối với ta là một điều bất lợi. Hùng Việt quan lang!”

    “Tên… khốn!”

    Hùng Việt gào lên, kế đó lại gồng mình vận luồng chân khí để chống lại kẻ địch. Tuy nhiên, vừa mới xoay chuyển thì hắn lại càng cảm thấy đau nhói ở ngực hơn.

    “Thấy đau phải không? Hừ, quan lang nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sử dụng chân khí ư? Luồng chân khí này sẽ phá vỡ hệ thống kinh mạch của ngươi. Chân khí không được lưu thông thì sao ngươi có thể dùng thuật được.”

    Hùng Việt thất kinh, hắn ho một tiếng, máu ở trong miệng trào ra.

    “Khốn thật! Lúc nào mà… lúc nào mà ngươi thi triển Ngưng Thần thuật?”

    “Ngươi thông minh như vậy phải nghĩ ra chứ? Ngay từ lúc ta đâm được chân khí vào người của ngươi.”

    “Cái gì? Ngưng Thần muốn phát huy hiệu quả phải đánh trúng điểm giao giữa các luồng khí trong người đối thủ. Làm cho chúng không thể hòa vào nhau được nữa, khiến chúng dần tắc nghẽn mà phá hủy toàn bộ kinh mạch. Ngươi…ra chiêu nhanh vậy sao?”

    Hùng Việt nói được vài ba chữ lại phải ngừng lại ngắt quãng, đến giờ thì hắn đã cảm nhận được khí, huyết đều không thể lưu thông.

    “Quan lang? Ngươi còn điều gì trăn chối hay chăng?”

    Ho thêm vài tiếng, máu vẫn cứ thế tuôn ra từ trong miệng. Hùng Việt gắng gượng nói:

    “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

    “Không quan trọng. Cái chính là quan lang sắp biến mất trên cõi đời này. Có trách thì trách ngươi quá thông minh mà thôi. Tài năng chính là kẻ đã giết chết ngươi. Hừ!”

    “Là ai mới có thể sử được thuật này kia chứ?”

    Hùng Việt chẳng còn chút sức lực, làm thế nào hắn dính sát chiêu mà không hề hay biết? Hùng Việt mơ hồ thắc mắc, hắn gục xuống bờ cỏ, cố gắng bò ra sông. Vết máu đỏ tươi kéo dài một đoạn. Hắn dùng tay vục nước cho vào miệng. Bóng người vừa mới rời khỏi bỗng dưng quay ngoắt lại.

    “Ồ! Đúng là không phải hư danh! Trái tim của ngươi vẫn còn đập ư, ngươi muốn dùng khí ở trong nước để đả thông kinh mạch hay sao? Thật là thông minh khó lường.”

    Khí có cả ở trong trời đất, hay theo các dòng nước chảy mà nuôi sống vạn vật. Hùng Việt muốn hấp thụ khí ấy để cứu bản thân. Nhưng sao có thể, khi đối thủ đã phát hiện ra mánh khóe này.

    “Để chắc chắn thì… Đoạn Hồn” Kẻ sát nhân nói tiếp.

    Hắn nắm lấy luồng khí vốn đang găm trên ngực Hùng Việt, người đó tăng thêm sức mạnh. Làm cho luồng khí đỏ lan ra khuôn mặt, cắm vào hốc mắt, vào miệng, đi xuyên qua các huyệt đạo trên người Hùng Việt. Ôi thôi,… đó là thuật làm tổn hại đến cả hồn phách của hắn, Hùng Việt nghĩ. Đoạn Hồn, cũng lại là cấm thuật thất truyền, dùng chân khí truyền vào mọi ngóc ngách huyệt đạo trong người đối thủ, cho chúng nắm giữ một phần hồn phách đối thủ rồi từ từ rút ra ngoài. Linh hồn bị tách ra khỏi thân xác thì cho dù có tinh thông y thuật đến mấy cũng chẳng thể cứu nổi. Người này mạnh đến như vậy hay sao? Rốt cuộc thì hắn là nhân vật đáng sợ cỡ nào?

    “Vĩnh biệt! Hùng Việt quan lang!”

    Kẻ ám toán rút mạnh luồng khí trước đó. Hùng Việt chỉ gào lên được một tiếng thất thanh rồi im bặt. Hắn nằm gục xuống bãi cỏ, chỉ cố sức bình sinh xem mặt tên sát thủ ấy là ai, bóng của hắn đã in hình trên bóng nước. Nhưng vô vọng, tất cả những gì Hùng Việt thấy chỉ là một cái bóng áo đỏ không hơn không kém.

    “Vậy là ta sắp phải chết ư? Chẳng ai có thể cứu ta khi đã bị trúng hai đòn chí mạng như thế!”

    “Nhưng tại sao mục tiêu lại là ta? Hắn chán ghét những người có tài năng ư?”


    Không! So với hắn thì Hùng Việt còn kém xa lắm, cứ xem việc hắn dùng Ngưng Thần thuật lên người Hùng Việt mà y không hề hay biết là đủ hiểu. Vậy thì tại sao hắn muốn giết Hùng Việt, mục tiêu có lẽ lớn hơn rất nhiều, không dừng lại ở một thiếu niên tài năng chớm nở đã tàn.

    Hùng Việt vẫn thở đều trên bãi cỏ, nhưng hơi thở đang yếu dần, yếu dần. Hắn nghĩ, mình cũng chẳng phải hạng thông minh gì cả. Suốt ngày cứ bô bô khoe mẽ tài năng để rồi phải nhận kết cục này. Người khôn thì phải biết giấu đi cái khôn của mình chứ? Chỉ tiếc là đã không còn cơ hội sửa sai, quang trọng hơn, cũng không thể báo cho người Tiên tộc đề phòng được. Mạch suy nghĩ của Hùng Việt dừng lại, và hơi thở của hắn cũng theo đó tắt lịm đi. Chỉ còn lại cơn gió thoảng qua chàng thiếu niên nằm gục trên bãi cỏ tranh.



    Lại nói đến Đằng Long, Như Tranh hai người họ. Sau khi rời khỏi đình, biết rằng mình bị bám theo nên nhất mực chạy nhanh về phía bãi sông. Đến đây thì chợt thấy một thiếu niên nằm bất tỉnh. Đằng Long lật ngửa người đó lên, y biết ngay đó là Quan lang của Tiên tộc. Nhưng sao lại nằm gục ở đây, người loang lổ máu tươi? Đằng Long lên tiếng gọi lớn.

    “Như Tranh!”

    “Là quan lang ban nãy?”

    “Người này bị thương rất nghiêm trọng.”

    “Không! Hắn thậm chí sắp chết rồi.” Như Tranh suy nghĩ giây lát.

    “Có còn cứu được hắn không?”

    “Ta sẽ cố! Đằng Long!”

    Như Tranh ngồi khoanh chân xếp bằng, dựng Hùng Việt ngồi dậy trước mặt.

    Đằng Long thấy thế chỉ ừ một tiếng rồi đứng sau Như Tranh, hai tay đặt lên vai cô tựa hồ như muốn bảo vệ lấy Như Tranh. Còn cô, một tay đặt lên gáy Hùng Việt, tay kia đặt hai ngón trước miệng giống như sắp thi triển thuật chữa trị vậy. Trong hai người, chỉ có Như Tranh là học được thuật, vả lại cô cũng chỉ học thuật chữa trị, do đó sử thuật cứu người rất nhuần nhuyễn. Như Tranh niệm ấn, lập tức luồng khí bốc lên xung quanh.

    “Kinh mạch bị phong bế! Nếu không đả thông trước thì sẽ chẳng cứu được hắn.”

    “Vậy phải làm sao?”

    “Giống như dòng nước bị chặn ấy, nếu ta để chúng chảy ngày một mạnh thì cũng đến một lúc nào đó phá vỡ kè chặn mà lưu thông trở lại.”

    “Ngươi muốn truyền chân khí cho hắn sao?”

    “Đúng thế. Trong lúc ta thi triển chớ làm gián đoạn.”

    “Ừ!”

    Như Tranh nhắm mắt, lần theo luồng khí để tìm chỗ bị phong bế. Được một lúc thì mặt biến sắc, cô đã tìm được nơi đó, tại mội huyệt vị ngay trước lồng ngực. Như Tranh gia tăng thêm chân khí, tay đặt trên gáy Hùng Việt sáng lên màu xanh lục.

    “Trị Dũ thuật!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hữu hình bất lụy vật, vô tích khứ tùy phong

    Ngoạn mục nhưng không rực rỡ, lên xuống là vô thường

    ---QC---


Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status