TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 72

Chủ đề: [Tận thế] Cosplay giả tung hoành tận thế

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định [Tận thế] Cosplay giả tung hoành tận thế

    Nội dung sơ lược:
    Đôi lời tác giả:

    Viết giải trí, quăng lên đây câu like...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 1: Thiên Hạ Băng Vũ
    Một con ma chó xuất hiện trong thành phố!
    Ban đầu, người ta tưởng lầm nó với một con gấu. Nhưng nó quá nhanh nhẹn và quá mảnh dẻ để là một con gấu. Quan trọng hơn, khi những người lính được triệu tập để xử lý nó, họ không khỏi nghi ngờ phải chăng đã đem lầm súng. Đạn chì bắn lên người con chó cho cảm giác như đạn nhựa. Quái vật gào lên đau đớn, sau đó lại tiếp tục tìm cách tấn công họ. Vuốt của nó to bằng đầu người và dễ dàng cào rách cửa xe ô tô. Một cú táp của nó dễ dàng xé đôi một người lính khi anh này không kịp phản ứng. Cảnh tượng ấy quá mức máu me và khủng khiếp đến nỗi cảnh quay trực tiếp tại hiện trường ngay lập tức bị thay thế bởi một đoạn quảng cáo.
    Vụ việc xảy ra gần trung tâm thương mại. Cả một đoạn đường bị phong tỏa. Trên trang nhất các báo liên tục chạy những hàng tít dài, cập nhập thông tin từng ngày về con số thương vong, về việc phóng viên của họ đã tiếp cận với các vị tai to mặt lớn để tìm hiểu sự việc và bị đối xử lạnh mặt như thế nào.
    CHÍNH PHỦ ĐANG CHE GIẤU CHÚNG TA!
    QUYỀN TỰ DO THÔNG TIN ĐANG BỊ UY HIẾP NGHIÊM TRỌNG!
    QUÁI VẬT PHẢI CHĂNG ĐẾN TỪ SAO HỎA!?
    Cả một vụ việc thương tâm, với hàng chục người chết và bị thương giờ đây trở thành chủ đề được bàn tán và tranh luận sôi nổi. Rồi thì, qua vài ngày, hoặc vài tuần, nó sẽ chìm vào quên lãng. Có lẽ, cũng chỉ có người thân của các nạn nhân là sẽ nhớ mãi tai nạn này.
    Lúc này, có một người đang rất là hậm hực. Tên của hắn là Thiên Hạ Băng Vũ.
    Hôm nay là cuối tuần. Như kế hoạch, Vũ đến Trung tâm thương mại để mua sắm. Nhưng một cái rào chắn đã được dựng lên quanh tòa nhà trung tâm thương mại. Những dây vải vàng ghi các chữ cấm vào và khu vực giới hạn được chăng giữa các thanh chắn. Khi Vũ kéo mấy cái dây vải trong cơn bực bội, một viên cảnh sát cao to đeo baton đã tiến đến và 'ân cần' nhắc nhở hắn. Chưa thấy ai hách dịch hơn gã đó. Không phải tất cả quan viên của nhà nước đều phải tuyên thệ cái gì mà của dân, do dân và vì dân khi nhậm chức hay sao chứ?
    Trung tâm thương mại gần như là nơi duy nhất bán những đồ mà Vũ muốn mua. Tầng hai của trung tâm là khu buôn báo áo quần. Và không giống như những nơi khác, có một quầy hàng đặc biệt ở nơi này. Những quần áo được bày bán rất không bình thường. Những thứ đồ mà một người bình thường sẽ không đời nào mặc ra đường, hay ở nhà, hay bất cứ ở nơi đâu!
    Chúng là đồ chuyên dụng cho một nhóm nhỏ những người được gọi là Cosplayer! Và chúng được gọi là đồ Cosplay!
    Rời khỏi trung tâm thương mại, Vũ chọn một quán Cà phê gần đó để dừng chân. Trong lúc chờ ly nước chanh được mang lên, hắn chọc chọc cái quyển sách lạ bay lơ lửng quanh đầu mình. Ngoại trừ hắn, không ai có thể thấy được nó nữa. Quyển sách màu đen, bìa dày nhưng mỏng dính. Vì nó chỉ có đúng hai trang, mỗi trang dính vào một bên bìa sách. Trên trang đầu tiên ghi lại thông tin về Vũ.
    [
    Tên: Thiên Hạ Băng Vũ
    Lv: 0
    Chủng tộc: Nhân loại
    Sức mạnh: 7
    Nhanh nhẹn: 7
    HP: 10
    Kĩ năng: 0
    Điểm kĩ năng: 1
    Cấp độ: F
    ]
    Trang thứ hai thì có một cái biểu đồ hình cây mà dân chơi game chỉ liếc qua liền biết ngay là Cây kĩ năng. Kể, xét đến việc cái cây này bắt đầu từ trên cao xuống thấp dần, gọi nó là Rễ kĩ năng hẳn sẽ hợp lí hơn.
    Đỉnh cây, nằm ngang hàng với nhau và được xếp chung vào nhóm F là, các kĩ năng cấp F. Đó hẳn là cấp bét nhất. Các kĩ năng cấp F cũng là những kĩ năng duy nhất mà Vũ có thể học vào lúc này. Bởi vì chỉ có một điểm kĩ năng, hắn sẽ phải chọn ra một cái mà bản thân thích nhất.
    Quyển sách mà Vũ ngay lập tức biết được tên của nó là Ma thư, thì không phải một ảo ảnh. Một con ma chó đã xuất hiện và lọt vào trong khu thương mại, rõ ràng cũng không phải chỉ là tin đồn nhảm. Như vậy, những thông tin lạ lùng về một nhiệm vụ đang ở trong đầu Vũ hẳn nhiên cũng không phải trò đùa.
    [
    Nhiệm vụ: Lên lv5!
    Phần thưởng: Điểm kĩ năng (1), Mở khóa kĩ năng cấp E.
    Thông tin sơ bộ: Một trăm Hắc độn thú sẽ xuất hiện trong thành phố. Mỗi hắc độn thú bị hạ sẽ cho 100 điểm kinh nghiệm. Xin hãy tranh thủ thời gian!
    ]
    Hắc độn thú? Là con chó bự mà cả quân đội cũng phải vất vả mãi mới hạ được? Là thứ đồ chết tiệt đã ngáng cẳng giữa hắn và kế hoạch mua sắm cho sự kiện cosplay được tổ chức vào tuần sau? Thời gian không còn nhiều nữa, và trước viễn cảnh Trung tâm thương mại chẳng biết khi nào sẽ mở cửa lại, Vũ cảm thấy đau đầu thực sự.
    Việc đặt mua đồ qua mạng là một trò chơi may rủi. Thứ sẽ đến sau vài ngày có thể tuyệt vời hơn cả mong đợi, hoặc tồi tệ hơn cả dự đoán. Hơn nữa, giá cả cũng không hề rẻ. Những thứ rẻ thì tốt hơn là không nên động tới.
    Một gương mặt xuất hiện trong óc Vũ. Đó là một gương mặt khá điển trai và sáng sủa, với những nét cứng rắn phối hợp với mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt ấy hơi hếch lên và nhìn xuống Vũ. Đột ngột, một nắm đấm nện thẳng vào cái mặt ấy. Nó lún hẳn xuống, chẳng còn thấy mắt hay mũi hay miệng đâu nữa cả.
    Thằng khốn ấy đáng bị như vậy!
    Vũ khịt mũi và tu một hơi nước chanh dài. Nước lạnh chạy xuống cổ khiến cơn bực dọc trong hắn giảm đi đôi chút. Hắn kéo suy nghĩ khỏi gương mặt khó ưa kia và chuyển sang quyển Ma thư. Trong số những kĩ năng cấp F mà Vũ đã lướt qua, tất cả chúng đều cho phép Vũ dễ dàng dạy thằng kia một bài học. Nhưng hắn lướt qua hết cả. Bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề, Vũ tin vậy.
    Hoặc nên nói cho đúng thì là, bạo lực quá xấu xí! Thiên Hạ Băng Vũ chỉ có một yêu thích duy nhất, ấy là niềm yêu thích đối với cái đẹp! Nhân tiện, dù là đàn ông, Thiên Hạ Băng Vũ nhưng có thể dễ dàng khiến người khác phải bối rối về giới tính thật của hắn. Và khi hắn mặc đồ nữ? Những bối rối sẽ được thay thế bằng sự hiểu lầm! Vũ thích thấy gương mặt ngỡ ngàng của người khác khi hắn tiết lộ về giới tính thật của mình.
    Gương mặt đáng ghét kia lại xuất hiện. Nhưng ngay lúc này, nó giãn ra ngỡ ngàng. Rồi, nó đột ngột cau lại và trở nên vô cùng giận dữ. Phản ứng của tên đó là mạnh nhất, tiếc là thái độ của gã sau đó thì lại rất đáng khinh!
    "Đồ ẻo lả!" Gã đã nói vậy.
    "Tôi đã giết người thân nào của cậu? Yêu và hận cách nhau chỉ một sợi chỉ, cậu biết đấy. Lẽ nào, cậu thích tôi nên giờ mới giận dữ đến thế?"
    Khi ấy, vẫn đang mặc đồ nữ và đang rất nhập vai, Vũ nửa đùa nửa thật khiêu khích kẻ mà máu đang chạy cả ra da mặt. Hậu quả thì khủng khiếp. Vũ hối hận từng từ đã nói, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì nữa. Kho báu của hắn, những bộ cosplay yêu dấu của hắn, giờ đã tung bay theo gió cả.
    Ngón tay Vũ lướt trong không khí. Những tiếng cười khúc khích vọng lại, hẳn là đang cười hắn. Nhưng Vũ chẳng hề để ý. Hắn đang cẩn thận đọc thông tin đống kĩ năng cấp F mà mình có thể chọn cũng như là đếm số lượng của chúng. Có một trăm kĩ năng cả thảy. Một nửa trong số đó là những kĩ năng tạo sát thương lớn ngay lập tức, mà nổi bật nhất là kĩ năng Bạo hỏa. Bạo hỏa có sức sát thương là một trăm điểm, phạm vi lên đến cả chục mét và gần như không thể bị phòng ngự. Đổi lại, nó chỉ có thể được sử dụng đúng một lần mỗi ngày.
    Một số kĩ năng khác có mang theo hiệu ứng, mà tiêu biểu là kĩ năng Tật lôi. Tật lôi có sức sát thương chỉ là ba mươi điểm, nhưng sẽ khiến mục tiêu rơi vào trạng thái tê liệt nhẹ, tất cả chỉ số giảm năm mươi phần trăm. Quan trọng hơn, Tật lôi có thể được sử dụng đến ba lần mỗi ngày!
    Và sau cùng là những kĩ năng chẳng có tí sát thương nào.
    Những kĩ năng thiên về bỏ trốn, do thám, hoặc ẩn hình. Và trong số chúng, Vũ để ý ngay đến Giả dạng (mimic).
    [
    Giả dạng: Biến thành mục tiêu chỉ định.
    Số lần sử dụng mỗi ngày: 1.
    Giới hạn: Chỉ có tác dụng đối với nhân hình sinh vật (humanoid)
    ]
    Thiên Hạ Băng Vũ cẩn thận đọc lại chi tiết về kĩ năng Giả dạng thêm một lần, giụi mắt, lại cẩn thận đọc lại một lần nữa. Chẳng có nhầm lẫn gì cả. Một cảm giác sung sướng tuyệt vời lan tỏa khắp toàn thân và hắn chọn học kĩ năng này mà chẳng hề chần chừ thêm một giây nào. Hắn mặc kệ lời Cảnh báo của Ma thư. Hắn thậm chí không có nghe rõ nội dung của lời cảnh báo này. Nhưng cho dù đó có là cái gì đi nữa, nó cũng sẽ không thể thay đổi quyết định của hắn.
    [
    Xác nhận: Đã học kĩ năng Giả dạng (humanoid)
    ]
    Cảm giác sau đó khó mà diễn tả được. Chỉ biết là, Thiên Hạ Băng Vũ chợt biết rằng mình đã có thể sử dụng Giả dạng. Như thể nó là một cánh tay thứ ba được sinh ra cùng với hắn vậy. Hắn biết cần phải làm gì. Mục tiêu để giả dạng chỉ có thể là nhân loại hoặc những sinh vật tương tự nhân loại, hơn nữa, ít nhất cũng phải có ba phần giống với Vũ.
    Còn bảy phần còn lại ư? Mặc hắn tung hoành!
    Nghĩ đến những diễn viên người mẫu phải bỏ hàng tỷ đồng chỉ để nâng cái mũi, hạ cái cằm, mà còn phải đối mặt với vô số rắc rối về sức khỏe sau đó, Vũ cảm thấy mình đã chẳng khác gì thần thánh! Nỗi háo hức khiến hắn gần như không thể cầm lên được cái ly nước chanh, vì tay hắn giờ run rẩy quá. Hắn rời bàn và lỉnh vào trong toilet của quán. Đứng trước cái gương trong toilet, hắn cẩn thận quan sát gương mặt của mình. Đó là một gương mặt thanh tú, nhưng còn lâu mới có thể gọi là xinh đẹp. Và dù rất khó nhận thấy, người tinh mắt vẫn có thể nhìn ra những đường nét rắn rỏi chỉ có trên gương mặt phái mạnh. Chẳng phải Thiên hạ Băng Vũ khoái giả nữ vì hắn ghét giới tính thật của mình. Hắn chỉ đơn giản là thích cái đẹp, mà tiếc là, đàn ông đẹp trai đến mấy cũng không thể sánh bằng một cô gái thực sự xinh đẹp, trong giới hạn mà một chữ Đẹp có thể đạt tới được.
    Giả dạng không có khả năng khiến Vũ thích mũi cao lên một chút thì nó sẽ cao lên một chút. Nó cần một đối tượng, một hình mẫu. Không thể nói đây là một hạn chế, vì dù gì thì Vũ cũng chẳng phải chúa. Hắn không có khả năng tự mình tạo ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Ngay cả những họa sĩ nổi tiếng nhất chẳng phải cũng cần phải có người mẫu mới có thể vẽ nên một gương mặt đẹp đó sao. Vũ lấy điện thoại ra khỏi túi và mở khóa màn hình. Rồi thì, hắn lựa chọn một bức hình trong đống hình sưu tập của mình, một bức đẹp nhất, tập trung nhìn xoáy lên nó và sử dụng Giả dạng.
    Kĩ năng giả dạng chỉ mất một giây để thực hiện thành công.
    Nó hoạt động!
    Đối tượng mà Vũ giả dạng không phải là bất cứ một người nào, mà là một nhân vật Manga, Kurome!
    Gương mặt đang nhìn lại Vũ ở trong gương sở hữu một đôi mắt to tròn tinh nghịch. Gương mặt ấy trắng trẻo và tinh xảo. Làn da mịn màng không một tì vết. Và, dù có đến bảy phần giống Kurome, Vũ vẫn nhận ra phần nào gương mặt cũ của chính hắn.
    Một sự pha trộn giữa một người bằng xương bằng thịt và một nhân vật ảnh họa. Có rất nhiều người phụ nữ đẹp mà Vũ đã được thấy trên ti vi hoặc trên tạp chí, nhưng chưa có ai có thể khiến hắn phải thốt lên rằng người ấy đẹp như tranh vẽ cả.
    Giờ thì, có một người như vậy, và là chính hắn!
    Vũ sờ nắn mặt mày, sau đó không tự giác sờ xuống dưới. Hắn vốn không phải một kẻ to cao mà thiên về thấp bé nhẹ cân. Sau khi giả dạng Kurome, hắn cảm giác mình thậm chí lại đã gầy thêm một chút. Thể hình hắn đã giảm một vòng, và eo thì đã nhỏ đi hẳn. Những đường cong tinh tế, không quá nổi bật nhưng vẫn dễ dàng khiến người khác biết rằng hắn là một thiếu nữ!
    Ngoại trừ việc hắn cóc phải phụ nữ!
    Chỉ có hình dạng là thay đổi, còn về cơ bản, hắn vẫn là hắn, giới tính vẫn là một vòng tròn gắn cái đầu mũi tên!
    Hắn đã trở thành thứ mà người ta vẫn gọi là Trap. Và là một cái Trap hoàn hảo!
    Hắn đã trở thành cái Đẹp mà hắn tôn thờ. Hắn sung sướng tới nỗi nếu ngay lúc này mà lăn ra chết, hắn hẳn sẽ lên thẳng thiên đàng. Vì rằng, người ta vẫn nói giây phút lúc lìa trần sẽ quyết định linh hồn bạn bay lên hay bay xuống. Nhẹ thì lên, nặng thì xuống, đơn giản!
    "Mình có thể chết ngay bây giờ và sẽ chẳng phàn nàn gì cả..." Thiên Hạ Băng Vũ lẩm bẩm. Như là ông trời đã nghe thấy lời hắn, cả cái buồng toilet cùng hắn ở bên trong bỗng sập xuống. Hắn bị chôn sống trong cả tá đất đá và xi măng. Phổi hắn bị bóp nghẹt và dường như đã thủng chỗ nào đó. Đau đớn khủng khiếp ngược lại khiến hắn tỉnh táo lạ, đủ tỉnh táo để thấy một cái vuốt tổ chảng bỗng thọc xuyên vào cắt ngang người hắn. Ý thức của hắn nhanh chóng rơi vào bóng tối.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 11-01-2019 lúc 14:56.

  4. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 2: Tỏ tình
    Chung cư Cối xay gió, tầng 5, phòng 502.
    Một tiếng hét thảng thốt vang ra từ trong phòng 502, đủ kinh hoảng để khiến những người hàng xóm phải bận lòng. Nhưng đang là chín giờ sáng, cái giờ mà người có công ăn việc làm đều đang phải quần quật làm việc cả. Còn những kẻ rỗi rãi không làm gì thì cũng sẽ không đời nào mò sang tìm hiểu thực hư. Vậy là, kẻ mà vừa mơ một cơn ác mộng cứ thoải mái mà la ré tùy thích. Đương nhiên, nếu mà hắn còn kéo dài những âm cao chói lói thêm chừng vài phút, hẳn rồi cũng sẽ có người không thể chịu nổi mà gõ cửa hỏi thăm sức khỏe hắn. May mắn là Vũ không có la ré lâu quá. Hắn thở hổn hển và rời khỏi giường. Trong toilet, hắn nhìn gương mặt trắng bệch của mình, tay thì ôm lấy bụng, nơi mà hắn tin rằng chỉ vài phút trước đã bị cắt đôi ngọt xớt.
    Đó không phải một giấc mơ, Vũ biết vậy. Quyển ma thư vẫn lơ lửng quanh đầu hắn, còn chính hắn thì ngay lập tức lại sử dụng kĩ năng Giả dạng. Nhìn gương mặt mới xinh đẹp tuyệt trần ở trong gương, dù mồ hôi vẫn lấm tấm rịn trên trán, hắn vậy mà lại mỉm cười. Ai quan tâm chuyện quái quỷ gì đã xảy ra chứ, chỉ cần hắn vẫn có thể biến thành xinh đẹp là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
    Hôm nay là ngày 9/x/2019.
    Vào lúc mười giờ sáng hôm nay, tức là chỉ nửa tiếng nữa, Thiên Hạ Băng Vũ sẽ rời nhà đi tới trung tâm thương mại. Hắn sẽ làm cái việc mà hắn đã làm rồi. Sau đó, hắn sẽ đến quán cà phê Nhịp sống, chỉ để bị chôn sống rồi bị cắt đôi ở trong toilet.
    Hắn đã chết, Vũ nghĩ vậy. Trừ phi, cái con số ghi ngày tháng ở trên điện thoại là giả. Và cả cái tô mỳ tối hôm qua ăn xong vẫn để ở trên bàn kia cũng chỉ là một sự trùng hợp. Rồi cả bộ váy áo mà hắn đã mặc thử, không hề ưng ý và đã đóng hộp chuẩn bị gửi trả lại kia nữa.
    Nhưng hắn sẽ biết sớm thôi. Vũ liếc nhìn đồng hồ. Chỉ vài phút, hay chỉ vài giây nữa thôi, sẽ có người bấm chuông cửa phòng hắn. Một gã khó ưa, phải rồi. Là nhân viên chuyển phát nhanh, phải gửi trả lại bưu phẩm tất nhiên là việc làm thêm không lương mà chẳng ai mong muốn. Nhưng trả lại hàng là quyền của người mua, và hắn sẽ thực hiện cái quyền ấy.
    Kính coong!
    Vũ mở cửa. Chuyện xảy ra sau đó thì không giống hắn đã mường tượng. Kẻ mà lẽ ra đón hắn với một gương mặt nhăn nhó khó coi lại đang cười rất tươi và vô cùng niềm nở. Anh ta nhận gói hàng mà không hề phàn nàn, nhanh nhẹn lấy tiền gửi lại cho Vũ, không quên xã giao vài câu kiểu, hãy gọi cho chúng tôi nếu bạn có gì cần đến nhé.
    Sự niềm nở thái quá cũng khiến Vũ âm thầm chột dạ. Vất vả mãi mới đóng lại được cánh cửa, miệng hắn cũng đã hơi mỏi vì phải cười lại với anh chàng giao hàng suốt.
    Tên kia bị làm sao vậy? Vũ ngẫm nghĩ, không rõ ràng lắm tại sao. Hắn hồn nhiên quên béng mất bộ dạng hiện tại của bản thân, cũng như không biết được sự vô ý của mình đã khiến một con tim thổn thức. Và còn hơn thế nữa!
    'Mình sẵn sàng vào tù dù chỉ để có được một đêm với cô ấy!" Ai đó vẫn đang đứng trước cửa phòng 502 không hề rời đi và đang nghĩ như thế. Phải cả năm phút sau gã mới rời đi với một thái độ quả quyết hiếm thấy, tựa như đã có một quyết định gì đó vô cùng trọng đại.
    -0-
    Mọi việc xảy ra như những gì đã xảy ra. Chí ít cũng gần như vậy. Nói cách khác, nếu Thiên Hạ Băng Vũ đi đến cái quán cà phê Nhịp sống nọ, hắn sẽ đi đứt. Nhưng này, ở phía đối diện quán cà phê Nhịp sống có một cái quán cà phê khác to hơn, cao hơn, sang trọng hơn. Giá cũng chát gấp vài lần, và không đời nào mà Vũ sẽ bước chân vào trong một dịp bình thường.
    Hôm nay tất nhiên không phải một dịp bình thường. Quán cà phê Nhịp sống trẻ bởi vậy mà đón một vị khách mới, một thiếu nữ mà vẻ xinh đẹp của cô khiến tất cả nam thanh nữ tú đang thưởng trà trong quán đều ngỡ ngàng.
    "Thiên thần!" Ai đó đã buột miệng.
    Thiên thần nhỏ thì không để ý đến người khác, vì hắn không có thói quen để ý phản ứng của người lạ. Hắn hỏi đường đi lên tầng thượng, không gặp phải trở ngại nào. Nếu là trước đây, anh chàng quản lý hắn sẽ nói một hai câu kiểu, trên tầng thượng là nơi chỉ dành cho khách hạng sang, và giá rất đắt. Nhưng lúc này thì anh ta ngậm tăm, và âm thầm rút điện thoại ra thông báo gì đó ngay khi bóng dáng thiếu nữ biến mất trên cầu thang.
    "Dương đại thiếu gia." Anh chàng quản lý mở đầu ngay khi nghe giọng bên đầu dây kia alo lại. Một câu đùa dai mà người kia rất không thích. Sau đó, anh nói về sự xuất hiện của thiếu nữ. Qua vài câu trao đổi, đầu dây bên kia cụp máy và mày chàng quản lý nhăn tít lại. Thằng Dương này xưa nay hám gái hơn cả mạng, hôm nay tự nhiên đổi tính? Rồi cái gì mà, tôi không quan tâm tới gái, chỉ thích chó???
    Nếu có gì lạ, mà có liên quan tới chó, gọi ngay cho tôi???
    Nó bị mát rồi!??
    Thôi thì mặc kệ nó. Anh đã thông báo, sau này nếu nó phát hiện ra anh cua được em ấy, cũng không thể nói đã không báo trước với nó được!
    Nghĩ đến đây, chàng quản lý mỉm cười, đưa tay vuốt tóc. Một tiếng lanh canh khẽ vang lên và ngoài cửa lại bước vào một người, một thằng nhãi chuyển phát nhanh. Cái thể loại này cũng bước vào trong quán của anh mày là để làm gì? Có vị khách nào mua hàng chăng?
    "Này, có ai gọi hàng cậu đấy à?" Chàng quản lý nở nụ cười làm ăn và ân cần hỏi thằng nhãi chuyển phát. Đáp lại là một cái gật đầu. Người mua hàng thì chính là thiếu nữ vừa đi lên lầu.
    Cô bé mua cái gì?
    Chưa có bao giờ mà tay quản lý mong muốn được mở bưu kiện không phải của mình hơn lúc này. Nhưng gã không thể làm vậy trước mặt cả đống người thế này được. Vậy là, gã ân cần ngỏ ý sẽ tự mình đưa hàng lên trên. Gã bị cự tuyệt, bởi cái lí do củ chuối là bưu phẩm cần phải có chữ kí của người nhận. Gã lại đề nghị sẽ đưa hàng lên giúp, rồi mang lại tờ giấy nhận hàng xuống lại cho. Vẫn là một cái cự tuyệt, vì rằng trong luật giao hàng có điều quy định là phải giao hàng đến tận tay người ta!
    Đâu ra cái thằng cứng như cái cây như thế này?!
    Làm ăn phải flexible (mềm dẻo) chớ!
    Vậy là, tay quản lý kéo cậu giao hàng vào một chỗ khuất, thò túi móc ra một tờ xanh giúi vào tay người ta, cười nói: "Này, ở trên lầu hiện không tiện cho cậu đi lên. Không bằng mọi người giúp đỡ nhau một chút?"
    "Không được! Tôi không phải người có thể bị mua chuộc!"
    Mẹ cái thằng này, nói chuyện như thể ông mày cần phải mua chuộc cái hạng như mày ấy. Nóng mặt, tay quản lý nghĩ tới việc trở mặt. Nhưng rồi, gã lại cười và thở dài: "Thôi được, vậy cậu hãy mang bưu phẩm lên đi."
    Không có một lời cảm ơn nào đã phát ra, và tay quản lý liếc nhìn bóng lưng cậu đưa hàng với một cặp mắt cực độc địa. Đời mày xem như đã tàn rồi con nhé!
    -0-
    Trên tầng thượng quán cà phê Nhịp sống trẻ, Thiên Hạ Băng Vũ chọn một bàn gần ban công ngồi xuống. Tầm mắt hắn dõi xuống quán cà phê Nhịp sống ở đối diện. Một cảm giác lạ lùng về sự ưu việt bỗng dâng lên và hắn chợt hiểu tại sao nhiều người thích ngồi ở trên cao thay vì ngồi ở tầng trệt.
    Một ly kem cà phê hỗn hợp nổi bọt bự được đặt xuống trước mặt Vũ, dù hắn chưa có gọi cái gì cả.
    "Hôm nay quán mời ạ, vì đang là dịp Khuyến mãi!"
    Vũ không hỏi là khuyến mãi gì, tự dưng được ăn kem miễn phí hắn sẽ không từ chối. Vũ đến sớm gần cả tiếng và cái ly kem này sẽ giúp hắn giết thời gian rất tốt. Vị kem cũng rất lạ, không tồi chút nào. Vũ thử nhìn giá ly kem ở trong quyển menu, gần như suýt sặc vì cái giá trên trời của nó.
    Hắn chỉ có đủ tiền để, ờ, gọi cái món nằm ở bét bảng quyển menu!
    Việc thong dong thưởng kem của Thiên Hạ Băng Vũ không kéo dài được lâu. Trên tầng thượng quán Nhịp sống trẻ vào lúc mười giờ sáng thực sự cũng chỉ lác đác vài người, cho nên khi có người mới tiến lên, ánh mắt Vũ liền vô thức nhìn lại.
    Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền cảm thấy quen quen. Chẳng phải chính cái gã chuyển phát nhanh mà Vũ vừa chia tay lúc sáng này đó sao? Gã ta ôm hai cái bưu phẩm và đang đi lại hướng Vũ. Xung quanh ngoài cái bàn Vũ đang ngồi không còn người khác. Vậy là, người ta thực sự là đang đến để gặp hắn.
    "Mình có thể ngồi với bạn được chứ?" Anh chàng chuyển phát nhanh lịch sự hỏi. Vũ gật đầu vì hắn chẳng có lí do gì để từ chối, cũng như là tò mò gã ta muốn gặp hắn để làm gì. Những lời bộc bạch tiếp theo của anh chàng chuyển phát nhanh tí nữa thì khiến Vũ đen mặt.
    "Vậy là, anh đã tráo bưu phẩm gửi đến cho tôi bằng một món hàng tương tự nhưng rẻ hơn, với hi vọng tôi sẽ nhận mà không phàn nàn gì?"
    "Tôi rất xin lỗi."
    Nhìn gương mặt ăn năn hối lỗi của người ngồi đối diện, Vũ không biết phải nói gì. Hắn có đủ lí do để nổi giận, nhưng khỉ thật, đồ đạc trong cái phòng này đều quá đắt tiền để hắn có thể đập phá. Mà với một kẻ sinh ra đã không được cao to, Vũ cũng không có thói quen dùng đến những ngôn ngữ hình thể chủ động hơn.
    "Tôi xem được chứ?" Vũ hỏi.
    "Dĩ nhiên rồi!"
    Trong cái bưu kiện gắn cái nhãn hàng gửi trả là, bộ cosplay Kurome, chiến phục mà Vũ đã đặt mua. Giá không hề rẻ, nhưng sau tất cả những nghiên cứu, Vũ đã tin rằng nó hoàn hảo đối với mình và đã nhịn ăn nhịn mặc cả tháng trời, tích góp tiền bạc để có thể đặt mua được nó. Khó mà nói được nỗi thất vọng của Vũ khi cuối cùng cũng chạm được tay lên món đồ bị tráo mà hắn đã tưởng là đồ thật.
    Chất liệu vải rất tuyệt, sợi vải mịn và màu sắc nổi bật. Các nếp gấp ở miếng giáp che tay cũng rất chính xác, được may đo cẩn thận. Phần dây cột bao cổ tay cũng thiết kết rất chắc chắn. Vũ không có lời nào để chê cả. Hắn muốn mặc thử bộ đồ ngay lập tức, nhưng cũng biết là chưa thể.
    Cộp!
    Vũ đang mân mê hân thưởng bộ cosplay thì bị cắt ngang bởi gã chuyển phát nhanh. Một cái gói dài được bọc cẩn thận được gã đặt lên bàn. Vũ không có đặt thứ gì tương tự như vậy, nhưng nhìn hình dạng, hắn đại khái đã đoán ra được.
    "Tôi biết là bạn cũng muốn có nó." Gã chuyển phát nhanh nói. Và, dù muốn phản bác, lời của gã mỗi chữ đều là thật. Bên cạnh bộ cosplay chiến phục, Vũ còn thèm khát một món đồ nữa, để phối hợp với bộ đồ, ấy là thanh Yatsufusa. Đồ giả, hẳn nhiên, vì trên thế giới này vốn không tồn tại một thanh Yatsufusa thật. Nhưng nó được làm giả xuất sắc. Mấy ngón tay Vũ run run lướt trên cái bọc đựng thanh kiếm. Qua một lát, hắn lấy lại bình tĩnh, cảnh giác hỏi:
    "Anh muốn gì?"
    Muốn tặng hắn một thanh kiếm có giá bằng cả ba tháng lương chỉ để chuộc cái lỗi mà nếu người ta không nói, Vũ cũng chả đời nào biết được?! Muốn nói xạo cũng không phải nói như vậy.
    "Tôi...," Người đối diện run giọng, và phải cố mãi mới nói hết được câu: "Tôi muốn làm bạn trai của em..."
    Vũ ngơ ngác. Mặt hắn hẳn đã thộn ra lắm, vì kẻ vừa ngỏ lời với hắn lại đã nhìn hắn đắm đuối.
    -0-
    Một tràng vỗ tay lốp bốp vang lên, phá tan bầu không khí 'tịch mịch'. Quản lí quán Nhịp sống trẻ tiến đến nơi màn tỏ tình sét đánh vừa mới diễn ra, cúi xuống bên cạnh chàng trai dũng cảm và chìa vào mặt cậu ta cái màn hình điện thoại bự tổ chảng phải cả 7, 8 inch của mình. Không biết trong màn hình ghi những gì, nhưng người đang chăm chú xem xét nó thì mặt mũi càng lúc càng khó coi hơn. Sau cùng, anh chàng chuyển phát nhanh ngẩng đầu lên, cắn răng hỏi:
    "Anh nghe lỏm chúng tôi?"
    "Bậy nào. Tôi cần gì phải nghe lỏm cậu. Muốn người ta không biết thì tốt nhất là không làm. Mấy trò vặt vãnh của cậu đâu thể che giấu được mãi chứ?"
    "Anh muốn gì?"
    "Muốn gì? Muốn cậu cút khỏi đây, và đừng làm phiền khách của chúng tôi nữa. Chỉ đơn giản thế thôi. Ngược lại thì, chà, mất việc không phải là điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến với cậu đâu."
    Gương mặt anh chàng chuyển phát nhanh đỏ lự. Gã quay lại nhìn Vũ, mặt lại đỏ hơn nữa. Rồi, với một hành động bất ngờ, gã đẩy tay quản lý sang một bên, khiến tay này phải chụp cạnh cái bàn gần đó mới tránh bị té ngã. Chẳng hề đếm xỉa gì đến kẻ rõ ràng là đã nổi giận, anh chàng chuyển phát chỉ nhìn Vũ mà hỏi: "Em có đồng ý không? Đồng ý làm bạn gái của tôi? Tôi sẽ vì em mà làm tất cả!"
    Vũ đương nhiên là tiếp tục á khẩu. Hắn hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào. Mọi việc xem chừng đã nghiêm trọng lắm. Hắn được một gã lạ hoặc tỏ tình và hiểu lầm hắn là nữ. Xem tình hình, hắn có cảm giác nếu nói không, hoặc nói thật, chuyện gì đó rất tệ sẽ xảy ra.
    Anh chàng chuyển phát nhanh thấy Vũ do dự thì chủ động chồm tới, nắm chặt lấy hai tay Vũ.
    "Hãy nói là em đồng ý đi! Tôi thề, tôi sẽ làm tất cả vì em!"
    "Mày đang làm phiền em ấy đấy!"
    Tay quản lí, kẻ mà đang giận sôi máu vì mất mặt trước người đẹp, tóm lấy cổ áo sau của anh chàng chuyển phát nhanh và kéo mạnh. Người sau mất đà, bị quăng ngã trên nền nhà. Ánh mắt cậu ta long lên sòng sọc, chẳng khác gì ánh mắt của loài rắn độc.
    "Tao đang nói chuyện với em ấy, và nếu mày còn làm phiền tao, mày sẽ phải trả giá!"
    "A ha? Tao sẽ phải trả giá? Cái loại mày thì sẽ làm được gì? Dọa tự tử?"
    Anh chàng chuyển phát nhanh đứng bật dậy, trợn mắt nhìn tay quản lý, gằn từng chữ một: "Tao. Sẽ. Giết. Mày!"
    Đe dọa giết người rồi!
    Mấy vụ giết người trong cơn giận dữ nói vậy thực ra cũng hay xảy ra lắm. Tay quản lý xem tình hình căng quá cũng âm thầm lùi lại một bước, miệng vẫn nói cứng: "Mày cứ thử xem?!"
    Chuyện xảy ra sau đó thì không thể tưởng tượng nổi. Anh chàng chuyển phát nhanh giậm mạnh chân, từ dưới sàn nhà, nửa tá những cây lao đá dài cả thước đâm ngược lên, xuyên thủng người tay quản lý. Máu văng tung tóe khắp mọi nơi. Những vị khách khác trên tầng thượng ré lên hãi hùng. Tay quản lý nấc lên vài cái rồi tắt thở.
    Kẻ mà tắm mình trong máu của người bị sát hại lúc này quay lại, vẻ điên cuồng trên mặt khiến Vũ rùng mình.
    "Em sẽ làm bạn gái của tôi chứ?"
    Nếu Vũ dám nói một chữ không, dễ hắn cũng sẽ bị đâm thành cái rổ!
    -0-
    Giữa lúc tình hình đang căng thẳng như dây đàn, nền nhà bỗng rùng rùng lay động. Một cái bóng to bự vọt lên, há mồm to như chậu máu táp tới. Hai hàm răng trắng ởn của con quái khợp lại đánh phập một tiếng. Máu lại văng tứ tung. Anh chàng chuyển phát nhanh ôm một bên vai đã cụt mất cánh tay, đứng chắn giữa Vũ và con ma chó vừa xuất hiện.
    "Đi mau, tôi sẽ cản nó!"
    Nói đoạn, anh chàng chuyển phát nhanh lại giậm chân. Mấy cây lao đá đã lấy mạng tay quản lí lại đâm lên từ dưới sàn, chọc xuyên người quái vật. Ma chó gào lên đau đớn, giãy giụa dữ dội. Những tiếng răng rắc vang lên báo hiệu mấy cây lao sẽ không giữ được nó quá lâu. Anh chàng chuyển phát nhanh thấy vậy thì sốt ruột quay đầu lại hét bảo Vũ:
    "CÒN KHÔNG ĐI MAU ĐI?"
    Bị giật mình bởi tiếng hét, lại nhìn gương mặt đầy máu rất khủng bố của anh chàng chuyển phát nhanh, Vũ sợ hãi bỏ chạy. Hắn lao xuống cầu thang. Những vị khách khác cũng giống như đến lúc này mới lấy lại được thần hồn, cũng vội vã chạy xuống theo hắn. Dưới tầng trệt trống không không một bóng người. Cả nhân viên, cả khách đều đã tháo chạy cả ra ngoài. Bên kia đường, cả một đám đông nhốn nháo đã tụ lại chỉ trỏ nhìn lên. Khi Vũ vừa chạy ra khỏi cửa, một cái bóng đen bự cùng lúc vọt xuống từ trên cao, chạm đất một cái rầm khiến cả mặt đường dường như cũng hơi dậy sóng.
    Là con ma chó! Hắc độn thú!
    Quái vật bị choáng bởi cú rơi, gầm gừ lúc lắc đầu. Những người chạy phía sau Vũ hoảng loạn tháo chạy trở lại vào trong quán. Vũ tất nhiên cũng chạy theo. Hắn cũng đóng cả cửa lại, một nỗ lực vô vọng. Vì cánh cửa chết tiệt là loại cửa gỗ xoay theo các khớp. Nó không thể bị đóng nếu không có chìa khóa.
    "Chạy đi đâu đây?"
    "Chúng ta chết mất!"
    Trong quán giờ có khoảng sáu bảy người, chạy loạn như mấy con ruồi không đầu. Một thanh niên vọt lên cầu thang, chẳng đếm xỉa gì đến người mà rõ ràng là bạn gái anh ta. Cô này thấy vậy kêu khóc chạy vội theo phía sau. Một màn này dẫn đến hiệu ứng là những người còn lại cũng chạy theo bọn họ. Thoáng cái chỉ còn lại mỗi Vũ. Tim hắn đập như trống trận nhưng chân cẳng thì đã nhũn hết cả ra. Con chó cách hắn chỉ một lớp cửa đã quay đầu nhìn vào trong này. Đã quá trễ để tìm một đường thoát!
    Thời khắc sinh tử, ham muốn cầu sinh trong Vũ trỗi dậy mạnh mẽ. Hắn quay người lại đối mặt với quái vật phía sau cửa, vừa kịp lúc để thấy những cái vuốt cắt ngang gỗ như cắt đậu hủ. Hắn hụp xuống né, sau đó đạp chân lùi lại, tránh kịp một cái mõm hôi rình táp đến. Bộ răng của ma chó cợp lại khô khốc trong không khí. Quái vật lại cạp, sau đó cào móng trên nền lát đá của tầng trệt quán. Nó bị kẹt, do chưa xé mở hắn cánh cửa mà đã cắm đầu vào. Lúc này Vũ nào dám chần chừ nữa giây chứ, hắn lao về phía cầu thang và chạy vội lên trên tầng. Nhưng lên tầng nào đây? Lên đến tầng thượng rồi nhảy xuống? Đó là tầng năm. Nhảy xuống chỉ có một chữ chết. Còn mấy tầng dưới thấp hơn lại không có ban công. Kính bọc kín cả bốn phía, và là kính cường lực. Tay không muốn đập vỡ kính chỉ là vọng tưởng.
    Nếu kĩ năng mà Vũ đã chọn là Bạo hỏa, hắn hẳn đã không bị dồn đến đường cùng như lúc này. Nhưng là, trong lúc chạy vội lên cầu thang, ý nghĩ đổi một cái kĩ năng khác chưa từng nảy lên trong óc Vũ.
    Vũ liếc nhanh nội thất tầng hai, sau đó chạy lên tầng ba, tầng bốn, rồi cuối cùng là tầng thượng. Thấy Vũ, ai đó hét lên:
    "Sao cô lại chạy lên đây, nó sẽ đuổi theo lên mất thôi!"
    Và con ma chó đuổi lên thật. Vũ chân trước vừa chạy khỏi cầu thang, con ma chó đã chân sau đuổi đến nơi. Cái đầu bự của nó cạp đến, hụt lưng áo Vũ trong gang tấc. Vũ chạy về phía những người khác, mặc kệ bọn họ hô bảo đừng đến. Ma chó thấy cả đám người thay vì chỉ một mình Vũ thì hơi khựng lại, cặp mắt đen thùi của nó đảo quanh, tựa như đang cân nhắc gì đấy. Nhưng sự do dự của nó không kéo dài lâu lắm.
    A!
    Ai đó đẩy Vũ từ phía sau, về phía quái vật chó. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy là một cái hàm há rộng, đầy răng lởm chởm.
    -0-
    Chung cư Cối xay gió, phòng 502, chín giờ sáng.
    Một tiếng thét hãi hùng lại vang lên phá tan sự tĩnh lặng của chung cư. Thiên Hạ Băng Vũ bật dậy trên cái giường của mình, cả người mồ hôi vã ra như tắm. Hắn sờ lên cổ, lên mặt mình. Đầu hắn vẫn còn gắn ở trên cổ!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 11-01-2019 lúc 14:57.

  5. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 3: Cháy-Live
    Bị chó cắn lần đầu là lỗi của con chó. Bị chó cắn lần thứ hai, vẫn là lỗi của con chó. Nhưng nếu để nó cắn thêm lần nữa thì không thể nói nổi. Vũ trốn trong phòng cả buổi sáng sau khi gọi điện hủy việc gửi trả hàng. Khi hắn mở điện thoại xem thông tin, một vụ tấn công khác của ma chó đồng loạt xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo điện tử. Nơi vụ tấn công diễn ra thì không hề ngạc nhiên, chính là tại cái quán cà phê nọ, với số người thương vong lên tới hai chữ số. Nhìn những hình ảnh chụp tại hiện trường và gương mặt những người thân của nạn nhân, Vũ chợt cảm thấy hơi có lỗi. Hắn đã biết được chuyện sắp xảy ra, và đã không làm gì để ngăn cản nó. Ngày cuối tuần của Vũ bởi vậy mà trôi qua trong một tâm trạng không lấy gì làm tốt đẹp.
    Thiên hạ Băng Vũ là một người lạc quan, hoặc luôn cố để trở thành một người lạc quan. Hắn tự nhủ rằng, cứ tự mình trách cứ chính mình mãi thì không tốt, và quyết định tiếp tục cuộc sống thường nhật bằng một nụ cười. Trên phương diện cá nhân, hắn không có gì để phàn nàn cả. Và một nụ cười dễ dàng nở trên mặt khi hắn sử dụng giả dạng và ngắm chính mình ở trong gương.
    Gương mặt hiện tại của hắn không hợp với một tâm trạng cau có, Vũ nghĩ vậy. Hắn mặc bộ chiến phục dỏm mà bản thân đã giữ lại. Nó là một bộ đồ cực kì kém chất lượng, nhưng khi được mặc lên người Vũ trong trạng thái giả dạng, tổng quan ấy vậy mà trông vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Người đẹp vì lụa cái gì chứ, rõ ràng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp!
    Phấn khởi, Vũ mở máy tính và bắt đầu diễn live. Về diễn xuất, hắn chỉ là hàng nghiệp dư. Cái gì mà, Kurome xin chào các bạn, từ trong miệng hắn vang lên vẫn còn ngượng ngùng lắm. Ngay lúc đang live, số người xem hắn cũng không nhiều, chủ yếu là khách quen. Hắn được khen ngợi tới tấp, và lượt view đạt kỉ lục là hơn hai ngàn. Hắn hài lòng kết thúc buổi diễn, hứa hẹn sẽ sớm trở lại rồi tắt máy đi ngủ. Buổi sáng hôm sau, việc đầu tiên hắn làm khi thức dậy là mở máy kiểm tra xem phải chăng số lượt view đã tăng thêm được chút nào không. Không phải mọi người đều xem live-stream lúc nó vẫn đang live mà. Hắn ngạc nhiên xiết bao khi thấy số view đã nhảy từ bốn chữ số lên năm chữ!
    Quan trọng hơn, video của hắn có đến gần trăm comment! Phần lớn là những comment khen ngợi, yêu cầu hắn nhanh chóng lại live-stream. Tuy nhiên, có một comment của một người có nickname là cobemomong247 khiến hắn đặc biệt chú ý.
    "Chào bạn, mình cũng là một cosplayer. Mình rất thích bạn. Chúng ta có thể gặp nhau không?"
    Theo sau comment này thì có nửa tá comment khác phụ họa rằng cũng muốn được gặp mặt. Có người còn hỏi liệu Vũ có tham dự buổi lễ Cosplay diễn ra vào tuần sau hay không. Vốn, Vũ dự định tham dự. Nhưng tình hình hiện tại khiến hắn do dự. Chẳng hiểu sao hắn không cảm thấy đến một nơi đông người vào lúc này là một ý kiến hay. Hắn vẫn chưa quên là sẽ có một trăm con Hắc độn thú xuất hiện trong thành phố. Trừ đi hai con đã bị hạ, vẫn còn chín mươi tám con nữa. Chúng sẽ không chỉ xuất hiện lần lượt, linh cảm nói với hắn như vậy.
    Vũ để ngỏ câu trả lời, vì rằng hắn thực lòng cũng rất muốn tham dự sự kiện. Một ngày mà bạn có thể mặc những đồ quái dị mà ngay cả halloween người ta cũng không dám mặc, và chẳng ai sẽ phàn nàn nửa câu ư? Bỏ lỡ sẽ thật sự đáng tiếc đó!
    Ngày tiếp theo trôi qua trong bình lặng... cho đến lúc sáu giờ tối. Khi ấy, Vũ vừa gọi một hộp cơm và chỉ vừa bẻ đôi cặp đũa tre. Một tiếng nổ dữ dội vang lên và khi Vũ chạy đến bên cửa sổ, hắn thấy một cột lửa cao ngất chỉ cách chung cư chừng một con phố. Đó là một trạm xăng, nơi Vũ cũng thường ghé. Một ý tưởng bỗng nảy lên trong óc Vũ, và dù biết là nó sẽ kéo theo nhiều phiền phức, nhưng hắn nghĩ cũng đáng!
    Vũ sử dụng giả dạng, mặc lại bộ cosplay chiến phục dỏm, kiểm tra một chút trước gương, sau đó chạy đến bên cửa sổ, lắp điện thoại lên cây selfie và, bắt đầu một màn live-stream tai tiếng!
    "Chào mọi người! Kurome stream hôm nay bắt đầu! Và có một điều rất đặc biệt đang diễn ra ở gần nơi Kurome ngụ lại, tadaa!"
    .
    .
    .
    "Da FUG!"
    Tuyệt, comment live đầu tiên của Vũ!
    "Lửa!"
    "Thằng ở trên comment nhảm ***! Không phải lửa thì là nước chắc!"
    "Ê! Chủ tọa đâu rồi! Có cái live mà host là girl nào mà lại không show mặt như cái này không???"
    Kẻ mà đã chĩa đt về phía cửa sổ và đang thích thú theo dõi mớ comment nhảy liên hồi thì âm thầm xấu hổ. Người ta nói cũng đúng, hắn cần phải bình luận một vài câu cho hợp cách mới phải!
    "À, ừm! Như các bạn thấy đó, một vụ cháy..., à không, một vụ nổ đã xảy ra tại cây xăng gần đây..." Nói tới đây thì Vũ tắc tiếng. Hắn còn chưa có nghĩ kĩ lắm, cũng như là chưa có mấy kinh nghiệm về cái kiểu live-stream tại hiện trường kiểu này. Phải nói gì tiếp theo đây?
    "Này, host là đồ ngốc hả? Xài camera phía trước đi!"
    "Phải rồi! Bọn này muốn xem cả lửa lẫn người!"
    "**** yeah!"
    "Cho xin địa chỉ host ơi!"
    "Là hostress!"
    "Tinh tướng!"
    Comment nhảy chóng mặt, lượng người view online vậy mà đã lên đến hơn ngàn. Và dù là cách xa nhau cả một cái màn hình, Vũ vậy mà cũng cảm thấy hơi hơi hoảng. Hắn mất cả vài giây mới đổi được sang camera trước. Đứng giữa ngọn lửa và màn hình điện thoại, hắn tươi cười bối rối, cố kiềm để không bình luận một câu lãng xẹt như là: "Lửa có màu đỏ các bạn ạ!"
    Não ơi, mày cần i-ốt tao sẽ cung cấp! Hãy nghĩ ra cái gì đó đi!
    Và, không rõ là tổ tiên phù hộ hay là hiểm cảnh sinh tháo vát, Vũ vậy mà nghĩ ra thật. Hắn bỗng nở một nụ cười thật bí hiểm, còn gọi là cười nửa miệng, hay cười đểu:
    "Kurome nghĩ là mình biết lí do của vụ cháy..."
    "Biết gì mau nói!"
    "Đoán trật sẽ bị phạt!"
    "Đúng đúng! Phải bị phạt!"
    "A ha ha..." Vũ cười trừ. Lạy hồn, cái đám tinh trùng lên não này coi mòi rất dễ bị kích động. Vốn, Vũ thì không bao giờ cá cược. Cơ mà ngay lúc này, não hắn hình như cũng vừa bị quá tải nên không còn chạy trơn tru như thường ngày nữa. Hắn vậy mà lại đồng ý!
    "Được thôi! Nếu Kurome đoán sai, mọi người phạt gì Kurome cũng chịu!"
    "Quân tử nhất ngôn!"
    "Bậy nào! Nữ tử!"
    "Ê, host đừng tưởng là online thì nói bừa sao cũng được nhé! Nếu host mà nuốt lời là bọn này sẽ bạo động!"
    "Sẽ hack cả nhà host!"
    "Gi hi hi hi!"
    "Thằng ở trên cười cái gì?"
    "..."
    .
    <Lược bỏ chừng chục comment chọc nguấy khác>
    .
    "E hèm!" Vũ đằng hắng, sau đó dùng cái giọng bí hiểm nhất có thể mà bắt đầu rằng: "Hai hôm trước..., có một..., con ma chó..., mọi người biết chứ?"
    "Không biết!"
    "Ma chó cái quái gì???"
    "Vô tri!"
    "..."
    "Ê! Host lại afk rồi! Đang live cần phải tập trung!!!"
    "A ha ha!" Vũ cười cười, vội vã tiếp tục câu chuyện: "Nếu mọi người chưa biết thì có thể bỏ ra ít phút để tra cứu." Nói vậy là bởi vì thực ra chính Vũ cũng không có đọc kĩ cái tin về vụ tấn công của ma chó. Hắn chỉ lướt qua, và giờ bảo hắn thuật lại bản gốc thì làm khó hắn quá.
    "Một, à, hai con ma chó đã xuất hiện trong thành phố C. Và Kurome có cơ sở để tin là vụ cháy ở trạm xăng cũng là do một con, con thứ ba gây ra!"
    "Nếu không thì sẽ bị phạt!"
    "Phạt cái gì đây? Nhảy nude?"
    Hơ! Vũ mà nếu cởi hết ra thật thì dám cá sẽ khiến cái bọn đang ngồi trước màn hình máy tính hoặc điện thoại phải há hốc mồm, bởi một lý do rất khác!
    "Host cười dễ thương quá!
    "Dễ thương cái gì? Là cười gian!"
    "Rõ ràng là định nuốt lời mà!"
    "Sẽ bạo động!"
    "Mau nói! Thua bị phạt gì?"
    "Cái gì cũng được..., thì sao?"
    "..."
    "found you!"
    "Bày đặt tiếng anh!"
    .
    .
    .
    Trong số comment, có một bình luận rất lạ mà ngay lúc ấy Vũ cũng không để ý. Não hắn đang loạn hết cả lên, và sau khi hứa hẹn rằng thì là, nếu mà bản thân đoán sai, sẽ chấp nhận một hình phạt do mọi người đề xuất mà hắn có thể làm được thì buổi live cũng kết thúc. Ngọn lửa nơi trạm xăng lúc bấy giờ đã bị khống chế. Có chừng ba chiếc xe cứu hỏa đang liên tục phun những bọt những cát hay những thứ lạ lùng gì đấy mà không phải nước hòng dập tắt đám cháy xăng. Các van xăng tất nhiên cũng đã được khóa kín và mọi việc dường như đã nằm trong tầm kiểm soát. Xe cảnh sát, xe cứu thương cũng có mặt. Thậm chí có cả một chiếc xe bọc thép nữa. Nhưng không một tiếng súng nổ nào đã vang lên cả.
    Một con ma chó đã gây ra vụ cháy sao? Vũ cảm giác có gì đó không đúng. Hắn sẽ thua vụ cá cược, Vũ nghĩ vậy. Nhưng không sao cả. Một đám cả ngàn người giấu mặt sẽ chẳng dễ gì mà thống nhất với nhau về một hình phạt. Và sau một vài ngày, Vũ có thể vờ đãng trí mà quên đi lời đã hứa! Trong mọi trường hợp, hắn luôn luôn có thể không đồng ý, và tiếp tục câu giờ đến vô hạn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 16-01-2019 lúc 11:24.

  6. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 4: Đột nhập
    Sáng hôm sau, cả chung cư bị cắt điện. Đối với Vũ, cúp điện là một tai họa còn đáng sợ hơn cả những vụ tấn công của ma chó. Tối hôm qua, sau màn live-stream, Vũ đi ngủ mà quên sạc pin điện thoại. Vạch pin cuối cùng còn sót lại chỉ đủ để Vũ vào mạng đọc sơ qua tin tức buổi sáng. Tin về vụ cháy nằm ở trang nhất, nhưng không nói rõ nguyên nhân. Các bộ phận liên quan đang làm việc hết mình để tìm hiểu và khắc phục hậu quả, báo chỉ nói có vậy. Mấy chữ ma chó giống như là đã bị dán nhãn cấm kỵ hay sao đó mà không hề được đề cập đến.
    Vũ tiếp tục đăng nhập vào tài khoản live-stream của mình, và chỉ kịp lướt qua mấy cái dòng bình luận mới nhất, rằng hắn đã thua cược thì điện thoại của hắn cũng tắt bụp. Vũ có một cục pin sạc dự phòng, nhưng đã lâu lắm rồi không động tới vì hiếm có dịp sử dụng. Bên tự nhủ sẽ sạc đầy cái cục sạc dự phòng ngay khi có điện trở lại và sẽ không bao giờ để nó bị hết pin, bên Vũ tự nhủ ngày hôm nay sẽ làm gì.
    Trong lúc Vũ đang mải nghĩ ngợi, tiếng còi hụ inh ỏi bỗng vang lên.
    "XIN THÔNG BÁO! MỘT CUỘC DIỄN TẬP PHÒNG CHÁY SẮP DIỄN RA TẠI CHUNG CƯ CỐI XAY GIÓ! XIN MỌI NGƯỜI GIỮ BÌNH TĨNH, Ở LẠI PHÒNG MÌNH VÀ TUÂN THỦ HƯỚNG DẪN CỦA BÊN CỨU HỎA! XIN LẶP LẠI..."
    Đồng hồ chỉ mới chỉ hơn sáu giờ sáng. Khi những con người hoặc ngái ngủ, hoặc đang mặc đồ chuẩn bị đi làm bị đẩy ra khỏi phòng mình và hòa vào dòng người đông nghẹt ngoài hanh lang, không ít những tiếng phàn nàn bực bội đã vang lên. Họ cũng hỏi nhau, người đi bên phải hỏi người bên trái rằng cái trò diễn tập này anh đã gặp bao giờ chưa. Đáp lại là những cái lắc đầu. Một số người vui vẻ hơn thì nói rằng cái việc diễn tập này sẽ cứu mạng được rất nhiều người nếu một vụ cháy chung cư thực sự diễn ra.
    "Tốt hơn vẫn là không nên có một vụ cháy nào cả!"
    "Bên cây xăng đường số bảy vừa mới cháy to hồi đêm qua đó!"
    "Nhưng đó là cây xăng, đâu phải chung cư?"
    "Nghe bảo khả năng cháy chung cư cao gấp mười lần cháy cây xăng đó!"
    Dòng người chậm rãi di chuyển trong hành lang, xuống cầu thang. Rồi, họ bỗng được lệnh tăng tốc. Từ đi bộ chuyển sang chạy chậm. Những người lính cứu hỏa đứng gác ở các góc hành lang quát bảo những ai chạy quá nhanh, hướng dẫn những người mạnh khỏe giúp đỡ những người yếu hơn, và yêu cầu các cô gái tháo giày cao gót. Vũ, kẻ mà bỗng dưng được xếp vào nhóm những thanh niên không lấy gì làm mạnh khỏe, cùng với các mẹ và các chị, thì được chỉ cho những chỗ hổng ra ở các hành lang. Nếu bạn thấy mệt, hãy nghỉ ở đây, đừng vì hoảng loạn mà chạy theo đám đông rồi bị giẫm bẹp. Ừm, sử dụng một từ đặc biệt như từ bẹp và vẻ mặt của anh chàng lính cứu hỏa cao to khiến Vũ cảm thấy anh ta không giống đang nói đùa. Hắn không cảm thấy rất khó chịu khi bị cho rằng yếu ớt. Chí ít, đó là cho đến khi hắn bị ghép cặp với một thằng nhãi to bự!
    Có những người sinh ra đã được trời phú một cơ thể bò tót. Từ đầu tới chân chắc nịch, cổ dày và rộng, cái cằm cũng bự tương xứng với cái cổ, Tuấn, như thằng nhãi tự giới thiệu, thì cũng rất là kiêu ngạo. Bọn to con phần lớn đều vậy. Nó khinh khỉnh nhìn Vũ, sau đó khó chịu hỏi lại rằng sao mình phải ôm cái thằng này mà chạy. Cái thằng này là chính là Vũ!
    Ờ, tôi cũng không thích bị một thằng như này ôm!
    Anh chàng lính cứu hỏa, người mà cũng tạng cao to, thì cười rất nghiêm túc mà rằng, khi tai nạn xảy ra, mỗi người đều có nghĩa vụ và quyền lợi của mình. Hãy giúp đỡ và xin được giúp đỡ!
    Vũ chả thể nói lại được thêm câu nào, và sau đó thì được thằng Tuấn bồng lên kiểu công chúa. Nó ngay lập tức bị nhắc, rằng trừ phi người ta bị thương, còn không thì ôm sau lưng sẽ tốt hơn. Tuấn hậm hực đổi tư thế, trong lúc cố ý vô ý nắn bóp các khớp vai của Vũ khiến hắn phải nghiến răng mới không kêu lên oai oái. Anh chàng lính cứu hỏa săm soi một hồi, thấy ổn thì ra dấu cho cả hai, kẻ bị ôm và kẻ được ôm nhập vào dòng người tiếp tục chạy xuống lầu.
    "Tôi phải ôm anh ta mãi à?"
    "Không đâu, cả hai chỉ cần chạy xuống tới chốt tầng dưới là được. Nhưng nếu cậu muốn, cậu có thể thử xem liệu bản thân có thể chạy xuống tới tầng trệt được hay không?"
    "Nếu cậu ta không thể thì sao ạ? Sẽ vô dụng quá?" Vũ hỏi.
    "Tiềm năng của con người lúc cầu sinh thì rất mạnh mẽ. Tôi dám nói là cậu ta sẽ làm được, dù ngay lúc này không thể!"
    Mặt cả Vũ lẫn Tuấn đều đơ lại và hiện ra chữ ok, sau đó, hai người hai chân hòa vào dòng người chạy xuống. Cả hai không phải là cặp đôi duy nhất, nhưng cũng là cặp hiếm hoi mà cả hai đều là đực rựa. Còn lại đều là nam cõng nữ cả.
    Việc diễn tập vậy mà mất cả buổi sáng! Sau màn thoát khỏi chung cư cháy thì là màn sơ cứu, rồi đến diễn văn chia sẻ kinh nghiệm và những điều nên hoặc không nên làm. Rồi, dưới tầng trệt đứng chật những người, một viên sĩ quan bước lên bục phát biểu. Anh ta không phải lính cứu hỏa, hay cảnh sát, mà là một người lính. Chỉ nhìn tư thế bước đi cũng đủ thấy được điều đó.
    "Xin chào mọi người. Tôi là Trần Anh Dũng, thiếu úy, thuộc trung đoàn bảy Vệ quốc quân, tiểu đội mười tám. Tôi là người chịu trách nhiệm sự an toàn cho người dân các cung đường sáu, bảy và tám."
    Nghe màn tự giới thiệu, không ai là không ngơ ngác cả. Thiếu úy Dũng cũng thấy được điều này, bèn giải thích: "Mọi người có thể chưa rõ, và do nhiều lí do, chúng tôi cũng sẽ không đi sâu về việc này. Tuy vậy, đã có những vụ tấn công nhằm vào những nơi đông người. Những vụ... khủng bố. Và tôi có mặt ở đây để ngăn chặn điều đó. Ngược lại, tôi cũng yêu cầu mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt những mệnh lệnh được ban, vì chính sự an toàn của bản thân mọi người!"
    Những tiếng xì xầm vang lên, bị cắt ngang bởi một âm cao phát ra từ micro. Thiếu úy Dũng đằng hắng, lại nói: "Từ hôm nay, chung cư sẽ được canh gác bởi những người lính. Và mọi người không nên thấy lạ về sự hiện diện của họ, cũng như là phải hoàn toàn hợp tác với những yêu cầu của họ. Và mọi người tuyệt đối không được đùa giỡn, hay châm chọc, hay có bất cứ hành động khiêu khích nào. Ngược lại, họ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu nào ngoài thẩm quyền, và mọi người luôn luôn có thể phản hồi lại đến tôi. Bên bộ đội sẽ đặt một thùng thư góp ý, với địa chỉ mail và số liên lạc khẩn cấp. Hãy gọi nếu các bạn thực sự cần!"
    Kết thúc buổi diễn tập, mọi người được phát một tấm thẻ để xác nhận là đã tham gia. Những người vội vã đi làm có thể trình thẻ này lên sếp để tránh việc bị trách phạt. Đương nhiên, đối với những người thực sự có công sự rất cấp bách, hoặc là đã bằng cách nào đó lỉnh đi, hoặc là nghiến răng nghiến lợi nhét cái thẻ vào túi mà chạy vội.
    Đối với kẻ mà là ông chủ của chính mình, Vũ nhún vai thong dong quay về phòng. Điện đã có lại hồi mười phút trước, và cái trò diễn tập hóa ra giết thời gian rất tốt! Trên đường, Vũ đụng mặt lại với thằng nhãi Tuấn. Cả hai không nói với nhau câu nào, dù vừa khám phá ra là hàng xóm của nhau.
    Và vì là hàng xóm, việc Vũ và Tuấn cùng đi chung trên hành lang dẫn tới phòng 502 và 503 thì rất là bình thường. Chính xác mà nói thì, Tuấn đi đằng trước, Vũ theo sau. Chẳng thể dõi theo những bước dài của nó, nhưng ít nhất Vũ cũng không để tụt lại quá xa. Không thể để nó tưởng Vũ sợ nó được, có phải không?!
    Tuấn dừng lại trước của phòng 502, phòng của Vũ. Người sau chưa kịp thắc mắc gì thì cũng khựng lại. Cửa phòng 502 mở toang, đồ đạc bên trong xáo trộn. Bộ chiến phục (kurome) dỏm của Vũ thì nằm nhàu nhĩ trên nền.
    Bị kẻ gian đột nhập đã đủ xui xẻo, tệ hơn, có một kẻ đang nhìn chằm chằm bộ chiến phục, vẻ khinh khỉnh trên mặt càng lúc càng đậm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 18-01-2019 lúc 14:45.

    ---QC---


Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status