TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 20 của 22 Đầu tiênĐầu tiên ... 101819202122 CuốiCuối
Kết quả 96 đến 100 của 106

Chủ đề: Giống Rồng

  1. #96
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    111
    Xu
    4,150

    Mặc định

    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc


    Hồi thứ mười chín

    Đại phá Vũ -Tống Bình Nam thắng lớn

    Bình định Giao Châu họ Đỗ vang danh

    Chương 19.5 Loạn ở La Thành


    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc


    Hồi thứ mười chín

    Đại phá Vũ -Tống Bình Nam thắng lớn

    Bình định Giao Châu họ Đỗ vang danh

    Chương 19.5 Loạn ở La Thành

    Trận thua tại Đỗ Động khiến ý chí chiến đấu của đám quân Tống Bình ô hợp vốn đã rệu rã càng thêm lung lay. Hàn Ước vốn luôn cho mình là kẻ nhân kẻ nghĩa nghĩ rằng bọn cận hầu sẽ luôn hết mực trung thành phò tá mà nay chẳng còn quá vài người bên cạnh. Tình thế ngày càng bất lợi, họ Hàn đành phải đóng chặt La Thành ốm o suốt hơn một tuần lễ.

    Hàn Lâm, cháu của Hàn Ước kẻ này ở quận Trác, là cháu của Ước theo Ước từ thuở còn ở Trường An. Ước bấy giờ theo hầu một viên quan võ trong triều đình nhà Đường, người này được ví như cọp dữ. Ước đầu chẳng bao giờ ngẩng lên vì sợ cọp dữ, thế nên sau này thành quen, lúc nào Ước cũng cúi đầu, khom lưng. Tuổi chưa đầy bốn mươi trông đã giống cụ già lưng còng. Cái chân phải của Ước có lần bị viên quan võ kia nổi giận dùng roi quất mạnh mà đứt gân bàn chân. Từ bấy trở đi lúc nào cũng tập tễnh thế nên ở đất Trường An ai cũng gọi Ước là tên còng thọt với cái ý đầy mỉa mai.

    Hàn Lâm theo hầu người chú họ trông thấy chú khom lưng, cúi đầu quanh năm suốt tháng với bọn quan trên mà thấy nhục nhã thay chú. Hắn chán chường thường lui qua chỗ mấy nơi ăn chơi phấn hoa gặp gỡ được nhiều kẻ sĩ, đám quan lại triều đình Trường An nên cũng gây dựng được chút ít quan hệ. Lâm lại giỏi cái món nghề cờ bạc, ngày nào cũng ghé qua các tiệm cá tôm, sóc đĩa đặt cửa lớn bé. Biết có nhiều bọn ăn lộc triều đình hay chơi ở mấy quán ấy nên Lâm càng lân la. Có nhiều lần Lâm thắng hốt bạc ú ụ không biết bao nhiêu là tiền, nhưng Lâm cũng phải ngậm ngùi nhường cửa bạc cho bọn quan ấy thế nên bọn quan ham chơi ấy khoái chí rủ Lâm chơi bời dâm lạc ngày này qua tháng khác.

    Rồi thời cơ đến, Lâm nghe bọn quan chức Trường An đấu đá nhau, tạo vây cánh cho mình ở trong triều. Vi Xử Hậu là bậc quan nhất phẩm trong triều bấy giờ bị đám quan võ tướng thù ghét. Lâm nói với Ước, Trần Khôn bấy giờ là một tên hầu lại ở quán bạc Lâm hay ghé tới cũng đến khuyên Ước, bày mưu cho Ước để lập công dâng lên Vi Xử Hậu.

    Hàn Ước nghe theo cháu và Trần Khôn, nhân một hôm viên quan đầu triều Vi Xử Hậu đến phủ võ quan mà dựng lên màn kịch. Khôn giả nét chữ của viên võ quan ấy viết thơ phản lên bức tường ở hậu viên. Vi Xử Hậu được Hàn Ước lúi húi dẫn đi qua chỗ ấy lẻo mép nói với họ Vi khiến Vi Xử Hậu cả giận lập tức tấu lên Đường Văn Tông – Lý Ngang. Viên quan võ bị xử tội chết, Ước được họ Vi hứa phong chức quan.

    Hơn tháng trôi qua, phủ võ tướng bị tịch biên, ba người bị đẩy ra đường mà vẫn chưa thấy tăm hơi của viên quan đầu triều. Trần Khôn đề xuất mang vàng bạc, dị thảo, quái thú tới phủ Tể tướng. Đến hai tuần, họ Trần mới gặp được tên quản gia phủ Tể Tướng. Lo lót ngót nghét đến cả trăm lượng vàng, Ước mới được nhận chức về An Nam.

    Thoạt đầu Ước tỏ ý không toại nguyện, Trần Khôn và Hàn Lâm động viên:

    "An Nam xứ biên loạn lạc xa với Trường An nhưng nghe nói chỗ ấy nhiều sản vật quý hiếm có thể sai khiến bọn dân lành xứ ấy cống nộp cho ta. Đất Hoàn Vương, Ai Lao cũng nhiều thứ kỳ lạ, lại phải qua chỗ ấy đi cống nạp Trường An, thời nào bọn ấy cũng để lại cho quan xứ ấy một khoản kha khá thế nên nhiều đời tiết độ sứ ở đấy nhanh chóng thăng quan."

    Ước vẫn lo những gương Cao Chính Bình, Lý Tượng Cổ, Lý Nguyên Gia bị người Nam chống phá. Khôn mới cười khuyên:

    "Đấy là những kẻ tham không biết lựa cách mà vỗ về bọn dân xứ ấy. Đại nhân cứ yên tâm, có Khôn này, xứ ấy ắt sẽ răm rắp nghe theo quan đô hộ".

    Ước nghe theo được triều đình cấp binh, cấp lương dẹp loạn ở Giao Châu, chiếm lại trị sở Tống Bình ở La Thành cũng được quá nửa năm. Bạc vàng chẳng thấy, chỉ thấy xung quanh đất ấy toàn là những oán hận, tranh giành.

    Nghĩa quân người Nam chiếm đến hai phần chỉ còn lại mảnh đất từ tả ngạn sông Cái về phía Đông Bắc thuộc sự quản lý của họ Hàn. Trần Khôn cũng đã u uất mà chết, Hàn Ước thất thần nói với người cháu:

    - Xem ra vận số ta hẩm hiu. Bọn giặc man gian xảo giết hết ái tướng của ta, nay Trần Khôn đã chết, liệu còn có ai có thể giúp chú cháu ta giữ Tống Bình và đất An Nam này? Nếu ta trốn chạy liệu nơi nào sẽ có thể dung kẻ tội nhân triều đình này?

    Hàn Lâm mím môi, nghiến răng đập bàn ghế nói:

    - Bọn quân man thắng ắt sẽ kiêu binh. Cháu có kế này, cháu dồn binh từ Lục Châu quyết đánh với bọn nó một trận sống chết ở phía tây nam. Chú viết thư cho bọn thứ sử châu Ung, Quảng xin thêm viện binh. Chú cho gọi Định Hòa từ châu Quỳnh mang theo thủy binh đánh vào bọn giặc man ở dọc bờ biển châu Tống. Còn Giản Tâm hắn là một viên tướng văn võ toàn tài lúc này sẽ dùng được bọn châu Phong sẽ được dẹp yên.

    Ước rối bời mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Ước đâu còn sự lựa chọn nào khác nữa. Họ Hàn viết quân lệnh gửi các tướng. Ước mặt dày viết thư xin thêm viện binh và khéo vỗ Định Hòa mang thủy binh đến tiếp ứng.

    Hàn Lâm kéo toàn lực binh lính phía đông bắc từ khắp các huyện ở châu Lục, huyện Chu Diên, các châu cơ mi phía bắc từ thành Nà Lữ, Phục Hòa đến tiếp giáp châu Bình Nguyên. Các tướng bỏ hết thành trì phía sau mang binh mã quyết đánh với nghĩa quân người Nam một trận cuối cùng.

    Nói về Bình Nam thiện tướng Dương Chí Liệt, sau khi thắng lớn ở Vũ Bình, nghĩa quân liên tiếp được tăng viện từ Trường Châu, Man Hoàng. Các châu phía nam như châu Ái, Hoan, Diễn đều án binh bất động nghe ngóng quân tình của nghĩa quân họ Dương chiếm phần ưu nên không dám lấn ra phía bắc sợ rước họa vào thân.

    Thời cơ đến kịp lúc các tướng dưới trướng họ Dương khí dũng đang lên, thắng lợi ngày càng tới gần. Dương Thanh ở Trường Châu nghe tin báo về vuốt râu cười lớn với Đặng Hoài, người mới được lệnh rút khỏi chiến trường vẫn còn chưa hay họ Dương đang có ý định gì, Thanh cười rằng:

    - Hóa ra bọn giặc họ Hàn cũng chỉ có vậy. Chỉ là một lũ tép diu. Trận này phần thắng thuộc về quân ta phải đến tám phần, phải không anh Hoài! Xem ra ta phải có kế hoạch mừng công cho các tướng rồi. Ta gọi anh quay về Trường Châu là có ý muốn lập quân trạng cáo công của các tướng, phong đất chia thưởng cho tương xứng với công lao của các tướng. Anh thấy thế nào hả Hoài?

    Hoài suy nghĩ hồi lâu, họ Đặng lo lắng e dè đáp:

    - Bẩm tướng chủ. Mừng công là chuyện đáng nên làm, phong đất chia thưởng là việc cần phải thực hiện cho xứng với công lao của các tướng. Là một trong những người trực tiếp chiến đấu, tôi thiết nghĩ chuyện này hãy cứ để sau khi thắng trận cũng chưa muộn. Với lại Hoài tôi đâu có công trạng gì mà chia thưởng cho mọi người. Việc này, ngài hãy cứ hỏi Sĩ Giao. Anh ấy sẽ tốt hơn tôi ở việc này.

    Dương Thanh đang say sưa men rượu nghe lời Đặng Hoài mà cụt hứng, phì rượu xuống mặt bàn nói lời nặng nhẹ với Hoài. Hoài phân trần nhưng họ Dương để ngoài tai cho rằng họ Đặng kém cỏi, có ý muốn cất nhắc họ Đặng nhưng lại chối từ. Hoài lại được họ Dương sai mang quân lệnh tới Vũ Bình phò giúp cho Chí Liệt.

    Đăng Hoài tới chỗ của Bình Nam thiện tướng giao quân lệnh. Mặt mày ủ rũ của Hoài không che giấu được thiếu chủ họ Dương. Chí Liệt gạn hỏi:

    - Anh Hoài có chuyện gì không vui mà thấy mặt mày ủ rũ như vậy? Phải chăng có tin xấu gì chăng?

    Hoài lắc đầu thở dài, uống cạn bầu nước rồi đưa thư cho Chí Liệt. Chí Liệt sảng khoải cười lớn:

    - Chắc thắng quá rồi đi ấy chứ! Đặng Hoài, ta hiểu cho nỗi lòng của anh. Thay vì ủ rũ, anh hãy cho ta một lời khuyên để đánh trận này chỉ có thắng.

    Đặng Hoài nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Chí Liệt thấy toát lên khí chất lạ thường mà thấy mừng ở trong lòng. Như trúng tâm can họ Đặng, Hoài hồ hởi nói với họ Dương:

    - Tôi đến Trường Châu chỉ mong tướng chủ nói với tôi về trận quyết chiến sắp tới. Anh đã nói vậy, tôi thấy mừng lắm, mừng lắm! Chỉ có điều…

    - Lại còn điều gì nữa à? Làm tướng phải quyết liệt, quyết đoán lên chứ. Anh nói ngay ra đây xem!

    Hoài mặt hướng đông năm, mắt xa xăm nhếch mép chẹp môi:

    - Nếu có…

    Ngắt ngang lời họ Đặng, một tên mật thám chạy tới báo tin:

    - Bẩm tướng quân! Bá Nam quân sư đã có mặt ở suối Yến. Thuyền đang theo sông Đáy ngược tới thành Đỗ Động. Hẹn canh Tuất sẽ có mặt ở Đỗ Động.

    Đặng Hoài mắt sáng lên như thấy ánh nắng buổi bình minh, những nếp chân chim bỗng giãn ra căng mọng như tuổi còn đôi mươi. Tay chân bấn rấn, miệng lắp bắp nói:

    - Tới rồi tới rồi. Vậy là tốt rồi!

    Bình Nam thiện tướng nghe Sĩ Giao tới mà mừng khôn tả xiết quên bẵng đi những gì Chí Liệt và Đặng Hoài khi này còn đang bàn. Hai người nóng ruột nhấp nhổm, đứng lên ngồi xuống, cả buổi chỉ nói về họ Đỗ, ngợi ca những công lao mà Sĩ Giao đã đóng góp cho nghĩa quân và tình hình nơi phía đông nam Giao Châu, chẳng biết quân Triều đình yếu mạnh thế nào.

    Không phải mất công chờ đợi đến canh Tuất, canh Dậu ba khắc, tiếng vó ngựa trong quân nghe khác lạ với mọi khi. Hoài đang lẩm nhẩm mấy lời liền mừng rỡ chạy ra ngoài phủ, mặt hớn hở, tay dang rộng chào đón Sĩ Giao:

    - Thật là mừng quá! Cuối cùng thì anh Sĩ Giao cũng đã tới. Tôi và Bình Nam đang ngóng chờ anh từng khắc.

    Chí Liệt vội vã bỏ chiếc thương trên tay, người nặng nề giáp áo cũng chạy ra phía ngoài, ánh mắt rưng rưng, hai tay ôm lấy đôi bờ vài của người anh em. Bình Nam vội kéo Bá Nam vào trong phủ, vừa đi vừa nói:

    - Người anh em của ta! Nay Bá Nam đã tới đây, như đất hạn gặp mưa rào. Quả thật hết đỗi vui mừng! Hết đỗi vui mừng! Ở Tạc Khẩu đánh lên châu Tống, không quen thủy chiến, chắc hẳn Bá Nam chịu nhiều thiệt thòi rồi.

    Sĩ Giao chân bước rảo, mặt mày mừng rỡ báo:

    - Bẩm anh! Sĩ Giao tôi tới đây báo cho anh tin mừng. Châu Tống, Sĩ Giao đã bình định. Quân triều đình muốn ăn tươi nuốt sống nhưng gặp quân ta ngoan cường, ngày đêm quấy phá chúng theo từng nhóm nhỏ khiến bọn chúng kinh hãi mà lui về Xích Đằng. Châu Võ An, phía đông huyện Chu Diên, quân triều đình cũng bị đám nghĩa binh họ Nguyễn, người anh em với tôi chống phá, đốt phủ trại, đập bỏ huyện nha khiến chúng phải rút hết về Chu Diên. Xem ra những kế hoạch mà tướng chủ tính toán đều sắp tới hồi kết thúc thắng lợi cho quân ta. Nay được tin Vũ Bình đã được bình định, chỉ còn Tống Bình và các thành trì lân cận để quân Hàn tránh trú.

    Đặng Hoài nghe những lời của Sĩ Giao mà nở nang mặt mày, sống mũi phồng lên, lòng đầy hào hứng hỏi Sĩ Giao:

    - Vậy phần thắng sẽ chắc thuộc về quân ta rồi chứ?

    Chí Liệt cười vỗ vai họ Đặng, tay phải nắm lấy tay Sĩ Giao kéo lại gần nói :

    - Anh Hoài theo quân ta suốt chừng ấy thời gian chắc đã rõ mưu lược của Sĩ Giao. Nay Giao Châu hai phần đã thuộc về quân ta, chỉ còn mấy cái thành nhỏ kia đâu đáng gì phải không Bá Nam?

    Sĩ Giao nở nụ cười, phe phẩy chiếc quạt lá cọ may viền vải ngồi xuống ngậm tách trà vừa được quân nhu hãm. Sĩ Giao khẽ nói:

    - Các anh làm tướng người nào cũng đều nhìn thấy là sẽ thắng, hà cớ gì sẽ thua? Sĩ Giao tôi chẳng thể bàn được việc thua trận. Có chăng sẽ là khó khăn chút ít ở huyện Bình Đạo và Mê Linh. Thêm nữa sẽ có viện binh từ các châu phía Bắc.

    Hai người đang chăm chú nghe lời bàn của họ Đỗ thì có kẻ xồng xộc lao thẳng vào trong điện, chẳng chút lễ phép, đám lính gác chẳng cản được gã. Ba người quay ra trông thấy một tên dị hợm, mặt chằng chịt lỗ rỗ, lộ rõ ra vết bớp và con mắt bị khuyết. Đỗ Tồn Thăng giọng ào ào, ôm vai bá cổ Sĩ Giao nói:

    - Anh Sĩ Giao! Từ lúc em quay lại châu Phong đến nay đã được gần năm rồi. Anh xem Gã Quỷ này bị họ Triệu bỏ đói rũ xác ở trong tù mà tay chân giờ tong teo. Đáng ghét, các anh dùng kế này khiến em và Liêu Đức Thinh kia dở sống dở chết, cũng may mà qua mắt được họ Thi gian xảo kia. Không thì cũng toi mạng mất rồi.

    Chí Liệt cười hả hê:

    - Không phải Triệu Cường thì Vương Thăng Hùng đã cho các anh về với tiên tổ rồi, chứ đừng có nói đến chuyện lập công. Bộ dạng anh vẫn vậy, có chăng chỉ là xọp xẹp đi đôi chút. Phải không các anh?

    Đặng Hoài và Sĩ Giao cười. Đột nhiên tắt nụ cười, vị quân sư họ Đỗ nắm lấy bàn tay chai sạm của Gã Quỷ, mừng rỡ chạm vào khuôn mặt đáng sợ của Gã mà rưng rưng nói:

    - Người ta nói Tồn Thăng đáng sợ, đáng ghét mà đâu có ai biết được cái vẻ đáng yêu ấy của em ta đâu. Thiệt thòi cho em ta quá, chú gầy đi nhiều quá. Cố gắng mà ăn uống cho thật nhiều, lập nhiều chiến công làm rạng danh họ Đỗ ta. Chiếc mặt nạ da dê của chú đâu?

    Không gian lắng xuống, Gã Quỷ cười hề hề:

    - Vứt đi rồi! Em thấy nó nhớp nháp, cáu bẩn hôi rình nên bỏ nó đi rồi.

    Chí Liệt vỗ vai Gã Quỷ:

    - Ta có chiếc mặt nạ bằng sắt tráng bạc. Ta sẽ tặng anh, chỉ có điều…

    - Điều gì? Muốn ta đánh địch phải không?

    Chí Liệt cười khẽ nói vào tai Gã Quỷ. Gã Quỷ kéo tay Chí Liệt ra ngoài sân phủ điện, vừa đi vừa nói:

    - Được. Ta với anh sẽ thử tài, xem kẻ nào cao thấp. Ta sẽ lấy chiếc mặt nạ đó của anh.

    Hai người luyện võ giãn gân giãn cốt được chừng ba mươi hiệp thì có quân báo về La Thành đại loạn, Hàn Ước lúng túng không biết phải làm sao sai Hàn Lâm mang lính đi đàn áp đám dân chúng nổi loạn trong thành. Đám dân La Thành biết tin nghĩa quân sắp tới nên người nào kẻ nấy gậy gộc chống cự lại quân triều đình ngày càng gay gắt.

    Đặng Hoài nghe tin thảng thốt hỏi:

    - Các anh có nghe thấy không? La Thành bỗng dưng sinh loạn. Chuyện này tôi không phải nghe nhầm đấy chứ?

    Chí Liệt dừng trận đấu võ với Gã Quỷ nhìn Sĩ Giao với vẻ mặt đầy ngạc nhiên:

    - Trước giờ đám dân ở La Thành tuân lời họ Hàn răm rắp. Chẳng hay chuyện gì đã xảy ra?

    Tin quân tiếp tục báo về:

    - Bẩm các tướng quân. Ở La Thành, có một người tự xưng là con trai cả của Dương tướng chủ, dẫn đầu người dân trong thành cùng với hai người nữa tên là Trương Tính và Tô Trực Hiến bao vây phủ điện quan đô hộ. Hàn Ước ở trong phủ điện lo lắng, đám lính không sao đàn áp được dân La Thành. Hàn Lâm ra sức chém giết nhưng không cự nổi dân trong thành hô hào. Bọn lính tráng nhiều đứa cũng trở mặt giúp dân trong thành chống lại binh lính triều đình.

    Gã Quỷ, Đặng Hoài tròn dẹt con mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Sĩ Giao cầm chiếc quạt lá cọ cười lớn:

    - Hay quá! Ta đoán rằng người cầm đầu cuộc nổi loạn đó là anh cả Chí Trinh. Ta nghe hai cái tên Trương Tính và Trực Hiến thật quen. Đâu đó ta đã từng nghe qua.

    Chí Liệt sảng khoải cười:

    - Nào ! Còn chờ gì nữa các anh em ! Tống Bình thẳng tiến, chiến thắng sắp thuộc về quân ta. Chẳng phải kế sách của Sĩ Giao không đánh cũng tự thắng rồi đó sao. Sĩ Giao quả nhiên có con mắt nhìn xa trông rộng.

    Đặng Hoài xưa nay nhanh trí nhưng chuyện này quá bất ngờ còn chưa mường tượng được chuyện gì đang xảy ra. Gã Quỷ hỏi như thay lời họ Đặng:

    - Có chuyện gì vậy? Sao chưa đánh trận đã thắng? Các anh không đùa tôi đấy chứ?

    Sĩ Giao vẫy quạt gọi Gã Quỷ:

    - Chú có nhớ năm trước chuyện hai viên công tử Vương Thăng Đức và Kiều Chung Tiềm ở La Thành thời đô hộ Lý Nguyên Gia chứ?

    - Có nhớ.

    - Vậy đấy…

    Đặng Hoài cố nhớ những gì đã từng biết, Chí Liệt và Sĩ Giao mừng rỡ cười nói hả hê. Dương Chí Liệt cùng các tướng Đỗ Tồn Thăng, Phạm Đan, Hà Bình Xuyên, Cao Văn Trác lũ lượt kéo quân về phía đông vượt sông Đáy chiếm được La Thành một cách dễ dàng. Hai chú cháu họ Hàn nghe đâu chạy vừa ra khỏi cổng thành phía bắc thì bị dân chài ở hồ Dâm Đàm chặn vây tới tấp. Sau đó có người kể lại hai người đó dùng đội cái đánh dậm chạy ra bờ sông rồi vượt sông Cái về phía bắc.

    Lúc quân chiến thắng trở về Đỗ Động, Sĩ Giao đứng trên thành ngóng tin đúng lúc vừa hay có tiếng đàn bầu cất lên những lời thánh thót. Sĩ Giao ngâm nga mấy lời theo làn điệu mà người Luy Lâu vẫn thường hát:

    "Giao Châu có La Thành be bé

    Dòng Nhị Hà thuyền rẽ làm hai

    Anh hùng võ tướng dương oai

    Sĩ điều mưu trí hiền tài an dân

    Năm xưa ấy núi gầm oán thán

    Để giờ đây bình thản nước trôi

    Hỡi cô thiếu nữ xuân thời

    Thương anh lính trẻ kết lời thành duyên

    Giặc giã đến bình yên đâu nữa

    Anh đi rồi chất chứa buồn vui

    Mắt quầng ngóng chốn xa xôi

    Mũi cay khóe mắt lệ rơi đôi hàng

    Ôi ta giận trái ngang dân chịu

    Gột sạch đi bẩn thỉu giặc tham

    Cánh chim phương bắc về nam

    Tìm nơi gió ấm đại ngàn hoan ca…"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #97
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    111
    Xu
    4,150

    Mặc định

    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.1 Chuyện cũ ở La Thành


    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.1 Chuyện cũ ở La Thành


    La Thành, tòa thành nho nhỏ mà viên quan đô hộ họ Lý đã dày công xây dựng ở cái nơi gọi là Rốn Rồng ấy. Mới chừng ba bốn năm nay mà sao đã tàn tạ đến chẳng thể nhận ra được. Hai đời quan đô hộ, hai lần quân nam nổi dậy chống phá quan đô hộ chưa kể lớn bé đến cả chục lần quân Nam Chiếu cho đám du mục nằm vùng ở đấy quấy phá trị sở xứ An Nam.

    Cái thời đô hộ cũ Lý Nguyên Gia, bước từ chân thành cũ tới thành mới chỉ chừng có dăm chục thước mà có đến cả mấy chục sạp buôn buôn bán bán vàng hương, mũ mã. Theo cái tục lệ của người phương bắc, khởi nguồn từ một người họ Vương tên là Dũ nhà Hán, sau đó lại được một người tên là Đạo Tăng thời Đường Đại Tông Lý Dự tôn lên. Ấy thế mà cái tục đốt vàng mã càng thêm thịnh. Lúc mới dựng miếu thờ thần Long Đỗ, ai nấy cũng nườm nượp dâng mâm cao cỗ đầy, vàng mã la liệt nào là tiền, nào là bạc, nào là áo quần, giày hài rồi cả ngựa, rồng, thuyền… dâng thần mong thần chở che, độ trì.

    Ôi, chẳng biết cách nào khiến dân Tống Bình u muội đến thế. Cả trăm kẻ bán vàng mã ở chỗ ấy là đến cả chín mươi kẻ là người của quan đô hộ, còn chín kẻ đút lót họ Lý ấy, chúng bán được mười chia năm chia bảy cho bọn quan huyện, hương xã, còn một kẻ là con gái của thủ từ trong miếu. Dân có biết dân dâng thần dâng thánh, đốt đi cả nửa gia tài mong điều lành. Những thứ đốt đi là chút lòng thành mà thiêu rụi cả mấy năm ngược xuôi đôn đáo, chạy vạy tất tả kiếm miếng ăn.

    Thế đấy, La Thành suốt nửa năm trời khói hương nghi ngút, càng gần miếu thờ, lửa hóa vàng mã cháy ngùn ngụt, khói cuộn cao cứ ngỡ trận Thái Bình vừa xong. Gạch ngói nung rạn nứt vô số kể, đất bùn đắp lũy cũng cứng lên thành gạch rồi phồng đen, đá hóa vôi gặp mưa sôi sùng sục. Hỏi sao mà chẳng mấy lúc, La Thành đã tả tơi đến vậy.

    Gần năm nay, chiến tranh loạn lạc, vàng mã bay đầm đìa dính máu tanh. Chúng dân quanh vùng cũng chạy trốn phần nửa, miếu thờ thần nay cũng vãn khách thăm. Chỉ còn dăm ba kẻ bợm rượu, hay lén qua bốc lễ, uống rượu thờ. Cũng nghe rằng tám tên chết mất ba, hai tên mờ mắt, một tên què. Gia đình những người này tan rã, vợ tha hương, con chết trận hoặc bị điên, không thì cũng bị tật nguyền dị dạng.

    Lá trúc đào đẹp khác nào kẻ giai nhân, mang trong mình độc dược giết chết người, ngày càng xanh tốt hơn trong tanh máu chiến tranh. Cái cảnh đời trái ngang quanh năm suốt tháng cứ đập thẳng vào mắt dân nghèo. Dân dần bớt đi những thói quen ủ dột, cũng một phần bởi vì lẽ ấy, phần nhiều hơn là đói nghèo, cướp bóc, từ quan trên cho đến những kẻ liều. Vậy nên sau mới có lời "tán tụng" tiếp nối những lời châm chọc mà cũng đầy những tâm tình của người Nam mà hai viên công tử Vương, Kiều đã từng ngâm :

    "La Thành đá lát hóa vôi tôi

    Gạch ngói già non nứt cả rồi

    Bùn đất lửa nung phồng xém trũi

    Trúc đào tắm máu đỏ màu tươi

    Án năm xưa phận con còn nhớ?

    Thù thuở nào cha hận chẳng nguôi.

    Rồng trẫm mình nơi dòng chảy xiết

    Đất Long Đỗ ánh rạng chốn xa xôi."

    Nhớ năm trước, quan huyện Từ Hãn Xương khuyên họ Lý cư xử phải phép với hai vị công tử Vương, Kiều. Chẳng biết kẻ nào ra tay giết chết Kiều Chung Tiềm, gây oán hận lão Kiều Công ở châu Phong. Nghe đâu có một kẻ lưu manh, đã gian xảo khiến cha con lão Tô Hiền sập bẫy, trộn trúc đào vào với canh măng trúc, nghĩ rằng là rau răm nên lỡ tay giết chết họ Kiều.

    Hàn Ước mới từng nghe án cũ, chưa hình dung ra những câu chuyện ở bên trong. Họ Hàn lại yêu mến những kẻ bị oan ức nên lúc gặp Trương Tính ở quán rượu Đồ Tre, Ước không một chút mảy may đắn đo hay lắng lo về người này.

    Hàn Ước cho Tính vào trong phủ đô hộ nấu nướng hầu bữa tối ngày, tấm tắc khen tài nghệ nấu nướng của họ Trương. Mới có mấy ngày nghe Trương tính hầu cơm, kể chuyện thế sự xưa nay mà họ Hàn lấy làm yêu mến. Thế mới có chuyện Trương Tính xúi Ước mặc cho Trần Khôn trong lao ngục, kẻ đã từng vào sinh ra tử cùng với Ước, chết trong cay đắng.

    Kể lại chuyện năm trước, Lý Nguyên Gia tủi hổ chạy trốn biệt tăm khỏi xứ An Nam, huyện lệnh Tống Bình mới lên thay là bộ hạ của Vương Thăng Triều tha tội cho đám phạm nhân người Nam bị bắt bớ trước đó. Trương Tính thoát khỏi ngục tù cùng lão Tô Trực Hiến đi lang thang khắp xó chợ để tìm lại manh mối làm ăn cũ.

    Mới làm được chưa đầy tháng, Hàn Ước mang quân xâm lấn, chiếm lại trị sở, đám dân buôn bán đa phần là kẻ quen đường mòn lối cũ, quen các quan lại cũ. Bấy giờ vừa mới thay đổi các lớp quan trên, đút lót, biếu xén đến cả nửa số lãi làm ăn mấy năm qua. Xong lại có lớp quan mới nữa, chắc đám dân buôn ấy sạt nghiệp mất, công lao mấy năm rồi coi như nộp hết cho đám quan lại ấy. Các mối làm ăn cũ của gia đình họ Tô ở chính đất tổ tiên của mình dần bị thui chột, chẳng còn mấy kẻ.

    Tính quay sang tính chuyện làm quán xá, bán hũ rượu, đĩa nhắm mà kiếm tiền từ bọn quan lại ở trị sở cũng như khách buôn theo những mối làm ăn mới đi theo quan đô hộ họ Hàn nhưng chẳng khá khẩm là bao. Có lần Lão Trực Hiến chán cái cảnh "hạ ngắm mưa rơi, đông chờ gió bấc" nên định đóng cửa cái sạp nhỏ đọc truyện cổ tích cho đám trẻ con. Đúng hôm trời mưa lớn, La Thành nước ngập vùng quanh, Đồ Tre đi đá gà ở trên phố, gặp trời mưa nên ghé nhờ túp lều nhỏ của Lão ở La Thành.

    Trình Thảo Cứu bấy giờ trông thấy lão họ Tô nước da tí di, môi đỏ hồng hào, mắt long lanh trong bộ râu trắng muốt, dáng mảnh khảnh Đồ Tre cứ ngỡ gặp tiên ông nên mới hỏi chuyện cũ, chuyện mới trong nhà. Khi ấy, Trương Tính mấy ngày không có cơm ăn ngủ li bì trong nhà, đói dã họng mà cũng chẳng dám kêu ai. Đồ Tre lúc đó bụng cũng réo ầm lên mới hỏi lão Tô Trực Hiến xin bát cháo cho lại dạ.

    Lão cũng gật đầu vào trong gian phía trong ngoáy ngoáy cái chum nằm chỏng trơ một lúc, hì hà hì hụi mới bốc được nắm gạo xám xịt, lại có mùi chua chua. Lão quay ra nói với Thảo Cứu:

    "Nhà lão có chút này, quan gia hãy cứ ăn tạm lót dạ. Mấy ngày nay, cháu ta không có việc để làm nên nằm nhà, chẳng dám ăn gì mà cũng chẳng có gì để ăn."

    Thảo Cứu nghĩ lại mấy ngày ra khỏi phủ của Hàn Lâm lang thang đi đá gà, cũng chẳng có miếng ăn do tiền đá gà anh nộp hết cho bọn quan bắt cửa cho chú gà chọi của anh, nịnh nọt bọn chúng chán rồi tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Anh nhìn lão lúi húi nấu âu cháo trên bếp lúc búc mà người nôn nao:

    - Này lão Tiên Ông, chẳng hay mấy hôm vừa rồi đói chẳng có gì ăn, sao lại sẵn lòng cho tôi bát cháo cuối cùng của lão và người cháu kia.

    Lão Tô Trực Hiến gật đầu cười khe khẽ:

    - Đừng gọi lão là Lão Tiên, lão người trần mắt thịt, bụng dạ cũng thấy đói nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại. Anh chắc là người xứ khác đến, thấy lấm lét thế kia chắc cũng chẳng phải kẻ có. Hai bọn ta vốn người ở La Thành này, quen nếp, quen chỗ ở đây, mai ra ngoài kia, gặp người quen kiếm bát cháo, bát cơm cũng dễ hơn, tạnh trời lại đi tìm người có việc gì cậy nhờ thì làm giúp cho người ta, kiếm cũng được miếng no. Nhịn mấy bữa rồi, thêm bữa nữa cũng đâu có sao. Anh cứ ăn đi, gạo mốc, cháo hẩm, anh hãy cứ ăn tạm.

    Nửa canh giờ trôi qua, lão Tô lúi húi nấu cháo cho vị khách chẳng quen biết kia với ánh mắt hân hoan, hớn hở. Lão ân cần chêm nước, chêm củi mong có âu cháo ngon lành tặng vị khách lạ mặt ấy. Trình Thảo Cứu bấy giờ nằm ngáy khì khò dựa lưng vào chiếc cột nhà bằng thân cây gỗ xoan, anh mệt chắc do quá lả lại dính nước mưa.

    Tiếng gà lục tục mổ con dế trũi, con kiến khoang dưới nền nhà ẩm ướt khiến Trương Tính tỉnh giấc. Hoa mắt, bụng đói, họ Trương ôm lấy con gà mang quán rượu mà anh hùn vốn với một người quen cũ để giết thịt. Qua tới quán rượu, nhìn cái cám cảnh hẩm hiu của quán, Tính lại nằm ườn ra trên chiếc chõng tre thở dài than ngắn.

    Anh bạn cùng góp vốn trông thấy Tính cũng chẳng muốn mở lời nói chuyện. Thấy có con gà chọi anh Tính mang tới, anh chàng mang ra ngoài chuồng gà để tạm nhốt chờ thịt. Nói là chuồng gà thật đấy, chứ có mấy cọng lông gà từ cái hôm khai trương quán chứ có khách nào đâu mà nuôi với nhốt.

    Tiền các anh vay mượn đổ hết vào sửa sang, mua mỹ vị sản vật để làm bữa khai trương quán. Mà làm được hơn tuần thì bọn "chúa chổm" là đám sai nha, lính lệ khất nợ chẳng biết đến chừng nào mới trả. Thế thành ra mất hết, chẳng còn vốn liếng mà làm ăn nữa. Gạo cũng chẳng có mà đun nồi cơm cho ra hồn, nói gì đến thịt lợn, thịt gà.

    Tính ngậm chiếc đũa chấm nước cáy ngâm muối mà mặt chát cổ họng, anh lại nhắm tịt mắt ngủ mơ màng trong cơn mưa. Bỗng có tiếng quác quác, hai anh chàng vội vã chạy ra phía chuồng gà, thấy có rắn hổ mang chúa to cỡ cổ tay người lớn đang phì phò nằm dưới chân chú gà da đỏ, đôi mắt có mí mỏng, ánh nhìn đầy lanh lợi. Rồi chú gà mổ nhanh cái mỏ ngắn của nó trúng đầu con rắn hổ chưa kịp tung đòn phun nọc về phía nó. Cựa chú rạch một vết hằn sâu sát đầu con rắn, con rắn máu chảy ròng lăn ra chết.

    Tính lấy làm lạ nhìn anh chàng kia mặt đờ đẫn hỏi:

    - Nó là giống gà thần kê hay sao mà cả con rắn hổ như vậy chẳng làm gì được nó?

    Bỗng từ phía sau, có anh chàng tóc cứng như rễ tre xõa ngang vai, giọng nói xứ bắc khó nghe khiến họ Trương không khỏi giật mình:

    - Thật tiếc cho các anh lại không biết thú chơi gà. Đây là giống gà đòn, năm trước ta mang từ huyện Nhu Viễn tới một cặp gà, sau đó ấp nở được một chục con ở lứa thứ ba, chọn được một sư kê như nó quả thật trăm năm khó kiếm. Thế vậy mà hai anh định mang nó dâng cho miệng rắn hổ? Thật may là chưa có hề hấn gì với nó. Quả nhiên không hổ danh thần kê, không thì có cả trăm quán này bán đi cũng chẳng thể đền được con gà ấy.

    Trương Tính và anh chàng kia nhận ra đó là Trình Thảo Cứu, bộ hạ thân tín của Hàn Lâm, cháu ruột của Hàn Ước. Tính cúi đầu chịu tội, lại làm món thịt rắn hổ, canh rắn để tạ tội với họ Trình. Đồ Tre nghe những câu nói của Tính vừa khéo, vừa thấm tai, lòng dạ lại thẳng tuột nên chẳng thể chối từ lời đề nghị của Tính.

    Uống ly rượu nhạt, họ Trình biết được Tính là cháu rể của lão Tô, người chẳng biết anh là ai nhưng cái tính thương người khiến cho anh cảm thấy ấm áp mà đã từ rất lâu rồi anh chưa từng được thấy ở chốn xô bồ này. Vậy nên, Đồ Tre thuận lời bàn với họ Trương rằng Đồ Tre sẽ kéo đám quan gia, khách làng chơi hay qua chỗ quán của họ Trương. Tài nghệ của Tính ngày càng đồn xa, quán mỗi ngày một đông hơn.

    Chiến tranh tiếp diễn, La Thành chao đảo một phen. Bọn quan lại ở Tống Bình từ trên xuống dưới ỉ lại họ Hàn đứng mũi chịu sào trước nghĩa quân của người Nam. Tay chân họ Hàn khi đầu thì khí thế là vậy, sau những lần thua sấp mặt trước quân lính người Nam ở châu Phong, Vũ Bình, Tống Bình đã bắt đầu bị lung lạc.

    Đồ Tre không biết sống chết thế nào sau trận hỏa thiêu Thái Bình, những viên tướng dưới trướng họ Hàn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay đang trấn yểm các thành trì hiểm yếu. Đang lúc rối ren, họ Hàn bị Trương Tính mê hoặc bằng những lời ngon, dỗ ngọt mà không vực nổi ý chí của quân mình. Hàn Lâm thấy người chú bị bấn loạn trước những những diễn biến chẳng hay ho gì trên các mặt trận mà cũng thấy nản lòng.

    Trần Khôn ức hộc máu mà tự vẫn trong ngục, Hàn Lâm biết chuyện chẳng lành nên sớm cho sai lính phòng bị từ xa suốt dọc hai bờ sống Đáy, tiến vào phía trong là sông Nhuệ, sông Tô, mỗi con sông là một tuyến quân phòng. Ấy nhưng họ Hàn đâu có biết được thế sự từ bên trong cái La Thành be bé kia.

    Trương Tính, người này kỳ thực khó đoán. Sau khi phất lên do thân quen với Trình Thảo Cứu, Lâm có e dè người này nhưng chẳng bao giờ bàn tới hắn trên bàn chính sự. Cho đến khi, Trương Tính vào trong phủ điện hầu hạ người chú của Lâm, Lâm mới sinh lòng ngờ vực. Nhưng họ Trương khéo léo đến độ đám quản gia, gia nhân trong phủ, kẻ nào kẻ nấy đều hết sức mến thương Tính, chẳng thấy Tính có điều gì chê trách.

    Rồi một ngày kia, Hàn Ước trên chính điện say mèm, ăn miếng ngon của họ Trương nấu mà tấm tắc khen trước toàn quan quân:

    - Các người xem lại chính các người đấy! Kẻ nào cũng dũng mãnh tài ba, kẻ nào cũng cho mình là nhất, không thì cũng là hai chẳng ai là thứ nhất. Thế mà thua, thua cái tù tù động động trưởng gì đó, chẳng tài cán gì chỉ có mỗi cái máu liều. Thua một thằng dân chài không hơn, rồi xem lại nuôi ong tay áo họ Thi kia để mất cả vạn binh nơi tuyến đầu châu Phong. Các người thử nghĩ lại xem. Có thấy tủi hổ không, nhục nhã không mà hôm nay ta mới chỉ ngỏ ý ra thôi là các người kẻ nào kẻ nấy khúm núm nghe theo. Thằng thì mang theo hảo vị tuyệt hương, kẻ lại còn khênh cả chục chum rượu nữa. Thế ra các người chỉ có vậy thôi à. Các ngươi có xứng với những món ngon mà Trương Tính đã dày công sửa soạn buổi hôm nay? Xem đi, ta thật chẳng biết phải làm sao để thay đổi những kẻ tục phu các người.

    Vừa nói xong, từ phía gian bếp phủ điện, Trương Tính cầm con dao bầu chọc tiết lợn giữ lấy thằng con trai cưng của họ Hàn mà uy hiếp:

    - Tất cả lũ quan tham chúng bay còn ở đấy mà trách cứ điều gì? Còn không mau mau đầu hàng nghĩa quân người nam của chúng ta.

    Hàn Ước ú ớ chẳng nói được câu gì, bọn lính nhốn nháo bảo vệ Ước trốn khỏi La Thành mặc cho Trương Tính đe dọa tính mạng của con trai Ước. Chắc Ước nghĩ rằng có cầu xin thì họ Trương kia cũng sẽ chẳng thể nương từ. Rồi ào ào, dân binh từ trong La Thành kéo thành từng đoàn, từng đoàn một đập phá các miếu mạo của đám quan dựng lên. Phủ điện bị giày xéo tan nát chẳng còn lấy hơi ấm của con người.

    Từ ngoài thành, Hàn Lâm nghe tin cũng bỏ quân mà tháo chạy, chẳng biết sống chết của người chú ra sao, hắn cũng đâu có ngoái lại nhìn lấy một tên lính nào. Kẻ làm tướng mà đến lúc lâm nguy nào có khác gì những kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết.

    Thế quân vỡ từ phía trong, Dương Chí Liệt và Đỗ Sĩ Giao chẳng mất giọt mồ hôi mà lấy được La Thành. Các thành trì phía bên kia sông Cái cũng tự đầu hàng hết loạt, duy chỉ còn viên tướng bủng beo ở phía bắc Tống Bình vẫn giữ chặt quân kỷ, kiên cường chống lại nghĩa quân của người Nam.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #98
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    111
    Xu
    4,150

    Mặc định

    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc


    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.2 Miếu thiêng thờ nữ vương


    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc


    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.2 Miếu thiêng thờ nữ vương

    Giản Tâm nghe tin Tống Bình thất trận không những chẳng hề nao núng mà tỏ ra hết sức bình tâm. Giản Tâm cắt cử quân sĩ đi tới bờ bắc sông Cái để đón đường tháo chạy của quân triều đình hòng giảm bớt áp lực truy kích từ nghĩa quân người nam. Trong cơn hoạn nạn ấy, Hàn Ước gặp được Giản Tâm như thể vua Bố Cái gặp được Đỗ Anh Hàn, chỉ khác Ước quá nhu nhược trong lúc vận mệnh của bản thân gặp phải trắc trở. Thành ra việc Ước không sớm thì muộn cũng sẽ gặp họa sát thân rồi cũng phải đến.

    Đoạn tới bờ sông Cái, đối ngạn là cửa Hát, Hàn Ước trông thấy một một con cá nhảy lên thuyền. Ước trông thấy vảy bạc lấp lánh, mắt ánh rạng ngời trong nắng xuân liền sai quân lính bắt lấy nó. Thú tao nhã thường ngày của Ước có dịp được thỏa, Ước cứ ngắm mãi con cá bơi trong thùng nước lớn mà quên đi ưu lo.

    Từng nhịp, từng nhịp con cá bơi trông như nhung như lụa, quyện vào làn nước mát lành múc từ dưới sông lên. Mắt cá trong nước ánh lên như một viên ngọc khác thường khiến cho Ước không khỏi mê đắm mà nhìn theo chăm chú. Miệng cá nhỏ xinh, đớp đớp những cọng rau nhỏ bằng đầu kim mà Ước nhằn ra thả vào trong chậu.

    Nắng trưa đứng bóng, ánh mặt trời hắt xuống chậu nước khiến mắt Ước bị chói lòa. Gió đông thổi lộng khiến thuyền chao đảo, Ước giật mình ngã ngửa ra phía sau. Mắt đờ đẫn, họ Hàn thất thểu thở chẳng ra hơi. Bấy giờ đám lính trú nắng ghé vào chiếc lầu nhỏ phía sau, đứa thì lấy bóng cờ xí để che nắng thấy Ước ngã cũng mặc cho Ước ngã, chắc chúng nghĩ số Ước cũng đã sắp tận rồi. Nhưng vẫn có hai tên ra xốc họ Hàn đứng dậy, kèm theo đó là lời xấc xược:

    - Quan đô hộ mà lại ngồi phệt như thằng ăn mày. Trông ông có khác gì thằng tứ cố ở góc đông của La Thành hay không?

    Ước giận mà cũng kệ, mặc cho bọn lính tráng nói gì thì nói. Họ Hàn lại cúi mình lom khom đi tìm con cá có vảy ánh bạc kia. Bọn lính biết Ước tìm cá nên có kẻ chòng ghẹo:

    - Quan đô hộ phải chăng tìm con cá bạc?

    Ước gằn giọng nhìn thấy một tên lính mặt dài như quả bầu, răng vẩu, môi dưới trề ra đang nắc nẻ cười, cầm con cá. Hàn Ước bước tới nói với tên lính đưa con cá cho Ước nhưng hắn không nghe. Vờn Ước một lượt, một tên lính khác mặt tròn như quả bí ngô, da đen sạm như cháy, răng đen hơn tóc nhận con cá rồi ném xuống sông.

    Ước chạy ra bục thuyền nhìn xuống sông đắm đuối. Bỗng có hai con cá lớn cỡ nửa con thuyền, màu cam vàng rực bơi phía trước, con cá ánh bạc kia theo sát phía sau bơi về đằng đông cùng một đàn cá bạc theo sau rất lớn. Bọn lính tráng trông ra phía mặt nước í ới gọi nhau kết áo, kết quần cùng thừng với xích quăng xuống mặt sông hòng vớt được mẻ cá.

    Hai con cá lỡn quẫy tung kéo mấy tên lính ngã tùm tùm xuống sông, Hàn Ước cố đứng vững trước sức kéo của hai con cá lớn rồi nhìn bọn lính, chống hai tay ngang hông, ngả lưng ra sau mà cười vang hết cỡ. Con cá bạc lao từ dưới nước lên trên cao một đường thẳng đứng, răng sắc như lưỡi cưa cắn đứt một bên dây kéo của đám lính. Bấy giờ bên chỉ huy thuyền mới bước ra khoang thám dò, ra lệnh cho bọn lính ngã xuống sông bơi vào trong bờ. Nhưng khổ nỗi, bọn này sức mọn, không tài nào thắng nổi do sức bơi của đàn cá kia quá sức bọn lính. Tên chỉ huy buộc phải sai bọn lính trên thuyền dùng mũi giáo, mũi kiếm cắt đứt dây chài, rồi cố kéo những tên lính rơi xuống sông lên thuyền.

    Được phen hú hồn, đứa nào đứa nấy nhìn Ước với vẻ sợ hãi khi họ Hàn vẫn cứ ung dung thảnh thơi ngắm nhìn đàn cá. Một tên lính tiến tới vỗ vai Ước hỏi nhưng viên quan đô hộ thất thế ấy chẳng mở một lời mà chỉ cười nhếch mép.

    Thuyền cập bờ, bọn lính bàn bạc rì rào như đám dân chợ búa, nắng xuân chiếu rọi hơi gắt so với tiết xuân hàng năm khiến bọn chúng thấy thấm mệt. Bàn tán một hồi, đứa nào cũng mệt lả chờ quân tăng viện tới mà nằm thiếp đi. Trong cơn mơ màng, bọn chúng đứa nào đứa nấy đều như cùng gặp một giấc mộng mà nghe thấy văng vẳng từ Hát Môn vọng lên lời ca đầy tự hào:

    "Đùng đoàng hồi trống đất Mê Linh

    Cờ xí tung bay mộng thái bình

    Lưỡng tượng nữ vương vang tiếng sấm

    Đông Nhung đơn mã ánh lân tinh

    Nước nam giang cuộn cao căm phẫn

    Núi đại ngàn gầm thét tử sinh

    Hỡi giặc kia không mau cuốn khỏi!

    Ngàn đau thương trút xuống sinh linh

    ***

    Ôi ta nhớ ánh bình minh

    Ngàn năm tăm tối tâm tình cùng ai!

    Mong sao cho tới ngày mai

    Dần xa khói lửa ương tai chốn này…"

    Bấy giờ họ Hàn vẫn đứng trên thuyền nhìn đàn cá kia quần đảo khắp cửa sông Hát, gặp hết đàn cá này đến đàn cá khác đều hung dữ nhưng không thể làm cho đàn cá ấy tan tác hay lui bước. Ước nhìn lưng cá có vảy như những nét chữ mà Ước có gặp ở đâu đó trong La Thành. Ước nhớ lại Thi Nguyên ngày trước có đọc một bài thơ bằng chữ ấy trong phủ thành nói về việc thần tiên báo mộng Đỗ Sĩ Giao ở núi Tiên Du.

    Ước nghĩ vậy thôi chứ giờ này nào có thể gặp được họ Thi ấy nữa để mà bàn về những mường tượng về con chữ của viên đô hộ. Một tên đội trưởng của đám lính bước tới bờ sông gọi Ước hỏi có nghe thấy lời ca vọng lên từ phía đối ngạn hay không, Ước nở một nụ cười, chắp tay trước ngực rồi nói:

    - Hỏi rằng anh đội trưởng nghe thấy như những lời ta nghe thấy?

    Tay đội trưởng kia nói:

    - Có, ta nghe thấy có ai đọc thơ gì đó mà có nói đến đôi voi, nữ vương, Đông Nhung,… đại loại là như thế.

    Hàn Ước ngẫm, rồi nghĩ, xong lại chép miệng, xua tay:

    - Vậy ta không có nghe lầm rồi. Phải chăng đây là đất Mê Linh, nơi mà gần tám trăm năm trước Mã Viện diệt đội quân tóc dài, ỷ sức trai mà hà hiếp sức chống cự yếu ớt của đám tóc dài ấy? Thật nhục nhã thay!

    Viên thủ từ phía trong miếu dựng cạnh bờ sông bước ra. Dáng người khấp khiểng, chân thấp chân cao, tay phải bị khòng khòng, miệng nhai miếng trầu đỏ, môi còn nguyên màu bã khô đứng trên bờ đê nói xuống dưới bụi tre mà đám lính đang nằm ngả nghiêng chờ tin quân:

    - Phải chăng là quân từ Tống Bình đi tới?

    Ước nheo mắt nhìn về tây bắc, thấy dáng người thấp nhỏ mà khinh khỉnh quay mặt đi thở dài. Có tên lính mau mồm mau miệng đáp lời lão thậm thọt kia:

    - Bọn ta từ đâu tới thì có liên can gì ? Ông là kẻ nào mà lại hỏi như vậy?

    Lão cười đáp:

    - Đã là kẻ thua trận lại còn dám lớn tiếng hỏi lời vô lễ.

    - Thế lão là ai? Ở đây có một người, nghe xưng danh thôi chắc ông cũng chẳng bao giờ dám nghĩ sẽ được gặp.

    Lão vẫn không thay đổi giọng điệu, nói lời hiên ngang:

    - Dẫu có là Hoàng đế Đường triều thì tới đây cũng phải cúi đầu, chứ đừng nói đến dạng vô danh tiểu tốt như các anh.

    Một tên lính không nín được lời nói cứng rắn của ông lão, lăm le cầm mã tấu xông lên bờ đất cao chỗ ông lão đứng. Được nghe xúi bẩy, tên lính càng tăng tốc lao tới chỗ ông lão. Chưa đến nơi, ông lão đã lẩn khuất sau gốc cây thị phía cạnh miếu, tóc xõa xuống, miệng cười khoái trá:

    - Chỉ là một đám binh tàn, ấy vậy mà chẳng biết phép tắc. Đến cả Giản Tâm giỏi giang là vậy, một Thi Nguyên hổ báo cáo chồn cũng phải cúi đầu khi gặp lão. Ấy vậy mà bọn các ngươi lại còn làm ra cái điều xằng bậy, mất đi tôn ti của chốn này.

    Dứt lời, một cành roi mây vút trúng gáy tên lính cầm chiếc mã tấu đuổi theo ông lão. Điếng người sau đòn roi mây, hắn ngắc ngắc nhìn lên trời, miệng méo xệch, mắt trắng dã trợn ngược. Bấy giờ ông lão mới hỏi:

    - Thế nhà ngươi đã biết chưa?

    Miệng méo xệch, hắn ú ớ nói:

    - Xin lão tha cho con. Lão thần tiên chốn nào xin thứ tội cho kẻ trần mắt thịt.

    Một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, mặt tròn, da ngăm, miệng hình bán khuyên cong lên trông lúc nào cũng như đang mỉm cười túm gáy phía sau. Tay anh chàng ghì chặt cẳng tay khẳng khiu của tên lính gầy còm khiến hắn không thể cựa mình. Ông lão nói:

    - Tha cho hắn đi Nhật Dụ.

    Bọn lính lác cũng đuổi theo đến tận gốc cây thị trông thấy tận mắt ông lão và anh chàng kia xử trí tên lính hung hăng ấy mà khép nép rón rén bước theo. Lão xách tai tên đội trưởng rồi kéo tới phía sau ngôi miếu, nhìn về phía bắc có một chiến lũy phủ đầy tre tươi xung quanh. Quân lính đang thao luyện phía trong, tiếng hô hào đầy khí thế, đội hình, đội ngũ chỉnh tề không có chút chệch choạc. Đám lính kẻ nào, kẻ nấy há hốc mồm tỏ vẻ kinh ngạc.

    Chàng trai trẻ nhảy lên vỗ đầu một tên lính mắt mở to nhất, miệng ô a nãy giờ:

    - Thế ở Tống Bình các người không được thao binh như vậy hay sao mà các ngươi cứ như trên trời rơi xuống vậy.

    Hàn Ước lững thững đi phía sau, ngồi dựa cột dựng miếu nãy giờ nghe thấy tiếng bàn tán của bọn lính thì cũng ló mặt ra rồi thở dài. Lão quay lại nói với Ước:

    - Đại nhân sao lại thở dài?

    Ước nuốt nước bọt mà cổ họng đau nghẹn, chân chống ngang ngực, tay vắt lên trán thấm mô hôi giữa trời nắng nhẹ mùa xuân mà nói lời rầu rĩ:

    - Đặng Khả đấy à! Lão nói là lão chẳng sợ đương kim thánh thượng, không sợ Ước tôi chặt đầu hay sao?

    - Khả tôi chết đi sống lại nhiều phen, thấy cái sự sống ở trên đời nó còn cực hơn cả chín tầng địa ngục. Đời quan đô hộ nào cũng có kẻ xách mé, ghen ghét với Khả này mà đầy ải ngục tù, hành hạ đến rã rời chân tay. Còn khúc nào trên cơ thế lão già này là vẹn nguyên hay không ? Chết thì cũng đã chết rồi, đại nhân có giết thì cũng đã giết rồi. Chứ đâu phải đợi đến cái lúc này.

    Hàn gục mặt vào giếng nước trước sân, tu ừng ực miếng nước ngọt mát, lại quay ra hỏi lão:

    - Lão dẫn theo tên đó là kẻ nào thế ? Hắn có đáng tin tưởng hay không? Nhìn hắn cũng sáng sủa khôi ngô đấy chứ ? Mà từ khi nào lão là thủ từ ở đây thế?

    Họ Đặng lại cười:

    - Cái kiếp lão có mỗi thằng con trai lớn thì nó theo giặc họ Dương ngu dốt. Có mỗi họ Ngô ấy là kẻ bầu bạn suốt chục năm nay. Không tin nó thì tin ai ? Lão nghe ngài yêu thương họ Trương mà gàn hết lời khuyên từ cháu Ngài nên biết sẽ có chuyện chẳng lành, chạy đến đây được mấy hôm nay rồi. Ở miếu này trước là một kẻ không phải người nam canh, nghe đám dân kể lại hắn hay trộm đồ lễ của dân nên bị báo ứng, cá sấu ăn thịt hôm rằm tháng trước. Dân chúng thấy sợ không ai dám canh miếu, lão tới đây thấy miếu rộng, mát mẻ nên hai thầy trò bảo nhau ở đây chờ tin trận. Ai ngờ, ngài ấy, cũng ngu muội bị họ Trương kia lừa gạt cho thân tàn ma dại thế này. Thật là đáng tiếc thay!

    - Tiếc mà làm gì nữa. Bọn giặc người nam quả nhiên không phải những kẻ dễ chịu gì. Mấy tháng nay, có đêm nào ta an giấc đâu. Được Trương Tính hầu mà ta ngủ ngon được mấy tuần liền, ai ngờ đâu mắc mưu lũ giặc ấy. Con cái cũng nằm trong tay bọn chúng hết cả rồi. Giá như…

    Khả bật cười:

    - Nếu cuộc đời có được một lần giá như thì… Giá như cuộc đời này có một lần chữ nếu thành hiện thực thì… Chắc chẳng phải giá như hay nếu thì gì nữa!

    Đặng Khả quay ra hỏi tiếp:

    - Ngài sẽ định làm gì tiếp theo? Nghe nói phía bắc châu Bình Nguyên có một người họ Mã, chiêu dụ được nhiều những anh tài. Đại nhân có từng nghĩ đến việc cậy nhờ hắn.

    Ước lắc đầu:

    - Ta đâu có cái tài cán gì? Mà dưới trướng kẻ khác, cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Mà họ Mã đó từ lâu ta cũng có nghi ngại. Chỉ e là cố nhân hữu oán.

    Đặng Khả lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên phát ra lời như xé tâm can Ước:

    - Mã Thực, đúng rồi Mã Thực. Trước Khả tôi có nghe anh chàng đó sau khi dẹp được giặc ở Lục Châu, bị chính ngài tâu với triều đình. Hắn từ đó lặn mất biệt tăm. Có phải chăng chính là họ Mã thủ lĩnh đội áo đen ấy?

    Ước lắc đầu, cười nhạt:

    - Duyên số trời đã định. Có lẽ ta sẽ trở về quê cha, làm lão nông thôi, đành gây dựng lại từ đầu vậy. Triều đình rung chuyển mấy lần, các quan cũ đều bị bật bãi, chẳng còn kẻ nào có thể dung được ta nữa. Xong trận này, nếu thắng ta sẽ tâu với triều đình ban cho lão chức quan đô hộ, nếu thua ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà về Trường An nữa. Còn chuyện áo đen, ta chắc chắn đó là Mã Thực. Cách hành xử của đội quân ấy chẳng thể là của ai khác được, họ Mã chắc vẫn nhớ chuyện năm trước. Thôi đành vậy, ta quy về chốn thanh bình.

    Từ đâu có tiếng sáo diều thổi vu vu trong gió lộng khiến Đặng Khả giật mình không khỏi ngạc nhiên:

    - Thật là đáng khâm phục! Giữa chiến trận ác liệt như vậy mà vẫn có kẻ ngâm thơ trên sông, thả diều sáo. Thực sự thật là ngưỡng mộ.

    Hàn Ước ngồi nhổm dậy, quay ra hỏi Đặng Khả:

    - Vậy ra không phải Đặng Khả ông đọc những vần thơ khi nãy?

    - Giọng lão chỉ hợp với cãi lộn trên điện phủ, chứ đâu có chất hào khí như vậy.

    - Ta nghe nơi này xưa Mã Viện đánh nhau với đội quân tóc dài người nam?

    - Phải rồi. Chính miếu này thờ hai vị nữ vương cùng các nữ tướng phò tá cho hai bà. Dân ở đây kể, cứ mỗi mồng năm, mười bốn, hai ba hàng tháng, hai bà cùng các tướng đi tuần quanh cửa sông Hát, hế thấy kẻ tham bắt hai con cá vàng lớn thì một đàn cá bạc xông ra phá lưới, đục thuyền. Còn thấy kẻ hiền, không bắt đám cá bạc, cá vàng thì thương cho kéo được mẻ cả lớn. Và có một lão ngư chài ở bên kia cửa Hát vẫn thường đọc thơ ca tụng công lao của hai vị nữ vương cùng các tướng. Nay ta nghe có Đông Nhung thì chắc ông ấy có ẩn ý là Thục nương, Đông Nhung Bát Nàn tướng quân Vũ Thị Thục, người dẫn lính tiên phong dẹp quân Tô Định.

    Nói tới đây có trận phong tranh khiến cồn cát bụi cao lưng trời đổ ập vào miếu. Bọn lính tráng ôm lấy nhau tránh khỏi cơn lốc bất chợt giữa mùa xuân. Đặng Khả vội vào trong miếu thắp một nén nhang mà khấn lời tạ tội với các vong linh nữ vương cùng các tướng.

    Thắp nén nhang xong, Nhật Dụ lấy chiếc chổi rơm nếp quét đi những cái bụi trên mặt sân đá nhẵn. Chỉ một lát sau, miếu lại rạng rỡ trong ánh nắng đầu xuân, giếng nước trong veo khi những hạt cát lắng xuống kéo chìm theo cả những bụi vẩn xuống dưới đáy.

    Đặng Khả nhìn trời cao, mây rộng, gió trời lồng lộng, miếu thoang thoảng hương thơm từ cây thị phía bên phải mà mắt nhăn, miệng mở đọc hai câu thơ :

    "Cồn cao gió cát phủ dày

    Miếu thiêng ngói đỏ tháng ngày chẳng phai"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #99
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    111
    Xu
    4,150

    Mặc định

    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.3 Nghĩa tình người quân tử


    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.3 Nghĩa tình người quân tử

    Tiếng trống ùng ùng hắt lại từ đằng xa, một đoàn quân ào ào kéo tới. Đi đầu là viên tướng da bủng beo, mặt tươi như hoa, miệng lúc nào cũng nở nụ cười như con trẻ ê a. Đám quân của Hàn Ước chạy vào bẩm với Đặng Khả. Khả sai quân lính đứng thành hàng lối chỉnh tề trước miếu để diện kiến quân tiếp viện.

    Đặng Khả hồ hởi cúi chào viên tướng trên lưng ngựa:

    - Nghe danh đã lâu, ghé ở miếu này cũng đã mấy ngày, nay mới được gặp tướng quân.

    Giản Tâm hề hề vỗ bụng một cái thật lớn nói:

    - Lão là…

    Trông thấy Hàn Ước đứng cạnh, Giản Tâm vội vàng xuống ngựa, chắp tay trước ngực hành lễ, giọng nói từ tốn, chậm rãi khiến người ta nín thở chờ từng lời của Tâm phát ra:

    - Kính chào quan đô hộ đại nhân! Nghe tin Tống Bình bị giặc nam nhiễu loạn, La Thành bị phá, tiểu tướng sai bọn lính đi đón ngài, chẳng hay đại nhân không gặp bọn chúng?

    Hàn Ước quay mặt nhìn ngang thở dài, hai khuỷu tay chống lên gối, ngả người về phía trước vò chiếc lá thị trong tay. Ước giận mà cũng chẳng trách được Tâm nhưng vẫn buột miệng quát tháo:

    - Mẹ cha cái lũ mất dạy khốn kiếp ấy. Ăn bổng lộc triều đình, lại còn nhạo báng ta ở trên thuyền. Nhà ngươi nghĩ mà xem, có tức không cơ chứ!

    Giản Tâm cười không thấy mặt trời xua tay:

    - Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi. Đại nhân ơi. Xin quan đô hộ xá cho. Bọn tiểu tốt không có ý đấy. Bọn chúng về bẩm báo với tiểu tướng, tiểu tướng xử tội hết bọn chúng rồi. Xin đại nhân hả lòng hả dạ, tấm lòng quảng đại không chấp với mấy tên ấy làm gì. Đại nhân có kể hoạch gì chưa?

    Ước nguôn cơn giận, ném lá thị vò trên tay đi đáp lời Giản Tâm:

    - Từ lâu Giản Tâm vẫn là người ta tin tưởng, giao cho trọng trách lớn. Giản Tâm không nề hà cái tính nến đàn bà của Trần Khôn mà giữ vững được huyện Bình Đạo và cứ điểm Mê Linh. Nay An Nam đô hộ phủ rơi vào tay giặc nam. Anh xem ta sẽ phải nên thế nào?

    Giản Tâm vỗ ngực tung hê:

    - Đại nhân chớ có quá lo. Đại Đường rộng lớn biết nhường nào, các thế lực dẫu có hùng mạnh cỡ như đất Quy Nghĩa còn phải nể sợ đến vài phần. Bọn tép diu người nam ấy, chỉ là may mắn mà thắng được ở Giao Châu. Có Bạch Quỷ Đào này ở đây, nào có kẻ nào dám bén mảng tới chỗ này?

    Ước đứng bật dậy, tay nắm chặt lấy bàn tay của họ Giản, ánh mắt mừng rỡ, sống mũi nở to hớn hở nói:

    - Hay lắm! Có Giản Tâm ở đây, ta nào còn phải lấn cấn điều chi nữa. Lời nói của anh, ta nghe sao thật mát dạ.

    Đặng Khả nãy giờ đứng ngoài nghe chuyện cũng mừng rỡ chúc tụng hai người đó. Bạch Quỷ Đào quay sang ôm lấy vai họ Đặng như thể anh em đồng trang lứa nói:

    - Lão là Đặng Khả có phải chăng? Giản Tâm đã được nghe thơ ông tán tụng kẻ hèn tướng này. Lão quá khen mà dành lời thơm tho cho hèn tướng này rồi.

    Nhật Dụ từ trên cây thị nằm ngủ nghe thấy tiếng cười hỉ hả phía dưới cùng nheo mắt, gác chân chữ ngũ rung rung, gối đầu lên tay huýt sao mừng rỡ. Có trái thị chín sắp rụng, chân anh rung mạnh khiến thị rơi trúng đầu Giản Tâm. Tâm cúi nhặt quả thị thơm toan ngửi rồi nếm một miếng nhỏ.

    Bạch Quỷ Đào nhìn lên tán cây thị trông thấy có chàng thanh niên nằm vắt vẻo trên cây thì gọi anh chàng. Anh chàng tảng lơ không nghe thấy nhưng chân vẫn rung tít cành thị. Hàn Ước mới thốt lời:

    - Này chàng trai trẻ. Cành thị anh nằm có con rắn lục màu xanh, anh rung khẽ chứ kẻo đánh động nó.

    Nhật Dụ tá hoả ngồi phắt dậy, trong lúc loạng choạng chàng ta ngã xuống dưới đất một cái điếng người. Chỉ lát sau, đầu anh sưng to lên một cục bằng quả thị vừa rơi trúng Giản Tâm.

    Tâm hỏi han vài câu chuyện biết được anh chàng này lớn hơn Tâm hai tuổi, tâm phúc của Đặng Khả suốt cả chục năm nay. Giản Tâm mời cả ba người trở về quân doanh phía bắc, nơi có lũy được đắp bằng bùn và tre tươi.

    Trên đường đi, Giản Tâm liên tục hỏi về những chuyện đã xảy ra ở La Thành và Tống Bình. Trần Khôn tự treo cổ mà chết, dẫu không ưa gì họ Trần nhưng Tâm cũng không khỏi tiếc nuối, tiếc bởi hắn cũng có thực tài đấy chỉ nỗi là ích kỷ mà chết tức tưởi. Hàn Lâm sống chết thế nào Ước cũng chẳng hay. Chỉ biết rằng sau khi quân Nam vượt qua sông Nhuệ phá vỡ phòng tuyến thứ hai, Lâm bỏ quân chạy thục mạng về phía Bắc, có kẻ nói Lâm đường cùng gặp phải nghĩa quân người Nam đã bỏ mạng ở hồ Dâm Đàm, chỗ con Sông Cái đổ nước vào trong hồ.

    Lại kể về nghĩa quân người Nam, sau khi chiếm được La Thành, Đỗ Sĩ Giao và Dương Chí Liệt gấp rút mang quân giữ phòng tuyến phía Bắc, tăng cường phá địch ở các thành trì phía đông. Ở La Thành, tạm thời chức huyện lệnh Tống Bình được phong cho họ Trương. Dương Chí Trinh sau một thời gian lánh trú cũng xuất hiện đường hoàng cùng với nghĩa quân với tư cách là thủ lĩnh thứ hai.

    Nhắc lại chút chuyện đã qua, Chí Trinh thuở trước bị hai anh em họ Triệu ruột thịt với Triệu Cường lừa bắt trên sông Như Nguyệt, sau đó bị giam trong đại lao ở Tống Bình. Suốt thời gian bị giam cầm, dẫu mang tội phản trắc nhưng Lý Nguyên Gia không dám ho he động đến một cọng lông của Trinh. Có chăng cũng chỉ có bọn tay sai dưới quyền hống hách khiến Trinh thừa sống thiếu chết nhiều phen.

    Cái sự lì lợm của kẻ rạn rĩ cả trăm trận đánh lớn nhỏ bắt đầu từ cái thuở còn hàn vi, Trinh cùng em trai vào trong núi Rú Thành bắt thổ phỉ chuyên trộm gà chó của dân chúng huyện Cửu Đức. Rồi cho đến khi một mình Trinh vật lộn nơi phía bắc châu Phong, phá thành phá lũy quân triều đình ở châu Bình Nguyên, đánh Nà Lữ, đột nhập thành Phục Hòa, xuôi theo Như Nguyệt uy hiếp huyện Bình Đạo. Tất thảy đã tôi rèn cái ý chí đanh thép của người làm tướng. Há chi mấy chuyện luân thường, roi vọt của những kẻ chỉ biết đi đe nẹt người mang tội hòng tư lợi cho mình.

    Trinh trong ngục chừng sau tháng, chân tay rã rời, khuôn mặt chẳng còn hình thù vẹn nguyên. Khi Lý Nguyên Hỷ bỏ trốn khỏi La Thành cùng viên tướng Bục Đồ cũng là lúc La Thành rơi vào tay họ Vương. Chí Trinh trong ngục quen biết vài kẻ lưu manh trốn được khỏi nhà lao, Thăng Triều có cho người đi tìm Trinh nhưng không ai hay biết Trinh ở chốn nào từ lúc tiếp quản La Thành.

    Bấy giờ có người kể lại cho Thăng Triều về chuyện Thăng Đức và Kiều Chung Tiềm lúc ở ngục lao được hai cha con họ Tô chăm chút cho từng bữa cơm, giấc ngủ chứ chẳng phải như lời đồn trước đó. Dần dà họ Vương mới biết, Vương Thăng Đức bị người của Dương Thanh bắt cóc đi, ra tay hạ sát Kiều Chung Tiềm. Chính đó, Dương Chí Trinh là kẻ bị vấy tội lên đầu. Ấy thế mới có chuyện Vương Thăng Triều trở mặt với họ Dương, dụng kế khích cho họ Dương mang quân đi đánh quân triều đình nhưng không sao qua mắt được phò tá Đỗ Sĩ Giao.

    Vương Thăng Triều đành ngậm ngùi với số phận của mình, tự lực chống lại quân triều đình hùng mạnh. Đoạn có đám dân kể lại rằng trông thấy Vương Thăng Triều vượt sông nhưng gặp một đám cướp ở phía bắc thành Liên Hựu huyện Nam Định. Nghe đâu đứng đầu là một người họ Dương nên thứ sử mới phải quay lại vượt sông Cái sang tới đất Long Đàm trú nhờ họ Chử rồi sau đó bị Dương Thanh chèn ép.

    Khi quân triều đình do Hàn Ước chỉ huy tới huyện Nam Định, toán cướp đó bỏ nghề trà trộn vào dân chúng. Cứ chờ đến tuần rằm mồng một, bọn quan lại khấn tế ở các đền đài miếu mạo hay ngày ba, ngày bảy bọn chúng đi thị sát dân tình, trong thành lại có một đám người quấy rối gây chú ý của bọn sai nha lính lệ. Ở phía trong các miếu mạo, đền đài họ Dương lại ra tay lấy lộc ấy ban phát cho dân nghèo ở ngoài thành.

    Tiếng tăm toán cướp quan ở Liên Thụ vượt ra khỏi huyện Nam Định nhưng lúc chiến tranh, chẳng kẻ nào có thể lưu tâm về cái tên họ Dương ấy. Nào có ai ngờ rằng, chỉnh vì thế mà Chí Trinh dần dà lôi kéo được dân chúng quanh vùng, lật đổ được đám tham quan ở huyện Nam Định.

    Sau đó, Trinh tìm được mối liên lạc cũ với kẻ đã cưu mang mình trong ngục thuở còn ở Tống Bình, thư từ qua là suốt mấy tháng nay mà chưa gặp nên nóng lòng tới Tống Bình. Trong một lần, Chí Trinh đi cùng đám bạn hữu tới Tống Bình để tìm người quen, đoạn tới cửa La Thành, Chí Trinh không mang theo bất cứ thứ gì trên người, lại có nhiều hành động đáng ngờ nên bị quan quân dò xét. Khi đó, mấy tên bạn hữu của Chí Trinh đã đi được tận sâu vào trong thành nên Trinh ngồi phệt xuống đất ăn vạ như trẻ con.

    Thật may lúc ấy có anh chàng thanh niên miệng rộng, mắt to, đôi hàm răng khập khiễng cái thụt cái thò, dáng người hơi thấp nhưng khá đậm người cầm theo cái chảo lớn và muôi lớn bằng sắt ngồi trên chiếc xe được kéo bằng con lừa đi qua. Trinh nhanh trí nhảy lên xe nằm ngã ngửa trên ấy, ôm chặt lấy chân anh chàng. Anh chàng thoạt đầu giật mình, sau đó nhìn Trinh rồi sực nhớ ra điều gì đó liền giằng lấy tay Trinh thốt lên:

    - Ối giời ơi, cái thằng mặt giặc Tình Tính Tinh là ngươi ! May điên mày loạn mà mày theo ông vào thành làm cái gì cơ chứ. Để cho người ta bắt nhốt chẳng cho ông vào trong thành thế này hả giời.

    Anh chàng nhảy xuống, cái cổ của anh ta bỗng dài ra trông thấy, miệng tớn hớn cười cợt với bọn lính gác:

    - Các anh chấp với cái thằng ngốc ấy làm gì. Có chút gọi là các anh vào thành ăn bữa cơm trưa. Trời nắng thế này, tôi có tí rau mang vào cho nhà bếp quán của Trương Tính phục vụ cơm canh cho quan đô hộ. Tôi mà không mang vào thì chắc cái đầu tôi chẳng còn nữa mất. Các anh xem cho, cái thằng ngốc ấy nó chỉ đi theo tôi. Giờ nó mà đi lạc đâu mất, hễ có việc gì xảy ra, xem như nhà tôi mất phúc.

    Có tên đội trưởng sai nha ra ngắm nghía chiếc xe lừa chở rau, xem ra đúng cái loại rau mà anh này vẫn ăn ở quán ấy. Mà nghe đâu quan đô hộ cũng thích ăn cái thứ rau này do họ Trương kia nấu. Trong La Thành người ta vẫn gọi là rau sam, chứ ở bên ngoài thành, dân nghèo chỉ biết là rau cỏ dại, đói mà lượm lấy ăn thôi. Tên đội trưởng biết chỉ có cái quán ấy làm cái món từ rau này. Vậy nên có bạc đút túi rồi cần gì phải làm khó cái tên khùng tên ngốc kia nữa.

    Anh chàng cổ lại dài ra thêm chút nữa loẳng ngoằng như cổ ngỗng, chân ngắn thoăn thoắt, miệng rộng ngoác nói cười, nhảy lên xe mặt tươi rói, vút vào mông con lừa:

    - Cái đồ giống lừa ưa nặng nhà ngươi. Còn không chịu đi mau, rau của tao trễ mất.

    Đoạn qua góc đông nam La Thành, có một tán cây râm bụt mọc um tùm, anh chàng dáng hình kỳ dị kia mới xuống xe rồi vút roi vào người Chí Trinh đang ngáy khồng khộc. Trinh giật mình choảng dậy, chiếc xe mất thăng bằng lật nghiêng, Trinh bám vào bánh xe rồi ngã xước xác hết người.

    Chí Trinh đứng dậy, phủi bụi chắp tay cúi chào anh chàng kia. Anh chàng thu xếp lại chỗ rau bị đổ xuống mặt đất, mặt lầm lì, má phụng phịu, đuôi mày cau có dài chớm khóe đuôi mắt chẳng nói chẳng rằng với họ Dương.

    Chí Trinh tiến ra phía trước cúi chào anh chàng ấy thêm một lần nữa. Anh chàng nhìn Trinh, Trinh đối mắt nhìn lại. Rồi anh chàng cũng cúi thấp đầu xuống liếc mắt lên, Trinh cũng cúi đầu liếc mắt lên nhìn anh ta. Anh ta bất ngờ nhảy lên dùng cánh tay như cứng như cái dùi sắt đập trúng gáy Trinh. Trinh ôm gáy điếng người, ánh mắt e dè nhìn anh ta.

    Anh ta chỉ tay về phía Trinh, bộ râu dê dài lọng thọng rung lên khi anh ta quát tháo Chí Trinh:

    - Cái thằng khốn nạn. Chú ta và em rể ta giúp đỡ ngươi trong cơn hoạn nạn, ấy thế mà nhà ngươi xúi ta làm ra cái trò bẩn thỉu để mượn tay hai người ấy giết chết họ Vương, họ Kiều. Chú ta bị bắt ngục, khổ ải mà chết. Còn Trương Tính cũng bị vạ lây theo, trốn chui trốn lủi ở nhà chú Trực Hiến, cũng may chú ấy giờ được báo đền. Sau đó ta tìm nhà ngươi để hỏi tội thì nhà ngươi đã biệt tăm cùng đám thổ phỉ kia rồi.

    Chí Trinh nhớ anh chàng này chứ, quên sao được cái tính nết cục cằn thô lỗ của anh ta. Bao nhiêu phen thừa sống thiếu chết, nhờ có anh chàng này mà Trinh chóng hồi phục lành lặn cho đến khi thoát được khói cái nhà lao đầy kinh hãi ấy. Cái ơn độ mạng của anh chàng, đường đường một đấng quân tử, Trinh nào có thể quên. Nay gặp ở đây, Trinh lại được nước thăm dò:

    - Phúc của họ Dương là nhờ cả vào cha chú các anh đã dâng mình làm cái cớ để họ Kiều châu Phong đánh Tống Bình. Sau đấy, họ Vương suy yếu, quân triều đình đang trong cơn hỗn loạn, thế tôi mới dám vào La Thành này tìm người quen cũ. Thật may gặp được anh ở đây! Trung Trực vốn người đàng hoàng, tôi hiểu chứ. Có việc này anh hãy cứ nghe tôi, được lợi hơn là hại. Họ Dương tôi xin lấy cái đầu này để đảm bảo cho anh.

    Trung Trực còn chưa hình dung hết những lời của Trinh vừa nói, ánh mắt lạ lẫm, miệng bâng quơ hỏi:

    - Ý anh là muốn tôi giúp họ Dương các anh phản ấy hả?

    - Đâu đâu có. Trinh tôi không có ý đó. Chỉ là gặp anh ở đây, ơn cũ chưa kịp báo đáp, xin anh thêm lần này nữa, khi nào có dịp tôi sẽ trả cho anh xứng đáng. Anh giúp tôi gặp Trương Tính. Người này tôi biết anh ta có thể làm được những chuyện mà người làm anh như anh cũng chẳng bao giờ biết tới đâu.

    Trung Trực cười:

    - Tôi làm anh nhưng không lẻo mép như nó, mà tài nghệ cũng kém hơn hẳn Tính một bậc. Tôi không biết mà cũng không muốn biết nó sẽ làm gì được cho anh. Tôi cũng không mong anh trả tôi gì cả. Chỉ cần đừng làm cho nhà họ Tô chúng tôi lại chao đảo thêm phen nữa mà hãy cho chúng tôi được sống yên ổn ở cái đất tổ nghiệp của cha anh chúng tôi. Anh hiểu chứ.

    Họ Dương hiểu ý, liền nghe theo anh chàng họ Tô ấy. Trung Trực gói ghém rau, lấy từng cọng rơm bó thành nhiều bó rồi vội vã chở theo họ Dương trên chiếc xe lừa. Chí Trinh giả bộ tóc rũ rượi, lòa xòa, tay cầm rơm khô ngoáy ngoáy trước mũi nghịch ngợm như một tên ngốc tránh sự chú ý của quan quân La Thành.

    Lúc gặp gỡ Trương Tính, Tính nhận ra họ Dương ngay. Chí Trinh trong mắt Tính là kẻ thù chứ chẳng phải người cũ nặng tình. Trinh cầm ngay con dao bầu trên tay chỉ trỏ dọa nạt Trinh. Dẫu Trinh có ngon ngọt đến tận tâm can cũng không thể vừa lòng họ Trương ấy. Cái bực tức của kẻ bị mất vợ, mất cha làm sao có thể dịu đi được ngay lúc bấy giờ chứ.

    Rồi từ gác cao phía thanh lâu sát cạnh quán của họ Trương, có giọng người con gái trong veo như suối mùa hạ. Những lời lả lơi như cánh bướm ngoài đồng hoa, lúc thanh nhã cao vút như ngọn tre ngà, lúc lại tâm tình khe khẽ như tiếng lá rơi nghiêng. Có lúc tiếng đàn nhị ào ào như mưa đổ, lại có khi tiếng đàn bầu lắng xuống một tiếng êm đềm. Lời hát rằng:

    “Giữa chốn nhân gian chàng có hay

    Thiếp nơi gác tía giọt lệ cay

    Bưởi sai nào có tay chăm bón

    Mít ngọt nhựa rây thiếu kẻ bày

    Múi mít dày sao còn ngắm nghía

    Trái bòng thơm gió thổi rung cây

    Ánh đèn khuya xót thương thân phận

    Bạc mệnh hồng nhan những tháng ngày

    ***

    Sớm tinh mơ chát phấn dày

    Đàn ca sáo nhị gió mây hững hờ

    Giữa trăm vui thiếp bơ vơ

    Mẹ cha chẳng có nương nhờ đời ai

    Xuân qua nay đã hăm hai

    Tình qua gió thoảng mà ai oán lòng…”

    Tính bỏ con dao bầu xuống, nghe lòng thấy rứt ruột rứt gan. Chí Trinh như đọc được tấm lòng của họ Trương, liền mở lời mời họ Trương qua bên ấy ngó nghiêng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #100
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    111
    Xu
    4,150

    Mặc định

    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.4 La Thành vui lắm phải không em!?


    Giống Rồng

    Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

    Hồi thứ hai mươi

    Người La Thành rộn rã tiếng hoan ca

    Xứ ải giới chim hoang sa chĩnh gạo

    Chương 20.4 La Thành vui lắm phải không em!?

    Như một lẽ thường tình của trăm kẻ làm trai, nghe tiếng đàn ca của kẻ giai nhân hỏi sao mà có thể dừng bước chân của kẻ quân tử. Trương Tính như dính bùa mê cứ rảo bước tay kéo Chí Trinh qua bên gác tía. Mặc cho người cản kẻ gàn, Tính bước lên lầu hai, trong căn phòng thoang thoảng hương hoa lài có khách làng chơi đang âu yếm tiếng đàn của nàng.

    Ôi chao, sắc nước nghiêng thành, họ Trương đờ đẫn dựa chiếc cột nhà gỗ lim cũng đang rung lên từng nhịp thổn thức tiếng đàn ca của người đẹp nơi lầu các. Ở phía trong là hai hàng ghế dài, những tràng pháo tay tán tụng của dăm sáu kẻ mà Tính vẫn hay gặp ở trong phủ điện của họ Hàn.

    Kìa nàng, đôi mắt nàng có phải hai ngôi sao đẹp nhất bầu trời đêm giáng xuống? Đôi môi đỏ tựa đôi cánh hoa màu thắm vẫn còn vương giọt sương đêm. Hỡi làn da trắng như bông như tuyết, mềm mỏng căng tràn khiến ai kia đó chỉ muốn cắn vào ngay. Má hồng son sắc xuân thì, mái tóc dài đen nhánh lả lướt sõng lưng. Chắc nàng đang xót xa lắm phận hồng nhan, nơi đài các nào có ai biết, những tâm tư chất chứa trong khúc nhạc, phím đàn.

    Biết làm sao cho thỏa tình trông ngóng, những lời ca thánh thót rạo rực ở trong tim. Họ Trương cứ mãi kiếm tìm một hình bóng đã từ lâu để ngỏ. Đây, chính đây rồi phải không? Tính thở dài rồi lặng lẽ bước ra. Một tiếng gọi e thẹn khiến họ Trương như ngàn gió thét gào bên tai. Tính đứng khựng lại mà rỏng tai nghe. Nàng thướt tha ân cần hỏi từ phía trong gian phòng cửa đang hé:

    - Này kẻ quân tử, sao lỡ thở dài? Xót thương phận thiếp hay là tiếng đàn chẳng vừa tai?

    Trương Tính giữ lấy con tim ở lồng ngực phía trái, dường như nó đang đòi nhảy ra khỏi cơ thể của chàng. Chàng quay lại cứ ngỡ trong giấc mơ, nhắm mắt vào rồi đôi khóe mi khẽ mở. Ô thật hay, cánh cửa kia vẫn khép, hương hoa lài cứ thoang thoảng phía ngoài. Đập vào mắt một tia sét khiến con tim chàng rơi rụng.

    Nàng ơi, cánh tay nàng uyển chuyển trong hư vô, nàng đang múa hay ân cần với khách? Những bàn tay thô ráp chòng ghẹo cánh hoa, những lời thô bỉ cợt giễu khiến bọn người kia thích thú. Nàng cúi chào từng kẻ rồi ôm cây đàn bầu bước ra. Nàng cố cười tươi với con mắt rưng rưng. Nàng bước chân ra khỏi bực cửa, Tính mím chặt môi, tay nắm chặt tay vịn cầu thang trông ra ngoài như kẻ đứng ngoài cuộc vui.

    Nàng trông thấy một kẻ đang đứng ở gác hai, lên lầu đây hẳn là người khách biết yêu đàn. Chắc lại một kẻ như trăm kẻ khác, thích bướm hoa, mua vui bằng những đồng bạc cướp từ những kẻ nghèo. Nàng bước xuống bậc thang rồi vội vàng khép cửa gian phòng nhỏ. Tiếng sập cửa không khiến họ Trương tỉnh giấc mộng.

    Nàng ngồi thút thít nước mắt chảy ròng ròng. Bóng người đi qua, dáng người đi lại vẫn đứng kia một bóng dáng trầm tư suốt từ lúc nàng vào phía trong gian phòng nhỏ. Nàng khẽ trộm nhìn về phía ấy, hai cặp mắt chạm thấy nhau. Nàng e dè lui vào trong gian nhỏ, nàng tự nhủ chỉ là kẻ rình mò.

    Đôi mắt kia cứ chằm chằm vào gian nhỏ, trộm liếc lần hai bốn mắt lại nhìn nhau. Nàng nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, phải chăng đó là người nàng ngóng từ rất lâu? Chưa có kẻ nào tới chốn thanh lâu, lại ngóng ngóng trông trông như chờ đợi người yêu mình ra gặp. Nàng cảm thấy phận mình hèn kém, chẳng biết chàng là người ra sao. Trăm câu hỏi lại hiện lên trong đầu, rồi nàng tự đáp rằng mình kẻ mộng kẻ mơ, sao mà mình có thể xứng với ai.

    Một hồi giằng xé con tim mình, vẫn một cái bóng đứng ở chỗ đó, có cứ động rồi kìa nàng ơi. Nàng mở cửa gian phòng ra rồi bước lên lầu hai, nàng trộm nhìn nhưng cảm giác của nàng cho nàng biết không phải người mà nãy giờ đứng đó. Nàng lại quay lưng đi rồi có giọng trầm ấm gọi nàng quay lại:

    - Xin thất lễ, cho kẻ tôi xin hỏi. Nàng là Tình Xuân vừa ngâm khúc “Phận sắc hương”?

    Nàng bước thêm ba bước thì có giọng suồng sã:

    - Tình Xuân nàng. Trần Khôn ta hẹn nàng tối nay. Nhớ không được nhận lời kẻ nào nữa đâu đấy nhé. Nay ta sẽ hậu hĩnh thưởng cho nàng.

    Nàng quay lại rồi trông thấy họ Trần, khẽ môi cười nàng gật đầu đồng ý. Rồi giật mình nàng nhìn sang góc phải, kìa một cố nhân chắc cả chục năm nay chưa gặp. Nàng nhận ra người ấy, nhưng có lẽ so với tuổi mười lăm, nàng giờ đã khác nhiều rồi, chắc kẻ kia không nhận ra nàng được. Nàng cúi chào quan khách rồi vội vàng bước vào phía trong.

    Họ Trần cười tấm tắc, hả hê vuốt bộ râu rồi đi ra khỏi chốn lầu xanh. Tên chủ quán đon đả hỏi anh chàng mà nàng cho là cố nhân ấy. Đúng rồi, cái giọng nói không thể khác được. Vùng châu Hoan, giọng nói quê nàng. Nàng chắc chín phần là người đó, người đã cưu mang nàng thuở nàng mới ra đến Tống Bình.

    Một tiếng gõ cửa khiến nàng giật mình. Nàng hỏi ai, giọng nói thật thân quen:

    - Ta họ Dương, xin phép được diện kiến nàng Tình Xuân.

    Đúng rồi, vậy chắc chắn đó là kẻ cố nhân. Nàng mở cửa, họ Dương vội đóng cửa. Chắc không phải họ Dương kia có ý đồ với nàng chứ.

    Chí Trinh kéo tay nàng lôi vào trong chiếc rèm thêu hoa. Trinh kéo chiếc rèm hoa, tên chủ quán gật đầu mỉm cười bước khỏi cửa gian phòng, mắt sáng lên, tay suýt soa tự mãn: “Lại có thêm một khoản to to nữa rồi.”

    Nàng ú ớ rồi thuận theo lời Trinh. Nàng ngồi xuống, mắt nhắm vào cam chịu. Dương Chí Trinh vốn gan dạ là thế, vậy mà lén la lén lút giữa ban ngày. Nàng đang tự vấn trong đầu trăm nghìn câu hỏi. Là kẻ xưa, cũng chẳng phải người ngay. Thôi phận bán hương sắc cho đời, làm dâu trăm họ lại khó nhọc với người mang ơn hay sao. Nàng mím môi rồi đôi tay dang rộng.

    Trinh nắm lấy tay rồi rót khẽ vào tai:

    - Xuân. Em giúp ta việc này được chứ?

    - Anh cứ làm những điều anh muốn, đã vào đây còn phải hỏi ý kiến chi? Em không phải đứa cành cao lá quý. Anh đã muốn em cũng chẳng ngăn anh.

    - Vậy thì tốt quá rồi em. Anh có người bạn trong thành. Hắn là người lo cơm nước ở phủ đô hộ, cảm phiền em gặp gỡ hắn một lần.

    Nàng mở mắt ra rồi trừng trừng nhìn họ Dương:

    - Ra là anh vào trong này tìm em chỉ để nhờ cái việc ấy thôi à? Phận em hèn kém, anh lại còn muốn gì nữa đây?

    Trinh nhắc lại chuyện xưa ở châu Hoan, Xuân là con gái của một vị quan huyện, thuở thiếu niên Dương Thanh ưng nàng lắm, nhận nàng về nuôi, lớn lên gả cho cậu trai út. Nhưng trớ trêu thay, cậu út họ Dương chết sớm. Nàng sinh ra buồn khổ suốt mấy năm, khi Dương Thanh chiếm La Thành, giết Tượng Cổ, nàng bị quân triều đình bắt được, Chí Trinh truy đuổi quân triều đình đến Hải Môn thì thấy nàng nằm cù queo cạnh một gốc cây xà cừ.

    Cứu nàng về được thì La Thành sinh loạn, lạc mất nhau đến nay đến bảy tám năm trời. Nay Trinh lại có mặt ở đây, phận bán hoa Xuân nàng đâu dám chối.

    Đêm ấy, nàng chờ Trần Khôn tới mà không hay họ Trần lại bị giam vào trong ngục lần thứ hai. Trước đó, nàng nghe họ Trần bị quan đô hộ tức giận, giam vào ngục tối mấy ngày không ghé thăm chỗ nàng. Nàng thở dài than ngắn, có một vị khách họ Trương hỏi thăm nàng.

    Nàng đồng ý gặp gỡ họ Trương, những lời nói của họ Trương nghe sao mà êm dịu. Đúng là kẻ miệng rộng ba hoa, môi mỏng nói ra những ong bướm mật ngọt khiến nàng xao xuyến ở trong tim. Đối ẩm, đối thơ rồi đối nhạc, bất cứ thứ gì họ Trương cũng đều thật hợp ý nàng.

    Mấy ngày liền họ Trương chỉ sang ghé, cho tên chủ quán mấy lượng bạc để làm quen giai nhân. Tình Xuân cũng cảm thấy lạ lùng, một kẻ tâm giao lại chẳng ham muốn chuyện tình tang. Mấy ngày sau có kẻ báo với nàng, rằng Trần Khôn đã treo cổ tự vẫn. Nàng không khỏi thảng thốt và nơm nớp lo âu.

    Đêm hôm ấy, trăng thanh gió mát, nàng tìm ca bày tỏ tấm lòng. Sao nay chẳng thấy kẻ xưa đến, mà cũng chẳng trông người mới đây hàng tối vẫn ghé thăm chỗ nàng bàn thi ca nhạc họa. Cái gian phòng nhỏ giữa La Thành tấp nập sao mà nghe trống vắng đến cô liêu.

    Mấy ngày sau, tiếng trống giục cờ rong, quán vắng hẳn những vị khách quen cũ, những kẻ vẫn thường tự nhận mình là con của ông giời. Ở cái La Thành này, đám quan chức ấy có kẻ nào dám động đến cọng lông? Ấy thế mà chốn vui chơi sầm uất bậc nhất xứ An Nam lại có những buổi tối vắng tanh vắng ngắt.

    Nàng nghe rằng dân trong thành nổi dậy, bắt quan trên, cướp thóc gạo chia cho kẻ nghèo. Miếu mạo, điện phủ trong thành đều bị đập nát tan tành. Nhiều tửu quán, thanh lâu bị dẹp bỏ. Nàng bâng quơ nghĩ ngợi xa xăm:

    “Rồi thì đây ta sẽ thuộc về đâu?”

    Dân chúng trong thành cờ xí mừng vui rạng rỡ. Trẻ em hớn hở mừng vui ôm lấy những bọc gạo được chia. Trong thành mở hội mừng công suốt mấy hôm liền. Chị em nơi gác tía cũng rủ Xuân đi:

    - Tình Xuân ơi, còn không mau dự hội. Nghe nói họ Đỗ vang danh nhiều kẻ anh tài xuất chúng, hai vị tướng tinh, một viên quân sư tài giỏi, còn có một người nữa chưa biết mặt mũi ra sao. Đi cho biết kẻo uổng phí Xuân ơi. Mà lứa chủ Tống Bình mới này nghe cũng nhiều người yêu gái đẹp, có khi lại trúng lớn cũng nên.

    Xuân bỏ ngoài tai những lời rủ rê, nàng ngồi im, hé cánh cửa nhìn ra ngoài. Tiếng nô nức khiến nàng càng thêm trống vắng, khắp chốn hoan ca nàng lặng lẽ nhớ về một người. Hỏi sao suốt tuần nay chưa thấy chàng ghé tới, quán của chàng cũng đóng cửa nhiều ngày. Không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu nữa. Hay là chàng cũng trốn theo họ Hàn kia rồi?

    Nghe loáng thoáng, chàng được lòng họ Hàn kia lắm. Chắc trong cơn hoạn nạn, chàng nghĩa khí vậy, sẽ chẳng rời Ước được đâu. Trăm mối lo sao có thể so với lúc này được. Giữa chốn nhân gian mừng vui tấp nập, chỉ riêng mình nàng ngồi ngẫm nghĩ tủi tủi hờn hờn.

    Nàng rơi lệ, có lẽ chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn đến thế. Sau bao cơn giông tố cuộc đời, tưởng như nàng sẽ chẳng còn gì mà nuối tiếc. Mà giờ đây nàng lại chất chứa nhiều những lo âu. Thuở ấu thơ, tưởng như phúc phận của nàng được mãi mãi. Ai ngờ đâu tai ương cứ ập tới. Kẻ nàng thương ra đi mãi mãi, người cha huyện lệnh của nàng cũng vô âm tín từ lâu. Cho đến khi nàng bị bắt bởi quan binh, bị làm nhục khi tuổi vừa mười sáu.

    Dần xa những màu hồng nơi phủ điện, nàng dần quen những tiếng ngọt đầu môi. Những chất chứa được thỏa trong tiếng nhạc, chỉ có kẻ quân tử mới thấu những lời hay. Mãi đến khi gặp được kẻ đọc được những câu nhạc thì xót thay kẻ đó cũng đâu rồi?

    Giữa muôn vàn hoan ca của hàng nghìn hàng vạn kẻ ngoài kia, cớ sao đôi hàng lệ của nàng cứ tuôn. Cổ họng nghẹn đắng rồi nằng thu mình vào trong chiếc chăn mỏng màu hồng, nàng cào xé chiếc gối đan bằng mây, làm sao cho nguôi được cơn tủi cơn giận. Suốt mấy ngày rồi, người ta ấm no quây quần đoàn viên sau cuộc bạo động, nàng vẫn vẫn lủi thủi trong gian phòng, cơm nước mấy bữa nay cũng chẳng màng tới nên sinh ra đói lả mệt nhoài.

    Suốt chiều, bọn con gái ở gác tía ấy đi chơi ngoài phố, tay chủ quán nhìn bốn bức tường dán đầy tranh vẽ gợi dục mà lòng cũng nặng nề than vãn với một ả mà quán vẫn gọi là thím Đoan:

    - Thím này, thím có thấy bất thường không? Tôi làm ăn ở cái đất La Thành này suốt cả chục năm nay, chẳng khi nào mấy cái thể loại tửu lầu này lại ảm đạm như vậy. Đáng ra ngoài kia bọn cầm quyền mới ở Tống Bình dẹp hết mấy cái tửu lầu khác, cũng phường làng chơi như quán ta thì bọn hám tửu sắc phải dồn hết qua đây. Quái lạ thay!

    Thím Đoan đang tô tô vẽ vẽ một cái hình nộm quay ra nói với tay chủ quán:

    - Chỉ được mấy hôm thế thôi. Chứ cái thời nào chẳng vậy. Miệng nói dẹp bỏ còn cái dục vọng, cái tay cái chân bọn chúng có nghe lời cái miệng ấy nói bao giờ đâu. Miệng đói thì ăn, không có ăn thì cướp mà ăn. Nói ra thì lại bảo Đoan này miệng lưỡi đàn bà ngoa ngoắt, chứ cái giống chúng nó, thằng làm quan nào mà chẳng hòng vơ vét, thằng nào chẳng muốn thỏa cái dục vọng chất đầy trong bọn chúng. Tôi là đàn bà tôi cứ có gì tôi nói thế, lão có thấy đúng không?

    Tay chủ quán nhấc hai chân lên ghế rồi ngồi xổm, tay ôm hai gối mắt liêng láo nhìn mụ Đoan cười nhạt:

    - Cứ cho là thế đi. Mà cũng phải mấy ngày nay rồi, chả thấy con ma men hay thằng háo sắc nào đến. Từ thằng làm to cho đến bọn cù đèn xó bếp, bình thường không phải bọn bề thế thì cũng bọn giặc cỏ đầu trâu mặt ngựa tới vung vẩy tiền cho bọn con gái quán này. Chứ đâu đến nỗi chẳng có một con chó đực nào ghé qua cửa cả. Thế tôi mới lấy làm lạ chứ thím.

    Mụ Đoan ném tờ giấy đục đang dán trên mặt hình nộm xuống dưới mặt đất. Mụ thở dài rồi xõa tóc, quay ghế úp mặt vào cột nhà, người ngả phía sau, chân đạp lên cột, hai tay sõng soài nói:

    - Chó đực đi qua để cho lão giết thịt à. Giờ này trong thành đắt nhất là cái món nhựa mận của người nam ta. Bên cạnh có hai cái đầu chó treo lủng lẳng thế, hỏi sao mà chó nào dám bén mảng đến?

    Tay chủ quán cười sảng khoái, râu với răng đen nhẹm không phân biệt nổi cái nào ở trong môi, cái nào ở ngoài môi. Giọng tay này khấp khởi:

    - Thế thì để tôi sang bảo nhà bếp quán ấy cất nó đi.

    Mụ Đoan thu chân, hai chân trước của ghế đổ về phía trước, mụ Đoan dập mặt vào cột nhà, máu mũi chảy ra. Mụ lấy tay lau rồi bôi lên người tay chủ quán, tay túm tóc hắn rồi cười hả hê:

    - Thế lão định rước chó đực vào cái lầu xanh này đấy à?

    Mụ Đoan ngoảnh mông quay đi lên gác, nghe thấy tiếng thút thít từ gian phòng ở gác lửng, mụ ngó nghiêng vào bên trong qua khe cửa gỗ đã bị sờn và cong vênh. Thấy Xuân khóc, mụ định đẩy cửa bước vào nhưng nghĩ thế nào mụ lại thôi. Mụ chạy xuống hỏi tay chủ quán:

    - Thế cái con bé Tình Xuân lão không cho nó đi chơi mà lại giam nó ở nhà để nó khóc lóc thế kia à?

    - Nào đâu ai giam cầm gì nó. Sáng nghe bọn nó líu ríu rủ nhau đi mà con Xuân đâu có chịu đi. Ế chỏng ế trơ, không có khách thì ra ngoài mà kiếm về chứ. Tôi cũng cho người theo sát bọn đấy rồi. Thím khỏi phải lo.

    Mụ lên gác lửng ngó vào, dường như Xuân đang đói lả, toàn thân không thấy nhúc nhích. Mụ Đoan toan bước vào trong thì trông thấy Xuân cựa mình, nước mắt ngắn dài ngâm khúc ru tê tái:

    “Phận bông trăm sợi trên cành

    Rễ vùi đất cỗi lá xanh bụi dày

    Ngậm ngùi uống ly rượu cay

    Không người tri kỷ, càng say càng sầu

    Trải qua trăm cuộc bể dâu

    Mưa đêm chốn ấy nguyện cầu nắng mai

    Bồng bồng trong trắng dẻo dai

    Máu tanh đã thấm, cốt mai đã từng

    Nhờ thời mới chớm nở bung

    Sương rơi e ấp nửa mừng nửa lo

    Tay anh vạch lá thăm dò

    Cây thời đến lứa dâng cho cuộc đời

    Áo ấm em được đánh tơi

    Nệm êm nèn chặt ai ơi thấu giùm…”

    Mụ Đoan nghĩ trong đầu điều gì đó rồi vỗ đùi mặt hớn hở chạy xuống lầu nói với tay chủ quán:

    - Hai cái tay hôm trước hay ghé phòng con Tình Xuân có phải là…

    Tay chủ quán sáng mắt lên nói đồng giọng với mụ Đoan:

    - Phải rồi! Món hời đấy to đây rồi thím ơi.

    Mụ lăn tăn:

    - Mà không có hời hợt gì hết. Không khéo là mất đầu như chơi. Cái thằng cha Trương Tính, suốt mấy hôm nay không thấy nó ở đây. Hay là nó cũng chết quách cùng với tay đô hộ họ Hàn kia rồi?

    Mặt tay chủ quán nhăn nhăn, gằn giọng nguýt mụ Đoan:

    - Chết đâu mà chết. Bọn nó còn sống sờ sờ ra kia kìa. Tay họ Hàn đó chạy tới đất Mê Linh rồi. Tôi nghe cái thằng họ Trương ấy cấu kết với cái tay ngốc ngốc gì đó họ Dương hôm trước tới quán này tìm gặp con Xuân. Sau đó họ Trương dọa giết quan đô hộ, quân của Dương Thanh mới tràn vào thành đấy thím.

    Vừa dứt lời, một đoàn người kéo tới quán đập cửa rình rình. Có một giọng nơ nớ miền Hoan Diễn gọi:

    - Ông bà chủ quán. Mau mở cửa, quan gia có việc muốn hỏi.

    Mụ Đoan dùng tay bẹo vào tay chủ quán rồi ủn hắn ra mở cửa, miệng còn sít đôi hàm răng, mắt trợn nói:

    - Đấy, lão nói khe khẽ thôi. Lại bị bắt hết cả lút rồi! Tại lão hết cả đấy!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status