TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nên làm chất lượng thế nào?

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 6

Chủ đề: Nho Đạo Chí Thánh - Vĩnh Hằng Chi Hỏa - 儒道至圣

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    16,424
    Xu
    0

    Mặc định Nho Đạo Chí Thánh - Vĩnh Hằng Chi Hỏa - 儒道至圣

    Nho Đạo Chí Thánh

    Tác giả: Vĩnh Hằng Chi Hỏa
    Editor: Tiếu Thương Thiên


    Tác phẩm giới thiệu:

    Đây là thế giới mà người đọc sách nắm giữ lực lượng của thiên địa.

    Trong thân có tài khí, thơ cũng có thể giết địch, từ có thể diệt quân, văn chương bình thiên hạ.

    Tú tài nhấc bút, chỉ thượng đàm binh, Cử nhân giết địch, xuất khẩu thành thơ, Tiến sĩ giận dữ, thần thương thiệt kiếm.

    Thánh nhân giá lâm, dùng ngòi bút làm vũ khí, có thể phạt người, có thể phê phán thiên tử vô đạo, dùng sức một người địch cả nước.

    Lúc này, Thánh viện lũng đoạn văn vị, vua nắm giữ quan chức, mười nước tranh chấp, Man tộc thèm thuồng, Yêu tộc làm loạn.

    Lúc này, không có thơ Đường rầm rộ, không có từ Tống cường thịnh, không có văn chương cách tân, đã trăm năm không có vị Thánh mới.

    Một con cháu bần hàn không có tiếng tăm gì, sau khi bị đập đầu, cắp thơ từ truyền thế, viết kinh thánh văn chương, đạp vào con đường Chí Thánh.

    Tên truyện kèm tên tác giả: Nho Đạo Chí Thánh - Vĩnh Hằng Chi Hỏa
    *Link: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=107794
    *Dấu ấn riêng: Trí
    *Lý do đề cử: Rủ người nhảy hố
    *Giới thiệu và cảm xúc:

    Hai năm 11 tháng 22 ngày, gần 3 năm ròng kể từ ngày bộ truyện ra mắt độc giả.

    Giữa một rừng những bộ truyện về đấu khí, tu tiên,... giữa một rừng những bộ truyện từ hôn, lão gia, trọng sinh...

    Khi mọi người còn đang đắm chìm trong chữ "Hiệp" khoái ý ân cừu, "Võ" với những chiêu thức hoa lệ, bá đạo, hay chữ "Tiên" phi thiên độn địa, kể cả những bộ truyện về "Ma" tàn bạo hung ác...

    Tất cả đều có thể quy về một chữ "lực", lực lượng mới là tất cả.

    Vào thời điểm đó, Nho Đạo Chí Thánh ra đời. Tác phẩm được Qidian đề cử "Nho đạo lưu khai sơn thần tác", mở ra một hướng đi riêng sau này.

    Không còn những cảnh phi thiên độn địa, dời núi lấp biển, không còn là những màn chiến đấu hoa lệ. Có chăng chỉ là những màn đấu trí "hơi căng thẳng".

    Vĩnh Hằng Chi Hỏa muốn viết một tác phẩm mà "Trí" và "Nho" là chủ đạo, tất nhiên nhiêu đó không thì cũng chưa đủ.

    --------------------------------

    Tác giả đã phát triển một thế giới hoàn toàn mới, nơi mà người đọc sách cũng có lực lượng của bản thân. Những văn nhân cũng có thể hô mưa gọi gió, lực lượng của họ đến từ "Văn".

    Một thế giới mà những trận chiến không còn những chiến binh cầm vũ khí, không còn những hiệp khách cầm kiếm, chỉ có những thư sinh với thân hình đơn bạc, một tay cầm bút một tay cầm sách.

    Một thế giới mà Thánh đạo làm đầu, những vị Thánh nhân quyết chiến vì nhân tộc, vì Thánh đạo của bản thân, những Đại Nho tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, những Đại Học Sĩ truy nguyên trí tri thành ý rồi chính tâm,...

    Tác giả xây dựng một hệ thống tu luyện văn vị hoàn toàn mới, không còn là những hệ thống cũ kỹ (kinh điển) trong các bộ "Võ" khác. Những học vị của người đọc sách như Đồng sinh, Tú Tài, Cử Nhân,... cho đến Đại Nho giờ đây trở thành những cấp bậc, địa vị hết sức quan trọng.

    Ngoài hệ thống văn vị là những hệ thống phụ trợ (văn đài, văn tâm...), những khả năng đặc biệt mà gần như chưa bao giờ xuất hiện. Tác giả đã sử dụng nhuần nhuyễn những câu tục ngữ, thành ngữ, biến chúng thành những khả năng chưa từng có.

    Nếu bạn nghĩ sách thì có bao nhiêu để nói đâu, chỉ toàn là văn chương thi từ thì bạn đã sai lầm lớn.

    Bách gia chư tử, mỗi nhà mỗi vẻ, đây là thời đại mà Bách gia tranh tiếng.

    Lấy Nho gia làm chủ đạo, Pháp gia chủ tu luật pháp, Binh gia chưởng quản binh quyền, tu tập binh pháp, Nông gia phát triển nông nghiệp, hành vân bố vũ, Công gia phát triển kĩ thuật, Tung Hoành gia ngoại giao, tung hoành bốn phương, Tạp gia thì ứng với câu "kiêm Nho Mặc, hợp Danh Pháp" tu tập đạo của các gia khác.

    Cầm kỳ thư hoạ, cầm giết người trong vô hình, kỳ bày tinh bố trận, hoạ vẽ rồng điểm mắt, hoá hoạ thành thực.

    Chúng ta không thể không nhắc đến Yêu tộc và Man tộc, hai chủng tộc hùng mạnh, áp đảo hoàn toàn Nhân tộc. Nếu không nhờ đạo tường chắn ngăn cách giữa hai thế giới, sự giúp đỡ của Long tộc hay do sợ hãi những hậu chiêu của Khổng Tử để lại - vị Thánh Nhân duy nhất mà mạnh nhất trước giờ của Nhân tộc thì có lẽ Nhân tộc đã bị diệt từ lâu.

    Nhân tộc có kẻ địch mạnh như vậy đấy, nhưng trong Nhân tộc vẫn luôn luôn có nội đấu, có đấu tranh nhỏ vì quyền lợi, tài vật thì cũng có những lần đấu tranh lớn vì Thánh đạo của chính bản thân: Mặc tử với "Nhân chi sơ, tính bổn thiện" thì với Tuân tử lại là "Nhân chi sơ, tính bổn ác", hai người đều là đệ tử của Khổng Tử, là sư huynh đệ đồng môn nhưng cuộc chiến Thánh đạo của họ lại kéo dài hơn ngàn năm đến đời con cháu vẫn chưa kết thúc. Những cuộc đối chọi gay gắt không ai chịu nhường ai có lẽ sẽ không bao giờ ngừng nếu không có sự uy hiếp của kẻ địch.

    --------------------------------

    Nhân vật chính là Phương Vận, một kẻ xuyên việt, trên thân mang chí bảo "Kỳ Thư Thiên Địa" và mấy ngàn năm lịch sử, văn chương Trung Quốc, về cơ bản thì hắn đến từ tương lai, hắn biết rõ dòng chảy chủ lưu của xã hội, nơi mà nam nữ bình đẳng, người người ngang hàng.

    Dù đứng trên vai của cự nhân nhưng Phương Vận không hề kiêu ngạo, hắn vẫn chuyên tâm học tập, phát triển bản thân. Hắn muốn đẩy nhanh tốc độ phát triển của Nhân tộc để có thể chống lại kẻ thù.

    Truyện tái hiện những cuộc thi cử cổ đại Tú Tài, Cử Nhân, khoảnh khắc đề tên bảng vàng, miêu tả những màn đấu trí, đấu khẩu giữa Phương Vận và những thế gia vọng tộc, những lần văn hội vui vẻ nhưng cũng tràn ngập thủ đoạn. Những lần thám hiểm cổ địa, Thánh địa nguy hiểm, những khoảnh khắc hy sinh vì đại nghĩa, vì chủng tộc hay những cảm xúc tức giận vì sự vô sỉ của kẻ địch.

    Truyện yy nhẹ, vừa phải, nhân vật chính một vợ dù có rất nhiều nữ tử khác hâm mộ ảnh. Mấy trăm chương đầu convert dễ đọc, mấy trăm chương giữa vì đổi người convert mà cũng không chịu làm kĩ nên sẽ hơi khó đọc chút, từ khoảng chương 1200 trở đi do ta convert thì chăm chút lại kĩ càng.

    Chào mừng đến thế giới "Bách gia đua tiếng" của NHO ĐẠO CHÍ THÁNH

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Chạy lại dự án bộ này hay mà ít người đọc quá vì viết về Nho đạo, thơ văn thì nhiều.

    Bản convert đọc tạm nếu đợi quá lâu: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=107794
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Thương Thiên, ngày 02-06-2017 lúc 00:25.
    ---QC---
    Hidden Content | Hidden Content | Hidden Content

    Tại hạ mà biết trần gian đau khổ thế này thì ngay từ đầu đã cóc chịu hạ phàm. Hidden Content


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhnv.tex,naruto1993123,NguyenHoang,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    16,424
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 1: Con cháu hàn môn


    Editor: Tiếu Thương Thiên
    Nguồn: tangthuvien.com



    Đại lục Thánh Nguyên, Cảnh quốc, Giang Châu, phủ Đại Nguyên, Tế huyện.

    Bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, chim chóc vui thích kêu hót, mặt đất rơi đầy lá cây cùng cánh hoa do trận mưa đêm qua, sắc xuân dạt dào.

    Phương Vận lạnh run khắp người, bỗng nhiên bừng tỉnh, mở to mắt ngỡ ngàng quan sát xung quanh.

    Phương Vận phát hiện mình nằm trên một bàn đá xanh trong hẻm nhỏ, mặt đất ướt sũng, vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau đớn, nóng rát.

    "Ta rõ ràng nhớ được có cháy trong tiệm sách, sau đó thì ta nhảy lầu chạy trốn, tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là nơi nào?" Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm.

    Ánh mắt Phương Vận phát hiện quần áo trên người không đúng, cúi đầu xem xét, cực kỳ sợ hãi, bản thân vậy mà mặc cổ đại vải bố thô y, trên quần áo dính nước bùn cùng vết máu. Cánh tay của mình vừa mảnh vừa nhỏ.

    Bên cạnh có một vũng nước nhỏ, Phương Vận cúi đầu nhìn, vũng nước phản chiếu dung mạo của hắn.

    "Đây không phải là ta lúc mười bốn mười lăm tuổi sao?"

    Đột nhiên, Phương Vận đại não đau nhức dữ dội, mắt nổ đom đóm, đại lượng ký ức tuôn vào đầu óc, hắn gắt gao cắn răng, mồ hôi chảy ra từ trán.

    Không biết rõ đã qua bao lâu, Phương Vận bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi sắp xếp ký ức vừa nhiều thêm.

    "Thì ra nơi này đã không phải là Địa Cầu, mà là trước giờ chưa từng nghe nói đại lục Thánh Nguyên. Tên thiếu niên cũng gọi là Phương Vận, đã bị người đánh chết. Chẳng lẽ ta té chết trong tiệm sách rồi, sau đó cơ duyên trùng hợp chiếm cứ thân thể của hắn? Cái này là trong truyền thuyết hoàn hồn sống lại?"

    "Nguyện vọng mãnh liệt nhất của tên Phương Vận này là trở thành Đồng sinh (1), có được tài khí để làm rạng rỡ tổ tông. Ở đây thậm chí có loại lực lượng "tài khí" này, người đọc sách có thể thông qua tài khí khống chế 'Thiên địa nguyên khí', đạt được lực lượng càng thêm cường đại, thật sự là chưa từng nghe thấy."

    "Ồ? Lịch sử ở đây. . ."

    Phương Vận phát hiện cái thế giới này ngoại trừ có yêu man, lịch sử đại lục Thánh Nguyên ở trước triều nhà Thương rất bình thường, nhưng từ những năm cuối triều nhà Thương đã có biến hóa cực lớn.

    Những năm cuối triều nhà Thương, Tây Bá Hầu Cơ Xương tức là Chu Văn Vương sau này, xem nhật nguyệt tinh không ghi thành thiên cổ kỳ thư 《 Kinh Dịch 》, trời giáng dị tượng, tài khí quán đỉnh, trời phong Á Thánh, rời Tây Kỳ phạt Trụ.

    Đại quân Tây Kỳ thế như chẻ tre, nhiều ngày sau đến dưới thành Triều Ca, kinh đô triều nhà Thương, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, mười vạn Yêu tộc, ba mươi vạn Man tộc cùng trăm vạn đại Thương binh sĩ như thủy triều tuôn ra, vây quanh hai mươi vạn quân sĩ Tây Kỳ.

    Thương Trụ Vương đứng tại trên cổng thành ôm yêu hồ Đát Kỷ, mắng to quân sĩ Tây Kỳ, về sau hạ lệnh tổng tiến công, mắt nhìn quân sĩ Tây Kỳ sắp tao ngộ tai hoạ ngập đầu, Chu Văn Vương đạp mây xanh từ trên trời giáng xuống.

    Chu Văn Vương một thân áo trắng, trừng mắt lạnh lẽo nhìn, liệt kê mười tội lớn của Thương Trụ Vương , mỗi nói một tội, quốc vận đại Thương giảm một thành, Thương Trụ Vương già mười tuổi. Văn Vương nói xong, quốc vận đại Thương sụp đổ, Thương Trụ Vương gần đất xa trời, chỉ còn một hơi yếu ớt.

    Chu Văn Vương tài khí hóa thành liệt dương, treo cao bầu trời, tay nâng đọc thánh thư 《 Kinh Dịch 》, nguyên một đám văn tự màu vàng thật nhỏ từ trong miệng bay ra, càng bay càng lớn, cuối cùng biến thành một người lớn nhỏ, vô số chữ to màu vàng vờn quanh tài khí liệt dương, đại phóng kim quang, soi sáng thiên hạ.

    Kim quang không làm tổn thương Nhân tộc, nhưng mười vạn Yêu tộc cùng ba mươi vạn Man tộc đột nhiên kêu rên thảm thiết, thân thể từ trong đến ngoài nứt ra, máu tươi văng khắp nơi, lần lượt chết đi.

    Trên Mục Dã, máu chảy khắp nơi.

    Trụ Vương băng hà, trăm vạn binh sĩ đại Thương đầu hàng.

    Hậu nhân tán tưởng Chu Văn Vương: Một tay giết yêu man, một mình an thiên hạ.

    Về sau, Chu Văn Vương truyền ngôi cho Vũ Vương, dốc lòng nghiên cứu 《 Kinh Dịch 》, tuổi thọ đạt năm trăm tuổi.

    Sau đó thiên hạ lại không có người có tài khí, thẳng đến Khổng Khâu xuất thế.

    Thời điểm Thánh nhân Khổng Tử giáng sinh tướng mạo quái lạ, bị vứt tới hoang dã, thời tiết mười phần nóng bức, diều hâu đỗ xuống, vỗ cánh quạt gió vì hắn xua đuổi hè nóng bức, một cái hổ mẹ đem Khổng Tử ngậm trong mồm tiến vào hổ ổ, dùng sữa hổ nuôi nấng, cho nên hậu nhân nói Khổng Tử là "Long sinh hổ dưỡng ưng quạt".

    Về sau hổ mẹ đem Khổng Tử trả lại Khổng mẫu, Khổng mẫu dốc lòng dưỡng dục.

    Mẫu thân của Khổng Tử là tiểu thiếp, sau khi Khổng phụ qua đời, Khổng Tử cùng mẫu thân bị chính thê của Khổng phụ đuổi đi.

    Thời điểm Khổng Tử còn trẻ hết sức nghèo khó, sau khi phong thánh từng đối với đệ tử nói: "Ngô thiếu dã tiện, cố đa năng bỉ sự." Là ý nói, hắn khi còn bé rất nghèo, cho nên phải làm rất nhiều việc nặng.

    Khổng Tử lúc trẻ rất bình thường, thời kỳ trung niên mới thể hiện ra địa phương khác với người thường, cũng chu du các nước.

    Khổng Tử lúc già về lại Lỗ quốc làm quan, cuối cùng đảm nhiệm Đại tư khấu (2) là một trong các quan viên cao nhất Lỗ quốc, nhưng cuối cùng bị xa lánh từ quan.

    Sau khi từ quan, Khổng Tử một lần nữa chỉnh sửa 《 Kinh Thi 》《 Kinh Thư 》《 Lễ Ký 》 cùng 《 Kinh Nhạc 》, cũng giảng giải 《 Kinh Dịch 》 của Văn Vương. Cuối cùng, Khổng Tử tự tay biên soạn 《 Kinh Xuân Thu 》, lúc sách thành, tài khí xông lên trời, thiên hoa loạn trụy, quần tinh thiên chiếu, mây ngũ sắc ngàn dặm, tiếng sấm truyền vạn dặm, thiên hạ chấn động, thành tựu Á Thánh.

    Sau khi Khổng Tử phong thánh bế quan mười năm.

    Không lâu về sau, năm đó Thương Chu cuộc chiến tôn Xà tộc Yêu Thánh đào thoát trải qua tám trăm năm tu luyện, càng tiến một bước, trở thành Đại Thánh, mưu toan báo mối thù Văn Vương diệt yêu man, quy mô xâm lấn.

    Liên quân yêu man đến phía dưới thành Ngọc Hải, mọi người hoang mang.

    Mắt thấy yêu man sắp công thành, Khổng Tử ngồi văn bảo "Liệt Quốc xa" bay tới, tay trái cầm "Xuân Thu thư", tay phải cầm "Xuân Thu bút", sau khi chứng kiến Xà tộc Đại Thánh, mỉm cười nói: "Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế (3), thỉnh Đại Thánh vào trong hũ, dùng lửa hầm nấu."

    Trăm vạn yêu man giận dữ, chỉ thấy Khổng Tử nhấc bút, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, Xuân Thu bút viết liền chín chữ "Tru" , một chữ một đao, chém giết Xà tộc Đại Thánh, đem Xà tộc Đại Thánh chia ra làm mười, sau đó Khổng Tử trước mặt mọi người chế biến thức ăn, một người ăn tươi Xà tộc Đại Thánh dài trăm trượng.

    Trong quá trình chế biến thức ăn, liên quân trăm vạn yêu man muốn chạy trốn, Khổng Tử tiện tay ném ra ngoài văn bảo Xuân Thu thư, che ba nghìn dặm trời, sách khẽ động, cuốn giết trăm vạn yêu man.

    Vạn dân quỳ sát, miệng hô Thánh nhân.

    Về sau Khổng Tử mở thư viện đầu tiên - thư viện Khúc Phụ, đánh vỡ ngay lúc đó giáo dục lũng đoạn, tuyển nhận ba vạn đệ tử bình thường, ba ngàn đệ tử thân truyền, bảy mươi hai hiền đệ tử.

    Sau khi hết thảy người bái Khổng Tử làm thầy trải qua học tập, tự nhiên mà có được tài khí.

    Về sau Khổng Tử càng tiến một bước, thành tựu Thánh nhân vị, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

    Thánh nhân hiểu rõ thiên cơ, cảm thấy Nhân tộc dấu diếm đại nguy cơ, vì vậy lái Liệt Quốc xa, độc thân lên ba man, hạ tứ hải, trèo lên núi Ngũ Yêu, bức bách yêu man hai tộc ký kết ước hẹn ngàn năm không chiến.

    Không người nào biết Khổng Tử bên trên ba man hạ tứ hải trèo lên năm núi cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ biết Khổng Tử trở về sau toàn diện tìm hiểu Bách gia, sau đó một mực bế quan không ra.

    Sau khi Khổng Tử bế quan, năm người Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử bởi vì được thân truyền của Khổng Tử, lần lượt phong Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.

    Học trò Nho gia không hề cùng mặt khác bách gia đối lập, cháu trai Khổng Tử là Tử Tư thậm chí nói ra lý niệm "Học Bách gia", chủ động hướng bách gia thỉnh giáo, hơn nữa trợ bách gia học tập tài khí, Mặc gia Mặc Tử, Pháp gia Hàn Phi tử, học phái Tạp gia Lã Bất Vi, Nông gia Hứa Hành, Binh gia Tôn Tử lần lượt phong Bán Thánh.

    Thẳng đến Hán Thái Tổ Lưu Bang trảm bạch xà yêu khởi nghĩa, các đệ tử mới biết Khổng Tử sắp qua đời.

    Lúc Khổng Tử tạ thế, thánh thể hóa thành tài khí cột khói, xông thẳng lên trời, thời gian lâu không tiêu tan, mỗi người trong thiên hạ đều thấy được. Ba ngày sau, tài khí cột khói chia ra làm ba, một vào thư viện Khúc Phụ, một vào ba vạn đệ tử, một vào thiên hạ.

    Nhờ vậy mà năm vị Bán Thánh: Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử lại tiến một bước, phong Á Thánh.

    Từ đó, mở ra thời đại tài khí.

    Từ đó, trăm nhà đua tiếng chung quy nho.

    Không có bi kịch trục xuất bách gia, Nhân tộc rầm rộ.

    Sau khi Khổng Tử qua đời, thư viện Khúc Phụ đổi tên "Thánh viện", địa vị cao cả.

    Thánh viện dần dần hoàn thiện lực lượng tài khí, tuân theo nguyện vọng của Khổng Tử, hấp thu tinh hoa bách gia, chỉ cần có tài là nâng lên, sáng lập mười văn vị, theo thứ tự là Đồng sinh, Tú tài, Cử nhân, Tiến sĩ, Hàn Lâm, Đại Học sĩ, Đại Nho, Bán Thánh, Á Thánh, Thánh nhân.

    Người đọc sách văn vị càng cao, tài khí càng nhiều, khống chế thiên địa nguyên khí càng mạnh.

    Phương Vận cảm xúc bành trướng, không nghĩ tới thậm chí có thế giới thần kỳ như vậy.

    "Chỉ cần trở thành Đồng sinh liền có thể có được cơ bản nhất 'Tài khí', đồng thời đạt được trời ban văn vị, trời ban Đồng sinh 'minh mâu dạ thị (4)', có thể quan sát trong đêm, ban đêm không cần đốt đèn dầu có thể đọc sách. Mà sau khi trở thành Tú tài càng ghê gớm, có thể 'chỉ thượng đàm binh' (5), đây cũng không phải cười nhạo người khác, mà là Tú tài ghi thành chiến thơ, chiến từ có thể hóa chữ thành thật, hình thành lực lượng cường đại. Đợi văn vị cao, có càng không thể tưởng tượng nổi lực lượng do trời ban."

    Phương Vận lại nghĩ tới, đại lục Thánh Nguyên đồng dạng đã trải qua Tần, Hán cùng thời kỳ Tam Quốc, trước mắt đại lục Thánh Nguyên cùng sở hữu mười cái quốc gia. Phương Vận thông qua danh nhân lịch sử gần đây, suy đoán ra hiện tại đại lục Thánh Nguyên đại khái ở vào trước thời Tùy Đường.

    Phương Vận đếm ngược danh nhân phong thánh gần đây.

    Vương Hi Chi có danh xưng "Thư Thánh" mượn 《 Lan Đình tập tự 》《 Bình An thiếp 》《 Tang Loạn thiếp 》 phong Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.

    Có Đào Uyên Minh bằng 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》《 Ngũ Liễu tiên sinh truyện 》《 Quy Khứ Lai Hề Từ 》 vân vân phong Bán Thánh.

    Có Tổ Xung Chi bằng vào 《 Xuyết Thuật 》 《 Đại Minh Lịch 》 《 Dịch Nghĩa 》 vân vân phong Bán Thánh.

    Có Lịch Đạo Nguyên bằng vào 《 Thủy Kinh Chú 》 cùng 《 Bản Chí 》 phong Bán Thánh.

    Có Phạm Chẩn dùng 《 Thần Diệt luận 》 phong Đại Nho, xếp sau Bán Thánh.

    Nhưng là, không có Lý Bạch! Không có Đỗ Phủ!

    Không có Bạch Cư Dị! Không có Vương Xương Linh!

    Không có Lý Thương Ẩn! Không có Ôn Đình Quân!

    Không có Vương Duy! Không có Đỗ Mục!

    Không có Hàn Dũ! Không có Liễu Tông Nguyên!

    Không có Nhan Chân Khanh! Không có Liễu Công Quyền!

    Không có Tô Đông Pha! Không có Âu Dương Tu!

    Không có Lục Du! Không có Lý Thanh Chiếu!

    Không có Lục Cửu Uyên! Không có Trình Di Trình Hạo! Không có Chu Hi! Không có Vương Dương Minh!

    Phàm là danh nhân Tùy Đường về sau một cái đều không có!

    Phương Vận hít sâu một hơi, không hề nghi ngờ, đối với hắn mà nói, đây có lẽ là thời đại tốt nhất!

    Đột nhiên, sắc mặt Phương Vận khẽ biến, bởi vì lúc này hắn mới nhớ tới thân phận hiện tại cùng thời gian trước mắt.

    Gia cảnh của tên Phương Vận này bần hàn, phụ mẫu chết sớm, trong nhà chỉ có một cái so với hắn lớn hơn ba tuổi gọi Ngọc Hoàn là đồng dưỡng tức (6).

    Vốn Phương gia mua không nổi đồng dưỡng tức, nhưng năm đó Ngọc Hoàn bị phụ thân mang theo chạy nạn, được Phương gia thu lưu. Phụ thân nàng trộm tiền không nhiều lắm của Phương gia đi bài bạc, kết quả thua rồi lại đi gian lận, bị người đánh đến hấp hối, trước khi chết đem Ngọc Hoàn bán cho Phương gia làm đồng dưỡng tức, xem như trả nợ cho Phương gia.

    Ngọc Hoàn từ nhỏ liền có tướng mỹ nhân, sau khi lớn lên càng thêm xinh đẹp, được đồng hương xưng là "Giang Châu Tây Thi", dù là trong nhà không có tiền chỉ mặc váy bằng vải thô, vô cùng đơn sơ cũng khó dấu phong thái tuyệt thế của nàng.

    Sau khi phụ mẫu qua đời, Phương Vận cùng Ngọc Hoàn sống nương tựa lẫn nhau, Ngọc Hoàn khéo tay, dựa vào thêu thùa may vá để kiếm tiền.

    Buổi sáng thì Phương Vận tại tư thục đọc sách, giữa trưa bắt đầu ở tửu lầu Cát Tường làm tiểu nhị mưu sinh, một lòng muốn khảo thi Đồng sinh.

    Chú thích:
    (1) Đồng sinh (童生): học trò nhỏ, vì trong truyện nó là văn vị nên mình để hán việt nhé.
    (2) Đại tư khấu (大司寇) là một chức quan chuyên coi việc hình pháp.
    (3) Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế (食不厌精, 脍不厌细): cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt. Một câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử.
    (4) Minh mâu dạ thị (明眸夜视): mắt sáng nhìn đêm.
    (5) Chỉ thượng đàm binh (纸上谈兵) lý luận suông, nói thiếu cơ sở thực tế.
    (6) Đồng dưỡng tức (童養媳) là tập quán con gái của một gia đình nghèo được đem cho một gia đình giàu nuôi để giúp việc nhà và sau này lấy một trong số con trai của họ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu Thương Thiên, ngày 02-06-2017 lúc 05:40.
    Hidden Content | Hidden Content | Hidden Content

    Tại hạ mà biết trần gian đau khổ thế này thì ngay từ đầu đã cóc chịu hạ phàm. Hidden Content

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhnv.tex,naruto1993123,NguyenHoang,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    16,424
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 2: Nguy cơ


    Editor: Tiếu Thương Thiên
    Nguồn: tangthuvien.com



    Hôm nay đúng là thời điểm bổn huyện tổ chức thi huyện tuyển chọn Đồng sinh, Phương Vận chính là học sinh dự thi, bất quá Phương Vận đối với tiền đồ của mình tràn ngập tuyệt vọng.

    Phương Vận là điển hình của học sinh nhà nghèo.

    Những cái kia vọng tộc, danh môn, hào phú, thế gia phong thánh thậm chí chí cao vô thượng Khổng phủ học sinh, có thể không cần buồn phiền chuyện ăn uống, không cần phân tâm lo sinh kế gia đình, nhưng Phương Vận không được.

    Bọn hắn có thể trực tiếp đi học đường thư viện tốt nhất, nhưng Phương Vận không được.

    Bọn hắn muốn mời dạng gì lão sư thì mời dạng đấy, muốn lúc nào thỉnh giáo lão sư thì lúc đấy thỉnh giáo, nhưng Phương Vận không được.

    Bọn hắn muốn mua kinh, chú, truyện, giải, tập, vân vân dạng gì sách vở thì tùy tiện mua, thậm chí trong nhà có sẵn, nhưng Phương Vận không được.

    Đối với học sinh nhà nghèo giống Phương Vận, sống sót đã là một chuyện rất khó, có thể đọc một ít sách đã là cực hạn, về phần tên đề bảng vàng, tuổi trẻ phấn khởi, nhân sinh đặc sắc, hết thảy đều vượt khỏi phạm vi của con cháu hàn môn.

    Phương Vận bất giác nắm chặt hai đấm.

    Sau đó, Phương Vận lại phát giác tuyệt cảnh của chính bản thân mình, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất không phải lo lắng phản ứng của người trong nhà sau khi mình chết, mà là việc sinh tồn.

    Ngay tại đêm qua, Phương Vận kia trên đường về nhà, bị bốn tên bịt mặt đánh đến chết.

    "Ai muốn giết tên Phương Vận kia?"

    Phương Vận rất nhanh nghĩ đến khả năng duy nhất.

    Trước tết thanh minh, Phương Vận từng mang theo đồng dưỡng tức tỷ tỷ Ngọc Hoàn đi thắp hương ở đền thờ Vũ Hầu (1) ngoài năm mươi dặm, cầu vũ hầu Gia Cát Lượng phù hộ hắn có thể thông qua thi huyện, thi đậu Đồng sinh.

    Trên đường trở về, hai người gặp phải một người ngồi xe ngựa.

    Người kia cười hỏi đường đi đền thờ Vũ Hầu, Phương Vận liền lễ phép chỉ đường.

    Nào biết được người nọ sau khi tạ ơn Phương Vận thì lại bắt chuyện, cũng tự giới thiệu, tên là Liễu Tử Thành, ba năm trước đây thi đậu Tú tài, hơn nữa là cháu đích tôn của danh môn Liễu gia nổi tiếng khắp phủ Đại Nguyên, anh của hắn vô cùng tài ba, năm ngoái là Cử nhân hạng nhất của Giang Châu, hay còn gọi là giải Nguyên (2).

    Nếu Liễu Tử Thành chỉ là danh môn thì cũng không tính là cái gì, nhưng người nào của phủ Đại Nguyên cũng biết, Đại Nguyên Liễu gia có một vị bà con xa quyền thế ngập trời ở kinh thành, tả tướng Liễu Sơn, đứng đầu tứ tướng nội các của Cảnh quốc, là trọng thần được tiên đế uỷ thác, thậm chí có người nói một nửa Cảnh quốc quan viên là môn sinh bạn cũ của Liễu Sơn.

    Nguyện vọng lớn nhất của Phương Vận cũng chẳng qua là đậu thi huyện trở thành Đồng sinh, về phần thông qua thi phủ thành Tú tài với hắn chỉ là mộng tưởng khó mà chạm tới, mà sự nho nhã lễ độ, khí độ phi phàm của Liễu Tử Thành, thêm văn vị Tú tài khiến người khác hâm mộ, cho nên Phương Vận không hề phòng bị, Liễu Tử Thành hỏi gì thì hắn đáp nấy.

    Sau đó Phương Vận thỉnh giáo Liễu Tử Thành khảo thi thi huyện ra sao, Liễu Tử Thành cũng dốc túi giúp đỡ nên Phương Vận vô cùng cảm kích.

    Khi biết được Liễu Tử Thành đã từng đi qua một trong tam đại Thánh địa là "Thư Sơn", thậm chí trèo lên tòa lầu các thứ hai, Phương Vận càng thêm kính trọng Liễu Tử Thành.

    Về sau Liễu Tử Thành để xe ngựa của mình đưa Phương Vận cùng Ngọc Hoàn về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng thậm chí xưng huynh gọi đệ.

    Đêm đó, Liễu Tử Thành ở lại trong nhà Phương Vận, đốt đèn nói chuyện cả đêm, để cho Phương Vận càng thêm cảm kích.

    Ngày hôm sau, Liễu Tử Thành lưu lại hai mươi lượng ngân phiếu cùng một phong thư rồi ly khai, trên thư nói hắn cùng Phương Vận giống như mới quen đã thân, vân vân..., hy vọng Phương Vận nhận lấy ngân phiếu, nếu thật sự không muốn thu, thì chờ tên đề bảng vàng sau lại trả cho hắn.

    Phương Vận nhìn xong thầm nghĩ Liễu Tử Thành thật là quân tử. Bất quá hắn đem ngân phiếu cho Ngọc Hoàn, bảo nàng cất kỹ, kiên quyết không cần ngân phiếu của người khác.

    Nào biết Ngọc Hoàn lại nói Liễu Tử Thành hình như có dụng ý xấu, nhưng tên Phương Vận kia lại giận dữ, trách cứ Ngọc Hoàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

    Về sau, Liễu Tử Thành lại đến mấy lần, lần lượt đưa cho Phương Vận một ít sách vở, tình bạn của hai người càng thêm sâu sắc.

    Ngọc Hoàn đã hai lần nói không thích Liễu Tử Thành nhưng đều bị Phương Vận trách cứ, sau đó cũng không còn nhắc lại.

    Mãi đến một ngày kia, lúc Ngọc Hoàn đi ra ngoài mua thức ăn gặp được đám du côn, đúng dịp Liễu Tử Thành vừa đi ngang qua, nên Liễu Tử Thành kích phát lực lượng của văn bảo "bút Sơn Nhạc", cầm kiếm giết lùi hơn mười tên du côn, cứu được Ngọc Hoàn, làm cho Phương Vận cảm động đến rơi nước mắt.

    Ngay tại nửa tháng trước, Liễu Tử Thành nhắc đến thái độ của Phương Vận đối với Ngọc Hoàn, thậm chí vạch ra gia cảnh của Phương Vận như vậy chỉ có hại nàng.

    Phương Vận cũng tự biết bản thân mắc nợ Ngọc Hoàn, nói mình có lỗi với nàng, nên mặc cho thân thích một mực khuyên bảo cũng không có kết hôn nhập động phòng cùng Ngọc Hoàn, hắn từng thề đợi tên đề bảng vàng nhất định phải nở mày nở mặt lấy nàng làm nương tử.

    Liễu Tử Thành hỏi Phương Vận nắm chắc mấy thành thi đậu Đồng sinh, muốn nở mày nở mặt, ít nhất cũng phải trở thành Cử nhân, mà Phương Vận lại nắm chắc mấy thành trở thành Cử nhân?

    Phương Vận trầm mặc.

    Vì vậy, Liễu Tử Thành nói hắn nguyện ý nạp Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp, cũng nguyện ý ra hai ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ.

    Phương Vận ngạc nhiên nhìn xem Liễu Tử Thành, nhưng vẫn không nhìn ra được mục đích thực sự của gã.

    Ngay lúc đó, Ngọc Hoàn đi ra, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

    Thì ra mỗi lần Liễu Tử Thành tới, đều sẽ cố ý đến gần lấy lòng Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn có kể nhưng Phương Vận cứ một mực không tin, vì vậy Ngọc Hoàn thiết kế lừa gạt Liễu Tử Thành, nói rằng nếu hắn có thể thuyết phục Phương Vận, nàng liền làm tiểu thiếp của Liễu Tử Thành.

    Liễu Tử Thành trúng kế, Phương Vận thì hoàn toàn tỉnh ngộ, mắng to Liễu Tử Thành, cũng đem ngân phiếu với đám đồ đạc mà Liễu Tử Thành đưa tặng ném khỏi cửa.

    Liễu Tử Thành thẹn quá hoá giận, uy hiếp Phương Vận, nếu trước khi thi huyện bắt đầu mà Phương Vận không bán Ngọc Hoàn cho hắn để làm thiếp, hắn liền khiến cho cả đời Phương Vận hết hi vọng thi Đồng sinh.

    Phương Vận nhớ lại lời của Liễu Tử Thành.

    "Thứ cho mặt không biết xấu hổ! Bản công tử lấy Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp là định viết nên một đoạn giai thoại: Liễu Tử Thành trợ giúp con cháu hàn môn, thư sinh nghèo phó thác đồng dưỡng tức xinh đẹp! Ta đã nói qua với huynh trưởng, ta sẽ lấy được mỹ thiếp, nếu hắn để ý nàng, ta cũng có thể đưa cho hắn, các ngươi hiện tại không đồng ý, làm sao ta có mặt đi gặp hắn! Trước khi thi huyện mà Ngọc Hoàn không theo ta, đừng trách ta hạ độc thủ! Cảnh quốc là do chúng ta Liễu gia định đoạt!"

    Liễu Tử Thành nói xong thì nghênh ngang rời đi, đến tận bây giờ Phương Vận đều không thể quên được tiếng cười to của Liễu Tử Thành, cũng không thể quên được câu nói kia của Ngọc Hoàn.

    "Ta Dương Ngọc Hoàn sinh là người của Phương gia, chết là ma của Phương gia!"

    Chỉ là, Dương Ngọc Hoàn trong mắt cất giấu thật sâu bất đắc dĩ cùng bi thương, thậm chí còn có một tia tuyệt vọng.

    Tên Phương Vận kia chỉ biết xấu hổ với cảm động, nhưng Phương Vận hiện giờ nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, Dương Ngọc Hoàn thậm chí có loại cảm giác bi tráng sẵn sàng chết!

    Phương Vận cảm thấy đau nhức ở sau đầu, thò tay sờ thử, không khỏi rên nhẹ, vậy mà bị đánh vỡ đầu.

    "Ta đã còn sống, Liễu Tử Thành nhất định sẽ tiếp tục trả thù! Hiện tại ta chạy kiểu gì cũng không thoát, phương pháp duy nhất là thông qua thi huyện trở thành Đồng sinh, đã có công danh cùng văn vị, hắn tuyệt đối không dám giết ta ở Tế huyện! Đồng sinh chỉ tương đương với 'nhân tài dự trữ', Tú tài là nhân tài trụ cột, cho nên thi huyện là đơn giản nhất, chỉ cần khảo thi hai khoa 'Kính mời Thánh ngôn' với 'Thi từ', về phần 'Kinh nghĩa' cùng 'Sách luận' (3) thì sau này mới có."

    "Khoa cử của đại lục Thánh viện với Trung Quốc cổ đại có chỗ khác nhau, bất quá, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy."

    Phương Vận âm thầm suy nghĩ, đi ra ngoài hẻm nhỏ, tình trạng vết thương quá nặng, toàn thân đau đớn, quần áo cũng ướt sũng, mặc lên người rất là khó chịu, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

    Đi ra đầu ngõ, Phương Vận nhìn thấy người quen trước mặt, là Đoàn Hổ làm tiểu nhị chung với hắn, lớn hơn hắn khoảng bốn năm tuổi.

    Phương Vận đang tính gượng cười chào hỏi, nào biết Đoàn Hổ sửng sờ một chút, sau đó lại lộ ra vẻ do dự, hạ thấp giọng nói: "Ngươi mau về nhà đi, trong nhà ngươi có chuyện rồi."

    Đoàn Hổ còn muốn nói tiếp, chưởng quỹ Chân ở ngay cửa ra vào của tửu lầu Cát Tường cách đó năm trượng đã hô to: "Tiểu Hổ ngươi ngứa da à? Nhanh đi mua thức ăn, nếu chậm thì coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi!"

    Đoàn Hổ bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa mắt ra hiệu bảo Phương Vận coi chừng rồi quay đầu ly khai.

    Phương Vận không nghĩ tới nhà mình cũng xảy ra chuyện, không muốn so đo với chưởng quỹ Chân, bước nhanh hơn.

    Nào ngờ chưởng quỹ Chân lại cực kỳ hả hê hô lớn: "Ba năm trước, ta từng nói muốn mua xuống Giang Châu Tây Thi của nhà ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đọc sách, hiện tại thế nào? Bị phủ Đại Nguyên Liễu gia nhìn chằm chằm vào, bây giờ ngươi cũng không lấy được một cắc nào! Toàn bộ huyện chúng ta cũng chỉ có hai cái vọng tộc, một cái danh môn đều không có, Liễu gia thế nhưng mà danh môn, ăn người không nhả xương. Thấy ngươi bị thương khắp người, chắc là người của Liễu gia làm a?"

    chưởng quỹ Chân mặc áo bào viên ngoại màu xanh lá, đầu đội mũ chỏm màu đen, hơn bốn mươi tuổi, một vợ hai thiếp, tính tình cay nghiệt. Bởi vì họ của hắn đồng âm với chữ "châm", cho nên tiểu nhị của quán rượu cũng âm thầm gọi hắn "Châm Nhãn Tiểu" (4).

    Có một lần Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn quá gầy yếu, muốn trộm chút thịt bỏ của khách nhân ăn dư, đem cho Dương Ngọc Hoàn, nhưng bị chưởng quỹ Chân phát hiện, kết quả chưởng quỹ Chân giật lấy ném xuống đất, giẫm chân lên rồi đá cho con chó trong sân.

    "Cho chó cũng không cho ngươi!"

    Phương Vận đến giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của chưởng quỹ Chân lúc nói chuyện.

    Phương Vận cố nén lửa giận, tiếp tục tiến về trước.

    chưởng quỹ Chân dương dương đắc ý nói: "Ngươi cho rằng ta mướn ngươi làm tiểu nhị là vì ngươi giỏi? Ta là vì đến gần Ngọc Hoàn thôi. Đáng tiếc Ngọc Hoàn bị ma quỷ ám ảnh, trước sau cách xa ta, ta mới dùng ngươi để trút giận. Nếu ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, ta cũng không thể mang họa vào người, ngươi bị sa thải rồi!"

    Phương Vận dừng bước lại, quay người nhìn chưởng quỹ Chân một cách lạnh lùng, nói: "Vậy thì mời chưởng quỹ Chân đem số tiền công còn lại trả cho ta."

    "Ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, tửu lầu của ta rất có thể bị Liễu gia giận chó đánh mèo, ta không cho ngươi bồi thường tiền đã không tệ rồi, ngươi còn muốn tiền công? Cút! Ngươi còn dám đến Cát Tường tửu lầu của ta, coi chừng ta đánh gãy chân chó của ngươi!" chưởng quỹ Chân trừng mắt nhìn Phương Vận.

    Phương Vận nhìn hằm hằm chưởng quỹ Chân, nói: "Ta nhớ kỹ lời của ngươi rồi, tiền công ngày hôm nay ngươi thiếu ta, ta sẽ để cho ngươi trả lại gấp nghìn lần!" Nói xong thì ly khai.

    "Nghèo kiết hủ lậu, nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi!" chưởng quỹ Chân giễu cợt một câu, tiến vào quán rượu.

    Phương Vận cắn răng đi nhanh, muốn về nhà xem xảy ra chuyện gì, sau đó thì mang bút mực đi thi, nếu như hắn không thể khảo trúng Đồng sinh, tối đa ba ngày thì Liễu Tử Thành sẽ ra tay lần thứ hai, đến lúc đó hắn chắc hẳn phải chết!

    Chỉ cần thi đậu Đồng sinh, Phương Vận liền tạm thời an toàn, cho dù Liễu Tử Thành là danh môn vọng tộc, cũng không dám giết một tên Đồng sinh có văn vị ở ngay Tế huyện.

    Phương Vận không thèm quan tâm ánh mắt của người qua đường, vừa đi vừa tiêu hóa ký ức mới có được, phát giác đại lục Thánh Nguyên cùng Trung Quốc cổ đại có chênh lệch rất lớn, bởi vì tài khí xuất hiện, cộng thêm mười quốc tranh chấp, yêu man nhìn trừng trừng, chủ nghĩa thực dụng rõ ràng chiếm cứ thượng phong.

    Ví dụ như thư sinh ở đây bình thường đều dùng Khải thư hành thư (5) viết chữ, nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thời điểm sử dụng "Chỉ thượng đàm binh" đều sẽ dùng lối viết thảo càng đơn giản hơn để sớm hoàn thành, dẫn đến mấy trăm năm nay, lối viết thảo không ngừng đơn giản hoá.

    Chế độ khoa cử ở đây cũng có bất đồng rất lớn, khoa cử của Địa Cầu cổ đại bắt đầu từ đời nhà Tùy, nhưng ở đây lại bắt đầu từ đời nhà Hán, sớm hơn đến bảy tám trăm năm, hơn nữa khoa cử không phải ba năm một lần, mà là mỗi năm đều mở khoa cử.

    Diện tích của đại lục Thánh Nguyên cũng lớn hơn Trung Quốc, có đến chín mươi châu, mà một châu tương đương với một tỉnh.

    Phương Vận rất nhanh phát hiện, ký ức tăng thêm trong đầu không chỉ có ký ức của đại lục Thánh Nguyên, còn có một số sách mà bản thân chưa từng xem qua, kể cả 《 Cổ Đại Trạng Nguyên Điện Thí Thí Quyển Đại Toàn 》《 Xuân Thu Cốc Lương Truyện 》《 Chỉ Nam Lục 》《 Chu Tử Ngũ Kinh Ngữ Loại 》《 Tam Tự Kinh 》《 Toàn Đường Thi 》 vân... vân.


    Chú thích:
    (1) Đền thờ Vũ Hầu (武侯祠堂): Gia Cát Lượng được phong tặng là Trung Vũ Hầu, còn gọi là Gia Cát Vũ Hầu nên đền thờ ông cũng được gọi là đền thờ Vũ Hầu.
    (2) Giải Nguyên (解元) là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương.
    (3) Kinh nghĩa (经义): giải thích nội dung và đạo lý của kinh thư
    (3) Sách luận (策论) thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình
    (4) Châm (针) và Chân (甄) trong tiếng Hoa đều phát âm là zhēn.
    (4) Châm Nhãn Tiểu (针眼小) lỗ kim nhỏ, chắc ý chỉ thằng này nhỏ như lỗ kim
    (5) Các kiểu chữ của thư pháp Trung Hoa, gồm 5 kiểu: Triện thư 篆書 (gồm đại triện 大篆 và tiểu triện 小篆), lệ thư 隸書, khải thư 楷書, hành thư 行書, và thảo thư 草書.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Thương Thiên, ngày 02-06-2017 lúc 01:40.
    Hidden Content | Hidden Content | Hidden Content

    Tại hạ mà biết trần gian đau khổ thế này thì ngay từ đầu đã cóc chịu hạ phàm. Hidden Content

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhnv.tex,naruto1993123,NguyenHoang,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    16,424
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 3: Giang Châu Tây Thi


    Editor: Tiếu Thương Thiên
    Nguồn: tangthuvien.com



    Số sách trong đầu hắn, có cuốn thì hắn nhớ rất rõ, nhưng cũng có cuốn lại hơi quên, nhưng Phương Vận vẫn có thể từ từ nhớ lại.

    Phương Vận không khỏi lộ vẻ vui mừng.

    "Có hi vọng thi đậu Đồng sinh rồi!" Phương Vận hò hét trong đầu, nắm tay thật chặt.

    Không lâu sau, Phương Vận liền về đến nhà, xung quanh là tường đất cao quá đầu, có ba bốn mươi người hàng xóm đang vây quanh cửa sân nhỏ, trong sân có tiếng người đang nói chuyện.

    "Tên tiểu tử Phương Vận kia hôm qua không về, nhất định là bị sét đánh chết rồi, ngươi tiểu nương tử liền theo thiếu gia nhà ta đi. Các tiểu thiếu gia của Liễu gia đều phải đi thi huyện, người Liễu gia không được phép ra khỏi nhà, nên thiếu gia không thể tự mình đón ngươi, ngươi đừng có nóng giận. Nếu hôm nay ngươi không đi, chờ ngày mai yết bảng, thiếu gia sẽ tự mình tới đón."

    "Ta sống là người của Phương gia, chết cũng là ma của Phương gia! Nếu như tiểu Vận chết rồi, ta liền chôn cùng hắn! Ra ngoài cho ta, lập tức ra ngoài!"

    "Được rồi, được rồi! Ngài đừng bị kích động, mau bỏ cây kéo ra, nếu ngài chết rồi, chắc nhị thiếu gia lột da chúng ta mất!"

    Phương Vận phảng phất hiểu được chuyện gì xảy ra, lớn tiếng nói: "Tránh ra, cho ta đi vào!"

    Đám hàng xóm vây xem dồn dập quay người né ra, có người tránh ra không một tiếng động, có người lại giống như đang xem kịch vui, nhưng đa số đều lộ ra thần sắc đồng cảm, có người thậm chí mắng đám gia đinh của Liễu gia.

    "Tiểu Phương, ngươi sao rồi?"

    "Phương Vận, ngươi về thì tốt rồi, bọn hắn ức hiếp người thật quá đáng, nhất định phải đi nha môn cáo bọn hắn!"

    "Ban ngày ban mặt mà muốn bắt người, có còn đạo lý hay không?"

    "Người của phủ Đại Nguyên thì có thể ức hiếp Tế huyện chúng ta hả?"

    "Tiểu Phương, hình như ngươi bị thương rất nặng, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

    Phương Vận không lên tiếng, bước nhanh vào sân, chỉ thấy bốn tên đại hán cường tráng đang nhìn mình một cách khó mà tin được, mặc dù bốn ngươi cố gắng che dấu nhưng vẫn lộ ra một chút bối rối.

    Mà ở giữa sân nhỏ có một thiếu nữ đang đứng, thân hình của nàng hơi mảnh khảnh và yểu điệu, mặc bộ trang phục bằng vải thô màu xanh da trời, mặc dù ăn mặc rất là đơn giản nhưng tướng mạo tuyệt mỹ, giống như một đóa hoa lan trắng tinh trong rừng vắng, Phương Vận có ảo giác, nàng dường như là trăng sáng trong sân, kể cả mặt trời cũng không thể che đi ánh sáng rực rỡ trên người nàng.

    Nàng hình như hơi mệt, có thể là ngủ không ngon giấc, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới ngăn nắp sạch sẽ. Tuy mắt của nàng có tơ máu nhưng trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong veo như nước và kiên định.

    Đến tận lúc này, Phương Vận mới phát hiện nàng đẹp gấp trăm lần người trong trí nhớ, chẳng trách nàng lại được khen là Giang Châu Tây Thi.

    Lúc này, Dương Ngọc Hoàn đang cầm kéo ngược, mũi kéo hơi đâm vào phần cổ trắng tinh của nàng, chảy ra một chút máu tươi.

    "Ngọc Hoàn tỷ!" Phương Vận vội vàng bước tới.

    "Tiểu Vận!" Dương Ngọc Hoàn vừa mừng vừa sợ, ném cây kéo đi rồi chạy tới Phương Vận.

    Dương Ngọc Hoàn thấy khắp người Phương Vận toàn là vết thương, nước mắt tuôn ra như mưa, vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao ngươi bị thương nặng đến thế? Ai làm hại ngươi? Có phải hay không tên súc sinh Liễu Tử Thành? Đi, ta dìu ngươi về phòng ngồi, Tôn cô cô, ngươi đi mời đại phu ở Từ Sinh đường giùm ta được không?"

    "Ngọc Hoàn đừng sợ, ta đi ngay!" Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi quay người lại, chạy về phía Từ Sinh đường.

    Phương Vận vội nói: "Đừng! Ta muốn tham gia thi huyện, nếu không thì muộn mất. Ngọc Hoàn tỷ, ngươi mau đưa cho ta mấy món chuẩn bị vài ngày trước, rồi đưa ta đi văn viện huyện, ta muốn đi thi!"

    Dương Ngọc Hoàn lau nước mắt, trả lời: "Ngươi bị thương như vậy, còn đi thi huyện cái gì, không cho đi!"

    "Không được, chỉ cần ta còn một hơi thì nhất định phải đi tham gia thi huyện! Ngọc Hoàn tỷ, bình thường ta đều nghe ngươi nhưng giờ thì không được! Ta đã trưởng thành rồi!"

    Phương Vận bắt chước giọng điệu của tên Phương Vận cũ, bình tĩnh nhìn Dương Ngọc Hoàn.

    Dương Ngọc Hoàn đình chỉ khóc, kinh ngạc nhìn Phương Vận có chút lạ lẫm, người vẫn là người đó nhưng bất luận là khí chất hay ánh mắt, đều có biến hóa long trời lỡ đất.

    Phương Vận lúc này, lòng có thiên địa!

    "Ta bị đánh tỉnh." Phương Vận dường như giải thích lại như là đang lầm bầm lầu bầu, nhìn về phía bốn đại hán kia.

    Đêm qua đánh người đấy, cũng là bốn người, cũng là phủ Đại Nguyên khẩu âm.

    Bốn đại hán kia phi thường chột dạ, một cái trong đó làm bộ không kiên nhẫn nói: "Nhìn cái gì vậy? Tránh ra!" Bốn người nói xong thì bước nhanh ly khai.

    Dương Ngọc Hoàn nhìn xem Phương Vận, lau khô nước mắt tỉnh táo lại, nói: "Tốt! Hôm nay ta nghe lời ngươi! Nhưng ngươi phải đợi đại phu đến, đắp lên thuốc trị thương, không phải vậy ngươi gắng gượng không qua thi huyện!"

    Phương Vận biết rõ thi huyện tốn hết một ngày, cũng là việc tốn thể lực, nếu như bây giờ trực tiếp đi, chỉ sợ thật sự gắng gượng không qua khỏi.

    "Tốt!" Phương Vận nhìn xem Dương Ngọc Hoàn nói.

    Dương Ngọc Hoàn phát giác Phương Vận nhìn nàng ánh mắt có chút đặc biệt, không giống như trước kia đệ đệ xem tỷ tỷ đấy, mà như một người nam nhân đang nhìn một nữ nhân.

    "Tiểu Vận trưởng thành thật rồi." Dương Ngọc Hoàn ánh mắt chớp lên, vịn Phương Vận hướng trong phòng đi đến.

    Từ Sinh đường đại phu vừa đến, chứng kiến Phương Vận miệng vết thương liền nhíu chặt mày, biết được Phương Vận kiên trì muốn đi khảo thi Đồng sinh, liền miễn đi tiền xem bệnh, chỉ lấy tiền thuốc.

    Lúc đại phu chữa bệnh, Dương Ngọc Hoàn rời phòng, không biết đi nơi nào.

    Đợi bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, Dương Ngọc Hoàn đi đến, cõng lên rương sách mà Phương Vận dùng để đi thi, đỡ Phương Vận đi ra ngoài cửa.

    Ngoài cửa có ngừng một chiếc xe bò do Ngọc Hoàng mượn.

    Phương Vận trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: "Cám ơn Ngọc Hoàn tỷ."

    Dương Ngọc Hoàn hơi sững sờ, ánh mắt đung đưa, dịu dàng cười nói: "Cùng tỷ tỷ khách khí cái gì?"

    Phương Vận thầm nghĩ không hổ là tuyệt thế mỹ nữ, liền một cử động nhỏ bé đều có một loại mị hoặc tự nhiên.

    Dương Ngọc Hoàn nói xong vịn Phương Vận lên xe, nàng ngồi phía sau càng xe, cầm lấy roi, nhẹ nhàng quất con bò vàng một cái.

    "Ùm...ụm bò....ò.... . ." Bò vàng kêu một tiếng dài, nâng chân đi về phía trước.

    Phương Vận lẳng lặng nhìn xem Dương Ngọc Hoàn, nàng đã mười chín tuổi, là thời điểm đẹp nhất.

    Trên người nàng là quần vải màu xanh da trời đã giặt đến hơi trắng bệch, còn có mấy chỗ vá, dưới chân là giày vải do chính nàng thêu, tóc đen bóng được cuốn ở trên đầu, một cây trâm do chính nàng gọt vô cùng chướng mắt. Ngoại trừ trâm gỗ không khác cây côn nhỏ, toàn thân cao thấp của nàng không có một món đồ trang sức.

    Phương Vận trong lòng đau xót, mảnh vỡ kí ức có liên quan tới Dương Ngọc Hoàn lại hiện ra.

    Năm đó lúc phụ mẫu Phương Vận qua đời, Dương Ngọc Hoàn mười hai tuổi, Phương Vận chín tuổi.

    Khi đó Dương Ngọc Hoàn liền trở nên xinh đẹp, vô cùng duyên dáng, sau khi thân thích Phương Vận giúp hắn làm tang lễ, mấy người đó liền muốn thu dưỡng Dương Ngọc Hoàn, nhưng Dương Ngọc Hoàn lại có điều kiện, chính là thu Phương Vận làm con thừa tự, hơn nữa muốn cung cấp Phương Vận đọc sách, những cái kia thân thích chỉ có thể nhao nhao thôi.

    Những cái kia thân thích phần lớn là người bình thường, nuôi hai cái hài tử không khó, nếu lại muốn cung cấp Phương Vận đọc sách liền khó khăn. Mấy cái phú hộ thì sợ con trai lớn lên muốn chia gia sản, con gái tắc thì không cần.

    Đọc sách liền cần đi tư thục, còn cần mua giấy và bút mực, càng cần mua đại lượng sách vở, dù là mượn đọc cũng muốn dùng tiền, muốn suy nghĩ thi đậu Đồng sinh, cần xem sách quá nhiều. Lúc này trên sách không có dấu chấm câu, không có lão sư dẫn đọc, cho dù biết chữ cũng xem không hiểu. Người đọc sách muốn tự mình đánh dấu tương đương với dấu chấm tròn ngắt câu.

    Những cái kia thân thích tuy không nuôi hai người, nhưng luôn luôn tiếp tế hai tỷ đệ, để hai người mấy năm gần đây không đến mức chết đói.

    Đợi Phương Vận đến mười hai tuổi, đã có khí lực, liền có thể bốn phía giúp người làm công, không hề chịu đói, nhưng là qua không tốt, bởi vì đọc sách tiêu xài quá lớn.

    Dương Ngọc Hoàn vừa giống như mẫu thân vừa giống như tỷ tỷ chiếu cố Phương Vận bảy năm, chưa từng có chút nào câu oán hận, phụ cận hàng xóm đều đặc biệt ưa thích Dương Ngọc Hoàn, đều muốn nàng làm con dâu của mình.

    Hiện tại Dương Ngọc Hoàn đã mười chín tuổi, tuổi này ở Cảnh quốc coi như lớn tuổi, đa số nữ tử bình thường mười sáu kết hôn, mười chín tuổi còn chưa lập gia đình chưa tới một thành.

    Phương Vận không phải không động tâm với người tỷ tỷ này ,chẳng qua là cảm thấy nếu cứ như vậy mà cưới nàng thì rất có lỗi, thề nhất định phải có công danh lại nở mày nở mặt cưới nàng vào nhà, cho nên hai người đến nay không có viên phòng, một mực ngủ riêng hai phòng.

    Dương Ngọc Hoàn đối đãi Phương Vận như em ruột.

    Năm đó lúc khổ nhất, mỗi ngày nàng chỉ uống một chén cháo loãng, lại nói với Phương Vận là mình đã ăn rồi, nhường Phương Vận có thể ăn hết một bát cháo.

    Gà trong nhà đẻ trứng, hoặc là bán đi cung cấp Phương Vận đọc sách, hoặc là cho Phương Vận bổ thân thể, nuôi gà năm năm, Dương Ngọc Hoàn ngoại trừ ngày tết âm lịch hàng năm bị Phương Vận buộc ăn trứng gà, chưa bao giờ chủ động nếm qua một cái.

    Có một lần Phương Vận bóc vỏ trứng không hết, lúc Dương Ngọc Hoàn dọn bàn cho rằng Phương Vận không thấy, lén giữ lại lòng trắng dính trên vỏ để ăn thì bị Phương Vận chứng kiến.

    Phương Vận yên lặng trở lại trên giường trùm đầu khóc lớn, từ nay về sau càng thêm hiểu chuyện, cũng càng thêm kính trọng người tỷ tỷ này.

    Năm trước, hai người cùng lúc nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng, Dương Ngọc Hoàn lại chỉ mua thuốc cho Phương Vận, chờ Phương Vận lành bệnh, nàng mới sắc phần thuốc còn dư của Phương Vận để dùng, sau đó bị Phương Vận phát hiện, nàng mỉm cười nói nàng sợ đắng, thuốc sắc nhiều lần không đắng, vừa vặn thích hợp với nàng.

    Những ký ức kia dần dần dung hợp lại với nhau, cái mũi Phương Vận mỏi nhừ, quay đầu nhìn về phía nơi khác, chờ cảm xúc ổn định mới quay đầu, lần nữa quan sát tỉ mỉ Dương Ngọc Hoàn.

    Nàng tuy nhiên ăn mặc cũ nát, nhưng vẫn khó nén thiên sinh lệ chất, phần gáy tinh tế tỉ mỉ, làn da trắng nõn, không có nửa phần tì vết.

    Phương Vận ánh mắt rơi vào trên tay của nàng, không khỏi thở dài một hơi, tay của nàng còn thô ráp hơn Phương Vận, hơi có chút sưng vù, có thể chứng kiến rất nhiều vết thương.

    Nếu như chỉ xem tay này, không ai sẽ tin tưởng chủ nhân của bàn tay này sẽ là một cái mỹ nữ sánh ngang với Điêu Thuyền Tây Thi.

    Nhưng ở trong mắt Phương Vận, đôi tay này là đẹp nhất, bởi vì nàng chống lên cái nhà này!

    Dương Ngọc Hoàn nhìn hướng Phương Vận, ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, hai mắt như nước, con ngươi đen oánh, có thể phản chiếu được bóng người.

    "Tiểu Vận, ngươi từng nói chờ ngươi đậu Đồng sinh liền mua một cây trâm bạc cho tỷ tỷ, có giữ lời hay không?"

    "Đương nhiên giữ lời, bất quá thi đậu Đồng sinh rất khó khăn." Phương Vận bất đắc dĩ nói.

    "Tỷ tin tưởng tiểu Vận nhà chúng ta nhất định có thể! Không chỉ có thể đậu Đồng sinh, nhất định còn có thể trúng Tú tài, nói không chừng có thể lên làm Cử nhân lão gia!"

    Phương Vận hơi sững sờ, mới phản ứng được, Dương Ngọc Hoàn đây không phải đang nói giỡn, là nghe được hắn vừa mới thở dài, cố ý khuyên hắn.

    Phương Vận không thể để nàng lo lắng, cười nói: "Nếu như ta có thể trúng Đồng sinh, đó nhất định là công lao của Ngọc Hoàn tỷ, tới lúc đó, ta nhất định sẽ cúng bái Ngọc Hoàn tỷ, mỗi ngày để tỷ ăn uống ngon lành, sau đó bắt tỷ mỗi ngày nói ta có thể trúng Tú tài. Đợi trúng Tú tài, liền để tỷ mỗi ngày nói ta có thể trúng Cử nhân!"

    Dương Ngọc Hoàn nhịn không được nhẹ giọng cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng noãn.

    "Tiểu Vận, ngươi thật giống như biến thành người khác." Dương Ngọc Hoàn nhìn xem Phương Vận, ẩn ẩn có chút lo lắng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Thương Thiên, ngày 02-06-2017 lúc 05:40.
    Hidden Content | Hidden Content | Hidden Content

    Tại hạ mà biết trần gian đau khổ thế này thì ngay từ đầu đã cóc chịu hạ phàm. Hidden Content

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhnv.tex,naruto1993123,NguyenHoang,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    16,424
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 4: Hài tử của người khác


    Editor: Tiếu Thương Thiên
    Nguồn: tangthuvien.com



    Phương Vận than nhẹ một tiếng, nói: "Ta nói rồi, ta bị triệt để đánh thức. Bất quá đúng là trong họa có phúc, đêm qua ta gặp được một vị kỳ nhân, hắn dạy ta rất nhiều thứ, trước kia nhớ không rõ đều nhớ, trước kia không hiểu cũng đột nhiên sẽ hiểu, cứ như là được khai khiếu."

    Dương Ngọc Hoàn bán tín bán nghi nhìn xem Phương Vận, thấp giọng hỏi: "Người nọ là ai?"

    "Hắn chưa nói danh tự, nói ta coi như nửa cái đệ tử quan môn (1), nếu như ta không thể đậu Tiến sĩ, liền không xứng biết tên của hắn." Phương Vận biết rõ tự mình cuối cùng đã khác trước, cho nên liền viện một cái cớ như vậy, giảm bớt sự hoài nghi của người khác.

    Đôi mắt Dương Ngọc Hoàn tràn đầy kinh ngạc, hỏi: "Tiến sĩ? Làm Tiến sĩ mới được biết tên, vậy người đó là ai? Đại Học sĩ? Đại Nho? Chẳng lẽ lại là Bán Thánh?"

    "Ta đây cũng không biết." Phương Vận lắc đầu cười khổ.

    "Đã ngươi có danh sư chỉ điểm, vậy nhất định có thể trúng Đồng sinh! Ta trở về cắt hai lạng thịt, ban đêm cho ngươi ăn no!" Dương Ngọc Hoàn cao hứng cười rộ lên, nụ cười của nàng so ánh nắng xuân càng rực rỡ.

    "Vậy mua nhiều chút, mua một cân, dứt khoát hầm gà cách thủy." Phương Vận trong lòng biết thi Đồng sinh không đậu liền nhất định sẽ chết, mua nhiều một chút coi như xa xỉ lần cuối, thi trúng cũng không thiếu chút tiền ấy.

    Dương Ngọc Hoàn không chút do dự gật đầu nói: "Vậy nghe lời ngươi! Ngươi là chủ nhân của gia đình này."

    Phương Vận không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn không chỉ xinh đẹp, còn như thế hiểu chuyện, khắp nơi bảo vệ tôn nghiêm của hắn. Ở trong mắt nàng, một ngày ăn nhiều như vậy đã thuộc về phá sản, vậy mà không chút do dự, sợ ảnh hưởng lòng tự trọng của Phương Vận.

    Phương Vận trong lòng thầm than: "Có lẽ nàng tự nói trong lòng, chỉ cần vất vả thêm một chút, chịu cực một chút, là có thể kiếm về số tiền này. Nữ nhân như vậy, có thể nào cô phụ. Nếu ta đậu Đồng sinh, tuyệt không nhường nàng lại chịu cực, chịu vất vả!"

    Dương Ngọc Hoàn lấy ra một cái bánh ngọt do nàng nướng sáng nay, nói: "Ta nướng nhiều hai cái, ngươi buổi sáng chưa ăn cơm, hiện tại ăn đi."

    Phương Vận tiếp nhận bánh ngọt, chậm rãi ăn.

    Cơm trong ngày thi dù sao cũng tốt hơn ngày thường, giữa trưa muốn lưu lại Văn viện, vừa ăn cơm vừa đáp đề, cơm cùng nước phải tự chuẩn bị. Thi Đồng sinh còn dễ nói, thi Tú tài phải thi ba ngày, ăn uống vệ sinh ngủ đều ở trong phòng thi nhỏ hẹp, thân thể ra chút vấn đề đều chịu không được.

    Con bò già một đường lắc lư đi hướng thành đông, không bao lâu liền đến bên ngoài Văn viện.

    Văn viện tường đỏ ngói xanh, cây xanh thấp thoáng, dưới nắng sớm một mảnh sinh cơ dạt dào.

    Người đứng đông nghìn nghịt bên ngoài Văn viện, có hài tử hơn mười tuổi, còn có lão nhân tóc hoa râm, đang xếp thành mười hàng dần dần tiến vào Văn viện, xem sơ không dưới hai ngàn người, mà gia trưởng thân hữu không có xếp hàng càng nhiều.

    Phương Vận sửng sốt một chút, không nghĩ tới nhân khẩu Tế huyện không đến chín vạn người, số người khảo thi Đồng sinh vậy mà đạt tới hai ngàn.

    Phương Vận biết rõ tỉ lệ biết chữ thời xưa rất thấp, nam nhân Trung Quốc cổ đại tỉ lệ biết chữ chừng 10%, đến thời kỳ dân quốc cũng không quá 15%, hơn một nửa trong đó còn là các nghệ nhân và thợ thủ công cần biết chữ, tỉ lệ sĩ tử thư sinh vẫn chưa tới 5%, nhưng tỉ lệ này trong các quốc gia cổ đại đã là cao nhất rồi, quý tộc tây phương thời xưa đa số không biết chữ, đại lượng quốc gia tỉ lệ biết chữ thấp hơn 1%.

    Theo Phương Vận, thi Đồng sinh ở Tế huyện một lần có thể có ba, bốn trăm người liền coi như nhiều rồi, thật không nghĩ đến vậy mà có thể có hai ngàn người, cái số này quá dọa người.

    Mà Tế huyện chỉ là hạ huyện, một năm cũng chỉ có thể trúng tuyển năm mươi cái Đồng sinh!

    Phương Vận kinh ngạc trong lòng, không nghĩ tới mình xem thường trình độ kịch liệt của thi Đồng sinh.

    Phương Vận rất nhanh nhớ lại, mật độ nhân khẩu của đại lục Thánh Nguyên cao hơn nhiều Trung Quốc cổ đại.

    Huyện phủ căn cứ trình độ giàu có phân thượng trung hạ, mà Tế huyện là hạ huyện, thổ địa tài nguyên tương đối bần cùng, nhưng bởi vì có sự tồn tại của tài khí, bình dân chỉ cần không lười biếng thì sẽ không chết đói, Phương Vận cùng Dương Ngọc Hoàn chính là ví dụ tốt nhất, dù cả hai chỉ là hài tử, cũng có thể tự nuôi sống bản thân, thậm chí có thể miễn cưỡng cung cấp một người đọc sách.

    Huyện lệnh, các bộ phận quan viên đều có một hạng chức trách rất trọng yếu: Trợ nông.

    Mưa ít, quan viên địa phương liền tổ chức "Cầu mưa văn hội", triệu tập người có văn vị ở địa phương làm thi từ văn chương cầu mưa, nếu như thi từ văn thật tốt, tài khí dẫn động thiên địa nguyên khí, như vậy thì trời sẽ mưa.

    Nếu như sĩ tử địa phương cầu mưa thất bại, hoặc là thời tiết thật sự quá hạn, như vậy quan viên liền phải chuẩn bị "Văn bảo" cùng "Thánh trang", tiêu hao tài khí viết danh thiên cầu mưa của danh nhân cổ đại.

    Mưa nhiều, sẽ tổ chức "Ngăn lụt văn hội", gặp được nạn châu chấu, tựu muốn tổ chức "Đuổi châu chấu văn hội", không thể thiếu phải làm nhạc đuổi châu chấu, diệt châu chấu khúc.

    Những loại văn hội như thế nhiều không kể xiết.

    Nhờ công lao của tài khí, sản lượng lương thực ở đây hơn xa Địa Cầu cổ đại, nuôi sống càng nhiều người, cộng với lực hấp dẫn của văn vị, rất nhiều người buộc chặt đai lưng cũng muốn cung cấp hài tử đọc sách, cho nên thi Đồng sinh của một huyện mới có nhiều người như vậy.

    "Tại đây, tài khí là sức sản xuất hạng nhất."

    Phương Vận trong lòng suy nghĩ, được Dương Ngọc Hoàn nâng xuống xe.

    Phụ cận thí sinh nhao nhao nhìn tới, nhận thức Phương Vận không nhiều lắm, nhưng đại danh Giang Châu Tây Thi ai ai cũng biết, dù chưa thấy qua nàng, giờ phút này cũng có thể đoán được, bởi vì Dương Ngọc Hoàn quá đẹp.

    Rất nhiều người rục rịch, đáng tiếc sắp bắt đầu thi huyện, không thể gây thêm rắc rối, bọn hắn đành phải đè xuống ý niệm tài tử hội giai nhân.

    Dương Ngọc Hoàn từ nhỏ bị người xem quen rồi, ý xấu hổ trong mắt nhẹ nhàng lóe lên liền biến mất, sau đó không để ý chút nào vịn Phương Vận, thay hắn cõng rương sách.

    Mọi người càng thêm hâm mộ, nữ nhân này quá hiền lành rồi, hận bản thân không thể biến thành Phương Vận.

    "Phương Vận!"

    "Ngọc Hoàn tỷ!"

    Chỉ thấy bốn người ly khai đội ngũ nhanh bước tới, mỗi người lưng cõng rương sách bằng trúc, ngoại trừ một người rõ ràng nhỏ hơn Phương Vận, ba người khác đều lớn hơn Phương Vận mấy tuổi.

    Phương Vận chỉ nhìn một cái liền nhớ lại bọn họ là đồng song cùng tư thục, cùng nhau đi học hơn ba năm, trong bốn người thì ngoại trừ nhà của Lương Viễn mở tiệm gạo tương đối giàu có, những người khác đều là người bình thường giống như Phương Vận.

    Phụ mẫu bốn người bọn họ đều khoẻ mạnh, điều kiện gia đình tốt hơn Phương Vận, nhưng trước tới giờ không có xem thường Phương Vận, cảm tình giữa họ rất chân thành tha thiết, chỉ là mười hai tuổi Cát Tiểu Mao từng đỏ mặt nói qua, giao hảo Phương Vận là vì có thể nhìn Ngọc Hoàn tỷ nhiều hơn.

    "Ngươi Phương Vận bị sao vậy?" Lương Viễn cao nhất trong năm người, vài bước nhảy tới, nhíu mày dò xét Phương Vận.

    Phương Vận tuy đổi quần áo sạch sẽ, nhưng trên đầu đang có bọc băng thuốc, trên mặt có vết máu ứ đọng cùng miệng vết thương rất rõ ràng.

    Phương Vận mỉm cười nói: "Đêm qua trời mưa, đường trơn trượt nên bị ngã sấp, đều là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng sát hạch."

    Cát Tiểu Mao lo lắng nói: "Bị thương thành như vậy mà không nghiêm trọng? Thật chịu được?"

    Phương Vận nửa đùa nửa thật nói: "Mạnh Tử nói: Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân. (*) Trước khi thi ta gặp nạn, lại được lão sư dạy bảo, có thể thấy được trời chắc chắn giao trách nhiệm lớn cho ta."

    (*Nguyên văn là: “Thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm trí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, khống hạp kỳ thân, hành phận loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tánh tăng ích kỳ sở bất năng”.

    Tức là “Trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước khiến cho khổ tâm trí, mệt nhọc gân cốt, đói rét thể xác, cùng quẩn thân thể; hễ muốn làm việc gì thì hoàn cảnh khiến gặp điều nghịch lý trở ngại. Trời làm như thế, để kích thích tâm tánh kiên nhẫn của người ấy, hầu có đủ nghị lực xúc hành những việc chưa làm được.”)

    "Lão sư? Tôn tiên sinh chỉ bảo riêng cho ngươi?" Lương Viễn tò mò hỏi.

    "Không phải Tôn tiên sinh, là một vị lão sư khác các ngươi không quen biết. Không nói cái này, chúng ta xếp hàng tiến vào Văn viện. Ngọc Hoàn tỷ, để rương sách cho ta cõng."

    Nhân cao mã đại Lương Viễn lại đoạt lấy rương sách, nói: "Ta xách giùm ngươi, đi thôi."

    Cái khác cùng trường Lục Triển vịn Phương Vận, từ biệt Dương Ngọc Hoàn, xếp hàng tiến vào Văn viện.

    Phương Vận đánh giá chung quanh, tên Phương Vận kia năm trước cũng từng thi Đồng sinh, nhưng hắn thì là lần đầu tiên tới.

    Cát Tiểu Mao nhỏ giọng oán trách: "Ta mới mười hai tuổi, có đến cũng chỉ lãng phí tiền. Làm chút thơ còn được, nhưng 'Kính mời Thánh ngôn' quá khó khăn. Ngoại trừ thập tam kinh, còn có một chút chúng Thánh trứ danh tác phẩm. Từ lúc Khổng phu tử phong Thánh đến nay đã qua ngàn năm, người phong Thánh mấy chục, 'Kính mời Thánh ngôn' tuyển chọn tác phẩm trứ danh của nhiều vị tiên thánh , ta đi học tư thục năm năm, bất quá là học thuộc lòng 《 Luận Ngữ 》 《 Mạnh Tử 》 《 Dịch Kinh 》 《 Chu Lễ 》 cùng 《 Xuân Thu 》, kiểu gì cũng thi không đậu ah."

    Phương Vận biết "Kính mời Thánh ngôn" tương tự hỏi đáp, điền vào chỗ trống cùng viết chính tả của đời sau, thí sinh căn cứ gợi ý rồi chép đoạn trước hoặc đoạn sau, thậm chí muốn chép nguyên cả chương.

    Phương Vận nhớ tới khoa cử của triều Đường.

    Thi cử triều Đường có khảo thi "Thiếp kinh", thiếp kinh là khoa mục tuyển chọn thí sinh trọng yếu , nội dung là sao chép vài câu trong kinh thư, che khuất mấy chữ, thí sinh phải điền vào đó, đơn giản hơn kinh mời Thánh ngôn.

    Lý do chủ yếu thơ Đường hưng thịnh là vì khoa cử triều Đường có thi từ phú, còn chiếm đoạt tỉ trọng thật lớn.

    Tại đại lục Thánh Nguyên, Thánh viện phát hiện thi từ cùng tài khí phù hợp nhất, nhất là chiến thơ chiến từ truyền thế, ảnh hưởng đến nhân tộc hưng suy, cho nên khoa cử phải khảo thi thi từ, mà thơ biên tái là trọng yếu nhất.

    Lương Viễn cười: "Tuổi ngươi còn nhỏ, cho ngươi đến không phải vì công danh, mà để mở mang hiểu biết, nỗ lực hết sức là đủ. 'Kính mời Thánh ngôn' của thi Đồng sinh có ba mươi tờ bài thi, 'Kính mời Thánh ngôn' lúc thi phủ Tú Tài thì đạt tới một trăm tờ, gọi đùa thi trăm trang trâu cày chết, làm sao có thể trả lời hết?"

    Lục Triển nói: "Tiểu Mao không muốn nhụt chí, ngoại trừ tứ đại tài tử, không ai có thể trả lời toàn bộ đề của 'Kính mời Thánh ngôn', chúng ta cũng không thể, huống chi là ngươi. Cũng may là phạm vi kiểm tra của thi Đồng sinh còn nhỏ. 'Kính mời Thánh ngôn' lúc thi Tú tài mới xảo trá tai quái, các đời tài tử mấy trăm năm nay, không một ai trả lời hết, dù là những người đã phong Thánh tiên hiền sau này."

    Cát Tiểu Mao nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lương Viễn, lần thi Đồng sinh này, tất cả đều nhờ ngươi rồi, đệ tử mấy năm này của Tôn tiên sinh một mực không ai đậu Đồng sinh, người mấy trường tư thục khác đều cười chúng ta. Chúng ta dù kém vị thần đồng Phương Trọng Vĩnh đã gặp là không quên được kia, cũng không thể bị người khác hạ nhục! Hy vọng liệt tổ liệt tông chúng Thánh phù hộ."

    "Ngươi thật là!" Lương Viễn lắc đầu cười.

    Phương Vận nghe được người tên Phương Trọng Vĩnh này, thoáng sững sờ.

    Đúng lúc này, có người ở phụ cận đột nhiên la lớn: "Phương Trọng Vĩnh đến rồi."

    Mọi người lập tức nhìn theo hướng tiếng la, chỉ thấy một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi bước xuống xe ngựa, khuôn mặt nghiêm túc, không ngây thơ một chút nào, ánh mắt không có sự linh động của một thần đồng, trông chững chạc hơn bạn cùng lứa .

    Bước theo sau thiếu niên là một trung niên mặc cẩm bào hoa lệ, mặt dương dương đắc ý, không ít cha mẹ lập tức tiến lên lấy lòng người trung niên kia.

    Số thí sinh và người thân đứng trước Văn viện khoảng bốn ngàn người, cha con Phương Trọng Vĩnh vừa đến, phần lớn người ngừng nói chuyện, nhìn về phía hai cha con Phương Trọng Vĩnh.

    Phương Vận không nghĩ tới cùng họ Phương, hai cha con này vậy mà chói mắt như vậy.

    Phương Vận nhận ra Phương Trọng Vĩnh cùng phụ thân Phương Lễ của hắn, hai bên là bà con xa, luận bối phận thì Phương Vận là thúc thúc của thần đồng Phương Trọng Vĩnh, chỉ có điều quan hệ hai nhà quá xa, chưa từng qua lại.

    Cát Tiểu Mao hâm mộ nói: "Danh tiếng thần đồng Phương Trọng Vĩnh ở Tế huyện còn vượt qua mỹ danh của Ngọc Hoàn tỷ, hắn không chỉ gặp qua là không quên được, ngâm thi tác đối cũng vượt xa chúng ta. Phụ thân của hắn nói, lúc hắn mười tuổi liền có thể thi đậu Đồng sinh, năm nay mới tham gia thi Đồng sinh lần đầu tiên là để hậu tích bạc phát, vì tranh giành hạng nhất 'Án thủ' (2) ."

    "Danh hiệu Án thủ lần này ngoại trừ hắn, không thể là người khác, Án thủ được miễn thi vào phủ Đại Nguyên phủ Văn viện, đây chính là học đường tốt nhất của một phủ, không biết tốt hơn tư thục của chúng ta bao nhiêu lần." Lương Viễn nói.

    Chú thích:
    (1) Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng.
    (2) Án thủ (案首) tên gọi của người đỗ hạng nhất trong khoa thi Huyện - Đồng sinh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tiếu Thương Thiên, ngày 03-06-2017 lúc 08:12.
    Hidden Content | Hidden Content | Hidden Content

    Tại hạ mà biết trần gian đau khổ thế này thì ngay từ đầu đã cóc chịu hạ phàm. Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhnv.tex,NguyenHoang,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status