TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345
Kết quả 21 đến 24 của 24

Chủ đề: Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi] - Ôn Thụy An (hoàn thành)

  1. #21
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 19 – Vách núi Hoa Sơn chôn hiệp khách

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hoa Sơn. Hoa Sơn khí phách phi phàm.

    Đỉnh Hoa Sơn càng liền trời tiếp đất, núi cao thanh tú, gió nổi mây vần, muôn hình vạn trạng.

    Hôm nay, một trận đại chiến quyết định họa phúc của võ lâm sẽ triển khai ở nơi này.

    Gió sớm lúc chậm lúc nhanh, thổi đi ngàn dặm, mây bay đầy trời, không ngừng chuyển động, ngay cả mặt trời cũng bị nó che phủ.

    Tại một mảnh đất hoang trên đỉnh Hoa Sơn, bên cạnh dốc đứng, có hai lá cờ lớn theo gió tung bay phần phật.

    Trên cờ lớn có viết chữ.

    Trường Tiếu Bang!

    Thí Kiếm Sơn Trang!

    Yên lặng không tiếng, cũng không có người.

    Đột nhiên từ phía đông có một người dần dần đi lên, sau lưng sắc trời ảm đạm, gió mây quay cuồng. Người này bước nhanh tới, loáng thoáng có khí thế như hổ báo.

    Tăng Bạch Thủy!

    Tiếp đó từ phía tây có một người bước tới, áo bạc phất phơ bay lượn theo gió, áo trắng râu bạc, lại có dáng vẻ như rồng.

    Tư Đồ Thập Nhị!

    Đồng thời ở phía bắc cũng xuất hiện một đại hán áo đen khác, bước đi như bay, áo đen phập phồng giống như biển mây cuộn trào, thiên biến vạn hóa, khí phách bức người.

    Đại hiệp Ngã Thị Thùy!

    Cùng lúc đó ở phía nam cũng có một người ung dung đến gần, áo trắng tung bay như tơ liễu trong gió, mặt nở nụ cười, thân pháp nhanh nhẹn như gió lớn thổi vào mặt, giống như có thể phát giác, lại giống như không thấy bóng dáng, không biết tìm đâu.

    Bạch Y Phương Chấn Mi!

    Bốn người đến gần, cách nhau hai lá cờ lớn, dừng bước, nhìn chăm chú.

    Mà ở hướng đông nam và đông bắc của Tăng Bạch Thủy cũng có hai người đến gần, một người áo đen như sắt, một người áo gấm như hoa, đó là Khuất Lôi và Phương Trung Bình.

    Một người thiếu cánh tay trái, một người thiếu cổ tay phải, bước chân lảo đảo, nhưng vẻ mặt đầy thù hận.

    Ở hai phía tây nam và tây bắc của Tư Đồ Thập Nhị cũng xuất hiện một tráng hán áo xám và một thiếu niên áo xanh, chính là Hà Bất Lạc và Quách Ngạo Bạch.

    Ngân Tuyệt Nhai cũng không tới.

    Bởi vì y đã hi sinh trong chiến dịch Thí Kiếm sơn trang.

    Thay thế y là thiếu bảo chủ Hàm Ưng bảo, “Thất Trùng Thiên Kiếm” Quách Ngạo Bạch.

    Mọi người đều không nói gì.

    Một trận quyết chiến sinh tử sắp bắt đầu.

    Chỉ nghe gió đang gào thét, mây đang phẫn nộ.

    Tăng Bạch Thủy nhìn Tư Đồ Thập Nhị, bỗng nhiên nói:
    - Ngươi không giữ lời.

    Đôi mày bạc của Tư Đồ Thập Nhị rung động, nói:
    - Hả?

    Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
    - Ngươi dẫn thêm một người tới.

    Tư Đồ Thập Nhị động dung, hỏi:
    - Ai đi theo sau lưng ta?

    Chỉ thấy sau mỏm đá có một bóng người mảnh khảnh khép nép đi ra, nhẹ giọng kêu lên:
    - Cha, là con.

    Tư Đồ Thập Nhị cả giận nói:
    - Cha đã bảo con không được đi theo, sao lại tới đây!

    Tư Đồ Khinh Yến sợ hãi nói:
    - Cha, con bảo Tâm đệ ở lại trong trang, một mình con tới đây, con gái không yên lòng về cha...

    Tư Đồ Thập Nhị thở dài một tiếng. Tăng Bạch Thủy lại cười lạnh. Tư Đồ Thập Nhị giậm chân, chợt nghe Phương Chấn Mi hờ hững nói:
    - Tăng bang chủ, các vị cũng nhiều hơn một người.

    Tăng Bạch Thủy cũng động dung nói:
    - Hả?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Người ở sau cây kia, chắc là Tăng cô nương đúng không?

    Chỉ thấy sau cây kia cũng có một người nhút nhát đi ra, thân hình nhỏ bé, chính là Tăng Đan Phượng.

    Tăng Bạch Thủy nhíu mày than:
    - Sao con cũng tới đây!

    Có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, Tăng Bạch Thủy và Tăng Đan Phượng dù sao cũng có tình cảm cha con, cũng không tàn nhẫn vô đạo giống như đối xử với đám bang đồ bình thường.

    Tăng Đan Phượng ngập ngừng nói:
    - Cha, con gái không yên lòng...

    Tăng Bạch Thủy giậm chân. Phương Chấn Mi cười nói:
    - Hiện tại hai bên chúng ta đều nhiều hơn một người, không phải là công bình sao? Thân tình sâu như biển, người phàm đều như vậy, sao bang chủ lại nhẫn tâm trách lệnh ái?

    Tăng Bạch Thủy hừ một tiếng, lại không nói gì. Ngã Thị Thùy trầm giọng nói:
    - Bất kể hai bên chiến đấu ra sao, chúng ta tuyệt đối không làm hại đến hai vị cô nương.

    Câu này khiến cho Tăng Bạch Thủy và Tư Đồ Thập Nhị đều nhẹ nhõm.

    Đáng tiếc lời này lại không hề có tác dụng với Khuất Lôi và Phương Trung Bình. Trong lòng Khuất Lôi đang suy nghĩ, nếu có thể chế ngự Tư Đồ Khinh Yến, nhất định sẽ khiến Tư Đồ Thập Nhị phân thần, Tăng bang chủ có thể thừa cơ hạ thủ, Tư Đồ Thập Nhị chắc chắn sẽ bỏ mạng đương trường, mình cũng lập được đại công, báo được thù sâu.

    Trong lòng Phương Trung Bình cũng có suy nghĩ khác, Tư Đồ Khinh Yến xinh đẹp như hoa, nếu Tăng bang chủ có thể trừ khử Tư Đồ Thập Nhị, mình nhất định phải bắt giữ Tư Đồ Khinh Yến, hưởng thụ một phen.

    Bên kia Hà Bất Lạc và Quách Ngạo Bạch đương nhiên không muốn làm tổn thương Tăng Đan Phượng, nhưng Hà Bất Lạc trải qua rất nhiều trận chiến, có thể quan sát sắc mặt và suy đoán tâm ý đối phương, lập tức nhẹ giọng nói với Quách Ngạo Bạch:
    - Quách thiếu hiệp, cẩn thận Khuất Lôi và Phương Trung Bình gây bất lợi với Yến cô nương!

    Quách Ngạo Bạch quả quyết nói:
    - Tôi sẽ lưu ý. Khuất Lôi và Phương Trung Bình là kẻ thù giết cha tôi, hôm nay thề phải giết bọn chúng.

    Chợt nghe Tư Đồ Thập Nhị chậm rãi nói:
    - Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?

    Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
    - Chúng ta có thể bắt đầu rồi.

    Tư Đồ Thập Nhị thấp giọng nói:
    - Mời ra tay!

    Tăng Bạch Thủy cũng trầm giọng nói:
    - Mời ngươi trước!

    Giọng nói của Tư Đồ Thập Nhị trầm thấp lạ thường:
    - Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.

    Giọng nói của Tăng Bạch Thủy cũng có điểm khác lạ:
    - Không cần khách khí.

    Quách Ngạo Bạch, Hà Bất Lạc, Khuất Lôi, Phương Trung Bình đều cảm thấy kỳ quái, hai vị võ lâm đại tông sư này trước khi động thủ còn nói liên thiên, giống như trong lòng bất an, không kìm được nghi hoặc.

    Chỉ nghe Tư Đồ Thập Nhị nói tiếp:
    - Nhường rồi, nhường rồi.

    Giọng nói của Tăng Bạch Thủy khàn khàn không rõ:
    - Nào có, nào có.

    “Thất Trùng Thiên Kiếm” Quách Ngạo Bạch, “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc, “Thiết Quyền” Khuất Lôi và “Tụ Trung Kiếm” Phương Trung Bình chỉ thấy Tư Đồ Thập Nhị nhìn chăm chú vào Tăng Bạch Thủy, y phục trên người tung bay phần phật; mà Tăng Bạch Thủy cũng nhìn chằm chằm vào đối phương, khớp xương toàn thân kêu lên lách cách, nhưng hai bên vẫn không ra tay.

    Lại nghe Tư Đồ Thập Nhị giống như nói mê:
    - Công lực thật cao.

    Tăng Bạch Thủy nói giọng khe khẽ:
    - Quá khen, quá khen.

    Lúc hai người nói chuyện, miệng lại không mở ra. Quách Ngạo Bạch bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mơ màng buồn ngủ, chỉ cảm giác một luồng tiềm lực lớn từ bên trái ập tới, một lực lượng lớn khác từ bên phải ép đến, không hề báo trước. Sau khi hắn lui ra ngoài một trượng mới đột nhiên tỉnh ngộ, gần như đã bị ép ra đến vách núi.

    Quách Ngạo Bạch vừa lui ra, Phương Trung Bình cũng lui bốn bước lớn, bước chân lảo đảo, cuối cùng ngồi bệt xuống.

    Hắn vừa ngồi xuống, Hà Bất lạc cũng lui về phía sau năm bước, lắc lư một hồi, mới miễn cưỡng đứng vững.

    Gần như ngay khi Hà Bất Lạc lui ra, Khuất Lôi cũng lui lại một bước, nhanh chóng lộn một vòng về phía sau, mới có thể đứng yên.

    Đây là lưc lượng gì mà lớn như thế, lại khiến cho bốn đại cao thủ siêu việt võ lâm này cũng phải chật vật như vậy?

    Bọn họ đều đồng thời phát giác, hóa ra khi Tư Đồ Thập Nhị nói câu đầu tiên “chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ”, hai đại tông chủ này đều vận dụng nội công, mượn cuộc nói chuyện dùng công lực ép về phía đối phương, giao đấu đến khí thế bừng bừng. Bốn người Khuất Lôi, Hà Bất Lạc, Phương Trung Bình, Quách Ngạo Bạch, công lực đều kém xa Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy, cho dù đứng ở một bên cũng bị bức lui về phía sau.

    Có thể thấy nội lực của Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy tinh thuần như thế nào.

    Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy đứng cách Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy không xa, nhưng lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn sừng sững ở vị trí ban đầu. Lúc này bỗng nghe Ngã Thị Thùy trầm giọng nói:
    - Chúng ta cũng lên đi!

    Phương Chấn Mi thở dài nói:
    - Được rồi.

    Ngã Thị Thùy lại lớn tiếng kêu lên:
    - Ta là người nói đánh là đánh!

    Lập tức đánh ra một quyền.

    Mà ngay lúc này, Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy cũng đồng thời hét lên một tiếng. Tư Đồ Thập Nhị lao thẳng tới Tăng Bạch Thủy. Tăng Bạch Thủy lập tức đưa tay ra đánh về phía đối phương. Tư Đồ Thập Nhị cũng giơ song chưởng nghênh đón.

    Tăng Bạch Thủy và Tư Đồ Thập Nhị bốn tay va chạm, lại dính vào với nhau, không tách ra được, trên trán khói trắng cuồn cuộn. Hai người đã tiến hành so đấu nội lực.

    Khuất Lôi vừa thấy tình hình như vậy, trong lòng mừng rỡ. Bởi vì Tăng Bạch Thủy rõ ràng đang làm hao tổn nội lực Tư Đồ Thập Nhị, khiến cho nội thương của y bộc phát, sau đó mới đánh chết y.

    Trong lòng Phương Trung Bình lại có suy nghĩ khác, bởi vì hắn biết lúc này Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy đang đấu sức, Ngã Thị Thùy và Phương Chấn Mi cũng đang giao thủ, chỉ cần hắn lén thi triển thủ đoạn, sẽ có thể dồn Tư Đồ Thập Nhị vào chỗ chết, mình cũng lập đại công, chuyện này thật sự rất đáng mạo hiểm.

    Bên kia Ngã Thị Thùy sau khi đánh ra một quyền, trong lòng đã có quyết định. Hắn dự định sau ba chiêu phải khiến Phương Chấn Mi nổi giận, sau đó sẽ không né tránh để Phương Chấn Mi đánh chết.

    Hắn thà chết cũng không muốn đấu với Phương Chấn Mi.

    Bởi vì hắn biết trận chiến này hoàn toàn vì lời hứa của mình, đối với Phương Chấn Mi thật sự rất không công bằng.

    Hắn hi vọng sau khi mình chết, Phương Chấn Mi sẽ thay hắn giết chết Khuất Lôi và Phương Trung Bình, trả thù giúp hắn.

    Hắn đánh ra một quyền, Phương Chấn Mi lại không né tránh, tay áo phất lên, nghênh đón một quyền, sau đó xoay người, tay áo trái phất về bên phải, lại chuyển kình lực của Ngã Thị Thùy ngược trở về.

    Ngã Thị Thùy đỡ một quyền của mình, lại đánh ra quyền thứ hai.

    Phương Chấn Mi lại vung tay áo trái ngăn cản, xoay người phất tay áo, dùng nội công “Tá lực đả lực” đạt đến mức tuyệt hảo, lại chuyển quyền kình của Ngã Thị Thùy ngược trở về.

    Không ai biết trong lòng Phương Chấn Mi cũng đang tính toán, đợi đến chiêu thứ tư, Ngã Thị Thùy bị kích động toàn lực xuất kích, mình sẽ không ra tay đón đỡ, chịu một kích của đối phương. Bởi vì nếu mình không chiến bại, Ngã Thị Thùy sẽ vĩnh viễn bị Tăng Bạch Thủy khống chế. Hắn thà rằng mất đi tính mạng, cũng không muốn nhìn thấy một hảo hán anh dũng phải vạn kiếp bất phục.

    Cho nên hắn quyết định hi sinh.

    Ngã Thị Thùy cũng nghĩ như vậy.

    Đây đã là chiêu thứ hai.

    Chiêu thứ ba sắp đánh ra.

    Sau khi chiêu thứ tư đi qua, kết cục sẽ như thế nào?

    Không ai biết.

    Bên kia Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy hai chưởng va chạm, lại không tách ra được.

    Tư Đồ Thập Nhị chỉ cảm thấy nội lực của Tăng Bạch Thủy mãnh liệt giống như một thác nước, dồn dập không ngừng, chỉ cần sơ suất một chút sẽ lập tức chết không có chỗ chôn. Tăng Bạch Thủy cũng cảm thấy nội lực của Tư Đồ Thập Nhị hùng hậu như Trường Giang sông lớn, cuồn cuộn không dứt, nếu không kịp ngăn cản e rằng sẽ bị chấn đến ngũ tạng lệch đi. Cho nên hai người đều vô cùng cẩn thận, toàn lực thi triển, nhất thời không phân cao thấp.

    Nên biết khi cao thủ so đấu nội lực thì không thể bị quấy nhiễu, cho dù muỗi ruồi bay qua cũng sẽ dẫn đến chân khí sai hướng, tẩu hỏa nhập ma, nặng thì phải chết, nhẹ cũng khó tránh khỏi trọng thương.

    Điểm này Khuất Lôi và Phương Trung Bình hiểu rõ, cho nên hai người bọn họ trao đổi một ánh mắt.

    Ngay lúc này, Tư Đồ Thập Nhị chợt cảm thấy chân khí trong cơ thể hơi gián đoạn, cùng lúc đó chân lực của Tăng Bạch Thủy cũng hơi yếu đi, hai người đã đến giai đoạn hết sức, nhưng lại muốn ngừng mà không được.

    Khi Tư Đồ Thập Nhị cảm thấy chân khí gián đoạn, khổ nhất chính là vết thương cũ lại tái phát, đau vào tim phổi, đến nỗi vận lực đau đớn vô cùng, quả thật không thể tiếp tục được nữa, trên trán mồ hôi như mưa.

    Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khuất Lôi và Phương Trung Bình đồng thời vọt lên, Khuất Lôi lao thẳng tới Tư Đồ Khinh Yến, còn Phương Trung Bình xông thẳng tới Tư Đồ Thập Nhị.

    Thế tới như chớp.

    Hà Bất Lạc lập tức phát giác. Tư Đồ Khinh Yến mặt mày thất sắc.

    Cùng lúc đó, một tiếng “bình” vang lên, ống tay áo của Phương Chấn Mi đã đón lấy quyền thứ ba của Ngã Thị Thùy, lại đẩy ngược qua. Lần này Phương Chấn Mi lại tăng thêm lực lượng, cố ý chọc giận Ngã Thị Thùy, để cho hắn chiêu sau xuất quyền nặng hơn, mình cũng chết được bình yên một chút.

    “Bùng”, Ngã Thị Thùy đón lấy một quyền này của hắn, lại bị văng ra bảy tám bước, gần như đụng vào người Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy.

    Từ đầu đến cuối, Phương Chấn Mi không chủ động tấn công một chiêu nào, nhưng lại khiến Ngã Thị Thùy chật vật như vậy, do đó Ngã Thị Thùy cũng bội phục võ công Phương Chấn Mi sát đất.

    Như vậy lại kích thích sự hào hùng của Ngã Thị Thùy, quyền tiếp theo cố ý thi triển toàn lực, thử xem thực lực của Phương Chấn Mi như thế nào.

    Khuất Lôi lao về phía Tư Đồ Khinh Yến, đánh ra một quyền.

    Hà Bất Lạc đột nhiên nhảy lên, đột nhiên rút đao, đột nhiên chém ra.

    Hai người lập tức giao chiến.

    Phương Trung Bình cả người lẫn kiếm bắn thẳng đến Tư Đồ Thập Nhị.

    Tại khoảnh khắc này, có ba người đồng thời lướt ra.

    Người thứ nhất là Quách Ngạo Bạch, hắn kịp thời phát giác, ngăn chặn Phương Trung Bình giữa không trung, bảy thanh kiếm đồng loạt đâm ra.

    Người thứ hai là Tăng Đan Phượng, nàng không ngờ Phương Trung Bình lại vô sỉ như vậy, trong lúc Tư Đồ Thập Nhị và cha mình đang giao thủ lại đi ám toán Tư Đồ Thập Nhị. Nàng lập tức quát một tiếng, lướt lên không, một kiếm ngăn cản Phương Trung Bình.

    Người thứ ba là Tư Đồ Khinh Yến, nàng vừa thấy phụ thân gặp nguy hiểm, lại quên mất mình cũng đang cực kỳ nguy hiểm, bất chấp tất cả rút đao xông ra, chém vào Phương Trung Bình giữa không trung.

    Nếu là một đối một, trong ba người này ngoại trừ Quách Ngạo Bạch có thể miễn cưỡng tiếp được ba chiêu của Phương Trung Bình, Tăng Đan Phượng nhiều nhất chỉ có thể tiếp được hai chiêu, còn như Tư Đồ Khinh Yến thì ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.

    Nhưng ba người này đồng thời xuất thủ, thanh thế tự nhiên bất đồng.

    Hơn nữa kiếm thế của Phương Trung Bình vốn nhắm vào Tư Đồ Thập Nhị, không phải tấn công bọn họ, cho nên kiếm đạo tự nhiên không phát huy được cảnh giới cao nhất.

    Chỉ thấy chín đốm sáng lóe lên giữa trời, một bên là bảy thanh kiếm “đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh”, kế tiếp là một tiếng “keng” và một tiếng “đang”. Bảy thanh kiếm của Quách Ngạo Bạch đều bị đánh bay, rơi xuống đất. Thế đi của Phương Trung Bình vẫn tiếp tục, băng qua Tăng Đan Phượng lại hơi khựng lại, trường kiếm của Tăng Đan Phượng lập tức bị đánh gãy. Thế đi của Phương Trung Bình vẫn không dừng, Tư Đồ Khinh Yến vung đao ngăn cản, đao lập tức rời chuôi bay đi. Dư thế của Phương Trung Bình vẫn còn, nhưng mấy lần va chạm liên tiếp đã khiến kiếm của hắn mất đi sự chính xác, mũi kiếm lệch đi, lại đâm về phía Tăng Bạch Thủy.

    Biến hóa này khiến người ta không dự đoán được.

    Phương Trung Bình muốn thu kiếm, nhưng người ở giữa không trung, chân lực năm lần bảy lượt bị cản trở, đã không duy trì được, không thể thu kiếm. Hắn muốn thay đổi hướng kiếm, nhưng tay phải đã đứt, hiện giờ là tay trái cầm kiếm, cực kỳ bất tiện, nhất thời lại hoàn toàn không khống chế được, đâm thẳng đến Tăng Bạch Thủy.

    Tăng Bạch Thủy tuy đang trong trận chiến, nhưng vẫn mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, trông thấy Phương Trung Bình sắp sửa chém một kiếm vào Tư Đồ Thập Nhị, không ngờ lại quay sang đâm về phía mình. Hắn muốn tránh cũng không được, bởi vì chỉ cần phân tâm, nhất định sẽ bị nội kình của Tư Đồ Thập Nhị ép đến, chắc chắn phải chết.

    Tăng Bạch Thủy không dám xem thương, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Tăng Đan Phượng sau khi ngăn cản một kiếm của Trung Bình, lại bị đánh bay ngoài một trượng, còn Khuất Lôi đang giao chiến với Hà Bất Lạc, không thể phân thân, chỉ có Ngã Thị Thùy đúng lúc này lại lui đến bên người mình.

    Tăng Bạch Thủy vội kêu lên:
    - Ngã Thị Thùy, mau cứu ta!

    Ngã Thị Thùy vừa tiếp chiêu của Phương Chấn Mi, đang muốn toàn lực đánh ra quyền thứ tư, chợt nghe Tăng Bạch Thủy kêu lên, lập tức quay đầu lại. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Phương Trung Bình đã như một con hạc từ trời đâm thẳng đến Tăng Bạch Thủy. Ngã Thị Thùy hét lớn một tiếng, nói:
    - Được!

    Cả người lướt lên, kiếm của Phương Trung Bình đâm xuống trán Tăng Bạch Thủy chỉ còn cách nửa tấc, thiết quyền của Ngã Thị Thùy đã như gió phát sau mà tới trước.

    “Bình!”

    Một quyền này lại đánh vào mũi kiếm Phương Trung Bình.

    Mắt quyền của Ngã Thị Thùy tóe máu.

    Phương Trung Bình gãy kiếm, chuôi kiếm bị một quyền của Ngã Thị Thùy đánh đâm ngược vào bàn tay trái, thẳng vào cẳng tay. Phương Trung Bình kêu thảm một tiếng, đau đến mức không muốn sống, kiếm thế lệch đi, lực đạo vẫn còn, bay qua đầu Tăng Bạch Thủy, rơi thẳng xuống vách núi Hoa Sơn.

    Chỉ nghe một tiếng thét kinh hoàng vang lên dưới sườn núi, dần dần không nghe thấy nữa. Tổng đường chủ Phương Trung Bình tuổi trẻ tài cao, danh lừng một thời của Trường Tiếu bang đã mất mạng dưới vách núi Hoa Sơn.

    Nắm tay Ngã Thị Thùy vẫn đang chảy máu.

    Nhưng hắn lại cười.

    Là vì hắn tự mình giết chết Phương Trung Bình, đã báo huyết cừu?

    Phương Chấn Mi cũng cười.

    Tăng Bạch Thủy vốn chiếm được ưu thế về nội kình, nhưng một kiếm này của Phương Trung Bình làm hắn nhất thời thất thần, cộng thêm mở miệng yêu cầu Ngã Thị Thùy trợ giúp, chân khí lập tức trì hoãn. Tư Đồ Thập Nhị cố nén đau đớn do nội thương, toàn lực đẩy ra. Sau một tiếng “bùng”, hai người đều lui ra ba bước, bốn tay cuối cùng tách rời.

    Sắc mặt Tăng Bạch Thủy tái xanh, đang muốn thi triển “Trường Tiếu Thất Kích”, chợt thấy Ngã Thị Thùy mỉm cười đứng đó, không hề ra tay với Phương Chấn Mi. Tăng Bạch Thủy vốn đang tức giận vì Ngã Thị Thùy thừa cơ đánh Phương Trung Bình rơi xuống chân núi, có điều đại địch trước mặt, không phát tác được mà thôi, lập tức cả giận nói:
    - Sao các ngươi lại không đánh? Phương Chấn Mi là người chết rồi à?

    Ngã Thị Thùy lại vui vẻ nói:
    - Chúng ta không đánh nữa.

    Tăng Bạch Thủy giậm chân kêu lên:
    - Được lắm, lời mẹ ngươi lúc lâm chung, ngươi không để ý tới sao?

    Ngã Thị Thùy thành thật nói:
    - Ta đã thực hiện rồi.

    Tăng Bạch Thủy lại kỳ quái nói:
    - Mẹ ngươi muốn ngươi đáp ứng với ta một chuyện.

    Ngã Thị Thùy nghiêm túc gật đầu nói:
    - Không sai.

    Tăng Bạch Thủy ngạc nhiên nói:
    - Ta muốn ngươi giết Phương Chấn Mi, vậy sao bây giờ ngươi còn không giết?

    Ngã Thị Thùy khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại:
    - Mẹ ta muốn ta nhận lời làm một chuyện cho ông, bất kể chuyện gì, đúng không?

    Tăng Bạch Thủy ngẩn ra, nói:
    - Đúng vậy.

    Ngã Thị Thùy chậm rãi nói:
    - Đúng rồi, cho nên bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ có một chuyện, đúng không?

    Ngã Thị Thùy giống như trút được gánh nặng, lại nói:
    - Vừa rồi ông muốn ta cứu ông, ta đã làm xong, cho nên có thể nói đã thực hiện lời hứa rồi. Giống như lời ông nói, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, sao lại nhiều thêm một chuyện, giúp ông giết Phương Chấn Mi? Ta cho ông biết, chuyện này ta không làm, từ giờ trở đi hai chúng ta không còn nợ nhau. Nể tình ông từng chiếu cố mẫu thân, hôm nay ta sẽ không ra tay với ông, nhưng ta tuyệt đối không giúp ông thêm bất cứ chuyện gì.

    Tăng Bạch Thủy nghe vậy lại ngẩn ra. Phương Chấn Mi nhìn Ngã Thị Thùy, Ngã Thị Thùy cũng nhìn Phương Chấn Mi, ánh mắt của hai người đều sáng lên, mỉm cười, những ưu phiền đều quét sạch không còn.

    Tâm tình của Tăng Bạch Thủy lại bực bội.

    Chợt nghe hai tiếng hét thảm vang lên.

    Nguyên lai khi Khuất Lôi lao về phía Tư Đồ Khinh Yến, Hà Bất Lạc chặn lại giữa không trung, hai người bắt đầu chém giết. Võ công của Hà Bất Lạc cao hơn Phương Trung Bình, lại kém hơn Khuất Lôi một chút, có điều Khuất Lôi đã đứt một tay, lại trọng thương chưa lành, nhờ đó Hà Bất Lạc lại hơi chiếm được thượng phong.

    Lúc Khuất Lôi đang khổ chiến, chợt nghe tiếng kêu thảm của Phương Trung Bình, biết hắn đã rơi xuống vách núi, trong lòng hoảng loạn, liên tiếp tấn công mười mấy quyền, sau đó quay người bỏ chạy.

    Hà Bất Lạc vung đao chém liên tục, vừa thấy Khuất Lôi muốn trốn, lập tức lướt nhanh đến, một đao chém vào “Thiết Quyền” Khuất Lôi.

    Không ngờ Khuất Lôi chỉ giả vờ chạy trốn, lúc này đột nhiên ngồi thụp xuống. Hà Bất Lạc không đoán trước được, bay thẳng qua đầu Khuất Lôi, phía trước chính là bờ vực.

    Hà Bất Lạc muốn ổn định thân hình, nhưng thiết quyền của Khuất Lôi đã đánh thẳng lên, “bình” một tiếng đánh trúng ngực Hà Bất Lạc.

    Hà Bất Lạc kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

    Nhưng y ở giữa không trung cũng đồng thời chém ra một đao.

    Một đao kia chém vào lưng Khuất Lôi, cắm vào trong thịt, nhưng da thịt Khuất Lôi lại cứng như sắt, một đao này của Hà Bất Lạc chỉ vào thịt ba phân.

    Máu rỉ ra ròng ròng.

    Nhưng Hà Bất Lạc cuối cùng ổn định được thân hình, rơi xuống trước người Khuất Lôi.

    Khuất Lôi bị thương, hét lớn một tiếng, một quyền đánh thẳng vào Hà Bất Lạc.

    Hà Bất Lạc dùng sức rút một cái, nhưng đao lại cắm vào lưng Khuất Lôi, không rút ra được, cũng không kịp né tránh, sau lưng lại là khe sâu vạn trượng, không thể lui được nữa, liền hét lớn một tiếng, “Thủ Đao” nhanh chóng chém ra.

    “Bình!”

    “Phập!”

    Một quyền của Khuất Lôi đánh trúng bụng dưới Hà Bất Lạc.

    Đồng thời “Thủ Đao” của Hà Bất Lạc cũng trúng mặt Khuất Lôi.

    Hà Bất Lạc trúng một quyền của Khuất Lôi, không thu thế được, bay thẳng về phía sau.

    Nhưng đao trong tay và “Thủ Đao” của Hà Bất Lạc đao đều cắm vào người Khuất Lôi, kéo một cái, Khuất Lôi cũng đồng thời bay lên, rơi thẳng xuống vách núi.

    Hai tiếng kêu thảm.

    Hai vị cao thủ võ lâm tuyệt thế, “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc đứng thứ hai Thí Kiếm sơn trang và phó bang chủ Trường Tiếu bang “Thiết Quyền” Khuất Lôi, từ đây mất mạng dưới đỉnh Hoa Sơn.

    Tư Đồ Thập Nhị bi thương vô cùng, khàn giọng gào lên:
    - Nhị đệ!

    Tăng Bạch Thủy cũng động dung kêu lên:
    - Khuất Lôi!

    Nhưng bóng dáng hai người dính vào nhau, nhấp nhô dưới dốc núi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một mảng sương trắng mờ mịt dưới khe sâu, trôi nổi giống như ngăn cách thế gian.

    Tiếng kêu của Tư Đồ Thập Nhị và Tăng Bạch Thủy vọng lại giữa bốn vách khe sâu, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, giống như gọi tên hai bên.

    Tăng Bạch Thủy nhìn xuống vách núi, chợt ngẩng đầu lên, thét lớn:
    - Được! Tư Đồ trang chủ, cao thủ dưới trướng ngươi đều tiêu tùng rồi, chỉ còn lại Thí Kiếm sơn trang. Ta thì sao? Đám thuộc hạ đều xong rồi, ngay cả Trường Tiếu bang cũng không còn nữa, không còn gì bận tâm. Bây giờ trên đỉnh Hoa Sơn này, chúng ta hãy tử chiến một trận đi!

    Giọng nói không ngừng vang vọng trong trời cao, đủ thấy nội lực của hắn dồi dào như thế nào.

    Tư Đồ Thập Nhị cũng cao giọng nói:
    - Được! Bất kể thế nào, Tăng bang chủ, lão phu sẽ phụng bồi đến cùng.

    Giọng nói như hạc kêu giữa trời, rõ ràng vang dội.

    Tăng Bạch Thủy hào sảng cười lớn nói:
    - Phương Chấn Mi, nếu ta có thể thắng Tư Đồ Thập Nhị, người kế tiếp phải tử chiến là ngươi. Ngã Thị Thùy, nếu ta có thể đánh bại Phương Chấn Mi, người thứ ba chính là ngươi. Các ngươi hãy chờ đi!

    Tăng Bạch Thủy không hổ là bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang, cường địch trước mặt, thủ hạ tổn thất nặng nề như vậy, nhưng vẫn không hề sợ hãi, hào khí tận mây.

    Phương Chấn Mi cảm thán:
    - Hay cho Tăng Bạch Thủy! Chỉ cần Tăng bang chủ còn có khả năng, tại hạ nhất định sẽ theo như mong muốn của bang chủ.

    Tăng Bạch Thủy cười lớn xoay người, nói với Tư Đồ Thập Nhị:
    - Ngươi tiếp chiêu đi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn có thể theo dõi bộ truyện này tại web truyện của Tàng Thư Viện:
    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...phuong-chan-mi
    ---QC---


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,huy_cuf,linh123,lybietcau,netwalker,org117,Spaghetti,thanhlamtn,tungtien94,tuyetam,Đơn bước,
  3. #22
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 20 – Trường Tiếu thất kích, Huyết Hà tứ thức

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Song chưởng vung lên trời, hai tay đột nhiên phát ra ánh sáng nhạt màu vàng tím, trơn nhẵn như đao. Quách Ngạo Bạch ở một bên nhìn thấy liền kinh ngạc thốt lên:
    - Tây Tạng Tử Kim Thủ!

    Nên biết võ công “Tử Kim Thủ” này thất truyền trong võ lâm đã lâu. Ngày trước có ba tên Lạt Ma tăng xâm nhập Trung Nguyên, muốn độc bá võ lâm, dùng “Tử Kim Thủ” đả thương vô số người, thiên hạ lại không ai có thể địch nổi độc chưởng “Tử Kim Thủ” này. May mắn có kỳ tăng Thiếu Lâm là Đại Thạch thiền sư anh dũng xuống núi, ở dưới chân núi Tung Sơn dùng “Đại Thạch kỳ công” đánh cho ba tên Lạt Ma một người trở về Tây Vực, một người bị rớt xuống sông, còn một người vô cùng bái phục, nguyện đi vào chùa Thiếu Lâm, trở thành cao tăng Thiếu Lâm.

    Từ đó “Tử Kim Thủ” của ba Lạt Ma này cũng tuyệt tích trên giang hồ, thất truyền đã lâu, không ngờ kích thứ nhất trong “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy lại là “Tử Kim Thủ”.

    Tăng Bạch Thủy vừa vận “Tử Kim Thủ”, Tư Đồ Thập Nhị đột nhiên xông tới, nhanh như rồng cuốn, trong tay lóe lên một vệt cầu vồng màu vàng.

    Huyết Hà thần kiếm xuất thủ.

    Vừa rồi Tư Đồ Thập Nhị đấu chưởng với Tăng Bạch Thủy đã bị thua thiệt, nhưng dù sao y cũng trải qua rất nhiều trận chiến, lúc này làm sao có thể để Tăng Bạch Thủy chiếm được tiên cơ.

    Huyết Hà thần kiếm thức thứ nhất, “Kim Thạch Vi Khai”!

    “Tử Kim Thủ” đột nhiên hóa bóng chưởng đầy trời thành một chưởng, đánh xuống đầu Tư Đồ Thập Nhị.

    Thế công của Huyết Hà thần kiếm vẫn không thay đổi, chỉ là mũi kiếm khẽ nhếch lên.

    Huyết Hà thần kiếm nghênh đón “Tử Kim Thủ”.

    Chỉ nghe một tiếng “đinh”, Huyết Hà thần kiếm giống như đâm vào sắt đá.

    Nhưng cho dù là sắt đá, gặp phải Huyết Hà thần kiếm cũng phải “kim thạch vi khai” (sắt đá đều tan).

    Tăng Bạch Thủy đột nhiên rút tay, biến thành quyền, lại thi triển “Đạt Ma bí quyền”.

    Người thật sự có thể luyện thành “Đạt Ma bí quyền”, chỉ có hai vị chưởng môn chùa Thiếu Lâm nam bắc, nhưng võ công mà Tăng Bạch Thủy sử dụng lại chính là “Đạt Ma bí quyền”.

    “Đạt Ma bí quyền” lại là kích thứ hai của “Trường Tiếu thất kích”.

    Quyền vung ra, đánh văng Huyết Hà thần kiếm.

    Thân hình Tư Đồ Thập Nhị đột nhiên rung lên, kiếm thế không đổi, đột nhiên vẽ nên một hình cung rực rỡ, Huyết Hà thần kiếm thức thứ hai “Thiên Ngoại Du Long” nhanh như chớp chém ra.

    Tăng Bạch Thủy gầm lên một tiếng, không thể tránh né, cũng không thể lui, mũi kiếm đã đến gần mặt.

    Những người có mặt đều nhìn đến trợn mắt há mồm. Nên biết hai người này xuất thủ đã nhanh đến mức xưng tuyệt giang hồ, chỉ thấy huyết kiếm ngang trời, áo trắng bay lượn, tất cả tuyệt kỹ võ lâm đều phát huy một cách tinh tế, cục diện vô cùng nguy hiểm. Chỉ giao thủ mấy chiêu, mọi người đều cảm thấy hít thở không thông.

    Hay cho Tăng Bạch Thủy, dưới tình thế này vẫn ung dung điềm tĩnh, khom lưng một cái giống như “cành liễu gập”. Nhưng mũi kiếm của Tư Đồ Thập Nhị cũng theo đó hạ xuống. Tăng Bạch Thủy vung tay áo lên, dùng kích thứ ba trong Trường Tiếu thất kích là “Đông Hải Thủy Vân Tụ” ngăn lại. Kiếm vạch lên tay áo, phát ra tiếng “xẹt xẹt”, kiếm sắt lại đâm không thủng tay áo mềm.

    Tư Đồ Thập Nhị ngẩn ra. Tăng Bạch Thủy đã vọt lên không, mười ngón tay liên tục bắn ra, trong nháy mắt tiếng tiếng loẹt xoẹt vang lên khắp trời, bắn thẳng tới Tư Đồ Thập Nhị.

    Quách Ngạo Bạch không nhịn được kêu lên:
    - Trường Thiên thần chỉ!

    Nên biết “Trường Thiên thần chỉ” là võ công do bảy cao thủ mạnh nhất võ lâm năm xưa cùng sáng tạo ra, chuyên phá nội ngoại gia cương khí, công kích từ xa, uy lực vô cùng. Nhưng đây lại là kích thứ tư trong “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy, có thể tưởng tượng được võ công của hắn rộng lớn thế nào.

    “Trường Thiên thần chỉ” uy lực vô cùng, mắt thấy Tư Đồ Thập Nhị tuyệt đối không tránh được, không ngờ Tư Đồ Thập Nhị lại không lùi mà tiến tới, như thần long trong mây, Huyết Hà thần kiếm múa đến mức mưa gió không lọt, trong thủ có công, trong công có thủ, chẳng những cắt đứt chỉ kình, hơn nữa còn chém thẳng đến Tăng Bạch Thủy.

    Huyết Hà thần kiếm thức thứ ba, “Phong Vũ Tiêu Tiêu”!

    Tăng Bạch Thủy hét lên một tiếng, như chim ưng giữa trời cao, lúc chìm lúc nổi, bay qua đầu Tư Đồ Thập Nhị, hai tay vỗ một cái, lại thi triển “Đại Thạch thần công”.

    “Đại Thạch thần công” vừa xuất ra, mũi kiếm đâm vào Tăng Bạch Thủy lập tức bị cuồng phong đánh lệch. Ngay lúc này, Tư Đồ Thập Nhị xoay người một cái, thi triển một thức cuối cùng của Huyết Hà thần kiếm, cũng là một thức lợi hại nhất.

    Hơn nữa cũng là một thức tục truyền trong thiên hạ không ai có thể phá được, ngay cả Tư Đồ Thập Nhị cũng rất ít khi sử dụng, một thức cuối cùng trong bốn thức của Huyết Hà thần kiếm, “Thạch Phá Thiên Kinh”.

    Một chiêu này chưa đánh ra đã như ánh chớp giữa trời. Trong số những người quan sát, Tư Đồ Khinh Yến và Tăng Đan Phượng đều ngồi sụp xuống, Quách Ngạo Bạch cũng bị ánh sáng sắc bén khiến cho không mở mắt được.

    Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy sắc mặt tái xanh, không nói một lời, mắt không hề chớp, hiển nhiên tâm tình vô cùng nặng nề, cũng vô cùng kích động.

    Một thức cuối cùng này của Tư Đồ Thập Nhị nếu như không trúng, “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy há để cho y sống sót.

    Tăng Bạch Thủy người giữa không trung, giống như hổ bay ưng lớn, kích thứ năm trong “Trường Tiếu khất kích” vừa qua, lại dùng “Bộ Bộ Thanh Vân” cường hành bước trên không bảy tám thước, lao thẳng xuống Tư Đồ Thập Nhị.

    Lúc này Tư Đồ Thập Nhị vừa xoay người, muốn đánh ra “Thạch Phá Thiên Kinh”.

    Ngay lúc xoay người, Tư Đồ Thập Nhị chợt cảm thấy chân khí trong cơ thể gián đoạn, hơn nữa lồng ngực đau nhói.

    Hai quyền của Khuất Lôi đánh vào ngực y, dù sao cũng bị thương không nhẹ.

    Tư Đồ Thập Nhị cố gắng đề khí, muốn đánh ra một thức sau cùng “Thạch Phá Thiên Kinh” của Huyết Hà thần kiếm.

    Nhưng dưới cơn đau này, y lại chậm đi một chút.

    Chỉ trong thời gian không đến một chớp mắt này, Phương Chấn Mi cũng chú ý tới, không nhịn được “a” lên một tiếng.

    Trong khoảnh khắc còn nhanh hơn ánh chớp này, Tăng Bạch Thủy đã đi trước một bước.

    Kích thứ sáu trong “Trường Tiếu thất kích”, “Đại Mạc thần chưởng”!

    Lần này Ngã Thị Thùy cũng không nhịn được hô lên.

    Lúc “Đại Mạc thần chưởng” đánh ra, cũng không có bất kỳ tiếng gió nào, giống như cát bay vào mặt, bao trùm mọi nơi. “Đại Mạc thần chưởng” là tuyệt kỹ bí truyền của Đại Mạc phái ở vực ngoại năm xưa, phải rèn luyện với gió cát sa mạc hai mươi tám năm mới có thể luyện thành, hiện giờ lại trở thành tuyệt kỹ của Tăng Bạch Thủy.

    Đúng lúc Tư Đồ Thập Nhị xoay người lại.

    Y vừa xoay người, Huyết Hà thần kiếm liền muốn tập hợp tất cả kình lực đâm ra.

    Nhưng khi y vừa xoay người, kiếm còn thiếu một phân sắp sửa đâm ra, “Đại mạc thần chưởng” của Tăng Bạch Thủy với năm ngón tay như thép đã đâm thẳng đến.

    “Phụp!”

    Năm ngón tay của Tăng Bạch Thủy đều cắm vào bụng Tư Đồ Thập Nhị.

    Hai mắt Tư Đồ Thập Nhị trợn trừng, thân thể gập lại giữa không trung, đau đớn không chịu nổi.

    Mưa máu từ không trung rơi xuống.

    Tăng Bạch Thủy một chiêu đắc thủ, tập tức rút tay hạ người, dùng thế “Thiên Cân Trụy” (ngàn cân rơi) đáp xuống đất.

    Tư Đồ Thập Nhị xuất kiếm lúc sắp chết.

    “Thạch Phá Thiên Kinh”!

    Một kiếm sau khi bị thương đã mất đi sự chính xác, nhưng uy thế vẫn không gì sánh được, thật sự là “thạch phá thiên kinh” (kinh động lòng người), bay thẳng ra ngoài. Bóng trắng lướt qua trời cao, giống như thần long chợt hiện, cùng với Huyết Hà thần kiếm rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng dưới Hoa Sơn.

    Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang Thí Kiếm sơn trang, “Huyết Hà Thần Kiếm” Tư Đồ Thập Nhị, bởi vì kém hơn nửa thức này nên đã bỏ mạng dưới núi Hoa Sơn.

    Chợt nghe Tư Đồ Khinh Yến kêu lên:
    - Cha!

    Trận chiến kinh động võ lâm này khiến người ta nhìn thấy kinh hãi, đáng tiếc Huyết Hà thần kiếm của Tư Đồ Thập Nhị còn chưa thi triển xong, đã bị trúng độc thủ; mà “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy cũng chỉ sử dụng sáu kích, một kích cuối cùng kinh người nhất và uy lực lớn nhất cũng không dùng đến.

    Gió gấp mây vần. Tăng Bạch Thủy, Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy nhìn về dốc núi, đều không nhúc nhích, cũng không nói gì, giống như đang hồi tưởng, đang suy nghĩ điều gì.

    Trời vẫn lờ mờ như vậy, tựa như tùy thời sẽ có một cơn giông ập đến.

    Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nhìn Phương Chấn Mi, nói:
    - Phương công tử, nên đến phiên ngươi và ta rồi.

    Phương Chấn Mi nhìn chăm chú Tăng Bạch Thủy một lúc, cười nhạt nói:
    - Không, bây giờ ta không muốn quyết chiến với ông.

    Tư Đồ Khinh Yến bi thương chạy tới, kêu lên:
    - Được, ngươi không dám báo thù cho cha ta, để ta tới!

    Ngã Thị Thùy bước nhanh một cái, chắn trước mặt Tư Đồ Khinh Yến, nói:
    - Tư Đồ cô nương, không thể như vậy!

    Tư Đồ Khinh Yến cầm đao xông lên mấy lần, nhưng đều bị Ngã Thị Thùy ngăn lại, liền giậm chân khóc ròng nói:
    - Các ngươi, các ngươi đều là một bọn tới khi dễ ta!

    Ngã Thị Thùy khẽ nhíu mày, nói:
    - Cô tuyệt đối không phải đối thủ của Tăng Bạch Thủy.

    Tư Đồ Khinh Yến khóc lóc la lên:
    - Ta mặc kệ, ta mặc kệ!

    Nàng xông lên mấy lần, nhưng làm sao qua được thân pháp của Ngã Thị Thùy, liền dứt khoát đụng vào người Ngã Thị Thùy, nước mắt nước mũi đầm đìa khiến Ngã Thị Thùy dở khóc dở cười, lúng túng vô cùng. Hắn đang không biết làm thế nào cho phải, Quách Ngạo Bạch đã đi đến, nhẹ nhàng điểm huyệt Tư Đồ Khinh Yến.

    Quách Ngạo Bạch thở dài nói:
    - Lúc này cô ấy đang thương tâm, sao không để cô ấy tạm thời ngủ đi?

    Ngã Thị Thùy cười khổ nói:
    - Tại sao ta lại không nghĩ đến.

    Tất cả đều yên tĩnh lại. Tăng Bạch Thủy nhìn thẳng vào Phương Chấn Mi, đột nhiên cười nói:
    - Hiện giờ ta đã đánh bại Tư Đồ Thập Nhị, chỉ cần ta còn sống, Thí Kiếm sơn trang nhất định sẽ diệt vong, mà Trường Tiếu bang cũng sẽ có ngày phục hưng. Hôm nay nếu ngươi chịu thay đổi suy nghĩ, sẵn sàng góp sức cho tệ bang, chuyện lúc trước ta sẽ không tra cứu, hơn nữa còn giao chức phó bang chủ Trường Tiếu bang cho ngươi, ý ngươi thế nào?

    Phương Chấn Mi nhướng mày cười nói:
    - Dụ hoặc thật lớn.

    Tăng Bạch Thủy vuốt râu cười nói:
    - Nếu dụ hoặc không lớn, làm sao mời được Phương công tử?

    Phương Chấn Mi thở dài nói:
    - Chỉ tiếc dụ hoặc có lớn cũng vô dụng.

    Tăng Bạch Thủy “à” một tiếng, nói:
    - Vì sao?

    Phương Chấn Mi nghiêm mặt nói:
    - Bởi vì ta và Tư Đồ trang chủ là bằng hữu, bằng hữu bị giết, ta đã quyết chí báo thù cho y.

    Sắc mặt Tăng Bạch Thủy trầm xuống, nói:
    - Vậy tại sao vừa rồi ngươi không dám chiến với ta?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Cũng không phải không dám, mà là không nỡ. Ông đã giao chiến với Tư Đồ trang chủ trước đó, thể lực đã bị hao tổn, nếu lúc này ta đấu với ông, thật sự là thiếu công bằng.

    Tăng Bạch Thủy đứng yên một hồi, cuối cùng khen ngợi:
    - Phương Chấn Mi quả nhiên quang minh lỗi lạc, không chiếm tiện nghi của người khác.

    Lập tức trầm giọng nói:
    - Chỉ tiếc ngươi đã xem thường ta rồi. Trận chiến với Tư Đồ Thập Nhị, ta chỉ đánh ra sáu kích. Vừa bắt đầu ta đã thi triển Trường Tiếu thất kích, chính là để giảm bớt tiêu hao sức lực. Ngươi không cần lo lắng cho ta, sau khi ta giết ngươi, còn có thể chiến một trận với Ngã Thị Thùy. Tăng Bạch Thủy trước giờ không cần người khác nhường!

    Phương Chấn Mi trầm ngâm một lúc, cũng khen ngợi:
    - Tăng Bạch Thủy quả nhiên là kiêu hùng một đời.

    Sau đó lại nghiêm mặt nói:
    - Đã như vậy, tại hạ phụng bồi.

    Tăng Bạch Thủy đột nhiên cười nói:
    - Ngươi tự tin có thể tiếp được Trường Tiếu thất kích của ta sao?

    Phương Chấn Mi nghiêm túc lắc đầu, nói:
    - Không được.

    Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
    - Trường Tiếu thất kích, ta chỉ mới thi triển năm kích rưỡi, một kích cuối cùng cũng là kích lợi hại nhất, uy lực còn mạnh hơn gấp mười lần. Nếu như ngươi có thể tiếp được kích thứ sáu, vậy thì ta khuyên ngươi phải cẩn thận, bởi vì kích thứ bảy một khi xuất ra, ngay cả ta cũng không cách nào khống chế sinh tử.

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Đa tạ bang chủ chỉ điểm. Trường Tiếu thất kích của bang chủ, nổi danh là kích sau mạnh hơn kích trước, trong thiên hạ không ai có thể tiếp được bốn kích của ông. Hôm nay Tư Đồ trang chủ có thể tiếp được năm kích của ông, đã là trước giờ chưa từng có. Đáng tiếc Tư Đồ trang chủ bởi vì nội lực gặp trở ngại, không thể thi triển hoàn mỹ thức thứ tư của Huyết Hà thần kiếm. Kích thứ sáu của bang chủ đã có uy lực như vậy, có thể tưởng tượng được kích thứ bảy sẽ thế nào. Tại hạ sẽ tự cẩn thận, gắng thử một lần...

    Tăng Bạch Thủy hừ lạnh một tiếng, nói:
    - Ngươi biết thì tốt. Ta tán thưởng võ công tài năng của ngươi, cảm thấy không nỡ, vì vậy mới nói cho ngươi biết, đến đây đã tận tình tận nghĩa, hai ta không cần nói thêm gì nữa!

    Chợt nghe Tăng Đan Phượng ở một bên kêu lên:
    - Cha! Cha gây nghiệt còn chưa đủ sao, sao cha không nghe nghe lời con gái, đừng nên đánh nữa!

    Tăng Bạch Thủy phất tay áo tức giận nói:
    - Im miệng!

    Tăng Đan Phượng khóc lóc bước lên. Quách Ngạo Bạch nhìn Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói:
    - Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không dùng đan Phượng cô nương để uy hiếp ngươi!

    Khuôn mặt già nua của Tăng Bạch Thủy cũng không kìm được đỏ lên, bởi vì ngày trước hắn từng dùng chị em Tư Đồ Khinh Yến làm con tin để uy hiếp Tư Đồ Thập Nhị và Thí Kiếm sơn trang.

    Ngã Thị Thùy ngăn Tăng Đan Phượng lại, nói:
    - Cô tuyệt đối không thể bước tới!

    Tăng Đan Phượng khóc lóc nói:
    - Tại sao không thể bước tới, ta muốn ngăn cản trận chiến này!

    Tăng Bạch Thủy lại muốn phát tác, chợt nghe Phương Chấn Mi ôn hòa lễ độ nói:
    - Tăng cô nương, cô không nên đi lên thì tốt hơn. Cô cũng biết tính khí của lệnh tôn, một khi ông ấy đã quyết định, làm thế nào có thể thay đổi được. Cô đi ra khuyên ông ấy, sẽ chỉ khiến ông ấy phân tâm, lúc ông ấy đối đầu với ta lại bị phân tâm, chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Cô vẫn nên để lệnh tôn toàn lực chiến đấu đi!

    Tăng Đan Phượng nghe những lời này liền ngẩn ra, quả nhiên không tiếp tục bước lên. Tăng Bạch Thủy cũng cảm kích nhìn Phương Chấn Mi, đột nhiên không hề báo trước, thân hình vọt lên nhanh như chớp, dùng thân pháp sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng tới Phương Chấn Mi.

    Tăng Bạch Thủy đã phát động “Trường Tiếu thất kích”.

    Phương Chấn Mi giống như đã sớm cảnh giác, thân hình cũng theo đó nhoáng lên.

    Đôi tay Tăng Bạch Thủy nhanh chóng múa lên, phát ra ánh sáng nhạt màu vàng tím, giống như vạn cầu vồng màu vàng đánh tới trước mặt Phương Chấn Mi.

    Trông thấy “Tử Kim Thủ” này sắp sửa đánh trúng chân mày Phương Chấn Mi, Quách Ngạo Bạch không nhịn được “a” lên một tiếng. Nhưng thân hình Phương Chấn Mi lại bắn ra, biến hóa bất ngờ, áo trắng tung bay, trông rất đẹp mắt. Một chiêu “Tử Kim Thủ” của Tăng Bạch Thủy lại bị Phương Chấn Mi nhẹ nhàng tránh khỏi.

    Nhưng Tăng Bạch Thủy vẫn như bóng quỷ đuổi theo Phương Chấn Mi, hai quyền đánh ra.

    Quyền chưa tới, quyền phong đã đủ phá vỡ sắt đá.

    Thân hình Phương Chấn Mi đang ở giữa không trung, quả thật không có chỗ né tránh.

    Hay cho Phương Chấn Mi, dưới tình hình gần như không thể, hắn lại đột nhiên chìm nhanh xuống dưới.

    Quyền thứ nhất đánh trật.

    Quyền thứ hai của Tăng Bạch Thủy lại đánh xuống đất tạo thành một lỗ thủng lớn.

    Cát bụi tung bay, trời đất tối tăm.

    Tăng Bạch Thủy xông vào bụi đất tràn ngập, truy kích Phương Chấn Mi.

    Hai tay áo của hắn giống như thiên la địa võng bao trùm lấy đối phương.

    Mấy chiêu này liền mạch lưu loát, không để cho Phương Chấn Mi có bất kỳ cơ hội thở dốc nào. Đám người Ngã Thị Thùy ở một bên quan sát, bình sinh cũng chưa từng thấy chiến đấu kinh hiểm như vậy, đều có cảm giác hít thở không thông.

    Tăng Bạch Thủy càng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

    Lúc hai tay áo như mây của hắn phất ra, Phương Chấn Mi đột nhiên cũng phất tay áo lên.

    Hai tay áo của Phương Chấn Mi vừa phất lên, lập tức có một luồng kình phong tỏa ra, nhưng không phải đánh tới Tăng Bạch Thủy, mà là đánh về phía cát bụi đầy trời.

    Những bụi đất kia bị trúng một kích, giống như ngàn vạn mũi tên bắn thẳng tới Tăng Bạch Thủy.

    Tăng Bạch Thủy đang ở trong cát bụi.

    Phương Chấn Mi lại lui nhanh, giống như đã đoán trước Tăng Bạch Thủy sẽ đánh trật khiến cho cát bụi mù mịt, hơn nữa nhất định sẽ xông vào trong cát truy kích.

    Một chiêu này đã sớm phòng bị, lại tấn công đối phương không hề phòng bị.

    Hay cho Tăng Bạch Thủy, “Đông Hải Thủy Vân Tụ” đã phất ra lại rút về, cuốn ngược thu tay áo, hạt cát đầy trời chợt lóe lên rồi biến mất.

    Phương Chấn Mi vốn có thể thừa dịp Tăng Bạch Thủy đổi công thành thủ này để tiến hành phản kích, nhưng hai tay áo Tăng Bạch Thủy cuốn ngược, mười ngón trong tay áo đã chuyển động như rắn lượn, phát ra tiếng “xé xè”, kích thứ tư trong Trường Tiếu thất kích là “Trường Thiên thần chỉ” đã phát ra.

    “Trường Tiếu thất kích” quả nhiên chiêu sau còn mạnh hơn chiêu trước.

    Trông thấy Phương Chấn Mi sắp bị chỉ kình đâm trúng, lần này ngay cả Ngã Thị Thùy cũng phải kêu lên một tiếng.

    Bọn họ đang xem trận chiến, bất giác đã khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

    Bỗng nhiên áo trắng lóe lên, Phương Chấn Mi đã giống như một con hạc nhảy vọt lên trời, khiến cho mười chỉ của Tăng Bạch Thủy đều đánh trật.

    Phương Chấn Mi vọt người lên không, trong lòng Ngã Thị Thùy lại trầm xuống. Nên biết “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy chiêu sau lợi hại hơn chiêu trước, nếu Phương Chấn Mi nhảy lên cao, Tăng Bạch Thủy nhất định sẽ không để đối phương có cơ hội chạm đất. Phương Chấn Mi người giữa không trung, không hề có chỗ mượn sức, sao có thể tránh được kích thứ năm của Tăng Bạch Thủy, lại sao có thể thoát được kích thứ sáu của hắn? Huống hồ còn có kích thứ bảy uy chấn võ lâm.

    Ngã Thị Thùy vừa sợ vừa gấp. Hắn hoàn toàn không ngờ, Phương Chấn Mi tài trí song toàn, hôm nay lại kém hơn một chiêu, chỉ sợ khó thoát khỏi số kiếp.

    Đối phó với “Trường Tiếu thất kích” của Tăng Bạch Thủy, đứng trên đất bằng chống đỡ đã không có phần thắng, huống hồ là ở giữa không trung?

    Sau khi “Trường Thiên thần chỉ” của Tăng Bạch Thủy đánh trật, kích thứ năm cũng theo đó phát ra.

    Tăng Bạch Thủy nhảy lên không, đã chặn đường Phương Chấn Mi.

    “Đại Thạch thần công”, cát bay đá chạy, cuốn về phía đối phương.

    Phương Chấn Mi ở giữa không trung lại cố gắng đề khí, nhảy lên cao bảy tám thước.

    Tăng Bạch Thủy hừ lạnh một tiếng, lại dùng khinh công “Bộ Bộ Thanh Vân” bước ra tám chín bước giữa không trung, “Đại Thạch thần công” vẫn đánh vào Phương Chấn Mi.

    Phương Chấn Mi kêu lên một tiếng, liên tiếp bước giữa không trung bảy tám bước, giống như trên trời có treo một cái thang, lại nhảy lên cao vài thước.

    Đây là thần công “Cấp Cấp Thượng Vân Thê” khó nhất trong số khinh công.

    Tăng Bạch Thủy đột nhiên hét lớn, tiếng hét này giống như sấm giữa trời quang, đinh tai nhức óc. Thân hình hắn theo âm thanh dao động, không ngờ lại cường hành vọt lên tám chín thước, “Đại Thạch thần công” vẫn đánh về phía Phương Chấn Mi.

    Tăng Bạch Thủy lại lợi dụng lực đẩy của thần công “Sư Tử Hống” Phật môn để gia tăng khinh công của mình.

    Trong thoáng chốc này, mắt thấy Phương Chấn Mi tuyệt đối không thể tránh khỏi, nhưng gió lớn thổi tới, tay áo Phương Chấn Mi phất phơ, giống như một tờ giấy đón gió bay ra sáu bảy thước.

    Lần này ngay cả Tăng Bạch Thủy cũng động dung, bởi vì đây là khinh công bí truyền “Tùy Phong Bãi Liễu Thảo Thượng Phi” thất truyền trong võ lâm đã lâu, nghe nói không ai có thể luyện thành.

    Tăng Bạch Thủy cũng tự cảm thán không bằng, trông thấy Trường Tiếu kích thứ năm sắp sửa đánh trật, hắn đột nhiên xoay chuyển chưởng lực, biến thành đánh xuống.

    Đánh xuống như vậy, chưởng phong từ xa đánh trúng mặt đất, sản sinh phản lực vô cùng lớn, khiến Tăng Bạch Thủy đột nhiên dâng lên cao hơn mười thước, biến thành ở trên Phương Chấn Mi.

    Chỉ thấy hai bóng áo trắng trong kịch chiến mờ ảo như tiên, chớp nhoáng không ngừng, cao đến tận mây. Những người quan sát phía dưới đều ngẩng đầu khựng lại. Chỉ có Ngã Thị Thùy lòng như lửa đốt, bởi vì hắn biết Phương Chấn Mi đã như nỏ mạnh hết đà.

    Nếu là hắn đối phó với Tăng Bạch Thủy, vừa bắt đầu sẽ ép cho Tăng Bạch Thủy không kịp thi triển “Trường Tiếu thất kích”, hoặc ít nhất cũng phải giống như Tư Đồ Thập Nhị, hai bên có công có thủ, mới không đến nỗi bị “Trường Tiếu thất kích” chiêu sau mạnh hơn chiêu trước áp bức. Nếu đã sử dụng “Trường Tiếu thất kích”, kích thứ sáu mới thi triển một nửa đã lấy mạng Tư Đồ Thập Nhị, chỉ sợ Phương Chấn Mi võ công có cao cũng khó tiếp được Trường Tiếu kích thứ bảy của Tăng Bạch Thủy.

    Thảm nhất là Phương Chấn Mi lúc này chẳng những không có khả năng đánh trả, mà người ở giữa không trung, Tăng Bạch Thủy chỉ cần lợi dụng chiêu thức “Trường Tiếu thất kích”, từ trên cao đánh xuống, Phương Chấn Mi e rằng khó tránh khỏi tai họa.

    Nghĩ đến đây, Ngã Thị Thùy không kìm được hoảng hốt, quả thật muốn xông lên giúp Phương Chấn Mi một tay, nhưng hắn làm sao có thể làm chuyện trái với tín ước, ỷ đông hiếp ít.

    Lúc này Tăng Bạch Thủy từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên cười lớn một tiếng, kích thứ sáu trong “Trường Tiếu thất kích” là “Đại Mạc thần chưởng” đã đánh xuống.

    Phương Chấn Mi đột nhiên hạ xuống phía dưới.

    Tăng Bạch Thủy khó khăn lắm mới vượt lên trên Phương Chấn Mi, chợt thấy đối phương chìm xuống, làm sao có thể để hắn chạy trốn, lập tức cũng dùng “Thiên Cân Trụy” hạ xuống.

    Tốc độ của Phương Chấn Mi đột nhiên nhanh hơn, lại dùng thần công “Lạc Địa Sinh Căn” (rơi đất bén rễ) chìm nhanh xuống.

    Tăng Bạch Thủy vừa gấp vừa giận, trông thấy đã bị Phương Chấn Mi kéo dài khoảng cách, lập tức hít mạnh một hơi, dùng một chiêu “Ngư Trầm Nhạn Lạc” (cá chìm nhạn rơi) tăng tốc hạ xuống.

    Trong nháy mắt, thân hình Tăng Bạch Thủy đã đến gần Phương Chấn Mi.

    Hai người cùng nhau rơi xuống, trông rất đẹp mắt, khiến người ta khẩn trương đến mức nín thở, thế hạ xuống còn nhanh hơn so với lướt lên.

    Mũi chân của Phương Chấn Mi đã chạm đất.

    Gần như cùng lúc, mũi chân của Tăng Bạch Thủy cũng đáp xuống đất. Phương Chấn Mi vừa rơi xuống, lập tức cong người, ót chạm đất, lập tức thi triển thế “Thiết Bản Kiều”.

    Tăng Bạch Thủy vừa rơi xuống, hét lớn một tiếng, “Đại Mạc thần chưởng” đã đánh vào khoảng không.

    Ngã Thị Thùy ở một bên quan sát, gần như kêu lên. Bởi vì hắn thấy vào lúc này cảnh này Phương Chấn Mi lại sử dụng thế “Thiết Bản Kiều”, mặc dù tuyệt diệu, có thể tránh được một chiêu “Đại Mạc thần chưởng” của Tăng Bạch Thủy, nhưng Trường Tiếu kích thứ bảy tiếp theo, Phương Chấn Mi tuyệt đối không thoát được. Hắn đã vươn eo cong người, cho dù muốn đỡ một thức sau cùng của Tăng Bạch Thủy cũng không kịp nữa.

    Phương Chấn Mi dù là thần tiên, cũng không chống được một kích cuối cùng của Tăng Bạch Thủy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn có thể theo dõi bộ truyện này tại web truyện của Tàng Thư Viện:
    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...phuong-chan-mi
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 29-12-2017 lúc 20:47.

  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,chieu ly,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,huy_cuf,linh123,lybietcau,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,Trường Minh,tungtien94,tuyetam,zemv13,Đơn bước,
  5. #23
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 21 – Kích thứ bảy

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngã Thị Thùy quả thật bực tức vì lúc này Phương Chấn Mi lại sử dụng “Thiết Bản Kiều” nguy hiểm, cho dù phải tiếp kích thứ sáu, cũng tốt hơn gấp trăm lần so với đỡ kích thứ bảy của Tăng Bạch Thủy.

    Ngã Thị Thùy thật sự khó hiểu vì sao Phương Chấn Mi lại liên tục phạm sai lầm.

    Tăng Bạch Thủy vừa chạm đất, tranh thủ mỗi cơ hội, vừa thấy Phương Chấn Mi ở trước mặt, lập tức phát ra “Đại Mạc thần chưởng”.

    Mà Phương Chấn Mi vừa đáp xuống đất lập tức thi triển “Thiết Bản Kiều”, giống như đoán được bước tiếp theo của Tăng Bạch Thủy, lướt sát qua dưới chưởng đối phương.

    Nếu lúc này Tăng Bạch Thủy xuất thủ, bất kỳ một kích nào cũng có thể đánh ngã Phương Chấn Mi.

    Với loại người như Tăng Bạch Thủy, sao có thể không ra tay?

    Nhưng Tăng Bạch Thủy lại không ra tay.

    Sau khi Tăng Bạch Thủy đánh ra một chưởng, bỗng nhiên ngẩn người.

    Trong lúc ngơ ngẩn này, Phương Chấn Mi đột ngột thẳng người, dùng thế “Lý Ngư Đả Đĩnh” (cá chép bung mình) nhảy lên, bay qua đầu Tăng Bạch Thủy, áo trắng lóe lên, bàn tay trong nháy mắt ấn vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tăng Bạch Thủy, sau đó phi thân bồng bềnh đáp xuống sau người đối phương.

    Huyệt Bách Hội là một trong tám tử huyệt của con người, trúng phải một kích nhẹ nhàng không chết cũng bị thương, huống hồ là một cái nhấn của Phương Chấn Mi?

    Từ khi Phương Chấn Mi và Tăng Bạch Thủy giao thủ đến giờ, Tăng Bạch Thủy tấn công sáu chiêu, Phương Chấn Mi cũng né tránh sáu lần, chỉ đánh trả một kích đã trúng mục tiêu.

    Đây là võ công bậc nào!

    Nhưng Tăng Bạch Thủy lại không ngã xuống.

    Không ai có thể chịu được một kích vào huyệt Bách Hội của Phương Chấn Mi, trừ khi lúc xuất thủ Phương Chấn Mi căn bản không vận lực.

    Tăng Bạch Thủy vẫn sừng sững bất động, nhưng không quay đầu lại.

    Bóng lưng Tăng Bạch Thủy đột nhiên giống như già yếu, suy sụp, thậm chí không còn sinh cơ nữa.

    Bởi vì hắn đã thua.

    Anh hùng cũng có lúc chán nản.

    Tăng Bạch Thủy không nhúc nhích, không quay đầu, chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nói:
    - Ngươi thắng rồi.

    Phương Chấn Mi đứng sau hắn, áo trắng phất phơ, nói:
    - Ông cũng không bại, có thể tái chiến.

    Tăng Bạch Thủy bỗng tức giận nói:
    - Im miệng, ngươi ra tay lưu tình, không hề vận lực, dám khinh ta không biết?

    Tiếng quát này vẫn uy vũ bức người, sau đó lại trầm mặc, cuối cùng nói:
    - Ngươi làm sao biết ta không có Trường Tiếu kích thứ bảy?

    Phương Chấn Mi hờ hững nói:
    - Tại hạ không dám khẳng định bang chủ không có kích thứ bảy, chỉ mạo hiểm thử một lần mà thôi.

    Lời này khiến Ngã Thị Thùy, Quách Ngạo Bạch thậm chí Tăng Đan Phượng đều kinh hãi. “Trường Tiếu thất kích” uy chấn thiên hạ của Tăng Bạch Thủy, lại không có kích thứ bảy uy lực mạnh nhất?

    Tay áo Tăng Bạch Thủy rung lên, hiển nhiên trong lòng vẫn rất kích động, nói:
    - Ngươi nói tiếp đi!

    Phương Chấn Mi nói:
    - Ba ngày trước lúc tại hạ giao chiến với Sơn Đông Hoắc Vô Dụng, từng đề cập đến “Trường Tiếu thất kích” của bang chủ là do Thiếu Lâm cao tăng Vô Danh lão tăng truyền thụ. Khi đó trong lòng tại hạ có suy nghĩ, Vô Danh lão tăng và Đại Thạch thiền sư của Thiếu Lâm là tri giao, mà sau khi Đại Thạch thiền sư đánh bại ba vị lạt ma Tây Tạng, một vị lạt ma trong đó đã đi vào chùa Thiếu Lâm, trở thành tri giao của Đại Thạch thiền sư. Tại hạ suy đoán, Vô Danh lão tăng nhất định biết “Đại Thạch thần công” và “Tử Kim Thủ”. Còn thân phận của Vô Danh lão tăng có lẽ không dưới chưởng môn phái Thiếu lâm, có khả năng từng tu luyện “Đạt Ma thần quyền”. Mà năm đó Tam đại hiệp sáng tạo ra “Trường Thiên thần chỉ” và “Đại Mạc thần chưởng”, Vô Danh lão tăng đã là một trong bảy đại cao thủ, cũng từng đi đến đại mạc, cho nên có thể am hiểu hai môn võ công này. Còn về “Đông Hải Thủy Vân Tụ'”, chính là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, mỗi cao tăng đều khổ tu một môn tuyệt kỹ Thiếu Lâm, Vô Danh lão tăng tu luyện chính là môn này. Sáu môn võ công này bao gồm “Tử Kim Thủ”, “Đông Hải Thủy Vân Tụ”, “Đại Mạc thần chưởng”, “Trường Thiên thần chỉ”, “Đạt Ma thần quyền”, “Đại Thạch thần công”, được chưởng môn phái Thiếu lâm gọi đùa là “Vô Danh lục kỹ”, bởi vì tuyệt kỹ tuy nổi danh, nhưng người lại vô danh.

    Phương Chấn Mi nói về Vô Danh lão tăng của Thiếu Lâm lại thuộc như lòng bàn tay, khiến đám người Ngã Thị Thùy cũng phải líu lưỡi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra hai chuyện này liên quan gì đến nhau.

    Phương Chấn Mi cười một tiếng lại nói:
    - Nhưng Tăng bang chủ làm đệ tử của Vô Danh lão tăng, học được lục kỹ, sau đó giết y, lập tức tuyên bố thiên hạ tuyệt kỹ của mình là “Trường Tiếu thất kích”. Tại hạ đã điều tra về Vô Danh lão tăng, nhưng chỉ thấy có lục kỹ, sao lại biến thành thất kích? Chẳng lẽ Tăng bang chủ lưu lại hậu chiêu, sợ có người chống được lục kích, cho nên tuyên bố còn có một kích, như vậy thiên hạ ai dám tranh phong?

    Tăng Bạch Thủy hừ một tiếng, xem như trả lời.

    Phương Chấn Mi tiếp tục nói:
    - Nhưng tại hạ cũng không dám khẳng định, cho nên mới không nói với Tư Đồ trang chủ, sợ làm hại y, không ngờ... Ài, Tăng bang chủ, trong trận chiến giữa ông và Tư Đồ trang chủ, tại hạ đã nhìn ra. Ông thà rằng mạo hiểm dùng Trường Tiếu kích thứ sáu tấn công Tư Đồ trang chủ, lại không chịu dùng kích thứ sáu ngăn cản kiếm thứ tư của Tư Đồ trang chủ, sau đó dùng kích thứ bảy giết y. Chuyện này khiến tại hạ suy nghĩ, Trường Tiếu kích thứ bảy có thể không tồn tại. Nếu không với sự cẩn thận của bang chủ, chắc chắn không đến mức mạo hiểm như vậy.

    Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
    - Do đó ngươi khẳng định ta không có kích thứ bảy?

    Phương Chấn Mi nói:
    - Tăng bang chủ, nếu không có những lời ông nói trước khi chúng ta giao chiến, có lẽ tại hạ vẫn không thể khẳng định. Thứ nhất ông sợ tại hạ quan sát ông và Tư Đồ trang chủ chiến đấu, trở về ngẫm nghĩ sẽ có phát giác, cho nên chủ trương lập tức tử chiến một trận. Thứ hai, ông đặc biệt cảnh cáo tại hạ cẩn thận kích thứ bảy của ông, ý đồ khiến tại hạ e ngại kích thứ bảy. Nhưng bang chủ đã biết “Trường Tiếu thất kích” kích sau mạnh hơn kích trước, tại hạ sao lại không biết? Cho nên bang chủ nhắc nhở như vậy lại khá kỳ lạ. Thứ ba, bang chủ đột nhiên dùng “Tử Kim Thủ” tập kích, so với trước đó cảnh cáo tại hạ cẩn thận kích thứ bảy lại có mâu thuẫn, đã cư xử như anh hùng, sao lại bất ngờ ám toán? Đây chẳng phải là có bí ẩn bên trong?

    Tăng Bạch Thủy cũng không lên tiếng.

    Con người vốn là như vậy, yêu một người, luôn giả vờ như không hề quan tâm; sau khi trộm tiền, luôn nói mình có ít tiền dành dụm... đây đều là tâm lý “giấu đầu lòi đuôi”.

    Ngay cả trí giả như Tăng Bạch Thủy cũng không ngoại lệ.

    Phương Chấn Mi khoanh tay nói:
    - Cho nên tại hạ mạo hiểm suy đoán, bang chủ cũng không có kích thứ bảy, bởi vì người khác cảm thấy không tiếp được thất kích của ông, cho nên chỉ lựa chọn đón đỡ hoặc tấn công. Nhưng lại có võ công nào nhanh hơn được, tàn nhẫn hơn được, mạnh hơn được “Trường Tiếu lục kích”? Cứ như vậy, tất cả người giao thủ với ông đều bị thua thiệt, trúng kế.

    Lần này ngay cả Ngã Thị Thùy cũng xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm kêu may mắn, nếu mình giao thủ với Tăng Bạch Thủy nhất định sẽ rơi vào cái bẫy của đối phương.

    Phương Chấn Mi vẫn không nhanh không chậm nói:
    - Do đó tại hạ quyết định, không ngừng né tránh để cho bang chủ đánh ra sáu kích. Sau khi sáu kích của bang chủ chấm dứt, muốn thi triển lần nữa tất nhiên sẽ hơi khựng lại, trong khoảnh khắc đó sẽ không giao phong chính diện, tại hạ mới thừa dịp phản kích, chẳng phải là chiếm được lợi thế?

    Tăng Bạch Thủy vẫn đứng đó, nhìn hai chân của mình, giống như đang suy nghĩ điều gì, tấm lưng dường như cong xuống.

    Phương Chấn Mi nói:
    - Tăng bang chủ, chuyện cũ đã qua, hiện giờ trang chủ Thí Kiếm sơn trang đã mất, bang chủ càng nên lấy công chuộc tội, chủ trì chính nghĩa cho giang hồ...

    Tăng Bạch Thủy đột nhiên trầm giọng cắt lời Phương Chấn Mi:
    - Phượng nhi!

    Tăng Đan Phượng cảm kích nhìn Phương Chấn Mi, thật sự biết ơn Phương Chấn Mi đã không giết Tăng Bạch Thủy. Nàng đi đến chỗ Tăng Bạch Thủy, kêu lên:
    - Cha!

    Giọng nói của Tăng Bạch Thủy có vẻ bình tĩnh già nua:
    - Trường Tiếu bang đã bị hủy, cha đã thất bại. Bình sinh cha làm ác vô số, nhưng không cho là sai. Người sống trên đời ngắn ngủi mấy chục năm, vì cầu công danh, vì thành chí lớn, không từ thủ đoạn cũng là chuyện đương nhiên. Cha đã thất bại, cũng không mặt dày nhận ơn của người khác, tham sống sợ chết. Cho dù ta hối lỗi sửa sai, trong thiên hạ những người bị ta làm hại cũng chưa chắc giống như Phương công tử, tha cho ta một con đường sống. Việc đã đến nước này, còn gì để nói nữa? Điều duy nhất cha không yên tâm, đó là sau khi mẹ con mất, cha vẫn không chăm sóc con thật tốt, bây giờ càng không thể chiếu cố con được nữa...

    Nhất thời lại không nói tiếp được.

    Tăng Đan Phượng không hiểu nói:
    - Cha...

    Tăng Bạch Thủy nghiêm trang khoát tay, chậm rãi nói:
    - Con không cần khuyên cha, cha đã thất bại, mặt mũi nào lại sống tạm bợ?

    Liền xoay người vái chào Phương Chấn Mi, nói:
    - Đây xem như cảm ơn vì ngươi không giết, để cho ta tự kết thúc.

    Lại quay sang Tăng Đan Phượng nói từng chữ từng câu:
    - Bảo khố của Trường Tiếu bang có thể cung cấp cho con cả đời, con phải không ngừng cố gắng, mới có thể lấy lại uy danh cho Tăng gia...

    Đột nhiên cười lớn một trận, nhanh chóng lướt ngược về phía vách núi.

    Tăng Đan Phượng kêu lên:
    - Cha...

    Tăng Bạch Thủy lướt ngược rất nhanh. Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy, Quách Ngạo Bạch đều phát giác lời nói của Tăng Bạch Thủy không thích hợp, đã tăng cường phòng bị, vừa thấy Tăng Bạch Thủy muốn tự sát, lập tức nhảy lên.

    Trong tiếng cười lớn, Tăng Bạch Thủy tiện tay đánh ra hai chưởng.

    Hai chưởng đánh vào Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy.

    Ngã Thị Thùy đỡ một chưởng, thân pháp bị cản trở, lập tức ngừng lại.

    Phương Chấn Mi nhảy vọt lên, tránh khỏi một chưởng, chỉ chậm một chút, đã lao về phía Tăng Bạch Thủy, đưa tay chụp lấy.

    Quách Ngạo Bạch cũng đã xông đến gần.

    Nhưng tất cả đã muộn.

    Tăng Bạch Thủy đã lật người rơi xuống vách núi.

    Áo trắng tung tay, Phương Chấn Mi chỉ chụp được một mảnh áo rách trên vai Tăng Bạch Thủy.

    Quách Ngạo Bạch vội kêu lên:
    - Tuyệt đối không được...

    Nhưng đã không thể cứu vãn, mắt thấy thân hình Tăng Bạch Thủy dần dần thu nhỏ lại, áo trắng biến mất trong khe núi mờ mịt.

    Phương Chấn Mi nắm một mảnh áo, ngẩng đầu nhìn trời, đứng trước dốc núi, gió nổi lên, tay áo động, ngơ ngác đứng yên không nói gì.

    Giang sơn như vẽ, một thời bao nhiêu hào kiệt...

    Sóng cuốn trôi hết anh hùng phong lưu thiên cổ, đá nhọn chọc trời, sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên ngàn đống tuyết...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn có thể theo dõi bộ truyện này tại web truyện của Tàng Thư Viện:
    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...phuong-chan-mi

  6. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,huy_cuf,kiet72tam73,linh123,lybietcau,netwalker,phamhau1986,Piglet,Spaghetti,thanhlamtn,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
  7. #24
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 22 – Phần kết

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Đang say cứ việc vui cười
    Ưu sầu chi để phí hơi?
    Gần đây đọc sách người xưa viết
    Chữ tín đâu có khắp nơi.

    Đêm qua bên tùng say ngã
    Hỏi tùng ta say thế nào?
    Chỉ nghi tùng muốn nâng ta dậy
    Gạt tùng ra bảo “biến ngay”...

    Người đang lắc lắc đầu, đã uống hai vò rượu ngâm thơ là Ngã Thị Thùy. Hắn gác một chân lên bàn, chân kia gác lên ghế, mặt đầy râu ria, đang giơ tay ném một hạt đậu phộng lên, há mồm muốn đớp. Đột nhiên đậu phộng bị người khác chụp lấy, ném vào trong miệng, có điều không phải miệng của hắn, mà là miệng của Quách Ngạo Bạch. Nhìn Quách Ngạo Bạch đang nhai đậu phộng, Ngã Thị Thùy không vui chút nào. Nhìn miếng thịt sắp vào trong miệng lại bị cướp đi, đương nhiên là chuyện bực bội; nhưng nhìn đậu phộng sắp rơi vào miệng mình lại rơi vào miệng người khác, cũng không phải chuyện dễ chịu gì. Hơn nữa nếu không phải hôm nay tâm tình của Ngã Thị Thùy rất tốt, cũng sẽ không rãnh rỗi bóc đậu phộng, bình thường hắn lười đến mức nuốt cả đậu phộng lẫn vỏ vào bụng.

    Ngã Thị Thùy nhảy dựng lên, chợt nghe Phương Chấn Mi cười nói:
    - Ngươi cao giọng ngâm nga, đáng tiếc hôm qua ngươi không phải say ngã bên cây tùng, mà là...

    Lại mỉm cười không nói tiếp. Ngã Thị Thùy cũng hơi xấu hổ, tối hôm qua hắn uống rượu với Phương Chấn Mi, kết quả hắn không uống tiếp được, lại không muốn người khác dìu, kiên quyết tự mình trở về khách sạn, khi tỉnh dậy mới phát giác mình lại ngủ bên cạnh hố xí ven đường, nghĩ đến thật là oan ức.

    Quách Ngạo Bạch cũng cười nói:
    - Ngươi nói gần đây đọc sách người xưa viết, chữ tín đâu có khắp nơi. Rốt cuộc gần đây ngươi đọc sách gì? Lại có hào khí tận mây như vậy!

    Ngã Thị Thùy gãi gãi đầu, cuối cùng giống như nghĩ tới chuyện gì, kêu lên:
    - Được lắm, tiểu tử ngươi khinh ta không đọc sách. Ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe cố sự “Khổng Dung nhường lê” chưa?

    Phương Chấn Mi lại ngẩn ra, không nghĩ tới sách mà Ngã Thị Thùy đọc lại là “Khổng Dung nhường lê”, bất giác dở khóc dở cười. Quách Ngạo Bạch cũng có đồng cảm:
    - Đúng, đúng, trước kia ta cũng nghĩ đến, nếu ta là Khổng Dung, nhất định sẽ ăn trái lớn kia; nếu đối phương là trưởng bối, nhất định cũng sẽ để ta ăn trái lớn. Chúng ta cần gì phải khác người?

    Ai ngờ Ngã Thị Thùy lẩm bẩm nói:
    - Không đúng, không đúng.

    Quách Ngạo Bạch lại ngạc nhiên hỏi:
    - Ấy, chẳng lẽ ngươi ăn trái nhỏ kia?

    Ngã Thị Thùy tức giận nói:
    - Ta mặc kệ lớn nhỏ, cả lớn lẫn nhỏ ta đều ăn hết.

    Lần này ngay cả Quách Ngạo Bạch cũng không nhịn được cười lớn. Phương Chấn Mi cười nói:
    - May mắn ta không phải anh của Khổng Dung.

    Ngã Thị Thùy liếm liếm môi, cười nói:
    - May mắn ta cũng không phải Khổng Dung.

    Quách Ngạo Bạch cũng cố ý xụ mặt nói:
    - Càng may mắn ta không phải trái lê.

    Ba người vui vẻ cười lớn.

    Người khác không biết còn tưởng rằng ba người này là bợm rượu, là kẻ điên. Nhưng bọn họ là những hảo hán trên giang hồ, bọn họ biết làm thế nào cẩn thận tỉ mỉ trong những chuyện nghiêm túc, cũng biết làm thế nào thả lỏng trong những chuyện nhẹ nhàng, chẳng những khiến mình cao hứng, hơn nữa cũng khiến người khác cao hứng. Nếu không trong giang hồ nhiều màu nhiều sắc, nhiều máu nhiều lệ, nhiều gió nhiều sóng, sẽ rất dễ khiến bọn họ chịu áp lực quá độ, già đi quá sớm, nóng nảy quá dễ và chán nản quá nhanh.

    Bọn họ là anh hùng, cũng là người sống, càng là bằng hữu nhiệt huyết, cho nên bọn họ cười rất sảng khoái, cũng rất vui vẻ.

    Có lẽ bởi vì tà không thể thắng chính, chính nghĩa trên thế gian này cuối cùng vẫn tồn tại, bọn họ muốn tiếp tục bảo vệ, cho nên mới càng tự do tự tại, thoải mái cười lớn. Thực ra sâu trong lòng bọn họ nào không đau đớn?

    Quách Ngạo Bạch mất cha, Ngã Thị Thùy mất hồng nhan, những nỗi đau này không thể nhìn ra được từ trên khuôn mặt trẻ trung vui vẻ của bọn họ.

    Bọn họ cười một hồi, Quách Ngạo Bạch bỗng nói:
    - Phương huynh, Ngã huynh, trưa nay ta muốn trở về Hàm Ưng bảo. Gia phụ bị Trường Tiếu bang giết chết, gia nghiệp đã mất, ta phải trở về chịu tang, sau tiết Đoan Ngọ sẽ tái xuất giang hồ, hội kiến hai vị.

    Ngã Thị Thùy im lặng không nói gì. Phương Chấn Mi cũng hơi trầm mặc, cuối cùng nhướng mày cười nói:
    - Được, ngươi nên tự bảo trọng, chúng ta lưu lạc giang hồ, sẽ có ngày gặp mặt.

    Ngã Thị Thùy liên tục uống ba ngụm rượu lớn, giơ chén nói với Quách Ngạo Bạch:
    - Xin người hãy uống cạn chén rượu, phía tây Dương Quan không cố nhân... Tới đây, chúng ta không say không về...

    Phương Chấn Mi khẽ mỉm cười nói:
    - Quách lão đệ đang có tang, không thể chè chén. Ngươi cũng uống ít thôi, nếu ngươi không gây chuyện, tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai đi Tô Châu, thế nào?

    Ngã Thị Thùy nhảy dựng kêu lên:
    - Gây chuyện? Ngã Thị Thùy không gây chuyện còn có thể sống sao? Rốt cuộc Tô Châu có chuyện gì?

    Phương Chấn Mi cười nói:
    - Tóm lại giang hồ nhiều hoạn nạn, nhất là mấy năm gần đây, trong võ lâm đầy chuyện kỳ quái, rất nhiều ma đầu vực ngoại lần lượt tái xuất giang hồ, gây nghiệt vô số. Hôm trước ta ở Thí Kiếm sơn trang, có người mang thư tới cho Tư Đồ trang chủ, hiển nhiên không biết Tư Đồ trang chủ đã gặp bất hạnh. Lúc đó Khinh Yến mở thư ra xem, hóa ra là thư của thiên hạ đệ nhất tiêu cục Phong Vân tiêu cục Long Phóng Khiếu Long lão tiền bối, trong đó hỏi xem Tư Đồ trang chủ có ứng phó được Tăng bang chủ hay không, y không thể tự mình đến, bởi vì bị người của Thiên Thủ Vương gây khó, không thể rời khỏi tiêu cục...

    Ngã Thị Thùy và Quách Ngạo Bạch đều cả kinh:
    - Cái gì, “Thiên Thủ Vương” Tả Thiên Chấn tái xuất giang hồ?

    Phương Chấn Mi gật đầu:
    - Không sai, Tả Thiên Chấn làm ác vô số, lòng dạ hiểm độc, nhưng lại là đại tông sư võ thuật. Hai mươi lăm năm trước bị quần hào Trung Nguyên hợp lực đuổi giết, đến nỗi phải bỏ trốn vào Nam Man. Không ngờ hai mươi lăm năm sau hắn lại tái hiện giang hồ, hơn nữa nghe nói võ công còn tinh tiến. Cửu Đại Quỷ dưới trướng hắn, ai nấy đều võ công kinh người. Một khi hắn tái xuất, e rằng trên giang hồ khó tránh khỏi một trận hỗn loạn...

    Ngã Thị Thùy vỗ mạnh bàn gỗ, quát lên:
    - Được lắm! Để Ngã Thị Thùy ta đi gặp hắn.

    Phương Chấn Mi vẫn trầm trọng nói:
    - Nghe nói ngày Trường Tiếu bang tấn công Thí Kiếm sơn trang, Tăng Bạch Thủy cũng từng đi Thí Kiếm sơn trang tử chiến một trận, nhưng lại bị một tên thanh niên ám khí tàn độc chặn đường, khiến cho đến chậm một bước, đám người Khuất Lôi và Phương Trung Bình đã thua chạy. Nếu Tăng Bạch Thủy tham gia trận chiến ấy, kết cục của Thí Kiếm sơn trang và Trường Tiếu bang có thể đã khác. Hiện nay người có thể sử dụng ám khí ngăn cản Tăng Bạch Thủy, hơn nữa còn trẻ tuổi, trong võ lâm chưa nghe nói tới cao thủ như vậy. Khi đó Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang quyết chiến với nhau, trong võ lâm còn không biết thực lực ẩn giấu của Thí Kiếm sơn trang, cho rằng Trường Tiếu bang nắm chắc phần thắng. Vì vậy ta rất hoài nghi, thanh niên kia chính là một trong hai người áo đen gần đây đi theo bên cạnh Thiên Thủ Vương. Mục đích của hắn rất có thể là muốn ngăn cản Trường Tiếu bang giành được toàn thắng, mà muốn Tư Đồ trang chủ và Tăng bang chủ sống mái với nhau, cả hai đều chết, như vậy Thiên Thủ Vương mới có cơ hội cuốn sạch võ lâm. Sở dĩ ta suy đoán như vậy, là vì thanh niên kia sử dụng ám khí, mà hai đại tuyệt kỹ của Tả Thiên Chấn, một là ám khí bí truyền, hai là côn pháp độc môn, thanh niên kia rất có thể là truyền nhân của hắn. Một truyền nhân đã có võ công như vậy, Tả Thiên Chấn càng không dễ đối phó.

    Ngã Thị Thùy động dung nói:
    - Đi! Đi!

    Phương Chấn Mi ngạc nhiên hỏi:
    - Đi đâu?

    Ngã Thị Thùy hét lớn:
    - Giang hồ gặp nạn, chúng ta còn chờ cái gì? Ta không đợi được ngày mai nữa, bây giờ chúng ta hãy đi Phong Vân tiêu cục!

    Quách Ngạo Bạch cũng kích động nói:
    - Nếu như ta có thể đi, cũng sẽ đi ngay bây giờ!

    Phương Chấn Mi cảm thán, nhìn hai người này một chút, trong lòng nghĩ ngợi: “Thiên hạ lo gì không có hảo hán?”

    Lập tức cười một tiếng cao giọng nói:
    - Không uống thêm một chén rượu sao? Không đọc thêm một quyển sách à?

    Ngã Thị Thùy cười lớn gõ nhịp cất tiếng ca sang sảng:
    - Qua sông thần mã về Nam, mấy ai đã xứng tài thao lược?
    Bô lão Trường An, cảnh vật Tân Đình, vẫn nguyên như trước!
    Di Phủ bao người, non sông đắm chìm, đôi phen ngơ ngác!
    Diệt giặc trời muôn dặm lo toan, công danh vốn chỉ nhà nho, nào ai biết được?

    Ngâm xong lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

    Phương Chấn Mi cũng cười lớn, nhìn hai người ngâm lên:
    - Huống lại nức tiếng văn chương, trước sân bóng rợp tàu cây ngày bạc.
    Năm xưa trút lá, nay thử nhìn xem, gió mây tan tác.
    Đồng toả khói mờ, suối mượt cỏ cây, non Đông say hát.
    Đợi khi nào chỉnh đốn càn khôn, xong việc sẽ chúc mừng tuổi bác.

    Ba người nhìn nhau cười, gõ nhịp ngâm nga, quả thật là anh hùng trẻ tuổi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT

    Các bạn có thể theo dõi bộ truyện này tại web truyện của Tàng Thư Viện:
    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...phuong-chan-mi

    ---QC---


  8. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,huy_cuf,linh123,lybietcau,monsoon,netwalker,org117,phamhau1986,Spaghetti,thanhlamtn,tuyetam,zemv13,Đơn bước,
Trang 5 của 5 Đầu tiênĐầu tiên ... 345

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status