TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 39 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 29373839404149 ... CuốiCuối
Kết quả 191 đến 195 của 401

Chủ đề: Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên - 江湖探案传奇 - Edit

  1. #191
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 08: Trang chủ Thiên Kiếm sơn trang
    Editor: 21302766



    Chương 08: Trang chủ Thiên Kiếm sơn trang

    Hoài Thiện thở dài, nói:

    - Quả nhiên là không gạt được ngươi. . .

    Nói xong mời Tô Chuyết vào trong phòng, đóng kín cửa phòng. Tô Chuyết thấy sắc mặt lão ảm đạm, thở dài hồi tưởng chuyện cũ, nên không đành lòng quấy rầy, lẳng lặng ngồi ở một bên , chờ lão mở miệng.

    Hồi lâu sau, Hoài Thiện mới nói:

    - Thoạt đầu ta đích xác đã nói dối ngươi, đúng là ta biết đến Thiên Kiếm sơn trang. Chuyện này nói từ hai mươi năm trước, khi ta phạm vào một cọc sát giới!

    Tô Chuyết giật mình, không nghĩ tới người giống như Hoài Thiện cũng sẽ phạm phải đại giới:

    - Ngài còn phạm phải sát giới ư? Không thể nào?

    Hoài Thiện đáp:

    - Năm đó ta không quá ba mươi tuổi, cũng coi là trẻ tuổi nóng tính. Hơn nữa lúc ấy pháp hiệu của ta còn không phải là Hoài Thiện, mà là Hoài Không! Chuyện này ít người biết được, ngươi không biết cũng là bình thường. Năm đó trên võ học ta đã có tiểu thành, hơn nữa ở các phương diện như thư hoạ, cầm nghệ, cờ đạo cũng có tao nghệ không tầm thường. . .

    Việc này Hoài Thiện cũng không nói ngoa, Tô Chuyết từng chứng kiến Hoài Thiện đánh đàn đánh cờ, tài nghệ đích thật là cao thủ.

    Hoài Thiện nói tiếp:

    - Lúc đó ở Thiếu Lâm ta cũng được tính là dị tăng, làm việc độc hành khắp nơi, không ai bì nổi. Mà trang chủ của Thiên Kiếm sơn trang là Tiêu Thiên Kiếm, kỳ thật là một người bạn tốt của ta!

    - Ồ? Thế nhưng mà Thiên Kiếm sơn trang đó tựa hồ cũng không có mấy người biết được?

    Tô Chuyết khó hiểu nói.

    - Không sai, bởi vì Thiên Kiếm sơn trang căn bản không phải là hào môn gianh hồ gì cả, chỉ một tòa nhà mà Tiêu Thiên Kiếm sống trong đó mà thôi.

    Tô Chuyết càng lúc càng hồ đồ rồi. Hoài Thiện lại nói:

    - Tiêu gia nguyên quán ở Bộc Dương, kiếm pháp độc môn cũng là nhất tuyệt. Bất quá Tiêu Thiên Kiếm không thích học võ, lại cảm thấy rất hứng thú đối với cầm kỳ thư họa. Năm đó hắn và ta vừa quen đã thân, rồi bàn chuyện ba ngày ba đêm, chỉ nói mấy chuyện học đòi văn vẻ mà thôi, đối với võ học không nhắc tới một lời. Đến ngày thứ ba trước khi từ biệt, hắn có đề cập với ta rằng muốn xây một tòa Thiên Kiếm sơn trang, mời đông đảo đồng đạo. Lúc ấy chúng ta chỉ là hạng người vô danh, cũng không dám tưởng tượng ngày sau. Bởi vậy ta chỉ cười cười, không đáp lời.

    - Sau này thì sao?

    - Mấy năm sau, mặc dù chúng ta chưa từng gặp lại, thế nhưng vẫn thường xuyên qua lại bằng thư từ. Hắn nói cho ta, hắn đã mua một tòa trạch viện ở trong núi, quả thật lấy tên là Thiên Kiếm sơn trang. Hắn cũng nói cho ta, trong sơn trang có không ít bạn bè tốt, thường xuyên đàm luận thi họa, vui vẻ vô cùng. Bất quá khi hắn nói cho ta biết tên của mấy người đó, ta mới phát hiện, những người này không một ai là người của chính đạo!

    Tô Chuyết có chút kinh hãi, sinh ra cảm giác chẳng lành.

    Hoài Thiện nói:

    - Năm đó có một Ma giáo, ngươi biết rồi chứ?

    Tô Chuyết bật thốt lên:

    - Phái Thiên Sơn?

    - Không sai! Phái Thiên Sơn tuy bị cho là Ma giáo, bất quá nhân vật trong phái đều anh tuấn kiệt xuất, quả thực không tầm thường. Bất quá ý nghĩ của những người này chung quy khác biệt với người thường, ở cùng Tiêu Thiên Kiếm càng lâu, tất nhiên ảnh hưởng với hắn càng sâu. Bất quá khi đó ta cũng không có sầu lo đến thế. Nhưng về sau võ lâm chính đạo trắng trợn vây quét Ma giáo, bởi vì Tiêu Thiên Kiếm kết bạn rất thân cùng yêu nhân Ma giáo, cũng thành cái đinh trong mắt chính đạo.

    Nói đến đây, Hoài Thiện thở dài một hơi, nói:

    - Rốt cục có một ngày, võ lâm chính đạo tập kết bên ngoài Thiên Kiếm sơn trang, nhất định phải ép Tiêu Thiên Kiếm giao ra yêu nhân Ma giáo. Tiêu Thiên Kiếm rất trọng nghĩa khí, làm sao có thể làm ra việc ruồng bỏ bằng hữu được? Cho nên bọn họ đại chiến một trận trong trang. Nguyên bản ai cũng không thèm đặt Tiêu Thiên Kiếm vào mắt, thế nhưng hắn chỉ dựa vào một thanh thiết kiếm mà thắng liền 16 cao thủ. Lúc đó đám người mới nhìn hắn bằng con mắt khác. Hóa ra Tiêu Thiên Kiếm là kỳ tài ngút trời, mặc dù mấy chục năm trước không có dốc lòng võ học, nhưng nội tình vẫn còn ở đó. Càng kỳ quái chính là, không ngờ hắn từ bên trong tranh vẽ mà ngộ ra được tinh túy của kiếm pháp Tiêu gia, kiếm pháp đại thành.

    - Người này quả thật là nhất đại kỳ tài!

    Tô Chuyết thở dài.

    - Không sai, nhưng đáng tiếc thay. . .

    Sắc mặt Hoài Thiện ủ dột:

    - Mặc dù Tiêu Thiên Kiếm có kiếm pháp lợi hại, bất quá cuối cùng thế đơn lực bạc. Mấy tên giáo đồ của phái Thiên Sơn trước sau bị giết chết, chỉ còn lại một mình Tiêu Thiên Kiếm chèo chống. Về sau nhân sĩ chính đạo thấy đánh mãi không xong, thế là có người nghĩ ra ám chiêu, bắt cóc vợ con của Tiêu Thiên Kiếm!

    Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:

    - Đây chính là cái gọi là võ lâm chính đạo ư?

    - Năm đó tràng hạo kiếp kia dính dáng cực lớn, người tham dự vàng thau lẫn lộn, đây là chuyện không có cách nào. Về sau nhóm người đó tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, chế trụ Tiêu Thiên Kiếm. Ai biết kẻ bắt đi mẹ con họ Tiêu nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    - Mẹ con Tiêu gia cũng không biết tung tích. Lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Thiên Kiếm thì càng phát điên, liều mạng cá chết rách lưới, giết hết tất cả mọi người ngay tại chỗ! Về sau Tiêu Thiên Kiếm và bao quát rất nhiều người trên giang hồ tìm kiếm tung tích của mẹ con Tiêu gia khắp nơi, đáng tiếc vẫn bặt vô âm tín. Thê tử của Tiêu Thiên Kiếm chỉ là một phụ nữ yếu đuối, đứa con còn mặc tã lót. Bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng, mẹ con Tiêu gia sớm đã chết oan chết uổng rồi. Tiêu Thiên Kiếm càng tức đến như điên dại, giận lây sang toàn bộ võ lâm, tàn sát người vô tội mọi nơi.

    Tô Chuyết thở dài một tiếng:

    - Ai, thiên ý trêu người, không gì hơn cái này!

    - Đúng vậy a, bởi vì cái gọi là nhất phu bính mệnh, vạn phu mạc địch (một người liều mạng, vạn người không địch nổi). Kiếm pháp của Tiêu Thiên Kiếm vốn đã cao, tăng thêm đấu pháp không cần mạng, thế nên trên giang hồ không ai dám tranh phong. Mà nhân vật giang hồ chết ở trong tay hắn càng ngày càng nhiều. Lúc ấy ta nghe nói việc này, nghĩ thầm Tiêu Thiên Kiếm chung quy đã từng kết bạn với ta, rớt xuống nông nỗi này, ta cũng thấy không đành lòng. Bất quá dù sao ta vừa trẻ tuổi nóng tính, tu vi Phật pháp lại vừa nông cạn, cảm thấy oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Thiên Kiếm vạn vạn không nên lạm sát. Mà ta làm đệ tử Phật môn, đương nhiên muốn đến khuyên nhủ, thực sự không được, cũng phải trảm yêu trừ ma, giữ gìn công nghĩa cho võ lâm. Vì thế ta cũng không xin chỉ thị của sư phụ, tự mình xuống núi, đi tìm kiếm Tiêu Thiên Kiếm!

    Tô Chuyết hỏi:

    - Vậy ngài tìm được hắn không?

    Hoài Thiện đáp:

    - Ta tìm hai tháng, rốt cuộc tìm được Tiêu Thiên Kiếm. Tiêu Thiên Kiếm khi đó đã khác biệt rất lớn với hình tượng vị công tử tiêu sái trong ấn tượng của ta. Tóc dài rối tung đầu vai, quần áo trên người loang lổ vết bẩn. Toàn thân cao thấp chỉ có một đôi mắt lóe lên tinh quang như dã thú. Năm đó Thiên Kiếm sơn trang chưa kịp thành danh đã bị hủy diệt. Tiêu Thiên Kiếm cũng giống như sơn trang đó, thời điểm tài năng kinh thế vốn nên tỏa sáng, nhưng lại gặp phải điều xấu như thế.

    Lão cảm khái một hồi, lại nói:

    - Thời điểm ta tìm tới Tiêu Thiên Kiếm, hắn đang bị ba cao thủ giang hồ liên hợp đuổi bắt. Ta thấy trong mắt mấy người đó đều mang tơ máu, thần hình mỏi mệt, nên biết được lần truy đuổi này đã kéo dài mấy ngày mấy đêm rồi. Tiêu Thiên Kiếm một đường chạy vào trong hoang dã, bỗng nhiên quay người ra chiêu. Nguyên lai hắn đang cố ý yếu thế, dụ dỗ đối phương đến tận đây. Bất quá mặc dù hắn đánh đòn phủ đầu, nhưng đối phương lại cũng khó đối phó. Nhất là ba người hợp lực, bổ sung dài ngắn, đảo mắt đã đem Tiêu Thiên Kiếm đặt ở thế yếu. Bất quá Tiêu Thiên Kiếm đều dùng chiêu thức liều mạng, còn mấy người kia yêu quý tính mệnh, tự nhiên không chịu liều mạng cùng hắn, tràng diện nhất thời hình thành cục diện bế tắc.

    - Lúc ấy ta ở một bên quan sát, chỉ thấy ba người kia đánh mãi không xong, thế mà bắt đầu dùng một chút thủ đoạn hạ tiện. Đầu tiên là bọn họ không ngừng nói những lời làm tán loạn tâm thần Tiêu Thiên Kiếm. Những lời đó liên quan đến mẹ con Tiêu gia đã chết, rất là khó nghe, ta cũng không nói nhiều. Về sau còn nói, trên giang hồ đã treo thưởng một trăm lạng bạc ròng lấy thủ cấp của Tiêu Thiên Kiếm. Bọn họ vì số bạc đó mà đến, bất luận dùng phương pháp gì, hôm nay nhất định là ngày chết của Tiêu Thiên Kiếm!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ars0304,beocon2212,dochanh96,Golf,hupipapa,Macbeth0308,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,ryankai,sander,Soujiro_Seita,thongle100157,voma,xuan can,
  3. #192
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 09: Chuyện cũ
    Editor: 21302766



    Chương 09: Chuyện cũ

    Hoài Thiện dừng một chút, rồi nói tiếp:

    - Nghe đến đó, ta lập tức cảm thấy xem thường mấy tên kia. Cũng bởi vì có những kẻ đó trên giang hồ, mới dẫn đến thói đời ngày sau! Vốn định hiện thân ngặn trận chiến lại, ai ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên có một người cầm ra một nắm vôi phấn ném hết vào mặt Tiêu Thiên Kiếm. Lại có một người cầm một nắm chông sắt, bắn ngay sau lưng Tiêu Thiên Kiếm.

    - Tiêu Thiên Kiếm bị vôi phấn ám toán, hai mắt đau nhói, rồi lại bị ám khí đánh lén, sao có thể tránh được, lập tức bị trúng ám khí, làm rớt trường kiếm trong tay. Ta thấy vậy thì trong lòng tức giận, thân là người của chính đạo, đã đánh không công bằng được thì cũng thôi, lại không để ý đến thân phận, âm thầm đánh lén, dùng biện pháp hạ tiện như thế, quả thật không biết xấu hổ!

    Tô Chuyết tràn đầy đồng cảm:

    - Chửi hay lắm! Hạng người mặt dày vô sỉ như thế mà cũng dám đưa thân vào hàng ngũ võ lâm chính đạo ư? Quả thật không thể nói lý!

    Hoài Thiện gật đầu nói:

    - Tuy nói như thế, thế nhưng khi đó ta lại hành động cực đoan. Ta vừa thấy tình thế không đúng, lập tức xông ra từ chỗ ẩn thân, đánh liên tục ba chiêu về phía ba người kia. Ai ngờ ba người này hoàn toàn không phòng bị, trải qua mấy ngày truy đuổi, mấy trận đại chiến, sớm đã nỏ mạnh hết đà rồi. Ba chiêu này vững vàng đánh vào chỗ yếu hại của ba người, khiến cho cả ba chết hết!

    Nói đến đây, Hoài Thiện lộ ra biểu lộ đau xót. Tô Chuyết cũng cả kinh, nghĩ không ra năm đó Hoài Thiện lại xúc động như thế. Mặc dù ba người đó hành động bất chính, nhưng cũng không đáng tội chết.

    Hoài Thiện trầm giọng nói:

    - Lúc ấy đang vùng hoang dã nên chuyện đó không có ai biết. Tiêu Thiên Kiếm trông thấy ta, không ngờ còn nhận ra. Trước tiên ta cầm máu cho hắn, lại lựa lời khuyên bảo một phen, hi vọng hắn cải tà quy chính. Ai ngờ hắn chỉ chỉ ba cái xác trên đất, hỏi lại ta, chẳng lẽ muốn trở về cái thứ chính đạo như thế sao? Ta nhất thời á khẩu không trả lời được. Vì thế, ta đành phải ước định, bảy ngày sau, chờ thương thế hắn khỏi hẳn, ta muốn đánh với hắn một trận ở đó, vì thiên hạ trừ hại!

    - Tiêu Thiên Kiếm nghe lời ta nói, chỉ cười lạnh. Sau đó hắn bỗng nhiên cầm mấy bức tranh đưa vào tay ta. Chính là bức tranh Chung Quỷ bắt quỷ treo trên tường, chắc hẳn ngươi đã thấy...

    Hoài Thiện đưa tay chỉ về phía mấy bức tranh quỷ dị khinh khủng kia.

    Tô Chuyết gật đầu, nhìn sang bức họa trên tường, không khỏi lại dâng lên một luồng khí lạnh.

    Hoài Thiện nói:

    - Hắn nói với ta, đây là tác phẩm đắc ý của hắn gần đây. Sau khi ta xem, phản ứng cũng giống như người vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, toàn thân nổi da gà. Thế nhưng Tiêu Thiên Kiếm lại xem nó như bảo vật, quả thật không thể nói lý. Khi đó ta càng tin tưởng hơn, hắn đã bắt đầu phát rồ rồi, làm những chuyện như vậy nhất định không phải sinh ra từ ý định ban đầu. Hắn hi vọng ta có thể đảm bảo những bức tranh này cho thật tốt, đồng thời có thể lĩnh hội tâm cảnh của hắn từ trong đó. Lúc ấy ta không muốn dụng tâm phỏng đoán dụng ý của hắn, chỉ qua loa đáp ứng mà thôi. Đợi đến bảy ngày sau đó, quả nhiên Tiêu Thiên Kiếm đúng hẹn đến đó ứng chiến. Ta cảm thấy hai người đã là đạo bất đồng bất tương vi mưu, nên không cần nhiều lời, liền động thủ. Một trận chiến này, cũng có thể gọi là kinh thiên động địa. Tiếc là lúc ấy chỉ có hai người chúng ta, không có ai chứng kiến.

    - Có thể tưởng tượng, một trận chiến đó chắc chắn là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Mặc dù khi đó hai người đều chỉ là vô danh tiểu tốt, ân oán gút mắc, trình độ phức tạp, nhưng trận quyết chiến còn đặc sắc hơn so với rất nhiều võ lâm cao thủ!

    Tô Chuyết khen.

    Hoài Thiện nói:

    - Chúng ta đánh hơn trăm chiêu, nhưng vào thời khắc sống còn, Tiêu Thiên Kiếm bỗng nhiên thu kiếm. Ta không rõ ràng cho lắm, thế nhưng quyền đã đánh ra thì không còn thu lại được nữa. Tiêu Thiên Kiếm trực tiếp trúng chiêu, rơi xuống vách núi. Mà xương cốt của hắn còn chưa tìm được.

    Tô Chuyết nghi ngờ nói:

    - Vì sao hắn không tránh chiêu cuối cùng?

    Hoài Thiện thở dài, nói:

    - Qua nhiều năm rồi nhưng ta vẫn nghĩ chưa rõ. Chỉ có thể cho rằng, lúc đó Tiêu Thiên Kiếm đã mất hết tâm trí, làm việc không thể tính toán theo lẽ thường. Bất quá tự tay giết chết Tiêu Thiên Kiếm, chẳng những không để cho ta cảm nhận được niềm vui trở thành đại anh hùng đại hào kiệt, ngược lại nội tâm đột nhiên trống rỗng.

    - Vì thế ta trở lại Thiếu Lâm, nói toạc ra cho sư phụ câu chuyện của những ngày qua. Sư phụ chỉ là nói với ta, hồng trần khó nói hết, ta đã không còn duyên với cái chữ Không rồi. Vì vậy người đổi pháp danh của ta thành Hoài Thiện, hi vọng ta có thể ăn năn hối hận vì đã phạm sát giới lần đó, lĩnh ngộ thật tốt cái chữ Thiện. Nếu ta có thể cảm nhận được ý nghĩ của nhân thiện, sau này còn có thể trở thành nhất đại cao tăng.

    - Mà ta mang mấy bức tranh này về Thiếu Lâm, treo ở trên vách tường đối diện giường nằm, quan sát ngày đêm.

    - Lão có nhìn ra được gì không?

    Tô Chuyết hỏi.

    Hoài Thiện lắc đầu, đáp:

    - Mấy bức tranh này, ấn tượng ban đầu là kinh khủng quỷ dị. Nên sau này ta bắt đầu thấy chán ghét, căm ghét ác quỷ hại người, cũng chán ghét Chung Quỳ tàn bạo. Rồi qua mấy năm, ta chỉ có thể nhìn thấy hàm nghĩa chúng sinh đều khổ...

    Tô Chuyết lại cười:

    - Theo vãn bối thấy, những hình vẽ này vốn chẳng có nghĩ gì. Chỉ từ góc độ khác biệt của người nhìn, thì sẽ đạt được cảm ngộ khác biệt. Trong mắt của ta, bức tranh kia giống như đang nói, sợ hãi do tâm sinh, nếu như tâm chết, coi như là ác quỷ, cũng không cách nào làm cho người ta sợ hãi!

    Hoài Thiện gật gật đầu, nói:

    - Có lẽ năm đó Tiêu Thiên Kiếm đúng là lòng như tro nguội rồi!

    Lão nói xong, hai người đồng thời thở dài, lâm vào trầm mặc thật lâu. Qua hồi lâu, Tô Chuyết đột nhiên hỏi:

    - Nếu Thiên Kiếm sơn trang đó không để lại danh tiếng trên giang hồ, hơn nữa người tham dự vây công đã chết hết. Như vậy đến cùng là ai biết được Thiên Kiếm sơn trang? Vì sao hắn lại tự xưng là trang chủ, đến tìm ngài gây chuyện đây?

    Hoài Thiện đáp:

    - Đây chính là chỗ ta lo lắng. Bất quá Thiếu Lâm ta sừng sững mấy trăm năm, không phải dùng âm mưu quỷ kế gì là có thể lật đổ được! Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, hết thảy liền nhìn từ ngày mai xem rốt cục như thế nào!


    Quần hùng ở tại Thiếu Lâm hai ngày, lúc nào cũng cảnh giác, rốt cục đợi đến ngày 15 tháng 3. Nguyên bản chúng tăng Thiếu Lâm đều có chút ý vị sẵn sàng chiến đấu. Hoài Thiện lại phân phó mở rộng cửa núi, vẩy nước quét nhà dọn đường, hết thảy như thường.

    Không cần ai thông tri, tất cả mọi người sớm đã vào cửa quảng trường. Vài trăm người đứng nghẹt cả quảng trường, gần như chỉ để lại một miếng đất trống cho những chưởng môn ngồi. Trận thế vài trăm người này, chỉ cần hù cũng hù chết chết. Rất nhiều người không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng thầm thì:

    - Nếu hiện tại có ai dám xông vào cửa chính Thiếu Lâm tự, quả thật là chán sống!

    Tô Chuyết ở trong đám người, trong lòng cũng không nắm chắc. Mặc dù biết chuyện cũ của Hoài Thiện, thế nhưng chẳng lẽ gã Tiêu Thiên Kiếm đó khởi tử hoàn sinh hay sao? Bằng không có ai biết được Thiên Kiếm sơn trang đây?

    Mặt trời lên đến giữa trời, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên thân người. Rất nhiều người buồn bực ngán ngẩm, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Qua buổi trưa, rốt cuộc đã có người kìm nén không được, đứng dậy lớn tiếng nói:

    - Lão tử còn chuẩn bị đánh lớn một trận, đến cùng có người đến hay không đây?

    Người bên cạnh cười khẩy nói:

    - Tạ lão tam, bằng công phu mèo ba chân của ngươi, nếu thực sự có người xông lên núi, ngươi dám lên sao?

    Khuôn mặt của Tạ lão tam đỏ bừng lên, đám người cười vang một trận. Thế nhưng bởi vậy, sự nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người lại bừng lên. Thỉnh thoảng có người châu đầu ghé tai:

    - Rốt cục tên trang chủ đó có đến hay không?

    - Sợ là nghe nói có nhiều người ở chỗ này nên không dám thò đầu ra rồi!

    - Ta thấy là có kẻ đang đùa dai đi! Thiên kiếm sơn trang gì đó, lão tử chưa từng nghe qua!

    - Đúng vậy a, trên giang hồ làm gì có bang phái nào như thế?

    (chưa xong còn tiếp. )




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi 21302766, ngày 08-10-2017 lúc 08:18.
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ars0304,beocon2212,dochanh96,hupipapa,kaka007,Macbeth0308,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,Rhino12,ryankai,sander,Soujiro_Seita,thongle100157,voma,xuan can,
  5. #193
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 10: Luận võ quyết thắng
    Editor: 21302766



    Chương 10: Luận võ quyết thắng

    Tô Chuyết nghe đám người nghị luận trong tai, ánh mắt lại nhìn lên bậc thềm, trên mặt của rất nhiều bang chủ môn chủ cũng tràn ngập vẻ bối rối. Hoài Thiện hơi nhắm mắt, bình ổn nhập định. Mà Vệ Tiềm cũng nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh nhàn nhã.

    Lại đợi nửa canh giờ, vẫn chưa có động tĩnh gì. Thời gian cách mỗi một nén nhang, võ tăng Thiếu Lâm sẽ đến thông báo một lần, con đường lên núi cũng không có người nào tới. Lần này quần hùng rốt cục tin chắc rằng, dường như mọi người quả thực đã bị mắc lừa rồi.

    Thanh âm oán trách trong đám người càng lúc càng lớn, Tô Chuyết nghe một hồi, có rất nhiều người đang oán trách Thiếu Lâm, oán trách phương trượng Hoài Thiện. Tô Chuyết nhíu mày, những người này rõ ràng là tự chủ động đến đây, bây giờ coi như bị lừa gjat, cũng chỉ có thể trách bản thân mà thôi, làm sao có thể trách Thiếu Lâm được chứ? Nhưng mà nhân tính vốn nên như thế, có rất ít người biết kiểm điểm lỗi lầm của mình, mà tích tụ oán hận trong lòng mình, luôn luôn tìm dê thế tội để phát tiết.

    Rất không may là Thiếu Lâm tự và Hoài Thiện trở thành dê thế tội. Hoài Thiện tựa hồ cũng ý thức được sự phát triển của tình hình, nếp nhăn trên mặt có vẻ sâu hơn.

    Đúng vào lúc này, Vệ Tiềm bỗng nhiên đứng dậy. Thân hình ông ta cao lớn, lại ngồi trên đài, quần hùng chỉ có thể ngước nhìn, trong lúc vô hình tăng lên không ít vẻ uy nghiêm. Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, quần hùng bỗng nhiên đều tĩnh lặng lại. Ánh mắt bén nhọn của Vệ Tiềm liếc nhìn toàn trường, trầm giọng nói:

    - Các vị an tâm chớ vội, ta thấy gã trang chủ Thiên Kiếm sơn trang này có lẽ sẽ không tới! Hoặc là biết được võ lâm chính đạo chúng ta tụ tập ở Thiếu Lâm, cho dù hắn là ai, cũng không dám lỗ mãng...

    Lời còn chưa nói hết, tiếng ồn ào trong đám người càng lúc càng lớn, bỗng nhiên có người lớn tiếng nói:

    - Ta thấy căn bản chính là có kẻ cố ý trêu đùa chúng ta!

    - Đúng vậy a, loại chuyện này, thế nào Thiếu Lâm tự lại cho là thật chứ?

    - Ai nói không phải, cái gì Thiền tông cổ tháp? Hừ hừ!

    - Chuyện bé xé to, để nhiều người chúng ta phí công một chuyến!

    Vệ Tiềm đưa tay ấn ấn, để đám người an tĩnh lại, mới nói tiếp:

    - Có vị bằng hữu nói không sai, nhất định là giang hồ bịm bợp cố ý đùa giỡn, lừa gạt hết chúng ta. Kẻ này đáng giận, chúng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Bất quá nếu đi sâu vào căn nguyên, chỉ sợ không phải một hai nguyên nhân riêng đơn giản như vậy! Từ khi Đường mạt chư hầu cát cứ, thiên hạ đại loạn. Toàn bộ võ lâm cũng loạn theo. Các lộ anh hùng hoặc là đầu nhập vào các phương, hoặc là chỉ lo cho thân mình. Quy củ đạo nghĩa giang hồ ban đầu sớm đã hoang phế hầu như không còn. Đây cũng chính là lý do vì sao hôm nay có kẻ dám tùy ý trêu đùa mọi người!

    Vừa mới nói xong, rất nhiều người không ngừng vỗ tay, có người khen:

    - Chậc chậc, ngươi thấy Vệ hầu gia không, lời nói ra rất có trình độ!

    - Vậy cũng đúng, đâu giống ngươi ngay cả một chữ cũng không biết!

    Trong lòng Tô Chuyết nhất thời cũng nghĩ không thông đến cùng Vệ Tiềm có ý gì, cảm thấy lời ông ta nói tựa hồ cũng có mấy phần đạo lý.

    Vệ Tiềm lại nói:

    - Mọi người ngẫm lại xem, toàn bộ võ lâm chính đạo, bị một kẻ bịm bợp trêu đùa trong lòng bàn tay, võ lâm này còn là võ lâm sao?

    - Nói hay lắm! Nhạc Dương Vương, không biết ngài cho rằng phải làm gì mới tốt đây?

    Vệ Tiềm lắc đầu, thở dài:

    - Thứ cho Vệ mỗ bất tài, không nghĩ được biện pháp nào tốt để dựng lại quy củ cho võ lâm...

    Ngay tại thời điểm thanh âm thất vọng của mọi người chưa phát ra, hắn lại nói:

    - Bất quá hai ngày trước đã có người đưa ra một biện pháp tốt. Ta nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có biện pháp đó mới có thể chỉnh đốn lại giang hồ hỗn loạn ngày nay, khôi phục vinh quang của chính đạo! Đó chính là tuyển chọn một vị minh chủ võ lâm, tiết chế các môn các phái, các lộ du hiệp. Như thế mới có thể lập ra quy củ cho võ lâm một lần nữa!

    Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Vệ Tiềm đúng là muốn nhắc lại chuyện võ lâm minh chủ, mưu đồ thâm sâu thật kinh người. Như vậy đoán ra, tựa hồ chuyện này bắt đầu rắc rối rồi đây. Tô Chuyết thầm nghĩ, vẻn vẹn chuyện ngày hôm nay, đã để đám người sinh ra thành kiến đối với Thiếu Lâm. Mà Vệ Tiềm lại có thể mượn nguồn lực này mưu tính kế hoạch của mình. Đến cùng đó là trùng hợp, hay là Vệ Tiềm cố ý gây nên? Hoặc là nói, Thiên Kiếm sơn trang đó có quan hệ gì với hắn ta sao?

    Giả thiết này quả thực lớn mật, nhưng tựa hồ cũng có chút lý lẽ. Chẳng qua không có bất kỳ chứng cớ nào, Tô Chuyết sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

    Chỉ nghe Vệ Tiềm nói tiếp: "Nói đến minh chủ võ lâm, ta cho rằng, người đang ngồi ai cũng không có đức cao vọng trọng được như phương trượng Thiếu Lâm, càng không có nhiệt tình vì lợi ích chung bằng Hoài Thiện đại sư. Nếu nói có ai có thể đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, ta thấy chỉ có Hoài Thiện đại sư mà thôi!

    Hắn nói hết lời, rất nhiều người không khỏi ngạc nhiên. Tô Chuyết cũng không hiểu chút nào, rốt cục ông ta thật tâm đề cử Hoài Thiện, hay là lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt?

    Quần hùng phát ra một tiếng reo hò, bất quá tiếng reo hò có vẻ nhỏ hơn so với ngày hôm trước. Có ít người bởi vì hôm qua uổng công chờ hơn nửa ngày trời, sự niềm nở đối với Hoài Thiện cũng thấp xuống không ít. Mười mấy người trên bục biểu lộ khác nhau, có người lộ ra nụ cười, thật tâm ủng hộ Hoài Thiện. Có càng nhiều người lại cau mày không nói một lời, hiển nhiên cũng không muốn kết quả là như vậy. Coi như là Hoài Thiện cũng nhíu mày, tựa hồ lo lắng trong đó âm mưu, ánh mắt tìm kiếm Tô Chuyết trong đám người.

    Chỉ có Yến Linh Lung ngồi ở trong góc bỗng nhiên đứng dậy kêu to:

    - Nói hay lắm!

    Cô là phụ nữ, âm điệu vốn đã rất cao, hô một tiếng càng như tiếng vọng vang trong cốc vắng, dọa đám người giật mình.

    Tiếng người yên tĩnh, Yến Linh Lung nói:

    - Hầu gia nói vậy thì tốt lắm! Nếu tất cả mọi người đã không có dị nghị, còn không mau bái kiến minh chủ võ lâm? Tham kiến xong sớm một chút thì mọi người cũng tiện về sớm một chút, đỡ phải ở đây ăn chay tiếp!

    Nàng gây nên một trận cười vang, nhưng cũng có người rất không vừa bụng. Tiếng cười vừa dứt, liến có người đứng dậy quát chói tai:

    - Minh chủ võ lâm há có thể đùa cợt như thế, quả thực là nói hươu nói vượn! Ai u, Vệ hầu gia, ta không có bảo ngài nói hươu nói vượn. . . Tiểu nhân nói là con ranh kia nói hươu nói vượn!

    Gương mặt xinh đẹp của Yến Linh Lung phát lạnh. Người vừa lên tiếng kia bỗng nhiên kêu lên:

    - Ối? Đao của ta đâu rồi?

    Nguyên lai quần hùng lên núi, bởi vì muốn đối phó kẻ địch, nên mỗi người đều mang theo vũ khí. Mà cương đao của kẻ vừa nói chuyện rõ ràng cầm ở trong tay, chỉ mới đứng dậy nói vài câu, lúc ngồi xuống thì đao đã không thấy rồi. Hắn tìm một vòng, nhưng làm sao có thể tìm được.

    Tô Chuyết cười thầm, ngươi đắc tội ai không tốt, mà lại đắc tội Yến Linh Lung, chẳng lẽ không biết những người dưới tay nàng đều là kẻ trộm sao?

    Trải qua trò quậy này, bầu không khí trên sân cũng không còn nghiêm túc như lúc nãy. Quần hùng cũng biết nhất định là người của Tứ Hải Minh ra tay, không khỏi nắm chặt binh khí nhà mình, không dám tùy tiện đắc tội Yến Linh Lung nữa.

    Chưởng môn Hoa Sơn Thẩm Tàng Phong đứng dậy mỉm cười, nói:

    - Ta xem nếu đã muốn lập quy củ võ lâm, vậy thì việc tuyển chọn minh chủ cứ lập xuống quy củ trước đã. Tất cả mọi người đều là người luyện võ, sao có thể dựa vào mồm mép mà làm minh chủ được? Không bằng luận võ quyết thắng, bên thắng tự nhiên được mọi người tin phục!

    - Không sai, luận võ quyết thắng, luận võ quyết thắng!

    Quần hùng phát ra từng tiếng reo hò, cùng cao giọng thét lên:

    - Luận võ quyết thắng. . .

    Thẩm Tàng Phong quay đầu nhìn về phía Hoài Thiện, cố ý hỏi:

    - Không biết đại sư có đồng ý phương pháp này hay không?

    Hoài Thiện biết rằng tình thế đến nay, cho dù lão không đồng ý cũng vô ích, đành phải thở dài một tiếng, đáp:

    - Cũng chỉ như vậy. . .

    (. )



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ars0304,dochanh96,Golf,hupipapa,Macbeth0308,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,ryankai,thongle100157,voma,xuan can,
  7. #194
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 11: Mở bụng xé ruột
    Editor: 21302766



    Chương 11: Mở bụng xé ruột

    Đám người thương lượng xong, nhất trí đồng ý luận võ quyết thắng, tuyển ra minh chủ võ lâm. Nếu đã luận võ quyết thắng, vậy thì nói rõ, chỉ cần người tự nhận có võ công trác tuyệt, đều có thể lên sân đọ sức, tranh giành cao thấp, điều này khiến hầu hết người đang ngồi dưới đất lập tức hưng phấn, tựa hồ bản thân cũng có khả năng ngồi lên vị trí đó vậy.

    Tô Chuyết thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy sắc mặt Vệ Tiềm không có chút biến hóa nào, tựa hồ hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Rốt cục ông ta đang nghĩ gì trong lòng? Tô Chuyết hết sức nghi hoặc. Thình lình ánh mắt bén nhọn của Vệ Tiềm đột nhiên nhìn lại, vừa vặn đối mắt cùng Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi giật mình, bên trong ánh mắt âm tàn của Vệ Tiềm tựa hồ đang cười nhạo mình.

    Y còn chưa nghĩ ra ý định của Vệ Tiềm, một bên khác quần hùng đã dời qua một khu đất trống trên quảng trường, đầy đủ cho hai người luận võ. Trên đài, chưởng môn Nga Mi đứng lên nói:

    - Nếu là luận võ, cũng nên có người công chứng, làm cho mọi người điểm đến là dừng, miễn cho đả thương mạng người.

    Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:

    - Thiện tai thiện tai, đúng là nên như thế!

    Thẩm Tàng Phong lại cười nói:

    - Còn cần công chứng gì nữa, những chưởng môn nhân chúng ta ngồi đây, không phải đã là công chứng rồi sao?

    Đám người gật đầu, Vệ Tiềm lại chỉ vào một ghế trống, nói:

    - Đỗ chưởng môn phái Không Động cũng tính là đứng đầu một phái, không nên bỏ sót chứ?

    Lúc này đám người mới phát hiện, nguyên lai chỗ ngồi của Đỗ Thanh Phong một mực trống không.

    Thẩm Tàng Phong hỏi:

    - Đỗ chưởng môn đi đâu rồi? Tựa hồ hôm nay vẫn không thấy ông ta.

    Hoài Thiện gọi qua một tên đệ tử, nói:

    - Ngươi đến gian phòng của Đỗ chưởng môn nhìn xem!

    Tiểu tăng kia theo lời mà đi. Quần hùng đang nghi ngờ nói thầm, gã Đỗ Thanh Phong này sao mà vô lý như thế, chuyện lớn thế này mà còn chưa đến! Chỉ một lúc sau, tiểu tăng kia vội chạy về, đi đường lảo đảo, sắc mặt cũng trắng bệch.

    Hắn chạy đến trước mặt Hoài Thiện, "Ba" một tiếng ngã bổ nhào. Rất nhiều người nhịn không được cười chế nhạo, sắc mặt Hoài Thiện trầm xuống, nói:

    - Chuyện gì mà hoang mang hoảng loạn hả?

    - Chết... Chết rồi...

    Tiểu hòa thượng run rẩy đến mức nói cà lăm, nhưng mấy chữ này lại rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.

    Tô Chuyết nghe được một chữ "chết", trái tim trầm xuống. Hoài Thiện chấn động bật dậy, vội hỏi:

    - Chết hả? Ai chết?

    - Đỗ... Đỗ chưởng môn... Thật... Thật thê thảm...

    Tiểu hòa thượng nói xong rồi nôn mửa liên tục, phun ra đồ ăn chay buổi sáng, ô uế đầy đất.

    Mười người bang chủ chưởng môn trước mặt đều lấy làm kinh hãi, Hoài Thiện dẫn đầu hướng đi đến thiền phòng. Lúc này những người khác mới phản ứng được, hô hào theo ở phía sau. Thiền phòng dành cho khách đến chùa ở tạm, đã đưa hết cho người có thân phận, ngay ở phía đông hậu viện. Hoài Thiện nhanh chân bước vào cửa sân, thì nghe được chưởng môn Nga Mi Tùng Cốc đạo nhân kêu một tiếng ''Úi da".

    Tùng Cốc lảo đảo một cái, vội vàng dùng thiên cân trụy ổn định thân hình, cúi đầu xem xét, chỉ thấy trên mặt đất là một đống máu thịt be bét, sền sệt ẩm ướt. Vừa rồi hắn bước lên trên đó nên trượt một phát. Mấy người xung quanh nhìn thấy đồ vật trên đất, sắc mặt dồn dập biến đổi. Nguyên lai trên đất chính là bộ gan người!

    Mấy người ngửi được mùi máu tanh, lập tức như muốn buồn nôn. Tô Chuyết tách ra đám người, cúi đầu xem xét, rồi đi vào trong. Sắc mặt Hoài Thiện nặng nề, đi theo sau y, dẫn đầu đi vào trong nội viện. Một đường đâu đâu cũng có vết máu, tình trạng thảm thiết, trước đây chưa từng gặp qua.

    Cửa phòng Đỗ Thanh Phong mở rộng, trước cổng là từng bãi máu đã đông lại, hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị. Đám người vừa đến cửa, đã nhìn thấy Đỗ Thanh Phong ngửa mặt ngã vào trong vũng máu, hai mắt trợn lên, tóc tai bù xù, toàn thân cao thấp cũng là vết máu, cứt đái chảy ra. Dọa người hơn chính là, chỗ ngực bụng ông ta mở một lỗ hổng lớn, nội tạng trong bụng chảy đầy đất, rơi vãi khắp nơi.

    Trách không được tiểu hòa thượng kia bị sợ thành như thế. Tình cảnh như vậy, cho dù một đám bang chủ chưởng môn đã được chứng kiến sóng to gió lớn cũng muốn buồn nôn, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

    Đệ tử phái Không Động đến đây kinh hô một tiếng "Chưởng môn", rồi muốn xông lên phía trước. Tô Chuyết đứng ở cửa ra vào, đưa tay ngăn mấy người lại. Đại đệ tử phái Không Động đỏ bừng hai mắt, cả giận nói:

    - Ngươi làm gì thế?

    - Hiện tại các vị không thể đi vào!

    Tô Chuyết nói khẽ, nhưng giọng điệu hết sức kiên định.

    Hoài Thiện quay mặt hướng đám người ở cửa, chắp tay trước ngực nói:

    - Các vị, nơi này xảy ra án mạng. Trước tiên mọi người không được vào căn phòng này, đợi vị bằng hữu này của ta kiểm tra đã rồi nói! Chúng tăng Thiếu Lâm nghe lệnh, dẫn mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi!

    Lúc này tên đại đệ tử phái Không Động cũng không thèm quan tâm đến bối phận gì cả, mắng:

    - Hắn là thứ gì, vì sao hắn có thể vào mà chúng ta thân là đệ tử phái Không Động lại không thể vào hả?

    Không nghĩ tới Vệ Tiềm đứng dậy, nói:

    - Hắn chính là Tô Chuyết Tô công tử! Nếu như các người không cần dựa vào hắn mà tìm được hung thủ, vậy thì cứ tùy tiện đi!

    Nói xong tránh ra một con đường.

    Trong đám người nhỏ giọng thầm thì một hồi:

    - Nguyên lai hắn chính là Tô Chuyết!

    - Không phải hắn và Vệ hầu gia có khúc mắc sao? Làm sao Hầu gia còn nói chuyện giúp hắn?

    - Vậy mà cũng không hiểu hả? Đây không phải biểu hiện Hầu gia đại nhân đại lượng, lòng dạ rộng lớn hay sao?

    - Không sai, bất quá gã Tô Chuyết này cũng đích xác thông minh hơn người. Ta từng thấy hắn phá án, xác thực là có chút tài năng!

    . . .

    Tô Chuyết không để ý người khác nghị luận, liếc mắt nhìn Hoài Thiện. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng thật sâu như nhau. Hoài Thiện nói khẽ:

    - Ngươi cũng đã nhìn ra?

    Tô Chuyết nhẹ gật đầu, đáp:

    - Đây là tình cảnh trong bức tranh thứ nhất!

    Người bên cạnh nghe thấy đối thoại, nhưng không ai biết hai người đang làm gì bí hiểm. Nguyên lai tình cảnh máu me bên trong căn phòng này, tử trạng Đỗ Thanh Phong bị mở bụng xé ruột, giống như đúc với bức thứ nhất trong mấy bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ trong phòng của Hoài Thiện!

    Hoài Thiện đã nhìn ngắm mấy bức tranh đó mấy chục năm, tự nhiên liếc mắt thì phát hiện ra mánh khóe trong đó. Mà sau khi Tô Chuyết xem được hôm đó, tâm thần kinh hãi, cảnh tượng trong bức tranh khắc vào trong não, cũng khó mà tản đi. Bởi vì hai người này qua cửa rồi đứng lại, thì phát hiện điểm này.

    Hai người cất bước vào phòng, cẩn thận tránh thoát tim phổi thận lá lách và lòng ruột rơi vãi trên đất, đi đến bên cạnh xác chết của Đỗ Thanh Phong. Những người khác né tránh ra xa, không dám vào trong phòng. Có người thậm chí còn lui ra ngoài viện tử. Chỉ có một mình Vệ Tiềm to gan, đi theo vào phòng, bất quá cũng chỉ đứng ở bên cạnh, tuyệt đối không đến gần xác chết.

    Tô Chuyết đưa tay sờ sờ lỗ hổng sâu trên ngực bụng Đỗ Thanh Phong, nói khẽ:

    - Vết thương chỉnh tề, là bị một đao cắt ra. Vết thương dưới sâu trên cạn, chính là vẩy từ dưới lên trên.

    Hoài Thiện thở dài, nói:

    - Đây là một chiêu kiếm pháp, chính là vẩy kiếm thức bên trong kiếm pháp Tiêu gia!

    - Không lầm chứ?

    Tô Chuyết cả kinh nói.

    - Tuyệt đối không lầm!

    Hoài Thiện kiên định đáp.

    - Năm đó ta và Tiêu Thiên Kiếm quyết đấu, kiếm pháp Tiêu gia để lại ấn tượng quá sâu cho ta. Một chiêu một thức giản dị tự nhiên, nhưng chiêu nào cũng muốn lấy mạng người!

    Tô Chuyết hít sâu một hơi, trầm ngâm nói:

    - Chẳng lẽ. . .

    - Chẳng lẽ thật là Tiêu Thiên Kiếm tới tìm ta báo thù sao?

    Mặc dù Hoài Thiện tinh thâm Phật pháp, nhưng sự kiện năm đó tạo thành bóng ma đối với lão quả thực quá sâu, lúc này lại nói lời như vậy.

    Tô Chuyết thở dài, tựa hồ nhớ tới điều gì, hai hàng lông mày đột nhiên hất lên:

    - Ta biết rồi! Lá thư khiêu khích căn bản không phải là cố lộng huyền hư, cũng không phải cố ý trêu đùa quần hùng. Kẻ gọi là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang không phải là không đến, mà đã sớm đến rồi!

    Hoài Thiện cũng đột nhiên tỉnh ngộ, bật thốt lên:

    - Không xong! Tàng Kinh Các!

    (chưa xong còn tiếp. )



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ars0304,dochanh96,Golf,hupipapa,Macbeth0308,myancongchua,ongnoibephuong,plhpk81,ryankai,thongle100157,voma,xuan can,
  9. #195
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 12: Trộm sách
    Editor: 21302766




    Chương 12: Trộm sách

    Hoài Thiện vừa dứt lời, liền đi ra phía ngoài. Tô Chuyết cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đi theo. Đi qua bên cạnh Vệ Tiềm, bỗng nhiên trông thấy nụ cười âm lãnh của Vệ Tiềm.

    Trái tim Tô Chuyết hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ: Chẵng lẽ chuyện này có quan hệ đến hắn sao? Thế nhưng Đỗ Thanh Phong là người ủng hộ Vệ Tiềm, nếu như Vệ Tiềm làm điều đó, như thế nào giết Đỗ Thanh Phong được đây? Y lắc đầu, bài trừ ý nghĩ kỳ quái trong đầu, hỏi Hoài Thiện:

    - Tàng Kinh Các không có người trông coi sao?

    Hoài Thiện vừa đi vừa nói chuyện:

    - Từ khi nhận được lá thứ đó, ta đã tăng thêm nhân thủ thủ vệ Tàng Kinh Các. Thế nhưng nếu như kẻ sát hại Đỗ Thanh Phong là người đưa thư, lấy võ công của hắn thì chỉ sợ những võ tăng kia cũng không phải là đối thủ!

    Tô Chuyết gật đầu, kẻ có thể một kiếm giết chết Đỗ Thanh Phong, tất nhiên không phải hạng xoàng , tăng nhân bình thường khẳng định không ngăn nổi. Hai người đi đến ngoài viện, thì bị một đám người vây quanh. Đám người ngươi một lời ta một câu, đều đang hỏi Đỗ Thanh Phong rốt cục là bị ai giết chết.

    Hoài Thiện không đáp một lời, Tô Chuyết cũng không có đầu mối. Hai người tách ra đám người, đi thẳng. Quần hùng không rõ ràng cho lắm, đành phải theo ở phía sau. Một đám người dồn dập đi về phía Tàng Kinh Các. Võ tăng thủ vệ trông thấy từ xa, vội vàng cầm côn tiến lên.

    Hoài Thiện không đợi hắn mở miệng, liền hỏi:

    - Có kẻ nào khả nghi tới đây không?

    Ông sư kia lập tức trả lời:

    - Bẩm phương trượng, Tàng Kinh Các vẫn chưa từng có người đi qua!

    Hoài Thiện gật đầu, lấy ra chìa khoá từ trong ngực, tiến lên mở ra khóa sắt trên cửa, đẩy cửa vào. Ai ngờ mới vừa vào cửa, tình cảnh trước mắt khiến lão hòa thượng giật nảy cả mình. Lão quay đầu trầm giọng hỏi:

    - Ngươi nói còn chưa có người nào đi qua? Thế đây là chuyện gì hả?

    Tăng nhân kia đứng ở cửa ra vào xem xét, cũng lấy làm kinh hãi, không biết đáp lại như thế nào. Tô Chuyết bước lên phía trước, chỉ thấy trong phòng một vùng hỗn độn. Nguyên bản giá sách được sắp hàng chỉnh tề giờ phút này cũng đổ trái ngã phải, kinh thư trên giá sách rơi lả tả trên đất. Không chỉ như thế, trên đất còn có một chồng vỏ trái cây, không biết là rác rưởi ai ăn bỏ lại.

    Sắc mặt Hoài Thiện cực kỳ khó coi, nghĩ không ra chùa Thiếu Lâm tự cho là tường đồng vách sắt, chẳng những có người bị giết, hơn nữa Tàng Kinh Các được thủ vệ nghiêm ngặt nhất, cũng đã bị kẻ khác đi vào đánh cắp. Vả lại đối phương đã sớm gửi thư từ, thông báo cho tất cả mọi người đến đây. Đây thật là chậm chọc to lớn đối với Thiếu Lâm, đối với phương trượng Thiếu Lâm như lão.

    Quần hùng đứng ở đằng xa, nghị luận ầm ĩ. Lúc này nên cẩn thận tránh bị tình nghi, bọn hắn đương nhiên không muốn tới gần, đứng từ xa nhìn náo nhiệt.

    Tô Chuyết nói:

    - Trước tiên kiểm tra kê sách, nhìn xem có thiếu không!

    Hoài Thiện bừng tỉnh đại ngộ, triệu tập mấy người sư đệ và sư điệt bắt đầu dọn dẹp Tàng Kinh Các.

    Tô Chuyết một mình dọc theo bên ngoài Tàng Kim Các đi một vòng, lại đi một vòng trong phòng. Phát hiện cửa sổ Tàng Kinh Các đều không có dấu hiệu hư hại. Cửa sổ đều là được khóa trái từ bên trong, trên bệ cửa sổ vẫn còn một chút tro bụi, hiển nhiên đã rất lâu không mở rồi. Trong phòng chỉ có một cửa thông gió, ở chỗ cao phía sau tường, cách xa mặt đất ước chừng tầm mười thước. Nếu như đi vào từ cửa thông gió, nhảy xuống mặt đất, kẻ có khinh công cao hơn đi nữa cũng tất nhiên sẽ phát ra động tĩnh. Tăng nhân thủ vệ ngoài phòng đều là hạng người võ công cao cường, chút động tĩnh đó đương nhiên không trốn thoát được lỗ tai của bọn họ. Vậy thì kẻ đó làm thế nào không phát ra tiếng động mà tiến vào trong phòng này được đây?

    Chỉ một lúc sau, chúng tăng đã sắp xếp xong kinh thư. Phụ trách quản lý Tàng Kinh Các chính là sư đệ Hoài Thiện, Hoài Độ, hắn nói với Hoài Thiện:

    - Phương trượng sư huynh, kinh thư đã thu xếp xong hết rồi.

    Hoài Thiện vội hỏi:

    - Có thiếu gì không?

    Trên mặt Hoài Độ hiện lên vẻ do dự, nhìn nhìn Tô Chuyết bên cạnh.

    Hoài Thiện nói:

    - Ngươi cứ nói là được!

    Hoài Độ đáp:

    - Kinh thư khác không thiếu gì, duy chỉ có thiếu mất hai quyển « Lục Đạo Luân Hồi kinh »!

    Vừa dứt lời, Hoài Thiện lùi về phía sau hai bước, thần tình trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi không tên, run giọng nói:

    - Thiếu mất quyển nào cơ?

    Hoài Độ thở dài, đáp:

    - Chính là hai quyển Địa Ngục Đạo và Tu La Đạo!

    Hoài Thiện dậm chân thở dài:

    - Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!

    Tô Chuyết nghi ngờ nói:

    - Lục Đạo Luân Hồi kinh là sách gì? Vì sao ngài lại kinh hoảng như thế?

    Sắc mặt Hoài Thiện chán nản, thở dài đáp:

    - Phật gia chú ý nhân quả báo ứng, Lục Đạo Luân Hồi. Tất cả mọi người đều không cách nào thoát ly nỗi khổ luân hồi. Lục Đạo Luân Hồi chính là chỉ Địa Ngục Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Súc Sinh Đạo, Nhân Đạo, Tu La Đạo, Thiên Đạo. Lục Đạo Luân Hồi kinh có sáu quyển, chính là thuộc về bản môn! Võ công trên sáu quyển đó có uy lực cực lớn, nếu như rơi vào trong tay kẻ mang ý đồ xấu trong lòng, hậu quả khó mà lường được!

    Tô Chuyết kinh ngạc nói:

    - Chúng ta chỉ biết là Thiếu Lâm có bảy mươi hai tuyệt kỹ, công phu lợi hại nhất chỉ là « Đạt Ma Dịch Cân Tẩy Tủy Kinh », chưa từng nghe qua có Lục Đạo Luân Hồi kinh!

    Hoài Thiện lắc đầu nói:

    - Lục Đạo Luân Hồi kinh vốn không phải sở hữu của Thiếu Lâm. Trên giang hồ có một môn phái Thiền tông, tương truyền là Lục Tổ Huệ Khả truyền xuống, tên là Bồ Đề môn, không biết ngươi có từng nghe nói qua không?

    (Bồ Đề môn, tham kiến tác phẩm « Huyền Không Quyết »)

    Tô Chuyết gật đầu:

    - Nghe thấy một chút, nghe nói truyền nhân của Bồ Đề môn đều là tinh thâm Thiền Đạo, vừa chính vừa tà. Bất quá người của Bồ Đề môn rất ít khi lộ diện trên giang hộ, không biết có quan hệ gì đến bản kinh thư đó?

    Hoài Thiện đáp:

    - Nghe nói Lục Đạo Luân Hồi kinh nguyên bản được một hòa thượng của Bồ Đề môn mang về từ Thiên Trúc cách đây trăm năm. Ông ta dựa vào quyển sách này, luyện thành một thân thần công tuyệt thế quỷ thần khó lường, tự xưng là Quang Minh Phật. . .

    - Dám tự xưng là phật, khẩu khí thật lớn!

    Tô Chuyết cả kinh nói.

    - Xưa nay truyền nhân của Bồ Đề môn đều như vậy, xem trọng không phật không tôn, chỉ tin bản thân, dựa vào bản tâm, siêu việt tiền nhân. Ông ta tự xưng là Quang Minh Phật, cũng không có ý gì.

    Hoài Thiện nói.

    - Bất quá Lục Đạo Luân Hồi kinh có uy lực lớn, lực lượng cắn trả cũng lớn theo. Chỗ thần kỳ của quyển sách đó ngay ở đây, từ Địa Ngục Đạo đến Thiên Nhân Đạo, tiến lên dần dần. Địa Ngục Đạo là dễ luyện nhất, xem như nhập môn. Sau đó mỗi khi tăng một tầng, uy lực lớn lên đâu chỉ gấp đôi. Bất quá có một điều kiện, đó nhất định là phải tu luyện Phật Pháp đến trình độ tinh thâm, mới có thể tập luyện thành công. Nếu như Phật pháp không đủ, chẳng những tu luyện không thành, ngược lại sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Năm đó mặc dù Quang Minh Phật luyện đến Thiên Đạo, nhưng cuối cùng bởi vì thiền định không đủ, bị công lực cắn trả, mất hết tâm trí, thành một mối họa lớn cho võ lâm.

    - Về sau Kiến Trí đại sư, kỳ tài võ học trăm năm khó gặp của Thiếu Lâm, đã suất lĩnh chúng tăng, đại chiến ba ngày đêm cùng Quang Minh Phật, rốt cục khiến ma đầu đền tội. Bất quá Kiến Trí đại sư cũng bởi vì bị thương nặng không trị được, không lâu liền viên tịch. Trước khi lâm chung, ngài giao sáu bản kinh thư này cho đệ tử, nhắc nhở nhất định phải cất giữ cho ổn thỏa, không được để cho đệ tử tập luyện, càng không được để cho kẻ mang ý đồ xấu trộm mất!

    - Thì ra là thế.

    Tô Chuyết nhíu mày nói.

    - Nhưng chuyện đó đã qua trăm năm, chỉ sợ trên giang hồ cũng không có mấy người biết được sự tồn tại của những quyển sách này. Thế nhưng gã trang chủ Thiên Kiếm sơn trang đó làm sao lại biết chuyện này? Hơn nữa hắn chỉ trộm đi hai quyển Địa Ngục Đạo và Tu La Đạo, có thể thấy được hắn cũng không biết, sáu quyển sách này chính là tu luyện tuần tự, thiếu một quyển cũng không được.

    Hoài Thiện gật đầu:

    - Vì thận trọng, sáu quyển sách này được tách ra trưng bày cùng kinh Phật. Chỉ mong kẻ trộm sách cũng không biết ngọn nguồn, chỉ là vô tình tìm được hai quyển kia.

    - Thế nào? Nghe nói Tàng Kinh Các mất trộm rồi?

    Chẳng biết lúc nào, Vệ Tiềm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, lớn tiếng hỏi.

    Tô Chuyết không nói gì, Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói:

    - Việc này lão nạp đã biết, đang điều tra, đa tạ Vệ thí chủ quan tâm.

    Vệ Tiềm hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Phương trượng đại sư, ta phải nhắc nhở ngài một câu. Hiện tại trong chùa có mấy bang phái xuất thân từ trộm cướp, sao các người không điều tra bọn chúng? Ta thấy, kinh thư hơn phân nửa do người của Tứ Hải Minh trộm! E rằng kẻ cố lộng huyền hư, đưa thư đến đây, cũng là người của Tứ Hải Minh!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,Golf,hupipapa,kaka007,Macbeth0308,ongnoibephuong,plhpk81,ryankai,thongle100157,voma,xuan can,
Trang 39 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 29373839404149 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status