TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 67 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 1757656667686977 ... CuốiCuối
Kết quả 331 đến 335 của 401

Chủ đề: Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên - 江湖探案传奇 - Edit

  1. #331
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 38 : Đứa trẻ còn sót lại của Đường Môn (hạ)
    Editor: 21302766



    Lông mày Đường Mặc xiết chặt, chính như Tô Chuyết nói, thật sự là hắn không thèm đặt những chuyện đó trong lòng. Hắn không nhịn được hỏi:

    - Chẳng lẽ, những chuyện kia...

    Tô Chuyết cười nói:

    - Không sai! Mấy quái sự trên trấn nhỏ chính là được Vệ Tú bố trí ngay dưới mắt ngươi, phái người đến đó sắp xếp. Mặc dù ngươi đã biết đầu đuôi cả chuyện, nhưng chỉ coi rằng những việc đó là đang gây phiền toái cho ta. Thật tình không biết đấy chính là Vệ Tú thông qua phương pháp này mà truyền tin tức cho ta.

    Đường Mặc kinh ngạc nói:

    - Chẳng lẽ trong đấy còn có bí mật mà ta không phát hiện ra?

    Tô Chuyết đáp:

    - Ngươi có biết một từ gọi là Chung Linh Dục Tú không? Năm đó lần đầu ta nhìn thấy Vệ Tú, từ đầu tiên nghĩ đến chính là Chung Linh Dục Tú! Ngươi có nhớ đứa bé đi lạc trên trấn tên gọi là gì không?

    - Hình như gọi là Điền Chung...

    - Mà chủ tiệm mất túi tiền tên là gì?

    - Hứa Linh!

    - Còn thê tử của tiên sinh dạy học tên là gì, có lẽ ngươi còn nhớ chứ?

    - Đinh Lương Dục! Hóa ra cô ta đã sớm báo cho ngươi!

    Trái tim Đường Mặc đã chìm đến đáy cốc. Hai người Tô Chuyết và Vệ Tú quả thực rất đáng sợ!

    Tô Chuyết nói:

    - Không sai, đây chính là vì sao có một người xứ khác tới trên trấn nghe ngóng tên họ của người nơi ấy, đó là vì để thiết kế tràng mưu kế này! Vệ Tú để cho ta giúp ba người, tên cuối cùng trong từ trên có một chữ Tú, dĩ nhiên là chỉ nàng! Nàng dùng loại phương pháp đó để xin ta giúp đỡ!

    Đường Mặc bóp chặt nắm tay vang lên "Khanh khách", lạnh lùng nói:

    - Thì ra ngươi đã sớm biết hết thảy mà còn ngụy trang tốt như vậy!

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Nếu như không giả bộ giống một chút, làm thế nào khiến ngươi buông lỏng cảnh giác được? Trên con đường hiểm trở vào Thục, Tiểu Y không cẩn thận té thương chân. Ta nhất định phải quay đầu đi lấy nước, làm cho ta vô tình đụng phải hai tên giám thị ta. Bởi vì trên đường núi không có chỗ trốn, bọn chúng chỉ có thể kiên trì đi về phía trước. Cứ như vậy, ngươi đã mất đi hành tung của ta. Sau đó ta làm việc gì ngươi cũng không rõ ràng. Ở trong thôn trang bị ôn dịch, ta phát hiện một xác chết trúng độc, lại giao thủ với tên hai mặt. Đồng thời cũng ngụy trang thành Ngưu Đức Quý tầm thường hèn mọn, chính là vì trà trộn vào hôn lễ của ngươi, thăm dò ngươi đến cùng là ai, có âm mưu gì!

    Trái tim Đường Mặc đã bắt đầu băng giá, lại có hơi đập loạn. Mặc dù đã sớm có người nói cho hắn rằng tên Tô Chuyết này khó đối phó. Thế nhưng cho tới giờ khắc này hắn mới chính thức lãnh hội đến sự đáng sợ của Tô Chuyết!

    Tô Chuyết lại nói:

    - Ở trên tiệc rượu, Vệ Tú đã nhận ra ta, mà ngươi thì bị ta qua mắt. Đồng thời, ta cũng phát hiện ba mươi mấy người trong sảnh toàn là nghịch phạm năm đó! Chẳng qua về sau ta biết, đó là ngươi lừa dối. Bởi vì ngươi biết, bên trong ba mươi sáu người đó, ngoại trừ kẻ ngay từ đầu đã chạy mất, còn có một Nhiếp Kim Ngột cũng nhìn ra ác ý của ngươi. Vì thế hắn cũng chạy trốn, bất quá đồng dạng trúng độc Thanh Mộc của ngươi. Ngươi biết khi hắn cùng đường mạt lộ thì sẽ tìm Lạc Khiêm đầu thú, khai ra tin tức tất cả bọn chúng đang nấp trong phủ của ngươi. Thế là ngươi tương kế tựu kế, để Lạc Khiêm đến điều tra. Mà Nhiếp Kim Ngột vừa vặn phát độc, khiến cho Lạc Khiêm lâm vào bị động, mà Tào phủ doãn thì càng thêm không hoài nghi ngươi. Ngay sau đó ngươi có thể chấp hành kế hoạch Xuân Thủy lâu!

    - Đêm đó ba mười bốn người ngụy trang thành hộ vệ của Hà Tướng quân, trốn khỏi tai mắt của Lạc Khiêm. Ngay lúc ta đang không biết nên bất đầu từ chỗ nào, ta phát hiện ra Sử Càn Khôn. Người này không thoát khỏi liên quan đến cái chết của Mã Chân. Thế là ta đi tìm hắn! Đúng dịp hắn và Trần Đình còn đang tụ tập. Mà trên tiệc mừng Trần Đình đã nói rất nhiều lời không nên nói. Ngươi nhất định phải loại trừ Trần Đình, mà ta vừa vặn tận mắt trông thấy cái chết của Trần Đình, nếu như ta không đoán sai, lúc ngươi tiễn hắn ra cửa, ngươi đã bôi độc Hắc Thủy vào bàn tay Trần Đình khi hắn hành lễ! Mà Trần Đình lại dính tay vào rượu, rất nhanh uống rượu vào trong bụng, độc phát thân vong. Chẳng qua từ trong miệng Trần Đình ta cũng biết được chuyện Uyển Nương chết ở Giám Tâm Am!

    Đường Mặc lạnh lùng nói:

    - Ngươi không nên đến Giám Tâm Am!

    Tô Chuyết nói:

    - Thế nhưng ta không thể không đi! Sau khi nghe được chuyện này ta liền nổi lên lòng nghi ngờ. Tại sao Uyển Nương phải đến Giám Tâm Am tự sát? Nơi đó cách thành rất xa, lại không nổi danh, điều này thực sự làm cho người ta hoài nghi. Vì vậy suốt đêm ta đi đến Giám Tâm Am, gặp được Minh Nguyệt thiền sư, cũng chính là của mẫu thân của ngươi.

    - Mới đầu ta cũng không biết thân phận của bà ta, thẳng đến lúc bà ta hạ độc ta, ta mới suy nghĩ minh bạch hết thảy. Từ trong miệng của trụ trì Tuệ Ngôn của Giám Tâm Am, ta biết được ngươi thường xuyên đến Giám Tâm Am. Đương nhiên là ngươi đi vấn an mẫu thân. Thế nhưng Uyển Nương có chút đa nghi, nghi ngờ ngươi đến Giám Tâm Am gặp tình nhân riêng, nên chạy tới đấy đại náo một trận. Một màn này vừa vặn bị Minh Nguyệt trông thấy, bà ta biết giữ cô ta lại sẽ chỉ làm hỏng việc, nên lừa cô ta vào trong phòng rồi hạ độc giết chết. Bởi vì mọi người đều đã nhìn thấy Uyển Nương tiến vào Giám Tâm Am, Minh Nguyệt không cách nào lén lút chuyển thi thể ra ngoài, chỉ có thể để tên hai mặt treo thi thể lên đại thụ, ngụy trang thành tự sát!

    Nói đến đây, Tô Chuyết thở dài:

    - Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Mẫu thân của ngươi biết ngươi coi sách như mạng, vì để ngươi có thể ở lại chỗ bà ta lâu hơn một lát, nên đã đặt mấy trăm quyển thư tịch trong phòng, lúc nào cũng lau chùi, ngay cả một xíu tro bụi cũng không có. Bà ta vì ngươi mà dọn ra ngoài phòng, để ngươi giam vợ chồng Chu Thanh Liên ở nơi đó. Thậm chí vì ngươi mà giết người!

    Ánh mắt Đường Mặc chớp động, có chút động dung. Tô Chuyết dừng một chút, nói:

    - Đến tận đây, ta đã đại khái đoán được ngươi chính là chủ mưu phía sau màn. Thế nhưng ta còn không biết kế hoạch của ngươi, nên ta chỉ có thể chạy tới Xuân Thủy lâu. Đằng trước Xuân Thủy lâu, ta nghe Lạc Khiêm nhắc nhở, lúc này mới liên hệ tất cả sự việc lại với nhau!

    Đường Mặc lẳng lặng nghe Tô Chuyết nói xong, thở dài một tiếng, nói:

    - Tô Chuyết, ngươi nói không sai chút nào! Sự tình chính là như vậy!

    Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

    - Ác giả ác báo! Đường Mặc, ta khuyên ngươi nên thu tay lại đi! Đã chết rất nhiều người rồi!

    Đột nhiên Đường Mặc cười ha ha, nói:

    - Thu tay lại ư? Tô Chuyết, ta vốn cho rằng người thông minh như ngươi sẽ không thốt ra lời nói ngây thơ như thế chứ!

    Tô Chuyết thở dài, nói:

    - Ta sớm biết ngươi sẽ nói vậy!

    Đường Mặc đưa tay chỉ vào một góc nhà, nơi đó có hai chiếc nồi lớn, bốc hơi nóng "Ừng ực ừng ực". Hắn lạnh lùng nói:

    - Căn phòng này chính là nơi ta luyện chế ngũ độc. Nhìn thấy hai cái nồi lớn kia không? Chỉ cần chất lỏng sôi trào trong hai cái nồi đó hòa trộn xong, thì sẽ trở thành độc dược mãnh liệt nhất trên đời. Nhiều độc dịch độc khí như vậy, coi như là một lũ trâu nước cũng sẽ bị độc chết! Tô Chuyết, ta biết ngươi đến cứu người, cho nên đã sớm chuẩn bị xong phần đất chôn xác cho ngươi!

    Tô Chuyết biến sắc, nhìn về phía hai cái nồi lớn, trong lòng thấp thỏm bất an. Nếu như chỉ có một mình y thì cũng không sao, thế nhưng còn có một Diệp Thiều đang bị trọng thương và một Đoạn Lệ Hoa không biết võ công. Làm thế nào cứu hai người được?

    Đường Mặc thấy y phân tâm, bỗng giơ tay lên, trong tay áo đột nhiên bắn ra một chùm ngân châm. Ngân châm cũng không phải là bay về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết đã có phòng bị, Đường Mặc biết đám ngân châm nho nhỏ đó tuyệt đối không thể làm Tô Chuyết bị thương được. Mục tiêu của ngân châm là Đoạn Lệ Hoa và Diệp Thiều đang không cách nào động đậy!

    Tô Chuyết như sắp rách cả mí mắt, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Đúng lúc này, từ trong góc phòng một bóng người chợt lóe ra đứng trước hai người nữ. Cương đao trong tay hắn múa tít, hóa thành một đạo hàn quang, hàn quang lại hình thành một bức chắn. Chỉ nghe liền mấy tiếng "Keng keng keng keng", mấy trăm cây ngân châm bất ngờ đều bị hàn quang ngăn trở, rớt xuống đất từng cây!

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    ---QC---
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
  3. #332
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 39 : Báo ứng xác đáng
    Editor: 21302766



    Một kích chắc chắn trúng của Đường Mặc đã uổng công vô ích, sắc mặt hắn biến đổi. Trên mặt Tô Chuyết lộ vẻ kinh hỉ, ánh mắt Đoạn Lệ Hoa tràn đầy vẻ kinh ngạc. Người ngăn trở đống ngân châm chính là Lạc Khiêm. Hắn sớm đã chạy tới, nhìn thấy con ngựa ngừng trước cửa tiệm thuốc, nên đi vào theo, vẫn luôn núp trong bóng tối, trong tai nghe được toàn bộ đối thoại giữa Tô Chuyết và Đường Mặc. Ngay lúc Đường Mặc hất tay lên, hắn cũng đã biết mục tiêu của Đường Mặc là hai người bị trói.

    Lạc Khiêm không do dự, hầu như dùng ra toàn bộ bản sự bình sinh, rốt cục chặn được một kích kinh thiên. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người chặt đứt dây trói tay chân Diệp Thiều và Đoạn Lệ Hoa. Hai người bị trói hồi lâu, hai chân chết lặng, dây thừng vừa buông lỏng liền không tự chủ ngã oặt xuống. Lạc Khiêm vội vàng một tay đỡ một người.

    Khóe miệng Tô Chuyết nhấc lên, hô:

    - Dẫn bọn họ đi

    Lạc Khiêm gật đầu, không do dự, kẹp lên hai người chạy ra ngoài. Trước cửa bỗng nhiên xuất hiện mấy tên đại hán ngăn cản đường đi. Trong mắt Lạc Khiêm chợt lộ ra một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói:

    - Hôm nay ai dám cản ta, chết!

    Tô Chuyết biết dùng năng lực của Lạc Khiêm đối phó thủ hạ của Đường Mặc nhất định không đáng kể. Ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm Đường Mặc, mà Đường Mặc cũng đặt lực chú ý lên thân Tô Chuyết. Dương như hai người ai cũng không nguyện ý động thủ trước. Cao thủ quyết đấu, thắng bại chỉ trong gang tấc.

    Tô Chuyết chợt nhớ tới tình hình ngày hôm qua, nói:

    - Đường Mặc, nếu như hôm qua ngươi xuất thủ, thì cũng sẽ không phải rơi vào quẫn cảnh hôm nay!

    Đường Mặc chậm rãi gật đầu, khẽ thở dài một hơi, nói:

    - Những chuyện trên đời vốn không có cách nào tính được thập toàn thập mỹ. Ta sai là vì đã đánh giá thấp ngươi, Tô Chuyết!

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:

    - Ngươi phạm hai sai lầm trí mạng. Thứ nhất, ngươi không nên giết bằng hữu của ta! Vì dẫn dụ ta trúng độc, ngươi không tiếc dùng Lục Đạo Luân Hồi kinh làm mồi nhử, bôi độc Thanh Mộc lên trang sách, khiến Mã Chân trúng độc bỏ mạng. Ngươi biết ta nhất định sẽ đến điều tra nguyên nhân cái chết của Mã Chân, cũng sẽ nhìn thấy trach sách kia. Lúc đó ta bị kinh hãi, khó tránh khỏi sẽ dùng tay cầm tờ giấy, tự nhiên cũng sẽ trúng độc Thanh Mộc.

    Đường Mặc gật gật đầu, nói:

    - Không sai! Chỉ là ta không ngờ rằng độc Thanh Mộc cũng không giết được ngươi! Vậy ta phạm sai lầm thứ hai là gì?

    Tô Chuyết nói:

    - Ngươi không nên đi chọc Vệ Tú! Chẳng lẽ ngươi không biết, phụ nữ là động vật nguy hiểm nhất trên đời, nhất là phụ nữ thông minh!

    Đường Mặc cười nhạt một tiếng, nói:

    - Không sai, ta đích xác phạm vào sai lầm trí mạng! Nhưng ta còn có cơ hội sửa sai, đó chính là giết chết ngươi tại đây!

    Tô Chuyết cười lạnh:

    - Đã như vậy, thì xin mời!

    Vừa dứt lời, Đường Mặc đã bắt đầu chuyển động. Bất quá hắn cũng không có ra chiêu với Tô Chuyết, mà phóng về phía hai chiếc nồi lớn bên tường. Trong nháy mắt Tô Chuyết liền hiểu hắn muốn làm gì, vội vàng xoay người đuổi theo.

    Lạc Khiêm mang theo hai nữ, miễn cưỡng vọt vào trong viện, lại lâm vào bao vây. Nhưng những người này cũng chỉ hạng xoàng như nhau, Lạc Khiêm dù cho không dùng hai tay, cũng có thể đánh trái đánh phải. Làm hắn lo lắng còn là Tô Chuyết trong phòng. Tô Chuyết khởi tử hoàn sinh, ai biết y có thể lại đột nhiên từ sinh nhập tử hay không?

    Tô Chuyết không rảnh bận tâm thân thể của mình có thể đột ngột mất tự chủ hay không, y chỉ biết là nếu để cho Đường Mặc đánh đổ hai cái nồi, không chỉ là mình mà còn cả bách tích ở con phố e rằng sẽ phải trúng độc bỏ mạng hết! Bởi vậy mắt thấy Đường Mặc phóng đi rất nhanh, chỉ sợ mình đã không thể bắt kịp, chỉ có thể nhảy lên trên không đánh ra một chưởng.

    Chưởng phong ào ào, uy lực cực lớn, đúng là xưa chưa từng có. Không chỉ Đường Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà ngay cả Tô Chuyết cũng nhất thời không nghĩ ra, vì sao trải qua sinh sinh tử mà nội lực không giảm trái lại còn tăng?

    Một chưởng này Đường Mặc nhất định phải tránh. Mà hắn vừa tránh liền để cho Tô Chuyết chạy tới phía trước. Tô Chuyết đứng giữa Đường Mặc và nồi lớn, tạo thành một rãnh trời! Trong mắt Đường Mặc chớp động tinh quang, bỗng nhấc tay lên, khe ống tay áo bay ra từng tia ánh sáng bạc.

    Tô Chuyết biết đây là lần thứ ba Đường Mặc bắn ra ngân châm. Với y mà nói, uy lực của ngân châm sẽ chỉ một lần yếu hơn một lần! Hai tay Tô Chuyết xoay vòng, hình thành một đạo chưởng phong, kéo lệch đi phương hướng ngân châm, toàn bộ bắn vào trong đống thảo dược. Đường Mặc biết ngân châm không cách nào có hiệu quả, thân thể theo sát phía sau ngân châm, một chưởng bổ nghiêng về phía ngực Tô Chuyết.

    Sát chiêu của Đường Mặc thì ra là đây! Tô Chuyết vì cản ngân châm nên dùng hết chiêu. Ngay vào lúc lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, trong đan điền bỗng tuôn ra một dòng khí. Bản thân Tô Chuyết cũng lắp bắp kinh hãi. Dòng khí này Tô Chuyết chưa từng sử xuất qua. Dường như y có thể cảm giác được trong đan điền có một quả cầu lớn chừng một nắm đấm, tản ra ánh quang ngũ sắc. Từ đó phun ra từng luồng khí ngũ sắc, quán thông toàn thân.

    Đương nhiên Tô Chuyết biết là mình đang ảo giác, nhưng luồng khí kia lại là thật. Kỳ quái hơn chính là, khí lưu còn bao hàm thuộc tính ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Trong lòng Tô Chuyết kinh hãi: Ngũ độc? ! Nhưng trên tay không ngừng, một chưởng va chạm với chưởng lực của Đường Mặc.

    Đường Mặc chợt cảm thấy một kình lực âm độc quái dị xuyên thấu qua lòng bàn tay phóng nhanh vào trong cơ thể của mình. Kinh mạch bị kình lực xông phá, một lát như bị dao cắt, một chốc lại như lửa thiêu, các loại thống khố đều không giống nhau. Hắn chưa từng nếm qua tư vị của ngũ độc, tự nhiên không biết đây là nội công gì. Bộ ngực Đường Mặc như bị chùy nặng nện vào, bay ra ngoài, ngã xuống đất.

    Tô Chuyết tiếp nối chưởng thứ hai, chưởng phong bao phủ chung quanh Đường Mặc. Đúng lúc này bỗng nghe thấy một tiếng quát lạnh:

    - Dừng tay!

    Tô Chuyết nghe thấy tiếng quát thì cả kinh, lực đạo trên tay tiêu hết. Chỉ thấy Vệ Tú trước tiên hiện ra từ bên đống dược thảo, bước theo đằng sau là Minh Nguyệt. Minh Nguyệt cầm một con dao găm trong tay, đang đặt ngang cổ họng Vệ Tú.

    Đường Mặc bỗng nhiên đứng dậy, vọt đến một bên, kéo ra khoảng cánh với Tô Chuyết. Hắn hô với Minh Nguyệt:

    - Mẫu thân, sao người lại tới đây?

    Minh Nguyệt run giọng nói:

    - Mặc nhi, ta tuyệt đối sẽ không để một mình con đối phó bọn chúng!

    Nói xong quát lên với Tô Chuyết:

    - Tô Chuyết, ngươi muốn Vệ Tú chết trước mặt ngươi sao?

    Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Ngươi thả Vệ Tú đi, ta để các ngươi rời khỏi phủ Thành Đô!

    Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói:

    - Thả chúng ta đi? Trò cười, chúng ta còn mối thù chưa báo, sao có thể dễ dàng đi được!

    Đường Mặc trầm giọng nói:

    - Không sai!

    Vừa dứt lời, ống tay áo vung lên, kình phong kéo theo củi lửa dưới nồi lớn, tia lửa tung tóe, rơi vào chồng thảo dược quanh thân Tô Chuyết. Đống thảo dược phơi khô gặp lửa thì bùng cháy. Trong nháy mắt bốn phía dâng lên mấy bức tường lửa. Tô Chuyết không kịp phản ứng đã bị tường lửa bao vây vào giữa.

    Minh Nguyệt và Đường Mặc cất tiếng cười to, không ai phát giác Vệ Tú rơi xuống một giọt nước mặt. Lửa cháy rất nhanh, Tô Chuyết không xông ra được. Y lăng không bổ ra mấy chưởng, chưởng phong chấn mở đống thuốc, trong nháy mắt tường lửa đổ sụp. Nhưng mà đốm lửa nhỏ tản mát lại lan ra đống thảo dược khác. Cả căn nhà kho lập tức bùng lên ngọn lửa lớn.

    Tô Chuyết xông phá tường lửa, đột nhiên biến sắc, hét lớn một tiếng:

    - Đừng giết ả!

    Còn chưa dứt lời, thân hình Khúc Mai bỗng lao ra từ chỗ tối, một chưởng đập thẳng vào lưng Minh Nguyệt. Chỉ nghe hai tiếng xương sống lưng đứt gãy trầm đục "Lách cách", Minh Nguyệt trừng hai mắt, chết ngay, dao găm trong tay rớt xuống đất "Leng keng" một tiếng.

    Khúc Mai đánh chết Minh Nguyệt, thuận thế ôm eo Vệ Tú, mang nàng ra ngoài đám cháy. Đường Mặc muốn rách cả mí mắt, hét lớn một tiếng, vung ra hai chưởng, liều mạng đánh về phía hai người. Tô Chuyết biết hắn đã bi phẫn vô cùng, đành phải xuất chưởng ngăn cản, chưởng phong mãnh liệt đẩy Đường Mặc dính chặt trên tường. Đường Mặc nhìn xem thi thể mẫu thân, cười một tiếng thê lương, nói:

    - Tô Chuyết, ngươi thắng rồi! Giết ta đi!

    Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, nói:

    - Ta còn có lời muốn hỏi, chủ mưu phía sau màn đến cùng là ai!

    Đường Mặc nhíu mày. Tô Chuyết nói:

    - Bắt đầu từ thôn Bách Lý, ta đã đoán được phía sau màn nhất định có một nhân vật lớn đang thao túng tất cả mọi chuyện. Ban đầu ta cho rằng Lý Tuyên, bởi vì hắn là lảo bản phía sau màn của Chu Quý. Thế nhưng cái tên mà Chu Quý muốn nói trước khi chết cũng không phải là Lý Tuyên. Về sau ta cũng nghi ngờ là ngươi. Nhưng vì kẻ bám theo ta từ Kim Lăng không thể nào là thủ hạ của ngươi. Thế lực của ngươi còn xa mới có thể đạt đến loại trình độ đó. Những người kia dĩ nhiên chính là người của Lý Tuyên!Trong tổ chức Bát Bộ Thiên Long, ngươi là Dạ Xoa, Lý Tuyên là Thiên Chúng, địa vị còn còn cao hơn ngươi một chút, ngươi tuyệt đối không thể ra lệnh hắn làm việc cho ngươi! Còn nữa, hai quyển sách Địa Ngục Đạo và Ác Quỷ Đạo trong tay ngươi, từ khi bị Chu Quý trộm mất thì cũng không còn thấy đâu nữa. Mà ngươi làm thế nào có được nó đây? Bởi vậy, ta nghĩ, nhất định còn có một người địa vị còn cao hơn cả ngươi đang thao túng hết thảy!

    Khóe miệng Đường Mặc nổi lên một nụ cười khinh bỉ, nói:

    - Tô Chuyết, ngươi muốn biết người phía sau màn ư? Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi vĩnh viễn đừng hòng biết được! Ha ha ha...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
  5. #333
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 40 : Đêm giao thừa (Hết quyển)
    Editor: 21302766



    Lửa cháy dữ dội đã bắt đầu lan đến hai người. Tô Chuyết giơ bàn tay lên, trong mắt chợt hiện lệ mang, quát:

    - Ngươi có nói không!

    Đúng lúc này, bỗng một luồng khói đặc cuốn tới làm sặc miệng mũi. Trong lòng Tô Chuyết biết có điều khác thường, tập trung nhìn vào, chỉ thấy có một bóng đen nhảy như bay đến bên cạnh hai nồi lớn, vung ống tay áo lên, nồi lớn bật lên bay đến giữa không trung. Tô Chuyết thầm kêu không tốt, thả Đường Mặc rồi quay người chạy về phía nồi lớn. Mà bóng đen kia đánh bay nồi lớn, thân hình lóe lên cũng đã nhảy đến bên cạnh Đường Mặc, vung ống tay áo lên cuốn theo Đường Mặc, thân thể uốn một cái, thân eo cong lên một độ cong không thể tưởng tượng nổi, dùng một loại tư thế kỳ dị mà xông qua tường lửa, biến mất trong đám khói dày đặc. Tô Chuyết liếc mắt nhìn, âm thầm kinh hãi. Thân thủ kẻ này chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn y, thì ra ở đây còn có cao thủ ẩn nấp!

    Nhưng y đã không rảnh quan tâm chuyện khác, hai tay vung vẩy ổn định hai chiếc nồi lớn rồi đẩy ra. Hai chiếc nồi quay tròn mòng mòng, đánh vỡ vách tường, vững vàng rơi vào trong viện, chất lỏng trong nồi cũng không vẩy ra ngoài giọt nào. Mấy phen biến hóa này đã dùng hết tuyệt kỹ bình sinh của Tô Chuyết. Y thở phào một hơi, toàn thân giống bị rút sạch, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất. Đúng lúc này, phòng lớn đã không chịu nổi ngọn lửa thiêu đốt, "Ầm" một tiếng đổ sập xuống!

    Trong viện bụi bậm bắt đầu lắng xuống, tất cả mọi người trông thấy phòng ốc ầm vang sụp đổ, mà Tô Chuyết còn chưa hề đi ra, không khỏi kinh hãi, lên tiếng hô:

    - Tô Chuyết. . . Tô tiên sinh. . .

    Ánh lửa ngút trời, thời khắc mọi người còn đang thấp thỏm, một bóng người phóng lên tận trời. Trên thân người đó bốc lên ánh lửa, rớt xuống mặt đất, không phải là Tô Chuyết thì còn là ai? Y cởi áo ngoài ra, lăn trên đất một vòng, dập tắt lửa trên thân. Đám người thấy hắn, có người vui đến phát khóc, có người hưng phấn hô to. Lạc Khiêm lớn tiếng nói:

    - Tô tiên sinh, quả nhiên là tiên sinh chạy ra ngoài được!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Hôm qua ta đã làm một chuyến đến âm tào địa phủ, đáng tiếc Diêm Vương không chịu bắt ta. Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ!

    Dứt lời cùng Lạc Khiêm cười ha ha.

    Lạc Khiêm nói:

    - Đầu sỏ phản nghịch đã đền tội, tất cả mọi người bình yên vô sự, hết thảy đều lắng xuống!

    Đám người đều có lòng đồng cảm, trên mặt nở nụ cười. Đoạn Lệ Hoa trông thấy Vệ Tú, nhào vào ngực nàng, cười nói:

    - Tú tỷ tỷ!

    Vệ Tú ôm nàng, cười nói:

    - Muội chịu khổ rồi!

    Đoạn Lệ Hoa nhìn xem Tô Chuyết, cười nói:

    - Tú tỷ tỷ, vữa nãy ở bên trong muội nghe thấy Tô tiên sinh và Đường Mặc nói chuyện. Hóa ra tiên sinh đã sớm biết muội được tỷ phái tới!

    Vệ Tú cười ấn trán nàng. Tô Chuyết cũng cười nói:

    - Trên đường cô năm lần bảy lượt nhắc nhở ta, còn suýt nữa nói ra thân phận của mình. Nếu như ta không đoán được thì chẳng phải là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc rồi ư?

    Đoạn Lệ Hoa nghi ngờ nói:

    - Ta biểu hiện rất rõ sao?

    Tô Chuyết nói:

    - Tại sao lại không? Lúc ở trên trấn, ta để cô một thân một mình đến Điền gia là đang thử thăm dò cô. Quả nhiên, cô đem về đầu mối quan trọng cho ta , nói rõ cô không phải là kẻ thù của ta. Về sau cô lại rửa lớp trang điểm, vì cô muốn báo cho ta là cô đang che giấu tuổi tác, hơn nữa cô còn có càng nhiều chuyện giấu diếm ta. Sau đó cô thấy được vết thương trên thân ta, nhưng chỉ có đụng vào vết thương do tên bắn mà Vệ Tú để lại cho ta. Về sau thì càng thêm rõ ràng, cô trông thấy Vệ Tú quả thật muốn gả cho Đường Mặc, còn muốn sốt ruột hơn ta nữa, lại dám đến Đường phủ một mình! Nếu như ta còn không đoán ra thân phận của cô, ta cũng không xứng để cô gọi một tiếng tiên sinh rồi! Đương nhiên, còn có cái này. . .

    Y nói xong, lấy ra một cây trâm ngọc bích từ trong ngực, đưa cho Vệ Tú, nói:

    - Cây trâm có giá trị không nhỏ, các cô gái lầu xanh tuyệt đối không thể sở hữu. Hơn nữa phía trên còn khắc hai chữ nhỏ, chính là nhũ danh của cô!

    Đoạn Lệ Hoa vui vẻ nói:

    - Không ngờ tiên sinh đã chuộc cây trâm về!

    Tô Chuyết nói:

    - Chúng ta giúp Hứa lão bản tìm lại túi tiền, làm sao ông ta nỡ lấy tiền rượu của ta được chứ? Đương nhiên là trả cây trâm lại rồi!

    Vệ Tú nói:

    - Mười hai tuổi Tiểu Y đã bị bán vào thanh lâu, sung làm quan kỹ. Chẳng qua nàng vừa vào thanh lâu thì được Hoa Miên tiên tử phát hiện, cũng chuộc thân cho nàng. Hoa Miên vốn định dạy dỗ nàng trở thành truyền nhân của mình, về sau phát hiện Tiểu Y quả thực thông minh lanh lợi, nên đưa đến bên cạnh ta làm tỳ nữ. Bất quá người như ta cũng không cần ai hầu hạ, nên cùng Tiểu Y kết thành tỷ muội! Nàng đã sớm nghe qua tên tuổi của Tô tiên sinh nên luôn muốn được gặp. Vì vậy ta dứt khoát để nàng tới giúp tiên sinh!

    Đoạn Lệ Hoa thè lưỡi, cười nói:

    - Tô tiên sinh, Đường Mặc có một câu nói thật không sai, tiên sinh thật sự rất đáng sợ! May mà ta không phải kẻ địch của tiên sinh, bằng không thì mạng nhỏ sớm đã không còn rồi!

    Đám người cười ha ha. Khúc Mai khom người nói với Diệp Thiều:

    - Phu nhân, ta đã an bài ổn thỏa trong thành, có thể đến đó tạm thời điều dưỡng nội thương!

    Diệp Thiều nhẹ gật đầu, Vệ Tú và Đoạn Lệ Hoa khoác tay Diệp Thiều, chậm rãi rời khỏi tiệm thuốc. Tô Chuyết liếc mắt nhìn ngọn lửa còn đang bùng cháy, nói với Lạc Khiêm:

    - Lạc bộ đầu, nơi này còn làm phiền ngài! Hai nồi thuốc độc kia nhất định phải được xử trí thỏa đáng!

    Lạc Khiêm lớn tiếng đáp:

    - Tô tiên sinh yên tâm! Cứ để ta đi làm!

    Nói xong bước nhanh rời đi.

    Trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại một mình Tô Chuyết. Y nhìn bách tích đang xem náo nhiệt nơi xa, mỉm cười, lững thững đi dọc con đường. Cũng không biết đi được bao lâu, đã trông thấy đằng trước có một cửa tiệm, trên bếp lò tỏa hơi nóng. Không biết sao, hơi nóng bỗng làm cho lòng Tô Chuyết tràn đầy ấm áp. Tô Chuyết cất bước vào cửa tiệm, khéo léo thay, nơi này chính là cửa tiệm mà đêm hôm đó y mời Lạc Khiêm uống rượu.

    Ngắn ngủi hai ngày, trải qua sống chết chết sống, phảng phất như dài một đời người. Y trông thấy lão đầu ngồi trước cửa, cười nói:

    - Lão trượng không dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị ăn tết sao?

    Lão đầu kia có vẻ cũng nhận ra Tô Chuyết, lười biếng nói:

    - Tiểu lão nhân không vợ không con, một thân một mình, năm nay cũng chẳng khác, có gì quan trọng?

    Tô Chuyết mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế như lần trước. Lão đầu không chờ y mở miệng đã bưng lên một bầu rượu và một đĩa củ lạc. Tô Chuyết vỗ tay cười, lão đầu kỳ quái liếc nhìn y, ngồi trở lại cổng. Tô Chuyết bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng ngửi mùi rượu. Ngoài tiệm đột nhiên vang lên một tráng pháo nổ, tiếp theo toàn thành giống như bắt đầu sôi nổi, tiếng pháo không ngừng, tưng bừng vô cùng. Nhà nào cũng treo lên đèn lồng đỏ, ngồi chung một chỗ, chuẩn bị ăn một bữa cơm tối quan trọng nhất trong năm.

    Qua ba chén rượu, trong lòng Tô Chuyết ấm áp, thở phào nhẹ nhõm. Bỗng sau lưng có tiếng cười nói:

    - Không ngờ đêm giao thừa rồi mà Tô tiên sinh còn một thân một mình ở cửa tiệm này uống rượu buồn!

    - Hoa Bình?

    Tô Chuyết sững sờ quay đầu nhìn, chỉ thấy một nhà ba người Hoa Bình và một nhà ba người Lăng Sương đều đứng ở phía sau. Ngay cả Tần Lôi cũng mang theo thê tử và một thiếu niên mười mấy tuổi, cười ha hả nhìn xem Tô Chuyết. Tần Lôi nói với thiếu niên:

    - Khôn nhi, đây chính là Tô tiên sinh mà con ngày nào cũng muốn gặp!

    Thiếu niên Tần Khôn bước lên phía trước hành lễ. Tô Chuyết kỳ quái nói:

    - Sao các người tới đây?

    Lăng Sương cười nói:

    - Chúng ta làm sao bỏ huynh ăn tết một mình được chứ? Từ lúc huynh rời Kim Lăng, chúng ta cũng lên thuyền đi luôn. Chỉ là trên đường gặp được một số chuyện, thế nên mới chậm trễ.

    Tần Lôi nói:

    - Nếu không phải là lão Tần ta viết thư cho Lạc Khiêm, hắn làm thế nào trùng hợp đến phá hỏng lễ bái thiên địa của Đường Mặc được? Ha ha ha. .

    Tô Chuyết nở nụ cười, Hoa Bình nói:

    - Không chỉ chúng ta, đệ xem!

    Tô Chuyết quay đầu lại, đã nhìn thấy Diệp Thiều dắt tay Vệ Tú và Đoạn Lệ Hoa, đứng trước cửa cười với Tô Chuyết. Còn Lạc Khiêm tự nhiên là vẫn đi theo Đoạn Lệ Hoa rồi. Yến Linh Lung cuối cùng nhìn thấy Diệp Thiều, vui đến phát khóc, cũng bước ra phía trước. Trong lòng Diệp Thiều tràn đầy vui vẻ, nhìn xem con gái và đệ tử. Vệ Tú cười nói:

    - Tô tiên sinh là ân nhân của mọi người, chúng ta sao lại quên được?

    Đoạn Lệ Hoa tiếp lời nói:

    - Còn không phải thế!

    Vệ Tú cười nói:

    - Tiểu Y, muội đã theo Tô tiên sinh một đoạn đường, chắc là học được không ít! Không bằng mọi người làm chứng, để Tô tiên sinh thu muội làm đồ đệ, như thế nào?

    Đoạn Lệ Hoa bỗng đỏ mặt cúi đầu. Tần Lôi cười ha ha một tiếng, nói:

    - Tiểu nha đầu ngươi không nói lời nào, chẳng lẽ là muốn gả cho Tô Chuyết à?

    Vừa dứt lời, Tô Chuyết, Đoạn Lệ Hoa và Lạc Khiêm đều cảm thấy xấu hổ. Đoạn Lệ Hoa vội la lên:

    - Ta mới không muốn gả cho Tô tiên sinh đâu! Cô gái nào muốn gả cho người như Tô tiên sinh, nhất định là váng đầu rồi!

    Lăng Sương đột nhiên cười nói:

    - Hay lắm! Nếu một người đàn ông muốn cho tất cả phụ nữ đều thích, thực sự rất khó. Mà muốn để tất cả phụ nữ đều chán ghét thì khó càng thêm khó. Nếu không phải hắn ta quá nhiều khuyết điểm, thì là quá nhiều ưu điểm!

    Tô Chuyết cười khổ nói:

    - Nguyên lai là các người đến chọc ghẹo ta! Ta mới bao nhiêu tuổi mà có thể thu đồ đệ chứ?

    Vệ Tú cười nói:

    - Tiểu nữ biết Tô tiên sinh đã từng từ chối thỉnh cầu bái sư của Tiểu Y. Hôm nay tiểu nữ lại xin thay cho nàng một lần, như thế nào? Tuổi tác Tô tiên sinh lớn hơn Tiểu Y tròn một kỷ (12), làm sao không thể thu nàng làm đồ đệ được?

    Tô Chuyết nhìn xem mọi người, không thể làm gì hơn, đành phải nhẹ gật đầu. Đoạn Lệ Hoa vui mừng, cung kính dập đầu cho Tô Chuyết, đã xong lễ bái sư. Nàng đứng dậy, bỗng cong miệng lên, nói:

    - Không đúng, sau này ta gọi Tô tiên sinh là sư phụ, chẳng phải là muốn gọi Tú tỷ tỷ làm sư. . . Không nên không nên, bị thua thiệt!

    Khuôn mặt xinh đẹp của Vệ đỏ lên, Tô Chuyết lúng túng ho khan hai tiếng. Những người khác lại cười lên ha hả. Trong cửa tiệm nhất thời sôi nổi vô cùng. Mọi người ghép bàn lại, tự mình xuống bếp, cũng mời chủ tiệm lên bàn. Sắc trời tối dần, tất cả mọi người nâng ly cạn chén, cười nói lớn tiếng, vui vẻ hòa thuận.

    Tô Chuyết thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài tiệm. Trên đường phố trống trải thổi tới một cơn gió lành lạnh trong trẻo. Trong bầu trời đêm nơi xa thỉnh thoảng ánh lên khói lửa. Khóe miệng Tô Chuyết nở nụ cười, quay đầu nhìn xem một nhóm hảo hữu vui cười trong cửa tiệm, thầm cảm thán: Thật là tốt!

    Y càng đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Có một số việc nên là một người chịu trách nhiệm. Như vậy tốt nhất. . .

    Không cần kỳ quái, Tần Khôn dĩ nhiên chính là phụ thân của Tần Kha trong tác phẩm Huyền Không Quyết.

    Quyển Thục đạo chi nạn đã qua một đoạn thời gian, cảm tạ mọi người duy trì. Ngày mai bắt đầu đổi mới quyển kế tiếp, Thiên Trúc Cổ Phật. Câu chuyện tiến vào nửa đoạn sau, nhân vật nên ra sân cũng sắp lục tục đăng tràng!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kaka007,lhc772,ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
  7. #334
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định

    Quyển 16: Thiên Trúc Cổ Phật


    Chương 1 : Yêu nữ (thượng)
    Editor: 21302766



    Năm nay lập xuân (*) rất sớm, nhưng lúc này xuân hàn còn se lạnh. Mùng bảy vừa qua, có người còn đang chờ lễ hội Thượng Nguyên (Nguyên Tiêu), dường như chỉ có xem hoa đăng, đoán đố đèn, dạo chơi Nguyên Tiêu thì năm nay mới được xem là hoàn chỉnh. Mà có người sớm đã lên đường phiêu bạt phương xa. Thậm chí có người ngay cả giao thừa cũng không đón mà đã lặng lẽ lên đường rồi.

    (*) lập xuân (tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch)

    Tô Chuyết không khỏi bắt đầu hoài niệm ba năm ẩn cư ở núi Ngọc Tứ, mặc dù cũng là cô đơn ăn tết, nhưng dù sao vẫn có thể uống rượu ngon, ngủ yên giấc. Cũng không đến mức vào đêm giao thừa mà phải bỏ lại một phòng hảo hữu đi không từ giã.

    Nhưng y không đi không được. Bất luận là Hoa Bình, Yến Linh Lung hay là Vệ Tú, Đoạn Lệ Hoa, trên mặt đều tràn đầy nụ cười. Chuyến này thuận lợi hóa giải nguy cơ Đường Mặc, giang hồ lần nữa trở về yên bình. Nhưng mà Tô Chuyết lại không cao hứng nổi. Y đã thấy được sóng ngầm mãnh liệt ẩn giấu phía sau vẻ yên bình đó. Thế nhưng ngay vào thời gian giao thừa, Tô Chuyết làm thế nào nhẫn tâm phá hư tâm tình hân hoan của bọn họ chứ?

    Có lẽ đây chính là trí giả ngàn lo. Càng đến gần chân tướng, càng có thể cảm thấy áp lực ở khắp mọi nơi, làm cho người ta hít thở không thông. Tô Chuyết không muốn để cho hảo bằng hữu bên cạnh nhìn ra sự khác thường của mình, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn rời đi.

    Mà nguyên nhân trực tiếp khiến cho Tô Chuyết gấp gáp lên đường chính là hai tin tức mà đoàn người Hoa Bình mang tới. Hoa Bình nói, bọn họ theo đường thủy vào Thục, ở nửa đường gặp được một chuyện kỳ quái nên mới chậm trễ. Mấy người ngồi thuyền lớn, đến cảnh nội Lô Châu, ở bờ sông phát hiện một người đàn ông bị trọng thương, liền vớt lên cứu. Nhưng người này không sống để chờ lang trung đến, chỉ lẩm bẩm vài tiếng:

    - Cao... Cao...

    Rồi tắt thở bỏ mạng. Bởi vì bọn Hoa Bình nóng lòng đi hội tụ với Tô Chuyết nên không điều tra rốt cục là chuyện gì, chỉ chọn đất an táng người kia, làm trễ nải hai ngày.

    Bất quá cũng bởi vậy bọn họ nghe được hai tin tức.

    Chuyện thứ nhất, Đại Lý quốc Hoàng đế tiến cống Thiên Trúc Cổ Phật cho Đại Tống. Đây vốn là một việc rất bình thường. Kể từ năm Thái tổ nam chinh, vung búa ngọc lấy sông làm ranh giới, chấm dứt xâm nhập phía nam. Đại Lý Đoàn thị cảm niệm Thái tổ nhân đức, bày tỏ tự xưng là chư hầu. Người Đại Lý ai cũng tin Phật, hàng năm đều sẽ cung phụng Phật bảo cho triều đình. Bất quá năm nay tiến cống Thiên Trúc Cổ Phật, nghe đồn là từ thời truyền nhân Thích Già Già Diệp tổ sư tự thân khai quang, cách nay đã có ngàn năm. Tương truyền pho Cổ Phật này vẫn được cung phụng ở Lạn Đà Tự Thiên Trúc, sau này năm tháng đổi thay, Phật bảo cũng trải qua kiếp nạn không biết kết cuộc ra sao. Chẳng biết tại sao, vậy mà lưu lạc đến Đại Lý quốc, bí mật cất trong điện Già Diệp ở Kim Lan tự.

    Bây giờ Đại Lý quốc lại muốn tiến cống nó cho Đại Tống, thực là một việc trọng đại. Nhưng thời điểm đội ngũ tiến cống đến Lô Châu, cả đội nhân mã mấy chục người đột nhiên biến mất! Trong một thời gian, trên giang hồ nghị luận ầm ĩ, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Triều đình cũng bị kinh động, phái ra nhân thủ tới điều tra trước.

    Chuyện thứ hai, nghe đồn năm đó ở Thiếu Lâm tự, quyển Tu La bị Thánh Thủ thư sinh Tiêu Thủy Mặc đánh cắp lại lần nữa xuất hiện! Hơn nữa có lời đồn địa phương mà quyển kinh thư này xuất hiện chính là Lô Châu!

    Lúc Hoa Bình và Yến Linh Lung nhắc đến chuyện này cũng không để ý chút nào. Thế nhưng trái tim Tô Chuyết lại trầm xuống. Năm đó Tiêu Thủy Mặc đánh cắp hai quyển sách Địa Ngục Đạo và Tu La Đạo. Địa ngục đạo cuối cùng lấy lại được, thế nhưng Tu La Đạo đã biến mất từ năm đó. Vô luận là Vệ Tiềm hay Lý Tuyên, Đường Mặc, trên tay đều không có bản kinh thư này.

    Nhiều năm qua, Tô Chuyết vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm quyển sách này. Đây không chỉ bởi vì năm đó hứa hẹn với Hoài Thiện, càng bởi vì quyển sách này quả thực có nguy hại không nhỏ. Trải qua sự tình của đám người Chu Quý, Lý Tuyên và Đường Mặc, Tô Chuyết đã mơ hồ đoán được, tung tích của quyển sách có lẽ có quan hệ mật thiết cùng tổ chức thần bí Bát Bộ Thiên Long.

    Nếu như tin tức không giả, chẳng phải là nói rõ Bát Bộ Thiên Long ngay ở Lô Châu, hơn nữa ắt hẳn có liên quan đến chuyện Thiên Trúc Cổ Phật hay sao?

    Nghĩ tới đây, Tô Chuyết làm sao có thể ngồi yên được? Y lập tức khởi hành, không làm kinh động người khác, trong đêm rời khỏi thành, thẳng đến Lô Châu.

    Tô Chuyết từ trong hồi ức tỉnh giấc lại, đột nhiên biến sắc, nhìn về sau lưng. Nhưng trên đường núi không có một người. Đường núi chật hẹp, hai bên vách núi dựng đứng, ngoại trừ mấy hang đá nhỏ hẹp, cũng không có chỗ ẩn thân, bởi vậy tuyệt đối không thể có người trốn ở phía sau. Tô Chuyết thở dài: Chắc là đi đường mấy ngày liền, tinh thần cũng mệt mỏi rồi sao? Thế nhưng Tô Chuyết vừa rời thành phủ Thành Đô đã cảm giác rõ ràng là có người bám theo, nhưng vừa quay đầu lại, đừng bảo là người, ngay cả bóng ma cũng không có.

    Y lắc đầu, vượt qua đỉnh núi, từ xa có thể trông thấy tường thành đá xanh Lô Châu. Vào xuân, lại qua mấy ngày nắng ấm chiếu rọi, thời tiết cũng dần ấm áp. Đứng trên sườn núi trống trải, hầu như có thể cảm giác được gió mát dễ chịu quét qua gương mặt. Tô Chuyết chạy lên một đoạn đường núi, trên thân hơi chảy mồ hôi, liền cởi áo khoác dày nặng, thắt ở bên hông.

    Phía trước không xa là một dòng suối, từ đỉnh núi chảy xuống, đến đây đã dần rộng ra, kéo dài uốn lượn vào trong thành. Tô Chuyết bước lên trước, ngồi trên tảng đá lớn ở mép nước, vốc lên nước suối uống một ngụm. Quả nhiên mát lạnh ngọt ngào, làm cho tinh thần chấn động. Y lại vốc nước rửa mặt, quả thật là mát lòng mát dạ, sáng khoải tinh thần.

    Bỗng bên tai truyền đến tiếng "Leng leng keng" trong trẻo êm tai. Tiếp theo nghe thấy một cô gái mở miệng hát:

    - Dòng suối nhỏ nước chảy rầm rì, tình ca ca huynh đi chậm thôi, tiểu muội muội ta hái bông hoa, đan vòng hoa đội trên đầu nhé, tình ca ca quay đầu lại nè, nhìn xem ta có đẹp không nào!

    Tiếng ca to rõ êm tai, càng thêm mạnh mẽ nhiệt tình, tuyệt không giống như phụ nữ Trung Nguyên hàm súc dịu dàng.

    Tô Chuyết giật mình, lần theo thanh âm mà nhìn. Chỉ thấy ở hạ lưu dòng suối có một người ngồi trên một tảng đá lớn. Hai người cách nhau không xa, chỉ là vừa nãy nhánh cây che mất người kia, Tô Chuyết lại không trông thấy. Lúc này người kia gỡ nhánh cây ra, nhìn về phía Tô Chuyết.

    Lúc này Tô Chuyết mới thấy rõ, đó là một cô bé mười bảy mười tám tuổi. Cô gái này mắt to lông mi nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, mũi miệng cũng nho nhỏ, nước da trắng vô cùng, giống như là búp bê. Tóc nàng cũng không búi lên, mà là dùng sợi tơ đủ mọi sắc màu buộc thành rất nhiều bím tóc nhỏ, tự nhiên xõa tung trên đầu vai.

    Chỉ liếc mắt nhìn, Tô Chuyết đã biết cô bé này không phải là nhân sĩ Trung Nguyên. Một thân áo bông của nàng cũng khác biệt với người Trung Nguyên. Mặc dù xuân hàn se lạnh, nhưng có vẻ như cô cũng không sợ lạnh. Cổ áo bung rất thấp, lộ ra phần cổ trắng như tuyết. Hai tay áo cũng chỉ che đến cùi chỏ, thò ra một đoạn cánh tay như sương như tuyết. Vây quanh thân dưới là váy ngắn lông cừu ngang gối, hai bắp chân như ngọc duỗi vào suối nước, còn đang nghịch nước. Trên cổ tay cổ chân đều đeo vòng bằng bạc, tay chân khẽ động, những chiếc vòng vang lên tiếng "Leng keng keng" như tấu nhạc, rất là êm tai.

    Tô Chuyết chưa từng thấy cô gái nào ăn mặc như vậy, nhìn đến thất thần. Cô gái cười chúm chím, tuyệt không giống vẻ ngượng ngừng của phụ nữ Trung Nguyên, la lớn:

    - Ê, nhìn cái gì?

    Lúc nói chuyện, hai chân vỗ nước, đá lên một đoàn bọt nước.

    Tô Chuyết khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện mình thất lễ, lúng túng nói:

    - Thực sự có lỗi, là tại hạ mạo phạm!

    Cô gái cười duyên "Khanh khách", nói:

    - Người Hán các ngươi nói chuyện cứ làm vẻ nho nhã thế à? Nói hồi lâu mà người khác nghe không hiểu, chẳng phải giống như là đánh rắm ư?

    Tô Chuyết lại ngẩn người, không biết nói tiếp thế nào, đành phải mỉm cười. Cô gái lại nói:

    - Nè, ngươi vừa làm bẩn nước suối, có phải là nên bồi thường ta hay không?

    (chưa xong còn tiếp. )


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kaka007,lhc772,ongnoibephuong,plhpk81,voma,xuan can,
  9. #335
    Ngày tham gia
    Apr 2014
    Đang ở
    Biên Hòa
    Bài viết
    12,416
    Xu
    4,004

    Mặc định


    Chương 2 : Yêu nữ (trung)
    Editor: 21302766



    Tô Chuyết ngẩn người, đáp:

    - Tại hạ làm bẩn nước suối khi nào?

    Cô gái nói:

    - Ta nhìn thấy, ngươi còn không dám thừa nhận sao? Ngươi vừa dùng nước suối rửa mặt!

    Tô Chuyết chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cười hỏi:

    - Nếu như tại hạ không nhìn lầm, cô nương vừa rửa chân trong nước suối chứ!

    Cô gái nhẹ gật đầu, chân thành đáp:

    - Không sai!

    Tô Chuyết lại nói:

    - Lẽ nào chân cô nương còn sạch hơn bản mặt tại hạ sao?

    Cô gái nói:

    - Chẳng lẽ lại không?

    Nói xong nhấc hai chân lên khỏi mặt nước, duỗi ra phía trước, nói:

    - Ngươi nhìn xem, có phải là sạch hơn mặt ngươi hay không?

    Chỉ thấy một đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng chẳng những sạch sẽ, hơn nữa còn trắng như tuyết. Nhưng mà Tô Chuyết chỉ có thể cười khổ. Cô gái dân tộc này không có chút ngăn cách nam nữ nào, phong tình vạn chủng, nhưng cũng làm người ta đau đầu. Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, cô gái xinh đẹp mà còn lớn mật này tuyệt đối không biết phân rõ phải trái. Tô Chuyết lần nữa nhớ tới danh ngôn của Khổng thánh nhân: Chỉ tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy.

    Làm một người đàn ông, Tô Chuyết chỉ có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất, đó chính là tuyệt đối không nên tranh luận với người phụ nữ như vậy. Tô Chuyết gật đầu, nói ra:

    - Đích xác! Chân cô nương xác thực sạch sẽ hơn mặt Tô mỗ nhiều.

    Nói xong, rồi đi về phía con đường nhỏ.

    Ai ngờ cô gái lớn tiếng nói:

    - Hóa ra ngươi gọi là Tô mỗ, cái tên thật kỳ cục!

    Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, cũng không muốn giải thích cho nàng, nhanh chân bước về phía trước. Vừa bước ra hai bước thì ngừng lại. Bởi vì y trông thấy phía trước đường nhỏ đang có bốn người đi lên trên núi. Đường núi chật hẹp, bốn người trước sau theo sát, khoảng cách không xa. Bốn người toàn là khất cái, một thân rách rưới tả tơi vết bẩn. Dẫn đầu là một cái lão cái, trên mặt râu dài bóng bẩy, che khuất nửa bên mặt. Lão đeo tám túi sau lưng, hiển nhiên địa vị không thấp. Còn người đi theo đằng sau tuổi tác cũng không nhỏ, chỉ đeo bốn túi. Kỳ quái nhất chính là con mắt trái của hắn lõm vào một hốc, hết sức dọa người, đúng là một tên độc nhãn. Hai người cuối cùng thì là khất cái trẻ tuổi.

    Tô Chuyết không khỏi sững sờ, nghĩ thầm: từ trước đến nay không phải là Cái Bang hoạt động ở phương bắc sao? Làm sao lại đến nơi đây? Hơn nữa còn có một bát đại trưởng lão?

    Bốn tên khất cái khí thế hùng hổ, nhanh chân bước tới. Tô Chuyết vội tránh sang một bên, những người kia cũng không thèm nhìn y một cái, trực tiếp đi qua, nhưng là đi về phía cô gái ở mép nước. Tô Chuyết không nhịn được lùi qua một bên, ngừng chân quan sát, chỉ thấy một tên tiểu khất cái chỉ vào cô gái kia nói:

    - Sư thúc, chính là yêu nữ này đả thương bốn năm huynh đệ chúng ta!

    Tô Chuyết sững sờ, nghe ý của tên khất cái là tiểu cô nương này chọc tới Cái Bang, hơn nữa còn đả thương người. Vừa rồi y quả thật là nhìn lầm rồi, không khỏi một lần nữa đánh giá lại cô nương kia. Chỉ thấy thiếu nữ cũng không quay đầu, hai chân run run hai lần, vẩy xuống giọt nước, luồn vào giày cỏ bên bờ, tự mang giày vào.

    Thiếu nữ không thèm đặt mấy người Cái Bang vào mắt, sắc mặt lão cái râu dài trầm ngưng, không nói gì. Mà tên độc nhãn đã dựng râu trừng mắt, cả giận nói:

    - Con yêu nữ kia, có phải là ngươi đả thương đệ tử bổn bang đúng không?

    Thiếu nữ đứng dậy cười nói:

    - Lão già, ta đâu có biết ai là đệ tử của lão hử? Lão đừng có mà vu oan người tốt!

    Tiểu khất cái thấy nàng chống chế, tức giận kêu to:

    - Ngươi đừng hòng giảo biện, lúc ấy ta tận mắt thấy! Ngươi chẳng những đả thương người của chúng ta, còn ở quán rượu ăn nói ngông cuồng. . .

    Thiếu nữ cười nói:

    - Ồ? Ta nói gì ngông cuồng nào?

    Tên khất cái nổi giận đùng đùng, nói:

    - Ngươi nói đệ tử bản bang đều là sắc quỷ, trưởng lão cũng là lão sắc quỷ, bang chủ là tổ tông sắc quỷ. . .

    Hắn chợt ý thức được mình lỡ lời rồi, vội vàng ngậm miệng không nói.

    Nhưng mà mấy câu nói từ miệng ra cũng khó có thể thu hồi. Tô Chuyết cười thầm trong lòng, Cái Bang đã có từ xưa, Thời Đường mạt loạn thế thì phát triển lớn mạnh. Nhưng bởi vì vàng thau lẫn lộn, lại không đủ quản thúc, làm ác không ít. Hành động của Cái Bang Tô Chuyết cũng từng nghe qua, không ngờ cô nương này lại dám nhục mạ bọn họ trước mặt mọi người, cũng coi như lớn mật. Y nghĩ đến cô gái này chọc tới Cái Bang chỉ sợ không cách nào làm lành, thì càng không thể đi được.

    Thiếu nữ vẫn cười hì hì, nói:

    - Ta nhớ hình như không chỉ có chừng đó? Sao ngươi không nói tiếp đi?

    Tiểu khất cái cúi đầu xuống, không dám nói lời nào. Thiếu nữ nói:

    - Lão già, các ngươi có phải là ăn mày không?

    Hai lão cái hai mặt nhìn nhau, gật đầu nói:

    - Đương nhiên là ăn mày rồi!

    Thiếu nữ lại nói:

    - Nếu là ăn mày sao lại đến quán rượu? Đến quán rượu ăn ít đồ thừa cơm thừa thì cũng không sao, mà lại còn muốn thịt cá, còn muốn rượu ngon nhất, đây chẳng phải là không giữ bổn phận sao?

    Tên độc nhãn cả giận nói:

    - Đệ tử bổn bang tự lo ăn uống thì có làm phiền ngươi à?

    Thiếu nữ nói:

    - Bọn chúng lo ăn uống thì cũng thôi, nhưng mà con mắt gian tà chỉ lo nhìn chằm chằm trên thân bổn cô nương, nói thế nào đây?

    Tên độc nhãn cười quái dị một tiếng:

    - Hừ hừ, ai bảo ngươi mặc như thế này, chẳng lẽ không phải là chuyên môn câu dẫn đàn ông à?

    Thiếu nữ cũng không nổi giận, lại nói:

    - Bổn cô nương chỉ để cho đàn ông đẹp trai ngắm nhìn, đâu phải để cho heo chó đến xem hở?

    Nói xong, ánh mắt đung đưa liếc nhìn về phía Tô Chuyết. Tô Chuyết không khỏi rùng mình. Lần đầu y sinh ra loại cảm giác kỳ quái này, nhìn thấy ánh mắt như nước của thiếu nữ trước mặt, ngược lại toàn thân không được tự nhiên.

    Thiếu nữ và lão ăn xin độc nhãn càng cãi càng hăng say, ngược lại thật sự ứng chứng lời của tiểu khất cái. Trưởng lão râu dài còn chưa lên tiếng kia nặng nề hừ một tiếng, quay đầu trông thấy Tô Chuyết, nói:

    - Bằng hữu, có đường không đi, làm gì xem náo nhiệt đây?

    Tô Chuyết vốn cũng không muốn xen vào chuyện vô bổ, nhưng nghe được chuyện đã xảy ra, lại nghe giọng điệu người này bất thiện, không khỏi có chút bận tâm tới thiếu nữ. Y cười đáp:

    - Đi ngay, đi ngay...

    Nhưng mà dưới chân lại không có vẻ muốn xê dịch.

    Thiếu nữ đột nhiên hô:

    - Tô mỗ, ngươi không phải là đàn ông à? Nhìn thấy mấy kẻ này khi dễ ta, ngươi không biết xấu hổ mà đi sao?

    Tô Chuyết cười khổ, lão cái độc nhãn bỗng quay đầu, nói với Tô Chuyết:

    - Nguyên lai hai người các ngươi là cùng một bọn!

    Tô Chuyết lắc đầu, thiếu nữ lại nói:

    - Đương nhiên là chúng ta cùng một bọn rồi, ta cũng biết tên hắn đó! Hắn gọi là Tô mỗ!

    Lão cái râu dài có chút bụng dạ, thầm nghĩ: Tô mỗ là cái tên kiểu chi? Hay là yêu nữ này đang muốn lừa gạt chúng ta? Lão nghĩ như vậy, nói với Tô Chuyết:

    - Các hạ rốt cuộc là ai?

    Tô Chuyết cười đáp:

    - Tại hạ chỉ là một người qua đường mà thôi!

    Thiếu nữ cười nói:

    - Tô mỗ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao những người này muốn tìm ta gây phiền phức sao?

    Dường như thiếu nữ một lòng muốn kéo hắn vào trong, Tô Chuyết không khỏi nhíu mày. Y đáp:

    - Không muốn!

    Câu trả lời này để thiếu nữ có chút chán nản. Tô Chuyết lại nói:

    - Mặc dù ta thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn tự dưng dính líu thị phi!

    Sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, nói:

    - Chẳng lẽ ngươi cứ đứng đó xem bọn chúng khi dễ ta à?

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đáp:

    - Cô nương rõ ràng không sợ hãi, ta nghĩ lấy thủ đoạn của cô nương cũng không cần ta hỗ trợ chứ?

    Thiếu nữ đổi giận thành vui, nói:

    - Không ngờ ánh mắt của ngươi cũng không tệ!

    Thiếu nữ hỉ nộ vô thường, quả thực khó mà dự đoán, Tô Chuyết không khỏi khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, chỉ sợ lại chọc vào một phiền toái lớn! Chỉ nghe thiếu nữ lại nói:

    - Mấy tên ăn mày này, ta đích xác không thèm đặt vào mắt!

    Lão cái độc nhãn đột nhiên biến sắc, cả giận nói:

    - Tiểu yêu nữ, khẩu khí của ngươi quá lớn rồi đấy!

    Thiếu nữ cười hì hì nói:

    - Khẩu khí có lớn hay không, phải thử mới biết được!

    Lão cái độc nhãn cười quái dị nói:

    - Được!

    Vừa mới nói xong, lão thò tay vào một cái túi rách giữa hông mà lần mò, bỗng nhiên vung ra một vật có màu sắc rực rỡ. Vật kia bắn nhanh về phía thiếu nữ, bay đến giữa không trung, Tô Chuyết mới nhìn rõ thì ra là một con rắn đốm hoa độc, kích cỡ chừng ba ngón tay, dài ba xích. Trên cái đầu tam giác ngược là một đôi mắt nhỏ đỏ bừng, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, bay về phía thiếu nữ.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...uyen-ky---edit
    Tuy thân là con người, lại vọng cầu thiên đạo, tất có tai họa bất ngờ, nhưng con người chúng ta vốn đi về phía trước, mặc dù đường xá nhiều kiếp nạn, nhưng bước chậm đi về phía trước, thì vẫn có ngày sẽ thành công. Nhân gian thương thiên, vốn không phân biệt, đạo bất đồng, lại có duyên.

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ongnoibephuong,plhpk81,voma,
Trang 67 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 1757656667686977 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status